Phiên họp sơ bộ trong hai tháng qua, đã trình qua tỉnh được
duyệt trình thuận. Ông tân Tổng Giám đốc Nguyễn Trọng Xuân,
nhận chỉ thị từ cấp trên, phát triển nâng cơ sở tại địa
phương ngành Xuất nhập cảng thành cấp Tổng Nha trực thuộc Bộ
Kinh tế và Thương mãi Ông Cao văn Viên, Trưởng phòng sản xuất tại thành phố Mỹ Tho
đảm nhận Giám đốc sản xuất. Mai văn Luân ở huyện Cái Bè
thuyên chuyển về đảm trách Giám đốc Tài vụ và Nhân viên
trước tiên vì anh có bằng cao học về Quản trị và Hạch toán
Kinh tế. Trong tinh thần dân chủ, khi vị trưởng phòng nâng
một chức, viên phó Phòng lên trưởng. Giới trẻ và tốt nghiệp
ngành nghề chuyên môn ưu tiên đặt để.
Theo mỹ ý ông Xuân không muốn tiếp nhận, phối trí người từ
nơi khác xin chuyển về, sợ không hợp tánh tình, khác “gu”
gây trở ngại cơ cấu điều hành, nhất là công việc sản xuất,
xuất cảng phải tế nhị, nếu không muốn nói phải có nhân cách
tức tánh “chịu chơi cùng mình” đầy tính phóng khoáng hy sinh
vì quyền lợi Xí nghiệp.
Ông Lê Minh Hoàng nguyên là Trưởng phòng Tài vụ và Nhân viên
nay đảm trách Phó Giám đốc giúp ông Luân, vị Giám đốc mới
đến; ông Hoàng khá nhiều kinh nghiệm và quen hầu hết các
viên chức tại địa phương, dễ dàng xoay trở vấn đề Tài chánh,
nhân sự....
Cô Trần Thiên Trang, Cử nhân Kế toán viện đại học Thương mãi
Hà Nội, với hơn 5 năm kinh nghiệm nay thành Trưởng phòng Tài
vụ tiếp tục điều hành.
Cô Phương Lý đảm trách trưởng Phòng Nhân viên cho cơ sở hơn
150 nhân công và văn phòng. Cả hai cô nữ đặt dưới quyền ông
Phó Hoàng lo nội vụ, ông Giám đốc lo đối ngoại và tổng quát.
Ngôi biệt thự một tầng lầu là văn phòng làm việc của ông
Xuân lúc trước nay đang nới rộng để thêm chỗ làm việc cho
viên tân Giám đốc Luân. Cơ sở cũ đang bị chiếm ngự vật liệu,
trang thiết bị vì thế gia đình ông được tỉnh cấp phát cho
chỗ ở tạm thời trong cư xá viên chức cao cấp tỉnh.
Phòng ngủ cũ của ông Xuân, nay là văn phòng tạm của ông ở
trệt. Còn ông Luân lấy phòng khách kề bên, anh ngăn phía làm
chỗ ngủ tạm thời trong vài tháng đầu, chờ cơ sở của Giám đốc
Cao văn Viên ở thành phố hoàn bị có cơ ngơi thật sự.
Ông TGĐ Nguyễn Trọng Xuân, mời cô Trang, tân Nữ trưởng phòng
Tài vụ, lên văn phòng thông báo cấp khoản 65 % vay mượn từ
Ngân hàng trung ương chấp thuận sẽ rót về ngân khố nhập ngân
sách Tỉnh trong thời gian ngắn, như văn thư trước mặt, do
công trạng ông Hoàng và Luân trao đổi phía đối tác xong. Chỉ
còn việc cô “móc nối” với tỉnh nhận ra trả tiền từng phần
chi xuất cho nhà thầu xây cất, nới rộng cơ sở và mua trang
thiết bị.
