laongoandong
08-12-2005, 09:54 AM
:D :D :D
Mới luộm được câu chuyện này bên Đặc Trưng đát còm:
Có yêu anh không » thời @ còng
Nhỏ Loan
Thế là từ hai ngày nay, em không có tin tức gì của gã trong cái thế giới ảo của em nữa. Chung quy chỉ vì em bực gã cái câu gã cứ hay lẩn thẩn hỏi đi hỏi lại « Có yêu anh không ? » và để rồi « Nếu có thì em viết ra cho anh đi » !
Giời ạ, bây giờ là thế kỷ 21 rồi và ở thời đại « lướt mạng, trượt Web » này vẫn có một gã lạc hậu đến thế sao ? Gã cứ nghĩ rằng em khi viết chữ « yêu » gã là em phải « sống thác với tình » như cái thời Tự Lực Văn Ðoàn ngày xưa hay sao ấy các cụ ạ ! Em bèn phùa luôn cho gã một quả « Không, tôi không còn yêu anh nữa, anh ơi ! » Thế là gã làm mặt ngầu và cuốn gói đi mất từ 48 giờ qua.
Em quen gã là hoàn toàn tình cờ. Số là em có con nhỏ bạn thuộc loại « Chằng ăn, Trăn quấn » ở Phú Nhuận. Nó làm công việc giản đơn, đơn giản là coi tiệm Bi Da cho một thằng chủ sói đầu. Cả ngày ngồi đồng từ sáng đến chiều, tối ngó ông đi qua, bà đi lại thì sách vở, báo chí giải sầu nào mua cho nổi ? Ở cái thới buổi Kinh Tế Thị Trường này, giá sách báo cứ tăng ào ào đến chóng mặt thì cái cảnh ngồi buồn đọc ngấu nghiến sách báo đã lui vào dĩ vãng êm đềm ngày xưa.
Với thời đại Internet « A Đê Ết Sờ En Lờ » ồ ạt đổ vào VN như một giòng thác Cách Mạng (mà trong đó, ngọn cờ Khoa Học Kỹ thuật là Then Chốt – các cụ thấy đó, em vẫn thuộc làu làu bài học Chính Trị năm xưa mà), nhỏ bạn có ý kiến kinh dị là đi khuân 1 máy vi tính « xê cần hen » về rồi cầy cục mua thẻ nối mạng.
Từ đó, nó bắt kịp « trào lưu đang lên của thế giới » bằng cách giao lưu với các anh giai khắp thế giới có « nhu cầu » làm quen với các em gái hậu phương ở cái đất Sè Gòong hoa lệ này.
Con này cũng quái quỉ lắm các cụ ạ. Nói là « giao lưu » thôi chứ thật ra là nó cứ nhắm các anh giai Vịt kìu yêu quái bên Cali để làm quen thôi hà. « Làm quen với các anh giai ở các xứ nghèo khác thi chắc chỉ có ngày bốc cám mà ăn.! »- nhỏ vẫn hay triết lý như vậy.Qua cái Web Phun Phiếc gì đó, nhỏ làm quen và « giao lưu » hàng ngày cả chục kép « khát Tình, đói Yêu » trên cái mạng ảo quỉ quái của nó.
Nam có, Nữ có, xồn xồn có, gia đình có, ly dị có, ly thân cũng có…. Nói chung là có đủ mặt bá quan văn võ týp « xa quê hương, nhớ em hiền ».
Con nhỏ bạn em này, nó với em cũng một mẫu số chung. Hai đứa đều có một đứa con để hủ hỉ tuổi già nhưng hai thằng chồng phải gió của nó và em thì đã bị gió cuốn đi từ đời thuở nào đó. Con nhỏ này thì qua việc đó, rất « hận kẻ bạc tình » rồi từ đó, nó đi đến cái việc « hận lũ đàn ông háo sắc» là lẽ đương nhiên.
Thấy con nhạn là đà nào bay qua mà lại ăn hay, nói ngọt, là nó đùa cợt chán chê, mê mỏi rồi mới sang tay cho em gọi là « chia nhau chung hưởng chút lộc trời ». Chứ em đi làm đầu tắt, mặt tối cả ngày thì làm gì mà có thời giờ làm quen, nói tào lao về Nhân Sinh Quan thế giới với mấy kép Hải Ngoại được ?
Nghe nó kể về cái thế giới ảo của nó, em thấy ngán ngẩm, ê chề cả người. Từ những Chí Phèo thời @ còng đến các nàng Kiều tân thời đăng bảng « mộ phu » (phu ở đây là Phu quân, nôm na là Ðăng bảng Kiếm Chồng), cho đến các nàng, các chàng « ô mô » rồi đi qua các bậc trưởng thượng Bốn bó, Năm bó… Kép nào cũng hăm hở lên mạng kiếm bồ nhí… Cứ gọi là loạn cào cào trên cái chợ Tình ảo này .
Dịch vụ Internet ở SèGoòng nhờ vậy, nở rộ khắp nơi. Ði tà tà ra đường Trần Quang Khải, q1, các cụ sẽ thấy việc kinh doanh này phát triển ra sao. Giờ nào cũng có ngưới ngồi chat. Sáng có, Trưa có, Chiều có, Tối có…Chat thâu đêm suốt sáng. Nam phụ lão ấu đủ mặt. Ai cũng lờ đờ dán mắt đỏ sọc vào cái màn hình …
Mà kể cũng hay thiệt nghe, kép nào ế độ ngồi phát miêng ra cái trò Internet này thì em xin đề nghị ghi tên kép này vào sổ vàng thế giới. Chẳng làm gì cả, cứ ngồi ỳ một chỗ mà tiếp xúc đủ nam thanh, nữ tú bốn biển, năm châu. Nhiều nhất là các kép Vịt Kìu ở Huê Kỳ.
Chuyện dài Internet với các phòng VIP này, em bất tất phải dông dài vì em chăc chắn là các cụ đã đọc chán chê mê mỏi về các phóng sự loại này rồi.
Từ hồi ông Tổng Biu ký Hiệp định giao lưu với Việt Nam rồi sau đó về đuổi gà cho vợ thì các kép Vịt Kìu này như sút chuồng, ồ ạt đổ xô về Sàigòn kiếm bồ nhí cho bỏ những năm dài mốc meo nơi xứ người. Cứ như cái thời đại đổ xô đi tìm vàng vậy !
Về Sài Gòn thì ngộ lắm các cụ ơi, cũng là da vàng mũi tẹt nhưng các kép này đi ngoài đường xá mà cái mặt cứ hếch lên trời. May là các kép đang « dạo phố mùa Xuân, bên người yêu nhẹ nhàng nhỏ bé » ở Sè Gềnh chứ kép mà đi dạo phố ở Pa-ri như vậy là có chầu đạp cứt chó trên vĩa hè của « Pa Ri có gì lạ không em » mệt nghỉ rồi. Chung quy chỉ vì khi về quê hương đau khổ, thiếu đô la, dư tình này, các kép cứ tưởng các kép là ….Mỹ thiệt ! Khổ là ở cái chỗ đó !
Về đến Mỹ là các kép bị các anh Mỹ da trắng mũi lõ thiệt sai bảo, kỳ thị tơi bời hoa lá. Ai mà chẳng biết là chính những vị da trắng gào la Nhân quyến to tiếng nhất thì cũng chính là những vị nhảy lên chà đạp nó nhiều nhất ?
Các cụ không tin em thì các cụ cứ làm một chuyến du hành kiểu « Thăm dân cho biết sự tình » thì các cụ sẽ thấy thôi. Em miễn bàn vì đi vào vần đề này, nó nhiêu khê, rách việc và đụng chạm dữ lắm. Em chả dại bàn luận trống canh dông dài mấy cái chuyện này đâu.
