BuomTrang
07-18-2003, 12:02 AM
Em xin lổi vì qúa gấp , em xin post ở đây mong các anh giúp 1 tay .
Đây là Tình Ruột thịt người VN không thể làm ngơ, máu chảy ruột mềm , em khẩn thiết kêu gọi các anh chị , mọi người vào giúp Vote trong một cái POLL quang trọng vô cùng .
Em xin trình bày dưới đây . Tại nơi em ngư ngụ có chuyện sãy ra như sau :
Một cô gái 25 tuổi cách đây mấy ngày , vì kẹt cửa phòng mở không ra nên cô ta gọi cho cảnh sát nhờ đến giúp . Khi cảnh sát tới nhà thì lúc đó cô gái Việt Nam nhỏ bé đang ngồi gọt khoai và trên tay đang cầm cây dao bào nhỏ . Cảnh Sát San Jose bước vào là bắn chết cô ta liền , không nói một lời .
Sau đó cảnh sát San Jose đã cố tình nói câu chuyện khác đi là cô ta muốn hành hung cảnh sát . Thật ra cô Trần Thị Bích Câu rất nhỏ bé , chỉ cao 5' và nặng 90 pounds . Trong khi viên cảnh sát rất to lớn .
Nội vụ đang trong vòng điều tra nhưng phía bên cảnh sát đã ngụy tạo bằng chứng làm cho dư luận đang đứng về phía cảnh sát là hàm oan người đã chết . Em xin post lại bài phía dưới để các anh chị đọc hiểu hơn sự việc . Em mong là các anh chị hãy vì tình thương ruột thịt mà hãy bênh vực cho một gia đình VN vừa bị bắn chết oan mạng .
Ở cái POLL của tờ San Jose Mercury News có 3 câu hỏi :
Câu thứ nhất là cảnh sát làm đúng là bắn cô gái bé nhỏ VN
Câu thứ hai là không nên dùng bạo lực , hành động của cảnh sát là sai (Xin các anh chị em Vote câu số (2) cho thật đông , càng nhiều càng tốt để lấy lại sự công bằng vì ngày xử án đã gần kề mà chúng ta cần dư luận nghiên về phía nạn nhân .
http://www.bayarea.com/mld/mercurynews/news/6321942.htm
Giúp em một tay VOTE vào câu hai nhé các anh chị , giúp gia đình nạn nhân lấy lại công đạo .
Thanh Huong
----------
Tin thêm về vụ cảnh sát San Jose bắn chết một phụ nữ Việt Nam
Jul 17, 2003
CalitodayNews - July 15, 2003 - Sau khi các cơ quan truyền thông Hoa Kỳ loan tin về vụ bà Trần Thị Cau bị cảnh sát viên thuộc cơ quan cảnh sát thành phố San Jose bắn chết, hệ thống nhật báo Calitoday chúng tôi, gồm luôn cả bán tuần báo Dân Việt lẫn website Calitoday.com, cũng đã có dịch ra Việt ngữ nguyên văn bản tin của cơ quan NBC và đăng lại vào ngày thứ Ba 15 tháng 7 năm 2003. Bản tin này đã tạo nên một cơn xúc động mạnh, và lan rộng dây chuyền trong khắp cộng đồng Việt Nam vùng Bắc Cali.
Trước cái chết thê thảm và nhiều uẩn khúc của một đồng hương, chúng tôi - Nguyên Thanh và phóng viên nhiếp ảnh Nguyên Sơn - đã đến tận nhà nạn nhân ở số 570 E. Taylor vào khoảng 5 giờ chiều cùng ngày nhằm mục đích tìm hiểu thực hư nội vụ. Tại đây, trước cửa nhà của người đàn bà vắn số, bên cạnh bát nhang và vòng tròn có hơn hàng chục ngọn nến của các đồng hương Việt Nam thân quen hay xa lạ, chúng tôi đã chứng kiến những giọt lệ cùng nghe những lời tường thuật tức tưởi và phẩn uất của nhiều người, kể cả của một người Mỹ cư ngụ đối diện với căn nhà oan khiên. (xem hình đính kèm).
