PDA

View Full Version : Thơ Bất Hủ 2



ILuv_69
04-28-2007, 10:39 AM
Còn thời lên ngựa bắn cung
Hết thời xuống ngựa lấy thung bắn ruồi

Lên cao mới biết non cao
Có ghê mới biết rất là hao đô

Nhà sạch thì mát
Bát sạch tốn xà bông

Đàn ông tập tạ thì đô
Đàn bà không tập vẫn đô như thường

Chiều chiều đá bóng ngõ sau
Thua mà quịt nợ là tao đập mày


Anh đi anh nhớ quê nhà
Nhớ tô bún mắm, gỏi gà, chiếc nem
nhớ luôn cả mấy hàng kem
Anh ăn cho đã chờ em trả tiền

Má ơi đừng gả con xa
Chim kêu vượn hú biết nhà má đâu
Thôi má hãy gả nhà giàu
Có tiền chỉnh mặt, làm đầu cho con

Cánh cò bay lả bay la
Anh cầm cây súng, bay qua anh "bùm"

Đói lòng ăn sạch thịt gà
Để cơm nuôi mẹ, mẹ già yếu răng

Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Nhìn em nhào lộn làm anh đau lòng

Yêu là khổ
Không yêu là lỗ
Thà chịu khổ chứ tui không chịu lỗ

Tình yêu là chiếc quan tài
Không gian là chiếc áo dài màu đen
Kỷ niệm là lọ bình nhang
Tương lai là chiếc khăn tang quấn đầu

Đời là cái đinh
Tình là cái que
Em là con ngan què
Loe ngoe anh đập chết

Người ta đi cấy lấy công
Tôi nay đi ccấy còn trông nhiều bề
Trông qua, trông lại, trông về
Trông khi chủ vắng đánh đề kiếm thêm

Sáng trăng chiếu trãi hai hàng
Bên anh"xập xám", bên nàng "tiến lên"

Tháp mười đẹp nhất bông xen
Thân em đẹp nhất tòng teng lắc vàng

Đi đâu cho thiếp theo cùng
No thì thiếp ở, đõi thì thiếp ... bye

Một cây làm chảng lên non
Ba cô chụm lại mỏi mòn ... lỗ tai
Ầu ơ
Gió mùa thu mẹ ru con ngủ
Năm canh dài cha nhậu đủ cả năm canh

Cờ bạc là bác thằng hèn
Áo quần bán hết, tòng teng đi ... ăn mày

Đường dài mới biết ngựa hay
Ở lâu mới biết anh này ... ít tắm ghê

Mấy đời bánh đúc có xương
Mấy đời gái chảnh mà thương trai nghèo

Làm sao định nghĩa được tình si
Có khác gì đâu khúc bánh mỳ
Đói bụng sựt vào thì sung sướng
Ăn nhiều khó chịu ta phải đi

Chồng giận thì vợ lầm bầm
Ông này ngon thiệt tui bầm ông ra

Cá không ăn muối cá ươn
Em nghe lời dụ bụng trương chình bình

Em cứ hẹn nhưng em đừng đến nhé
Để anh về còn nhậu ké vài chai

Lên non mới biết non cao
Có bồ mới biết là mau hết tiền

Hoa nào đẹp bằng hoa trinh nữ
Người nào đẹp bằng nữ học sinh

Hoa nào đẹp bằng hoa trinh nữ
Chữ nào đẹp bằng chữ ANH YÊU EM

Hoa nào đẹp bằng hoa trinh nữ
Chữ nào đẹp bằng chữ người yêu

Đường nào dài bằng đường Trần Hưng Đạo
Gái nào xạo bằng gái thời nay
Gài ngày xưa lấy chồng chỉ một
Gái bây giờ như nhà dột ai ơi

Đậu xanh, đậu đỏ, đậu nành
Riêng tôi chúc bạn đậu vào kỳ thi

Yêu sao phụ bỏ người tình
Yêu sao phụ bỏ tấm lòng mình yêu

Yêu anh thì nói láo
Ghét anh thì nói xạo
Thương anh thì nói dóc
nhớ anh thì nói móc
Giận anh thì muốn khóc
Sao mà anh thấy "sóc"

