Có thể nói ở khoa Thương Mại thì lớp Kinh
Doanh Thương Mại là được ưu tiên nhất, vì đó là lớp học đông
nhất (2 lớp) nên được ưu tiên học hội trường lớn, lại đông
vui, nhiều giáo viên dạy giỏi và ổn định. Còn lớp Marketing
tuy chỉ là một lớp nhỏ nó cũng khá lởm khởm nhưng bù lại lớp
đó là một lớp vui. Còn lớp của tôi vừa nhỏ lại vừa chẳng vui.
Tôi suy nghĩ nhiều ghê lắm. Đó không phải là chuyên ngành
tôi thích, tôi vào học lớp này là vì Thanh và một cái đĩa
MP3. Có đáng không khi mà Thanh cũng đang chán đời vì cái
lớp Kinh Tế Đối Ngoại không thú vị như là Thanh nghĩ, Thanh
không mấy khi đi học. Đã rất nhiều lần Thanh làm đơn xin
chuyển sang lớp Kinh Doanh Thương Mại Quốc Tế nhưng không
được. Tôi đâm ra cũng hoảng theo và cũng muốn chuyển sang
lớp khác học, nhưng thực sự bỏ Thanh mà đi tôi không nỡ. Còn
cái đĩa của tôi thì sao. Cứ vậy. 2 tuần đầu tiên của lớp
Kinh Tế Đối Ngoại Thanh gần như không đi học, tôi phải điểm
danh cho Thanh bao nhiêu lần ấy. Tôi tự dằn vặt mình là đã
hi sinh vì một con người không xứng đáng với mình. Nhưng
trong 2 tuần cuối của kỳ cuối này Thanh lại đi học khá đều
và đó là khoảng thời gian dành riêng cho chúng tôi thực sự.
Ngồi cùng nhau hằng ngày, tôi chỉ biết nói chuyện với Thanh,
còn Thanh cũng chỉ biết nói chuyện với tôi thôi. Nói chuyện
trên trời dưới biển, yêu đương, âm nhạc, tình dục, giới tính
đủ hết cả, chuyện cười, những clip hài được phát tán trên
mạng, chơi bài....Rồi tôi nghĩ ra trò ngoáy tai bằng tóc.
Trò này tôi được thằng bạn chỉ cho tôi hồi học cấp 2. Và mới
kỳ cuối của năm thứ 3, tôi quay lại với trò này nhờ Vương,
một người bạn học cùng hội trường với tôi. Hắn chỉ tôi lấy
sợi tóc dài của con gái rồi gấp đôi và xoắn vào, rồi buộc
phần đuôi tóc lại cho khỏi bung ra rồi bắt đầu đưa vào tay
và ngoáy. Nhưng tôi ngại ngoáy cho Vương lắm, hắn cứ rên i ỉ
như là đang hứng tình ấy, tôi ngại lắm. Và giờ thì tôi làm
trò đó với Thanh. Nhìn Thanh đang nhắm nghiền mặt và khuôn
mặt thì đang sung sướng một cách khó tả, làm tôi chỉ biết
phì cười, còn Thanh thì cũng mỉm cười vì ngượng. Nhiều khi
thấy tôi cười nhiều quá Thanh còn giả vờ uốn éo cứ như là
đang được “mút cu” vậy làm tôi ngại quá đập vào vai Thanh
một cái và bảo: “Nào nằm im”. Lúc đầu tai Thanh cũng nông
lắm, chỉ chọc vào được có một tí thôi, và cũng chỉ ngoáy
được 5 phút thôi là Thanh đã phải dừng lại vì ù tai và đau.
