Phiên Vân
12-06-2011, 09:42 PM
Tác Giả : Phiên Vân
Nguồn : Lauxanh.us
Chương 1 : Cưỡng hiếp
Nguyệt Linh phu nhân bước ra khỏi bồn tắm, thân thể khiết bạch nõn nà lấp lánh dưới ánh nến, tựa như dòng Ngân Hà trên bầu trời đêm vắng xa xăm. Nàng nhặt lấy chiếc khăn lụa, từ từ lau nhẹ toàn thân, bắt đầu là từ suối tóc dài chấm đất, tiếp theo là đôi ngọc phong dựng đứng ngạo nghễ với đôi núm như hai quả mồng quân chín hồng, cuối cùng là khe ngọc rậm rì những cỏ xanh mướt, ẩn ẩn đâu đó một khe suối hồng tươi mời gọi.
Bất chợt, từ phía sau có người ôm chặt lấy nàng, từ độ siết và masat với cơ thể, nàng biết đây là một gã đàn ông. Hai tay gã, một tay tham lam chiếm hữu hai đỉnh ngọc phong, tay kia dần hạ xuống, ý đồ xâm chiếm hạ khe của nàng.
"Ai!?!"
Nguyệt Linh vừa hét lên, đồng thời tay phải cong lại, dộng cùi chỏ về phía sau. Với chiêu này, dù cho một gã giặc Thát to kềnh cũng phải gãy vài đoạn xương sườn.
"Mẫu thân, là hài nhi." kẻ phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy đòn hiểm của nàng, sau đó kề sát miệng vào tai nàng, nói trong tiếng thở dốc.
"Giai nhi, con làm cái gì thế này?" Nguyệt Linh phu nhân hơi giãy dụa, rồi quay người, nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của con trai mình, nghiêm giọng hỏi.
Vĩnh Giai nhìn mẫu thân say đắm, nàng tuy đã gần ba mươi lăm tuổi nhưng trông cứ như không quá hai mươi, lại thêm cơ thể khá săn chắc do luyện võ từ nhỏ, cho nên nàng có một vẻ đẹp khá hài hòa, trẻ hơn nhiều so với tuổi. Quả thực, nếu nàng đi cùng với con trai nàng, ai không biết lại tưởng nhầm là hai tỷ đệ.
"Mẫu thân, con yêu người, chẳng phải từ khi phụ thân tạ thế năm năm về trước, người rất tịch mịch sao? Hãy để hài nhi an ủi người. " Vĩnh Giai thâm tình nói, ánh mắt nồng cháy thiêu đốt khiến cho đôi gò má của Nguyệt Linh đỏ hồng.
"Đừng, đó là trái với luân lý, là sai đó con." Nguyệt Linh dùng sức dãy dụa nhưng vẫn không thoát được hai gọng kềm rắn chắc của con trai mình.
"Không có gì là sai trái, có lẽ mẫu thân không biết, cùng tham gia tiêu diệt giặc Thát với con là một bộ tộc, mà ở đó, khi phụ thân chết đi, nhi tử có quyền lấy mẫu thân làm vợ, sinh con đẻ cái."
"Nhưng chúng ta không có man di như họ. " Nguyệt Linh phu nhân nhăn nhó nói, nàng dường như không thể chấp nhận được lời nói của con trai mình.
Vĩnh Giai im lặng không nói, rồi hắn chợt buông mẫu thân ra. Trơg khi Nguyệt Linh phu nhân còn chưa kịp mừng rỡ thì hắn bất ngờ xé toang quần áo trên người mình ra làm hai mảnh rồi nhào về phía mẫu thân của mình.
"Bát cực tàn tâm chưởng thức thứ ba - Huyền băng toái." Nguyệt Linh phu nhân trong lúc hốt hoảng, đã sử dụng đến tuyệt học môn phái của nàng. Tả thủ mang theo hơi lạnh rít gào, xé toang màn đêm bằng một vệt sáng lam nhạt, đánh mạnh vào ngực Vĩnh Giai.
"Giai nhi. . ."
