Síu sợ xanh mặt, lật đật chạy về quầy hàng pha
vội một ly cà phê sữa hột gà nhưlúc nãy làm cho Hai Cảnh Sát,
nó quậylên rồi đổ đimột nửangay, maymà bốnó vừa ra ngoài, nếu
không ông ta thấy nó làm chuyện kỳ cục này cũng khó mà giải
thích. Síu nhìn vội về phía bàn Hai Cảnh Sát, nó tính chạy đại
ra đó bảo Hai Cảnh Sát đừng uống ly đó nhưng chân nó nhấc lên
không nổi, miệng lưỡi khô đắng. Ngay lúc ấy Hai Cảnh Sát đứng
dậy ra khỏi tiệm một cách vội vã còn Hai Què vẫn ngồi đó nhâm
nhi ly cà phê. Ruột gan Síu nóng như lửa đốt, Síu nhìn khuôn
mặt Hai Cảnh Sát lúc đó biết chắc là gói đường của Hà trao cho
nó đổ vô ly cà phê của Hai Cảnh sát phải có một thứ gì ghê gớm
lắm, Síu muốn chạy ào ra đổi ngay ly cà phê đó đem đổ đi như
lời Hà nói lúc nãy, ngặt nỗi Hài Què vẫn ngồi đó làm sao mà
đánh tráo được. Nămphút, rồi mười phút trôi qua, chân tay Síu
run lẩy bẩy, mồ hôi càng tháo ra thật nhiều.
Lúc đó Hai Què cũng nhấp nha, nhấp nhổm, nàng đã uống hết ly
cà phê từ lâu, Síu thấy hình như nàng muốn lấy ly cà phê của
Hai Cảnh Sát uống nên hoảng hôn, không còn suy nghĩ gì nữa,
Síu lật đật mang ly cà phê vừa pha chạy lại. Hà ngồi ở góc
tiệm nhòm chừng, tim nàng cũng đập loạn đả, gói đường Hà trao
cho thằng Síu có pha bột Ngải Ma Lai trong đó, giờ này chắc
chắn Hai Cảnh Sát chết rồi, nàng đã dự đoán lúc Ngải mới ngấm,
Hai Cảnh Sát sẽ đau bụng và thế nào anh chàng cũng phải chạy
đi tìm nhà cầu nhưng không biết có kịp tới đó không hay chết
ngay dọc đường. Tâm thần Hà cũng bấn loạn, đây là lần đâu tiên
nàng dùng Ngải giết ngưừi, thứ ngải độc địa nhất trong vườn
thầy Tư. Hà đang ngồi nhấp nhổn chừ kết quả, bỗng thấy Hai Què
với ly cà phê của Hai Cảnh Sát định uống và thằng Síu chạy ù
ra bàn nó, nàng hoảng hồn vì biết nó định làm gì rồi, nếu nó
cản Hai Què uống ly cà phê đó là bể chuyện. Nàng vội vàng đứng
dậy thực nhanh, chạy tới bàn Hai Què trước, vừa lúc Hai Què
bưng ly cà phê lên, cả Hà và Síu cùng tới một lượt, Hà thấy nó
vừa định la lên, nàng nhìn thấy cặp nạng của Hai Què để trước
mặt, tiện chân đá thực mạnh, cặp nạng văng ra xa và Hà làm bộ
té chúi vô bàn Hai Què, Hai Què buông vội ly cà phê xuống, đỡ
Hà khỏi té vô mình, Síu đứng cạnh đó nhanh tay đổi ly cà phê
đem vô trong bếp ngay. Hà mừng rỡ, biết Síu đã đổi được ly cà
phê có Ngải Ma Lai rồi, nàng làm bộ nhăn nhó, vịm tay vô vai
Hai Què, rên rỉ:
- Trời oi... trời ơi, chết cái chân tôi rồi.
Hai Què vừa định mở miệng xin lỗi, bỗng có nhiều tiếng la thất
thanh từ trong xóm vang lại, mọi người ùn ùn kéo nhau vô phía
trong, nàng nghe loáng thoáng cái gì người chết, người chết.
