tuanlt375
07-30-2004, 09:56 PM
Sau chuyến đi chơi Vũng Tàu hôm đó về, giữa tôi và cô như có một khoảng cách vô hình nào đó, cả hai đều cố tình làm ra vẻ tự nhiên trước mặt nhau, nhưng kì thật ai cũng cố tránh nhìn vào mắt nhau. Những giao tiếp thường ngày như có vẽ ngượng ngập, giữ kẽ. Có cảm giác như là chúng tôi giao tiếp với nhau chỉ để che mắt mọi người, chúng tôi hạn chế nói chuyện với nhau bởi thật sự là chúng tôi không biết phải bắt đầu như thế nào... Tôi thì cứ mơ tưởng đến những sự việc đã qua, trong đầu tôi chỉ toàn là những hình ảnh mà tôi đã được tận mắt nhìn thấy, cùng những hình ảnh mà tôi tưởng tượng thêm vào.....
Mong chờ cho đến ngày thứ bảy để có thể được ngủ với cô, được có những cảm giác mà tôi mơ ước,nhưng một mặt-tôi cũng lo sợ khi ngày thứ bảy ấy ngày càng đến gần-có nghĩa là tôi sẽ phải đối mặt với những sự cố ngoài tầm kiểm soát của tôi....Đó có thể là một ngày tôi được lên đến thiên đường nhưng cũng có thể là tôi bị đoạ đày xuống tận cùng của địa ngục và nếu không thì ít nhất mọi việc cũng có thể sẽ phải chấm dứt.
Rồi ngày ấy cũng đến trong sự mong chờ và hồpi hộp tột cùng của tôi, có lẽ, cái cảm giác ngượng ngập của tôi thì không thể qua mặt được cô. Như thường lệ, tôi đến nhà cô vào buổi tối, khi cô đang ăn tối, gật đầu chào cô và bà, tôi bước vào nhà. Bà nhìn tôi rôi nói:
- Có bánh ở dưới bếp, cô mới đi đám giỗ ở dưới quê lên hồi nãy! Con xuống lấy mà ăn!
- Sao mặt con xanh vậy, bệnh hả? Mới đi chơi về mà! -cô nói
Tôi nhìn vào mắt cô, cái ánh mắt trìu mến mà tôi đã từng có bao nhiêu năm nay của cô vẫn còn đây. Ôi, vâng, cái ánh mắt mà tôi tưởng là sẽ không có nữa kể từ sau hôm đi Vũng Tàu về. Đến hôm nay tôi mới dám nhìn thẳng vào mắt cô, có nghĩa là mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn. Tôi cười cười với cô rồi đi ra sau bếp, lấy một cái bánh ít, rót cho mình một ly nước, xong toi đi lên nhà nói với cô là tôi lên lầu xem tivi....
Ăn xong bánh, tôi lên giường nằm xem tivi, một lúc sau thì cô lên. Đi ngang qua tôi, liếc nhìn tôi cô hỏi:
-Đi chơi về mà sao thấy mệt vậy, bộ con bệnh hả?
-Không có, con cũng không biết nữa.-tôi trả lời nhát gừng.
Ngó sơ qua chương trình tivi, rồi cô mở tủ lấy đồ đi tắm. vừu làm cô vừa nói:
-Tắm một cái! Hôm nay chắc là ngủ sớm, đi xe cả ngày mệt quá!
Cái cách cô như là nói với chính mình, nên tôi cũng chỉ ừ hử cho qua. Tôi cũng không dám trộm nhìn cô như trước nữa, sợ cô đề phòng, bắt gặp, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào cái tivi. Mắt thì nhìn tivi nhưng đầu thì đang lập kế hoạch để có thể đối phó, rồi mường tượng đến những đường cong tuyệt vời phía trong những lần vải áo quần kia. Miên man suy nghỉ thì cô đã vào phòng tắm từ khi nào, tiếng mở nước, tiếng quần áo sột soạt, và cả tiếng hát nho nhỏ của cô ".....anh đi mà chợt mát, bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông..." Không chịu được không khí ngột ngạt, cũng như sợ phải đối mặt với cô, tôi đi xuống nhà. Đóng cửa giúp bà xong, tôi ra sau bếp phụ bà rửa chén, bà pha cho tôi ly nước sirô dâu, món mà tôi thích:
-Cô Hoa nói là con thích ngọt lắm phải không? Sao, đi tắm biển vui không? Có cái gì hay không kể cho bà nghe với con!
