Khi có sự xáo trộn lớn đột nhập vào cuộc sống bạn, vậy thì,
trời đất, bạn phải sắp xếp lại mọi chuyện. Đầu tiên, người ta
không còn nghĩ là “tôi” nữa mà là “chúng tôi”. Từ sự thay đổi
nhỏ này kéo theo mọi sự rắc rối khác. Chúng tôi có hẹn, chúng
tôi sẽ gặp nhau, chúng tôi sẽ đi ăn nhà hàng, chúng tôi sắp
làm tình, tôi yêu anh ấy (Này! Từ “tôi” ở đâu nhảy vào sự
nghiền ngẫm của tôi vậy?). Chúng tôi phải gặp nhau mỗi ngày,
anh ấy yêu tôi ( Y chang như dòng trước), bọn tôi muốn sống
chung. Ừ thì, nói thì dễ, làm mới khó. Đặt chân trở lại mặt đất. Tôi
16 tuổi, Milou 17. Ba mẹ bọn tôi còn đó, cẩn thận, tỉ mỉ canh
chừng mấy cục cưng. Họ nuốt hết sự tự do của chúng tôi. Ở nhà
cứ như Tử Cấm Thành! Con phải về nhà ngay sau khi học! Con
phải làm bài! Không, con không được đi chơi tối nay! Trước khi
có Milou, còn có thể sống được. Từ khi anh bước vào đời tôi,
chuyện trở nên không thể chịu nổi. Cơ thể tôi cảm nhận được
điều này. Nếu nghe họ, tôi như trải qua cơn khủng hoảng thời
niên thiếu. Trời ơi! Tôi yêu, tôi được yêu, hơn thế, tôi muốn
được tự do yêu đương. Gia đình đối với tôi, một cách dã man mà
nói, như một bộ lạc cai tù mà công việc duy nhất là xích cổ
tôi lại.
Francois, ba tôi, là người không chấp nhận thỏa hiệp nhất. Bận
rộn với công việc nghề nghiệp- ông là công chứng viên- ông là
người dành ít thời gian cho tôi nhất. Để cân bằng lại cán cân
tình cảm, ông là người cấm nhiều nhất. Thêm chút kiên nhẫn nữa,
ông sẽ tính đến chuyện quy định liều lượng oxygène tôi cần
thiết phải hít vào.
Mẹ tôi, Odile, tiêu thời gian và phiền não ở nhà những bà bạn
thân có cùng niềm say mê bài bridge. Giữa hai ván bài, với mấy
bà bạn, bà ngốn một lượng lớn bánh kẹo mà lại tự phụ là chỉ
uống trà có kèm chút sữa. Nhưng vậy hãy thử giải thích xem ở
đâu ra ba vòng béo tốt, đến nỗi cái nịt ngực bắt đầu làm bà
nghẹt thở? Bà luôn vắng nhà. Tôi không thấy phiền gì chuyện
này, vì, khi bà có nhà, tôi là thiên thần nhỏ nhắn tóc vàng
mắt xanh dương luôn đổ nhào dưới thân hình đồ sộ … không… tình
mẫu tử vĩ đại thiêng liêng. Với bà, tôi vẫn còn là đứa con nít
dễ thương cần được rắc phấn lên mông sau khi tắm. Làm sao để
bà hiểu được, ngày hôm nay, mông tôi không cần được rắc phấn
nữa mà một thứ khác rắn và đặc hơn mà chỉ có Milou mới có thể
cho tôi.
Rồi còn Rémi nữa. Đó là anh tôi. Tôi giống anh lắm. Thành thật
mà nói, anh là một gã đẹp trai, từ đó suy ra, tôi cũng vậy.
Chúng tôi cao, mảnh khảnh. Cả hai đều tóc vàng, mắt xanh biếc.
Miệng tôi trông gợi cảm hơn miệng anh nhiều. Kết cuộc, về
ngoại hình, tôi đẹp hơn anh. Rémi có một khuyết điểm lớn theo
tôi. Lớn hơn tôi 3 tuổi, anh tưởng như vậy là có mọi quyền xếp
đặt thằng em. Tôi bị xem như người ở và lãnh mọi phần lao dịch
thay vào chỗ Rémi. Cùng với tuổi, tôi có thêm tự tin và bắt
đầu nổi dậy ngày một thường xuyên. ( Thường xuyên có những
cuộc đọ mỏ và chửi bới diễn ra trong nhà).