Nhìn ngực trái của con trai mình giờ lởm chởm băng đá nhọn hoắc, Nguyệt Linh phu nhân toàn thân run rẩy, ngọc lệ tuôn rơi như mưa. Bát cực tàn tâm chưởng là tuyệt học trấn phái của Tàn Tâm cung, khi đánh vào trúng ngực ai đó thì ngay lập tức, tim người đó sẽ bị đóng băng mà chết. Nhưng người bây giờ hứng chịu sát kỹ này lại là Vĩnh Giai, đứa con trai mà nàng yêu quý còn hơn sinh mạng mình.
"Rắc, rắc, rắc."
Trong khi Nguyệt Linh phu nhân còn đang thất thần thì lớp băng trên ngực Vĩnh Giai chợt rạn nứt, "hây" hắn gầm một tiếng, lớp băng đã hoàn toàn vỡ tan thành từng mảnh, rơi tán lạc tựa như một trận mưa pha lê đẹp ngời.
"Mẫu thân, giờ người không phải là đối thủ của hài nhi. . ."
Vĩnh Giai gầm nhẹ, rồi vồ lấy mẫu thân, lúc này còn đang thất thần. Hai bàn tay hắn bốc lên hỏa diễm như mờ như ảo, vuốt ve khắp nơi trên cơ thể Nguyệt Linh. Kỳ lạ là, tay hắn lướt đến đâu, làm da nàng lại đỏ bừng đến đó.
"Giai nhi, con làm gì đó?!" Nguyệt Linh phu nhân thở dốc, không hiểu là vì hỏa diễm hay là vì mùi đàn ông trên người con trai mình.
"Thiên Tình quyết, thức thứ nhất, Diễm hỏa liệu nguyên." Vĩnh Giai trả lời.
"Là gì?" Nguyệt Linh phu nhân hỏi trong tiếng thở dốc dập dồn.
Vĩnh Giai không trả lời mà tay trái thành chỉ, điểm mạnh vào vị trí ba tấc trên hậu môn của Nguyệt Linh phu nhân.
"Á á á. . ." Nguyệt Linh phu nhân chợt thét chói tai. Hai tay nàng gì lấy cổ Vĩnh Giai, hai chân đu lên hông hắn. Nguyệt Linh co giật cuồng loạn, hạ bộ nện điên cuồng vào cơ bụng rắn chắc của con trai mình. Rồi nàng trân mình lên, hú thảm. Từ khe ngọc của nàng, một luồng rồi một luồng nước trong suốt bắn ra, mạnh mẽ mà liên hồi, tưới ướt cả vùng bụng và hạ thân của Vĩnh Giai. Vĩnh Giai cười, đây là lần đầu tiên hắn thấy vị thánh nữ của Tàn Tâm cung, cũng là mẫu thân của mình điên cuồng đến thế.
Liếm nhẹ dòng nước ngọt liệm chảy ra từ khóe miệng Nguyệt Linh phu nhân, Vĩnh Giai liếm dần lên đến bờ môi hồng mọng của nàng, nghe được hơi thở thơm tho của nàng.
Bất chợt Vĩnh Giai áp sát miệng mình vào miệng mẫu thân, đầu lưỡi lẻn vào trong cái mồm xinh xinh đang hé ra thở dốc. Lưỡi của hắn tìm kiếm, rồi điên cuồng xoắn lấy đầu lưỡi của mẫu thân mình. Hai tay đang đỡ lấy bờ mông tròn trĩnh điên cuồng nắn bóp.
Nguyệt Linh phu nhân mơ màng nhìn hắn, đầu lưỡi vô thức đáp lại. Giờ nàng đang phiêu du tận bảy tầng cực lạc, hơi sức đâu mà quan tâm nhiều chuyện vậy.
Vĩnh Giai vừa hôn, vừa đi dần đến thành bồn tắm. Hắn dời miệng ra, để mẫu thân dựa vào bồn, rồi dùng tay tách hai chân nàng ra rồi. Hai tay rắn chắc đỡ lấy hai cặp đùi dài mượt, giữ cho Nguyệt Linh chân không chạm đất. Vĩnh Giai chỉnh lại tư thế của mẫu thân xong thì ngọc thương của hắn lúc này đã cứng rắn hết cỡ.
Hắn đặt đầu thương vào khe ngọc, nhẹ nhàng đẩy vào.
Chặt quá. . .
