Cảnh sát đến, lập biên bản. Họ kết luận bà Tư
rơi xuống hồ và có lẽ vì không biết bơi, đã chết đuối. Miếng
ván trên cầu, nơi bà Tư sẩy chân đã mục rệu, gãy làm đôi,
chứng minh nó là thủ phạm. Bây giờ tôi mới biết thêm, ba tôi
ngoài tính dâm đãng tàn bạo còn là một người diễn kịch tuyệt
vời! Tuyệt vời hơn nữa khi tôi nhớ lại buổi chiều hôm trước
ông đã ra khỏi nhà, trước khi đi ông đã để lại một mảnh giấy
dằn dưới chậu bông trong phòng khách. Mảnh giấy viết: "Anh có
công việc không ngủ nhà đêm nay ". Hôm qua tôi ngạc nhiên vì
từ khi ông bà "cơm không lành , canh không ngọt !" Mãi đến
chiều nay, khi xác bà Tư được mang đi cả ba bốn tiếng đồng hồ
ông mới trở về. Giả dụ cảnh sát nghi ngờ muốn điều tra về "tai
nạn" kia cũng không thể nào "đụng" đến ông được. Mảnh giấy đã
chứng minh ông vắng mặt tại hiện trường suốt một đêm và già
nửa ngày kia mà.
Đối với mọi người, kể cả mẹ tôi, bà Tư quả là xấu số, chết
trôi. Nhưng tôi, chỉ một mình tôi, là ngưòi duy nhất biết đích
danh thủ phạm là ai. Tôi dễ dàng dựng lại vụ án 1 cách có lớp
lang. Ba ra đi, nửa đêm quay về, đậu xe ở đằng xa để mọi người
không thấy. Bằng chìa khoá riêng, ông mở cổng, vào nhà, xuống
bếp, kêu bà Tư dậy ái ân trước khi cho bà uống thuốc ngủ ( như
đã từng cho mẹ uống và dối đó là thuốc tăng lực ) . Sau đó đợi
bà ngủ say, mặc lại quần áo cho bà rồi lặng lẽ vác ra hồ sâu,
trấn nước . Với sức lực của ông dù bà Tư có tỉnh dậy cũng
không làm sao địch lại ? Rồi ông lên cầu đạp gảy miếng ván mục,
kéo xác bà đặt vướng vào chân cột, ngay bên dưới. Xong trở lại
phòng bà Tư lục tìm tất cả giấy tờ hình ảnh liên quan đến cậu
chuyện năm xưa, mang ra xe, tiếp tục " đi công việc" cho đến
chiều hôm sau mới trở về .
Bà Tư chết kẻ thù cuối cùng của gia đình tôi đã bị giết, từ
nay có thể sống sung sướng thoải mái. Hẳn ông nghĩ thế.
Nhưng, cũng giống như những triều đại vua chúa xưa kia, có lúc
thịnh, có lúc suy. Gia đình tôi đang ở thời kỳ suy.
Trước khi vào nằm vùng trong nhà tôi bà Tư cẩn thận đã có gởi
mớ giấy tờ (bản chính) vào ngân hàng và nhờ một ngưòi bạn của
bà coi giữ. Bà còn dặn, vì bất cứ lý do gì, nếu hay tin bà
chết hãy lập tức đến ngân hàng lấy bộ hồ sơ kia ra và đưa cho
cảnh sát. Ngay sau khi vừa đọc báo được tin tai nạn xảy đến
cho bà Tư, người bạn vội vã y lời. Cảnh sát nắm được bộ hồ sơ,
lật lại vụ án. Ba tôi lập tức bị câu lưu. Cảnh sát cũng mang
xác bà Tư - đang còn để tại nhà xác ra giảo nghiệm. Kết quả y
chứng :
1. Trong máu nạn nhân có rất nhiều thuốc ngủ, loại cực mạnh. (Chỉ
có trong trong tủ thuốc cá nhân của ba).
2. Nạn nhân thực sự tắt thở lúc 2 giờ khuya. (Giờ này bà Tư
còn ra hồ làm gì?) .
3. Trước khi chết nạn nhân vùng vẫy rất dữ dội , nhiều vết bầm
trên thân thể chứng minh bà bị va vào vật cứng hoặc bị đập
bằng gậy.(Cảnh sát sau đó tìm ra khúc củi ẩm nước trong nhà
bếp) .
4. Trong bàn tay co quắp có vướng lại vài sợi tóc ngắn và cứng,
không phải củ nạn nhân. (Qua giảo nghiệm là tóc của ba) .
5. Một ít tinh khí trong âm đạo nạn nhân, chứng tỏ trước khi
chết nạn nhân đã ân ái hoặc bị hiếp . (Cũng qua giảo nghiệm
những con tinh trùng trong âm đạo bà Tư là anh em vời hàng tỉ
tỉ con khác trong dịch hoàn của ba) .
Chừng đó kết quả của những phương pháp điều tra chuyên môn, ba
tôi hết đường chối cãi. O?g thú nhận hết mọi tội lỗi, kể cả
tội năm xưa, ông là một trong những người chủ mưu giết người
đàn bà hoàn lương, kẻ đã sống " già nhân ngãi non vợ chồng"
với "thằng ăn mày".
Ba tôi bị bắt, bị kết án khổ sai chung thân.
Báo chí từ lâu đói tin, đã tận tình khai thác câu chuyện.
