Chia tay với Uùt An bên ngôi miếu cạnh gốc cây mắm già.Ba Bình
đi vội trong đêm,sáng ra đã đến một thị trấn nhỏ.Bến xe đang
đông người.Năm sáu chiếc xe đò nhỏ đang chuẩn bị đón khách và
lên hàng.
Cô bán vé đóng sập cửa xuống treo chiếc biển nguệch ngoạc hai
chử “Hết Vé” trước con mắt thất vọng của đám đông hành
khách.Ba Bình lo lắng quay ra.Đang ngẩn ngơ không biết về đâu
thì một bàn tay nắm lấy Ba Bình,tiếp theo là tiếng mời chào
chèo kéo:
- Về Long An,anh Hai ơi! Khỏi vé! Có tiền đi liền!
Chưa kịp phản ứng gì,thì chú lơ đã lôi anh đến bên chiếc xe
đang nổ máy,đẩy anh lên phía sau xe giữa đống bao bì và cần xế
ngổn ngang chật như nêm cối.Ba Bình ngồi thu mình trong một
góc giữa đám hành khách,nhìn quanh,yên tâm dần,vì thấy xung
quanh không ai để ý đến mình.
Khi mặt trời đã lên cao,xe chạy đến cầu Bến Lức,Ba Bình xin
xuống ngang đường,không dám theo xe về bến trong thành
phố.Đứng lẫn trong đám khách đón xe quá giang ở ven đường Ba
Bình tìm được một chiếc xe tải chạy về Cà Mau.Người lái xe đếm
xong sấp bạc,nhét vào túi quần rồi bảo anh:
- Chú cứ ngồi đó,nếu Công an tới xét xe,chú cứ nhận là đi theo
tôi bốc vác,áp tải hàng.
Xe chạy mãi đến tối,khi trăng lên,xe mới chạy đến một phố nhỏ
bên một dòng kinh thẳng tắp.Đó là phố Rạch Muồn,nơi Ba Bình
phải xuống để đi tiếp một chặng đường nữa bằng ghe máy.
Chiều hôm sau anh đã tới được Ấp Sân Chim.Đó là cái đích cuối
cùng mà anh và Huệ Trắng đã mơ ước từ những ngày còn nằm ở đồn
binh Duyên Hải.Huệ Trắng đã kể lại tỷ mỷ từng chặng đường và
điểm mốc của hành trình mà cô đã theo mẹ về thăm ông ngoại từ
ngày còn nhỏ.Qua mỗi đoạn đường đó,Ba Bình lại thấy dường như
bóng của Huệ Trằng vẫn còn đâu đây giúp cho anh nhận ra chặng
đường,khỏi phải ngở ngàng lúng túng.Huệ Trắng đã phải vĩnh
viễn nằm lại Duyên Hải.Chặng đường hôm nay không bao giờ Huệ
Trắng còn thấy nữa.
Khi mặt trời sắp lặn,Ba Bình đã băng qua những cánh đồng ngập
nước,dấu vết của những rừng chàm tàn lụi,đến được ngôi nhà ông
ngoại Huệ Trắng.
Đó là một căn nhà gỗ cũ kỹ nằm giữa một mãnh vườn rộng cây cối
xơ xác,vắng vẻ.Mãnh vườn không có cổng,chỉ một lối đi vào được
quét dọn sạch sẽ,còn hai bên là cỏ mọc xô bồ và ngổn ngang lá
rụng.
Đang ngẩn ngơ chưa biết hỏi ai,chợt Ba Bình thấy một bóng
người lặng lẻ nhảy nhót ở một góc vườn.Giữa những mảng sáng
yếu ớt hắt lên trên nền trời chiều,bóng người chỉ còn là một
hình khối đen sẩm,với những động tác kỳ quái,chờn vờn,loạng
choạng như phù thủy đang bắt quyết gọi âm binh.
Anh mạnh dạng tiến nhanh đến bên bóng người,cố kìm bớt nỗi hồi
hộp.
- Chào ông!Oâng có phải là ông Tư ?
- Uûa!mà chú là ai mà biết tôi hả?
- Con từ Sài Gòn xuống.Con là bạn của Ngân Huệ.Cổ chỉ đường
con tới thăm ông.
Oâng già nắm lấy tay Ba Bình mừng rở hỏi dồn dập:
- Vậy hả?Vô nhà đi.Ở Sài Gòn xuống đây lâu mau rồi?Chú gặp con
Huệ khi nào?Nó có khoẻ không?Lâu quá,mong hoài mà chẳng thấy
thư của nó.Hiện giờ nó ở đâu?
Ba Bình ngập ngừng cố nén xúc động:
- Dạ,thưa ông Tư,cũng lâu rồi,tới mấy tháng lận……Ngân Huệ đã
vượt biên rồi.Oâng Tư biết chưa?
- Biết.Ba má nó đi chuyến trước đã tới nơi,gửi thư về rồi.Nó
đi chuyến sau,mãi tới giờ chưa thấy thư.Chú đem tin mừng của
nó cho tôi hả?
Ba Bình chết lặng.Tim anh nghẹn lại như bị ai bóp chặt.
