Con nhỏ đè hai tay lên ngực tôi mà chơi trò cưỡi ngựa. Hai
chưn nó quặp hai bên người tôi, bò nhoài ra như ông thợ mộc
bào miếng ván dài. Thân hình nó chuyển thì hai vú buông
thõng càng đánh vung vít làm tôi tá hỏa tam tinh, tưởng mình
đang là con ngựa bị thằng nài ôn dịch hành hạ. Tôi tóe hết đom đóm mắt, phải hả toác miệng ra mới đớp được
chút không khí, vậy mà con nhỏ hăng tiết vịt cứ một hai giục
cuống cà kê : phấc mi, phấc mi, ha-đơ, ha đơ, ha ni. Tôi
chửi quầy quậy : phấc phấc cái mả cha mày, về mà lấy cái
chày nó phấc cho, mẹ lồn như cái cống, tao phấc xong chắc là
tiêu tùng.
Con nhỏ lại nghĩ là tôi khen nó. Tại nó chỉ nắm được cái chữ
phấc, tôi nói đi nói lại đến ba lần, nên càng lết chà đùng
đoàng. Thế mới làm tôi đổ kềnh ra như chiếc xe cán phải khối
mìn chống chiến xa, lật nghiêng ra đó.
Con nhỏ được thể, càng đằn hai tay lên ngực tôi mà thúc như
kèn thúc quân. Nó trợn mắt, trợn mũi, cắn môi cắn lợi,
nghiến răng trèo trẹo, dãi nhớt ứa ra hai bên mép, sao mà nó
xấu xí đến vậy.
Thâm tâm tôi tự dặn dò từ nay chớ có hí hửng quơ ba con Mễ
làm người tình mà dại. Cỡ dáng Á Đông mình chỉ nên nghĩ đến
việc “ ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn “.
Còn bằng như đèo bòng ôm mấy cái thùng ton nô, chỉ phí sức
vô ích, nó vừa nặng, vừa kềnh càng và xem ra chẳng hơn gì
các bà/cô cây nhà lá vườn xứ mình mấy tí.
Khi Thượng đế tạo ra loài người, dường như cụ đã theo kiểu “
nồi nào úp vung nấy “, chớ có đâu lộn xộn. Chẳng qua sau này
con người bướng bỉnh thích chơi ngông, thằng cao nhòng chớp
con bé như cái kẹo, hay bà như cây tre miễu lấy ông chồng
không cao quá mười phân nên mới xảy ra trò đời tréo ngoe,
tếu đếch chịu nổi.
Cứ nghĩ đi, đêm năm canh chàng cao lênh đênh vác con bé như
con dế trên bụng (vì sợ đè lên nó nhỡ nó xuôi thẳng cẳng khi
đang giập phình phình thì lôi thôi với có bót to) thì ai nín
cười. Hay bà như gốc đa mỗi lần muốn chìu anh lùn tịt để anh
bú ti một tí cứ phải khom người mỏi bỏ bu thì anh mới ngậm
mút được. Chao ơi là thế thái nhân tình.
Đối với con nhỏ Mễ, tui giống như cái vung người ta đậy bánh
căng nhỏ chút nị, còn nồi niêu xoong chảo của nó ví như nồi
nấu cho cả chục người ăn thì kham sao cho được chớ. Vậy mà
tôi phải è cổ ra phục vụ nó, con nhỏ tinh như ma, hó hé là
nó đoán ra liền tôi muốn bỏ của chạy lấy người. Nó ôm riết
đếch cho thoát.
Lại nữa cái thứ tôi cũng mắc dịch, tâm thì bảo đừng đừng, mà
áp vô mớ vú nó là quên tiệt hết. Nó lại có cái kiểu nũng na
nũng nịu đáng ghét làm sao. Tôi chưa mò gì thiệt sự thì
miệng nó đã nhong nhỏng : ui, du bóp vú mi đã quá. Bảo sao
mà tôi chẳng từ chết tới bị thương. (Truyện từ
CõiThiênThai.com) Còn nói gì, nó vều dài
môi ra mà xin tôi liếm láp lên lồn nó thì thôi thôi, đừng
bàn tới.
Lồn gì đã to, lại thâm; đã thâm lại mọng, đã mọng lại dầy,
đã dầy lại sẵn nước. Nhìn không thôi đã thấy tối tăm mày mặt,
còn nó thì banh tét háng ra nhử như đưa miếng thịt nhử chó.
Tôi đã cố dùng cường bạo cho nó tởn mà nó có ngán đâu. Tôi
đã từng dùng đồ chơi thứ thiệt cột chặt hai chưn nó lại,
nhét máy mở pin đàng hoàng, cho nó làm thúi be thúi bét lồn
con ngựa bà ra, mà nó nào có kinh. Lúc đó, nó rung người lên
hăng hắc, tay cố móc lôi máy ra, nước ọc như mấy bà ăn trầu
kềm không nổi chất quết đầy ở miệng, nó ngắc ngư chớ ít gì.
