PDA

View Full Version : Invitation (Tác giả: Forget Me Not)



Congtu
04-04-2012, 02:23 AM
INVITATION

Tác giả: Forget Me Not
E-mail: rosa_love0304***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

Trên thế giới này không có cái gì được gọi là free hết, đằng sau sự tỏa sáng lấp lánh đều có một cái gì đó mà người chơi phải trả cho nó, không thấp thì cũng cao . Tất cả đều có qui luật của nó, đó là một phần của cuộc sống . Thảo biết điều đó nhưng cô vẫn không nghĩ ra lí do gì mà ông giám đốc có thể chấp nhận cô vào làm việc sau một cuộc interview đầy ngắn ngủi đó. Phải nói khi cô vào nhận chức thư kí này, cô đã phải chuẩn bị một tâm lí hết sức cẩn thận . Interview diễn ra cũng rất khô khan mà nhiều lúc cô cũng chưa suy nghĩ kịp để tìm ra lời giải đáp . Thế nhưng không hiểu vì sao cô lại được ông giám đốc Thạch chọn mình . Không nói không rành, ông ta chỉ đứng lên đi về phía cô, nhìn chăm chằm khiến cho một cô gái mới vào nghề như Thảo cũng phải ngượng . Xong xuôi, ông ta phán một câu- Cô được nhận chính thức

- Nhưng sao nhanh như thế ? Cô không nghĩ là tai mình được thính hôm nay cho lắm nên cô mới hỏi ngược lại mà hỏi ai? Giám đốc công ty mới chết chứ !
- Chứ cô muốn interview này kéo dài cho đến chừng nào ?
- Dạ ..không phải nhưng ông có chắc là ông muốn nhận tôi ?
- Nếu không thì tôi nãy giờ hao phí vài phút chỉ để nói chuyện với cô à ..
- Dạ ... nếu thế thì cảm ơn ông .. Xong rồi cô biến liền ra khỏi công ty ngay lập tức và bay đến phone công cộng mà gọi cho nhỏ bạn thân_Lý mà báo tin- Tao được nhận rồimày ơiĐầu dây bên kia, Lý vừa mới ngủ dậy, hãy còn chưa tỉnh cho lắm lại bị con bạn thân đánh thức nên cáu
Đậu gì ? Mày chỉ có phá giấc ngủ của tao thôi.
- Thế giờ này mày vẫn chưa dậy nữa hay sao ?- Sao gì mà sao ?- sáng trời rồi con kia!- Tao thích thì tao ngủ chứ sao, đồng hồ mới có 10 giờ sáng thôi chứ có sao đâu với tao - Hết ý kiến . Sáng tao mới interview xong, mày biết thế nào không ?- í .. trời, tao quên khuấy đi mất, interview sao nói tao nghe ?- Giờ mới chịu nghe tao nói hả mày ?- Mệt ..kể tao nghe đi- Tao được vô nhận rồi mày ơi, làm thư kí đó nhá- Khó không ?-Cũng khó nhưng interview ngắn lắm kìa, rồi ông giám đốc đó nói tao được nhận thế thôi ...- Cũng phải xem ý đồ của ổng nữa nha mày .. tao không tin ổng tốt quá, rộng rãi quá .. - Hiểu nhưng tao nghĩ chắc ổng không muốn kéo dài interview này ra nữa đó mà .. - Mày giờ đang ở đâu ?- Đang ở gần công viên có bán ..- Thôi tao biết rồi, bày đặt miêu tả thêm để tao ra với mày chứ gì .. con này nhiều chuyện thiệt! đợi tao ở đó ..- lẹ nha mày!Nói xong, Thảo cúp máy và rảo bước đi đến qúan bún gần cô . Con Lý, bạn cô đúng là dân ghiền bún ở đây, nó ăn đến hai tô mà không thấy chán .. Cô thấy cũng bình thừơng mà .. Chỉ là bún chả cá thôi, thiệt không hiểu con bạn mê chỗ nào nữa . Nhưng cũng nhờ vậy mà cô mới lôi nó ra khỏi nhà được . Vào quán ngồi chưa đầy 10 phút, mới vừa uống được nửa ly sữa đậu nành đá, con Lý từ đâu đã ngồi bệt xuống ghế rồi kêu- Hai bún chả cho thêm xâu thịt nướng, bún nhiều chút nha bà chủ!- Có ngay!Đúng là khách quen có khác . Nhìn con bạn thở hồng hộc, Thảo cười rồi đẩy ly sữa về nó mà nói- uống đi mày!- thanks!


