Một thời gian quá dài, tôi đã
không viết tiếp phần truyện này. Tôi thành thật xin
lỗi đọc giả vì tôi có một số chuyện riêng. Được rất
nhiều bạn đọc giả e-mail quan tâm, tôi sẽ cố gắng
viết tiếp cho xong truyện. Một số đọc giả hỏi, "truyện
chừng nào xong?" tiên đây tôi cũng xin thưa rằng có
lẽ truyện còn dài vì đây là một chuyện tình dài tập.
Những phần sau có lẽ tôi sẽ chuyển qua về một ít ma
quái. Mong đọc giả đọc và cổ võ. Cai Đại Du.
--------------------------
Trông điệu bộ
lén la lén luốt của Dung tôi thầm phì cười. Đúng là
lần đầu tiên hẹn kép, hẹn một thằng con trai như tôi,
nên Dung sợ người ta thấy. Không như tôi, một đứa
từng trải qua bao cuộc tình. Nhìn Dung tôi cảm thấy
thương Dung hơn. Tôi thấy tôi không sứng đáng với
những gì trân quí mà Dung dành cho tôi. Quả thật vậy,
Dung thuần khuyết quá, Dung đáng yêu quá, Dung dễ
thương quá. Tôi đối với Dung lúc nào cũng yêu thương
và muốn trao cả những gì tôi có thể cho Dung, nhưng
tô? thấy mình không sứng đáng. Vì cái trân quí của
tôi, tôi đã đánh mất nó từ lâu. Nhiều lúc tôi lại
cảm thấy mình nhơ quá so với Dung. Tôi biết vậy và
hứa với lòng mình rằng chẳng bao giờ làm những chuyện
có lỗi với Dung nữa.
Hoàng hôn tắt, để nhường chổ cho bóng tối. Dung đi
ngang qua tôi rồi dừng lại nói nhỏ vào tai tôi:
- Dung đợi Du ở phía sau khu nhà thờ nha, nơi nhà kho
chứa cũi. Đừng đi theo Dung sát quá, người ta thấy kỳ
lắm.
Tôi đi theo Dung, tôi giữ khoảng cách giữa tôi và
nàng. Dáng Dung đi uyển chuyển đến khu nhà thờ trông
thật khiêu gợi, thật hấp dẫn. Tôi vừa đi vừa ngắm
dáng nàng mà không khỏi bật lên một câu khen thầm:
"Dung của tôi đẹp thật. Đẹp toàn diện về dáng lẫn tư
cách."
Dung rẽ vào khu nhà thờ và mất hút sau cánh cửa rộng.
Ở cái làng Lương Sơn này chỉ có một ngôi nhà thờ duy
nhất. Tôi nghe nhiều người trong xóm nói khu này trước
kia là đồn trú của thực dân Pháp, nên có rất nhiều
thây ma, vong hồn oán tử. Thấy Dung đi vào đó tôi
cũng sợ và e ngại cho Dung, e ngại cho mình. Tôi tự
hỏi lòng mình là tại sao Dung lại hẹn tôi ở một nơi
ma quái và vắng bóng người như vậy. Chợt tôi lại
thốt lên, "hay là?"
Mặt trời đã tắt hẳn, xa xa trong bóng đêm những ngọn
đèn dầu loe loét được thấp lên. Chúng bập bùng trong
đêm, và tiếng côn trùng rả rích làm tăng thêm vẻ u
tối của một khu nhà thờ không người. Dung dừng lại
trước hai cây dâm bụt lòa xòa đầy cành la,?trước
sân. Dung ngồi xuống. Tôi tới bên Dung và ngồi xa xa
cách Dung một khoảng. Chợt tôi và Dung cùng lên tiếng:
- Dung?.Du?.
"Dung nói trước đi" tôi bảo Dung.
"Du nói trước đi"
- Vậy Du nói nhé. Ngày mai là Du đi rồi, Du rất mừng
khi nhận và đọc lá thư hẹn của Dung ngày hôm qua. Cả
đêm Du không ngủ được, Du?.
Dung ngắt lời tôi:
- Du đừng nói nữa, Dung cũng vậy. Cũng chẳng khác gì
Du. Dung mong thời gian trôi nhanh để có thể gặp riêng
Du. Dung nghĩ nơi hẹn hò, nhưng Dung không thể nào nghĩ
ra nơi nào cho thích hợp. Cho đến hồi sáng này Dung đi
nhà thờ thấy khu nhà kho bỏ trống, nên Dung?
