laongoandong
01-28-2005, 05:29 PM
Mới luộm được
1-31-04
Hôn Phu có một bóng hồng
Em là người con gái 26 tuổi, khá xinh và có học thức. Em sắp làm đám cưới với bạn trai em, anh lớn hơn em 6 tuổi. Đối với em đây
là điều hạnh phúc nhất vì em rất yêu và tôn thờ anh. Anh tốt với gia đình, bè bạn, tính tình đàng hoàng không có bay bướm dù anh đẹp trai, cao lớn, và thành đạt trong xã hội. Ai cũng nói em may mắn được anh chọn. Nói chung anh là mẫu người lý tưởng của nhiều cô gái. Trong thời gian quen biết nhau, anh chăm sóc tốt cho em, và rất rộng rãi, chu đáo với gia đình em. Gia đình em rất nể và quý anh, và mừng cho em được một người bạn trai quá tốt. Nhưng em luôn để ý thấy anh luôn có nét nhìn u uẩn và nét mặt trầm buồn xa vắng, như thể đang nhớ về gì đó xa xăm...
Em hỏi anh thì anh nói "tính anh luôn nghiêm trang và trầm lặng", thế thôi. Thỉnh thoảng anh kể về vài bóng hồng trong quá khứ của anh (sao lại không có, với người có điều kiện như anh), nhưng chẳng có gì đáng bận tâm vì anh cũng chẳng yêu họ hay còn giữ liên lạc. Nhưng em vẫn thấy như anh luôn xa vắng, luôn suy nghĩ về điều gì đó và nhất là khi anh nghe một bài hát hay về cuộc tình nào đó. Lâu ngày thành quen, em chấp nhận đó là tính của anh, em không thắc mắc nữa.
Cho đến khi anh đưa em về ra mắt ba má và các em gái của anh. Họ rất lịch sự và rất tốt với em, nói chung ai cũng mong anh lập gia đình vì anh là con trưởng và con trai duy nhất trong nhà. Anh quyền uy trong nhà lắm, và cũng ít nói như khi anh đi với em. Ai cũng sợ và nể anh càng làm cho em kính nể sự đàng hoàng và tôn trọng cá tính của anh. Em của anh dẫn em đi giới thiệu khung cảnh nhà anh, hình ảnh gia đình trên tường. Em có thấy vài tấm hình của một cô gái rất đẹp và đặc biệt là nét nhìn sắc sảo mà buồn buồn kỳ lạ (làm em nghĩ tới nét mặt hay buồn của anh)... Cô em của anh kể "đây là chị Kh." rồi em được biết chị Kh. ở Pháp, sang Thụy Sĩ học cao học cùng lớp với anh. Sau đó anh về nước tiếp tục công tác, còn chị Kh. thì về lại Pháp, lập gia đình và nghe nói chị thành công trong sự nghiệp lắm.
Còn chuyện tại sao chị Kh. trở nên thân thiết với gia đình của anh thì em không rõ, em chỉ biết điều lạ lùng là anh vui vô cùng khi người nhà nhắc điều gì vui về chị Kh., hay nhắc về chị ấy với lòng thương mến. Điều trùng hợp là ngay lúc ấy vì là mùng 2 Tết, chị Kh. gọi điện về chúc Tết gia đình anh. Em nghe ba của anh nói "lâu quá con không gọi điện về, bác lo không biết con có khỏe không?". Em nghe giọng anh đầm ấm một cách lạ lùng với chị, dù là anh chỉ hỏi thăm đại loại như: "Kh. khỏe không?". Có khi anh nói gì đó, cắt ngang lời của đối phương, giọng anh trầm xuống như xin lỗi: "Em nói tiếp đi". Ngay cả tiếng "em" của anh đối với chị Kh. nó cũng tha thiết vô cùng, nghe như có điều gì uẩn khúc và thầm lặng (em có nhạy cảm quá chăng).
Sau đó em nghe anh nói: "A, hôm nay đặc biệt lắm vì anh đưa bạn gái về giới thiệu với cả nhà", rồi anh cười "khi nào Kh. về thì anh sẽ giới thiệu với Kh.". Lẽ ra thì em nên vui nhưng khi mà anh gọi tên "Kh.", em có cảm giác như chỉ có họ trong thế giới của nhau, anh mới thật sự là anh hồn nhiên, không xa vắng nữa. Sau khi anh cúp phone, anh quay qua nói với em "cô ấy ở Pháp gần 20 năm chưa về VN bao giờ hết, nhưng nói tiếng Việt giỏi như tiếng Tây". Em thắc mắc chưa về bao giờ sao lại thân quen với gia đình anh đến thế?
Sau khi đến nhà anh, em cứ hay vặn hỏi anh về quá khứ của anh ở Thụy Sĩ, với chị Kh. vì em nghĩ chị ấy chính là nguyên do mà sau nhiều năm về nước anh vẫn chưa lấy vợ và anh chưa hề quên. Hình như giữa họ có điều gì đó rất sâu xa, đau khổ và thiêng liêng lắm. Anh không bao giờ kể với em về chị Kh., mà anh càng không kể thì em càng oán ghét chị Kh. nên em có nói lời không tốt về chị ấy, và bắt anh hứa không liên lạc với chị Kh. nữa.