Vậy mà tôi tội nghiệp tạm kéo lơi ra một chút thì nó lại sủa
ông ổng : mày nhét thì tao thốn, mà lơi ra thì tao ngứa liền
được. Các cụ nghe có khiếp không.
Như bữa nay chẳng hạn. Tôi cho nó một phùa, nó lại đòi thiếm
xực phùa nữa, tôi “ cũng liều nhắm mắt đưa chưn “ thì nó
nheo nhẻo ơ ghen, pli mới thối chí chớ. Tôi phải bảo nó “
manãna “, nó không chịu cứ no, no, chán vô cùng.
Nói nào ngay, mình phải công bằng một chút, con Mễ nào khi
còn con gái đều đẹp hết xảy. Giá được đụ nó một lần rồi có
chết cũng cam. Thế nhưng cụ nào bện hơi rồi biết, vú nó chỉ
cần xoa nhẹ thôi là bữa sau đã thấy nở bung, còn lỡ mà đè
giập lồn nó thì cái mông qua ngày sau chành giành như cái
mẹt. Tụi nó thích ăn mà khó nhịn, ăn toàn thứ gai góc không,
ông nào mó vào là y như nửa đời nửa đoạn liền tức thì.
Tôi đã thấy gương anh bạn thân rồi đó chứ. Ảnh mới lấy con
nhỏ Mễ được vài tháng mà thảm não làm sao. Vai rụt, lưng
khòm, tay chưn rệu rã, hỏi ra anh than vợ bắt đụ quá hết đi
thẳng nổi. Hồi đó tôi đã chỉ vẽ cho anh thì lỉnh đi chỗ khác,
anh bảo nó có để mình hở đâu mà vọt.
Đi đâu nó cũng theo kè kè, vô nhà là nó khóa biến cửa, dấu
chìa mất. Rồi cứ ngồng ngỗng cởi truồng, vô qựet cái vú, ra
ịn cái lồn. Lâu lâu lại than ngứa, nhờ gãi dùm, ngứa đâu
chẳng ngứa nhè ngứa đúng ở hột le mới chết. Gãi bằng tay, nó
chê như mèo cào, còn dùng miệng gãi, nó chưa đã ngứa mà cằm
mình rêm mẹ nó trước.
Anh ta than cũng tại tư tưởng đòi “ trả thù dân tộc “ mới
nên nỗi. Đè đầu cưỡi cổ mình là tây u với mẽo miếc, giờ trả
thù lại nhè ba con Mễ, vốn chẳng biết A Lam là cái xứ nào.
Nhưng ta thì cứ tóc vàng mắt xanh là có thù nặng. Hí ha hí
hửng khoe rầm trời : tớ vừa địt được con nọ con kia. Ai dè
qua một lần ớn lên tận cổ.
Bây giờ nhỏ bạn cùng lớp đang cho tôi vào rọ. Tôi làm mà
lòng chẳng thấy vui. Giả như nó chịu cho tôi chỉ bóp bú vú
hay cùng lắm cạp mút lồn nó thôi thì đỡ khổ biết bao. Tôi
đem điều kiện đó ra gạ nó, nó gạt liền. Nó bảo tôi bú cạp
thì chỉ mình mày sướng, còn tao hổng lẽ được sinh ra để mày
bú táp thôi sao. Vậy thì ba má tao chơi nhau đến mang bầu đẻ
tao ra làm gì. Mày đòi hỏi vậy là trái thiên nhiên, là ích
kỷ, là xỏ lá, là ăn cướp, là mất dạy, là đểu cáng, là bất
nhân, là… (nó giận líu cả lưỡi không kịp tìm ra một từ nào
nữa nên nói đại) cái lồn.
Đấy, các cụ thử nghĩ mặt mày tôi hào hoa, sáng láng thế này
mà nó tương cho cái tên như chỗ lỗ nó đi đái thì còn ra cái
thống chế gì nữa. Cho nên tôi ức là phải đụ cho nó một phát
để cấm nó nói hỗn. Nó chỉ chờ có thế là vung bắn giò ra cho
tôi bò lên nắc đã đời thì thôi.
Cho nên tình yêu là cái vòng lẩn quẩn, càng buộc càng bị
xiết chặt, còn buông ra thì cũng không yên. Chả thế mà cái
ông nhạc sĩ bị bồ đá mới cất tiếng than : đường vào tình yêu
có trăm lần vui, có vạn lần buồn. Ôi, sao nghe lâm ly, bi
đát, khốn khổ, khốn nạn cái sự đời quá nhỉ ?
(Hết Phần 8 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
9) |