Nóng quá. . .
Còn biết chuyển động nữa. . .
"Phạch!" Sự khoái lạc tận cùng khiến Vĩnh Giai không kìm được mà dập mạnh một cái.
"Ư. . ."
"Á. . ."
Hai tiếng rên rỉ cùng vang lên, một tiếng của khoái lạc, một tiếng của đau đớn. Khe ngọc đã hoang phế nhiều năm của Nguyệt Linh làm sao chịu được trường thương gần sáu tấc của con trai . ( 1 tấc = 3,33 cm )
Vĩnh Giai không cử động nữa mà đưa tay vuốt ve dọc sống lưng mẫu thân, đưa miệng ngậm lấy đôi môi mọng, nhẹ nhàng xoa dịu cơn đau của nàng.
Được một lúc, Nguyệt Linh đã thở dốc trở lại, khe ngọc cũng đả trở nên ướt át. Lúc này, Vĩnh Giai mới tiếp tục cử thương xung trận.
Thiết thương ra vào nhẹ nhàng, như để cho khe ngọc có thời gian thích ứng. Ra vào một lúc, cảm thấy đã đủ vừa, Vĩnh Giai đâm mạnh.
"Toóc. . ."
Nguyệt Linh phu nhân nảy cả người lên, hai bầu ngực vĩ đại đánh bần bật không ngừng, nàng thấy như tê như dại. Nhưng đứa con trai yêu quý nào có cho nàng được nghỉ ngơi. Hắn ra vào, đâm ngang chém dọc điên cuồng. Háng hắn chạm vào gò đồi của Nguyệt Linh nghe phành phạch.
"Ứ. . .ứ. . .ứ."
"Hự . . Hư"
"A. . .a . . .a . . .ớ"
"Nhanh nửa lên, mạnh nữa lên, Giai nhi. . . .a . . .ớ."
Dưới tác dụng của Thiên Tình quyết, Nguyệt Linh đâu còn giữ được bộ dáng thường ngày nữa, nàng đã triệt để hóa thành một dâm phụ, dâm phụ cho riêng con trai mình.
"Nhóp nhép, nhóp nhép." trong căn phòng tắm sang trọng, có hai thân thể quấn lấy nhau, một là trắng khiết, nở nang, một là rắn chắc, cường tráng. " Nhóp nhép, nhóp nhép."
Hai thân thể điên cuồn quấn lấy, va chạm vào nhau. Cơ thể rắn chắc của Vĩnh Giai ép tấm thân đẫy đà, mềm mại của mẫu thân vào sát bồn tắm, điên cuồng đâm chọc.
"Á. . .Giai nhi, Giai nhi, Giai nhi. . . . ." Bất chợt Nguyệt Linh phu nhân thét lên, gọi tên con như điên loạn. Cơ thể nàng co giật từng hồi, rồi từ trong sâu thẳm khe ngọc, có một luồng nóng hổi bắn ra, bao vây ngọc thương của Vĩnh Giai bằng một cảm giác ấm nóng.
"Hự. . ."
"Hự. . ."
"Hự. . ."
". . . ."
Vĩnh Giai cũng không chịu kém. Từng luồng tinh hoa nóng bỏng bắn ra theo mỗi tiếng "hự", xuyên thấu khe ngọc, tràn ngập cả cấm cung của mẫu thân. Nguyệt Linh như đã chết, cơn cao trào đầu chưa dứt, cơn sau lại kéo đến. Cả người nàng nổi lên những đóa hoa đỏ hồng xinh xắn, minh chứng rằng nàng đã đến tận cùng khoái lạc.
Vĩnh Giai ngừng một chút, rồi từ từ rút ngọc thương, lúc này đã trơn bóng, còn nhểu ra một ít dâm thủy pha tinh dịch. Hắn bế thốc mẫu thân lên, dùng khăn lụa lau sơ hạ bộ của nàng rồi bế sang phòng ngủ bên cạnh.
Căn phòng này là phòng ngủ của Nguyệt Linh phu nhân. Toàn căn phòng chỉ toàn một màu trắng khiết bạch, ngay cả lọ hoa quỳnh đặt trước chiếc gương đồng cũng vậy.
