Ngày 5 tháng 4
Ừm, Sam với mình vừa gây lộn hôm qua. Thở dài...Mình còn
không nhớ được vì nguyên nhân khỉ gió gì, nhưng chuyện xảy
ra, và tụi mình không nói chuyện với nhau nguyên buổi tối
hôm qua. Nói chính xác hơn là tụi mình tách ra ở khu đồi,
giận dữ bỏ đi. Mà... bạn biết cái gì ngộ không? Cũng không
sao. Lạ thật, bạn có thấy vậy không? Để mình giải thích.
Sam và mình làm bạn lâu lắm rồi, đến nỗi bây giờ hai đứa hầu
như là hai anh em song sinh. Mình bám dính vào nó đến nỗi
đôi lúc mình tự hỏi không biết nó có thấy phiền việc mình cứ
kè kè bên cạnh không. Nhưng cứ mỗi khi tâm trí mình hơi ý
thức được chuyện này, Sam lại làm gì đó để mình thấy rằng
mình không chỉ lúc nào cũng được chào đón bên nó, mà rằng nó
sẵn sàng đón nhận mọi thứ mình có thể cho nó với tư cách của
một người bạn. Ngay cả vào trường hợp nặng nề nhất, khi tụi
mình dẫn đến đánh nhau vì chuyện nhảm nhí nào đó đã khiến
hai đứa thù hằn nhau...Tụi mình lại trở lại làm bạn chí cốt
vào ngày hôm sau. Điều đó thật lạ. Mức độ khoan dung của cả
hai đã vượt lên trên bất kì người nào mà mình biết. Nghĩ thử
xem, một nhân cách đặc biệt như thế này có thể ngăn chặn
được chiến tranh nếu ở trong trái tim và tâm trí của những
con người chủ chốt. Hôm qua bọn mình còn đánh nhau, và chỉ
đến bữa ăn trưa nay thì lại bình thường lại. Như mình nói...ngộ.
Mình không gặp Simon được lâu bữa nay. Cậu ấy phải rời lớp
sớm vì phản ứng xấu với thuốc chống dị ứng gì đấy. Không có
gì đáng nguy, nhưng cũng đủ khiến cậu được nghỉ học. Mình
vẫn đang cố mời Simon lại nhà mình chơi, nhưng lúc nào cậu
ta cũng có vẻ bận rộn với việc này hoặc việc kia. Thế cho
nên mình vẫn còn mò mẫm trong bóng tối về cái vụ "cậu ấy có
gay hay không". Mình thật muốn biết. Mà lại một lần nữa, có
thể mình chỉ muốn được làm tình. Luôn luôn có khả năng. Mình
hiện tại bắt đầu phát giác mình hơi mắc cỡ khi đối thoại với
cậu. Giống như mình nghĩ về cậu trong một khuôn khổ hoàn
toàn khác, chuyện này khiến cậu trở nên hơi đáng sợ với mình.
Như thể các cảm xúc của mình đột nhiên dựng lên bức tường
phòng thủ chung quanh cậu phòng trường hợp tim mình quyết
định trồng cây si nhà cậu và cậu có cơ hội làm mình đau khổ.
Mình thật hy vọng là hai đứa sớm có cơ hội nói chuyện với
nhau. Cậu chắc chắn sẽ trở thành một cái gì đó đặc biệt nếu
chuyện này tiến triển tốt đẹp.
Sao cũng được, bài tập về nhà như mọi khi, đang chờ đợi mình.
Nói chuyện với bạn sau!
