Nằm bên mợ một lúc, tôi bò dậy. Tôi nhẹ cuốn mình sang phía
bên giường để nhỏm lên. Tôi đến sink để rửa nốt mớ bát đĩa
còn bỏ dở. Tôi mở nhỏ vòi nước, vậy mà mợ cũng nghe.
Mợ nhỏm dậy ngăn tôi : cháu vừa bị ngất xong, đừng dúng nước
có hại, để đó mợ làm cho. Tôi chợt nhớ sự vờ vĩnh của tôi đã
khiến mợ tưởng thật, sự việc lỡ ra rồi, đành phải đóng cho
nốt vai trò. Tôi thưa với mợ : con khỏi rồi, không sao đâu,
nhưng mợ nằng nặc không nghe.
Sợ chần chừ tôi sẽ chạm vào nước, mợ bật dậy như cái lò xo,
phóng ra sink. Mợ giật phăng mớ giẻ trong tay tôi và bắt đầu
kỳ cọ cái đĩa. Mợ vội vàng đến nỗi quên cả sự lõa lồ lúc nãy
tôi đã lột mợ ra trước khi ngủ.
Mợ trần truồng đứng trước tôi, đẩy dịch tôi sang một bên,
đôi mông mợ ngúng nguẩy, người mợ ấp vào cái tủ dưới chậu.
Mợ rửa bát, hai tay vung vẩy, người lắc la lắc lư. Tôi xán
lại gần nhìn mợ làm, cả hai bóng phản chiếu nơi tấm gương
gần đó.
Mợ tiếp tục rửa, người xóc lên xóc xuống, hai cái vú nhún
nhẩy tung tăng. Tôi chăm chăm nhìn một cách mê mẩn. Mợ biết
ý, hơi khuỳnh hai cánh tay co che cặp vú lại. Tôi bảo mợ :
mợ có bộ ngực đẹp quá, hiếm người được như mợ, tại sao mợ cứ
lom khom dấu diếm nó đi.
Mợ nói, không quay mặt ra : nhưng mà bị đàn ông, con trai
lom lom nhìn vào vú, thấy nhột nhạt lắm. Tôi nhìn vào gương
thấy hai má mợ đượm màu hồng. Tôi lại xán gần vào tí nữa,
lúc này thì tôi đã đứng sát sau lưng mợ. Tôi đặt hai bàn tay
lên vai mợ bóp vài cái, dí khuôn mặt vào gần gáy mợ, chỗ
loăn xoăn những chân tóc mai đang dập dềnh bị gió thổi, tôi
thở phì phì.
Tôi cố nắn nót một giọng cơ hồ hết sức thiểu não để khen mợ.
(CõiThiênThai.com) Tôi lầm bầm nói chẳng ra hơi : mợ xem này, hai cái vú đầy và
nặng, vừa đủ thõng xuống mà không xệ. Lại thêm hai quầng to
láng trơn, những hạt sữa nổi duềnh lên lấm tấm. Còn hai đầu
vú nào có khác thoa một lớp son, hồng ánh lên và giâu giẩu
mời mọc, làm sao ai chẳng ham, hả mợ.
Mợ khựng tay lại, hơi rùng mình. Mợ co vai cọ cọ vào chỗ cần
cổ như gãi cái ngứa chợt từ đâu kéo đến, tôi xuýt xoa khen
và kéo đôi tay vuốt dài theo cánh tay mợ. Mợ buồn đến không
sao rửa được nữa.
Tôi cứ khen bừa phứa, linh tinh. Nói mà phì phà đẩy những
hơi thở chập chờn vào gáy mợ. Mợ lính quính lo lắng, cái
quần đùi tôi mặc đã chạm vào mông thịt mợ để không. Mợ cứ
nài nỉ : anh xê ra một chút, mợ nóng quá.
Bây giờ không phải là tôi, mà chính mợ đang muốn lên cơn sốt
rét. Lúc nãy, tôi vờ vĩnh, còn mợ thì nóng người lên thực sự.
Tôi vội lòn hai tay úp lên đôi vú mợ, như kềm giữ cho mợ
khỏi run. Tôi để nguyên hai lòng tay bịn lên đôi vú, không
day mà mợ thấy nao nao.
Tôi nói như chim hót : mợ xem này, hai vú mợ êm và gọn thế
này. Con sờ vào tưởng như đang rờ lên nhung lụa. Mợ thút
thít nấc, tôi phải trấn an : con có làm gì đâu mà mợ sợ. Con
thấy mợ ớn lạnh, con bịn tay để mợ yên tâm thôi.