Như để trả thù đời, hễ về VN du lịch là các kép này cứ ra điều ta đây là « đại công dân của Mỹ quốc» hạ cố đến xứ này. Nói chuyện vài câu thì chém chết là các kép phải phun ra vài câu tiếng Mỹ ăn đoong cho thiên hạ sợ. Cho thiên hạ biết là các kép là Vịt kìu Mỹ chứ nếu không, chẳng ai nể sợ cả.
Em cũng có gặp một mợ, con Bảy bán nước mía ở xóm em chứ đâu ? Sau vài năm vắng bóng để theo chồng về dinh bên…Ca-ni thì « một buổi sáng mùa Xuân, chợt cả xóm thức dậy », cả xóm em hãi hùng khi thấy Mợ tay xác nách mang, tay đeo vòng vàng, chân vòng kiềng…cứ thế đổ bộ về xóm cũ.
Hỏi thăm thì mợ cũng thật lòng cho hay là qua đó, công việc của mợ chỉ là ở nhà trông con cho chàng quần quật đi bán sức lao động ở phi trường ở một thành phố nổi tiếng, quê hương của phim « Cuốn Theo Chiều Gió ».
Ấy vậy mà khi mợ đi đâu, mợ cũng ra điều là ta đây là Mỹ văn miêng. Cái đáng nói ở đây là tuy chỉ để nói chuyện với bà con làng xóm, mợ cứ mở miệng xin lỗi lia chia. Vì mợ quên tiếng Việt nên mợ phải khạc tiếng Mỹ !
Em chỉ tóm tắt lại là ai mà nghe giọng mợ nói tiếng Anh là con nít ban đêm sẽ nín khóc và các mợ nào hay đi tiểu rắt sẽ hết bệnh tức thì. Kinh dị là như vậy đó.
Mấy kép Mỹ Việt đề huề này nổ bạo dễ sợ. Em có biết một kép, đi qua đó mười năm rồi về vung xích chó ra « Anh về đi nghỉ hè thiệt nhưng sáng nào ở đây, anh cũng phảI lên mạng để coi nhân viên báo cáo và anh phải cho chỉ thị để tụi nó làm »…
Báo hại em ngày nào cũng ì ạch chở cái khối thịt nhung nhúc mỡ đó ra tiệm dịch vụ gần nhà. Lúc đó, em phục người Việt Nam mình lắm và em chỉ nguyện một điều thôi. Đó là làm sao được « Nâng Khăn, Sửa Túi » cho kép Việt Kiều nào đó. Cho nó vẻ vang !
Chứ ai đời mấy giống dân Mễ, Đen, Xì, Cu Ba, Cu con… qua bên Mỹ cả mấy thế hệ mà cũng chẳng xi nhê gì hết. Cứ chỉ đi sửa nhà sửa cửa, làm cu li, cu leo hết. Ấy thế mấy kép Việt Nam cần cù, dũng cảm, biến « Sỏi Đá thành Cơm » vừa qua đó có mấy năm mà đã leo lên làm cha thiên hạ hết rồi. Kép nào kép nấy đều tốt nghiệp kỹ sư cả. Nhà cao, cửa rộng. Xe hơi bóng nhẫy ê hề đậu trước cửa..Mùa Hè có Mễ đến cắt cỏ, mùa Đông về VN nhát ma thiên hạ….
Bí mật của kép chỉ bị « bật mí » khi tình cờ thằng em em cũng vào ngồi ngay cáI máy mà kép này vừa ngồi. Nó thấy những trang web mà kép này vừa lướt xong thì nói chung chỉ là những trang web nhảm nhí và trang web theo dõi việc mua bán cổ phần…. Từ đó, em trở nên « miễn nhiễm » với những gì kép nói.
Ý quên, em lại đi lạc đề mất rồi. Em đang nói điều gì nhỉ ? Ừ, nhờ con nhỏ bạn của em, em cũng quen được vài kép ở Ca ni (Ngày dời Ca-ni, em đã để quên con chim). Mây kép em này, chàng nào cũng « gắn bó » với em lắm. Ban ngày thức dậy là đã có « meo » thăm hỏi sức khoẻ . Ban đêm vừa đi làm về thì các kép đã ơi ới hối thúc trên Gia Hu để vấn an.
Em chẳng biét nhạc sĩ họ Vũ có khóc lóc quá đáng không khi viết « đời con gái chỉ cần dĩ vãng mà em tôi, chỉ còn tương lai » chứ em thì được các kép đối xử hậu hỷ. Cứ như em là người con gái Việt Nam thuỳ mị cuối cùng trên cái hoang đảo Internet này.
Tuy vậy, em cứ phải « kính nhi viển chi » chỉ vì con bạn em đã « cảnh báo » em rồi. Cậu nào ở bên đó cũng ế độ, kiếm bạn giải khuây trên… mạng mà thôi. Một khi đặt cái bàn chân lông lá xuống Tân Sơn Nhất rồi thì mười cậu, hết chín…rưỡi như chim xổ lồng vậy. Tung tăng, vô tư đi kiếm « cỏ non » chứ cỡ tuồi em, gần đã bốn bó rồi, đâu có lọt vào tầm ngắm của mấy cậu nữa ? Có khi mấy kép của em đi chơi đã đời ở Sè Goòng rồi và về đến Huê Kỳ thì các kép mới…sực nhớ đến em thì đau lòng em lắm các cụ ơi ! Em chẳng dại gì mà tiếp cận các kép này để lòng em tan nát thêm.
Thời đại mới, các kép cũng biết các đào bên này cũng mơ ước có ngày đặt chân đến đất tiền, đất bạc, áo đội, mũ đóng, vinh quy bái tổ nên các kép này cũng tỏ ra chọn lọc, khó khăn lắm. Ðể làm quen thì tiêu chuẩn phải là trẻ, đẹp. Trẻ thì cái thời « nữ hơn hai, trai hơn một » qua rồi. Phải sửa lại là « Nữ thua trai, hai con Giáp » mới đúng. Không tin em thì các cụ cứ làm một vòng lướt mạng, đọc pờ rồ phai các mợ đi sẽ thấy. Các mợ bi giờ chấp nhận dễ dàng tuổi của các kép là hơn từ chục tuổi trở lên. Chẳng cần « môn đăng hộ đối » mà cũng chẳng cần đến việc đẹp trai, chai mặt nữa. Đi làm thì có đi đổ bô cho Mỹ bên kia thì cũng chẳng sao. Chuyện nhỏ. Chỉ với điều kiện bé tí ti thôi : « có đời sống ổ định ở ngoại quốc ». Ðây là điều kiện Ắt Có và Ðủ để « võng nàng theo sau » về … Mỹ ! Còn chuyện sau này mấy nàng « nín thở qua sông » rồi ly dị kép hay không thì đó là chuyện sau này nữa. Em chẳng hơi sức nào để ý đến chuyện tương lai đó.
Từ ngày các kép hải ngoại bay vào mạng quậy các mợ thì các kép quôc nội buồn thê thảm. Vì quá ế ẩm. Còn đâu cái thời « Chồng chúa vợ tôi » ? Ôi thấm thía thay cái cảnh « Ba đồng một mớ đàn ông, đem về mà bỏ vào lồng cho kiến nó tha » ! Thời bây giờ là thời của những Vịt Kiều iêu quái ! Vừa quen trên mạng thì vừa qua câu xã giao hỏi đại loại «Chẵng hay tên họ là chi ? » thì các mợ đã ua úa hỏi « Anh ở đâu vậy ?». Các anh giai quốc nội xin chớ coi thường câu hỏi này. Em cho đó là câu hỏi chọn lọc mấy anh đó. Chỉ cần nói đại khái « anh ở Sái gòn », « anh ở Ngã Ba Chú Ía », « ở Ngã năm chuồng chó », v.v… … » là các mợ cho các kép quốc nội gài số de thê thảm !
