PDA

View Full Version : Đêm Giao Thừa (Tác giả: Con Đường Hoa)



Congtu
04-23-2010, 04:15 AM
ĐÊM GIAO THỪA

Tác giả: Con Đường Hoa
E-mail: nhatanh02010***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)
CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


Bố của Lợi có một người anh ruột tên là Dương vào năm 1954, tập kết ra Bắc và cưới vợ ở Hà Nội. Hai vợ chồng sinh được mỗi một cô con gái rượu năm nay được 20 tuổi, đặt tên là Nguyễn Trần Ngọc Huyền. Gia đình bác Dương hiện nay trú ngụ tại một căn hộ rất sang trọng và đầy đủ tiện nghi ở trong một con hẽm trên đường Huyền Trân Công Chúa, Quận 3 – Thành phố Hồ Chí Minh. Chị Huyền là sinh viên trường Cao đẳng Sân khấu – Điện ảnh Thành phố. Hai vợ chồng bác Dương đều cùng giữ chức vụ lãnh đạo cấp cao của hai xí nghiệp xuất khẩu thủy hải sản quốc tế của thành phố nên hầu như mấy khi ở nhà. Vào dịp Tết Nguyên đán năm học lớp 10, được nghỉ Tết hai tuần, theo chỉ dẫn của chị Hai Hảo, lần đầu tiên lên Sài Gòn ghé thăm và ở lại nhà bác Dương, Lợi gần như choán ngợp trước gia cảnh giàu sang, tráng lệ của gia đình bác : từ salon, giường tủ cẩm lai, tivi, đầu video, tủ lạnh, máy điều hòa…cho đến nội thất trang trí khung hình cẩn bằng xà cừ hay in lụa trông thật đẹp mắt. Trong nhà chỉ có hai vợ chồng bác, chị Huyền, bà quản gia và nếu tính luôn cả Lợi thì vẫn không thể nào ở hết số phòng trong nhà từ tầng trệt lên đến lầu hai. Khi Lợi đến nhà thì vợ chồng bác Dương đều đã đi công tác ở Singapore, qua Tết mới về ; ở nhà chỉ còn chị Huyền và bà quản gia mà thôi. Được hai ngày thì bà quản gia đi về quê ở Bến Tre ăn Tết ; vậy là trong ngôi nhà nguy nga, đài các ấy chỉ còn mỗi hai chi em chú bác ruột Nguyễn Trần Ngọc Huyền và Nguyễn Hùng Lợi, hơn kém nhau 4 tuổi. Tính tình chị Huyền rất vui vẻ, thân thiện, quan hệ bình thường với mọi người ; do ít có thời gian tiếp xúc với nhau cho nên Lợi cũng chưa hiểu hết được chị Huyền. Từ ngày bà quản gia về quê ăn Tết rồi, cứ sáng ra, chị Huyền đưa cho Lợi những 50.000 ( một số tiền rất lớn) để Lợi tự xoay sở, ăn uống trong ngày và mua một số thực phẩm dự trữ trong nhà mà chị cần. Chị giao cho Lợi một cái xe Honda Dame để đi tới đi lui hoặc đi chơi tùy ý. Gần một tuần rong ruỗi từ nhà bác Dương ra chợ hoặc thông ra đường lớn, Lợi đã thuộc làu tất cả mọi đường ngang nẻo tắt ngoằn ngoèo phân xẻ như bàn cờ vì Lợi còn hơi nhát, không dám đi ra đường lớn, chỉ nhằm đường hẻm mà đi. Vì được nhà trường cho nghỉ Tết sớm và nhiều (những một tháng lận) nên ngày nào cũng như ngày nào, chị Huyền cũng đều rong chơi đàn đúm với nhóm bạn của chị : hết picnic, sinh nhật lại dạ hội, vui Xuân…Đêm nào cũng vậy, có sớm lắm thì cũng phải 11 giờ, chị Huyền mới về đến nhà. Chính đây là nguyên do xui khiến chị Huyền suýt nữa là mất cả cuộc đời con gái bởi bọn du đãng nếu bọn chúng không tình cờ gặp Lợi giữa đường và đây cũng chính là tác nhân đưa đẩy hai chị em Huyền và Lợi cùng nhau đến với mối tình loạn luân tội lỗi ngay trong đễm giao thừa. Do có yếu tố di truyền giống mẹ nhiều hơn nên chị Huyền nói giọng Hà Nội rặc sệt. Nhan sắc chị tuy không kiêu sa đài các như những cô gái thành phố nhưng ngược lại chị rất duyên dáng và mặn mà bởi nước da ngăm đen của chị. Thân thể, vóc dáng chị không mập cũng không ốm, tuy thấp nhưng vừa người và rất có da có thịt. Mái tóc uốn xiton phủ xõa ngang vai do lúc nào cũng được chăm sóc cẩn thận nên thật mượt mà, óng ả, mềm mại, óng ả và thướt tha, luôn cột gọn lên bằng sợi vải thun nhiều màu. Vầng trán chị thấp, hai hàng lông mày đậm đen nằm vắt ngang trên cặp mắt tuy nhỏ nhưng đen láy, cong vút hai hàng mi sắc lẻm như dao cau, đúng là cặp mắt “trời trong liễu rũ hồ thu xanh rờn”. Sống mũi chị Huyền thấp nhưng nhỏ gọn, cân đối giữa hai gò má nhô cao hai lưỡng quyền ở hai bên. Hai bờ môi chị mỏng, thắm đỏ , mềm mại và hơi dảnh lên kết thành hình một trái tim khêu gợi. Tuy thấp người nhưng vầng cổ của chị lại cao và lộ rõ ba ngấn, trông thật là nữ tính và có chút gì đó hoang dại. Điểm đặc biệt nhất nơi cơ thể chị Huyền là hai gò ngực căng tròn và đầy đặn, kết nối với những đường nét gợi cảm từ hai bờ vai đầy đặn, hai vòng eo thon thả, hai bờ mông no tròn, cặp đùi gợi dục tạo thành một tấm thân con gái đồng trinh tuyệt mỹ và hấp dẫn. Mái tóc đó, khuôn mặt đó, đôi môi đó và tấm thân đó đã khiến Lợi chết mê chết mệt trong cái đêm giao thừa về sáng của mùa xuân mà nó mới vừa được 16 tuổi…