Oâng già vẫn hồn nhiên chuyển sang chuyện khác:
- Sáng nay vừa nghe tiếng chim báo khách,tôi đoán mãi không
biết ai sẽ đến đây.Chúng nó đi hết rồi,giờ chỉ còn mình tôi ở
lại,vắng vẻ quá,thấy chú tới,chẳng khác gì thấy con Huệ trở
về.Vô nhà đi,rồi kiếm chút đồ nhậu.Tối nay có chú,ta nhậu suốt
đêm.
Đêm ấy,hai ông cháu ngồi trước hiên nhà đến tận khuya.Xị rượu
thuốc bắc Ngũ xà đại hội mới vơi được vài ly rồi bỏ dở không
ai buồn uống tiếp.Ba Bình kể cho ông Tư tất cả những chuyện
bất hạnh xãy ra trong đời anh và Huệ Trắng.
Oâng Từ Tràm đón nhận chiếc nhẩn vàng do Ba Bình trao lại,xoay
trở mãi trong tay.Chiếc nhẫn đã mang theo tất cả tâm tư ước
nguyện của Huệ Trắng trong những ngày long đong vất vả trốn
trại ra đi.Và khi Huệ Trắng không may bị nạn như có một sự
linh thiên kỳ diệu nào đó,bàn tay đeo nhẩn vẫn còn lại như
linh hồn cô theo bước anh về đến tận đây.
Oâng tư rưng rưng nước mắt giọng nghẹn ngào:
- Vậy là chúng nó bỏ Tư đi hết rồi con ạ.Tư vẫn hi vọng chúng
nó đi tới đâu rồi cũng có lúc trở về nhìn lại quê hương.Chỉ
tội cho con Huệ…số nó khổ sở lận đận nhất nhà…
Nhìn thấy ông Tư như vậy,bất giác anh nhớ đến đêm trăng kinh
khủng trên sông Vàm Nâu và chua xót nghĩ rằng chính vì lỗi của
mình mà anh đã mất Huệ Trắng.Anh luống cuống nâng chén rượu
lên dốc một hơi cạn sạch.Men rượi nặng bùng lên rừng rực như
muốn thiêu cháy tất cả những gì còn lại trong đời anh.
Khi nỗi đau đã dịu đi,ông Tư hỏi Ba Bình:
- Giờ con tính sao.Mai mốt có định vượt biên nữa không?
- Con bây giờ như người bị quê hương từ bỏ.Muốn ở lại nhưng đi
đâu cũng không có đất trú chân.Họ đang lùng bắt con gắt
gao.Không ai có thể minh oan cho con được.Nếu họ bắt,thì cũng
chẳng cần tòa xét xử,con sẽ bị đưa đi cải tạo không biết bao
giờ được tự do.Chắc rồi con cũng phải đi.
Oâng Tư ghé sát lại Ba Bình,giọng trầm hẳn lại:
- Cực chẳng đã mới bỏ quê hương ra đi.Con đã tính như vậy thì
… để ông Tư tính cho,ông Tư có thể thu xếp cho con,ở lại với
ông Tư ít hôm đi đã,đừng ngại.
Mấy hôm sau ông chèo ghe đưa Ba Bình ra tận Rạch Muồn để đón
xe đò.Oâng không nói ra,nhưng Ba Bình hiểu rằng khi anh đi ông
Tư rất buồn.
*
* *
Biển đen ngòm,mù mịt,chỉ có tiếng sóng rì rào như từ một thế
giới hư vô,bí mật vọng về.Bãi cát trắng chỉ còn là một dải
sáng lờ mờ như một đường phân giới kẻ ngang giữa mặt biển âm
u,với mặt đất tối tăm.Hàng cây đen sẫm đứng lặng lẻ như bức
thành kéo dài ra vô tận.
Đêm nay,hơn năm chục người đang ẩn náu trong bóng tối của
những hàng cây âm thầm đón chờ một tín hiệu để vượt qua đường
phân giới trắng mờ hư ảo đó.Họ sẵn sàng trao cả tương lai và
tính mạng mình cho mặt biển mênh mông ,đầy bất trắc.
Ba Bình đang nằm dài lặng lẻ sau một gốc cây bỗng thấy có hai
bóng đen nhè nhẹ bước tới.Họ không phát hiện ra Ba Bình,nên
ngồi sát ngay phía trước anh.Trong bóng tối dày đặt có tiếng
người con gái thúc thích,và tiếng người con trai dổ dành:
- Bình tĩnh đi em.Có gì đâu mà em sợ!
- Em không muốn xa anh.Ngày mai sẽ ra sao?
- Ngày mai,ra biển khơi,sẽ có tàu quốc tế đón chúng ta.Em vẫn
mãi mãi bên anh.
- Em lo lắm…nếu gặp bọn cướp biển,em sẽ nhảy xuống nước,không
thể để sa vào tay chúng…-- Không can gì.Đừng lo em.Cướp biển
không thể làm gì nổi chúng ta.Chuyến đi này,chúng ta đã có ông
Ba Bình bảo vệ.
- Ba Bình là ông nào?
- Là tướng cướp mà báo chí ngày trước đã tường thuật,nổi tiếng
một thời,em không biết sao?
- Oâng ấy quen với bọn cướp biển à?
