Thời gian trôi
qua, tôi suy nghĩ về cuộc nói chuyện với Kévin. Tôi vẫn chưa
tìm ra các để ra khỏi đống bùn này. Dù vậy tôi cũng phải tìm
ra giải pháp. Thời gian càng trôi, nó càng hết kiên nhẫn. Cuối
cùng thì chính số phận đã quyết định dùm tôi. Bản thân tôi
cũng ngạc nhiên về phản ứng của mình.
Chuyện xảy ra một tuần sau đó. Tôi phải trả sách cho thư viện
trường. Tôi rất gấp. Con đường ngắn nhất là băng ngang qua sân
vận động. Các vận động viên luyện tập khi tôi xồng xộc chạy
ngang qua. Trong đám đông đó có … Kévin! Suỵt, tôi đã không
nghĩ là nó có ở đó. Đương nhiên, nó thấy tôi. Nó tách ra khỏi
nhóm và chạy về phía tôi. Kẹt rồi!
- Chris! Cool thật, cậu chịu tới gặp tớ. Tớ sắp hết hy vọng
rồi, tớ sợ là cậu … nói chung là tớ hài lòng. Tớ không ngừng
nghĩ về cậu.
Trong cơn vui của mình, nó nắm tay tôi mà không bỏ ra. Nó quên
là bọn tôi không phải một mình. Nó thấy ánh mắt khó chịu và vẻ
ngượng ngùng của tôi.
- Tớ mặc kệ! Tớ mặc xác tụi nó. Cậu ở đây, tớ không thể tin
nổi.
Tất cả mọi người đều dừng cuộc luyện tập, hình thành một bức
tường căm lặng vì sửng sốt. Rồi, tiếng cười cợt bắt đầu phát
ra. Như thói quen, tức là, không một chút tế nhị, Kévin bắt
đầu hét lên.
- Rồi sao? Tụi ngu! Chuyện của tao. Tao muốn làm gì thì làm!
Đứa nào bén mảng lại gần hay muốn nói bất cứ chuyện gì, tao
cho nó ôm mặt suốt đời! Ouste! Sân vận động không phải ở đây,
đằng sau tụi bay kia! Mười giây nữa là tao sẽ đá đít tụi bây
về hết!
Nó lồng lộng, xanh mặt vì tức giận. May mắn thay, thầy giáo
can thiệp để việc luyện tập được tiếp tục.
- Chris, tớ không xấu hổ vì cậu … vì tớ. Lại đây!
Nó kéo tôi ra xa một chút và nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Tớ đang cố gắng, Chris. Tớ thử thay đổi, tớ không đi chơi
đêm nữa, không uống rượu … tớ … tớ không tán gái nữa … vì cậu
… tớ đã học nhiều … thật không dễ chút nào. Tớ không xạo với
cậu đâu. Tớ … tớ chỉ mơ thấy cậu. Chuyện đến rất êm dịu. Lúc
đầu, tớ cứ nghĩ mình bệnh hoạn. Tớ đã làm mọi thứ để phản
kháng lại. Tớ … tớ chửi mình bằng mọi từ. Càng làm mọi chuyện
càng nghiêm trọng hơn. Cuối cùng tớ cũng hiểu là mình đã yêu
cậu. Tớ giận mình, nhưng tớ không thể làm gì khác. Tớ đầu hàng.
Tớ dõi theo cậu từ xa, tớ đã không dám. Tớ nóng vội chờ tới
ngày tựu trường để được thấy lại cậu. Tớ yêu cậu, Chris. Không
phải hài kịch. Kévin, hung thần của những thằng pédé, trở nên
điên vì một thằng gay. Tớ thấy … đó là điều đẹp nhất đến với
mình.
Tôi lặng đi. Cơn sóng cảm xúc dâng tràn trong người. Ngay cả
Danny cũng chưa từng nói với tôi những lời như vậy. Kévin, tên
ngu xuẩn, đã làm chuyện này. Nó không thể nói dối. Đâu rồi
Kévin của những ngày đen tối? Nó … cậu van nài, khẩn khoản.
Tôi luôn thấy cậu xấu xí. Nhưng, tự nhiên, cậu chẳng còn xấu
nữa, chẳng xấu chút nào. Tính cà khịa, sự tàn nhẫn, ác độc
luôn hằn trên khuôn mặt hoàn toàn biến mất. Chính những thứ đó
làm cậu xấu đi. Thật vậy, một buổi tối, Gloria đã nói là về
ngoại hình cậu không tệ chút nào, cậu lại còn đẹp nữa. Nét mặt
được chạm khắc trông hiền hơn. Khuôn mặt đầy vẻ nam tính mạnh
mẽ. Tôi hầu như đã không để ý đến màu xám sáng của mắt cậu,
đến mái tóc thật vàng. Tôi thấy bối rối.
- Chris, tớ có hy vọng hay không? Tớ phải biết. Tớ lo lắng lắm.