Chẳng hiểu bằng cách nào họ phanh phui tất cả mọi bí mật của
gia đình tôi. Từ tính dâm đãng khát máu của ba, đến thằng con
"quyết không thua bố", rồi chuyện mẹ tôi với tên thanh niên,
tôi với Tuyết, ba với dì Hoa, kể cả chuyện tình "tay ba" giữa
ba, tôi với chị Hai, với bà Tư .... Không sót chi tiết nào,
lại còn thêm mắm, thêm muối, biến thành một thiên phóng sự đầy
hỉ nộ, ái ố và tàn bạo vô luân không tiền khoáng hậu! Trong
thời gian này cả nước mỗi buổi chiều đều mong ngóng đợi báo
phát hành. Dân chúng bàn tán sôi nổi, theo dõi say mê. Từ công
sở, quán cà phê, quán ăn, đến những phòng khách sang trọng ...
Đâu đâu "ba con quỷ đội lốt người" ( Ba, mẹ, tôi) cũng là đề
tài hàng đầu, đẩy lùi mọi tin tức ngoài chiến trường, vận mệnh
an nguy của miền Nam vào "trang trong!".
Tên thanh niên xấu hổ trốn biệt. Hắn xin đổi về vùng chiến
thuật khác, bỏ mẹ tôi với đứa con sắp ra đời và những ngày tủi
nhục triên miên. Bà không bao giờ còn dám chường mặt ra ngoài,
sống vật vờ như một xác chết trong ngôi biệt thự kín cổng cao
tường. Tôi không hiểu bà sẽ chịu đựng sự đau khổ đó đến bao
giờ ?
Dượng tôi - Bố của Tuyết - Đâm đơn li dị vợ. Sau này nghe đâu
dì Hoa lăn dần xuống hố sâu sa đọa. Dì nổi trôi thăng trầm thế
nào? Mãi mãi tôi không thể biết .
Riêng tôi bỏ học cùng Tuyết trốn ra miền Trung, bắt đầu một
cuộc sống giang hồ.
Tôi và Tuyết đều xuất thân từ giai cấp thượng lưu, chưa một
lần va chạm với đời, chưa hề bị đói khổ bao giờ, cũng chưa thể
hình dung được cảnh sống bon chen ngoài xã hội. Hai đứa khi ra
đi có mang theo mộ? số ít của cải, phần "gia tài" tôi "chôm"
của gia đình. Số của cải này tính ra khá lớn nếu tằn tiện biết
cách tiêu pha dùng làm vốn sinh nhai thì có lẽ chẳng đến nỗi
nào. Nhưng bọn tôi nào đã biết tính xa! Có tiền , lại thoát
được tai mắt soi mói cũa dư luận, hai đứa tha hồ vung vãi. Ngũ
bao giờ cũng khách sạn hạng nhất. A?, lúc nào cũng sơn hào hải
vị. Chơi, bao giờ cũng vũ trường sàn nhảy sang trọng ... Chỉ
trong vòng nửa năm, hầu bao cạn nhẳ?. Tuyết là người phát hiện
ra điều đó trước, nó nói:
- Tiền hết rồi , làm sao đây anh ?
- Em còn đôi bông tai, bán đi .
- Sau đó , chắc hai đứa mình cạp đất ăn phải không ?
- Từ từ anh tính, em đừng lo.
Tôi tuy nói cứng nhưng trong bụng cảm thấy bất an. Phải bán
xong tiêu hết rồi làm sao?
Nhớ đến bạn bè đã từng rong chơi với hai đứa ngót nửa năm nay,
tôi tìm đến bọn chúng vấn kế. Nhưng thằng nào cũng đang trong
tuổi đi học, đều "ăn hại" chẳng những không "hiến" cho bọn tôi
được kế nào mà còn ra chiều chúng là con "nhà lành", hạn chế
giao du với bọn "vô gia cư" .
Đụ mẹ bọn chó đẻ !
Suốt đêm tôi trằn trọc không chợp mắt được, mang ông bà ông
vải lũ khốn kiếp ra cưỡng hiếp liên tục, khiến Tuyết nằm cạnh
phải kêu lên :
- Anh mát dây chắc ? Anh chửi anh nghe, có thằng chó nào nghe
đâu ?
- Nhưng anh nực quá không chịu nổi .
- Rán cắn răng mà chịu cho quen . Đời mà anh.
Luận điệu "đời mà anh" cũ rích như một chiếc xe đò cọc cạch
nhưng sao trong hoàn cảnh này nó thấm đến ruột già ruột non .
Tôi thở dài :
- Biết vậy thà cứ bám trụ ở nhà coi bộ êm hơn .
- Anh chịu nổi nhục nhã à ?
Tôi im lặng không trả lời. Phải mồm miệng thiên hạ còn độc hơn
rắn hổ mang , chịu sao thấu ? Vả, tôi đã tự nhủ với lòng, sẽ
chẳng bao giờ trở lại ngôi biệt thự kia. Ở đó chẳng còn gì hấp
dẫn tôi nữa. Và cái chết của bà Tư vẫn còn là dấu ấn đậm nét.
Tôi không muốn sống bên cạnh bóng ma dĩ vãng. Đời tôi như ba
tôi đã nói, đã hỏng , dẫu gắng gượng làm người đàng hoàng,
chắc cũng chẳng được bao lâu. Tôi hiểu mình hơn ai hết,trong
huyết quản tôi hai dòng máu của mẹ, của ba đang hung hăng cuộn
chảy, mà khả năng hướng thượng thì chỉ như ngọn lửa leo lét
sắp cạn dầu, chẳng biết tắt ngấm vào lúc nào.
Có điều xem ra rất nghịch lý nhưng đang xảy đến với hai đứa
tôi. Càng bị áo cơm vật bao nhiêu, hai đứa càng chăm chỉ hành
lạc ái ân bấy nhiêu. Một cách trả thù nghịch cảnh hay một cách
tìm quên ? Tôi không biết.