Ngày giao thừa, cũng như mọi ngày khác, chị Huyền cũng không thể nào có mặt ở nhà được. Mới có 7 giờ sáng, chị đã ra khỏi nhà sau khi dúi vào tay Lợi 50.000đ như mọi khi và thêm 50.000đ lì xì Tết. Còn lại một mình trong nhà, sau khi xem xong hai bộ phim xã hội đen, chẳng biết phải làm gì cho hết ngày, Lợi nấu cơm trưa ăn với thịt heo kho trứng ( món này do chị Huyền làm vào lúc sáng sớm nay) rồi lăn ra ngủ một giấc đến chiều. Tỉnh dậy, lúc đó đã là 4 giờ, Lợi lòng vòng đi lên hai tầng lầu rồi xuống tầng trệt một chập để giết thời gian. Nó nghĩ “bây giờ, nếu ở Bà Rịa thì vui biết mấy ? Tự nhiên lại đâm đầu lên ở trong cái nhà mồ này chi không biết ?”. Bỗng dưng, Lợi muốn khóc dữ dội vì nhớ nhà, nhớ chị Hảo, nhớ chị Hoàng, nhớ chị Hường vô cùng, không sao tả được. Giá như bây giờ có thể đi về Bà Rịa được thì dù có chết, Lợi cũng sẽ đi về ngay? Sau khi ăn cơm tối với thịt kho dưa giá và canh khổ qua ( Lợi tự nấu ), ngó đồng hồ thấy đã gần 7 giờ, Lợi dắt xe Honda ra khỏi nhà, dự định sẽ vào một cái quán nào đó uống café và mua một phong pháo trung để về đốt cúng giao thừa. Sau khi khóa cửa nhà và cổng ngoài cẩn thận, Lợi chạy xe ra đường lớn. Nó không dám chạy xa, được khoảng 1 km thì nó vào một cái quán cóc bên đường và gọi một ly café đá. Chủ quán là một người đàn ông đã lớn tuổi ; ông ta mang café ra cho Lợi rồi ngồi tán hươu tán vượn với nó đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nữa tiếng đồng hồ sau, giã từ ông chủ quán café, Lợi sang tiệm tạp hóa bên cạnh mua một phong pháo trung. Lúc nó quay ra lấy xe chạy về, do chạy chậm nên nó nhìn thấy rõ phía trước có một chiếc xe máy đậu sát lề ; trên xe có 3 người và người ngồi sau vẫy tay ra hiệu cho Lợi ngừng xe. Nhờ chổ đó gần đèn đường nên khi đứng lại, Lợi suýt nữa giật mình la lên vì trên chiếc xe máy nọ, người ngồi giữa chính là chị Huyền – người chị chú bác ruột của nó – đang trong tình trạng say khướt, không còn biết trời trăng mây gió chi cả. Người cầm lái tóc đinh và người ngồi sau tóc dài đều là hai thanh niên mặt mày bặm trợn, ra dáng vẻ dân không đàng hoàng. Tên tóc dài hất hàm bảo Lợi :
- Thằng nhóc, gần đây có cái nhà trọ nào không mậy ? Đưa bọn anh đến đó, được chứ ?
- Được chứ ! Ở ngay trong con hẻm kia kìa nhưng mà các anh phải chi vài chục lì xì nhé!
Trong đầu óc Lợi lúc này đang tính toán mưu kế để giải thoát cho chị Huyền vì nó thừa biết rằng hai tên du đăng này kiếm nhà trọ lúc này là để làm gì rồi. Khi Lợi vẫn còn đang suy nghĩ thì thời may, tên tóc dài la lên :
- Chết mẹ! Tao làm rớt gói hàng của đại ca rồi! Tính sao đây ?
- Đm, có thiệt không đó ? Mày tới số rồi. Thôi, mình quay lại kiếm coi!
- Ê nhóc, tụi tao nhờ mày chở giùm con nhóc này đến nhà trọ trước rồi quay lại chổ này đón tụi tao nghe không ?
Lợi mừng như là hơn cả bắt được vàng. Nó nhẩm tính là từ con hẻm cách đó 20m bên trái chạy về đến nhà có nhanh lắm cũng phải 10 phút và dĩ nhiên là không được quẹo sai đường ; nếu không thì…
- OK, hai anh yên tâm đi!
Thằng tóc dài rời khỏi yên xe và dìu chị Huyền sang ngồi lên yên sau xe của Lợi
- Lẹ nghe mậy, tụi tao chờ ngoài này đấy!