Linh tính cho nàng hay có chuyện chẳng lành cho Hai Cảnh Sát
rồi, nàng luynh quýnh lết xuống đất với cặp nạng, hớt hải hỏi
một người đàn bà vừa từ trong xóm đi ra:
- Chị ơi chị chuyệngì đó hả chị.
Người đàn bà nhln nàng ái ngại, trả lời:
- Thầy Hai Cảnh Sát ngồi uống cà phê với chị lúc nãy té xuống
sông chết rồi, không hiểu tại sao nhà cầu chắc như vậy mà thầy
ấy làm gẫy cả tấm vách sau rồi lọt xuống nước được.
Hai Què tá hoả, nàng nhìn ly ca phê chừng chừng, nhớ lại lời
Hai Cảnh Sát trước khi đứng dậy: uKhông lý ly cà phê này có
thuốc độc hay sao mà anh uống vô đau bụng quá trời". Lúc ấy
nàng chỉ cười hì hì cho là Hai Cảnh Sát nói chơi, bây giờ
chàng chết rồi, chắc chắn phải có nguyên do. Chỉ ít phút sau,
xe chữa lửa và cảnh sát ào ạt kéo tới.
Hình như mọi người cho Cảnh Sát hay Hai Cảnh Sát vừa ngồi với
Hai Què nên nàng được mời về bóp ngay. Hai Què không quên nói
với người cảnh sát đem ly cà phê của Hai Cảnh Sát uống dở về
bóp, đồng thời mời luôn chú Ba bán hủ tíu về bóp luôn. Thằng
Síu mặt mày tái ngắt, nhìn theo bố nó lên xe cây. Cái xác của
Hai Cảnh Sát cũng được vớt lên, chở đi nhà xác, lúc hai người
lính cứu hoả khênh xác Hai Cảnh Sát qua chỗ Hà, nàng nhìn thấy
miệng anh chàng méo xẹo, mặt xanhlè, mắt trợn ngược, thật rùng
rợn. Lúc ấy thầy Tư và San cũng vừa được đám học trò cho hay
có người chết đuối một cách lạ kỳ nên kéo nhau ra coi.
Khi nhìn thấy mặt Hai Cảnh Sát, không hẹn mà cả hai cùng kêu
lên nho nhỏ:
- Ngải Ma Lai.
Thầy Tư sau khi kêu lên, hình như sợ có ai nghe tiếng, vội
vàng nắm tay San dựt nhè nhẹ, lôi ra khỏi đám đông, ông thì
thầm:
- Không biết ai xài Ngải Ma Lai hại thàng này, trong xómnày
ngoài tụi mìnhcòn ai vào đâynữa. Trongvõ đường chỉ có tôi và
thầy biết xử dụng cái thứ độc địa này, mà cả hai đứa còn ngồi
đây thì nhất định phải có một đứa nào khác hại thằng đó. Cái
giốngnày nuốtvô là chết nhấp nháy hà.
- Thưa thầy, thấy mặt nạn nhân tụi mình đoán như vậy nhưng có
thể nó chết vì thứ khác không?
- Không, không thế nào lầm được, không phải tui chỉ nhìn mặt
thằng đó không đâu, thầy có để ý mùi tanh nồng Phát ra từ xác
chết nó không, đó mới là điều quan trọng.
San chợt nhớ ra, khi xác chết khênh tới đâu, mọi người đềubịt
mũi, chính chàngcũng ngửi thấy mùi hôi thối, tanh ngòm, bây
giờ thầy Tư nói mới để ý.
San hỏi:
- Theo như thầy chỉ cho con thì mùi hôi thối này là phân của
nạn nhân tiết ra chứ không phải da thịt nó thối như xác chết
để lâu ngày. Nhưng mà thằng này chết lại bị té xuống sông, vậy
mà mùi hôi thối vẫn còn.
