Congtu
11-22-2010, 04:02 AM
DÒNG MÁU LAI
Tác giả: Con Đường Hoa
E-mail: nhatanh02010***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Ông Thạnh, bố của Lợi, cách đây hai mươi hai năm về trước, tuy đã có đến năm mặt con ( chị Hai Hảo, chị Ba Hường, chị Tư Nghĩa, chị Năm Hoàng, chị Sáu Minh) nhưng do tính đào hoa léng phéng ( vì thế mà hiện tại Lợi bị ảnh hưởng di truyền nặng nề một cách ghê gớm đến như vậy) nên trong một chuyến về chơi tại xã Phước Lý, Huyện Long Thành, một cuộc tình đã chớm nở giữa ông và một phụ nữ người Khơme. Kết quả mối tình ong bay bướm lượn trên là một người con gái đã chào đời hay nói khác hơn, Lợi lại có thêm một người chị ruột cùng cha khác mẹ tên Nguyễn Thị Y Liên lớn hơn nó những chín tuổi. Thật không ngờ, trong một hoàn cảnh hết sức éo le, giống như chị Đông và chị Sương, chị Liên cũng đã trở thành người tình một đêm tuyệt vời của nó khi nó vừa học xong lớp 7 mặc dù chị lớn hơn nó những chín tuổi. Về nhan sắc thì phải thừa nhận một điều là chị không sao so sánh ngang bằng với chị Đông, chị Sương cho được vì do ảnh hưởng di truyền từ mẹ nhiều hơn bố nên giống mẹ như đúc ở làn da đen chẳng khác gì cục than hầm ; đến nỗi chị mà đứng trong màn đêm thì cho dù người tinh mắt lắm cũng chưa chắc gì nhận ra. Mái tóc uốn lọn xiton phủ xõa ngang vai chị tuy khá óng ả, mềm mại, tha thướt và mịn màng như nhung nhưng quả thật là khó mà che giấu nổi những khiếm khuyết trên khuôn mặt đã đen lại còn cơn cơn, bè bè của chị. Vầng trán chị cao cùng hai hàng chân mày chổi xể đậm đen chẳng khác gì hai con tằm nằm vắt ngang trên cặp mắt ốc bưu lồi trắng dã vút cong đôi hàng lông mi sắc lẻm như dao Thái Lan ; sống mũi chị không những thấp mà còn hếch lên, tuy vậy nhưng cũng khá cân đối giữa hai gò má bánh bầu. Trên chiếc cằm chẻ một chút là hai bờ môi dảnh lên trắng hếu dường như là không bao giờ ngậm lại được nên lúc nào cũng như lúc nào, người ta cũng đều trông thấy hai hàm trắng trắng đều như Hynos. Quả đúng là nồi nào úp vung nấy, với khuôn mặt như vậy thì thân thể chị Liên không thể nào mảnh mai cho được ; không những nở nang, đầy đặn mà còn có vẻ ô dề, thô kệch giống y như đàn ông do đó, có thể nói chị tuy là nữ nhưng lại nhiều nam tính hơn.
Chị rất khỏe mạnh, dạn dĩ, ăn nói mạnh bạo, nói đâu làm đó, làm đùng đùng như giông như bão, đàn ông con trai chưa chắc gì ngang bằng với chị và chị có thể gánh vác được nhiều công việc gia đình như làm ruộng, đánh cá, chặt củi, hái măng, bắt tổ ong…Vì nhan sắc, tính tình như vậy nên ở lứa tuổi ngang hàng chị, bạn bè chị nếu chưa có gia đình thì đều có bồ có bịch hoặc là tệ lắm cũng đang có người để ý để tứ ; còn chị thì vẫn phòng không chiếc bóng, một thân một mình, cô đơn quạnh quẽ và mặc dù vậy nhưng không vì thế mà chị biến thái, lăng nhăng, mèo mả gà đồng. Có lẽ do ảnh hưởng nơi người mẹ hiền lành, nhân đức nên chị vẫn âm thầm chịu đựng, chấp nhận phần số hẩm hiu mà ông trời ban cho ; mãi cho đến ngày lên xe hoa theo chồng như thiên hạ, rõ ràng thật không ngờ là chị Liên vẫn chưa thể nào thoát được cái nghiệt ngã của số phận. Do mai mối và cũng là để xóa đi số nợ mấy năm trời không sao trả nổi của mẹ, chị đành nuốt nước mắt lấy một lão đại gia già sọm gần 60 tuổi lại mất hẳn một chân ; đám tiễn vu quy cùng tiệc rước tân hôn tổ chức ngày cách ngày trong mùa hè nên Lợi được rãnh rỗi xuống Phước Lý, Long Thành đưa chị Liên về nhà chồng cùng với bố. Từ lúc còn nhỏ cho đến lớn, nó chỉ toàn nghe bố mẹ và các chị bàn tán về chị Y Liên thôi chứ nó chưa hề có dịp gặp mặt chị và đây vừa là dịp được diện kiến chị cũng vừa là lần kết nối quan hệ yêu đương, ân ái cùng chị. Tuy còn những nữa tháng nữa mới đến ngày vui của chị Y Liên nhưng bố Lợi lại xuống sớm để cùng gia đình, họ hàng chị Liên chuẩn bị chu đáo từ cái cổng rạp cưới, bàn ghế,…..là những việc nhỏ nhặt cho đến những việc trọng đại hơn là nấu ăn, đưa dâu, tiền bạc để mua cái này, sắm cái kia.....Phước Lý là một xã nông