San đi rồi, Tiến mừng lắm.
Nhất định phen này chàng phải giữ Châu vĩnh viễn làm của riêng
mới được. Dù cho có không lấy được Châu làm vợ, nhưng cứ lén
lút như thế này có khác gì là vợ chồng đâu. Bỗng chàng giật
mình vì chựt nhớ phải đi cắt rau muống với bà Tám. Mải theo
dõi Cưng và Châu nên quên béng cái vụ cắt
rau muống rồi. Tiến lật đật đút chai dầu thơm vô túi, trở về
ngay.
Chàng vừa tới đầu hẻm đã thấy bà Tám đứng ngóng ở đó rồi, bà
ta có vẻ nóng ruột lắm, Tiến biết ngoài chàng ra, không ai có
thể giúp bà .cắt rau muống nhanh như chàng được, một mình
chàng có thể làm bàng ba người khác. Khôngphải chàngnói phách,
đã có lầnbà Tám đã cho chàng nghỉ để mướn người khác, nhưng
cuối cùng rồi không ai làm bằng chàng, bà Tám lại đành theo
năn nỉ Tiến làm trở
lại.
Vừa nhìn thấy Tiến, bà đã la chói lói:
- Trời đất ơi, chú đi đâu giờ này mới về? Muộn quá " trời rồi
nè. Hôm nay dám cắt rau tới nửa đêm cũng chưa xong lắm.
Tiến chỉ còn biết cười trừ, chàng lật đật theo bà Tám vô nhà
lấy đồ nghề ra ghe ngay. Ông Tảm cũng phụ với chàng cầm mớ lạt
và còn cẩn thận đem theo cây đèn măng xông để tới tối có ánh
sáng choTiến thấy đường mà cắt cho đủ số rau giao cho người ta.
Ông cố dặn dò:
- Tôi biết chắc hôm nay làm trễ rồi, chú ráng ở lại cắt cho đủ
số nhé. Cầm cây đèn này cho chắc ăn.
Tiến gật đầu lia lịa:
- Được mà, được mà. Chú Tám cứyên trí đi. Tui có cây đèn này
nhất định cắt đầy ghe mới về mà.
Bà Tám được thể giao hẹn:
- Đó tự chú nói đó nhé, cắt không đầy ghe, tôi không cho về
đâu đó nghe.
- Dì Tám cứ tin tui đi, nhất định không đầy ghe tui không về
mà.
- Thôi được rồi, chúng mình chèo ghe đi.
Chiếc ghe lao ra sông thực nhanh. Khúc sông hồi đó ông Tám be
lại cũng cách nhà không xa lắm chèo khoảng nửa tiếng là tới
ngay. Chỗ đó sở dĩ trồng rau muống được vì có một khúc sông
lõm vô, lội xuống chỉ khoảng ngang bụng, nước ở đó dù lên hay
xuống cũng chẩy hết sức từ từ, bởi vậy rau muống không bao giờ
bị rã bè. Cứ khoảng xế trưa sau khi bán hết rau, bà Tám về nhà
nghỉ một chặp, đợi Tiến tới là lấy ghe đi với anh chàng này
cầt đầy một ghe rau đem về, chờ tới sáng sớm mai lại chở ra
chợ Thị Nghè giao một mớ cho các bạn hàng ngoài đó, còn bao
nhiêu đem về bán ở Chợ Nhỏ. Cũng nhừ đám rau muốn này mà gia
đình bà sống rất thoải mái và lâu lâu bà lại sắm được vài chỉ
vàng để dành.
Trongkhi đó Tiến vẫn nghĩ miên man về Châuvà Cưng, không biết
giừ này hai con qủi đó về chưa. Những tiếng rên rỉ của Cưng
vẫn còn vang vang trong đầu Tiến. Chàng biết chầc thằng nhóc
con đó đâu có nhằm nhò gì với Châu, chính Tiến còn có khi chịu
không nổi há gì là thằng con nít hỉ mũi chưa sạch này. Nhiều
lúc Tiến cũng tự nghĩ, không hiểu sao Châu mới ngần ấy tuổi
đầu mà nàng có những đòi hỏi ghê gứn hư vậy. Tiến nhớ một lần,
trời mưa thật lớn, Châu mò tới nhà chàng, mình mẩy ướt như con
chuột lột. Nàng cởi bỏ qưần áo vắt hết nước, treo lên vách.
