datsat
03-19-2003, 11:20 AM
MẮT BIẾC II
Chấp bút: Adamyesvn
Phần 2:
Hà Lan dẫn tôi đến một đoạn sông nhỏ, con nước đang ròng. Gió ở đây mát rười rượi khiến ta quên bẵng cái nóng ngột ngạt ban trưa tháng tư - chắc là một trong những thủ phạm gây ra giấc mơ hết sức “bậy bạ” vửa xảy ra với tôi. Ngày còn nhỏ tôi thường đi câu với ông chú, ổng chỉ cho tôi nhiều ngón nghề mà đến nay tôi vẫn còn thấy hay. Bữa nay đem áp dụng tôi giật cần lia lịa, trong khi Hà Long thay mồi liên tục mà chẳng được con cá nào. Con nhỏ bào chữa:
- Chắc tại ngồi gần chú nên chú câu hết cá của cháu.
Tôi mỉm cườI; - Ừm, hổng phải đâu. Hay là cháu cứ lại chỗ chú câu, còn chú thì nhích ra đằng kia.
Miệng nói bảnh mà trong bụng tiếc hùi hụi, nhưng để chứng tỏ bản lãnh của mình, tôi cầm cần đi xa Hà Long ra khoảng 10 thước; bởi sách cũng có câu: muốn bắt thì cứ thả, muốn gần thử bước ra xa. Hai bên trò chuyện coi bộ cũng hạp ý nhau dữ, Hà Long nũng nịu nói:
- Lâu lâu chú cháu mình đi chơi coi bộ vui dữ à nghen.
Tôi toét miệng cười, buông một câu thăm dò cân lượng đối tượng: - Ờ, cháu còn nhỏ mà nói chuyện hay ghê vậy đó. Chú cháu mình ngồi còn có nhiều chuyện vui nữa, vậy Hà Long đã có bạn trai chưa?
- Ui thôi chú ơi, cháu còn phải lo học hành. Đâu giống mấy đứa trong lớp, mới có chút xíu mà cặp đôi, hẹn hò tùm lum.
Chà, coi bộ cũng khó đây; nhưng ăn thua là ở chỗ mình gan mờ. Cố lên! Ngồi xa nhau câu chuyện mới đầu còn râm ran, càng về chiều theo con nước lên gió càng thổi mạnh khiến câu chuyện đang hứng thú chợt trở nên khó khăn. Chính Hà Long chủ động đi lại phía tôi:
- Chú ơi, mình ngồi xa quá nói chuyện nghe không rõ. Hồi nãy giờ cứ gân cổ nói bây giờ mới thấy mệt.
- Ừ, cháu lại bên chú mà ngồi nè.
Tui bắt đầu thực hiện quỷ kế của mình:
- Cháu biết tạI sao mà câu không được cá chưa?
- Cháu câu cũng giống ngườI ta mà, mồI của cháu ngon lắm đó!
Nghe con nhỏ nói mà tôi không tránh được phì cười:
- Chú biết rồI, “mồi” của cháu là hết xẩy rồi. Nhưng câu cá đâu phải chỉ có mồi mà thôi, còn cần câu nữa, còn cách nhấp câu nữa... đủ thứ trên đời luôn.
Con nhỏ Hà Long xoe mắt nhìn tôi, chắc lâu rồi nó mớI nghe một người kể về chuyện đi câu kiểu như tôi, cứ chỉ cây mít mà lại đi thao thao về chuyện cây xoài.
- Cái cần câu cháu mua là loại tốt đó chú.
Mặt tôi bắt đầu ánh lên cái vẻ bí hiểm của lối nói đầy ngụ ý:
- Xì, con nói sao chớ, chú thấy thằng cha nào bán cho con là chả bán cái cần câu dởm đó. Cần câu của chú mới là cần câu tốt đây.
Vừa nói tôi vừa dạng hai chân ra, chĩa háng về phía Hà Long. Tội nghiệp con nhỏ mắt tròn xoe nhìn tôi, hết liếc cái cần câu tôi đang cầm trên tay lại quay sang nhìn giữa hai chân tôi. Hà Long chẳng hiểu là tôi đang định “giới thiệu sản phẩm” đang nằm chụ ụ một đống trong quần.
