Phong lấy khăn lau mặt cho Mai, trên khuôn
mặt nàng vẫn còn lấm tấm mồ hôi, những lọn tóc dính bết vào
trán khiến cho trông Mai khi nãy càng coi thảm hại. Ma tuý,
rượu và những đợt làm tình tập thể không ngừng nghỉ khiến
cho Mai giống một cái xác chết vô hồn, cho dù nhìn kĩ, Phong
phải thầm công nhận, không biết có phải là do tác dụng của
ma tuý hay không mà da thịt của Mai coi rất hồng hào và đầy
sức sống. Có điều đó là một loại sức sống giả tạo, Phong
biết, còn cái sức sống luôn tồn tại trong nàng chỉ chờ cơ
hội bùng cháy như ngày nào e rằng đã tắm từ lâu rồi. Lúc này,
trông Mai ngủ yên bình mà Phong lại càng thấy thương hơn,
Phong biết điều gì đã xô đẩy Mai vào con đường này.
Phong vắt cái khăn mặt rồi lau lại một lần nữa khắp người
Mai, anh không muốn cho những thứ nhơ bẩn mà lũ đàn ông ở
cái chỗ đó xuất lênn người nàng còn sót lại. Khi anh dằng
được Mai từ những vòng tay ham hố của bọn người đó thì Mai
đã rũ cả ra, trông xác xơ thê thảm, bởi vì hết thằng này đến
thằng khác tống những khúc thịt vào lồn nàng. Mai vẫn đang
nằm đây, trần truồng, vì Phong chẳng thể nào tìm ra được
quần áo của nàng bị chà đạp và lẫn lộn với hàng đống vải vóc
mà đám người ở đó trút ra, phủ tấm mền lên che thân để nàng
có thể ngủ yên, Phong xót xa khi thấy cái lồn của nàng cho
đến lúc này vẫn còn đỏ mọng, cả lỗ đít của Mai cũng sưng tấy
lên vì những kiểu hành hạ của lũ súc sanh.
Phong giận mình vì đã nhận lời tham gia cái hội quái quỉ đó,
nhưng bây giờ thì anh phải cảm ơn mình đã nao núng để cho
Dũng dắt tới cái khách sạn đó, chớ nếu không anh đâu thế nào
biết Mai lại có mặt ở đó, lại phó mặc bản thân mình bị chà
đạp đến thế. Hình như lúc nàng ngủ, Mai lại quay trở về là
Mai ngày xưa của Phong, ngây thơ và thánh thiện, mà đối với
anh, lúc nào nàng cũng là một thien thần, cho dù trước đó
nàng có làm những chuyện gì đi chăng nữa.Phong đảo qua phòng của bé Vũ, thằng nhỏ vẫn ngủ say, giống
như ở phòng bên này, Mai đang cuộn mình lại trong tấm mền.
Phong nhìn ngắm hai con người lúc này là quan trọng nhất với
mình, đã có lúc Phong tưởng như mình đã mất Mai rồi, vậy mà
không ngờ ông Trời lại cho anh gặp lại nàng, gặp lại trong
một hoàn cảnh trớ trêu đến thế. Mai cựa mình, cái mền che
thân rớt xuống làm lộ ra bầu vú trắng ngần cùng hai cái núm
vú màu đỏ sẫm. Phong chưa buồn kéo lại, anh như thể lặng
người nhìn ngắm, lúc này, trông Mai còn đẹp và quyến rũ hơn
rất nhiều so với lúc nàng trần truồng. Ngày xưa, hai núm vú
của nàng nhỏ hơn, màu cũng nhạt hơn, còn bây giờ nó đỏ rực,
nhô cao, xung quanh nổi những hạt nhỏ li ti càng làm tôn
thêm nét đẹp đến man dại. Nó khiến cho Phong ngắm nhìn mãi
mà không biết chán, rụt rè, từng chút một, Phong đưa tay sờ
lên bầu vú của Mai mân mê, thực nhẹ như chỉ sợ làm Mai thức
giấc. Phong sờ vào hai bầu vú của Mai với cái cảm giác của
một gã lang bạt lâu ngày tìm lại về với mái nhà xưa của mình,
bóp nhè nhẹ, hai bầu vú ấy nằm gọn trong hai lòng bàn tay
của Phong, như thể ngoan ngoãn hết mức chiều chuộng cái cảm
giác đầy đặn của tay Phong. Sờ vú nàng, Phong có cảm giác
như lúc này Mai mới thực sự nảy nở, mới thực sự đạt đến độ
chín muồi về thể xác của một người đàn bà. Lúc này, thời
điểm này có lẽ mới là lúc mà Mai như một bông hoa đang độ
toả hương sắc ngọt ngào nhất.