Tiến lấy khăn lau cho nàng và đốt lửa cho Châu sưởi. Tiến ở
một
mình một nhà, nói là nhà chứ thực ra đó chỉ là cái trái của
một gia đình đông con, ngăn ra cho chàng mướn. Được cái có cửa
ra vào riêng và nằm khuất về phía sau nên rất kín đáo.
Hôm đó Tiến kéo Châu lên giường, lúc đầu cũng như mọi lần, hai
đứa rỡn qua, rỡn lại. Tới khi táp vào nhau rồi, không hiểu sao
Châu như con cọp đói, nàng làm cho Tiến vã mồ hôi. Khi Tiến
mệt ngất ngư, Châu vẫn không tha chàng, nàng nói có cách làm
cho Tiến hết mệt, thực ra sau đó Tiến nằm liệt giưừng luôn cho
tới hôm sau mới bò dậỵ được Hồi trưa, Tiến nghe Châu nói với
Cưng y như hôm Châu làm chàng ngất ngư. Hình ảnh đó không thế
nào chàng quên được.
Nghĩ tới đó, thân thể Châu lại nónglên, chàng liếc nhìn bà Tám
đang chèo phía sau. Thường thường bà chỉ cầm lái, để cho một
mình Tiến chèo phía trước.
Hôm nay có lẽ sợ trễ nên bà ra sức chèo, Tiến thấy mồ hôi bà
ra nhễ ngại, vô tình chàng nhìn xuống chiếc áo bà ba bà đang
bận, mồ hôi làm thân áo dính sát vô da bà. Tiến nhìn thấy ngay
bà không mặc đồ lót bên trong. Bộ ngực vung đầy như hai trái
dưa hấu. Cặp núm nhô hẳn lên hằn ra nhìn thấy thật rõ ràng.
Mỗi lần bà khua mái chèo, bộ ngực đưa đẩy lại càng làm Tiến
muốn run lên. Thực ra bà Tám cũng chẳng hơn chàng mấy tuổi, vì
bà lấy ông Tám thợ mộc nên mọi người phải kêu bằng dì thôi,
chứbà chưa đầy bốn mươi đâu.
Chẳng mấy chốc đã chèo tới khu trồng rau muống rồi, bà Tám vừa
cắm sào cột ghe vừa hối Tiến.
- Rồi, nhẩy xuống làm liền đi chú Tlến, làm sớm nghỉ sớm mà.
Hôm nay chắc chắn khó cắt đầy ghe lắm. Tiến nhẩy xuống ngay,
chàng cố cắt thực mau, nhưng
cũng không thế nào mau bằngbà Támvừa cột vừa cắt được. Hàng
ngày chỉ có một ưùnh chàng cắt và bà Tám ngồi thư thả trên ghe
cột. Hôm nay sợ muộn, bà Tám cũng nhẩy xuống cắt phụ với chàng
luôn, đứng gần Tiến, bà vừa cắt vừa cột. Tiến ngạc nhiên hỏi:
- Dì Tám nhảy xuống nước ướt hết quân áo rồi làm sao.
Bà Tám cười hì hì:
- Ôi lo gì, lúc về trời cũng tối rồi, có ai để ý mình trên ghe
đâu. Hơn nữa tôi cũng già rồi chứ còn con gái, con ghiếc gì
đâu mà mắc cỡ.
Tiến cười nịnh:
- Dì Tám còn trẻ mà, già cái nỗi gì. Tôi nói thực chứ chưa
chắc gì con gái xóm này qua mặt được dì đâu đó.
Bà Tám liếc Tiến một cái thực dài.
- Úi đào chú cứ nói chơi hoài. Làm tôi nở mũi ra bây giờ.
Tui nói thiệt đó dì Tám à, không hiểu sao dì lấy chú Tám, chứ
tui thấy ông ấy không xứng với dì chút nào. Bà Tám lại cười,
ìân này Tiến thấy bà có vẻ vui thực sự. Bỗng Tiến ngửi thấy
mùi gì hôi thối kinh khủng, chàng nhìn chung quanh.
Dì Tám có ngửi thấy mùi gì thúi quá phải không?
Bà Tám ngước đầu lên, chỉ về phía trước.
- Kìa, tổ cha đứa nào ném con chó chết xuống sông, đang tắp
vào bè rau muống của mình phía trên kia lda. Chú lội ra đó đẩy
nó ra ngoài đi. Để nó máng vô đó mình chịu gì nổi.
- Được đưực rồi, để tui ra đó kéo nó ra cho.
