Congtu
06-10-2010, 02:06 AM
CHỊ ĐÀO
Tác giả: Con Đường Hoa
E-mail: nhatanh02010***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.
Câu chuyện tình sau đây đan xen với một giai thoại tưởng chường như trong cổ tích thần thoại nhưng giai thoại này chẳng qua chỉ là một tiền đề dẫn dắt, minh họa và tô điểm thêm cho mối tình tuyệt đẹp như thiên thần giữa Lợi và một trinh nữ 25 tuổi tên là Trần Kim Đào ở miệt quê Bến Tre. Số là khi ở ngoài Nha Trang về, bố Lợi tính đi Bến Tre để thăm hỏi người bạn chí cốt tên là Kim đã hơn mười năm rồi chưa hề có tin tức song dự định này, bố Lợi thấy không thể nào thực hiện được vì lý do sức khỏe nhưng rồi lại thấy trong bụng không yên. Trong thời gian này, trường cấp III Châu Thành vì công trình sửa chữa phòng học chưa xong nên ngày khai giảng năm học mới của trường sẽ dời đến 20 tháng 9, chứ không phải vào ngày 5 tháng 9 thường lệ như những trường khác. Thế là Lợi có dịp để xin bố cho phép nó tình nguyện đi thay bố xuống Bến Tre thăm viếng bác Kim.
- Mày còn con nít con nôi thì thăm với nom cái gì. Nhưng thôi, mày cứ đi xuống đó biếu bác Kim 2 kg cá ngựa đặng bác ngâm rượu uống – Bố Lợi nghiêm giọng – Tối nay bố sẽ vẽ sơ đồ cho mày đi, nhớ là phải về sớm để đi học đấy.
Tối hôm đó, Lợi soạn sửa hành trang cho chuyến đi và vì đây là lần đầu tiên nó được đi về vùng quê Bến Tre nên nó cảm thấy thú vị vô cùng. Mẹ nó dặn nó phải mang áo ấm theo và tối ngủ phải mặc vào không thôi muỗi chích. Chị Hường thì vào tận phòng ngủ của nó với vẻ mặt buồn buồn, chị dúi vào tay nó 5 tờ giấy 100.000đ rồi dặn nó đi sớm về sớm, xuống Bến Tre không được léng phéng với bất kỳ cô gái nào và khi về phải mua cho chị mấy bịch kẹo dừa. Lợi chỉ vâng dạ được hai ba tiếng rồi nhìn theo dáng chị Ba quày quả đi xuống thang lầu. Tuy rất háo hức về chuyến đi sáng mai nhưng khi lên giường, nó vẫn ngáy khò khò đến 4 giờ sáng mới giật mình thức dậy. Sau khi chào bố mẹ, mợ Yến, chị Hảo và chị Hường, Lợi mang hành lý đi bộ ra đứng trước Nhà thờ Bà Rịa và 5 phút sau, chiếc xe car chất lượng cao Vũng Tàu – Bến Tre chạy đến rước nó lên để đưa nó về một phương trời xa thẳm đang có một người con gái chờ mong nó đến giải cứu khỏi kiếp nạn hy sinh oan nghiệt. Sau khi vượt quãng đường gần 200km, qua hai cái phà, đúng một giờ trưa, Lợi mới mệt nhoài xuống xe tại ngã tư Phan Đình Phùng – Hoàng Hoa Thám để đón xe ôm về huyện Chợ Lách.
Sơ đồ bố Lợi vẽ rất dễ dàng, lại được chú xe ôm tốt bụng hướng dẫn thêm nên chẳng mấy chốc, nó đã đến được nhà bác Kim sau khi cuốc bộ gần hai cây số đường mòn xuyên qua các vườn nhãn, chôm chôm, măng cụt…Đã gọi là Bến Tre thì phải nói là đi đâu cũng đều gặp “ai đứng dưới bóng dừa…” như lời bài hát của nhạc sỹ Nguyễn văn Tý. Dừa mênh mông bát ngát, tạo thành một mảng xanh dày đặc bao quanh sông, rạch, vườn cây ăn trái, ruộng nước…Nếu trên máy bay nhìn xuống thì sẽ thấy Bến Tre như là một đảo dừa xanh um, bốn bề là sông nước ; vậy chứng tỏ đây là một vùng đất thiên thời, địa lợi, nhân hòa giúp con người làm giàu bằng tiềm năng thủy sản, lúa ruộng cũng như cây ăn trái. Gia đình bác Kim ngoài ruộng, vườn cây, ao cá ra còn có cả một đàn 18 con bò và 12 con bê cho nên có thể xứng danh một đại gia miệt vườn không ai sánh kịp vì nội người làm thuê ở mướn của nhà bác cũng phải đến 12 người. Bác Kim là người họ Trần, cùng với bác gái độ tuổi ngoài 50 và có tất cả 4 người con gồm một trai và ba gái ; anh Hai, chị Ba, cô Út đã lập gia đình và tuy ra riêng nhưng đều ở gần gần nhà bố mẹ, chỉ còn chị Tư Kim Đào độc thân ở nhà phụng dưỡng cha mẹ. Chị Đào năm nay 25 tuổi, một cô gái hương đồng gió nội nhan sắc tuy chưa đến nỗi nghiêng thành đổ nước nhưng chim cũng gần sa, cá cũng phải lặn và hoa phải nhường, tuyết phải thua. Cũng như bao cô gái khác ở vùng sông nước, khi đi làm ngoài nắng, chị Đào đều bịt kín mặt mũi bằng khẩu trang nên nước da chị lúc nào cũng trắng ngần như bông bưởi.
Mái tóc chị đen nhánh, óng ả như tơ, thướt tha và mềm mại tựa nhung, phủ xõa gần kín cả lưng luôn được kẹp gọn gàng bằng chiếc kẹp bằng nhôm. Vầng trán chị cao, hai hàng chân mày mảnh như tơ và cong vút giống hai vòng nguyệt lưỡi liềm ; đôi mắt chị tuy hơi nhỏ nhưng thật ngời sáng, long lanh, cong vút hai hàng mi và sắc lẽm như dao cau sẵn sàng giết chết bất kỳ con ong, con bướm nào dù là chỉ vụt bay qua. Đôi gò má chị phơn phớt trắng hồng một cách tự nhiên với hai lưỡng quyền cao và cái sống mũi dọc dừa thanh tao nằm cân đối, gọn gàng ở giữa. Dù cho ai có đi Nam về Bắc nhưng vẫn chắc chắn là không ai quên được đôi môi chị tuy mỏng mảnh, hơi dảnh lên và thắm đỏ như son ; khi cười để lộ hai hàm răng trắng đều như ngà và hai lúm đồng tiền hai bên khóe miệng. Vóc dáng, thân thể chị cao, tuy hơi nhỏ nhắn và mảnh khảnh nhưng không gầy guộc, ốm o ; trái lại rất có da có thịt, đầy đặn, nở nang tạo thành những đường nét tuyệt mỹ đầy hấp dẫn, khêu gợi trên pho tượng thần Vệ nữ yêu kiều, đài các, kiêu sa và diễm lệ. Với nhan sắc như vậy thì lẽ nào chị Đào lại tránh khỏi “bầy ong lũ bướm”chặn đường đón ngõ và sỡ dĩ chị chưa lập gia đình là do gia đình anh chàng người yêu của chị có đám tang nên còn lần lữa, chứ hoàn toàn không phải vì chị bẽ bàng duyên phận hẩm hiu. Do vậy, số kiếp chị Đào phải gánh chịu một tai họa vô cùng khủng khiếp gấp cả ngàn lần so với tai ương của chị Hường chạm trán với một con dã nhân ở Gò Rùa chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ và cũng từ đấy, chị Đào mới trở thành người tình trăm năm của Lợi. Số là khi vừa bước chân vào nhà bác Kim, Lợi cảm nhận được một bầu không khí tang tóc, thê lương và nặng nề, dù là nó nghe văng vẳng có tiếng lợn bị chọc tiết kêu eng éc ở dưới nhà bếp vọng lên. Bác Kim chỉ ậm ờ khi Lợi trình bày là con của ông Sinh ở Bà Rịa và nhận lấy bọc cá ngựa nó trao cho qua chuyện, như là tâm trí bác đang bị một tảng đá vô hình đè nặng. Bác chỉ nói với nó là ở lại nhà bác đến tối mốt có tổ chức lễ hội ở đây rồi ngày kia hẵng về. Bác sai một anh người làm sắp xếp chổ ngủ cho Lợi trên một trong hai cái sạp gỗ dài dưới bếp. Đây là chổ nghỉ ngơi và ngủ qua đêm của người làm trong nhà, nam một bên và nữ một bên, mỗi người một khoảnh vừa bằng một chiếc chiếu đơn, chỉ việc kê gối và trùm mền ngủ vì ở đây họa hoằn lắm mới có muỗi. Ở nhà bếp cho đến chiều, dĩ nhiên là Lợi được ăn uống thoải mái và ngoài ra, nó được mấy anh người làm kể cho nghe một câu chuyện thật rùng rợn, hãi hùng chẳng khác gì thần thoại cổ tích.
Cách nay khoảng 15 năm đổ lại, bỗng dưng xuất hiện một con trăn thành tinh tác oai tác quái ở vùng đất xã Thạnh An, Huyện Chợ Lách này khiến đồng ruộng, vườn tược, heo gà và kể cả con người bị phá hại, mất mát, chết chóc…Chính quyền địa phương nhiều lần huy động quân đội, kể cả những tay sát thủ của loài trăn cũng đều lần lượt ra trận nhưng cuối cùng, cả thảy đều bó tay thúc thủ, thậm chí gần cả chục người đã bỏ mạng trên chiến trường. Cuối cùng, mấy ông hương bà cả trong hội đình xã mới đặt ra tục lệ hiến gái đồng trinh cho con trăn một năm hai người tại ngôi miễu thần của xã và kể từ lúc ấy, con trăn mới hết tung hoành phá phách. Tất cả những cô gái trong xã chưa chồng chưa con phải lần lượt đến đình xã rút thăm, khi nào đến lượt mình thì phải chấp hành đến miễu nộp mạng cho trăn tinh vào đêm rằm sáng trăng ; ai mà trốn tránh thì cả gia đình sẽ bị cả xã nguyền rủa, cắt hết mọi quyền lợi cộng đồng, nộp phạt thật nặng, cắt đứt mọi quan hệ, thậm chí ai dù cho có muốn giúp đỡ mình đi chăng nữa cũng không được giúp, có thuê có mướn người làm cũng chẳng ai dám làm cho mình. Tục lệ này đã được thực hiện 8 năm nay, có nghĩa là 16 cô trinh nữ lần lượt ra đi không hẹn ngày trở lại ; có trường hợp sợ phải đi nộp mạng nên dù chưa đến tuổi thành niên vẫn cố tình chấp nhận chửa hoang vì có thai rồi thì không còn đồng trinh nữa, trăn tinh sẽ không thèm và đành muối mặt xấu hổ với bà con xóm giềng trong cuộc sống tủi nhục đọa đày. Tối mốt, tại nhà bác Kim tổ chức lễ cúng thần trăn rồi sau đó sẽ dẫn chị Đào đi lên miếu thần nộp mạng vì đêm trăng này là đến lượt chị, không thể nào thay đổi được nữa. Đấy chính là lý do làm cho bầu không khí trong gia đình bác Kim không sao vui lên được khi chị Đào – cô con gái đẹp người đẹp nết của bác- dù chưa chết nhưng đã phải chuẩn bị trước áo quan và huyệt đạo.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong rồi, Lợi thơ thẩn ra mé sau nhà, chổ giáp với con rạch vì đứng ở đây dõi mắt nhìn rặng dừa xanh thẳm xa xa trông thật nên thơ. Nó chợt ngó thấy chị Đào đang ngồi trên một chiếc xuồng cột vào bến nước, trước mặt chị là một bọc nilon đựng vải vụn trắng đen lộn xộn và mắt thì đăm chiêu nhìn xuống mặt nước như suy tính một chuyện gì đó. Thật là lạ! Sao sắp chết rồi mà trông chị ta vẫn có vẻ bình thường như mọi người, thậm chí như là đang chuẩn bị cho một kế hoạch bí hiểm nào đó vì có một chi tiết là tối qua, chị Đào xuống bếp sai một chị người làm kiếm cho mình một cái kéo thật bén rồi chị vào phòng ngủ, đóng cửa lại và làm cái gì đó thật lâu mãi đến hơn một giờ sáng mới tắt đèn đi ngủ ; do tối qua lạ chổ, không ngủ được và phòng ngủ chị Đào cách nhà bếp không xa nên Lợi cảm thấy thắc mắc hoài nghi. Vừa ngó thấy Lợi, chị Đào đứng dậy và mỉm cười nói :
- Sao ngủ ngon không em? Em ăn sáng chưa?
- Dạ, em ăn sáng rồi! Lạ chổ quá nên thật là khó ngủ.
- Nè, em lên xuồng đi, chị chở em đi vòng vòng ngắm cảnh cho mát!
Từ lúc nhỏ cho đến giờ, Lợi chưa được dịp đi xuồng lần nào nên vừa nghe chị Đào rủ rê, nó đồng ý ngay và bước đến bến nước, ngồi xuống chiếc xuồng trong khi chị tháo dây cột rồi cắm cây sào dài, chống đẩy từ từ con xuồng ra giữa lòng rạch và cầm dầm bắt đầu quạt nước hai bên cho xuồng đi tới. Khi đã đi quá xa nhà rồi, chị Đào lên tiếng :
- Em nè, chắc là em nghe người làm kể hết mọi chuyện nhà chị rồi chứ gì?
- Dạ rồi! Nhưng sao chị không lợi dụng cơ hội lúc này mà trốn đi có hay hơn không?
- Em nói như vậy mà nghe được hả? Nếu mà trốn được thì chắc giờ này chị không có chèo xuồng chở em đi chơi như thế này đâu. Tội nghiệp bố mẹ chị sẽ bị làng xóm ly khai nếu chị bỏ trốn…
Ngập ngừng một lát, chị tiếp :
- Ôi mà em ơi, có muốn trốn cũng chẳng biết đường đâu mà trốn!
- Có trốn thì phải trốn thật xa kìa! Chị Đào, chị hãy còn trẻ, sao chị không tự
tìm đường giải cứu cho mình đi. Chị không có người yêu à? Sao anh ấy không chịu giúp chị vậy?
- Hơn nữa tháng nay, chị đã cầu xin hết lời nhưng anh ấy đều bỏ ngoài tai, thậm chí anh ấy còn cắt đứt quan hệ với chị để đi quen một cô gái khác.
- Vậy em hỏi thiệt chị nghe! Chị có muốn trốn đi hay là không? Chị có kế hoạch nào không mà tối qua, chị lục đục làm gì vậy? Có gì, em sẽ hỗ trợ giúp đỡ chị hết mình!
Chị Đào không dè thằng nhóc này lại nói trúng phóc tim đen của chị. Sự thực là mấy ngày nay, chị chỉ mới nghĩ ra kế hoạch giết chết con trăn tinh thôi, chứ còn sau đó trốn đi đâu chị cũng chưa biết. Giờ nghe Lợi nói, chị như mở cờ trong bụng và lập tức, một kế hoạch hoàn hảo được phát họa ngay trong đầu óc chị. Chị buông dầm chèo, nắm lấy hai tay Lợi và ríu rít nói :
- Chị cảm ơn em nhiều lắm! Em… em…đúng là …cứu tinh…của chị!
- Không có gì đâu, chị ơi!
- Giờ có em nữa thì chị và chú Ngạn của chị mới được thêm sức mạnh vì dầu sao đi nữa thì chú Ngạn vẫn là người địa phương và vợ con đùm đề nên chú ra tay không tiện. Vậy nhờ em giúp giùm, ơn này chị sẽ muôn đời tạc dạ. Này, kế hoạch sơ bộ là tối mai, em giúp chị cởi trói rồi đặt chất nổ giết chết con trăn, sau đó em sẽ dắt chị trốn về Sài Gòn hay Biên Hòa gì cũng được.
Hai chị em ngồi trên xuồng giữa rạch, bàn tính thật kỹ từng chi tiết của kế hoạch đặc công và đào tẩu, sau đó chị Đào quành xuồng lại chở Lợi về nhà chị rồi chị hối hả đi tiếp sang nhà chú Ngạn để làm nốt một số công việc chuẩn bị cho ngày mai. Trưa hôm đó, vì nhận lời giúp chị Đào nên Lợi ăn cơm cảm thấy thật ngon lành và dĩ nhiên trong nhà, hoàn toàn tuyệt đối không ai biết được chuyện gì đang sắp xếp, tính toán cả. Tuy nhiên, phần nào nó cũng cảm thấy hơi sờ sợ nhưng do trót lỡ đã hứa giúp chị Đào rồi giống như vào hang cọp phải bắt cho được cọp con nên nó đành phóng lao theo lao vậy. Sáng hôm sau, theo kế hoạch đã thống nhất với chị Đào, Lợi thu xếp hành lý xin phép hai vợ chồng bác Kim đón xe trở về Bà Rịa và dĩ nhiên là không ai mà không đồng ý. Nó chào các anh chị người làm rồi ra khỏi cổng nhà, đi ngược lại con đường mòn mà hôm trước nó đi vào nhưng chỉ được khoảng 100m, nó bỗng rẽ ngoặt tay trái, đi theo một con đường mòn khác gần 100m nữa thì gặp chị Đào đứng chờ nó nơi cống thủy lợi. Chị dẫn nó đến nhà chú Ngạn cách đó không xa. Lúc bấy giờ chỉ có mỗi một mình chú Ngạn ở nhà và để bảo đảm an toàn bí mật tuyệt đối, Lợi đành phải chịu khó vào ở trên căn gác xép vừa chật chội vừa tối tăm lại vừa bụi bặm.
- Yên chí đi cậu nhỏ! Đến 3 giờ chiều nay, bà xã tôi với sắp nhỏ qua nhà anh tôi rồi tôi sẽ cho cậu xuống tắm rửa thoải mái – Chú Ngạn nói giọng vỗ về rồi đi xuống nhà dưới.
Vậy là 8 tiếng đồng hồ cuối cùng rồi cũng qua đi, sau khi ráng nuốt hai ổ bánh mì kèm thịt heo quay và mệt mỏi ngủ một giấc khá dài trên tấm ván mộc, Lợi được chú Ngạn gọi xuống tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi ra sau vườn uống café đá với chú. Chú vừa rít thuốc lào vừa nói :
- Mọi việc chuẩn bị cho tối nay, tôi và con Đào làm xong hết cả rồi. Giờ thì tôi và cậu chỉ việc ở đây chờ cho đến 10 giờ khuya là bắt đầu hành sự.
- Chị Đào đâu rồi cậu ?
