Nhắc lại là sau khi tự ý cởi áo
tuột quần, biểu diễn một màn thoát y hòng thoát khỏi sự níu
kéo của Vô Kỵ, thì Triệu Minh vẫn bị chàng giật té ngã khiến
tấm thân trần truồng của nàng rơi trọn vào vòng tay của Vô Kỵ.
Hai người tức thì chìm sâu xuống ở giữa vùng đầm lầy cát lún.
Triệu Minh sợ quá, choàng tay lên cổ Vô Kỵ mà ôm cứng. Hai bầu
vú căng phồng của nàng dính chặt vào ngực của Vô Kỵ, mặt của
nàng ép chặt vào mặt của chàng. Lúc đó, Vô Kỵ mê man, cảm nhận
rõ ràng cái mềm mại, nung núc của một bộ ngực to lớn của người
con gái đang đè trên ngực mình. Rồi lại mùi thơm tươi mát toát
ra từ con người trơn mịn với làn hơi thở phập phồng từ cánh
mũi của Triệu Minh phì phà sát vào mũi mình, thơm ngát, làm
chàng đờ người ra. Chàng không còn nghĩ gì đến sự nguy hiểm
trước mắt nữa. Ðược một người con gái trẻ đẹp khoả thân ôm
cứng lấy mình thì có chết cũng cam. Nhưng khi nghe Triệu Minh
la lên, “ Trương giáo chủ! Chết rồi... Giáo chủ! Cứu mạng...”
thì chàng giật mình tỉnh giấc mơ tiên.
Vô Kỵ vội với tay ra nắm lấy sợi dây thừng kế đó mà kéo mạnh
một cái, tức thì thân thể hai người nhào tới trên cát. Sức cản
của cát đẩy người chàng lên một tí nhưng rồi người chàng lại
chìm xuống ngay. Vô Kỵ liền nói:
- Triệu cô nương, cô bám đằng sau lưng tôi đi.
Triệu Minh nghe thế thì vội nới tay, trườn người ra sau lưng
chàng rồi bá vai, ôm cổ, nằm phủ trên lưng chàng mà níu chặt
lấy người chàng. Ðược rảnh tay không bị vướng víu, Vô Kỵ lấy
hai tay mà nắm lấy sợi dây rồi kéo thật mạnh. Người chàng lại
được đẩy lên một tí. Trước khi bị lún xuống, Vô Kỵ liền mạnh
tay kéo một cái nữa. Người chàng lại xông tới, đưọc nâng cao
lên một tí nữa. Cứ như thế, Vô Kỵ liên tiếp ra sức cầm dây mà
kéo liên hồi. Người chàng được kéo ào ào đi tới, từ từ nổi lên,
thoát khỏi trên mặt cát. Vô Kỵ không dám ngừng tay mà cứ phải
tiếp tục kéo sợi dây thừng vì chàng biết nếu chàng dừng tay
thì người chàng sẽ lún sâu xuống cát ngay. Một lát sau, người
chàng đã vượt trên mặt cát rồi. Chàng liền quay đầu lại nói
Triệu Minh:
- Triệu cô nương bám chặt lấy tôi nhé.
Nói xong chàng vận sức vào hai tay mà kéo sợi dây thật mạnh,
thật nhanh, liên hồi, khiến cho người chàng với Triệu Minh
lướt băng băng trên mặt cát, y hệt như lướt trên mặt nước vậy.
Ðó là vì Vô Kỵ sử dụng thần công mới có thể có sức mà kéo mạnh
và nhanh được như vậy, kẻ có võ công tầm thường nhất định
không thể làm được. Lại nữa, may mà sợi dây thừng đó rất là
dai cứng, nếu nó không chịu được sức kéo mạnh mẽ của Vô Kỵ mà
đứt đôi thì tính mạng của hai người đã ô hô ai tai rồi.
Vừa kéo người mình trên mặt cát, Vô Kỵ lúc đó mới lại để ý tới
tấm thân trần truồng, mềm mại, ấm mịn của Triệu Minh đang nằm
phủ phục trên lưng mình. Lúc này chàng mới nhận thấy rõ ràng
kích thước đồ sộ của bộ ngực Triệu Minh ra sao. Hai cái vú to
lớn, căng cứng dính sát vào lưng chàng, nó thịt thà đầy đặn
đến nỗi nó như hai trái độn ép giữa hai người khiến lồng ngực
của Triệu Minh không thể chạm tới lưng của Vô Kỵ được. Vô Kỵ
chỉ thấy lưng mình bị hai khối thịt mềm mại đẩy vô, ở giữa là
hai cái núm vú cưng cứng, đâm vào lưng chàng như hai cái cọc,
nhô lên thụt xuống, theo đà kéo của chàng, khiến chàng lại cảm
thấy đê mê...