-Cám ơn bác Xuân thương tình nâng đỡ, cháu hứa chu toàn
nhiệm vụ.
Chúng tôi cám ơn cô Trang trước nhất, vấn đề tài chánh trôi
chảy nhờ tay cô và anh Hoàng, tôi có cơm kẻ có cháo đồng lao
cộng tác đưa Xí nghiệp cùng lên. Tôi đảm nhiệm, không lâu sợ
bị cấp trên điều sang tỉnh hay trung ương lảnh nhiệm vụ mới.
Gần đến giờ tan việc khỏang 5 giờ 00, sau gặp ông Xuân. Ông
Phó Hoàng báo tin cho tôi chiều nay ông hẹn gặp anh em ngân
khố dẫn họ đi nhậu, khi mình tiếp xúc xem họ có “yêu cầu”
“bức thiết” gì, bây giờ mới chánh nhờ vào khả năng khéo léo
của cô đó. Tôi lắng nghe như thầm tán thưởng:
-Vâng tốt quá, trong tỉnh với nhau có “điều kiện”, em sẽ lo
chu toàn, Trang suy nghĩ họ không khó khăn với nữ chân yếu
tay mềm như cô làm chi!. Dễ người thì dễ ta, có qua có lợi
mới toại lòng nhau thế thôi.
Hết giờ làm việc tại cơ quan tôi quay về căn hộ của mình
giặt áo quần, thói quen ngủ dậy trễ vội đến cơ sở bỏ mặc
giường nệm không dọn dẹp. Vừa tắm rửa xong, nhớ lại xấp hồ
sơ vay mượn tiền lấy ra đọc để có ý trước khi giao tế tối
nay. Khoảng hơn 7 giờ 30 chưa có tin tức gì từ ông Hoàng lo
đi tiếp xúc với đối tác, định ra phòng khách xem tin tức.
Chợt có điện thoại ông báo ra điểm hẹn để giáp mặt. Tôi bươn
bả lái xe ra hướng bờ sông Tiền, ngừng lại nhà hàng khásang
trọng đèn đuốc sáng trưng, từ bãi đậu xe bước vào cửa đã
thấy chú Hoàng đón chờ sẵn, nét mặt đầy hân hoan tươi cười:
-Chú đã trao bản dự thảo rút từng đợt tiền tín dụng, họ xem
phớt qua và muốn gặp trực tiếp em.
-Chú thấy thái độ họ thế nào, dồn dã hay là mờ-ớ muốn đòi
hỏi gì... hả chú?.
Tôi thấy chú Hoàng hơi sượng tỏ ra ấp úng:” Họ mời em vào để
họ bàn bạc, nên anh nghĩ giao trọng trách cho em từ tối nay
để về nghĩ và gặp nhau sáng mai.
Tôi cảm ơn chú ta và chợt nhớ trong đầu ban chiều hứa với
TGĐ Xuân, xin bác yên tâm. Hai vị mà chú vừa nói họ đang ở
đâu?. Chú Hoàng không vào chung với Trang sao?
Tôi nghĩ họ chỉ mong gặp trực tiếp mình cô thôi. Vậy để tôi
cùng vào đó rồi về sau cũng chẳng muộn.
Lòng tôi đang phân vân theo bước chân chú Hoàng cùng lên
tầng lầu dành cho thực khách có biển “Reverse” gắn ở cánh
cửa.
Tôi ngoại suy trong trí, chả lẽ chú Hoàng thường ngày làm
việc chung, tôi rất mực kính nễ, kêu bằng chú dạ thưa kính
cẩn, giờ dụ “cô cháu” đến để “làm tình” cho đã sao cà!?
Nhưng tôi hoàn toàn đoán sai. Hai người đàn ông là Trưởng và
Phó cùng làm việc ở ngân khố tỉnh, thấy nét mặt thoáng quen
khi giao nạp tiền thu nhập hằng tháng. Cả hai gương mặt Nam
hơi đỏ hồng vì đã nhấm nháp rượu từ nảy giờ.
