Congtu
06-01-2012, 12:46 AM
BÀ MẸ GHẺ
Tác giả: Khuyết Danh
Truyện do Lê Ngọc Hoa sưu tầm - E-mail: lnhoa86***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc Hoa)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn bạn Lê Ngọc Hoa đã gửi truyện.
Ngọc nằm trăn trở mãi vẫn không ngủ được. Chiếc đồng hồ treo tường thong thả đổ bốn tiếng như báo cho nàng biết đã gần hết đêm. Ngọc quay đầu nhìn ông chồng già nằm bên cạnh đang ngủ say. Chiếc đầu bạc trắng nằm tuột ra khỏi chiếc gối nhỏ. Miệng há hốc ngáy một cách mệt mỏi.
Ngày nào cũng vậy, cứ sáng sáng sau khi cùng Ngọc ăn điểm tâm tại nhà xong, ông Cường lái xe đến công ty và miệt mài với công việc. Ngọc nghĩ là ông yêu tiền hơn cả yêu vợ con. Ông lo cho công ty hơn cả lo cho Ngọc. Chiều tối, về đến nhà, sau khi tắm rửa và dùng cơm xong là ông vào phòng nằm xem tivi. Độ chừng 15, 20 phút sau là ông ngủ thiếp đi. Ông quên hẳn người vợ trẻ đẹp đang khát tình nằm bên cạnh.
Ngọc cảm thấy bức rức và khó chịu. Nàng bước xuống giường, đi thẳng ra nhà bếp rót ly nước uống. Sau khi uống ly nước lạnh Ngọc cảm thấy dễ chịu hơn.
Lúc trở về phòng, đi ngang phòng Dũng bỗng nhiên bước chân Ngọc chậm lại.
Nàng liếc nhình cánh cửa. Tự nhiên một cảm giác rạo rực trào dâng trong cơ thể.
Dũng là người con trai duy nhất của ông Cường. Mẹ Dũng mất khi chàng vừa mới 20 tuổi nên chàng buồn tẻ, bỏ ngang việc học.
Ông Cường thương con, muốn đem vào trong công ty nhưng bản tính Dũng tự lập. Chàng thẳng thắn nói:
- Con cám ơn ba đã lo cho con. Nhưng con không thích sống nhờ vã. Xin ba hãy cho con tự lập, để thử thách với chính con.
Ông Cường thương con. Nhưng thấy Dũng cương quyết từ chối, nên ông cũng bằng. Ông nói:
- Ngày mẹ con qua đời, ba có hứa là sẽ lo cho con nên người. Vì vậy ba không muốn để con làm việc vất vả.
- Con là thanh niên, không thấy có gì vất vả trong vấn đề làm việc hết. Vả lại, nghề huấn luyện viên bơi lội cũng là một công việc con thích xưa nay. Xin ba cứ để cho con lo cho cuộc sống của con.
- Con đã nói vậy thì ba đành chịu. Khi nào có gì cần thì con cứ cho ba biết.
Dũng là một thanh niên mới lớn. Nhờ đam mê thể thao từ bé nên chàng sớm có một thân hình lực lưỡng cân đối.
Với công việc "huấn luyện viên bơi lội" dù là đồng lương ít ỏi, nhưng công việc thật là nhàn nhã.
Mỗi sáng, Dũng thức dậy thật sớm, ra sau vườn chạy nhảy, tập thể dục cho đến lúc nắng lên chàng mới vào nhà tắm rửa, làm vệ sinh xong xuôi rồi mới đi ăn điểm tâm. Thường thì khoảng 10 giờ sáng chàng mới lên đường đến chỗ làm.
Từ ngày ông Cường cưới bà Ngọc đem về. Dũng có phần ít gặp cha hơn trước. Một phần cũng vì ngoài công việc ở công ty, lúc nào ông cũng quấn quít bên người vợ trẻ đẹp tràn trề nhựa sống. (Cõi Thiên Thai) Phần khác là vì Dũng cũng ngại ngùng mỗi khi ánh mắt chàng bắt gặp người cha già mà chàng hằng kính mếm đang xun xoe vuốt ve người đàng bà trẻ đẹp chỉ đáng tuổi con ông.
Bà Ngọc cũng đã một lần dang dỡ. Nàng lấy chồng khi vừa tròn 25 tuổi. Sống với nhau chưa được hai năm thì chồng nàng tử nạn trong một tai nạn xe cộ.
Nhận được số tiền bồi thường, Ngọc cứ tiêu dần cho đến lúc nàng giật mình. Số tiền còn lại trong nhà bank chẳng được bao nhiêu. Ngọc đang quýnh quáng lên thì thời may trong một buổi tiệc tổ chức tại nhà một người bạn, nàng gặp ông Cường.