nghiệp với ruộng đồng bát ngát, vườn cây sum suê, hiền hòa nằm ven hạ lưu sông Đồng Nai, vào dịp lễ tết, cưới hỏi thật vui nhộn vì chộn rộn người này kẻ khác ra vào, hết công này đến việc khác ; vui nhất là tối nào cũng vậy, tại nhà chị Liên cũng đều có ít nhiều nam nữ thanh niên người Kinh có, người Khơme có tụ tập, ca hát, nhảy múa. Điệu múa Lamthon do đó luôn luôn dịu dàng, uyển chuyển theo tiếng hát lời ca du dương, trầm bổng trên vùng đất quanh năm được đắp bồi bởi hương phù sa của con sông quê hương giàu đẹp. Ở nhà tại Bà Rịa, lúc ăn cơm Lợi cảm thấy không ngon miệng, có lẽ vì quá nóng nhưng xuống đây, bữa nào như bữa nấy, nó cũng đều ăn liền một mạch đến 4 chén và cảm thấy ngon miệng vì khí hậu mát mẻ, không gian lại chộn rộn, vui vẻ mặc dù thức ăn có bữa chỉ là cá bống kho keo, bông súng trộn đậu phụng với dầu giấm…Thỉnh thoảng, cứ cách hai ba tối lại có một bữa cháo ếch, cháo rắn đậu xanh nóng sốt hoặc cháo gà ngọt lịm. Chị Y Liên vào những ngày này hầu như là không được người nhà giao cho làm việc gì cả nên từ sáng sớm đến tối mịt, chị vẫn tiếp tục công việc thường ngày của chị đó là chống xuồng chăn đàn vịt đẻ của nhà và vừa mới xuống Phước Lý, Lợi đã mau chóng trở thành bạn đồng hành của chị ; cứ cách một ngày, hễ chị Liên cầm lấy cây sào là Lợi cứ nằng nặc đòi đi theo chị. Do ít có bạn bè, hoàn cảnh phần số cô đơn, hiu quạnh nên mặc dù từ trước đến giờ chị chưa quen biết Lợi nhưng chị mau chóng đón nhận thằng em cùng cha khác mẹ như một người bạn thân thiết, gần gũi và đương nhiên là việc đầu tiên của chị là dạy cho Lợi biết cách cầm sào chống xuồng.
Quả là một học sinh giỏi, chỉ hai ngày thôi qua đến ngày thứ ba, Lợi đã thành thạo trong việc kết hợp cùng chị Liên điều khiển con xuồng lướt nhẹ nhàng lướt trên sóng nước ; vậy là ban ngày, hai chị em dẫn dắt bầy vịt lang thang phiêu bạt nơi này chổ kia còn tối đến, thỉnh thoảng chị Liên lại dắt nó lên Quân Khuyển chơi. Đấy là trại lính nuôi dạy chó theo môi trường quân đội của Mỹ thời trước giải phóng nay đã bị bỏ hoang và đây cũng chính là thế giới riêng của chị Y Liên, trừ Lợi ra thì hầu như không ai biết đến ; một cái chòi mái rơm, vách cùng sàn là những thân trúc ghép sát lại cột dính vào với nhau bằng những sợi dây mây chắc chắn. Chòi nằm ngay dưới gốc một cây chơri tuy thấp lè tè nhưng sum suê cành lá và sai đầy trái chín ngọt, chua chua cho nên thật là một điều rất thú vị khi vào nằm trong chòi vào buổi trưa, bứt trái này đến trái khác nhấm nháp ; còn buổi tối thì thật mát mẻ dưới ánh trăng sáng soi lồng lộng, thả hồn đến tận chín tầng mây bàng bạc, phiêu lãng. Tại Quân Khuyển còn có những dòng suối con cắt xẻ ngang dọc và đương nhiên là cũng có một dòng mát rười rượi vòng qua gốc chơri làm cho căn chòi rơm thêm thơ mộng, hiền hòa. Rõ ràng không ai ngờ được chính nơi đây lại là nơi đan tình yêu dệt ân ái của chị Liên và Lợi- hai chị em cùng cha khác mẹ hơn kém nhau những chín tuổi xảy ra vào chính cái đêm trước ngày bên nhà chồng đến rước chị đi về nhà họ, ngay đến cả hai chị em cũng không thể ngờ được nữa huống chi là người khác. Ngoài chăn vịt ra, Lợi còn hăng hái tháp tùng đi theo chị Liên chặt củi, hái măng, lấy mật ong và trước khi xảy ra cuộc tình loạn luân tội lỗi, tuyệt nhiên hai đứa không hề có chuyện đụng chạm thân xác mặc dù hoàn cảnh rất thân mật, gần gũi dẫu chỉ là tình cờ một cách tự nhiên. Nhờ vậy mà Lợi hiểu được chị Liên tuy thô kệch, xấu xí, ăn nói cộc cằn nhưng tâm chị ngược lại rất tốt, rất lành cũng như qua tâm sự của chị, nó biết nỗi lòng chị thật lắm buồn nhiều tủi do phần số hẩm hiu nhưng rồi chị chỉ than thân trách phận chứ chẳng biết làm sao. Có lẽ trên cõi đời duy nhất chỉ có mỗi một mình nó là được nghe chị tâm sự chứ chẳng còn ai cả vì nó nhận thấy ban ngày thì chị đi cùng nó còn ban đêm, những lúc không nói chuyện với nó thì chị đi ngủ rất sớm ; cũng có đôi khi chị nói vài câu nhát gừng với mấy người bạn cùng xóm cho có lệ vây thôi.