Chú Hoàng giới thiệu xong chào tạm biệt lui bước. Họ đứng
dậy chào và bắt tay cách thân thiện, khiến tôi an tâm:
-Cô Trang đẹp quá -họ tỏ lời khen lấy lòng- sau đó mời chúng
ta cụng vài ly được không?
Tôi gật đầu đáp lễ, đã đến đây không uống sao hoàn thành
nhiệm vụ. Rượu Tây tôi uống được, vì đã nếm qua vài lần nên
tự tin nhưng liệu sức mình để còn tỉnh táo lo công tác.
Hai người Nam tự giới thiệu một là Tùng và người kia là Vàng,
tôi phỏng đoán họ khoảng dưới 38 tuổi khá chững chạc, hai
người nói năng rất ăn hiệp với nhau. Tôi nghe Vàng xưng hô
với Tùng bằng anh, luôn tỏ thái độ nhường nhịn, kính nể.
Cả hai người Nam cho biết ngân sách từ trung ương đã rót về
và địa phương, cũng như dự chi xong cho Xí nghiệp mới.
Tôi hoàn toàn hân hoan có số tiền tiến hành xây dựng và phát
triển Xí nghiệp dễ dàng, tạo uy tín cho cá nhân tôi không ít
từ nay trước ban Giám đốc. Tôi nhắm vài món ăn cho ấm tỳ-vị,
cầm ly rượu trên tay, lòng đang nôn nóng chờ nghe họ sẽ đặt
điều kiện như “tối hậu thư” gì sau khoảng tiền tín dụng kia.
Giấy tờ hành chánh, Tình và Tiền chớ gì?. Tiền thì mình
không thể hoàn toàn quyết đoán một mình chia tỷ lệ vì còn
cấp trên. Hành chánh các khỏang điều lệ chăng?. Còn tình thì
nên chọn một trong hai Nam giao duyên như kiểu thông dâm,
chắc họ muốn “đánh cặp” vui một lần đêm nay, dù sao mình là
con gái chưa chồng chứ nào phải gà đồng, cô gái trắc nết
lẵng lơ gì?. Vì dịch vụ thế thôi...
-Vâng chẳng ai “cho không điều gì”, ngoại trừ cha mẹ là
người trong nhà không kể. Tôi luôn hiểu vậy, nhưng thật khó
để mà thấu đáo được những gì người trong cuộc nghĩ đến tối
nay. Chợt nghe ông Tùng nói chúng tôi rất nể trọng ông Hoàng
và mến mộ tài nghệ cô vừa lên chức, nên chịu mọi trách nhiệm
hậu quả sau nầy nếu bị kiểm toán. Cả hai yêu cầu cô Trang
một vấn đề, không biết em có chịu không vì nó hơi đi xa lãnh
vực chuyên môn?
Tôi không phải cô gái hay cả thẹn để làm mất thêm thời giờ,
ưa thực tế vào đề liền quyết định lẹ, nét mặt tươi cười gật
đầu.
-Em đã nhờ hai anh giúp, vậy em phải làm gì đền ơn đáp nghĩa,
xin anh cứ thẳng thừng, chúng ta không nên khách sáo cho phí
thời gian.
Anh Vàng chen vào bằng giọng có men rượu:
-Tụi anh muốn em phục-vụ đêm nay?.
Em vui vẻ chỉ một đêm nay thôi, từ mai đi mọi việc trôi chảy
như dòng sông Cửu mang đầy phù sa của quê mình đó em!
Tôi dự kiến nên không bị luống luống vì đã tiên đoán trong
lòng lúc nảy, thêm bởi tính phóng khoáng nên bình tỉnh đáp:
-Em sẽ chiều chuộng hai anh tận tình suốt đêm nay.
Nhưng chả lẽ một lúc em phải hầu hạ cả hai vị sao?
