Sáng hôm sau, bà Kiều
Thu thức dậy, bà vươn vai và nhìn quanh phòng ngủ của
bà, không có một dấu hiệu nào lạ về sự giằng co
làm tình với Tâm tối qua. Nhìn xuống thân người thì
bà vẫn còn đang mặc bộ đồ lót của hôm trước,
giày vẫn còn đang mang trong chân. "Thì ra ... đó chỉ
là một giấc mơ, một giấc mơ không đến nổi tệ".
Bà ngẫm nghĩ sao không biết, chỉ thấy bà mĩm cười
rồi mặc quần áo vào và buớc xuống lầu. Bà không
định nói cho thằng con của bà biết là bà có một
giấc mơ loạn luân như thế. Bà cũng không ngờ là
bà mơ được như thế, hình ảnh cái dương vật của
thằng con vẫn còn sờ sờ trước mắt của bà. Vừa
nghĩ tới đó thì bà cũng vừa đặt bước chân vào
nhà bếp, nơi đó Tâm đã ngồi sẵn không biết tự
bao giờ. Hắn cũng đang mặc một chiếc áo thun dài phủ
qua đầu gối. Thấy mẹ của hắn bước vào, hắn ngước
lên nhìn rồi mĩm cười chào:
- Chào mẹ.
Bà đáp lại :
- Chào con.
Bà cố gắng nói một cách tự nhiên như sợ những
chuyện trong giấc mơ vô tình tiết lộ.
- Con ngủ ngon không ?
- Dạ, con ngủ ngon lắm, còn mẹ thì sao ?
Bà tâm sự :
- À, con cũng biết đó, tối qua mẹ uống hơi quá chén
nên ngủ một giấc tới sáng chẳng hay biết gì hết,
mẹ giận ba của con bỏ bê mẹ, ổng nói ổng phải đi
công tác thêm ba tháng nữa, mẹ chịu đựng hết nỗi
rồi con ạ, từ ngày sanh con ra thì ba con không còn hứng
thú gì với mẹ cả, ổng thiệt tệ với mẹ con của mình
quá .
- Thôi mẹ à, chúng mình hãy quên đi người cha và
người chồng bạc tình bạc nghĩa đó đi! Miễn sao mẹ
còn có con ở đây, lúc nào thì con cũng muốn săn
sóc cho mẹ được đầy đủ.
Hắn vừa nói thì vừa bước tới bên mẹ của hắn,
đưa tay dang ra để ôm choàng mẹ của hắn vào lòng để
an ủi. Hắn đặt lên trán của bà một nụ hôn kính
mến. Bà thì cảm thấy an ủi được phần nào nỗi cô
đơn trong lòng. Năm phút trôi qua lặng lẽ nhưng rất
cảm động, họ vẫn ôm nhau không nới vòng tay, hơi thở
của hắn thổi phì phò vào mang tai của bà làm vài cọng
tóc mây bay lất phất, bà cảm giác được trái tim
của thằng con mình đập rộn rã. Bà chưa biết làm sao
thì một nụ hôn nóng bỏng đã đặt lên môi của bà
rồi. Bà giật mình, mặt tái ngắt hai mắt trợn tròn
nhìn vào cặp mắt của hắn đang nhắm nghiền hưởng
thụ. Bà rút tay lại định đẩy thằng con ra nhưng bà
làm không nổi vì thằng con của bà hai tay ghì sát không
cho mẹ của nó nhút nhích được tí nào (wow, Kinh Bích
Lịch dịch tới đây thì thấy cũng ghê quá nhĩ, trên
đời này không biết có người như thế hay không).
Năm phút nữa lại trôi qua, bà Kiều Thu đi từ chống
cự kịch liệt cho tới yếu dần và yếu dần, cuối cùng
bà như con thiêu thân như đâm đầu vào tội lỗi, phó
thác thân xác của mình cho nhục dục đê hèn. Bà đã
chấp nhận hắn vào lòng, bà bắt đầu vịnh hờ vào
bờ vai của hắn và xiết chặt vòng tay cho cái lưỡi
của bà đi sâu vào miệng của hắn. Một phút sau bà
hết hơi nên ngữa đầu ra ngước mắt nhìn hắn, không
biết cái nhìn của bà có ý nghĩ gì mà chỉ thấy bà mở miệng nói :
- Có phải mẹ đang mơ!
