Ở trường của tôi mỗi năm xếp lớp một lần,
chính vì vậy mà mỗi một năm thì một lớp bạn cũ lại ra đi,
thay vào đó là một lớp bạn mới. Sau mỗi năm chúng tôi không
biết là sẽ đi đâu về đâu, sẽ gặp ai, sẽ kết bạn với ai...
Tôi cũng đã từng buồn và shock vì kiểu tổ chức lớp học như
thế này, vì nó không giống như kiểu lớp học tồn tại suốt cả
cấp học như cấp 3 hay cấp 2. Năm thứ nhất tôi cũng có một
nhóm bạn thân gồm 8 người là: Hùng, Hưng, Hiếu, Huy, Huyền,
Trang, Vân Anh và tôi. Trong đó tôi thân nhất với Hùng, đơn
giản Hùng là người ở gần nhà tôi nhất, nhưng Hùng có vẻ thân
với Hưng hơn vì Hưng và Hùng sàn sàn tuổi nhau lại cùng đã
có người yêu nên rất chững chạc không tồ tệch, trẻ con và
thô thiển như tôi. Tôi lơ mơ cảm nhận được điều đó nhưng kệ
bởi tôi chỉ cần ở bên cạnh người mà tôi thực sự quý là đủ.
Nhưng cái tính của tôi là hễ cứ thân với ai là chiều chuộng
người ta hết lòng nên lúc nào cũng bị nghi là có tình cảm
đặc biệt với người đó. Mà khổ nỗi những người tôi thân phần
lớn là con trai nên luôn bị nghi ngờ là pêđê, khổ thể đấy.
Hùng thì bị gọi trêu là chồng tôi, Linh – cô bạn gái thân
của tôi cũng bị nghi là người yêu của tôi, Thêm thì bị trêu
là người tình của tôi.... Nhóm bạn thân năm thứ nhất của chúng tôi rất thân thiết,
chúng tôi chia sẻ, vui chơi, đi ăn uống và học tập và thi cử
cùng nhau. Và tôi đã từng hi vọng là mối quan hệ này sẽ lâu
bền nhưng ngờ đâu nó lại nhanh chóng kết thúc sau một năm.
Tôi đã shock ghê gớm lắm, buồn ghê lắm trong suốt một tháng
trời trong năm thứ 2. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng có bạn
mới đó là Linh – người tôi nhắc đến ở trên. Thỉnh thoảng tôi
cũng gặp lại bạn cũ năm thứ nhất. Có lần Trang hỏi tôi:
- Thanh dạo này thế nào?
- Thanh nào?
- Cái thằng nói chuyện mà mồm cứ méo sang một bên ấy?
Tôi nhớ ra rồi, đó là một gã trai cao, đẹp trai, tóc dài,
hay mặc áo măng tô đen nhìn trông rất sang và nghệ sĩ (người
mà sau này không hiểu tình cờ thế nào lại lên giường và have
sex với tôi nhưng thôi chuyện dài lắm để tôi kể tiếp nhé) và
đúng gã đó khi cười và nói lúc nào cũng chỉ nửa miệng thôi
nhìn rất đểu và khinh đời. Năm thứ nhất, hắn học ở lớp 622,
còn tôi học ở lớp 623 nên học cùng hội trường và tôi cũng
chỉ biết mặt hắn thôi chứ cũng không biết tên. Năm thứ 2,
tôi học lớp 627 thì hắn học lớp 628 nên Trang mới hỏi thăm,
tôi chỉ trả lời:
- Tôi thấy nó bình thường, hình như hơi buồn.
Thế là thôi, từ đó tôi biết tên hắn là Thanh, nhưng hắn thì
chắc là không biết tên tôi. Tôi cũng đang buồn chán nên cũng
không bắt chuyện. Tôi có bạn của tôi, Thanh có bạn của
Thanh, cứ vậy rồi hết năm thứ 2. Linh và tôi cũng xa nhau
sau 1 năm, nhưng vì tôi đã xác định trước điều này cũng
không shock cũng không buồn. Đến năm thứ 3, chúng tôi bắt
đầu chọn khoa thì Thanh chọn Kinh Tế Đối Ngoại còn tôi chọn
Thương Mại. Cô chủ nhiệm khoá 6 xếp chúng tôi vào cùng một
lớp đó là lớp 620 lớp Thương Mại. Nhưng lớp 620 quá đông đến
40 người không thể học ở phòng học Tiếng Anh nên lớp kiến
nghị tách lớp. Nhưng nếu tách lớp lại quá nhỏ vì một lớp ít
từ 25 – 35 người. Nên cô bảo có 2 phương án: 1 chúng tôi
chuyển đi 5 người, hoặc xin thêm người vào thì mới tách được
lớp. Lúc đó, tôi đã định chuyển sang khoa Kế Toán của Hùng,
Huyền và Trang. Nhưng tôi sợ các con số nên không thích hơn
nữa, đã hơn một năm, mối quan hệ đã nhạt dần, bọn nó đều đã
có bạn mới. Nên tôi cũng không chuyển đi. Vì vậy bọn tôi cố
rủ rê thêm người vào lớp Thương Mại. Sau đó lớp tôi lại bị
tách ra. Và Thanh và tôi lại cùng chui vào lớp 627. Nhưng
lúc đó Thanh vẫn có bạn của Thanh, tôi có bạn của tôi cũng
chẳng ai nói với ai câu gì. Thậm chí chúng tôi còn không
quan tâm đến sự hiện diện của nhau trong tờ danh sách lớp.