Ngày 6 tháng 4
Không hẳn có gì cần thiết quan trọng xảy ra bữa nay, nhưng
mình tự nhiên cảm thấy kiểu như một 'luồng nhận thức mới'
hôm nay. Thành ra mình nghĩ, bởi vì cuốn tập này đã trở
thành một bác sĩ trị liệu tâm lí kín miệng của riêng mình,
mình sẽ viết nó xuống ngay đây. Mình đã nghĩ ngợi về tất cả
những người mình ghi chú vào quyển tập này, Brandon, Sam,
Celia, Jimmy, Simon, Melissa, và đặc biệt không thể thiếu
Jamie Cross. Nhưng điều mà mình vừa mới nhận ra là tất cả
mọi chuyện này đều từ quan điểm của mình. Ý mình nói, đó là
cách nhìn duy nhất mà mình sử dụng, và gần đây mình cứ tự
hỏi không biết mọi chuyện hàng ngày diễn ra như thế nào dưới
mắt nhìn của chúng. Ví dụ như...nếu Simon thật sự là đồng
tính...liệu cậu ta có thấy Jamie Cross trên lối đi, thở dốc
một cách không kiểm soát được như mình không? Liệu Melissa,
"cô nàng toàn điểm A", nhìn vào Brandon có thật sự cảm nhận
cậu là con người đẹp đẽ như cậu vẫn là từ trước tới nay?
Liệu Sam có nhìn mình bằng cùng một liều lượng tình yêu và
tình bạn mà mình vẫn nhìn nó? Hay là không cân bằng theo
cách này hoặc cách kia. Nhắc đến chuyện này đôi khi cũng
thấy lạ. Tất cả mọi người nhìn mình như thế nào từ bên ngoài?
Họ có nghĩ rằng mình bình thường, rằng mình có cuộc sống
hoàn hảo, rằng mình dễ thương? Họ có đọc được tư tưởng của
mình không? Có khi nào họ tự hỏi xem mình có phải gay hay
không? Mình nghĩ về chuyện này mỗi khi cảm thấy không yên
tâm. Nhìn vào họ từ phía bên ngoài, mình nhận ra là có thật
nhiều điều về họ mà mình không biết. Mình còn không có chút
ý kiến gì chuyện họ sống như thế nào. Và khiến mình nhận
thức rõ khả năng họ cũng biết rất ít về mình. Nhưng câu hỏi
thật sự đặt ra là... từ những cái mà họ biết... họ nghĩ được
bao nhiêu khi nói tới Billy Chase.
Khi mình nhìn Jamie, thấy được con người hoàn hảo này. Đi
ngủ đẹp, thức dậy đẹp, tắm rửa đẹp, ăn uống đẹp, và đi trên
lối đi lại càng đẹp. Mình tưởng tượng như cậu không thể chạm
vào được và cậu cũng biết điều ấy trong từng phút giây của
ngày. Biết rằng ánh mắt long lanh ấy có thể khiến mọi người
tự nguyện quỳ xuống, nên cậu sử dụng thứ vũ khí lợi hại đó
mỗi khi có cơ hội. Nhưng ... đó thiệt có phải là cậu ta
không? Hay chỉ là cách mình hình dung vấn đề? Mình thắc mắc.
Mọi người chắc cũng tương tự. Thật đáng để thắc mắc.
Về một vấn đề khác có hơi liên quan đến chuyện này... Mình
bắt đầu cảm thấy bồn chồn như kiến cắn về việc tìm ra ai là
con nhỏ cùng tuổi để ý đến mình. Đã vài ngày rồi, và nỗi
nghi ngờ dường như giết chết mình. Mình muốn biết, khỉ thật!
Thật khó chịu khi mình biết ai đó lúc nào cũng nghĩ về mình
mà lại không biết là ai. Giống như có một thầy pháp vô danh
nắm giữ một con rối phù phép với khuôn mặt của mình vậy! Cho
dù là ai, người đó cũng nghĩ tới mình, và có khả năng họ nói
chuyện với mình ngày này qua ngày khác mà mình lại không
nhận thức được những gì trong đầu họ. Hy vọng sẽ tìm ra sự
thật sớm. Mình sẽ bảo thằng Sam dò la một chút để thử kiếm
thêm một vài thông tin hành lang. Hy vọng là nó có thể cho
mình thêm vài manh mối.
Đi đây. Mẹ về rồi. Gặp sau!
(Hết Phần 9 ... Xin mời xem tiếp
Phần
10) |