Mợ dấu mặt đi không dám nhìn vào gương. Tôi thấy cả khuôn
ngực mợ hiện rành rành trên đó. Tôi nói mà lơi hai tay ra để
không che kín cặp vú. Cái quầng và núm vú loe ló ra, tôi òn
ả khuyên cho mợ nhìn ra cái vẻ đẹp của mợ. Mợ còn dấu mặt
vài bận, rồi mới he hé ngước lên.
Tôi doãi rộng hai lòng tay ra, gần nửa cái vú mỗi bên căng
phồng mơn mởn. Tôi hót nữa : đấy, mợ xem vú mợ cực kỳ. Chắc
ngày trước cậu còn, chẳng bao giờ mợ được cậu để yên. Tôi
nói mà chép chép cái miệng. Mợ thở dài sườn sượt.
Tôi biết chắc đã đánh trúng tim đen mợ nên rỉ rả tấn công
thêm : con biết cậu lịch lãm lắm, song giới nam nào có vợ vú
đẹp mà nhịn nổi. Con đoán là cậu sờ mợ cả đêm không thấy
chán, còn chắc gì cậu chẳng đè mợ ra bú ngậm thêm.
Mợ đỏ mặt tía tai, không ngờ tôi bạo thế. Hai đầu vú săn tếu
lại, tôi cố tình giụi các ngón tay vào cho chúng căng thêm.
Tôi bụm vào dưới hai lườn vú, nhấc chúng cao lên và vẩy vẩy
như hắt nước. Mợ khom người lại, nhưng hai cái vú vẫn tung
tăng trong gương.
Không chờ nữa, tôi vừa bóp khe khẽ hai vú mợ, vừa lấy ngón
trỏ và ngón cái vê cật lực vào hai đầu vú lom lom. Sức nặng
của đôi vú cứng dần, tôi bóp thấy chặt chịa hơn nhiều lắm.
Tôi vờ như không biết gì hết, cứ bóp nắn và hỏi lằng nhằng :
sao vú mợ đanh lại vậy, con có làm mợ đau không. Mợ hổn hển
: vú mợ không đau, nhưng mợ thốn thốn kỳ dị lắm. Cứ như có
ai đặt hòn đá lên lăn cho rắn lại.
Tôi vẫn ôm chặt lấy hai vú mợ và nhấc bổng người mợ lên. Giờ
thì cả khoảng háng mợ cũng hiện tràn trên khung gương. Những
sợi lông ngúng nguẩy mỗi khi mợ co đùi lại che hay buông
phịch ra khi bị mỏi.
Tôi quàng một tay giữ hai vú mợ, còn một tay tôi lách tách
hai đùi mợ ra. Con ngao lông được giải phóng ngo ngoe trong
mặt gương tráng thủy. Tôi vuốt ấn rào rào để mợ không vùng
vằng. Tôi lại con cà con kê khen cái hĩm của mợ : chao ôi,
đẹp, đẹp tuyệt. Mợ có cặp vú đã đẹp mà chỗ này con xinh xắn
tợn hơn.
Tôi tránh dùng tên gọi tách bạch cái của quỉ nơi háng người
nữ để mợ khỏi bị xốc. Mợ đạp hai chân ào ào, vùng vẫy cố
thoát ra. Tôi cứ tỉ tê mà tay thì vê xoăn đầu vú và tay thì
di dịch qua lại nơi giữa đùi.
Mợ có vẻ hoảng : đừng cháu, tội mợ. Tôi nghĩ không làm mạnh
không sao thuyết phục được mợ nên chẳng nề hà tôi bụm nguyên
con ngao vào bàn tay mà miết lung tung. Mợ càng giãy, nhưng
liền đó chân chậm dần rồi ì ra.
Tôi nắn nót xoa khắp vùng háng, đè các sợi lông nghe lạo
xạo, trong khi tay thì bíu chặt lấy một bên vú mà bóp, mà
măn. Tôi lạc giọng thất thanh : mợ để con giúp mợ thư giãn.
(CõiThiênThai.com) Con cam đoan mợ sẽ thấy nhẹ mình, con không làm gì xa hơn
đâu. Con biết mợ buồn nên cùng mợ tìm cơn khuây khỏa.