- Thầy không thấy là quần áo nó còn nguyên, như vậy dù có té
xuống sông nhưng phân vẫn còn dính trong quần. Theo tôi đoán
nó nuốt phải Ngải Ma Lai! Đau bụng vội chạy đi cầu nhưng vừa
chui được vô nhà cầu Ngải Ma La đã bứt ruột nó rồi, bởi vậy
mới té xuống nước. Thôi, chúng mình đi về coi lại mấy cây Ngải
Ma Lai xem có bị ai ăn cấp không. Cả hai lần lủi trở lại Võ
Đường, không ai nói với ai một lời nào nữa, mỗi người đều có
một ý nghĩ khác nhau trong đầu Khi vô tới sân nhà, không ai
bảo ai, cả hai cùng ngồi xuống cạnh những luống Ngải Ma Lai
xem xét thực kỹ, bỗng thầy Tư chỉ một khoảng tróng, giọng ông
lạc đi.
- Có đứa nào ăn cắp Ngải thực rồi, thầy San coi này, nó nhổ cả
một khoảng lớn chứkhông ít, chỗ lấp đất lại này coi bộ không
lâu đâu. Với bây nhiêu, nó có thể giết cả trăm người chứ không
chơi.
- Không lý học trò mình lại có đứa nào biết cách xử dụng loại
ngải này chứ. Ngoài con, thầy nhớ xem có chỉ cho ai nữa không?
Thầy Tư trợn mắt, gằn giọng,
- Mồ tổ tui cũng không dám dậy cái thứnày ẩu tả như vậy trong
môn phái mình, tui nghĩ nhiều lấm là vài ba người biết mà thôi,
nhưng phải là cỡ thầy Mười hay thầy Ba Cơ mới biết chứ không
phải là đám học trò được đâu. Thầy có nghĩ là đệ tử mình lên
thầy Mười học lóm được hay không?
- Cái gì tui tin, chứ vụ Ngải Ma Lai thầy Mười không dám cho
ai hay đâu, vì thứ này tụi nhỏ biết được mà có ý phản thầy thì
ông ấy cũng khó sống lắm, dù cho có cách ngừa đó, nhưng nó vật
mmh nhanh quá cũng không đủ thì giờ đi lấy thuốc giải đâu. Tui
biết thầy Mười kỵ ba cái vụ này nhất.
- Như vậy thì lạ thực, cứ như anh trạng này phải là một ngươi
trong đám đệ tử mmh ra tay, nhưng mà ai có bản lãnh này chứ,
thầy có nghi ai không?
- Bây giờ thì chưa, nhưng nhất định phải tìm cho ra mới được.
- Thầy nghĩ là nó sẽ tới ăn cắp nữa à?
- Nếu nó lấy được một ìân, nó sẽ tới lấy nữa, lúc ấy mình sẽ
biết thôi.
San lác đầu.
- Con không nghĩ như vậy đâu.
Tại sao?
- Nếu đứa nào đó biết cách dùng loại này, nó cũng phải biết
thứ này rất dễ trồng, thầy biết nó chỉ nhổ một cây thôi, trồng
trong ba tháng là có cả vườn rồi, cái thứ này nó mọc nhanh như
cỏ ấy mà.
Thầy Tư ngẩn ngơ, ông thấy San nói đúng, như vậy là tai họa đã
tới rồi. Những khuôn mặt đệ tử mà ông nghi ngờ chợt thoáng qua
đầu ông. Mây đen từ đâu kéo tới thực nhanh, mùa này trời vẫn
nổi giông bão bất thường, bầu trời thấp hẳn xuống. San đứng
dậy bảo thầy Tư
- Thôi vô trong nhà đi thầy, mưa sáp kéo tới bây giờ đó thầy
ơi.
Thầy Tư uể oải đứng dậy, trông ông khổ não vô cùng, người ông
bần thần như mất hồn, San biết tâm trạng ông lúc này hưn ai
hết, chàng cũng không vui gì hơn ồng, vừa rồi bắt được con
Bạch Xà, đem về tưởng luyện được thành Bạch Xà Ma, ai ngờ về
tới nhà đã thấy nó chết rồi. Có lẽ là lỗi của chàng cho nó ăn
nhiều Ngải Rắn quá, làm sao con Bạch Xà đó chịu nổi. Tuy nhiên,
nếu không làm thế cũng chẳng có cách nào đem về được, vì để nó
sống, sức vùng vẫy của nó có voi cũng không kềm nổi chứnói gì
sức người.