Tôi kể cho bà nghe về những trò vui trên biển, những cảnh đẹp mà tôi thấy trên đường đi.... Vui chuyện, ngó lại thì đã 9 giờ 30, bà nói:
-Thôi khuya rồi, lên lầu ngủ đi con! Cô Hoa chắc là ngủ rồi, cả một ngày đi xe đò chắc là mệt lắm.
Tôi chào bà rồi lên lầu, càng đến những bậc thang cuối tim tôi càng đập dồn nhịp. Tôi càng đi rón rén, tập trung tât cả các giác quan vào căn phòng ngủ trong kia, tiếng tivi đã được vặn nhỏ lại, đèn ngủ đả bật lên. Dưới nhà, bà tắt đèn đi ngủ, tiếng công tắc đèn đánh " tách " , cả không gian tối xầm lại. Tôi đứng yên một lúc cho mắt quen với ánh sáng mờ mờ hắt ra từ chiếc phòng ngủ của cô. Rồi tôi rón rén đi đến cửa phòng, lắng nghe tiếng thở nhẹ đều đều của cô, yên tâm tôi nhẹ bước vào phòng. Tiếng cánh cửa phòng kèn kẹt, tôi vẫn chăm chú nhìn xem cô có giật mình thức dậy không-cô vẫn thở đều. Gài chốt nhẹ nhàng, tôi bước về phía chiếc giường, nhẹ nhàng cởi áo, cởi quần dài, tôi chỉ còn chiếc quần ngắn- tôi nhè nhẹ vén chiếc mềm cô đang đắp ngang bụng, nhè nhẹ trèo lên giường. Đang nằm ngữa, cô trở mình hơi nghiêng về phía tôi, giọng ngáy ngủ( hay làm ra vẻ ngáy ngủ):
-Chưa ngủ hả con! Co mệt qua, cô ngủ trước đây. Nhớ tắt tivi nha!
Vẫn không mở mắt khi nói, chỉ một lát sau cô lại thở đều. Tôi chồm qua người cô lấy chiếc remost tivi để chuyển kênh, mùi hương quen thuộc xông vào mũi tôi, khựng lại lâu hơn một chút tôi muôn hít lấy thêm vài lần mùi hương đó.... Chuyển sang kênh phim, toi vặvn volume lớn một chút, rồi nằm yên. trong đầu tôi tiếp tục lên kế hoạch cho những khám phá đêm nay..... Ngoài trời, những vầng mây đỏ lựng, những cơn gió mang nhiều hơi nước thổi rung mái tôn nhà ai kêu xèn xẹt,. Sợ cánh cửa ngoài hành lang đập vào tường, tôi vén mền bước ra đóng lại....
Khi tôi trở vào, chiếc mền tôi vén lúc nãy đã trễ xuống ngang hông của cô. Chiếc áo ngủ hai dây mỏng manh không che hết những đường cong quyến rũ, do cô nằm nghiêng, gần như một phần ngực bên phải lộ ra ngoài. Hai tay cô đan vào nhau, gối dưới đầu, với tư thế đó khuôn ngực của cô như càng vênh lên khiêu khích. Chỉ cần tôi dùng ngón tay khều nhẹ là chiếc núm vú hồng hồng bé xinh kia sẽ ló ra ngoài....
Tôi nhẹ leo lên giường, nhưng tôi không kéo mền lên lại, tôi chỉ cho hai chân vào trong mền. Đồng thời, để thử phản ứng tôi làm như vô tình gác một chân lên cái đùi mềm mại của cô ở trong mền. thấy cô không có phản ứng gì, tôi nhích dần cái đầu gối của mình lên, chủ yếu là để cái đầu gối vén mép váy ngủ của cô lên cao hơn. Nhích từng chút, từng chút để có thể dừng lại kịp thời khi cô phản ứng. Những đường viền ren bên dưới mép áo ngủ cọ vào chân tôi ran rát... Có lẽ do mệt sau một chuyến đi dài, cô ngũ say hơn bình thường, thấy cô vẫn thở đều, tôi làm như là khoanh tay trên ngực nhưng là để gần với trái đào tiên thơm ngọt của cô một cách hợp pháp...