Tôi đoán Thanh chỉ biết tên tôi vào ngày 8/3 năm đó. Bọn con
trai đi uống nước với nhau bàn kế hoạch. Nhưng lúc đó chúng
tôi cũng chỉ xã giao và chỉ biết mặt và biết tên nhau thế
thôi chứ cũng chẳng thân thiết gì hết cho đến vào một ngày
mưa.
Hôm đó, Thanh được ông anh trai, giám đốc chi nhánh của công
ty ô tô Hoà Bình VMC, giao cho dịch một hợp đồng tiếng Anh
ra tiếng Việt. Thanh dịch xong và mang đến lớp nhờ cô kiểm
tra khi cả lớp đã về hết. Tiếng Anh là môn học yêu thích của
tôi nên tôi cũng ở lại nghe cô chữa. Lúc đó trời không mưa.
Nhưng khi tôi và Thanh cùng về thì trời lại mưa to. Mà mỗi
lần mưa to đường vào trường tôi lại ngập lụt. Tôi thì đi dép
nên có thể sắn quần lên và lội nước nhưng Thanh thì lúc nào
cũng đi giầy dù là trời nóng, nên Thanh không thể lội nước.
Tôi nhìn Thanh đang khó khăn đi lên mép hiên nhà chật hẹp
của những nhà lân cận chỉ chực muốn ngã. Tôi thấy vậy tôi
mới bảo Thanh:
- Anh đưa tay đây em đỡ cho
Tôi gọi Thanh là anh vì thấy bọn con gái toàn gọi thế vả lại
Thanh lớn hơn tôi 2 tuổi nữa. Thanh mỉm cười hàm ý cảm ơn
tôi. Tôi lội dưới nước dìu Thanh đi trên hiên nhà chật hẹp.
Đã qua gần hết chỗ nước ngập thì bỗng nhiên một thằng đi xe
máy phóng qua. Mặt nước chồng chềnh tung toé ướt hết giầy và
tất của Thanh. Cả hai bọn tôi đều vừa buồn cười vừa tức.
Thanh cởi tất và cởi cả giầy ra. Bàn chân của Thanh khi bị
ướt mưa nhìn trông trắng và đẹp ơi là đẹp và tôi thốt lên
một câu vô tư:
- Chân anh đẹp thế
Thanh cũng chỉ cười. Tôi nghĩ Thanh thật là người ít nói.
Nhưng hoá ra nhầm, trên đường về tôi mới tìm được một thằng
bạn hợp chuyện và còn nói nhiều hơn cả tôi đó chính là
Thanh. Không cần đợi tôi hỏi han, Thanh tự cung khai nhiều
chuyện nào là tại thằng anh ở nhà cần xe để chở hàng nên mới
phải đi xe bus khổ sở thế này...... Cứ thế rồi thì bọn tôi
nhanh chóng nắm bắt thông tin sơ bộ của nhau qua những câu
hỏi thăm và cười đùa. Thanh kêu ca là chân đi chân đất, tay
cầm giầy đi xe bus thì ngại lắm. Tôi mới bảo Thanh là đưa
giầy tôi cầm về, mai tôi cầm đi cho. Thanh lại mỉm cười cảm
ơn tôi rồi đưa giầy cho tôi cầm. Nhưng khi đi qua chợ thấy
bà hàng thịt có nhiều tùi ni lông nên Thanh xin tùi ni lông
bọc giầy vào rồi đi về. Chúng tôi cười và chào nhau trước
khi về.
Kể từ sau hôm mưa đó, không hiểu vì lý do gì mà Thanh liên
tục đi bộ đi học, tôi cũng đi bộ đi học (vì nhà tôi gần
trường nhưng nhà Thanh tuy không phải là quá xa nhưng cũng
không phải là quá gần để có thể đi bộ đi học được). Tôi và
Thanh lại nói chuyện và cười đùa, xem ra bọn tôi khá hợp
chuyện.
Nhưng rồi Thanh cũng không đi bộ đi học mãi mà bắt đầu đi xe
máy đi học như thường lệ. Rồi cũng bẵn đi một thời gian dài.
Tôi chỉ nghĩ chắc tôi và Thanh cũng sẽ kết thúc môt cách
chóng vánh như những mối quan hệ trước đây trong trường mà
thôi. Hôm bọn tôi đi cổ vũ bóng đá Việt Nam tham dự Seagames.
Thanh đưa tôi và Thuận (một người bạn học cùng lớp chúng tôi)
về. Thanh đưa tôi về trước rồi Thuận sau. Từ hôm đó Thanh
biết nhà tôi.
(Hết Phần 1 ... Xin mời xem tiếp
Phần
2) |