Không khéo chính chàng phải bỏ mạng dọc đườg không chừng,
nhấtlà cái giốnglinh khôn này thấy chàng giết chết người bạn
đời của nó mà nổi điên lên, thử hỏi còn cách gì kiềm chế được
nữa chứ.
Cuối cùng San cũng đành tự an ủi mình như là số trời định mà
thôi, tuy nhiên, chàng đã lấy được hai hòn ngọc trong đầu hai
con Bạch Xà đó cũng là một bảo vật quí báu vô ngần, hơn nữa,
chàng lại còn hai bộ xương sống của nó để luyện phép cũngkhông
phải ai cũng có. Với hai thứ bửu bối này, chàng nhìn khắp môn
phái cũngđã thấy hơn nhiều người rồi.
Trên bàn thờ khói hương nghi ngút, vậy mà thầy Tư vẫn lấy một
bó nhang đốt lên cắm mỗi nơi một cây. San đề ý ông cấm trên
bàn ông Tà năm cây, thay vì ngày thường mỗi lần đốt nhang
nhưvây chỉ cắm ở đó một cây thôi. Đốt nhangxong, thầy Tưngồí
xuống đất xết bằng tọa thiền như bất động, nhưng chỉ một lúc
sau, thân hình ông hơi lắc lư, đảo vòngvòng. Trạng thái này
thật lạ, từ trước tới giờ chưa bao giờ San thấy thầy Tư làm
như vậy, Chàng tò mò tới trước bàn thừ đốt một cây nhang, cắm
trên bàn Phật Tổ rồi cũng ngồi xuống đất tọa thiền, nhưng
không phải chàng định tâm tọa thiền mà chi ngồi gần thầy Tưxem
ông làm gì.
Hơi thở thầy Tư bất đầu mau hơn và tự nhiên nước mắt ông trào
ra, rơi lả chả. Hai vai rung rung hlnh như ông súc động cực độ.
Miệng ông mấp máy nhưng San không nghe được tiếng gì, chàng
vội vã định thần, nhầm mất lại tập chung hết tinh thần vào câu
chú, hai tay để lên bắt ấn định tâm, chỉ một lúc sau, San đã
nghe được tiếng thì thầm của thầy Tư trong hơi thở yếu ớt, âm
thanh vi vu như gió thoảng. Mồ hôi San bắt đầu vã ra, chàng
linh cảm như tai họa sáp ập xuống trong môn phái này. Mây, gió,
trăng, sao, sấm, chớt xoắn lại, nổ tung ra trong tâm tướng
San. Chàng kêu cô Hai Thu về,cục thịt u lên trong nách chàng
hơi nóng lên, hmh ảnh cô Hai Thu run rẩy hiện ngay ra bên cạnh
chàng.
San hỏi nho nhỏ:
- Em có biết chuyện gì đang xẩy ra cho anh không?
Tiếng nàng thoảng thoảng trong gió, thì thào:
- Anh ơi, thiên cơ bất khả lậu, tha cho em, giờ này không thể
ở đây lâu được, hẹn anh tới tối nhé.
San gật đầu, đọc thần chú cho nàng thăng thật nhanh, chàng
ngửa mặtlên trần nhà thở dài. Bỗng thầy Tưmở mắt hỏi nho nhỏ:
- Ai đó thầy San.
San không dám dấú nói thực:
- Convừa thỉnh con Thiên Linh Ma Nữcủa thầy Mười về
Thầy Tư từ từ quay lại nhìn chàng ngạc nhiên.
- Con Thiên Linh Ma Nữ đó dám xuất hiện ban ngày, trước bàn
thờ này hay sao?
San gật đầu:
- Sự thực thì không, nhưng con thỉnh gấp nên nàng phải hiện
hình thôi, tuy nhiên cũng không dám ở lâu, nàng trở về cõi âm
rồi.