- Ấy ấy đừng có đụng vô nó, ghê lắm đó. Chú lấy cái sào đẩy ra
được rồi.
Tiến leo lên ghe, chàng định nhổ cây sào đẩy ghe đi, bà Tám
cũng lật đật leo lên.
- Chú đẩy nó ra thì tôi cũng phải ngồi đây chứ ở dưới nước ghê
quá, chịu không nổi đâu.
Tiến đẩy ghe lại gần con chó chết, mùi hôi thúi càng xông lên
dữdội làm chàng hất xì mấy cái liền. Tới nơi, Tiến thọc mạnh
cây sào vô mình nó, con chó trôi mòng mòng, vướng hết bè rau
muống này tới bè rau muống khác, làm Tiến cứ loay hoay mãi.
Mùi hôi thối lại càng xông lên kinh khủng. Bỗng chàng chợt nhớ
chai dầu thơm San cho lúc nãy. Tiến vội vàng móc ra quẹt lia
lịa. Bà Tám thấy chàng mang theo chai dầu thơm mừng quá nói
ngay:
- Ờ, ờ có cái thứ này thiệt là đúng lúc đó. Chú cho tôi xin
một chút đi.
Tiến vô tlnh trao cho bà Tám, bà cầm chai dầu nhỏ síu dốc hết
ra tay bôi lên mũi, xoa vô mặt, vừa toa vừa nói:
- Tôi bôi hết của chú rồi, chúc nữa về tôi lấy chai khác bắt
thền cho chú nhé.
Tiến chựt nhớ ra chai dầu là bùa yêu của San cho để chài Châu,
nay bà Tám lấy bôi hết thật là uổng, chàng không dám nói ra,
nhưng tiếc hùi hụi. Chàng đành lờ đi và cố đẩy con chó chết ra
thực lẹ. Khi con chó trôi theo dòng nước, Tiến thở phào nhẹ
nhõm, chàng nhìn lại bà Tám, bỗng nhiên Tiến để ý qưần áo dính
sát vô da thịt thật khêu gợi cửa bà và vô tình chàng cũng bầt
gặp ánh mắt bà đang nhìn mình tinh quái, chàng biết ngay bà
Tám bắt gặp cái nhìn tò mò của chàng. Mặt Tiến hơi đỏ lên,
chàng luống cuống nhln đi nơi khác. Hình như bà Tám biết Tiến
đang nghĩ gì, bà nói lảng đi:
- May mà có chai dầu thơm của chú, nếu không tụi mình chịu gì
thấu với con chó chết này chứ.
Vừa nói, bà Tám vừa men lại bên cạnh Tiến.
- Bộ chú hay sài dầu thơm lắm hả. Tui sẽ trả lại chú hai chai.
Thứnày tui ưa sài nên ở nhà lúc nào cũng có mấy chai, nếu biết
chú thích sài thứ này tui đã cho chú rồi. Mua nhiều nó rẻ lắm.
Tiến đành nói dối:
- Dạ, dạ, tui cũng lâu lâu mới sài thôi, không hiểu tui bỏ nó
vô túi hồi nào cũng không hay.
- Như thế cũng may cho tụi mình nhỉ. Mùi dầu thơm này tôi ưa
ghê vậy đó, này chú ngửi xem.
Vừa nói, bà Tám vừa đưa tay lên mũi Tiến, chàng cầm tay bà
ngửi, không biết vô tình hay cố ý, bà Tàm đứng sát vô Tiến hồi
nào không hay, bộ ngực bà chạm nhẹ bên hông chàng. Tiến nhìn
lại, bắt gặp ngay nụ cười của bà thực dễ dãi, nửa thẹn thùng,
nửa mời mọc. Giọng bà nhỏ lại:
- Thôi tụi mình ngồi xuống đây nghỉ chút đã, cắt cũng hơn nửa
ghe rồi còn gì, mau thực.
Cả hai cùng ngồi xuống nghỉ, không hiểu sao'Tiến vẫn chưa
buông tay bà Tám ra và Bà cũng không nói gì. Chàng nhìnxuốngbộ
ngựcbà, khônghiểu chiếc khuy áo giữa ngực buột ra tự hồi nào,
Tiến nhìn rõ một khoảng da thịt trắng ngần, nhấp nhô. Chàng
vội vàng nlùn lên và thấy bà Tám mỉm cười như đồng lõa. Tiến
thì thầm:
- Da dì Tám trắng quá.
Bà Tám ngả ngay mình vô người Tiến thực dễ dàng, bà nói thực
nhỏ.