Tôi thọc vào phía trong đùi mợ, chạm phải vô vàn mẩu thịt
mềm mềm quanh đó. Mợ giật người lên như mắc kinh phong, nấc
nấc như bị nghẹn. Cái đầu vú bị tôi xoe giờ rắn lại, tròn vo
và cứng như hòn bi ve, cái núm phều phào giữa hai kẽ tay
tôi, trầm trầy trầm trật.
Mợ bị nhột chặt, ở trên ngực thì muốn bật ngửa ra, trong khi
cái chỗ kín lại đâm quàng vào bàn tay tôi ở dưới. Mợ thun
người lại thì vú lại ưỡn ra, thật chẳng đeo gông mà cúm rụm
người như bị bó. Mợ ngúc ngắc như con đỉa bị đạp bẹp hai
đầu, hổn ha hổn hển, vừa như có cái dùi đâm vào háng, vừa
như có tảng đá chặn lên ngực.
Mợ há miệng đớp đớp hơi, tôi chỉ muốn gắn miệng vào hôn và
bú lưỡi mợ nốt. Tôi làm hăng quá, đến mợ phải kêu lên : ôi,
chết mất, nó tức chỗ này, nó thốn chỗ kia, làm sao mợ chịu
được, con ơi.
Mợ vùng vằng như thế khiến buồi tôi bị động cũng cất ngỏng
lên. Cái quần đùi bị độn quệt quệt vào sau mông mợ. Mợ thấy
rõ cái đầu nhọn của nó quáng quàng xỉa vào người. Mợ càng
kêu toáng lên : đằng trước đã bị nghẽn, đằng sau lại đâm
vào, bố ai mà chịu nổi.
Tôi trấn an liên miên : mợ chịu khó một chút, có vậy mợ mới
trút hết thương nhớ vẩn vơ.
Mợ đâm nổi cáu : anh chỉ được mồm loa mép giải, anh nghịch
mợ đã rồi thì bỏ đó chứ có ích lợi gì đâu. Chẳng thà anh để
mợ nhịn, đằng này anh cứ xóc mợ lên và để chảy thiu ra thì
xóc làm gì.
Mợ không trách mà hầu như trách. Tôi não lòng lúng túng vô
biên. Tôi liều nói đại : mợ muốn thế nào, con chiều thế ấy.
Miễn là mợ vui trong lòng. Tôi nói và lại bóp trên bóp dưới,
day đều cả hai nơi. Cặp vú mợ bị đằn một bên, bị bóp lòi kèn
một bên phều phào trong lòng tay tôi, còn chỗ háng thì đảo
lia đảo lịa như ngồi đồng.
Nước trong giữa đùi mợ đã đượm chảy ra ngoài, cái chất sền
sệt và đặc như hồ. Tôi biết mợ sướng nên càng thụi mạnh ngón
tay hơn. Giờ thì tôi đã thọt hai ngón tay được vào cái lỗ,
vầy vò miếng thịt che lủng lẳng bên ngoài. Tôi co ngón cái
làm nạnh cà lên mảng thịt lặc lè đó, con ngao mợ rướn vểnh
ra, những sợi lông cứng còng vì tụ máu cà rà lên da tay tôi
từng đợt.
Mợ không còn biết xấu hổ nữa, banh toác hai chân ra, chịt
hai tay giữ thít lấy bàn tay tôi và ngoáy đảo cặp mông liên
tục cho cái ngao túy lúy chà lết đã đời. Hai giò mợ chao
chao trên khoảng trống, mợ đánh đu hẳn lên cổ tôi.
Tôi phải ngồi phịch xuống ôm cứng lấy mợ mà khuấy động bàn
tay cho mợ đã. Nhìn cái dáng mợ ngồi chồm chổm như hai càng
con cua mở toác hoác ra, tôi biết mợ tới ghê gớm. Chả thế mà
nước trong háng mợ đùn ra dầm dề, còn hơn người bị huyết
trắng dây dưa, ngứa ngáp.
Mợ bào con ngao lên bàn tay tôi khiếp quá. Như người đi cầu
khỉ sợ ngã xuống mương phải cặp chặt mông mà bào khúc cây
nhỏ xíu. Mợ nói lung tung tí mẹt, tôi chẳng nghe rõ nửa lời,
phải chăm chú mới hiểu ra mợ đòi cào mạnh.(Hết Phần 5 ... Xin mời đón xem
tiếp
Phần
6) |