Người đầu tiên mà chúng tôi tiếp xúc tên Hữu, hiện tại là láng giềng sát cạnh với nhà của nạn nhân. Vừa lui cui đốt lại các ngọn nến bị gió thổi tắt, anh vừa ngẩng mặt lên và chợt tỏ ra vui mừng và nhắc cho tôi biết rằng, anh chính là một đồng nghiệp cũ cùng làm việc chung với tôi trong tờ tuần báo Dân Tộc cách nay gần 2 chục năm trước. Anh cho tôi biết rằng, anh đã có mặt ở nhà vào lúc câu chuyện thương tâm xảy ra. Anh đã thấy nhân viên cảnh sát đến và gọi cửa nhà bà Cau, bước vào khi có người ra mở cửa, rồi anh nghe tiếng súng nổ chỉ trong vòng "vài giây đồng hồ" sau khi người sĩ quan cảnh sát thứ nhất bước qua ngưỡng cửa căn nhà, và trước khi người sĩ quan cảnh sát thứ hai kịp bước vô nhà. Anh hỏi tôi: "Chuyện xảy ra nhanh như vậy thì anh nghĩ xem có ăn khớp với những gì mà bản tin đã viết rất dài dòng gọi là 'theo hồ sơ của cảnh sát' hay không?" Tôi không trả lời trực tiếp vào câu hỏi mà chỉ xin anh giới thiệu tôi với người thân trong gia đình của nạn nhân, nhất là những người đã hiện diện tại hiện trường vào lúc đó. Anh Hữu dẫn tôi đến gặp một thanh niên trẻ đang đứng với dáng điệu buồn thảm trước cửa nhà và giới thiệu là em của nạn nhân tên Bảo Trần.
Tôi bầy tỏ lời chia buồn và đề nghị Bảo Trần dẫn tôi vào xem hiện trường cùng kể cho tôi nghe tự sự. Bảo gật đầu rồi ra dấu mời. Đấy là một căn nhà nhỏ cũ kỹ chật hẹp. Nhà bếp được xây phía trước bên tay phải kể từ ngoài vào trong, và có thể nhìn thấy ngay từ bước chân đầu tiên sau ngưỡng cửa. Một bếp lò xây lưng ra đường đi dùng để ngăn cách phần bên trong nhà bếp với đường vào nhà và phòng ăn cũng nhỏ hẹp bên tay trái. Bảo Trần cho tôi biết là người sĩ quan cảnh sát thứ nhất đã chỉ bước một hay hai bước sau ngưỡng cửa, rồi dừng lại ở phía lưng của bếp lò, khi chị của cậu ta tức bà Cau đang đứng ở trong bếp tức phía mặt trước bên kia của bếp lò. Ông ta ra dấu xua đuổi mọi người khác trong nhà vào buồng trong, rồi quát lên mấy tiếng "hê… hê" và nổ súng bắn chết bà Cau ngay tức khắc. Mọi chuyện chỉ diễn ra rất nhanh trong vòng chưa tới 5 giây đồng hồ. Bảo dẫn tôi vào phía bên trong nhà bếp và chỉ cho tôi xem một cái rổ bằng ny lông nhỏ màu đỏ nằm úp trên sàn nhà, cách phía mặt trước của bếp lò chừng một sải tay, và cho biết vết máu của chị cậu ta khi bị bị bắn chết ở phía dưới của cái rổ đó.
Tôi hỏi rằng có phải bà Cau đã cầm con dao trong tay khi bị bắn và tỏ ý muốn tấn công các sĩ quan cảnh sát hay không? Bảo lắc đầu và cho biết, con dao mà bà Cau cầm trong tay chỉ là con dao nhỏ, loại dùng để gọt vỏ trái cây, không có mũi nhọn và lưỡi sắc bén, nên không thể đâm, chém, hay phóng ai được cả. Vả lại, giữa bà Cau và người sĩ quan cảnh sát còn có một cái bếp lò to tướng và một khoảng cách khá xa thì không thể có chuyện bà Cau tỏ ý muốn tấn công ông ta được. Bảo giải thích thêm cho tôi biết là bà Cau đã bị kẹt xâu chìa khóa trong căn phòng ngủ, nên bà ta đã dùng con dao gọt vỏ trái cây đó để cạy cửa sổ căn phòng với ý định sẽ leo vào lấy chìa khóa từ trước khi các sĩ quan cảnh sát đến. Tuy nhiên, bà đã không cạy được cửa sổ theo ý muốn mà lại làm bễ kính cửa sổ. Tôi theo chân Bảo vào phòng trong và chứng kiến tấm kính của cửa sổ phòng ngủ bị bễ. Bảo đưa tôi trở ra phòng ăn và giới thiệu với tôi một người thanh niên trẻ khác, và cho biết đó là "bạn trai" của chị cậu ta, người mà bản tin trên báo gọi là "chồng", và giải thích là "họ" chưa chính thức thành hôn với nhau.
