Sau khi phi tang xác cô gái xong, cả bọn lại lên đường.
Trong suốt thời gian ấy, Nguyễn sinh lúc nào cũng bị giám thị.
Chàng không ít lần bị bọn chúng kéo vào bẫy nhưng rất may là
đã khôn khéo tránh khỏi. Vã lại trên đường đi, bọn chúng cũng
tránh không phạm đến tại ác tày trời như đã làm nữa. Những khi
bức rức quá, chúng ghé vào nhà thổ lưu lại vài ngày mà thôi.
Đến một huyện tên là Phù Dương, gần kinh thành Huế, mọi người
đang mãi miết đi thì trời tối. Không tìm được chỗ trọ, cả bọn
bèn đến một nhà phú hộ xin ngủ nhờ. Người phú hộ này là người
có cửa hàng buôn trong ấp, thôn ở cách kinh đô Huế năm sáu dặm,
lại cho con mở cửa hàng ngay đầu đường thôn này, để khách buôn
trọ đêm. Mấy người kéo xe và những người gánh đội đi kinh qua
lại cũng thường vào trọ nhà ông. Bọn bốn người gõ cửa xin
trọ nhưng nhà ông thì khách trọ đã hết chỗ, bốn người không
biết đi đâu. Anh em họ Vương định bỏ ra nhiều tiền bạc thuyết
phục một nhóm khách dời đi để chúng chiếm chỗ. Ngờ đâu phú ông
là người tốt, bọn khách trọ kia cũng không vì tiền mà tối mắt.
Thật ra thì giữa trời đất đầy sương mù lạnh lẽo thế này ở
ngoài đường có thể nhiễm bệnh như chơi. Thà không có tiền, ơ
một chỗ ấm cúng ngủ còn hạnh phúc hơn có tiền mà chết nhăn
răng. Nài nỉ không được, bọn họ Vương định làm dữ, may Nguyễn
sinh là người hòa hoãn cố van xin nên cũng động lòng chủ
trọ. Sau một lúc trầm tư, ông nghĩ ra một chỗ, nói với khách
rằng:
- Còn một chỗ xong sợ các ông không ưng ý.
Nguyễn sinh nói:
- Không dám kén chọn gì cả, chỉ cần một chiếc chiếu trải nằm
là được rồi. Thật ra ông có một người con dâu mới chết, còn
để xác trong nhà, con trai đi mua quan tài chưa về, nên chưa
tẩm liệm được. Ông bèn trình bày cho bốn người và hỏi:
- Ta thấy trong nhà khá tịch mịch, có thể trọ được, phiền lại
có quàng xác chết, không biết quý khách có chịu hay không?
Ba anh em họ Vương trời không sợ, đất không sợ, có đâu lại
sợ xác chết? Còn Nguyễn sinh thì chuyện lạ đã gặp nhiều rồi,
vã lại thân chàng đang bị khống chế, sống nay chết mai, không
thể tự chủ được thì lấy gì nghĩ đến chữ “sợ”? Do vậy cả bọn
đều gật đầu đồng ý, và ông chủ bèn dẫn khách tới đó. Vào đến
nơi, thấy ngọn đèn lờ mờ trên án, đằng sau buông trướng, trong
đặt xác chết, phủ chăn giấy. Bọn họ Vương nghe nói người chết
là con dâu nhà phú hộ, lại còn trẻ đẹp nên đã ngầm có ý bất
lương. Chờ ông chủ đóng cửa đi khỏi, Vương Thái bèn hất hàm,
Vương Bạch lại gần giỡ chăn lên nhìn. Nguyễn sinh định cản lại
mà không thể. Xác chết là một cô gái khoảng hai sáu hai bảy,
dung nhan khá đẹp, phiền da mặt vàng khè như ám khói. Cả bọn
họ Vương châu đầu vào xem mặt mũi, lại lần giỡ xem đến hạ thể.
Nguyễn sinh buồn nôn và hận thay cho những kẻ không còn chút
lương tri. Vương Bạch xem xong bèn nói:
- Không ngờ con nhỏ này đẹp thế. Tiếc là da mặt vàng như bệnh
huỳnh đản vậy!