Triệu chứng :
Anh giai vừa xác nhận là ở Sài Gòn thì tự nhiên người đối thoại ở đầu kia làm như tan biến vào cõi hư vô !
Phải ơi ới gào lên « anh đang ở Ca ni », « anh ở Mỹ… » thi mới hy vọng được các mợ ban cho đặc ân « được » tiếp tục hầu chuyện các mợ.
Sau này, có vài kép quôc nội láu cá tôm cua, thời webcam chưa xuất hiện nhiều, vừa lên mạng là móc mặt nạ Vịt kiều ra đeo. Nhờ chút hiểu biết về thủ đô tỵ nạn do mấy thằng bạn nối khố bên đó nói nên dần dà, với cái mác Vịt Kìu Mỹ, các kép trả lới ngon ơ các câu hỏi của các thôn nữ muốn biết về cái xã hội tư bản đang đành đạch giãy chết ra sao. Dần dà, các kép thừa thắng xông lên chiếm ngon ơ được quả tim vàng của các nàng trinh nữ tên Thi này.
Ðến ngày gặp mặt, mấy nàng té ngửa ra khi biết chàng Đa Ni Trần, chàng Tom Nguyễn… cũng chỉ từ những xóm Giếng ngày xưa bò ra thôi chứ chẳng phải từ Oét-Minx-Tơ Minx-Teo nào cả ! Thôi thì cũng ngậm đáng nuốt cay trao duyên tướng cướp cho rồi. Kết thúc « một chuyện tình mười lăm giờ về chat » về trước.
Nói vậy thôi chứ bi giờ, các công tử Ðỏ xuất hiện nhiều lắm rồi. Cộng thêm các công tử của những đại gia làm ăn phát tài, phát tướng thì chưa chắc các kép Chiều Phi Trường bên Mỹ đã có thể bóp kèn pin pin qua mặt các công tử quốc nội về mặt phá của gia đình ! Các công tử này cũng đi xuất ngoại đánh bài đều đều chứ không phải quanh năm bò trong miệng chén đâu. Đừng xem thường nha.
Chỉ phiền là cặp với mấy kép này chưa bao lâu thì cứ dở báo «CAND » , « SGGP », « TN », « LĐ »… ra thì thấy hình và bài vở về các ông bà bô của mấy kép chình ình trên trang nhất. Đại loại như các cụ « đang bị ngưng công tác», « có biểu hiện tiêu cực », « đình chỉ để điều tra », « viết bản kiểm điểm », « đang viết tờ trình… » hơi nhiều. Thế là Tình chưa Kết đã vội Tan !
Nói thì nói vậy chứ, em ngu gì mà không quan hệ tư duy với các kép hải ngoại này ? Biết đâu, có ngày nào, các kép chôm chĩa mánh mung gì được bên đó, mấy kép làm oai « cho em chút tiền để đi uống cà phề » thì cũng đỡ vã lắm chứ ? Chưa kể là biết đâu, có ngày có kép nào xuất thần, chịu lấy em làm « hiền thê » ? Nếu không thì lại biết đâu, mấy kép Năm Bó, Sáu Bó chẳng có ngày xuất tiền nuôi em làm Bồ Nhí ?
Bây giờ, ở đây thiếu gì Lão Nông lắm tiền, nhiều của…bạc tình với đồng ruộng ? Lão nông nào bán đất xong cũng cao bay xa chạy lên thành phố để làm quen với ánh đèn màu, giọng hát Ka Ra Ô Kê và chạy theo mấy em tre trẻ. Em thì em hãi các cụ này lắm . Ngồi gần càc cụ, thấy các cụ ngồi rút chân lên ghế như lúc đi thăm ruộng buổi chiều thì « cuộc tình đã chết một đêm nao, lúc trăng hãy còn thơ ấu » liền.
Mấy kép hải ngoại bấy giờ cũng biết làm tiền ghê gớm lắm các cụ ạ. Biết tẩy các mợ là « lấy chồng ngoại », các mợ sẽ xuất ngoại, « đổi đời » trong nháy mắt nên các kép treo giá ngọc (hành) dữ tợn lắm.
Có nhỏ bạn em phải chi đẹp 15 000 euros để được qua Pa Ri nhìn cái tua Ép-phen và chi thêm 2 000 euros để làm thủ tục ly dị nữa. Ðỉnh cao là các kép và các mợ bên Úc Ðại Lợi. Lợi dụng luật pháp Úc cho phép lập gia đình 3 lần và khí hậu bên đó dễ chịu, lắm người thèm muốn, các cậu, mợ (có cả nữ về VN để lấy chồng mang qua nữa chứ việc lấy vợ mang đi hết là độc quyền của mấy kép rồi) làm đẹp 2 « phi vụ » để có chút tiền tiêu xài, le lói với mấy bông hoa quốc nội.
Có kép làm phi vụ « thiệt » nhưng cũng không ít kép làm các phi vụ « giả » hay làm những động tác giả. Hoặc có khi là những phi vụ « nửa nạc nửa mỡ » hay còn gọi là phi vụ « Nữa chừng Xuân » đại loại « chúng ta chỉ chơi trò vợ chồng thôi nha em nhưng gia đình em phải đưa thêm tiền cho anh. Nếu không, anh sẽ bỏ ngang thì lúc đó, chưa đủ số năm ấn định bởi INS, em sẽ bị trục xuất »…. Vào vấn kế luật sư thì luật sư nào cũng câu giờ , nhận đô la đủ rồi « không làm cách gì hơn ». Ắn năn thì đã muộn. Tiền mất, tật mang.
Chuyện dài gạt gẫm về những hôn thú giả, tiền thiệt này nở rộ chẳng thua gì chuyện tham nhũng ngày nay. Các cụ nào không tin em thì chẳng cần đi đâu xa, cứ lên những trang Web tiếng Việt sẽ dó dịp thấy nhan nhãn những chuyện « vân cẩu » tang thương như vậy.
Như bức tranh vân cẩu này chưa đủ « đô » tang thương hay sao đó, mấy chú Ba Ðài Loan đến các trự Ðại Hàn, Xinh, Mã… lại thi nhau nhảy vào Việt nam tuyển lựa gái quê để mang về làm…nô lệ bên đó. Em đọc báo thấy có lần viết về một ông Ðài, lương khiêm nhường chỉ có hơn một ngàn đô mà về tuyển lựa dzợ tương lai trên một ngàn nàng trinh nữ đồng quê Việt Nam !
Ðọc đến đây, em cứ phải dụi mắt và cấu, véo, cào, xé da thịt em để em biết là em đang sống trong cái thời đại ta bà này chứ không phải là đang nằm mơ thấy ác mộng ! Có mợ Xẩm còn chơi cái trò thẩy tiền ra cho bằng số Ký Lô của « hố nì » để mua mang mang về phục vụ…
Về mấy chàng Tây Ba Lô thì em cũng có con nhỏ bạn. Con này cũng Ðiêu Thuyền, Ðổng Trác lắm các cụ à. Ai chơi với nó mà « mậu lúi » hay dở trò « tiết kiệm » là nó
đề nghị liền« anh về nhà anh, cởi áo để muỗi đốt để cha mẹ anh ngủ yên như trong truyện Nhị Thập Tứ Hiếu chứ đi với em làm gì cho tốn tiền ? » .