Người "bạn trai" của bà Cau tỏ vẻ mệt mỏi và không muốn nói chuyện vì đang trong cơn "sốc" quá nặng. Tuy nhiên, tôi đã kiên nhẫn khuyên nhủ người thanh niên đó rằng, nói ra sự thật để cho công lý được soi sáng sẽ là một cách làm cho vong linh người quá cố được ngậm cười nơi chín suối, và đó cũng là bổn phận của anh ta phải làm. Người thanh niên đó gật đầu đồng ý "kể chuyện" cho tôi nghe với một điều kiện là không muốn bị nêu danh trên báo. Anh ta kể rằng…
Ngày hôm đó, bà Cau đã vô ý để quên làm kẹt chìa khóa trong phòng ngủ, nên đã lấy con dao gọt vỏ trái cây cạy cửa sổ phòng nhằm mục đích từ đó leo vô phòng lấy chìa khóa. Nhưng bà Cau đã không làm được việc đó theo ý muốn mà trái lại còn làm bễ kính cửa sổ. Bà tuyệt vọng nên "gọi điện thoại đến sở cảnh sát" để nhờ giúp đỡ. Không ngờ, khi nhân viên cảnh sát đến, họ đã không giúp đỡ mà chỉ đuổi mọi người vào trong nhà rồi quát lên mấy tiếng "hê… hê" và xả súng bắn chết bà Cau!
Tôi ngạc nhiên về chi tiết "bà Cau gọi điện thoại đến sở cảnh sát" nên hỏi gặng lại anh ta ba (3) lần rằng: "Có phải "chính bà Cau đã gọi cảnh sát đến" hay không?" Cả 3 lần, người thanh niên đó đều gật đầu quả quyết: "Chính bà Cau đã gọi cảnh sát".
Tôi hỏi thêm có phải bà Cau đã tỏ ra giận dữ hay không? Thì người thanh đó cho biết: Bà Cau có thái độ "không vui" vì chuyện kẹt chìa khóa trong phòng do chính bà ta gây ra, chứ không hề có chuyện giận dữ và tấn công cảnh sát. Bà Cau đã gọi cầu cứu cảnh sát và chờ đợi cảnh sát đến giúp đỡ thì không có lý do gì mà lại giận dữ và tấn công cảnh sát.
Tôi trở ra phía ngoài trước nhà vì thấy có một người Mỹ đang đứng nói chuyện huyên thuyên với nhiều người khác. Đó là một người đàn ông lớn tuổi khỏe mạnh. Hữu cho tôi biết rằng nhà của ông ta ở phía bên kia đường hơi xéo với căn nhà mà bà Cau đang cư ngụ. Người đang ông Hoa Kỳ đó cho mọi người biết là hôm đó ông ta đã chứng kiến rõ ràng từ đầu tới cuối câu chuyện, kể từ khi 2 sĩ quan cảnh sát đến. Ông ta đứng trên lề trước sân nhà và thấy người sĩ quan cảnh sát thứ nhất vừa bước vào nhà của bà Câu thì lập tức có tiếng súng nổ. Lúc đó, người sĩ quan cảnh sát thứ hai còn đang đứng ở phía ngoài cửa nhà. Ông ta đã bước sang lề đường để xem cho rõ thì bị người sĩ quan cảnh sát đó xua đuổi và đe dọa sẽ bỏ tù ông ta nếu ông ta không chịu đi chỗ khác.
