Tôi đến điểm hẹn.
Vào quán tôi thấy chị ta đang ngồi chổ có bụi cây che phía
trước. Thấy tôi vào chị ta đã quắc quắc. Tôi đến gần kéo ghế
ngồi xuống. Chị ta hỏi:
- Em uống cái gì?
- Dạ! Nước cam.
- Cho một ly nước cam.
Aû gọi nước xong quay qua phía tôi hỏi:
- Em tên gì?
- Em tên Tú.
- Chị tên là Mỵ. Cứ gọi là chị Mỵ được rồi. Em ở đâu?
- Em ở tận Sài Gòn nhưng do cha mẹ bị Việt Cộng bắn chết hết
trong lúc em đi chơi với bạn. Nhà cửa cũng bị thiêu hủy. Bà
con không còn ai nên em lưu lạc đến đây.
- Nói vậy ba mẹ em là sĩ quan à?
- Đúng vậy. Ba em là sĩ quan trong quân đội, còn mẹ là nhân
viên của nha cảnh sát.
- Bây giờ em muốn theo chị không?
- Nếu được chị đoái thương thì em cảm kích lắm. Em xin cám ơn
chị trước.
- Có ai hỏi em là cái gì của chị thì cứ nói là em bà con của
chị được rồi. Bây giờ chị em mình đi mua sắm đồ đạc cho em rồi
mướn một căn hộ đàng hoàng cho em ở.
Chị ta dẫn tôi đi mua sắm sau đó chị ta dẫn tôi đến một nơi
ngoại ô của thành phố Đà Lạt mướn nhà.
Mướn nhà xong, tôi trở về nhà trọ dọn đồ đến nhà mới.tôi dọn
dẹp xong căn nhà sạch sẽ thì trời đã tối. Tôi vừa tính đi ăn
cơm thì chị ta bước vào hỏi:
- Em ăn cơm chưa?
- Dạ chưa. Em lo dọn dẹp mà quên cả đói.
- Tội nghiệp hôn. Chị em mình đi ăn đi.
Chị Mỵ đến gần tôi và hôn lên môi tôi. Tôi kéo chị vào sát rồi
mò mẫm háng chị, chị nói:
- Đi ăn trước đi rồi tối nay chị em mình tha hồ tâm sự.
Ra ngoài nhà hàng, chị Mỵ gọi nhiều món ăn ngon. Cả hai chị em
ăn uống no nê rồi mới về.
Trên đường về tôi hỏi:
- Tối nay chị không về nhà của mình sao?
- Không! Chị nói là chị đi đến nhà bạn đánh bài.
- Chồng chị không biết à?
- Hắn đã đi công tác rồi.
- Ảnh làm nghề gì vậy chị?
- Oång là cảnh sát trưởng ở đây.
Tôi nghe nói đến quan chức thì đã rùng mình vì sợ sẽ như lần
trước nhưng lại đang leo lên lưng cọp. Tôi tính sẽ ân ái với
chị ta một thời gian ngắn rồi kiếm một ít tiền mà ra đi chứ
không dám ở lâu như ở nhà bà Tướng.
Về tới nhà, tôi liền đóng cửa lại và ôm chầm lấy chị Mỵ. Chị
Mỵ cũng bóp con cặc của tôi. ccả hai cởi đồ cho nhau. Tôi ôm
chị vào lòng và hôn hít. Tôi hôn lên ngực rồi hôn dần xuống
háng và ngừnglại ở lồn, tôi hôn lồn lâu một chút rồi hả miệng
ngoạm lấy nó. Tôi nút chùn chụt. Tôi đứng dậy ẳm chị vào
giường và đặt chị lên nệâm và úp mặt vào háng chị mà bú lồn
chị Mỵ. Tôi bú lồn rồi bú vú, bú hậu môn. Chị Mỵ tỏ ra sướng
lắm. tôi ngồi sdậy cầm cặc đút vào miệng chị, chị ngậm lấy mà
bú. Tôi vừa để cho chị Mỵ bú cặc vừa bóp vú, bóp lồn của chị.