Được người bạn bỏ nhỏ cho biết ông Cường đang góa vợ lại có cơ sở làm ăn vững chắc, Ngọc không ngần ngại ngã vào tay ông nhanh chóng. Cuộc tình một già một trẻ kéo dài vừa đúng ba tháng thì đưa đến việc hợp thức hóa bằng một tiệc cưới đơn sơ. Kể từ đó, Ngọc chính thức là vợ ông Cường.
Ngọc trở vào phòng, nàng cởi bỏ hẳn chiếc áo ngủ duy nhất trên cơ thể bốc lửa của mình rồi trèo lên, nằm đè lên ông Cường.
Đang ngủ, ông Cường giật mình mở choàng mắt ra thì cũng vừa cảm nhận làn da mềm ấm của Ngọc đang đè lên người ông. Cặp vú vun đầy cảu nàng như muốn đè ông ngộp thở.
Ông Cường bừng tỉnh hẳn. Hai tay ông vòng qua chiếc cổ trắng ngần của Ngọc mà ôm siết lấy. Ngọc nũng nịu:
- Dậy... "chơi" với em một chút đi cưng. Ngủ hoài hà.
Ông Cường ú ớ, không trả lời được vì cặp vú thồn thện của Ngọc đang bịt kín miệng ông.
Ông xoay người, đè ngượic Ngọc trở lại, miệng thì thầm:
- Chơi thì chơi chớ. Vợ đẹp như vầy mà ... hỏng chơi uổng....
Ngọc hờn dỗi:
- Hôm nào đi làm về anh cũng ngủ tới sáng, bổ em.... thao thức một mình. Ghét anh quá.
- Xin lỗi em. Tại công việc ở công ty nhiều quá. Thôi ... bây giờ anh đền nè.
Nói xong, ông Cường cúi xuống hôn dọc theo vành tai Ngọc làm nàng co rúm người lại.
Ở lứa tuổi lục tuần, dù là vấn đề sinh lý đã yếu, nhưng kinh nghiệm "tác chiếc" thì ông Cường có thừa. Ông cứ dùng lưỡi dùng môi mà hôn vòng từ vành tai, xuống dưới cằm rồi vòng qua vành tai kia. (Cõi Thiên Thai) Trong khi đó, bàn tay phải của ông như năm tên thám sát thiện chiến. Cứ nhè những chỗ "da non: của Ngọc mà bò tới.
Ngọc là loại đàn bà đang ở vào thời ký sung mãn nhất. Tướng người đẫy đà, nở nang trọn vẹn. Mặt lúc nào cũng ửng hồng, đúng như câu "hồng nhan đa dâm thủy". Đối với nàng, ái ân là cứu cánh của cuộc sống. Nó cũng cần thiết như ăn, như ngủ. Nàng khao khát được làm tình bất kể giờ nào.
Chỉ cần một bàn tay đàn ông đụng tới là đủ để nàng co rúm người lại như con sâu.
Ông Cường cứ thong thả ve vuốt Ngọc. Bàn tay kỳ diệu của ông lần mò khắp nơi trên cơ thể nàng. Từ dưới nách, ông cho bàn tay đi dần cuống cạnh sườn, rồi chạy thẳng xuống bắp đùi Ngọc. Bàn tay ông đi đến đâu, thân thể Ngọc như bốc cháy đến đó.
Bờ môi ông, với hai hàng ria mép cứ ủi vòng vòng hai gò ngực căng cứng của Ngọc làm nàng rướn người lên từng chập. Chiếc lưỡi ông thỉnh thoảng lại đánh nhẹ đầu vú nàng trong khi tay ông cứ vòng vòng chung quanh "vùng cấm địa" của nàng.
Ngọc đã muốn thét lên trong cơ hứng tình. Người nàng vặn vẹo theo từng cái vuốt ve của ông Cường.
Cái điểm "nóng" nhất là cái điểm "ở giữa hai ngón chân cái" thì ông Cường lại không chịu đụng đến. Ngọc chịu hết nổi. Nàng rên rỉ:
- A... A.... Anh ơi. Em... chịu hết nổi rồi.
Ông Cường vẫn tỉnh bơ như không nghe tiếng Ngọc rên rỉ, kêu van.
Chẳng biết ông giả vờ không nghe hay là vì... già quá lãng tai không nghe, hoặc là.... chưa lên nổi mà ông không chịu nhét cái củ cặc của ông vào ... lồn Ngọc cho rồi.