- Nó về bển rồi, kẻo người ta nghi ngờ điều gì thì nguy. Hồi trưa này, nó mang bánh mì và thịt quay cho cậu đấy. Đến giờ phút này coi như là tuyệt đối an toàn bí mật rồi đấy, không còn chổ nào sơ hở cả. Ôi, thật tội nghiệp con nhỏ số phận hẩm hiu làm sao ấy, nếu mà không gặp được cậu thì e rằng…
Tuy chú Ngạn nói lấp lửng nhưng Lợi ít nhiều cũng hiểu được nỗi lòng của chú. Lòng nó thầm mong tối nay, mọi việc sẽ đều tốt đẹp và trót lọt, con trăn tinh kia chết hay không cũng không cần thiết nhưng chị Đào thì được giải cứu an toàn và làm sao cho mọi người tin rằng chị đã chui vào bụng con trăn. Chú Ngạn vào bếp nấu cơm chiều và khoảng gần một tiếng đồng hồ sau, chú lễ mễ bưng ra xếp lên cái bàn tròn Lợi ngồi nào đậu que xào, canh hẹ nấu đậu hủ trắng cùng với cơm trắng, thịt quay. Hai chú cháu cùng nhau ăn uống thật ngon lành.
- Nè chú, hồi đó đến giờ có trường hợp nào đến miễu nhưng rồi con trăn quên hổng đến không chú?
- Làm gì có chuyện đó mậy? Nó đã thành tinh rồi thì làm gì mà không đến. Nhưng cho dù nó đã thành tinh đi chăng nữa thì nó cũng không thể nào phân biệt được thịt người với thịt bê đâu vì cỡ nào thì cỡ, nó cũng chỉ là một con vật không hơn không kém.
- Thế chú thấy có ai dám nghĩ đến chuyện trộm long tráo phụng như chú và chị Đào chưa?
- Chưa có ai cả, cậu ơi!
- Vậy tiền của ai bỏ ra để làm lễ hội đêm nay hả chú?
- Của hội đình làng chứ ai? Chả nhẽ ông anh tôi bị mất con gái còn bắt ổng bỏ tiền ra nữa hay sao?
Thời gian trôi qua thật mau, sau khi cơm chiều xong, Lợi vào nhà ngã mình trên cái võng và đánh một giấc dài thì chú Ngạn gọi dậy, nhìn đồng hồ thấy chỉ còn 15’ nữa là 10 giờ đêm. Nó lật đật chạy xuống nhà sau rửa mặt rồi mở túi xách, lấy chiếc áo thun màu đen để thay cho chiếc áo chemise xanh nó đang mặc. Nó cầm túi xách bằng tay phải, còn chú Ngạn xách túi hành lý của chị Đào bằng tay trái ; tay phải chú và tay trái Lợi khệ nệ khiêng một cái bao tải bố tời. Chú Ngạn cũng mặc một cái áo chemise màu sẫm, phì phà điếu thuốc Trị An rồi hất đầu ra lệnh lên đường. Lúc này, tại nhà bác Kim, lễ hội cũng vừa chấm dứt, các ông hương thân cũng van vái vừa xong và người ta chuẩn bị đưa chị Đào lên miễu tế trăn tinh. Hai vợ chồng bác Kim, anh chị em chị Đào và đám người làm bắt đầu khóc rống lên, chỉ có chị Đào là khá bình tĩnh. Chị thầm tính là lúc này, chắc chú Ngạn và Lợi đã có mặt nơi sau miếu rồi cũng nên. Chị đến chào bố mẹ, anh chị em và đám người làm lần cuối rồi bình thản ra đi cùng với đám rước gồm hai ông hương cả và bốn thanh niên. Từ nhà bác Kim lên đến miễu khoảng chừng 15’ và ngôi miễu nằm trên một gò đất cao, dưới tán một cây đa cổ thụ tàn lá xanh um rậm rạp. Lúc bấy giờ, chú Ngạn và Lợi đã đến núp ở sau ngôi miễu sáng mờ mờ ánh đèn bóng tròn, chú Ngạn có vẻ nôn nóng vì chú e rằng nhỡ mà đêm nay, nếu con trăn tinh mà đến sớm hơn dự định của chú và chị Đào thì mọi hy vọng coi như tan thành mây khói, lúc đó có ăn năn đi nữa thì cũng đã muộn. Chú Ngạn đi một vòng miễu, vào cả bên trong quan sát thì may sao, vẫn chưa có động tĩnh gì xảy ra.
Chú và Lợi ra sau miễu được 5 phút sau, đám rước chị Đào đi đến. Những người áp tải chị cũng không dám chần chờ thong thả chi nữa, họ nhanh chóng trói hai tay và hai chân chị bằng dây dù rồi cột đầu dây còn lại vào thân cột miễu ; sau đó, họ thắp nhang nơi bàn thờ rồi vội vã rút lui, chỉ còn mỗi mình chị Đào ở lại để làm tròn phận sự nộp mạng cho trăn tinh. Khoảng một phút sau, chú Ngạn và Lợi ào vào miễu như một cơn lốc ; Lợi đã vắt sẵn nơi vai chiếc áo chemise màu tím của chị Đào, ngồi thụp xuống tháo dây trói cho chị còn chú Ngạn thì lôi từ trong bao tải bố tời ra xác một con bê khoảng 35-40kg, bụng tròn căng và được khâu lại một đường cỡ 1,5dm. Sau khi được cởi trói, chị Đào cầm chiếc áo chemise Lợi đưa, nhanh nhẹn chạy ra sau bàn thờ để thay áo. Chú Ngạn dùng sợi dây dù trói chị Đào khi nãy cột vòng hai chân trước với hai chân sau của con bê lại. Chú hối :
- Nhanh lên đi con, Đào ơi!
- Dạ!
Chị Đào cũng đã thay áo xong, chạy ra. Bây giờ, nếu con trăn tinh mà tới thì không biết là cả ba người sẽ xử trí ra sao? Chú Ngạn, chị Đào và Lợi nhanh chóng rời khỏi ngôi miễu, chạy xuống gò đất.
- Chú ơi, đợi vụ này im ắng rồi chú hãy nói cho bố mẹ con biết là con vẫn còn sống cho ổng bả mừng nghe chú. Lần này, chắc là 5-6 năm sau, con mới trở về được. Chú nói với bố mẹ là con xin lỗi đã ăn trộm con bê của nhà - Giọng chị Đào bùi ngùi.
- Con nhớ cẩn thận tiền bạc. Nè con, cậu nhóc này là một người tốt đấy. Nếu mà con không ngại lớn hay nhỏ tuổi thì con và nó hai đứa lấy nhau đi. Đời con vậy là quá lứa lỡ thì rồi còn gì!
- Chú này! Thôi, tụi con đi nghe chú. Chú ở lại mạnh giỏi.
Chào từ biệt chú Ngạn, chị Đào và Lợi chạy về phía tay phải còn chú Ngạn thì rẽ tay trái về nhà. Đi ngang qua nhà bác Kim, chú thấy nhà ông anh đã dọn dẹp xong lều rạp, đèn đuốc tắt tối hui, cửa đóng then cài, vắng lặng như bãi tha ma. Chú cười thầm trong bụng rồi đi nhanh về nhà nhưng giữa đường chú nghĩ sau lại đổi hướng để tìm bằng chứng ngoại phạm. Chú đến nhà chú Sáu Bé là bạn chí cốt cũng là bạn nhậu của chú thì thấy chú Sáu cùng với hai bạn nữa là Hai Hên và Bảy Đồng đang ngồi nơi chiếc bàn ngoài sân ; trên bàn là một chai lít trong vắt và một dĩa lòng, gan, tim…heo luộc còn bốc khói nghi ngút.
- Cha, sao đến giờ này mà vẫn còn mấy thứ này? Chỉ vào dĩa mồi, chú Ngạn lên tiếng.
- Mấy cha hương cả cho làm tiếp hai con heo ở trên đình. Giờ ở trên đó đông vui lắm, chắc là nhậu tới sáng? Thôi, làm một ly giải sầu đi Năm Ngạn – Sáu Bé nói.
- Hồi sáng tới giờ sao không thấy mày qua nhà ông anh mày? Hai Hên hỏi.
- Tao cho bà xã với sắp nhỏ qua phụ. Buồn quá nên tao chả muốn đi đâu, vả lại con heo cái nhà tao sắp đẻ, tao phải ở nhà canh chừng đến giờ mới được yên đây- Chú Ngạn uống cạn ly rượu rồi gắp miếng gan kẹp vài lá húng, chấm nước mắm cho vào miệng nhai ngồm ngoàm. Thật là lạ! Sao hôm nay, chú lại cảm thấy nhậu ngon vô cùng? Gặp như không có vụ giải thoát chị Đào thì đố chú uống vào được một giọt rượu.
- Cái thằng này thiệt tình! Cháu nó phải nộp mạng cho trăn thần, nó không lo lại ngồi nhà canh heo đẻ - Bảy Đồng nói chêm vào.
Binh chú Năm Ngạn, Sáu Bé la Bảy Đồng :
- Ê Bảy Đồng, mày không được nói vậy. Số phận con Đào như vậy rồi, gặp mày thì mày lo cho nó được cái gì mà phải trách Năm Ngạn. Nếu có trách thì trách mấy cha nhà nước mình biết chuyện con trăn lâu rồi sao không bắn chết mẹ nó đi để dân làng khỏi khổ. Có trách thì trách mấy cha hương thân hương cả dựa vào dịp tế người để bòn rút tiền của dân ăn nhậu trên đình kia kìa. Mày liệu hồn đó, sang năm sẽ đến lượt em gái mày, nghe chưa mậy?
- Sáu Bé nói đúng đó! Đmẹ, vái trời cho con trăn nuốt con Đào xong rồi trườn xuống sông đụng phải mìn ai đó gài cá nổ banh xác ông bà ông vải nó đi – Hai Hên quạu quọ chửi thề.
Chú Ngạn không nói gì, chỉ ngồi nghe, uống rượu và ăn mồi ; chú cứ tủm tỉm cười và nghĩ thầm giờ này, chắc hai đứa tụi nó đi xa rồi cũng nên? Thật vậy, chị Đào và Lợi đã đi khỏi tầm kiểm soát của nghiệp chướng trên chiếc xuồng ba lá dọc theo con rạch. Sau khi đi được khoảng 1km, chị Đào ngừng dầm bơi bên cạnh một bến nước dẫn lên một cái lều chăn vịt bên trong hắt ra ánh sáng đèn măng xông mờ mờ trăng trắng. Vì đêm nay là ngày rằm nên vầng trăng trên cao soi sáng lồng lộng do đó mà di chuyển hay làm bất cứ công việc gì cũng dễ dàng. Lợi bước lên bến trước, thấy ở đây có một lu nước đầy và một cái gáo dừa dùng dể múc nước ; nó cầm gáo múc vài gáo nước xăng quần lên rửa sạch chân rồi múc sẵn một gáo nói :
- Chị Đào ơi, rửa chân đi chị!
- Trời đất, từ bữa đến giờ mới thấy em ga lăng với chị đó nghe!
Chị Đào xăng hai ống quần lên, để lộ cặp giò thon dài trắng như trứng gà lột trước mắt Lợi và nó tuy ngó thấy nhưng không để tâm đến. Nó xối nước cho chị rửa chân rồi hai chị em đến mở cửa lều bước vào. Lều làm rất chắc chắn, bên trong chỉ có một cái bàn tròn, vài chiếc ghế đẩu và một cái sạp gỗ rộng khoảng 2m2 trên trãi chiếu một đầu có đặt hai cái gối tai bèo cũ cùng một cái mền màu xám cũng không còn mới lắm. Để túi xách lên bàn, chị Đào và Lợi cả hai leo lên sạp nằm xuống vì đã quá mỏi mệt, chị Đào nằm mé trong còn Lợi nằm mé ngoài.
- Chị Đào, đây là lều của chú Ngạn à?
- Phải, lều chăn vịt của chú đấy. Chú có nguyên cả một đàn 3000 con vịt nhưng vì dịch cúm AH1N1 nên chú đành bán hết.
- Sao mà phải đi chăn vịt xa vậy hở chị?
- Chăn vịt đàn phải chăn xa mới không lộn bầy với người khác, vả lại còn có nhiều thức ăn tự nhiên cho vịt. Khi chăn, hết chèo xuồng lại lội bộ rả giò luôn. Chị có chăn hộ chú mấy lần nên chị biết. Chú chu đáo ghê, còn mang cả mền gối cho chị và em nữa!
Chị Đào vừa nói vừa xổ tấm mền ra đắp lên người chị một nữa và nữa còn lại đắp lên người Lợi. Chị nói :
- Đúng 4 giờ sáng mai, chị em mình đi bộ theo đường tắt ra bến xe rất gần…
Chị Đào đang nói bỗng nghe có tiếng sột soạt bên ngoài khiến chị nín lặng. Chị sơ hãi, xích người sát vào người Lợi.
- Nè em, có khi nào là con trăn không?
- Chắc là không phải nó đâu. Chị yên tâm – Dù miệng thì nói cứng nhưng Lợi cũng cảm thấy sợ sệt vô cùng và tự nhiên nó cũng xích người nằm sát vào người chị Đào.
Sau tiếng sột soạt, tất cả đều im ắng và tuyệt nhiên không có gì xảy ra cả ; hai chị em từ từ rơi vào giấc ngủ mỏi mệt. Lúc này, tại ngôi miễu trên gò đất, con trăn tinh dài 8-10m, thân to bằng cây cột miễu bắt đầu xuất hiện và không rõ nó bò tới từ đâu. Chỉ cần phân nữa người nó cũng đủ vào đến tận bàn thờ. Nó há cái miệng rộng, đỏ lòm với hai cái răng nanh nhọn hoắt cắm phập vào đầu con bê – vật chết thay chị Đào- làm máu tươi văng tung tóe trông thật ghê rợn. Trong phút chốc, nguyên cả cái đầu con bê lọt thỏm vào bên trong cổ họng con trăn, sau đó con trăn nằm im khoảng 5 phút rồi thân nó cử động ; thân nó càng cử động bao nhiêu thì miệng nó càng há rộng ra bấy nhiêu nên nó giờ đã nuốt xong hai chân trước của con bê. Thêm 5 phút nữa thì con bê bỗng nhiên không còn thấy nữa vì nó hoàn toàn bị con trăn nuốt chửng.
Tại sao con trăn lại biết trong miễu có con mồi để đến ăn tươi nuốt sống mà lại đến vào đêm sáng trăng? Thực sự đây cũng không phải huyền bí gì cả! Có sáng trăng thì dễ thấy đường đi hơn, trước kia con trăn đã từng đến miễu ăn đồ cúng như heo, gà nên đã trở thành phản xạ có điều kiện và một năm nó chỉ cần nuốt một lượng thức ăn khoảng 30-40kg là đủ cho nó có năng lượng ngủ đông, không thèm phá phách nữa chứ nó đâu phải thánh thần gì đâu mà đòi hỏi phải có thịt con gái đồng trinh mới chịu. Sau khi đã no nê, nó cuộn tròn mình nằm im khoảng 20 phút rồi từ từ bò ra khỏi miễu, xuống gò và nhắm hướng bờ sông trườn mình tới. Anh hùng tung hoành ngang dọc bấy lâu nay thất thế phải bỏ mạng nơi sa trường vì thua trí con người, đó là chú Năm Ngạn và chị Đào. Khi một nữa người nó vừa trườn xuống sông thì ầm!!! Một tiếng mìn nổ vang trời động đất dậy lên. Quả mìn tự chế gài thời gian 11h30 trong bụng nó, chính xác hơn là trong bụng con bê đã đúng giờ phát nổ ; tất cả vải áo, vải quần, tóc dồn vào bụng con bê cùng thịt con bê và thân con trăn bị cắt thành tám khúc bầy nhầy văng lên tung tóe trên mặt sông và cả trên bờ làm loang nguyên cả một khúc sông tanh rình máu đỏ. Tiếng nổ đã đánh thức tất cả dân chúng xã Thạnh An và rất đông người hè nhau đốt đuốc chạy ra bờ sông để xem cho rõ chuyện gì xảy ra. Tốp người ra đầu tiên đồng loạt kêu lớn :
- Bớ người ta!!! Bớ người ta!!! Con trăn tinh vướng mìn dưới sông chết rồi!!!
Tin tức nhanh chóng lan đến đình thần xã làm mọi người đang ăn nhậu ở đây phải bỏ chạy hết vì có một đám người cầm đầu là Sáu Bé, Hai Hên, Bảy Đông chứng kiến chị Đào tan xác cùng con trăn đã bức xúc từ bờ sông tràn lên đình đuổi đánh mấy tay hương thân hương cả chỉ lo ăn lo nhậu. Chú Năm Ngạn cùng vợ con cũng chạy ra sông xem, chú mừng rơn trong bụng không sao tả nổi. Có duy nhất hai người cũng bị đánh thức vì tiếng nổ tiễn đưa con trăn về bên kia thế giới nhưng không chạy đi xem, đó chính là chị Đào và Lợi. Hai chị em ngồi trên sạp, mừng rỡ vô cùng, vừa cười lại vừa khóc.
- Chị ơi, nó chết rồi chị ơi!
- Phải, nó chết rồi. Chị cảm ơn…em nhiều …lắm!
Trong nỗi niềm hân hoan tột độ, chị Đào bỗng dưng ôm chặt lấy thằng con trai nhỏ tuổi hơn chị và hôn lấy hôn để lên tóc, lên khắp mặt mũi nó. Lợi hoảng hồn, không sao lý giải được hành động của chị ; nó đờ người ra trong chốc lát rồi bỗng dưng, nó vừa hổn hển thở vừa hôn vào mái tóc đen nhánh, óng ả, mềm mại như nhung, thướt tha, thoang thoảng thơm mùi xabong Dove của chị Đào. Từ mái tóc chị, Lợi hôn lần xuống vầng trán và hai bên mang tai chị, tiếp theo là đôi mắt người chị gái Bến Tre đen láy đẹp thần sầu. Chị Đào cũng không ngừng hôn lên má, lên cổ, lên vai Lợi và mới đầu, những cái hôn của hai chị em chẳng qua là thể hiện sự hân hoan vui mừng vì con trăn tinh đã bị giết chết nhưng rồi từ từ những cái hôn bình thường đó trong phút chốc đã trở thành những nụ hôn tình lúc nào cả hai hoàn toàn không hề hay biết. Cứ vậy, hết 1 phút, 2 phút, 3 phút …rồi 5 phút đã trôi qua, hai chị em say sưa, mãi miết hôn nhau và khi cả hai chợt nhận ra được rằng họ đang yêu nhau chứ không phải là điều bình thường nữa thì coi như đã trễ. “Nếu mà con không ngại lớn hay nhỏ tuổi thì con và nó hai đứa lấy nhau đi.
