Thấm thoắt tôi đã đến kỳ được trả lương lần đầu. Tôi nôn còn
hơn trẻ mong mẹ về chợ. Cả ngày làm việc mà lòng nóng như
lửa đốt, hồi hộp chẳng kém ngày chờ vào phỏng vấn. Bởi vì từ
hôm vào làm đến nay đã nghe cô chủ đả động gì việc ấn định
lương hướng tôi ra sao đâu. Tuy là một trại sữa nhỏ, nhưng cô chủ cũng áp dụng cung cách
làm ăn lớn, trả lương bằng chi phiếu đàng hoàng, không chấp
nhận cho lãnh nửa tiền mặt, nửa giấy tờ. Cô bảo không muốn
bị lằng nhằng với sở thuế, cũng như cô cóc mướn những tay di
dân lậu. Cô giải thích : chẳng bõ bèn gì mà nhỡ ra cơ quan
di trú vớ được rầy rà lung tung.
Cô cũng đưa ra luật lệ lương ai người ấy biết, cấm thông báo
bàn tán với nhau, nghe được là a lê hấp cho về nhà vợ sai
mới tởn. Thành ra mấy tay làm trong trại, nói dóc nói đía,
nói chuyện tầm đế tầm xàm hay đặt điều nói chuyện đàn ông
đàn bà cũng được mà anh nào cũng ngậm tăm chớ dám hó hé hỏi
nhau lương lãnh ra sao.
Tôi là người chân ướt chân ráo vào nghề, mấy tía ưa chọc hết
chuyện này chuyện khác. Tựu trung ai cũng khen dạo này tôi
phổng phao, đẹp giai, học (chẳng biết) giỏi (hay chăng),
nhưng nhất định là nhà không giàu (vì giàu thì đi làm cái
nghề kỳ cục này làm cóc khô gì).
Đồng hương, đồng khói có, lại thêm dăm anh Mễ anh nào anh
nấy to như cái bồ sứt cạp. Bàn tay như tay vượn, tôi nghĩ
của đó về nhà bóp vú vợ phải ra trò, vậy mà xem ra số sữa
nặn không bằng bọn tôi.
Nói nào ngay, mỗi người làm theo một cách. Riêng tôi, nhờ
giàu óc tưởng tượng, lại sẵn vợ nhà, vú bò trước mặt nên bóp
lấy bóp để, lấy cớ luyện thêm tay nghề, thành ra số lượng
sữa có nhỉnh hơn. Còn thêm thỉnh thoảng vợ cho ăn dái dê tẩm
thuốc bắc, lại ẻo lả cho sờ, thành ra chẳng gì bằng cơm nhà
lồn vợ, vú bóp toành toành, ngựa cưỡi nhong nhong, khí chẳng
bị dồn nén tồn tại não thì làm gì chẳng băng nhăng, bắng
nhắng.
Lúc đầu còn e dè sợ bạn bên cạnh tọc mạch tò mò, sau nghĩ
chả việc gì phải lén lút, mình làm có lương, thích gì cứ
biểu diễn, miễn là chủ được việc, mình có tiền, chả ăn gian
ăn lận thì ai cười mặc họ. Chả thế mà tôi được tiếng chóng
tiến bộ, ả bò được tôi chăm sóc hằng ngày xem ra cũng xoắn
xuýt với tôi.
Sáng ra trông chị ì ạch na bộ vú lòng thòng nung núc sữa,
tay đã cuống lên chỉ muốn lăn vào bóp, dù là mới xì xà bóp
vú vợ ở nhà rồi mới chịu đi làm. Hình như lúc nào tôi cũng
bị ám ảnh vì ba cái vú người, vú con vật. Đầu óc luôn tơ
tưởng đang thực tập bóp vú vợ, lẩn thẩn có khi lại mơ hồ
được cô chủ cho bóp vú nữa. Hèn gì khi vào bóp vú bò thì
hùng hục như điên. Ả bò khoái nhé nên lâu lâu lại be lên vì
sướng, cô chủ có tạt ngang nhìn thấy lại nhỏn nhoẻn cười và
nguây nguẩy đi ngay. Tôi ngồi bóp vú bò mà nghía cái bộ mông
cô nhún nhảy cũng điên tiết càng vặt nặn vú bò xoành xoạch
làm chị bò quính lên vừa gõ gõ móng, hẩy đít lại nũng nịu
kêu toáng lên.