- Chẳng quen thì trong giới giang hồ hẳn biết tiếng nhau,cũng
phải nể nhau.Nếu đụng độ ổng hẳn phải biết cách nói chuyện
phải quấy với chúng.
Ba Bình thấy tim mình thót lại,máu nóng bừng dâng lên mặt.Anh
bực bội đứng dậy,bước đi dọc theo hàng cây.Thì ra đến phút
cuối cùng,tên anh vẫn đặt ngang hàng với bọn hải tặc.Anh định
tìm lảo chủ ghe cho hắn mấy bợp tai.Nhưng anh chợt nhớ ra lảo
chủ ghe đã để cho anh đi chuyến này chẳng tốn một xu.Thì ra
việc đời có đi có lại.Bác sĩ,võ sĩ được miễn nộp cây để dọc
đường có nhiệm vụ chăm sóc sức khoẻ và an toàn cho mọi
người.Chẳng qua đó cũng là cái giá phải trả.
Còn đang suy nghĩ thì bên cạng anh có tiếng gọi rất khẽ:
- Anh Ba!Nghe tên anh hổm rày giờ mới thấy.
Ba Bình quay lại.Trong bóng tối mờ mờ nhưng anh vẫn nhận ra
cái dáng quen thuộc :
- Uûa!ông giáo Linh!
- Trái đất tròn,hôm nay lại gặp anh Ba.
- Oâng giáo ở Bầu Sấu trở về hồi nào?Oâng có khoẻ không?
- Vẫn khoẻ!Một tháng sau khi anh đi thì tôi được tha.Lần này
chắc thoát khỏi Tắc Bầu Sấu.
- Sau khi cháu đi,anh em sống ra sao?
- Vẫn như cũ.À!anh Ba có biết chuyện động trời xãy ra có liên
quan đến anh Ba chứ?
- Chuyện gì?Oâng giáo kể cháu nghe coi?
- Chuyện thứ nhất,một vụ nổi loạn cướp súng,dùng vũ lực uy
hiếp lãnh đạo,do anh là thủ phạm.Họ tư giấy truy nã anh về tội
phạm hình sự.
Ba Bình thở dài:
- Việc đoạt súng là bắt buộc.Cháu đã treo trả hai khẩu súng
cùng với số đạn nguyên vẹn ở lán trại Cống Tôm.
- Nhưng theo hồ sơ họ lập,thì hai khẩu súng đó anh cướp mang
đi.Do đó ghép anh vào tội bạo loạn.
Ba Bình căm phẩn kêu lên:
- Nói láo!Bịa đặt ngang xương.
Oâng giáo Linh vẫn tiếp tục:
- Còn cô Nguyệt Hương trực gác vào đêm cô Huệ trắng trốn
đi,cho nên bị giam đói hai ngày,và chịu thêm ba tháng tù để
thế mạng.Tất nhiên,có tiền là êm xuôi tất cả,bây giờ vẫn bình
yên.À,con cô Huệ Trắng, bữa đó sao?Hôm nay đi cùng chuyến này
với anh chứ?
Ba Bình cố nén xúc động trả lời:
- Huệ Trắng đã chết rồi.Cá sấu rút mất khi đi qua Tắc Vàm Nâu.
Tiếng kêu của ông giáo bật lên nghẹn ngào rồi kìm lại trong
đêm vắng lặng.Sau khi bình tỉnh ông giáo cầm tay Ba Bình nói
tiếp:
- Thành thật chia buồn cùng anh Ba.Ở trường ai cũng cầu mong
cho anh ,và cô Huệ Trắng,tin rằng hai người đã vượt yên ổn.Sau
đó còn một việc ghê gớm nữa:Tám Hoạnh trình báo là anh cướp đi
rất nhiều tiền bạc.
- Bữa đó cháu với Huệ Trắng chỉ lấy đi vài thứ thực phẩm cần
thiết.
- Ờ.Vậy mà sáng sau họ giới nghiêm toàn trại,phong tỏa hiện
trường để lập biên bản điều tra hình sự.Kết quả nông trường
mất toàn bộ tiền lương anh em,tiền sắm vật tư muagiống,thuốc….
Ba Bình nghiến răng nắm chặt hai tay:
- Tám Hoạnh!Mày thật là hèn hạ!
- Anh em phải đói cả tuần,nhưng ai cũng biết anh không bao giờ
làm việc đó.Mấy ông ăn nhậu rồi nhân dịp đổ vấy cho anh để phi
tang.Tuy vậy thủ tục biên bản khám nghiệm rất đầy đủ,và lệnh
truy nã anh lập tức được thông báo khắp nơi.Ai bắt được anh sẽ
được thưởng ba mươi giạ lúa.
Ba Bình nghe chuyện ông giáo Linh kể lại,bừng bừng nổi giận.
Bỏ lại sau lưng bờ cát trắng,anh đi,đi mãi trong đêm.Sương đêm
lạnh dần cũng không làm anh dịu lại.Giờ đây anh chỉ còn một
nỗi khao khát quay về giáp mặt với bọn Tám Hoạnh để thua đủ
một phen.