Thảo nhìn kĩ thì dáng Lý cũng rất đẹp, so với thân hình cô thì phải nói thân nó rất đẹp mà nhìn cân đối nữa . Nó có bộ ngực không nhỏ như của Thảo, nhưng cũng không to quá, nói chung là vừa . Đi bên cạnh con Lý, cô biết nhiều anh trên đường đều nhìn hai đứa, nhưng chắc chủ yếu là ở con bạn thân cô . Con Lý thì không quan tâm chi mấy người con trai đó bởi dù gì nó cũng đã có người ưng rồi . Hai anh chị lâu lâu cũng qua đêm mây mưa, tất cả con Lý đều kể cho cô nghe hết, nào cảnh hôn ra sao, chàng cởi áo con Lý thế nào, liếm nữa ... Tất cả đối với Thảo không hẳn là xa lạ nhưng cho đến tận giờ thì cô chưa có lấy một người bạn trai thì sao biết những mùi đó . Ngẫm lại mình, thì Thảo thấy cũng chấp nhận được nhưng cũng chả hài lòng là mấy . Nếu ông gíam đốc kia nhận cô chỉ vì ngoại hình thì cô cũng không biết ổng chấm chỗ nào nữa .. Về tiếng anh, thì cô thấy mình cũng khá, nhưng còn ngoại hình thì không dám có ý kiến
- Ăn đi mày, đừng làm người ta tưởng tao giành ăn của mày
-Mày làm tao hết hồn
- Ăn không lo, ngồi nghĩ nữa, mệt óc thế
- Tao đâu có nghĩ, tao đang chăm chú nhìn mày ăn
- Chi ?
- Để xem coi thằng nào rứơc mày về phải khổ vì khâu ăn uống tạp nham của mày
- Biết ngay mày mà
- Hứ ... Ăn.
Sắp gần hết một ngày làm việc .. Thảo nhìn đồng hồ và nghĩ thời gian trôi nhanh thiệt . Cuộc họp diễn ra suôn sẻ, trông ông giám đốc Thạch rất hài lòng . Thảo thu xếp đống tài liệu cô để trên bàn chuẩn bị về, bỗng từ đâu xuất hiện giám đốc Thạch đứng trước bàn cô, mặt nghiêm nghị và nói

- Tối nay tôi muốn mời cô đến dự tiệc ở nhà hàng Vũ Khánh . Ý cô thế nào ?

- Ơ ... tại sao ?

- Để ăn mừng chứ sao!!

- Thế sao ông không mời toàn công ty luôn, mà mời chỉ mình tôi ?

- Còn dài dài, không sợ mất phần đâu . Cô có muốn đi không thì để tôi gọi điện tới nhà hàng đó mà đặt bàn . Từ đây đến đó cũng vừa đủ thời gian để ăn .

Thảo vận dụng tất cả trí lực của mình để mà trả lời câu hỏi " Tại sao ông ta không mời người khác mà lại nhắm vào mình " .. " ông ta có ý gì trong sự mời đó không " .. Mà cô lại mới vào làm hôm nay nữa thì sao có thể trở nên thân thiết như vậy được . Không! mình phải từ chối thôi . Nếu mà đi ăn với ông ta, thì mình về trễ mất, phòng thì bừa bộn chết . Nghĩ vậy cô liền lên tiếng

- Cám ơn thành ý của ông, nhưng tôi phải về nhà vì cô bạn tôi sẽ đến dùng cơm với tôi .

- Thế thì rủ cô ta đi luôn cho tiện

- Dạ cám ơn, nhưng không được . Dù sao đi nữa thì tôi cũng không thể đi với ông hôm nay .