Đời con vậy là quá lứa lỡ thì rồi còn gì!”- Chị Đào nhớ lại câu nói ban nãy của chú Ngạn rồi không suy nghĩ, không tính toán thiệt hơn gì cả, người chị như mềm hẳn ra và chị vừa rên rĩ khe khẽ vì sung sướng vừa ngửa mặt âu yếm đón nhận nhũng nụ hôn do Lợi tình tứ trao tặng cho. Điều này có nghĩa là chị Đào vừa chấp nhận trên cuộc đời nghiệt ngã này, số kiếp cũng như duyên kiếp của chị và Lợi- con trai một người bạn thân của bố chị đã gắn chặt vào với nhau. Hai vòng tay hai chị em càng lúc càng xiết chặt lấy thân thể của nhau như để tìm thêm thật nhiều hơi ấm của tình yêu nồng nàn, cháy bỏng vừa mới chợt đến với cả hai. Với hơi thở tình hổn hển nặng nhọc và nhịp tim yêu thình thịch loạn xạ, những nụ hôn chị Đào và Lợi trao cho nhau càng lúc càng ngây ngất, đắm say. Cuối cùng, chuyện gì đến thì cũng phải đến, đôi môi Lợi lúc này đang lần xuống mày mò, tìm kiếm đôi môi đỏ thắm, mềm mại và hơi dảnh lên của chị Đào. Lúc đầu, chị Đào còn lần lữa, nhẹ lắc đầu từ chối nhưng rồi không đầy 1 phút đồng hồ sau, chính đôi môi chị đã hé mở từ từ đón nhận đôi môi người tình cũng là người hùng nhỏ tuổi và hai chị em bắt đầu trao tặng cho nhau nụ hôn đầu đời trong nỗi niềm hoan hỉ, thú vị, tuyệt vời tưởng chừng như không còn gì trên cuộc đời này có thể so sánh nổi. Môi gắn chặt với môi, lưỡi xoắn xuýt lấy lưỡi, răng cọ sát với răng ; hai chị em cùng cảm thấy sao mà nụ hôn đầu tiên của mình và người tình ngọt dịu, hấp dẫn và lôi cuốn đến thế.
Thời gian như ngừng trôi bất tận, không gian tựa lắng đọng vô hình nơi cái lều chăn vịt của chú Năm Ngạn phút chốc trở thành lều hoa chúc của chị Đào và Lợi, hai chị em hơn kém nhau 9 tuổi và cái sạp gỗ bên trong là cái sạp hạnh phúc của cả hai. Đúng là phần số run rủi và cuộc đời có những bất ngời không sao lường trước được vì chị Đào và Lợi quen biết nhau chỉ đúng có ba ngày, vậy mà giờ đây không hiểu sao hai chị em lại lao vào yêu nhau đắm đuối một cách nhanh chóng như vậy? Lúc này, nơi bờ sông, người ta đang tổ chức dùng xuồng gom vớt xác con trăn ; trên bờ, chỉ trừ chú Ngạn ra thì mọi người thân của chị Đào gồm bố mẹ, anh chị em, vợ con chú Ngạn và đám người làm đều khóc sướt mướt. Tất cả đều nghĩ rằng chị Đào đã tan xác cùng với trăn tinh chứ có ai đâu ngờ được rằng chị hiện giờ vẫn đang còn sống và đang cuồng nhiệt yêu nhau cùng thằng nhóc ở Bà Rịa lên đây ngày hôm trước đã trở về nhà nhưng ở lại để cứu giúp chị Đào khỏi nạn kiếp bỏ mình trong bụng một con trăn tuy to lớn song thật vô tri vô giác, vô tình vô cảm. Giờ phút này, theo đà dìu đỡ nhẹ nhàng và âu yếm của Lợi, chị Đào duỗi người nằm ngửa xuống sạp, gối đầu lên chiếc gối tai bèo ; đồng thời hai chị em cứ tiếp tục kéo dài mãi miết, dăng dẵng những nụ hôn ngọt ngào như mật. Chị Đào và Lợi rất lấy làm thắc mắc là tuy thời gian hai chị em quen biết nhau quá ít nhưng khi yêu nhau lúc này, sao cả hai lại tự thấy rất là mạnh dạn, táo bạo? Có lẽ một phần xuất phát từ sự ngưỡng mộ và lòng biết ơn chăng? Lợi ngưỡng mộ chị Đào vì chị là một cô gái dũng cảm đương đầu với cái chết để sống còn, dám có ý tưởng đấu tranh chống lại hủ tục mê tín dị đoan ; chính chị đã phác thảo lên một kế hoạch thật tuyệt vời và nhờ sự trợ giúp của chú Năm Ngạn và Lợi, kế hoạch đó đã hoàn toàn thành công tốt đẹp như chúng ta đã biết ( chị Đào đã nghĩ ra cách dùng chất nổ, cắt vụn một cái áo bà ba trắng và một cái quần saten đen của chị cùng với một bộ tóc giả mua ở chợ Bến Tre về dồn tất cả vào bụng một con bê để thay cho bộ đồ lòng của nó).
Còn chị Đào biết ơn Lợi vì nó không ngại gian khổ, hết lòng hết sức giúp đỡ chị thực hiện kế hoạch của chị một cách mỹ mãn ; chị nhận thấy Lợi tuy cũng rất sợ nhưng khi vào cuộc thì rất bình tĩnh, nhanh nhẹn, làm đâu ra đó. Chính vì lý do trên nên chị Đào và Lợi, hai chị em cứ vậy mà thổn thức, nghẹn ngào trong mối tình đầu tươi đẹp tựa như vườn hoa ngũ sắc nơi cõi thiên thai. Dĩ nhiên, cuộc tình này chẳng có gì là tội lỗi hay loạn luân cả vì hai chị em tuy chênh lệch tuổi tác nhưng hoàn toàn đều là người dưng nước lã, khác họ, khác dòng máu. Có điều khiến chị Đào ngạc nhiên là người tình nhỏ tuổi của chị khi làm tình, ân ái cùng chị cũng rất khéo léo, rành rõi như lúc hành sự giải thoát chị khi nãy và chị cũng đâu biết rằng Lợi là một thằng con trai từng có nhiều chiến tích tình trường nên mới rành rõi, khéo léo như vậy. Cả người chị Đào không ngớt run rẫy, co giựt và quằn quại trên sạp gỗ vì cơn phấn khích tình dục do Lợi tạo ra như một trận cuồng phong mạnh mẽ quét qua quét lại trong khắp châu thân chị. Tuy đã có người yêu nhưng thực sự mà nói, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên chị bước vào quan hệ tình dục với người khác phái. Nếu giả sử không có sự vụ nộp mạng cho trăn tinh thì chắc chắn chị sẽ không bao giờ có cuộc tình này nhưng nay vì như lời chú Năm Ngạn nói, cuộc đời chị đã quá lứa lỡ thì rồi đâu còn gì nữa dù là chị vẫn còn trinh tiết ; do đó đêm nay, chị Đào chấp nhận tình nguyện trở thành người tình của nó dù vì sao đi nữa, ngoài việc giải cứu chị đã xong, nó còn phải thực hiện thêm một nhiệm vụ nữa đó là sáng mai dẫn chị đi trốn thật xa về Sài Gòn, Biên Hòa…gì cũng được. Lúc này, chị Đào bỗng nhớ ra là chị có một con nhỏ bạn cùng tuổi cùng xóm mà hai năm nay đã đi Vũng Tàu phụ bán café tại quán Ánh Sao gần đài liệt sỹ ở Bãi Sau. À, sao lâu nay mình không nhớ ra con Nga nhỉ? Vậy thì sáng mai, mình phải nhờ Lợi dẫn mình về Vũng Tàu kiếm con Nga mới được!
Chị Đào nhủ thầm và chị cứ tiếp tục cùng Lợi yêu nhau say nồng, cuồng nhiệt. Lúc này, hai bàn tay Lợi đang mày mò sờ soạng tháo từng hột nút ốc nơi chiếc áo chemise màu tím chị Đào đang mặc và dường như chị có ý nghĩ là muốn giữ hai bàn tay Lợi lại nhưng thật chẳng hiểu sao chị lại không thực hiện ý nghĩ trên. Áo chị Đào có tất cả 5 hột nút và hột nút thứ nhất bung ra, hột nút thứ hai, hột nút thứ ba…rồi cuối cùng là hột nút thứ năm bung ra trước khi hai bàn tay Lợi mở rộng hai thân áo trước chị ra và nhẹ nhàng cởi hai vai áo chị xuống tấm lưng thon thả, mềm mại. Chị Đào tuy e thẹn, ngượng ngùng nhưng hiểu ý Lợi, chị lần lượt nghiêng người qua bên phải rồi qua bên trái để giúp Lợi lần lượt cởi tuột hai ống tay áo ra khỏi hai cánh tay chị trắng nõn, hết cánh tay phải rồi đến cánh tay trái. Chẳng mấy chốc, nó đã cầm gọn chiếc áo chemise màu tím của chị Đào trong bàn tay phải và để gọn lên phía đầu sạp. Lợi ngồi dậy, lần hai bàn tay nắm lấy hai bên lai dưới chiếc áo thun đen nó đang mặc, cởi luồn lên nách và cổ, vòng qua đầu rồi lần lượt rút hai cánh tay nó ra khỏi hai ống tay áo thun, cởi tay trái xong đến tay phải. Tuy đây là lần đầu tiên làm tình và ân ái nhưng có lẽ do bản năng tự nhiên mà tạo hóa đã sắp xếp cho con người nên khi thấy Lợi lần hai bàn tay xuống lưng chị, chị Đào đã tự nhỏm lưng lên để nó dể dàng muốn làm gì thì làm. Việc làm của Lợi lúc này đó là tìm cách tháo hai cái móc sắt nhỏ cài hai sợi dây nơi chiếc nịt vú màu trắng mới tinh của chị Đào đang mặc để che đậy hai bầu vú trinh nguyên con gái mềm mại của chị. Tuy hơi khó khăn chật vật nhưng chỉ một lát sau là hai cái móc nhỏ đó rời khỏi hai khoen cài và chiếc nịt vú chị Đào không còn bó sát vào người nữa mà từ từ lỏng dần, lỏng dần sau đó tuột lệch xuống, Lợi chỉ việc khẽ cầm lấy để gọn qua một bên. Dưới ánh sáng trắng mờ mờ của ngọn đèn măng xông treo nơi cây đinh đóng vào cột lều, Lợi lặng yên hau háu dõi mắt chiêm ngưỡng bộ ngực một cô gái Bến Tre đầy đặn, căng tròn và trắng nõn như bông bưởi Biên Hòa. Ở trên vòng bụng thóp vào và hai vòng eo thon thả, hai bầu vú đương thì con gái của chị phập phồng liên tục không ngớt nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển đầy phấn khích, tựa hai hòn hỏa diệm sơn chuẩn bị phun trào nham thạch.
Khi nhìn đã chán chê, Lợi từ từ nhẹ nhàng cúi xuống úp mặt vào giữa hai bầu vú chị Đào tròn trịa, mềm mại như bông gòn và rồi miệng nó nhẹ lần ngậm nút lấy đầu núm vú phải của chị đồng thời nó lần bàn tay phải lên mò mẫm, sờ soạng nắn bóp bầu vú trái còn lại ; nó vừa nút vừa rên khe khẽ khiến chị Đào cũng phấn khích theo. Chị quằn cả người lại, hai bàn tay chị lần lên vò tới vò lui đầu tóc thằng nhóc, đôi môi chị mấp máy rên thành tiếng hòa nhịp đồng cảm cùng với Lợi trong tình đầu tuyệt đẹp của hai chị em. Chưa gì mà chị đã cảm thấy ở phía dưới, cửa mình chị cảm giác như có một dòng nước đang từ từ tuôn chảy và tuy là người ở thôn quê bấy lâu nay nhưng chị cũng vẫn không hề lấy làm lạ vì hiện tượng đó. Càng nút và càng mò hai bầu vú chị Đào, Lợi càng nhận thấy hai gò bồng đào chị càng lúc càng căng cứng lên, chẳng khác gì cặp vú người mẹ mới vừa sinh con cương sữa cho con bú vậy. Giờ phút này, chị Đào không còn nhớ một chút nào nữa cả về anh Chi, người yêu của chị vì không những anh không nhận lời giải thoát cho chị mà còn đang tâm cắt đứt quan hệ với chị để đi kiếm tìm cô gái khác. Dù vậy nhưng chị Đào cũng không buồn mà trái lại, chị vui sướng vô cùng vì chị đã được cuộc đời cay đắng, nghiệt ngã này ban cho một người tình tuy nhỏ tuổi nhưng hết lòng yêu thương, giúp đỡ chị lại rất khéo léo, tế nhị, nhẹ nhàng và rành rõi, điêu luyện trong ân ái, mây mưa. Đây tuy là lần đầu tiên phải hết sức mệt mỏi vì cuộc tình đầu thế nhưng chị Đào không giận, không trách gì Lợi cả vì nó không hề hùng hục chiếm đoạt chị một cách ích kỷ, cá nhân mà trái lại, nó rất ân cần, trân trọng, nâng niu chị như một cành hoa tươi thắm. Vì ưu điểm trên của nó nên từ nãy đến giờ, chị Đào không hề giấu giếm, từ chối nó bất cứ thứ gì chị có trên người mà trái lại chị đáp ứng tất cả mọi ham muốn, đòi hỏi xác thịt nhục dục của nó. Nói về chú Năm Ngạn thì lúc này, chú vẫn ngồi nơi bờ sông cùng một số người xem cảnh gom vớt xác con trăn tinh trên bờ cũng như dưới sông mà lòng hả hê, rộn rã vô cùng và nếu chú mà biết được lúc này chị Đào và Lợi đang yêu nhau, chắc là chú càng rộn rã hả hê hơn vậy nữa? Vì đó chính là suy nghĩ, ý tưởng của chú hồi trưa nay vì chú thấy rằng cuộc đời chị Đào coi như không còn có thể trông mong, dựa dẫm vào ai được nữa ngoài Lợi, thằng con ông bạn của anh chú ; vậy thì chị Đào có trao thân cho Lợi đi nữa thì đó chẳng qua cũng chỉ là điều bình thường tất nhiên mà thôi. Sự thực, chị Đào nghĩ ngợi rằng coi như là chị đã chết rồi và đầu thai thành kiếp khác trong cơ thể một con người khác nên trong cuộc tình, chị yêu đương và ân ái cùng Lợi thật hết sức tự nhiên, thoải mái, không hề đắn đo suy nghĩ chi cho mệt. Lúc này, Lợi đã đổi bên nghĩa là lần miệng qua ngậm nút lấy đầu núm vú trái của chị Đào và nó lần bàn tay trái mày mò, nắn bóp bầu vú phải của chị. Thân thể chị Đào nõn nà, thơm tho, hấp dẫn và khêu gợi mà Lợi đang háu hức thưởng thức, chiếm đoạt đáng lý ra phải nằm trong bụng con trăn tinh rồi nếu không có Lợi hỗ trợ chú Ngạn giải cứu chị.
Đêm càng lúc càng dần về khuya và song song đó thì cuộc tình giữa chị Đào và Lợi càng nồng nàn, cháy bỏng khiến cho cả hai chị em đều xao xuyến, rạo rực, bồi hồi và ngây ngất như lạc vào cõi bồng lai tiên cảnh. Hai chị em gặp gỡ , quen biết nhau chưa đến đủ ba ngày đêm ; ấy vậy mà cả hai lại nhanh chóng dắt tay nhau cùng nhau bước vào tình yêu và dù sao đi nữa thì cũng phải cám ơn con trăn tinh vì chính nó làm cầu bắc nhịp cho chị Đào và Lợi cùng đi đến chân trời hạnh phúc tuyệt vời. Nói cho đúng hơn thì chính cái hủ tục mê tín dị đoan “dùng trinh nữ làm vật cống nạp cho trăn tinh” của dân làng Thạnh An đã đưa đẩy chị Đào và Lợi, hai người từ hai cõi trời xa lạ nay đến với nhau trong một cái lều hạnh phúc vào đêm sáng trăng vằng vặc để hòa quyện vào với nhau thành một ; môi gắn với môi, hai trái tim hòa cùng nhịp đập, bốn lá phổi hòa cùng nhịp thở và chung một nguồn Oxy mát lành, hai thân thể kết nối nhau không còn một kẽ hở.So sánh chị Đào với những người tình của mình như chị Minh, chị Hường, chị Nghĩa, chị Phượng, chị Huyền…thì Lợi thấy chị Đào có nét đặc trưng riêng không giống một ai vì chị vừa mạnh mẽ lại vừa nhu mì, vừa quê quê lại vừa rành rõi và nhan sắc xinh đẹp, thân thể nở nang và khêu gợi cũng không kém ai. Chính vì vậy mà Lợi càng yêu chị Đào lại càng cảm thấy chết mê chết mệt, yêu đến nỗi không dứt ra được ; dường như chị có một ma lực hoang dã vô hình siêu mạnh cứ càng lúc càng hút lấy tất cả mọi sinh lực cũng như sinh khí của nó. Hồi trưa này, lúc Lợi còn ngủ trên căn gác xép nhà chú Ngạn, chính chú đã chèo xuồng ra đây để sẵn mền gối cho chị Đào và Lợi ngủ qua đêm nay chờ trời sáng ; sự sắp đặt của chú như vậy kể ra cũng có nhiều tính toán theo dự định trong đầu óc chú là sao cho chị Đào và Lợi phải yêu nhau, phải ngủ với nhau trên cái sạp gỗ hạnh phúc này. Xin duy tâm làm thành một câu nói tiếc rẻ của linh hồn con trăn tinh đang phiêu bạt chốn cửu tuyền :
- Ôi, có lý nào lại như vậy? Sao ta không nuốt tấm thân yêu kiều, diễm lệ, trinh nguyên của chị Đào mà lại đi nuốt một con bê có gài chất nổ trong bụng nó để giờ đây, ta đành phải chịu cảnh xương tan thịt nát? Sao ta lại ngu ngốc đến thế không biết?