- Chú Ngạn ơi, chú tập cho cháu câu đi.
- Thôi để chú tập cho.
Thật tự nhiên, cánh tay phải tôi choàng qua vai Hà Long nắm tay nhỏ tập nhấp cần câu. Nhấp mãi mà vẫn chưa được như ý:
- Tay cháu cứng quá, thiệt là khó tập.
Con nhỏ xụ mặt xuống: - Nhưng chú phải tập được cho cháu cơ.
- Ừ, thì để chú tập – Tôi làu bàu ra vẻ đây là chuyện mệt nhọc lắm đây, thiệt ra trong bụng thì mừng muốn chết đi được. Tôi liền đưa nốt cánh tay trái còn lại choàng qua phía trước ngực con nhỏ, phụ cầm cái cần câu. Thiệt là may làm sao, chú cháu tôi giựt ngay lên được một con cá chép.
- Chú Ngạn, kiểu câu mới này hay à nghen.
Sao mà không hay được chớ, lần này tôi xài tới hai tay mà chỉ để câu có 1 con cá! Cứ vậy mà tôi tập con nhỏ Hà Long câu cá, cánh tay trái tôi cạ qua cạ lại cặp vú trái ổi của con nhỏ. Lâu lâu làm như bị mỏi, cánh tay trái lại thả lên háng con nhỏ miết dọc theo đùi non vài cái. Chẳng hiểu làm sao được một lúc, con nhỏ cứ chờm tới săm soi cái lưỡi câu, cả lồng ngực Hà Long chận hẳn lên cánh tay tôi, mỏi ơi là mỏi vậy đó.
- Cháu ngồi ngay lên cho chú coi. Ừm, chờm tới chờm lui coi chừng cá chạy hết bi giờ.
Hà Long sửa lại thế ngồi, thì cả thân người con nhỏ cũng vừa lọt thỏm trong vòng tay của ông chú kính yêu. Tất cả mọi chuyện đến lúc này vẫn diễn ra một cách tự nhiên, “con cá Hà Long” của tôi đang từ từ lượn lờ trước lưỡi câu quỷ kế. Mặt con nhỏ từ từ đỏ bừng lên, tôi làm bộ chăm chú nhìn vào lưỡi câu tránh những cái liếc sắc như dao lam thăm dò của con nhỏ 14 tuổi này. Trời càng về chiều gió càng thổi mạnh, những cơn sóng của đoạn sông vắng lao xao hẳn, con nước bắt đầu lên.
- Chà, Hà Long có thấy lạnh không cháu. Chú thấy cháu nổi da gà rồi đó.
Con nhỏ ngửa đầu lên trả lời: - Chú khỏi lo, ngồi như vậy thì còn làm sao mà lạnh được.
Làm như vô tình, tôi khẽ cuối đầu xuống nhìn, môi tôi dập mạnh vào môi nhỏ. Như có nam châm, bốn cánh môi chạm vào nhau không chịu rời ra. Thừa thắng xông lên, tôi mút mạnh cặp môi ửng hồng của nhỏ, Hà Long ú ớ trong họng như định nói cái gì đó. Chuyến này cờ đến tay mà không phất là ngàn năm ân hận, chú cháu tôi từ từ buông hẳn cái cần câu, hai tay tôi siết chặt lấy cái thân hình thiếu nữ thơm mùi nguyên trinh kia. Bây giờ mà có câu được vàng ký tôi cũng bỏ, huống chi mấy con cá nhép.
Tiến nhanh nhưng không mạnh, tiến vững chắc nhưng không cần lên... tới đâu cả. Tôi nghe người ta nói, hết 90% những vụ hiếp dâm là những vụ làm tình thiếu phương pháp. Đối tượng chưa được rô - đa mà ta cứ đòi nổ máy, đối tượng chưa nóng người mà ta cứ thúc phải đua - vậy là phải hỏng thôi!