- Anh nói thực không?
Tiến không trả lời, chànglại nhìnxuống khoảng da thịt hở ra
bên chiếc nút áo. Lần này bà Tám vòng tay kéo đầu chàng xuống
nhẹ nhàng, Tiến nương theo tay bà ngả hẳn đầu vô vùng da thịt
nóng bỏng ấy. Chàng lịm đi trong hơi thở dồn dập của bộ ngực
núi lửa này...
*
* *
Mặt trời đã khuất sau rặng cây từlâu, bóng tối tràn về trên
mặt nước thực nhanh, Tiến thấy hơi lành lạnh, chàng với tay
đốt cây đèn măng xông lên.
- Dì Tám à, có lẽ chúng mình phải cắt thật mau không tui sợ
tới giờ giới nghiêm quá.
Bà Tám liếc Tiến thực tình.
- Giờ này anh còn gọi em bằng dì này dì nọ nữa hay sao?
Tiến cười hì hì.
Tại tui quen miệng rồi, sửa không được.
- Thì anh cứ kêu em một tiếng xem có chết ai không?
- Thôi mà, tụi mình cất rau đi.
Vừa nói Tiến vừa nhẩy xuống nước. Bà Tám cũng nhẩy theo ngay,
bà bám lấy vai Tiến cười khúc khích.
- Sao bây giờ anh xiêng quá vậy?
Tui nghĩ tụi mình đi lâu mà khôngcất được bao nhiêu sợ chú Tám
nghi đó.
Bà Tám vòng tay dưới nước, ôm ngang bụng Tiến.
- Ôi, thằng cha già đó mà biết cái gì. Tối ngày lục đục trong
nhà thôi mà.
- Dì coi chừng đừng ỷ y, có ngày ổng bắt gặp, không biết chui
vô đâu nữa đó.
Bà Tám cắn vô vai Tiến, nói nhây nhúa:
- Lúc đó em theo anh luôn.
Từ trước tới giờ, Tiến chưa hề thấy bà Tám có một cử chỉ nhỏ
nào kỳ quái như hôm nay. Bà ta rất khó và chẳng bao giừ đùa
cợt hay nói chơi một lời nào với chàng. Không hiểu sao bỗng
nhiên hôm nay bà ấy dở chứng một cách kỳ quái Lúc mới tới đây,
Tiến còn bị hình ảnh và âm thanh của Châu và Cưng trong ruộng
mía ám ảnh làm chàng ấm ức. Khi nhìn thấy những đường cong lộ
liễu hằn lên áo Tám, Tiến thấy nôn nao. Tới khi bà ôm Tiến vô
ngực, tự nhiên chàng thấy ghê ghê. Một cảm giác rờn rợn và
nhớp nhúa vì da thịt bà Tám như một miếng thịt mỡ lèo nhèo,
nhão nhoẹt, khác hằn với thân thể Châu cương cứng đầy nhựa
sống.
Lúc đó, Tiến đã chực xô bà ta ra, nhưng chàng chợt nhứ tới
Châu, nếu làm mất lòng bà Tám, có thể mất việc làm và không
chừng chẳng bao giừ được nhìn thấy mặt Châu nữa, chứ đừng nói
tới giữ nàng làm của riêng. Bởi vậy chàng phải nằm im.
Có lẽ thấy Tiến nằm êm rơ trong lòng bà, bà Tám đã tưởng chàng
thích thú với cuộc tình vụng trộm này, và từ đó, bà cố tình cọ
sát thân thể vô mình chàng. Bây giừ hai tay bà ôm cứng lấy
bụng Tiến, bộ ngực gần như trần trụi ép sát vô lưng chàng, bà
áp chặt má lên vai Tiến, hơi thở bà nóng hôi hổi. Tiến chợt
nhớ ra chai dầu thơm của San đưa cho chàng. Như vậy là chết
rồi. Chai dầu có bùa mê trong đó, San đã bảo chàng dùng để mê
hoặc Châu, bây giờ vô tình đưa cho bà Tám sức, hèn gì bà ta
không kỳ cục như thế này! Bây giờ mới phải làm sao đây? Loạng
quạng đổ bể ra chắc chắn chàng lãnh cái búa tạ chứ không phải
chơi đâu.
Bỗng Tiến giật nẩy mình vì một bàn tay của bà lần xuống dưới.
Mặc dù đứng dưới nước và chỗ này không có ai, nhưng chàng cũng
tá hỏa vì không ngờbà Tám bạo phổi đến như vậy. Chàng run lên
như bị bệnh.