Tôi tới bên Dung, nắm lấy tay nàng. Tôi đặt một nụ
hôn nồng nàn nhất lên bàn tay của nàng. Bổng người
Dung run lên. Dung ôm chầm lấy tôi, thút thít. Những
giọt nước mắt lan đều trên má Dung. Tôi ôm ghì lấy
Dung, hôn lên mắt Dung. Đôi mắt mà giờ đây đã đẩm
lệ. Dung khóc. Tôi không biết vì sao nàng lại khóc.
Có lẽ nàng quá sung sướng khi gặp tôi, hay có lẽ
nàng không nở xa cách tôi vì đây là lần chia tay cuối
cùng không biết khi nào chúng tôi mới có dịp gặp lại?
Tôi không biết và không cần phải biết những điều ấy.
Tôi khẽ nhẹ hôn lên môi nàng. Đôi môi nàng run lên.
Nó cong cớn, đầy mộng nước. Chúng tôi trao cho nhau
những nụ hôn nồng cháy. Chiếc lưỡi mềm mại của tôi
luồn qua miệng Dung, tách hàm răng trắng đều của nàng
ra để tìm chiếc lưỡi nàng. Tôi mút lấy lưỡi Dung. Mùi
nước miếng thơm ngọt của Dung trào qua miệng tôi. Chắc
có lẽ đây là nụ hôn đầu tiên trong đời tôi nhớ mãi.
Ở Dung không giống như ở Trung, hay ở Tư. Người Dung
toát ra một vẻ ngọt ngào, thuần khiết, rất sử nữ.
Tôi hôn môi Dung. Những nụ hôn say đắm. Tay tôi lùa
vào tóc nàng. Tôi cố hít vào lồng ngực mùi thơm của
da thịt, mùi thơm của tóc, mùi thơm của dầu gội đầu
bồ kết? Dung ôm ghì lấy tôi. Tôi thủ thỉ vào tai Dung:
- Dung có hối hận cho đêm nay không?
Dung nguầy nguậy lắc đầu thầm bảo tôi:
- Không? Dung không bao giờ hối hận bất cứ chuyện gì
sãy ra đêm nay. Dung yêu Du, Dung có thể trao hết cho Du?
Không đợi Dung nói hết câu, tôi đã ngăn lời nói của
nàng bằng một nụ hôn. Tay tôi từ từ mò xuống và
bóp vào đôi bờ mông săn chắc của Dung. Tay tôi sờ
khắp người nàng, lưng nàng, rồi ngực nàng. Mỗi lần
tay tôi đi đến đâu là Dung thở mạnh đến đó. Hơi thở
nàng dồn dập, đứt quảng. Tôi từ từ cởi từng cúc áo
của nàng, cởi bỏ chiếc áo ngực. Dung cũng vậy. Dung
giúp tôi trút bỏ những gì vương vấn trên người tôi.
Khi Dung đưa tay lên kéo ở dây kéo quần, người Dung
càng run hơn. Tay nàng run đến độ không mở ra được.
Tôi giúp nàng mở quần tôi ra.
Còn tôi. Vừa mở đến đâu, tôi hôn Dung đến đó. Khi
chiếc áo bà ba mầu tím nhạt và chiếc nịt ngực của
Dung được cởi ra, tôi đưa chiếc lưỡi của mình đánh nhẹ
lên đầu hai núm vú. Dung run cả người. Tôi bú vú
Dung, nút nhẹ lên cả hai đầu. Tay tôi luồn vào lưng
quần của nàng và kéo nó ra. Tôi đặt Dung xuống nền
xi măng láng. Có lẽ Dung đã chuẩn bị từ sáng hay sao
ấy, nơi đó được quét dọn rất sạch vì tôi không cảm
giác rằng có cát đất trên nền. Vã lại khi tôi cởi
áo và quần của Dung, ngay cả áo quần của tôi, tôi
cũng lót sẳn dưới đó cho nàng khỏi lạnh lưng. Tuy vậy,
Dung vẫn thót người khi tôi đặt Dung xuống nền si măng.
Tôi hôn nhẹn nhàng bờ ngực nàng rồi từ từ hôn
xuống. Khi hôn xuống rốn nàng, tôi đánh nhẹ đầu lưỡi
của tôi vào lổ rốn nàng. Dung hẫy người lên có vẻ
rất kích thích.
Rồi nó cũng đến?
Tôi nhẹ, rất nhẹ, liếm vào lồn nàng. Nước dâm thủy
của nàng chảy ra lai láng. Tôi uống hết. Tôi mút lồn
nàng, bú lồn nàng. Tôi mút hột le nàng. Nàng ưởng
người lên, hẩy hẩy mông vào miệng tôi để cho miệng
tôi càng sát với lồn nàng khi tôi chạm vào hột le
nàng. Dung rên rỉ, quằn quại trong cơn đê mê của thể
xác. Tôi ngồi dậy, cầm con cặt đã cương cứng của mình
tự lúc nào, từ từ đặt trên lồn Dung. Toàn thân nàng
hẩy lên để đón lấy con cặt tôi. Từng chút một, từng
chút một, tôi đưa dương vật tôi vào âm hộ ấm áp đầy
nước nhờn của nàng. Tôi làm rất khẽ và nhẹ vì tôi
biết Dung là người còn trong trắng. Khi đầu khất của
tôi vào trong âm hộ nàng thì nó chợt dừng lại. Dung
rên rỉ?
