cangcung
10-07-2004, 10:18 PM
Thằng cu Cụt từ hàng cùng đinh được Cụ Tổng cho lên làm thằng mõ, cu Cụt ta hí hửng rủ anh Cu Hổ ra ăn mừng, hai tráng đinh khăn áo chỉnh tề ra chợ làng Cải To Tướng. Vào quán nọ, trong lúc chuyện trò nhâm nhi ngâm thơ bù khú, bà chủ quán thổ lộ: “Chẳng giấu gì hai ông anh, lẽ ra tôi còn rao hàng “đồ chơi nam nữ” ở chợ nữa đấy, nhưng không thể nào chịu được mấy ả cực kỳ đanh đá chua ngoa, mỗi ả một phách, nhất là cô ả hàng mắm tôm tên Na họ Tí.” Cu Hổ ra vẻ anh hùng đáp: “Có gì mà phải sợ, chua ngoa đanh đá thì mình phải có cách trị chứ, bà chỉ lia thia cái miệng chứ vào tay tôi thì …” Bà chủ quán nguýt dài trả lời: “Thôi, ông anh ơi, tôi cũng van ông anh thôi, du côn du cân dân cu dài ngắn to bự ở đây còn kiêng mặt các ả, chứ người ngợm như ông anh, các ả coi ra gì.” Cu Hổ bạo mồm: “Thôi được, để đấy, sáng mai tôi sang hàng mắm quẹt mỏ xem sao.”
Hôm sau, lúc gần trưa, chợ làng CTT tấp nập kẻ mua bán người đọc yết thị xem hình xã hội nghèo, Cu Hổ cởi trần vạm vỡ, hai con chuột lắc lư thật oai hùng khí thế cặp đuôi cứ xoắn tít vào nhau, chỉ mặc một cái quần "xô", không giây lưng không giải rút chẳng ruột tượng, chỉ gài mấy đồng tiền kẽm trong cạp quần, kéo theo anh cu Ve Dế, đi sang phía hàng mắm tìm ả Tí Na. Thằng Cụt lẽo đẽo chạy theo làm … mõ. Tới cửa hàng mắm của ả Tí Na, Cu Hổ nhặt một miếng lá chuối bên đường, phủi sạch đất bụi, dặn anh cu Ve Dế cứ đứng làm nhân chứng xem Cu Hổ diễn tuồng rồi về kể cho bà Tía bán cơm. Tằng hắng thật dõng dạc, Cu Hổ lên giọng: “Cô Tí Na này, bán cho tôi đồng mắm tôm!” Cô ả Tí Na chẳng buồn ngước mắt, vén môi bảo: “Chưa mở hàng, chưa khoáy hũ mắm gì cả, lấy cái gì mà ngoáy mà đựng?” Cu Hổ chìa miếng lá chuối ra: “Cô cứ lấy tay ngoáy sơ sài rồi đổ vào đây, tôi đùm lại tạm vậy.”
Cô ả Tí sơ ý, lại cũng rắn mặt chua ngoa, nên chẳng ngần ngại liền gác chân cho vững, múc ngay mắm tôm đổ vào miếng lá chuối đặt giữa lòng hai bàn tay Cu Hổ đang chìa ra. Lững lờ, Cu Hổ bảo: “Phiền cô lấy hộ tiền, tay tôi đang bợ miếng mắm của cô, tiền dắt nơi cạp quần đây này.” Ả Tí Na tưởng Cu Hổ quê mùa chất phác dễ bắt nạt, không dè vừa đưa tay vào cạp quần lấy tiền, chẳng biết có vớ phải cái ruột thừa không mà làm Cu Hổ nhột thót bụng lại, tức thì cạp quần tụt xuống vướng ngay chỗ ruột thừa nơi đũng quần. Cu Hổ la ầm ĩ: “Chết chửa, sao giữa thanh thiên bạch nhật, cô lại tụt quần tôi ra thế này, "của" tôi cũng như "của" người khác, chỉ dắt cạp quần thôi, có gì lạ đâu?” Cô ả hàng mắm tuy xấu hổ nhưng phớt lờ, vội kéo cạp quần Cu Hổ lên, vặn lại: “Thì ông anh bảo cứ đút tay vào mà lận vi rút nó ra mà!” Cu Hổ lại nhột thót bụng, cạp quần lại tụt, lại vướng vào cái quái gì trong đũng quần, Cu Hổ lại rống lên, hơi có vẻ lạc giọng, lúc rõ ràng, lúc như người miền Bắc Cà Nê Điên nói tiếng Việt không có dấu, không biết vì diễn tuồng hay với cảm xúc nhột nhạt dâng tràn từ … đầu gối nhờ mùi mắm của cô Tí Na: “Ơ hay, cô làm gì thế này? Tôi đã bảo "cua" toi cũng như "cua" người khác, chẳng có gì lạ mà! Có bốc mùi gì đâu nào!? Sao cô cứ so với đo mãi thế? Mu…a mắm gì ở đấy mà sờ!?”