Cho mãi đến sáu bảy năm sau, khi tình cờ gặp lại chị Liên vào dịp Tết chị xuống Bà Rịa thăm gia đình Lợi, nó cũng chưa hề lý giải được nguyên nhân vì sao lại xảy ra cái đêm tình nhục nhằn, khổ ải giữa nó và chị Liên? Lúc ấy, chị dắt theo một đứa bé gái trạc bốn năm tuổi giống chị y như khuôn như đúc và chỉ một mình chị thì hoàn toàn không một ai kể cả Lợi biết được một điều bí mật đời đời truyền kiếp : đứa bé gái trên không ai khác chính là con của chị Liên và nó sau cái đêm hạnh phúc hoan lạc ấy. Vì chị Liên về làm vợ nhỏ lão đại gia, do đã “hết xí quách” cho nên lão không xơ múi được gì chị cả và không đầy nữa năm sau, lão đã quy tiên thành thử ra, chị được trả tự do về nhà với một số vốn kha khá coi như là gia tài mà bà vợ lớn lão đại gia chia gia tài cho. Lúc ấy, Lợi đã trở về Bà Rịa nên nó không hề biết được là chị Liên tuy âm thầm chịu đựng phần số hẩm hiu bởi cuộc hôn nhân chóng vánh nhưng trái lại chị rất vui trong lòng vì chị hiểu rõ cái bào thai trong bụng chị do thằng em ruột cùng cha khác mẹ của chị kiến tạo nên ; từ sau cái đêm trao thân cho Lợi thì khoảng nữa tháng sau, chị bắt đầu cảm thấy hơi khang khác trong người rồi và một mầm sống đã được tạo hóa hình thành nên trong chị. Đấy là chuyện của tương lai cả nên thôi, chúng ta hãy ngừng lại để nói cho xong phần hiện tại đã nhé! Thắm thoát, ngày qua ngày, tháng đoạn tháng, buổi lễ vu quy của chị Liên tổ chức thật tưng bừng, náo nhiệt, rộn rã tiếng nói câu cười và chộn rộn người ra kẻ vào ; từ già tới trẻ, từ lớn chí bé, hầu như cả xóm hết làng cả thảy đều tập trung về nhà chị ăn uống, nhậu nhẹt, ca hát, nhảy múa…sáng đêm. Do chú rể không đi lại được nên chỉ có mỗi mình chị trong bộ áo dài cô dâu bằng voan trắng rất đẹp và sang trọng ra tiếp khách mà thôi ; trên tay chị cầm một đóa hoa cúc bằng vải màu vàng và tưởng chừng như đóa cúc ấy cứ thấm mãi, thấm miết những giọt nước mắt thầm kín, sâu thẳm tận cõi lòng chị đối nghịch với nụ cười bất đắc dĩ nơi hai vành môi trề ra của chị. Đám vu quy nhà chị Liên kết thúc vào lúc bốn giờ chiều nhưng tối đó cũng như những tối trước, nam nữ thanh niên lại tụ tập múa Lamthon và chắc chắn đây là đêm múa cuối cùng của họ vì ngày mai là ngày chị Liên về nhà chồng rồi còn gì nữa. Do sau khi ăn tiệc cưới lúc trưa xong là Lợi đánh một giấc đến chiều nên đã quá 9 giờ tối rồi mà vẫn chưa thấy buồn ngủ, nhìn quanh nhìn quất chẳng thấy bóng dáng chị Liên đâu cả vì nó dự định muốn kiếm chị để trò chuyện ; dĩ nhiên nó chẳng hề lấy làm lạ hoặc ngạc nhiên, hoang mang chi cả bởi nó biết chị vắng mặt ở nhà thì chắc chắn là chị đã đi ra thế giới riêng của chị ở Quân Khuyển chứ không thể nào mà khác đi được. Vì chổ ấy dẫu sao cũng là đường đi nước của nó nên cũng chẳng phải là khó khăn, cực nhọc ; chỉ cần khoảng mười phút lội bộ mà thôi, nó đã đến được chiếc chòi mái rơm nhỏ bé và dĩ nhiên chẳng hề ai hay ai biết chị Liên đang làm gì còn Lợi đi đâu. Thực sự là đầu đuôi cũng nhờ có Lợi đi ra chòi rơm ngoài Quân Khuyển vào đêm hôm đó nên tình cờ nó đã cứu được chị Liên thoát khỏi cái chết oan nghiệt và trước đó nó không sao ngờ được rằng chị đi ra đây là để tự kết liễu cuộc đời mình bằng một chén thuốc diệt cỏ…
Khi vừa khom mình xuống chui qua cửa chòi rơm, Lợi bỗng nhiên thoáng ngửi thấy mùi thuốc diệt cỏ chẳng biết ở đâu lại bốc lên hôi nồng nặc? Nhờ ánh trăng soi tỏ vào tận trong chòi nên nó tận mắt thấy rõ chị Y Liên tay đang cầm một cái chén từ từ bưng lên miệng ; linh tính có chuyện chẳng lành từ cái chén kia, nó lật đật nhào tới giằng lấy cái chén nơi tay chị rồi nhanh chóng liệng xuống dòng suối. Quả thật không sai, chính cái chén chị Liên cầm là chén thuốc diệt cỏ chị vừa mới chế ra từ một phần tư còn lại trong chai thuốc chị mang từ nhà theo và chị đang chuẩn bị ra đi về bên kia thế giới cùng với nó. Không ngờ rằng bấy lâu nay tâm sự thầm kín, ấp ủ của chị Liên lại là nguồn động lực tuy âm thầm nhưng mạnh mẽ thúc đẩy chị tìm đến cái chết nhằm giúp chị giải thoát được số kiếp bọt bèo trên cõi đời nghiệt ngã này. Bị phát giác và giựt mất chén thuốc, không biết làm gì hơn nữa, chị ngồi ôm mặt khóc thút thít, còn Lợi sau khi vốc nước suối rửa tay, chậm rãi ôn tồn nói :
- Sao chị lại làm thế ? Chị không sợ mẹ chị buồn à?
