Chuông reng hết tiết. Theo thói quen, cả đám đông túa ra các
hành lang. Tôi ra khỏi lớp, cặp táp trên vai, tính đi kiếm
Robert và Vanessa ngoài sân. Tôi đi đến khúc giao giữa 2 hành
lang chính tầng trệt. Tôi đã không kịp tránh một tên chạy hối
hả phía bên trái. Một cú va chạm thô bạo vào mặt, một cú cùi
chỏ, tôi nghĩ vậy. Tôi té xuống đất, choáng váng, chảy máu mũi.
Tôi nhíu mắt, đồ đạc rải rác dưới đất xung quanh mình. Tôi đưa
tay lên mặt. Ngón tay tôi dính đầy máu.
- Xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi, là lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi
phải cẩn thận. Khốn nạn thật! Cậu chảy máu à, cậu có đau không?
Tôi ngước mắt nhìn. Tôi mơ hồ thấy khuôn mặt lo lắng của Danny
đang chồm về phía mình. Tôi lục tìm trong túi.
- Khỉ thật! Cả cái khăn cũng không có!
- Chris…là Chris, phải không? Này, cầm cái của tớ đi! Ịn nó
lên mũi để cầm máu. Tớ thật ngu, tớ giận mình lắm! Đừng cử
động, tớ sẽ gom đồ của cậu lại. Sau đó chúng ta sẽ lại ghế đá
đối diện ngồi!
Tôi mơ hồ nhận thấy cậy ấy biết tên mình. Tuy vậy, chúng tôi
chưa từng nói chuyện với nhau. Cậu ta bỏ sách vở vào trong cặp
tôi rồi giúp tôi đứng dậy. Tôi luôn ịn cái khăn trên lỗ mũi.
Nó có vẻ thơm thơm. Tôi dần hoàn hồn trở lại.
- Oån hơn chứ, Chris? Ngốc thật, đáng lẽ tớ phải tìm cách khác
để làm quen … ơ…đáng lẽ chúng ta nên gặp nhau trong hoàn cảnh
khác thì hơn. Khoan cử động đã. Đợi hết chảy máu mình sẽ tới
lavabo rửa nước.
Tôi khó mà trả lời với giọng nghẹt mũi.
- Không zao. Zẽ ổn thôi. Dớ zẽ tự zoay zở một mình được. Cậu
không có dình. Cám ơn chuyện cái khăn và đồ đạc.
Cậu ngần ngại.
- Cậu có chắc là không cần tớ nữa chứ? Tớ đang vội … có người
đợi tớ…tớ đi được chứ?
- Được mà!
Cậu ấy chạy đi, không quên ngoảnh lại nói lớn.
- Bye! Hẹn gặp lại!
Danny Crawford vừa bước vào đời tôi. Tôi đã không nghĩ đến
những đau khổ mà cậu ấy sẽ gây ra.
Khi tôi cuối cùng cũng kiếm được Robert và Vanessa, tụi nó
nhào tới khi thấy mặt tôi bị sưng cùng những vết máu trên quần
áo.
- Chuyện gì vậy? Bị đánh à?
- Không, chỉ là Danny Crawford mới chào “làm quen” thôi!
Để tụi nó bớt sửng sốt, tôi kể lại mọi chuyện vừa xảy ra.
Tôi đã giữ cái khăn của Danny. Mẹ tôi đã giặt và ủi nó. Sáng
ngày hôm sau,l tôi đứng chờ cậu trước cửa vào trường. Cậu đã
nhận ra tôi từ xa và chạy về phía tôi.
- Chris, tớ vui khi thấy cậu. Tớ thấy cậu đã ổn rồi. Cậu không
giận tớ? Chúng ta là bạn chứ?
Với nụ cười rạng rỡ, cậu chìa tay ra. Cho dù không muốn thì
tôi cũng không thể từ chối.