Từ sáng đến tối, chúng tôi nằm ôm nhau trong căn phòng kín cửa,
có khi suốt ngày chỉ chia nhau một ổ bánh mì, vậy mà bao nhiêu
sinh lực vốn đã cạn queo vì thiếu dinh dưỡng, tôi cố vắt hết
kinh nghiệm để cung ứng cho những trận ái ân liên tu hồ điệp.
Tôi đụ, cuộc trước vừa mãn đã loay hoay bày tiếp cuộc sau.
Tuyết, dĩ nhiên chẳng tiêu hao chân khí, nên tôi muốn bao
nhiêu nó cũng "chấp". Càng lớn, càng quen mùi ân ái (và chẳng
còn gì để giử ), nên Tuyết càng dâm bạo. Bây giờ tôi không
phải là người hướng dẫn Tuyết, mà chính nó đã bày vẽ cho tôi.
Nó bắt tôi đụ đủ kiểu, kể cả những kiểu cầu kỳ nhất, chỉ cốt
thỏa mản nó, bất cần đến tôi. Nếu không nhờ con cặc nhựa của
ba (trước khi trốn đi tôi đã không quên lấy mang theo, thậm
chí còn chế cho nó toè loe không khác con cặc thằng giang hồ
mà bà Tư đã kể lại) chắc tôi chẳng thể nào chịu đựng dài ngày
(mà có yên đâu! có lúc nó "trở chứng" đòi tôi phải chơi "đồ
thiệt", nhứt định không thèm chơi đồ "photocopy" mới chết tôi
chứ!).
Nhưng dẫu muốn trả thù nghịch cảnh, dẫu muốn tìm quên, thì cái
thực tại nhãn tiền hai đứa tôi phải đối diện hàng ngày vẫn sờ
sờ ra đó. Cuối cùng, việc phải tới đã tới. Tuyết bắt đầu dấm
dẳn với tôi, cho đến lúc khám phá ra Tuyết đang được một thằng
khác bao bọc thì nó dứt áo ra đi.
Tôi vừa buồn, vừa tức, không ngớt nguyền rủa "con đĩ ngựa"
khốn kiếp khốn nạn đã nhẫn tâm "tham vàng phụ ngãi". Tuy nhiên
vào những đêm khuya khoắt, nằm ép cái bụng léo kẹp xuống sát
mặt chiếu dằn cơn đói, tôi còn đủ bình tĩnh và khách quan để
thấy rằng hành động của Tuyết là hợp lý. Thân tôi, tôi còn lo
chưa nổi, nói gì lo cho nó. Chẳng lẽ hai đứa bám vào nhau để
cùng chết đói ?
Muốn tự tồn, Tuyết phải tự tìm cho mình một lối thoát. Quy
luật khắt khe này lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận một cách
trọn vẹn với thật nhiều đắng cay.
Hai năm sau tình cờ tôi gặp lại Tuyết tại một thành phố cao
nguyên. Như bà Tư xưa kia, Tuyết bây giờ trở thành "con quỉ
cái" đầy phù phép. Thằng kép thứ hai, sau tôi, dĩ nhiên bây
giờ không còn bên cạnh, thay vào đó (chẳng biết là người thứ
bao nhiêu) là lão già sồn sồn mặt mày lấm la lấm lét như "chó
ăn vụng bột". Nhìn lão ta, dù ngu cách mấy cũng dễ dàng nhận
ra lão đang trốn vợ cơi trò chống bõi với đào nhí. Tôi cảnh
giác Tuyết :
- Em coi chừng có ngày bị tạt acid .
Tuyết nhún vai :
- Đừng lo, băng đảng của em chẳng vừa đâu .
- Em cũng có băng đảng à ?
- Chứ sao, sống giang hồ không nhập băng có mà tử sớm.
- Giỏi, em tiến bộ lắm .
- Thì cũng như anh .
Thì cũng như tôi. Ngày nay tôi đã trở thành một thứ đĩ đực,
sống bám vào gấu quần bọn đàn bà lỡ thì lở thời. Đó là những
mụ sồn sồn chồng chết, chồng bận việc quân ngoài "biên ải",
cũng có chồng đang quyền cao chức trọng nhưng hoặc mải mê
quyền lực công danh, lơ là chuyện phòng the, hoặc chán chê "cây
nhà lá vườn" đi tìm "củi lạ"... Tôi bao hết, chấp hết, bất cần
già trẻ lớn bé, bất cần đẹp xấu ốm mập.
Cuộc đời của mỗi người luôn luôn gắn với một số phận. Nếu sau
ngày Tuyết bỏ đi, tôi không chịu nỗi quay trở về nhà thì có lẽ
hướng đi của đời tôi đã xoay qua lối khác. Đàng này tôi nhất
quyết giữ vững lập trường ban đầu, thà chết chứ không bao giờ
đối diện lại với quá khứ...
Tôi nằm bẹp trong phòng đến ngày thứ ba, chỉ thay cơm bằng
nước lã, cuối cùng không chịu nổi cơn đói? tôi ngầi dậy mặc
quần áo bò xuống phố. Tôi đi thất thểu, lang thang như kẻ mộng
du. Đầu váng mắt hoa, chân tay bủn rủn xiêu vẹo. Tôi đi, cũng
chẳng hiểu mình đi đâu, với mục đích gì, trong đầu chỉ có ước
muốn cháy bỏng : Có bất cứ thứ gì bỏ vào bụng. Chợt một sự va
chạm mạnh khiến tôi dội ngược, ngã ngồi xuống hè. Chưa hoàn
hồn, tôi đã nghe loáng bên tai tiếng một ngưòi đàn bà:
- Ồ ... cậu này ... Trúng gió phải không? Sao mặt mày tái xanh
tái mét thế này?