Hai tên du đãng quay xe lại chạy mất thì Lợi tay phải cầm tay lái chiếc xe Honda Dame cũng bắt đầu rồ ga lên đường, tay trái quặt ra sau ôm giữ chị Huyền. Khi xe đã rẻ vào con hẻm, Lợi mới bắt đầu cảm thấy run. Tuy gió lạnh nhưng mồ hôi xuất ra đầy người Lợi như tắm. Đây là lần đầu tiên Lợi phải đương đầu với chuyện sống chết trong cuộc đời, quả là một thử thách quá lớn đối với Lợi, một thằng con trai mới có 16 tuổi. Mấy lần, tay phải của Lợi lạng quạng suýt nữa là đâm vào lề đường nhưng cũng may là đường vắng nên xe Lợi chạy khá nhanh và chỉ sau 7 phút lưu thông ngoằn ngoèo trên các con hẽm, nó chở chị Huyền về đến nhà an toàn. Nó tắt máy xe, không quên ngoáy lại ngó phía sau rồi dựng tó, để chị Huyền nằm úp lên yên xe ; nó lấy chìa khóa ra mở ngược tay ổ khóa cổng bên trong. Xong rồi, Lợi vận dụng hết sức bình sinh bế chị Huyền và chay nhanh vào bên trong, đặt chị nằm đại trên hành lang tối hù ; nó trở ra dắt xe vào sân rồi bóp ổ khóa cổng lại. May là hai bên nhà bác Dương từ 10m đổ lại, các nhà đều đã tắt hết đèn hành lang nên không ai trông thấy Lợi và chị Huyền về nhà như thế nào cả. Lúc này, Lợi mới hoàn hồn và bình tâm trở lại. Nó tiếp tục dùng chìa khóa mở cửa chính vào phòng khách, dắt xe vào trong rồi tiếp tục bế chị Huyền thẳng lên trên lầu sau khi đã khóa kỹ cửa lại cẩn thận. Lên đến phòng ngủ chị Huyền, lúc bấy giờ Lợi mới cảm thấy lưng áo nó lành lạnh, ươn ướt bởi một chất dịch nhầy nhụa thấm từ bên ngoài vào. Thì ra, lúc ngồi sau yên xe của Lợi chạy về nhà, có lẽ do thấm gió lạnh và bị động mạnh, thành thử ra chị Huyền đã nôn hết tất cả những gì ở trong bụng chị ra ngoài. Việc đầu tiên là Lợi đặt chị Huyền xuống nền gạch bông rồi cởi nhanh chiếc áo chemise trắng nó đang mặc ; tiếp theo, nó nhanh chóng cởi chiếc áo kiểu bằng vải soa trắng lúc này đã bị dơ của chị Huyền. Nó bế chị nằm lên chiếc giường nệm trãi drap màu xanh dương. Lợi thản nhiên cởi hết tất cả những gì có ở trên người chị Huyền : từ quần Jane, nịt vú cho đến quần lót. Nó mang hết tất cả quần áo dơ của nó và chị Huyền sang phòng tắm, cởi quần dài và quần đùi của nó, cho hết vào máy giặt rồi dùng vòi hoa sen xịt nước tẩy rửa những chất ô uế trên người do chị Huyền làm ra. Lợi lau khô người, về phòng ngủ của nó cạnh phòng chị Huyền, mặc vào người cái quần đùi vải kaki và chiếc áo thun trắng ngắn tay. Sau đó, Lợi mang vào phòng chị Huyền một cái thau nước sạch và hai cái khăn. Nó vắt nước một cái khăn, lau sạch sẽ khắp người chị Huyền và dùng cái khăn thứ hai lau khô lại. Nó đứng dậy, mở tủ quần áo lấy ra một cái áo đồ bộ vải bông màu nho cài nút, một cái quần lửng cùng loại, luôn cả nịt vú và quần lót. Lợi từ từ mặc quần áo cho chị Huyền đàng hoàng ; sau đó, nó lấy một cái khăn khác vắt nước ấm rót từ bình thủy dưới bếp rồi dấp lên trán chị. Cách làm này, Lợi học được ở mẹ mỗi lần bố uống rượu say. Nhìn đồng hồ, nó thấy chỉ 8h30 nghĩa là đã gần một giờ kể từ khi bắt đầu giải cứu chị Huyền chạy thoát về nhà. Dĩ nhiên, lúc này nó không còn cảm giác run sợ nữa vì nó và chị Huyền đã được cố thủ an toàn trong một “pháo đài” vững chắc và hiên ngang. Lợi thầm nghĩ chả biết hai cái thằng du côn kia có đi kiếm mình hay không? Lúc này, khuôn mặt chị Huyền đã có phần tỉnh táo hơn, tuy vậy chị vẫn ngủ say sưa. Lợi toan đứng dậy về phòng ngủ thì chị Huyền bổng khẽ cựa mình, tỉnh giấc…
- Ủa, chị về nhà hồi nào vậy ? Với giọng ngơ ngác, chị Huyền hỏi
- Chứ chả nhẽ chị muốn vô nhà trọ ? Lợi đùa
- Vô nhà trọ làm gì cơ chứ ?
Lợi kể lại tất cả mọi diễn tiến sự tình câu chuyện cho chị Huyền nghe. Nghe đến đâu, sư kinh ngạc sững sờ hiện ra trên khuôn mặt chị đến đó.
- Chị với tụi bạn vào nhà hàng liên hoan. Chị uống nhiều quá lại không ăn gì cả nên gục lúc nào chả nhớ.
- Chị đói không ? Em lấy cơm cho chị ăn nghe?
- Em nấu cho chị gói mì và khui cho chị chai xá xị đi, chị khát nước ghê gớm!

Lợi xuống nhà bếp, đun một ít nước sôi và mở tủ lạnh lấy ra một gói mì tôm hảo hạng cùng với một khoanh chả lụa và một ít hành ngò. Nó xé giấy bao, cho vắt mì vào một cái tô rồi dùng dao thái khoanh chả lụa thành từng miếng nhỏ và xắt hành ngò để lên trên mặt vắt mì. Khi nước sôi, nó chế vào tô mì, lấy nắp đậy lại cho mì chín rồi lấy một cái ly, mở tủ lạnh cho vào một ít đá viên, khui một chai xá xị con cọp rót vào ly. Một chập sau, Lợi lể mễ bưng tô mì và ly nước ngọt lên phòng ngủ chị Huyền nơi lầu 2. Chị Huyền bưng tô mì, ngồi trên giường ăn ngon lành và quá đói. Ăn xong, chị cầm ly nước ngọt Lợi đưa cho và tu ực một hơi cạn sạch.
- Thế còn xe của chị để đâu rồi ?
- Xe thì chị nhớ ra rồi! Lúc chiều, xe của chị bị ngộp xăng, tắt máy liên tục nên chị đã gửi ở nhà nhỏ bạn rồi đi chung xe với nó.
- Thật em chả hiểu bạn bè của chị như thế nào cả ? Lẽ ra, thấy chị uống say như vậy thì họ phải đưa chị về nhà mới phải chứ ? Ai đời, họ lại vô tình để chị lọt vào tay hai thằng lưu manh. Nói thật, em chả phải tài giỏi gì đâu. Nếu hai thằng kia không tình cờ thấy em thì em cũng không thể nào biết được là chị đang gặp nguy để mà ra tay giải cứu đâu. Chị phải xem lại tính cách của nhóm bạn chị đi!
Chị Huyền giọng gần như muốn khóc :
- Khốn nạn, chị không ngờ tụi bạn chị lại vô tâm như vậy ? Ngày mai, em chở chị đi lấy xe rồi chị sẽ chửi cho chúng một trận. Chị sẽ không giao du với chúng nữa. Tết này, chị ở nhà vui Xuân với em nghe!