Tôi mới trêu: “Mới được 5 phút mà đã ướt quần rồi à? Đúng là
cái đồ yếu sinh lý”. Thanh lại lườm và cãi lại tôi: “Có mày
yếu sinh lý thì có”. Nhưng sau này thì tôi có thể ngoáy tai
cho Thanh cả chiều và chọc vào khá sâu. Tôi cũng rất muốn
thử xem cảm giác bị ngoáy tai bằng tóc xem nó thế nào, nên
tôi cũng tự ngoáy cho mình (đời tôi khổ vậy muốn sướng thì
chỉ có tự mình phục vụ mình thôi). Ôi công nhận sướng thật,
nó cứ nhột nhột, phê phê. Cảm giác giống như là mình là đồ
con gái hư thân đang bị một thằng boy điệu nghệ fuck vào lồn
vậy. Cũng hơi đau đau lúc đầu nhưng về sau thì phê lắm chỉ
muốn kéo dài càng lâu càng tốt. Nhưng vì tự phục vụ nên
thỉnh thoảng chọc phải màn nhĩ đau gần chết lại phải bỏ ra.
Cũng có lúc thì chạm vào phần nhạy cảm nào đó mà tự nhiên có
cảm giác rùng mình như có dòng điện chạy qua vậy, nhìn tôi
lúc đó trông buồn cười lắm, nên Thanh cũng cười tôi còn tôi
thì ngượng. Thanh nhìn tôi tự ngoáy tai cho mình khá khó
khăn nên mới bảo tôi: “Để anh ngoáy cho”. Tôi nằm xuống và
Thanh bắt đầu ngoáy. Ôi có người ngoáy tai cho sướng thật.
Giờ thì đến lượt Thanh cười phì vì nhìn tôi phê quá. Và giờ
thì đến lượt tôi uốn éo một cách đầy nhục dục để trêu lại
Thanh. Và Thanh cũng phản ứng giống hệt tôi là lấy tay vỗ
nhẹ vào vai tôi và nói một câu rất chi là “xâm phạm bản
quyền”: “Nào nằm im. Hôm nay được anh Thanh ngoáy tai cho
sướng nhé”. Tôi bĩu môi: “Eo ơi sướng quá, tối nay....... ác
mộng”
Thanh vui lắm vì ở cái lớp lạ hoắc này còn có tôi để trò
chuyện không thì buồn lắm. Cứ mỗi lúc chuẩn bị về thì Thanh
lại nói với tôi:
- Mai mày nhớ đi học sớm nhé
- Có anh lúc nào cũng đi muộn ấy.Tôi nói và vỗ vào đùi Thanh một cái. Quả thật Thanh lúc nào
cũng đi muộn hẳn một tiết. Nên tôi không nói với Thanh câu
đó thì thôi chứ sao Thanh lại nói với tôi câu đó. Nhưng ít
nhất thì tôi cũng cảm thấy vui vì mình cũng là người khá
quan trọng đối với Thanh hoặc ít nhất thì có tôi Thanh cảm
thấy vui thế là được. Có lần tôi và Thanh đang ngồi uống
nước với Tạ Hiền và Liên. Liên - thầm thương trộm nhớ Thanh
lắm nhưng Thanh không thích – đang khuyên răn Thanh nên quên
Quỳnh đi và rộng mở lòng mình một chút, lớn tuổi rồi không
định lấy vợ à? Thanh chỉ cười. Liên nói tiếp em Quỳnh làm
cho ối em khổ. Rồi Liên chuyển ngay sang đề tài là tôi. Liên
cũng khuyên tôi y hệt như vậy là hãy quên em ở Hải Phòng đi.....Tôi
mới tếu táo:
- Tớ làm ông cậu ở cái nhà này rồi.
- Có cần lập đền thờ không?
- Có chứ. Tớ thiêng lắm đấy, cô nào chịu khó đến cúng vái tớ
sẽ phù hộ cho lấy chồng vừa giàu, vừa đẹp trai, lại biết nấu
cơm
Liên đùa một câu hơi quá:
- Thế thì Lâm chết ngay bây giờ đi
- Tớ mà chết không biết có ai khóc cho tớ không nhỉ?