Anh đã nổi giận với em, anh nói rằng: "Kh. là người phụ nữ rất cao quý trong lòng anh, không ai có thể thay thế hoặc có thể xúc phạm Kh. với anh. Anh không cần phải giải thích với ai về Kh. cả. Đơn giản đối với anh, Kh. là Kh. thôi. Anh chọn lấy em làm vợ thì cả đời anh, anh sẽ lo lắng và thương em, thương con của chúng ta. Nếu em thấy còn chưa đủ, và cứ nhất định làm khó anh về Kh. thì em chưa hiểu được anh, thì càng không thể hiểu được Kh., vậy thì mình nên chia tay. Với em bây giờ anh nói thế, và với bất cứ người phụ nữ nào sau này anh quen, rồi làm vợ anh, anh cũng sẽ nói thế".
Em rất là đau khổ. Em biết anh nói sao là sao, sẽ không thay đổi, anh có lấy ai thì cũng không để cho Kh. của anh bị xúc phạm. Em không thể sống xa anh nhưng em biết em sẽ không thể nào không ghen tuông với cái hình ảnh anh còn tưởng nhớ ấy. Cho dù họ chỉ là bạn trong sáng đi nữa. Em cứ nhớ đến mấy tấm hình của chị Kh. ở nhà anh mà khổ sở vô cùng. Em luôn tự hỏi chị Kh. là ai mà đời này chị may mắn quá, chị có thể sống mãi trong lòng người đàn ông đã xa chị gần 10 năm như thế. Cho dù em chấp nhận được điều kiện của anh, lỡ như hôm nào chị Kh. trở về tìm anh, thì em phải làm sao? Theo tình hình này, chỉ cần một giọt nước mắt của chị Kh. thôi thì anh sẽ đau khổ ngay.
Bạn thân em nó bảo em hãy lấy anh cho sớm và đẻ cho anh một bầy con để giữ chân anh để ngăn chặn trường hợp này xảy ra. Nó còn cho em hy vọng khác, bảo chị Kh. thua em 1 điểm là "tuổi trẻ", chị không còn trẻ như em, anh gặp lại chị Kh., anh sẽ chán thôi. Em không nghĩ thế, theo tính của anh, thì chắc đến chết vẫn còn yêu người phụ nữ đó, dù thời gian ra sao. Em rối trí quá. Xin bạn đọc cho em một lời khuyên.
Q.
====================================
Tiếp theo dòng tâm sự:
Hai tháng sau 3-06-04
Q. đã mất người yêu thật rồi
Em chân thành cám ơn bạn đọc đã cho em những lời khuyên quý báu. Em đã tỉnh táo ra rất nhiều, thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc khi có anh, quyết định không ghen tuông với chị Kh. và sẽ sống cùng quá khứ anh ấy. Nhưng trời chẳng chiều lòng người. Chị Kh. đã trở về như lo sợ của em. Nhưng chẳng phải trở về để giành giật anh ấy với em. Điều buồn là chị Kh. chẳng giành anh với em mà em cũng đã mất anh rồi bạn đọc ơi... Em lại phải lên đây kể bạn đọc nghe kết cục buồn của 3 đứa em.
Khi em vừa đi công tác ở miền Tây về, thì em Hạnh, em gái của anh gọi điện cho em giọng không bình tĩnh bảo em rằng: "Hai hôm trước chị Kh. đang có mặt ở thành phố. Chị ấy về một mình, và không ai biết trước. Ai cũng bất ngờ khi chị Kh. đi taxi thẳng đến thăm gia đình tụi em. Và không nói thì chị cũng biết ai cũng mừng rỡ lắm. Cả nhà ăn cơm chung và nói chuyện với nhau rất vui. Thấy chị Kh. gầy và xanh xao hơn trong hình lắm, làm ai cũng lo, nhưng chị nói vì mới về nên mệt thôi, dù cả nhà nài nỉ thế nào, chị Kh. cũng nhất định không chịu ở lại chung phòng với em. Cuối cùng chị Kh. nhượng bộ mẹ em là chịu ở 1 khách sạn nhỏ gần nhà em để gia đình đỡ lo. Chị cho hay vợ chồng chị đi công tác ở Singapore, chị ghé thăm VN trước được 2 tuần nên nghỉ ngơi vài hôm khỏe thì cả nhà sẽ đi chơi với nhau, và hẹn khi chị Q. đi công tác về thì rủ cả chị cùng đi. Nhưng không ngờ chiều hôm sau, khi anh em của em đến khách sạn đón thì đã không có chị Kh. ở đó nữa"...