Trăn tinh đã vĩnh biệt cõi trần gian, gửi lại dương gian mối tình nồng say tuyệt đẹp của chị Đào và Lợi nhằm báo hiệu bình minh một ngày mai tươi sáng, chấm dứt viễn cảnh các cô gái đồng trinh trong làng phải thay nhau nộp mạng cho quái vật vào mùa trăng năm tới và ngôi miễu trên gò đất vào đêm rằm sẽ là nơi vui chơi, hoan hỉ của dân làng. Lúc này, hai bàn tay chị Đào ngượng ngùng lần xuống giữ lấy hai bàn tay của Lợi đã ngang nhiên nắm chặt hai bên lưng chiếc quần saten đen của chị để tuột dần, tuột dần xuống nhưng do ý thức bản năng giúp chị hiểu là không yêu thì thôi, chứ đã yêu rồi thì phải yêu cho trót ; nếu hiến dâng thì hiến dâng cho trọn chứ đừng hiến dâng nữa vời nên chỉ một lát là chị không còn nắm giữ hai tay Lợi làm chi nữa. Chị Đào còn giúp đỡ, hỗ trợ Lợi bằng cách nghiêng người qua lại rồi nhỏm người, do vậy mà nó mới dễ dàng lần cởi hai ống quần chị xuống khỏi cặp mông no tròn và cặp đùi săn chắc ; tiếp tục qua khỏi hai đầu gối đến cặp giò thon dài, mảnh khảnh rồi chị Đào lần lượt co duỗi hai bàn chân rút ra khỏi hai ống quần, hết chân phải đến chân trái. Lợi cẩn thận để chiếc quần saten đen của chị lên phía đầu giường rồi ngồi dậy, tháo khuy dây nịt, mở nút gài và kéo phermature nơi quần tây nó mặc xuống. Chỉ trong vòng không đến một phút là hai ống quần người tình chị Đào đã tuột khỏi mông, đùi, qua hai đầu gối đến hai giò rồi qua hai bàn chân ra ngoài. Lợi để chiếc quần tây qua một bên rồi nhẹ nhàng, từ từ cúi xuống vừa âu yếm ôm lấy chị vừa say đắm tìm kiếm đôi môi dễ thương của chị. Với tâm trạng hoan hỉ, dạt dào xúc cảm nồng nàn, chị Đào mỉm miệng cười tươi với nó và vòng tay ôm lấy hai bờ vai gầy guộc, mảnh khảnh của nó, kéo ghịt nó xuống và rạo rực, hồ hởi đón nhận lấy đôi môi người tình nóng bỏng.
Thân thể hai chị em lúc này, người thì chỉ còn quần lót, kẻ thì vỏn vẹn quần đùi và đôi môi Lợi đã rời đôi môi chị Đào, hôn lần xuống cổ rồi xuống ngực chị ; nó càng hôn đến đâu thì chị càng run rẫy, quằn người đến đó. Lợi tiếp tục nhẹ nhàng đi đường lưỡi rất điêu luyện từ ngực chị Đào xuống bụng chị, xuống hai vòng eo chị và nó không ngại đi xuống luôn đến cặp đùi săn chắc, hai đầu gối mềm mại, cặp giò thon dài trắng nõn và hai bàn chân nuột nà. Càng lúc, chị Đào càng cảm thấy như có cả vô số tỷ cái gai ốc nổi lên khắp cả người chị và hai bàn tay thật thừa thải, không biết làm gì cứ nắm lấy chổ chiếu hai bên chị nằm kéo lên, xong rồi lại buông ra. Từ hai bàn chân chị, Lợi lại từ từ đánh lưỡi hôn lần ngược lên những chổ mà nó vừa hôn xuống và vô tình bàn tay phải của nó rờ vào mặt trước chiếc quần lót chị Đào thì thấy đã bị thấm một chất nước gì đó hơi rin rít ; vì đã có quá nhiều cuộc tình nên nó thừa hiểu lý do làm cho chị Đào bị ướt quần lót như vậy. Trước kia, với anh Chi, người yêu chị, chị Đào vẫn còn quan điểm “nam nữ thọ thọ bất tương thân” nên chị chưa hề cho anh đụng đến bàn tay chị huống hồ chi là ; vậy mà đối với Lợi, tuy nhỏ tuổi đáng làm em của chị, chị cũng lại kiên quyết không cho nó nắm tay nhưng mà chúng ta thấy đó từ nãy đến giờ, chị Đào và Lợi hai chị em có thèm nắm tay nhau đâu? Vậy là chứng tỏ tình yêu mà chị Đào dành trao tặng cho Lợi thật nồng nàn và sâu đậm vì không những tâm hồn mà kể cả trọn vẹn thân xác trinh nguyên này, chị cũng đã hiến dâng trọn vẹn cho Lợi, người tình nhỏ hơn chị những 9 tuổi. Quả đúng như người ta thường nói là tình yêu không hề phân biệt tuổi tác, tuổi tác không sao chia ly hay ngăn cản được tình yêu. Lúc này, bên ngoài, gió bỗng nhiên từ đâu ào ào thổi tới rất mạnh, gây cảm giác lành lạnh và mặc dù chị Đào và Lợi gần như lõa thể nhưng hai chị em vẫn không hề cảm thấy lạnh lẽo chút xíu nào cả vì ngọn lửa tình cứ mãi ngùn ngụt thiêu đốt thân thể hai chị em không ngừng trên chiếc sạp hạnh phúc, trong căn lều hoa chúc mà chú Năm Ngạn đã sắp xếp, an bài như ông tơ bà nguyệt.
Dù ngây ngất, chơi vơi trong biển tình mênh mông bát ngát nhưng chị Đào vẫn nhận ra được lúc này, hai bàn tay Lợi đang mày mò từ từ tuột dần, tuột dần chiếc quần lót của chị xuống và nếu như là người khác thì chắc chắn là chị đã cự tuyệt, phản đối ghê gớm nhưng vì đây là Lợi, người tình và cũng là người bảo trợ cuộc sống của chị nên chị không những đồng ý chấp nhận mà trái lại, chị còn nghiêng người rồi nhỏm mông cũng như co duỗi hai chân để Lợi dễ dàng chinh phục cứ điểm cuối cùng trên thân thể tuyệt mỹ vô song của chị. Khi nó cầm chiếc quần lót chị Đào để lên phía đầu sạp thì cũng là lúc nó nhận ra bên trong quần đùi, con cu nó đã cương to, dài, cứng và thẳng đơ ra, độn nguyên cả đũng quần lên. Thế là Lợi nhanh chóng lần hai bàn tay nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đùi, tuột xuống khỏi đùi, đầu gối, giò và hai bàn chân ; chỉ trong giây phút, cũng giống như chị Đào, Lợi cũng đã hoàn toàn trần truồng, không còn một mảnh vải nào che thân cả. Không cần thiết phải hối hả, vội vàng làm chi, nó lần bàn tay phải nhè nhẹ thám hiểm chổ kín đáo nhất, quý giá nhất cuộc đời con gái chị Đào ; nó nhận thấy âm hộ chị còn nhỏ, cửa mình còn khít và lớp lông đen, mềm mại bao phủ phía trên cũng như xung quanh thấm ướt chất dịch nhờn sinh lý của chị. Trong lúc con cu Lợi giựt giựt liên hồi thì nó cũng đang dần trườn người tới như một con trăn tinh, nhẹ nhàng leo lên trên người chị Đào-người con gái Bến Tre xinh đẹp, sắc sảo và kiêu sa. Hai chân Lợi ở trên cùng hai chân chị Đào ở dưới quắp lấy nhau, chẳng khác gì hai con trăn đang động dục giao phối cùng nhau và dĩ nhiên, chị Đào cũng thừa hiểu là người tình nhỏ tuổi của chị sắp sửa làm cái việc hệ trọng nhất cả cuộc đời chị, đó là giao hợp truyền tinh truyền giống cho nhau. Dĩ nhiên, ngay từ lúc đầu, chị thừa biết thế nào trước sau gì cũng đến giai đoạn có thể hình thành nên một hậu quả xấu cho chị nhưng vì chị đã xác định được lúc mới bắt đầu chập chững bước vào cuộc tình cùng với Lợi là chị sẽ chấp nhận hiến dâng, trao tặng tất cả những gì chị có cho thằng nhóc 16 tuổi này vì nó có thể nói là ân nhân, là vị cứu tinh của cuộc đời chị ; nếu không có nó thì chưa chắc gì một mình chú Năm Ngạn hoàn thành nổi kế hoạch giải cứu chị thoát khỏi tai ách làm mồi cho một con trăn cho dù chú là một chiến sĩ đặc công giỏi trên chiến trường Campuchia thời gian khi chú còn trai trẻ. Hai bộ phận sinh dục hai chị em lúc này đang từ từ áp sát vào nhau và Lợi cũng đã chuẩn bị tốt một tư thế rất gọn gàng trên người chị Đào ; chị gái Bến Tre ngượng ngùng khi nhạy cảm nhận ra được ở dưới, đầu khấc con cu người tình đang ngọ nguậy vào cửa động đào nguyên của chị mày mò tìm kiếm lổ âm đạo để mà đi vào.
Tuy vậy nhưng chị lại khẽ hơi dạng hai chân ra như để chào mời Lợi và chỉ trong chốc lát, cái đầu khấc của nó nhanh chóng lọt vào âm đạo chị lúc nào cũng không hay không biết, thế là nó nhích người tiếp tục đẩy phần còn lại của con cu từ từ vào sâu bên trong âm đạo chị Đào. Chị há hốc miệng, khẽ bật lên tiếng rên đầu đời khi mà cơ thể con gái của chị đang dần trở thành một người đàn bà và cảm giác đau thốn từ cửa mình dâng tràn lên như cơn sóng thần khiến hai giọt nước mắt long lanh chảy dài trên hai gò má chị. Tất nhiên, chị Đào khóc là vì chị cảm thấy sung sướng khi chị trao trinh tặng tiết cho Lợi chứ không phải chị ân hận, nuối tiếc chi cả. Trong cảnh tranh sáng tranh tối, nơi lớp chiếu trãi dưới hai mông chị Đào đang từ từ thắm đượm một vệt máu hồng hồng lẫn trong dịch nhơn nhớt tiết từ trong âm đạo chị Đào ra.
Chị thầm nghĩ giờ đây, giá mà chú Năm Ngạn của chị mà biết được chị và Lợi đang lấy nhau thì chắc chắn là chú rất vui vì đấy chính là ý tưởng cũng như mong muốn của chú cho một bước ngoặt rẽ sang trang mới trong cuộc đời chị Đào. Âm đạo chị Đào nhỏ nhắn, khít chịt, co giãn liên tục và bót chặt lấy con cu Lợi khiến nó cảm thấy đau rát một cách sung sướng vô cùng và có lẽ đây là lần đầu tiên giao hợp với phụ nữ mà nó lại hoan hỉ không lời nào diễn tả được như thế này. Chắc có lẽ là suốt cả cuộc đời này, chị Đào và Lợi hai chị em không tài nào có thể quên được mối tình trong một đêm thanh vắng tuyệt vời thế này, bởi cả hai đã cho nhau hết tất cả những gì mình có, từ tâm hồn cho đến thân xác kể cả trinh tiết và tinh lực của bản thân. Lúc bấy giờ, Lợi đang nhấp nhỏm hai mông nhấc lên hạ xuống liên tục đưa đẩy con cu to, dài, cứng và thẳng đơ càng lúc càng vào sâu tận tử cung chị Đào và âm đạo chị mỗi lúc một bị nong ra hết cỡ để chứa đựng mới hết con cu quá khổ của người tình nhỏ hơn chị những 9 tuổi đời. Hai bàn tay chị hết vò tới vò lui đầu tóc Lợi lại lần xuống níu chặt lấy hai bờ vai nó ; thỉnh thoảng, những ngón tay móng sơn màu hồng tím của chị cào cào lên lưng nó mà chị hoàn toàn không biết và vô tình chị đã để lại vài đường xước rướm máu nơi lưng tình nhân của chị. Về những vết cào xước trên lưng Lợi thì là vô số vì chiến tích tình trường của nó phải nói rằng đã có thứ hạng, chứ không phải tầm thường và mỗi khi được thưởng thức thêm thân thể một người phụ nữ nào mới thì y chang như rằng, trên lưng nó lại xuất hiện thêm những vết trầy xước mới. Đương nhiên, lúc bị cào thì Lợi không hề hấn chi cả, đến khi tắm xát xà bông vào lưng, nó mới cảm thấy đau xót vô cùng. Không biết bây giờ là mấy giờ rồi, có lẽ là khuya lắm? Ấy vậy mà chị Đào và Lợi vẫn cứ say sưa, ngây ngất truyền sinh lực và tinh lực vào cơ thể của nhau. Lúc đầu, con cu Lợi đã hiên ngang đâm thủng màng trinh người chị gái Bến Tre và giờ đây, sau hơn 20 phút vẫn sung sức tung hoành ngang dọc trong âm đạo chị. Hai hòn dái nó xệ xuống vì lạnh nhưng vẫn hùng dũng gác hai bên cửa mình chị Đào, hai bàn tay nó không ngừng nắn bóp hai bầu vú chị trắng nõn và đôi môi nó cứ mãi miết, ngấu nghiến nút lấy nút để môi, lưỡi chị như là sợ chị sẽ tan biến đi mất.
Con cu Lợi càng lúc càng to ra, dài ra, cứng lên ngay bên trong âm đạo chị Đào và cùng với nó, chị càng lúc càng cảm thấy khỏe khoắn vô cùng trong những động tác giao hợp để dìu dắt nhau đến chốn hoan lạc vô bờ vô bến. Đôi lúc, hai chị em còn quá phấn khích, lăn qua lộn lại trên chiếc sạp gỗ ; thường thì Lợi nằm úp lên trên người chị Đào, cũng có khi chị lại đè lên người nó nhưng dù ai ở vị trí nào đi chăng nữa thì con cu Lợi vẫn cắm vào trong sâu âm đạo chị. Thỉnh thoảng, hứng tình quá, chị Đào lại hảy hảy người lên như để làm tăng thêm xúc cảm tình yêu cho cả hai chị em. Đúng là cuộc đời đã run rủi, đưa đẩy Lợi từ Bà Rịa xuống Bến Tre gặp gỡ chị Đào để rồi hai chị em quen biết, hiểu biết nhau hơn qua sự vụ giải thoát kiếp nạn làm thức ăn cho trăn tinh dẫn đến đêm nay trở thành người tình của nhau và hai chị em, giờ phút này đây coi như là đã cho nhau hết tất cả những gì thiêng liêng nhất, cao quý nhất và thanh tao nhất của bản thân mình về mặt thể xác cũng như tâm hồn. Người ta nói không ngoa là mối tình đầu là mối tình không thể nào quên được dù cho vật đổi sao dời như vậy suốt cả cuộc đời nghiệt ngã này, thế nào rồi chị Đào và Lợi hai chị em vẫn cứ mãi mãi nhớ nhau như thế này đêm nay cho mà coi. Bất chợt, chị Đào và Lợi cùng một lúc như đang chơi vơi giữa biển cả đời người mênh mông lại bị chuột rút nên ôm cứng lấy nhau để khỏi phải chìm xuống đáy đại dương chia ly sâu thẳm. Trong giai đoạn khoái ngất của cuộc tình, hai chị em sung sướng, khoái lạc đến cùng cực và cũng trong giờ phút này đây, Lợi trân người xuất ra xối xả những tia tinh dịch trắng đục như nước cơm, rin rít như keo vào sâu tận trong tử cung chị Đào ; không hiểu vì lý do gì mà tinh dịch nó xuất ra nhiều không thể tả nên không những không chứa đựng hết trong âm đạo chị mà còn chảy tràn ra cả bên ngoài, tạo thành hai dòng chảy ròng ròng trên cặp đùi săn chắc, nõn nà của chị. Chị Đào nằm yên lặng, đón nhận tất cả tinh lực của người tình nhỏ tuổi chứa đựng vô số mầm sống vào trong cơ thể chị với nỗi niềm hoan hỷ có một không hai. Sau khi đã xuất hết tinh rồi, tuy vẫn còn dính trong âm đạo chị Đào nhưng đã ỉu xìu, rũ rượi xuống, thun nhỏ như trái ớt khô và mềm xèo như bún. Rút cu ra khỏi cửa mình chị Đào, Lợi mệt mỏi ngồi dậy, mò mẫm kiếm quần áo mặc vào và đồng thời, nó cũng không quên lấy từng thứ mà nó cởi trên người chị ra nãy giờ đưa cho chị, giúp chị mặc vào để tránh cái lạnh nữa đêm về sáng. Chị Đào rời khỏi sạp, đến bên chiếc bàn tròn, lấy đồng hồ điện tử để trong túi xách ra xem thì thấy đã hơn 1 giờ sáng.
- Trời ơi, 1 giờ sáng rồi đó! Mình tranh thủ ngủ một chút đi chứ không sẽ không đủ sức chút nữa lên đường đâu – Đeo đồng hồ vào tay, chị Đào nói.
Hai chị em mò mẫm tìm kiếm hai cái gối nằm và cái mền trên sạp vì khi nãy hai chị em cứ lo mãi miết làm tình nên đã cằn đạp, xô lệch đi đâu không biết. Cả hai nằm xuống và do quá mệt mỏi sau cuộc mây mưa, ân ái nên nhanh chóng chìm ngay vào giấc ngủ say sưa. Chị Đào và Lợi đều nhanh ngủ mà khi tỉnh giấc cũng rất nhạy, khi ấy đồng hồ đeo tay chị đã chỉ 2 giờ 35. Không khí giá lạnh đêm khuya về sáng khiến hai chị em chẳng nói chẳng rằng, cứ yên lặng quay qua ôm lấy nhau và môi lại tìm môi, lưỡi lại kiếm lưỡi, cuồng nhiệt, say đắm trao nhận. Vì biết lúc này không còn sớm sủa nữa nên trong lần làm tình thứ hai này, chị Đào và Lợi không tỏ ra từ từ thong thả như lần đầu nữa mà lại vội vàng, hối hả như chạy đua với thời gian. Khoảng 30 phút sau, hai chị em ngồi dậy mặc quần áo vào và tỏ vẻ hoan hỉ vô cùng, âu yếm hôn nhau khoảng 1 phút sau mới rời nhau ra để chuẩn bị lên đường. Chị Đào nói :
- Giờ em dắt chị về Vũng Tàu đi! Chị nhớ ra là có chị Nga, bạn hàng xóm của chị đang bán ở quán café Ánh Sao gần đài liệt sỹ Bãi Sau đấy.
Sau khi sắp xếp mền gối ngay ngắn, chị Đào mở túi xách kiểm tra lại số tiền 15.000.000đ bấy lâu nay chị dành dụm rồi cùng Lợi ra khỏi lều, men theo con đường tắt đi ra quốc lộ và chẳng mấy chốc, một chiếc xe ca chạy trờ tới rước hai chị em lên rồi từ từ lăn bánh. Sáng hôm sau khoảng 9 giờ, hoàn toàn chẳng có ai nhìn thấy chú Năm Ngạn bước vào căn lều chăn vịt của chú. Chú cười thầm khi nhìn thấy một vệt máu thẩm màu dính trên lớp chiếu trãi trên sạp rồi ôm gối mền bỏ vào một cái bao tải chú mang từ nhà theo. Ra khỏi lều, chú để cái bao lên xuồng rồi cầm sào chống xuồng đi về, phía sau xuồng chú kéo theo chiếc xuồng tối qua chị Đào và Lợi đã dùng chèo đến đây. Trên môi chú lại nở một nụ cười hạnh phúc.
Hết
Kết thúc vào lúc 20 giờ 36 phút ngày 09/06/2010
CON ĐƯỜNG HOA
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/forum/../images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/forum/../ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/forum/../images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/forum/../ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/forum/../images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/forum/../ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/forum/../images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/forum/../ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/forum/../images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/forum/../ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/forum/../images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/forum/../TNLVN/quangcaotruyen1.html)
Tác giả: Con Đường Hoa
E-mail: nhatanh02010***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.