Bờ môi ông Cường cứ hết ủi vòng trên vú Ngọc lại ủi dài xuống hai bắp vế của nàng. Rồi từ bắp vế lại ủi chầm chậm lên hai mép lồn nàng.
Giờ này thì Ngọc đã chịu hết nổi. Nàng oằn người rên siết từng hồi. Dâm thủy của nàng cứ âm ĩ mà tuôn ra làm ướt nhẫy cả hai mép lồn.
Hai gót chân Ngọc chịu xuống mặt giường làm điểm tựa. Mông nàng nẩy ngược lên trong khi hai tay nàng ghịt đầu ông Cường ấn sát vào lồn nàng.
Ông Cường biết là đã đến lúc nếu không cho Ngọc thỏa mãn, nàng dám siết cho ông ngộp thở mà chết lắm. Ông rướn người lên, cầm con cu đang căng cứng của ông mà ấn nhè nhẹ vào giữa hai mép lồn nóng hổi đang há rộng chờ đợi của Ngọc.
Giữa lúc Ngọc đang sẵn dàng chờ đón giây phút khoái lạc nhất thì ông Cường lại nẩy ra một cảm giác nghịch ngợm. Ông biết là ở cái lứa tuổi của ông, vấn đề tình dục không thể nào bì với một người đàn bà đang tràn trề sinh lực như Ngọc được. Ngọc có thể lại thèm khát, đòi hỏi ông phải "tái chiến" sau khi chấm dựt cuộc mây mưa chừng 15, 20 phút. Nhưng đối với ông Cường, trung bình hai ngày gần vợ một lần là khá lắm rồi. Đạn ông đã gần hết. Phải biết tiết kiệm. Bắn phát nào là phải cho đáng phát đó. Như vậy thì chỉ có cách cho Ngọc ra 2, 3 lần trước khi ông ra, thì ông mới mong cầm cự nổi.
Nghĩ như thế, ông Cường không đút cu vào thẳng lồn Ngọc ngay. Ông cứ cho đầu cu đụng nhẹ vào mồng đốc của Ngọc rồi lại kéo ra. Ông cố tình làm cho Ngọc điên lên vì... nứng.
Cái chất dâm thủy ướt đẫm mép lồn Ngọc tạo cho những cái đụng nhẹ từ đầu cu ông Cường như rin rít.
Người Ngọc nhấp nhỏm không yên. Toàn thân nàng lên cơn sốt nóng hổi. Tất cả đầu dây thân kinh như bị kích thích một lượt.
Ngọc đaõ ra đeán laàn thưù hai roài mà oâng Cưôøng vaãn chưa chòu ra cho nàng hưôûng caùi giaây phuùt thaàn tieân nhaát. Đaàu cu oâng Cưôøng cưù aán vào giưõa hai mép lồn Ngọc, xong rồi lại kéo ra, rồi lại ấn sâu hơn một chút. Ông cho cái đầu khuất lọt vô xong, ông lại kéo ra, rồi lại đẩy vô.
Ngọc như người dở chết dở sống. Cặp mắt lờ đờ, mất thần. Bờ môi nàng hé mở. Người nàng như đang chín nhừ trong cảm giác kích thích tột cùng.
Giữa cái lúc bất ngờ nhất, ông Cường đẩy thẳng thằng nhỏ đang cứng ngắt của mình ngập sâu vào lồn Ngọc.
Ngọc rú lên một tiếng khoái lạc tột cùng. Hai tay nàng cào cấu trên mặt giường. Dâm thủy từ trong lại tuôn ra một lần nữa, tạo nên những tiếng òng ọc mỗi khi ông Cường nắc nàng.
Dung cởi bỏ hết quần áo rồi bước vào ngâm mình trong làn nước ấm.
Ngày nào cũng vậy, Dung có thói quen sau khi đi bơi về, bao giờ nàng cũng nằm ngâm mình trong nước ấm khoảng một tiếng đồng hồ. Đó là thời gian riêng tư và thích thú nhất của nàng.
Cha mẹ Dung đã già rồi, lại không có con trai. Dung là con gái lớn. Dưới nàng chỉ còn một người em giá nhỏ hơn nàng hai tuổi. Vì vậy, hai ông bà yêu thương lo lắng cho hai chị em nàng vô cùng.
Dung nhắm mắt lại, lan man nghĩ ngợi. Hình ảnh Dũng lại trở về trong đầu nàng.
Từ ngày Dung và Hòa, em nàng, được Dũng hướng dẫn bơi lội, Dung cảm thấy uêy đời hẳn. Tánh tình nàng hoàn toàn thay đổi.
