View Full Version : Chị Chủ Nhà (5 Phần) (Tác giả: Sịp)
Congtu
10-27-2014, 12:48 AM
CHỊ CHỦ NHÀ
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 1
Tôi luôn bực tức, cáu kỉnh và phát mệt vì chị chủ nhà tôi ở thuê. Đành rằng tôi là người ở trọ, nhưng má tôi đều trả tiền nhà cho chị đúng hạn hẳn hoi, nào có phải ăn nhờ ở đậu miễn phí đâu mà chị xài tôi như cái giẻ rách, có nơi có lúc ví như tôi là người ở đợ nhà chị không bằng.
Nhiều khi quá ư bực bội, tôi đem điều này huỵch toẹt nói ra với chị thì luôn luôn được chị phân bua : chèn ui, sao em đổ tiếng ác cho chị rứa. Chớ em không thấy cảnh nhà chị gieo neo, chỉ có hai mẹ con, mà nhóc còn là đứa con nít chưa bỏ bú thì chị đâu có nhiều đầu, nhiều tay để lo cho xuể hết mọi việc cùng một lúc chớ. Em phải thương, giúp chị để còn kịp lo ăn, lo đến giờ học hành của em.
Tôi nghe có mòi hợp lý, nhưng cũng cố cãi bằng được : ai hổng biết vậy, nhưng chị nhờ vả chuyện gì dễ dễ một chút còn khả dĩ em làm giúp, chớ chị nhờ ba cái chiện ngặt nghèo, tréo cẳng ngỗng, em khó chịu quá.
Rồi tôi tuôn một mạch kể lể với chị : nhớ lại coi, hùi má đưa em tới hỏi thuê nhà, chị đâu có lình xình và tà la như bây giờ. Có vậy má em mới tin tưởng giao khoán em cho chị, bả đâu còn thiết lên coi chừng, kiểm soát gì nữa, miễn tháng tháng gởi tiền lên trả cho chị là xong.
Chị cũng dựa hơi đó mà xí la xí lô nói cho tôi nghe : thì đó, bởi chị có đứng đắn thì má mới tin, giao em cho chị. Rồi chưa chi chị kể công : em coi đó, chị bận lu bu, lớp nào thằng con khóc đòi như giặc, lớp nào lo miếng ăn, giặt giũ cho em, đầu tắt mặt tối, chị có nhờ vả cũng là bất đắc dĩ, em đừng trách chị mới phải.
Tôi nào đã hạ cơn nư nên kịch liệt nói tay đôi : ai cấm chị nhờ vả, nhưng có giờ có lúc thôi, đằng này chị hà rầm sai khiến, mà toàn những lúc em ham vui nên em mới bực. Để chị khỏi ngắt ngang lời, tôi chêm ào ào : chị nghĩ coi buổi trưa là lúc mấy thằng bạn nghỉ học giữa giờ, tụi em kéo nhau đá banh, đánh trỏng thì chị ào ào réo em về, mà có việc gì đâu, toàn hỏi lăng nhăng vớ vẩn.
Nghe chị thở dài cái phào, tôi hơi rung động nên nói chữa : mà em nói đúng hôn, thằng nhỏ hổng chịu bú chị cũng kêu em, nó trở ngang chị cũng gọi, mà em thì biết làm sao để nó chịu ngậm ti hay nín khóc.
Chị phụng phịu than thở : bởi hổng có đàn ông con trai trong nhà nên chị mới quính, chớ có tía nó hay ai thì chị nhờ vả em làm chi. Sẵn chị đã nói thì tôi nói cho hết : ai hổng biết chị chỉ có hai mẹ con, nhưng dẫu sao chị là đàn bà, còn em là trai mới lớn, có nhiều chuyện chị nhờ hay sai ngặt quá, em ké né.
Thấy tôi cởi mở nên chị thăm dò : em nói chị sai ngặt là sao, nói chị biết để chị sửa đổi. Tôi phải nói mau sợ nếu không thì mắc cỡ hổng nói trọn ý : thì đó, em vô mà chị để cặp vú thu lu, em thấy quê xệ, tay chưn ngượng ngập, còn sức đâu mà làm giúp việc chị nhờ.
Nào dè chị nghe tôi nói vậy lại phá lên cười hố hố : tưởng gì, chớ chuyện đó mà em cũng mắc cỡ làm chi. Nhà có hai chị em, chị cho nhóc bú phải để tênh hênh áo xống cho khỏi vướng, chớ đâu có ý phá chọc gì em đâu mà em quạu.
Tôi lại nói chêm lời : thì trước khi chị gọi em, chị lo khép áo lại, chớ con trai mới lớn thấy vú mớm mấy bà coi kỳ cục lắm. Phương chi vú chị to đùng, lù lù như hai nậm xôi, em nhìn thấy nhột nhạt hết sức. Chị cũng biết rồi, tuổi cỡ em là hay tò mò và ưa suy diễn lung tung, chị bày hàng như vậy chắc em quíu hết lại.
Chị càng cười sặc sặc : thì tại chị coi em như em trong nhà nên mới suồng sã một chút, chớ bữa má đưa em lên chị kín đáo chớ bộ. Tôi định nói bả kín đáo mà hai quả vú cũng nở nây nây, còn nói chi bả cởi áo tô hô thì coi càng bấn xúc xích hơn nữa.
Tuy vậy chị cũng nhận phần sai : thôi được rồi, cậu có nói thì chị mới rõ. Chị hứa từ nay sẽ chú ý hơn, có điều em cũng phải giúp chị tận tình thêm chút nữa, chớ em mảng lo ham vui, để chị ở nhà một mình, chị sợ lắm.
Tôi gạt ngang : ban ngày ban mặt mà chị sợ gì ? Chị ngỏn ngoẻn đáp ngay : thì sợ lung tung, sợ có cha nào vô đè bậy, hoặc ma hiện ra nhát, hay là con chuột cống rụng lông nó ló ra nhìn trâng trâng chắc là chị xỉu tại chỗ.
Chị còn định nói nữa thì tôi đã chặn : được rồi, được rồi, em sẽ cố gắng thường xuyên ở nhà nhiều nhiều để canh cho chị được chưa ? Chị mừng ra mặt nên nói rối rít : cám ơn em, cám ơn em.
Cũng bởi cái tánh bốc đồng ưa tỏ vẻ ta đây nghĩa hiệp mà tôi đâm mắc đọa. Việc lớn nhỏ gì chị cũng kêu ơi ới đến tôi. Lúc nhờ coi sau lưng có con gì cắn hun mà sao ngứa quá, khi thì hỏi nhóng sao thằng nhỏ ngủ li bì, bỏ ăn, hổng biết có bịnh hoạn chi hun.
Trăm lần như một, bà kêu là lúc tôi đang bận chuyện này chuyện khác, nhưng khi vô hỏi thì chuyện ba xi đế, hổng ra đầu ra ngọn gì. Những lúc ấy, tôi có cự nự thì hai mắt chị lúng liếng, môi giâu giẩu ra và sụt sịt như sắp khóc.
Tôi vốn yếu đuối khoản nước mắt đàn bà nên luôn là bên thua cuộc. Tôi phải năn nỉ thì chị càng hức hức than van, thậm chí còn mủi lòng hơn, khiến tôi bối rối. Tôi càng nài nỉ thì chị càng gào ăn vạ, thậm chí tôi phải nắm lấy bàn tay chị an ủi thì chị như hết hơi sức gục ập vào người tôi.