- Dì Tám à, coi chừng có ai thấy là bỏ mạng đó.
Giọng bà thì thào trong hơi thở:
- Làm gì có ai ở đây mà anh sợ, hơn nữa tay em đang ở dưới
nước mà.
Tiến chỉ chiếc đèn măng xông.
- Tụi mình đang ở chỗ sáng, nếu có người đi ghe qua bên ngoài,
nhất định họ nhìn thấy chúng mình rồi đó Bà Tám cười khúc
khích, quay lại tạt nước vô chiếc đèn,
bóng đèn đang nóng, gặp nước lạnh nổ cái đốp. Bóng tối tràn
lên ngay, màn đêm bao chùm dầy đặc, tiếng bà Tám thì thào hớn
hở.
- Bây giờ cưng yên tâm rồi phải không, quay lại đây đi mà, còn
thấy gì nữa đâu mà cắt chứ. Chúc xiú nữa về cứ nói bóng đèn bể
làm sao cắt cho đầy ghe được, phải không người yêu của em.
Giọng bà õng ẹo, kéo dài ra như làm nũng với chàng. Chưa bao
giừ Tiến gặp cảnh chớ trêu như thế này. Chàng bỏ con dao cắt
lên ghe vì sợ đâm phải bà Tám, bây giờ không còn cách nào
thoát khỏi tay bà được nữa. Tiến nghĩ cái tội này cũng tại
chàng mà ra, không biết chúc nữa có nên nói lại cho San nghe
không. Chàng ngửi thấy mùi dầu thơm nồng nặc trên mặt bà Tám
đang ép sát vô mặt chàng. Hình như mùi dầu thơm cũng làm Tiến
thấy là lạ, chàng kê sát mũi vô má bà Tám hít một hơi thực
mạnh, tâm thần thấy lâng lâng. Thân thể chàng bất đầu nóng lên.
Bà Tám quay mặt lại, bờ môi bà tìm miệng Tiến phủ đầy. Những
tiếng rên rỉ bật ra, Tiến hlnh dung hình ảnh Châu đêm nào
trong cơn mưa bão ở nhà chàng...
San cười sặc sụa khi nghe Tiến nhăn nhó kể hết từ đầu tới cuối
buổi cắt rau hồi chiều. Chàng ra nghĩa địa đường Dương Công
Trừng gặp Tiến và định dùng ông Tổ luyện trongcây chuối hột
chinhphụcChâu. Nhưng khi nghe Tiến kể xong vụ bà Tám dùng dầu
thơm có bùa yêu trong đó, San đổi ý ngay. Chàng nắm vai Tiến
nói thực chậm.
- Như vậy kể nhưông đã có người an ủi rồi, từ trước tới giừ
tôi chưa bao giờ cho ai bùa yêu để dê vợ người khác, lần này
mặc dù ông vô tình, nhưng cũng là do tôi cho ông thứ đó để làm
trái với những điều tôi thề trước bàn thờ Tổ, phen này chắc
chắn tôi sẽ bị vạ lây. Nếu bây glờ tôi lại tiếp tục tiếp tay
với ông mê hoặc nhỏ Châu, chẳng hóa ra tôi tiếp tay với ông
làm chuyện tầm bậy quá. Ngủ cả với mẹ lẫn con sao được.
Mặt mũi Tiến nhăn nhó thực khó coi, chàng cố kỳ nèo:
- Thầy San ơi, xin thầy giúp em một lần này nữa thôi, em không
dám xin thầy làm chuyện tầm bậy đâu, chỉ xin làm sao cho bà
Tám đừng theo em nữa là được rồi.
San mỉm cười:
Bây giờ ông đổi ý rồi à?
- Dạ, không phải em đổi ý đâu, nhưng cớ sự như thế này rồi làm
sao đây.
- Tôi nghĩ dễ thôi mà, bây giừ ông không cần bùa ngải gì cả.
ông đã nắm được mẹ con Châu trong tay rồi, tại sao không nói
với bà ta giúp ông tiến tới vụ hôn nhơn với con bà ấy. Sau khi
ông chính thức làm chồng con Châu rồi, lẽ dĩ nhiên bà ta đâu
còn cớ gì mà theo ông nữa.
Tiến tần ngần.
- Nhưng mà...
- Nhưng mà làm sao, ông không nghĩ đó là kếvẹn toàn sao.
- Vẹn toàn thế nào được, nhỡ bà ấy cứ theo em hoài rồi mới làm
sao đây.