Lợi dọn dẹp tô và ly mang xuống bếp, rửa tay sạch sẽ rồi trở lên phòng chị Huyền. Trong nhà bác Dương tuyệt nhiên không hề có muỗi nên phòng nào cũng đều không giăng mùng, chỉ có đặt giường cẩm lai trên trãi đệm mút dày phủ drap cùng với gối nằm, gối ôm và mền đắp. Lợi đến bên giường vừa đúng lúc chị Huyền nhớm đứng dậy ; không ngờ, chị thấy sây sẫm mặt mày, lảo đảo muốn té và Lợi nhanh tay ôm chụp chị kịp. Chị Huyền vì sợ té nên ôm chặt lấy thằng em họ, ngã úp người xuống nên đè Lợi té ngã xuống đệm. Lúc ấy, đôi môi của chị Huyền bất cẩn quẹt lên đôi môi của Lợi giống như là một nụ hôn khiến Lợi chỉ trong chớp mắt đã cảm thấy xốn xang và rung động con tim. Nó ngồi dậy, đỡ chị Huyền nằm lên ngay ngắn, trải tấm mền con rồng màu xanh ra đắp lên người chị. Nó nói :
- Thôi chị ngủ đi, đừng có đi đâu nữa !

Nó đi về phòng của nó bên cạnh nhưng cứ nằm trằn trọc mãi trên giường, không sao ngủ được vì nụ hôn môi bất chợt giữa nó và người chị họ chú bác ruột. Lúc ấy, nó mới cảm nhận được sự mềm mại, đầy đặn của thân thể chị Huyền ; chứ còn hồi nãy, chính tay Lợi đã cởi hết quần áo của chị, lau sạch sẽ cho chị rồi lại mặc quần áo khác cho chị, dĩ nhiên là đã nhìn thấy hết toàn bộ thân thể chị nhưng Lợi vẫn thấy thật bình thường hơn là một sự đụng chạm bất ngờ nhỏ nhặt. Nó biết chị Huyền là chổ bà con ruột thịt ; nếu có gì thì mang tội rất lớn với bác Dương nhưng đối với Lợi thì chị ruột cũng còn không bỏ qua, huống hồ là chị họ. Còn chị Huyền thì cũng không sao chợp mắt được. Rõ ràng, đêm nay không thể chối cãi được, dù muốn dù không, dù tài giỏi hay dốt nát thì thằng em họ của chị cũng chính là anh hùng cứu tinh cho cuộc đời con gái trong trắng của chị suýt chút nữa bị bọn du đãng cướp mất. Lúc này, chị Huyền mới nhận ra được là chị đã được thay quần áo, người chị còn được lau sạch.Không có bố mẹ ở nhà, bà quản gia đã về quê ; vậy thì chắc chắn chỉ có Lợi làm công việc này thôi, chứ còn ai trồng khoai đất này nữa? Chị lần nhớ ra là chị có nôn nhưng không nhớ là nôn lúc nào thôi. Chị ngẫm nghĩ “Chắc là lúc nó chở mình về, mình đã nôn hết lên người nó? Thật tội nghiệp cho thằng nhỏ!”. Chị Huyền cứ đỏ mặt lên, hơi thở mạnh dần, toàn thân cứ nóng ran lên khi cứ nghĩ đến hình ảnh Lợi cởi quần áo của chị rồi lau người cho chị, mặc dù là Lợi chả hề có ý đồ đen tối gì cả nhưng vẫn làm cho chị Huyền thêm phần ngượng ngùng, xấu hổ vì dù sao chị cũng là phận gái, còn nó lại là con trai khác giới với chị. Một chập sau, vì mệt mỏi nên chị Huyền từ từ chìm đắm trong giấc ngủ say sưa…

Lợi về phòng của nó được chừng 20 phút sau thì nghe tiếng chị Huyền thét lên hãi hùng từ phòng của chị vọng qua. Nó lật đật chạy sang thì thấy chị Huyền dáng vẻ sợ hãi, ngồi thừ người trên giường. Lợi vừa ngồi xuống giường thì chị Huyền đã vòng tay ôm chặt lấy nó. Chị nói như khóc :
- Chị sợ quá! Chị nằm mơ thấy hai cái thằng kia…
- Thôi, chỉ là mơ mà, sợ làm gì chứ? Lợi lần tay vuốt tóc chị, vỗ về.

Tình cờ, Lợi thấy hột nút áo ngực chị Huyền bị bung ra. Có lẽ là nó sơ ý khi nãy mặc quần áo cho chị. Lợi thản nhiên lần hai bàn tay lên gài nút lại cho chị nhưng chị Huyền lại đỏ mặt và dùng hai tay chụp hai tay nó lại.
- Em làm gì vậy ?
- Có làm gì đâu ! Em cài lại nút áo của chị bị bung ra mà !
- Thì cài lại nút áo cho chị cũng là làm, có phải không? Vậy mà còn chối là chẳng có làm gì! Chị Huyền đùa, đưa Lợi vào bẫy.
- Nè, chị hỏi thiệt! Em cứu chị thoát khỏi bọn du đãng, vậy em là ân nhân của chị. Em muốn chị trả ơn thế nào thì cứ nói. Điều hệ trọng là từ mai trở đi, em không nên ra khỏi nhà vì sợ bọn chúng nhớ mặt sẽ trả thù đấy.
- Em biết rồi nhưng em muốn hôn chị, chị có cho không ?
Lợi ý chỉ muốn nói đùa thôi nào ngờ, chị Huyền lại trả lời thiệt :
- Em nói thiệt ?