Đợi đã! Đừng nói gì vào lúc này. Tớ có thể đợi tiếp. Chỉ cần
mình gặp nhau thường hơn. Cậu có thể thích nghi với tớ. Tớ rất
sợ cậu nói không ngay bây giờ. Nhưng … nếu cậu tới vì chuyện
này, cậu không việc gì phải sợ. Cậu sẽ không thấy tớ nữa … tớ
sẽ không bao giờ làm phiền cậu nữa.
Tôi bơi trong sự vụng về. Tôi không biết nên làm gì, trả lời
gì. Câu trả lời đến một cách tự động.
- Kévin … cậu có lí. Tớ cần phải có thêm chút thời gian. Cậu
muốn có hi vọng? Tớ … tớ thấy cậu ngày càng dễ thương, thật
đấy! Tớ vẫn còn hơi sợ cậu. Tớ bắt đầu sợ … chính mình. Đừng
cố hiểu. Nếu, ngày mai, cậu lại trở lại … nếu tớ khiếp hãi cậu
nữa… Bây giờ, tớ hơi lâng lâng. Tớ không biết nên nghĩ gì … tớ
thấy sợ.
- Chris, tớ có thể chứng minh cho cậu. Tớ sẵn sàng làm mọi thứ.
Chết tiệt! Có nghe thấy tim tớ sắp nổ rồi không?
Aùnh mắt cậu nhìn tôi thèm khát. Tôi không biết bọn tôi đang ở
đâu nữa. Có thể, để trấn an cậu, tôi đã đặt tay lên tóc cậu.
- Kévin, tớ hứa với cậu…
Tôi không biết chuyện gì đã khiến cậu làm như vậy. Nhiều năm
sau, tôi vẫn còn thấy không tin được. Cậu ôm đầu tôi, kéo tôi
về phía cậu. Đặt lên môi tôi một nụ hôn … Lạy chúa! Cậu đang
khát! Mắt nhắm nghiền, trong khi cậu dìu tôi vào hố sâu địa
ngục, tôi nhận thấy sự im lặng như chì đột ngột xâm chiếm sân
vận động.
Cuối cùng cũng bỏ tôi ra, cậu quay lại, đầy vẻ thách thức, về
phía tụi bạn mình.
- Như thế mấy người sẽ chẳng cần thắc mắc gì thêm. Tao không
cần phải suy nghĩ. Cuộc sống là của tao. Tao làm chuyện gì
mình thích. Chẳng liên can đến ai cả! Cũng chẳng cản tao thắng
tụi bay trong cuộc chạy đua cũng như là đứa mạnh nhất trong
đội bóng.
- Chris, nhớ giữ lời hứa. Trở lại sớm nói cho tớ biết quyết
định của cậu. Tớ chỉ đợi có điều đó. Tớ sẽ phụ trách việc ba
mẹ mình … dù sao đi nữa, tớ tin là, bây giờ, họ sẽ nhanh chóng
biết tin.
Cậu không còn khuôn mặt tệ hại nữa. Cậu rạng rỡ, huênh hoang,
thách thức, trở lại với việc luyện tập.
Trên đường về nhà, tôi hầu như không biết mình đang ở đâu,
thật sự không biết gì hết. Tôi cần phải trấn tĩnh lại. Đầu
tiên, trấn tĩnh lại. Được, đúng vậy, ổn rồi. Rồi sau đó, nhìn
một cách thấu đáu. Suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Dù sao thì tôi cũng rớt vào một vũng bùn đẹp rồi tự tôi quậy
quọ trong đó. Tuy vậy, sau cơn xúc động, sự ngạc nhiên, tôi
cảm nhận được một cái gì đó rất êm dịu, nhẹ nhàng, nảy ra
trong sâu thẳm nơi tôi. Lúc đầu, tôi châm chọc cậu, rồi lại
thấy thương hại. Sau cùng không còn là sự thương hại mà tôi
cảm thấy nữa. Một cái gì khác. Có muốn chối cũng vô ích, mặc
cho hoàn cảnh, tôi đã thích nụ hôn của cậu. Chẳng có gì dính
tới tình dục cả. Còn hơn thế nữa. Tôi đã thích chạm vào tóc
cậu. Tại sao tôi đột nhiên lại có ý muốn quay ngược lại và đi
đến gặp cậu ở đó, trên sân vận động? Chuyện gì xảy ra với tôi
vậy?
- Chào con, một ngày tốt lành chứ?
- Chào ba,chào mẹ, vâng … một ngày tốt lành … ờ thì, nếu muốn
nói…
- Con có vẻ lo lắng. Có vấn đề gì à?
- Khó nói lắm, ba. Một vấn đề, đúng … con nghĩ rằng đây là một
vấn đề. Thật sự không tin nổi. Cứ như là con đang mơ.
Họ nhìn tôi tự hỏi. Thế là tôi bắt đầu kể. Dù sao thì họ cũng
có thể cho tôi một lời khuyên tốt.
- Mẹ, mẹ còn nhớ Kévin? Đứa đánh con ngày cuối cùng của năm
học? Ouais, con thấy là mẹ còn nhớ nó. Con tin … nó hết muốn
làm hại con. Hừm … ngược lại … nó không ngừng khiến con hiểu
là nó muốn làm … điều tốt.