Trước kia, Dung là một người con gái sống nhiều về nội tâm. Ngoài giờ học, Dung sống khép kín trong bốn bức tường của gia đình. Trái với nàng, Hòa lại thích hợp với những hoạt động bên ngoài. Hòa lúc nào cũng nhí nhảnh, vui tươi, thích văn nghệ, ca hát, khiêu vũ. Vì vậy mà hầu như trong các cuộc vui, ít khi vắng mặt Hòa.
Sợ Hòa đi một mình không tiện, nên cha mẹ Hòa cho Dung đi theo.
Buổi họp mặt của những người trẻ lúc nào cũng ồn ào. Tiếng nhạc, tiếng la hét, chen lẫn tiếng cười nói cùng tiếng cụng ly, tiếng Champagne nổ dòn dã. Hòa cùng các bạn quay cuồng ngoài sàn nhảy. Dung ngồi một góc, miệng cắn ống hút trong ly nước ngọt theo dõi cuộc vui. Bỗng một giọng nói trầm ấm cất lên bên cạnh:
- Sao cô không nhập cuộc mà ngồi một mình vậy?
Dung quay lại. Một người thanh niên đẹp trai, thân hình cân đối, ăn mặc gọn gàng ngồi bên cạnh nàng tự bao giờ mà nàng không hay.
Dung trả lời khép nép:
- Dạ... em hỏng biết nhảy.
Gã thanh niên trợn mắt ngạc nhiên:
- Cô không biết nhảy, thiệt không?
Dung trợn mắt lại:
- Em nói thiệt. Có gì mà anh ngạc nhiên?
- Anh ngạc nhiên thật. Tại vì anh tưởng... chỉ có một mình anh không biết nảy.
Cả hai đều cười xòa. Dũng xòe tay ra thân mật bắt tay Dung:
- Anh là Dũng.
- Em... Dung.
Hai người lại trợn mắt ngạc nhiên thêm một lần nữa. Dũng, Dung. Sao mà lại tương tự nhau dữ vậy.
Bây giờ Dung mới có dịp nhìn kỹ Dũng. Nàng đoán có lẽ Dũng cũng chỉ lớn hơn nàng 1,2 tuổi gì đó thôi. Gương mặt rám nắng, vầng trán cao thông minh, mái tóc bồng bềnh có vẻ rất nghệ sĩ. (Cõi Thiên Thai) Đặc biệt nhất là đôi mắt. Cặp mắt Dũng như có sức thu hút maõnh liệt làm boái roái ngưôøi đoái diện. Duõng môû đaàu caâu chuyện:
- Dung có hay đi party như vầy không?
- Chỉ thỉnh thoảng thôi. Tại vì Dung quen biết ít lắm. Còn anh thì sao?
- Anh thì... bạn bè lôi kéo đi suốt ngày. Nhưng mà... quê vẫn quê.
- Anh nó thế chứ em chẳng thấy anh quê một chút nào cả.
- Quê chứ. Bằng chứng là mọi người đang tham gia cuộc vui. Chỉ còn mình anh là lạc lỏng, ngồi đây đang nói chuyện với Dung.
- Á, à... Chắc là anh muốn nói Dung quê mùa, ngồi một góc nên anh thấy tội nghiệp mới lại nói chuyện cho Dung đỡ buồn phải hôn.
- Anh không có ý như vậy. Nhưng nếu Dung nói thế thì... cũng được. Cả hai đứa mình đều nhà quê, đều tội nghiệp hết, ngồi nói chuyện với nhau cho đỡ buồn.
Hai người cười vui vẻ. Câu chuyện đã trở nên thân mật hơn.
Dung thấy Dũng cũng dễ mến, nói chuyện duyên dáng và có học nên cũng không còn e dè như lúc đầu. Nàng hỏi thăm Dũng:
- Anh dũng đã đi làm chưa hay vẫn còn đi học?
Dũng thân mật trả lời:
- Cách đây khoảng 6 năm. Dũng còn mới 20 tuổi, và bước vào đại học thèi mẹ Dũng mất. Dũng buồn quá, cố học mà học không vô nên Dũng đi tìm việc làm.
- Dũng làm về ngành nào vậy?
- Dũng đang làm huấn luyện viên bơi lội cho câu lạc bộ thành phố.
Dung trợn tròn mắt thán phục:
- Hay quá vậy. Chị em Dung đang muốn đi học bơi đây mà không biết ở đâu dạy.
Vừa nói Dung vừa nhóng lên tìm kiếm. Từ dãy bàn bên kia, Hòa em nàng đang uyên thiên nói chuyện với một đám bạn.