Một lát nữa tôi như thèm muốn được áp mặt vào háng chị nên tôi
nằm xuống và quay đầu về phía háng chị mà úp mặt vào bú lồn
chị, trong khi chị vẫn nằm nghiêng bú cặc của tôi, tôi bú lồn
chị còn tay thì thọt vào hậu môn mà rút ra nhétvào, lâu lâu
tôi ấn ấn lên xương cụt làm cho chị đẩy háng sát vào mặt tôi
làm cho cái lồn của chị như muốn bịt luôn cái miệng và cái mũi
của tôi. Tôi và chị bú xong thì tôi đút cặc vào lồn chị mà nắc.
Tôi đụ lâu nên đụ được nhiều kiểu, đụ ngực, đụ hậu môn, đụ lồn,
đụ ằm, đụ đứng… khi tôi ra thì tôi cho vào mồm chị mà bắn, chị
nuốt hết. Aén xong, tôi để cho chị bú đến khi nó xìu xuống,
tronh khi tôi vẫn ờ mó lồn và vú của chị. Khi cặc đã xìu, tôi
nằm xuống kế bên chị vuốt ve chị. Tôi hỏi:
- Chị thấy em đụ thế nào?
- Em đụ thiện nghệ quá. Tài quá. Chị không nhận lầm người chút
nào cả. chỉ cần thấy con cặc của em là biết ngay.
- Thế em có đụ bằng…
Tôi tính hỏi bằng thằng nhóc của chị không nhưng tôi nhớ chực
là mình giả vờ không biết chuyện đó nên tôi bỏ lửng câu hỏi.
Chị hỏi lại:
- Bằng ai?
- Bằng chồng chị chứ còn ai nữa.
- Hắn mà làm ăn cái gì. Hắn to con lớn xác, dân võ biền nhưng
lại bị bất lực rồi.
- Sao ảnh lại bị bất lực?
- Trước kia hắn cũng phong độ lắm nhưng một lần hắn bị Việt
Cộng ám sát hụt chỉ bị mất đi hai hòn thôi.
- Thật là tội nghiệp.
Đêm đó chị Mỵ ở lại với tôi. Tôi dùng những món sở trường làm
cho chị Mỵ như sống đi chết lại sướng điên người.
Rồi từ đó tôi sống trong căn nhà mà chị Mỵ thuê cho tôi. Hàng
ngày chị Mỵ đều đến để cùng tôi đụ. Có khi chị ở đến mấy ngày
để cùng tôi ân ái, những ngày chị đến ở lâu như vậy là lúc tên
cảnh sát trưởng đi công tác xa.
Tôi dò kla xem thì được biết từ ngày có tôi thì chị Mỵ không
đá động gì tới thằng nhóc. Cũng phải thôi, thằng nhóc đó làm
dao bì với tôi được chứ dù nó lớn tuổi hơn tôi nhưng mùi tình
dục thì tôi có kinh nghiệm và kỹ thật cao hơn nó nhiều.
Mỗi lần chị Mỵ tới, chị đều cho tôi tiền và quần áo giày dép
mới. Nhưng tôi biết thế nào cũng bị thằng nhóc đó phá đám. Hắn
mà phá đám và đến tai của tên cảnh sát trưởng thì có mà ăn đạn.
Tôi đang tìm cách để thoát thân một cách êm nhẹm. Chỉ có cách
duy nhất là biến khỏi Đà Lạt đến một vùng đất khác mà làm ăn
và nhất định tìm một người đàn bà không có dính líu gì đến
quan chức để gần gủi với người đó.
Một hôm, tôi đang đi dạo quanh bờ hồ thì gặp lại Tuyết. Như bà
Tư nói trước kia, Tuyết bây giờ trở thành "con quỉ cái" đầy
phù phép. Thằng kép thứ hai, sau tôi, dĩ nhiên bây giờ không
còn bên cạnh, thay vào đó (chẳng biết là người thứ bao nhiêu)
là lão già sồn sồn mặt mày lấm la lấm lét như "chó ăn vụng bột".
Nhìn lão ta, dù ngu cách mấy cũng dễ dàng nhận ra lão đang
trốn vợ chơi trò chống bõi với đào nhí. Tôi kêu lên:
- Em Tuyết! Anh đây! Tú đây!
Tuyết quay lại thấy tôi liền quay lại nói với lão già cái gì
đó mà lão bỏ đi. Tuyết nhào tới ôm tôi. Nó mứng lắm, tôi cũng
mừng. Tôi và nó dẩn nhau vào một quán nước bên đường. Tôi hỏi
nó:
- Sao em lại ở đây?