Tôi bước đến bắt chuyện và hỏi người Mỹ đó có chịu ra làm chứng không? Ông ta lắc đầu từ chối và cho biết lý do là ông ta sợ bị cảnh sát trả thù. Tôi nói là "không ai có thể đứng bên trên luật pháp được". Ông ta lắc đầu và nói: "Tôi là một người sinh đẻ trên xứ sở này, tôi biết câu nói đó, nhưng tôi cũng biết rất rõ rằng cảnh sát sẽ trả thù và không để cho tôi yên, nếu tôi dám ra làm chứng. Họ có nhiều cách để trả thù và tôi không có cách để tự vệ. Kể cả họ có thể giết chết tôi mà không bị xử tội. Cảnh sát ở đây đã giết rất nhiều người, anh không thấy sao?". Rất nhiều người khác đã nghe toàn bộ lời nói của người Hoa Kỳ đó. Khi phóng viên nhiếp ảnh Nguyên Sơn đưa máy chụp hình lên để chụp thì ông ta lấy tay che mặt lại. Tuy nhiên, chúng tôi cũng chụp được một vài tấm hình của ông ta. (xem hình đính kèm).
Thưa quý độc giả;
Bằng khả năng hạn hẹp của một người làm báo Việt ngữ nghèo nàn, tôi chỉ có thể tường trình đến quý vị những gì thực sự chính mắt tôi thấy và chính tai tôi nghe những lời nói của thân nhân và láng diềng của bà Cau. Cuộc điều tra của giới chức thẩm quyền vẫn còn đang tiến hành. Ngày 15 tháng 7 vừa qua, quý vị đã đọc bản tin của một cơ quan truyền thông Hoa Kỳ dựa trên biên bản của sở cảnh sát San Jose. Ngày hôm nay, quý vị đã nghe thêm các "lời kể" của một phía khác, phía của nạn nhân. Thẩm định về sự thật của câu chuyện "cảnh sát San Jose bắn chết bà Cau" không phải là quyền của quý vị hay của chúng tôi, mà là của cơ quan tư pháp Hoa Kỳ.
Tuy nhiên, trong tiến trình tìm hiểu sự thật, tôi xin nêu ra một vài nghi vấn sau đây:
1/- Có phải đích thân bà Cau đã gọi điện thoại đến sở cảnh sát San Jose để nhờ giúp đỡ - theo "lời kể" của người thanh niên bạn trai của bà ấy - hay không?
2/- Nếu đúng là bà Cau đã làm chuyện nói trên thì lời khai trong biên bản cảnh sát là - "bà Cau đã hét đuổi cảnh sát ra, và cho dù cảnh sát đã cố thuyết phục bà bình tĩnh trở lại, bà vẫn tiếp tục la hét và đuổi cảnh sát ra ngoài. Bất ngờ bà rút con dao phay để trên giá bếp ra, và vung dao tiến về phía cảnh sát, miệng luôn đuổi cảnh sát ra ngoài…" - có hợp lý không?
3/- Bà Cau đã "cầm và dùng con dao để cạy cửa sổ từ trước", khoảng cách từ vết máu trên sàn nhà, nơi bà Cau bị bắn gục, đến phía người sĩ quan cảnh sát đứng và giơ súng bắn chết bà Cau khoảng 3 thước Tây tức gần 10 feet, và có chướng ngại vật là một bếp lò to tướng nặng nề. Đồng thời, con dao trong tay bà Cau là một loại dao dùng để gọt vỏ trái cây, không có lưỡi bén và mũi nhọn, vậy, cũng theo lời khai trong biên bản cảnh sát là – "… bà 'rút con dao phay' để trên giá bếp ra …bà vẫn cứ 'tiến lại gần' họ, tay vung dao lên cao như muốn phóng dao về phía cảnh sát…" - có phù hợp với sự thật không?
4/- Thời gian kể từ khi người sĩ quan cảnh sát thứ nhất bước qua ngưỡng cửa để vào nhà bà Cau cho đến khi người sĩ quan cảnh sát đó bắn chết bà Cau là bao lâu? Có phù hợp với lời khai trong biên bản cảnh sát là: "…cảnh sát đã cố thuyết phục bà bình tĩnh trở lại…" hay không?
5/- Lời khai trong biên bản cảnh sát là: "…'Hai' cảnh sát viên đã cố thuyết phục bà ta bình tĩnh lại, và lời "kể chuyện" của người đàn ông Hoa Kỳ hàng xóm của bà Cau rằng: "…sĩ quan cảnh sát thứ nhất vừa bước vào nhà của bà Câu thì lập tức có tiếng súng nổ. Lúc đó, người sĩ quan cảnh sát thứ hai còn đang đứng ở phía ngoài cửa nhà…". Vậy "lời" nào đúng? Lời nào sai?
6/- Và cuối cùng là: Bà Cau có đáng tội để phải bị xử tử nhanh chóng như vậy hay không?