Ðược cái là nhỏ chơi với em rất tốt. Nó cũng trang nghiêm cảnh báo em về mấy anh chàng mắt xanh, da trắng này. Nhỏ từng quen một cậu Tây cũng trên mạng. Tên cậu là Zô Zê, Zô Ziếc gì đó. Cậu Zô liến thoắng lắm. Cậu nói chuyện hay, trên cả sự tuyệt vời luôn. Cậu huyên thuyên. Cậu líu lo khi gặp nhỏ. Nhỏ chỉ ghét là cái cặp mắt của cậu gian giảo quá . Mắt cậu cứ láo liên khi thầy các nàng kiều nữ tóc bay trong gió, váy ngắn củn cỡn đi ngang. Nhưng được cái là cậu hứa hẹn với nhỏ bạn em đủ điều.
Ngày cậu đến đầu tiên « Việt Nam, quê hương tôi », cậu mua tặng nhỏ đủ thứ quà. Từ những chai nưóc hoa đến cái điện thoại. Nhỏ đâm ra mê mẩn với cái ý nghĩ có ngày bước lên xe huê, mũ áo xênh xang leo lên máy bay ra xứ người đổi đời. Vì vậy, nhỏ cũng chẳng tiếc thân, ra sức chiều chuộng cậu Tây này.
Ngày nhỏ té từ trên cao xuống là cái ngày nhỏ được Lễ tân của khách sạn bỏ nhỏ vào tai là trong khi nhỏ về nhà ông bà bô để đóng kịch « con hiền, cháu ngoan, đi thưa về trình » hay khi nhỏ kẹt ở sở làm thì cậu Tây này cũng « phỏng vấn », theo lời Lễ tân, « có đến cả chục cô », « cứ như là sắp hàng lấy số vậy »…..
Như vậy, nhỏ chợt hiểu ra là nhỏ cũng chỉ là một cái tên nằm trong bản danh sách của cậu Casanova này thôi . Nhỏ bèn tức tốc hỏi cậu Tây thì cậu Tây lấp liếm « anh cần phải tìm hiểu nhiều người thêm trước khi quyết định chung sống với ai », « «em dễ dàng quá nên anh sợ là em không qua nổi …thử thách này…. ». Hoá ra thì khi cậu đăng cái bờ rờ phai của cậu là « kỹ sư vi tính », « có nhà cửa, việc làm ổn định », « thân hình lực sĩ », vân vân thì không phải chỉ có nhỏ là đà đi vào chuồng cu của cậu !
Thế là nhỏ lên cơn tam bành, liệng cái điện thoại vào mặt người tình trăm năm và hát bài « Tình nghĩa đôi ta chỉ có thế thôi ». Nhỏ sụt sùi nóI với em « Em biết nó ngay từ đầu mà. Mắt nó gian lắm cơ nhưng em cứ tưởng nó biết người, biết của,cưới em thiệt nên em tin nó. Dè đâu…» !
Thời buổi @ Còng này, thời buổi thiên hạ cứ nhìn đâu cũng chỉ thấy ông … Hoa Thịnh Ðốn khắp nơi thì dở báo ra, em chỉ đọc thấy những vụ lường tình, quỵt tiền, lợi dụng chức vụ …nhan nhãn như lá mùa Thu vậy. Thiệt em chán ngán cái thời buổi này quá xá. Biết làm sao hơn bi giờ hả các cụ ? Ngay cả thằng em trai của em, cứ vừa đi làm về là ra cái điều « gác bỏ mọi chuyện thị phi ngoài đời », gõ mõ tụng kinh mà cũng thỏ thẻ nói với em « Quen rồi, ngày nào, dở báo ra mà không thấy những tin xe bắt chó, chó bắt xe, tình, tiền, tù tội…. thì em ăn cơm mất ngon ! »
Xí quên, cứ dài dòng mãi lạc đề câu chuyện, làm các cụ điên đầu thì em xin quay trở lại câu chuyện tình ảo với gã kép chuyên trị « Có yêu anh không » của em nha các cụ.
Thế rồi gã từ đâu đến và phom phom đi vào đời em.Từ đó có anh đi nhẹ vào đời !. Gã này khác người lắm các cụ ạ. Chẳng bao giờ thấy gã mang những chuyện vui, chuyện vẻ vang xứ người ra nói. Gã cứ tỉ tê về những phút cơ cực ở nơi gã « sống nhờ » ra để nói. Gã khuyên em nên đi học nghề « vì ai cũng phải đi làm, tự nuôi bản thân ». Gã leo lẻo nói em về chữ « cố gắng » bản thân tối ngày sáng đêm. Gã tâm đắc với cái triết thuyết « Tay làm hàm nhai » lắm.
Em thì em cũng có lúc em cảm động về « mối tình chân » của gã đấy nhưng nói thật với các cụ, em thực tế lắm. Dầu gì đi nữa, cái sự chân thành, cái con đường thẳng của gã, em chẳng mài ra để uống được mà theo nó thì chỉ em chỉ thấy tương lai em áo rách, bị gậy thôi. Gần bốn bó rồi, còn gì nữa để làm lại từ đầu ? Đời con gái mà các cụ ?
Em quyết định rồi các cụ ạ. Em sống lương thiện thôi chứ cái việc lao động thì theo quan niệm của em, thì đó là việc của …thằngchồng em ! « Đã là bậc nam nhi thì phải lo chu đáo cho vợ con ». Em không thích đi làm, ai cưòi em thì họ cứ hở mười cái răng ra thôi. Em không có ke đâu. Cái gì chứ cái này, em sẵn sàng ngồi xổm lên dư luận.
Em chịu thua việc đi làm nhưng đừng có ai bảo em là lười nghe các cụ ? Tuy lưng em dài, chân em trường túc bất chi lao thật đấy nhưng em chả làm biếng tí ti ông cụ nào. Em sẽ ở nhà cao, cửa rộng. Và em cũng sẽ phải chỉ tay năm ngón (bàn tay năm ngón kiêu sa) cho mấy người làm dọn dẹp chứ ? Em có ngồi không bao giờ đâu ?
Ðó là chưa kể là em sẽ nói người chồng tương lai của em mua cho em một căn nhà ở cái thành phố này. Ðể em có dịp lao động nữa chứ ? Các cụ cứ tưởng có nhiều phòng cho thuê rồi là em chỉ ngồi đếm tiền và õng ẹo lượn qua, lượn lại thôi sao ? Cuộc đời đâu có dễ dàng vậy các cu ? Kiếm được và chục tờ giấy 500 000 polymer Bác-Cừ-Toe toét thì em cũng đổ mồ hôi hột đấy các cụ ạ !
Em quyết định rồi. Số tiền em chạy mánh đuợc bấy lâu nay cộng với số tiền má em vừa bán được ruộng chia cho các anh chị của em để « mẹ hy vọng mỗi đứa có điều kiện đi học một cái nghề gì để sau này tự nuôi sống bản thân », thì em sẽ đi qua Thái Lan để …tân trang nhan sắc lại. Như vậy, đời sẽ biết tay em.
Để kết thúc bài này, xin các cụ cho em gởi một tin nhắn ở » dưói nhé, em xin cám ơn các cụ.
Nhắn tin :
« Các anh vịt kiều ơi, đọc đến hàng chữ này, các anh cứ chuẩn bị tinh thần và túi tiền đi nha, tân trang nhan sắc xong, em sẽ quay lại nói chuyện phải quấy với các anh. Còn cái anh « Có yêu anh không » gì gì đó thì nhân tiện đây, em cũng xin trả lời anh luôn. Ngắn gọn là như thế này : « Anh cứ nằm mơ đi anh » !