Những lúc ấy khiến tôi phải gồng người chịu trận vì chị đau thương nên kể số gì đâu, cứ bạ đâu chộp đó, vú mớm úp lạo xạo lên người tôi. Hẳn các vị cũng biết rồi, vú đàn bà nuôi con ung úc sữa, nó vừa mềm, nhưng có hơi đàn ông, con trai là mau săn cứng lại.
Rồi chẳng hiểu bả có tỉ tê tưởng nhớ ai chăng mà thấy tôi đứng yên thì càng cọ sát và nhún nhảy cà lên cà xuống nhiều lần. Rõ ràng tôi kịp nhận ra hai đầu vú chị đanh như hai ngọn bút lông khô rà rà làm tôi khó chịu, cấn cái hết mức.
Đã vậy bả còn mặc hờ hững cái coóc xê mỏng tang, sợi dây quàng phía sau lưng hơi chật nên hằn lên hai đường mờ mờ màu đỏ. Khi chị xìa xìa thì dây áo lỏng lẻo lơi ra, tôi nhìn mảng lưng chị mà thương ôi là thương.
Mấy lần tôi lay tỉnh chị : đừng khóc nữa mà, chị làm em bối rối theo. Song chị da diết : ai biểu em la chị làm chi, em không thương hoàn cảnh mẹ con chị mà nói nặng lời làm chị tủi. Nước mắt, nước mũi chị dầm dề, tôi lau chừng nào chúng càng ứa ra nhiều chừng đó.
Tôi phải giang hai tay lòn vào nách bế xốc chị để áp phần ngực chị vào ngực tôi, vuốt ve bờ vai, nói quơ nói quào : em xin lỗi, đừng cằn nhằn em nữa. Chị càng được nê nên bám chặt lấy tôi, ngả dịu đè khuôn ngực làm tôi tứ bề thọ địch, tôi nghe rõ nhịp tim chị đập thình thình.
Bàn tay tôi đã đặt nơi sợi dây coóc xê xoa xoa để chị dịu cơn đau giận. Nào dè chị càng tủi thân nên xô ôm đậm tôi nhiều nữa. Thú thực là tôi quính, dẫu nhà chỉ có hai chị em, nhưng mặt tôi cũng đỏ rần rần vì lần đầu tiên tôi được ôm nguyên cặp vú đàn bà chạm vào thịt da mình.
Bất giác tôi nửa muốn lơi chị ra, nhưng nửa tôi muốn ôm chặt chị vào. Bởi vì hai vú chị êm, mềm và cương sượng quá, chúng gây cho tôi một cảm giác tuyệt vời và len lén có chút khao khát. Trước đây tôi nhìn hai vú để trần của chị tôi chưa thấy mình bị lôi cuốn đến thế. Còn bây giờ, hai đầu núm chớm chớm chạm vô, hai quả vú lăn tăn đè tới đè lui làm tôi xao động mạnh.
Tôi càng trẽn hơn khi nghiệm ra nơi giữa háng tôi cưng cứng cộm cộm. Tôi cố lách lui mông ra, nhưng chị hủ hỉ vòng tay chặn lại và xiết vô làm tôi muốn chết đứng. Chị vừa khóc vừa lắc làm tôi càng nhộn nhạo khắp người.
Bàn tay nơi sợi dây sau lưng cũng bạo dạn lên mà mò len nâng cao lớp vải mỏng như người xỏ găng tay. Tôi dùng lòng bàn tay xoa xoa lên lớp đường hằn và xục xịch đẩy sợi dây. Tôi nghe rõ nó cương cự và bỗng nghe một tiếng tách nhỏ, tôi biết sợi dây áo nịt đã bị bung ra.
Tôi xiết chị mạnh vào người. Chị ẻo lả, mếm như sợi bún, ngước nhìn tôi bằng cặp mắt van lơn hồi hộp. Tôi bạo dạn và tỏ ra kẻ cả cúi xuống nhìn sát vào cặp mắt chị thăm dò và quệt những giọt nước mắt còn đọng hoen nơi đó.
Chị hơi rùng mình nhưng lại chấp nhận. Không hiểu sao tôi bật kêu khẽ “ em “ và không đợi chị trả lời, tôi mút chặt môi lên môi chị mà nút say đắm. Chị khờ ra, mắt mở to, không ngạc nhiên mà đầy thỏa hiệp.
Tôi vừa hôn vừa xoay người chị để lưng chị áp vào ngực tôi. Chị phải quay vặn cổ để đáp trả môi hôn tham lam của tôi đang quấn quít lôi chị vào dục vọng. Tôi chụp hai tay lên hai lúp coóc xe, lôi bỏ ra và ập bàn tay vào vò hai cặp vú ăm ắp.
Chị ư a như con mèo con được ve vuốt. Tôi say sưa hút hơi chị và hai tay vò, bóp, xoa, nặn lên đầu vú, làm thành một bản tình ca rạo rực, khiến cả chị lẫn tôi đều say sưa ngây ngất. Tôi xe hai núm vú khiến chúng nổi lên như hai cục sỏi và tôi nghe chị rên khe khẽ tiếng “ anh “.
Tôi bỏ bớt một bàn tay bóp vú để mò xuống dưới, luồn vào lưng quần chị. Tôi nhận ra mớ ướt sũng ở đáy quần lót chị.
(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2)
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)
Congtu
10-28-2014, 12:28 AM
CHỊ CHỦ NHÀ
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 2
http://www.coithienthai.com/images/ad_story6.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story6.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story7.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story7.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story8.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story8.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story9.gif (http://www.coithienthai.com/index.php?pid=7)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story11.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story11.html)
Nãy giờ mảng lo cố thọt bàn tay vô lưng quần ngoài của chị để độp con sò dấu ở trỏng, tôi đâu có để ý gì. Đến khi cả bàn tay tôi xòe hết cỡ úm và tém gọn cái hang cua ở giữa háng chị, tôi mới nhận ra nỗi nhức nhức ở nửa cánh tay trước của tôi.
Tôi rất khó khăn để bụm nguyên cái chỗ nhạy cảm nên lục bục như con heo bị sặc bột. Bấy giờ tôi mới hiểu ra chị quá kỹ nên cột xiết chết cái sợi dây lưng quần nên tôi mới bị ngăn trở như thế. Tôi hỏi chị mắc gì mà chị xiềng cứng ngắc lưng quần vô cắc cớ như vậy.
Chị ỏn ẻn trả lời : thì ở nhà một thân một mình phải phòng bị chớ anh. Tôi mắc mỏ hỏi luôn : còn tui đây chi, bộ chị sợ tui hiếp chị hả. Chị chủ nhà lại mất thêm một phen giảng giải : tui đâu có sợ anh, trái lại còn mừng khi thấy anh đèo đẹo ở một bên nữa. Nhưng mà đàn bà con gái tụi tui phải e dè, nhiều khi trông gà hóa cuốc, thấy cha nội nào lại tưởng là anh, rồi nó đè nó mần té bẹ, bể rúi bể rụi ráo nạo, chỉ thiệt thân.
Tôi vẫn chưa hết tò mò : thì chừng đó chị kêu tui, mắc gì cột thít như vầy, hễ mắc tiểu làm sao lột kịp. Và chưa chi tôi đã chặn đầu chặn đuôi chị : phải rùi, chị ngại tui mới lớn, thèm bất tử, vô mần thịt chị chớ gì.
Chị chối bây chối bải : hổng phải đâu, anh đừng nghi oan em tội nghiệp. Nhưng mà tại vì lui hui có hai mẹ con nên nhiều đêm nằm lành lạnh cũng nhớ nhớ. Tôi chặn lời chị gạn hỏi : chị nhớ nhớ cái gì mà phải nai nịt như đi oánh giặc.