- Từ ngày bỏ anh đi. Em cùng tên kia sống nhởn nhơ trên đồng
tiền của gia đình hắn nhưng có ngờ đâu lại nhà hắn làm ăn thất
bại nên em biến trước. Rồi em gặp một chị rủ em lên đây làm ăn.
Nhưng khi lên đến đây thì em mới biết chị ta là gái điếm,
nhưng không có đồng cắc nào trong túi đành phải trở thành gái
bao.
- Em làm nghề này coi chừng có ngày bị tạt acid.
Tuyết nhún vai:
- Đừng lo, băng đảng của em chẳng vừa đâu.
- Em cũng có băng đảng à?
- Chứ sao, sống đời giang hồ mà không nhập băng có mà tử sớm.
- Giỏi, em tiến bộ lắm.
- Thì cũng như anh.
Thì cũng như tôi. Ngày nay tôi đã trở thành một thứ đĩ đực,
sống bám vào gấu quần bọn đàn bà lỡ thì lở thời. Đó là những
mụ sồn sồn chồng chết, chồng bận việc quân ngoài "biên ải",
cũng có chồng đang quyền cao chức trọng nhưng hoặc mải mê
quyền lực công danh, lơ là chuyện phòng the, hoặc chán chê "cây
nhà lá vườn" đi tìm "của lạ"... Tôi bao hết, chấp hết, bất cần
già trẻ lớn bé, bất cần đẹp xấu ốm mập.
- Thế còn anh tại sao lại lên đây?
Tôi kể cho Tuyết nghe chuyện của mình. Tuyết nói:
- Thấy chưa không có băng đảng là không được đâu. Hiện giờ em
được lão già khi nãy bao. Em đã đụ với nhiều thằng đàn ông rồi
nhưng em vẫn thấy không có tên nào đụ được như anh.
- Hiện giờ anh đang ở nhà ở ngoại ô nhưng chỉ là nhà thuê thôi.
Em có muốn đến ở với anh không?
- Em sẽ đến với anh vào sáng mai vì lão ta còn một đêm nữa thì
hết giờ. Anh cho em biết anh ở khách sạn nào thì sáng mai em
tới ở với anh.
Tôi viết cho Tuyết địa chỉ của căn nhà mà tôi đang ở. Tôi hỏi
đùa:
- Em ở với anh có tính tiền không đó?
- Với anh thì em sẵn sàng vô tư và sẽ ở bên anh mãi nếu cả hai
chúng mình đều có cái ăn.
Tôi biết Tuyết nói như vậy là muốn nhắc lại khi hai đứa chúng
tôi mới đến vùng I.
Tôi đi về nhà, thuận đường tôi ghé vào một ổ điếm để bắt một
con về đụ vì chị Mỵ đang cùng thằng chồng đi vào Sài Gòn.
Đêm đó tôi đụ nó suốt đêm.
Sáng ra, tôi và ả đĩ chưa kịp mặc đồ thì tôi đã nghe tiếng gõ
cửa. Tôi bèn khoác cái áo ngủ vào ra mở cửa, còn con điếm kia
tranh thủ mặc đồ vào.
Tôi ra mở cửa thì thấy Tuyết đang đứng trước mặt tôi. Tôi mừng
quá liền ôm chầm lấy nó và xách đồ của nó vào nhà.
Vào nhà tôi lấy tiền trả cho con đĩ đó và mở cửa cho nó về.
Tôi quay vào liền xà đến ngay bên Tuyết và kéo váy nó lên, rồi
tuột quần lót nó ra và bú lồn nó một cách say sưa. Tôi là tên
dâm dục số một, đụ con đĩ đó cả đêm mà vừa thấy Tuyết là đã
nứng, cũng phải thôi vì tôi thèm được bú lồn, bú hậu môn nhưng
từ khi tôi lên đây mặc dù tôi có chơi đĩ để thỏa mãn nhưng
không có bú lồn ả nào cả. Tôi và Tuyết bú liếm cho nhau rồi cả
hai lại bày trò đụ hàng mấy tiếng đồng hồ cho đã nứng, cho
thỏa lòng thương nhớ bấy lâu.