Vĩnh Giai đặt mẫu thân xuống rồi nằm bên cạnh, ve vuốt nàng. Hai mắt Nguyệt Linh nhắm chặt, đôi môi mọng mím lại run run, khe ngọc rỉ nước liên hồi, dường như nàng vẫn chưa qua cơn cực khoái.
Vĩnh Giai mỉm cười, để cho nàng nghỉ ngơi.
Được một lát, hắn ngồi dậy, lật sấp mẫu thân lại.
"Đừng mà, Giai nhi. . ." Nguyệt Linh nói như thầm thì.
Vĩnh Giai không trả lời mà chồm lên, hôn vành tai của mẫu thân.
Rồi hắn đỡ Nguyệt Linh phu nhân quỳ trên giường, sau đó cho hai tay nàng chống xuống, biến tấu thành tư thế bò.
Hắn ra đằng sau mẫu thân mình. . . Hai tay hắn đỡ lấy bờ mông tròn trĩnh, không tỳ vết của mẫu thân, hôn mỗi bên một cái, rồi úp mặt vào giữa hai bờ mông ngọc, hít sâu.
Xong, hắn ngồi dậy, quỳ sau lưng Nguyệt Linh phu nhân, cầm thanh cự thương kê vào khe ngọc, tay vịn lấy eo nàng, ấn mạnh một cái.
"Giai nhi. . ." Nguyệt Linh phu nhân nỉ non.
Hắn bất chấp, hai tay ghì chặt bờ eo mảng khảnh, giã từng cú trời giáng vào khe suối của mẫu thân nghe ót ét.
"Bạch, bạch, bạch."
"Phành phạch, phành phạch."
Háng Vĩnh Giai dập vào mông mẫu thân hắn, khiến cho nơi đó của nàng đỏ hồng lên như quả đào tiên, người nào nhìn vào cũng muốn cắn một phát.
Hắn cứ giã đều đều, đều đều.
Bất ngờ, Vĩnh Giai phủ người lên lưng Nguyệt Linh phu nhân, hạ bộ vẫn nhịp đều đặn, miệng liếm vành tai nàng, hai tay điên cuồng xoa bóp hai toà ngọc nhũ đồ sộ.
Rồi hắn bật dậy, nắm hai tay nàng quặt ra sau, cầm như cầm cương ngựa, hạ bộ điên cuồng va chạm, trông Vĩnh Giai giờ giống như một vị kỵ sĩ đang cưỡi bạch mã xung trận.
"Gư, gư, gư. . . ." Nguyệt Linh phu nhân hức nhẹ một tiếng sau mỗi nhát dập của hắn. Hai mắt nàng khép hờ, miệng khẽ mở, mái tóc đẫm mồ hôi. Hai bầu ngực vĩ đại của nàng đong đưa, đong đưa theo nhịp dập của vị kỵ sĩ phía sau. Hai đầu vú đỏ hồng lay đồng tần suất cao như hai vệt đỏ hồng mờ ảo.
Vĩnh Giai chợt đổi tư thế, hắn lật mẫu thân lại, đỡ lấy hai chân nàng ép ngược lên, đè vào hai bầu ngực vĩ đại. Khe ngọc ở tư thế này hướng lên trên, mập mạp và ngon lành hơn hẳn.
Vĩnh Giai không thèm dạo đầu mà từ trên thô bạo dập mạnh xuống. Hai tay giữ hai cẳng chân của mẫu thân đẫy ngược lên. Hạ bộ như cây búa tạ nện từng hồi xuống cái đe phía dưới. Rồi hắn buông chân Nguyệt Linh ra, cho chúng quấn quanh eo hắn, hai tay hắn nắm lấy hai bầu vú nàng điên cuống xoa bóp. Miệng hắn và miệng nàng quyện vào nhau, dình như sam.
"Phạch. . . .phạch. . . .phạch."
"Hự . . .hự"
"Á á á á. . . Giai nhi, mẫu thân yêu con" Nguyệt Linh lại thét lên. Nàng đã đến đỉnh cao khoái lạc.
"Hự. . . . ."
Vĩnh Lạc đâm thêm vài cú nữa rồi cũng gầm lên. Tinh hoa cuồn cuộn lấp đầy hoa cung của mẫu thân hắn.