Chị cười khan có vẻ khổ sở : cột buộc chặt như vậy cũng tức bụng lắm chớ anh, nhưng thà chắc ăn hơn phải ân hận. Còn tui nhớ là nhớ nếu có người cho mình gối đầu tay và úm ấm thì mình yên tâm ngủ thẳng một giấc, khỏi lo toan gì hết.
Đến lượt tôi cười khì khì trêu chọc chị : sự việc dễ ợt dzị mà cũng nén chi cho khổ. Rồi tôi giỡn chơi nói năng cà tửng kiểu xi cà oe : lúc đó mà chị cất tiếng kêu là tui vô úm chị liền. Chị ngước mắt lên nhìn tôi sâu thẳm như dò ý và như thầm gạn : thiệt hun đó, cha nội ?
Tự nhiên tôi tếu táo như nghe ra câu hỏi, nên trả lời ngon ơ : thiệt chớ, tui cũng dzị ! Lắm khi nằm một mình, lạnh teo gân, cũng muốn có ai ôm sưởi ấm cho mãn ý. Chợt tôi nghe chị kêu thỏ thẻ : ui, nhột em, anh mò mò làm em rạo rực và nóng người lên hết trơn nè.
Tới lúc này tôi mới thấy tôi đang ham hố quá đỗi. Cả cái cùi tay tôi đang ịn giữa con sò và day, ngoáy cật lực. Chị thùn người xuống, mông lủi ra phía sau, hai tay đu lấy cánh tay tôi mà kêu liên tục : ngứa, sướng, nứng, đã quá anh !
Tôi ù đặc lỗ tai nên càng gồng cùi tay ngoáy, chà, lết, xủi tợn. Chị như bị dòng điện cao thế châm nhằm nên rên rỉ tùm lum, trong khi thay vì hất tay tôi ra thì chị lại níu chặt và đút sâu vào háng mình. Thiệt lạ lùng các bà, kêu y ỷ mà lại muốn bị phá nát toét chỗ đó mới kỳ. Tôi hiểu ra của báu trời dành cho phụ nữ vỏn vẹn chỉ có chút nị, bởi thế khi các mợ sướng thì ngô nghe có nhiều cách nũng nịu và đóng kịch rất hay.
Bởi thế tôi cố dùng thêm mấy đầu ngón tay hơi bẻ cong lên mò vuốt và kéo lê dưới đũng quần sịp của chị để chị càng thêm ngây ngất và nhớ đời. Chu choa, cái bánh bèo nở chình ình, nước nôi láp nháp, kêu lọp xọp, tôi bị lôi cuốn bởi tiếng kêu từ miệng chị và tiếng óc ách của mớ nước bị dồn lõng ba lõng bõng.
Bỗng tôi thấy chị ghếch hết giò này đến giò khác lên kiểu như chó đái và nhấm nhẳng kêu inh ỏi : nứng quá, em chết mất, anh ui. Tôi vờ như không nghe nên càng cào, móc và nhấn te te, tôi không nhận ra các ngón tay va chạm những gì trong đó mà lúc như sỏi vụn, lúc như chui vô hang sâu và lúc tóe nước ra rần rần hổng ngăn kịp.
Một mặt chị ngả nghiêng, lật bật muốn ngã, một mặt chị hét hết còn nể nang sợ sệt : em nứng quá rùi, chết đi mất. Em muốn ngộp, anh ui ! Cho em nằm ngả ra, hông thì em lăn đùng ra đây bây giờ. Tôi phụ vô hét hòa lên : để anh giựt đứt lưng quần em ra cho đỡ ngộp nghen.
Chị phản đối kịch liệt : cái lưng quần bó có mắc gì với cái nứng. Mấy ngón tay kìa mới làm chết thẳng cẳng em luôn, anh mà hổng đỡ em ngả ra giường, chắc em thăng cái rột nè. Nói rồi, miệng chị ngáp ngáp như con cá ngão bị quăng lên chỗ cạn, phều phào sắp hết hơi.
Tôi vẫn bụm nguyên con nơi cái lỗ nẻ và lựa thế dìu chị ra cạnh giường. Tôi đỡ chị kềnh ra, hai chưn thòng dưới đất. Chẳng cần hỏi han ý kiến tôi giựt bung dây lưng quần chị ra mà dai chắc quá, không sao đứt. Giận dữ tôi ghé luôn răng vào nhay cắn và nhổ phẹc khi cái dây lưng đứt cái phựt.
Chị kêu ứ lên và xạc rộng hai giò ra. Tôi lại chẳng cần hỏi han chi, cứ lẳng lặng lột quần chị rẹc rẹc. Tôi ớ lên khi thấy da nơi hai đùi chị trắng bóc, còn ngon lành hơn chỗ da nơi vú chị. Tôi nghĩ giờ mà ghé miệng xuống ngoạm một phát hẳn sướng tận mạng mà chị cũng thấy lạ nữa là cái chắc.
Thế nhưng cái khoảng tam giác hiển hiện nơi vòng quanh háng chị kịp làm tôi bớt nôn, tạm tha cho ý muốn cắn chỗ da non ở bắp vế chị. Tôi vừa ve vuốt, kéo lết dọc theo cái đường xẻ dọc nơi hang cua của mình vừa nhìn trừng trừng vào cặp vú hổn hển đơm đầy lên xuống.
Tôi như bị thôi miên vì hai tảng thịt đầy u, với cái dáng tròn vành vạnh căng nứt và nung núc sữa. Tôi còn chăm hẳm nhìn cái núm hây hây màu cà phê non bóng lưỡng đang phì phì nhỏ những giọt sữa trắng bóc ra.
Đột nhiên, tôi chép miệng cái chóc, chị nghiêm mặt nhìn tôi dò xét. Một tay tôi mò khoắng chỗ ngã Ba chú Ía của chị, một tay tôi đè bên vú và nặn, bóp hùng hục say sưa. Chị gồng cứng người lên, nách một bên vai cho tôi hả hê chiếm trọn cái vú, cũng như xạng chưn ra và chịu đựng cho tôi mò kinh khiếp ở chỗ cái lỗ ướt mem.
Như phản xạ, tôi ngả người nằm nghiêng bên cạnh chị, giữ thuận bàn tay đang mò ở háng và mớm bàn tay đang vò vú chị, trong khi cái miệng tôi thì áp lần vô bên vú còn để lơi mà há ra tọm ngậm vô bú ột ột như thằng cún.
Chị bị tấn công ba bề giáp công nên quíu thằn lằn. Chị cố xoay sở mà kẹt tùm lum. Chị nhích cao cái vú lên cho tôi nút thì hai giò lại giãy te te vì các ngón tay tôi đang mò bên ngoài lớp sịp làm chị muốn gào toáng lên mới được.
Lần đầu tiên tôi bú vú người mẹ nuôi con. Mùi sữa ngây ngây, nhạt nhạt, béo béo làm tôi hơi lợm giọng lúc đầu vì không quen, nhưng dần dà lại mút mạnh nên sữa ộc ra nuốt hổng kịp, khiến muốn sặc. Chị phải lưu ý dặn dò : bú từ từ, em có trốn đi đâu mà anh hấp tấp cho khổ. Lỡ bị nghẹn sặc lại khốn, anh bú cho đã đi, em cho đó, đừng lo gì thằng nhóc, em nhiều sữa lắm, nó bú ặc è hổng cạn đâu.