- Đừng nói chuyện đó nữa, Danny. Không phải lỗi của cậu. Chúng
ta có thể là bạn nếu cậu muốn…Tớ cũng muốn lắm. Tớ đợi cậu để
trả cái khăn lại. Nó hoàn toàn sạch!
- Cám ơn Chris, tớ phải đi. Mình gặp nhau trưa nay, ở đây, ok?
Tôi thấy mọi thứ như đẹp hơn. Trong buổi học, tôi không thể
ngăn mình nghĩ đến việc sẽ gặp lại Danny chút nữa. Tôi thấy
hài lòng. Tôi xin lỗi tụi Vanesssa với Robert vì không thể đi
chung với tụi nó. Buổi trưa, tôi đến thật đúng hẹn.
- Cậu ở đâu vậy, Chris?
- 35, Woodstreet, còn cậu?
- Kingsroad. Hay nhỉ, mình có thể đi chung với nhau một đoạn.
Ta đi chứ?
Cứ thế, dần dần chúng tôi quen việc về chung với nhau mỗi buổi
trưa, rồi mỗi buổi tối. Danny kể cho tôi nghe mọi chuyện về
mình. Trước đây, cậu ở Luân Đôn với cha mẹ. Cha cậu được cử
đến quản lí chi nhánh công ty ở Swidon. Thế là họ dọn tới đây.
Cậu thích thể thao. Cái này thì tôi có thể thấy được. Cậu còn
thích nhiều thứ khác: điện ảnh, đọc sách, tin học… Chúng tôi
có chung nhiều sở thích.
Tôi cũng kể mọi thứ với cậu. Ờ thì, các bạn cũng đoán được,
gần như mọi thứ. Tôi thấy thoải mái với cậu. Tôi tin cậu cũng
vậy. Nhiều lúc, cậu nhìn tôi trong sự im lặng, tôi giấu sự bối
rối của mình sau nụ cười vô tư.
Cậu ta đốn quỵ tất cả mọi người. Nhiều lúc tôi ngạc nhiên khi
thấy mình đang mơ… mà tại sao lại không thể? Tôi nhanh chóng
trở về thực tại…Với bao nhiêu đứa con gái bám dính trên cổ,
cậu chuyền từ đứa này sang đứa khác với vận tốc của một chiếc
Concorde. Cậu ve vãn không khai trong sân chơi hoặc trên hành
lang của trường. Hơn nữa, cậu lại dẫn đầu đám cá biệt vẫn
thường xỉ nhục tôi.
Đối vơi Danny, tôi là một ngoại lệ. Ở trường, cậu không hoàn
toàn lờ tôi đi. Luôn có một câu chào hoặc một cử chỉ kín đáo
khi gặp tôi. Tôi cũng không hiểu, nhưng theo bản năng, để có
thể tiếp tục gặp cậu, tôi phải chịu như vậy. Với tôi thế cũng
đã là đặc ân rồi.
Lại một lần nữa, tên ngốc Kevin lại dí tôi vào tường, nó điên
tiết hét lên:
- Đồ pédé dơ bẩn, chỉ cần thấy mặt mày là tao đã muốn mửa rồi!
Chuẩn bị ăn đấm vào mặt đi!
Nó nhấc tay lên. Danny tới đúng vào lúc cú đấm sắp sửa chạm
vào mặt tôi.
- Dừng lại Kévin! Để cậu ấy yên! Cậu không đụng tới cậu ấy,
hiểu chứ! Cậu ngu nhất bọn.Theo tớ!
Tức tối, Kévin thả tôi ra. Không nói một lời, nó đi theo
Danny, như một con chó cụp đuôi chạy theo chủ.
Tình bạn mới phát triển giữa tôi với Danny không khiến tôi bỏ
rơi Robert và Vanessa. Ở trường hay ở nhà đứa này hoặc đứa kia,
chúng tôi luôn có mặt bên nhau để nói đủ thứ chuyện trên đời.
