Cầm xem cuốn sách "Nghệ thuật xếp hình" mượn
từ chiều, Hồng đã kiên nhẫn lắm hai mươi phút rồi dẹp qua một
bên . " Chẳng hiểu khô gì hết, tốn thì giờ" . Hôm nay là ngày
chủ nhật, nghe đâu ngày mai sẽ có một tên lính mới vào công ty
. Hồng chẳng biết mặt mũi của "hắn" như thế nào nữa ? đoán ư ?
Không có thì giờ rảnh như mấy chị em trong công ty .Chủ nhật
hôm nay là để cô thư giản, nhưng mượn cuốn sách từ con bạn về
mà đọc nãy giờ không thực hành được gì hết . Hay là mình phone
cho nó, rủ nó đi đâu đấy cho khỏe . Nhưng phone nằm đâu rồi,
hồi trước cô gọi điện cho khách để hẹn trước sau đó thì cô
quăng đi đâu không rõ .Đây rồi, phone yêu dấu của ta ơi! Sao
mày có thể nằm đây được mà không lên tiếng gì chứ! đầu dây bên
kia reo lên
- Alo!
- con kia, mày rảnh không ?
- đang chán chết, tự nhiên hôm nay mấy đứa em kết nghĩa kéo đi
đâu hết . Tao đang gần xuống địa ngục rồi đây mày
- Mày với tao đi shopping không ?
- Ý hay à, mà mày sao hứng tự nhiên đi vậy . Tao nhớ là tao rủ
là mày trốn biệt . Chắc trời mưa to đây, mày nhớ mang dù
- Tao rủ thì có đi không hả ? Nhiều chuyện
- Đi, gặp ở đâu, mấy giờ .
- Tất nhiên sau khi mày ăn trưa chứ, thường lệ 1 giờ gặp tao
trước quán cơm hay ăn .
- ok!
Con này sao hôm nay đúng là dai nhách! Chắc mốt thằng nào "làm
thịt" nó phải đề phòng cái miệng lưỡi của nó quá .. "Nó" vừa
on phone với Hồng, "nó" vừa khiến cho cô bận nghĩ về không quá
năm phút là cô bạn cùng lớp hồi cấp ba . Hai người thân nhau
cho đến tận bây giờ chính xác là bắt đầu từ việc hai người ùa
lại ăn hiếp đúng một thằng con trai trong lớp . Lúc ấy, Hồng
là lớp trưởng, còn Thảo tức là "nó" đang là lớp phó kỉ luật .
Dẫu vậy nhưng không lúc nào thấy hai đứa chịu mở miệng cùng
lúc khi la đám tinh quái trong lớp . Hễ Hồng phải quát tháo
thì Thảo ngồi im mà thông thường nhiệm vụ của một lớp phó kỉ
luật là phải giúp lớp truởng .
Hồng nhiều lúc cũng ngạc nhiên khi thấy Thảo như thế . Còn
Thảo mỗi lần la thì Hồng muốn giúp nhưng nhìn mặt nó với lại
ngày trước cũng đâu phụ mình nên im luôn . Cứ thế cho đến khi
tên kia, thằng đó đáng lẽ nó phải coi ngày trước rồi mới "nhận"
sự thương yêu của lớp trưởng và lớp phó kỉ luật . Hắn than là
hắn hết tiền nộp quỹ với Hồng nhưng cô biết trong túi hắn còn
tiền từ sau đi hát hôm qua . "Túi hắn chắc chắn có" nhưng cô
chưa bao giờ lục túi quần của ai bao giờ, ở lớp cô nổi tiếng
hiền nhưng cũng nghiêm trong kỉ luật . Còn thu quỹ thì khỏi
cần giới thiệu, cô bám rất dai nhưng với tên này thì cô hết
cách, đòi liên tục thì hắn mới đưa đúng tiền để đi mua kẹo .
Tình huống này thì hơi khó với cô vì hắn đưa tay với hai túi
quần ra " trống không " khiến cô không biết phải làm sao ? Cô
biết gia đình tên này rất giàu, mỗi ngày hắn xài tiền y như là
tiên ... Bỗng từ đâu ra Thảo xúât hiện với xấp tiền
- Đây nè hồng
- Thảo đóng dùm cho ..
- Không dư hơi đóng cho tên ăn chơi suốt ngày
- Thế tiền ?
- Từ cặp kia đó mà!
Nói rồi Thảo chỉ tay về cái cặp đang im lặng sau sự tra khảo
dưới bàn tay cô lớp phó kỉ luật . Mà chủ nhân của nó không đâu
xa lạ, chính là kẻ đang than với Hồng là hết tiền . Kẻ xấu số
kia lúc đầu thấy Thảo chìa tiền ra đã mừng thầm khỏi phải mất
tiền hôm nay, để mà lên kế họach " quỵt tiền" nhưng khi nhìn
theo tay của Thảo thì hắn thay đổi sắc mặt, tiêu đời tiền hắn
để dành đi chơi chiều nay với em rồi . Hắn quát lên
- Sao bà có thể lục cặp người khác được chứ
- Theo luật thì kẻ nào thiếu tiền hơn một tháng thì khôn hồn
nộp, còn không thì khám thôi . Mà ông thiếu tiền quỹ hơn ba
tháng chứ ít gì nên hôm nay tui giúp ông dọn dẹp lại cặp của
ông đồng thời khám luôn đó mà
Chữ "đó mà" của Thảo được kéo dài ra khiến cho Hồng phải nín
cười, còn tên kia thì tức nhưng Thảo nói có lý nên hắn chỉ dám
nuốt hận chấp nhận hi sinh một bữa để ở nhà . Nhưng phải cám
ơn hắn, nhờ vậy mà Hồng và Thảo mới trò chuyện rồi dần thân
nhau .