Câu chuyện tình sau đây đan xen với một giai thoại tưởng chường như trong cổ tích thần thoại nhưng giai thoại này chẳng qua chỉ là một tiền đề dẫn dắt, minh họa và tô điểm thêm cho mối tình tuyệt đẹp như thiên thần giữa Lợi và một trinh nữ 25 tuổi tên là Trần Kim Đào ở miệt quê Bến Tre. Số là khi ở ngoài Nha Trang về, bố Lợi tính đi Bến Tre để thăm hỏi người bạn chí cốt tên là Kim đã hơn mười năm rồi chưa hề có tin tức song dự định này, bố Lợi thấy không thể nào thực hiện được vì lý do sức khỏe nhưng rồi lại thấy trong bụng không yên. Trong thời gian này, trường cấp III Châu Thành vì công trình sửa chữa phòng học chưa xong nên ngày khai giảng năm học mới của trường sẽ dời đến 20 tháng 9, chứ không phải vào ngày 5 tháng 9 thường lệ như những trường khác. Thế là Lợi có dịp để xin bố cho phép nó tình nguyện đi thay bố xuống Bến Tre thăm viếng bác Kim.
- Mày còn con nít con nôi thì thăm với nom cái gì. Nhưng thôi, mày cứ đi xuống đó biếu bác Kim 2 kg cá ngựa đặng bác ngâm rượu uống – Bố Lợi nghiêm giọng – Tối nay bố sẽ vẽ sơ đồ cho mày đi, nhớ là phải về sớm để đi học đấy.
Tối hôm đó, Lợi soạn sửa hành trang cho chuyến đi và vì đây là lần đầu tiên nó được đi về vùng quê Bến Tre nên nó cảm thấy thú vị vô cùng. Mẹ nó dặn nó phải mang áo ấm theo và tối ngủ phải mặc vào không thôi muỗi chích. Chị Hường thì vào tận phòng ngủ của nó với vẻ mặt buồn buồn, chị dúi vào tay nó 5 tờ giấy 100.000đ rồi dặn nó đi sớm về sớm, xuống Bến Tre không được léng phéng với bất kỳ cô gái nào và khi về phải mua cho chị mấy bịch kẹo dừa. Lợi chỉ vâng dạ được hai ba tiếng rồi nhìn theo dáng chị Ba quày quả đi xuống thang lầu. Tuy rất háo hức về chuyến đi sáng mai nhưng khi lên giường, nó vẫn ngáy khò khò đến 4 giờ sáng mới giật mình thức dậy. Sau khi chào bố mẹ, mợ Yến, chị Hảo và chị Hường, Lợi mang hành lý đi bộ ra đứng trước Nhà thờ Bà Rịa và 5 phút sau, chiếc xe car chất lượng cao Vũng Tàu – Bến Tre chạy đến rước nó lên để đưa nó về một phương trời xa thẳm đang có một người con gái chờ mong nó đến giải cứu khỏi kiếp nạn hy sinh oan nghiệt. Sau khi vượt quãng đường gần 200km, qua hai cái phà, đúng một giờ trưa, Lợi mới mệt nhoài xuống xe tại ngã tư Phan Đình Phùng – Hoàng Hoa Thám để đón xe ôm về huyện Chợ Lách.
Sơ đồ bố Lợi vẽ rất dễ dàng, lại được chú xe ôm tốt bụng hướng dẫn thêm nên chẳng mấy chốc, nó đã đến được nhà bác Kim sau khi cuốc bộ gần hai cây số đường mòn xuyên qua các vườn nhãn, chôm chôm, măng cụt…Đã gọi là Bến Tre thì phải nói là đi đâu cũng đều gặp “ai đứng dưới bóng dừa…” như lời bài hát của nhạc sỹ Nguyễn văn Tý. Dừa mênh mông bát ngát, tạo thành một mảng xanh dày đặc bao quanh sông, rạch, vườn cây ăn trái, ruộng nước…Nếu trên máy bay nhìn xuống thì sẽ thấy Bến Tre như là một đảo dừa xanh um, bốn bề là sông nước ; vậy chứng tỏ đây là một vùng đất thiên thời, địa lợi, nhân hòa giúp con người làm giàu bằng tiềm năng thủy sản, lúa ruộng cũng như cây ăn trái. Gia đình bác Kim ngoài ruộng, vườn cây, ao cá ra còn có cả một đàn 18 con bò và 12 con bê cho nên có thể xứng danh một đại gia miệt vườn không ai sánh kịp vì nội người làm thuê ở mướn của nhà bác cũng phải đến 12 người. Bác Kim là người họ Trần, cùng với bác gái độ tuổi ngoài 50 và có tất cả 4 người con gồm một trai và ba gái ; anh Hai, chị Ba, cô Út đã lập gia đình và tuy ra riêng nhưng đều ở gần gần nhà bố mẹ, chỉ còn chị Tư Kim Đào độc thân ở nhà phụng dưỡng cha mẹ. Chị Đào năm nay 25 tuổi, một cô gái hương đồng gió nội nhan sắc tuy chưa đến nỗi nghiêng thành đổ nước nhưng chim cũng gần sa, cá cũng phải lặn và hoa phải nhường, tuyết phải thua. Cũng như bao cô gái khác ở vùng sông nước, khi đi làm ngoài nắng, chị Đào đều bịt kín mặt mũi bằng khẩu trang nên nước da chị lúc nào cũng trắng ngần như bông bưởi.
Mái tóc chị đen nhánh, óng ả như tơ, thướt tha và mềm mại tựa nhung, phủ xõa gần kín cả lưng luôn được kẹp gọn gàng bằng chiếc kẹp bằng nhôm. Vầng trán chị cao, hai hàng chân mày mảnh như tơ và cong vút giống hai vòng nguyệt lưỡi liềm ; đôi mắt chị tuy hơi nhỏ nhưng thật ngời sáng, long lanh, cong vút hai hàng mi và sắc lẽm như dao cau sẵn sàng giết chết bất kỳ con ong, con bướm nào dù là chỉ vụt bay qua. Đôi gò má chị phơn phớt trắng hồng một cách tự nhiên với hai lưỡng quyền cao và cái sống mũi dọc dừa thanh tao nằm cân đối, gọn gàng ở giữa. Dù cho ai có đi Nam về Bắc nhưng vẫn chắc chắn là không ai quên được đôi môi chị tuy mỏng mảnh, hơi dảnh lên và thắm đỏ như son ; khi cười để lộ hai hàm răng trắng đều như ngà và hai lúm đồng tiền hai bên khóe miệng. Vóc dáng, thân thể chị cao, tuy hơi nhỏ nhắn và mảnh khảnh nhưng không gầy guộc, ốm o ; trái lại rất có da có thịt, đầy đặn, nở nang tạo thành những đường nét tuyệt mỹ đầy hấp dẫn, khêu gợi trên pho tượng thần Vệ nữ yêu kiều, đài các, kiêu sa và diễm lệ. Với nhan sắc như vậy thì lẽ nào chị Đào lại tránh khỏi “bầy ong lũ bướm”chặn đường đón ngõ và sỡ dĩ chị chưa lập gia đình là do gia đình anh chàng người yêu của chị có đám tang nên còn lần lữa, chứ hoàn toàn không phải vì chị bẽ bàng duyên phận hẩm hiu. Do vậy, số kiếp chị Đào phải gánh chịu một tai họa vô cùng khủng khiếp gấp cả ngàn lần so với tai ương của chị Hường chạm trán với một con dã nhân ở Gò Rùa chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ và cũng từ đấy, chị Đào mới trở thành người tình trăm năm của Lợi. Số là khi vừa bước chân vào nhà bác Kim, Lợi cảm nhận được một bầu không khí tang tóc, thê lương và nặng nề, dù là nó nghe văng vẳng có tiếng lợn bị chọc tiết kêu eng éc ở dưới nhà bếp vọng lên. Bác Kim chỉ ậm ờ khi Lợi trình bày là con của ông Sinh ở Bà Rịa và nhận lấy bọc cá ngựa nó trao cho qua chuyện, như là tâm trí bác đang bị một tảng đá vô hình đè nặng. Bác chỉ nói với nó là ở lại nhà bác đến tối mốt có tổ chức lễ hội ở đây rồi ngày kia hẵng về. Bác sai một anh người làm sắp xếp chổ ngủ cho Lợi trên một trong hai cái sạp gỗ dài dưới bếp. Đây là chổ nghỉ ngơi và ngủ qua đêm của người làm trong nhà, nam một bên và nữ một bên, mỗi người một khoảnh vừa bằng một chiếc chiếu đơn, chỉ việc kê gối và trùm mền ngủ vì ở đây họa hoằn lắm mới có muỗi. Ở nhà bếp cho đến chiều, dĩ nhiên là Lợi được ăn uống thoải mái và ngoài ra, nó được mấy anh người làm kể cho nghe một câu chuyện thật rùng rợn, hãi hùng chẳng khác gì thần thoại cổ tích.
Cách nay khoảng 15 năm đổ lại, bỗng dưng xuất hiện một con trăn thành tinh tác oai tác quái ở vùng đất xã Thạnh An, Huyện Chợ Lách này khiến đồng ruộng, vườn tược, heo gà và kể cả con người bị phá hại, mất mát, chết chóc…Chính quyền địa phương nhiều lần huy động quân đội, kể cả những tay sát thủ của loài trăn cũng đều lần lượt ra trận nhưng cuối cùng, cả thảy đều bó tay thúc thủ, thậm chí gần cả chục người đã bỏ mạng trên chiến trường. Cuối cùng, mấy ông hương bà cả trong hội đình xã mới đặt ra tục lệ hiến gái đồng trinh cho con trăn một năm hai người tại ngôi miễu thần của xã và kể từ lúc ấy, con trăn mới hết tung hoành phá phách. Tất cả những cô gái trong xã chưa chồng chưa con phải lần lượt đến đình xã rút thăm, khi nào đến lượt mình thì phải chấp hành đến miễu nộp mạng cho trăn tinh vào đêm rằm sáng trăng ; ai mà trốn tránh thì cả gia đình sẽ bị cả xã nguyền rủa, cắt hết mọi quyền lợi cộng đồng, nộp phạt thật nặng, cắt đứt mọi quan hệ, thậm chí ai dù cho có muốn giúp đỡ mình đi chăng nữa cũng không được giúp, có thuê có mướn người làm cũng chẳng ai dám làm cho mình. Tục lệ này đã được thực hiện 8 năm nay, có nghĩa là 16 cô trinh nữ lần lượt ra đi không hẹn ngày trở lại ; có trường hợp sợ phải đi nộp mạng nên dù chưa đến tuổi thành niên vẫn cố tình chấp nhận chửa hoang vì có thai rồi thì không còn đồng trinh nữa, trăn tinh sẽ không thèm và đành muối mặt xấu hổ với bà con xóm giềng trong cuộc sống tủi nhục đọa đày. Tối mốt, tại nhà bác Kim tổ chức lễ cúng thần trăn rồi sau đó sẽ dẫn chị Đào đi lên miếu thần nộp mạng vì đêm trăng này là đến lượt chị, không thể nào thay đổi được nữa. Đấy chính là lý do làm cho bầu không khí trong gia đình bác Kim không sao vui lên được khi chị Đào – cô con gái đẹp người đẹp nết của bác- dù chưa chết nhưng đã phải chuẩn bị trước áo quan và huyệt đạo.
Sáng hôm sau, ăn sáng xong rồi, Lợi thơ thẩn ra mé sau nhà, chổ giáp với con rạch vì đứng ở đây dõi mắt nhìn rặng dừa xanh thẳm xa xa trông thật nên thơ. Nó chợt ngó thấy chị Đào đang ngồi trên một chiếc xuồng cột vào bến nước, trước mặt chị là một bọc nilon đựng vải vụn trắng đen lộn xộn và mắt thì đăm chiêu nhìn xuống mặt nước như suy tính một chuyện gì đó. Thật là lạ! Sao sắp chết rồi mà trông chị ta vẫn có vẻ bình thường như mọi người, thậm chí như là đang chuẩn bị cho một kế hoạch bí hiểm nào đó vì có một chi tiết là tối qua, chị Đào xuống bếp sai một chị người làm kiếm cho mình một cái kéo thật bén rồi chị vào phòng ngủ, đóng cửa lại và làm cái gì đó thật lâu mãi đến hơn một giờ sáng mới tắt đèn đi ngủ ; do tối qua lạ chổ, không ngủ được và phòng ngủ chị Đào cách nhà bếp không xa nên Lợi cảm thấy thắc mắc hoài nghi. Vừa ngó thấy Lợi, chị Đào đứng dậy và mỉm cười nói :
- Sao ngủ ngon không em? Em ăn sáng chưa?
- Dạ, em ăn sáng rồi! Lạ chổ quá nên thật là khó ngủ.
- Nè, em lên xuồng đi, chị chở em đi vòng vòng ngắm cảnh cho mát!
Từ lúc nhỏ cho đến giờ, Lợi chưa được dịp đi xuồng lần nào nên vừa nghe chị Đào rủ rê, nó đồng ý ngay và bước đến bến nước, ngồi xuống chiếc xuồng trong khi chị tháo dây cột rồi cắm cây sào dài, chống đẩy từ từ con xuồng ra giữa lòng rạch và cầm dầm bắt đầu quạt nước hai bên cho xuồng đi tới. Khi đã đi quá xa nhà rồi, chị Đào lên tiếng :
- Em nè, chắc là em nghe người làm kể hết mọi chuyện nhà chị rồi chứ gì?
- Dạ rồi! Nhưng sao chị không lợi dụng cơ hội lúc này mà trốn đi có hay hơn không?
- Em nói như vậy mà nghe được hả? Nếu mà trốn được thì chắc giờ này chị không có chèo xuồng chở em đi chơi như thế này đâu. Tội nghiệp bố mẹ chị sẽ bị làng xóm ly khai nếu chị bỏ trốn…
Ngập ngừng một lát, chị tiếp :
- Ôi mà em ơi, có muốn trốn cũng chẳng biết đường đâu mà trốn!
- Có trốn thì phải trốn thật xa kìa! Chị Đào, chị hãy còn trẻ, sao chị không tự
tìm đường giải cứu cho mình đi. Chị không có người yêu à? Sao anh ấy không chịu giúp chị vậy?
- Hơn nữa tháng nay, chị đã cầu xin hết lời nhưng anh ấy đều bỏ ngoài tai, thậm chí anh ấy còn cắt đứt quan hệ với chị để đi quen một cô gái khác.
- Vậy em hỏi thiệt chị nghe! Chị có muốn trốn đi hay là không? Chị có kế hoạch nào không mà tối qua, chị lục đục làm gì vậy? Có gì, em sẽ hỗ trợ giúp đỡ chị hết mình!
Chị Đào không dè thằng nhóc này lại nói trúng phóc tim đen của chị. Sự thực là mấy ngày nay, chị chỉ mới nghĩ ra kế hoạch giết chết con trăn tinh thôi, chứ còn sau đó trốn đi đâu chị cũng chưa biết. Giờ nghe Lợi nói, chị như mở cờ trong bụng và lập tức, một kế hoạch hoàn hảo được phát họa ngay trong đầu óc chị. Chị buông dầm chèo, nắm lấy hai tay Lợi và ríu rít nói :
- Chị cảm ơn em nhiều lắm! Em… em…đúng là …cứu tinh…của chị!
- Không có gì đâu, chị ơi!
- Giờ có em nữa thì chị và chú Ngạn của chị mới được thêm sức mạnh vì dầu sao đi nữa thì chú Ngạn vẫn là người địa phương và vợ con đùm đề nên chú ra tay không tiện. Vậy nhờ em giúp giùm, ơn này chị sẽ muôn đời tạc dạ. Này, kế hoạch sơ bộ là tối mai, em giúp chị cởi trói rồi đặt chất nổ giết chết con trăn, sau đó em sẽ dắt chị trốn về Sài Gòn hay Biên Hòa gì cũng được.
Hai chị em ngồi trên xuồng giữa rạch, bàn tính thật kỹ từng chi tiết của kế hoạch đặc công và đào tẩu, sau đó chị Đào quành xuồng lại chở Lợi về nhà chị rồi chị hối hả đi tiếp sang nhà chú Ngạn để làm nốt một số công việc chuẩn bị cho ngày mai. Trưa hôm đó, vì nhận lời giúp chị Đào nên Lợi ăn cơm cảm thấy thật ngon lành và dĩ nhiên trong nhà, hoàn toàn tuyệt đối không ai biết được chuyện gì đang sắp xếp, tính toán cả. Tuy nhiên, phần nào nó cũng cảm thấy hơi sờ sợ nhưng do trót lỡ đã hứa giúp chị Đào rồi giống như vào hang cọp phải bắt cho được cọp con nên nó đành phóng lao theo lao vậy. Sáng hôm sau, theo kế hoạch đã thống nhất với chị Đào, Lợi thu xếp hành lý xin phép hai vợ chồng bác Kim đón xe trở về Bà Rịa và dĩ nhiên là không ai mà không đồng ý. Nó chào các anh chị người làm rồi ra khỏi cổng nhà, đi ngược lại con đường mòn mà hôm trước nó đi vào nhưng chỉ được khoảng 100m, nó bỗng rẽ ngoặt tay trái, đi theo một con đường mòn khác gần 100m nữa thì gặp chị Đào đứng chờ nó nơi cống thủy lợi. Chị dẫn nó đến nhà chú Ngạn cách đó không xa. Lúc bấy giờ chỉ có mỗi một mình chú Ngạn ở nhà và để bảo đảm an toàn bí mật tuyệt đối, Lợi đành phải chịu khó vào ở trên căn gác xép vừa chật chội vừa tối tăm lại vừa bụi bặm.
- Yên chí đi cậu nhỏ! Đến 3 giờ chiều nay, bà xã tôi với sắp nhỏ qua nhà anh tôi rồi tôi sẽ cho cậu xuống tắm rửa thoải mái – Chú Ngạn nói giọng vỗ về rồi đi xuống nhà dưới.
Vậy là 8 tiếng đồng hồ cuối cùng rồi cũng qua đi, sau khi ráng nuốt hai ổ bánh mì kèm thịt heo quay và mệt mỏi ngủ một giấc khá dài trên tấm ván mộc, Lợi được chú Ngạn gọi xuống tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ rồi ra sau vườn uống café đá với chú. Chú vừa rít thuốc lào vừa nói :
- Mọi việc chuẩn bị cho tối nay, tôi và con Đào làm xong hết cả rồi. Giờ thì tôi và cậu chỉ việc ở đây chờ cho đến 10 giờ khuya là bắt đầu hành sự.
- Chị Đào đâu rồi cậu ?