- Hay thiệt! Một giám đốc mời mà nhân viên lại từ chối .. Cô rất hay!

- Nếu có gì sai thì tôi xin lỗi . Rồi Thảo nhìn đồng hồ nói tiếp

- Tôi phải về, có lẽ cô bạn tôi đang chờ ở nhà . Chào ông!

- Được, nếu ý cô đã vậy thì ok . Chào cô!

Nói tiếng chào Thảo xong, Thạch quay bước đi . Trên khuôn mặt xuất hiện một nụ cười . Không ai biết ông giám đốc Thạch này đang nghĩ gì ... Trên đường về, Thảo tiện ghé vào tiệm cơm mua hai hộp về cho Lý và cô . Tối nay nó qua ngủ chung với cô theo như lời con Lý giải thích thì " mắc công mày nhớ tao ". Thiệt hết hiểu nổi con này nữa ..

Đảm bảo thế nào cô nàng tối nay cũng thao thao bất tuyệt về chuyện ái ân của nó với thằng bồ ... Vừa dắt xe vào, đã thấy Lý từ trong nhà bước ra, hai tay chống nạnh hỏi

- Mày đi làm mà lâu thế hả ?

- Lâu gì mày, tao đi mua cơm cho mày với tao ăn còn ở đó than với trách nữa hả con kia ?

- Tao không có ý trách mà tao chỉ tiếc cho mày cơ hội để nói chuyện với anh thôi!!!

- Anh nào hả con kia ? Hay mày giở chứng bắt tao tiếp chuyện với người yêu của mày ?

- Mày dám thì tao rượt mày chạy cho đến khi mày xỉu thì thôi ... Ý tao là hồi nãy có anh nào đó, giọng trầm gọi điện hỏi thăm mày, rồi hỏi tao có phải là bạn thân mày không .. blap..blap...ổng hỏi quá trời về mày

- Kì lạ thiệt! Không đùa đó chứ mày ?Tao hiếm đưa bạn trai về phone của mình lắm mà . Mà ổng hỏi gì về tao ?

- Đùa gì hả con kia ? Ổng hỏi sở thích của mày, nhiều lắm cơ sao mà tao nhớ . Hẹn hôm nào sẽ trực tiếp gặp mặt mày ... Mà đúng số mày xui thiệt! Ổng vừa cúp là mày vừa về .. Nhưng mà mày vớ được một anh như thế cũng được đấy con ạ!

- Rõ là .. tao chưa muốn có bạn trai bây giờ .. mày thấy tao chưa sắm được cái gì cho mình hết, ở đó mà đeo thêm bạn trai ..chắc cổ tao gãy mất ..

- Cái con này, ăn nói thế hỏi sao không bị ế ... Ê! Mày tính ôm luôn phần cơm của tao hả ..tham vừa thôi heo ạ!

- Ứ thèm của mày Lý béo!! Ăn đi!

Tuy hai người đang đùa giỡn nhưng trong lòng Thảo dấy lên một sự hồi hộp lẫn nghi ngại .. rõ ràng cô không hề cho bạn trai số phone thế thì sao người ta lại có để mà gọi cho cô, lại còn hỏi thăm nhiều thứ về cô ... Phải có bí ẩn gì thì người ta mới làm vậy được .. Chẳng lẽ như Lý nói ... không thể nào có người dư hơi đi thích một đứa không lấy gì đa cảm hay yếu đuối như các cô gái bây giờ . Lên thành phố đã lâu nhưng cô cũng chỉ kiếm được tiền cho mình và gửi về quê thôi, chứ lấy đâu ra tiền để mua được căn nhà nhỏ ... huống chi đeo thêm một người nữa thì hóa ra trí óc chia làm hai, một cho gia đình, một cho bạn trai .. gánh nặng ấy chắc cô không dám rớ vào ... Nhưng ngẫm nghĩ lại cho phận mình và nhìn cảnh Lý vui đùa, tay trong tay với người yêu của mình ...xem ra cô cũng muốn ... Chưa bao giờ cô có cảm giác yêu một người khác giới ... tích tắc ... tích tắc .. giờ đã 10 giờ đêm rồi, quay qua thì Lý đã ngủ từ lúc nào .