*
* *
Ngậm trong miệng lưỡi dao bén ngót,Ba Bình vừa bơi qua sông
Soài Rạp vừa luôn luôn cảnh giác theo dõi những dấu hiệu bất
thường trong làn nước sâu thăm thẳm để đề phòng cá sấu.Những
người có kinh nghiệm trên sông thường nói là cá sấu chỉ đớp
được người bơi ngang vì vưa tầm miệng nó hả ra.Do đó Ba Bình
phải luôn luôn bơi đứng và sẳn sàng rút lưỡi dao găm đang cắn
chặc giữa hai hàm răng.
Khi bơi quá nữa dòng sông phía Vũng Tàu mây đen đã kéo đến mù
mịt kèm theo gió lạnh và sấm chớp ầm ầm loang loáng.Anh cố sức
vượt sông lên bờ đến chiếc lô cốt năm xưa trước khi cơn giông
ập tới.Gần đến nơi Ba Bình hết sức ngạc nhiên.Một thứ ánh sáng
xanh mờ leo lét tỏa sáng trong miếu.
Anh thận trọng tiến dần từng bước,vừa tiến vừa quan sát hiện
tượng kỳ lạ.Thứ ánh sáng quái đản đó không lập loè như ma
trơi,không tụ lại một điểm như ánh lửa trong đêm,mà dường như
do bề mặt vách đá đồ nát tự phát sáng.
Rón rén nhẹ nhàng vòng theo hướng sau,qua một lổ nhỏ Ba Bình
nhìn vào giật nẩy người vì một quang cảnh bất ngờ.
Bốn người đàn ông đang quây quần đánh bài trên bệ đá mà xưa
kia anh với Huệ Trắng nằm trên đó.Họ chơi lặng lẻ.Thứ ánh sáng
ấy là do ánh sáng huỳnh quang tỏa ra từ những chiếc đèn ống
chạy ác-quy.
Anh nhẹ nhàng men theo bóng tối lần về phía trước.Vừa tới cửa
chính anh dừng quay lại.Một bóng người đứng yên như pho tượng
trong khuôn cửa.May quá,Ba Bình đừng trong hốc tối nên người
đó không thấy.Chiếc áo mưa bằng ni lông trong suốt trùm lên
đầu và toàn thân người ấy như một lớp voan nhẹ.Trong lớp ánh
sáng đó nổi bật lên một thân hình người con gái cân đối và nở
nang,bó chặt trong chiếc quần jean chật cứng và chiếc áo thun
căn phồng.
Bổng cô gái nói to,nhưng âm điệu vẫn dịu dàng trong trẻo.
- Đi thôi,mấy chú.Mưa cũng phải lên đường.
Giọng nam trẻ trung đáp lại:
- Còn sớm chị Ba ơi.Lát nữa hết mưa hãy đi vẫn còn kịp mà
- Chị phải có mặt ở Ngã ba Vàm Nâu đúng mười giờ đêm.Muộn mất
rồi em.
- Chị Ba đừng lo ghe không chạy lẹ.
Thì ra cô gái đang có ai hẹn hò đêm nay.
Mà lại ở ngay Vàm Nâu,đoạn sông vắng vẻ,toàn những cây chà
là,ráng đại,cóc kèn…đâu có người nào sinh sống ở đó được?Chỉ
có con cá sấu trú ngụ ở đó tha mất Huệ Trắng của anh…Tự nhiên
Ba Bình linh cảm thấy cô gái kỳ lạ bí ẩn này có điều gì liên
quan đến anh,thu hút anh mà anh không tài nào lý giải nổi.
Chắc rằng những ngưởi này có chiếc ghe ở đâu đây.Anh lùi
lại,men theo bóng tối tìm đường lội ra sông.Bên bờ lạch,anh
tìm thấy chiếc ghe của họ ,không người.Phía sau,ca-bin buồng
lái nhô cao tối om.Phía trước,khoang hàng trống rổng phủ tấm
vải bạt lớn.Anh lật tấm bạt lên chui vào nằm dài dưới sạp
thuyền.
Lát sau mưa ngớt có tiếng người lao xao.Mạn ghe rung nhẹ,máy
nổ.Chiếc ghe bắt đầu rời bờ bồng bềnh lướt đi.Ba Bình dự định
khi dừng lại Vàm Nâu.Tựa lúc người lái không chú ý,sẽ trườn
theo mạn ghe xuống bơi vào bờ.
Chiếc ghe đang chạy thẳng bổng dừng lại một cách nhẹ nhàng,rồi
lường ghe rung rinh theo tiếng chân đều đặn dọc thành
ghe.Tiếng người trai trẻ vang lên:
- Chị Ba về nghen.Vẫn còn sớm vậy mà chị Ba lo hoài.
- Cảm ơn mấy chú.Giờ này mấy chú đi mấy giờ mới tới nhà?
- Nước đang đứng,lát nữa chạy xuôi.Từ đây về Tắc Bầu Sấu chỉ
khoảng hai giờ nữa thôi.
Ba tiếng Tắc Bầu Sấu làm Ba Bình hiểu ra chiếc ghe này là của
Trường Cải Tạo cho cô gái quá giang rồi đi tiếp về trường.Anh
vẫn băng khoăn không biết cô gái ấy là ai mà được mấy người
thanh niên trọng vọng như vậy.Nhớ đến việc chính anh quyết
định theo ghe về Tắc Bầu Sấu.
