binhminh
01-03-2008, 01:35 PM
Tôi vừa...lượm được một lời than thở trong quyển nhật ký phái nam chép ra đây để "chia xẻ" với (các )bạn :
Lời than thở : Đàn bà quả thật khó hiểu !
....Vợ nói mà không nghe thì bảo là không quan tâm, mà nghe thì vừa mệt cái tai, vừa mệt cái đầu vì mấy bả nói vậy chớ... hổng phải vậy:
Ði làm về mệt muốn chết, muốn nghỉ ngơi một tí rồi ăn cơm thì bả cằn nhằn:
- Ăn...phở no say ở đâu rồi về chê cơm!
Rút kinh nghiệm lần sau tôi cố ăn mấy bát thì bả dấm dẳn:
- Hùng hục ở đâu về mệt quá ăn như... gấu!
Lần khác nữa, tôi ăn vừa phải, chậm rãi thì bả lại nghi ngờ:
- Chắc mấy ngày không gặp nên nhớ nhung, cầm bát cơm mà cứ nghĩ đâu đâu...
Cố gắng làm nguời chồng tốt, tôi về sớm, phụ bả nấu cơm, dọn lên vợ chồng cùng ăn chung vui vẻ. Vậy mà bả vẫn không tha:
- Có phải phạm lỗi gì rồi không?
Tôi giận, không thèm nói, không thèm ăn. Về đến nhà là lăn ra ngủ cho khoẻ cái thân. Nhưng nào có khoẻ được. Bả khóc lóc, gói ghém đồ hăm bỏ về nhà mẹ. Tôi chả sợ vì bả vốn lời nói không đi đôi với việc làm mà. Không ngờ sáng thức dậy, nhà cửa lạnh tanh, vắng ngắt!
Sao kỳ vậy không biết, lời nói đàn bà không hiểu nổi.
Lời than thở : Đàn bà quả thật khó hiểu !
....Vợ nói mà không nghe thì bảo là không quan tâm, mà nghe thì vừa mệt cái tai, vừa mệt cái đầu vì mấy bả nói vậy chớ... hổng phải vậy:
Ði làm về mệt muốn chết, muốn nghỉ ngơi một tí rồi ăn cơm thì bả cằn nhằn:
- Ăn...phở no say ở đâu rồi về chê cơm!
Rút kinh nghiệm lần sau tôi cố ăn mấy bát thì bả dấm dẳn:
- Hùng hục ở đâu về mệt quá ăn như... gấu!
Lần khác nữa, tôi ăn vừa phải, chậm rãi thì bả lại nghi ngờ:
- Chắc mấy ngày không gặp nên nhớ nhung, cầm bát cơm mà cứ nghĩ đâu đâu...
Cố gắng làm nguời chồng tốt, tôi về sớm, phụ bả nấu cơm, dọn lên vợ chồng cùng ăn chung vui vẻ. Vậy mà bả vẫn không tha:
- Có phải phạm lỗi gì rồi không?
Tôi giận, không thèm nói, không thèm ăn. Về đến nhà là lăn ra ngủ cho khoẻ cái thân. Nhưng nào có khoẻ được. Bả khóc lóc, gói ghém đồ hăm bỏ về nhà mẹ. Tôi chả sợ vì bả vốn lời nói không đi đôi với việc làm mà. Không ngờ sáng thức dậy, nhà cửa lạnh tanh, vắng ngắt!
Sao kỳ vậy không biết, lời nói đàn bà không hiểu nổi.