Hai người ôm nhau thở dốc. . .
Nguồn : Lauxanh.us
Chương 1 : Cưỡng hiếp
Nguyệt Linh phu nhân bước ra khỏi bồn tắm, thân thể khiết bạch nõn nà lấp lánh dưới ánh nến, tựa như dòng Ngân Hà trên bầu trời đêm vắng xa xăm. Nàng nhặt lấy chiếc khăn lụa, từ từ lau nhẹ toàn thân, bắt đầu là từ suối tóc dài chấm đất, tiếp theo là đôi ngọc phong dựng đứng ngạo nghễ với đôi núm như hai quả mồng quân chín hồng, cuối cùng là khe ngọc rậm rì những cỏ xanh mướt, ẩn ẩn đâu đó một khe suối hồng tươi mời gọi.
Bất chợt, từ phía sau có người ôm chặt lấy nàng, từ độ siết và masat với cơ thể, nàng biết đây là một gã đàn ông. Hai tay gã, một tay tham lam chiếm hữu hai đỉnh ngọc phong, tay kia dần hạ xuống, ý đồ xâm chiếm hạ khe của nàng.
"Ai!?!"
Nguyệt Linh vừa hét lên, đồng thời tay phải cong lại, dộng cùi chỏ về phía sau. Với chiêu này, dù cho một gã giặc Thát to kềnh cũng phải gãy vài đoạn xương sườn.
"Mẫu thân, là hài nhi." kẻ phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy đòn hiểm của nàng, sau đó kề sát miệng vào tai nàng, nói trong tiếng thở dốc.
"Giai nhi, con làm cái gì thế này?" Nguyệt Linh phu nhân hơi giãy dụa, rồi quay người, nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của con trai mình, nghiêm giọng hỏi.
Vĩnh Giai nhìn mẫu thân say đắm, nàng tuy đã gần ba mươi lăm tuổi nhưng trông cứ như không quá hai mươi, lại thêm cơ thể khá săn chắc do luyện võ từ nhỏ, cho nên nàng có một vẻ đẹp khá hài hòa, trẻ hơn nhiều so với tuổi. Quả thực, nếu nàng đi cùng với con trai nàng, ai không biết lại tưởng nhầm là hai tỷ đệ.
"Mẫu thân, con yêu người, chẳng phải từ khi phụ thân tạ thế năm năm về trước, người rất tịch mịch sao? Hãy để hài nhi an ủi người. " Vĩnh Giai thâm tình nói, ánh mắt nồng cháy thiêu đốt khiến cho đôi gò má của Nguyệt Linh đỏ hồng.
"Đừng, đó là trái với luân lý, là sai đó con." Nguyệt Linh dùng sức dãy dụa nhưng vẫn không thoát được hai gọng kềm rắn chắc của con trai mình.
"Không có gì là sai trái, có lẽ mẫu thân không biết, cùng tham gia tiêu diệt giặc Thát với con là một bộ tộc, mà ở đó, khi phụ thân chết đi, nhi tử có quyền lấy mẫu thân làm vợ, sinh con đẻ cái."
"Nhưng chúng ta không có man di như họ. " Nguyệt Linh phu nhân nhăn nhó nói, nàng dường như không thể chấp nhận được lời nói của con trai mình.
Vĩnh Giai im lặng không nói, rồi hắn chợt buông mẫu thân ra. Trơg khi Nguyệt Linh phu nhân còn chưa kịp mừng rỡ thì hắn bất ngờ xé toang quần áo trên người mình ra làm hai mảnh rồi nhào về phía mẫu thân của mình.
"Bát cực tàn tâm chưởng thức thứ ba - Huyền băng toái." Nguyệt Linh phu nhân trong lúc hốt hoảng, đã sử dụng đến tuyệt học môn phái của nàng. Tả thủ mang theo hơi lạnh rít gào, xé toang màn đêm bằng một vệt sáng lam nhạt, đánh mạnh vào ngực Vĩnh Giai.
"Giai nhi. . ."
