Người ta thường ca cẩm “ cái đêm hôm ấy hôm gì “ để nói lên
sự bứt bách tâm hồn mà ai đó phải chịu đựng vì những bấn
loạn tâm sinh lý. Điều này quả thật đúng sát với tình cảnh
cô giáo Hoan đêm nay. Đầu óc cô càng lúc càng bưng bưng như
có muôn ngàn nhát búa hay mũi kim đập đâm vào. Cô cảm thấy
mệt mỏi quá sức.
Cả người cô nhộn nhạo như mọi tĩnh động mạch đảo lộn lên hết.
Các bộ phận sinh lý bị cào cấu xới tung lên, dồn nén và dàn
trải khắp tứ chi làm cô muốn chóng mặt. Vú cô cồn cào, con
bướm con nơi háng chập chờn phá phách. Cô có cảm tưởng như
đứa bé ngủ cạnh đây đang dùng giác quan thứ sáu hay thứ bảy
gì của nó để hành hạ cô.
Cô nhìn rõ nó đang nằm ngủ nơi đó mà sao hai tay nó vẫn nho
nhoe sờ mân mê hai vú cô, gợi khươi cho các đầu vú không lúc
nào yên. Cô tưởng chừng các núm vú đã muốn nứt tung lên mà
thằng bé còn chưa chịu lơi tay. Nó ôm trọn hai bầu vú, bóp
như bóp quả vú sữa cho mềm rục ra rồi mới há miệng cắn cái
soạt. Những đầu vú mà có thời kỳ cô nghĩ bị mõm mòm vì chẳng
được ai sờ nắn thì giờ nó róng rực lên hết thảy.
Thằng bé vo mỗi bên vú thành một cục, bóp phòi phọt thấy mà
ghê, quầng và đầu vú thụt ra thụt vô như cây láp xe, mỗi khi
nó bóp như vậy thì hai núm vú dón cục lại, nó bèn dùng chót
cằm vê cho các núm tê dại cả. Chính những sự tinh nghịch của
cậu nhỏ làm cho cô muốn són đái trong quần. Bấy giờ cô mới
biết ra giữa cặp vú và cái ngao hầu như có sự liên hệ chặt
chẽ với nhau. Chả trách khi đàn ông và đàn bà ăn nằm với
nhau thì đến 9 trên 10 ông đều bóp trên nắc dưới. Phải chăng
làm như thế để thúc giục các bà phún nước dâm ra để cơn địt
được vẹn toàn.
Cô Hoan đã phải mấy lần đứng lên đi rửa mặt cho tỉnh, song
ngồi lại vào bàn chấm chưa được vài ba quyển vở thì đầu óc
đã nghĩ sang chuyện suy nghĩ nọ kia. Nếu cô ngưng chấm thì
mai làm sao kịp hoàn trả bài cho lớp, còn làm thì chỉ sợ phê
sai lời càng lòi cái hớ hênh ra. Cô nhớ vừa rồi khi phê cho
một em suýt chút nữa cô đã ghi lộn cái chữ quỉ quái là vú
vào đó, cô giật mình vội quăng cả bút đỏ xuống.
Cô bỏ ra giường nằm, nghĩ bụng lúc sau chờ tâm hồn ắng lặng
thì ra chấm tiếp. Thế rồi đầu óc quá căng thẳng khiến cô mê
muội đi. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Cô thấy rõ ràng đứa bé len vào nằm chung bên cạnh
cô, một chân nó còn gác qua bụng cô nữa. Điều cô thấy rõ
ràng hơn nữa là con chim nó cứng đơ cọ quẹt vào hông cô. Mỗi
lần cô đẩy nó xê ra thì nó lại ập xán vào.
Chẳng những nó không nằm im thì chớ, nó còn ngang nhiên thọc
tay vào áo cô mà xoa bóp từng chiếc vú thay phiên. Cái ngón
cái của nó làm cô gai cả người lên bất tận vì nó cứ nhè cái
núm của mỗi vú mà khảy tưng tưng, vê đến tròn to như hòn đạn
nên cô ray rứt quá. Cô mắng nó cứ trơ trơ, lại còn lần cởi
những hột áo ra y như đó là tài sản riêng của nó vậy.
Cô thấy nó lì lợm vô cùng. Cô lưu ý nó về lòng tốt của cô
sao nó nỡ chóng quên như thế thì nó cất tiếng gọi cô là mẹ,
lẽ nào mẹ lại cản con yêu quí mình nên cô tắc tịt ngay. Thế
là được thể, thằng bé cởi tuột áo cô ra và dùng mặt lăn day
quầng quầng lên hai cái vú. Mặt thì day, bàn tay thì vặt bóp
liên tục, còn lưỡi thì liếm bôi nước miếng lên đầy. Cô chỉ
còn cách ư ư nằm chịu trận.