Sau cùng, em cũng xin thưa với các anh là, những gì em viết ở trên, chỉ là do một lúc sầu đời, em ngồi tưởng tượng ra thôi. Mọi việc trùng hợp nếu có, chỉ là ngoài ý muốn của em. Cuộc đời tuy không là màu hồng nhưng cũng đâu có đen tối như vậy ? »
Ký tên,
Nhỏ Loan
Sàigòn một chiều mưa, tháng 8, 2005
:lol: :lol: :lol:
Mới luộm được câu chuyện này bên Đặc Trưng đát còm:
Có yêu anh không » thời @ còng
Nhỏ Loan
Thế là từ hai ngày nay, em không có tin tức gì của gã trong cái thế giới ảo của em nữa. Chung quy chỉ vì em bực gã cái câu gã cứ hay lẩn thẩn hỏi đi hỏi lại « Có yêu anh không ? » và để rồi « Nếu có thì em viết ra cho anh đi » !
Giời ạ, bây giờ là thế kỷ 21 rồi và ở thời đại « lướt mạng, trượt Web » này vẫn có một gã lạc hậu đến thế sao ? Gã cứ nghĩ rằng em khi viết chữ « yêu » gã là em phải « sống thác với tình » như cái thời Tự Lực Văn Ðoàn ngày xưa hay sao ấy các cụ ạ ! Em bèn phùa luôn cho gã một quả « Không, tôi không còn yêu anh nữa, anh ơi ! » Thế là gã làm mặt ngầu và cuốn gói đi mất từ 48 giờ qua.
Em quen gã là hoàn toàn tình cờ. Số là em có con nhỏ bạn thuộc loại « Chằng ăn, Trăn quấn » ở Phú Nhuận. Nó làm công việc giản đơn, đơn giản là coi tiệm Bi Da cho một thằng chủ sói đầu. Cả ngày ngồi đồng từ sáng đến chiều, tối ngó ông đi qua, bà đi lại thì sách vở, báo chí giải sầu nào mua cho nổi ? Ở cái thới buổi Kinh Tế Thị Trường này, giá sách báo cứ tăng ào ào đến chóng mặt thì cái cảnh ngồi buồn đọc ngấu nghiến sách báo đã lui vào dĩ vãng êm đềm ngày xưa.
Với thời đại Internet « A Đê Ết Sờ En Lờ » ồ ạt đổ vào VN như một giòng thác Cách Mạng (mà trong đó, ngọn cờ Khoa Học Kỹ thuật là Then Chốt – các cụ thấy đó, em vẫn thuộc làu làu bài học Chính Trị năm xưa mà), nhỏ bạn có ý kiến kinh dị là đi khuân 1 máy vi tính « xê cần hen » về rồi cầy cục mua thẻ nối mạng.
Từ đó, nó bắt kịp « trào lưu đang lên của thế giới » bằng cách giao lưu với các anh giai khắp thế giới có « nhu cầu » làm quen với các em gái hậu phương ở cái đất Sè Gòong hoa lệ này.
Con này cũng quái quỉ lắm các cụ ạ. Nói là « giao lưu » thôi chứ thật ra là nó cứ nhắm các anh giai Vịt kìu yêu quái bên Cali để làm quen thôi hà. « Làm quen với các anh giai ở các xứ nghèo khác thi chắc chỉ có ngày bốc cám mà ăn.! »- nhỏ vẫn hay triết lý như vậy.Qua cái Web Phun Phiếc gì đó, nhỏ làm quen và « giao lưu » hàng ngày cả chục kép « khát Tình, đói Yêu » trên cái mạng ảo quỉ quái của nó.
Nam có, Nữ có, xồn xồn có, gia đình có, ly dị có, ly thân cũng có…. Nói chung là có đủ mặt bá quan văn võ týp « xa quê hương, nhớ em hiền ».
Con nhỏ bạn em này, nó với em cũng một mẫu số chung. Hai đứa đều có một đứa con để hủ hỉ tuổi già nhưng hai thằng chồng phải gió của nó và em thì đã bị gió cuốn đi từ đời thuở nào đó. Con nhỏ này thì qua việc đó, rất « hận kẻ bạc tình » rồi từ đó, nó đi đến cái việc « hận lũ đàn ông háo sắc» là lẽ đương nhiên.
Thấy con nhạn là đà nào bay qua mà lại ăn hay, nói ngọt, là nó đùa cợt chán chê, mê mỏi rồi mới sang tay cho em gọi là « chia nhau chung hưởng chút lộc trời ». Chứ em đi làm đầu tắt, mặt tối cả ngày thì làm gì mà có thời giờ làm quen, nói tào lao về Nhân Sinh Quan thế giới với mấy kép Hải Ngoại được ?
Nghe nó kể về cái thế giới ảo của nó, em thấy ngán ngẩm, ê chề cả người. Từ những Chí Phèo thời @ còng đến các nàng Kiều tân thời đăng bảng « mộ phu » (phu ở đây là Phu quân, nôm na là Ðăng bảng Kiếm Chồng), cho đến các nàng, các chàng « ô mô » rồi đi qua các bậc trưởng thượng Bốn bó, Năm bó… Kép nào cũng hăm hở lên mạng kiếm bồ nhí… Cứ gọi là loạn cào cào trên cái chợ Tình ảo này .
Dịch vụ Internet ở SèGoòng nhờ vậy, nở rộ khắp nơi. Ði tà tà ra đường Trần Quang Khải, q1, các cụ sẽ thấy việc kinh doanh này phát triển ra sao. Giờ nào cũng có ngưới ngồi chat. Sáng có, Trưa có, Chiều có, Tối có…Chat thâu đêm suốt sáng. Nam phụ lão ấu đủ mặt. Ai cũng lờ đờ dán mắt đỏ sọc vào cái màn hình …
Mà kể cũng hay thiệt nghe, kép nào ế độ ngồi phát miêng ra cái trò Internet này thì em xin đề nghị ghi tên kép này vào sổ vàng thế giới. Chẳng làm gì cả, cứ ngồi ỳ một chỗ mà tiếp xúc đủ nam thanh, nữ tú bốn biển, năm châu. Nhiều nhất là các kép Vịt Kìu ở Huê Kỳ.
Chuyện dài Internet với các phòng VIP này, em bất tất phải dông dài vì em chăc chắn là các cụ đã đọc chán chê mê mỏi về các phóng sự loại này rồi.
Từ hồi ông Tổng Biu ký Hiệp định giao lưu với Việt Nam rồi sau đó về đuổi gà cho vợ thì các kép Vịt Kìu này như sút chuồng, ồ ạt đổ xô về Sàigòn kiếm bồ nhí cho bỏ những năm dài mốc meo nơi xứ người. Cứ như cái thời đại đổ xô đi tìm vàng vậy !
Về Sài Gòn thì ngộ lắm các cụ ơi, cũng là da vàng mũi tẹt nhưng các kép này đi ngoài đường xá mà cái mặt cứ hếch lên trời. May là các kép đang « dạo phố mùa Xuân, bên người yêu nhẹ nhàng nhỏ bé » ở Sè Gềnh chứ kép mà đi dạo phố ở Pa-ri như vậy là có chầu đạp cứt chó trên vĩa hè của « Pa Ri có gì lạ không em » mệt nghỉ rồi. Chung quy chỉ vì khi về quê hương đau khổ, thiếu đô la, dư tình này, các kép cứ tưởng các kép là ….Mỹ thiệt ! Khổ là ở cái chỗ đó !
Về đến Mỹ là các kép bị các anh Mỹ da trắng mũi lõ thiệt sai bảo, kỳ thị tơi bời hoa lá. Ai mà chẳng biết là chính những vị da trắng gào la Nhân quyến to tiếng nhất thì cũng chính là những vị nhảy lên chà đạp nó nhiều nhất ?
Các cụ không tin em thì các cụ cứ làm một chuyến du hành kiểu « Thăm dân cho biết sự tình » thì các cụ sẽ thấy thôi. Em miễn bàn vì đi vào vần đề này, nó nhiêu khê, rách việc và đụng chạm dữ lắm. Em chả dại bàn luận trống canh dông dài mấy cái chuyện này đâu.