Vậy mà có lúc nó cũng bày đặt giở trò, giở quẻ. Đang bị tôi
bóp, sữa chảy lặc lè, bỗng cô ả ì ra chẳng đái, tuôn ra nữa.
Tôi nói mấy nó cũng đứng đực ở đó, có lôi vú nó ra rê rê vào
miệng nó cũng trơ trơ, xoay trở mấy nó cũng mũ ni che tai
điếc đặc. Tôi đã bắt đầu nổi sùng, muốn đá cho nó mấy cái
vào đít, thậm chí còn dọa : mày mà bướng, ông bú mẹ nó vú
mày cho chừa, nó cũng cóc cần.
Chợt nhớ lại ngày còn ở bên nhà nghe lỏm được câu chuyện
tiếu lâm đàn bò nghênh ngang đi lấn đường xe chạy, tài xế
dùng cách gì cũng chẳng dẹp trống được. Thế mà chỉ có anh lơ
đến nắm cu con bò đực ghé vào tai thì thầm gì đó là cả lũ be
be kêu nhau giạt ngỏm vào lề. Mấy bác tài mới hỏi tay lơ mày
làm gì mà chúng nó sợ vậy. Tay lơ tỉnh queo nói : em có dọa
gì đâu, em chỉ bảo chúng mày tơ lơ mơ là ông lùa lên xe chở
quách đi kinh tế mới, thế là chúng teo dái hết.
Tôi đem kinh nghiệm này thử với chị bò. Tôi rột đứng dậy,
lôi bầu vú nó lên cạ vào đùi, gần chỗ dái tôi và rất âu yếm
tôi ghé vào tai nó mà dỗ ngọt : cưng ơi, cưng mà không nghe
anh, nổi sung anh đè nắc cưng một cái ngay tại chỗ thì đừng
trách là anh ác. Nào dè con vật nó nghe hiểu tiếng người các
cụ ạ. Tôi thấy nó cào cào bàn chân trước xuống sàn, cái đuôi
ve vẩy đập che cái lỗ đít lại, còn be be õng ẹo lên vài
tiếng và sữa ồng ộc chảy ra như nước đổ.
Từ đó, tôi biết ý cô ả rồi, nó giở quẻ là cô lại rủ rỉ rù rì
dọa, tức khắc chị ta ép phê liền. Có một lần tôi làm như thế
thì bị cô chủ bắt gặp, chả hiểu cô có đoán ra tí ti ông cụ
nào chăng, chớ còn tôi mắc cỡ quá xệ, mặt mày đỏ rần, cô chủ
lại ác ôn tủm tỉm cười lảng đi, làm tôi xính vính ứ hơi.
Mấy anh bạn tẩm ngẩm tầm ngầm theo dõi, mấy thằng Mễ cứ trố
mắt ra nhìn, bỗng nghe sữa ộc ộc, ai cũng reo lên eureka như
vừa phát minh ra trọng lượng của nước đẩy mọi vật thể nổi
lên vậy. Thành ra hiện giờ giữa chị bò và tôi dường như càng
ngày càng có mối duyên tình liên lỉ, chả thế mà hôm nào tôi
gạ đổi tay với anh bạn nhận giới thiệu tôi vào làm thì y như
chỉ không đầy một phút sau, anh bạn sùng sùng gọi tôi trả vì
nó ương ương thế nào ấy.
Suốt ngày tôi hùng hục bóp vú bò, hai tay rã rời tê dại.