Một lát sau, khi thấy mình không còn bị lún nữa thì Vô Kỵ biết
là mình đã thoát ra khỏi vùng cát lún nguy hiểm rồi. Chàng
ngừng tay kéo, nằm yên mà thở. Lúc đó, Triệu Minh liền buông
cổ Vô Kỵ ra, ngồi bật dậy. Bỗng nhiên nàng la lên một tiếng
kinh hãi. Thì ra sau cơn nguy hiểm, thoát nạn rồi, khi ngồi
lên thì Triệu Minh mới nhớ ra là thân thể của mình trần truồng,
tô hô không một mảnh vải. Theo phản ứng tự nhiên, nàng vội
vàng co một chân lên để hòng dấu con chim với bộ lông láng
mượt, đồng thời hai tay đưa lên mà che cái dàn ngực trắng ngần.
Hai cái vú của nàng to lớn thế kia thì làm sao mà hai bàn tay
nhỏ nhắn đó che hết cho được! Vô Kỵ nghe tiếng nàng kêu lên
thì chàng liền quay người lại. Trước mặt chàng là một Triệu
Minh lõa thể, ngồi trên bãi cát, co hai chân giấu chim, tréo
hai tay che vú, dưới ánh trăng mờ ảo, trông như một pho tượng
Hi Lạp, đẹp đẽ và khêu gợi vô cùng. Cảnh tượng đó làm Vô Kỵ
phải thốt lên một tiếng kinh ngạc, sững sờ. Người của Triệu
Minh trắng nuốt với những đường cong ngoạn mục, ngồi trước mặt
chàng hoàn toàn khỏa thân. Cái cẳng trắng bóc của nàng co lên
che giấu được phần lớn của con chim, chỉ để lộ ra một tí
khoảng mu đen, ẩn hiện. Nhưng hai bàn tay nuột nà không đủ che
hết được hai cái vú căng phồng, thịt tươi trắng hồng mơn mỡn
nổi lên chung quanh bàn tay và giữa các ngón tay. Vô Kỵ đứng
ngẩn người ra, nhìn mãi không chán. Triệu Minh thấy chàng cứ
chăm chăm con mắt vào người mình thì mắc cỡ quá sức. Nàng cúi
mặt xuống, cố thu người nhỏ lại, hai chân co chặt thêm để che
con chim lồ lộ, hai tay cứ xê dịch tới lui để mà có thể giấu
hết khoảng vú to lớn, nhưng càng che thì vú càng lộ, che chỗ
này thì vú lại nổi lên chỗ kia, bụm chỗ kia thì thịt lại phồng
lên ở chỗ nọ...
Sau một lúc, Vô Kỵ mở tay ra thì mới nhận thấy cái bông hoa
nạm kim cương vẫn còn nằm trong tay chàng. Chàng bèn tiến tới
gần Triệu Minh, gắn cái bông trở lại trên tóc nàng rồi cởi cái
áo trường bào của mình ra, khoác lên người nàng mà nói:
- Triệu cô nương, cô lấy áo tôi mà dùng.
Triệu Minh, mặt nàng vẫn cúi xuống, để mặc cho Vô Kỵ cắm cái
bông trên đầu mình mà chỉ đua tay ra mà đón lấy cái áo. Sau
khi Triệu Minh phủ áo lên người rồi thì Vô Kỵ lên tiếng nói:
- Minh giáo chúng tôi không thù oán gì với cô nương cả. Chỉ
mong cô nương đưa thuốc giải của “Phù Vân Trọng Phấn” thì
chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện này ngay.
Thấy Triệu Minh vẫn cúi đầu lặng im không nói một lời, Vô Kỵ
liền nói tiếp:
- Cô đã lập biết bao kế độc để hãm hại tôi, nhưng tôi đâu có
thù ghét gì cô đâu. Tôi lại còn cứu cô thoát khỏi vùng cát lún
đó, thấy chưa? Chẳng lẽ cô nương lại không nghĩ tới chuyện đó
hay sao?
Triệu Minh cúi đầu ngẫm nghĩ thì biết là Vô Kỵ nói đúng. Một
lúc sau, nàng thở một hơi dài rồi từ từ nhìn lên. Mặt của nàng
lúc đó sượng sùng, đỏ hồng, trông dễ thương và xinh đẹp khôn
tả. Có lẽ nàng đang nghĩ tới cảng tượng lúc nãy Vô Kỵ đã ôm
trọn tấm thân trần truồng của mình mà cứu mình ra khỏi vùng
đầm lầy. Ôi chao, thật là ngượng chết đi được... Nhưng thoáng
một cái, khuôn mặt đó biến đổi nhanh chóng, nó trở nên nghiêm
trang, lạnh lùng ngay lập tức. Triệu Minh mím môi, hai mép đưa
lên, nhíu mày, liếc Vô Kỵ một cái:
-Quân giặc! Có mau trả lại quần áo cho ta không.
Vô Kỵ phì cười. Thật ra là chàng đâu có bóc lột hay lấy cắp gì
đâu, đó là chính nàng tự ý cởi bỏ quần áo chứ bộ, đâu có ai ép
buộc? Nhưng thấy nàng lên tiếng tức giận nhưng lời nói lại có
vẻ siêu lòng thì chàng hớn hở chạy lên sợi dây thừng, ra tới
giữa vùng đầm lầy mà lượm lấy cái áo trắng và quần hồng cho
nàng.