Trước thì thằng bé nằm nghiêng một bên, thấy cô im thì nó
lấn lướt tới. Nó choàng leo lên nằm hẳn trên bụng cô, hai
chân gác hai bên tựa gọng kìm xiết giữ cô cứng ngắc. Rồi hai
tay túm chặt lấy hai vú mà bú, mà liếm, mà nút nghe tụt tụt.
Cô giận muốn tát tai nó vì sự hốn hào đối với cô, nhưng vẻ
mặt nó câng câng ra điều không ngán sợ.
Rồi nó cứ xục xịch bò lết trên bụng cô, tiếp tục trò ngậm bú
từng cái vú. Thân hình nó đẩy đưa sát rạt trên người cô, chả
biết có gây hứng thú gì cho nó thêm chăng, mà con chim nó cứ
thúc lia chạm vào đũng quần cô nơi háng nghe kìn kịt.
Thất là quá quắt. Cái thằng được đằng chân lân đằng đầu. Cô
giáo Hoan tự hỏi thầm chẳng hiểu việc cô nhanh nhẩu nhận
thằng bé về nuôi có là một lỗi lầm hệ trọng của cô không đây.
Cô đã phải vận dụng mọi cách để dứt bỏ anh, chả lẽ giờ lại
rước cái vạ vì bị thằng bé xục xạo phá khuấy.
Thằng bé ra điều thích thú vì được bóp hai vú cô như bó chân
giò, mũi nó cằm nó tưa đi tưa lại làm cho hai núm vú cô luôn
đứng dựng lên, còn hai bầu vú in đầy vết đỏ dấu tay bụm chặt.
(Truyện từ CõiThiênThai.com) Nó tỏ vẻ hân hoan bằng cách mút bú đầy miệng, nhốt hết mỗi
bên vú vào họng và lí nhí rên như chó.
Quái lạ, cô chẳng vùng vẫy đạp nó văng ra, trái lại còn nhỏ
nhẹ bảo ban nó : cháu bú nhè nhẹ thôi, không vú cô bị xước
cỏ gà đau lắm. Thằng bé nhả vú ra và cất lời lia lịa xin lỗi,
nhưng vẫn bóp vo hai vú chặt chịa. Thằng bé tham lam quá, y
như nó chưa từng được ngậm vú nên chộp được là bú miết.
Hai cô cháu cù cưa mãi, một chặp thì cô Hoan ré lên : sao
cháu lại đái tồ tồ ướt cả cô vậy. Thằng bé hãi hùng buông
bớt một bên vú ra, thọc tay rờ xem thử, quần nó vẫn khô
nguyên, chỉ có chỗ con chim hơi tức vì độn cứng. Nó nói với
cô : cháu soát rồi, cháu có tè đâu, chắc là nước gì ướt nơi
cô chứ không phải cháu.
Hoan điếng hồn vì sự tệ hại đến vậy. Cũng may thằng bé ngây
thơ chưa thấu rõ ngọn ngành, chứ không thì cô bẽ mặt với nó
biết mấy. Để lấp liếm chỗ hớ hênh của mình, cô phải bẻ quặt
ngay sang ý khác : chắc là mồ hôi của cô thấm ra và nói xong
cô bèn khép hai đùi lại.
Thằng bé lại bóp lên hai vú và mút mát ngon lành. Nhưng nửa
thân dưới của nó như bị vật gì kênh đỡ lên nên không còn cọ
quẹt thẳng vào khoảng giữa đùi cô giáo nữa. Nó rụt rè hỏi :
sao cô co chân lên làm cháu không nằm thẳng thắn vậy. Cô ậm
ừ xà lơ.
Thằng bé bú hai vú, thỉnh thoảng lại thò tay xuống xem chừng
nơi con chim. Nó sợ biết đâu nó xón đái thực thì phiền phức,
cô giáo sẽ mắng nó. Nhưng nó chỉ thấy mu bàn tay bị thấm ướt
vì đũng quần cô Hoan. Nó giật mình hỏi cô : sao mồ hôi cô
lắm thế, làm ướt sũng cả đáy quần. Có sao không cô, hay để
cháu xem thử hộ cô nhé.
Cô Hoan lắp bắp bảo nó : không cần đâu, cứ để một lúc tự nó
khô thôi. Có lẽ tại hầm hơi nên nó ướt nhiều, giá cháu chịu
bò xuống một chút thì nó sẽ chóng ráo lại. Thằng bé ứ ứ có
vẻ không ưng vì nó vẫn thích được nằm trên mình cô để bóp
vần hai vú và miệng nó dễ ngậm bú được chặt hơn.(Hết Phần
9 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
10) |