Em bàng hoàng chưa kịp hỏi gì thì Hạnh đã khóc nức nở bảo: "Chị Q. ơi, thì ra chị Kh. về là để thăm anh của em lần cuối, và gặp ba mẹ, tụi em 1 lần cho trọn tình. Chị ấy không còn sống được lâu nữa. Thư chị để lại chỉ mấy hàng báo tin thế, anh của em bây giờ đang phát điên lên, chị đến nhà em nhanh đi".
Em phóng như bay chạy đến nhà anh thì mọi người bảo anh đã khóa mình trong phòng cả ngày trời, không ăn uống sau khi lục tung hết phi trường và chầu chực ngoài sân bay kiếm chị Kh. Hạnh đưa thư chị Kh. để lại ở khách sạn cho em xem:
Anh thương yêu,
Đừng tìm Kh. nữa. Kh. đi rồi. Kh. cũng đã đổi địa chỉ nhà bên Pháp, anh tìm Kh. không ra đâu. Kh. về là để thăm anh lần cuối, nhìn quê hương lần cuối. Kh. đã mãn nguyện và hạnh phúc lắm rồi. Căn bệnh ung thư máu ác tính này sẽ cướp đi sinh mạng của em 1 ngày gần đây. Em đã giấu rất nhiều người, kể cả anh, và lừa gạt anh nói là em đã hết yêu anh để lấy Lucas khi em phát hiện ra tin dữ. Lucas là bác sĩ nên chăm sóc rất tốt cho em mấy năm nay, và chính Lucas cũng khuyên em nên về gặp anh lần cuối khi sức khỏe còn tương đối cho phép.
Anh đừng tự trách mình mà hãy sống cho thật tốt thì coi như đã trọn tình với em. Tuy em chưa bao giờ hết yêu anh, nhưng trong mấy năm nay em sống với Lucas cũng hạnh phúc lắm, anh không có gì phải ân hận. Nếu như mấy năm qua anh đã không oán hận em, vẫn thương Kh. như em gái thì bây giờ càng không nên tự trách mình. Đời này em nợ tình cảm của anh và Lucas. Hãy để cho em xa anh trong cái hình hài chưa có tàn tạ lắm. Xin lỗi DT thương yêu và vĩnh biệt.
Kh.
Kính gửi ba mẹ,
Cho con được phép gọi ba mẹ lần cuối dù bao nhiêu năm nay con vẫn thầm gọi 2 bác là ba mẹ thứ hai của con. Con vô phúc không được làm con dâu của ba mẹ chắc là ba mẹ đã giận con làm khổ anh DT yêu quý của ba mẹ dù ba mẹ vẫn thương con như con gái. Tiếc là làm con gái của ba mẹ con cũng vắn số. Kính xin ba mẹ thứ tội đứa con bất hiếu đi xa không từ tạ. Hôm qua, con đã sum họp được gia đình mà bao lâu nay con hằng mong ước. Con mừng khi thấy ba mẹ khỏe mạnh, an vui, anh và 2 em gái của con là những người con có hiếu, tài giỏi cũng là từ sự nuôi nấng và dạy dỗ của ba mẹ. Xin đừng khóc nhiều vì con.
Kh. kính thư.
2 em Hạnh, Hiền thương,
Chị mãi không quên các em. Cầu chúc cho các em được hạnh phúc cả cuộc đời.
Chị
Kh.
Em đọc thư của chị Kh. mà khóc ròng như người nhà của anh. Họ khóc vì thương xót cho Kh., còn em ngoài xót thương cho chị ấy còn khóc thương cho chính mình. Em biết chị Kh. còn sống, còn hạnh phúc đâu đó trên trái đất này, may ra em còn anh. Chứ chị ra đi kiểu này em sẽ mất anh vĩnh viễn. Quả nhiên như thế. Em vào được phòng anh chỉ thấy la liệt hình ảnh và thư từ của anh và chị Kh. thời trước. Anh cứ như người mất hồn cầm lên, cầm xuống hình ảnh, thư từ thuở họ yêu nhau. Anh chẳng cần phải giấu giếm gì với ai nữa. Em thắt lòng khi thấy những tấm hình thời họ yêu nhau ở Thụy Sĩ, hoặc lời thư họ viết cho nhau. Em mới hiểu tại sao anh và chị Kh. chưa hề quên nhau, và tại sao anh cứ yêu mãi chị ấy. Tình yêu của họ to lớn quá so với tình cảm anh và em.
Anh nói với em: "Anh là thằng đàn ông khờ khạo vô cùng. Sao Kh. có bệnh mà anh không hề biết, sao Kh. yêu anh vậy mà vẫn lấy người khác mà lại là người ngoại quốc từng ly dị có con riêng, mà anh cũng không hề nghi ngờ. Anh đúng là một thằng khùng. Tại sao Kh. tàn nhẫn với anh quá. Sống với Kh. 1 ngày mà anh phải giảm thọ 10 năm anh cũng hạnh phúc kia mà". Lần đầu tiên em thấy anh chảy nước mắt.
Sau đó anh từ chối không nghe điện thoại, không ra khỏi nhà gặp ai dù ngay cả mẹ em đã nhắn với anh là em bị sốc dữ dội và sốt nặng. Em có nằm mơ cũng không ngờ chuyện của 3 đứa em như là chuyện phim mà cái vai em đóng lại là vai phụ bất đắc dĩ. Em bằng lòng đổi vai với chị Kh., chỉ vì có tình yêu của anh. Khoảng 1 tuần sau, anh đã hẹn em ra nói chuyện.
Anh nói: "Anh đang chạy xin cái visa du lịch qua Pháp. Anh có bà nội, cô chú và bạn bè ở Paris, may ra họ giúp anh kiếm ra Kh. Thời đại Internet bây giờ tìm Lucas và Kh. không khó đâu. Anh sẽ phải kiếm ra Kh., dù chỉ để bất lực đứng xem cô ấy chống chọi với tử thần, hoặc chỉ để vuốt mặt cho Kh. Bây giờ anh không còn tâm trí nào để tính chuyện gì nữa hết. Anh cũng không biết bao lâu nữa anh mới hết đau chuyện của Kh. nên anh không muốn Q. hoang phí tuổi xuân của Q. chờ anh. Em có nhiều người theo đuổi và xứng đáng hơn anh, em hãy đi tìm nửa kia của em. Bây giờ em biết rồi đó, anh đã yêu Kh. như thế nào. Anh sẽ không bao giờ quên được Kh. và sẽ tự trách mình suốt đời, sống với người chồng như vậy thì chỉ khổ em thôi. Anh có dự định sẽ tìm ba má Kh. bên Pháp, nếu họ không thích tuổi già cô quạnh xứ người thì anh sẽ phụng dưỡng ba má ở VN, thay Kh. Xin lỗi em".
Anh nói xong rồi quay lưng đi không nhìn lại em. Em mất anh thật rồi. Em thấy người yêu của chị Thanh Đông và chị Thanh Đông thật hạnh phúc. Còn em, em mất người em yêu mà không biết có nên oán trách lời nào không. Em không biết là em đang thương hay là đang giận họ.
Q.
****************************
3 tháng sau 3-29-04
Kh. không cố tình phá hoại hạnh phúc của Q.
From: Dao Anh
Subject: Goi Q.
Trái đất này thật tròn và nhỏ bé. Em gái tôi kể cho tôi nghe câu chuyện Q. đăng lên mạng, tôi cứ không tin. Mãi đến hôm nay tôi mới có dịp vào đây tự mình đọc tìm hiểu thì tôi mới tin. Dù Q. đã chu đáo đổi tên, tôi vẫn nhận ra được Kh. là em họ của bạn thân tôi. Thì tôi cứ gọi là Kh. nhé. Chúng tôi ở Mỹ nhưng từng gặp Kh. ở Pháp một lần. Hồi tưởng lại thời gian tôi gặp em Kh. ở Paris, và nhờ đọc bài của Q., tôi mới biết lúc đó tại sao Kh. buồn thế.
Lúc ấy tôi nghe bạn tôi nói: "Con em tao rất yêu một người nhưng anh chàng phải về VN sau khi học xong, con bé chuẩn bị xuất giá tòng phu về bên ấy, nhưng không hiểu sao gần đây nó bảo chúng nó chia tay". Tôi không tiện kể chi tiết và không có thời gian nên tôi vắn tắt cho Q. hay rằng khi mà em đọc được những dòng này của tôi thì em Kh. đã về cõi vĩnh hằng. Cô ấy tự kết thúc cuộc đời chứ không đợi chết đau và chết mòn trên giường bệnh, có lẽ đã đau khổ nội tâm và tuyệt vọng nhiều năm rồi.
Bạn tôi đã gọi điện thoại nghẹn ngào kể sơ cho tôi nghe về Kh. trước khi đáp máy bay qua Pháp. Khi ấy tôi chưa đọc bài của Q. Sau khi tôi biết chuyện về D.T., về Kh. ở VN, tôi có phone cho bạn tôi bên Pháp, bạn tôi kể chuyện của Kh. tang thương hơn là Q. và chúng ta biết. Khi tôi nghe tôi đã không cầm được nước mắt. Thôi thì mọi việc đã không còn quan trọng nữa.
Tôi chỉ cho Q. hay là em Kh. chưa từng lập gia đình bao giờ dù người bác sĩ ấy nhiều lần cầu hôn. Cô ấy chỉ gạt người yêu để anh ta hãy lấy vợ, sống đời anh ấy với tương lai rạng rỡ trước mắt. Hai người họ hình như số mạng là được yêu nhau và đau khổ vì nhau. Tôi đã không dám hỏi về tâm trạng của bạn trai Kh. sau khi biết sự thật về Kh. Cô ấy không cố tình về VN để phá hạnh phúc của Q. đâu. Em hãy tin tôi như thế... Nghĩa tử là nghĩa tận mà em. Khi em không còn oán hận thì em sẽ nguôi buồn rất mau. Tôi chúc phúc cho em...
1-31-04
Hôn Phu có một bóng hồng
Em là người con gái 26 tuổi, khá xinh và có học thức. Em sắp làm đám cưới với bạn trai em, anh lớn hơn em 6 tuổi. Đối với em đây
là điều hạnh phúc nhất vì em rất yêu và tôn thờ anh. Anh tốt với gia đình, bè bạn, tính tình đàng hoàng không có bay bướm dù anh đẹp trai, cao lớn, và thành đạt trong xã hội. Ai cũng nói em may mắn được anh chọn. Nói chung anh là mẫu người lý tưởng của nhiều cô gái. Trong thời gian quen biết nhau, anh chăm sóc tốt cho em, và rất rộng rãi, chu đáo với gia đình em. Gia đình em rất nể và quý anh, và mừng cho em được một người bạn trai quá tốt. Nhưng em luôn để ý thấy anh luôn có nét nhìn u uẩn và nét mặt trầm buồn xa vắng, như thể đang nhớ về gì đó xa xăm...
Em hỏi anh thì anh nói "tính anh luôn nghiêm trang và trầm lặng", thế thôi. Thỉnh thoảng anh kể về vài bóng hồng trong quá khứ của anh (sao lại không có, với người có điều kiện như anh), nhưng chẳng có gì đáng bận tâm vì anh cũng chẳng yêu họ hay còn giữ liên lạc. Nhưng em vẫn thấy như anh luôn xa vắng, luôn suy nghĩ về điều gì đó và nhất là khi anh nghe một bài hát hay về cuộc tình nào đó. Lâu ngày thành quen, em chấp nhận đó là tính của anh, em không thắc mắc nữa.
Cho đến khi anh đưa em về ra mắt ba má và các em gái của anh. Họ rất lịch sự và rất tốt với em, nói chung ai cũng mong anh lập gia đình vì anh là con trưởng và con trai duy nhất trong nhà. Anh quyền uy trong nhà lắm, và cũng ít nói như khi anh đi với em. Ai cũng sợ và nể anh càng làm cho em kính nể sự đàng hoàng và tôn trọng cá tính của anh. Em của anh dẫn em đi giới thiệu khung cảnh nhà anh, hình ảnh gia đình trên tường. Em có thấy vài tấm hình của một cô gái rất đẹp và đặc biệt là nét nhìn sắc sảo mà buồn buồn kỳ lạ (làm em nghĩ tới nét mặt hay buồn của anh)... Cô em của anh kể "đây là chị Kh." rồi em được biết chị Kh. ở Pháp, sang Thụy Sĩ học cao học cùng lớp với anh. Sau đó anh về nước tiếp tục công tác, còn chị Kh. thì về lại Pháp, lập gia đình và nghe nói chị thành công trong sự nghiệp lắm.
Còn chuyện tại sao chị Kh. trở nên thân thiết với gia đình của anh thì em không rõ, em chỉ biết điều lạ lùng là anh vui vô cùng khi người nhà nhắc điều gì vui về chị Kh., hay nhắc về chị ấy với lòng thương mến. Điều trùng hợp là ngay lúc ấy vì là mùng 2 Tết, chị Kh. gọi điện về chúc Tết gia đình anh. Em nghe ba của anh nói "lâu quá con không gọi điện về, bác lo không biết con có khỏe không?". Em nghe giọng anh đầm ấm một cách lạ lùng với chị, dù là anh chỉ hỏi thăm đại loại như: "Kh. khỏe không?". Có khi anh nói gì đó, cắt ngang lời của đối phương, giọng anh trầm xuống như xin lỗi: "Em nói tiếp đi". Ngay cả tiếng "em" của anh đối với chị Kh. nó cũng tha thiết vô cùng, nghe như có điều gì uẩn khúc và thầm lặng (em có nhạy cảm quá chăng).
Sau đó em nghe anh nói: "A, hôm nay đặc biệt lắm vì anh đưa bạn gái về giới thiệu với cả nhà", rồi anh cười "khi nào Kh. về thì anh sẽ giới thiệu với Kh.". Lẽ ra thì em nên vui nhưng khi mà anh gọi tên "Kh.", em có cảm giác như chỉ có họ trong thế giới của nhau, anh mới thật sự là anh hồn nhiên, không xa vắng nữa. Sau khi anh cúp phone, anh quay qua nói với em "cô ấy ở Pháp gần 20 năm chưa về VN bao giờ hết, nhưng nói tiếng Việt giỏi như tiếng Tây". Em thắc mắc chưa về bao giờ sao lại thân quen với gia đình anh đến thế?
Sau khi đến nhà anh, em cứ hay vặn hỏi anh về quá khứ của anh ở Thụy Sĩ, với chị Kh. vì em nghĩ chị ấy chính là nguyên do mà sau nhiều năm về nước anh vẫn chưa lấy vợ và anh chưa hề quên. Hình như giữa họ có điều gì đó rất sâu xa, đau khổ và thiêng liêng lắm. Anh không bao giờ kể với em về chị Kh., mà anh càng không kể thì em càng oán ghét chị Kh. nên em có nói lời không tốt về chị ấy, và bắt anh hứa không liên lạc với chị Kh. nữa.
Anh đã nổi giận với em, anh nói rằng: "Kh. là người phụ nữ rất cao quý trong lòng anh, không ai có thể thay thế hoặc có thể xúc phạm Kh. với anh. Anh không cần phải giải thích với ai về Kh. cả. Đơn giản đối với anh, Kh. là Kh. thôi. Anh chọn lấy em làm vợ thì cả đời anh, anh sẽ lo lắng và thương em, thương con của chúng ta. Nếu em thấy còn chưa đủ, và cứ nhất định làm khó anh về Kh. thì em chưa hiểu được anh, thì càng không thể hiểu được Kh., vậy thì mình nên chia tay. Với em bây giờ anh nói thế, và với bất cứ người phụ nữ nào sau này anh quen, rồi làm vợ anh, anh cũng sẽ nói thế".
Em rất là đau khổ. Em biết anh nói sao là sao, sẽ không thay đổi, anh có lấy ai thì cũng không để cho Kh. của anh bị xúc phạm. Em không thể sống xa anh nhưng em biết em sẽ không thể nào không ghen tuông với cái hình ảnh anh còn tưởng nhớ ấy. Cho dù họ chỉ là bạn trong sáng đi nữa. Em cứ nhớ đến mấy tấm hình của chị Kh. ở nhà anh mà khổ sở vô cùng. Em luôn tự hỏi chị Kh. là ai mà đời này chị may mắn quá, chị có thể sống mãi trong lòng người đàn ông đã xa chị gần 10 năm như thế. Cho dù em chấp nhận được điều kiện của anh, lỡ như hôm nào chị Kh. trở về tìm anh, thì em phải làm sao? Theo tình hình này, chỉ cần một giọt nước mắt của chị Kh. thôi thì anh sẽ đau khổ ngay.
Bạn thân em nó bảo em hãy lấy anh cho sớm và đẻ cho anh một bầy con để giữ chân anh để ngăn chặn trường hợp này xảy ra. Nó còn cho em hy vọng khác, bảo chị Kh. thua em 1 điểm là "tuổi trẻ", chị không còn trẻ như em, anh gặp lại chị Kh., anh sẽ chán thôi. Em không nghĩ thế, theo tính của anh, thì chắc đến chết vẫn còn yêu người phụ nữ đó, dù thời gian ra sao. Em rối trí quá. Xin bạn đọc cho em một lời khuyên.
Q.
====================================
Tiếp theo dòng tâm sự:
Hai tháng sau 3-06-04
Q. đã mất người yêu thật rồi
Em chân thành cám ơn bạn đọc đã cho em những lời khuyên quý báu. Em đã tỉnh táo ra rất nhiều, thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc khi có anh, quyết định không ghen tuông với chị Kh. và sẽ sống cùng quá khứ anh ấy. Nhưng trời chẳng chiều lòng người. Chị Kh. đã trở về như lo sợ của em. Nhưng chẳng phải trở về để giành giật anh ấy với em. Điều buồn là chị Kh. chẳng giành anh với em mà em cũng đã mất anh rồi bạn đọc ơi... Em lại phải lên đây kể bạn đọc nghe kết cục buồn của 3 đứa em.
Khi em vừa đi công tác ở miền Tây về, thì em Hạnh, em gái của anh gọi điện cho em giọng không bình tĩnh bảo em rằng: "Hai hôm trước chị Kh. đang có mặt ở thành phố. Chị ấy về một mình, và không ai biết trước. Ai cũng bất ngờ khi chị Kh. đi taxi thẳng đến thăm gia đình tụi em. Và không nói thì chị cũng biết ai cũng mừng rỡ lắm. Cả nhà ăn cơm chung và nói chuyện với nhau rất vui. Thấy chị Kh. gầy và xanh xao hơn trong hình lắm, làm ai cũng lo, nhưng chị nói vì mới về nên mệt thôi, dù cả nhà nài nỉ thế nào, chị Kh. cũng nhất định không chịu ở lại chung phòng với em. Cuối cùng chị Kh. nhượng bộ mẹ em là chịu ở 1 khách sạn nhỏ gần nhà em để gia đình đỡ lo. Chị cho hay vợ chồng chị đi công tác ở Singapore, chị ghé thăm VN trước được 2 tuần nên nghỉ ngơi vài hôm khỏe thì cả nhà sẽ đi chơi với nhau, và hẹn khi chị Q. đi công tác về thì rủ cả chị cùng đi. Nhưng không ngờ chiều hôm sau, khi anh em của em đến khách sạn đón thì đã không có chị Kh. ở đó nữa"...