Tôi nghĩ có lẽ tôi đã chạm vào màng trinh của Dung.
Tôi sợ nàng đau nên chưa dám đút mạnh vào thì ở dưới,
Dung đã nắc mông đít nàng lên. Dung hít hà kêu đau.
Tôi biết Dung đau lắm. Tôi để con cặt tôi trong lồn
Dung một hồi lâu cho cảm giác dễ chịu đôi phút rồi
tôi bắt đầu hẩy mông. Tôi làm những động tác mà
tất cả loài vậy trên trái đất đều làm đó là truyền
giống. Tôi nắc Dung. Tôi ôm ghì lấy Dung. Cảm giác
ngây ngất cứ bay bay. Cửa mình Dung siết chặt lấy con
cặt tôi. Dung rên lên trong cơn thống khoái. Còn tôi
càng lúc càng nắc mạnh. Tôi thở mạnh và ôm chầm
lấy Dung. Tôi hôn lên mắt nàng, lên môi nàng. Tôi
nắc và nắc. Những tiếng chèm nhẹp lách chách của
tiếng nước lồn và tiếng hai vật âm dương chạm vào
nhau trong đêm thanh vắng của sân sau khu nhà thờ tạo
nên một âm thanh đầy dục vọng. Và cứ thế tôi nắc
Dung?
Cho tới một lúc sau, toàn thân tôi như ngàn con kiếng
chạy khắp mình. Tôi biết tôi sắp xuất tinh. Còn Dung
thì quằng quại. A? hộ Dung siết chặt lấy dương vật
tôi. Tôi nắc thật mạnh vào lồn Dung lần cuối. Tinh
trùng tôi bắn xối sã vào lồn Dung đầy ứ. Xong, tôi
ôm Dung, hôn Dung và bú vú Dung. Chưa đầy năm phút,
dương vật tôi lại cương cứng. Tôi hỏi Dung:
- Em có mệt không? Em có sung sướng không?
Dung ôm chầm lấy tôi, khóc. Những giọt nước mắt hạnh
phúc lan đều trên má Dung.
Tôi hôn Dung và tiếp:
- Cho anh một lần nữa nhé?
Dung khẽ gật nhẹ đầu và tôi lại tiếp tục đút cặt
mình vào lồn Dung mà nắc. Chúng tôi quằn quại trong
cơn ái ân và hôn nhau cho đến lúc mệt nhừ. Tôi quá
mệt, cả hai chúng tôi định ngủ lại nơi hoang vắng này,
nhưng chúng tôi lại sợ nên tôi bảo Dung:
- Mình về nha em. Ngày mai anh đi rồi, qua bển anh sẽ
viết thư về cho em. Em nhớ nhé. Anh yêu em quá. Em Dung
của anh?
Dung ôm chầm lấy tôi. Dung không nở rời xa tôi, tôi
hôn Dung rồi cả hai chúng tôi chia tay. Khi tôi mặc áo
vào thì mới biết trên áo tôi dính toàn là tinh trùng
của tôi và máu trinh của Dung. Tôi không mặc áo vào
mà để trần vậy đi về nhà. Hên cho chúng tôi, ở cái
làng hẻo lánh này ai cũng lên giường ngủ sớm để
ngày mai còn phải ra đồng.
Khi về đến nhà, nhà tôi đã ngủ hết. Trong ánh sáng
lờ mờ của ngọn đèn trên bàn thờ, tôi mở chiếc áo
ra xem. Trên đó, một vết máu trinh và tinh khí của tôi
còn lợn cợn trên ấy. Tôi hôn lên tì vết ấy như thể
hôn lên lồn Dung và nâng niu chiếc áo ấy, xếp gọi
lại bỏ vào ba lô làm hành trang để lên đường đi Sài
Gòn, rồi đi Mỹ.
Tôi trèo lên tấm phản cố dỗ cho mình một giấc ngủ,
nhưng tôi không tài nào ngủ được. Tôi cứ thao thức
nghĩ về Dung mãi. Tôi thiếp đi lúc nào chẳng biết.
Bắt đầu viết 9:00 12/11/01. Xong 11:05 cùng ngày.
(Hết Phần 6 ... Xin xem tiếp
Phần
7) |