Cô nhìn bạn mình ngủ mà thấy mừng cho Lý, lâu rồi mới thấy nó ngủ thanh thản như thế kể từ sau khi dì dượng đuổi nó ra khỏi nhà vì dì nghi nó làm việc sai trái với dượng nhưng sự thật thì ông dượng nó mới là kẻ đáng bị trừng phạt nhất . Ông ta nhiều lần nhìn trộm Lý, luôn kiếm cớ lại gần Lý mà sẵn tay vuốt ve mơn trớn bộ mông nó .. đã nhiều lúc Lý không thể nào ngủ chỉ để canh chừng ông duợng,... từ ngày bị đuổi ra khỏi nhà tức là thoát được cơn ác mộng của mình, kiếm được việc làm trên thành phố này, Lý có thể thanh thản được phần nào .. Mừng cho bạn mình nhưng Thảo buồn cho bản thân, đến giờ cô chưa có sự ân ái như Lý với bạn trai ..

Suy nghĩ một hồi, cô cũng buôm mình trong giấc mộng .. Chuyện gì tới sẽ tới.
Người con gái trong hình cạnh Thạch là Trân, nhưng trong một lần tai nạn, không may cô đã qua đời . Từ đó Thạch trở nên thay đổi tính tình, nhiều lúc giận vô cớ rồi la rầy nhân viên . Trân đã mất lâu nhưng không lúc nào Thạch không nhớ về người yêu của mình . Hai người cùng sống chung trong nhà Thạch, đã từng có biết bao kỉ niệm êm đềm lẫn trong cuộc sống và cả trong ái ân . Phải nói thân hình Trân rất đẹp, từ bộ ngực tròn trĩnh tới bắp đùi săn chắc,tất cả đều thu hút Thạch khi hai người ở trên giường hoàn toàn . Từ khi Thảo vào, Thạch cảm thấy Trân như đang ở cạnh mình . Đó chính là lí do Thạch nhận cô vào làm ngay ..

Nhưng lâu ngày làm chung với Thảo,dần thì anh phát hiện ra cô gái này cũng có nét khác Trân nhiều lắm ...Thật kì lạ! Thảo dần dần khiến Thạch thôi không còn so sánh với Trân nữa .. Hai con ngừơi đó ngày nào cũng chào nhau, cùng trò chuyện về công việc, cuộc sống và từ mối quan hệ đó dần dần hiện lên một sự cảm mến kì lạ .. Lẫn Thảo và Thạch cũng không hiểu nguyên do từ đâu mà hai người có thể trở nên thân thiết đến như vậy . Tuy nhiên điều đó vẫn chưa có thể kết luận là ai sẽ là người mở lời trước bởi nhiều lúc Thạch muốn nói nhưng trông Thảo như đang cố né tránh anh nên lại thôi . Lần đầu mời cô cũng chỉ vì tò mò sao trên đời có người giống nhau như thế, nhưng thấy cô từ chối, khác với các thư kí trước kia chỉ vì muốn lấy lòng sếp nên anh cảm thấy thích thú . Giờ thì anh yêu Thảo thiệt nhưng không cách nào mà mở lời được .Tình trạng ấy sẽ kép dài mãi nếu không có chuyện Lý vào quán rượu để nốc cho quên sầu. Thảo buộc phải tới đó vì Lý, nghe đâu thằng bồ đã bỏ Lý ra đi chỉ vì cha mẹ anh ta ngăn cản, không cho tiếp tục quan hệ với Lý nữa . Tìm mãi Thảo mới thấy Lý đang ngồi trong góc, nhìn mọi người ở sàn nhảy với cặp mắt buồn, rồi sẵn tiện với tay nốc mấy lon bia . Thảo lao tới vừa kịp lúc chộp lấy lon bia trong tay cô bạn thân mình rồi nói

- Mày uống bia rồi hút thuốc thế này, có ích gì chứ ?

- Thảo đó hả ? Mày ngồi xuống uống chung với tao đi

- Tao không uống . Ai đời dại như mày, thằng đó không xứng với mày thì việc gì mày phải vì nó mà hại thân chứ hả ?