- Anh thiệt có lỗi, vì anh mà em phải khổ quá.
Phong ghé
tai Mai lầm thầm, vuốt tóc nàng. Một lúc không giữ được mình,
có lẽ Phong trót lỡ tay nghiến vào vú của Mai hơi mạnh,
không biết nàng có đau lắm không, nhưng cũng đủ để khiến cho
Phong giật mình vì thấy Mai khẽ trở mình. Hấp tấp hệt như
một dứa trẻ hư, Phong vội kéo ngay cái mền phủ lên ngực Mai,
nhưng thấy nàng vẫn ngủ ngon, Phong mới thấy đỡ ngượng ngập.
Anh lại ngồi ở bên, ngắm nhìn Mai, ngắm nhìn cho thoả, cho
đã nhưũng ngày nhớ nhung xa cách.
Thấy khoé miệng Mai hình như hơi bị sưng lên, Phong vội
chạy đi lấy thuốc đặp lên môi nàng. Tự dưng trong lòng Phong
trào lên sự căm hận ghê gớm những gã đồi bại đã hại đời nàng.
Phong biết, chắc chắn không chỉ là hơn một chục thằng có mặt
ở cái phòng lắc tối hôm nay, mà trước đó, đã có nhiều, thậm
chí rất nhiều thằng làm cái chuyện súc vật đó trên cơ thể
người đàn bà mà anh hết mực yêu này. Nếu như bản thân Phong
từng nâng niu, trân trọng cái lỗ thiện đường đó của Mai bao
nhiêu thì lũ người kia đã coi cái chỗ đó chỉ như một cái lỗ
thịt hạ cập, để mà trút vào đó những ham muốn tầm thường
nhục dục. Phong không thực sự hiểu rõ tại sao Mai lại đến
cái cảnh này, nhưng dù đó là gì đi nữa thì anh cũng không
trách móc nàng, có căhng chỉ là trách chính mình. Phong biết
một mình Mai bơ vơ ở cái đất Sài Gòn này thì nàng khó lòng
mà đứng vững được, nhất là khi xung quanh nàng luôn có những
con chó sói chỉ chực có cơ hội là bế nàng lên giường để mà
cấu xé cơ thể nàng.
Hai bắp tay của Phong có mấy vết xước, lúc nãy khi giằng
Mai từ tay mấy gã đàn ông đo con, thậm chí Mai còn quay lại
cào cấu anh, có lẽ nàng nhận ra anh rồi nhưng con quỷ trong
nàng bị ma tuý sai khiến chống trả lại anh điên cuồng không
cho anh giằng nàng ra khỏi mấy cái buồi hăm hở nhét vào lồn
nàng vây quanh. Tinh dịch từ lồn chảy ra, từ trên mặt và
trên vú, trên ngựuc Mai chảy xuống tong tỏng, Phong vẫn còn
giữ nguyên vẹn cái cảm giác thực sự rùng mình khi anh bế Mai
ở trên tay vào lúc đó. Nhưng Phong biết mình có thể quên
được cái cảm giác này, vì bản thân anh không bao giờ ghê tởm
Mai, không bao giờ bỏ rơi nàng, nhất là lúc này, nàng cần
đến anh để trở lại là một con người. Phong gối dầu lên bụng
của Mai rồi chính anh ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
*
* *
Mai tỉnh dậy, nàng đau đầu ghê gớm, thân thể rã ra thành
từng mảnh nhỏ, nhưng có lẽ mai đã quen với cái cảm giác này
sau mỗi một đếm thác loạn rồi đâm ra trong đầu óc nàng, sự
tỉnh táo lại quay về rất lẹ. Mai nằm ngửa, nàng nhìn lên
trần nhà, một màu trắng rất nhẹ nhàng và thanh thoát, khác
hẳn với những cái trần nhà tối sẫm màu mà nàng thường nhìn
thấy mỗi khi tỉnh lại. Mai thấy bụng mình hơi nặng, còn trên
người thì đang đặp mền. Kì lạ thiệt, hình như đã lâu lắm rồi
chưa có ai đắp mền cho nàng mỗi khi đi ngủ cả, đâm ra Mai
cũng quen dần với việc ngủ và thức dậy với cái trạng thái
trần truồng trơ trẽn nhất của một người đàn bà. thường thì
nàng cắn thuốc xong, làm tình tập thể với cả một bầy đàn ông,
chính Mai nhiều khi ngủ quên đi lúc nào chẳng rõ, nàng ngủ
ngay cả khi lồn vẫn còn đang bị giập túi bụi.