Lần này thì Thanh quát lên như thể là mất đi một cái gì đó
rất quý báu ấy:
- Mày ăn nói linh tinh quá. Nói gở mồm, nếu mày mà chết
chẳng nhẽ bố mẹ mày, anh trai của mày không khóc cho mày
chắc
Câu nói của Thanh làm không khí hài hước trở nên nghiêm
trọng. Để chữa ngượng cho Liên tôi mới tếu táo:
- Không, em đùa thế thôi. Em chưa chết sớm thế đâu anh làm
gì mà....
Liên chữa cháy bằng cách:
- Lâm mà chết không khéo Thanh khóc to nhất ấy nhỉ?
Thanh lắc đầu tỏ ra khó chịu. Thanh vẫn khó tính như bà già
vậy đó. Làm cái gì cũng phải hoàn hảo quy cách thì mới được.
Nhiều khi tôi nghĩ làm bạn của Thanh đã mệt vậy rồi nếu nay
may cô nào làm bạn gái hay vợ Thanh thì chắc là không sống
nổi vì sự khó tính quy cách của nó mất. Nhưng thực ra không
phải vậy đâu. Sau khi lên giường với Thanh xong bạn sẽ thấy
hoàn toàn ngược lại đấy. Phần sau sẽ nói rõ.
2 tuần ngắn ngủi cuối cùng đó thực sự chúng tôi là những
người bạn thân theo đúng nghĩa của nó. Bạn đã thấy ai cho
tiền một ai đó mà phải năn nỉ chưa. Đó chính là Thanh. Tôi
không có tiền mua tài liệu. Thanh muốn cho tôi. Tôi đã bảo
là không cần mà Thanh cứ năn nỉ. Nhiều khi tôi đang ngủ bị
cú điện thoại của Thanh làm cho thức giấc. Tưởng chuyện gì
Thanh rủ tôi ra khoa Toán có chút việc. Tôi không có xe máy.
Thanh bảo tôi đi xe bus ra rồi Thanh trả tiền cho. Thế là
tôi phải đi. Nhưng xe bus ở Việt Nam đi còn chậm hơn xe đạp.
Vì từ nhà tôi đi ra bến xe bus đã hết 15 phút (tôi đi xe đạp
đến trường chỉ mất 20 phút) lại còn dừng đón khách ở các bến
nên phải 30 phút mới ra đến nơi. Đến nơi thì thực ra Thanh
chỉ xin có một con dấu và đã xin xong rồi. Tôi mới thở dài.
Thanh bảo:
- Chờ mày lâu quá. Anh làm xong việc rồi. Mày có uống nước
thì gọi uống nhanh đi. Uống nhanh nhé rồi anh đưa mày về vì
anh còn phải đi đón cháu.
- Thế thi thôi về luôn đi anh
Nếu là bạn bình thường tôi bực lắm ấy. Nhưng nghĩ cho cùng
Thanh đơn giản chỉ là muốn nhìn thấy mặt tôi thôi mà. Kệ đi.