Tôi nói với Tuyết:
- Hai đứa mình sẽ ở mãi bên nhau, đụ với nhau suốt đời. Từ bây
giờ hai đứa mình là hai vợ chồng của nhau nha?
- Em yêu anh lắm. Đúng mình phải lấy nhau mới xứng đôi vừa lứa
chứ.
Rồi Tuyết dọn đến sống chung với nhau. Tôi tính khi chị Mỵ
quay về hỏi thì tôi nói nó là em ruột bị thất lạc của mình. Có
như thế chị Mỵ mới cho nó ở lại.
Nhưng không phải suông sẽ như thế. Trong lúc chị Mỵ chưa về
thì những tên trong băng đãng mà Tuyết tham gia đến bắt Tuyết
phải tiếp tục làm đĩ để lấy tiền cung phụng cho bọn chúng.
Thậm chí chúng còn bắt Tuyết làm tình với chúng ngay tại nhà
của chúng tôi, hết tên này rồi lại tên khác hành hạ thân xác
của Tuyết. Lấy đồ đạc của chúng tôi, chúng nói: “Nếu Tuyết
không tiếp tục con đường cũ thì chúng sẽ tạt acid cả tôi và
Tuyết rồi cướp của đốt nhà”.
Tôi càng nghĩ càng tức nhưng không thể làm gì được bọn chúng
vì bọn chúng quá đông. Và tôi nghĩ cũng đến lúc phải đi nơi
khác để sinh sống để được yên thân không phải đối đầu với lão
cảnh sát trưởng và mấy thằng giang hồ này cùng một lúc. Tôi
nói với Tuyết:
- Hay là chúng mình đi đến một nơi mà không ai biết chúng mình
là ai hết để làm lại từ đầu.
- Đúng phải trốn thôi. Ở đây có ngày bị ăn acid là cái chắc vì
bọn này nói là nó làm đó.
Rồi tôi và nó lật đật góp góp hành lý, nhân lúc trời tối ra
bến xe. Chúng tôi quyết đến vùng III, nơi mà chúng tôi chưa hề
đặt chân đến, để sinh sống.
Khi xe đến thành phố Vũng Tàu thì chúng tôi xuống xe. Lúc này
trời còn khuya, Tôi và Tuyết đi đến một khu đất trống và định
đi nữa để kiếm nhà trọ thì chợt nghe:
- Đứng lại! Bỏ tất cả tiền bạc, tư trang, vàng vòng ra đây.
Hỡi ơi! Vừa đến nơi chưa kịp nghỉ chân là đã gặp tai họa rồi.
Tôi quay lại gặp một bọn khoảng chừng mười tên, trong đó có
một tên mặc áo phạch ngực, trên ngực có xăm một con đại bàng,
hắn cầm một khẩu súng lục chỉa về chúng tôi. Tức thì đám còn
lại chạy đến vây lấy chúng tôi, tên giật vali, tên lục người
tôi, tên lục người Tuyết, chúng lấy tất cả tư trang trên người
của chúng tôi. Khi đã lấy xong tên đầu sỏ ra lệnh rút lui thì
có một tên lên tiếng:
- Đại ca! Con nhỏ này ngon lắm đại ca. Cho tụi em giải trí đi
đại ca.
Tên đầu sỏ quay lại, đi về phía Tuyết, nó nhìn chằm chằm vào
mặt Tuyết, rồi sờ vào ngực Tuyết. Tuyết né qua một bên. Tên
đầu sỏ nói:
- Để tao đụ trước rồi sẽ tới tụi bay.
Nói rồi, hắn xô Tuyết ra và cởi quần áo ra. Mấy tên chạy tới
giữ chặt tôi lại. Tuyết nói:
- Mấy ông đã lấy hết mọi thứ mấy ông cần rồi, xin ông hãy tha
cho tôi đi.
- Làm sao có thể bỏ qua một cô gái xinh đẹp như cô em được.
Nói rồi hắn bước tới lột đồ của Tuyết ra, Tuyết vùng vẫy kêu
la nhưng vô ích vì bây giờ trời đã khuya mọi người đang ngủ vả
lại đây là khu đất trống thì làm gì có ai nghe thấy, dù có đi
nữa tôi nghĩ cũng chẳng ai dại gì đụng đến bọn chúng. Sức
Tuyết làm sao có thể địch nổi với tên tướng cướp lực lưỡng thế
kia, có lẽ hắn cao to gấp rưởi tôi không chừng. Cuối cùng hắn
cũng đã đút được cặc vào lồn Tuyết mà nắc, ban đầu Tuyết vùng
vẫy nhưng rồi dần dần nằm yên để mặc hắn muốn là gì thì làm.