Ve Dế đứng loanh quanh, nhìn cái hũ mắm tôm của ả Tí Na mà nuốt nước bọt đánh ực “Anh Hổ ơi, quần anh vuớng củ thìu bìu rồi, anh đừng ngọ nguậy, đừng đánh vãi nhé, để yên cô Tí Na quẹt cho tớ một miếng mắm mang về lấy trứng chim của tớ ngâm củ cải muối chấm ăn ngon lắm.” Cô ả Tí Na phát cáu, chẳng màng đến cái quần treo tòng teng của Cu Hổ, với tay giựt phăng lá chuối quệt mắm tôm trên tay Cu Hổ, dạng chân lấy thăng bằng đổ ụp mắm tôm lại vào hũ, quắc mắt nhìn Ve Dế “Quẹt vào cái hũ của mợ thì chết ngay! Mợ lại tụt quần đét đít cho bây giờ! Của đâu sẵn mà quẹt lung tung thế!” Thằng mõ Cụt nãy giờ ngửi mùi mắm mà nhỏ cả rãi hai bên mép, chỉ chực chờ ả Tí Na vén váy chửi toáng là quẹt ngay một miếng mắm làm … quà, ngơ ngác tiu nghỉu: “Ơ kìa, cô không bán, chẳng rao, mà cũng chẳng quẹt cho tôi miếng nào về … ngửi thử à!? Thế thì làm sao biết mắm cô thơm hay mắm bà Tía đằng quán kia thơm?”
Các người mua bán, các công tử mặt mày xinh xắn tay nắm cạp quần chỉ chực tuột cho đồng lòng đồng chí với Cu Hổ bu lại xem thật đông đúc, hớn hở tưởng đâu phen này vừa được xem ả Tí Na vén váy vừa đuợc ngửi mùi mắm tôm thơm phức diệu kỳ, làm cô hàng mắm Tí Na ngượng ngùng xấu hổ túm hũ mắm mà chạy. Chẳng phải vì cô Na ngại vài ba trự nỡm phá phách nghịch ngợm mà chỉ sợ là mắm mình bốc mùi vào tận dinh Cụ Tổng làm Cụ Tổng nghẹt mũi phải vời thầy nan y Thẩm Du sang bốc hốt tùm lum mất thời giờ mà bắt anh Quắc lấy cán búa bọc da ra khện vỡ cái hũ mắm thì lại lòi ra là mình rao mắm tôm mà bán mắm ngao. Từ đó, cô ả nghỉ luôn cả mấy tháng, chẳng ai biết là cô ả còn bán mắm hay không.