Tôi cố chống tay đứng dậy, nhưng hai chân run bắn, lại quỵ
xuống, Người đàn bà hốt hoảng:
- Không xong rồi ....
Bà ta vừa níu lấy cánh tay tôi vừa ngoắc chiếc chiếc xích lô
máy đang trờ tới:
- Chở cậu này vào nhà thương giúp tôi.
Người đàn bà dìu tôi lên xe, bà ta ngồi cạnh luôn miệng than "khổ"
chẳng hiểu cho tôi hay cho bà . Dù đói lả tôi vẫn không thể
không muốn bật cười.
Tôi được chẩn mạch, được tiếp nước biển, dần dần thấy khỏe ra.
Người đàn bà hỏi vị bác sĩ :
- Cậu ta bệnh tình thế nào bác sĩ ?
Ông ta cười :
- Chẳng bệnh tật gì cả , đói quá đấy thôi.
- Ồ... Ồ ...
Người đàn bà kêu lên vẻ ngạc nhiên.
Ra khỏi bệnh viện người đàn bà đưa tôi vào một quán ăn gọi cho
tôi tô mì vịt tiềm. Bà ta cảnh giác :
- Ăn từ từ , nhai kỹ để cho bao tử từ từ làm việc trở lại.
Trong lúc tôi ăn, người đàn bà nhìn tôi chăm chú không giấu
được thắc mắc:
- Tôi thấy cậu chẳng phải dân bụi đời. Sao lại thế này nhỉ ?
Tôi phịa:
- Em từ Sàigòn ra chơi, chẳng may bị bọn chôm chĩa ở bến xe
cuỗm mất cái xách tay, quần áo tiền bạc đi đường. Em đã đánh
điện về nhà hai ngày rồi mà chưa nhận được hồi âm.
- Thảo nào...
Khi tôi lùa hết tô mì , cộng thêm một cái bánh bao , người đàn
bà hỏi :
- Bây giờ cậu tính thế nào?
- Em ... Em không biết. Nếu chị thương, cho em ở trọ nhờ vài
hôm, đợi nhận tiền của gia đình gởi ra, em sẽ trở lại Sàigòn.
- À ... Kể cũng có chút bất tiện. Tôi ở một mình, sợ thiên hạ
dị nghị ....
Người đàn bà dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi chợt quyết định :
- Mặc họ. Được rồi, cậu về nhà tôi .... Nhưng hàng xóm láng
giềng có hỏi, cậu nhớ nói là cháu tôi nhé?
Dĩ nhiên tôi nhớ.
Người đàn bà này không đẹp, nhưng có thân hình khá gợi cảm
tuổi trạc 30, chồng chết trận đã hai năm. Bà ta tuy không giàu
có của nổi của chìm nhưng khá sung túc. Ở trong nhà hai ngày,
tôi đã biết bà ta đang buôn bán hột xoàn, quý kim theo lối
trao tay. Chồng chết hai năm chưa có người đàn ông nào để đi
bước nữa, chắc bà ta thèm hơi đàn ông phải biết. Bởi qua lời
ăn tiếng nói và ánh mắt của bà ta, tôi nhận ra ý nghĩ gian tà
đang ngự trị trong lòng người đàn bà.
Để trả ơn "cứu tử ", đồng thời cũng để có một hậu cứ vững chắc
sau này, tôi nghĩ mình nên ra tay "cứu độ".
Đêm thứ ba tôi lẻn vào phòng bà ta nhẹ nhàng nằm xuống cạnh
tấm thân đang hâm hấp nóng - tôi đoán thế - vì chờ đợi. Tôi
ghé tai nói nhỏ với người đàn bà:
- Em ... Yêu chị .
Đồng thời bàn tay tôi chu du tấm thân hâm hấp nóng đó thì bà
ta cố gắng chống trả một cách rất chiếu lệ :
- Đừng ... Không được đâu .
Tôi rành quá mấy tiếng "không được" đầy tính khuyến khích này,
nên chẳng nói chẳng rằng đè nghiến người đàn bà ra, bắt đầu áp
dụng những kinh nghiệm dày dạn bao năm. Chỉ nửa giờ sau, người
đàn bà đã trở thành một con thú điên. Hai niên "cọc nhổ, lỗ?bỏ
không", kèm với tài nghệ tuyệt luân của một Mã Giám Sinh tân
thời, thánh còn chịu không thấu huống, sá gì chị đàn bà lỡ thì
này?
"Ơn" chẳng những đã trả xong, tôi còn biến thành "cục cưng"
của người đàn bà. Một tuần rồi hai tuần mê đắm ba ta cứ dật dờ
như sống trong cơn mộng du. Riêng tôi đụ mãi một nhan sắc quá
khiêm nhường đâm ngấy, muốn tìm đường chuồn. Người đàn bà dù u
tối cách mấy cũng không thể không đoán thấy ý định của tôi, bà
ta khóc lóc nài nỉ :
- Tú đừng bỏ chị. Tú muốn gì chị cũng lo hết, chỉ xin Tú đừng
bỏ chị .
Chẳng cần màu mè, tôi đưa ra điền kiện:
- Thỉnh thoảng. Tú muốn đổi món. Chị bằng lòng chứ ?
- Ồ ... Ồ ... Tú tàn nhẫn với chị đến thế kia à ?
- Tú đã nói không bỏ chị kia mà, nhưng cho Tú đổi món.