Như để trả thù đời, hễ về VN du lịch là các kép này cứ ra điều ta đây là « đại công dân của Mỹ quốc» hạ cố đến xứ này. Nói chuyện vài câu thì chém chết là các kép phải phun ra vài câu tiếng Mỹ ăn đoong cho thiên hạ sợ. Cho thiên hạ biết là các kép là Vịt kìu Mỹ chứ nếu không, chẳng ai nể sợ cả.
Em cũng có gặp một mợ, con Bảy bán nước mía ở xóm em chứ đâu ? Sau vài năm vắng bóng để theo chồng về dinh bên…Ca-ni thì « một buổi sáng mùa Xuân, chợt cả xóm thức dậy », cả xóm em hãi hùng khi thấy Mợ tay xác nách mang, tay đeo vòng vàng, chân vòng kiềng…cứ thế đổ bộ về xóm cũ.
Hỏi thăm thì mợ cũng thật lòng cho hay là qua đó, công việc của mợ chỉ là ở nhà trông con cho chàng quần quật đi bán sức lao động ở phi trường ở một thành phố nổi tiếng, quê hương của phim « Cuốn Theo Chiều Gió ».
Ấy vậy mà khi mợ đi đâu, mợ cũng ra điều là ta đây là Mỹ văn miêng. Cái đáng nói ở đây là tuy chỉ để nói chuyện với bà con làng xóm, mợ cứ mở miệng xin lỗi lia chia. Vì mợ quên tiếng Việt nên mợ phải khạc tiếng Mỹ !
Em chỉ tóm tắt lại là ai mà nghe giọng mợ nói tiếng Anh là con nít ban đêm sẽ nín khóc và các mợ nào hay đi tiểu rắt sẽ hết bệnh tức thì. Kinh dị là như vậy đó.
Mấy kép Mỹ Việt đề huề này nổ bạo dễ sợ. Em có biết một kép, đi qua đó mười năm rồi về vung xích chó ra « Anh về đi nghỉ hè thiệt nhưng sáng nào ở đây, anh cũng phảI lên mạng để coi nhân viên báo cáo và anh phải cho chỉ thị để tụi nó làm »…
Báo hại em ngày nào cũng ì ạch chở cái khối thịt nhung nhúc mỡ đó ra tiệm dịch vụ gần nhà. Lúc đó, em phục người Việt Nam mình lắm và em chỉ nguyện một điều thôi. Đó là làm sao được « Nâng Khăn, Sửa Túi » cho kép Việt Kiều nào đó. Cho nó vẻ vang !
Chứ ai đời mấy giống dân Mễ, Đen, Xì, Cu Ba, Cu con… qua bên Mỹ cả mấy thế hệ mà cũng chẳng xi nhê gì hết. Cứ chỉ đi sửa nhà sửa cửa, làm cu li, cu leo hết. Ấy thế mấy kép Việt Nam cần cù, dũng cảm, biến « Sỏi Đá thành Cơm » vừa qua đó có mấy năm mà đã leo lên làm cha thiên hạ hết rồi. Kép nào kép nấy đều tốt nghiệp kỹ sư cả. Nhà cao, cửa rộng. Xe hơi bóng nhẫy ê hề đậu trước cửa..Mùa Hè có Mễ đến cắt cỏ, mùa Đông về VN nhát ma thiên hạ….
Bí mật của kép chỉ bị « bật mí » khi tình cờ thằng em em cũng vào ngồi ngay cáI máy mà kép này vừa ngồi. Nó thấy những trang web mà kép này vừa lướt xong thì nói chung chỉ là những trang web nhảm nhí và trang web theo dõi việc mua bán cổ phần…. Từ đó, em trở nên « miễn nhiễm » với những gì kép nói.
Ý quên, em lại đi lạc đề mất rồi. Em đang nói điều gì nhỉ ? Ừ, nhờ con nhỏ bạn của em, em cũng quen được vài kép ở Ca ni (Ngày dời Ca-ni, em đã để quên con chim). Mây kép em này, chàng nào cũng « gắn bó » với em lắm. Ban ngày thức dậy là đã có « meo » thăm hỏi sức khoẻ . Ban đêm vừa đi làm về thì các kép đã ơi ới hối thúc trên Gia Hu để vấn an.
Em chẳng biét nhạc sĩ họ Vũ có khóc lóc quá đáng không khi viết « đời con gái chỉ cần dĩ vãng mà em tôi, chỉ còn tương lai » chứ em thì được các kép đối xử hậu hỷ. Cứ như em là người con gái Việt Nam thuỳ mị cuối cùng trên cái hoang đảo Internet này.
Tuy vậy, em cứ phải « kính nhi viển chi » chỉ vì con bạn em đã « cảnh báo » em rồi. Cậu nào ở bên đó cũng ế độ, kiếm bạn giải khuây trên… mạng mà thôi. Một khi đặt cái bàn chân lông lá xuống Tân Sơn Nhất rồi thì mười cậu, hết chín…rưỡi như chim xổ lồng vậy. Tung tăng, vô tư đi kiếm « cỏ non » chứ cỡ tuồi em, gần đã bốn bó rồi, đâu có lọt vào tầm ngắm của mấy cậu nữa ? Có khi mấy kép của em đi chơi đã đời ở Sè Goòng rồi và về đến Huê Kỳ thì các kép mới…sực nhớ đến em thì đau lòng em lắm các cụ ơi ! Em chẳng dại gì mà tiếp cận các kép này để lòng em tan nát thêm.
Thời đại mới, các kép cũng biết các đào bên này cũng mơ ước có ngày đặt chân đến đất tiền, đất bạc, áo đội, mũ đóng, vinh quy bái tổ nên các kép này cũng tỏ ra chọn lọc, khó khăn lắm. Ðể làm quen thì tiêu chuẩn phải là trẻ, đẹp. Trẻ thì cái thời « nữ hơn hai, trai hơn một » qua rồi. Phải sửa lại là « Nữ thua trai, hai con Giáp » mới đúng. Không tin em thì các cụ cứ làm một vòng lướt mạng, đọc pờ rồ phai các mợ đi sẽ thấy. Các mợ bi giờ chấp nhận dễ dàng tuổi của các kép là hơn từ chục tuổi trở lên. Chẳng cần « môn đăng hộ đối » mà cũng chẳng cần đến việc đẹp trai, chai mặt nữa. Đi làm thì có đi đổ bô cho Mỹ bên kia thì cũng chẳng sao. Chuyện nhỏ. Chỉ với điều kiện bé tí ti thôi : « có đời sống ổ định ở ngoại quốc ». Ðây là điều kiện Ắt Có và Ðủ để « võng nàng theo sau » về … Mỹ ! Còn chuyện sau này mấy nàng « nín thở qua sông » rồi ly dị kép hay không thì đó là chuyện sau này nữa. Em chẳng hơi sức nào để ý đến chuyện tương lai đó.
Từ ngày các kép hải ngoại bay vào mạng quậy các mợ thì các kép quôc nội buồn thê thảm. Vì quá ế ẩm. Còn đâu cái thời « Chồng chúa vợ tôi » ? Ôi thấm thía thay cái cảnh « Ba đồng một mớ đàn ông, đem về mà bỏ vào lồng cho kiến nó tha » ! Thời bây giờ là thời của những Vịt Kiều iêu quái ! Vừa quen trên mạng thì vừa qua câu xã giao hỏi đại loại «Chẵng hay tên họ là chi ? » thì các mợ đã ua úa hỏi « Anh ở đâu vậy ?». Các anh giai quốc nội xin chớ coi thường câu hỏi này. Em cho đó là câu hỏi chọn lọc mấy anh đó. Chỉ cần nói đại khái « anh ở Sái gòn », « anh ở Ngã Ba Chú Ía », « ở Ngã năm chuồng chó », v.v… … » là các mợ cho các kép quốc nội gài số de thê thảm !