Hết
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)
Tác giả: Khuyết Danh
Truyện do Lê Ngọc Hoa sưu tầm - E-mail: lnhoa86***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc Hoa)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn bạn Lê Ngọc Hoa đã gửi truyện.
Ngọc nằm trăn trở mãi vẫn không ngủ được. Chiếc đồng hồ treo tường thong thả đổ bốn tiếng như báo cho nàng biết đã gần hết đêm. Ngọc quay đầu nhìn ông chồng già nằm bên cạnh đang ngủ say. Chiếc đầu bạc trắng nằm tuột ra khỏi chiếc gối nhỏ. Miệng há hốc ngáy một cách mệt mỏi.
Ngày nào cũng vậy, cứ sáng sáng sau khi cùng Ngọc ăn điểm tâm tại nhà xong, ông Cường lái xe đến công ty và miệt mài với công việc. Ngọc nghĩ là ông yêu tiền hơn cả yêu vợ con. Ông lo cho công ty hơn cả lo cho Ngọc. Chiều tối, về đến nhà, sau khi tắm rửa và dùng cơm xong là ông vào phòng nằm xem tivi. Độ chừng 15, 20 phút sau là ông ngủ thiếp đi. Ông quên hẳn người vợ trẻ đẹp đang khát tình nằm bên cạnh.
Ngọc cảm thấy bức rức và khó chịu. Nàng bước xuống giường, đi thẳng ra nhà bếp rót ly nước uống. Sau khi uống ly nước lạnh Ngọc cảm thấy dễ chịu hơn.
Lúc trở về phòng, đi ngang phòng Dũng bỗng nhiên bước chân Ngọc chậm lại.
Nàng liếc nhình cánh cửa. Tự nhiên một cảm giác rạo rực trào dâng trong cơ thể.
Dũng là người con trai duy nhất của ông Cường. Mẹ Dũng mất khi chàng vừa mới 20 tuổi nên chàng buồn tẻ, bỏ ngang việc học.
Ông Cường thương con, muốn đem vào trong công ty nhưng bản tính Dũng tự lập. Chàng thẳng thắn nói:
- Con cám ơn ba đã lo cho con. Nhưng con không thích sống nhờ vã. Xin ba hãy cho con tự lập, để thử thách với chính con.
Ông Cường thương con. Nhưng thấy Dũng cương quyết từ chối, nên ông cũng bằng. Ông nói:
- Ngày mẹ con qua đời, ba có hứa là sẽ lo cho con nên người. Vì vậy ba không muốn để con làm việc vất vả.
- Con là thanh niên, không thấy có gì vất vả trong vấn đề làm việc hết. Vả lại, nghề huấn luyện viên bơi lội cũng là một công việc con thích xưa nay. Xin ba cứ để cho con lo cho cuộc sống của con.
- Con đã nói vậy thì ba đành chịu. Khi nào có gì cần thì con cứ cho ba biết.
Dũng là một thanh niên mới lớn. Nhờ đam mê thể thao từ bé nên chàng sớm có một thân hình lực lưỡng cân đối.
Với công việc "huấn luyện viên bơi lội" dù là đồng lương ít ỏi, nhưng công việc thật là nhàn nhã.
Mỗi sáng, Dũng thức dậy thật sớm, ra sau vườn chạy nhảy, tập thể dục cho đến lúc nắng lên chàng mới vào nhà tắm rửa, làm vệ sinh xong xuôi rồi mới đi ăn điểm tâm. Thường thì khoảng 10 giờ sáng chàng mới lên đường đến chỗ làm.
Từ ngày ông Cường cưới bà Ngọc đem về. Dũng có phần ít gặp cha hơn trước. Một phần cũng vì ngoài công việc ở công ty, lúc nào ông cũng quấn quít bên người vợ trẻ đẹp tràn trề nhựa sống. (Cõi Thiên Thai) Phần khác là vì Dũng cũng ngại ngùng mỗi khi ánh mắt chàng bắt gặp người cha già mà chàng hằng kính mếm đang xun xoe vuốt ve người đàng bà trẻ đẹp chỉ đáng tuổi con ông.
Bà Ngọc cũng đã một lần dang dỡ. Nàng lấy chồng khi vừa tròn 25 tuổi. Sống với nhau chưa được hai năm thì chồng nàng tử nạn trong một tai nạn xe cộ.
Nhận được số tiền bồi thường, Ngọc cứ tiêu dần cho đến lúc nàng giật mình. Số tiền còn lại trong nhà bank chẳng được bao nhiêu. Ngọc đang quýnh quáng lên thì thời may trong một buổi tiệc tổ chức tại nhà một người bạn, nàng gặp ông Cường.