Chẳng còn cách nào, ngưòi đàn bà đành chấp nhận điều kiện chua
cay kia. Từ đó qua trung gian bà ta, tôi dần dần biến thành
một thứ đĩ đực. Ban đầu người đàn bà có vẻ khổ sở lắm, nhưng
dần dần thấy tôi vẫn chăm chĩ tận tình, người đàn bà mặc nhiên
chấp nhận để tôi xem bà như hậu cứ, sau khói lửa chiến trận
lui về dưỡng quân.
Càng ngày tôi càng "ăn khách". Kinh nghiệm có thừa, sức lực
đang trong thời kỳ sung mản , ngành nghề lại rất hợp với bản
chất, vì thế bao giờ tôi cũng phục vụ tận tình thân chủ đến
nơi đến chốn, có khi còn "vượt chỉ tiêu" nếu khách hàng thuộc
loại "sạch nước cản". Nhiều chị "độc quyền" tôi năm, bảy tháng,
nhiều chị sau vài trận "thư hùng" thấy tôi chơi "đã quá", bèn
giới thiệu cho bạn bè cùng "hưởng". Thành ra rất ít khi tôi
thất nghiệp. Gần như không ngày nào tôi không "đi khách", có
ngày vài ba bận. Võ công tôi cũng đã lên đến mức thượng thừa
nên chẳng hao tốn bao nhiêu sức lực . Từ ngày tiếp xúc bà Tư,
được truyền cho một số "bí kíp",cộng thêm công phu tập luyện
kiên trì, tôi làm chủ được "chiến trường" có thể ra lúc nào
cũng được. Chị nào tôi thây được, thích muốn cùng sướng chung,
tôi ra. Chị nào thây không cân thiết tôi "ém". Dĩ nhiên các
chị làm sao biết được món võ "bế tinh" thần sầu này, cứ thấy
tôi "làm việc" không ngừng mà người ngợm vẫn cứ phây phây phơi
phới đâm phục lăn. Tiếng lành đồn xa, các chị tìm đến tôi càng
lúc càng đông, có khi hẹn phải "lấy hẹn" trước những vài ngày
.
Đúng là:
Rủ nhau tìm kẻ chơi sành,
Ba mươi sáu kiểu rành rành chẳng sai.
Nhìn bề mặt xã hội bao giờ cũng tốt tươi, lành mạnh, cũng kỹ
cương đạo đức đâu ra đó, nhưng "có nằm trong chăn mới biết
chăn có rận". Tôi sinh ra trong một vũng lầy nhỏ là gia đình,
vào đời lại tiếp xúc với một vũng lầy lớn hơn là xã hội thượng
lưu, nên những sự thật tôi vẫn nhìn thấy,vẫn chung đụng - mà
trong đó tôi là một đại biểu - đã khiến tôi không thể nào tin
rằng còn có những điề? thiện mỹ.
Từ đó tôi càng trở nên sa đọa hơn . Hai chữ đạo đức là một
"phạm trù" hết sức xa lạ, tôi chưa bao giờ băn khoăn tới điều
mình đang làm là tốt hay xấu, đúng hay sai ... Tôi chỉ làm khi
tôi muốn mà đã muốn thì bằng mọi giá phải làm cho bằng được .
Cho nên khi tôi nhìn thấy mặt người đàn bà vừa bước xuống xe
khoan thai đi vào nhà hàng - nơi tôi đang ngồi - ý định tìm
cách quyến rủ bà ta nảy ngay trong đầu. Bởi ở thành phố này
không ai không biết người đàn bà kia. Đó là một mệnh phụ đẹp
về nhan sắc đã đành, còn đẹp hơn nữa về đức hạnh. Bà ta là vợ
của ông tướng vùng, là ân nhân của bao gia đình binh sĩ nghèo
khó, là "Mạnh Thường Quân?? hào phóng. Tôi chưa từng nghe tai
tiếng nào dù nhỏ nhất về bà ta. Chính điều đó khiến ý định
quyến rũ người đàn bà càng trở nên mãnh liệt hơn. Tôi muốn
biết bà ta có phải là người có đức hạnh thực sự hay không, tôi
cũng muốn biết cái hấp lực của mình mạnh mẽ tới mức nào.
Người đàn bà đã bước hẳn vào trong nhà hàng, bà ta đến cạnh
một cái bàn đặt sát cửa sổ nhìn ra đường. Khuôn mặt người đàn
bà nhìn nghiêng trông thật đẹp ngấn cổ dài đổ xuống vòng ngực
nở . Tôi tưởng tượng nếu tấm thân đó được lột hết quần áo,
trần truồng nằm tênh hênh phơi trên mặt nệm trắng, chắc chắn
sẽ hấp dẫn vô cùng. Bỗng nhiên khắp người rạo rực, dương vật
từ từ căng nở. Tôi đứng dậy tiến đến bàn bà ta.
- Thưa bà , cháu ... Cháu có chút việc nhờ bà ...
- Tôi ?
- Dạ , thưa bà .
Người đàn bà ngước nhìn, thoáng một chút ngạc nhiên, nhưng
cũng nở ngay một nụ cười :
- Cậu là ai ? Tôi có thể giúp gì được cho cậu ?
- Dạ ... Bà cho phép ...
- Cậu tự nhiên .
Tôi kéo ghế ngồi, cúi đầu buồn bả :
- Thưa bà, cháu xin ngắn gọn để khỏi mất thì giờ của bà ...
Cháu từ quê ra đây trọ học ... Nửa tháng trước cháu nhận được
tin cả nhà ở quê cháu bị tử nạn do VC pháo kích ...