Anh Tùng lấy thế kể cả là Trưởng, xưa nay hai đứa giải quyết
và làm việc ”một đôi” song hành, anh hy vọng trong tinh thần
đó, em sẽ chiều chuộng hai người một lúc nhen.
Tôi phân vân mới hỏi lại:
-Chuyện gió trăng em thấy không vượt tầm tay, nhưng ngại địa
điểm có người ta biết và... chừng nào?
Vẫn lời anh Tùng chủ động
-Anh muốn bây giờ, ở chính chỗ nầy.
Tôi còn chưa tin: Đây là chỗ ăn uống đông người kỳ lắm?
-Trang yên tâm nhà hàng Vĩnh Ký là chỗ quen biết đầy tin cậy.
Phía sau có phòng trống và kín đáo chỉ dành đặc biệt cho
khách VIP như chúng anh. Nếu Trang cảm thấy thoải mái chứ?
Không do dự tôi gật đầu: Tùy cả hai anh.
Anh Vàng cẩn thận, hỏi tôi đến bằng xe hơi hay honda phải
không, để anh nhờ bồi chạy vào chỗ dành riêng, đậu ngoài bãi
tập thể không an toàn.
Tiếng nhận chuông nghe reng, có lẽ người lễ nghi phục vụ
trực riêng biệt cho chúng tôi, chỉ một giây sau anh bồi bàn
ló đầu vào, và Vàng liền trao chìa khóa, xong dặn giữ chung
cả ba ở quầy trực. Bồi bàn rời khỏi.
Anh Tùng tới vách nhận nút bức hoành-phi cuốn ro ro lên cao,
là cánh cửa ăn thông phòng ngủ to phía sau. Tôi theo chân
anh bước vào căn phòng trang trí khá sang trọng của khách
sạn 4 sao, đèn neon sáng trưng. Cảnh trí thật ấm cúng ngoài
dự tưởng của tôi, thêm các loại hạt khô chứa trong bịch
nylon bày sẵn, trên kệ vách vài chai rượu mạnh, chùm ly pha
lê treo lủng lẳng. Trong tủ lạnh có đủ các loại nước giải
lao nhẹ.
Mặt bên kia là lối ra hàng hiên đi xuống lầu, như thế họ
thiết trí căn phòng dài làm hai phần, ngăn đôi bằng ri-đô (hoành
phi) có vẻ cảnh trí: một bên ăn, hay chỗ xoa mạc-chược, binh
xập xám ngồi theo nhóm nhiều người. Một nửa bên còn lại là
phòng ngủ hay chỗ làm tình của khách với hai giường đôi trải
khăn trắng. Thật là bối cảnh tình yêu sau tấm ri-đô chờ đón
ba con tim. Ở góc phòng là chiếc Tivi to và chiếc bàn với
ghế và đèn ngủ nhỏ bày biện tươm tất khang trang.
Anh Tùng khóa trái cửa lại, gian phòng chỉ có ba người, tôi
mới cảm thấy mình lẽ loi chưa từng có, bắt đầu tim hồi hộp
nhảy mạnh hơn đầy sự kích thích náo nhiệt trong từng thớ
thịt theo dòng máu chạy rần tỏa khắp châu thân. Máy điều hòa
bên trong thật dễ chịu theo màn đêm, tôi nhìn chiếc giường
ngủ như đồng lỏa với tội lỗi!?
Trong khi anh Vàng lo pha rượu ở quày, còn anh Tùng đưa tay
như ra lệnh cho tôi tiến lại gần, rồi anh quan sát từ đầu
đến chân.
-Em đẹp quá với dáng dấp khá thanh tú, mái tóc cắt ngắn đen
huyền úp sát mang tai, duyên dáng của cô gái trí thức miền
Nam dễ mến.
-Cám ơn anh có lời khen em từ phút đầu gặp gỡ đến giờ.