Triệu chứng :
Anh giai vừa xác nhận là ở Sài Gòn thì tự nhiên người đối thoại ở đầu kia làm như tan biến vào cõi hư vô !
Phải ơi ới gào lên « anh đang ở Ca ni », « anh ở Mỹ… » thi mới hy vọng được các mợ ban cho đặc ân « được » tiếp tục hầu chuyện các mợ.
Sau này, có vài kép quôc nội láu cá tôm cua, thời webcam chưa xuất hiện nhiều, vừa lên mạng là móc mặt nạ Vịt kiều ra đeo. Nhờ chút hiểu biết về thủ đô tỵ nạn do mấy thằng bạn nối khố bên đó nói nên dần dà, với cái mác Vịt Kìu Mỹ, các kép trả lới ngon ơ các câu hỏi của các thôn nữ muốn biết về cái xã hội tư bản đang đành đạch giãy chết ra sao. Dần dà, các kép thừa thắng xông lên chiếm ngon ơ được quả tim vàng của các nàng trinh nữ tên Thi này.
Ðến ngày gặp mặt, mấy nàng té ngửa ra khi biết chàng Đa Ni Trần, chàng Tom Nguyễn… cũng chỉ từ những xóm Giếng ngày xưa bò ra thôi chứ chẳng phải từ Oét-Minx-Tơ Minx-Teo nào cả ! Thôi thì cũng ngậm đáng nuốt cay trao duyên tướng cướp cho rồi. Kết thúc « một chuyện tình mười lăm giờ về chat » về trước.
Nói vậy thôi chứ bi giờ, các công tử Ðỏ xuất hiện nhiều lắm rồi. Cộng thêm các công tử của những đại gia làm ăn phát tài, phát tướng thì chưa chắc các kép Chiều Phi Trường bên Mỹ đã có thể bóp kèn pin pin qua mặt các công tử quốc nội về mặt phá của gia đình ! Các công tử này cũng đi xuất ngoại đánh bài đều đều chứ không phải quanh năm bò trong miệng chén đâu. Đừng xem thường nha.
Chỉ phiền là cặp với mấy kép này chưa bao lâu thì cứ dở báo «CAND » , « SGGP », « TN », « LĐ »… ra thì thấy hình và bài vở về các ông bà bô của mấy kép chình ình trên trang nhất. Đại loại như các cụ « đang bị ngưng công tác», « có biểu hiện tiêu cực », « đình chỉ để điều tra », « viết bản kiểm điểm », « đang viết tờ trình… » hơi nhiều. Thế là Tình chưa Kết đã vội Tan !
Nói thì nói vậy chứ, em ngu gì mà không quan hệ tư duy với các kép hải ngoại này ? Biết đâu, có ngày nào, các kép chôm chĩa mánh mung gì được bên đó, mấy kép làm oai « cho em chút tiền để đi uống cà phề » thì cũng đỡ vã lắm chứ ? Chưa kể là biết đâu, có ngày có kép nào xuất thần, chịu lấy em làm « hiền thê » ? Nếu không thì lại biết đâu, mấy kép Năm Bó, Sáu Bó chẳng có ngày xuất tiền nuôi em làm Bồ Nhí ?
Bây giờ, ở đây thiếu gì Lão Nông lắm tiền, nhiều của…bạc tình với đồng ruộng ? Lão nông nào bán đất xong cũng cao bay xa chạy lên thành phố để làm quen với ánh đèn màu, giọng hát Ka Ra Ô Kê và chạy theo mấy em tre trẻ. Em thì em hãi các cụ này lắm . Ngồi gần càc cụ, thấy các cụ ngồi rút chân lên ghế như lúc đi thăm ruộng buổi chiều thì « cuộc tình đã chết một đêm nao, lúc trăng hãy còn thơ ấu » liền.
Mấy kép hải ngoại bấy giờ cũng biết làm tiền ghê gớm lắm các cụ ạ. Biết tẩy các mợ là « lấy chồng ngoại », các mợ sẽ xuất ngoại, « đổi đời » trong nháy mắt nên các kép treo giá ngọc (hành) dữ tợn lắm.
Có nhỏ bạn em phải chi đẹp 15 000 euros để được qua Pa Ri nhìn cái tua Ép-phen và chi thêm 2 000 euros để làm thủ tục ly dị nữa. Ðỉnh cao là các kép và các mợ bên Úc Ðại Lợi. Lợi dụng luật pháp Úc cho phép lập gia đình 3 lần và khí hậu bên đó dễ chịu, lắm người thèm muốn, các cậu, mợ (có cả nữ về VN để lấy chồng mang qua nữa chứ việc lấy vợ mang đi hết là độc quyền của mấy kép rồi) làm đẹp 2 « phi vụ » để có chút tiền tiêu xài, le lói với mấy bông hoa quốc nội.
Có kép làm phi vụ « thiệt » nhưng cũng không ít kép làm các phi vụ « giả » hay làm những động tác giả. Hoặc có khi là những phi vụ « nửa nạc nửa mỡ » hay còn gọi là phi vụ « Nữa chừng Xuân » đại loại « chúng ta chỉ chơi trò vợ chồng thôi nha em nhưng gia đình em phải đưa thêm tiền cho anh. Nếu không, anh sẽ bỏ ngang thì lúc đó, chưa đủ số năm ấn định bởi INS, em sẽ bị trục xuất »…. Vào vấn kế luật sư thì luật sư nào cũng câu giờ , nhận đô la đủ rồi « không làm cách gì hơn ». Ắn năn thì đã muộn. Tiền mất, tật mang.
Chuyện dài gạt gẫm về những hôn thú giả, tiền thiệt này nở rộ chẳng thua gì chuyện tham nhũng ngày nay. Các cụ nào không tin em thì chẳng cần đi đâu xa, cứ lên những trang Web tiếng Việt sẽ dó dịp thấy nhan nhãn những chuyện « vân cẩu » tang thương như vậy.
Như bức tranh vân cẩu này chưa đủ « đô » tang thương hay sao đó, mấy chú Ba Ðài Loan đến các trự Ðại Hàn, Xinh, Mã… lại thi nhau nhảy vào Việt nam tuyển lựa gái quê để mang về làm…nô lệ bên đó. Em đọc báo thấy có lần viết về một ông Ðài, lương khiêm nhường chỉ có hơn một ngàn đô mà về tuyển lựa dzợ tương lai trên một ngàn nàng trinh nữ đồng quê Việt Nam !
Ðọc đến đây, em cứ phải dụi mắt và cấu, véo, cào, xé da thịt em để em biết là em đang sống trong cái thời đại ta bà này chứ không phải là đang nằm mơ thấy ác mộng ! Có mợ Xẩm còn chơi cái trò thẩy tiền ra cho bằng số Ký Lô của « hố nì » để mua mang mang về phục vụ…
Về mấy chàng Tây Ba Lô thì em cũng có con nhỏ bạn. Con này cũng Ðiêu Thuyền, Ðổng Trác lắm các cụ à. Ai chơi với nó mà « mậu lúi » hay dở trò « tiết kiệm » là nó
đề nghị liền« anh về nhà anh, cởi áo để muỗi đốt để cha mẹ anh ngủ yên như trong truyện Nhị Thập Tứ Hiếu chứ đi với em làm gì cho tốn tiền ? » .