- Nó có cho thầy hay gì không?
- Nàng bảo thiên cơ bất khả lậu.
- ý trời, ý trừi thôi.
Ngưng một lát, ông ngập ngừng nói:
- Thầy San à, tôi có năm đứa con, vợ tôi bà ấy quê mùa dốt nát,
không nuôi nổi tụi đó đâu. Hai đứa con gái thì vô dụng, thằng
út còn nhỏ quá. Duy chỉ có hai thàng lớn có thể cáng đáng gia
đình này được, nhưng không có ai đỡ đầu chúng nó
cũngkhôngsốngnổi một mìnhđâu, tôimuốn thầy nhận hai thàng đó
làm đệ tử có được không?
San rùng mình, chàng nghe thầy Tư gửi gấm con cái cho chàng
nhưlời người chăng trối. Chàng hấp tấp hỏi:
- Tại sao bỗng nhiên thầy lại nói vậy?
Thiên cơ bất khả lậu thôi, âu cũng là ý trời.
- Thầy biết được sao không cho con hay.
- Hồi đó Sư ông cho tui hay, sẽ có học trò làm phản và tui
không sống được lâu, không biết có phải là lúc này hay không,
tui chỉ đoán chừng thôi. Tuy nhiên cẩn thận vẫn hơn, nếu ông
Tổ nuốn tui sống lâu hơn nữa, tôi nghĩ chưa có ai dám phản tôi
đâu, nhưng nay đã có kẻ làm phản, ắt số tui đã tận rồi.
- Thầy đừng nghĩ thế, theo con chưa đến nỗi nào đâu.
Đệ tử mình ngoài phép thuật ra, con cũng có thể kiềm chế họ
bằng luật pháp, hay ngay cả luật rừng mmh cũng chẳng thua ai.
Con chưa thấy ai trong môn phái này có thể lấn lướt được mình
mà.
- Tui cũng nghĩ như thầy, rững vì thế mà từ trước tới nay tui
cố rèn luyện thầy như một vị hộ pháp của môn phái. Phải thú
thực, tui mang ơn thầy rất nhiều, nếu không phải thầy là nhân
viên An Ninh Quân Đội, cái võ đường này cũng khó sống lắm, nội
đám thầy chú quanh vùng này thôi cũng làm mình bỏ xứ mà đi rồi.
Đệ tử mình lớp trốn lính, lớp đào ngũ, chưa kể chúng mở sòng
bài bất hợp pháp nữa,
đó là những điều mình biết, còn những chuyện chúng làm mình
không hay còn tới đâu nữa. Hôm nay tui có linh cảm tới này về
với Phật Tổ rồi. Thầy đừng cãi tui, tối nay xin thầy xuất sư
liền cho hai thằng nhỏ đi, chỉ có như vậy tui mới yên tâm được.
Vừa nói xong thầy Tư ho lên sù sụ, mới đây mà trông ông khác
hẳn rồi, người ông rút lại, co ro, thật yếu đuối. San biết giờ
này không nên có ý kiến gì ngoài việc nghe lệnh ông, chàng hỏi:
- Thưa thầy, nhưvậy bây giờ con phải làm sao?
Tiếng thầy Tư run run:
- Thầy đi sắm dùm tui mấy thứ làm lễ xuất sư cho tụi nó đi,
tối nay cũng là ngày tốt, tuy không được như ý lắm nhưng như
thế cũng được rồi. Khuya nay thầy giúp tui làm lễ xuất sư cho
tụi nó. Thôi thầy đi đi.
San đứng dậy, chàng chợt nhớ tới vườn Ngải Ma Lai nên nói:
- Thưa thầy, con nghĩ trước khi làm những chuyện khác, xin
thầy nhổ hết đám Ngải Ma Lai đi, vì không trước thì sau chuyện
này đổ bể ra, nhân viên công lực cũng sẽ tới đây điều tra.
Thầy Tư gật đầu:
- Tui cũng đã nghĩ tới chuyện đó rồi, thầy cứ yên tâm đi.