Hắn trả lời một cách bình thản :
- Không đâu mẹ, mẹ đâu có mơ, tối qua cũng vậy,
tất cả đều là sự thật.
- Tối qua mẹ không có mơ à, có thiệt không con,
trời ơi!
Tâm bước tới một bước để đặt bàn tay lên vai
của bà. Bà lúc này không còn chống cự như lúc
nãy nữa mà bà chỉ đứng im ngẫm nghĩ trong khi hắn
thì thỏ thẻ bên tai của bà:
- Mẹ à, tối qua những điều con làm cho mẹ tất cả
đều là tình thương của con dành cho mẹ, con vừa là
con của mẹ, vừa là người đàn ông chăn gối của
mẹ, từ nay mẹ khỏi lo là có ông già mắc dịch đó
có trở về hay không.
Bà vẫn còn đãi môi lựa lời chối thác :
- Trời ơi! Không phải do tôi, là do rượu thôi mà.
Tôi đã làm gì đây!
Bà chợt nhào tới ôm choàng lấy Tâm vào lòng
rồi nức nở nói :
- Tha lỗi cho mẹ, mẹ không muốn con phải chịu khổ như
thế đâu, mẹ sai ... mẹ sai...
Bà vẫn tiếp tục sục sùi, trong khi hắn thì bắt đầu
lòn bàn tay vào trong chiếc áo của bà và xoa nhè
nhẹ, bà vẫn không phản ứng chi hết. Hắn dùng bàn
tay còn lại kéo bà sát hơn vào ngực của hắn, hai
tay hắn bắt đầu lòn vào trong áo và chà nhè nhẹ
lên lưng của bà, bà vẫn để yên nhưng lúc này bà
không còn sục sùi nữa. Hắn nhít hai bàn chân để
lấy tư thế ưỡn tới phía trước một chút, bà
Kiều Thu cảm thấy một vật chỏi thẳng vào giữa hai
đùi, bà thừa biết vật đó là cái gì rồi. Bà
thấy nóng ran trong mình muốn cởi hết quần áo trên
mình xuống, bà chưa kịp làm điều đó thì hắn đã
làm cho bà rồi. Hắn nhìn xuống thì thấy bà vẫn còn
mặc bộ đồ lót tối đêm qua, cũng chiếc quần lót
có thêu hoa đó. Bà cũng nhìn theo ánh mắt của hắn
để thấy cái dương vật của hắn đang đâm chồi nẩy
mầm phía trong cái áo thun dài quá đầu gối của hắn.
Bà từ từ kéo cái áo của hắn lên để nhìn tận
mắt cái bảo vật bên trong. Hắn cũng không ngượng
ngùng gì mà kéo áo lên và cởi nó ra để khoe cái
củ khoai lan cong của hắn. Hắn trần truồng đứng tòng
ngòng nhìn mẹ của hắn một cách thèm thuồng, hắn
thèm một bàn tay sờ mó vào nơi nhạy cảm của hắn.
Hắn bước tới để hôn lên trán của bà đồng
thời để cho dương vật cạ vào bụng dưới của bà.
