Hiếu tỏ ra mình
rất là nghệ sĩ, hắn chỉ đứng bên ngoài mà mục kích tất cả,
thậm chí Hiếu còn quay phim nữa. Cảnh tượng trong phim thật
man dại. Người con gái bị hành hạ như món đồ chơi chứ không
còn là con người nữa. Sau khi tất cả đã xong, Hiếu cất đồ đạc
đi, để cho mười người bạn của mình cứ nằm đó say ngủ. Hiếu kệ
nệ lội Nhung vào buồng tắm với sự chống cự gượng gạo của nàng;
Ở đó, hắn bật nước nóng rửa sạch mình mẩy cho Nhung. Nhất là
rửa kỉ nơi nàng mới giao hoang. Tinh khí ở đó lấp đầy loang lỗ,
rịn xuống tới đùi.
Nhung đang nửa
tỉnh nửa mê choàng dậy bởi làn nước nóng xoa dịu sự đau nhức.
Thấy Hiếu tắm cho mình thì Nhung căm giận hơn. Nàng tát vào má
Hiếu một cái đau điếng rồi ôm mặt tránh né. Nàng như không còn
nước mắt nữa mà cứ cố ép cho ra. Hiếu kềm tính nóng của mình
lại, giải thích cho Nhung:
- Sao lại đánh tui! Tụi tui không phải đối xử tốt với Nhung,
chứ hả. Phải! Hiếu biết là Nhung bất ngờ lắm! Nhung nhục nhã
lắm! Nhưng như vậy có sao đâu, đôi bên đều được lợi. Bạn bè
mình thì được một phen thoả chí. Hiếu thì được cả triệu đồng,
còn Nhung thì sướng quá, cứ như bà hoàng vậy. Nhung còn muốn
gì nữa?.
Nhung nấc lên:
- Híc! Hiếu đểu lắm! Hiếu thật ... thật ác đã phụ tấm lòng
Nhung. Vậy mà Nhung đã yêu Hiếu! Ôi! Sai lầm mất rồi! Hu Hu!
Hiếu chợt dừng lại, hắn hỏi tới:
- Thật không! Nhung yêu Hiếu thật không?
Nhung nhìn Hiếu trả lời:
- Lúc trước thì có! Giờ thì không! hu hu hu!
Hiếu ôm Nhung vuốt ve:
- Có thiệt là Nhung đã yêu ... nếu vậy cho Hiếu xin lỗi nha!
Nếu biết từ sớm ... thì ...
- Muộn rồi Hiếu ơi! Ai cũng biết Nhung thế này thì Nhung tự
vận chết đi cho rồi. Hu hu!
Hiếu cười nói:
- Nhung chớ lo! Không thằng nào dám hé răng chuyện này đâu!
Chúng đâu có dại gì! Chỉ cần mỗi tuần Nhung đến đây với Hiếu
là đủ rồi!
Nhung ôm ngực, xua tay:
- Thôi! Thôi! Nhung hổng dám đâu! Đừng bắt Nhung làm tình tập
thể như vậy! Nhung sẽ chết mất ...! Đau lắm! Đừng!
Hiếu an ủi Nhung bảo nàng cứ an tâm. Nhung tin thật. Và từ sau
cái ngày “tai nạn” kia Nhung hiển nhiên trở thành người tình
của Hiếu, và trở thành một thứ trò chơi cho cả lớp một cách bí
mật. Có lẽ vì yêu Hiếu quá nên Nhung chấp nhận trò chơi “hủy
diệt” này hay là chính nàng cũng đam mê xác thịt. Chỉ biết,
tuần nào mấy đứa con trai cũng tụ tập ở nhà Hiếu một lần để
chơi cho thoả chí. Thế thì còn Quang thì sao từ cái ngày “tai
nạn” ấy ?
Quang thấy dạo
này Nhung đổi khác nhiều lắm. Nhung không thân với Quang nữa
mà trở nên vồn vã với bất cứ đứa nào trong lớp. Nàng lả lơi
đùa cợt, giỡn hớt đến lúc thái quá mà không biết. Nét đẹp hồn
nhiên đầy quyến rủ như ngày nào của Nhung còn đâu ? Sự thay
thế là những mối tình dẫn đến xác thịt. Nhung thường cặp tay
với nhiều thằng cùng một lúc, đã thế nàng còn lưu trữ rất
nhiều truyện dâm, sách dâm, phim heo ... mà Quang nào có biết.