- Em chịu đủ rồi, Milou! Quá đủ! Em không muốn chịu đừng chuyện
này lâu hơn nữa. Chúng ta gặp nhau nhanh như luồng gió. Yêu
vụng trộm như thỏ vì sợ bị phát hiện. Không thể sống nổi nữa!
Phải tìm ra giải pháp.
Chúng tôi đương trần truồng, siết chặt nhau trong vòng tay.
Bọn tôi vừa làm tình 3 lần. Tôi vừa thoát ra khỏi đám mây mù
đờ đẫn của thứ gọi là tình yêu. Dương vật Milou ép vào bụng
tôi. Tôi thích sự tiếp xúc êm dịu này. Chúng tôi đã tìm ra
cách để gặp nhau 2 hay 3 lần trong tuần. Tôi cảm tạ, như trước
đây chưa từng biết ơn, những ván bài bridge của mẹ. Điên cuồng
vì nhau, chúng tôi không thể chịu đựng được khoảng thời gian
dài chia cắt giữa 2 lần gặp mặt, giải pháp duy nhất là toilet
ở trường.
Vì, sau những cái vuốt ve, chúng tôi khám phá ra mình học
chung một trường. Tôi vào lớp 10 vào mùa tựu trường này, Milou
lớp 11. Chúng tôi không có tiết học nào chung, cũng không có
chung giáo viên. Cực, rất cực để chúng tôi gặp nhau trong cùng
điều kiện. Những giờ chuyển tiết cũng chỉ đủ để chúng tôi trao
nhau ánh mắt đầy tình yêu và dục vọng. Xin chào sự vụng trộm!
Thầy cô tôi bắt đầu đặt câu hỏi nghiêm túc về hoạt động hệ
thống bài tiết của tôi: Ba hoặc bốn lần trong ngày, cùng một
giờ, trong tiết học, tôi cảm thấy nhu cầu bức thiết xin phép
chạy tới W.C. Tôi chắc hẳn là đã lây sang Milou. Anh cũng cùng
lúc nhận thấy những triệu chứng tương tự. Các giáo viên lớp 10
và 11 vẫn chưa thiết lập được sựtồn tại của loại virus kì lạ
chỉ tấn công hai trong số các học sinh của mình. Một mình,
trong toilet, chúng tôi có phương thức để chữa căn bệnh này.
Những nụ hôn thèm khát và vội vã, hiếm hơn, là sự hoà mình
giữa hai thân thể, giúp chúng tôi hạ nhiệt. Đôi khi, tiếng
động của một kẻ lạ mặt đi giải quyết nhu cầu tự nhiên làm bọn
tôi phải im lặng.
Không, nhất định là không! Bọn tôi không thể sống mãi như vậy!
Milou vuốt ve lưng và mông tôi. Cuối cùng anh cũng trả lời.
- Alex, anh đồng ý với em. Anh quá yêu em để có thể tự hài lòng
với những cuộc gặp vội vã, vụng trộm. Anh chán cảnh phải thủ
dâm như điên mỗi buổi tối khi nghĩ tới em…
Ê, nếu ảnh nghĩ ảnh là người duy nhất làm chuyện ấy thì ảnh
lầm to. Tôi chưa nói với anh việc mình khó nhọc như thế nào
với cái cổ tay phải bị đau mỗi buổi sáng thức dậy gom đồ đi
học.
- … Em nghĩ mình có bước đầu giải pháp. Ba mẹ không cần phải
biết ngay lập tức là tụi mình ngủ chung với nhau, cũng như
chuyện anh yêu em và em yêu anh. Chỉ cần nói, trong thời gian
đầu, rằng chúng ta là bạn. Họ sẽ nhanh chóng nhận ra là tụi
mình là những người bạn thân thiết không thể tách rời. Anh có
thể … chính thức đến nhà em, còn em tới nhà anh. Sau đó, nếu
mình không quá ngu, mình có thể xoay sở để ông bà già biết
chuyện. Với tính cách của họ, họ cũng sẽ hiểu. Mọi chuyện rồi
sẽ trôi chảy.