- Nó về bển rồi, kẻo người ta nghi ngờ điều gì thì nguy. Hồi trưa này, nó mang bánh mì và thịt quay cho cậu đấy. Đến giờ phút này coi như là tuyệt đối an toàn bí mật rồi đấy, không còn chổ nào sơ hở cả. Ôi, thật tội nghiệp con nhỏ số phận hẩm hiu làm sao ấy, nếu mà không gặp được cậu thì e rằng…
Tuy chú Ngạn nói lấp lửng nhưng Lợi ít nhiều cũng hiểu được nỗi lòng của chú. Lòng nó thầm mong tối nay, mọi việc sẽ đều tốt đẹp và trót lọt, con trăn tinh kia chết hay không cũng không cần thiết nhưng chị Đào thì được giải cứu an toàn và làm sao cho mọi người tin rằng chị đã chui vào bụng con trăn. Chú Ngạn vào bếp nấu cơm chiều và khoảng gần một tiếng đồng hồ sau, chú lễ mễ bưng ra xếp lên cái bàn tròn Lợi ngồi nào đậu que xào, canh hẹ nấu đậu hủ trắng cùng với cơm trắng, thịt quay. Hai chú cháu cùng nhau ăn uống thật ngon lành.
- Nè chú, hồi đó đến giờ có trường hợp nào đến miễu nhưng rồi con trăn quên hổng đến không chú?
- Làm gì có chuyện đó mậy? Nó đã thành tinh rồi thì làm gì mà không đến. Nhưng cho dù nó đã thành tinh đi chăng nữa thì nó cũng không thể nào phân biệt được thịt người với thịt bê đâu vì cỡ nào thì cỡ, nó cũng chỉ là một con vật không hơn không kém.
- Thế chú thấy có ai dám nghĩ đến chuyện trộm long tráo phụng như chú và chị Đào chưa?
- Chưa có ai cả, cậu ơi!
- Vậy tiền của ai bỏ ra để làm lễ hội đêm nay hả chú?
- Của hội đình làng chứ ai? Chả nhẽ ông anh tôi bị mất con gái còn bắt ổng bỏ tiền ra nữa hay sao?
Thời gian trôi qua thật mau, sau khi cơm chiều xong, Lợi vào nhà ngã mình trên cái võng và đánh một giấc dài thì chú Ngạn gọi dậy, nhìn đồng hồ thấy chỉ còn 15’ nữa là 10 giờ đêm. Nó lật đật chạy xuống nhà sau rửa mặt rồi mở túi xách, lấy chiếc áo thun màu đen để thay cho chiếc áo chemise xanh nó đang mặc. Nó cầm túi xách bằng tay phải, còn chú Ngạn xách túi hành lý của chị Đào bằng tay trái ; tay phải chú và tay trái Lợi khệ nệ khiêng một cái bao tải bố tời. Chú Ngạn cũng mặc một cái áo chemise màu sẫm, phì phà điếu thuốc Trị An rồi hất đầu ra lệnh lên đường. Lúc này, tại nhà bác Kim, lễ hội cũng vừa chấm dứt, các ông hương thân cũng van vái vừa xong và người ta chuẩn bị đưa chị Đào lên miễu tế trăn tinh. Hai vợ chồng bác Kim, anh chị em chị Đào và đám người làm bắt đầu khóc rống lên, chỉ có chị Đào là khá bình tĩnh. Chị thầm tính là lúc này, chắc chú Ngạn và Lợi đã có mặt nơi sau miếu rồi cũng nên. Chị đến chào bố mẹ, anh chị em và đám người làm lần cuối rồi bình thản ra đi cùng với đám rước gồm hai ông hương cả và bốn thanh niên. Từ nhà bác Kim lên đến miễu khoảng chừng 15’ và ngôi miễu nằm trên một gò đất cao, dưới tán một cây đa cổ thụ tàn lá xanh um rậm rạp. Lúc bấy giờ, chú Ngạn và Lợi đã đến núp ở sau ngôi miễu sáng mờ mờ ánh đèn bóng tròn, chú Ngạn có vẻ nôn nóng vì chú e rằng nhỡ mà đêm nay, nếu con trăn tinh mà đến sớm hơn dự định của chú và chị Đào thì mọi hy vọng coi như tan thành mây khói, lúc đó có ăn năn đi nữa thì cũng đã muộn. Chú Ngạn đi một vòng miễu, vào cả bên trong quan sát thì may sao, vẫn chưa có động tĩnh gì xảy ra.
Chú và Lợi ra sau miễu được 5 phút sau, đám rước chị Đào đi đến. Những người áp tải chị cũng không dám chần chờ thong thả chi nữa, họ nhanh chóng trói hai tay và hai chân chị bằng dây dù rồi cột đầu dây còn lại vào thân cột miễu ; sau đó, họ thắp nhang nơi bàn thờ rồi vội vã rút lui, chỉ còn mỗi mình chị Đào ở lại để làm tròn phận sự nộp mạng cho trăn tinh. Khoảng một phút sau, chú Ngạn và Lợi ào vào miễu như một cơn lốc ; Lợi đã vắt sẵn nơi vai chiếc áo chemise màu tím của chị Đào, ngồi thụp xuống tháo dây trói cho chị còn chú Ngạn thì lôi từ trong bao tải bố tời ra xác một con bê khoảng 35-40kg, bụng tròn căng và được khâu lại một đường cỡ 1,5dm. Sau khi được cởi trói, chị Đào cầm chiếc áo chemise Lợi đưa, nhanh nhẹn chạy ra sau bàn thờ để thay áo. Chú Ngạn dùng sợi dây dù trói chị Đào khi nãy cột vòng hai chân trước với hai chân sau của con bê lại. Chú hối :
- Nhanh lên đi con, Đào ơi!
- Dạ!
Chị Đào cũng đã thay áo xong, chạy ra. Bây giờ, nếu con trăn tinh mà tới thì không biết là cả ba người sẽ xử trí ra sao? Chú Ngạn, chị Đào và Lợi nhanh chóng rời khỏi ngôi miễu, chạy xuống gò đất.
- Chú ơi, đợi vụ này im ắng rồi chú hãy nói cho bố mẹ con biết là con vẫn còn sống cho ổng bả mừng nghe chú. Lần này, chắc là 5-6 năm sau, con mới trở về được. Chú nói với bố mẹ là con xin lỗi đã ăn trộm con bê của nhà - Giọng chị Đào bùi ngùi.
- Con nhớ cẩn thận tiền bạc. Nè con, cậu nhóc này là một người tốt đấy. Nếu mà con không ngại lớn hay nhỏ tuổi thì con và nó hai đứa lấy nhau đi. Đời con vậy là quá lứa lỡ thì rồi còn gì!
- Chú này! Thôi, tụi con đi nghe chú. Chú ở lại mạnh giỏi.
Chào từ biệt chú Ngạn, chị Đào và Lợi chạy về phía tay phải còn chú Ngạn thì rẽ tay trái về nhà. Đi ngang qua nhà bác Kim, chú thấy nhà ông anh đã dọn dẹp xong lều rạp, đèn đuốc tắt tối hui, cửa đóng then cài, vắng lặng như bãi tha ma. Chú cười thầm trong bụng rồi đi nhanh về nhà nhưng giữa đường chú nghĩ sau lại đổi hướng để tìm bằng chứng ngoại phạm. Chú đến nhà chú Sáu Bé là bạn chí cốt cũng là bạn nhậu của chú thì thấy chú Sáu cùng với hai bạn nữa là Hai Hên và Bảy Đồng đang ngồi nơi chiếc bàn ngoài sân ; trên bàn là một chai lít trong vắt và một dĩa lòng, gan, tim…heo luộc còn bốc khói nghi ngút.
- Cha, sao đến giờ này mà vẫn còn mấy thứ này? Chỉ vào dĩa mồi, chú Ngạn lên tiếng.
- Mấy cha hương cả cho làm tiếp hai con heo ở trên đình. Giờ ở trên đó đông vui lắm, chắc là nhậu tới sáng? Thôi, làm một ly giải sầu đi Năm Ngạn – Sáu Bé nói.
- Hồi sáng tới giờ sao không thấy mày qua nhà ông anh mày? Hai Hên hỏi.
- Tao cho bà xã với sắp nhỏ qua phụ. Buồn quá nên tao chả muốn đi đâu, vả lại con heo cái nhà tao sắp đẻ, tao phải ở nhà canh chừng đến giờ mới được yên đây- Chú Ngạn uống cạn ly rượu rồi gắp miếng gan kẹp vài lá húng, chấm nước mắm cho vào miệng nhai ngồm ngoàm. Thật là lạ! Sao hôm nay, chú lại cảm thấy nhậu ngon vô cùng? Gặp như không có vụ giải thoát chị Đào thì đố chú uống vào được một giọt rượu.
- Cái thằng này thiệt tình! Cháu nó phải nộp mạng cho trăn thần, nó không lo lại ngồi nhà canh heo đẻ - Bảy Đồng nói chêm vào.
Binh chú Năm Ngạn, Sáu Bé la Bảy Đồng :
- Ê Bảy Đồng, mày không được nói vậy. Số phận con Đào như vậy rồi, gặp mày thì mày lo cho nó được cái gì mà phải trách Năm Ngạn. Nếu có trách thì trách mấy cha nhà nước mình biết chuyện con trăn lâu rồi sao không bắn chết mẹ nó đi để dân làng khỏi khổ. Có trách thì trách mấy cha hương thân hương cả dựa vào dịp tế người để bòn rút tiền của dân ăn nhậu trên đình kia kìa. Mày liệu hồn đó, sang năm sẽ đến lượt em gái mày, nghe chưa mậy?
- Sáu Bé nói đúng đó! Đmẹ, vái trời cho con trăn nuốt con Đào xong rồi trườn xuống sông đụng phải mìn ai đó gài cá nổ banh xác ông bà ông vải nó đi – Hai Hên quạu quọ chửi thề.
Chú Ngạn không nói gì, chỉ ngồi nghe, uống rượu và ăn mồi ; chú cứ tủm tỉm cười và nghĩ thầm giờ này, chắc hai đứa tụi nó đi xa rồi cũng nên? Thật vậy, chị Đào và Lợi đã đi khỏi tầm kiểm soát của nghiệp chướng trên chiếc xuồng ba lá dọc theo con rạch. Sau khi đi được khoảng 1km, chị Đào ngừng dầm bơi bên cạnh một bến nước dẫn lên một cái lều chăn vịt bên trong hắt ra ánh sáng đèn măng xông mờ mờ trăng trắng. Vì đêm nay là ngày rằm nên vầng trăng trên cao soi sáng lồng lộng do đó mà di chuyển hay làm bất cứ công việc gì cũng dễ dàng. Lợi bước lên bến trước, thấy ở đây có một lu nước đầy và một cái gáo dừa dùng dể múc nước ; nó cầm gáo múc vài gáo nước xăng quần lên rửa sạch chân rồi múc sẵn một gáo nói :
- Chị Đào ơi, rửa chân đi chị!
- Trời đất, từ bữa đến giờ mới thấy em ga lăng với chị đó nghe!
Chị Đào xăng hai ống quần lên, để lộ cặp giò thon dài trắng như trứng gà lột trước mắt Lợi và nó tuy ngó thấy nhưng không để tâm đến. Nó xối nước cho chị rửa chân rồi hai chị em đến mở cửa lều bước vào. Lều làm rất chắc chắn, bên trong chỉ có một cái bàn tròn, vài chiếc ghế đẩu và một cái sạp gỗ rộng khoảng 2m2 trên trãi chiếu một đầu có đặt hai cái gối tai bèo cũ cùng một cái mền màu xám cũng không còn mới lắm. Để túi xách lên bàn, chị Đào và Lợi cả hai leo lên sạp nằm xuống vì đã quá mỏi mệt, chị Đào nằm mé trong còn Lợi nằm mé ngoài.
- Chị Đào, đây là lều của chú Ngạn à?
- Phải, lều chăn vịt của chú đấy. Chú có nguyên cả một đàn 3000 con vịt nhưng vì dịch cúm AH1N1 nên chú đành bán hết.
- Sao mà phải đi chăn vịt xa vậy hở chị?
- Chăn vịt đàn phải chăn xa mới không lộn bầy với người khác, vả lại còn có nhiều thức ăn tự nhiên cho vịt. Khi chăn, hết chèo xuồng lại lội bộ rả giò luôn. Chị có chăn hộ chú mấy lần nên chị biết. Chú chu đáo ghê, còn mang cả mền gối cho chị và em nữa!
Chị Đào vừa nói vừa xổ tấm mền ra đắp lên người chị một nữa và nữa còn lại đắp lên người Lợi. Chị nói :
- Đúng 4 giờ sáng mai, chị em mình đi bộ theo đường tắt ra bến xe rất gần…
Chị Đào đang nói bỗng nghe có tiếng sột soạt bên ngoài khiến chị nín lặng. Chị sơ hãi, xích người sát vào người Lợi.
- Nè em, có khi nào là con trăn không?
- Chắc là không phải nó đâu. Chị yên tâm – Dù miệng thì nói cứng nhưng Lợi cũng cảm thấy sợ sệt vô cùng và tự nhiên nó cũng xích người nằm sát vào người chị Đào.
Sau tiếng sột soạt, tất cả đều im ắng và tuyệt nhiên không có gì xảy ra cả ; hai chị em từ từ rơi vào giấc ngủ mỏi mệt. Lúc này, tại ngôi miễu trên gò đất, con trăn tinh dài 8-10m, thân to bằng cây cột miễu bắt đầu xuất hiện và không rõ nó bò tới từ đâu. Chỉ cần phân nữa người nó cũng đủ vào đến tận bàn thờ. Nó há cái miệng rộng, đỏ lòm với hai cái răng nanh nhọn hoắt cắm phập vào đầu con bê – vật chết thay chị Đào- làm máu tươi văng tung tóe trông thật ghê rợn. Trong phút chốc, nguyên cả cái đầu con bê lọt thỏm vào bên trong cổ họng con trăn, sau đó con trăn nằm im khoảng 5 phút rồi thân nó cử động ; thân nó càng cử động bao nhiêu thì miệng nó càng há rộng ra bấy nhiêu nên nó giờ đã nuốt xong hai chân trước của con bê. Thêm 5 phút nữa thì con bê bỗng nhiên không còn thấy nữa vì nó hoàn toàn bị con trăn nuốt chửng.
Tại sao con trăn lại biết trong miễu có con mồi để đến ăn tươi nuốt sống mà lại đến vào đêm sáng trăng? Thực sự đây cũng không phải huyền bí gì cả! Có sáng trăng thì dễ thấy đường đi hơn, trước kia con trăn đã từng đến miễu ăn đồ cúng như heo, gà nên đã trở thành phản xạ có điều kiện và một năm nó chỉ cần nuốt một lượng thức ăn khoảng 30-40kg là đủ cho nó có năng lượng ngủ đông, không thèm phá phách nữa chứ nó đâu phải thánh thần gì đâu mà đòi hỏi phải có thịt con gái đồng trinh mới chịu. Sau khi đã no nê, nó cuộn tròn mình nằm im khoảng 20 phút rồi từ từ bò ra khỏi miễu, xuống gò và nhắm hướng bờ sông trườn mình tới. Anh hùng tung hoành ngang dọc bấy lâu nay thất thế phải bỏ mạng nơi sa trường vì thua trí con người, đó là chú Năm Ngạn và chị Đào. Khi một nữa người nó vừa trườn xuống sông thì ầm!!! Một tiếng mìn nổ vang trời động đất dậy lên. Quả mìn tự chế gài thời gian 11h30 trong bụng nó, chính xác hơn là trong bụng con bê đã đúng giờ phát nổ ; tất cả vải áo, vải quần, tóc dồn vào bụng con bê cùng thịt con bê và thân con trăn bị cắt thành tám khúc bầy nhầy văng lên tung tóe trên mặt sông và cả trên bờ làm loang nguyên cả một khúc sông tanh rình máu đỏ. Tiếng nổ đã đánh thức tất cả dân chúng xã Thạnh An và rất đông người hè nhau đốt đuốc chạy ra bờ sông để xem cho rõ chuyện gì xảy ra. Tốp người ra đầu tiên đồng loạt kêu lớn :
- Bớ người ta!!! Bớ người ta!!! Con trăn tinh vướng mìn dưới sông chết rồi!!!
Tin tức nhanh chóng lan đến đình thần xã làm mọi người đang ăn nhậu ở đây phải bỏ chạy hết vì có một đám người cầm đầu là Sáu Bé, Hai Hên, Bảy Đông chứng kiến chị Đào tan xác cùng con trăn đã bức xúc từ bờ sông tràn lên đình đuổi đánh mấy tay hương thân hương cả chỉ lo ăn lo nhậu. Chú Năm Ngạn cùng vợ con cũng chạy ra sông xem, chú mừng rơn trong bụng không sao tả nổi. Có duy nhất hai người cũng bị đánh thức vì tiếng nổ tiễn đưa con trăn về bên kia thế giới nhưng không chạy đi xem, đó chính là chị Đào và Lợi. Hai chị em ngồi trên sạp, mừng rỡ vô cùng, vừa cười lại vừa khóc.
- Chị ơi, nó chết rồi chị ơi!
- Phải, nó chết rồi. Chị cảm ơn…em nhiều …lắm!
Trong nỗi niềm hân hoan tột độ, chị Đào bỗng dưng ôm chặt lấy thằng con trai nhỏ tuổi hơn chị và hôn lấy hôn để lên tóc, lên khắp mặt mũi nó. Lợi hoảng hồn, không sao lý giải được hành động của chị ; nó đờ người ra trong chốc lát rồi bỗng dưng, nó vừa hổn hển thở vừa hôn vào mái tóc đen nhánh, óng ả, mềm mại như nhung, thướt tha, thoang thoảng thơm mùi xabong Dove của chị Đào. Từ mái tóc chị, Lợi hôn lần xuống vầng trán và hai bên mang tai chị, tiếp theo là đôi mắt người chị gái Bến Tre đen láy đẹp thần sầu. Chị Đào cũng không ngừng hôn lên má, lên cổ, lên vai Lợi và mới đầu, những cái hôn của hai chị em chẳng qua là thể hiện sự hân hoan vui mừng vì con trăn tinh đã bị giết chết nhưng rồi từ từ những cái hôn bình thường đó trong phút chốc đã trở thành những nụ hôn tình lúc nào cả hai hoàn toàn không hề hay biết. Cứ vậy, hết 1 phút, 2 phút, 3 phút …rồi 5 phút đã trôi qua, hai chị em say sưa, mãi miết hôn nhau và khi cả hai chợt nhận ra được rằng họ đang yêu nhau chứ không phải là điều bình thường nữa thì coi như đã trễ. “Nếu mà con không ngại lớn hay nhỏ tuổi thì con và nó hai đứa lấy nhau đi.