Ðược cái là nhỏ chơi với em rất tốt. Nó cũng trang nghiêm cảnh báo em về mấy anh chàng mắt xanh, da trắng này. Nhỏ từng quen một cậu Tây cũng trên mạng. Tên cậu là Zô Zê, Zô Ziếc gì đó. Cậu Zô liến thoắng lắm. Cậu nói chuyện hay, trên cả sự tuyệt vời luôn. Cậu huyên thuyên. Cậu líu lo khi gặp nhỏ. Nhỏ chỉ ghét là cái cặp mắt của cậu gian giảo quá . Mắt cậu cứ láo liên khi thầy các nàng kiều nữ tóc bay trong gió, váy ngắn củn cỡn đi ngang. Nhưng được cái là cậu hứa hẹn với nhỏ bạn em đủ điều.
Ngày cậu đến đầu tiên « Việt Nam, quê hương tôi », cậu mua tặng nhỏ đủ thứ quà. Từ những chai nưóc hoa đến cái điện thoại. Nhỏ đâm ra mê mẩn với cái ý nghĩ có ngày bước lên xe huê, mũ áo xênh xang leo lên máy bay ra xứ người đổi đời. Vì vậy, nhỏ cũng chẳng tiếc thân, ra sức chiều chuộng cậu Tây này.
Ngày nhỏ té từ trên cao xuống là cái ngày nhỏ được Lễ tân của khách sạn bỏ nhỏ vào tai là trong khi nhỏ về nhà ông bà bô để đóng kịch « con hiền, cháu ngoan, đi thưa về trình » hay khi nhỏ kẹt ở sở làm thì cậu Tây này cũng « phỏng vấn », theo lời Lễ tân, « có đến cả chục cô », « cứ như là sắp hàng lấy số vậy »…..
Như vậy, nhỏ chợt hiểu ra là nhỏ cũng chỉ là một cái tên nằm trong bản danh sách của cậu Casanova này thôi . Nhỏ bèn tức tốc hỏi cậu Tây thì cậu Tây lấp liếm « anh cần phải tìm hiểu nhiều người thêm trước khi quyết định chung sống với ai », « «em dễ dàng quá nên anh sợ là em không qua nổi …thử thách này…. ». Hoá ra thì khi cậu đăng cái bờ rờ phai của cậu là « kỹ sư vi tính », « có nhà cửa, việc làm ổn định », « thân hình lực sĩ », vân vân thì không phải chỉ có nhỏ là đà đi vào chuồng cu của cậu !
Thế là nhỏ lên cơn tam bành, liệng cái điện thoại vào mặt người tình trăm năm và hát bài « Tình nghĩa đôi ta chỉ có thế thôi ». Nhỏ sụt sùi nóI với em « Em biết nó ngay từ đầu mà. Mắt nó gian lắm cơ nhưng em cứ tưởng nó biết người, biết của,cưới em thiệt nên em tin nó. Dè đâu…» !
Thời buổi @ Còng này, thời buổi thiên hạ cứ nhìn đâu cũng chỉ thấy ông … Hoa Thịnh Ðốn khắp nơi thì dở báo ra, em chỉ đọc thấy những vụ lường tình, quỵt tiền, lợi dụng chức vụ …nhan nhãn như lá mùa Thu vậy. Thiệt em chán ngán cái thời buổi này quá xá. Biết làm sao hơn bi giờ hả các cụ ? Ngay cả thằng em trai của em, cứ vừa đi làm về là ra cái điều « gác bỏ mọi chuyện thị phi ngoài đời », gõ mõ tụng kinh mà cũng thỏ thẻ nói với em « Quen rồi, ngày nào, dở báo ra mà không thấy những tin xe bắt chó, chó bắt xe, tình, tiền, tù tội…. thì em ăn cơm mất ngon ! »
Xí quên, cứ dài dòng mãi lạc đề câu chuyện, làm các cụ điên đầu thì em xin quay trở lại câu chuyện tình ảo với gã kép chuyên trị « Có yêu anh không » của em nha các cụ.
Thế rồi gã từ đâu đến và phom phom đi vào đời em.Từ đó có anh đi nhẹ vào đời !. Gã này khác người lắm các cụ ạ. Chẳng bao giờ thấy gã mang những chuyện vui, chuyện vẻ vang xứ người ra nói. Gã cứ tỉ tê về những phút cơ cực ở nơi gã « sống nhờ » ra để nói. Gã khuyên em nên đi học nghề « vì ai cũng phải đi làm, tự nuôi bản thân ». Gã leo lẻo nói em về chữ « cố gắng » bản thân tối ngày sáng đêm. Gã tâm đắc với cái triết thuyết « Tay làm hàm nhai » lắm.
Em thì em cũng có lúc em cảm động về « mối tình chân » của gã đấy nhưng nói thật với các cụ, em thực tế lắm. Dầu gì đi nữa, cái sự chân thành, cái con đường thẳng của gã, em chẳng mài ra để uống được mà theo nó thì chỉ em chỉ thấy tương lai em áo rách, bị gậy thôi. Gần bốn bó rồi, còn gì nữa để làm lại từ đầu ? Đời con gái mà các cụ ?
Em quyết định rồi các cụ ạ. Em sống lương thiện thôi chứ cái việc lao động thì theo quan niệm của em, thì đó là việc của …thằngchồng em ! « Đã là bậc nam nhi thì phải lo chu đáo cho vợ con ». Em không thích đi làm, ai cưòi em thì họ cứ hở mười cái răng ra thôi. Em không có ke đâu. Cái gì chứ cái này, em sẵn sàng ngồi xổm lên dư luận.
Em chịu thua việc đi làm nhưng đừng có ai bảo em là lười nghe các cụ ? Tuy lưng em dài, chân em trường túc bất chi lao thật đấy nhưng em chả làm biếng tí ti ông cụ nào. Em sẽ ở nhà cao, cửa rộng. Và em cũng sẽ phải chỉ tay năm ngón (bàn tay năm ngón kiêu sa) cho mấy người làm dọn dẹp chứ ? Em có ngồi không bao giờ đâu ?
Ðó là chưa kể là em sẽ nói người chồng tương lai của em mua cho em một căn nhà ở cái thành phố này. Ðể em có dịp lao động nữa chứ ? Các cụ cứ tưởng có nhiều phòng cho thuê rồi là em chỉ ngồi đếm tiền và õng ẹo lượn qua, lượn lại thôi sao ? Cuộc đời đâu có dễ dàng vậy các cu ? Kiếm được và chục tờ giấy 500 000 polymer Bác-Cừ-Toe toét thì em cũng đổ mồ hôi hột đấy các cụ ạ !
Em quyết định rồi. Số tiền em chạy mánh đuợc bấy lâu nay cộng với số tiền má em vừa bán được ruộng chia cho các anh chị của em để « mẹ hy vọng mỗi đứa có điều kiện đi học một cái nghề gì để sau này tự nuôi sống bản thân », thì em sẽ đi qua Thái Lan để …tân trang nhan sắc lại. Như vậy, đời sẽ biết tay em.
Để kết thúc bài này, xin các cụ cho em gởi một tin nhắn ở » dưói nhé, em xin cám ơn các cụ.
Nhắn tin :
« Các anh vịt kiều ơi, đọc đến hàng chữ này, các anh cứ chuẩn bị tinh thần và túi tiền đi nha, tân trang nhan sắc xong, em sẽ quay lại nói chuyện phải quấy với các anh. Còn cái anh « Có yêu anh không » gì gì đó thì nhân tiện đây, em cũng xin trả lời anh luôn. Ngắn gọn là như thế này : « Anh cứ nằm mơ đi anh » !
Sau cùng, em cũng xin thưa với các anh là, những gì em viết ở trên, chỉ là do một lúc sầu đời, em ngồi tưởng tượng ra thôi. Mọi việc trùng hợp nếu có, chỉ là ngoài ý muốn của em. Cuộc đời tuy không là màu hồng nhưng cũng đâu có đen tối như vậy ? »
Ký tên,
Nhỏ Loan
Sàigòn một chiều mưa, tháng 8, 2005
:lol: :lol: :lol: