cangcung
12-20-2004, 06:04 PM
Cù Vương sau khi nếm chút mắm của cô hàng mắm Tị Na thì thích quá, dọn hẳn vào kinh thành mà ở, giọng Cù càng ngày càng thâm trầm quan liêu.
Một hôm Cù Vương đang ngồi buồn trong quán Gió, lơ tơ mơ gãi háng ngắm dòng Hương Giang nước chẩy lững lờ, chợt thấy bóng Cô Láng Giềng tất tả che nón đi ngoài đường cái. Bụng mừng thầm Cù ta lẩm nhẩm đếm xem đã có đủ tay để gạ chơi vài Chén Tổ Tôm trưa nay chưa, Cù Vương hấp tấp gọi với:
“Mụ ni nớ, đi đâu mờ vội thể!? Đụ ngươi chưa nì!? Chưa đụ thì cho ta đậy chơi vợi nì!? Ta thẹm quật vải cải quả đi nợ! Ngựa ngạy mị hôm rồi!”
(Trong đầu thì Cù ta nghĩ thế này: Cô ơi, đi đâu mà vội thế!? Đủ người chưa nè!? Chưa đủ thì cho tôi chơi với! Tôi thèm quất vài cái quá đi! Ngứa ngáy mấy hôm rồi!)
Một hôm Cù Vương đang ngồi buồn trong quán Gió, lơ tơ mơ gãi háng ngắm dòng Hương Giang nước chẩy lững lờ, chợt thấy bóng Cô Láng Giềng tất tả che nón đi ngoài đường cái. Bụng mừng thầm Cù ta lẩm nhẩm đếm xem đã có đủ tay để gạ chơi vài Chén Tổ Tôm trưa nay chưa, Cù Vương hấp tấp gọi với:
“Mụ ni nớ, đi đâu mờ vội thể!? Đụ ngươi chưa nì!? Chưa đụ thì cho ta đậy chơi vợi nì!? Ta thẹm quật vải cải quả đi nợ! Ngựa ngạy mị hôm rồi!”
(Trong đầu thì Cù ta nghĩ thế này: Cô ơi, đi đâu mà vội thế!? Đủ người chưa nè!? Chưa đủ thì cho tôi chơi với! Tôi thèm quất vài cái quá đi! Ngứa ngáy mấy hôm rồi!)