Vô Kỵ chạy trở lại, đưa cho Triệu Minh quần áo của nàng rồi
đứng quay người đi cho nàng mặc vào. Một lúc sau, vẫn không
thấy Triệu Minh nói năng gì cả thì Vô Kỵ xoay mình lại. Chàng
thấy nàng đã mặc xong quần áo, đang đứng xoay lưng về hướng
mình, mặt nhìn ra phiá xa xa, im lặng như tượng, không động
đậy, nhúc nhích. Nhìn từ đằng sau, chàng thấy hai vai nàng
rung rung, như có vẻ đang khóc thì chàng lên tiếng nhỏ nhẹ:
- Triệu cô nương, nếu tôi có làm điều gì không phải thì tôi
xin cô tha lỗi. Còn thuốc giải độc thì...
Triệu Minh liền ngắt lời chàng, người nàng vẫn không quay lại:
- Thuốc giải sẽ có người đưa tới sau, giáo chủ cứ yên tâm.
Rồi vẫn quay mặt đi, nàng nói tiếp:
- Trương giáo chủ đã cứu tôi thoát nạn, thì tôi xin hứa là sẽ
trả ơn bằng cách đưa thuốc giải độc. Thế là hai bên đều hòa.
Không ai thiếu nợ ai hết.
Vô Kỵ nghe thế thì cả mừng:
- Cám ơn cô nương. Như vậy Minh giáo chúng tôi với cô nương
coi như hòa thuận, không có ân oán gì cả.
Rồi chàng thấy cái áo trường bào của mình đang nằm ở dưới cát
kế bên Triệu Minh đứng thì chàng tiến tới mà nhặt lên. Khi tới
gần nàng, nhìn ở sau lưng, Vô Kỵ thấy nàng nhìn ra xa mà nói
lẩm bẩm trong miệng:
- Ngươi làm nhục ta như vậy, ta không thể tha thứ cho ngươi
đâu. Ðàn ông con trai mà hiếp đáp, đè ép đàn bà con gái như
vậy thật là không biết bẽ mặt...
Vô Kỵ vừa mặc áo vừa cười, trả lời:
- Triệu cô nương, cô quỉ kế đa đoan. Ðàn ông con trai chắc
cũng không bì được. Việc này do cô bày ra hết. Ai mà ức hiếp
cô được.
Triệu Minh liền quay mặt lại, bĩu môi ra, hai mép cong lên, tỏ
vẻ hờn giận:
- Trương giáo chủ đã hà hiếp, ức đáp tôi... Trời đất sẽ không
buông tha cho giáo chủ đâu!
Nghe Triệu Minh rủa mình như vậy thì Vô Kỵ gãi đầu cười giã lã:
- Triệu cô nương nói đúng. Hoàng thiên chứng giám, trời đất sẽ
độ người ngay, còn ai mà ác tâm thì người đó tất biết...
Vô Kỵ chưa nói hết câu thì chàng
đã nghe có tiếng nói vang lên sau lưng:
- Ngươi nói ai độc ác... Cô nương của ta không thể bị ngươi
dằn vặt đâu...
Sau đó là có một người nhẩy tới vung song chưởng ra mà đánh
tới người Vô Kỵ. Một luồng lực đạo mạnh mẽ xô tới, xen trong
đó là một hơi giá lạnh căm căm. Vô Kỵ thấy người đánh mình mà
lại sử dụng Huyền Minh thần chưởng là một lão già to lùn,
không như Lộc Trượng Khách ốm cao, thì ngạc nhiên thầm nghĩ, “
Sao con nhỏ Triệu Minh này có nhiều cao thủ dưới tay nó như
vậy?” Chàng né người tránh qua một bên rồi lên tiếng hỏi:
- Xin hỏi ông lão, ông học được Huyền Minh thần chưởng ở đâu
vậy?
Lão già lùn cười rung hàm râu bạc:
- Trương công tử trẻ tuổi, nghe hơi gió mà đã biết được tuyệt
nghệ của ta. Thật là không hổ danh giáo chủ Minh giáo. Ta là
Hạt Bút Ông, còn sư đệ ta là Lộc Trượng Khách. Trên đời này
chỉ có hai ta là biết sử dụng Huyền Minh thần chưởng mà thôi.
Hề... hề, có phải giáo chủ sợ rồi chăng?
Vô Kỵ nghe lão nói thế thì biết là lúc nhỏ mình đã bị một
trong Huyền Minh nhị lão đánh cho một chưởng thừa sống thiếu
chết chứ không ai. Chàng tức giận quát lên:
- Ðược lắm. Nếu thế thì hãy xem chưởng của ta đây.
Nói xong chàng sử dụng chiêu Thần Long Bãi Vĩ trong pho Giáng
Long thập bát chưởng mà đánh thật mạnh tới người Hạt Bút Ông.