Chị Liên vẫn im lặng thin thít, không trả lời trả vốn chi cả ; thấy nơi sợi dây thép căng sát vách chòi có một cái khăn mặt, Lợi liền cầm lấy dấp nước suối rồi khẽ khàng lau sạch khuôn mặt và hai bàn tay chị. Sự quan tâm chăm sóc của thằng em phần nào làm dịu đi xúc động nông nỗi trào dâng như sóng thần trong cõi lòng chị Liên ; tuy vậy chị vẫn còn hơi sụt sùi. Lặng im giấy lát, chị lên tiếng :
- Em ra đây cứu chị làm gì? Hãy để cho chị chết đi cho rồi.
- Sao chị lại nói vậy?
- Em cũng biết rồi đấy. Cuộc đời chị có ra thể thống gì đâu. Người thì xấu như con ma lem, nói năng thì chẳng khác dùi đục chắm mắm nêm, tuyệt nhiên không hề có lấy một thằng con trai nào chịu cho chị bám theo đặng mà xách dép nó chứ đừng nói chi đến chuyện ngược lại…
- Thì bây giờ thì …chị…cũng có chồng…rồi đó.
- Em nói vậy mà nghe được hả? Cái lão chồng của chị không những lớn tuổi hơn mẹ chị nữa là lại còn có một giò thì chắc chắn là trên thế gian này không có ai mà phần số đen đủi như chị vậy nữa đâu.
Rõ ràng là Lợi không còn biết dùng cách nào hoặc lời lẽ nào để mà khuyên giải chị Liên bớt đi phiền muộn, miễn sao chị từ bỏ được ý định tự vẫn là được rồi ; chợt nó bỗng liên tưởng lại trong quá khứ những gì mình đã thực hiện làm với chị Đông rồi chị Sương, nay có lẽ là một phương thuốc thật vô cùng hữu hiệu triệt phá hoàn toàn tâm bệnh của chị chăng? Vừa thoáng nghĩ như vậy là làm ngay, nó nói khẽ với giọng run run, ngường ngượng :
- Chị…đừng buồn…nữa. Em…yêu chi!
Vừa nói vừa lần cánh tay phải lên ôm vòng qua tấm lưng tuy to bè bè nhưng khá mềm mại của người chị ruột cùng cha khác mẹ, Lợi bắt đầu âu yếm, vuốt ve, mơn trớn chị. Lúc này, bên ngoài trời tuy chẳng phải là mưa nhưng vầng trăng sáng vằng vặc bỗng dưng bị một lớp mây dày đặc che khuất khiến không gian tối sầm lại và do vậy cho nên bên trong chòi rơm trở nên tối đen như mực đến nỗi có ngửa bàn tay lên cũng không thể nào trông thấy chi cả. Khi nghe thằng em cùng cha khác mẹ ngỏ lời yêu mình rồi lại vòng tay ôm lấy mình, chị Y Liên cảm thấy hơi hoang mang, chưng hửng lẫn lộn một vài cảm giác hơi thích thú, kỳ kỳ và lẽ đương nhiên, đây là lần đầu tiên có một thằng đàn ông con trai thổ lộ chữ tình với chị dù là người cùng mang chung dòng máu. Chỉ trong chốc lát, Lợi đã cảm nhận được người chị Liên như đang dần dần mềm ra như một tấm thảm dù to rộng nhưng quả thật êm ái ; đây cũng chính là lúc nó bắt đầu cảm thấy ham muốn, thèm khát một cái gì đó mà chính nó cũng chưa hiểu được biết được là cái gì cả. Vì ý định của nó là muốn lấy tình yêu để xóa tan đi áng mây buồn trong trái tim chị Liên nên không gì ngăn trở nó nổi nữa, khuôn mặt nó vùi vào mái tóc uốn lọn xiton phủ ngang vai mềm mại, thướt tha của chị ; cùng với sự phấn khích cao độ, nó hả hê hít hà mùi trái bồ kết dìu dịu, hăng hăng trộn lẫn mùi da thịt con gái trinh nguyên. Từ mái tóc chị, đôi môi nó từ từ lần xuống hôn lên trán, lên hai bên mang tai chị rồi lên mắt, lên sống mũi chị ; ban đầu, chị Liên lặng thinh mặc kệ thằng em muốn làm gì thì làm nhưng với hơi thở càng lúc