Tôi dừng lại, vận dụng hết khả năng diễn xuất làm cho nước mắt
trào ra, rồi bàng một giọng nghẹn ngào bi thiết tôi tiếp :
- Bây giờ cháu bơ vơ một thân một mình , chẳng biết phải sinh
sống cách nào. Hỏi qua chủ nhà trọ đã buộc cháu phải rời khỏi
nhà ông ta ... Bà ... Bà giàu lòng từ tâm xin giúp cháu.
Tôi tiếp tục nức nở. Người đàn bà có vẻ thấm đòn. Bà ta thở
dài :
- Tội nghiệp chưa . Vậy cậu muốn tôi giúp thế nào ?
- Dạ ... Có lẽ bà có con nhỏ ... Cháu ... Cháu ... Xin bà giúp
đở bằng cách cho cháu kèm các cô các cậu.
- À ... Kể thì có mấy ông giáo chức bị động viên được ông nhà
tôi mang về dạy cho bọn nó rồi, nhưng ... Cũng được .... Cậu
còn trẻ, bọn nhỏ có thêm bạn càng vui ... Rồi giờ cậu đang ở
đâu , tôi cho tài xế đến đón .
- Thưa bà , cháu cám ơn bà vô cùng. Khỏi làm phiền bà. Chiều
nay cháu sẽ tới nhà bà .
- Cậu biết nhà tôi chứ ?
- Dạ, thưa bà, trong tỉnh này ai lại không biết.
- Vậy được, về thu xếp đi, chiều nay tới nhé.
- Dạ ... Xin phép bà.
Tôi đứng dậy cúi đầu thật sâu chào người đàn bà, trong bụng
đang mở cờ nhưng khuôn mặt vẫn đẫm ướt một nỗi buồn thảm.
Người đàn bà nói :
- Này, chắc cậu đang kẹt lắm phải không, cầm đở ít tiền mà xài
...
Bà ta vừa nói, vừa mở ví trao cho tôi mấy tờ bạc 500. Tôi đưa
tay cầm lấy, cảm ơn rồi rời chỗ ngồi chậm chạp bước ra đường,
vẫn giữ dáng vẻ thểu não một đoạn khá xa vì tôi biết người đàn
bà đang nhìn theo tôi. Đến khúc quanh đầu ngả tư, cầm chắc
thoát khỏi tầm nhìn của bà ta, tôi nhẩy cẩng thích thú, vừa
huýt sáo.
Bằng màn bi kịch đầy nước mắt đó, tôi lọt vào dinh cơ của bà
Tướng vùng một cách dễ dàng. Đúng như bà ta nói , trong nhà đã
có đến những 2 - 3 vị giáo sư khả kính thay phiên nhau kèm học
cho mấy cô chiêu cậu ấm. Các vị này về mặt chữ nghĩa cỡ tôi
chưa chắc xứng đáng làm học trò của họ, cho nên tôi khỏi phải
gách vác trách nhiệm quá khả năng kia. Tôi được bà Tướng giao
nhiệm vụ rất tượng trưng, gần như chẳng làm gì hết, là thỉnh
thoảng đưa hai cô cậu - một cô lên mười , một cậu lên chín -
đi xinê hay dạo chơi đâu đó. Dĩ nhiên để vai trò "học trò
nghèo" được rõ nét, sáng sáng tôi vẫn chăm chỉ ôm sách vở ra
khỏi nhà. Nhưng thay vì đến trường, tôi dông dài hết quán này
đến quán khác để bắt thêm mối "làm ăn". Bà Tướng vẫn yên trí
cậu con trai bất hạnh đang lập chí tiến thân, nên rất ưu ái
dúi đều chi cho tôi từng tờ giấy bạc thơm phức "để cậu tiêu
vặt".
Nhưng mục đích của tôi đâu chỉ có thế. Thành ra chỉ ngay vài
ngày sau tôi thực hiện ngay ý định. Màn đau bụng và té trong
buồng tắm coi như...hơi cổ điển . Phải " tân kỳ " hơn mới được
.
Tôi quan sát địa hình . Dinh cơ này rất đồ sộ, phòng ốc thênh
thang và nhiều đến nỗi tôi không thể biết là bao nhiêu . Vườn
trước như một khu rừng thu nhỏ, có đủ kỳ hoa dị thảo, có cả
ngọn đồi nhân tạo với dòng suối uốn lượn quanh co. Đặc biệt là
vườn sau, nằm khuất giữa vùng cây cao bóng mát, 1 hồ tắm rộng
tráng men nước trong vắt nhìn thấy đáy, với một cầu nhảy khá
cao. Quanh hồ những chiếc dù ba màu xanh đỏ vàng che bóng cho
những chiếc ghế mây. Gia đình tôi thuộc vào hàng cự phú, nhưng
so với cơ ngơi này coi mòi chẳng thấm vào đâu .
Một điều khiến tôi đắc ý , nếu không nói là dịp may bằng vàng.
Phòng bà Tướng trên lầu cửa sổ nhìn xuống hồ tắm.
Không sót chiều nào, tôi chăm chỉ ra hồ bơi lội. Với chiếc
xilíp che vừa đủ hạ bộ, với thân hình lực lưỡng, bắp thịt no
tròn, tôi cố phô trương, biễu diển những lối nhào lộn, những
dáng bơi sấp, ngửa, những dáng nằm tênh hênh trên bờ gạch men.
Tôi biết, thế nào qua khung cửa sổ mở hé bà Tướng cũng có lúc
nhìn thấy dáng dấp khêu gợi hấp dẫn của tôi , và thể nào cũng
có lúc phải động tình. Con người mà, đâu phải thần thánh siêu
nhân gì , nhất là với sinh lực hơ hớ của bà, ông chồng lại mải
mê việc quân (hay ăn chơi du hí ) một tháng đôi khi vắng mặt
tới 28 ngày .