Kình lực phóng tới mạnh mẽ kinh hồn, nóng hổi vì chàng đã kèm
theo Cửu Dương chân khí trong đó nữa.
Hạt Bút Ông kinh hãi nhưng cũng đưa tay lên mà vận khí đỡ
chưởng của chàng luôn. “Suỵt” một tiếng, chưởng phong hai
người đã tiêu tan mất tiêu. Thì ra Cửu Dương chân khí nóng hổi
chí dương của chàng đã bị hoá giải bởi Huyển Minh khí công
lạnh căm chí âm của Hạt Bút Ông rồi. Tuy vậy sức phản chấn vẫn
làm cho Hạt Bút Ông loạng choạng lui ra sau hai bước, ruột gan
trong người lão đảo lộn, nóng hổi, khó chịu vô cùng. Vô Kỵ
cũng thấy nhộn nhạo trong người, nhưng thoáng rồi trở lại bình
thường ngay. Thử nhau một chưởng rồi, hai người bây giờ mới
biết là mình đã gặp phải tay kình địch hiếm có trên đời. Hạt
Bút Ông thấy Vô Kỵ nội công hùng hậu, có vẻ hơn mình một mức
thì lão liền hú lên một tiếng dài. Biết là lão kêu người tiếp
viện, tuy không sợ, nhưng Vô Kỵ chợt nhớ tới Lam Y Nữ đang hỗn
chiến với Lộc Trượng Khách, còn Lợi Hanh, Dương Tiêu mấy người
đang gục ngã, thì chàng liền nhún người bay đi. Hạt Bút Ông
thấy chàng bỏ đi như vậy thì lão thở phào, không dám rượt theo.
Vừa phóng người vun vút, Vô Kỵ vừa nói với lại:
- Tôi có việc gấp, phải đi ngay... Triệu cô nương, xin cô giữ
lời...
Triệu Minh vẫn quay mặt đi, đứng im không cử động. Nàng vẫn
nhìn về hướng xa xa, không thèm trả lời...
*
* *
Lam Y Nữ và Lộc Trượng Khách quần thảo với nhau một hồi, bất
phân thắng bại. Lộc Trượng Khách thấy rõ ràng là võ công của
mình cao hơn Lam Y Nữ mấy mức, nhưng lão vẫn không thể nhất
thời mà đánh bại nàng được vì võ công của Lam Y Nữ rất là quái
dị. Người nàng thoăn thoắt, nhẩy đông tránh tây, lạ lùng, kì
bí, nhiều lần lão tưởng là đã nắm được người nàng rồi nhưng
sau đó không biết làm sao mà Lam Y Nữ cứ ẻo lả, trơn tuột
thoát đuợc hết những thế công của lão. Lão tức giận, vung tay
lên mà sử một lúc mười mấy chiêu sát thủ, kình lực kinh thế
hãi tục, ào ào xô tới người Lam Y Nữ. Trước áp lực nặng nề như
vậy, Lam Y Nữ không dám đón đỡ mà chỉ lùi dần, làm giảm bớt
luồng chưởng phong mạnh mẽ của lão. Thấy Lam Y Nữ có vẻ túng
thế, Lôc Trượng Khách liền bung hai tay ra, tức thì một luồng
hơi lạnh ùa tới khiến Lam Y Nữ phải kinh hãi -- Lộc Trượng
Khách đã sử dụng tới Huyền Minh thần chưởng rồi!
Lam Y Nữ vội tung mình lên, lộn người ra xa để tránh hơi lạnh.
Khi nàng hạ người xuống thì nàng đã đứng ngay trên cây Ỷ Thiên
kiếm lúc đó đang cắm dựng đứng ở dưới đất. Kiếm này là do hồi
nãy Vô Kỵ bị Lộc Trượng Khách dùng “Tiêu Hãm Tuyệt Huyệt” nắm
vào vai khiến chàng đánh rơi kiếm, rớt xuống đâm ngay xuống
đất ngay kế đó. Người Lam Y Nữ nhẹ nhàng, đứng trên chuôi của
Ỷ Thiên kiếm mà nó không lún sâu xuống đất thêm một tí nào.
Ngay sau đó, nàng dùng hai bàn chân mà kẹp lấy cán kiếm rồi co
chân lên một cái. Ỷ Thiên kiếm liền bị rút ra khỏi mặt đất,
bay lên không trung ngay tức thì. Lam Y Nữ đưa tay ra mà bắt
ngay lấy thanh kiếm. Lúc đó, Lộc Trượng Khách đang trờ người
tới thì nàng bèn thuận tay cầm kiếm mà đâm thẳng, lia vào
người lão vài phát, tiếng gió nghe vù vù. Lộc Trượng Khách
thấy vậy thì hoảng kinh. Lam Y Nữ múa Ỷ Thiên kiếm sắc bén thế
kia, ánh sáng phát ra xanh lè, lưỡi kiếm oằn oại, y hệt như
một con rắn chực tới mổ vào người lão.