Vương Thẩm tiếp lời:
- Nhưng da mấy chỗ khác trắng mịn và đẹp lắm. Âm vật lại nung
núc chắc chắn là khi còn sống sinh lý tốt lắm… Ah, đại ca, đệ
muốn thử…
Vương Thái gạt phăng:
- Con nhỏ này ngày thường còn sống gặp là không thoát khỏi tay
ta đâu. Nhưng bây giờ chết rồi còn lý gì nữa? Tam đệ, mệt rồi,
ngủ đi, không ngờ ngươi dám mơ tưởng đến xác chết như
vậy. Nguyễn sinh thở phào nhẹ nhõm, rất may là bọn họ Vương
chỉ nhìn ngắm và nói những lời khó nghe, chứ chưa đến nỗi thực
hiện những hành vi bất nhân. Nếu không mà buộc phải chứng kiến
cảnh đó, chàng thà tự tận cho rồi. Bây giờ xem đến chỗ nằm ở
trong nhà, thấy có đặt liền bốn cái giường. Ba anh em họ Vương
vì bôn ba mệt mỏi, vào nằm là ngáy liền, chỉ có Nguyễn Sinh là
còn mơ màng, nghĩ đến cảnh trạng của mình mà trằn trọc bâng
khuân, không thể chợp mắt được. Hốt nhiên nghe chỗ linh sàng
sột soạt có tiếng động, vội mở mắt ra nhìn, thì ánh đèn trên
án soi rõ lắm.
Xác người đàn bà lật chăn bò dậy, rồi bước xuống đất, từ từ
tiến vào nhà ngủ, sắc mặt vàng khè, khăn lụa thô buộc thắt
trên trán, cúi xuống gần giường, thổi vào mặt ba tên họ Vương
đương ngủ. Trước cảnh tượng đó, Nguyễn sinh sợ quá, e sẽ đến
lượt mình, ngầm kéo chăn trùm lên đầu, im hơi nín thở để nghe.
Được một lát, cũng bị thổi như ba người kia. Đoạn nghe thấy
thây ma đi khỏi phòng, rồi lại nghe chăn giấy kêu sột soạt,
bèn thò đầu ra nhìn, thấy xác chết từ từ xé hết áo quần bằng
giấy, lộ ra thân thể trắng nhợt. Xác chết từ từ quay lại,
ánh sáng lúc tỏ lúc mờ trong phòng chiếu vào mặt nàng, trông
giống như người đàn bà mới chết, vừa giống như cô gái nhỏ ngộ
hại khi nào. Sinh sợ quá, tim đập thình thịch gần như thở
không nổi. Xác chết chầm chậm ngồi lên cái phản dài còn bỏ
trống, tư thế rất khêu gợi. Xong, nàng quay người chỉ về phía
giường chỗ Vương Thẩm đang nằm, tay ngoắc ngoắc như vẫy gọi,
nói chầm chậm:
- Lạ…i … đây! Chiếc chăn Vương Thẩm đang đắp từ từ bị kéo
trể xuống, lộ ra thân hình để trần trụn trục, chỉ mặc quần lót.
Thật ra cả bọn đàn ông khi ấy đi ngủ đều thế cả, nên không có
gì là lạ. Điều lạ ở đây là Vương Thẩm đang nằm bỗng có cái gì
đó thúc đẩy, tự động từ từ ngồi dậy mà không chống tay chân gì
cả. Vương Thẩm trông giống như hoạt nhân, vừa đi vừa cửi bỏ
cái quần lót đang mặc. Đến trước mặt cô gái, Vương Thẩm dừng
lại. Bàn tay trắng bệch kia từ từa đưa lên, nắm vào hạ bộ của
hắn mà kích thích. Cái kích thích từ từ, chầm chậm đáng lý
không thể nào kích thích con người ta được, thế mà cái
giốngđực của Vương Thẩm lại căng cứng và chĩa thẳng về trước
như cây giáo nhọn. Đèn lập lòe, Sinh lén hé mắt nhìn. Thấy
ma nữ là cô gái ở khe suối nọ đang từ từ ngậm lấy dương vật gã
họ Vương. Sinh vội nhắm mắt lại. Đèn lại hớp tắt, có
tiếng chép chép, chụt chụt. Sinh tò mò hé nhìn, mặt ma nữ giờ
lại là bộ mặt ghớm ghiết của quỹ sứ với cặp nanh dài chìa ra
hai bên, cái miệng đỏ au không có má, xương hàm nhìn thấy đến
tận mang tai, nước dãi chảy nhễu nhão ra ngoài. Sinh cố kềm
chế không phát ra tiếng rú, vội nhắm mắt lại. Tiếng nhép nhép
vẫn vọng ra đều đều, rồi nhanh dần, có tiếng Vương Thẫm rên
khe khẽ đầy khoái lạc. Sinh không nén nỗi tò mò mở mắt ra nhìn,
thì lúc này tuy gương mặt của ma nữ đang bị một phần mông của
Vương Thẫm che khuất nhưng sinh vẫn thấy màu da vàng khè của
cô gái con dâu ông chủ nhà. Ma nữ đang chu cái miệng ngoạm
trọn vẹn cái dương vật của Thẩm mà vụt ra vụt vào thật nhanh.