Tôi nghe mà sướng tỉnh người. Nghe đồn đàn ông con trai được bú sữa tươi của các mệ nuôi trẻ sẽ kéo dài thêm tuổi thọ, nên tôi lờ vờ nghĩ từ nay có thêm một nguồn dinh dưỡng nuôi tôi khá tốt. Bởi ôm ấp ý tưởng đó nên vừa bú tôi vừa giụi đầu mũi vào kích thích cái vú khiến nó càng ọp ẹp và sưng phồng nở to lên.
Đã bú, nút, tôi còn nghịch nên thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi vét rà quanh cái quầng làm chị nhột ôm xiết cứng tôi lại và nhỏn nhoẻn : ui, anh bú em cũng sướng nữa. Tôi tin là chị nói thiệt vì mỗi lần tôi dùng răng nhằn nhằn lên đầu núm vú thì nó sần sần như miếng gân và ở dưới mấy ngón tay lại nhầy nhợt vì chất nước tuôn ra ồng ộc.
Chị chủ nhà được một mẻ sướng rụng rời nên líu ríu chập choạng ôm hun tôi ào ào lên trán và nói năng như dỗ trẻ : cưng, ngoan, rồi em cho ngậm ti và vọc đến thích chán thì thôi. Tôi thầm cám ơn nghĩa cử hào hiệp của chị nên lây bẩy dùng cả tay, môi lẫn miệng, răng mà khoắng, móc, cắn, lôi, chà, xát, vuốt hết vú đến hang cua của chị.
Có lẽ chị nổi hứng sao đó nên mở lời gạ gẫm tôi : anh phá quá, sịp em nhầy nhợt hết trơn, giúp em cởi ra để tay anh khó mà em cũng bị lấn cấn nữa. Tôi mừng húm vì trúng ý tôi đang nghĩ và mong muốn như thế.
Tôi tạm thả bàn tay đang mò vú chị ra mà phụ chị lôi cái sịp vướng víu bỏ ra cho rồi. Chị hơi co giò, giở hổng mông lên cho tôi dễ làm. Tôi vừa kéo phăng cái sịp ra khỏi một giò thì chị vội nhón lên chụp úm đáy sịp. Tuy vậy một số giọt lênh láng cũng đã lỏng nhỏng rớt xổ ra, văng lên đùi và mông tôi. Chị xuýt xoa nói : em xin lỗi, tại anh phá, khí em ra nhiều nên chụp hổng kịp.
Tôi ừ ào cho qua vì còn đang lo thám hiểm coi chỗ cái húm của chị nó tròn méo ra sao. Lông đâu mà nhiều, dầy và cứng còng, dính láp nháp những giọt trắng đục, lem nhem như người rốc mớ bi dăng tin mà chải không lọn nên nham nhở chỗ dầy chỗ mỏng.
Chị nhìn vẻ chưng hửng của tôi thì hỏi dồn : anh suy nghĩ gì vậy. Có lẽ chị mặc cảm sợ tôi chê. Tôi không nói không rằng chỉ tưởng thưởng chị bằng những cái hôn dồn dập, mút đậm lên vú và xoa móc cặn kẽ vào chỗ nứt của hang sâu.
Chị rúm người lại, lỏn lẻn làm duyên và cái miệng hớt hớt như muốn kêu, nén, rồi sau cùng thì bật lên dòn dã : em đã quá, sướng cùng khắp thịt da, sụn và gân cốt, anh ui !
(Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 3 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)
Congtu
10-29-2014, 01:14 AM
CHỊ CHỦ NHÀ
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 3
http://www.coithienthai.com/images/ad_story6.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story6.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story7.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story7.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story8.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story8.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story9.gif (http://www.coithienthai.com/index.php?pid=7)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story11.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story11.html)
Nãy giờ thọc tay vô lưng quần chị mò thám hiểm cái điểm G ở ngã ba háng, tôi đã mường tượng phần nao con lạch của chị cũng thuộc vào hạng bự tổ nái, nhưng vẫn chưa hình dung một cách chắc chắn được.
Đến lúc nhìn ra, chao ui, nó bự chi là bự, nói lớn gần bằng cái bánh tráng thì nghe ngoa ngoắt, nhưng nếu vị nào đã từng ở Saigon thường ăn loại bánh phồng khoai cỡ nhỏ trét đường thì đúng y chang. Bởi nó chè bè chiếm gọn nguyên chiều rộng của háng và lùm lùm có ngọn lên tận phía trên, sát gần rún.
Của đó mà đem ngâm dấm rỉ rả ăn 3 ngày Tết kéo dài suốt tháng Giêng cũng chưa hết, càng ngấm càng giòn, càng nhai càng nghe rau ráu. Các cụ đừng cho là tui nịnh bợ chị chủ nhà mà tán phét lung tung, nhưng nếu quí cụ thay tui đứng nhìn, chắc cũng không khỏi hít hà, xiết răng xiết lợi.
Xưa rày, tôi nghe người ta đồn mấy bà chị vú lớn thì cái gì cũng lớn, tui ít tin. Nhưng nhìn bà chị đây tui nghiệm ra các cụ mình phán hổng câu nào thấy trật. Mặt chị bành bạnh, hai tai chảy dài, cặp vú thênh thang, cái bụng như miền đồng bằng trung du Bắc Việt, thì làm sao của nợ của chị nó hổng to theo, để xứng tầm và triển khai bề thế của nó.
Bởi vậy nên tôi hít hà liên tục, như người cắn phải trái ớt cay, cay mà sướng. Chị thấy tôi châm hẩm thì hỏi : bộ anh ăn hổng tiêu hả. Tôi ế độ và có hơi bực bực nên gắt : sáng giờ ăn mẹ gì đâu mà hổng tiêu, tại thấy đồ nghề của bà nên muốn bắt thèm ên.
Chị rệu rạo cười, vừa như lý thú, vừa như ghẹo trêu tôi : tưởng gì mà xị mặt ra, chứ thèm thì làm đại cái đi cho nó nhẹ người. Tôi nghĩ là chị đoán tôi bú vú chưa đã nên dễ dãi ô kê thao, tôi phải nặn nọt mãi mới ra câu ra cú : tui bú sữa đủ rùi, tui thèm là thèm cái khác kia.
Chị co rúm lại mà cười, rung rinh cả 2 vú và chỗ gồ gồ nơi háng cũng loạc xoạc rung theo. Chị ép hai giò cái phẹc, một chút khí phọt ra, kèm theo một cái bong bóng lấp ló nơi miệng lỗ. Tôi cáu nên nạt : bộ thấy tui ghiền nghệt mặt, sướng lắm sao mà cười đùng đùng, rung nhà rung cửa, vú vê bướm cò nháo nhào lên hết.
Biết là tôi nổi sùng, chị lấy phía mặt sau bàn tay bưng che miệng ngăn tiếng cười rinh rich, rồi nhỏ nhẹ giọng nói với tôi : em biết anh thèm cái gì rùi nên khích bác để anh mần đại, chớ đâu phải em chê trách gì anh đâu. Ngặt là anh chưa rõ nên xi nẹc, cự em tùm lum, chớ em đâu có hỗn mà chọc anh.
Tới lúc này tôi mới nhận ra sao chị ngọt ngào với tôi quá ể. Chị thay tiếng em, tiếng cậu, liệng đại nó đi hùi nào, để một hai giờ kêu tôi là anh, ngon ơ. Tôi còn làm bộ khệnh khạng hỏi mắc hỏi mỏ chớ nào đã chịu lăn vô đâu. Tôi phân bua với chị : nói giỡn thui, chớ ai lợi dụng phá chị nổi cơn rùi làm đại, sau này chị hồi tâm lại chê là tui lợi dụng, ể mình lắm.