San lui ra, chàng hấp tấp lấy xe chạy ra chợ Thị Nghè mua ít
vải vàng làm khăn xuất sư cùng những của lễ cho buổi lễ chàng
phải làm đêm nay. Chàng phân vân vô cùng, không hiểu trong môn
phái ai có bản lãnh dùng Ngải Ma Lai. Về bùa phép, thầy Tưcó
thể dậy cho các đệ tử một cách dễ dàng, nhưng về ngải nghệ,
ông khó khăn vô cùng. Ngay cả dùng các loại ngải bóp trậc ông
còn không dậy ai, huấn hồ những thứ dộc địa như Ngải Ma Lai ai
mà học được.
San phân vân, cố tìm trong đầu xem có người nào có thể làm
chuyện đó. Đi qua một tiệm bán sách, San giật mình, chợt nhớ
ra những cuốn sách thầy Tư chép về phép tắc, ngải nghệ. Nếu có
đứa nào cả gan ăn cắp nhũng cuốn sách đó kể nhưchúngcó thể
dùng đượcrồi. Bữa hôm chàng chép lại có nói với thầy Tưnhững
cuốn sách này viết như thế này rất nguy hiềm, chàng đề nghị
ông viết bàng một thứ mật mã nào đó hay hơn, vì dù cho có ai
ăn cắp cũng không biết cách mở mật mã mà hiểu được. Hôm ấy
thầy Tư chỉ mỉm cười, ông nói nếu có ai cả gan tới đây ăn cắp
sách kể như ông tới số rồi. Hôm ấy San không đám nói gì thêm
nữa, nhưng ít lâu sau chàng có đem những cuốn sách chàng chép
lại bằng mật mã cho ông coi, thầy Tư có vẻ hài lònglắm, ông
nói: " Thầy cẩn thận nhưvậy tui cũng mừng, nhưng tui mà viết
cái kiểu này làm sao mà đọc được, tui đọc chữquốc ngữcòn khó
khăn, thêm ba cái giống này vô, mai mốt dám đọc lộn nữa mới
không biết phải làm sao. Từ đó trở đi San không nhắc tới vụ
kinh sách nữa, nhưng trong đầu chàng vẫn ái ngại và thường hay
để mắt dòm chừng các đệ tử trong môn phái.về vụ kinh sách này,
nhưng làm sao chàng có thể ngờ được Tam, một anh chàng mù chữ
lại đi trộm kinh sách được, hơn nữa chính Tam muốn học cái gì
thầy Tư lại không cho mà phải trộm cắp chứ.
Về tới võ đường, trời cũng đã tối rồi, San chạy xe vô sân,
chàng vô tình rọi đèn pha vô vườn ngải, San giật mình vì khu
đất đã bị cầy sới lên rồi, không còn một cây ngải nào nữa? Tất
cả cácloại ngải đều bị nhổ sạch? San muốn ứa nước mắt, phải
nói đây là cả một gia tài thầy Tưvừa cho huỷ đi, muốn gầy đựng
một vườn ngải như thế này cũng phải mất ít nhất hai ba năm.
Chàng vội vã chạy vô nhà, hai đứa con thầy Tư mặt mày mếu máo
chạy ra nói:
- Thưa thầy, bố con bệnh rồi, ổng yếu lắm, đang nằm trong
phòng, ổng đang mong gặp thầy đó.
San hơi ngạc nhiên về cách xưng hô của con thầy Tư với chàng,
hàng ngày chúng cũng gọi chàng bằng thầy San nhưng xưng tui,
hôm nay chúng đổi thành con, như vậy có nghĩa là thầy Tư đã
cho chúng biết tối nay chàng xuất sư cho chúng nó rồi. San chỉ
vườn ngải hỏi:
- Ai hủy vườn ngải đi vậy Nhiều?
- Dạ, bố con bảo làm vậy.
- Còn những cây ngải đó đâu?
- Dạ, bố con nói ném xuống sông hết rồi.