NGUYÊN THANH
Đây là Tình Ruột thịt người VN không thể làm ngơ, máu chảy ruột mềm , em khẩn thiết kêu gọi các anh chị , mọi người vào giúp Vote trong một cái POLL quang trọng vô cùng .
Em xin trình bày dưới đây . Tại nơi em ngư ngụ có chuyện sãy ra như sau :
Một cô gái 25 tuổi cách đây mấy ngày , vì kẹt cửa phòng mở không ra nên cô ta gọi cho cảnh sát nhờ đến giúp . Khi cảnh sát tới nhà thì lúc đó cô gái Việt Nam nhỏ bé đang ngồi gọt khoai và trên tay đang cầm cây dao bào nhỏ . Cảnh Sát San Jose bước vào là bắn chết cô ta liền , không nói một lời .
Sau đó cảnh sát San Jose đã cố tình nói câu chuyện khác đi là cô ta muốn hành hung cảnh sát . Thật ra cô Trần Thị Bích Câu rất nhỏ bé , chỉ cao 5' và nặng 90 pounds . Trong khi viên cảnh sát rất to lớn .
Nội vụ đang trong vòng điều tra nhưng phía bên cảnh sát đã ngụy tạo bằng chứng làm cho dư luận đang đứng về phía cảnh sát là hàm oan người đã chết . Em xin post lại bài phía dưới để các anh chị đọc hiểu hơn sự việc . Em mong là các anh chị hãy vì tình thương ruột thịt mà hãy bênh vực cho một gia đình VN vừa bị bắn chết oan mạng .
Ở cái POLL của tờ San Jose Mercury News có 3 câu hỏi :
Câu thứ nhất là cảnh sát làm đúng là bắn cô gái bé nhỏ VN
Câu thứ hai là không nên dùng bạo lực , hành động của cảnh sát là sai (Xin các anh chị em Vote câu số (2) cho thật đông , càng nhiều càng tốt để lấy lại sự công bằng vì ngày xử án đã gần kề mà chúng ta cần dư luận nghiên về phía nạn nhân .
http://www.bayarea.com/mld/mercurynews/news/6321942.htm
Giúp em một tay VOTE vào câu hai nhé các anh chị , giúp gia đình nạn nhân lấy lại công đạo .
Thanh Huong
----------
Tin thêm về vụ cảnh sát San Jose bắn chết một phụ nữ Việt Nam
Jul 17, 2003
CalitodayNews - July 15, 2003 - Sau khi các cơ quan truyền thông Hoa Kỳ loan tin về vụ bà Trần Thị Cau bị cảnh sát viên thuộc cơ quan cảnh sát thành phố San Jose bắn chết, hệ thống nhật báo Calitoday chúng tôi, gồm luôn cả bán tuần báo Dân Việt lẫn website Calitoday.com, cũng đã có dịch ra Việt ngữ nguyên văn bản tin của cơ quan NBC và đăng lại vào ngày thứ Ba 15 tháng 7 năm 2003. Bản tin này đã tạo nên một cơn xúc động mạnh, và lan rộng dây chuyền trong khắp cộng đồng Việt Nam vùng Bắc Cali.
Trước cái chết thê thảm và nhiều uẩn khúc của một đồng hương, chúng tôi - Nguyên Thanh và phóng viên nhiếp ảnh Nguyên Sơn - đã đến tận nhà nạn nhân ở số 570 E. Taylor vào khoảng 5 giờ chiều cùng ngày nhằm mục đích tìm hiểu thực hư nội vụ. Tại đây, trước cửa nhà của người đàn bà vắn số, bên cạnh bát nhang và vòng tròn có hơn hàng chục ngọn nến của các đồng hương Việt Nam thân quen hay xa lạ, chúng tôi đã chứng kiến những giọt lệ cùng nghe những lời tường thuật tức tưởi và phẩn uất của nhiều người, kể cả của một người Mỹ cư ngụ đối diện với căn nhà oan khiên. (xem hình đính kèm).