Nhìn ngực trái của con trai mình giờ lởm chởm băng đá nhọn hoắc, Nguyệt Linh phu nhân toàn thân run rẩy, ngọc lệ tuôn rơi như mưa. Bát cực tàn tâm chưởng là tuyệt học trấn phái của Tàn Tâm cung, khi đánh vào trúng ngực ai đó thì ngay lập tức, tim người đó sẽ bị đóng băng mà chết. Nhưng người bây giờ hứng chịu sát kỹ này lại là Vĩnh Giai, đứa con trai mà nàng yêu quý còn hơn sinh mạng mình.
"Rắc, rắc, rắc."
Trong khi Nguyệt Linh phu nhân còn đang thất thần thì lớp băng trên ngực Vĩnh Giai chợt rạn nứt, "hây" hắn gầm một tiếng, lớp băng đã hoàn toàn vỡ tan thành từng mảnh, rơi tán lạc tựa như một trận mưa pha lê đẹp ngời.
"Mẫu thân, giờ người không phải là đối thủ của hài nhi. . ."
Vĩnh Giai gầm nhẹ, rồi vồ lấy mẫu thân, lúc này còn đang thất thần. Hai bàn tay hắn bốc lên hỏa diễm như mờ như ảo, vuốt ve khắp nơi trên cơ thể Nguyệt Linh. Kỳ lạ là, tay hắn lướt đến đâu, làm da nàng lại đỏ bừng đến đó.
"Giai nhi, con làm gì đó?!" Nguyệt Linh phu nhân thở dốc, không hiểu là vì hỏa diễm hay là vì mùi đàn ông trên người con trai mình.
"Thiên Tình quyết, thức thứ nhất, Diễm hỏa liệu nguyên." Vĩnh Giai trả lời.
"Là gì?" Nguyệt Linh phu nhân hỏi trong tiếng thở dốc dập dồn.
Vĩnh Giai không trả lời mà tay trái thành chỉ, điểm mạnh vào vị trí ba tấc trên hậu môn của Nguyệt Linh phu nhân.
"Á á á. . ." Nguyệt Linh phu nhân chợt thét chói tai. Hai tay nàng gì lấy cổ Vĩnh Giai, hai chân đu lên hông hắn. Nguyệt Linh co giật cuồng loạn, hạ bộ nện điên cuồng vào cơ bụng rắn chắc của con trai mình. Rồi nàng trân mình lên, hú thảm. Từ khe ngọc của nàng, một luồng rồi một luồng nước trong suốt bắn ra, mạnh mẽ mà liên hồi, tưới ướt cả vùng bụng và hạ thân của Vĩnh Giai. Vĩnh Giai cười, đây là lần đầu tiên hắn thấy vị thánh nữ của Tàn Tâm cung, cũng là mẫu thân của mình điên cuồng đến thế.
Liếm nhẹ dòng nước ngọt liệm chảy ra từ khóe miệng Nguyệt Linh phu nhân, Vĩnh Giai liếm dần lên đến bờ môi hồng mọng của nàng, nghe được hơi thở thơm tho của nàng.
Bất chợt Vĩnh Giai áp sát miệng mình vào miệng mẫu thân, đầu lưỡi lẻn vào trong cái mồm xinh xinh đang hé ra thở dốc. Lưỡi của hắn tìm kiếm, rồi điên cuồng xoắn lấy đầu lưỡi của mẫu thân mình. Hai tay đang đỡ lấy bờ mông tròn trĩnh điên cuồng nắn bóp.
Nguyệt Linh phu nhân mơ màng nhìn hắn, đầu lưỡi vô thức đáp lại. Giờ nàng đang phiêu du tận bảy tầng cực lạc, hơi sức đâu mà quan tâm nhiều chuyện vậy.
Vĩnh Giai vừa hôn, vừa đi dần đến thành bồn tắm. Hắn dời miệng ra, để mẫu thân dựa vào bồn, rồi dùng tay tách hai chân nàng ra rồi. Hai tay rắn chắc đỡ lấy hai cặp đùi dài mượt, giữ cho Nguyệt Linh chân không chạm đất. Vĩnh Giai chỉnh lại tư thế của mẫu thân xong thì ngọc thương của hắn lúc này đã cứng rắn hết cỡ.
Hắn đặt đầu thương vào khe ngọc, nhẹ nhàng đẩy vào.
Chặt quá. . .
Nóng quá. . .
Còn biết chuyển động nữa. . .