Chiếc ghe tắt đèn pha, tăng ga,lướt đến cũng nhẹ nhành như khi
dừng lại.Ba Bình thận trọng đẩy tấm bạt lên.
Mưa đã tạnh.
Bên ngoài vẫn tối đen không hề có dấu vết nhà cửa xóm ấp.Vẫn
những hàng cây lờ mờ dưới ánh sáng sao,trải dọc bên bờ,chỉ duy
nhất nổi lên một gốc cây khẳng khiu gần ngã ba sông.
Chính anh và Huệ Trắng đã qua sông ở gần đoạn này.Anh bồi hồi
xúc động như thấy đâu đây vẫn còn bóng dáng của Huệ Trắng khi
cô cởi hết quần áo vào bọc đưa anh.Toàn thân cô trắng mịn màng
dưới ánh sao khi trườn mình xuống nước.
Bốn bề vắng lặng.Nước sông lên đầy,tràn ngập sát bờ.Chiếc ghe
vẫn trườn đi thẳng tắp trên mặt nước êm như nhung mịn.
*
* *
Chiếc ghe gỗ về đến Tắc Bầu Sấu đã gần nữa đêm.Mấy anh thanh
niên buộc ghe rồi về nhà.Ba Bình nghe ngóng thấy yên bèn lật
tấm bạt,lên bờ.Anh nhận ra chiếc ghe cặp vào một nhánh sông
cạn sát gần ngôi nhà Ban Lãnh Đạo.Máy điện vẫn còn chạy,các
ngọn đèn trong nhà và ven đường vẫn còn sáng rực.
Nhiều căn nhà đã được xây cất lại ngay ngắn rộng rãi.Một vườn
hoa tròn xinh xắn giữa sân,ở giữa là một chiếc cột cờ mảnh dẻ
và cao vút sơn từng khoanh đỏ trắng xen nhau.Phía trước vẫn là
con đường dẫn ra bến tàu.Ngoài bến giờ đây có một chiếc tháp
cao ngất đặt trên chiếc tàu sắt nổi bật giữa màn đêm.
Tất cả đã ngủ yên,chỉ còn ánh điện trong nhà Ban lãnh đạo còn
sáng và loáng thoáng có bóng người ngồi.
Ba Bình men theo dải bóng tối,vừa đi vừa nghe ngóng,thận trong
tiến dần đến bên thềm phía sau để quan sát những người trong
nhà.Trên chiếc bàn lớn không còn quang cảnh thức ăn đồ nhậu
bừa bãi mà chỉ có 4 người đang quây quần thảo luận điều gì.
Ngồi trước chiếc bàn lớn ,vị trí của hiệu trưởng là một thanh
niên còn trẻ,dáng cao ốm.đang nói cười vui vẻ.
Anh nhìn mãi.Không thấy có Tám Hoạnh trong phòng họp?
Ba Bình men theo dãy tường hoa để quan sát.Trong hai buồng có
đề chử hiệu phó đều không thấy có bóng người,đèn vẫn bật
sáng.Các phòng khác đều không hề thấy bóng Tám Hoạnh.
Anh ngẫn ngơ quay ra.Thế là không có Tám Hoạnh ở đây.Ban lãnh
đạo mới đã thay đổi hết cả.Có lẽ sau vụ bê bối xãy ra dù có đổ
hết tội lổi cho anh,Tám Hoạnh vẫn bị trách nhiệm liên đới và
đổi đi chổ khác.Ban lãnh đạo mới chắc sẽ đối xử với anh em tốt
hơn.Nhưng dù sao giữa anh và họ vẫn có khoảng cách.Bản án mà
Tám Hoạnh vu cáo cho anh sẽ làm cho mọi người nghĩ về anh như
một tên tội phạm.
Bây giờ chỉ còn cách tìm bằng được Tám Hoạnh để thanh toán
xòng phẳng với y.Anh lần theo con đường nhỏ đi xa dần trụ sở
của trường,trù tính đêm nay sẽ ngủ trong rừng đước.
Trời lại bắt đầu mưa.Cơn mưa đổ xuống ào ào như trút nước.Dưới
màn mưa.Ba Bình loáng thoáng thấy một căn nhà nhỏ chơ vơ giữa
đồng,ngay trước mặt.Trong ánh chớp sáng anh nhận ra đó là căn
nhà bằng gỗ,có mái hình chử V như đôi cánh chim bay lên.Anh đã
trông thấy mô hình căn nhà đó từ lâu.Căn nhà đó xây dựng để
cấp cho mỗi đôi vợ chồng học viên nào cải tạo tốt và tình
nguyện ở lại vĩnh viễn làm ăn trên đất Duyên Hải.Dưới thời Tám
Hoạnh căn nhà đó chỉ là một sự lừa dối chẳng bao giờ dựng lên
nổi được.
Anh chạy vội đến tìm chổ ẩn bên hông nha.Phía mà mưa không hắt
tới.Anh nhẹ nhàng lách vào đám cói khô,nằm duỗi thẳng chân
tay,toàn thân mệt nhọc rã rời.Lúc này đã quá nữa đêm.
Bên kia vách gỗ mỏng có tiếng cười nói rúc rích.Thì ra trong
ngôi nhà đó một đôi vợ chồng đang ở.Trước kia không ai thiết
lấy vợ lấy chồng sinh cơ lập nghiệp tại trường.Học viên xem
đây như một chổ lưu đày,ai cũng mong hết hạng để về thành phố.