Người đầu tiên mà chúng tôi tiếp xúc tên Hữu, hiện tại là láng giềng sát cạnh với nhà của nạn nhân. Vừa lui cui đốt lại các ngọn nến bị gió thổi tắt, anh vừa ngẩng mặt lên và chợt tỏ ra vui mừng và nhắc cho tôi biết rằng, anh chính là một đồng nghiệp cũ cùng làm việc chung với tôi trong tờ tuần báo Dân Tộc cách nay gần 2 chục năm trước. Anh cho tôi biết rằng, anh đã có mặt ở nhà vào lúc câu chuyện thương tâm xảy ra. Anh đã thấy nhân viên cảnh sát đến và gọi cửa nhà bà Cau, bước vào khi có người ra mở cửa, rồi anh nghe tiếng súng nổ chỉ trong vòng "vài giây đồng hồ" sau khi người sĩ quan cảnh sát thứ nhất bước qua ngưỡng cửa căn nhà, và trước khi người sĩ quan cảnh sát thứ hai kịp bước vô nhà. Anh hỏi tôi: "Chuyện xảy ra nhanh như vậy thì anh nghĩ xem có ăn khớp với những gì mà bản tin đã viết rất dài dòng gọi là 'theo hồ sơ của cảnh sát' hay không?" Tôi không trả lời trực tiếp vào câu hỏi mà chỉ xin anh giới thiệu tôi với người thân trong gia đình của nạn nhân, nhất là những người đã hiện diện tại hiện trường vào lúc đó. Anh Hữu dẫn tôi đến gặp một thanh niên trẻ đang đứng với dáng điệu buồn thảm trước cửa nhà và giới thiệu là em của nạn nhân tên Bảo Trần.
Tôi bầy tỏ lời chia buồn và đề nghị Bảo Trần dẫn tôi vào xem hiện trường cùng kể cho tôi nghe tự sự. Bảo gật đầu rồi ra dấu mời. Đấy là một căn nhà nhỏ cũ kỹ chật hẹp. Nhà bếp được xây phía trước bên tay phải kể từ ngoài vào trong, và có thể nhìn thấy ngay từ bước chân đầu tiên sau ngưỡng cửa. Một bếp lò xây lưng ra đường đi dùng để ngăn cách phần bên trong nhà bếp với đường vào nhà và phòng ăn cũng nhỏ hẹp bên tay trái. Bảo Trần cho tôi biết là người sĩ quan cảnh sát thứ nhất đã chỉ bước một hay hai bước sau ngưỡng cửa, rồi dừng lại ở phía lưng của bếp lò, khi chị của cậu ta tức bà Cau đang đứng ở trong bếp tức phía mặt trước bên kia của bếp lò. Ông ta ra dấu xua đuổi mọi người khác trong nhà vào buồng trong, rồi quát lên mấy tiếng "hê… hê" và nổ súng bắn chết bà Cau ngay tức khắc. Mọi chuyện chỉ diễn ra rất nhanh trong vòng chưa tới 5 giây đồng hồ. Bảo dẫn tôi vào phía bên trong nhà bếp và chỉ cho tôi xem một cái rổ bằng ny lông nhỏ màu đỏ nằm úp trên sàn nhà, cách phía mặt trước của bếp lò chừng một sải tay, và cho biết vết máu của chị cậu ta khi bị bị bắn chết ở phía dưới của cái rổ đó.
Tôi hỏi rằng có phải bà Cau đã cầm con dao trong tay khi bị bắn và tỏ ý muốn tấn công các sĩ quan cảnh sát hay không? Bảo lắc đầu và cho biết, con dao mà bà Cau cầm trong tay chỉ là con dao nhỏ, loại dùng để gọt vỏ trái cây, không có mũi nhọn và lưỡi sắc bén, nên không thể đâm, chém, hay phóng ai được cả. Vả lại, giữa bà Cau và người sĩ quan cảnh sát còn có một cái bếp lò to tướng và một khoảng cách khá xa thì không thể có chuyện bà Cau tỏ ý muốn tấn công ông ta được. Bảo giải thích thêm cho tôi biết là bà Cau đã bị kẹt xâu chìa khóa trong căn phòng ngủ, nên bà ta đã dùng con dao gọt vỏ trái cây đó để cạy cửa sổ căn phòng với ý định sẽ leo vào lấy chìa khóa từ trước khi các sĩ quan cảnh sát đến. Tuy nhiên, bà đã không cạy được cửa sổ theo ý muốn mà lại làm bễ kính cửa sổ. Tôi theo chân Bảo vào phòng trong và chứng kiến tấm kính của cửa sổ phòng ngủ bị bễ. Bảo đưa tôi trở ra phòng ăn và giới thiệu với tôi một người thanh niên trẻ khác, và cho biết đó là "bạn trai" của chị cậu ta, người mà bản tin trên báo gọi là "chồng", và giải thích là "họ" chưa chính thức thành hôn với nhau.