Được người bạn bỏ nhỏ cho biết ông Cường đang góa vợ lại có cơ sở làm ăn vững chắc, Ngọc không ngần ngại ngã vào tay ông nhanh chóng. Cuộc tình một già một trẻ kéo dài vừa đúng ba tháng thì đưa đến việc hợp thức hóa bằng một tiệc cưới đơn sơ. Kể từ đó, Ngọc chính thức là vợ ông Cường.
Ngọc trở vào phòng, nàng cởi bỏ hẳn chiếc áo ngủ duy nhất trên cơ thể bốc lửa của mình rồi trèo lên, nằm đè lên ông Cường.
Đang ngủ, ông Cường giật mình mở choàng mắt ra thì cũng vừa cảm nhận làn da mềm ấm của Ngọc đang đè lên người ông. Cặp vú vun đầy cảu nàng như muốn đè ông ngộp thở.
Ông Cường bừng tỉnh hẳn. Hai tay ông vòng qua chiếc cổ trắng ngần của Ngọc mà ôm siết lấy. Ngọc nũng nịu:
- Dậy... "chơi" với em một chút đi cưng. Ngủ hoài hà.
Ông Cường ú ớ, không trả lời được vì cặp vú thồn thện của Ngọc đang bịt kín miệng ông.
Ông xoay người, đè ngượic Ngọc trở lại, miệng thì thầm:
- Chơi thì chơi chớ. Vợ đẹp như vầy mà ... hỏng chơi uổng....
Ngọc hờn dỗi:
- Hôm nào đi làm về anh cũng ngủ tới sáng, bổ em.... thao thức một mình. Ghét anh quá.
- Xin lỗi em. Tại công việc ở công ty nhiều quá. Thôi ... bây giờ anh đền nè.
Nói xong, ông Cường cúi xuống hôn dọc theo vành tai Ngọc làm nàng co rúm người lại.
Ở lứa tuổi lục tuần, dù là vấn đề sinh lý đã yếu, nhưng kinh nghiệm "tác chiếc" thì ông Cường có thừa. Ông cứ dùng lưỡi dùng môi mà hôn vòng từ vành tai, xuống dưới cằm rồi vòng qua vành tai kia. (Cõi Thiên Thai) Trong khi đó, bàn tay phải của ông như năm tên thám sát thiện chiến. Cứ nhè những chỗ "da non: của Ngọc mà bò tới.
Ngọc là loại đàn bà đang ở vào thời ký sung mãn nhất. Tướng người đẫy đà, nở nang trọn vẹn. Mặt lúc nào cũng ửng hồng, đúng như câu "hồng nhan đa dâm thủy". Đối với nàng, ái ân là cứu cánh của cuộc sống. Nó cũng cần thiết như ăn, như ngủ. Nàng khao khát được làm tình bất kể giờ nào.
Chỉ cần một bàn tay đàn ông đụng tới là đủ để nàng co rúm người lại như con sâu.
Ông Cường cứ thong thả ve vuốt Ngọc. Bàn tay kỳ diệu của ông lần mò khắp nơi trên cơ thể nàng. Từ dưới nách, ông cho bàn tay đi dần cuống cạnh sườn, rồi chạy thẳng xuống bắp đùi Ngọc. Bàn tay ông đi đến đâu, thân thể Ngọc như bốc cháy đến đó.
Bờ môi ông, với hai hàng ria mép cứ ủi vòng vòng hai gò ngực căng cứng của Ngọc làm nàng rướn người lên từng chập. Chiếc lưỡi ông thỉnh thoảng lại đánh nhẹ đầu vú nàng trong khi tay ông cứ vòng vòng chung quanh "vùng cấm địa" của nàng.
Ngọc đã muốn thét lên trong cơ hứng tình. Người nàng vặn vẹo theo từng cái vuốt ve của ông Cường.
Cái điểm "nóng" nhất là cái điểm "ở giữa hai ngón chân cái" thì ông Cường lại không chịu đụng đến. Ngọc chịu hết nổi. Nàng rên rỉ:
- A... A.... Anh ơi. Em... chịu hết nổi rồi.
Ông Cường vẫn tỉnh bơ như không nghe tiếng Ngọc rên rỉ, kêu van.
Chẳng biết ông giả vờ không nghe hay là vì... già quá lãng tai không nghe, hoặc là.... chưa lên nổi mà ông không chịu nhét cái củ cặc của ông vào ... lồn Ngọc cho rồi.