Kế hoạch tốt, tuy là không hoàn hảo, nhưng cũng đỡ hơn là
không có.
- Ok, anh bắt đầu nói về em từ hôm nay.
- Em cũng vậy.
Tôi chồm người dậy ngậm lấy môi anh. Đôi mắt anh từ đen nhanh
chóng chuyển sang xám khi tôi khởi công cho anh khoái lạc.
- À, con vẫn chưa nói với cả nhà … con có một đứa bạn mới ở
trường. Tụi con hiểu nhau lắm, cậu ấy rất dễ thương. Cậu có
thể đến chơi nhà mình chứ? Cậu tên Eùmile, học lớp 11. Cậu có
thể giúp con chuyện bài vở. Từ khi chuyển trường, con vẫn chưa
có nhiều bạn, cho nên sẽ rất tốt…
Cái muỗng súp của ba bất động ngay khoảng không chính giữa đĩa
ăn và miệng. Ném mắt nhìn ngờ vực, ông hỏi.
- Ba mẹ cậu ấy làm nghề gì?
Đúng là ba. Nếu chỉ có một câu duy nhất để hỏi thì chính là
câu này. May mắn, tôi có những quân bài mạnh trên tay. Tôi giả
bộ ngập ngừng.
- Ơ… con cũng không rành …Eùmile nói ba cậu ấy là luật sư… chủ
tịch… con nghĩ… chủ tịch gì vậy ba?
Thình lình xúc động, ba lẩn khéo câu hỏi giả tạo của tôi.
- Chủ tịch luật sư đoàn à? Con biết họ của ổng chứ?
- Gaudard… Eùmile họ là Gaudard. Ba cậu là Henri-Paul Gaudard.
- Ngài Henri-Paul Gaudard! Đương nhiên là ba biết ông ấy. Ba
được dịp gặp ổng ba hoặc bốn lần trong chuyện công chứng. Một
luật sư rất giỏi… rất có học thức và đáng mến… gia đình rất
tốt. Ba thấy vui khi con quen con trai ông ấy. Thật khác với
những mối quan hệ ở trường mà ba không tán thành lắm. Hiểu rồi,
cái cậu … Eùmile có thể lại nhà mình. Cậu ấy sẽ được chào đón.
Lúc nào cũng ngớ ngẩn, người cha quý tộc của tôi. Nhưnhg đợi
đã, tôi còn đòn quyết định cuối cùng.
- Đúng, gia đình cậu rất trí thức. Mọi người có biết thú tiêu
khiển chính yếu của mẹ cậu? Bài bridge!
Bang! Trúng ngay hồng tâm! Mắt mẹ tôi loé sáng. Bà đột ngột
hứng thú tiếp chuyện.
- Bà Gaudard cũng chơi bài bridge à? Thật sự, ba mẹ người bạn
mới của con có vẻ rất đáng mến. Đúng không anh Francois?
- Đúng thật là ý kiến của anh, Odile. Alex, ba mẹ rất muốn gặp
mặt người bạn Eùmile này. Ba mẹ sẽ rất vui nếu con mời cậu ấy
tới dùng một bữa ăn gia đình.
- Ồ! Cám ơn ba, con sẽ nói lại với cậu lời mời này. À, con quên
một chi tiết. Eùmile có một người em bằng tuổi con, Sophie.
Đẹp thiệt đẹp! Con từng gặp cô ấy trong sân trường. Mới 16
tuổi mà cô đã có thể trở thành người mẫu. Cô gái đẹp nhất mà
con từng gặp!
Nhưng lời cuối cùng đó lay tỉnh Eùmile lúc này đang bắt đầu
thấy khó chịu về cuộc hội thoại suốt từ đầu đến giờ.
- Cô ấy đẹp đến thế sao?
Tôi quá biết chuyện anh mình rất quan tâm đến phái đẹp. Tôi
không ngần ngại chế thêm vào.
- Nếu anh thấy cô ấy, anh sẽ chết cứng người.Có rất nhiều đứa
con trai theo đuổi cô, nhưng Eùmile nói với em rằng cô đang
chờ đợi tình yêu thực sự. Có vẻ cô chấm những đứa cao, tóc
vàng, mắt xanh.