Chị tuênh toang cãi lý : ai nói anh lợi dụng hùi nào. Anh phá tui nẫu người ra, tui cũng thèm chớ bộ, hổng lẽ tui kêu mời anh như nhắc nhủ chồng. Tôi sướng cái lỗ nhĩ phải biết, như vậy là coi như chị chấp thuận cho tui đi nhờ một chuyến đò miễn phí. Tôi run lên vì cảm động, nhắm tịt mắt lại để chiêm nghiệm mấy món linh tinh chị đang hiến dâng.
Chị tưởng tôi giận ngang nên nhắc tới nhắc lui : mần đi chớ, sao nhắm tịt mắt lại vậy. Để gián tiếp trả lời, tôi dùng cả hai bàn tay thay nhau xoa vòng vòng nơi hai múi thịt và móc móc vô sâu cái khe. Chị cục cựa mình, hai giò xắc thuốc và chà lên chà xuống chịu đựng.
Nước khí thi nhau ọc đùn ra, có dây có nhợ, tôi phải lấy một tay banh bên mép và móc ngón trỏ vô vét, cạo sạch bớt lớp màng đóng lần xần. Bây chừ thì cái miệng hang méo lệch và tôi nhìn cái khoảng đỏ lè nhấp nhô với một cục lình xình như đánh nhịp.
Tôi khảy nhè nhẹ, cái hột lật bật thun giãn nơi đầu ngón tay. Tôi nghịch ấn dìm xuống, nhưng vừa thả ngón tay thì nó bật lên nhanh như chớp, tôi cười hục hục. Chị quáng quàng hỏi dồn : anh thấy cái gì mà có vẻ vui tận mạng dzị ?
Tôi cố gượm lời để tả cho chính xác. Hay nhen, cái cồi nó mọc lơ lửng mà nhạy phải biết. Anh ấn vô thì nó ngoan ngoãn lặn theo mà anh buông tay là nó trồi lên, còn xón cả khí ra nữa. Tôi nghe chị điểm điểm : tưởng gì, vậy mà làm em hết hồn, tưởng đâu ở trỏng có mụt có nhọt gì nữa chớ.
Thâm tâm tôi muốn cúi xuống hôn và mút bú lên cái sẹo một hồi, nhưng lại sợ, hổng biết chị đã được ai mần như vậy chưa, lỡ còn lạ lẫm lại la rầy tôi. Nên tôi chỉ dùng ngón tay búng khảy và gợn gợn tựa người mơn mớ rong mớ rêu bám quanh cái cổ chai cho sạch.
Chị rùng mình liên tiếp, nói rổn rảng đánh nhịp theo trò nghịch của tôi : ui ! sướng anh, nứng anh, gãi tới quá anh. Tôi như cua rơ được cho nước nên gò đầu gò cổ móc, rút, rỉa, chà, xới và cà, giạt, vỗ te te, làm chị hất cái mông lên xoành xoạch.
Tôi nghịch rền rền, chị xàng hông, lắc háng và nhon nhỏn kêu từng chặp : em nứng cào cấu rùi anh, nắc em chút đi, để em sướng tuột dên tội nghiệp. Khí ọc ào ào, nhuốm ướt mấy ngón tay tôi, hai vú hổn hển thở dồn dập và vồng lên sụp xuống coi thiệt đã.
Tôi còn cố trả giá nữa chớ : đó tại chị muốn tôi làm chị đó nghe, sau đừng đổ thừa mà tui mắc vạ oan. Chị cũng lầu bầu theo : nắc thì nắc đại cho rùi, chần chừ làm em nôn và nứng thấy mẹ. Coi bộ chị tưởng có mình chị nứng thôi sao ! Tôi cũng “ nắng cực “ từ nãy giờ cớ bộ ! Nhưng tại vì còn ngại chút xíu vì xưa rày vẫn tự nhận mình là phận em út, một điều chị, hai điều em, bây giờ tự ên nhảy lên bụng bả cưỡi còn hích hác nữa coi hổng được.
Cho nên tôi gạt ngang : hay là mình mần như vầy đủ rùi, đừng ép tui mà ! Chị đã lên cơn chạy rần rần lên óc đời nào ưng nên hăm he tui : anh có nắc tui hôn, hay là muốn tui la om sòm lên là anh định hiếp tui để anh tù rục xương cho biết mặt.
Tôi nổi cục tự ái to đùng nên thách đố ngon lành : ờ muốn la làng xóm thì la đi, thử coi ai xấu mặt cho biết. Nhìn thấy chị nuốt ực ực cục nghẹn, tôi biết chị nực cành hông, nhưng có lẽ còn nghĩ thương tình thằng em mới lớn, ngu ơi là ngu, nên chị nhẫn nại giảng cho tôi mở lỗ nhĩ ra.
Chị xẳng rẳng hỏi tôi : giờ tui la, người ta đổ xô vô đây, rành rành người ta thấy cha còn quần đùi nguyên xi mà tui thì bầy bầy như dzầy, hỏi người ta tin anh hay tin tui chớ ! Hổng lẽ người ta cũng tính như anh là lột tui ra rồi mò, rồi vọc và nhìn ên là chấm dứt ?
Tôi điếng hồn nên nói rột rẹc : ờ héng, ờ héng. Và tôi gãi đầu gãi tay lia lịa. Tôi phải trấn an, câu giờ chị : được rùi, để tôi mần, đừng la toáng lên nữa ! Chị còn há mõm nhá xèng tôi mới tức, nhưng ai biểu ngu chi ráng chịu nên tôi câm miệng sò lơ.
(Hết Phần 3 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 4 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)
Congtu
10-30-2014, 12:38 AM
CHỊ CHỦ NHÀ
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 4
http://www.coithienthai.com/images/ad_story6.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story6.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story7.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story7.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story8.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story8.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story9.gif (http://www.coithienthai.com/index.php?pid=7)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story11.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story11.html)
Thấy chị nổi cọc bất tử, tôi cũng ớn da gà luôn. Chỉ sợ chị thét lên thiệt thì đi đời nhà ma cho tôi. Nhưng mà cục tự ái của tôi cũng mạnh lắm chớ, khi không bả chài ngải tôi, đưa tôi vào con đường bí, chớ nào phải tự tôi dụ dỗ bả đâu.
Thế nhưng nói chiện với mấy bà lúc này, phần thiệt thòi luôn thuộc về mình. Nhứt là khi mấy bả nứng cùng nứng cực, nứng tệ nứng hại, thì chân lý chỉ là con số không. Mấy bả mong sao được thỏa mãn cơn khát đang dâng lên óc ách trong huyết quản mấy bả.
Hiểu như vậy nên tôi hổng dám chần chờ lâu hơn nữa. Tôi mau miệng nói cho chị chủ nhà yên bụng : có đây, có đây, chờ em lột quần một chút, muốn chiến đấu thì phải kè kè súng, kiểm soát đạn đầy đủ, rồi có bấm cò thì đạn mới phá lỗ châu mai chớ !
Chị nghe tôi cà rỡn dzị mà cũng cười ngay được. Chị hòa đồng vào niềm vui của tôi : ờ thì súng mí ống, nhưng người ta chống giặc cũng phải lẹ lẹ, chớ lần khân như anh giặc nó tấn bộc pha, ém chất nổ, phá tanh bành té bẹ hết lô cốt còn gì.
Chợt chị nhớ ra điều gì nên gắt gỏng hỏi ngược tôi : sao khi không rùi anh xưng em mí tui, bộ tôi dọa, làm anh điếng nên nói cà lăm hả ? Tôi gãi đầu cười xòa : ờ héng, song tui sợ mại hơi, bà la làng cái rụp thì chết đứt đuôi con nòng nọc tui ra.