- Kệ tao! Tao muốn uống, muốn làm gì kệ tao

- Tao không thể kệ mày được . Thằng đó hèn thì mày phải chứng tỏ cho nó thấy mày là đứa không như những con gái khác . Nó còn chưa đáng xách dép cho mày nữa ...

- Nhưng tao yêu anh ấy . Tại sao anh ấy có thể bỏ tao chứ ? Tao không cần xác nhận của cha mẹ anh ấy, chỉ cần anh thôi .. Nhưng .. khốn mạt thế này!

Lý gục đầu xuống, hai đôi vai của cô rung lên . Thảo cảm thấy như có tội với bạn mày vì công việc mà cô cũng ít quan tâm với Lý . Hai đứa cùng lên thành phố này, nhưng mỗi đứa có cách sống khác nhau nên dần dần từ lúc nào chỉ thấy mặt nhau chưa được lâu . Lại một lần nữa Thảo thấy Lý khóc . Nứơc mắt của Lý đã tưởng chừng như sẽ không rơi lệ lần nữa kể từ khi cô bị dượng sờ mó trên thân thể . Cuộc đời sau có những sự bất công đến mức thế này!!! Cái giá nào cũng phải trả cho mỗi người chơi nhưng có cần cay đắng như vậy không ? Lý tiếp tục nốc bia, Thảo ngăn lại

- Nghe tao, đừng uống nữa mày . Để tao tính tiền cho, rồi hai đứa mình kéo ra khỏi đây . Nơi này không phải là nơi thích hợp cho tao với mày đâu

- Kệ tao, mày không thích thì mày về đi, không cần phải lo cho tao . Thân tao giờ còn cái gì để giữ nữa đâu, anh ấy đã lấy hết rồi . Còn gì cho tao nữa hả Thảo ?

- Dẫu vậy nhưng mày nghe tao đi, mày còn danh dự, mày đừng vì thằng đó mà ra như thế này ...

- Tao hết rồi .. Nhiều lúc nhìn mày, tao thấy ghen tị, tại sao mày may mắn còn tao sao mãi cứ chìm trong cái bể đen tối thế này ...

- Thôi, mày say rồi, hai đứa mình về ...

Nói rồi, Thảo dìu Lý tới quầy tính tiền rồi hai người miên theo lối mà ra về ... Về tới nhà thấy bóng Thạch đang đứng đợi trước cửa .. Trông thấy Thảo đang cố dìu Lý, anh vội chạy tới đỡ để Thảo lấy chìa khóa nhà .. Đặt Lý nằm xuống giường, Thạch quay ra hỏi

- Vì sao Lý ra như thế này ?

- Bị người yêu bỏ nên chẳng biết làm gì, nó mượn bia rượu làm bạn . May mà em can kịp nên mới lôi nó về đây được .

- Thế người yêu Lý thế nào ?

- anh hỏi chi ?

- Cứ cho anh biết!

- Đợi em .. cô đưa ra tấm hình của một người con trai đang khoác vai Lý

- Anh ta đó ...

- anh giữ tấm này nha!

- Anh thích thì cứ lấy, tụi em cũng không cần ngó bản mặt đểu của hắn nữa . Mà anh tới giờ này làm gì ?

- Tính rủ em đi ăn khuya cho vui nhưng thấy tình hình như vậy thì thôi ..

- Em giờ không thể đi đâu được ..con Lý thế này thì sao em yên tâm ...

Thảo khép cánh cửa lại, cô và Thạch đi ra ngồi phòng khách trò chuyện

- Dạo này sao em cứ né tránh anh là sao Thảo ?

- Đâu có, em chỉ thấy anh là giám đốc công ty nên bận, đâu dám trò chuyện với anh lâu .

- Thiệt sao ?

- Thiệt .Anh uống nước hen ?

- Gì cũng được .