Em bàng hoàng chưa kịp hỏi gì thì Hạnh đã khóc nức nở bảo: "Chị Q. ơi, thì ra chị Kh. về là để thăm anh của em lần cuối, và gặp ba mẹ, tụi em 1 lần cho trọn tình. Chị ấy không còn sống được lâu nữa. Thư chị để lại chỉ mấy hàng báo tin thế, anh của em bây giờ đang phát điên lên, chị đến nhà em nhanh đi".
Em phóng như bay chạy đến nhà anh thì mọi người bảo anh đã khóa mình trong phòng cả ngày trời, không ăn uống sau khi lục tung hết phi trường và chầu chực ngoài sân bay kiếm chị Kh. Hạnh đưa thư chị Kh. để lại ở khách sạn cho em xem:
Anh thương yêu,
Đừng tìm Kh. nữa. Kh. đi rồi. Kh. cũng đã đổi địa chỉ nhà bên Pháp, anh tìm Kh. không ra đâu. Kh. về là để thăm anh lần cuối, nhìn quê hương lần cuối. Kh. đã mãn nguyện và hạnh phúc lắm rồi. Căn bệnh ung thư máu ác tính này sẽ cướp đi sinh mạng của em 1 ngày gần đây. Em đã giấu rất nhiều người, kể cả anh, và lừa gạt anh nói là em đã hết yêu anh để lấy Lucas khi em phát hiện ra tin dữ. Lucas là bác sĩ nên chăm sóc rất tốt cho em mấy năm nay, và chính Lucas cũng khuyên em nên về gặp anh lần cuối khi sức khỏe còn tương đối cho phép.
Anh đừng tự trách mình mà hãy sống cho thật tốt thì coi như đã trọn tình với em. Tuy em chưa bao giờ hết yêu anh, nhưng trong mấy năm nay em sống với Lucas cũng hạnh phúc lắm, anh không có gì phải ân hận. Nếu như mấy năm qua anh đã không oán hận em, vẫn thương Kh. như em gái thì bây giờ càng không nên tự trách mình. Đời này em nợ tình cảm của anh và Lucas. Hãy để cho em xa anh trong cái hình hài chưa có tàn tạ lắm. Xin lỗi DT thương yêu và vĩnh biệt.
Kh.
Kính gửi ba mẹ,
Cho con được phép gọi ba mẹ lần cuối dù bao nhiêu năm nay con vẫn thầm gọi 2 bác là ba mẹ thứ hai của con. Con vô phúc không được làm con dâu của ba mẹ chắc là ba mẹ đã giận con làm khổ anh DT yêu quý của ba mẹ dù ba mẹ vẫn thương con như con gái. Tiếc là làm con gái của ba mẹ con cũng vắn số. Kính xin ba mẹ thứ tội đứa con bất hiếu đi xa không từ tạ. Hôm qua, con đã sum họp được gia đình mà bao lâu nay con hằng mong ước. Con mừng khi thấy ba mẹ khỏe mạnh, an vui, anh và 2 em gái của con là những người con có hiếu, tài giỏi cũng là từ sự nuôi nấng và dạy dỗ của ba mẹ. Xin đừng khóc nhiều vì con.
Kh. kính thư.
2 em Hạnh, Hiền thương,
Chị mãi không quên các em. Cầu chúc cho các em được hạnh phúc cả cuộc đời.
Chị
Kh.
Em đọc thư của chị Kh. mà khóc ròng như người nhà của anh. Họ khóc vì thương xót cho Kh., còn em ngoài xót thương cho chị ấy còn khóc thương cho chính mình. Em biết chị Kh. còn sống, còn hạnh phúc đâu đó trên trái đất này, may ra em còn anh. Chứ chị ra đi kiểu này em sẽ mất anh vĩnh viễn. Quả nhiên như thế. Em vào được phòng anh chỉ thấy la liệt hình ảnh và thư từ của anh và chị Kh. thời trước. Anh cứ như người mất hồn cầm lên, cầm xuống hình ảnh, thư từ thuở họ yêu nhau. Anh chẳng cần phải giấu giếm gì với ai nữa. Em thắt lòng khi thấy những tấm hình thời họ yêu nhau ở Thụy Sĩ, hoặc lời thư họ viết cho nhau. Em mới hiểu tại sao anh và chị Kh. chưa hề quên nhau, và tại sao anh cứ yêu mãi chị ấy. Tình yêu của họ to lớn quá so với tình cảm anh và em.
Anh nói với em: "Anh là thằng đàn ông khờ khạo vô cùng. Sao Kh. có bệnh mà anh không hề biết, sao Kh. yêu anh vậy mà vẫn lấy người khác mà lại là người ngoại quốc từng ly dị có con riêng, mà anh cũng không hề nghi ngờ. Anh đúng là một thằng khùng. Tại sao Kh. tàn nhẫn với anh quá. Sống với Kh. 1 ngày mà anh phải giảm thọ 10 năm anh cũng hạnh phúc kia mà". Lần đầu tiên em thấy anh chảy nước mắt.