Chị lại nói móc nói méo : đú họ, có gan ăn cướp mà cóc có gan chịu đòn, như vậy mới nghe con gái nó hù thì gan đâu mà bằm đâm nó. Rồi chị xẻn lẻn đưa thẳng hai tay ra vờn tôi : leo lên bụng em đi, em cưng mà, em làm cho anh sướng mê sướng mệt đã đời.
Tôi lần lượt chiếu tướng của nả ở chị mà đâm háo hức ! Cha mẹ ui, hai cái vú sao mà chúng hổn hà hổn hển, sữa lại ứa từng giọt ra, thiên hạ ui, kiểu đó mà lắp cây vít vô, rồi nằm cạp cạp nút, chắc nhớ đời nhớ kiếp. Còn cái sẹo ở giữa háng kia nữa, nó tè le ra như cái hố cái hang, nước gì dính nhơm nhớp và lông, mu gồ ghề, coi bắt nực.
Bất đồ tôi lột rẹc cái sịp, thằng nhỏ bị nhốt cát xô lâu nên bung ra cái ót làm chị giựt nảy mình. Chị trố mắt nhìn, trầm trồ lấy tay kịp che miệng để ngăn tiếng kêu sửng sốt “ á “. Tôi hơi kiêu hãnh khi thấy thằng em hùng dũng và gân guốc đáo để, chắc là bà chị ưng bụng, nên mới phản ứng xôn xao.
Tôi đứng dạng chưn ra, tay cầm khúc dồi trường măn măn vuốt vuốt, kéo vọc suốt từ trong ra ngoài. Cái đầu rùa thập thò đùn mớ da nhăn nheo theo đà tay nựng. Chị ứ ớ kêu : chu choa, mèng đéc ui, sao mà nó dễ nể hè.
Càng khoái chí tử, tôi càng vọc ào ào. Cây côn ngắn vỉnh lên vỉnh xuống, coi mòi hung hăng dữ. Chị há cái miệng tròn xoe đớp bóng theo và nuốt ực ực liên tục. Một tay chị bất giác chồm đè lên cái vú bóp chi bóp chít, còn một tay chị thọc vô giữa đùi cà dọc lên dọc xuống ở cái khe trơn lu.
Tôi ngắm nghía chán chê thì nói như ra lệnh : nào ta lên đường. Tôi nhào đại lên giường, đè lún chị xuống mà chúi nhủi đâm loạn đâm xạ. Chị im im coi tôi mần ăn ra sao, bất đồ chị vọt lên cười nắc nẻ, khiến tôi không hiểu mẹ gì hết.
Đâm cáu, tôi hỏi : đang chơi mà khùng điên gì bà ré lên cười. Chị càng ngặc nghẽo cười hơn, thiếu điều nước mắt, nước mũi chảy ra ớn ợn. Tôi nổi khùng la : dẹp mẹ nó đi, hổng ưng thì đéo chơi tiếp, nghỉ !
Chị hoảng hồn ôm chặt tôi lại, tôi làm tàng vùng vẫy, chị phải quặp hai giò lên giữ lấy tôi. Thân người chị còn rung rung vì chưa kịp thắng rột cơn cười chưa dứt, nhưng chị cố nén, khiến nó câng câng va chạm khắp thịt da tôi.
Đợi cho tôi xả bớt xì trét, chị mới thủng thẳng tỏ bày ý kiến : anh làm em bắt cười nôn ruột, em cố kềm mà hổng xong, tại vì anh trầm trầy trầm trật, nhắm mắt nhắm mũi xả, đâm, chém, chọt mà đi lộn mẹ nó đường, anh đâm ào ào xuống nệm chớ có trúng cái lỗ nẻ đâu !
Tôi chuế cật lực nên chống chế : tại tui muốn diễn tập thử trước, chớ còn tui lạ mẹ gì chỗ đó mà đâm trật. Chị chẳng nói chẳng rằng, mặc tôi ba hoa chi địa, cứ ôm tôi nằm im kháo : thì giờ anh đâm trúng vô lỗ đi.
Ầm à ầm ào tôi nới lỏng đùi chị ra và xăm xoi đâm lại, cũng trớt quơ trớt quác, lần này chị chỉ dám tủm tỉm sơ sơ. Tôi cà khịa : sò người ta thênh thang nằm lộ ra phía trên, còn sò bà trốn lu phía dưới nên đâm hoài nó tuột luốt.
Chị có vẻ thấy tội nên thỏa hiệp. Chị lòn tay mò nắm lấy thằng em tôi, ngoáy ngoáy nơi cái vũng lầy mấy lượt rồi nhấn vô thun thút. Tôi tỉnh người khi chạm vào cái ấm ấm trong mình chị, tôi kêu lên tự khen “ uoốp “, nhọc bỏ mẹ, giờ nó mới chịu chun vô cho.
Đến lượt chị cũng hả hê nên nhúc nhích người điều chỉnh để cái dùi đâm thấu tận cùng. Chị ôm chầm lấy tôi kêu khe khẽ : vô lút rồi, em sướng quá anh. Hai bàn tay chị mân mê nơi bả vai tôi như ếm bùa ếm chú và thong thả nhắc nhở tôi : nắc đi anh, em đang nứng.
Tiếng kêu cộc lốc của chị nghe nhẹ vô cùng vậy mà tôi thấy mát như đang được ăn ly chè thạch nước bông bưởi ở trưa hè nên cũng a tòng với chị : anh cũng thấy nứng nữa, lần đầu anh mới biết thế nào là cái sướng khi nắc nhau.
Chị nghiễm nhiên coi tôi như một đứa trẻ nên vò đầu tôi nhắn nhủ : anh đừng nói nhiều, cứ nhẩn nha rút ra rút vô cho sướng, đừng hấp tấp. Anh lắp đầy cái húm em rồi thì em hết còn lo, anh đừng hồi hộp hoặc bung xung, để từ từ em bày cho anh đã đời một bữa.
Chưa gì chị đã banh càng hai bắp đùi ra, hai tay hơi ẩy ngực tôi lên và ngào ngọt dỗ : em xạng rộng giò ra đó, anh nắc mạnh đi, chừng dăm ba cái thì nghỉ, cứ lặp đi lặp lại như vậy, có em đỡ anh khỏi lo đổ ập xuống.
Tôi theo lời nên nghiến răng dùng sức chém xả xuống. Chị đưa đà theo, nhưng khéo léo xàng qua xàng lại để tôi đâm được sâu và nhát chém được cừ. Tôi nắc tối tăm mặt mày thì mệt phờ người, chị đỡ tôi nằm ẹp lên ngực chị và dặn : anh ngậm ti bú sữa em một hồi cho tỉnh rồi nắc tiếp.
Hóa ra chị vô cùng thấu đáo. Chị rành tâm lý của thằng tôi mới lớn lên. Thiệt tình nếu không có chị chắc tôi còn ngây ngô lắm. Tôi say sưa bú và bóp vú chị, cái dùi vẫn nghêu ngao cắm nơi cái lỗ nẻ. Chị lặng im vuốt ve tóc và xoa bờ vai tôi.
Chị lơ đãng hỏi tôi : lần đầu anh chơi gái hả. Rồi như xót xa cho thân phận tôi, chị xuýt xoa : chèn ui, con trai như anh mà sao cố chịu đựng dzị. Em nghe nói con trai lâu lâu hổng nắc gái, khí nó tồn lên đầu, học hành mẹ gì được, mà sao anh chịu giỏi vậy.