"Phạch!" Sự khoái lạc tận cùng khiến Vĩnh Giai không kìm được mà dập mạnh một cái.
"Ư. . ."
"Á. . ."
Hai tiếng rên rỉ cùng vang lên, một tiếng của khoái lạc, một tiếng của đau đớn. Khe ngọc đã hoang phế nhiều năm của Nguyệt Linh làm sao chịu được trường thương gần sáu tấc của con trai . ( 1 tấc = 3,33 cm )
Vĩnh Giai không cử động nữa mà đưa tay vuốt ve dọc sống lưng mẫu thân, đưa miệng ngậm lấy đôi môi mọng, nhẹ nhàng xoa dịu cơn đau của nàng.
Được một lúc, Nguyệt Linh đã thở dốc trở lại, khe ngọc cũng đả trở nên ướt át. Lúc này, Vĩnh Giai mới tiếp tục cử thương xung trận.
Thiết thương ra vào nhẹ nhàng, như để cho khe ngọc có thời gian thích ứng. Ra vào một lúc, cảm thấy đã đủ vừa, Vĩnh Giai đâm mạnh.
"Toóc. . ."
Nguyệt Linh phu nhân nảy cả người lên, hai bầu ngực vĩ đại đánh bần bật không ngừng, nàng thấy như tê như dại. Nhưng đứa con trai yêu quý nào có cho nàng được nghỉ ngơi. Hắn ra vào, đâm ngang chém dọc điên cuồng. Háng hắn chạm vào gò đồi của Nguyệt Linh nghe phành phạch.
"Ứ. . .ứ. . .ứ."
"Hự . . Hư"
"A. . .a . . .a . . .ớ"
"Nhanh nửa lên, mạnh nữa lên, Giai nhi. . . .a . . .ớ."
Dưới tác dụng của Thiên Tình quyết, Nguyệt Linh đâu còn giữ được bộ dáng thường ngày nữa, nàng đã triệt để hóa thành một dâm phụ, dâm phụ cho riêng con trai mình.
"Nhóp nhép, nhóp nhép." trong căn phòng tắm sang trọng, có hai thân thể quấn lấy nhau, một là trắng khiết, nở nang, một là rắn chắc, cường tráng. " Nhóp nhép, nhóp nhép."
Hai thân thể điên cuồn quấn lấy, va chạm vào nhau. Cơ thể rắn chắc của Vĩnh Giai ép tấm thân đẫy đà, mềm mại của mẫu thân vào sát bồn tắm, điên cuồng đâm chọc.
"Á. . .Giai nhi, Giai nhi, Giai nhi. . . . ." Bất chợt Nguyệt Linh phu nhân thét lên, gọi tên con như điên loạn. Cơ thể nàng co giật từng hồi, rồi từ trong sâu thẳm khe ngọc, có một luồng nóng hổi bắn ra, bao vây ngọc thương của Vĩnh Giai bằng một cảm giác ấm nóng.
"Hự. . ."
"Hự. . ."
"Hự. . ."
". . . ."
Vĩnh Giai cũng không chịu kém. Từng luồng tinh hoa nóng bỏng bắn ra theo mỗi tiếng "hự", xuyên thấu khe ngọc, tràn ngập cả cấm cung của mẫu thân. Nguyệt Linh như đã chết, cơn cao trào đầu chưa dứt, cơn sau lại kéo đến. Cả người nàng nổi lên những đóa hoa đỏ hồng xinh xắn, minh chứng rằng nàng đã đến tận cùng khoái lạc.
Vĩnh Giai ngừng một chút, rồi từ từ rút ngọc thương, lúc này đã trơn bóng, còn nhểu ra một ít dâm thủy pha tinh dịch. Hắn bế thốc mẫu thân lên, dùng khăn lụa lau sơ hạ bộ của nàng rồi bế sang phòng ngủ bên cạnh.
Căn phòng này là phòng ngủ của Nguyệt Linh phu nhân. Toàn căn phòng chỉ toàn một màu trắng khiết bạch, ngay cả lọ hoa quỳnh đặt trước chiếc gương đồng cũng vậy.