Anh Vàng tiến lại trên tay cầm hai ly rượu dự định trao cho
hai người liền nói: Trang vui vẻ với hai anh chớ, sẵn sàng
chưa?
-Dạ vâng, tôi vui vẻ với nụ cười liền gật đầu.
Vậy mời em ra áo đi. Mời anh Tùng khởi động trước.
Tôi bắt đầu cỡi bỏ áo veston khoác ngoài, còn bộ áo cánh sát
nách hai dây nhỏ, phơi bày chiếc nịch ngực màu đen nâng cao
cặp nhũ hoa to trắng lồ lộ nửa nọng vú như bị tung ra ngoài
khiến 4 con mắt chú mục, họ hít hà cùng một lượt. Bất giác
hứng tình Vàng bỏ ly rượu tiến lại gần tôi hơn:
-Cho phép anh giúp em được không?
Tôi nở nụ cười như thầm đồng ý, anh tiến lại phía sau, tay
ôm vòng ra trước nắn, xoa bóp cặp nhũ hoa vài cái, rồi bấm
chốt cho chiếc nịt ngực tung khỏi vị trí. Hai người dành
nhau một bên bóp, nặn bộ nhũ hoa theo ý thích riêng tư, như
truyền dương tính tôi đứng giữa phòng, sướng khoái khiến hai
chân tôi như muốn xụm xuống mặt sàn.
Còn quần tôi, anh Tùng dành lấy phục vụ, sợ bị mất phần,
thoắt cái ngoài rơi xuống đất, còn quần xì che kín bướm, anh
cho tay mân mê vài cái, cảm thấy hơi ấm của âm tính sướng
tận thầøn hồn, mới khom xuống tuột luôn, cầm giơ cao xì-líp
bắt đầu đưa lưỡi liếm liếm. Trời ơi!, cái “hiểm” Trang thơm
như mít!.
Tôi đóng vai con bà Eva, đứng chần ngần trước mặt hai Nam,
trong lòng hơi ngượng ngượng thoáng qua vài giây. Anh Tùng
hôn lên má, môi tôi đôi cái bèn qùy gối xuống úp măït vào
đám lông mu tôi tỉa sửa gọn gàng, hôn hít, tay vuốt vuốt lên
xuống hai bên bẹn dài xuống mép háng, bắp vế; dâm thủy chừng
như rịn rỷ bên trong âm đạo tôi. Anh Vàng chiếm phần sau,
bắt đầu phục vụ nặn hai cặp mông đít no tròn của tôi, lúc
lại bóp mạnh như nhào cục bột cho dẽo làm bánh, chốc lại
liếm dọc theo khe đít cảm giác nhồn nhột bởi nước bọt, tôi
sướng đến rợn người, nhón cao lên phát tiếng cười vui thích
bởi cả hai người đàn ông tận lực dùng nghệ thuật khám phá
hết vùng nhạy cảm ở hạ thể của tôi.
Anh Tùng đứng dậy cởi bỏ quần Tây, quăng lên ghế sofa. Say
men tình anh kêu tôi biểu diễn màn thổi kèn “trompet”. Dương
vật anh bung ra nhưng chưa đủ cương cứng dựng cờ nảy giờ dù
đã xờ mó người nữ, hơi ngạc nhiên nó dài thược làm tôi đâm
lo. Tôi thao tác, há miệng ngậm lấy mút từ từ nhẹ đến mạnh,
ngậm sâu, mút cạn lừa mút đầu khấc một lúc nó vươn cao vùng
vẫy dài hơn gang tay, vài cộng lông dái rụng vướng theo nước
bọt khiến tôi tưởng chừng nghẹn cả cổ đến chết mất, cầm lấy
đưa lên cho hai anh xem, chúng tôi cùng cười ngất. Hai tay
tôi ôm lấy mông anh ghì chặc, miệng ngậm sâu nút chùn chụt
mạnh bạo khiến Tùng sướng khoái rên nho nhỏ trong họng không
ra lời, ưỡn ẹo không yên.