Bỗng dưng tôi thổn thức kể lể : thú thiệt, nhiều lúc cũng muốn mà sợ vì thuở giờ có được chơi gái lần nào đâu, sợ mình đút lộn, chúng cười ê mặt. Chị thở dài thườn thượt : tội chưa, sao hổng hỏi, em chỉ cho.
Lại một phen tôi xuề xòa góp chuyện : nhiều lúc đêm nằm, thằng nhóc trăn trở cứ ngỏng tếu lên, cũng rần rần khó chịu, muốn mò sang nằm ké rờ mó chút đỉnh cho đỡ mà hổng dám. Chắc là mặt tôi thảm lắm nên chị ngấu nghiến ôm tôi hun chụt chụt và xảnh xẹ : thì vô đại, em có la làng đâu mà sợ, nằm mình ên lắm khi em cũng bứt rứt muốn có ai ôm cho ấm mà cũng ngại.
Tôi bắt quàng vô giải thích : đó nọ, bà còn dzị, huống chi tui. Bà từng được ôm được nắc mà còn nhát, tui đang sức trai, gan đâu mà dám làm liều. Chị bải buôi ôn hòa : được rùi, từ nay lúc nào khó ngủ thì bò vô em, muốn rờ thì rờ, muốn mò thì mò, muốn bóp thì bóp, muốn bú thì bú, muốn cạp thì cạp, em “ phơ ri “ hết.
Giỡn chơi, tôi ghẹo : còn như tui muốn nắc chút đỉnh thì cho hun ? Chị nói thẳng re : chút đỉnh gì nữa, đụ thì đụ, ai cấm. Anh đụ anh sướng mà tui cũng sướng theo chớ bộ. Nói rồi chị lắc hông, con sò chị nghiến ầm ào khúc côn làm tôi nhợn. Tôi nhả vú ra và nhổm người dậy, hấp tấp đâm vùi chị chát chúa.
Lần này tôi chủ động, không để chị hướng dẫn. Chị tá hỏa tam tinh nên thích chí kêu ron rỏn : học bài mau thuộc heng, coi bộ mần ăn khá tới nơi heng. Nắc mạnh vô đi anh, đâm lủng lồn em ra, hổng lo nó bể, nó dai lắm, anh nắc chừng nào lỏng cột sống thì ngưng.
(Hết Phần 4 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 5 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)
Congtu
10-31-2014, 12:58 AM
CHỊ CHỦ NHÀ
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 5 (Cuối)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story6.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story6.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story7.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story7.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story8.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story8.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story9.gif (http://www.coithienthai.com/index.php?pid=7)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story10.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story10.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story11.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story11.html)
Phải chăng vì được chị hứa hẹn kể từ nay sẽ rút bỏ cấm vận để tôi muốn vào nằm với chị lúc nào cũng được mà tôi bỗng trở nên mạnh mẽ phi thường lên. Tôi đằn đôi mông chị vào cạnh giường, chống hai tay vào nệm và dùng hết sức giã vung giã vít.
Lúc đầu hai giò chị còn thả đòng đưa dưới gầm giường, nhưng sau tôi tọng vào sâu quá, chị sướng thì tự động co tay ôm lấy cổ chân mà nâng bổng lên, vắt va vắt vẻo cho tôi đẫn. Phần tôi hăng phải biết, bởi vì lần đầu thực sự được chơi phụ nữ, mặt khác chị lại đầy kinh nghiệm bày cho tôi thêm nhiều chiêu lạ lẫm.
Tôi nhấn vô thì chị rướn hẳn mông lên, tôi chém xả như vung quyền vào đám giặc, chị kêu nhí nhóe ỏm tỏi : anh, anh, sướng quá đi, anh nắc đã thiệt đã, anh tọng mạnh thêm cho em đỡ cơn nứng đang rần rần trong đầu óc.
Nhìn đôi vú chị khoắng cật lực tôi càng tối tăm mặt mũi. Tôi chộp hai tay vào, vò bóp nát cả quầng lẫn hột và nắc chết thôi. Chị dzung dzăng dzung dzẻ phản ứng, đít lắc ấm ầm, con sò nghiến sát rạt ngàm làm tôi nghe ấm ấm dài theo khúc côn và những tiếng kêu xịt xịt khiến tôi càng phấn khởi.
Tự dưng tôi muốn trêu chị hỏi dồn : địt như vậy em chịu chưa ? Chị gật gật đầu, lắc hông và đáp lễnh loãng : anh phụ ngoáy cái lỗ của em cho anh tới bến luôn đi. Em sướng thì cũng muốn anh chết lên chết xuống cùng với em mới được.
Nắc một hồi tôi thấm mệt nên thở khào khào, chị còn hăng muốn tôi giập nữa, nhưng nhìn tôi mướt mồ hôi mồ kê thì lại khuyên : anh cứ địt em từ từ, em sẵn sàng cho anh nắc chán chê mê mải thì thôi, đừng nôn mà mất sức.
Nói vậy rồi chị mời chào tôi : mệt thì nằm gục lên ngực em mà nghỉ, muốn bóp vú thì bóp, muốn ngậm ti thì ngậm, hay anh muốn làm gì, em cũng chịu hết, miễn là sau đó anh lại đụ em da diết là xong. Tôi ầm ừ nhưng cũng vò xoa hai vú chị cho cảm được nét mềm mại nơi lòng bàn tay.
Thỉnh thoảng tôi lại chõ miệng vào ngậm vú chị mút mạnh. Sữa ộc ra thành luồng, tôi nuốt tới tấp, trong khi từ cái vú để không sữa xịt ra thành tia văng cả vào mặt mũi tôi. Chị phá ra cười đùa bỡn : trông mặt anh hề thiệt sự, và vội vàng lấp liếm sợ tôi giận : nhưng có duyên ra phết !
Tôi hơi cau cau mặt vì dính be bét sữa, chị hốt hoảng nói chữa : em nói chơi mà anh mau nổi nóng quá. Rồi chị bảng lảng ôm vít tôi vào lòng và nhắn nhe : nằm yên bú vú em đi anh, đừng cau có nữa. Tôi cũng giả tảng như lời chị là đúng nên gồng cứng cổ đẩy đầu ra, chị phải cung cả hai tay ôm giữ mà năn nỉ : thôi mà, giận gì giận hoài, em cho nắc, cho bú, đối xử như ông hoàng mà còn nhăn nhó chi hổng biết.
Có vẻ làm tàng một chút, tôi rúc vào vú chị và thình lình đớp một phát vào cái đầu vú đang sưng tôi cắn nhay đau điếng. Chị hét lên : ái, sao anh cắn vú em, lỡ nó đứt thì sao ! Tôi cương quạu xí ngầu : thì để đứt mẹ cho rồi, hết đỏng đảnh chọc quê người ta. Chị dùng bàn tay tha bên cái vú không bị cắn mà nói đả đớt : tụi em có cặp vú làm vốn mà anh cắn rách te tua thì ai còn muốn nhìn nữa.
Tôi sẵng giọng : bộ còn muốn người khác nhìn nữa sao ? Bộ tui chưa đủ cho bà mà còn ham muốn đánh đu tay này tay khác. Chị biết là bị hớ nên chống chế : ấy là em nói chung chung, chớ còn giờ có anh em đâu muốn ai khác vô nữa.