San thừ người, chàng tiếc một công trình vừa bị huỷ đi trọn
vẹn, trong dó có bàn tay bồi đắp của chính mình. Chàng để
những thứ sửa soạn làm lễ xuất sư cho con thầy Tư lên bàn thờ,
thắp một nén nhang, cắm lên bàn thờ Tổ. Vừa lúc ấy thằng Phèn
ở đâu chạy uà vô nhà, mặt mày xanh như tào lá hớt hải nói:
- Thầy San ơi, thầy San, em am thầy kháp nơi mà không thấy.
San quay lại hỏi:
- Có chuyện gì thủng thẳng nói, mày làm cái gì mà như đi ăn
cướp vậy.
- Không phải đâu thầy ơi, vụ này quan trọng lắm. Chị Hà bị bắt
rồi, em sợ có dính liú tới vụ thằng Hai Cảnh Sát chết quá.
- Tại sao mày biết có dính dáng tới cái chết của thằng Hai
Cảnh Sát chứ?
Thằng Phèn kéo chàng ra sân nói nho nhỏ:
- Thầy ơi, đừng cho ai hay nhé, hềi chiều em biết thằngHai
Cảnh Sát muốn mở một sòngbầu cua cạnh tranh với chị Hà, em cho
chị ấy hay, chị ấy dặn em không được cho bất cứ ai hay, để chị
ấy tính, thế rồi thằng Hai Cảnh Sát chết cấp kỳ, và chị Hà bị
bắt.
- Mày thấy ai bắt nó đi?
- Dạ cảnh sát chứ còn ai nữa, em thấy cảnh sát đi với thằng
con chú Ba bán hủ tiú đầu hẻm đó.
- Thằng nhỏ con chú Ba bán hủ tiú à?
- Dạ, cảnh sát còn còng nó nữa, lúc ấy em đang đứng với chị Hà
chứ đâu, thấy cảnh sát dắt thằng nhỏ tới, chị Hà định chạy
nhưng không kịp nữa vl thàng nhỏ chỉ chị la lên, thế là chị ấy
bị còng liền.
San nghe nói xanh mặt, chân tay chàng run lẩy bẩy, như thế là
rõ ràng rồi, chàng nói thật nhanh:
- Mày chạy ra chợ nhỏ nói với tất cả mấy đứa tụi mày nghe
ngóng bà con trong xóm bàn tán về vụ này ra sao, được tin gì
chạy về đây cho tao hay liền, còn mày phải trốn đi ngay, càng
xa càng tốt, chỉ được trở về khi nghe tin con Hà đã bị ra toà
lãnh án, nếu mày về sớm hơn cũng sẽ bị bắt ngay đó, tao biết
sức tao không làm gì được cho tụi mày trong vụ này đâu. Thôi
đi đi cưng, mày có tiền không, cầm lấy mấy trăm đi đường này.
Phèn mếu máo:
- Thầy San ơi như vậy là chết em rồi, em còn mấy ngàn để làm
vốn lắc bầu cua của chị Hà đây, nhưng mà trốn đi đâu được hả
thầy. Em đâu có biết ai.
San ngẫm nghĩ một lúc bảo nó:
- Thôi được rồi, mày vô đây tao viết cho một lá thư giới thiệu
với thằng bạn trong Khối Kỹ Thuật Kiệt Kích Mỹ ở Long Thành,
đăng lính đi, nó sẽ giúp đỡ mày, như
vậy mới ổn được, còn cái thân lính đào ngũ của mày khó trốn ở
đâu được lắm. Tao sẽ lên thăm sau, cũng gần đây thôi mâ. Số
tiền của con Hà cứ giử mà sài, coi như tao cho đó.
- Nhỡ thầy Tam kiếm em đòi thì sao.
- Thằng Tam không biết có giữ nổi mạng nó trong vụ này hay
không, chứ nói gì tới vụ đòi hỏi cái gì, tuy nhiên có ai hỏi
mày về số tiền đó, cứ nói tới hỏi tao là được rồi, mày không
có nợ nần ai cái gì hết.