Đã nhiều lần
Quang bắt gặp Nhung thủ dâm. Thấy lạ, nhưng Quang không dám
hỏi vì Nhung hay lãng tránh; Cuối cùng, Quang thu hết can đảm,
xô cửa vào ngay lúc ngủ. Quang hỏi:
- Nhung! dạo này Nhung sao vậy! Quang thấy Nhung khác lắm à!
Nhung nói đi! Nhung không nói cho Quang nghe là Quang giận đó.
Nhiều lần vặn vẹo hỏi cung, cuối cùng Nhung cũng thành thật kể
lại cho Quang nghe. Quang thừ cả người ra, đất trời như sụp đổ.
Hèn chi lúc trước, thằng Hiếu tốt bụng trả lại cuốn phim cho
Quang mà không đòi hỏi gì cả. Trời ơi! vậy là người mà Quang
bấy lâu trân trọng, bây giờ trở thành “món đồ chơi” của Hiếu,
trở thành người tình của thiên hạ hay sao ! Vậy mà Quang nào
hay biết. Quang đau khổ quá. Quang hờn trách:
- Nhung ơi! Nhung có biết bây giờ Nhung giống gì không? Một
con đĩ ... xin lỗi Nhung, Quang nói thẳng ... một con đĩ của
cả lớp! Trời ơi!
Nhung rưng rưng
nước mắt, im lặng. Quang bỏ ra ngoài ...
Từ đó trở đi, Nhung không nói với Quang một lời nào cả. Quang
cũng thế. Họ xem nhau như người xa lạ. Không còn những buổi đi
học về đầy ấm cúng và thơ mộng nữa, mà đổi lại, hằng đêm Quang
tự vỗ gối trách móc chính mình. Trách mình sao hèn yếu, không
đủ sức bảo vệ người mình yêu, trách mình sao ngu quá, không
đoán biết mọi chuyện. Ôi thôi! Đủ thứ!
Trong một đêm,
Quang quyết định. Cậu sẽ ghi danh học thể hình, học võ, học đủ
thứ để không còn hèn yếu nữa.
Vậy là hai người bạn thân ngày nào bước đi theo hai con đường
càng xa cách. Nhung thì lao đầu vào những buổi truy hoan, lạc
thú. Nàng không chỉ quan hệ với nam sinh trong lớp mà còn cả
với những người bên ngoài. Bất cứ ai, chỉ cần qua sự giới
thiệu của Hiếu. Hiếu thì rót tiền đầy tay, Nhung thì lạc thú
không dứt, có đêm Nhung thức trắng mà quan hệ hai ba cuộc vui,
với gần cả chục người. Lớn có, nhỏ có, già có, trẻ có. Còn
Quang thì chăm học, cậu mặc kệ tiếng dèm pha của lớp mà chăm
chỉ hơn. Quang hăng say tập võ và thể hình. Đến cuối năm lớp
11, Quang và Nhung đều 17 tuổi. Cả hai nhận được hai kết quả
khác nhau.
Nhung bây giờ
không ngây thơ nữa mà tiều tụy hơn. Cả nàng và Hiếu chẳng ai
chịu chăm chỉ học tập nên cả hai đều phải lưu ban. Riêng Nhung
thì đau khổ hơn với căn bệnh lậu (hậu quả của những ngày tháng
vui chơi vô độ) và còn thêm cái thai ba tháng không biết của
ai. Nhung xấu hổ bỏ cả học, đi lang thang. Chỉ tội bà mẹ Nhung,
khóc hết nước mắt vì con. Mẹ Nhung cũng tất tả ngược xuôi tìm
nàng riết thì mang bệnh, phải về lại quê nhà.
Mẹ Quang thấy Nhung như thế thì lo lắng cho con sẽ học hư nên
nhanh chóng cùng con di cư sang Ý với người chồng ngoại quốc
của mình. Bà quyết tâm tạo cho Quang môi trường tốt nhất để
Quang có thể chí thú vào việc học.
*
* *
Thấm thoát đã mấy
năm trôi qua.