Từ phía sau, anh Vàng nhân khi tôi khom người thổi kèn hùng
hụt cho anh Tùng, phơi bộ mông hấp dẫn hai tay anh banh dùng
chiếc lưỡi rắn từ dưới liếm dài theo khe đít chầm chậm lần
vào âm môi tôi, thỉnh thoảng ngoạm lấy mút mạnh hơn, tôi
sung sướng đến tê rần, hai bờ mép âm vật bị kiểm tra ráo
riết dâm thủy tươm rịn anh chấp chấp nuốt vào nghe ừng ực.
Hơi dạng chân rộng theo hai tay của anh ấn lưỡi khuấy sâu
hơn, rồi liếm âm hạch cố tình ngậm chỡm đầu hột le tôi nút
mạnh hơn, kích thích tối đa tôi không còn kiểm soát được nữa,
thần trí phiêu bạc đi đâu đâu, phản ứng tự nhiên vì đứng lâu
quá mỏi chân tôi xụm xuống lẹ kẹt chiếc đầu anh Vàng trong
hạ bộ tôi.
Anh la lớn: Chết, chết kẹt đầu anh.
Vùng vẫy thoát ra được anh Vàng tự ngồi dậy, tóc tai bù xù,
trong cơn “hoạn nạn” nhìn anh thật buồn cười.
Kế anh Tùng nương tôi lại vịn thành ghế phơi cặp mông trắng
mời mọc. Vàng lại nhường cho anh Tùng khởi động màn nhì
trước mình nữa, anh ngồi ở ghế nghĩ cho hoàn hồn. Từ phía
sau anh thâm nhập từ từ ấn vào cái âm hộ còn bót sát của tôi,
tôi quá sướng khoái phát ra tiếng hự... h..ự.. ngân dài, cảm
nhận cái dương vật sung mãn oái oăm hun hút vào trong, anh
nhịp nhẹ nhàng vài mươi cái như nóng máu, anh nắc dồn dã
liên hồi hai vùng da thịt chạm nhau nghe bạch.. b.ạ.c.h. bên
tai liên tục. Tôi cảm nhận đê mê tột đỉnh khoái lạc, dâm
thủy lại tươm ra hai ba lượt từ lúc nào. Bất giác anh cao
hứng tột đỉnh bắn xối xả ra ngoài nguồn dương khí tích lũy
dư thừa xa vợ cả tháng.
Anh Vàng chờ tôi làm vệ sinh ra lại nghĩ mươi phút. Trên
người đang mặc bộ áo khoác bằng cotton màu trắng dài ngang
gối của khách sạn, đang ngồi ăn uống tẩm bổ lại được mươi
phút.
-Trang cho anh hưởng “xái nhì” được chưa?.
-Dạ sợ anh không đủ sức chớ em sung mãn sáng đêm.
Anh chỉ chiếc giường bỏ trống, giang sơn của hai chúng tôi.
Tôi liền lên nằm ngửa phơi bày. Anh Vàng đang thèm thuồng
nảy giờ, với cái thỏi gân đang nghênh ngang trông đợi. Tôi
thầm biết anh hưng phấn liền dang hai chân rộng cho của qúy
anh chen vào, nó không dài nhưng chiều ngang nó dềnh dàng
khá to, gân xanh nổi lên hai bên, tôi đón chờ xem sự thể ra
sao, có lẽ do anh Tùng người đi trước, khai lối nên trơn tru
lọt tuốt tận trong êm đềm, tôi không cảm thấy đau đau như
giao dâm với anh Tùng. Anh Vàng có vẻ tha thiết ngay từ phút
đầu nắc chầm chậm chứ không hùng hổ như ông Xếp của anh. Đứa
con cưng của Vàng thụt thụt lại ngưng, cho tôi có thời giờ
thở mỗi động tác như vậy xen kẻ anh khom nựng vú tôi để cho
cảm giác mê ly cho hai con tim hoà nhập vào nhau. Tôi sung
sướng dòng dâm thủy tuôn ướt mẹp, lóng láng dưới háng từ lúc
nhập cuộc. Có lẽ anh Tùng nhìn người khác làm tình, cảm hứng
hơn khi anh lâm trận với tôi lúc nảy.