Chị Huyền khẽ lim dim cặp mắt, ra dáng vẻ chờ đợi. Thấy cử chỉ của người chị họ thật đáng yêu, cầm lòng không được, Lợi từ từ kề sát mặt và hôn nhẹ vào mái tóc phủ xỏa ngang vai bồng bềnh, óng ả, tha thướt, mềm mại, mịn màng và êm ái như nhung của chị. Tuy chị Huyền xấu hổ, e thẹn, đỏ cả mặt nhưng chị vẫn cố gắng dạn dĩ hôn trả vào tóc, vào tai thằng em. Khi đôi môi của Lợi bắt đầu hôn lần xuống trán và hai bên mang tai chị Huyền thì cũng chính là lúc hai cánh tay của nó khẽ cử động ôm siết nhẹ lấy vòng lưng đầy đặn, thon thả, mềm mại của chị. Chị Huyền và Lợi âu yếm hôn qua hôn lại từng cái một trên khắp khuôn mặt của nhau trong hơi thở hổn hển và nhịp tim dồn dập. Từ trán, Lợi hôn xuống cặp mắt cong vút hai hàng mi của chị Huyền ; rồi từ cái sống mũi thấp của chị, nó hôn sang hai gò má ngăm đen nhô cao hai lưỡng quyền. Thân thể chị Huyền càng lúc càng mềm đi, thả lỏng, ngây ngất trong vòng tay ôm của Lợi. Lợi đâu có biết rằng hai thằng du đãng khi nãy đã goi thêm hai tên nữa và hơn một tiếng đồng hồ từ nãy đến giờ, chúng chạy xe cứ quần qua quần lại con hẽm để tìm cho ra cái thằng nhóc tì khoảng 15, 16 tuổi dám cả gan phổng tay trên ma cướp mất “con mồi béo bở”của chúng. Dĩ nhiên, chúng không thể nào lục soát từng nhà được ; do đó, chúng không thể nào ngờ được rằng lúc này, trong ngôi nhà hai lầu sang trọng mà chúng chạy qua chạy lại 3, 4 lần, “thằng nhóc” chúng tìm đang cùng với “con mồi” của chúng hôn nhau âu yếm, say sưa. Hai cánh tay chị Huyền giờ đã ôm níu qua sau gáy của Lợi và hai chị em đang từ từ ngả người nằm xuống tấm đệm ấm êm trải tấm drap màu xanh dương thật dịu mắt. Lợi nhã nhặn gối đầu chị Huyền lên chiếc gối tai bèo trắng tinh như cuộc đời con gái của chị. Khuôn mặt nó kề sát vào khuôn mặt người chị chú bác ruột và chị Huyền đang chờ đợi một động thái khác của nó. Cặp mắt đẹp của chị khẽ nhắm lại khi đôi môi Lợi đang từ từ nhẹ chạm vào đôi môi mềm mại, mọng đỏ và hơi dảnh lên của chị. Đó là nụ hôn môi đầu tiên hai chị em lén lút, vụng trộm trao cho nhau trong ngôi nhà vắng lặng và yên ả, không hề có lấy một bóng người, ngoại trừ trái tim của hai đứa ra mà thôi. Chị Huyền và Lợi, cả hai chị em đều ngượng ngùng, e thẹn, run rẫy, vụng về nhưng không kém phần hưng phấn, rạo rực, nồng cháy khi trao cho nhau nụ hôn trinh nguyên đầu tiên. Chị Huyền lúc đầu cứ mãi lúng túng mím môi lại, hai bàn tay chị cứ ngắt mạnh vào vai Lợi (lúc ấy, Lợi chẳng hề thấy đau chi cả nhưng qua ngày sau mới cảm thấy ê ẩm) nhưng rồi, càng lúc đôi môi chị càng mở rộng dần ra để đón nhận đôi môi của thằng em càng luồn sâu vào và chị cũng thôi không ngắt vào vai Lợi nữa. Vậy là mối tình loạn luân tội lỗi giữa hai chị em chú bác ruột, Nguyễn Trần Ngọc Huyền và Nguyễn Hùng Lợi chính thức bắt đầu vào lúc 22 giờ 35 phút đêm giao thừa. Bố mẹ và gia đình Lợi cũng như vợ chồng bác Dương, tuyệt đối không ai biết được để mà ngăn cản. Trong thâm tâm, chị Huyền tuy cũng ý thức được rằng chuyện giữa chị và Lợi không được phép làm vì vi phạm đạo đức gia phong nhưng vì hoàn cảnh bố mẹ chị ít khi nào có mặt ở nhà, mặc chị muốn làm sao thì làm ; do xảy ra chuyện vì đi chơi, nhậu nhẹt với bạn bè suýt chút nữa là mất trắng cả cuộc đời nếu không gặp được Lợi, thành thử chị Huyền cảm thấy là việc chị trao thân gửi phận cho Lợi chẳng qua là một cử chỉ tạ ơn, dẫu sao thì Lợi cũng là bà con ruột thịt còn hơn là bọn du đãng giang hồ. Nghĩ vậy, trong lúc yêu đương cùng Lợi, chị Huyền mới cảm thấy thư giãn, thoải mái và nhẹ nhàng hơn. Tuy vậy, đôi khi chị cũng có những phản ứng kịch liệt mỗi khi thấy thằng em của chị có hành động sỗ sàng hoặc là bàn tay của Lợi táy máy, mày mò vào những chổ gợi cảm trên cơ thể chị. Một chập lâu sau, bổng nhiên, chị Huyền đẩy Lợi ra. Chị đỏ bừng mặt, không dám nhìn Lợi mà chỉ nói trong hơi thở hổn hển :
- Đèn sáng quá, Lợi! Em tắt đèn đi! Sáng như thế này, chị ngượng lắm!