Về trên đó,người có nhà thì xum họp gia đình,kẻ không nhà thì
nằm vĩa hè buôn bán,mánh mung,cùng lắm thì lượm rác cũng có
cuộc đời no đủ hơn ở đất này.
Vậy đôi trai gái nào đã tình nguyện gắn bó đời mình với đồng
hoang nước mặn này?
Trong nhà có tiếng loạt xoạt và tiếng một vật gì đó bằng thủy
tinh rơi xuống đất vỡ.Tiếng người con gái la lên khe khẽ:
- Chết cha! Anh làm bể cái bình mực của em!
- Mặc kệ nó!
- Sáng mai em đi thi rồi mà!
- Anh mua cho bình khác!khỏi lo!
- Lên huyện mới có,ở đây không bán đâu.
- Thôi! Không nói nữa…! Chụt…chụt…
- Người gì….mà kỳ quá…gì mà kỳ quá…!
Tiếng người con gái nghen lại như nghộp thở và lẫn trong hơi
thở gấp gáp làm Ba Bình tò mò hé mắt qua khe gỗ.
Trong nhà trên chiếc đi-văng một đôi nam nữ đang quấn lấy
nhau.Anh thanh niên hì hụi liếm hết bên vú này đến bên vú kia
của cô gái.Thỉnh thoảng lại hả to mồm,ngậm trọn bầu vú vao
miệng mà mút chụt chụt.Dường như cô gái không chịu nổi cái
nhột và rờn rợn đó,cô thót bụng hai tay bấu xuống,miệng rên
nho nhỏ.Anh thanh niên đưa bàn tay vào giữa hai háng,lần theo
bờ mu âm hộ.Rồi banh rộng hai mép ngoài âm hộ.Bên trong đỏ
quạch bóng nhảy thứ nước nhơn nhớt.Anh ta cuối xuống thè lưỡi
liếm lạch bạch vào giữa hai mép.Cô gái bật ra tiếng kêu vì
sung sướng đê mê,người quíu cả lại.Lâu lâu lúc sướng quá,cô
thét to lên,toàn thân co lại rồi nẩy lên quặn quẹo,giọng tắc
nghẹn rên rỉ:
-Anh….ơi! … anh …ơi.!..thôi….thôi…đi …anh….ôi..!
Một lúc sau anh thanh niên ngồi dậy,cầm lấy dương vật cứng
ngắc của mình chĩa vào âm hộ đang căng đỏ của cô gái ấn
mạnh.Cô ré lên một tiếng "Aaaa" đầy khoái cảm.Anh thanh niên
tiếp tục nhịp lên nhịp xuống trên người cô gái. Hai tay đè
trên hai trái vú căng phồng, chắc nịch đang săng cứng mà bóp
mạnh.Cô gái ngây ngất trong sựï khoái lạc tột đỉnh. Toàn thân
cô từ kẽ tóc, ngón chân đến các bắp thịt đều run cảm.Cô gái cứ
rít lên vì sung sướng.
Cô gái thở hổn hển , trong khi dương vật của anh thanh niên cứ
nhấp nhô trong cái hố thâm cung ấm áp. Sựï ngây ngất của cô
gái gia tăng cao độ khi anh thanh niên dập lên dập xuống liên
tục, mặt cô gái tái xanh có thể do sướng qúa thở không ra hơi.
Anh thanh niên rút dương vật ra. Rồi vác hai chân cô gái lên
vai, xốc đôi mông tròn trịa lên, vòng hai tay ôm chặt đùi, rồi
lại nhét cái dương vật vào âm hộ .Chàng ta cứ nhắp ra nhắp vào
mãi ... lúc này cô gái cảm thấy tê dại ở tất cả mọi nơi trên
cơ thể.Sướng quá,cô rướn người lên cắn vào vai anh chàng.Một
phút sau,toàn thân cô gái bắt đầu run lên dữ dội.Hai chân bắn
bần bật trong không khí.Anh thanh niên cũng nhấp mạnh và sâu
hơn nữa.Cô gái sướng lắm,chính miệng cô đã nói ra điều đó…Sau
cơn co duỗi kịch liệt,cuối cùng,cô gái cũng liệm đi,nằm im
trên đi-văng,bất động,chân còn gác trên người anh thanh
niên,hai tay cô rũ dài dọc theo bờ eo thon thả,trông như cô
như vừa trãi qua một trận bảo tố kinh hoàng.
Lúc này quan sát kỹ Ba Bình mới nhận ra anh thanh niên đó là
Ba Tân.Anh chàng hiền lành,lang bạt khắp nơi,nay mới trụ lại
đây.Còn cô gái chính là cô Hà,người đã thông báo tin tức cho
anh và Huệ Trắng.
Đôi ấy đã tìm đến nhau.Họ đã có một gia đình êm ấm.Cô Hà đã đi
học,chẳng biết ngày mai cô đi thi lớp mấy?Ba Bình rất muốn gặp
họ để hỏi tin tức về Tám Hoạnh.Nhưng sự xuất hiện của anh sẽ
phá vỡ cuộc sống bình yên của họ.Hai người sẽ che dấu anh bất
chấp mọi hậu quả nặng nề…Anh không thể để họ vì anh mà mất đi
hạnh phúc trong tầm tay.
Trời còn mưa nhưng anh vẫn rời căn nhà ấm áp,tiếp tục chặn
đường vào rừng đước để tìm chổ trú ẩn cho ngày hôm sau.
*
* *
Sông Vàm Nâu phẳng lặng và vắng vẻ.Vẫn những bụi cây hoang dại
trơ trụi kéo dài như vô tận hai bên bờ.Không một mái nhà,không
một ánh lửa,không một dấu vết dân cư.
Đến ngã ba vàm Nâu,anh tìm được chổ cặp của chiếc ghe đêm
trước.Nơi ấy có gốc cổ thụ đơn độc cành lá khẳng khiu thưa
thớt ở khúc cong.Từ xa anh thấy một chấm sáng lẻ loi của chiếc
ghe nào đó đang neo bên sông,khi lóe lên khi mờ nhạt quà màn
sương lay động trên mặt nước.
Đến gần hơn nữa,anh nhận ra ánh sáng đó phát ra từ căn nhà bè.
Chiếc nhà bè được làm bằng nhiều thùng sắt hình vuông ghép
lại,vì sông cạn nên nó phải neo xa bờ. Ba Bình lẹ làng thận
trọng bơi ra.
Anh bước lên thềm nhà.Ngôi nhà năm gian.Bốn gian đã tắt hết
đèn,còn gian cuối cùng có hai ô cửa kính còn sáng đèn.Những
khuôn cửa kính được làm bằng nhôm trắng rất mỹ thuật bên trong
là bức mành lá sách bằng nhựa trong lịch sự như những căn biệt
thự trong thành phố.Căn nhà còn có hàng hiên trang trí những
chậu cây xanh,chậu hoa và dây leo che bóng mát.
Anh nép mình giữa các chậu cây,kín đáo nhìn vào ô cửa mở
rộng.Chợt tim anh đập rộn lên và nhận ra đúng cô gái hôm trước
đang ngồi trong đó.
Cô ngồi quay lưng lại phía anh,ngồi viết trước một chiếc bàn
nhỏ,phía trước mặt là một giá sách trên để một số cuốn sách
dày,gáy mạ vàng óng.
Cạnh bàn làm việc là chiếc bàn nước,trên để một bộ tách trà và
phin cà-phê đang nhỏ giọt.Kế bên là một chiếc giường trải nệm
hoa đã buông màn trắng toát.
Căn buồng tuy hẹp nhưng gọn gàng và ngăn nắp như một ca-bin
của tàu thủy loại sang.
Cô gái ngồi viết rất lâu,rồi buông bút,gấp sách đứng dậy,uống
nốt ly cà-phê bên bàn nước.Cô vươn vai uốn mình,vận động thư
giãn,rồi quay về phía cửa sổ nơi Ba Bình đang đứng,với tay lấy
chiếc áo mắc sau góc cửa.
Bây giờ anh mới nhận thấy khuôn mặt cô gái.Mái tóc cắt ngắn
phủ xuống ngang vai làm cho khuôn mặt càng thêm tròn trỉnh đầy
đặn.Cặp môi chín mọng,tươi tắn,sống mũi hơi cao,lông mày dày
đậm,đôi mắt tròn đen loáng,sáng.Ba Bình cảm thấy đã gặp cô ở
đâu rồi.
Cô gái đưa tay kéo ngược chiếc áo thun lên đầu,để lộ bộ ngực
tròn đầy đặn không áo lót.Một chấm đen trên bộ ngực làm Ba
Bình chăm chú.Mười mấy năm trước trong những buổi tập bơi ở hồ
bơi An Phú,cô bạn anh cũng có một nốt ruồi như thế,anh vẫn
trêu đùa là nốt ruồi quí tướng.
Cô gái đã cởi tiếp chiếc quần jin để lộ cặp đùi trắng trẻo.Vết
xanh tràm phía trong đùi làm Ba Bình giật mình nhớ lại người
bạn gái cũ,trong lúc bơi vẫn thường bị trêu là vết mực của bà
mụ đánh dấu để cho chàng trai nào có diểm phúc nhìn thấy không
bao giờ quên được…
Sao trên đời lại có người giống nhau đến thế…?Ba Bình hồi hộp
như được gặp lại người bạn củ,nhưng lại ngờ ngợ như trước mắt
mình chỉ là một ảo giác.
Cô gái đã trùm lên người chiếc váy ngủ rộng có những chùm hoa
vàng rực,với tay đóng cửa kính.Rồi cô cất tiếng hát một mình:
Suối mơ bên rừng thu vắng.
Dòng nước trôi lững lờ ngoài nắng….
Bài hát quen thuộc của nhạc sĩ Văn Cao làm cho Ba Bình không
trấn tỉnh được nữa.Những kỹ niệm cũ cùng một lúc ùa vào trong
trí nhớ làm anh bật ra tiếng thì thầm rất nhỏ:
- Thu Vân…!
Như có một linh cảm,cô gái dừng tay bước lại bên cửa sổ nhìn
ra ngoài trời chăm chú.Xung quanh vẫn yên ắng,chỉ có tiếng gió
lướt nhẹ và tiếng nước chảy rì rào.