Nhà tạo mẫu trẻ
tuổi Trần Việt Quang ngắm lại mình lần cuối trong gương. Anh
không còn nhận ra mình nữa. Thằng con trai gầy còn ốm yếu ngày
nào đã thành một thanh niên điển trai, bắp thịt nở đều. Việt
Quang vừa là nhà tạo mẫu chuyện nghiệp vừa là người mẫu điển
trai mà bao nhiêu cô diễn viên mê tít. Anh bước ra lễ đài
trình diễn bộ sưa tập đầu tiên của mình với các nàng người mẫu
nổi tiếng khác ngay tại Milan. Bộ áo lấy tông màu xám bạc,
trông như những cơn mưa rả rích, bất tận. Đó là kỉ niệm ngày
nào khi Quang gặp Nhung lần đầu tiên. Những cô người mẫu thướt
tha trên khán đài trông như cơn mưa phùn ngày nào mà Quang lần
đầu gặp Nhung tại bến xe.
Bộ sưu tập đó dù
không đạt giải cao nhưng cũng là niềm phấn khích cho Quang
bước tiếp trên con đường của mình.
Quang xin phép mẹ cho trở về VN sinh sống một thời gian. Bà mẹ
của Quang ngày nào cũng đã già, bây giờ bà hoàn toàn yên tâm
cho Quang định hướng tương lai.
Về đến VN, Quang
lang thang khắp nơi cố tìm lại cho được bóng hình ngày nào.
Quang đơn giản chỉ muốn nói với người con gái ấy một câu đơn
giản mà anh chưa kịp thổ lộ trước đây vì lí do mất tự tin.
Cũng chẳng lạ gì khi anh tìm khắp Sài Gòn rồi mà bóng dáng
nàng cứ biệt tăm. Bao lâu thời gian rồi chứ ít ỏi gì !
Sau cái đêm trình
diễn đầu tiên tại ĐH Mỹ Thuật Tp, Quang nhanh chóng đạt được
sự mến mộ của khán giả. Bộ áo màu mưa xám của anh diễn đạt
được nét buồn ngây thơ, nhưng lại đẹp kiều dáng giống như
Nhung thuở ấy.
Chợt như có dáng ai thấp thoáng dưới kia. Một người đàn bà khá
xinh đẹp. Quang nhìn xoáy vào người ấy thì người đàn bà quay
mất hút trong đám đông. Quang mặc kệ, bỏ mặc tất cả những
tiếng reo hò cỗ vũ, anh chạy theo bóng người đàn bà kia. Tới
được một góc khuất thì Quang bắt được tay người đàn bà đó.
Quang nhìn cho rõ rồi thốt lên:
- Nhung! Nhung đây mà! Có phải ...!
Nhung e lệ cũng
như ngày nào với đôi mắt hơi phai theo năm tháng. Nét đẹp hồn
nhiên của Nhung được thay vào vẻ sắc sảo lạnh lùng. Nhung hơi
già hơn lứa tuổi của mình nhưng thân hình nàng cũng còn duyên
dáng lắm. Nhung bối rối:
- Quang! Quang đấy à! chào!
Mừng mừng tủi tủi
với bao kỷ niệm thoáng nhanh trong tiềm thức chỉ biết nhìn
nhau cười ý nhị. Sau đó, Quang dẫn Nhung đến một quán nước.
Hai người ngồi xuống trò chuyện. Nhung cho Quang biết rằng từ
ngày cô bỏ nhà đi. Nhung lang thang tứ xứ với căn bệnh tình
dục này. Trong một đêm mưa bão, Nhung lại bị bọn côn đồ hãm
hiếp ngay giữa lề đường lạnh lẽo. Bọn say rượu đáng ghét đó
làm Nhung sẩy thai, băng huyết, máu chảy ra đầy chân. Nhung
được mấy người dân tốt bụng đưa đi bệnh viện. May sao nàng
được cứu sống. Thời gian sau, có lão nhà giàu mến mộ nhanh sắc
của Nhung nên rước nàng về làm vợ. Nhung được chưa bệnh rồi
trở thành một bà lớn. Ông chồng già của Nhung mới chết thời
gian gần đây để lại cho nàng số gia sản, Nhung sống cũng được
sung túc. Chuyện nàng kể như một cuốn phim hay, nhưng đời thật
nàng là thế!
Quang hỏi về gia
đình Nhung. Nhung hơi rớm nước mắt, nhưng không khóc, nàng hết
nước mắt rồi. Sau khi Nhung có tiền, nàng về quê rước mẹ thì
được biết bà đã thắt cổ tự vận, chết từ lâu rồi. Còn anh chàng
Hiếu ngày nào cũng sa vào hút sách nghiệp ngập và đang ở trại
cải tạo. Cuộc đời Nhung thế đấy. Bây giờ nàng sống cô độc.