-Chim em Trang ôm sát quá mực!.
Tùng ngồi phía sau thấy âm môi của tôi ôm sát thật vừa vặn
dương vật bạn trai. Vàng như cao hứng khi tôi ghì xiết anh
vào mình hơn tìm hơi ấm.
-Mỹ nhân mà mặt sao ngao vậy nói làm chi cho thừa.
Có điều anh Tùng à!!, tôi đang cô lẽ mà ước gì Trang cho
mình hầu hạ nâng khăn sửa túi suốt đời, dẫu có chết cũng cam
số phận đào hoa đêm nay.
Tôi lấy làm hảnh diện nên không thèm chống chế làm gì, vừa
muốn tìm hiểu chữ “cô lẽ” là bị bà vợ bỏ rơi bởi thói trăng
hoa, hết bóng hồng nầy sang tìm giai nhân nọ, hay còn độc
thân thật sự vì quá kén chọn ý trung nhân nên chưa hợp nhãn.
Lửa tình hừng hực trong lòng anh Tùng lại khom người xuống
nút hai bầu vú tôi, vò bóp kích dục, khiến anh Vàng phải
nhường rút ra, dương vật bung ra ngoài ngo ngoe như chiếc lò
xo một chập, tạo cho tôi khoảng trống hụt hẩng, mênh mông
trống rỗng âm môn tuôn trào đầy chất nhờn mùi tanh tanh bốc
ra.
Anh Vàng lo cho tôi bị mệt, sợ anh Tùng xấn tới đè giao hợp
tiếp nữa.
-Em mệt chưa, cần thư giản không?
Tôi tinh nghịch thách hai anh đêm nay đó?. Em chưa sao!.
Anh Tùng lại đè ập lên tôi lấy thế nhét dương vật vô nắc ầm
ầm như các khẩu pháo binh tập trung vài chục cái đồng khai
hỏa một lượt, từng chập pháo ào ạt thật mạnh hơn theo cú nắc
dồn dã đưa tình của Tùng, tôi cuồng loạn cả lên vì lời nói
thách thức vô ý thức của mình. Tôi chập chờn tưởng tét tanh
banh cái âm hộ bót sát ra trăm mảnh, cảm nhận tăng tăng co
giật bên trong rồi. Sau đó, anh nắc từng phát một, thỉnh
thoảng chồm lên hôn và bóp vú tôi, hôn má và bầu vú tôi để
lấy tư thế khác, chợt tay phải vổ vào mông đít hai ba cái
nghe tiếng đét, đ..é..t lại tiếp khom nắc dồn dã, tôi bị
kích động tuôn chất nhờn ra anh chuẩn bị bắn ra lần nữa.
Anh Vàng cảm thấy tôi bị mệt, bị chơi dồn dã liên tục, tóc
tai rũ rượi ben gối , nét mặt hơi thất sắc.
-Thôi hãy tha cho em, để tôi còn xa-mã rước Trang về nâng
như nâng hoa chớ, tạo tổ âm trong tương lai!
Tôi mới vở lẽ anh Vàng đem lòng trộm mến thương tôi thật,
không muốn gây ấn tượng dâm đảng vì chánh anh là người mở
màn “đòi hỏi” yêu sách ngay từ gặp gỡ phút đầu; nhưng anh
luôn thủ phận kẻ dưới cho “xếp” chơi, giao tình thỏa thích
với tôi một đêm, được biết vợ anh Tùng về quê miền Trung cả
tháng sau vụ thi cử của học sinh.