Đời con vậy là quá lứa lỡ thì rồi còn gì!”- Chị Đào nhớ lại câu nói ban nãy của chú Ngạn rồi không suy nghĩ, không tính toán thiệt hơn gì cả, người chị như mềm hẳn ra và chị vừa rên rĩ khe khẽ vì sung sướng vừa ngửa mặt âu yếm đón nhận nhũng nụ hôn do Lợi tình tứ trao tặng cho. Điều này có nghĩa là chị Đào vừa chấp nhận trên cuộc đời nghiệt ngã này, số kiếp cũng như duyên kiếp của chị và Lợi- con trai một người bạn thân của bố chị đã gắn chặt vào với nhau. Hai vòng tay hai chị em càng lúc càng xiết chặt lấy thân thể của nhau như để tìm thêm thật nhiều hơi ấm của tình yêu nồng nàn, cháy bỏng vừa mới chợt đến với cả hai. Với hơi thở tình hổn hển nặng nhọc và nhịp tim yêu thình thịch loạn xạ, những nụ hôn chị Đào và Lợi trao cho nhau càng lúc càng ngây ngất, đắm say. Cuối cùng, chuyện gì đến thì cũng phải đến, đôi môi Lợi lúc này đang lần xuống mày mò, tìm kiếm đôi môi đỏ thắm, mềm mại và hơi dảnh lên của chị Đào. Lúc đầu, chị Đào còn lần lữa, nhẹ lắc đầu từ chối nhưng rồi không đầy 1 phút đồng hồ sau, chính đôi môi chị đã hé mở từ từ đón nhận đôi môi người tình cũng là người hùng nhỏ tuổi và hai chị em bắt đầu trao tặng cho nhau nụ hôn đầu đời trong nỗi niềm hoan hỉ, thú vị, tuyệt vời tưởng chừng như không còn gì trên cuộc đời này có thể so sánh nổi. Môi gắn chặt với môi, lưỡi xoắn xuýt lấy lưỡi, răng cọ sát với răng ; hai chị em cùng cảm thấy sao mà nụ hôn đầu tiên của mình và người tình ngọt dịu, hấp dẫn và lôi cuốn đến thế.
Thời gian như ngừng trôi bất tận, không gian tựa lắng đọng vô hình nơi cái lều chăn vịt của chú Năm Ngạn phút chốc trở thành lều hoa chúc của chị Đào và Lợi, hai chị em hơn kém nhau 9 tuổi và cái sạp gỗ bên trong là cái sạp hạnh phúc của cả hai. Đúng là phần số run rủi và cuộc đời có những bất ngời không sao lường trước được vì chị Đào và Lợi quen biết nhau chỉ đúng có ba ngày, vậy mà giờ đây không hiểu sao hai chị em lại lao vào yêu nhau đắm đuối một cách nhanh chóng như vậy? Lúc này, nơi bờ sông, người ta đang tổ chức dùng xuồng gom vớt xác con trăn ; trên bờ, chỉ trừ chú Ngạn ra thì mọi người thân của chị Đào gồm bố mẹ, anh chị em, vợ con chú Ngạn và đám người làm đều khóc sướt mướt. Tất cả đều nghĩ rằng chị Đào đã tan xác cùng với trăn tinh chứ có ai đâu ngờ được rằng chị hiện giờ vẫn đang còn sống và đang cuồng nhiệt yêu nhau cùng thằng nhóc ở Bà Rịa lên đây ngày hôm trước đã trở về nhà nhưng ở lại để cứu giúp chị Đào khỏi nạn kiếp bỏ mình trong bụng một con trăn tuy to lớn song thật vô tri vô giác, vô tình vô cảm. Giờ phút này, theo đà dìu đỡ nhẹ nhàng và âu yếm của Lợi, chị Đào duỗi người nằm ngửa xuống sạp, gối đầu lên chiếc gối tai bèo ; đồng thời hai chị em cứ tiếp tục kéo dài mãi miết, dăng dẵng những nụ hôn ngọt ngào như mật. Chị Đào và Lợi rất lấy làm thắc mắc là tuy thời gian hai chị em quen biết nhau quá ít nhưng khi yêu nhau lúc này, sao cả hai lại tự thấy rất là mạnh dạn, táo bạo? Có lẽ một phần xuất phát từ sự ngưỡng mộ và lòng biết ơn chăng? Lợi ngưỡng mộ chị Đào vì chị là một cô gái dũng cảm đương đầu với cái chết để sống còn, dám có ý tưởng đấu tranh chống lại hủ tục mê tín dị đoan ; chính chị đã phác thảo lên một kế hoạch thật tuyệt vời và nhờ sự trợ giúp của chú Năm Ngạn và Lợi, kế hoạch đó đã hoàn toàn thành công tốt đẹp như chúng ta đã biết ( chị Đào đã nghĩ ra cách dùng chất nổ, cắt vụn một cái áo bà ba trắng và một cái quần saten đen của chị cùng với một bộ tóc giả mua ở chợ Bến Tre về dồn tất cả vào bụng một con bê để thay cho bộ đồ lòng của nó).
Còn chị Đào biết ơn Lợi vì nó không ngại gian khổ, hết lòng hết sức giúp đỡ chị thực hiện kế hoạch của chị một cách mỹ mãn ; chị nhận thấy Lợi tuy cũng rất sợ nhưng khi vào cuộc thì rất bình tĩnh, nhanh nhẹn, làm đâu ra đó. Chính vì lý do trên nên chị Đào và Lợi, hai chị em cứ vậy mà thổn thức, nghẹn ngào trong mối tình đầu tươi đẹp tựa như vườn hoa ngũ sắc nơi cõi thiên thai. Dĩ nhiên, cuộc tình này chẳng có gì là tội lỗi hay loạn luân cả vì hai chị em tuy chênh lệch tuổi tác nhưng hoàn toàn đều là người dưng nước lã, khác họ, khác dòng máu. Có điều khiến chị Đào ngạc nhiên là người tình nhỏ tuổi của chị khi làm tình, ân ái cùng chị cũng rất khéo léo, rành rõi như lúc hành sự giải thoát chị khi nãy và chị cũng đâu biết rằng Lợi là một thằng con trai từng có nhiều chiến tích tình trường nên mới rành rõi, khéo léo như vậy. Cả người chị Đào không ngớt run rẫy, co giựt và quằn quại trên sạp gỗ vì cơn phấn khích tình dục do Lợi tạo ra như một trận cuồng phong mạnh mẽ quét qua quét lại trong khắp châu thân chị. Tuy đã có người yêu nhưng thực sự mà nói, từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên chị bước vào quan hệ tình dục với người khác phái. Nếu giả sử không có sự vụ nộp mạng cho trăn tinh thì chắc chắn chị sẽ không bao giờ có cuộc tình này nhưng nay vì như lời chú Năm Ngạn nói, cuộc đời chị đã quá lứa lỡ thì rồi đâu còn gì nữa dù là chị vẫn còn trinh tiết ; do đó đêm nay, chị Đào chấp nhận tình nguyện trở thành người tình của nó dù vì sao đi nữa, ngoài việc giải cứu chị đã xong, nó còn phải thực hiện thêm một nhiệm vụ nữa đó là sáng mai dẫn chị đi trốn thật xa về Sài Gòn, Biên Hòa…gì cũng được. Lúc này, chị Đào bỗng nhớ ra là chị có một con nhỏ bạn cùng tuổi cùng xóm mà hai năm nay đã đi Vũng Tàu phụ bán café tại quán Ánh Sao gần đài liệt sỹ ở Bãi Sau. À, sao lâu nay mình không nhớ ra con Nga nhỉ? Vậy thì sáng mai, mình phải nhờ Lợi dẫn mình về Vũng Tàu kiếm con Nga mới được!
Chị Đào nhủ thầm và chị cứ tiếp tục cùng Lợi yêu nhau say nồng, cuồng nhiệt. Lúc này, hai bàn tay Lợi đang mày mò sờ soạng tháo từng hột nút ốc nơi chiếc áo chemise màu tím chị Đào đang mặc và dường như chị có ý nghĩ là muốn giữ hai bàn tay Lợi lại nhưng thật chẳng hiểu sao chị lại không thực hiện ý nghĩ trên. Áo chị Đào có tất cả 5 hột nút và hột nút thứ nhất bung ra, hột nút thứ hai, hột nút thứ ba…rồi cuối cùng là hột nút thứ năm bung ra trước khi hai bàn tay Lợi mở rộng hai thân áo trước chị ra và nhẹ nhàng cởi hai vai áo chị xuống tấm lưng thon thả, mềm mại. Chị Đào tuy e thẹn, ngượng ngùng nhưng hiểu ý Lợi, chị lần lượt nghiêng người qua bên phải rồi qua bên trái để giúp Lợi lần lượt cởi tuột hai ống tay áo ra khỏi hai cánh tay chị trắng nõn, hết cánh tay phải rồi đến cánh tay trái. Chẳng mấy chốc, nó đã cầm gọn chiếc áo chemise màu tím của chị Đào trong bàn tay phải và để gọn lên phía đầu sạp. Lợi ngồi dậy, lần hai bàn tay nắm lấy hai bên lai dưới chiếc áo thun đen nó đang mặc, cởi luồn lên nách và cổ, vòng qua đầu rồi lần lượt rút hai cánh tay nó ra khỏi hai ống tay áo thun, cởi tay trái xong đến tay phải. Tuy đây là lần đầu tiên làm tình và ân ái nhưng có lẽ do bản năng tự nhiên mà tạo hóa đã sắp xếp cho con người nên khi thấy Lợi lần hai bàn tay xuống lưng chị, chị Đào đã tự nhỏm lưng lên để nó dể dàng muốn làm gì thì làm. Việc làm của Lợi lúc này đó là tìm cách tháo hai cái móc sắt nhỏ cài hai sợi dây nơi chiếc nịt vú màu trắng mới tinh của chị Đào đang mặc để che đậy hai bầu vú trinh nguyên con gái mềm mại của chị. Tuy hơi khó khăn chật vật nhưng chỉ một lát sau là hai cái móc nhỏ đó rời khỏi hai khoen cài và chiếc nịt vú chị Đào không còn bó sát vào người nữa mà từ từ lỏng dần, lỏng dần sau đó tuột lệch xuống, Lợi chỉ việc khẽ cầm lấy để gọn qua một bên. Dưới ánh sáng trắng mờ mờ của ngọn đèn măng xông treo nơi cây đinh đóng vào cột lều, Lợi lặng yên hau háu dõi mắt chiêm ngưỡng bộ ngực một cô gái Bến Tre đầy đặn, căng tròn và trắng nõn như bông bưởi Biên Hòa. Ở trên vòng bụng thóp vào và hai vòng eo thon thả, hai bầu vú đương thì con gái của chị phập phồng liên tục không ngớt nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển đầy phấn khích, tựa hai hòn hỏa diệm sơn chuẩn bị phun trào nham thạch.
Khi nhìn đã chán chê, Lợi từ từ nhẹ nhàng cúi xuống úp mặt vào giữa hai bầu vú chị Đào tròn trịa, mềm mại như bông gòn và rồi miệng nó nhẹ lần ngậm nút lấy đầu núm vú phải của chị đồng thời nó lần bàn tay phải lên mò mẫm, sờ soạng nắn bóp bầu vú trái còn lại ; nó vừa nút vừa rên khe khẽ khiến chị Đào cũng phấn khích theo. Chị quằn cả người lại, hai bàn tay chị lần lên vò tới vò lui đầu tóc thằng nhóc, đôi môi chị mấp máy rên thành tiếng hòa nhịp đồng cảm cùng với Lợi trong tình đầu tuyệt đẹp của hai chị em. Chưa gì mà chị đã cảm thấy ở phía dưới, cửa mình chị cảm giác như có một dòng nước đang từ từ tuôn chảy và tuy là người ở thôn quê bấy lâu nay nhưng chị cũng vẫn không hề lấy làm lạ vì hiện tượng đó. Càng nút và càng mò hai bầu vú chị Đào, Lợi càng nhận thấy hai gò bồng đào chị càng lúc càng căng cứng lên, chẳng khác gì cặp vú người mẹ mới vừa sinh con cương sữa cho con bú vậy. Giờ phút này, chị Đào không còn nhớ một chút nào nữa cả về anh Chi, người yêu của chị vì không những anh không nhận lời giải thoát cho chị mà còn đang tâm cắt đứt quan hệ với chị để đi kiếm tìm cô gái khác. Dù vậy nhưng chị Đào cũng không buồn mà trái lại, chị vui sướng vô cùng vì chị đã được cuộc đời cay đắng, nghiệt ngã này ban cho một người tình tuy nhỏ tuổi nhưng hết lòng yêu thương, giúp đỡ chị lại rất khéo léo, tế nhị, nhẹ nhàng và rành rõi, điêu luyện trong ân ái, mây mưa. Đây tuy là lần đầu tiên phải hết sức mệt mỏi vì cuộc tình đầu thế nhưng chị Đào không giận, không trách gì Lợi cả vì nó không hề hùng hục chiếm đoạt chị một cách ích kỷ, cá nhân mà trái lại, nó rất ân cần, trân trọng, nâng niu chị như một cành hoa tươi thắm. Vì ưu điểm trên của nó nên từ nãy đến giờ, chị Đào không hề giấu giếm, từ chối nó bất cứ thứ gì chị có trên người mà trái lại chị đáp ứng tất cả mọi ham muốn, đòi hỏi xác thịt nhục dục của nó. Nói về chú Năm Ngạn thì lúc này, chú vẫn ngồi nơi bờ sông cùng một số người xem cảnh gom vớt xác con trăn tinh trên bờ cũng như dưới sông mà lòng hả hê, rộn rã vô cùng và nếu chú mà biết được lúc này chị Đào và Lợi đang yêu nhau, chắc là chú càng rộn rã hả hê hơn vậy nữa? Vì đó chính là suy nghĩ, ý tưởng của chú hồi trưa nay vì chú thấy rằng cuộc đời chị Đào coi như không còn có thể trông mong, dựa dẫm vào ai được nữa ngoài Lợi, thằng con ông bạn của anh chú ; vậy thì chị Đào có trao thân cho Lợi đi nữa thì đó chẳng qua cũng chỉ là điều bình thường tất nhiên mà thôi. Sự thực, chị Đào nghĩ ngợi rằng coi như là chị đã chết rồi và đầu thai thành kiếp khác trong cơ thể một con người khác nên trong cuộc tình, chị yêu đương và ân ái cùng Lợi thật hết sức tự nhiên, thoải mái, không hề đắn đo suy nghĩ chi cho mệt. Lúc này, Lợi đã đổi bên nghĩa là lần miệng qua ngậm nút lấy đầu núm vú trái của chị Đào và nó lần bàn tay trái mày mò, nắn bóp bầu vú phải của chị. Thân thể chị Đào nõn nà, thơm tho, hấp dẫn và khêu gợi mà Lợi đang háu hức thưởng thức, chiếm đoạt đáng lý ra phải nằm trong bụng con trăn tinh rồi nếu không có Lợi hỗ trợ chú Ngạn giải cứu chị.
Đêm càng lúc càng dần về khuya và song song đó thì cuộc tình giữa chị Đào và Lợi càng nồng nàn, cháy bỏng khiến cho cả hai chị em đều xao xuyến, rạo rực, bồi hồi và ngây ngất như lạc vào cõi bồng lai tiên cảnh. Hai chị em gặp gỡ , quen biết nhau chưa đến đủ ba ngày đêm ; ấy vậy mà cả hai lại nhanh chóng dắt tay nhau cùng nhau bước vào tình yêu và dù sao đi nữa thì cũng phải cám ơn con trăn tinh vì chính nó làm cầu bắc nhịp cho chị Đào và Lợi cùng đi đến chân trời hạnh phúc tuyệt vời. Nói cho đúng hơn thì chính cái hủ tục mê tín dị đoan “dùng trinh nữ làm vật cống nạp cho trăn tinh” của dân làng Thạnh An đã đưa đẩy chị Đào và Lợi, hai người từ hai cõi trời xa lạ nay đến với nhau trong một cái lều hạnh phúc vào đêm sáng trăng vằng vặc để hòa quyện vào với nhau thành một ; môi gắn với môi, hai trái tim hòa cùng nhịp đập, bốn lá phổi hòa cùng nhịp thở và chung một nguồn Oxy mát lành, hai thân thể kết nối nhau không còn một kẽ hở.So sánh chị Đào với những người tình của mình như chị Minh, chị Hường, chị Nghĩa, chị Phượng, chị Huyền…thì Lợi thấy chị Đào có nét đặc trưng riêng không giống một ai vì chị vừa mạnh mẽ lại vừa nhu mì, vừa quê quê lại vừa rành rõi và nhan sắc xinh đẹp, thân thể nở nang và khêu gợi cũng không kém ai. Chính vì vậy mà Lợi càng yêu chị Đào lại càng cảm thấy chết mê chết mệt, yêu đến nỗi không dứt ra được ; dường như chị có một ma lực hoang dã vô hình siêu mạnh cứ càng lúc càng hút lấy tất cả mọi sinh lực cũng như sinh khí của nó. Hồi trưa này, lúc Lợi còn ngủ trên căn gác xép nhà chú Ngạn, chính chú đã chèo xuồng ra đây để sẵn mền gối cho chị Đào và Lợi ngủ qua đêm nay chờ trời sáng ; sự sắp đặt của chú như vậy kể ra cũng có nhiều tính toán theo dự định trong đầu óc chú là sao cho chị Đào và Lợi phải yêu nhau, phải ngủ với nhau trên cái sạp gỗ hạnh phúc này. Xin duy tâm làm thành một câu nói tiếc rẻ của linh hồn con trăn tinh đang phiêu bạt chốn cửu tuyền :
- Ôi, có lý nào lại như vậy? Sao ta không nuốt tấm thân yêu kiều, diễm lệ, trinh nguyên của chị Đào mà lại đi nuốt một con bê có gài chất nổ trong bụng nó để giờ đây, ta đành phải chịu cảnh xương tan thịt nát? Sao ta lại ngu ngốc đến thế không biết?