Ánh đèn chớp tắt nhanh dần, cử động của ma nữ cũng nhanh dần.
Nguyễn sinh lúc này thấy nàng hết là cô thôn nữ ngày nọ,
chuyển sang con dâu ông chủ nhà, đến quỹ nữ có gương mặt ghớm
ghiết. Sự chuyển biến này càng nhanh thì Vương thẩm càng rên
lớn. Cuối cùng hắn rú lên như chọc tiết, toàn thân co thắt
tống ra một chất dịch chứa đựng trong người vào mồm ma nữ.
Nguyễn sinh biết Thẩm đang xuất tinh, đang ở cực điểm khoái
lạc nên mới rên la dữ như thế. Còn ma nữ lúc này không còn
chuyển động nữa, mà lại ngay cổ ra nước ừng ừng từng giọt tinh
khí của gã họ Vương. Sinh mường tượng cái cổ trắng tròn nuốt
ừng ực từng giòng tinh khí kia cũng giống như những con heo
con đang cơn xuống sữa mà vợ hắn nuôi ở nhà vậy. Có điều cảnh
tượng này kỳ dị hơn nhiều: gương mặt của cô gái thảm tử bên
hang núi không ngờ lại dâm loạn như thế, cặp môi đỏ ửng, cần
cổ no tròn, đôi mắt sáng quắc long lanh, vành môi quắp chặt
lấy cái dương vật đang căng
hết cỡ kia mà đón nhận chất tinh túy nhất xuất ra từ cơ thể
nam nhân. Sinh hơi lạ một điều là sao Vương Thẩm lại có thể
xuất tinh nhiều như thế? Nếu bình thường thì giỏi lắm chừng
mười đợt tinh khí là dừng, số tinh khí đó nhiều lắm cũng bằng
chung uống trà, làm gì mà ma nữ có thể nuốt nhiều dữ thế? Và
cuối cùng Nguyễn sinh hiểu, và chàng kinh sợ! Vì gương mặt của
cô gái không còn nữa, đổi sang đó là mặt của con dâu ông chủ
nhà. Hai tay của nàng này bây giờ vươn ra bấu chặt vào đôi
mông nung núc thịt của Vương Thẩm, và dường như ma nữ muốn kéo
gã vào gần hơn. Tiếng rên của Vương Thẩm bây giờ hình như
không phải là tiếng rên của khoái lạc, cũng không phải là
tiếng rên của đau đớn. Nó là tiếng rên của khoái lạc trong khi
đau đớn thì đúng hơn. Sinh càng xem càng nổi da gà, và chợt
chàng rùng mình sợ hãi: ma nữ đang hút máu người. Hay nói đúng
hơn là nàng đang uống dòng tinh dịch pha máu đang xuất ra từ
dương vật của Vương Thẩm! Một trình tự thoáng qua trong đầu
sinh: “Đầu tiên, cô gái nhỏ nọ hút hết tinh dịch của hắn, kế
đến là nữ nhân này hút chút tinh khí còn sót lại, cuối cùng
quỹ nữ sẽ là người hút máu của hắn chăng?” Quả đúng vậy!