Lộc Trượng Khách nhìn Lam Y Nữ sử dụng kiếm pháp thần kì, biến
ảo như vậy thì lão chợt nhớ ra, buột miệng nói lên:
- Ối chà, ta biết rồi... Có phải mi là...
Lam Y Nữ không để cho lão nói hết lời. Nàng khoa kiếm lên,
kiếm quang phát ra, lấp loáng thành hình năm sáu con rắn há
miệng nhe nanh, cuộn tròn lấy người Lộc Trượng Khách. Lão trợn
mắt kêu lên:
- Lợi hại quá!
Nói xong, lão liền rút ra trong nguời hai cái hổ đầu câu mà
múa lên vun vút, che kín khắp người. Lộc Trượng Khách ít khi
dùng vũ khí đối địch với ai, chỉ khi nào gặp cường địch thì
lão mới rút hổ đầu câu ra mà thôi. Như vậy thì đủ biết là lão
e dè kiếm pháp của Lam Y Nữ như thế nào, nhất là nàng đang sử
dụng Ỷ Thiên kiếm thật là sắc bén trong tay. Một lúc sau, bất
chợt lão vung tay ném luôn một cái hổ đầu câu vào người Lam Y
Nữ. Nàng đưa Ỷ Thiên kiếm lên gạt một cái nghe đến “cắc” khiến
cái hổ đầu câu gẫy làm đôi và tay nàng rung lên ê ẩm. Lộc
Trượng Khách liền liệng tiếp, thật mạnh, cái hổ đầu câu thứ
nhì. Lam Y Nữ lại gạt nó đi một lần nữa. Sức ném của lão rất
mạnh, khiến cánh tay nàng tê tái, cầm kiếm không muốn vững.
Lộc Trượng Khách chỉ chờ có thế là lão vươn người tới, vung
ngay tay ra mà cướp luôn cây Ỷ Thiên kiếm trong tay nàng.
Thoáng một cái, Ỷ Thiên kiếm đã nằm trong tay lão rồi. Thấy
lão ra tuyệt chiêu, đoạt kiếm trong tay của mình một cánh
nhanh chóng, dễ dàng thì Lam Y Nữ hết hồn, vội lùi lại. Lộc
Trượng Khách lúc đó cười hề hề:
- Bây giờ dầu có đảo chủ của mi ở đây thì mi cũng không tài
nào mà toàn mạng đâu...
Nói xong, lão đưa Ỷ Thiên kiếm lên ngang ngực, định phóng kiếm
ra thì bỗng nhiên lão nghe tiếng rú gấp rút vọng lên từ xa.
Lão giật mình, nhận ra ngay đó là tiếng kêu cầu cứu của sư
huynh lão. Nếu Hạt Bút Ông không gặp phải địch thủ lợi hại,
khó đối phó thì không bao giờ sư huynh lão lại kêu gào lên như
vậy. Lộc Trượng Khách liền thâu kiếm, nhìn Lam Y Nữ mà cười
gằn:
- Mạng mi còn lớn lắm đó. Lần sau thì đừng có hòng...
Nói xong là lão vội phóng mình chạy đi theo hướng rú của sư
huynh lão.
Lam Y Nữ thoát hiểm thì thở ra nhè nhẹ. Nàng tiến tới Lợi Hanh
mà hỏi:
- Hân lục hiệp có sao không?
Lợi Hanh mở mắt thều thào như hết hơi:
- Cám ơn cô nương đã ra tay cứu giúp tôi một lần nữa. Tôi bị
chúng nó đánh đập... cho uống một thứ thuốc cao, toàn thân đau
nhức, không cử động được... nhưng chưa đến nỗi chết đâu...
Lam Y Nữ cúi xuống đỡ Lợi Hanh dậy thì nàng nghe tiếng người
chạy vào trong lều. Nàng nhìn lên thì thấy Vô Kỵ đang bay vút
tới chỗ hai người. Lợi Hanh nhìn Vô Kỵ mà nói một cách khó
khăn:
- Cháu Vô Kỵ, ta chạy lạc đường trên Quang Minh đỉnh... gặp
phải cường địch đón chặn, bị bắt giữ... Cô nương đây có ra tay
cứu giúp... nhưng chúng nó quá đông, cô ta súyt nữa cũng bị
chúng bắt, phải bỏ chạy... Bây giờ lại cứu mạng ta, ta rất
mang ơn...
V ô Kỵ nghe thế thì đứng thẳng người lên, vòng tay về hướng
Lam Y Nữ mà nói:
- Cô nương đã cứu lục thúc tôi mà lại còn giúp tôi mấy bận nữa.
Ơn này rất là to lớn. Tôi không biết phải xưng hô với cô nương
như thế nào?