Nói xong San vô rìhà viết thơ giới thiệu đưa cho nó đi ngay,
thằng nhỏ bật khóc ôm chầm lấy San, chàng vỗ về nó một lúc rồi
nói nho nhỏ:
- Thôi di đi em, nếu trể nải không kịp đâu, tao biết thế nào
con Hà cũng khai mày ra thôi, mày cũng khỏi cần ra Chợ Nhỏ làm
gì nữa, để vụ 'đó tao lo được rồi, có một điều chúng mày không
biết, bố thằng Hai Cảnh Sát cũng là cảnh sát mà còn là thứ bự
nữa, tụi mày giết con nó, nó không dễ gì để yên đâu.
Phèn sụt sùi, buông San ra, tới bàn thờ Tổ thắp mấy cây nhang,
lậy xong, ra cửa, nó còn cố quay lại, nói:
- Xin phép thầy San em đi, thầy bảo trọng, em sẽ nghe lời thầy
dặn.
San gật đầu, chàng cũng dưng dưng nước mắt.
- Thôi, mày đi đi, tao sẽ lên đó thăm mày sau.
Khi Phèn đi rồi, San vội vã vô trong gặp thầy Tư ngay, ông nắm
tay chàng, nói:
Tôi đã nghe hết những gì thầy nói với thằng Phèn rồi như vậy
không còn gì để nói nưa, thằng Tam âm mưu với con Hà làm vụ
này chứ không còn ai.
- Nhưng thưa thầy, thầy Tam có biết vụ Ngải Ma Lai ?
- Không, tôi đâu có chỉ cho nó, nhưng bây giờ tôi biết rồi
chính nó ăn cắp kinh sách đưa cho con Hà thôi, tôi cũng hơi
nghi nghi từ trước vì kinh sách tôi để có thứ tự, quyển nào
trước, quyển nào sau, không bạo giờ để lộn xộn, vậy mà có một
lần tôi thấy kinh sách để tùm lum, không còn thứ tự gì, tôi đã
để ý, nhưng lại không nghĩ là thàng Tam vì nó không biết chữ.
Phải thú thực với thầy, tôi nghĩ là thầy tò mò, nhưng cũng
không hại gì, vì những kinh sách ấy thầy biết hết rồi. Cũng vì
vậy mà tôi bỏ qua luôn. Bây giờ thầy bảo thằng Nhiềuphụ với
thầy ra nâng tượng Phật Tổ lên, ở dưới đó có một cái học nhỏ,
có cái hộp, đem vô đây cho tôi.
San ra bàn thừ bảo thằng Nhiều phụ với chàng nâng tượng Phật
Tổ lên, quả có một cái học nhỏ dưới đó, chàng thò tay vô lấy
chiếc hộp như lời thầy Tư dặn. Thì ra thầy Tư còn giấu những
thứ quan trọng ở đây chứ không phải chỉ có mấy cuốn kinh ở
trong ngăn tủ dưới bàn thờ. Chàng đem vô trao cho thầy Tư, ông
run run mở chiếc hộp bảo chàng:
- Thầy lấy cái khăn choàng này ra, mặc vô cho tôi coi.
San nghe lời thầy Tưlấy chiếc khãn lớn đã ngả mầu vàng thật
lợt, cũ kỹ, choàng qua vai. Chàng biết ngay đây là chiếc khăn
xuất sư của ai đó thực lâu rồi, nhưng những chữ bùa trên đó
coi thực lạ mắt, cũng có một số chữ chàng biết, còn nhiều chữ
khác rất lạ. San buột miệng hỏi:
- Khăn này của ai vậy hả thầy?
Đây không phải là khăn xuất sư, mà là Y Lệnh Chưởng Môn của
môn phái mình. Thầy sẽ là Chưởng Môn đời thứ 18 nghe rõ chưa.
Quỳ xuống đi.
San bàng hoàng, chàng run lẩy bẩy, nói:
- Trừi ơi, thầy nói cái gl, con là Chưởng Môn đời thứ 18
con..con…
Thầy Tư ngắt lời San:
- Tui nói thầy quỳ xuống sao còn lôi thôi cái gì nữa.
(Hết Phần 23 ... Xin mời xem
tiếp
Phần
24) |