Người "bạn trai" của bà Cau tỏ vẻ mệt mỏi và không muốn nói chuyện vì đang trong cơn "sốc" quá nặng. Tuy nhiên, tôi đã kiên nhẫn khuyên nhủ người thanh niên đó rằng, nói ra sự thật để cho công lý được soi sáng sẽ là một cách làm cho vong linh người quá cố được ngậm cười nơi chín suối, và đó cũng là bổn phận của anh ta phải làm. Người thanh niên đó gật đầu đồng ý "kể chuyện" cho tôi nghe với một điều kiện là không muốn bị nêu danh trên báo. Anh ta kể rằng…
Ngày hôm đó, bà Cau đã vô ý để quên làm kẹt chìa khóa trong phòng ngủ, nên đã lấy con dao gọt vỏ trái cây cạy cửa sổ phòng nhằm mục đích từ đó leo vô phòng lấy chìa khóa. Nhưng bà Cau đã không làm được việc đó theo ý muốn mà trái lại còn làm bễ kính cửa sổ. Bà tuyệt vọng nên "gọi điện thoại đến sở cảnh sát" để nhờ giúp đỡ. Không ngờ, khi nhân viên cảnh sát đến, họ đã không giúp đỡ mà chỉ đuổi mọi người vào trong nhà rồi quát lên mấy tiếng "hê… hê" và xả súng bắn chết bà Cau!
Tôi ngạc nhiên về chi tiết "bà Cau gọi điện thoại đến sở cảnh sát" nên hỏi gặng lại anh ta ba (3) lần rằng: "Có phải "chính bà Cau đã gọi cảnh sát đến" hay không?" Cả 3 lần, người thanh niên đó đều gật đầu quả quyết: "Chính bà Cau đã gọi cảnh sát".
Tôi hỏi thêm có phải bà Cau đã tỏ ra giận dữ hay không? Thì người thanh đó cho biết: Bà Cau có thái độ "không vui" vì chuyện kẹt chìa khóa trong phòng do chính bà ta gây ra, chứ không hề có chuyện giận dữ và tấn công cảnh sát. Bà Cau đã gọi cầu cứu cảnh sát và chờ đợi cảnh sát đến giúp đỡ thì không có lý do gì mà lại giận dữ và tấn công cảnh sát.
Tôi trở ra phía ngoài trước nhà vì thấy có một người Mỹ đang đứng nói chuyện huyên thuyên với nhiều người khác. Đó là một người đàn ông lớn tuổi khỏe mạnh. Hữu cho tôi biết rằng nhà của ông ta ở phía bên kia đường hơi xéo với căn nhà mà bà Cau đang cư ngụ. Người đang ông Hoa Kỳ đó cho mọi người biết là hôm đó ông ta đã chứng kiến rõ ràng từ đầu tới cuối câu chuyện, kể từ khi 2 sĩ quan cảnh sát đến. Ông ta đứng trên lề trước sân nhà và thấy người sĩ quan cảnh sát thứ nhất vừa bước vào nhà của bà Câu thì lập tức có tiếng súng nổ. Lúc đó, người sĩ quan cảnh sát thứ hai còn đang đứng ở phía ngoài cửa nhà. Ông ta đã bước sang lề đường để xem cho rõ thì bị người sĩ quan cảnh sát đó xua đuổi và đe dọa sẽ bỏ tù ông ta nếu ông ta không chịu đi chỗ khác.
Tôi bước đến bắt chuyện và hỏi người Mỹ đó có chịu ra làm chứng không? Ông ta lắc đầu từ chối và cho biết lý do là ông ta sợ bị cảnh sát trả thù. Tôi nói là "không ai có thể đứng bên trên luật pháp được". Ông ta lắc đầu và nói: "Tôi là một người sinh đẻ trên xứ sở này, tôi biết câu nói đó, nhưng tôi cũng biết rất rõ rằng cảnh sát sẽ trả thù và không để cho tôi yên, nếu tôi dám ra làm chứng. Họ có nhiều cách để trả thù và tôi không có cách để tự vệ. Kể cả họ có thể giết chết tôi mà không bị xử tội. Cảnh sát ở đây đã giết rất nhiều người, anh không thấy sao?". Rất nhiều người khác đã nghe toàn bộ lời nói của người Hoa Kỳ đó. Khi phóng viên nhiếp ảnh Nguyên Sơn đưa máy chụp hình lên để chụp thì ông ta lấy tay che mặt lại. Tuy nhiên, chúng tôi cũng chụp được một vài tấm hình của ông ta. (xem hình đính kèm).