Sau đó anh từ chối không nghe điện thoại, không ra khỏi nhà gặp ai dù ngay cả mẹ em đã nhắn với anh là em bị sốc dữ dội và sốt nặng. Em có nằm mơ cũng không ngờ chuyện của 3 đứa em như là chuyện phim mà cái vai em đóng lại là vai phụ bất đắc dĩ. Em bằng lòng đổi vai với chị Kh., chỉ vì có tình yêu của anh. Khoảng 1 tuần sau, anh đã hẹn em ra nói chuyện.
Anh nói: "Anh đang chạy xin cái visa du lịch qua Pháp. Anh có bà nội, cô chú và bạn bè ở Paris, may ra họ giúp anh kiếm ra Kh. Thời đại Internet bây giờ tìm Lucas và Kh. không khó đâu. Anh sẽ phải kiếm ra Kh., dù chỉ để bất lực đứng xem cô ấy chống chọi với tử thần, hoặc chỉ để vuốt mặt cho Kh. Bây giờ anh không còn tâm trí nào để tính chuyện gì nữa hết. Anh cũng không biết bao lâu nữa anh mới hết đau chuyện của Kh. nên anh không muốn Q. hoang phí tuổi xuân của Q. chờ anh. Em có nhiều người theo đuổi và xứng đáng hơn anh, em hãy đi tìm nửa kia của em. Bây giờ em biết rồi đó, anh đã yêu Kh. như thế nào. Anh sẽ không bao giờ quên được Kh. và sẽ tự trách mình suốt đời, sống với người chồng như vậy thì chỉ khổ em thôi. Anh có dự định sẽ tìm ba má Kh. bên Pháp, nếu họ không thích tuổi già cô quạnh xứ người thì anh sẽ phụng dưỡng ba má ở VN, thay Kh. Xin lỗi em".
Anh nói xong rồi quay lưng đi không nhìn lại em. Em mất anh thật rồi. Em thấy người yêu của chị Thanh Đông và chị Thanh Đông thật hạnh phúc. Còn em, em mất người em yêu mà không biết có nên oán trách lời nào không. Em không biết là em đang thương hay là đang giận họ.
Q.
****************************
3 tháng sau 3-29-04
Kh. không cố tình phá hoại hạnh phúc của Q.
From: Dao Anh
Subject: Goi Q.
Trái đất này thật tròn và nhỏ bé. Em gái tôi kể cho tôi nghe câu chuyện Q. đăng lên mạng, tôi cứ không tin. Mãi đến hôm nay tôi mới có dịp vào đây tự mình đọc tìm hiểu thì tôi mới tin. Dù Q. đã chu đáo đổi tên, tôi vẫn nhận ra được Kh. là em họ của bạn thân tôi. Thì tôi cứ gọi là Kh. nhé. Chúng tôi ở Mỹ nhưng từng gặp Kh. ở Pháp một lần. Hồi tưởng lại thời gian tôi gặp em Kh. ở Paris, và nhờ đọc bài của Q., tôi mới biết lúc đó tại sao Kh. buồn thế.
Lúc ấy tôi nghe bạn tôi nói: "Con em tao rất yêu một người nhưng anh chàng phải về VN sau khi học xong, con bé chuẩn bị xuất giá tòng phu về bên ấy, nhưng không hiểu sao gần đây nó bảo chúng nó chia tay". Tôi không tiện kể chi tiết và không có thời gian nên tôi vắn tắt cho Q. hay rằng khi mà em đọc được những dòng này của tôi thì em Kh. đã về cõi vĩnh hằng. Cô ấy tự kết thúc cuộc đời chứ không đợi chết đau và chết mòn trên giường bệnh, có lẽ đã đau khổ nội tâm và tuyệt vọng nhiều năm rồi.
Bạn tôi đã gọi điện thoại nghẹn ngào kể sơ cho tôi nghe về Kh. trước khi đáp máy bay qua Pháp. Khi ấy tôi chưa đọc bài của Q. Sau khi tôi biết chuyện về D.T., về Kh. ở VN, tôi có phone cho bạn tôi bên Pháp, bạn tôi kể chuyện của Kh. tang thương hơn là Q. và chúng ta biết. Khi tôi nghe tôi đã không cầm được nước mắt. Thôi thì mọi việc đã không còn quan trọng nữa.
Tôi chỉ cho Q. hay là em Kh. chưa từng lập gia đình bao giờ dù người bác sĩ ấy nhiều lần cầu hôn. Cô ấy chỉ gạt người yêu để anh ta hãy lấy vợ, sống đời anh ấy với tương lai rạng rỡ trước mắt. Hai người họ hình như số mạng là được yêu nhau và đau khổ vì nhau. Tôi đã không dám hỏi về tâm trạng của bạn trai Kh. sau khi biết sự thật về Kh. Cô ấy không cố tình về VN để phá hạnh phúc của Q. đâu. Em hãy tin tôi như thế... Nghĩa tử là nghĩa tận mà em. Khi em không còn oán hận thì em sẽ nguôi buồn rất mau. Tôi chúc phúc cho em...