Nhưng hôm nay có vẻ gì rất khác, ít nhất là lúc này Mai
không cảm thấy cái bê bết đến kinh người của tinh dịch trên
cơ thể nàng, chả lẽ bọn người đó trong lúc phê thuốc địt
nàng xong hôm nay lại còn thời giờ lau người cho nàng hay
sao. Bụng của Mai vẫn cảm thấy nặng, Mai đinh ninh là có một
gã đang đè lên nàng, chắc lại là môt gã nào đêm qua là kẻ
địt nàng cuối cùng đây, nhưng hoá ra không phải, anh chàng
này chỉ gối lên bụng nàng mà ngủ quên thôi, anh ta cũng mặc
quần áo trên người chứ không có loã lồ như mọi khi. Mai giật
mình, cái dáng ngủ quên này với nàng sao quen quá, cái điệu
bộ ấy khiến cho nàng hoàn toàn hồi tỉnh và nhớ lại. Đúng là
anh ta, trong lúc nàng đang bị xoay vần giữa mấy gã tay chơi
cùng hội thì anh ta đã gọi tên nàng, đã lao vào kéo nàng ra,
rồi bế nàng lên tay. Mai không nhớ được gì nhiều hơn thế, vì
lúc đó nàng cũng bất tỉnh luôn, chơi thuốc rồi "chơi buồi"
liên tục, lúc đó Mai không còn đủ sức mà gắng gượng nữa,
nàng cố ràng quẫn đạp cũng không nổi. Chỉ có điều chỉ cần
khẽ nghe tiếng gọi của anh ta gọi tên mình là Mai đã biết đó
là ai, là Phong, nàng biết đó là anh, chỉ là nàng không dám
tin đó là sự thực thôi. Bây giờ tỉnh lại, bàng hoàng biết rõ
chính là anh thì ý nghĩ đầu tiên của nàng là muốn chết, nàng
nào còn mặt mũi nhìn anh, nhất là khi anh đã tận mắt chứng
kiến những việc nàng làm.
Mai khẽ nhổm người dậy, cố không để cho Phong nhận ra,
Mai đỏ mặt khi thấy bên dưới cái mền mình không có gì che
thân, trong lúc say thuốc, nàng có thể múa may rồi làm trò
con heo với không một chút vải trên người không sao, nhưng
lúc này cái lạnh lẽo khi bị lột truồng này khiến cho Mai lại
càng cảm thấy trống trải. Mai lén đến bên cnạh nhìn Phong,
anh ngủ, có vẻ không được ngon giấc lắm nhưng trông rất đẹp
trai và hiền hậu. Hai hàng nước mắt bất ngờ lăn trên mặt
Mai, nàng thế này....bất kể một người con gái nào, cho dù là
một con đĩ có lẽ vẫn còn xứng đang hơn nàng. Cửa ban công mở,
căn nàh của Phong nhìn ra sông Sài Gòn, gió buổi sáng lùa
vào mát lạnh. Mai khẽ rùng mình, nàng lấy chiếc áo sơmi của
Phong vắt trên ghế mặc vào người, vừa để che than, mà cũng
vừa để có cảm giác như là anh đang ôm lấy nàng. Mai nhắm mắt
chuẩn bị nhảy xuống, cho đến phút giây cuối cùng, cẳng tay
của nàng bị hấp tấp kéo giật lại, Mai sững người quay lại,
nàng không sao kìm được lao vào lòng của người vừa không cho
nàng làm cái chuyện dại dột đó.
Mai khóc rấm rứt từng hồi, cho dù trái tim đầy hằn vết
thương của nàng như được sưởi ấm lên vì những lưòi dỗ dành
của Phong
- Mọi thứ đều đã qua rồi, qua thiệt rồi mai. Đừng buồn nữa,
chúng mình sẽ chỉ nhìn về tương lai thôi.
Mai để cho Phong vuốt ve người mình, bàn tay anh sờ mọi
chỗ, an ủi vỗ về nàng giống như ngày xưa anh vẫn thường làm
vậy. Khó lắm, nhưng có một điều gì ấm áp khiến cho Mai tin
rằng, từ giờ trở đi cuộc sống của mình sẽ thực sự hạnh phúc.
Một đôi chim bồ câu trắng muốt bay vút qua cửa sổ, trời rất
xanh và cao, một khung cảnh khiến cho hai người càng thêm
tin vào tương lai.
Hết |