Trăn tinh đã vĩnh biệt cõi trần gian, gửi lại dương gian mối tình nồng say tuyệt đẹp của chị Đào và Lợi nhằm báo hiệu bình minh một ngày mai tươi sáng, chấm dứt viễn cảnh các cô gái đồng trinh trong làng phải thay nhau nộp mạng cho quái vật vào mùa trăng năm tới và ngôi miễu trên gò đất vào đêm rằm sẽ là nơi vui chơi, hoan hỉ của dân làng. Lúc này, hai bàn tay chị Đào ngượng ngùng lần xuống giữ lấy hai bàn tay của Lợi đã ngang nhiên nắm chặt hai bên lưng chiếc quần saten đen của chị để tuột dần, tuột dần xuống nhưng do ý thức bản năng giúp chị hiểu là không yêu thì thôi, chứ đã yêu rồi thì phải yêu cho trót ; nếu hiến dâng thì hiến dâng cho trọn chứ đừng hiến dâng nữa vời nên chỉ một lát là chị không còn nắm giữ hai tay Lợi làm chi nữa. Chị Đào còn giúp đỡ, hỗ trợ Lợi bằng cách nghiêng người qua lại rồi nhỏm người, do vậy mà nó mới dễ dàng lần cởi hai ống quần chị xuống khỏi cặp mông no tròn và cặp đùi săn chắc ; tiếp tục qua khỏi hai đầu gối đến cặp giò thon dài, mảnh khảnh rồi chị Đào lần lượt co duỗi hai bàn chân rút ra khỏi hai ống quần, hết chân phải đến chân trái. Lợi cẩn thận để chiếc quần saten đen của chị lên phía đầu giường rồi ngồi dậy, tháo khuy dây nịt, mở nút gài và kéo phermature nơi quần tây nó mặc xuống. Chỉ trong vòng không đến một phút là hai ống quần người tình chị Đào đã tuột khỏi mông, đùi, qua hai đầu gối đến hai giò rồi qua hai bàn chân ra ngoài. Lợi để chiếc quần tây qua một bên rồi nhẹ nhàng, từ từ cúi xuống vừa âu yếm ôm lấy chị vừa say đắm tìm kiếm đôi môi dễ thương của chị. Với tâm trạng hoan hỉ, dạt dào xúc cảm nồng nàn, chị Đào mỉm miệng cười tươi với nó và vòng tay ôm lấy hai bờ vai gầy guộc, mảnh khảnh của nó, kéo ghịt nó xuống và rạo rực, hồ hởi đón nhận lấy đôi môi người tình nóng bỏng.
Thân thể hai chị em lúc này, người thì chỉ còn quần lót, kẻ thì vỏn vẹn quần đùi và đôi môi Lợi đã rời đôi môi chị Đào, hôn lần xuống cổ rồi xuống ngực chị ; nó càng hôn đến đâu thì chị càng run rẫy, quằn người đến đó. Lợi tiếp tục nhẹ nhàng đi đường lưỡi rất điêu luyện từ ngực chị Đào xuống bụng chị, xuống hai vòng eo chị và nó không ngại đi xuống luôn đến cặp đùi săn chắc, hai đầu gối mềm mại, cặp giò thon dài trắng nõn và hai bàn chân nuột nà. Càng lúc, chị Đào càng cảm thấy như có cả vô số tỷ cái gai ốc nổi lên khắp cả người chị và hai bàn tay thật thừa thải, không biết làm gì cứ nắm lấy chổ chiếu hai bên chị nằm kéo lên, xong rồi lại buông ra. Từ hai bàn chân chị, Lợi lại từ từ đánh lưỡi hôn lần ngược lên những chổ mà nó vừa hôn xuống và vô tình bàn tay phải của nó rờ vào mặt trước chiếc quần lót chị Đào thì thấy đã bị thấm một chất nước gì đó hơi rin rít ; vì đã có quá nhiều cuộc tình nên nó thừa hiểu lý do làm cho chị Đào bị ướt quần lót như vậy. Trước kia, với anh Chi, người yêu chị, chị Đào vẫn còn quan điểm “nam nữ thọ thọ bất tương thân” nên chị chưa hề cho anh đụng đến bàn tay chị huống hồ chi là ; vậy mà đối với Lợi, tuy nhỏ tuổi đáng làm em của chị, chị cũng lại kiên quyết không cho nó nắm tay nhưng mà chúng ta thấy đó từ nãy đến giờ, chị Đào và Lợi hai chị em có thèm nắm tay nhau đâu? Vậy là chứng tỏ tình yêu mà chị Đào dành trao tặng cho Lợi thật nồng nàn và sâu đậm vì không những tâm hồn mà kể cả trọn vẹn thân xác trinh nguyên này, chị cũng đã hiến dâng trọn vẹn cho Lợi, người tình nhỏ hơn chị những 9 tuổi. Quả đúng như người ta thường nói là tình yêu không hề phân biệt tuổi tác, tuổi tác không sao chia ly hay ngăn cản được tình yêu. Lúc này, bên ngoài, gió bỗng nhiên từ đâu ào ào thổi tới rất mạnh, gây cảm giác lành lạnh và mặc dù chị Đào và Lợi gần như lõa thể nhưng hai chị em vẫn không hề cảm thấy lạnh lẽo chút xíu nào cả vì ngọn lửa tình cứ mãi ngùn ngụt thiêu đốt thân thể hai chị em không ngừng trên chiếc sạp hạnh phúc, trong căn lều hoa chúc mà chú Năm Ngạn đã sắp xếp, an bài như ông tơ bà nguyệt.
Dù ngây ngất, chơi vơi trong biển tình mênh mông bát ngát nhưng chị Đào vẫn nhận ra được lúc này, hai bàn tay Lợi đang mày mò từ từ tuột dần, tuột dần chiếc quần lót của chị xuống và nếu như là người khác thì chắc chắn là chị đã cự tuyệt, phản đối ghê gớm nhưng vì đây là Lợi, người tình và cũng là người bảo trợ cuộc sống của chị nên chị không những đồng ý chấp nhận mà trái lại, chị còn nghiêng người rồi nhỏm mông cũng như co duỗi hai chân để Lợi dễ dàng chinh phục cứ điểm cuối cùng trên thân thể tuyệt mỹ vô song của chị. Khi nó cầm chiếc quần lót chị Đào để lên phía đầu sạp thì cũng là lúc nó nhận ra bên trong quần đùi, con cu nó đã cương to, dài, cứng và thẳng đơ ra, độn nguyên cả đũng quần lên. Thế là Lợi nhanh chóng lần hai bàn tay nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đùi, tuột xuống khỏi đùi, đầu gối, giò và hai bàn chân ; chỉ trong giây phút, cũng giống như chị Đào, Lợi cũng đã hoàn toàn trần truồng, không còn một mảnh vải nào che thân cả. Không cần thiết phải hối hả, vội vàng làm chi, nó lần bàn tay phải nhè nhẹ thám hiểm chổ kín đáo nhất, quý giá nhất cuộc đời con gái chị Đào ; nó nhận thấy âm hộ chị còn nhỏ, cửa mình còn khít và lớp lông đen, mềm mại bao phủ phía trên cũng như xung quanh thấm ướt chất dịch nhờn sinh lý của chị. Trong lúc con cu Lợi giựt giựt liên hồi thì nó cũng đang dần trườn người tới như một con trăn tinh, nhẹ nhàng leo lên trên người chị Đào-người con gái Bến Tre xinh đẹp, sắc sảo và kiêu sa. Hai chân Lợi ở trên cùng hai chân chị Đào ở dưới quắp lấy nhau, chẳng khác gì hai con trăn đang động dục giao phối cùng nhau và dĩ nhiên, chị Đào cũng thừa hiểu là người tình nhỏ tuổi của chị sắp sửa làm cái việc hệ trọng nhất cả cuộc đời chị, đó là giao hợp truyền tinh truyền giống cho nhau. Dĩ nhiên, ngay từ lúc đầu, chị thừa biết thế nào trước sau gì cũng đến giai đoạn có thể hình thành nên một hậu quả xấu cho chị nhưng vì chị đã xác định được lúc mới bắt đầu chập chững bước vào cuộc tình cùng với Lợi là chị sẽ chấp nhận hiến dâng, trao tặng tất cả những gì chị có cho thằng nhóc 16 tuổi này vì nó có thể nói là ân nhân, là vị cứu tinh của cuộc đời chị ; nếu không có nó thì chưa chắc gì một mình chú Năm Ngạn hoàn thành nổi kế hoạch giải cứu chị thoát khỏi tai ách làm mồi cho một con trăn cho dù chú là một chiến sĩ đặc công giỏi trên chiến trường Campuchia thời gian khi chú còn trai trẻ. Hai bộ phận sinh dục hai chị em lúc này đang từ từ áp sát vào nhau và Lợi cũng đã chuẩn bị tốt một tư thế rất gọn gàng trên người chị Đào ; chị gái Bến Tre ngượng ngùng khi nhạy cảm nhận ra được ở dưới, đầu khấc con cu người tình đang ngọ nguậy vào cửa động đào nguyên của chị mày mò tìm kiếm lổ âm đạo để mà đi vào.
Tuy vậy nhưng chị lại khẽ hơi dạng hai chân ra như để chào mời Lợi và chỉ trong chốc lát, cái đầu khấc của nó nhanh chóng lọt vào âm đạo chị lúc nào cũng không hay không biết, thế là nó nhích người tiếp tục đẩy phần còn lại của con cu từ từ vào sâu bên trong âm đạo chị Đào. Chị há hốc miệng, khẽ bật lên tiếng rên đầu đời khi mà cơ thể con gái của chị đang dần trở thành một người đàn bà và cảm giác đau thốn từ cửa mình dâng tràn lên như cơn sóng thần khiến hai giọt nước mắt long lanh chảy dài trên hai gò má chị. Tất nhiên, chị Đào khóc là vì chị cảm thấy sung sướng khi chị trao trinh tặng tiết cho Lợi chứ không phải chị ân hận, nuối tiếc chi cả. Trong cảnh tranh sáng tranh tối, nơi lớp chiếu trãi dưới hai mông chị Đào đang từ từ thắm đượm một vệt máu hồng hồng lẫn trong dịch nhơn nhớt tiết từ trong âm đạo chị Đào ra.
Chị thầm nghĩ giờ đây, giá mà chú Năm Ngạn của chị mà biết được chị và Lợi đang lấy nhau thì chắc chắn là chú rất vui vì đấy chính là ý tưởng cũng như mong muốn của chú cho một bước ngoặt rẽ sang trang mới trong cuộc đời chị Đào. Âm đạo chị Đào nhỏ nhắn, khít chịt, co giãn liên tục và bót chặt lấy con cu Lợi khiến nó cảm thấy đau rát một cách sung sướng vô cùng và có lẽ đây là lần đầu tiên giao hợp với phụ nữ mà nó lại hoan hỉ không lời nào diễn tả được như thế này. Chắc có lẽ là suốt cả cuộc đời này, chị Đào và Lợi hai chị em không tài nào có thể quên được mối tình trong một đêm thanh vắng tuyệt vời thế này, bởi cả hai đã cho nhau hết tất cả những gì mình có, từ tâm hồn cho đến thân xác kể cả trinh tiết và tinh lực của bản thân. Lúc bấy giờ, Lợi đang nhấp nhỏm hai mông nhấc lên hạ xuống liên tục đưa đẩy con cu to, dài, cứng và thẳng đơ càng lúc càng vào sâu tận tử cung chị Đào và âm đạo chị mỗi lúc một bị nong ra hết cỡ để chứa đựng mới hết con cu quá khổ của người tình nhỏ hơn chị những 9 tuổi đời. Hai bàn tay chị hết vò tới vò lui đầu tóc Lợi lại lần xuống níu chặt lấy hai bờ vai nó ; thỉnh thoảng, những ngón tay móng sơn màu hồng tím của chị cào cào lên lưng nó mà chị hoàn toàn không biết và vô tình chị đã để lại vài đường xước rướm máu nơi lưng tình nhân của chị. Về những vết cào xước trên lưng Lợi thì là vô số vì chiến tích tình trường của nó phải nói rằng đã có thứ hạng, chứ không phải tầm thường và mỗi khi được thưởng thức thêm thân thể một người phụ nữ nào mới thì y chang như rằng, trên lưng nó lại xuất hiện thêm những vết trầy xước mới. Đương nhiên, lúc bị cào thì Lợi không hề hấn chi cả, đến khi tắm xát xà bông vào lưng, nó mới cảm thấy đau xót vô cùng. Không biết bây giờ là mấy giờ rồi, có lẽ là khuya lắm? Ấy vậy mà chị Đào và Lợi vẫn cứ say sưa, ngây ngất truyền sinh lực và tinh lực vào cơ thể của nhau. Lúc đầu, con cu Lợi đã hiên ngang đâm thủng màng trinh người chị gái Bến Tre và giờ đây, sau hơn 20 phút vẫn sung sức tung hoành ngang dọc trong âm đạo chị. Hai hòn dái nó xệ xuống vì lạnh nhưng vẫn hùng dũng gác hai bên cửa mình chị Đào, hai bàn tay nó không ngừng nắn bóp hai bầu vú chị trắng nõn và đôi môi nó cứ mãi miết, ngấu nghiến nút lấy nút để môi, lưỡi chị như là sợ chị sẽ tan biến đi mất.
Con cu Lợi càng lúc càng to ra, dài ra, cứng lên ngay bên trong âm đạo chị Đào và cùng với nó, chị càng lúc càng cảm thấy khỏe khoắn vô cùng trong những động tác giao hợp để dìu dắt nhau đến chốn hoan lạc vô bờ vô bến. Đôi lúc, hai chị em còn quá phấn khích, lăn qua lộn lại trên chiếc sạp gỗ ; thường thì Lợi nằm úp lên trên người chị Đào, cũng có khi chị lại đè lên người nó nhưng dù ai ở vị trí nào đi chăng nữa thì con cu Lợi vẫn cắm vào trong sâu âm đạo chị. Thỉnh thoảng, hứng tình quá, chị Đào lại hảy hảy người lên như để làm tăng thêm xúc cảm tình yêu cho cả hai chị em. Đúng là cuộc đời đã run rủi, đưa đẩy Lợi từ Bà Rịa xuống Bến Tre gặp gỡ chị Đào để rồi hai chị em quen biết, hiểu biết nhau hơn qua sự vụ giải thoát kiếp nạn làm thức ăn cho trăn tinh dẫn đến đêm nay trở thành người tình của nhau và hai chị em, giờ phút này đây coi như là đã cho nhau hết tất cả những gì thiêng liêng nhất, cao quý nhất và thanh tao nhất của bản thân mình về mặt thể xác cũng như tâm hồn. Người ta nói không ngoa là mối tình đầu là mối tình không thể nào quên được dù cho vật đổi sao dời như vậy suốt cả cuộc đời nghiệt ngã này, thế nào rồi chị Đào và Lợi hai chị em vẫn cứ mãi mãi nhớ nhau như thế này đêm nay cho mà coi. Bất chợt, chị Đào và Lợi cùng một lúc như đang chơi vơi giữa biển cả đời người mênh mông lại bị chuột rút nên ôm cứng lấy nhau để khỏi phải chìm xuống đáy đại dương chia ly sâu thẳm. Trong giai đoạn khoái ngất của cuộc tình, hai chị em sung sướng, khoái lạc đến cùng cực và cũng trong giờ phút này đây, Lợi trân người xuất ra xối xả những tia tinh dịch trắng đục như nước cơm, rin rít như keo vào sâu tận trong tử cung chị Đào ; không hiểu vì lý do gì mà tinh dịch nó xuất ra nhiều không thể tả nên không những không chứa đựng hết trong âm đạo chị mà còn chảy tràn ra cả bên ngoài, tạo thành hai dòng chảy ròng ròng trên cặp đùi săn chắc, nõn nà của chị. Chị Đào nằm yên lặng, đón nhận tất cả tinh lực của người tình nhỏ tuổi chứa đựng vô số mầm sống vào trong cơ thể chị với nỗi niềm hoan hỷ có một không hai. Sau khi đã xuất hết tinh rồi, tuy vẫn còn dính trong âm đạo chị Đào nhưng đã ỉu xìu, rũ rượi xuống, thun nhỏ như trái ớt khô và mềm xèo như bún. Rút cu ra khỏi cửa mình chị Đào, Lợi mệt mỏi ngồi dậy, mò mẫm kiếm quần áo mặc vào và đồng thời, nó cũng không quên lấy từng thứ mà nó cởi trên người chị ra nãy giờ đưa cho chị, giúp chị mặc vào để tránh cái lạnh nữa đêm về sáng. Chị Đào rời khỏi sạp, đến bên chiếc bàn tròn, lấy đồng hồ điện tử để trong túi xách ra xem thì thấy đã hơn 1 giờ sáng.
- Trời ơi, 1 giờ sáng rồi đó! Mình tranh thủ ngủ một chút đi chứ không sẽ không đủ sức chút nữa lên đường đâu – Đeo đồng hồ vào tay, chị Đào nói.
Hai chị em mò mẫm tìm kiếm hai cái gối nằm và cái mền trên sạp vì khi nãy hai chị em cứ lo mãi miết làm tình nên đã cằn đạp, xô lệch đi đâu không biết. Cả hai nằm xuống và do quá mệt mỏi sau cuộc mây mưa, ân ái nên nhanh chóng chìm ngay vào giấc ngủ say sưa. Chị Đào và Lợi đều nhanh ngủ mà khi tỉnh giấc cũng rất nhạy, khi ấy đồng hồ đeo tay chị đã chỉ 2 giờ 35. Không khí giá lạnh đêm khuya về sáng khiến hai chị em chẳng nói chẳng rằng, cứ yên lặng quay qua ôm lấy nhau và môi lại tìm môi, lưỡi lại kiếm lưỡi, cuồng nhiệt, say đắm trao nhận. Vì biết lúc này không còn sớm sủa nữa nên trong lần làm tình thứ hai này, chị Đào và Lợi không tỏ ra từ từ thong thả như lần đầu nữa mà lại vội vàng, hối hả như chạy đua với thời gian. Khoảng 30 phút sau, hai chị em ngồi dậy mặc quần áo vào và tỏ vẻ hoan hỉ vô cùng, âu yếm hôn nhau khoảng 1 phút sau mới rời nhau ra để chuẩn bị lên đường. Chị Đào nói :
- Giờ em dắt chị về Vũng Tàu đi! Chị nhớ ra là có chị Nga, bạn hàng xóm của chị đang bán ở quán café Ánh Sao gần đài liệt sỹ Bãi Sau đấy.
Sau khi sắp xếp mền gối ngay ngắn, chị Đào mở túi xách kiểm tra lại số tiền 15.000.000đ bấy lâu nay chị dành dụm rồi cùng Lợi ra khỏi lều, men theo con đường tắt đi ra quốc lộ và chẳng mấy chốc, một chiếc xe ca chạy trờ tới rước hai chị em lên rồi từ từ lăn bánh. Sáng hôm sau khoảng 9 giờ, hoàn toàn chẳng có ai nhìn thấy chú Năm Ngạn bước vào căn lều chăn vịt của chú. Chú cười thầm khi nhìn thấy một vệt máu thẩm màu dính trên lớp chiếu trãi trên sạp rồi ôm gối mền bỏ vào một cái bao tải chú mang từ nhà theo. Ra khỏi lều, chú để cái bao lên xuồng rồi cầm sào chống xuồng đi về, phía sau xuồng chú kéo theo chiếc xuồng tối qua chị Đào và Lợi đã dùng chèo đến đây. Trên môi chú lại nở một nụ cười hạnh phúc.
Hết
Kết thúc vào lúc 20 giờ 36 phút ngày 09/06/2010
CON ĐƯỜNG HOA
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/forum/../images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/forum/../ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/forum/../images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/forum/../ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/forum/../images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/forum/../ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/forum/../images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/forum/../ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/forum/../images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/forum/../ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/forum/../images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/forum/../TNLVN/quangcaotruyen1.html)