Tôi vẫn tự hào, chưa bao giờ mình tính toán sai . Bằng chứng
chỉ mới ba ngày, màn "phô trương lực lượng" có hiệu quả tôi mơ
ước .
Một buổi chiều sau khi bơi một vòng quanh hồ tôi leo lên bờ
nằm ngửa dang chân nhắm mắt hít thở . Chợt nghe tiếng chân
bước nhẹ trên đầu. Bà Tướng đang khoan thai tiến về phía tôi.
Bà khoác chiếc khăn tắm màu đỏ tươi phủ hờ hai bờ vai trần. Bà
nhìn tôi hơi nở một nụ cười trên đôi môi đỏ mọng.
- Nước trong nhỉ , tôi cũng muốn tắm một cái .
- Dạ, nước mới thay, bà tắm một cái đi mát lắm ạ .
- Nhưng tôi chẳng biết bơi, cậu dạy tôi nhé.
- Dạ ...
Bà Tướng bỏ chiếc khăn ra. Thân thể bà ta no tròn, phần da
thịt trắng muốt ở những chổ chiếc áo tắm hai mảnh không che
kín. Đôi vú đồ sộ nổi rõ đầu núm vú nhu nhú sau lớp vải mỏng.
Mu lồn nổi cao lờ mờ một đường chẻ, hai đùi vừa to vừa dài mịn
mướt, và một điều khiến tôi ngạc nhiên là bà Tướng không cạo
lông chân. Bà đứng sát cạnh đầu tôi, từ dưới nhìn lên tôi thấy
rõ từng sợi lông màu vàng trên hai bắp đùi và đen rậm dọc hai
ống quyển. Tôi vẫn mê những người đàn bà nhiều lông. Lông lồn,
lông nách, lông tay, lông chân. Càng nhiều bao nhiêu tôi càng
bị kích thích bấy nhiêu. Dương vật tôi bỗng cứng cộm. Tôi ngồi
dậy, mặt đã ngang bằng chổ phần mu, một mùi hương thoang
thoảng quyến rũ luồn vào khứu giác. Bà Tướng đặt tay lên vai
tôi, nhỏ nhẹ :
- Nào, mình xuống đi, cậu đỡ tôi nhé ?
Bà Tướng trầm mình dưới làn nước trong xanh. Tôi đứng cạnh,
vòng tay ôm eo ếch bà ta, rồi ra vẻ là mội huấn luyện viên
chuyên nghiệp, tôi giảng giải thao thao bất tuyệt về phương
pháp bơi lội ... Bà Tướng gật đầu lia lịa ,ngoan ngoản thực
hiện từng động tác do tôi hướng dẩn. Nhưng chỉ một lát sau,
trông thao tác có vẻ nhịp nhàng của bà tướng tôi nghĩ thầm:
Con mẹ biết bơi tỏng tòng tong, chỉ vờ vịt.
Như thế cũng đủ biết con mẻ muốn gì rồi.
Tôi bèn mạnh dạn tiến thêm bước nữa, làm như vô ý bàn tay đang
đỡ dưới bụng nhích lên ôm gọn trái vú. Bà Tướng không nói gì
vẫn quẫy đạp chăm chỉ ... Bàn tay còn lại di chuyển xuống
háng, chiếc mu no tròn đã tiếp xúc với lòng bàn tay, bà Tướng
liếc nhanh tôi, vẫn không nói gì, nhưng tôi nhận thấy hai mép
môi của bà hơi nhích lên, biểu tỏ một nụ cười sắp thành hình.
Nụ cười đồng lỏa.
Chẳng cần mất thêm thì giờ, tôi cúi xuống, hôn nhẹ lên môi bà
ta.
- Này ... Cậu .
Bà Tướng thở hắt ra giọng yếu lả. Tôi chẳng nói chẳng rằng, ôm
siết bà ta, lần vào bờ, đặt ngồi trên thành hồ rồi nhanh chóng
úp mặt vào chiếc háng rộng. Mùi lồn quen thuộc khiến tôi ngây
ngất như say.
Bà Tướng nói :
- Cậu gan nhỉ ?
- Bà đẹp quá, hấp dẫn quá, cháu chịu không nỗi .
- Cậu có biết nếu tôi hô lên một tiếng là cậu tù rục xương hay
không ?
- Dạ biết , nhưng cháu nghĩ ... Bà không nỡ.
- Cậu nghĩ như vậy với bao nhiêu người rồi ?
Tôi không trả lời tiếp tục dụi đầu hôn hít trên lớp vải sũng
nước, dùng tay vạch đáy xilíp qua một bên , lách lưỡi vào khe
lồn. Bà Tướng kêu "ối" một tiếng nhỏ rồi ôm đầu tôi dạng háng
co cao hai chân. Chiếc xilíp vưóng víu gây trở ngại, vả, nó
che khuất một phần, không nhìn rõ được âm hộ. Tôi định tuột
ra. Bà Tướng giữ lại, nói như rên :
- Không được , ở đây không được ... Thằng tài xế thấy .
- Anh ấy đâu dám ra phía sau này .
Bà Tướng buông tay. Tôi tụt nhanh chiếc xilíp và cái xú chiêng
ra khỏi người bà. Bà ta biết tôi nói đúng. Vùng vườn sau, mọi
người, từ tài xế đến bọn bồi bếp .... Đã có lệnh tuyệt đối
không được bén mảng. Chỉ riêng tôi do chỉ thị riêng của bà
tướng mới được phép ( Vì với tư cách "gia sư" đồng thời "vú
em". Tôi có bổn phận phải coi hai quý tử tắm .)