Lam Y Nữ thấy Vô Kỵ lời lẽ trịnh trọng như vậy thì nàng đứng
ngay lên, dáng điệu ngỡ ngàng, lúng túng. Vô Kỵ thấy nàng vẫn
không lên tiếng một lời nào thì chàng nhìn vào khuôn mặt che
bằng miếng vải lam mà nói tiếp:
- Nếu cô nương cho tôi được biết quí danh và dung nhan để mà
nhớ ơn thì Vô Kỵ này sẽ vô cùng cảm kích.
Lam Y Nữ nghe chàng nói thì liền lùi lại hai ba bước. Nàng vẫn
không nói năng gì cả, mặt nàng hướng về Vô Kỵ như đang nhìn
chàng một cách bối rối. Bỗng nhiên Lam Y Nữ xoay mình vôi vàng
quay người mà chạy đi ra khỏi lều. Người nàng thấp thoáng một
cái là đã bay tới cửa lều vải rồi. Vô Kỵ ngạc nhiên nhìn theo
bóng dáng nhỏ nhắn của Lam Y Nữ mất đi trong bóng đêm mà thở
dài.Tuy không biết lý do gì mà nàng không chịu nói tên, lộ
diện, rồi lại bất chợt bỏ đi như vậy, nhưng chàng mang hàm ơn,
kính trọng hành động của nàng, không dám đưổi theo. Chắc chắn
là có điều gì úy kị khiến nàng không muống nói chuyện với mình.
Nàng là ai? Cớ vì sao mà nàng lại ra tay bao nhiêu lần cứu
giúp chàng như vậy?
Trong lúc Vô Kỵ đang trầm ngâm suy nghĩ thì có tiếng rầm rộ vó
ngựa phi tới rồi có người bước vào. Thì ra đó là Trang Tranh,
Chưởng Kì Sứ của Minh giáo, khi thấy chàng cùng Dương Tiêu các
người đã đi quá lâu thì vội đem quân tới bảo vệ. Vô Kỵ liền
sai quân Minh giáo vác Dương Tiêu, Thiên Chính, Nhất Tiếu ba
người lên ngựa, đem về chữa trị. Trang Tranh nói:
- Thưa giáo chủ, còn những người này thì sao?
Vô Kỵ đưa mắt nhìn Ngũ Nhân Tài Tử nằm la liệt dưới đất rồi
nói:
- Trang huynh cứ để mặc họ đi. Chúng ta không nhúng tay vào
việc của người khác.
Về tới doanh trại, Vô Kỵ bèn sai bảo kẻ hầu tắm rửa cho Lợi
Hanh, Thiên Chính các người. Lợi Hanh thì nửa tỉnh nửa mê, còn
các người kia thì vẫn bị “Phù Vân Trọng Phấn” tác hại, nằm mê
man. Vô Kỵ thấy thế thì nhăn mặt, lo lắng, không biết Triệu
Minh có giữ lời hứa mà đem thuốc giải đến cho chàng hay không.
Lúc đó Tiểu Siêu đã đem một bộ quần áo mới tới cho Vô Kỵ thay.
Chàng nhìn xuống thấy quần áo mình đất cát dơ bẩn thì liền cởi
ngay cái áo trường bào ra mà đưa cho Tiểu Siêu. Nàng đỡ lấy
tấm áo dính đầy cát vàng của chàng rồi bỗng nhiên nàng nhìn
dáo dác chung quanh như tìm kiếm một cái gì. Rồi nàng lại
ngửng cổ đưa cái mũi nhỏ bé xinh xinh lên cao mà hít hà mấy
cái. Sao có mùi thơm son phấn của đàn bà con gái thoang thoảng
ở đâu đây? Vô Kỵ thấy thế thì nhớ tới ngay là mình đã đưa áo
này cho Triệu Minh khoác lên tấm thân trần truồng của nàng.
Hương thơm này hiển nhiên là từ người của Triệu Minh bám vào
áo, còn vương vấn trên tấm trường bào. Rồi chàng lại nhớ tới
cảnh Triệu Minh trút bỏ quần áo trước mặt mình, sau đó mình
lại được ôm cứng cái thân thể không một mảnh vải đó trong tay.
Ðang đứng trước mặt Tiểu Siêu mà nghĩ tới chuyện đó, chàng đỏ
mặt lên. Khi thấy Tiểu Siêu cau mày, đưa mũi xuống hửi vài cái
trên cái áo trường bào thì chàng vội quay mặt đi, không dám
nhìn nàng nữa. Tiểu Siêu hít mấy cái rồi ngạc nhiên lên tiếng:
- Uả, lạ quá, tại sao lại có...
Biết là nàng đang đưa mắt nhìn mình có vẻ như là dò hỏi, đang
chờ đợi câu trả lời thì Vô Kỵ ngượng quá, tảng lờ như không
nghe nàng nói, giả bộ nhìn ra xa.
Tự dưng hình bóng xinh đẹp của Triệu Minh hiện lên trong đầu
chàng -- rõ ràng, Triệu Minh xinh tươi, kiều diễm, mắt long
lanh, miệng mim mỉm, môi cong cong. Nàng ngồi trên bãi cát,
dưới ánh trăng thanh, trần truồng lõa thể, giấu vú che chim,
nửa kín nửa hở, thật ra là hở nhiều hơn là kín, lồ lộ cả người.