Giơ chân em đá en dần
Cho anh chết quách khỏi gần bên em

Một thương em trăng như Miên
Hai thương miệng móm có duyên vô cùng
Ba thương ngáo ngáo khùng khùng
Bốn thương vừa mập vừa lùn rất xinh
Năm thương 2 má em phình
Sáu thương mắt hí đa tình làm sao
Bày thương răng tựu hàng rào
Tàm thương đôi mắt giận nhau cả ngày
Chín thương nải chuối bàn tay
Mười thương mũi xẹp cả hai như mèo

Em yêu anh như bác Hồ yêu nước
Mất anh rồi như Pháp mất Đông Dương

Yêu em hổng phải vì ham
Mà là anh hổng chịu cam cảnh nghèo

Ăn quả phải tự trèo cây
Em ăn em bắt anh đây hái dùm

Làm rào phải mua kẽm gai
Làm vợ lãi nhãi ... em dai nhất nhà

Biết em có tính hay ghen
Cho nên sáng tối anh bèn ... bướm ông

Khi thương anh nói anh cười
hết thương anh giống như người điếc câm

Gần mực thì beer
Gần đèn thì thuốc

Yêu nhau mấy tháng đã đành
Nếu mà lâu quá chắc sanh một bầy

Yêu nhau k0 phải vì tình
Lấy anh vì biết mình sắp giàu to

Biết em đã quyết lấy chồng
Thì anh cũng quyết là không cho về

Giấy rách còn giữ được bìa
Tình em xa cách bên kia anh buồn

Gần mực lọ lem
Gần em anh thích

Gió đưa bụi chuối sau nhà
Lỡ mê vợ bé vợ nhà vẫn thương

Còn duyên bán nhẫn bán vàng
Hết duyên vẫn bán nhẫn vàng như xưa

Chiều chiều én liệng trên trời
Thương em anh vẫn cứ đợi nơi đây

Chim oanh hót tiếng rất thanh
Người yêu anh nói dịu dàng dễ thương

Yêu em anh vẫn ngóng trông
nếu em lấy chồng anh sống sao đây ?

Cây oằn bởi vì trái sai
Anh xa em bởi mai em lấy chồng

Cha già muộn con chơi vơi
Gần đất xa trời con rớt nơi nơi

Đốn cây ai nỡ dứt chồi
Tình chồng nghĩa vợ giận rồi đi luôn

Cá bống đi tu
Cá thu nó khóc
Cá lóc nó rầu
Phải chi ngoài biển có cầu
Anh ra ngoài đó giải sầu cho em

Còn duyên thì bán nhẫn vàng
Hết duyên bán mít cho chồng gặm xơ

Còn duyên kẻ đón người đưa
Hết duyên đi sớm về trưa một mình

Còn duyên như tượng tô vàng
Hết duyên như tổ ong tàn ngày mưa

Còn duyên kén cá chọn canh
Hết duyên ếch đực, cua kềnh cũng vơ
Còn duyên kén những trai tơ
Hết duyên ông lão cũng vơ làm chồng

Nhà nàng có một bụi hoa
Anh hay hái trộm dành tặng người yêu

Anh đi ăn món giả cầy
Em đi shop mãi anh đây hết tiền

Ba đồng một mớ đàn ông
Chị nhốt vào lồng cho kiến nó tha
Năm hào một núi đàn bà
Anh vứt ra vườn cho gà nó tranh

Trèo lên cây khể mà rung
Khề rụng đùng đùng không biết khế ai
Khế ai thì mặc khế ai
Miễn em no bụng, còn dư đem về

Nhà bè nước chảy chia hai
Cái nhà nhỏ xíu mà chia nỗi gì
Chịu khó nhường cho em đi
Vì là phận nữ anh tranh làm gì

Thức đêm mới biết đêm dài
Hai vợ mới biết thế nào là ghen

Con nhà tông không giống lông đỡ giống khỉ

Áo nàng vàng anh về yêu hoa cúc
Áo nàng xanh anh bán cúc nuôi gà