Một hôm bố mẹ tôi về quê cả ngày, mai mới lên. Tôi rủ Thanh
đến nhà chơi. Hôm đó Thanh chơi game, còn tôi nấu cơm trong
lúc bình nóng lạnh đang mở để cả hai tắm. Tôi gọi Thanh
xuống. Nhưng nước vẫn chưa nóng hẳn. Thanh đòi thi vật tay
với tôi. Thực ra người tôi trông cái gì cũng to thế thôi chứ
thực ra yếu lắm chẳng chơi thể thao bao giờ. Có thể tôi
dancing rất bốc, nhìn có vẻ khoẻ. Nhưng thực ra khi người
bạn dẻo thì sẽ không mất nhiều sức lắm để thể hiện những màn
vũ đạo bốc lửa. Tôi từ chối không tham gia, nhưng Thanh thì
cứ nài nì Và đương nhiên cái gì tôi cũng thua Thanh cả. Vật
tay thua, chống đẩy cũng thua. Tôi đã tắm rồi còn bây giờ
đến lượt Thanh tắm. Tôi bảo Thanh là cởi quần dài bỏ ra đây
tôi cầm cho. Khi nào tắm xong thì gọi tôi đưa quần vào cho
để trong đó ướt đấy. Thanh đồng ý. Tắm được một lúc khoảng 2
phút thì Thanh gọi tôi hỏi khăn tắm của tôi là cái nào. Tôi
đã tả cái khăn màu xanh có chứ Mickey ấy. Nhưng Thanh vẫn
không tìm thấy. Tôi cầm lấy chốt cửa định mở ra chỉ cho
Thanh thấy nhưng tôi lại ngại, Thanh đang nude ai lại mở cửa
lộ hết cả hàng của người ta. Nghe tiếng tôi chạm vào chốt
cửa Thanh cũng hiểu ý nên bảo:
- Mày cứ mở cửa vào đây chỉ cho anh
- Thôi, ngại lắm. Khăn màu xanh có chứ Mickey ấy
- Rồi, thấy rồi
- Mà sao anh tắm nhanh thế, đã xong rồi à?
- Chưa
- Thế sao anh hỏi khăn làm gì?
- Anh mới lau người chứ chưa tắm
- Lau người thật không hay là ở trong đó để TD đấy
- Tát chết bây giờ
TD là thủ dâm ấy. Đó là thuật ngữ của bọn tôi khi bọn tôi kể
chuyện khiêu dâm cho nhau nghe ở trong lớp. TK là thổi kèn.
Tôi ở ngoài này luộc rau. Thanh gọi tôi để đưa quần vào. Tôi
hỏi:
- Anh đã mặc quần lót vào chưa?
- Rồi, mà kể cả anh mày có đang nude thì cũng có làm sao?
Tôi mở cửa và đưa quần vào. Đúng là Thanh đã mặc quần lót
vào rồi thật. Chiếc quần lót hơi ướt. Tôi mới hỏi:
- Anh chưa lau khô người hay sao mà trông ướt thế. Không sợ
hắc lào à?
- Lau rồi. Thôi đi ra đi để tao còn mặc quần. Vô duyên quá
Tắm xong bọn tôi ăn cơm. Tôi hỏi Thanh tối nay ở đây ngủ với
tôi không. Thanh đùa:
- Thôi, ở đây mất đời trai thì chết
Tôi lườm Thanh và nói:
- Ùh, về tự nhiên thấy đau ở đây (tôi chỉ tay vào đằng sau
đít).
Thanh cũng tếu táo:
- Về tự nhiên thấy bị lòi rom thì chết.
Vì hôm nay tôi và Thanh xem lại một loạt ảnh gay trước khi
tống tiễn cái đống ảnh bệnh hoạn đó ra khỏi ổ cứng của tôi.
Tôi mới nói:
- Này, nói cho anh biết nhé kể cả anh có ngủ lại đây thì em
cũng không thèm làm gì anh đâu nhé. Đây chưa hâm đến mức đấy
- Biết đâu được
- Đập chết bây giờ.
Bọn tôi xem phim trò chuyện đến 9h thì Thanh bắt tôi tiến
Thanh ra bến xe bus vì 9h30 là chuyến xe bus cuối cùng.
Thanh là như vậy. Đến nhà phải bắt tôi xuống đón mới lên. Đi
thì bắt tôi tiến mới về. Hãm lắm. Nhưng có lẽ tôi đã làm cho
Thanh đi qua nhiều cung bậc cảm xúc nhất là hôm đi thực tế ở
Hải Phòng do khoa tổ chức. Tôi đã làm cho Thanh vui, rồi làm
Thanh dỗi, rồi làm Thanh shock và cuối cùng là hối tiếc.
Chuyện thế nào hồi sau sẽ rõ
(Hết Phần 4 ... Xin mời xem tiếp
Phần
5) |