càng nặng nhọc, nhịp tim đập càng lúc càng dồn dập, bất thình lình chị Liên bỗng dưng trả đũa lại Lợi bằng cách hổn hển hôn vào tóc, vào trán nó. Lúc đầu, Lợi có vẻ bình tĩnh, cứng cỏi nhưng khi được chị Liên đáp ứng hòa nhịp loan sắc phụng cầm thì thay vì nó phải cứng cỏi, bình tĩnh hơn trái lại, nó run rẫy, hồi hộp, lúng túng, lụp cha lụp chụp khiến chị suýt nữa phì cười bởi điệu bộ thằng em. Ngồi gọn nơi chiếc chiếu bông sờn mòn trãi trên sàn chòi rơm, chị Y Liên và Lợi hai chị em cứ thế mà hôn qua hôn lại khắp mái tóc, khuôn mặt của nhau và so ra thì chị Liên hôn em mình có vẻ trội hơn, nhiều hơn Lợi hôn chị nó. Chính xác đây là lần đầu tiên, chị Liên mới bắt đầu biết và cảm giác được thế nào là tình yêu nam nữ, thế nào là hương vị mật ngọt, thơm tho của những nụ hôn trai gái ; từng lúc từng lúc, dần dần cơ thể chị càng cảm giác phấn khích, ham muốn, rạo rực, bồi hồi, xao xuyến khôn thôi. Lúc này, ở nhà chị, mọi người vẫn còn tụ tập nhậu nhẹt, nhảy múa rộn ràng, nhộn nhạo do đó quả thật chẳng hề có ai có thể ngờ được rằng hai chị em ruột cùng cha khác mẹ đang tha thiết, đắm đuối yêu nhau trong ngỡ ngàng và phiền muộn nơi căn chòi rơm nhỏ bé nằm chơi vơi giữa vùng đất tĩnh mịch, bên dòng suối vắng lặng. Hai chị em đang cùng nhau trôi tuột một cách nhanh chóng vào cuộc tình loạn luân, tội lỗi trời không dung, đất chẳng tha nhưng cả hai không hề biết, không hề hiểu mà cũng có thể nói cách khác là cố tình không thèm hiểu, không thèm biết. Riêng chị Liên thì lờ mờ cũng còn hơi biên biết chuyện chị với thằng em đang cùng làm với nhau là chuyện không nên làm nhưng nguyên do vì sao không nên thì dường như chị không đoái hoài tới, chắc chị chưa nghĩ ra ; trong bóng tối dày đặc, mù mịt, hai chị em vừa hổn hển thở vừa âu yếm dìu đỡ người nhau nằm xuống manh chiếu. Giờ phút này đây, Lợi mới vừa ổn định tinh thần nên phần nào nó cũng nhanh chóng lấy lại phong độ lúc đầu do đó, nó dần dần giành được thế thượng phong trước chị Liên, chủ động dẫn dắt chị trong cuộc ân ái, yêu đương và nhan sắc chị cũng đâu còn là điều cần thiết phải quan tâm vì rõ ràng trong bóng tối thì “nhà lầu cũng như nhà tranh”, thế thôi. Hiện tại, chỉ cần xác thịt chị Liên là đầy đủ điều kiện tối ưu nhất cho những gì Lợi mong muốn, cần thiết để nó cũng như chị được thỏa mãn, được sung sướng, được toại nguyện. Nó hoàn toàn không nề hà, tính toán chi cả, chỉ việc lần đôi môi mình tìm kiếm đôi môi trề dày mọng mềm mại của người chị ruột cùng cha khác mẹ và trong giây phút lắng đọng, tất yếu không hề có một chút gì gọi là phản đối hay cự tuyệt chi cả, chị Y Liên đã lẳng lặng mở rộng hai bờ môi đón nhận đôi môi thằng em chậm rãi, từ từ luồn sâu vào. Chỉ trong phút chốc, hai hàm răng hai chị em đã cọ sát vào với nhau, còn hai đầu lưỡi hai đứa thì không ngớt quấn quýt lấy nhau chẳng khác gì đầu hai con giao long tranh quả ngọc châu ; nước bọt đôi dòng cứ thế mãi miết tứa ra như sóng biển trắng xóa nơi hai bên khóe miệng chúng do đó chúng cứ phải vừa hôn vừa liếm cho khô ráo, khỏi rơi rớt xuống cổ xuống ngực.