Gương mặt ghớm ghiết lòi lõm thịt trống hoác xương trắng không
một miếng da, cái lưỡi dài thòng và đỏ lòm dài ngoằn đang cuốn
hết cả cái khúc dương vật to đùng hút nuốt lấy cái dòng dịch
tiết đỏ lòm từ cơ thể gã tội đồ. Kể ra trời đất cũng công bằng!
Những hạt “thiết sa đạn” trước đây là vật gã dùng để tra tấn,
dâm hại không biết bao nhiêu con gái nhà lành vô tội, thì giờ
nó trở lại là dụng cụ để lấy máu huyết trong người gã. Nó được
ma nữ dùng để tạo thành cái vòi dẫn máu, và làm cho cái miệng
của vòi hút to hơn.
Vương Thẩm bây giờ không rên nữa, mà là rú:
“ Á á ứ ứ hừ hừ, á ư á ư ….”
“Ực ực ực ực ực ực …” Bàn tay đầy vuốt nhọn của ma nữ càng
lúc càng cắm sâu vào thân thể gã họ Thẩm. Cái thân hình nung
núc thịt kia run lên từng chập, từ từ xẹp xuống, xẹp xuống….
Nguyễn sinh nhắm mắt lại…
“hư a … hư a…hu a ah …..”
“ực ực ực ực, chép chép chép….” Tiếng rên rĩ nhỏ dần rồi tắt
hẳn nhường chỗ cho tiếng nuốt ực ực, tiếng chép chép miệng đầy
thèm thuồng. Cuối cùng thì mọi thứ cũng xong, Nguyễn sinh biết
chắc là thân xác gã họ Thẩm đã biến thành một túi da người hay
đại loại như thế. Chàng bỗng nghe tiếng “khà” rõ to như cử chỉ
thoả mãn của người uống rượu, vội hé chăn ra nhìn. Ma nữ bây
giờ biến thành một người con gái hoàn toàn khác, toàn thân
trắng nõn có phủ một lớp lông tơ, ngực vun đầy, đùi và tay
lẳng như pho tượng ngọc, đôi mắt vừa đẹp dài đến tận mang tai.
Nhìn ả, Nguyễn sinh biết ngay là hồ. Ma nữ uốn éo thân mình
một cách kiều mỵ, rồi kê tay lên miệng đỏ chót, chu môi thổi
một hơi dài đến người em thứ hai của Vương Thái là Vương Bạch,
khiến gã này bỗng rùng mình ngồi dậy như người em út. Có tiếng
văng vẳng xa xăm “Đền Mạng Cho Ta” rồi tiếng khóc lóc văng
vẳng. Ma nữ lại kê tay lên lần nữa thổi phù phù hai cái,
Nguyễn sinh sợ
quá vội che chăn lại nhưng không kịp. Một sức lực từ đâu không
biết khiến chàng đang năm bật ngồi dậy, bên kia Vương Thái
cũng thế. Một điều lạ lùng là sinh không thấy sao hết, chàng
bèn liếc qua phía gã họ Vương, thái mắt gã tỏ lộ niềm kinh sợ
vô biên, hết nhìn ma nữ lại nhìn cái xác bèo nhèo người em đã
chết. Điều này chứng tỏ gã cũng tỉnh trí.