Nhất là bộ ngực núi lửa với hai bầu vú tròn xoe, căng cứng,
đưa thẳng ra ngoài, và hai đầu vú chĩa thẳng lên trời... Nhớ
tới Triệu Minh với khuôn mặt dễ cảm, tấm thân gợi dục, dàn
ngực khêu gợi thì tự dưng Vô Kỵ nổi máu dâm lên. Tim chàng đập
thình thịch, máu chàng chạy rần rần, hơi thở chàng gấp rút,
con cu chàng từ từ ngổng lên, phồng lớn ra. Vô Kỵ bèn quay
người lại. Chàng thấy Tiểu Siêu đứng trước mắt mình, thân hình
nhỏ nhắn, vẻ mặt ngây thơ, đẹp đẽ vô chừng, cũng đang ngước
cặp mắt xanh lơ nhìn mình, thì chàng không cầm lòng được.
Vô Kỵ bước tới ôm ngay lấy trọn người Tiểu Siêu vào vòng tay
mà xiết chặt lại...
*
* *
Bất Hối thấy Lợi Hanh nằm tê liệt, mê sảng thì lấy làm tội
nghiệp. Nàng nhẹ nhàng nâng đầu của ông lên rồi kê một cái gối
xuống dưới. Lức đó tự dưng Lợi Hanh mở mắt ra nhìn nàng. Ông
mở miệng thều thào:
- Hiểu Phù, sao em bỏ anh đi đâu mất vậy? Em có biết là anh
nhớ nhung em vô cùng hay không?
Bất Hối đỏ mặt lên. Nàng biết thần trí của ông còn giao động
rất mạnh, nửa mê nửa tỉnh, nhìn nàng mà tưởng lầm là mẹ nàng.
Nàng bèn nói nhỏ:
- Hân lục hiệp, lục hiệp nằm nghỉ đi. Ðừng suy nghĩ gì hết.
Lợi Hanh lại nói tiếp:
- Hiểu Phù, ngày đêm anh chỉ mong mỏi gặp lại em. Bây giờ em
đừng bỏ đi nữa nhé?
Tuy không bao giờ nghe cha mình là Dương Tiêu kể lại, nhưng
Bất Hối cũng đoán ra cuộc tình son sắt của mẹ mình với Lợi
Hanh ra sao rồi. Nàng cảm động nhìn Lợi Hanh mà rưng rưng nước
mắt.
Lợi Hanh liền đưa tay ra mà cầm lấy bàn tay của Bất Hối:
- Từ nay trở đi, anh sẽ không để em đi mất nữa đâu...
Bất Hối rút tay mình ra rồi đặt tay lên tóc của ông mà vuốt
nhè nhẹ, lên tiếng phủ dụ:
- Ðược rồi, lục hiệp cứ an tâm mà yên nghỉ đi. Tôi không bỏ đi
đâu.
Lợi Hanh mừng rỡ, cố kéo môi lên làm như là đang nở một nụ
cười sung sướng. Ông lại đưa tay ra mà nắm lấy bàn tay của Bất
Hối rồi ông nhắm mắt lại, không buông tay nàng ra nữa. Lần này,
Bất Hối không rút tay lại. Nàng nhìn chăm chăm vào khuôn mặt
vui sướng của ông. Nước mắt của nàng chảy xuống ròng ròng...
*
* *
Tiểu Siêu để mặc cho Vô Kỵ ôm mình vào lòng. Nàng dúi mặt mình
vào giữa lồng ngực rắn chắc của chàng. Tiểu Siêu nhắm mắt lại,
lấy hơi hít vào mũi mình mấy cái, làm như nàng muốn thâu hết
hơi hướm của người con trai vào trong phổi mình vậy. Lòng nàng
rộn ràng, sung sướng, lâng lâng.
Sau đó Vô Kỵ để tay lên trán nàng mà đẩy một cái khiến khuôn
mặt nàng ngửng hẳn lên. Vô Kỵ nhìn xuống khuôn mặt kiều diễm
với cặp mắt xanh mơ. Tiểu Siêu ngó lên bộ mặt tuấn tú với cặp
mắt sáng rực. Hai người nhìn nhau một lúc... Bất chợt Vô Kỵ
cúi mặt xuống, đặt miệng mình lên môi Tiểu Siêu mà hôn một cái
thật mạnh. Tiểu Siêu mở miệng ra đón nhận cái lưỡi của Vô Kỵ.
Môi hai người dính chặt vào nhau.
Trong đầu của Vô Kỵ, hình ảnh của hai cô gái đẹp cứ thay phiên
nhau hiện lên. Tiểu Siêu tươi cười với hai núm đồng tiền dưới
ánh đuốc trong hầm đá... Triệu Minh cười mỉm với hai môi cong
lên dưới ánh đèn trong lều vải... Tiểu Siêu quần áo xốc xếch,
khuôn mặt trẻ thơ, man dại khi bị Vô Kỵ đè xuống làm bậy...