Càng lúc thì chị Liên càng thu cả người lại trong thế bị động vì đây là lần đầu tiên yêu đương, ân ái của chị vả lại, chị cũng đâu phải là hạng gái khôn ngoan, sành sõi trái lại, chị thật khờ khạo, non nớt ; trước sự dẫn dắt của thằng em, chị chỉ hồ hởi và mãnh liệt đón nhận mà thôi. Vì mù mịt bóng tối trong căn chòi rơm nên dù gì thì chị Y Liên cùng Lợi cũng khá dạn dĩ, tự nhiên và táo bạo, hai chị em đang tận hưởng nguồn hạnh phúc vô biên tuy tội lỗi, loạn luân nhưng tạo hóa đã sắp xếp, an bày cho hai chị em ; chúng thật sự thổn thức, nghẹn ngào, bồi hồi, xao xuyến trao thân tặng tình cho nhau với cả tâm tình chân thật, trong trắng. Đêm nay, chị Y Liên – người chị ruột cùng cha khác mẹ lớn hơn Lợi những chín tuổi cũng là người con gái thứ ba sau chị Đông và chị Sương – trở thành người tình trăm năm của nó ; thân xác chị đang từ từ, dần dần thuộc về nó trong phút chốc trở thành chủ nhân của một đóa hoa tuy chẳng có sắc hương nhưng tràn đầy men say nồng nàn, đằm thắm. Lúc này, đôi môi hai chị em vẫn cứ mãi miết kéo dài, kéo dài từng nụ hôn nóng bỏng một cách đắm đuối, ngất ngây tưởng chừng như không bao giờ ngừng lại được theo thời gian lắng đọng cùng không gian. Bất chợt, bàn tay phải Lợi bỗng lần lên mò mẫm, sờ soạng nơi phần cổ và phần ngực chiếc áo bà ba may bằng vải lãnh đen của chị Liên ; do những hột nút ở đây là loại nút bóp nhôm, rất dễ cởi nên chỉ cần khẽ cử động đôi chút là sút ra liền. Trong giây lát, hột nút thứ nhất, thứ hai, thứ ba đến hột nút thứ tư, thứ năm nơi chiếc áo chị Y Liên đã hoàn toàn được tháo mở hết tất cả ; chị Liên chỉ cảm thấy trong lòng mình đôi chút ngường ngượng, kỳ kỳ thoáng qua mà thôi chứ còn ngay từ lúc đầu, chị đã sẵn sàng tự nguyện hiến dâng cho thằng em tất cả những gì chị có trên người chị. Vì da thịt chị đen thui chẳng khác gì cột nhà cháy nên Lợi không trông thấy gì cả, ngoại trừ cái nịt vú bằng vải thun voan trắng nâng đỡ hai bầu vú đầy đặn, to tròn như hai cái bát úp bằng sứ. Hai bàn tay thằng em run run, lụp chụp mở rộng hai thân áo trước của con chị, sau đó đưa lên chậm rãi cởi hai vai áo chị mình xuống rồi lần lượt tháo cởi hai ống tay áo chị ra khỏi hai cánh tay to nần nẫn của chị ; nhờ chị Liên giúp sức tạo điều kiện hành động nên chẳng mấy chốc Lợi đã hoàn thành một trong những nhiệm vụ quan trọng hàng đầu. Hết ống tay áo phải rồi đến ống tay áo trái nối tiếp nhau xa rời người chị Y Liên, nó cẩn thận để chiếc áo bà ba chị lên trên mé đầu nằm của chị ; tất cả những hành động của chị Liên và Lợi hai chị em từ nãy đến giờ chỉ có hai đứa biết với nhau mà thôi chứ rõ ràng là không hề có ai mục kích cho được để hiểu để biết. Cũng phải thôi vì vùng đất Quân Khuyển không hề có lấy một bóng người nào trú ngụ, thậm chí một hình hài đi ngang qua đây cũng hoàn toàn trăm phần trăm không là không ; vậy thì làm sao cuộc tình loạn luân tội lỗi của hai chị em có thể bị phát hiện cho được? Nơi đây chỉ có cỏ cây, dòng suối đang lặng yên chứng kiến chị Y Liên và Lợi hai chị ruột khác mẹ cùng cha cùng nhau yêu đương, ân ái bằng tất cả men say của tình yêu xác thịt nhục dục cũng như bởi sức mạnh của con tim ; vô số cảm giác thi nhau không ngừng chuyển động khắp cơ thể hai chị em tạo ra một dòng điện kích thích cực mạnh mà cường độ của nó có thể đạt đến mấy trăm ngàn kA. Nhất là ở Lợi, dòng điện trên cứ thế theo một đường cố định từ dưới xương cùng chạy dọc theo sống lưng lên đến trung ương thần kinh rồi nhanh chóng lan tỏa ra khắp châu thân và tứ chi khiến nó thêm phấn khích, rung cảm. Sự im lặng, hồ hởi và nồng nàn đón nhận tình cảm nơi chị Liên khiến nó cảm thấy càng lúc chị càng tuyệt vời, đáng yêu vô cùng, tuyệt nhiên không có gì trên thế gian này có thể sáng bằng được!