Hai bàn tay của tôi ôm chặt cặp mông dậy thì mới trổ trái bưởi của nhỏ, lưỡi tôi liếm liên hồi kỳ trận, thiệt là tội hết sức cho cái vòng eo nhỏ bé yếu ớt của Hà Long: nó cứ uốn qua lật lại như cọng bún bà Tư bán ngoài chợ mỗi sáng. Khuôn mặt bầu bĩnh của nhỏ trở nên ngây dại hẳn, chỉ có ánh mắt biêng biếc Hà Long lại càng lấp lánh nhìn tôi. Lật đật tôi vội ép con cu ngay vào lỗ mà ấn, nhưng cái lỗ 14 tuổi này sao mờ quá chật hẹp tôi không tài nào ấn sâu vào được, mặc dù nước đã chảy lênh láng.
- Chú Ngạn, ah .. ah, đau con quá chú ơi!
- Xì, hổng có sao đâu mà. Nằm ngoan nào, để chú thương chút xíu coi.
Tôi lạI đẩy cần câu của tôi vào. Rút kinh nghiệm giấc mơ hồi trưa, tôi không chụp giựt quất liền mà từ từ hưỡn đãi, tuần tự xông tiến. Con nhỏ uốn qua éo lại đã đời, nước nôi chảy muốn trôi cái quần xi líp, tôi mới thọc vô. Trăm sự thành bại là do công đoạn cuối cùngnày, tôi ép chặt hơn nữa, rồi cong mông dập mạnh một phát:
- "PHỰC!"
- Chú Ngạn ơi, ah .. ah, đau con quá chú ơi!
- Ời ơi Hà Long, đau chú quá Hà Long ơi.
Sau khi nhấp cái cần câu thịt một chầu đã đời, con cá hơn 40 kg bên dưới cũng giãy giụa chán chê, tôi nảy ra một thắc mắc vĩ đại: trong phim trong truyện ngườI ta kể là thích chơi đường hậu môn bởi nó ôm chặt cái cần câu thịt hơn, các sự phụ của tôi cũng bảo vậy. Qua thực tế lần này tôi mới thấy, chắc mấy chả đụng chim bà già 80 nên mới thích thọc vô cửa hậu, thử bữa nào mấy chả quất phải chim con gái 14 thì... bảo đảm là mê tơi rụng rún!
Tôi chỉ cái con cu to chần dần của tôi:
- HồI nãy chú nói cái cần câu của chú tốt là chú nói cái cần câu này nè - Vừa nói tôi vừa đưa hai tay ra, một tay bóp cặp vú trái ổi của Hà Long, tay kia xoa xoa con chim mớI ra ràng của bé, rồI nói tiếp: - Chưa khám là chú đã biết mồi của Hà Long là mồi ngon mà, chú giỏi chưa?
- Ứ ừ, Hà Long bắt đền chú Ngạn đó. HồI nãy chú Ngạn nói bóng gió như vậy thì ai mờ hiểu được chớ.
“Con nhỏ này ngộ chưa?!” tôi tự nhủ: hồi trước đến giờ nó kêu mình bằng chú xưng con, bây giờ mình mớI “đẩy’ nó một phát là nó làm rớt chữ con rồi, bày đặt khơi khơi xưng tên nữa chớ. Được thôi.
- Hehe, hehe! hồi nãy chú mà nói thẳng ra như vậy thì Hà Long có còn ở đây không, hay là chạy về nhà mất tiêu rồi.
- Sao mà cái chỗ đó đau quá chú ơi! bây giờ mình làm sao hả chú?
- Hà Long yên tâm đi, để chú coi kỹ nào.
Lần này thì tôi mạnh dạn tụt quần em ra, tay tôi được dịp mân mê thoả chí. Vừa xoa xoa lên cái mồng của nhỏ tôi vừa hỏi:
- Từ từ nào, hết đau chưa? để chú mát xa chỗ đó một lát là hết đau liền hà.
- Cũng đỡ đỡ rồi chú - Mắt Hà Long bắt đầu lim dim trở lại, giọng nói trở nên nhẹ bỗng.
- Hồi nãy là mát xa bên ngoài, giờ muốn hết đau hẳn thì mình phải mát xa bên trong. Hà Long có chịu cho chú làm không?
- Ứ ừ, t ại chú làm Hà Long đau đó. Hà Long hổng biết nữa, chú làm sao thì làm, miễn hết đau chỗ đó là được rồi. Hà Long bắt đền chú đó.
- Thôi được rồi, để chú đền cho - Lần này bình tĩnh hơn, chủ động hơn, cái cần câu thịt của tôi lại chui cái ót vào chim con nhỏ. Mặc tình Hà Long rên rĩ: ah...ah… ch ú Ngan ơi! Ah...ah… Đền nè… đền nè…hết đau chưa… hết đau chưa… ah…ah…
Bước qua trận nhấp câu thứ nhì xong là con cu tôi xuội lơ cán cuốc, tôi lại lấy cái khăn mùi xoa hồi trưa đem theo chùi chim cho Hà Long đầy nâng niu, cẩn thận. Hà Long giương đôi mắt biếc nhìn tôi một trời ưu ái.
Chú cháu tôi lại nắm tay dung dăng dung dẻ dắt nhau đi về, vậy là xong một bữa câu cá đã đời. Hà Long đi có chậm hơn hồi trưa, dâm thuỷ trong chim con nhỏ cộng với tinh dịch của tôi còn đọng bên trong bắt đầu ứa ra làm nhớt rợt quần xi líp con nhỏ. Tướng đi Hà Long cũng có đổi so vớI trước, tôi nghe người ta nói, “ngã 3 đường làng” em nào bữa đầu mới khai trương cũng vậy, hổng biết có đúng không nữa.
Từ bữa đi chiều hôm ấy, cách vài ngày chú cháu tôi lại đi câu một lần, có bữa chỉ cần một cái nháy mắt là Hà Long mau mắn chuẩn bị mồi cần lẽo đẽo đi theo chú Ngạn ngay, chuyện như vậy diễn ra suốt 3 tháng hè của Hà Long.
Chấp bút: Adamyesvn
Phần 2:
Hà Lan dẫn tôi đến một đoạn sông nhỏ, con nước đang ròng. Gió ở đây mát rười rượi khiến ta quên bẵng cái nóng ngột ngạt ban trưa tháng tư - chắc là một trong những thủ phạm gây ra giấc mơ hết sức “bậy bạ” vửa xảy ra với tôi. Ngày còn nhỏ tôi thường đi câu với ông chú, ổng chỉ cho tôi nhiều ngón nghề mà đến nay tôi vẫn còn thấy hay. Bữa nay đem áp dụng tôi giật cần lia lịa, trong khi Hà Long thay mồi liên tục mà chẳng được con cá nào. Con nhỏ bào chữa:
- Chắc tại ngồi gần chú nên chú câu hết cá của cháu.
Tôi mỉm cườI; - Ừm, hổng phải đâu. Hay là cháu cứ lại chỗ chú câu, còn chú thì nhích ra đằng kia.
Miệng nói bảnh mà trong bụng tiếc hùi hụi, nhưng để chứng tỏ bản lãnh của mình, tôi cầm cần đi xa Hà Long ra khoảng 10 thước; bởi sách cũng có câu: muốn bắt thì cứ thả, muốn gần thử bước ra xa. Hai bên trò chuyện coi bộ cũng hạp ý nhau dữ, Hà Long nũng nịu nói:
- Lâu lâu chú cháu mình đi chơi coi bộ vui dữ à nghen.
Tôi toét miệng cười, buông một câu thăm dò cân lượng đối tượng: - Ờ, cháu còn nhỏ mà nói chuyện hay ghê vậy đó. Chú cháu mình ngồi còn có nhiều chuyện vui nữa, vậy Hà Long đã có bạn trai chưa?
- Ui thôi chú ơi, cháu còn phải lo học hành. Đâu giống mấy đứa trong lớp, mới có chút xíu mà cặp đôi, hẹn hò tùm lum.
Chà, coi bộ cũng khó đây; nhưng ăn thua là ở chỗ mình gan mờ. Cố lên! Ngồi xa nhau câu chuyện mới đầu còn râm ran, càng về chiều theo con nước lên gió càng thổi mạnh khiến câu chuyện đang hứng thú chợt trở nên khó khăn. Chính Hà Long chủ động đi lại phía tôi:
- Chú ơi, mình ngồi xa quá nói chuyện nghe không rõ. Hồi nãy giờ cứ gân cổ nói bây giờ mới thấy mệt.
- Ừ, cháu lại bên chú mà ngồi nè.
Tui bắt đầu thực hiện quỷ kế của mình:
- Cháu biết tạI sao mà câu không được cá chưa?
- Cháu câu cũng giống ngườI ta mà, mồI của cháu ngon lắm đó!
Nghe con nhỏ nói mà tôi không tránh được phì cười:
- Chú biết rồI, “mồi” của cháu là hết xẩy rồi. Nhưng câu cá đâu phải chỉ có mồi mà thôi, còn cần câu nữa, còn cách nhấp câu nữa... đủ thứ trên đời luôn.
Con nhỏ Hà Long xoe mắt nhìn tôi, chắc lâu rồi nó mớI nghe một người kể về chuyện đi câu kiểu như tôi, cứ chỉ cây mít mà lại đi thao thao về chuyện cây xoài.
- Cái cần câu cháu mua là loại tốt đó chú.
Mặt tôi bắt đầu ánh lên cái vẻ bí hiểm của lối nói đầy ngụ ý:
- Xì, con nói sao chớ, chú thấy thằng cha nào bán cho con là chả bán cái cần câu dởm đó. Cần câu của chú mới là cần câu tốt đây.
Vừa nói tôi vừa dạng hai chân ra, chĩa háng về phía Hà Long. Tội nghiệp con nhỏ mắt tròn xoe nhìn tôi, hết liếc cái cần câu tôi đang cầm trên tay lại quay sang nhìn giữa hai chân tôi. Hà Long chẳng hiểu là tôi đang định “giới thiệu sản phẩm” đang nằm chụ ụ một đống trong quần.
- Chú Ngạn ơi, chú tập cho cháu câu đi.
- Thôi để chú tập cho.
Thật tự nhiên, cánh tay phải tôi choàng qua vai Hà Long nắm tay nhỏ tập nhấp cần câu. Nhấp mãi mà vẫn chưa được như ý:
- Tay cháu cứng quá, thiệt là khó tập.
Con nhỏ xụ mặt xuống: - Nhưng chú phải tập được cho cháu cơ.
- Ừ, thì để chú tập – Tôi làu bàu ra vẻ đây là chuyện mệt nhọc lắm đây, thiệt ra trong bụng thì mừng muốn chết đi được. Tôi liền đưa nốt cánh tay trái còn lại choàng qua phía trước ngực con nhỏ, phụ cầm cái cần câu. Thiệt là may làm sao, chú cháu tôi giựt ngay lên được một con cá chép.
- Chú Ngạn, kiểu câu mới này hay à nghen.
Sao mà không hay được chớ, lần này tôi xài tới hai tay mà chỉ để câu có 1 con cá! Cứ vậy mà tôi tập con nhỏ Hà Long câu cá, cánh tay trái tôi cạ qua cạ lại cặp vú trái ổi của con nhỏ. Lâu lâu làm như bị mỏi, cánh tay trái lại thả lên háng con nhỏ miết dọc theo đùi non vài cái. Chẳng hiểu làm sao được một lúc, con nhỏ cứ chờm tới săm soi cái lưỡi câu, cả lồng ngực Hà Long chận hẳn lên cánh tay tôi, mỏi ơi là mỏi vậy đó.
- Cháu ngồi ngay lên cho chú coi. Ừm, chờm tới chờm lui coi chừng cá chạy hết bi giờ.
Hà Long sửa lại thế ngồi, thì cả thân người con nhỏ cũng vừa lọt thỏm trong vòng tay của ông chú kính yêu. Tất cả mọi chuyện đến lúc này vẫn diễn ra một cách tự nhiên, “con cá Hà Long” của tôi đang từ từ lượn lờ trước lưỡi câu quỷ kế. Mặt con nhỏ từ từ đỏ bừng lên, tôi làm bộ chăm chú nhìn vào lưỡi câu tránh những cái liếc sắc như dao lam thăm dò của con nhỏ 14 tuổi này. Trời càng về chiều gió càng thổi mạnh, những cơn sóng của đoạn sông vắng lao xao hẳn, con nước bắt đầu lên.
- Chà, Hà Long có thấy lạnh không cháu. Chú thấy cháu nổi da gà rồi đó.
Con nhỏ ngửa đầu lên trả lời: - Chú khỏi lo, ngồi như vậy thì còn làm sao mà lạnh được.
Làm như vô tình, tôi khẽ cuối đầu xuống nhìn, môi tôi dập mạnh vào môi nhỏ. Như có nam châm, bốn cánh môi chạm vào nhau không chịu rời ra. Thừa thắng xông lên, tôi mút mạnh cặp môi ửng hồng của nhỏ, Hà Long ú ớ trong họng như định nói cái gì đó. Chuyến này cờ đến tay mà không phất là ngàn năm ân hận, chú cháu tôi từ từ buông hẳn cái cần câu, hai tay tôi siết chặt lấy cái thân hình thiếu nữ thơm mùi nguyên trinh kia. Bây giờ mà có câu được vàng ký tôi cũng bỏ, huống chi mấy con cá nhép.
Tiến nhanh nhưng không mạnh, tiến vững chắc nhưng không cần lên... tới đâu cả. Tôi nghe người ta nói, hết 90% những vụ hiếp dâm là những vụ làm tình thiếu phương pháp. Đối tượng chưa được rô - đa mà ta cứ đòi nổ máy, đối tượng chưa nóng người mà ta cứ thúc phải đua - vậy là phải hỏng thôi!
Hai bàn tay của tôi ôm chặt cặp mông dậy thì mới trổ trái bưởi của nhỏ, lưỡi tôi liếm liên hồi kỳ trận, thiệt là tội hết sức cho cái vòng eo nhỏ bé yếu ớt của Hà Long: nó cứ uốn qua lật lại như cọng bún bà Tư bán ngoài chợ mỗi sáng. Khuôn mặt bầu bĩnh của nhỏ trở nên ngây dại hẳn, chỉ có ánh mắt biêng biếc Hà Long lại càng lấp lánh nhìn tôi. Lật đật tôi vội ép con cu ngay vào lỗ mà ấn, nhưng cái lỗ 14 tuổi này sao mờ quá chật hẹp tôi không tài nào ấn sâu vào được, mặc dù nước đã chảy lênh láng.
- Chú Ngạn, ah .. ah, đau con quá chú ơi!
- Xì, hổng có sao đâu mà. Nằm ngoan nào, để chú thương chút xíu coi.
Tôi lạI đẩy cần câu của tôi vào. Rút kinh nghiệm giấc mơ hồi trưa, tôi không chụp giựt quất liền mà từ từ hưỡn đãi, tuần tự xông tiến. Con nhỏ uốn qua éo lại đã đời, nước nôi chảy muốn trôi cái quần xi líp, tôi mới thọc vô. Trăm sự thành bại là do công đoạn cuối cùngnày, tôi ép chặt hơn nữa, rồi cong mông dập mạnh một phát:
- "PHỰC!"
- Chú Ngạn ơi, ah .. ah, đau con quá chú ơi!
- Ời ơi Hà Long, đau chú quá Hà Long ơi.
Sau khi nhấp cái cần câu thịt một chầu đã đời, con cá hơn 40 kg bên dưới cũng giãy giụa chán chê, tôi nảy ra một thắc mắc vĩ đại: trong phim trong truyện ngườI ta kể là thích chơi đường hậu môn bởi nó ôm chặt cái cần câu thịt hơn, các sự phụ của tôi cũng bảo vậy. Qua thực tế lần này tôi mới thấy, chắc mấy chả đụng chim bà già 80 nên mới thích thọc vô cửa hậu, thử bữa nào mấy chả quất phải chim con gái 14 thì... bảo đảm là mê tơi rụng rún!
Tôi chỉ cái con cu to chần dần của tôi:
- HồI nãy chú nói cái cần câu của chú tốt là chú nói cái cần câu này nè - Vừa nói tôi vừa đưa hai tay ra, một tay bóp cặp vú trái ổi của Hà Long, tay kia xoa xoa con chim mớI ra ràng của bé, rồI nói tiếp: - Chưa khám là chú đã biết mồi của Hà Long là mồi ngon mà, chú giỏi chưa?
- Ứ ừ, Hà Long bắt đền chú Ngạn đó. HồI nãy chú Ngạn nói bóng gió như vậy thì ai mờ hiểu được chớ.
“Con nhỏ này ngộ chưa?!” tôi tự nhủ: hồi trước đến giờ nó kêu mình bằng chú xưng con, bây giờ mình mớI “đẩy’ nó một phát là nó làm rớt chữ con rồi, bày đặt khơi khơi xưng tên nữa chớ. Được thôi.
- Hehe, hehe! hồi nãy chú mà nói thẳng ra như vậy thì Hà Long có còn ở đây không, hay là chạy về nhà mất tiêu rồi.
- Sao mà cái chỗ đó đau quá chú ơi! bây giờ mình làm sao hả chú?
- Hà Long yên tâm đi, để chú coi kỹ nào.
Lần này thì tôi mạnh dạn tụt quần em ra, tay tôi được dịp mân mê thoả chí. Vừa xoa xoa lên cái mồng của nhỏ tôi vừa hỏi:
- Từ từ nào, hết đau chưa? để chú mát xa chỗ đó một lát là hết đau liền hà.
- Cũng đỡ đỡ rồi chú - Mắt Hà Long bắt đầu lim dim trở lại, giọng nói trở nên nhẹ bỗng.
- Hồi nãy là mát xa bên ngoài, giờ muốn hết đau hẳn thì mình phải mát xa bên trong. Hà Long có chịu cho chú làm không?
- Ứ ừ, t ại chú làm Hà Long đau đó. Hà Long hổng biết nữa, chú làm sao thì làm, miễn hết đau chỗ đó là được rồi. Hà Long bắt đền chú đó.
- Thôi được rồi, để chú đền cho - Lần này bình tĩnh hơn, chủ động hơn, cái cần câu thịt của tôi lại chui cái ót vào chim con nhỏ. Mặc tình Hà Long rên rĩ: ah...ah… ch ú Ngan ơi! Ah...ah… Đền nè… đền nè…hết đau chưa… hết đau chưa… ah…ah…
Bước qua trận nhấp câu thứ nhì xong là con cu tôi xuội lơ cán cuốc, tôi lại lấy cái khăn mùi xoa hồi trưa đem theo chùi chim cho Hà Long đầy nâng niu, cẩn thận. Hà Long giương đôi mắt biếc nhìn tôi một trời ưu ái.
Chú cháu tôi lại nắm tay dung dăng dung dẻ dắt nhau đi về, vậy là xong một bữa câu cá đã đời. Hà Long đi có chậm hơn hồi trưa, dâm thuỷ trong chim con nhỏ cộng với tinh dịch của tôi còn đọng bên trong bắt đầu ứa ra làm nhớt rợt quần xi líp con nhỏ. Tướng đi Hà Long cũng có đổi so vớI trước, tôi nghe người ta nói, “ngã 3 đường làng” em nào bữa đầu mới khai trương cũng vậy, hổng biết có đúng không nữa.
Từ bữa đi chiều hôm ấy, cách vài ngày chú cháu tôi lại đi câu một lần, có bữa chỉ cần một cái nháy mắt là Hà Long mau mắn chuẩn bị mồi cần lẽo đẽo đi theo chú Ngạn ngay, chuyện như vậy diễn ra suốt 3 tháng hè của Hà Long.