Chiều ý chị, Lợi leo xuống giường, tắt ngọn đèn neon trong phòng và mở ngọn đèn ngủ màu xanh dịu lên, thuận tay nó cuộn chiếc áo thun trắng ngắn tay nó đang mặc trên người lên đến vai, cổ, tròng qua đầu rồi lần lượt rút hai cánh tay của nó ra khỏi hai ống tay áo. Nó để chiếc áo thun của nó lên cuối giường nệm, ở trần trùng trục rồi trở lại nằm xuống giường, bên cạnh chị Huyền. Khi Lợi xoay mặt lại tìm khuôn mặt chị Huyền thì chị cũng cùng lúc xoay mặt lại để tìm khuôn mặt của nó. Lần thứ hai này, không biết là ai đã đi bước đầu tiên mà hai đôi môi của hai chị em lại tìm nhau và gắn vào nhau dưới ánh sáng màu xanh mờ ảo của ngọn đèn ngủ. So với lần đầu tuy vẫn còn run rẫy, lúng túng, vụng về, lụp chụp nhưng sự dạn dĩ, tự nhiên, táo bạo có phần trội hơn lúc đầu khiến cho cả chị Huyền và Lợi đều say sưa, ngây ngất, đắm đuối, cuồng loạn. Thật không thể nào hiểu được! Vì từ lúc nhỏ cho đến lớn, chị Hoàng và Lợi gặp nhau lần này là lần đầu với thời gian chưa đầy 15 ngày, vả lại hai chị em trò chuyện tiếp xúc với nhau chẳng được bao lâu ; vậy mà đùng một cái, hai chị em lại yêu nhau một cách nhanh chóng và dễ dàng như vậy, giống như là có duyên tiền kiếp với nhau chẳng bằng. Nhận thấy thằng em chưa gì đã cởi áo, chị Huyền cảm thấy hơi e dè, ngượng ngịu. Lợi lúc này đang mò mẫm, sờ soạng hai bàn tay nơi hàng nút áo của chị Huyền nhưng không phải là gài nút áo cho chị như khi nãy mà là ngược lại, tìm cách cởi ra. Hột nút áo cổ và hột nút áo ngực của chị Huyền vừa bung ra, lập tức chị lần hai bàn tay lên nắm lại. Lợi nhanh chóng cúi xuống âu yếm hôn vào cổ chị Huyền khiến chị xao lãng, mất cảnh giác, vừa lơi hai bàn tay ra là nó tiếp tục chớp lấy thời cơ để mà cởi tiếp hột nút áo thứ ba, thứ tư của chị. Đến khi phát hiện ra thì hột nút áo thứ năm cũng là hột nút áo cuối cùng của chị Huyền đã bi hai bàn tay thằng em cởi hết và bung hai vạt thân áo trước của chị sang hai bên. Chị Huyền giãy giụa, cự nự Lợi một hồi rồi chị cũng im lặng để cho thằng em cởi chiếc áo đồ bộ của mình ; không những thế, chị còn hỗ trợ giúp Lợi bằng cách lần lượt co duỗi hai cánh tay của mình để rút ra hai ống tay áo, hết cánh tay phải rồi đến cánh tay trái. Chẳng mấy chốc, Lợi cầm chiếc áo của chị Huyền để qua một bên trên tấm đệm. Mục tiêu tiếp theo của Lợi trên thân thể chị Huyền là chiếc nịt vú bằng voan trắng hãy còn rất mới đang bó sát và che đậy hai gò ngực căng tròn, đầy đặn của chị. Với thao tác khá khéo léo và điêu luyện, Lợi lần nhẹ hai bàn tay lòn ra sau tấm lưng thon thả, mềm mại của chị Huyền ; tuy hơi khó khăn và trục trặc một chút nhưng chỉ một lát, hai cái móc sắt nhỏ cài hai sợi dây nơi chiếc nịt vú của chị đã bị bung ra. Liền ngay sau đó, chiếc nịt vú của chị Huyền không còn bó sát vào người chị nữa ; từ từ lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống phía dưới và khi ấy, Lợi chỉ việc kéo nhẹ ra khỏi thân thể chị Huyền, để lên trên chiếc áo đồ bộ màu nho của người chị họ. Chị Huyền năm nay mới có 20 tuổi ; chị chỉ mới biết tụ tập bạn bè trai gái để vui chơi mà thôi chứ chị chưa hề có một mảnh tình vắt vai nào cả. Chị chưa hề để cho một thằng con trai nào nắm tay chị, huống hồ là ôm nhau, hôn nhau, sờ mó nhau rồi cởi cả áo ngoài, áo lót như là nãy giờ chị đã cùng thực hiện với thằng em chú bác của chị. Đêm nay, chị và Lợi đã cùng nhau thực hiện những chuyện thật sự ngoài sức tưởng tượng của hai người cũng như của mọi người. Dù muốn dù không thì chị Huyền cũng phải công nhận là Lợi tuy nhỏ hơn chị những 4 tuổi, vẫn chưa trưởng thành lắm nhưng còn hơn cả người lớn ở chổ rất từng trãi, sành sõi, khá thuần thục, điêu luyện trong việc làm cho nó cũng như chị có nhiều cảm giác sung sướng, hưng phấn từ nhục dục thể xác và tình yêu tội lỗi. Lợi dẫn dắt chị từ cõi thiên thai này đến chốn bồng lai khác, khiến chị không còn đầu có đâu mà suy điều hơn nghĩ lẽ thiệt. Lúc này đây, khuôn mặt Lợi đang cúi xuống nhẹ nhàng úp vào giữa hai gò ngực căng tròn, mịn màng, đầy đặn, tràn trề nhựa sống, nhô cao lên như hai hòn hỏa diệm sơn của chị Huyền. Nó dùng môi nhẹ hôn qua hôn lại hai bẩu vú của chị rồi bất ngờ ngậm lấy đầu núm vú phải nút từ từ, còn bầu vú trái của chị thì nó lần bàn tay phải mò mẫm, sờ soạng, nắn bóp. Chị Huyền rên xiết, cặp mắt chị nhắm nghiền, khuôn mặt chị càng lúc càng đờ đẫn khác thường và không ngớt nghiêng qua nghiêng lại. Chị ngượng ngùng, phản ứng lại thằng em bằng cách lần hai bàn tay búp măng mềm mại lên níu mạnh lấy những lọn tóc hơi dài trên đầu Lợi ; tuy vậy Lợi chẳng hề thấy đau đớn chi cả và chỉ một lát sau, từ chổ níu tóc Lợi chị Huyền chuyển sang vò tới vò lui khiến cho đầu tóc nó rối bù lên. Chị