Hai bàn tay Lợi lúc này đang mày mò, sờ soạng xuống phía dưới lưng chị Liên đặng tìm cách tháo cởi chiếc nịt vú của chị, còn chị thì hơi nhỏm lưng lên để thằng em dễ dàng muốn gỡ gì thì gỡ. Mặc dù đây là lần đầu tiên yêu đương, ân ái cùng nhau nhưng cảm giác ngượng ngùng, bẽn lẽn chỉ thể hiện nơi hai chị em lúc khởi đầu thôi chứ về sau, cụ thể là bây giờ thì hai đứa ứng xử với nhau thật tự nhiên, dạn dĩ và có phần hơi táo bạo là đằng khác. Một tiếng phựt khe khẽ vẳng lên! Đó là lúc hai cái móc nhôm cài hai sợi dây chiếc nịt vú chị Liên vừa mới rời khỏi hai cái vòng khoen cài ; vì bó rất sát vào người nên lập tức, áo ngực chị Liên chưa kịp lỏng ra đã bung vội và tuột lệch xuống phía dưới. Lợi cầm chiếc nịt vú để gọn gàng chung chổ với áo bà ba đen của chị mà nó vừa mới cởi ra khi nãy ; xong rồi, nó bắt đầu thám hiểm, khám phá những vùng nhạy cảm và trinh nguyên nhất nơi phần trên thân thể người chị ruột cùng cha khác mẹ. Do quá tối nên nó không thể nào thấy được gì cả nơi người chị Y Liên mà cũng chẳng cần phải thấy làm chi, chỉ cần cảm nhận được sự mềm mại, êm ái, thơm thơm trên da thịt chị là đủ để tưới thêm xăng vào lửa trong cõi lòng nó và chính vì vậy mà nó đã lần hai bàn tay cởi phăng hết các hột nút nơi chiếc áo chemise màu xanh dương hơi cũ nó đang mặc trên người, lần lượt dùng cánh tay này kéo cởi ống tay áo kia và ngược lại. Lợi phủ chiếc áo của mình lên trên áo bà ba và nịt vú của chị Liên. Bên trong căn chòi rơm, trên chiếc chiếu sờn mòn, hai bầu vú chị Liên căng đầy nhựa sống tràn trề đang phập phồng lay động, không ngừng gấp gáp liên tục nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển của lồng ngực. Chi Liên khẽ rên, quằn cả người lại vì xúc cảm dâng trào trong lúc miệng thằng em ruột cùng cha khác mẹ mới có 13 tuổi đang nhẹ nhàng mày mò sau đó là ngậm rồi nút nhè nhẹ đầu núm vú phải của chị ; thật là âu yếm, không biết phải ứng xử với Lợi như thế nào cả, theo bản năng hai bàn tay chị lần lên vò tới vò lui từng lọn tóc đen trên đầu thằng em. Vì ngay từ lúc Lợi mới xuống Phước Lý, hai chị em đã tỏ ra quấn quýt lấy nhau rồi đi đây đi đó nên ông Thạnh – bố của Lợi, má chị Liên cũng như bà con, họ hàng của chị đêm hôm nay, sự vắng mặt hai đứa tuyệt nhiên không làm cho bất cứ ai nghi kỵ điều gì cả. Không thấy hai đứa, họ nghĩ rằng chúng đi chơi đâu đó thôi chứ hoàn toàn không hề có ai nghĩ rằng chúng đang say sưa, âu yếm ái ân, làm tình và yêu đương cùng nhau với tất cả nỗi niềm riêng tha thiết, nồng nàn. Chị Liên và Lợi hai chị em dường như cũng thấu hiểu được điều này một cách thấm nhuần, sâu sắc và bởi hoàn cảnh môi trường cuộc sống xung quanh thật vắng lặng, không một bóng người khiến hai đứa càng lúc càng thêm tự nhiên, dạn dĩ và táo bạo lần lượt trao cho nhau tất cả những gì mình có, tuyệt nhiên không giấu giếm chi cả. Trong lúc nút vú phải chị Y Liên thì bàn tay phải của Lợi cũng không quên lần lên mày mò, nắn bóp bầu vú trái của chị một cách khoan khoái và đầy phấn khích ; càng lúc nó càng cảm nhận được là hai gò ngực người chị ruột cùng cha khác mẹ càng lúc càng săn cứng, phập phồng nhô cao lên chẳng khác gì hai hòn hỏa diệm sơn sắp sửa phun trào nham thạch. Gần 2 tuần nay, tuy chị Liên và Lợi hai chị em lúc nào cũng thân mật, gần gũi với nhau nhưng chẳng hề có đứa nào nghĩ rằng lại có đêm hôm nay là đêm tình nồng cháy ngùn ngụt như xăng gặp lửa giữa hai đứa. Nói như vậy có nghĩa là trong căn chòi rơm lúc này, hai chị em hoàn toàn không còn là chị em nữa mà thực sự chuyển đổi thành người tình hay nói cách khác là vợ chồng mới đúng hơn ; thực sự chúng không cần phải thắc mắc, hoài nghi gì cả, cứ thế mãi miết yêu nhau ngây ngất, đắm say. Lúc này, giả sử như có Thiên Lôi hay đại loại một thiên tướng nào đó trên trời hạ giới xuống thế gian làm nhiệm vụ ngăn cản mối tình cấm giữa hai chị em đi chăng nữa thì chưa chắc gì hai đứa chịu ngừng lại mà rời xa nhau chẳng khác gì hoa phượng với mùa hè, hoa cúc với mùa thu hay là bóng với hình. Về nhan sắc thì lẽ đương nhiên chị Y Liên không thể nào ngang bằng sánh được với chị Đông, chị Bảy Sương thế nhưng về hình hài, thân xác thì thật tuyệt vời, đầy hấp dẫn và quyến rũ, thật khó có cô gái nào có thể vượt trội hơn ; gần như mọi nơi, mọi chốn nơi phần trên thân thể chị Liên, đến giờ phút này đây, coi như là Lợi đều hiểu, đều biết và đều cảm nhận được. Rõ ràng trên cuộc đời này, có nhiều điều thật không sao có thể lý giải được, chẳng hạn như chuyện của chị Liên và Lợi đây : tại sao hai đứa là chị em ruột cùng cha khác mẹ lại còn đi yêu nhau say sưa, đắm đuối như vậy? Miệng Lợi từ từ rời khỏi đầu núm vú phải chị Liên, nhẹ nhàng lần qua đầu núm vú trái rồi háo hức nút lấy nút để và song song đó, bầu vú phải của chị nó vừa mới nút xong thì nó lần bàn tay trái lên mày mò, nắn bóp.