Trưa hôm ấy về đến quán cơm, bà Tía chủ quán nghe lời thuật lại, mừng lắm liền thết đãi Cu Hổ một bữa thật no say, vừa châm rượu vừa ngâm nga lời đường mật … của các danh thơ danh thiếp. Tấm tắc khen món ăn ngon, Cu Hổ vừa ăn miếng thịt bò tái chanh chấm mắm tôm vừa gật gù “Quả thật mắm của bà cũng chua đấy, nhưng ngon thật! Thơm đáo để! Mắm ả Tí Na chưa kịp nếm thì đã ụp hũ phứt rồi! Cái thằng mõ thật vô tích sự, chẳng nhanh tay quẹt được miếng nào, có miếng lá chuối tam giác tẹo teo đựng mắm cũng làm bay mất! Biết thế tao cứ liếm đại cái mu…ôi múc mắm xem sao! Ngọng thì ngọng, giọng Cà Nê Điên nghe cũng thích chán, pha chút mắm … Tí Na thấm lưỡi nữa thì dzách lầu! Tôm ngao gì cũng bốc thế là cùng!!!”
Phóng tác “Cô Hàng Mắm Tôm” của Ba Giai Tú Xuất
Hôm sau, lúc gần trưa, chợ làng CTT tấp nập kẻ mua bán người đọc yết thị xem hình xã hội nghèo, Cu Hổ cởi trần vạm vỡ, hai con chuột lắc lư thật oai hùng khí thế cặp đuôi cứ xoắn tít vào nhau, chỉ mặc một cái quần "xô", không giây lưng không giải rút chẳng ruột tượng, chỉ gài mấy đồng tiền kẽm trong cạp quần, kéo theo anh cu Ve Dế, đi sang phía hàng mắm tìm ả Tí Na. Thằng Cụt lẽo đẽo chạy theo làm … mõ. Tới cửa hàng mắm của ả Tí Na, Cu Hổ nhặt một miếng lá chuối bên đường, phủi sạch đất bụi, dặn anh cu Ve Dế cứ đứng làm nhân chứng xem Cu Hổ diễn tuồng rồi về kể cho bà Tía bán cơm. Tằng hắng thật dõng dạc, Cu Hổ lên giọng: “Cô Tí Na này, bán cho tôi đồng mắm tôm!” Cô ả Tí Na chẳng buồn ngước mắt, vén môi bảo: “Chưa mở hàng, chưa khoáy hũ mắm gì cả, lấy cái gì mà ngoáy mà đựng?” Cu Hổ chìa miếng lá chuối ra: “Cô cứ lấy tay ngoáy sơ sài rồi đổ vào đây, tôi đùm lại tạm vậy.”
Cô ả Tí sơ ý, lại cũng rắn mặt chua ngoa, nên chẳng ngần ngại liền gác chân cho vững, múc ngay mắm tôm đổ vào miếng lá chuối đặt giữa lòng hai bàn tay Cu Hổ đang chìa ra. Lững lờ, Cu Hổ bảo: “Phiền cô lấy hộ tiền, tay tôi đang bợ miếng mắm của cô, tiền dắt nơi cạp quần đây này.” Ả Tí Na tưởng Cu Hổ quê mùa chất phác dễ bắt nạt, không dè vừa đưa tay vào cạp quần lấy tiền, chẳng biết có vớ phải cái ruột thừa không mà làm Cu Hổ nhột thót bụng lại, tức thì cạp quần tụt xuống vướng ngay chỗ ruột thừa nơi đũng quần. Cu Hổ la ầm ĩ: “Chết chửa, sao giữa thanh thiên bạch nhật, cô lại tụt quần tôi ra thế này, "của" tôi cũng như "của" người khác, chỉ dắt cạp quần thôi, có gì lạ đâu?” Cô ả hàng mắm tuy xấu hổ nhưng phớt lờ, vội kéo cạp quần Cu Hổ lên, vặn lại: “Thì ông anh bảo cứ đút tay vào mà lận vi rút nó ra mà!” Cu Hổ lại nhột thót bụng, cạp quần lại tụt, lại vướng vào cái quái gì trong đũng quần, Cu Hổ lại rống lên, hơi có vẻ lạc giọng, lúc rõ ràng, lúc như người miền Bắc Cà Nê Điên nói tiếng Việt không có dấu, không biết vì diễn tuồng hay với cảm xúc nhột nhạt dâng tràn từ … đầu gối nhờ mùi mắm của cô Tí Na: “Ơ hay, cô làm gì thế này? Tôi đã bảo "cua" toi cũng như "cua" người khác, chẳng có gì lạ mà! Có bốc mùi gì đâu nào!? Sao cô cứ so với đo mãi thế? Mu…a mắm gì ở đấy mà sờ!?”