Thảo rót nước, đặt ly xuống bàn và bất chợt cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng ran . Ngước lên thì thấy Thạch đang chăm chú nhìn mình

- Anh nhìn gì thế

- Em giống thiệt

- Trân ? ... Tự nhiên nhắc đến người yêu quá cố của Thạch, Thảo cảm thấy chút gì đó ghen của người con gái khi yêu ... Cô như nghẹn họng khi thốt ra tên Trân

- ừ nhưng em khác cô ấy nhiều lắm . Anh thật sai khi cứ so mãi Trân và em . Quá khứ thì để cho nó qua là hay hơn! Đã từng tuổi này rồi mà anh vẫn không phân biệt đâu là quá khứ và hiện tại thì rõ là anh già thiệt rồi

- Đúng là anh gìa thiệt, thấy tóc bạc rồi kìa . Đưa đầu đây em nhổ cho

Thảo mân mê từng sợi tóc của Thạch, và bất chợt anh ôm ghì lấy thân Thảo, đặt lên vùng ngực một nụ hôn nồng cháy . Thảo như nóng ran lên ... Biết sắp có gì xảy ra nhưng cô không thể nào cưỡng lại khao khát được thử mùi ân ái như Lý ... Thạch từ từ ngẩng lên nhìn Thảo, miệng thì thầm

-Anh yêu em từ lâu rồi

Nghe những lời yêu đương đó, cô đỏ mặt lí nhí đáp

- Em cũng thế ....

Thạch hôn quanh cổ cô rồi từ từ đặt nàng xuống chiếc ghế dài mà hai người đang ngồi . Tay lần lần hết những áo quần trên người Thảo . Giờ cô như một bí mật nào đó lộ ra tất cả những thứ thiên nhiên ban tặng .

Thạch xoa nhẹ nơi ngực rồi mút lấy khiến Thảo như đang có một luồng điện xẹt ra .. Cũng may là con Lý ngủ say chứ không chắc cô ngượng chết với bạn mất ... Anh cứ từ từ mút như thế ngừơi Thảo cứ quằn quại lên ... rồi như một người thông thuộc địa hình, từ từ kéo quân xuống dưới phần bụng . Những sợi lông thưa của Thảo được anh xoa đều rồi bất thình lình anh dang rộng hai đùi của cô ... Lần đầu trong đời, cô biết đựơc mùi ái ân, Thạch làm cho con người cô như có sự biến đổi mới ... Tay Thảo ghì lấy nệm ghế, người cô cứ như muốn nổ tung lên .. Ái ân là thế này sao ? Đây là đêm Thảo sẽ nhớ mãi ...còn Thạch thì cô không biết .. nếu lỡ như giống Lý thì .... Sáng tỉnh dậy thì thấy trên người mình là chiếc áo sơ mi của Thạch .. Chợt nhớ ra hôm nay công ty có việc nên cô vội lật đật thay đồ, vô tình thấy một mảnh giấy đặt trên đống hồ sơ ... Thạch bảo cô hôm nay không cần tới, công việc để anh lo còn cô thì ở nhà trông Lý .. cô ngồi thừ xuống ghế, Thạch đúng là hiểu cô .. sự thật thì hôm nay cô không muốn đi làm thứ nhất vì Lý, thứ hai vì cô vừa trải qua sự chuyển biến của một giai đoạn ... Anh đã làm cho cô ngây ngất suốt đêm ... trong người Thảo như lâng lâng lên kì lạ!! Lý tỉnh dậynhưng vẫn nằm đó, người còn men bia rượu từ tối hôm qua . Thảo vội đi nấu cháo cho bạn ăn . Thấy Thảo bưng cháo tới, Lý hỏi

- Tao thấy hôm qua có ai tới chơi phải không ?

- Ừ . Thạch

- anh ta tới làm gì giờ này ?

- Tính rủ tao với mày đi ăn tối nhưng thấy mày say nên ảnh đở mày vào nhà .

- Thằng cha đó cũng tốt ghê ha . Vậy mà mấy bữa trước thì so mày với nhỏ nào tên Trân nữa ...

- chuyện qua rồi, so chi nữa mày ...

- Hai người có tính là ...

- Chưa biết nữa, tùy ảnh ...