Có lẽ Tuyết nghĩ nó đã từng cho hàng trăm hàng ngàn thằng đụ
thì bây giờ thêm thằng này thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Tôi
đau lòng khi thấy người mà tôi yêu thương nhất lại đang đụ với
một thằng đàn ông khác trước mắt mình, không phải một thằng mà
lát nữa đây sẽ có cả chục thằng tới đụ nó. Tên tướng cướp thấy
Tuyết nằm yên cho hắn đụ thì khoái lắm, hắn bây giờ mới cúi
xuống bú. Khi tên cướp đụ con Tuyết xong thì ngồi dậy mặc lại
quần áo, tức thì bọn đàn em tranh nhau chạy tới để được hưởng
phần. Nhưng thật bất ngờ khi tên đầu sỏ khoát tay bảo tất cả
dừng lại rồi quay lại nhìn thân thể trần truồng của Tuyết như
có vẽ thèm thuồng lắm và như muốn độc chiếm cái thân thể xinh
đẹp ấy. Hắn ngồi xuống bên Tuyết:
- Này! Cô em muốn tôi tha cho cô em không?
- Tôi lạy ông! Tôi xin ông hãy tha cho tôi đừng bắt tôi phải
chơi với mấy ông kia nữa. Ông cần gì xin cứ nói dù làm trâu
làm ngựa tôi cũng cam lòng.
- Tha cho cô thì được thôi. Nhưng tôi có điều kiện. Tôi không
cần cô làm trâu làm ngực mà chỉ cần cô đồng ý làm vợ tôi thì
tôi sẽ không để cho bọn chúng đụng đến cô vì cô sẽ là đại tẩu
của chúng.
Tôi nhìn Tuyết, Tuyết nhìn tôi rồi nhắm mắt suy nghĩ. Khi nó
mở mắt ra nói với tên tướng cướp:
- Tôi đồng ý. Nhưng có điều kiện.
- Sao lại là tôi. Là em chứ. Được điều kiện gì em cứ nói.
- Vâng em. Em chỉ xin anh hãy tha cho anh họ của em và trả cho
anh ấy hành lý để anh ấy đi nới khác.
- Tưởng chuyện gì khó. Tha cho hắn sống là chuyện nhỏ. Lấy em
làm vợ mới là chuyện lớn chứ. Còn trả hết tất cả thì không
được chỉ trả một ít thôi. Đồng ý không?
Tuyết nhìn tôi rồi nói:
- Được! Cứ theo ý anh vậy.
Tên cướp mừng lắm, hắn nói:
- Nào em ngồi dậy mặc đồ vào đi.
Hắn quay lại bảo bọn đàn em:
- Chúng mày có quay đi chổ khác cho chị mày mặc đồ không?
Cả bọn đều sợ xanh cả mặc, tất cả quay nhìn đi chổ khác. Hắn
quay lại chính tay đở Tuyết dậy rồi mặc đồ vào cho Tuyết.
Tuyết mặc đồ xong, hắn lấy một ít tiền và mấy bộ quần áo cùng
cái vali quăng lại cho tôi. Tuyết nhìn tôi nói:
- Anh hãy quên em đi. Coi như em đã chết.
Nói xong là Tuyết theo tên cướp biến mất trong bóng đêm. Tôi
còn lại thui thủi một mình. Từ đó về sau tôi không được tin
tức gì về Tuyết.
Tôi không ngờ rằng đứa con gái đã bỏ rơi tôi và tôi đã từng
nguyền rũa nó thì bây giờ mạng sống của tôi lại chính do nó
cứu. Tôi càng nghĩ càng yêu thương nó hơn nhưng giờ đây tôi
biết thật sự đã mất người mà tôi yêu nhất trên cõi đời này.
Từ đó về sau tôi bôn ba khắp nơi và vẫn là một thằng đĩ đực
chuyên phục vụ mấy bà thiếu trai để kiếm sống.
Hết |