Được thể tôi dọa chị : tui xài bà rùi mà bà còn xảnh xẹ để thằng nào nắc bà, tui xẻo vú và cái đó quăng đừng trách. Chị có vẻ nhớn nhác, nhìn sâu vào mắt tôi, có lẽ nhận ra vẻ đằng đằng sát khí, nên xoa dịu : hôn, em hổng cho ai ăn có nữa đâu, anh tin em đi, đời nào em ngu dzị. Chưa chi chị đã khen tôi lấp liếm : mà ở đời này có ai đụ hay và nhuyễn như anh đâu, anh đụ em sướng cành hông thì đi kiếm đâu cho mệt.
Tôi cột chặt lời chị : chắc nhen, nhớ nhen, làm sai lời đừng trách. Nói xong tôi quay sang hỏi chị : bây giờ thì bà định xoay sang trò gì thay đổi, chớ hổng lẽ cứ diễn mãi kiểu vác giò qua sông vầy mãi a ! Chị cười ré lên : tưởng anh quên luôn, chớ đâu dè cha nội nhớ dai thiệt.
Chị ôn tồn bảo tôi : anh còn mệt, tạm thời rút ra, nằm nghỉ đi để em lo cho. Tôi có vẻ không ưng vì cái lỗ chị còn bót quá, nhưng cũng ì ạch nghe theo cho biết. Chị xoay đặt tôi nằm ngửa lên giường, đẩy cho cẳng chưn tôi thẳng thướm, rồi chị vớ lấy cái coóc xê lau khúc côn của tôi.
Bình thường tôi không thấy nhột mà khi chị ôm gọn con cu tôi, lật tới lật lui, chậm rãi lau thì tôi thót thót lên từng lúc. Chị lau còn nhào lăn như người xe cục bột và còn tinh nghịch phán xét : cu bự nhe, đâm người ta muốn thủng đít, vậy mà bày đặt nhột.
Lau chùi xong chị quẳng cái coóc xê ra góc giường và nằm sấp xuống ôm dựng cu tôi lên. Chị bụm hai tay ôm tròn và lắc lắc mấy cái, nó lủng lẳng mềm mềm. Chị gạt vén mớ tóc ở thái dương ra cho khỏi vướng, rồi dí dí đầu con cu tôi vào viền môi chị như người ta thoa son.
Cái đầu rùa chà lướt làm tôi thêm tê tái, vốn chỗ đó da non nên dễ nhạy cảm. Chị rà rà cho quen dần, tôi còn đang ngu ngơ thì đã kịp nhận ra chị thè lưỡi liếm vung vít vào cái đầu khấc. Tôi có phần ngạc nhiên bà chị cũng lão luyện ra phết, tôi nghĩ bả chân chất chớ đâu dè bả cũng đáo để.
Chị liếm mãi ở cái lỗ chẻ hai nơi đầu khấc tôi, còn dùng đầu lưỡi len lách đùn mớ da qui đầu để lau vét cái mớ khí lưu cữu bên trong đó. Sẵn dịp, chị thè lưỡi dài thêm ra rồi liếm cà ngang khúc cu của tôi như người tướt khúc mía.
Tôi cảm thấy nhợn người, lăn tăn bởi một khoái cảm đằm đằm, trong khi mấy ngón tay chị mân mê bóp vào hai hòn dái tôi như bơm chúng phồng căng lên. Tôi còn đang lơ mơ thì rõ ràng chị nhét mau cả khúc cu tôi vào miêng ngậm chặt và thổi phì phì.
Còn đang ú ớ muốn kêu lên thì đã nghe chị mút và nút làm con cu cứng đổng. Tôi lặng người đi vì rung động, xạng toạc chưn ra mới chịu nổi cái sướng tê tê vừa ập xoẹt vào. Chị điềm nhiên ôm cu tôi và kéo vô kéo ra nơi miệng môi chị, dính kèm theo nước miếng và chút gì trơn trơn từ cu tôi xón ra.
Chị bú nút ngon lành, còn tôi thì du du trong cõi mộng như vừa bị quăng lên mây xanh và còn lơ lửng ở đó. Chị ngót nghét ra vẻ thèm thuồng và lâu lâu lại e hèm một tiếng như luyến như tiếc. Đầu tóc chị xổ ra, có lúc chị vừa bú phải vừa vuốt, sợ tóc vương dính nước miếng hay khí coi kỳ cục.
Đây là lần đầu tôi được phục vụ kiểu bú dái. Phải nói chị làm có vẻ chuyên nghiệp và hết mực say sưa, chớ không phải kiểu làm qua loa cho xong chuyện. Tôi thầm phục và biết ơn chị và đồng thời cũng chớm nghiệm ra dịp may hiếm có khiến tôi được gặp chị đẩy đưa và dạy cho nhiều trò đặc biệt.
Có lần tôi thấy chị cố nhét cả khúc cu tôi vào ngập miệng và ngậm giữ lâu thật lâu ở trỏng. Chính lúc đó chị ngước mắt thao láo nhìn tôi như thăm dò và bặp bặp môi răng làm tôi muốn lảo đảo cả người. Cuối cùng thì chị rút nhanh cu tôi ra và thở phào, ọe ọe như bị ngộp.
Tôi nào hiểu đầu đuôi ra sao nên hỏi nhóng : sao dzị ? Chị cố lấy hơi thở tiếp mấy lần mới hung hắng nói ra được : mẹ kiếp, em tưởng nó ngắn dè đâu ham hố đút vô sâu, nó chẹn cổ họng em muốn chết đứt. Tôi cười hì hì, chị lu bụ : thấy em dzậy hổng thương còn cười nhạo.
Đã vậy tôi còn bắt bí chị : mà bà làm thứ gì để có lúc như bà xỉa xỉa kiểu người ta chà răng đụng hàm, đụng lợi tứ tung. Chị trả lời tỉnh oe : thì cốt để anh sướng chớ làm gì, em thụi cái đầu rùa của anh vô má, vô chỗ nào đụng tới được để anh nứng chớ làm gì nữa.
Tôi cắc cớ hỏi mỉa : làm tui nứng thì bà có sướng ích gì đâu, chi cho nhọc xác, hổng biết. Chị trề môi ra vẻ tôi hổng hiểu gì ráo rồi ôn tồn khoe : em có làm thế thì anh mới hăng, chút nữa đè em ra đụ tanh bành té bẹ, chừng đó anh mới biết tài năng và bùa phép của em như thế nào.
Chưa chi chị đã giục : mà thôi, ông nằm phẻ đã đời rồi thì phải thưởng công cho em đi chớ. Vậy là chị dặn tôi cứ nằm y nguyên tại chỗ, còn chị thì gác chưn qua, ngồi đưa lưng chễm chệ trên bụng tôi. Chị lấy thể nhón chưn, nâng con cu sường sượng của tôi lên, nhử nhử vô lỗ lồn chị và a lê hấp chi nhét ngay nó vào và hối tôi nắc phịt phịt.
Tôi tỉnh cả người, nhìn thớt lưng lớn phè của chị đang nẩy ngửa người ra. Tôi vồ ngay lấy hai vú từ phía sau, nắn bóp và nhún đẩy cu lên để dấn cho chị ưng ý. Chị có vẻ thích thú với kiểu đụ này nên i a hát cà nhỏng : con cu anh nó nhồi lồn anh coi đã điếu, anh ơi.
Và chị hành tôi như hành bắt ngựa phóng qua rào, qua cản. Tôi bóp hai vú nhão nhoẹt rồi mà chị còn xúi : bóp mạnh vô và phụ nắc cho em banh ta lông đi anh. Thiệt là hết đường nói./.
Hết
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)
Powered by vBulletin® Version 4.2.3 Copyright © 2024 vBulletin Solutions, Inc. All rights reserved.