- Cẩn thận lời của bọn con trai đi, mày thấy tao không, tàn rồi .. Nói tới đây, bất chợt Lý cười . Nụ cười ấy sao mà Thảo cảm thấy đáng sợ và lo lắng thêm về bạn mình . Chưa bao giờ cô thấy bạn mình cười trong cái cay đắng này .. chưa ..Lý ơi! cầu mong mày đừng có nghĩ gì dại dột!!

- mà lạ thật, tao với mày đều giống nhau ở chỗ hai thằng cha ấy đều mời tụi mình, nhưng tao thì nhận lời liền,còn mày thì từ chối . buồn cười nhỉ ? Tao vì nhận lời mà ra thế này, còn mày thì ..

- Mày ăn cháo dùm tao đi ...

Tiếng cửa gõ, Thảo chạy ra xem sau khi dặn bạn phải ăn hết tô cháo . Thạch đang đứng trông anh có vẻ hả dạ lắm, tay kia thì vẫn cầm túi xách như mọi ngày cô thấy trong công sở

- Anh, sao về sớm thế

- Xong thì về chứ sao ?

- Xong ?

- ừ, Lý tỉnh chưa ? Anh có chuyện nói với cô ấy

- Rồi, đang ăn cháo, nãy giờ em lo nó cứ nói nhảm không ... hy vọng anh tới thay đổi không khí chút

Lý ngước nhìn Thạch, chỉ nhếch mép cười

- Chào anh

- Có tin này cho Lý nè

- Tôi giờ chẳng thiết gì nữa

- Lý phải sống chứ, vì Thảo cũng đựơc

- Nó có anh rồi

- Nhưng Thảo cũng cần Lý nữa ...Tôi đang muốn hỏi Lý có muốn đi làm không ? nhàn nhã hơn cho Lý không ?

- ... Tôi nghỉ chỗ làm rồi thì lấy đâu ra ...

- Tôi vừa hỏi xong cho Lý ở công ty của bạn tôi, họ nói chỉ cần cô chịu khó thì họ nhận . Lương công nhân không khá lắm nhưng cũng giúp Lý được phần nào, với lại làm ca sáng, tối qua công ty tôi làm phụ thêm . Tôi đã bàn với trưởng phòng rồi, cô sẽ đựơc huấn luyện một khóa .. nếu thành công thì cô đựơc nhận luôn ...

- Thiệt sao ?

- Thiệt . Lý nhận lời không ? bắt đầu có thể khó nhưng cô không nản chí thì được .

- Tôi muốn nhưng tôi không ...

- không ngại gì hết, tôi giúp là sẽ giúp hết mình

- Tại sao anh giúp tôi chứ ? tôi với anh đâu có quen biết gì

- Nhưng cô là một cô gái tốt, chẳng qua là cô gặp chuyện không may trong cuộc đời này thôi

- Cám ơn anh .. thảo, tao đúng là ghen với mày ...

Ba năm sau, Thảo và Thạch đám cưới . Còn Lý giờ đây đã lên đựơc chức trưởng phòng sau khi qua một khóa đào tạo . Ngày nọ, cả ba cùng ra sân bay để đón người em trai Thạch từ nước ngoài về làm cho công ty . Lý cũng không để ý anh ta xuống lúc nào khi cô phải trả lời điện thọai, chỉ biết anh đứng trước mặt, mỉm cười chào cô rồi hỏi

- Tối nay tôi muốn cô là ngừơi đưa đi khắp thành phố này được không ? Lâu rồi chưa thăm quan lại .

Lần này, Lý nhìn Thảo và Thạch rồi mỉm cười đáp lễ

- Sorry, tôi không thể đi được nhưng tôi sẽ phái ngườ khác giúp anh . ok ?

- Tùy cô .. Anh ta nheo mắt lại nhìn Lý .. Nhưng cô đã quay đi thẳng ra xe cùng Thảo..

Quay lại nhìn Thạch

- Cô gái này xem ra em đã chết rồi anh hai!

- Mày khéo cẩn thận, bạn của vợ tao đó . Liệu hồn

- chị hai chắc không giận đâu ...

Hết

Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!



http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)