Hai tay bà choàng lấy cổ của hắn và đu lên. Hắn
hiểu ý đưa hai tay bợ mông của bà lên và khiêng
tới cái bàn ăn cơm để gần đó. Thật là nhẹ
nhàng đúng điệu, hắn đặt bà nằm ngữa ra bàn,
đặt hai chân của bà lên vai của hắn, rồi hai tay
của hắn bế hai bờ mông nhấc lên chừng nửa tất,
hai chân khuỵu xuống một chút cho vừa tầm ngang với
bà. Bà ngước cặp mắt lên nhìn hắn như chờ đợi
cái gì đó. Hắn bắt đầu bước tới nữa bước
để lấy thế rồi từ từ như chiếc xe lửa chuyển
bánh chui vào đường hầm. Cú đâm thiệt trơn tru
ngọt ngào, một đường thẳng băng lút tới đáy,
bà nhắm mắt lại tưởng chừng như thời gian đã
ngưng lại, trái đất cũng hết còn quay nữa. Âm thanh
chung quanh chẳng còn nữa ngoài tiếng đập "bình
bình" từ con tim của bà phát ra. Hai tay của hắn
từ từ nắm lấy bàn chân của bà gác trên vai của
hắn đặt xuống ngang hông rồi nắm chặt vào cổ chân
của bà. Hắn bắt đầu sàn xê đưa đẩy từ nhẹ
nhàng cho tới nhanh bạo. Mẹ của hắn chỉ có la lên
"ối ... ối" mà chẳng biết trời trăng gì
ráo trọi. Năm phút trôi qua, mồ hôi của hắn bắt
đầu đổ ra, hắn nằm úp lên ngực của bà canh cho
vừa với núm vú để nút, đồng thời hắn cũng
nghĩ mệt. Bà Kiều Thu đang hưởng thụ đê mê ngon
lành bỗng bị ngưng ngang thì thấy bức rức, bà liền
nẩy mông lên để kiếm chút cháo (hahaha ... có thiệt
không đây, Kinh Bích Lịch chưa thấy ai dâm như bà
Kiều Thu này hết , thèm gì mà thèm dữ vậy không
biết nữa). Hắn nằm im bú vú bỗng thấy âm đạo
của bà như co thắt lại xiết lấy dương vật của hắn
bất giác làm hắn kích thích dữ dội, hắn nhả núm
vú của bà ra và xoay lưng của bà lại để cho bà
nằm sấp lên mặt bàn kính. Nếu có ai ở phía dưới
bàn kính nhìn lên thì sẽ thấy hai bầu vú của bà bị
chèn ép banh rộng thịt chảy dài ra tới nách, cái
núm như là tội nhất vì bị trên đội dưới đạp
thì làm sao mà mặt mày không méo mó (hahaha ... cho
Kinh Bích Lịch cười chút xíu). Hắn vuốt vuốt dương
vật cho sạch chất nhờn của bà làm ướt nhẹp rồi
từ từ đút nó trở vào từ phía cửa sau. Trước
khi hắn bắt đầu nhấp nhấp vào âm hộ của bà thì
hắn nằm áp sát lên lưng của bà và kề miệng vào
sát lỗ tai của bà nói :
- Con muốn mẹ sanh một đứa con cho con. (có thiệt
không vậy, KBL thiệt không ngờ là hắn nói vậy
với bà)
Bà Kiều Thu không còn tin vào lỗ tai của bà nữa
bà la to :
- Cái gì ?
- Nếu mẹ có bầu của con thì đó mới chứng minh
được tình yêu của chúng ta, mẹ à !
Hắn nói vừa dứt thì nắm lấy cổ tay của bà để
ngược ra sau lưng của bà, xong xuôi thì hắn bắt đầu
nắc mạnh, càng lúc càng mạnh để mong tinh khí bắn
thật sâu vào tử cung thì mới có hy vọng mẹ của
hắn sẽ có bầu lần này. Bà định mở miệng phản
đối chuyện có thai thì bị cú thốc ào ào dâng tới
từ phía sau làm bà chẳng nói năng gì được mà
chỉ nằm im chịu đựng và lắng nghe tiếng thịt dập
vào nhau nhuệch nhoạt. Bà bắt đầu rên to hơn và to
hơn. Tiếng rên của bà như tiếng sáo réo rắt
hướng dẫn con rắn hổ mang của hắn phùng mang trợn
má và phun nộc độc xa ba tất tới tận miệng tử
cung. Hắn rùng mình lên mấy cái như con khủng long
giảy chết rồi nằm tắt ngũm như ngọn đèn dầu khô
cạn, rồi nằm úp lên lưng của bà thở hỗn hễn.
Lời tác giả dịch và sáng tác :
Tại sao hắn bệnh hoạn mà mẹ của hắn cũng bệnh
hoạn như hắn, tại sao hắn lại muốn mẹ của hắn có
thai, có phải hắn bị điên ? Điều đó có phải một
người bị bệnh thì không còn phân biệt được mức
độ loạn luân, thế nào mới loạn luân bậc nhất,
thế nào là loạn luân bậc nhì ? Nếu hắn không có
bệnh hoạn gì hết thì liệu hắn có thay đổi để
trở thành người bình thường hay không, lý trí của
hắn có bảo hắn phải ngưng làm tình với mẹ của
hắn không thì Kinh Bích Lịch vẫn còn chưa biết. Để
coi phần bốn của truyện "Địa Ngục Trần Gian"
thì bạn sẽ thấy được điều đó.
KBL
(Hết Phần 3 ... Xin xem
tiếp Phần
4) |