Tôi thật là đểu. Thằng anh khờ khạo của tôi nhắm mắt mà dính
vào cái bẫy mà tôi đã giăng sẵn. Mắt đờ đẫn.
- Em… Em có vẻ thích con bé ấy lắm…
- Em à? Ơ không, đó không phải tuýp người em thích.
- Còn nữa, tôi nói thêm, cô rất thích nhưng người lớn hơn mình
3 hoặc 4 tuổi.
Wow! Tôi thật tuyệt với! Trên cả tuyệt vời! Rémi khốn khổ
chuyển từ hồng sang đỏ khi tôi vờ miêu tả tuýp người trong
mộng của Sophie khớp với anh. Ba mẹ thì không ngừng liên tục
khen ngợi Milou. Về phần tôi, tôi mường tượng được cảnh mình
làm tình một cách hăng say, 24 tren 24. Đúng! Tôi thật tuyệt
và quỷ quyệt! Tôi không cho ba mẹ mình quá 10 ngày, tiếp sức
bởi anh tôi, để gợi ý, một cách ngẫu nhiên, một sự gặp gỡ giữa
hai gia đình.
Ờ đúng, tôi đã không tính sai.
Sáng hôm sau, ở trường, Milou kể cho tôi nghe chuyện đã xảy ra
thế nào bên nhà anh ấy. Nghề công chứng viên của ba tôi cũng
khá hiệu quả. Ngài Henri-Paul Gaudard cũng nhớ tới những lần
xã giao nghề nghiệp với ba. Chuyện bài bridge cũng gây effet
tương tự và việc miêu tả Rémi cũng không làm Sophie lãnh đạm.
Chúng tôi chảy hết nước mắt vì cười.
Nhưng bọn tôi lại chạm phải vấn đề mới. Các bậc phụ huynh đáng
kính thật sự muốn nhanh chóng tiếp đón người bạn mới của con
mình. Ai sẽ lại nhà ai trước tiên? Chúng tôi trả lời câu hỏi
bằng cách quăng đồng tiền. Số phận quyết định tôi phải lại nhà
Milou trước. Cũng không sao. Tình yêu của tôi, cuộc sống của
tôi biết rành phòng ngủ tôi. Tôi vẫn chưa có dịp nếm thử sự
tiện nghi của phòng anh.
Hai ngày sau đó, hơi lo lắng, tôi nhấn chuông trước biệt thự
nhà Gaudard. Tôi thật sự phải gây ấn tượng tốt. Trong trường
hợp ngược lại, cả kế hoạch của bọn tôi sẽ đổ vỡ. Tôi ăn mặc
thật chỉnh tề. Aùo sơ mi trắng cực sạch, cực thẳng, quần tây
đen cùng áo vét xanh đen. Để trả thù, tôi mặc một cái quần lót
có in nhiều bông bự. Nhưng chuyện đó, chỉ có mình Milou thấy
nó. Chết tiệt! Tôi đã phải chà giày đến tận ba lần.
Mười tám giờ! Gia đình Milou chắc hẳn có mặt đông đủ trong
nhà. Anh ra mở cửa cho tôi, vừa nháy mắt ranh mãnh vẻ đồng
loã. Anh đẩy tôi nhanh chóng vào nhà. Tôi bước vào một phòng
khách sang trọng kiểu Trung Quốc. Trước mắt tôi, đứng đó, là
các thành viên thị tộc Gaudard đang nhìn tôi chằm chằm không
giấu nổi sự tò mò. Sau lưng, tôi nghe tiếng Milou.
- Ba,mẹ,Sophie, con giới thiệu với mọi người Alex. Cậu hơi căng
thẳng khi tới đây. Nhìn vậy nhưng cậu nhát lắm. Mình nên thư
thả với cậu ấy.
Tên tồi! Hơi quá đáng rồi đấy. Tôi suýt quay lưng lại để ném
một ánh mắt chết người về phía anh. Nhưng không phải lúc. Chút
nữa anh sẽ biết tôi có nhút nhát,căng thẳng hay không. Ngài
Henri-Paul Gaudard tiến tới, tươi cười bắt tay thành thật. Tôi
lắp bắp một câu “Hân hạnh được biết ngài” rất cổ điển. Về phần
bà Gaudard, Marthe, nói rõ hơn, thì nhận được những lời xã
giao kính cẩn.