Lúc này Vương Bạch đã vòng tay ôm lấy ma nữ rồi. Nàng uốn éo
cười lên nắc nẻ, người cong lên huởng ứng từng cái vuốt ve sờ
mó của gã. Vương Bạch càng lúc càng cúi xuống, ma nữ càng lúc
càng ưỡn người lên. Ánh mắt của Vương Thái bây giờ đau khổ lắm,
gã không nói được, nhưng qua ánh mắt lonh lên sòng sọc người
ta cũng đoán biết gã muốn nói gì: “nhị đệ, dừng lại đi, chết
đấy”. Hắn nói không được, nhưng dù có cất nên lời, nhị đệ của
hắn chưa chắc gì đã nghe. Hai thể xác từ từ hòa thành một,
ngọc âm môn của ma nữ đã tiếp nhận trọn vẹn dương cụ của VƯơng
Bạch. Miệng nàng gừ gừ như linh miêu kêu giữa rừng thẩm. Còn
Vương Bach rú lên như sơn cẩu giữa đêm trường. CỬ động của hai
người càng lúc càng nhanh dần: một kẻ thẳng cánh dập xuống,
một người chủ động phản lên. Có lẻ họ muốn làm mạnh, mạnh thêm
nữa. Có như thế mới tuyệt đỉnh sướng khóai. Có như thế mới Vu
Sơn tuyệt thú. Tiếng cọ sát của hai vật giống nghe chem chép
chem chép như tiếng hoẳng kêu. Tuy ánh đèn mờ nhạt, ánh sáng
lúc tỏ lúc mờ nhưng Nguyễn sinh cũng có thể thấy được từng
giọt nước khí nhễu nhão rớt xuống sàn nhà. Tiếng da thịt chạm
nhau bạch bạch cùng tiếng kêu rú rên rĩ tạo nên một âm thanh
cực kỳ khêu gợi. Thân thể của Vương Bạch bây giờ như bị hút
vào từng cái uốn éo, sàn xẫy của ma nữ. Cánh tay tròn lẳng,
trắng ngà của thị vòng xiết bờ vai gã. Cái miệng đỏ như máu
tiếp nhận từng cái hôn ngấu nghiến của gã phàm phu. Hai cái
đùi trắng bạch như muốn mở rộng ra mãi, hết dùng để chống cho
thân hình thị nẫy lên lại vòng qua kẹp lấy hai đùi của Vương
Bạch mà kéo xuống.
Lăn lộn, cấu xé! Gào thét! Rên rỉ! Đủ mọi âm thanh, đủ mọi
tiếng động. Nói về chuyện gối chăn, thì đây là một trận gió
mưa thế gian hãn hữu, chắc chắn không có trận nào hơn được.
Vương Bạch rên to dần, cử động nhịp lên nhịp xuống càng lúc
càng vũ bão hơn. Bỗng gã rú lên một tiếng dài đầy khoái lạc và
xuất khí. Trước tình cảnh này, đôi mắt Vương Thái càng lồi ra,
trợn trừng thất vọng. Vì hắn biết, điểm lâm tử của nhị đệ hắn
đã đến. Quả thật đúng vậy, ma nữ cũng cất tiếng hú dài điên
dại, cong người tiếp nhận dòng tinh khí bắn vào người càng lúc
càng nhiều. Ả dùng ma khí kích thích cho toàn bộ máu huyết của
Vương Bạch sôi động lên và tràn ra cửa tiểu khẩu đã mở. Người
ả run lên bần bật biểu hiện ả cũng đang đạt tuyệt đỉnh của ma
kiếp. Sự rung động bần bật đó chuyển từ thân thể hai người
xuống cái phản, đến sàn nhà rồi lên rườn cột, mái nhà. Cuối
cùng thì tất cả đồ đạc trong âm phòng cũng cùng chung nhịp
điệu như sắp sập tới nơi. Tiến hú cất lên âm âm, cái miệng đỏ
như máu của mặt ma nữ bây giờ bỗng mọc thêm hai cái nanh dài.
Ả ngóc đều dậy điên cuồng cắm phập vào cổ họng của Vương Bạch
nghe “rụp” một cái. Máu bắn tung tóe kèm theo tiếng “ừng ừng”
của sợ hút máu. Hai cái đùi vẫn kẹp chặt đôi mông nhớp nhúa
đầy dịch thể của Vương Bạch. Nó kéo thân thể của hắn vào âm
môn càng lúc càng chặt hơn. Vật giống của Bạch bây giờ rung
động liên hồi giống như vòi nước tống khứ đi dịch thể trong
người. Bạch dãy đành đạch và lịm dần. Tiếng hú cất to và dài
lê thê, vòng tay ma quái đầy vuốt nhọn của ma nữ ôm siết, kéo
siết tấm thân nạn nhân. Một làn khói mỏng bốc lên, nó tụ lại
thành vòi chui vào cái miệng đang hấp huyết của ma nữ. Chốc
lát sau, tấm thân trần trụi lực lưỡng kia đã thành một đống
xương khô. Cái đầu lâu rớt xuống, lăn lông lốc đến cạnh quan
tài. (Hết Phần 2 ... Xin mời xem tiếp
Phần 3) |