Triệu Minh trần truồng, khuôn mặt xinh đẹp, ngượng ngùng khi
ngồi phơi bày thân hình lồ lộ trước mặt chàng... Tiểu Siêu nhỏ
nhắn, mềm mại... Triệu Minh yểu điệu, khiêu gợi... Tiểu Siêu
ngực tròn cứng... Triệu Minh vú to căng... Tiểu Siêu mắt trong...
Triệu Minh miệng xinh... Tiểu Siêu hiền... Triệu Minh xảo...
Tiểu Siêu... Triệu Minh...
Vừa hôn Tiểu Siêu, Vô Kỵ vừa nghĩ tới hai nàng con gái, một
người thì hiện bây giờ đang nằm trong vòng tay chàng, một
người thì mới vừa rồi đã nằm trong vòng tay chàng. Chàng mê
man đi. Một lúc sau, như không cưỡng lại được, Vô Kỵ lùa hai
tay vào trong áo Tiểu Siêu, đưa ngược lên vai nàng, rồi nắm
lấy hai vạt áo của nàng mà kéo xuống như lột vỏ chuối vậy. Tức
thì nửa người của Tiểu Siêu, trắng hồng, hiện ngay ra trước
mặt chàng. Vô Kỵ liền đưa mặt mình vào giữa hai bầu vú thơm
tho mê hồn mà hôn lấy hôn để.
Tiểu Siêu đưa tay đẩy đầu chàng ra, nói lên trong hơi thở hổn
hển:
- Giáo chủ... giáo chủ... không được đâu... cháu không thể...
Tuy biết là Tiểu Siêu có lời thề nguyện với mẹ nàng là nàng
không thể mất trinh với bất cứ ai, nhưng lúc này Vô Kỵ đã say
mê, dâm nứng, không dằn được dục tình. Chàng gỡ tay nàng ra,
rồi lại dìm mặt mình vào ngực Tiểu Siêu mà thì thào:
- Tiểu Siêu... cho tôi một lần đi... Cô nương... Tiểu Siêu...
một lần này thôi...
Nói xong, không chờ Tiểu Siêu trả lời, Vô Kỵ đã ôm người nàng
mà ngã xuống dưới đất. Hai người dìu nhau nằm lên tấm thảm da
cừu.
Tiểu Siêu hai tay xuội lơ, không chống trả. Người nàng nóng
bừng, trí óc nàng rối bời. Một bên là mẹ đẻ, một bên là người
mơ. Một bên là tình mẫu tử, một bên là tình trai gái. Một bên
là lời hứa, một bên là lửa dục. Một bên là cam chịu, một bên
là sung sướng. Trời ơi, nàng phải phấn đấu cho đến bao giờ? Sự
cọ sát giữa hai khối thịt nóng bỏng làm Tiểu Siêu mềm người đi.
Một cách tự nhiên, nàng ôm lấy đầu Vô Kỵ mà ghì chặt cho nó ép
sát thêm vào ngực mình. Không được nữa rồi... mẹ ơi... mẹ ơi...
chắc là...
Giữa lúc đó, bỗng nhiên có tiếng reo hò vang trời. Vô Kỵ giật
mình ngồi bật dậy. Tiểu Siêu cũng lẹ làng kéo áo lên. Vô Kỵ
vừa đứng lên, sửa quần áo thì Trang Tranh đã vôi vã bước vào:
- Thưa giáo chủ, có một đám quân lính rất đông kéo đến bao vây
chúng ta. Hiện anh em Ngũ Hành Kì đang ra tay chống cự.
Vô Kỵ nhíu mày suy nghĩ. Mấy ngày nay, đoàn người ra đi không
hề gặp trở ngaị. Hôm nay tự dưng lại bị vây đánh. Ðây không
phải là sự tình cờ, chắc chắn là đã có sự xếp đặt, tính toán
từ trước.
Không biết con lỏi Triệu Minh có nhúng tay vào việc này hay
không? Nếu đúng như vậy thì quả thật con nhỏ này quá quắt lắm
rồi, ăn gian nói lận, trở mặt trở mày, hiểm tâm ác độc vô cùng.
Lựa đúng ngay lúc các cao thủ của Minh giáo đang bị mang độc,
hành hạ mê man mà ra tay hạ thủ. Triệu Minh ơi, Triệu Minh! Ðã
không trao thuốc giải độc như đã hứa thì chớ, còn lật lọng,
giả bộ làm hòa, lợi dụng thời cơ mà thi hành kế độc. Thật là
mặt sứa gan lim!
Giữa tiếng ba quân la hét, giao tranh vang trời, ngựa hí rầm
rộ, hỗn loạn khắp nơi, Vô Kỵ vội vàng chạy bay ra ngoài...
Xin xem tiếp Phần Giữa - Ðoạn 18 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh (I
I I)
(Hết Phần 25 ... Xin mời xem
tiếp
Phần 26) |