- Không sao đâu, chai bùa dầu thơnl đó chỉ có hiệu nghiệm
trong vòng 100 ngày là hết linh rồi. Bởi vậy ông cũng chẳng
cần bùa giải làm gì mất công.
Tiến giẫy nẩy lên như người ngồi phải lửa.
- Trời đất ơi, không được đâu thầy San ơi. Phải chịu đựng tới
100 ngày chắc chết quá.
San cười:
- Nhiều người muốn không được, tại sao ông có lại còn chê. Ông
đâu có biết, nếu muốn giải bùa mê cho bà Tám, ông phải mang bà
ấy tới cho tôi làm phép giải. Như vậy ông lấy cớ gì nóị với bà
ấy đây. Hơn nữa, vụ này xì ra, liệu ông sống có nổi không?
- Nếu vậy thì chết em rồi còn gì!
- Hơn ba tháng có là bao, chỉ sợ ông không đủ thì giờ dụ dỗ bà
má vợ tương lai thôi. Bây giờ sáp tới giờ giới nghiêm rồi, ông
phải về đi thôi, nếu không lại bị lôi thôi với cảnh sát đó.
Nói xong San leo lên xe đi ngay, chàng không muốn bị Tiến kỳ
nèo lôi thôi nữa. Gió đêm thổi hất vào mãt chàng thực mát, San
cho xe chạy thực nhanh về hướng chợ Bà Chiểu. Chàng miên man
nghĩ tới cảnh bà Tám Ran Muống tấn công Tiến trên khúc sông
vắng mà Tiến vừa kể cho chàng nghe. Chàng không ngờ chai dầu
thơm bùa yêu đó lợi hại như vậy. San thấy tiếc công trình mình
luyện chai dầu, lúc trao cho Tiến chai dầu này, chàng đinh
ninh là Tiến dùngvới Châu chiều nay vài giọt thôi rồi trả lại
chàng, chứ có ngờ đâu Tiến vô tình trao cho bà Tám sài hết một
lần như vậy? Chai dầu này sự thực là nước luyện Ông Tổ Bùa Yêu
trong cây chuối hột còn dư lại, chàng chứa vào chai dầu thơm
ấy để dùng dần trong trường hợp hi hữu mà thôi. Thứ này mạnh
gấp trăm ngàn lần hơn những bùa mê, thuốc lú thường. Bà Tám
điên lên là phải rồi. Trong xóm Lao Động này, bà Tám Rau
Muống, dì ghẻ của Châu là người có bộ ngực vĩ đại nhất, ai mà
không biết.
San tưởng tượng bà phanh ngực áo ra có thể làm cho chàng điên
lên được.
Đã có nhiều lần, San định dùng bùa mê chài bà cho biết mùi
đời, nhưng chànglại không dám vì sợ bị. Tổ hành. Quy luật của
những người luyện bùa mê thực nghiêm ngặt cố tình mê hoặc đàn
bà có chồng, Ông Tổ có thể bỏ ngay, từ đó trở đi không còn
luyện được thứ gì nữa. Hoặc ít nhất cũng bị Ông Tổ hành hạ
điên khùng cả năm trời chứ hông phải chơi.
Xe vừa chạy tới ngã tưchợ Bà.Chiểu, bỗng có người gọi San ơi
ới.
- Thầy San, thầy San ơi.
San nhìn về hướng ấy, chàng nhận ngay ra Hà đang vẫy chàng rối
rít. San rà xe lại, chưa kịp nói gì, Hà đã leo lên phía sau xe
chàng rồi.
- May quá gặp thầy, nếu không tối nay em lại ngủ đường ngủ chợ
nữa rồi. Xin thầy chở em về nhà đi, bây giờ không có xe nào
chịu rước khách nữa rồi.
- Sao bữa nay em đi làm về khuya quá vậy?
Hà nói láo:
- Mấy thằng cô hồn say rượu trong quán níu kéo, em nể bà chủ
phải tiếp tụi nó tới gần giờ giới nghiêm mới về được, tối qua
đã ngủ lại một đêm rồi đó.
San tin lời Hà ngay, chàng biết tình trạng của những cô gái
bán bia ôm là như vậy. Mấy cô này không hẳn là những cô gái
mãi dâm, nhưng nhiều khi đi ngủ với khách, kiếm thêm tiền cũng
không có gì lạ.
(Hết Phần 16 ... Xin mời xem
tiếp
Phần
17) |