Ve Dế đứng loanh quanh, nhìn cái hũ mắm tôm của ả Tí Na mà nuốt nước bọt đánh ực “Anh Hổ ơi, quần anh vuớng củ thìu bìu rồi, anh đừng ngọ nguậy, đừng đánh vãi nhé, để yên cô Tí Na quẹt cho tớ một miếng mắm mang về lấy trứng chim của tớ ngâm củ cải muối chấm ăn ngon lắm.” Cô ả Tí Na phát cáu, chẳng màng đến cái quần treo tòng teng của Cu Hổ, với tay giựt phăng lá chuối quệt mắm tôm trên tay Cu Hổ, dạng chân lấy thăng bằng đổ ụp mắm tôm lại vào hũ, quắc mắt nhìn Ve Dế “Quẹt vào cái hũ của mợ thì chết ngay! Mợ lại tụt quần đét đít cho bây giờ! Của đâu sẵn mà quẹt lung tung thế!” Thằng mõ Cụt nãy giờ ngửi mùi mắm mà nhỏ cả rãi hai bên mép, chỉ chực chờ ả Tí Na vén váy chửi toáng là quẹt ngay một miếng mắm làm … quà, ngơ ngác tiu nghỉu: “Ơ kìa, cô không bán, chẳng rao, mà cũng chẳng quẹt cho tôi miếng nào về … ngửi thử à!? Thế thì làm sao biết mắm cô thơm hay mắm bà Tía đằng quán kia thơm?”
Các người mua bán, các công tử mặt mày xinh xắn tay nắm cạp quần chỉ chực tuột cho đồng lòng đồng chí với Cu Hổ bu lại xem thật đông đúc, hớn hở tưởng đâu phen này vừa được xem ả Tí Na vén váy vừa đuợc ngửi mùi mắm tôm thơm phức diệu kỳ, làm cô hàng mắm Tí Na ngượng ngùng xấu hổ túm hũ mắm mà chạy. Chẳng phải vì cô Na ngại vài ba trự nỡm phá phách nghịch ngợm mà chỉ sợ là mắm mình bốc mùi vào tận dinh Cụ Tổng làm Cụ Tổng nghẹt mũi phải vời thầy nan y Thẩm Du sang bốc hốt tùm lum mất thời giờ mà bắt anh Quắc lấy cán búa bọc da ra khện vỡ cái hũ mắm thì lại lòi ra là mình rao mắm tôm mà bán mắm ngao. Từ đó, cô ả nghỉ luôn cả mấy tháng, chẳng ai biết là cô ả còn bán mắm hay không.
Trưa hôm ấy về đến quán cơm, bà Tía chủ quán nghe lời thuật lại, mừng lắm liền thết đãi Cu Hổ một bữa thật no say, vừa châm rượu vừa ngâm nga lời đường mật … của các danh thơ danh thiếp. Tấm tắc khen món ăn ngon, Cu Hổ vừa ăn miếng thịt bò tái chanh chấm mắm tôm vừa gật gù “Quả thật mắm của bà cũng chua đấy, nhưng ngon thật! Thơm đáo để! Mắm ả Tí Na chưa kịp nếm thì đã ụp hũ phứt rồi! Cái thằng mõ thật vô tích sự, chẳng nhanh tay quẹt được miếng nào, có miếng lá chuối tam giác tẹo teo đựng mắm cũng làm bay mất! Biết thế tao cứ liếm đại cái mu…ôi múc mắm xem sao! Ngọng thì ngọng, giọng Cà Nê Điên nghe cũng thích chán, pha chút mắm … Tí Na thấm lưỡi nữa thì dzách lầu! Tôm ngao gì cũng bốc thế là cùng!!!”
Phóng tác “Cô Hàng Mắm Tôm” của Ba Giai Tú Xuất