Thân thể bà Tướng hoàn toàn phơi trần dưới mắt tôi. Với bốn
đứa con, hai đứa nhỏ ở đây - hai đứa lớn - xấp xỉ tuổi tôi -
đang theo học ở Sàigòn, mà hình vóc bà ta vẫn gọn gàng, vú vẫn
căng, bụng vẫn phẳng, mép lồn vẫn đỏ tươi cứ như con gái 20.
Tôi nghĩ , chắc bà ta đã qua nhiều lần giải phẩu chỉnh hình.
Giàu có tiền rừng biển bạc, xuất ngoại đều mỗi năm, chuyện
"tân trang" nào khó khăn gì. Ngày nay phẫu thuật thẫm mỹ chỉnh
hình đã cao tới mức có thể "cải lão hoàn đồng". Việc bà Tướng
trẻ mãi không già âu cũng tất nhiên.
Bằng vào kinh nghiệm, tôi làm bà tướng đê mê, chết đi sống lại
từng cơn. Tôi đụ dai dẳng, mạnh bạo, hết trên bờ lại kéo xuống
nước, hết sấp đến ngửa, hết ngang tới dọc, hết ngược đến xuôi
.... Ba mươi sáu kiểu, tôi thực hiện đủ. Bà Tướng ban đầu còn
giữ sĩ diện, chỉ rên khe khẽ, nhưng dần dần càng về sau, khoái
lạc che mờ lý trí, bà ta mất hết cảnh giác, để mặc bản năng
điều động, không ngớt rú hét, run rẩy, nẩy giật cuống cuồng.
Mãi cho đến khi tiếng động cơ xe hơi văng vẳng ngoài cổng, hai
đứa nhỏ đi học về - Tôi mới tạm chấm dứt trận thư hùng .
Từ đó tôi làm chủ chiến trường, bà Tướng mê tôi còn hơn mê ma
túy. Bà ta chiều chuộng tôi, nâng niu tôi như trứng mỏng, muốn
gì được nấy tiền bạc tiêu xài vung vít, thức ngon vật lạ tẩm
bổ tối đa. Tôi cũng biết thêm một điều. Buổi gặp mặt lần đầu
tiên là do bà Tướng chủ động, vì trước đó bà ta từng nghe các
mệnh phụ rỉ tai nhau về khả năng hành lạc tuyệt vời của tôi.
Nhưng với tư cách hiện tại, bà ta không thể nhờ ai giới thiệu,
đành tự đi tìm. Do tin tức thuộc hạ báo cáo lại, bà Tướng biết
tôi thường ngồi tại nhà hàng để săn mồi, nên đã bảo tài xế chở
đến rồi đơn thương độc mã tự nguyện làm "nạn nhân". Bà ta nói
:
- Tú đóng kịch hay lắm, dù biết tỏng Tú đang làm trò, hôm đó
tôi vẫn có cảm tưởng như thật.
- Té ra Tú bị chài chứ không phải bà ...
- Đừng gọi tôi bằng bà, gọi bằng chị hoặc tên cho thân mật.
- Thì chị , chị bẫy Tú .
- Ừ chị bẫy, nhưng người thua không phải là Tú mà là chị.
Không ngờ Tú tuyệt vời đến thế. Chị mê Tú mất rồi .
- Từ trước đến nay chị chỉ với ông Tướng thôi sao ?
- À ... À ...Điều này Tú kín miệng nhé. Thì cũng có vài tên sĩ
quan dưới quyền ổng, nhưng tất cả so vơi Tú như gà so với công
(que tăm so với đại thụ). Thảo nào danh tiếng Tú nổi như cồn.
Bà Tướng nói xong trườn lên, cúi xuống hôn đắm đuối khoảng
ngực trần vạm vở của tôi. Hai trái vú bà ta đè mát trên bụng,
đầu vú hồng săn cứng cạ nhột tê . Tôi lòn tay xoa bóp phần âm
hộ rậm đen lông lá, kích thích hai mép và mồng đóc, dâm thủy
ứa ra, ướt nhớt mấy đầu ngón tay. Bà Tướng ngồi hẳn dậy, dạng
háng kê lồn vào miệng tôi .
- Tú bú đi , chị mê Tú bú lồn lắm.
Tôi lách lưỡi vào âm đạo. liếm mút, hai tay xoa bóp hai mông
đít. Bà Tướng sướng khoái với tay ra phía sau cầm dương vật
tôi xoắn xuýt, rồi lật úp lại, ngậm mút nhè nhẹ. Bà Tướng bú,
đụ không cuồng bạo như chị Hai, như bà Tư, như Tuyết, tất cả
mọi hành động của bà ta đều nhẹ nhàng từ tốn, biểu lộ một vẻ
nâng niu trân trọng mà không kém phần say đắm. Tôi nghĩ, có lẽ
do địa vị và giáo dục, bà Tướng tự kiềm chế, lâu dần thành
thói quen. Dĩ nhiên lối làm tình quý phái này không mấy hợp
với bản chất dâm đãng của tôi, tuy nhiên nó cũng có cái hay
riêng. Tôi có cảm tưởng chuyện chung đụng xác thịt đã trở
thành một thứ đạo, một thứ tôn giáo đối với bà ta. Ừ thì đạo,
nhưng chắc chắn trong tương lai gần, tôi sẽ lôi bà ta xuống
địa ngục, làm quỷ, như thế sướng hơn nhiều . (Hết phần 12 ... xin mời xem tiếp
Phần III
Phần 13) |