Ba Bình ngồi bệt xuống sàn,nép mình vào khe lõm của bức tường
nhà cho đở lạnh.Anh không dám tin rằng Thu Vân ngày xưa lại có
thể ở đây,chỉ cách anh một bức tường,trên một dòng sông hoang
dã.
Thu Vân đã khác xa mười mấy năm về trước.Cô đẹp lên,thân thể
cân đối,chưa có vẻ gì vướn bận chồng con.Dường như căn nhà nổi
này là nơi cô sống và làm việc.
Mười mấy năm trước Thu Vân và Ngân Huệ là một cặp bài
trùng.Các buổi luyện thi,các cuộc dạo chơi ngày chủ nhật,các
buổi tập bơi Ngân Huệ thường đi cùng Thu Vân.
Mùa hè năm ấy cả ba người đi cắm trại ở thác Suối Vàng.Thu Vân
đã hát bài hát Suối Mơ mà họ thích nhất.Cả ba đã đi chơi suốt
cả một ngày trong những vườn hoa và nắm tay nhau lội suối,nhảy
qua các tảng đá ngổn ngang trên mặt nước.
Tình yêu của họ bắt đầu từ những ngày đó và dòng Suối Mơ đã
trở thành kỷ niệm đẹp nhất trong tình yêu thuở ấy của Ba Bình.
Nhưng hoàn cảnh Thu Vân sau đó có nhiều trắc trở,cha mẹ mất
sớm,cô sống với người anh.Anh cô gửi cô qua Mỹ để hưởng một
học bổng mà một người bà con sinh sống bên đó xin cho.Từ đó
trở đi, hai người không biết tin tức gì của nhau nữa.Năm tháng
đã trôi qua,về sau,tình yêu của Ngân Huệ lại đến với anh.
Thời kỳ anh còn ở Tắc Bầu Sấu,có lần một đoàn cán bộ khoa học
từ thành phố ghé qua trường.Anh dẫn họ đi thăm những cánh rừng
hoang,ông trưởng đoàn có nói đến một chương trình điều tra
khảo sát tổng hợp vùng Rừng Sác có Việt Kiều hải ngoại tham
gia.Có thể Thu Vân đã trở thành một nhà khoa học.Cô trở về đây
thực hiện trương trình ấy.Căn nhà nổi này là phòng thí nghiệm
khảo sát.
Thế là mọi sự đã rõ ràng,giờ đây anh và Thu Vân chỉ cách nhau
một bức từơng thép mỏng.Chỉ cần anh gọi lên một tiếng,Thu Vân
sẽ nhận ra anh.Anh sẽ vào căn phòng ấm áp thơm ngát nước
hoa,để ôn lại cùng Thu Vân những kỷ niệm sau những năm xa
cách….
Phút giây ảo tưởng trôi qua nhanh chóng và chấm dứt phủ phàng
như một giấc mơ hảo huyền.Anh trở về với thực tại khắc nghiệt
và cay đắng.
Đêm Duyên Hải trở lạnh rất nhanh.Bộ quần áo dính đầy bùn đất
vẫn còn ẩm ướt như một lớp băng giá buốt,bốc ra mùi chua nồng
và hôi hám.Ba Bình nép sát vào sau những tấm gờ tường và những
chậu hoa,nhưng sương giá vẫn thấm vào gia thịt,tê cóng tay
chân.Anh nhớ đến bài thơ mà anh và Vân,Huệ đã đọc trong lúc
chơi trò hái hoa tương lai ở lớp luyện thi:
Ba chục năm sau sẽ gặp nàng
Bên thềm biệt thư ngất cao sang
Nàng thì lộng lẫy trong nhung lụa
Tôi thợ quét vôi đứng ngở ngàng.
Ai ngờ cuộc gặp gỡ giữa anh và Thu Vân còn nghiệt ngã hơn
trước nữa,tuy chỉ mới qua mười mấy năm sau.Như có ngọn lửa
cháy bùng từ lồng ngực đến mọi đường gân thớ thịt.Ba Bình vụt
đứng lên.Vấn vương làm chi chuyện cũ.Khơi lại làm chi nỗi đau
của quá khứ trước thực tại phủ phàng.
Anh men theo mạn bè,thả mình xuống làn nước lạnh.Lội nước một
đoạn ngắn anh bắt đầu sa chân vào bãi bùn ngập sâu quá gối,lần
mãi mới tới bờ.
Xa xa,chiếc nhà nổi chỉ còn lại một vệt đen mờ với ngọn đèn
tính hiệu đỏ quạch ở phía đầu như con mắt của một con cá lớn
từ dưới nước nhô lên.
Anh nhớ đến hôm nào,bị ngất trên đoạn sông này,khi tỉnh dậy
anh đã gào to,gọi tên Huệ Trắng.Tiếng gọi lan rộng khắp mặt
sông kéo dài đến các lùm cây đang lặng lẻ ngủ yên rồi biến đi
không một chút hồi âm.Đêm nay ,tiếng anh gọi Thu Vân cũng lại
tan đi không một chút gì vọng lại.
(Hết Phần 5 ... Xin mời xem tiếp
Phần
6)
|