Đương nhiên chỉ có mình Vanessa mớ được nghe những chuyện thầm
kín nhất. Từ khi cô ấy biết chuyện của tôi, cô luôn theo sát
chặt chẽ. Cô mau chóng nhận thấy mối quan hệ mới của tôi nhưng
lại không nghi ngờ nhiều. Cho đến một hôm, khi chúng tôi đi
chung trên đường về nhà. Tôi đã không giấu chuyện mình thấy
thích Danny, rằng tôi có cảm giác đang yêu, mỗi ngày một nặng.
- Chris Parker, thế nào cậu cũng làm tớ điên với sự bất cẩn
của cậu! Cậu có thấy mình đang làm gì không? Cậu không có chút
hi vọng nào hết. Khỉ thật! Hiểu không? Không chút hi vọng! Nó
chỉ xem cậu như bạn thôi. Tớ thấy ngạc nhiên vì chuyện đó
nhưng như vậy tớ thấy đã quá đủ rồi. Cậu tự hài lòng về chuyện
này được rồi, đừng trông mong gì khác! Trời đất! Đẹp trai như
nó, chỉ cần làm bạn bình thường thôi thì cũng đủ với tớ. Nó
còn không đếm xỉa đến tớ nữa là!
- Tớ biết, Vanessa. Tớ đâu có điên. Tớ chỉ nói với cậu, vậy
thôi. Ngay cả khi có lúc thấy đau khổ nhưng tớ cũng không ngu
đến mức như vậy. Tớ biết mình không nên mạo hiểm.
- Tưởng tượng chuyện tai tiếng này xem, ba mẹ cậu, Robert, cả
trường. Cậu sẽ bị tống ra khỏi cửa. Tớ thấy kể từ hôm nay, tớ
lại sống trong lo sợ.
Để trấn an Vanessa, tôi đã hứa, đã thề, tất cả mọi chuyện cô
muốn. Tận sâu tron tôi, tôi biết là cô có lí. Nhưng sao cũng
được, tôi không ngăn mình cứ sau mỗi buổi học, chạy đi kiếm
Danny để cùng đi về, chuyện này đã thành thói quen.
Trong tiết học, tôi quan sát Robert với vẻ châm chọc. Từ nhiều
tuần nay, tôi đã nhận thấy thái độ kỳ quặc của nó. Nó chăm chú
nhìn Nancy Smith, một con nhỏ trong lớp, với “đôi mắt cá chiên”
và làm nhiều chuyện điên rồ để thu hút sự chú ý của nhỏ đó.
Là bạn thân nên nó thổ lộ với tôi đang để ý cô ấy. Cô bé xinh
đẹp tóc nâu, ngắn, đôi mắt sáng long lanh thông minh, mũi cao,
lại thêm tính hài hước.
- Tớ quỵ rồi, Chirs, tớ bị cô ấy đốn ngã rồi. Tớ không biết
làm sao để cô ấy chú ý đến tớ nữa. Cô ấy cứ như không nhìn
thấy tớ vậy!
- Điên thật! Nó thấy cậu lâu rồi. Con bé cũng hiểu cậu trồng
cây si nó. Tại cậu không để ý, chứ ngay khi cậu không nhìn nó
nữa thì nó quay sang nhìn cậu. Cậu không nắm được vấn đề gì
hết. Nó đợi cậu tiến tới trước tiên. Đi nào, nhào vôi đi.
Robert đã tiến tới. Trời, trước khi nó làm chuyện này, tôi đã
phải khuyến khích nó gần trăm lần. Hôm đó, cô bé xui xẻo bị
vấp trên cầu thang trường, làm văng tùm lum mọi thứ. Tôi đẩy
lưng Robert.
- Cơ hột đó anh bạn, bây giờ hoặc không bao giờ nữa!
Mặt đỏ như trái sơ ri, nó tiến tới đề nghị giúp cô bé. Mọi
chuyện diễn ra suôn sẻ và kể từ lúc đó, chúng luôn ở bên nhau.(Hết Phần
2 ... Xin xem tiếp
Phần 3) |