Anh Tùng quay vào nhà tắm làm vệ sinh, còn tôi trơ trọi trên
giường như hiện thân của nhục dục thấp hèn, thân hình cô nữ
trưởng phòng Tài vụ ban ngày đoan chiùnh đường đường một cô
trí thức bao nhiêu, thời giờ nầy nó nhơ nhớp, bẩn thiểu bấy
nhiêu?. Tôi hoàn toàn mang tấm thân ngà ngọc để đổi lấy mục
tiêu cho Xí nghiệp, tôi đắm chìm trong niềm vui xác thịt,
nhưng hảnh diện vì dám suy nghĩ, với đầy bản lĩnh mới dám
làm những chuyện người nữ khác không dám hy sinh. Tôi nhắm
nghiền đôi mắt cảm thấy sung sướng được hai Nam phục vụ làm
tình cách tận tình.
Anh Vàng có vẻ săn sóc tôi hơn, sau hơn mươi phút nằm sóng
sượt trên giường đầu óc quay cuồng vì lòng nhiệt thành với
Xí nghiệp.
-Anh xin phép cùng nhau vào nhà tắm vệ sinh chung được không?
Anh với tay kéo tôi đứng dậy, tay vòng ôm ngang lưng cùng
bước vào nhà tắm, anh cầm vòi nước hoa sen rưới khắp châu
thân tôi, xoa xà phòng chà xát như đứa em gái bé bỏng dưới
bàn tay yêu kiều của người thân. Tắm rửa sạch cho nhau chúng
tôi quay ra phòng khách, trong khi anh Tùng áo quần chỉnh tề
ngồi tỉnh bơ với cốc rượu trên tay nhấm nha.
Tôi nhanh nhẩu mặc lại áo quần, ngắm nhìn tóc tai tém vén
gọn gàng xong. Anh Vàng phục sức lẹ hơn tôi.
-Anh cho em thanh toán bao nhiêu chi phí đêm nay?
-Ồ Trang đừng quan tâm, khi ra cửa nên dí tý tiền ”boa” cho
bồi phòng hầu hạ mình bên ngoài. Còn rượu của anh Hoàng,
Công ty em mang đến, tiền phòng trả tháng họ lấy giá hời.
-Trang em nhớ cho, chúng ta sống trên đống bạc nhưng đừng
tham lam để phải bị tù tội, bị hệ lụy. Có ăn có chơi đủ rồi.
Tôi hơi nháy nháy mắt giọng nũng nịu, hai anh không tham
lam, nhưng “tham nhũng” còn quá cha. Hai người đàn ông như
bị “shock” bởi câu nói vô tình làm chạm tự ái. Tôi tâm lý
liền chống chế; tham muốn cho bằng được chớ gì, còn “nhũng”
là đồ mềm, em chưa cởi áo xong, thì anh Vàng “tham gia” săm
soi vú em “rờ mềm mềm, bóp êm êm, rờ một cái muốn rờ thêm...”.
Sau đó hai anh dành người bên hôn, xoa nắn tưng bừng... Bởi
câu giải thích vui tai đầy dâm tính của tôi. Cả ba cùng cười
vui.
-Trang cho phép hôn em lần nữa,- lời anh Vàng
Mai mình hẹn gặp ở ngân khố, em ghi số máy di động kêu anh
và vào ngã sau nhận ngân khỏan, khỏi phải chờ mất thời gian
và nguy hiểm.
Cả ba cùng rảo bước xuống tầng trệt nhận lại chìa khóa xe,
về đến nhà đã hơn nửa đêm. Tôi vội thay đồ trần truồng lên
giường cố dỗ giấc ngủ nhưng cứ ám ảnh bởi tên Vàng dễ mến
lởn vởn trong tâm trí...
(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem
tiếp
Phần 2) |