- Tôi xin cậu, Alex, mời cậu ngồi. Chúng tôi rất vui cuối cùng
cũng được gặp cậu. Eùmile không ngớt lời khen cậu. Ta dùng gì
chứ?
Tôi ngần ngại giữa whisky và coca. Nhưng không được, không nên
mạo hiểm như vậy.
- Nước cam sẽ rất tốt, thưa bà Gaudard, cám ơn bà.
Tôi không còn nhận ra mình nữa. Tôi không bao giờ tin mình có
khả năng lập nên kì tích như thế. Tôi bắt đầu bằng việc khen
ngợi cách trang trí phòng khách. Một cách cân nhắc, không quá
lố bịch, chỉ vừa đủ những gì cần thiết. Không quá khúm núm,
chỉ là khâm phục mắt nhìn của người chủ nhà. Vậy là … với
Marthe Gaudard chuyện xem như bỏ túi. Bà gật gù hài lòng vừa
nhâm nhi ly rược Martini.
Henri-Paul Gaudard tỏ ra rất quan tâm đến việc học của tôi.
Việc biết tôi là một học sinh giỏi có vẻ làm ông hài lòng.
Oâng cũng hạ cố tha cho tôi một vài điểm yếu ở hai môn Lý và
Hóa. Khi tôi nhấn mạnh, về chuyện mà tôi hiện giờ vẫn chưa
nghĩ tôi, ý thích của mình về nghề nghiệp tư pháp hoặc công
chứng trong tương lai, tôi đọc được trong mắt ông là mình đã
giành được thiện cảm.
Với Sophie thì lại còn dễ hơn nữa. Chỉ cần nói với cô, thật sự
là như vậy, rằng cô trông thật đẹp sau đó nói về anh trai
mình, người rất muốn được làm quen.
Sau cuộc trao đổi thú vị. Tôi tóm gọn lại là mình rất vui
sướng khi được đến thăm gia đình Gaudard và cuối cùng cũng
được mời đi theo Eùmile để anh giới thiệu phòng mình cho tôi.
Một khi cánh cửa đã được đóng chặt, chết vì cười, chúng tôi
nhào lên giường anh và… tôi rốt cuộc cũng chứng minh với anh
thấy là tôi hoàn toàn không nhút nhát mà chỉ thấy “căng
thẳng”.
Ngày hôm sau, đến lượt Milou bị nướng trên lò than. Thành thật
mà nói, anh được ba mẹ tôi vui vẻ tiếp đón. Anh cũng chứng tỏ
mình là một diễn viên tài năng khi tỏ vẻ như lần đầu tiên khám
phá ra căn nhà mà chỉ các bức tường thôi cũng đủ kể được khối
chuyện về các cuộc truy hoan của chúng tôi. Anh cũng xém làm
lộ khi đứng lên đi vệ sinh mà không cần hỏi xem toilet ở đâu.
Milou đã chế ra một sự nghiệp bác sĩ. Điều này làm ba mẹ tôi
rất hài lòng. Rémi hỏi rất nhiều về Sophie. Tôi cắt ngan cuộc
nói chuyện nhàm chán bằng cách nói rằng mình có một vài bài
học muốn xem lại, trong phòng cùng Milou. Tôi không dám nói rõ
là bài học về phân tích điểm khác nhau giữa hai cơ thể.
Cuộc sống là vậy. Sân chơi đã được dọn sẵn. Chúng tôi đã có
thể gặp nhau mọi ngày, dưới mắt nhìn khuyến khích của hai gia
đình. Họ cũng nhanh chóng thắt chặt mối quan hệ. Họ quá giống
nhau để có thể lơ nhau đi. Luật một bên, bài bridge một bên
khiến họ không thể tách rời.
Tôi còn nhớ như in phản xạ của Marthe Gaudard, nói với mẹ tôi,
khi Milou và tôi chơi đùa,cuộn lấy nhau trên thảm cỏ.
- Nhìn xem Odile, bà nhìn tụi nó xem. Ở tuổi này mà chúng còn
vật lộn như mấy đứa con nít.
(Hết Phần 2 ... Xin xem tiếp
Phần 3) |