Mong chờ cho đến ngày thứ bảy để có thể được ngủ với cô, được có những cảm giác mà tôi mơ ước,nhưng một mặt-tôi cũng lo sợ khi ngày thứ bảy ấy ngày càng đến gần-có nghĩa là tôi sẽ phải đối mặt với những sự cố ngoài tầm kiểm soát của tôi....Đó có thể là một ngày tôi được lên đến thiên đường nhưng cũng có thể là tôi bị đoạ đày xuống tận cùng của địa ngục và nếu không thì ít nhất mọi việc cũng có thể sẽ phải chấm dứt.
Rồi ngày ấy cũng đến trong sự mong chờ và hồpi hộp tột cùng của tôi, có lẽ, cái cảm giác ngượng ngập của tôi thì không thể qua mặt được cô. Như thường lệ, tôi đến nhà cô vào buổi tối, khi cô đang ăn tối, gật đầu chào cô và bà, tôi bước vào nhà. Bà nhìn tôi rôi nói:
- Có bánh ở dưới bếp, cô mới đi đám giỗ ở dưới quê lên hồi nãy! Con xuống lấy mà ăn!
- Sao mặt con xanh vậy, bệnh hả? Mới đi chơi về mà! -cô nói
Tôi nhìn vào mắt cô, cái ánh mắt trìu mến mà tôi đã từng có bao nhiêu năm nay của cô vẫn còn đây. Ôi, vâng, cái ánh mắt mà tôi tưởng là sẽ không có nữa kể từ sau hôm đi Vũng Tàu về. Đến hôm nay tôi mới dám nhìn thẳng vào mắt cô, có nghĩa là mọi chuyện vẫn còn có thể cứu vãn. Tôi cười cười với cô rồi đi ra sau bếp, lấy một cái bánh ít, rót cho mình một ly nước, xong toi đi lên nhà nói với cô là tôi lên lầu xem tivi....
Ăn xong bánh, tôi lên giường nằm xem tivi, một lúc sau thì cô lên. Đi ngang qua tôi, liếc nhìn tôi cô hỏi:
-Đi chơi về mà sao thấy mệt vậy, bộ con bệnh hả?
-Không có, con cũng không biết nữa.-tôi trả lời nhát gừng.
Ngó sơ qua chương trình tivi, rồi cô mở tủ lấy đồ đi tắm. vừu làm cô vừa nói:
-Tắm một cái! Hôm nay chắc là ngủ sớm, đi xe cả ngày mệt quá!
Cái cách cô như là nói với chính mình, nên tôi cũng chỉ ừ hử cho qua. Tôi cũng không dám trộm nhìn cô như trước nữa, sợ cô đề phòng, bắt gặp, tôi chỉ nhìn chằm chằm vào cái tivi. Mắt thì nhìn tivi nhưng đầu thì đang lập kế hoạch để có thể đối phó, rồi mường tượng đến những đường cong tuyệt vời phía trong những lần vải áo quần kia. Miên man suy nghỉ thì cô đã vào phòng tắm từ khi nào, tiếng mở nước, tiếng quần áo sột soạt, và cả tiếng hát nho nhỏ của cô ".....anh đi mà chợt mát, bởi vì em mặc áo lụa Hà Đông..." Không chịu được không khí ngột ngạt, cũng như sợ phải đối mặt với cô, tôi đi xuống nhà. Đóng cửa giúp bà xong, tôi ra sau bếp phụ bà rửa chén, bà pha cho tôi ly nước sirô dâu, món mà tôi thích:
-Cô Hoa nói là con thích ngọt lắm phải không? Sao, đi tắm biển vui không? Có cái gì hay không kể cho bà nghe với con!