Để coi! Shopping thì phải ăn mặc gọn để có gì thử đồ nữa nên
cô chọn kiểu jean bạc màu đi kèm với áo thun hở vai . Vậy là
xong! Lên đường! Rà xe mãi cũng tới được quán cơm bà cả mà hai
người hay ăn . Con này là chúa trễ, mỗi lần cô lên trước là y
như rằng cô có thể đoán được tương lai cho số phận không may
của mình . Nhưng Thảo đã chờ từ lúc nào
- Con quỷ! Mày bắt tao chờ hả ?
- Chuyện lạ, mày lên sớm à . Xem ra không phải tao là nguyên
nhân trời mưa hôm nay mà mày hay hơn
- Tao có bắt mày chờ như tao bắt thằng em chờ đâu
- Ừ, không trễ đâu hen chỉ mới chính xác là một tiếng ba mươi
phút thôi à .Chờ mày riết rồi tao với đồng hồ này thành đôi
bạn thân tri kỉ từ hồi nào không hay à
- Mày chỉ giỏi ăn hiếp tao thôi
- Ai với ai biết liền . Sao hôm nay lên sớm thế ?
- Thì người ta gọi, tao vui thôi
- Trời, anh gọi mày vui . Còn đi với tao không vui à
- Í ai nói . Ai chứ đâu bỏ mặc Hồng được đúng không ? Hôm nay
cho mày quyết định ăn món gì đó .
- Trời!
Chắc mình phải cho nó thấy quan tài mới được . Vào quán cơm,
đợi Thảo qua bàn kia lấy đũa, muỗng thì Hồng mới dặn những món
mà theo cô biết Thảo ghét cay đắng . Cho mày chết! Quả vậy khi
thấy mấy món đó, Thảo la um sùm
- Mày ác quá! Tao không ăn mà mày dám kêu những ..
- Ai kêu mày để tao quyết chi ? chủ đã quyết thì khách không
cần bàn cãi
- Mày nhớ đó .. Nói rồi, miệng nhỏ méo xệch khi phải nhai
những món mà Thảo " thương cho lắm, cắn cho đau" . Hồng phải
nín cười dữ lắm khi thấy mặt bạn mình như thế . Dù gì thì hai
người cũng đã qua đựơc cửa ải ăn uống, chính xác nói qua thì
chỉ có Hồng, còn Thảo thì cố nuốt cho phần cơm mình để khỏi
tiếc tiền . Ra khỏi cửa, cô chưa hết tức
- Con kia, mày nhớ đó
- Mặt tao thì tao nhớ chứ chẳng lẽ mày bắt tao nhớ mặt mày chi
?
- Hừ ..Đúng là mày rủ tao đi thì tao phải coi ngày trước chứ
.. trời ơi là trời!
- Mày còn đó mà than nữa thì tao đi một mình à . Có đi không
thì bảo ?
- Tao đi chứ làm gì mày ép tao ghê thế .
- Vậy thì dắt xe ra đi ở đó mà nhớ tới trời hòai
- Kệ tao, con kia!
Đúng là Hồng hết ý kiến, nói về trong công việc thì Thảo rất
có trách nhiệm, nhiều lúc cô còn lo hơn cả Hồng nữa . Nhưng ra
khỏi công ty thì Thảo "lo công việc" thành "vui vẻ nhưng tửng
" mà Hồng thì giờ đang chịu Thảo đó . Hy vọng ngày hôm nay
bình an!
Chính xác là cả ngày chủ nhật không có chuyện gì xảy ra đúng
như Hồng mong muốn trừ mấy việc thử áo con Thảo bắt cô chờ ba
mươi phút . Trời ạ! con gái gì vậy nè trời_ Hồng đã la lên như
thế thì thảo chỉ buông gọn một câu " Thì mày cũng là con gái
nên đừng có mà than phe ta nữa " .
Quăng mấy giỏ áo quần lên giường, Hồng nằm dài ra . Mệt thấy
bà! Ai nói shopping không có gì thú vị chứ, đi rã cả chân ra
coi như tập thể dục luôn. Bình thường Thảo rủ thì Hồng đang
bận nên không đi nhiều, còn hôm nay thì .. nhờ vậy cô mới tìm
được mấy cái áo đầm và jean mới nữa . Xong một ngày, cô cảm
thấy nhẹ nhõm khi đắm mình trong làn nước ấm của vòi sen .
Thân hình cô như một khối cân đối, cao ráo đang chìm trong hơi
nuớc, da cô sau một trận shopping thì ửng hồng lên . Mà ai
cũng nhìn Hồng thì đều đầu tiên họ phải công nhận là da dẻ cô
rất trắng . Ngực thì bình thường nhưng cô muốn có chút sự thay
đổi trên đó chứ đừng có nhỏ bé thế này, mặc áo vào rất xấu .
Con Thảo cũng nhận xét như thế mỗi khi cô thử áo .
Kệ! Mai đi làm rồi, không suy nghĩ gì hết! Xong xuôi tất cả
thì cô leo lên giường, tiếp tục ôm cuốn sách xếp hình để mốt
khoe với đứa em chứ ai đời giờ này mà cô cũng không biết cách
xếp máy bay đơn giản thì còn làm chị sao nổi trời . Nhưng rồi
thì cô cũng từ từ buông mình trong giấc ngủ .....(Hết Phần
1 ... Xin mời xem tiếp
Phần 2) |