Bờ môi ông Cường cứ hết ủi vòng trên vú Ngọc lại ủi dài xuống hai bắp vế của nàng. Rồi từ bắp vế lại ủi chầm chậm lên hai mép lồn nàng.
Giờ này thì Ngọc đã chịu hết nổi. Nàng oằn người rên siết từng hồi. Dâm thủy của nàng cứ âm ĩ mà tuôn ra làm ướt nhẫy cả hai mép lồn.
Hai gót chân Ngọc chịu xuống mặt giường làm điểm tựa. Mông nàng nẩy ngược lên trong khi hai tay nàng ghịt đầu ông Cường ấn sát vào lồn nàng.
Ông Cường biết là đã đến lúc nếu không cho Ngọc thỏa mãn, nàng dám siết cho ông ngộp thở mà chết lắm. Ông rướn người lên, cầm con cu đang căng cứng của ông mà ấn nhè nhẹ vào giữa hai mép lồn nóng hổi đang há rộng chờ đợi của Ngọc.
Giữa lúc Ngọc đang sẵn dàng chờ đón giây phút khoái lạc nhất thì ông Cường lại nẩy ra một cảm giác nghịch ngợm. Ông biết là ở cái lứa tuổi của ông, vấn đề tình dục không thể nào bì với một người đàn bà đang tràn trề sinh lực như Ngọc được. Ngọc có thể lại thèm khát, đòi hỏi ông phải "tái chiến" sau khi chấm dựt cuộc mây mưa chừng 15, 20 phút. Nhưng đối với ông Cường, trung bình hai ngày gần vợ một lần là khá lắm rồi. Đạn ông đã gần hết. Phải biết tiết kiệm. Bắn phát nào là phải cho đáng phát đó. Như vậy thì chỉ có cách cho Ngọc ra 2, 3 lần trước khi ông ra, thì ông mới mong cầm cự nổi.
Nghĩ như thế, ông Cường không đút cu vào thẳng lồn Ngọc ngay. Ông cứ cho đầu cu đụng nhẹ vào mồng đốc của Ngọc rồi lại kéo ra. Ông cố tình làm cho Ngọc điên lên vì... nứng.
Cái chất dâm thủy ướt đẫm mép lồn Ngọc tạo cho những cái đụng nhẹ từ đầu cu ông Cường như rin rít.
Người Ngọc nhấp nhỏm không yên. Toàn thân nàng lên cơn sốt nóng hổi. Tất cả đầu dây thân kinh như bị kích thích một lượt.
Ngọc đaõ ra đeán laàn thưù hai roài mà oâng Cưôøng vaãn chưa chòu ra cho nàng hưôûng caùi giaây phuùt thaàn tieân nhaát. Đaàu cu oâng Cưôøng cưù aán vào giưõa hai mép lồn Ngọc, xong rồi lại kéo ra, rồi lại ấn sâu hơn một chút. Ông cho cái đầu khuất lọt vô xong, ông lại kéo ra, rồi lại đẩy vô.
Ngọc như người dở chết dở sống. Cặp mắt lờ đờ, mất thần. Bờ môi nàng hé mở. Người nàng như đang chín nhừ trong cảm giác kích thích tột cùng.
Giữa cái lúc bất ngờ nhất, ông Cường đẩy thẳng thằng nhỏ đang cứng ngắt của mình ngập sâu vào lồn Ngọc.
Ngọc rú lên một tiếng khoái lạc tột cùng. Hai tay nàng cào cấu trên mặt giường. Dâm thủy từ trong lại tuôn ra một lần nữa, tạo nên những tiếng òng ọc mỗi khi ông Cường nắc nàng.
Dung cởi bỏ hết quần áo rồi bước vào ngâm mình trong làn nước ấm.
Ngày nào cũng vậy, Dung có thói quen sau khi đi bơi về, bao giờ nàng cũng nằm ngâm mình trong nước ấm khoảng một tiếng đồng hồ. Đó là thời gian riêng tư và thích thú nhất của nàng.
Cha mẹ Dung đã già rồi, lại không có con trai. Dung là con gái lớn. Dưới nàng chỉ còn một người em giá nhỏ hơn nàng hai tuổi. Vì vậy, hai ông bà yêu thương lo lắng cho hai chị em nàng vô cùng.
Dung nhắm mắt lại, lan man nghĩ ngợi. Hình ảnh Dũng lại trở về trong đầu nàng.
Từ ngày Dung và Hòa, em nàng, được Dũng hướng dẫn bơi lội, Dung cảm thấy uêy đời hẳn. Tánh tình nàng hoàn toàn thay đổi.