Tôi kể cho bà nghe về những trò vui trên biển, những cảnh đẹp mà tôi thấy trên đường đi.... Vui chuyện, ngó lại thì đã 9 giờ 30, bà nói:
-Thôi khuya rồi, lên lầu ngủ đi con! Cô Hoa chắc là ngủ rồi, cả một ngày đi xe đò chắc là mệt lắm.
Tôi chào bà rồi lên lầu, càng đến những bậc thang cuối tim tôi càng đập dồn nhịp. Tôi càng đi rón rén, tập trung tât cả các giác quan vào căn phòng ngủ trong kia, tiếng tivi đã được vặn nhỏ lại, đèn ngủ đả bật lên. Dưới nhà, bà tắt đèn đi ngủ, tiếng công tắc đèn đánh " tách " , cả không gian tối xầm lại. Tôi đứng yên một lúc cho mắt quen với ánh sáng mờ mờ hắt ra từ chiếc phòng ngủ của cô. Rồi tôi rón rén đi đến cửa phòng, lắng nghe tiếng thở nhẹ đều đều của cô, yên tâm tôi nhẹ bước vào phòng. Tiếng cánh cửa phòng kèn kẹt, tôi vẫn chăm chú nhìn xem cô có giật mình thức dậy không-cô vẫn thở đều. Gài chốt nhẹ nhàng, tôi bước về phía chiếc giường, nhẹ nhàng cởi áo, cởi quần dài, tôi chỉ còn chiếc quần ngắn- tôi nhè nhẹ vén chiếc mềm cô đang đắp ngang bụng, nhè nhẹ trèo lên giường. Đang nằm ngữa, cô trở mình hơi nghiêng về phía tôi, giọng ngáy ngủ( hay làm ra vẻ ngáy ngủ):
-Chưa ngủ hả con! Co mệt qua, cô ngủ trước đây. Nhớ tắt tivi nha!
Vẫn không mở mắt khi nói, chỉ một lát sau cô lại thở đều. Tôi chồm qua người cô lấy chiếc remost tivi để chuyển kênh, mùi hương quen thuộc xông vào mũi tôi, khựng lại lâu hơn một chút tôi muôn hít lấy thêm vài lần mùi hương đó.... Chuyển sang kênh phim, toi vặvn volume lớn một chút, rồi nằm yên. trong đầu tôi tiếp tục lên kế hoạch cho những khám phá đêm nay..... Ngoài trời, những vầng mây đỏ lựng, những cơn gió mang nhiều hơi nước thổi rung mái tôn nhà ai kêu xèn xẹt,. Sợ cánh cửa ngoài hành lang đập vào tường, tôi vén mền bước ra đóng lại....
Khi tôi trở vào, chiếc mền tôi vén lúc nãy đã trễ xuống ngang hông của cô. Chiếc áo ngủ hai dây mỏng manh không che hết những đường cong quyến rũ, do cô nằm nghiêng, gần như một phần ngực bên phải lộ ra ngoài. Hai tay cô đan vào nhau, gối dưới đầu, với tư thế đó khuôn ngực của cô như càng vênh lên khiêu khích. Chỉ cần tôi dùng ngón tay khều nhẹ là chiếc núm vú hồng hồng bé xinh kia sẽ ló ra ngoài....
Tôi nhẹ leo lên giường, nhưng tôi không kéo mền lên lại, tôi chỉ cho hai chân vào trong mền. Đồng thời, để thử phản ứng tôi làm như vô tình gác một chân lên cái đùi mềm mại của cô ở trong mền. thấy cô không có phản ứng gì, tôi nhích dần cái đầu gối của mình lên, chủ yếu là để cái đầu gối vén mép váy ngủ của cô lên cao hơn. Nhích từng chút, từng chút để có thể dừng lại kịp thời khi cô phản ứng. Những đường viền ren bên dưới mép áo ngủ cọ vào chân tôi ran rát... Có lẽ do mệt sau một chuyến đi dài, cô ngũ say hơn bình thường, thấy cô vẫn thở đều, tôi làm như là khoanh tay trên ngực nhưng là để gần với trái đào tiên thơm ngọt của cô một cách hợp pháp...