Nhung chợt hỏi Quang:
- Quang à! Anh sống ở nước ngoài sướng lắm sao lại về đây!
Quang không ngại ngần nữa mà nói thẳng:
- Quang về đây cốt là để tìm Nhung. Quang muốn nói Nhung nghe
một câu mà từ lâu Quang vẫn còn giấu. Quang ...
- Quang yêu Nhung phải không?
Nhung đốt điếu thuốc rồi nói. Quang gật đầu rất thẳng thắn.
Nhung cười chua chát, nàng tỏ ý không tin câu nói ngây ngô sặc
mùi tình yêu của Quang, mà đối với nàng vốn đã chết từ lâu.
Nhung nói:
- Thôi Quang ơi! Ai mà thèm yêu “con đĩ của cả lớp” này chứ!
Quang bối rối. Anh có cảm giác hình như Nhung còn giận chuyện
ngày xưa, khi ấy Quang lỡ lời chửi Nhung là đĩ. Quang hối hận
quá.
Những ngày sau và
sau nữa trôi qua lặng lẻ, Quang luôn canh cánh trong lòng tình
yêu của anh giành cho Nhung không hề đổi thay. Để chứng minh
tình yêu của mình, anh không thể chỉ nói bằng lời mà phải hành
động cho Nhung thấy.
Thế rồi, tại một căn nhà ở ngoại ô thành phố, nơi Nhung sinh
sống, khi cánh cửa cái vừa sập vào thì Quang ôm chầm lấy Nhung,
càng ôm càng xiết chặt vào lòng bằng đôi cánh tay rắn chắc của
mình. Cảm giác ấm áp mà anh chờ đợi bấy lâu nay đã được đáp
đền. Quang hôn ngay vào đôi môi xinh xắn của Nhung, tuy rằng
nơi đó đầy mùi thuốc lá nhưng Quang chỉ ngửi được mùi tình yêu
thơm tho từ hơi thở của Nhung. Quang đam mê lần tay cởi đi bộ
áo sang trọng trên mình Nhung. Phút chốc, cả hai không còn
mảnh vải che thân. Nhung trố mắt ngạc nhiên sờ từng thớ thịt
rắn chắc trên người Quang, kết quả của bao ngày luyện tập vất
vả. Quang thấy Nhung thích thú thì anh hài lòng lắm. Quang vọc
dương vật mình lên theo bản năng thường tình của một người đàn
ông khao khát, nó vươn cao hùng dũøng như khoe tất cả sự uy
nghi trước một đấng mỹ nhân. Anh tiếp tục lần tay vuốt ve khắp
lượt thân thể nàng. Tuy Nhung không còn như ngày nào nữa sự
tươi tắn, nhưng nét quyến rủ của một người phụ nữ chững chạc
làm nàng rất quý phái, trân trọng. Thân thể Nhung lúc này
trắng nuốc, da dẻ một cô bé quê mùa đã được tẩy sạch sau năm
tháng ăn ngon mặc đẹp.
Chểm chệ giữa
ngực nàng là hai trái nhủ hoa căng cứng nhô cao. Lấp ló phía
dưới hai đùi nàng là một vùng thiên nhiên đen kín với những
sợi lông rất mịn và rất xinh.
Quang ôm chầm lấy
Nhung đặt nàng nhẹ lên giường, hai người nhè nhẹ hôn nhau, nút
lưỡi nhau như đang nếm lấy trái tình yêu thất lạc. Quang từ từ
thụt dần xuống, dần xuống để hai tay xoa bóp hai bầu vú căng
tròn, chín mọng của Nhung. Quang dừng miệng mình ngay cái hang
sâu rậm rạp của Nhung. Đám lông xoăn đen tuyền che phủ cả làm
tôn thêm sự nét nghệ thuật của một người đàn bà xuân mộng. Nhẹ
nhàng Quang banh nhẹ hai chân nàng ra hai bên để lộ một cái
động thanh âm tươi mát màu hồng xậm, thứ mà Quang ngày đêm ao
ước được nhìn một lần ở nơi Nhung. Tuy nhiên, Quang hơi thấy
vọng khi thấy các vết xây xát ở đó, kết quả của năm tháng vui
chơi của Nhung đây mà. Song, Quang không giận mà còn thương
hơn cho số kiếp bọt bèo của Nhung.