Trước kia, Dung là một người con gái sống nhiều về nội tâm. Ngoài giờ học, Dung sống khép kín trong bốn bức tường của gia đình. Trái với nàng, Hòa lại thích hợp với những hoạt động bên ngoài. Hòa lúc nào cũng nhí nhảnh, vui tươi, thích văn nghệ, ca hát, khiêu vũ. Vì vậy mà hầu như trong các cuộc vui, ít khi vắng mặt Hòa.
Sợ Hòa đi một mình không tiện, nên cha mẹ Hòa cho Dung đi theo.
Buổi họp mặt của những người trẻ lúc nào cũng ồn ào. Tiếng nhạc, tiếng la hét, chen lẫn tiếng cười nói cùng tiếng cụng ly, tiếng Champagne nổ dòn dã. Hòa cùng các bạn quay cuồng ngoài sàn nhảy. Dung ngồi một góc, miệng cắn ống hút trong ly nước ngọt theo dõi cuộc vui. Bỗng một giọng nói trầm ấm cất lên bên cạnh:
- Sao cô không nhập cuộc mà ngồi một mình vậy?
Dung quay lại. Một người thanh niên đẹp trai, thân hình cân đối, ăn mặc gọn gàng ngồi bên cạnh nàng tự bao giờ mà nàng không hay.
Dung trả lời khép nép:
- Dạ... em hỏng biết nhảy.
Gã thanh niên trợn mắt ngạc nhiên:
- Cô không biết nhảy, thiệt không?
Dung trợn mắt lại:
- Em nói thiệt. Có gì mà anh ngạc nhiên?
- Anh ngạc nhiên thật. Tại vì anh tưởng... chỉ có một mình anh không biết nảy.
Cả hai đều cười xòa. Dũng xòe tay ra thân mật bắt tay Dung:
- Anh là Dũng.
- Em... Dung.
Hai người lại trợn mắt ngạc nhiên thêm một lần nữa. Dũng, Dung. Sao mà lại tương tự nhau dữ vậy.
Bây giờ Dung mới có dịp nhìn kỹ Dũng. Nàng đoán có lẽ Dũng cũng chỉ lớn hơn nàng 1,2 tuổi gì đó thôi. Gương mặt rám nắng, vầng trán cao thông minh, mái tóc bồng bềnh có vẻ rất nghệ sĩ. (Cõi Thiên Thai) Đặc biệt nhất là đôi mắt. Cặp mắt Dũng như có sức thu hút maõnh liệt làm boái roái ngưôøi đoái diện. Duõng môû đaàu caâu chuyện:
- Dung có hay đi party như vầy không?
- Chỉ thỉnh thoảng thôi. Tại vì Dung quen biết ít lắm. Còn anh thì sao?
- Anh thì... bạn bè lôi kéo đi suốt ngày. Nhưng mà... quê vẫn quê.
- Anh nó thế chứ em chẳng thấy anh quê một chút nào cả.
- Quê chứ. Bằng chứng là mọi người đang tham gia cuộc vui. Chỉ còn mình anh là lạc lỏng, ngồi đây đang nói chuyện với Dung.
- Á, à... Chắc là anh muốn nói Dung quê mùa, ngồi một góc nên anh thấy tội nghiệp mới lại nói chuyện cho Dung đỡ buồn phải hôn.
- Anh không có ý như vậy. Nhưng nếu Dung nói thế thì... cũng được. Cả hai đứa mình đều nhà quê, đều tội nghiệp hết, ngồi nói chuyện với nhau cho đỡ buồn.
Hai người cười vui vẻ. Câu chuyện đã trở nên thân mật hơn.
Dung thấy Dũng cũng dễ mến, nói chuyện duyên dáng và có học nên cũng không còn e dè như lúc đầu. Nàng hỏi thăm Dũng:
- Anh dũng đã đi làm chưa hay vẫn còn đi học?
Dũng thân mật trả lời:
- Cách đây khoảng 6 năm. Dũng còn mới 20 tuổi, và bước vào đại học thèi mẹ Dũng mất. Dũng buồn quá, cố học mà học không vô nên Dũng đi tìm việc làm.
- Dũng làm về ngành nào vậy?
- Dũng đang làm huấn luyện viên bơi lội cho câu lạc bộ thành phố.
Dung trợn tròn mắt thán phục:
- Hay quá vậy. Chị em Dung đang muốn đi học bơi đây mà không biết ở đâu dạy.
Vừa nói Dung vừa nhóng lên tìm kiếm. Từ dãy bàn bên kia, Hòa em nàng đang uyên thiên nói chuyện với một đám bạn.
Hết
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)