- Chris, lạy chúa! Thằng đó rất nguy hiểm. Nó hành hạ con suốt
năm. Đây là một cái bẫy để con bước vào trong đó … Ờ, mẹ muốn
nói để đánh con. Tên đểu đó sẽ lại tiếp tục, tránh nó như
tránh bệnh dịch là tốt!
- Mẹ con có lí đó, Chris, qua tai tiếng của nó, mình phải cẩn
thận…
- Đợi nào, con cũng chưa nói hết. Đã nhiều lần nó thử nói
chuyện với con, nhưng không phải đe doạ, một cách dễ thương.
Lúc đầu, con cứ nghĩ là nó bị điên, con cười cợt. Con cũng
nghĩ rằng đây là một cái bẫy. Bây giờ, con không nhận ra nó
nữa. Nó muốn con trở thành … bạn trai nó. Nó không đòi hỏi gì
hết, nó đợi con quyết định. Để con kết thúc! Hôm nay, vừa rồi
… khỉ thật! Nó vừa làm một chuyện … không tin nổi. Con đi
ngang qua sân vận động. Nó đi đến bên con. Tụi con nói chuyện
… rồi nó ôm hôn con, lên miệng, trước mặt mấy đứa khác. Sau đó
… nó khoái chí, nó la với tụi bạn là nó yêu con và nó mặc xác
chúng. Nó nói là muốn chứng minh với con … rằng như vậy, con
sẽ an tâm hơn.
- Chris, rất kinh ngạc. Ba mẹ khó có thể tin. Con đang xúc
động, ba mẹ hiểu. Con tính làm gì? Nó nói yêu con là một
chuyện, nhưng còn con, con cảm nhận được gì ở kẻ từng làm mình
sợ? Còn Danny nữa, chuyện vừa mới đây …
- Con không quên Danny, mẹ. Con không bao giờ quên. Nhưng,
Kévin đã thay đổi, ngay cả về ngoại hình. Mẹ gặp nó ngoài
đường và mẹ khó mà nhận ra nó. Khuôn mặt nó hết xấu xa, mắt
không còn hằn học như lúc trước nữa. Khi nó nhìn con, đôi mắt
… con không thể giải thích. Nó không giống như Danny. Dù vậy,
càng về sau, con càng thấy nó … hấp dẫn. Nó thay đổi vì con.
- Không chỉ có ngoại hình mới quan trọng, Chris. Cần phải có
sở thích chung. Nó có vẻ khác con quá xa.
- Con biết, ba, con biết. Vì vậy con mới tự đặt câu hỏi. Tụi
con không có chung bạn, nó chỉ sống vì thể thao, con thì không
thích. Nó…. Nó không giỏi bằng con. Con nghĩ văn học … nó
không biết đó là cái gì. Tụi con có thể cố gắng, mỗi người một
phía. Nó nói với con là nó đã bắt đầu…
- Suy nghĩ kĩ đi, con vẫn còn thời gian. Chuyện này cũng làm
ba mẹ lo lắng. Ba mẹ không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của
con. Ba có ý kiến này, Chris. Không bắt buộc. Nếu con muốn mời
Kévin lại nhà, nó sẽ được chào đón. Ba mẹ sẽ có thể đánh giá
kĩ hơn và có thể cho con một lời khuyên tốt nhất.
Tôi yêu ba mẹ mình nhất trên đời.
Tôi cũng hỏi ý kiến của nhóm. Tất cả, lúc đầu, đều tỏ vẻ nghi
ngờ, đề phòng. Nụ hôn ở sân vận động làm cả bọn sửng sốt.
Vanessa: “Chết tiệt, cậu là một ngôi sao!”
Robert: “ Cậu thật sự thu hút dữ vậy sao? Tớ cũng muốn thử!”
Nancy: “Robert! Thử đi, rồi em mổ bụng anh ra”
Gloria: “Khỉ thật! Cậu không thể làm nó thay đổi như vậy được…”
Herbert: “Theo tớ thì nó thật lòng”
Jack: “Cậu chỉ còn việc đưa ra quyết định”
Jack vừa mới nhắc lại vấn đề thực sự. Tôi không còn có thể
chơi đùa với tình cảm của Kévin. Hiện giờ tôi đã đi xa rồi,
quá xa. Cậu đã muốn cho tôi một bằng chứng tình yêu trước công
chúng. Cậu đã mạnh hơn tôi. Đương nhiên, cậu đã không suy tính
nhiều. Tuy vậy, thành quả sờ sờ ở đó, Kévin đã bẫy được tôi.
Tôi sẽ là thằng súc sinh, rác rưởi nếu bây giờ tôi bỏ rơi cậu.
Cậu sẽ trở thành đề mục để dèm pha, mỉa mai, phỉ báng. Cậu sẽ
lại ghét tôi. Không được, không thể nào. Sau khi cân nhắc, tôi
khoái cậu yêu tôi hơn.
(Hết Phần 10 ... Xin xem tiếp
Phần 11) |
|