Huyền và Lợi tưởng chừng thời gian như ngừng trôi nhưng thực sự thì lúc bấy giờ, ở các gia đình chòm xóm, không khí thật chộn rộn vì những giây phút của mùa xuân mới đang chuẩn bị cận kề với nhân gian. Vậy mà hai chị em vẫn không hề hay biết lời thì thầm của mùa xuân vì hai đứa cứ mãi miết say sưa, đắm đuối, ngây ngất yêu nhau, ân ái cùng nhau, hồ hởi trao cho nhau tất cả sinh lực tuổi xuân mình đang có trong trái tim, trong mọi ngóc ngách của thân thể. Trong ngôi nhà sang trọng của bác Dương, căn phòng ngủ của chị Huyền – người con gái rượu của bác Dương, đêm nay đã trở thành nơi động phòng hoa chúc giữa chị và Lợi. Đúng là một cuộc hôn nhân không cần phải có đám cưới rình rang, không cần phải có hôn thú. Lợi nút vú phải của chị Huyền chán chê rồi lần bàn tay trái của nó lên mày mò, nắn bóp còn miệng nó thì lần sang ngậm và nút lấy đầu núm vú trái của chị Huyền. Hai chị em Huyền và Lợi thiệt đâu có ngờ là bọn du đãng lúc nãy vẫn chưa chịu giải tán và vẫn còn đang hậm hực vì bị một thằng nhóc không những bị nó cho leo cây mà còn bị nó phổng tay trên, hớt gọn “con mồi béo bở” hay “mỹ nhân” của chúng. Chúng dự định là ngày mai sẽ xới tung con hẻm này để tìm cho ra “vị anh hùng”đã dám đối đầu với chúng. Dĩ nhiên, chúng không sao ngờ được rằng lúc này đây, “vị anh hùng ” đang khám phá, thưởng thức và chiềm đoạt tất cả trinh nguyên của “mỹ nhân”. Hai chị em Huyền và Lợi không ngớt lăn qua lộn lại trên tấm đệm trãi drap xanh dương ấm êm, thích thú vô cùng với tất cả yêu thương nồng nàn vô bờ vô bến mà hai chị em trân trọng trao tặng cho nhau ; lúc thì Lợi nằm trên thân thể chị Huyền, khi thì chị Huyền lại đè lên người Lợi. Đây là lần đầu tiên hai chị em cùng nhau bước vào cuộc tình cấm tội lỗi, vụng trộm, lén lút như Adam và Eva bao nhiêu với rất nhiều nỗi niềm say mê, thú vị bấy nhiêu. Tuy vậy, chị Huyền vẫn một mực kịch liệt phản ứng lại thằng em khi nó đang lần hai bàn tay nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ bông màu nho của chị và tuột lần xuống dưới. Chị Huyền cảm thấy diễn biến cuộc tình giữa chị và Lợi càng lúc càng hệ trọng mặc dù chị cũng đã lường trước được trong tư tưởng nhưng chị lại không thể nào ngờ được sao mà nó lại đến với chị quá nhanh như vậy? Do đó khi nó đến, chị Huyền cảm thấy e thẹn và xấu hổ, ngượng ngùng vô cùng vì dù sao chị cũng là phận gái lần đầu mới biết yêu. Tuy chị Huyền phản ứng nhưng chiếc quần của chị cũng từ từ bị Lợi tuột xuống hai bờ mông đầy đặn và cặp đùi no tròn của chị. Không còn có cách nào để phản ứng nữa, chị Huyền đành phải nằm im ; trong khi đó, hai bàn tay của Lợi vẫn cứ tiếp tục cởi hai ống quần của chị xuống qua khỏi cặp giò thon thả và hai bàn chân mềm mại của chị. Chiếc quần bông đồ bộ của chị Huyền rồi cũng cùng chung số phận như là chiếc áo đồ bộ và nịt vú của chị, nằm trơ trọi trên mặt đệm. Vậy là lúc này, trên thân thể chị Huyền chỉ còn mỗi một mảnh vải che thân, chính là chiếc quần lót bằng thun voan trắng hãy còn mới đang che đậy trung tâm “tòa thiên nhiên” tuyệt mỹ của chị, bộ phận quan trọng nhất cuộc đời con gái của chị với chức năng xã hội đó là làm vợ và làm mẹ. Chị Huyền lúc này rất muốn phản kháng nhưng chị hầu như không còn chút sức lực nào cả vì bao nhiêu sinh lực của chị đều đã bị Lợi rút hết. Chị nhắm nghiền hai mắt trong khi thằng em chú bác ruột đang mày mò tuột cởi chiếc quần lót xuống hai bờ mông, cặp đùi, hai đầu gối, cặp giò và hai bàn chân của chị. Lợi thận trọng để chiếc quần lót của chị Huyền lên trên chiếc áo đồ bộ và nịt vú của chị. Lần đầu tiên, chị Huyền không những tỏ ra tình cảm yêu thương Lợi mà chị còn rất nể phục nó ; vì tù lúc bắt đầu yêu nhau cho đến giờ, chị nhận thấy thằng em không những không hùng hục, hấp tấp, vội vàng và trái lại, nó rất từ tốn, chậm rãi và trân trọng chị từng ly từng tý. Lẽ dĩ nhên là vậy! Vì đây là lần đầu tiên, ai mà muốn người bạn tình của mình bị tổn thương. Đó cũng chính là lý do vì sao tuy cũng có những lúc phản ứng, cự nự Lợi nhưng chị Huyền lại rất chìu chuộng thằng em của chị hết mình ; chị hầu như không giấu giếm Lợi bất cứ những gì chị có trên thân thể cũng như là con tim, khối óc và tâm hồn. Tuy e thẹn, ngượng ngùng và xấu hổ nhưng chị Huyền lại rất hãnh diện vì chị có Lợi là người tình. Bởi vậy, khi bàn tay phải của Lợi đang mày mò, sờ soạng nơi chổ kín của chị ; mặc dù đỏ cả mặt nhưng chị Huyền lại cảm thấy sung sướng, ngây ngất vô cùng. Vì chị Huyền còn là con gái nên Lợi nhận thấy âm hộ của chị rất nhỏ và rất khít. Chị Huyền cảm thấy chị đang chơi vơi trên chín tầng mây phiêu lãng khi đôi môi của Lợi khẽ cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lướt