Vĩnh Giai đặt mẫu thân xuống rồi nằm bên cạnh, ve vuốt nàng. Hai mắt Nguyệt Linh nhắm chặt, đôi môi mọng mím lại run run, khe ngọc rỉ nước liên hồi, dường như nàng vẫn chưa qua cơn cực khoái.
Vĩnh Giai mỉm cười, để cho nàng nghỉ ngơi.
Được một lát, hắn ngồi dậy, lật sấp mẫu thân lại.
"Đừng mà, Giai nhi. . ." Nguyệt Linh nói như thầm thì.
Vĩnh Giai không trả lời mà chồm lên, hôn vành tai của mẫu thân.
Rồi hắn đỡ Nguyệt Linh phu nhân quỳ trên giường, sau đó cho hai tay nàng chống xuống, biến tấu thành tư thế bò.
Hắn ra đằng sau mẫu thân mình. . . Hai tay hắn đỡ lấy bờ mông tròn trĩnh, không tỳ vết của mẫu thân, hôn mỗi bên một cái, rồi úp mặt vào giữa hai bờ mông ngọc, hít sâu.
Xong, hắn ngồi dậy, quỳ sau lưng Nguyệt Linh phu nhân, cầm thanh cự thương kê vào khe ngọc, tay vịn lấy eo nàng, ấn mạnh một cái.
"Giai nhi. . ." Nguyệt Linh phu nhân nỉ non.
Hắn bất chấp, hai tay ghì chặt bờ eo mảng khảnh, giã từng cú trời giáng vào khe suối của mẫu thân nghe ót ét.
"Bạch, bạch, bạch."
"Phành phạch, phành phạch."
Háng Vĩnh Giai dập vào mông mẫu thân hắn, khiến cho nơi đó của nàng đỏ hồng lên như quả đào tiên, người nào nhìn vào cũng muốn cắn một phát.
Hắn cứ giã đều đều, đều đều.
Bất ngờ, Vĩnh Giai phủ người lên lưng Nguyệt Linh phu nhân, hạ bộ vẫn nhịp đều đặn, miệng liếm vành tai nàng, hai tay điên cuồng xoa bóp hai toà ngọc nhũ đồ sộ.
Rồi hắn bật dậy, nắm hai tay nàng quặt ra sau, cầm như cầm cương ngựa, hạ bộ điên cuồng va chạm, trông Vĩnh Giai giờ giống như một vị kỵ sĩ đang cưỡi bạch mã xung trận.
"Gư, gư, gư. . . ." Nguyệt Linh phu nhân hức nhẹ một tiếng sau mỗi nhát dập của hắn. Hai mắt nàng khép hờ, miệng khẽ mở, mái tóc đẫm mồ hôi. Hai bầu ngực vĩ đại của nàng đong đưa, đong đưa theo nhịp dập của vị kỵ sĩ phía sau. Hai đầu vú đỏ hồng lay đồng tần suất cao như hai vệt đỏ hồng mờ ảo.
Vĩnh Giai chợt đổi tư thế, hắn lật mẫu thân lại, đỡ lấy hai chân nàng ép ngược lên, đè vào hai bầu ngực vĩ đại. Khe ngọc ở tư thế này hướng lên trên, mập mạp và ngon lành hơn hẳn.
Vĩnh Giai không thèm dạo đầu mà từ trên thô bạo dập mạnh xuống. Hai tay giữ hai cẳng chân của mẫu thân đẫy ngược lên. Hạ bộ như cây búa tạ nện từng hồi xuống cái đe phía dưới. Rồi hắn buông chân Nguyệt Linh ra, cho chúng quấn quanh eo hắn, hai tay hắn nắm lấy hai bầu vú nàng điên cuống xoa bóp. Miệng hắn và miệng nàng quyện vào nhau, dình như sam.
"Phạch. . . .phạch. . . .phạch."
"Hự . . .hự"
"Á á á á. . . Giai nhi, mẫu thân yêu con" Nguyệt Linh lại thét lên. Nàng đã đến đỉnh cao khoái lạc.
"Hự. . . . ."
Vĩnh Lạc đâm thêm vài cú nữa rồi cũng gầm lên. Tinh hoa cuồn cuộn lấp đầy hoa cung của mẫu thân hắn.
Hai người ôm nhau thở dốc. . .