Thưa quý độc giả;
Bằng khả năng hạn hẹp của một người làm báo Việt ngữ nghèo nàn, tôi chỉ có thể tường trình đến quý vị những gì thực sự chính mắt tôi thấy và chính tai tôi nghe những lời nói của thân nhân và láng diềng của bà Cau. Cuộc điều tra của giới chức thẩm quyền vẫn còn đang tiến hành. Ngày 15 tháng 7 vừa qua, quý vị đã đọc bản tin của một cơ quan truyền thông Hoa Kỳ dựa trên biên bản của sở cảnh sát San Jose. Ngày hôm nay, quý vị đã nghe thêm các "lời kể" của một phía khác, phía của nạn nhân. Thẩm định về sự thật của câu chuyện "cảnh sát San Jose bắn chết bà Cau" không phải là quyền của quý vị hay của chúng tôi, mà là của cơ quan tư pháp Hoa Kỳ.
Tuy nhiên, trong tiến trình tìm hiểu sự thật, tôi xin nêu ra một vài nghi vấn sau đây:
1/- Có phải đích thân bà Cau đã gọi điện thoại đến sở cảnh sát San Jose để nhờ giúp đỡ - theo "lời kể" của người thanh niên bạn trai của bà ấy - hay không?
2/- Nếu đúng là bà Cau đã làm chuyện nói trên thì lời khai trong biên bản cảnh sát là - "bà Cau đã hét đuổi cảnh sát ra, và cho dù cảnh sát đã cố thuyết phục bà bình tĩnh trở lại, bà vẫn tiếp tục la hét và đuổi cảnh sát ra ngoài. Bất ngờ bà rút con dao phay để trên giá bếp ra, và vung dao tiến về phía cảnh sát, miệng luôn đuổi cảnh sát ra ngoài…" - có hợp lý không?
3/- Bà Cau đã "cầm và dùng con dao để cạy cửa sổ từ trước", khoảng cách từ vết máu trên sàn nhà, nơi bà Cau bị bắn gục, đến phía người sĩ quan cảnh sát đứng và giơ súng bắn chết bà Cau khoảng 3 thước Tây tức gần 10 feet, và có chướng ngại vật là một bếp lò to tướng nặng nề. Đồng thời, con dao trong tay bà Cau là một loại dao dùng để gọt vỏ trái cây, không có lưỡi bén và mũi nhọn, vậy, cũng theo lời khai trong biên bản cảnh sát là – "… bà 'rút con dao phay' để trên giá bếp ra …bà vẫn cứ 'tiến lại gần' họ, tay vung dao lên cao như muốn phóng dao về phía cảnh sát…" - có phù hợp với sự thật không?
4/- Thời gian kể từ khi người sĩ quan cảnh sát thứ nhất bước qua ngưỡng cửa để vào nhà bà Cau cho đến khi người sĩ quan cảnh sát đó bắn chết bà Cau là bao lâu? Có phù hợp với lời khai trong biên bản cảnh sát là: "…cảnh sát đã cố thuyết phục bà bình tĩnh trở lại…" hay không?
5/- Lời khai trong biên bản cảnh sát là: "…'Hai' cảnh sát viên đã cố thuyết phục bà ta bình tĩnh lại, và lời "kể chuyện" của người đàn ông Hoa Kỳ hàng xóm của bà Cau rằng: "…sĩ quan cảnh sát thứ nhất vừa bước vào nhà của bà Câu thì lập tức có tiếng súng nổ. Lúc đó, người sĩ quan cảnh sát thứ hai còn đang đứng ở phía ngoài cửa nhà…". Vậy "lời" nào đúng? Lời nào sai?
6/- Và cuối cùng là: Bà Cau có đáng tội để phải bị xử tử nhanh chóng như vậy hay không?
NGUYÊN THANH