trên da thịt từ bàn chân, cặp giò, đầu gối cho đến cặp đùi. Chợt Lợi ngồi dậy, lần hai bàn tay nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đùi kaki của nó, tuột dần tuột dần xuống mông và đùi, qua hai đầu gối và giò, cuối cùng là lần lượt rút hai bàn chân ra khỏi hai ống quần, hết bàn chân trái rồi đến bàn chân phải. Vậy là lúc này đây, hai chị em Ngọc Huyền và Hùng Lợi cả hai đều hoàn toàn trần truồng. Con cu của Lợi ngỗng lên thật hùng dũng, rất to, rất dài, rất cứng và không ngớt giựt giựt liên hồi. Chị Huyền tuy không cố ý nhưng trong lúc quờ quạng, bàn tay phải của chị vô tình chạm phải con cu của thằng em và trong vô thức, bàn tay chị nắm chặt lấy con cu của Lợi. Khuôn mặt chị Huyền đỏ bừng lên, chị bẽn lẽn ngượng ngùng trong lúc Lợi đang từ từ trườn người tới như con thằn lằn, leo lên người chị Huyền. Chị Huyền biết rằng thằng em đang chuẩn bị làm cái việc mà tạo hóa đã xếp đặt cho giữa hai người khác giới đó là giao hợp, phối giống cho nhau. Chị Huyền đỏ mặt, xấu hổ và bẽn lẽn khi nhận thấy con cu to, cứng, dài và lổm chổm vài sợi lông của Lợi đang từ từ áp sát vào âm hộ của chị. Chị Huyền ở trên thì dùng hai bàn tay bấu mạnh vào hai vai của Lợi ra vẻ phản ứng kịch kiệt nhưng còn ở dưới, chị lại đang sẵn sàng đón nhận Lợi giao hợp cùng với chị. Do còn bót chặt và khít rịt nên âm đạo của chị Huyền phải tiết ra rất nhiều dịch sinh lý và giãn nở tối đa để đón nhận và chứa đựng con cu dài, to, cứng và dũng mảnh của Lợi. Một chập sau, chị Huyền thôi không bấu vai Lợi nữa mà lại là vuốt ve, mày mò nơi vai và lưng thằng em. Đôi môi mọng đỏ và hơi dảnh lên của chị vừa bật lên tiếng rên rỉ đầu đời của một người con gái vì khi ấy, ở dưới con cu to, dài, cứng và sung sức của Lợi đã hiên ngang chui lọt đến lút cán tận cùng tử cung của chị, đâm thủng qua màn trinh mỏng manh như tơ trời, cái quý nhất đáng giá nghìn vàng của một người trinh nữ. Chị Huyền cảm thấy đau đớn vô cùng, lẫn lộn với sung sướng cùng cực. Hai bàn tay chị lại bấu mạnh vào vai Lợi và để cho chị giảm bớt đi cảm giác đau đớn, hết sức nhẹ nhàng, Lợi từ từ nhấp nhỏm hai mông lên xuống, đưa đẩy con cu to, dài, cứng và giựt liên tục thụt ra thọt vào sâu trong âm đạo của chị Huyền. Bên ngoài, tiếng pháo giao thừa đã bắt đầu nổ vang rần khắp nơi mọi chốn để chào mừng năm mới đã vừa mới đến. Trong giờ phút giao hòa thiêng liêng giữa năm cũ và năm mới, giữa trời và đất, giữa âm và dương, chị Huyền và Lợi trên giường hạnh phúc đang cùng nhau trân trọng trao cho nhau từng dòng sinh lực và tinh lực, truyền từ cơ thể dương sang cơ thể âm. Hai chị em, giờ phút này có thể nói đã là vợ chồng với nhau, chứ không còn là chị em chú bác ruột nữa. Hai đôi môi âu yếm tìm kiếm, gắn vào và luồn sâu vào với nhau. Tuy thân thể rất nhỏ con, gầy guộc nhưng trái lại, Lợi rất khỏe khoắn, sung sức và nguồn sinh lực giải phóng cũng như dự trữ của nó thật dồi dào cho nên thời gian giao hợp giữa hai chị em càng lúc càng kéo dài ra, tưởng chừng như không bao giờ kết thúc. Chị Huyền cũng cảm nhận được các ưu điểm tuyệt vời của thằng em và giống như chị Sáu Minh, chị Ba Hường, chị Năm Hoàng là ba người chị cũng là người tình của Lợi, chị Huyền rất thán phục, mến mộ nó. Những sợi lông cu lổm chổm của Lợi cứ xoắn xuýt kẹp sát vào lớp lông đen mịn, dày ở xung quanh và phía trên âm hộ chị Huyền. Hơi thở hai chị em càng lúc càng hổn hển, mạnh dần lên. Chị Huyền thì cố gắng hết sức để chìu chuộng tất cả đòi hỏi của Lợi, còn Lợi thì vận dụng sinh lực và tinh lực để trao tặng cho chị Huyền những mầm mống đâm chồi nảy lộc của mùa xuân tình yêu đang đơm hoa kết trái. Hai vợ chồng bác Dương ở Singapore và gia đình Lợi ở Bà Rịa đang vui vẻ đón mừng năm mới ; họ không thể nào ngờ được rằng hai chị em Huyền và Lợi không còn là chị em họ nữa mà đã trở thành vợ chồng của nhau ngay tại phòng ngủ của chị Huyền trong ngôi nhà sang trọng của bác Dương, bởi lẽ hai chị em đang làm “cái việc” của vợ chồng. Thời gian giao hợp của hai chị em càng lúc càng kéo dài ra, tưởng chừng như là vô tận. Chị Huyền ngửa cao cổ lên, đôi môi hổn hển thở dốc ; còn Lợi thì úp mặt vào bờ vai phải mềm mại, đầy đặn của chị Huyền và không ngớt liên tục làm động tác giao hợp cùng chị. Cái gì rồi cũng phải kết thúc! Cuộc tình cấm tội lỗi, loạn luân của hai chị em cũng vậy, cũng phải kết thúc khi mà những tia tinh dịch trắng đục như nước cơm và rin rít như keo của Lợi đang không ngớt bắn ra xối xả từ đầu con cu to, dài và cứng của Lợi vào sâu tận cơ thể của chị Huyền… “Anh hùng và mỹ nhân” từ từ rã rời, sung sướng lẫn mệt nhoài sau cuộc mây mưa gió bão.


Hết



Kết thúc lúc 16h44’ ngày 16/04/2010

CON ĐƯỜNG HOA