Quang đánh lưỡi
vào và hít hà cái mùi vị đặc trưng trên người Nhung. Anh rê
lưỡi dọc theo hai vách âm đạo như một tay chuyên nghiệp, Nhung
sướng rơn nói ú ớ trong cổ họng. Người nàng nóng lên, âm hộ
lại tuôn ra nước dữ dội. Quang cứ thế cắn nhẹ cái mồng đóc của
Nhung. Nhung đập tay liên tục xuống giường, miệng nàng hít hà:
- Quang! Nhung nhớ anh lắm ... Quang ơi ... anh hãy cho em đi
... cho hết nhen anh! Em xin anh đó!
Quang banh nhẹ hai đùi Nhung ra, càng lúc càng xa, rồi nhét
chầm chậm cái dương vật của mình vào bên giữa hai đùi Nhung.
Tư thế đâu đó đã sẵn sàng, hai tay Quang vịnh lấy bờ vai Nhung
rồi Quang bắt đầu nhịp điệu tình yêu. Cả hai cùng hòa lên một
bản nhạc du dương.
"Ưm ưm ah ahhh Ứ
ứ ưmmm ưmm, sướng quá đi mất! Yêu em đi Quang. Nữa đi! Ưm".
Quang rùn mình, ôm chặt lấy Nhung. Bao nhiêu năm tháng chờ đợi
phút giây này đã quá áp tải trong lòng anh, anh không thể nào
kéo dài màn ân ái này với Nhung lâu hơn được. Cơn sướng chất
ngất đã nâng anh lên tới tuyệt đỉnh vu sơn chỉ chờ lúc nhào
lăn xuống đáy vực. Quang sung sướng bắn khí vào trong lồn
người yêu. Dòng tinh phọt thẳng, chảy mơn man trong vách âm
đạo. Hai người nằm ngã ra thở dốc, ôm nhau trong sung sướng.
Kỷ niệm ngày nào có lẫn cả buồn và vui chợt hiện về như kể cho
ai nghe một câu chuyện dĩ vãng đẹp.
Tận đến tối Quang
mới chịu về khách sạn. Anh tặng Nhung chiếc áo dài màu mưa xám
mới nhất mà anh vừa thiết kế, cái màu như để kỷ niệm ngày hai
đứa mới gặp nhau. Anh hứa với Nhung sẽ rước Nhung sang Milan
và thành hôn với nàng bên đó. Nhung không nói gì, chỉ thoáng
buồn ưu tư, không biết nàng có xứng với tình yêu của Quang ?
*
* *
Sáng hôm sau,
Quang mặc trang phục thật đẹp đem theo xe hơi tới rước Nhung.
Nhưng hỡi ôi! trước cửa nhà Nhung mọi người xung quanh bu đầy.
Nhung nằm chết trên giường, nét mặt còn hài hòa. Nhung lõa thể.
Thuốc ngủ vươn vãi khắp nơi. Trên tay nàng còn đang cầm chiếc
áo màu mưa xám của Quang. Một màu áo tình yêu trở thành màu ly
biệt. Nhung để lại thư tuyệt mệnh có viết:
"Quang ơi! em có lỗi với anh. Trước đây, em đã khinh thường
cái vẻ ốm yếu của anh nên không yêu anh, em lại lao đầu vào
cái gã Hiếu sở khanh đó. Giờ đây em hối hận vô cùng, nhất là
trước tình yêu cao cả anh giành cho em bao năm qua. Em không
còn mặc mũi nào làm vợ anh nữa. Xin anh hãy quên người con gái
bạc phận này ...
Vĩnh biệt anh, người mà em cho là duy nhất thực lòng yêu em"
*
* *
Quang ngồi trên
máy bay mà trong tay vẫn còn cầm lá thư tuyệt mệnh của nàng.
Anh nhìn qua ô cửa sổ máy bay lần cuối cùng để tạm biệt đất
nước VN thân yêu, nơi chôn giấu bao kỷ niệm tuổi học trò vụng
dại, nơi ấy còn thấp thoáng bóng dáng người con gái với màu áo
xám bạc của mưa. Quang sẽ chẳng bao giờ về nơi đó nữa.
Bên ngoài, mưa lác đác ... Quang nhắm mắt lại ...
Hết |