Chiều đến, ai cũng sớm nhận tiền và lỉnh về ngay. Cô chủ dây
dưa như là tôi không có. Cuối cùng thì gọi tôi vào, cô vẫn
dềnh dang ngồi ở cái bàn vừa dài vừa rộng. Tôi liếc nhìn
trộm, chu choa bữa nay cô diện ác. Cái áo lụa cổ mở rộng
khoe cái ức no tròn, nổi những sợi lông măng lất phất coi
bắt mắt. Hàng cúc đơm thưa thớt như tiêu rắc qua loa khiến
cô rướn tới là chỗ kẽ hở rộng nhá thêm một tẹo, bày cái nịt
vú lùm lùm, ngó muốn nhễu nước miếng. Hai tay áo cắt ngắn
càng làm nổi bật màu da trắng mát lạnh, ước gì dựa vào đó
ngáo một lát chắc sướng điên luôn.
Cũng vì cô khề khà mà tôi quên béng là vào nhận lương, cứ
ngơ ngẩn như người bị ma ám. Cô chủ càng trêu tôi nên để mặc
tôi phiêu du vào phương trời ảo mộng. Chừng thấy tôi hồn
siêu phách tán, cô mới làm tôi nhảy nhổm : bộ ông muốn ngủ
lại đây sao mà mơ mơ màng màng vậy. Ông không sợ về trễ rồi
bà nhà lo à.
Tôi choàng tỉnh, bẽn lẽn như con nít bị bắt gặp nhìn trộm vú
đàn bà. Tôi ngậm tăm như hến. Cô chủ từ tốn hỏi han công
việc rồi khen tôi về số sữa thu được. Sau cô cho biết định
giá mức lương và hỏi ý tôi có ưng không. Tôi mừng húm, nên
lập cập không nói năng gì được.
Cô trao chi phiếu, tôi đón trịnh trọng bằng hai tay. Vừa
định quay ra thì cô gọi giật lại móc túi thưởng cho một số
tiền mặt. Cô bảo : phần này là tặng riêng ông vì công khó
luyện tập bò. Tôi có chú ý xem cách thức ông bóp vú nên biết
là ông có tìm tòi phương thức làm cho ra nhiều sữa.
Và như vô tình cô nói luôn : chắc ngày nào ông cũng áp dụng
thực tập với bà nhà nên nom khéo quá. Rồi như cám cảnh sao
đó, cô chủ thở dài chêm vào : ai có phước được ông làm chồng.
Tôi chắc mỗi lần bà nhà sinh hẳn lắm sữa, và như chợt nhớ ra
cô chủ cho ý kiến luôn : tôi nghĩ vú người mẹ có ương ngạnh
mấy mà vào tay ông thì cũng không ngoan cố được. Nội nhìn
ông bóp thôi cũng đủ đánh rục bà nhà, chưa nói là…
Đến đây thì cô nín khe, nhưng cái miệng cô nhóp nhép cho
biết là cô ám chỉ việc tôi dùng miệng bú mút vú vợ. Tôi bâng
khuâng lơ lửng từng trời, sao mà có người tế nhị và sâu sắc
đến thế. Chợt tôi thòm thèm nghĩ trong đầu : giá gì… nhưng
lại thấy khó quá đành cắt ngang cho xong.
Cô chủ lịch sự đứng lên tiễn chân tôi đồng thời cũng ra về
vì chẳng còn ai khác. Tôi nán lại để cô đi trước, đúng lịch
sự của một nhân viên làm với chủ. Chèn ơi, lẽo đẽo phiá sau
mới là cực hình day dứt. Mùi nước hoa, mùi son, mùi phấn,
mùi hương và cả mùi mồ hôi bay loạn xạ làm tôi run tay run
chân. Còn thêm cái dáng đi lả lướt, cặp mông uốn éo no tròn,
bộ ngực căng căng lồ lộ, hai tay dẻo nhẹo đánh đàng xa làm
tôi suýt ngất mấy lần nếu không vội cắn môi vào răng kịp.
Đầu óc tôi bị gõ coong coong như đang bị một bầy ong, tò vò,
bù mắt gì bu vô phá vậy.
Ra tới cửa, cô chủ rất lịch sự chào và lên xe lái đi. Tôi
ngẩn tò te đứng trông theo, trong óc còn xần vần với câu nói
của cô chú : chúc ông về vui vẻ, đêm nay ngủ mơ gặp giấc đẹp.
(Hết Phần
7 ... Xin
mời đón xem tiếp
Phần
8) |