Chị Y Liên rên rĩ không ngớt, lần đầu tiên chị cảm nhận được Lợi – thằng em và cũng là người tình của chị quả thật là tuyệt vời, khá thành thạo trong việc chăn gối, ái ân tuy cũng còn có phần hơi vụng về, lụp chụp và chính cái vụng về lụp chụp của nó mới khiến cho chị cảm thấy phấn khích thật sự. Đây cũng là lần thứ nhất trong cuộc đời, chị mới cảm nhận được ở nơi sâu thẳm, kín đáo cùng cực của chị như có nước liên tiếp giọt rỉ ra ; đó chính là lúc hai bàn tay thằng em đang lần xuống mày mò, sờ soạng nắm lấy hai bên lưng chiếc quần bà ba đen đã cũ của chị để tìm cách cởi tuột xuống. Tuy thấy hơi ngường ngượng, kỳ kỳ nhưng tuyệt nhiên chị không hề phản ứng hay cự tuyệt lại thằng em chi cả mà trái lại, dường như là chị đang giúp đỡ, hỗ trợ nó thì phải? Bằng cách lần lượt khẽ hơi nhỏm nghiêng người hết về bên phải đến bên trái, chẳng mấy chốc chị Liên đã tạo điều kiện cho Lợi dễ dàng tuột hai ống quần chị xuống khỏi cặp đùi no tròn, cặp giò thon dài và hai bàn chân nần nẫn, mềm mại ; khi chị thôi không co duỗi hai chân nữa thì đấy cũng chính là lúc nó cầm gọn chiếc quần đen của chị để lên mé phía trên chiếu cùng với áo chemise, áo bà ba và áo ngực chị Y Liên. Dĩ nhiên, Lợi không sao thấy được gì cả nơi phần dưới thân thể chị bởi vầng trăng bên ngoài vẫn chưa thoát ra khỏi đám mây dày che phủ ngoại trừ chiếc quần lót bằng vải thun voan trắng của chị. Ông Thạnh – bố của Lợi cũng như gia đình chị Liên không thể nào ngờ được rằng lúc này, bên trong cái chòi rơm nơi Quân Khuyển, hành động của chị Liên và Lợi lại càng ngày càng quá quắt như vậy? Đã từng trãi qua hai mối tình nên thơ tuyệt đẹp với chị Đông và chị Bảy Sương nên giờ đây Lợi dường như tích lũy được kinh nghiệm, không còn phải băn khoăn nghĩ ngợi gì nhiều là cần phải làm thế nào, thế nào nữa. Như một cái máy, hai bàn tay nó vụng về, lúng túng tự lần tìm dây kéo chiếc quần tây cũ mình đang mặc kéo xuống rồi ngồi dậy, nắm lấy hai bên lưng quần từ từ tuột hai ống quần xuống khỏi đùi, hai đầu gối, cặp giò rồi lần lượt co duỗi hai bàn chân rút ra khỏi hai ống quần, hết bàn chân phải đến bàn chân trái. Lợi cảm nhận được lúc này bên trong cái quần đùi kaki nó đang mặc, con cu nó đã cương ngỗng lên hết cỡ và do vậy, đương nhiên là nó hiểu được nó ham muốn cũng như đòi hỏi cái gì nơi chị Y Liên, người chị ruột cùng cha khác mẹ của nó. Thâm tâm nó hơi sờ sợ làm sao ấy nhưng lúc này, nếu không thực hiện theo khao khát nhục dục bản thân thì chắc nó chỉ còn nước chết mà thôi vì lứa tuổi mới lớn như nó không cách nào có thể tự kiềm chế được. Chị Liên tuy không trông thấy rõ gì cả nhưng chỉ qua giác quan, chị biết thằng em đã cởi xong quần tây và hiện đang cởi nốt cả quần đùi ; vì không thấy được nhau nên chị Liên chỉ một chút xíu nào đó hơi ngường ngượng, kỳ kỳ mà thôi. Lợi cẩn thận để quần tây và quần đùi lên đống quần áo hỗn độn của nó và chị Liên rồi trong bóng tối, bàn tay phải nó bắt đầu lần mò đến chiếc quần lót chị Liên ; bất chợt, chị bỗng nắm giữ lấy tay thằng em nhưng không phải là chị không đồng tình mà trái lại, chị giúp nó bằng cách ngồi dậy và tự cởi quần lót của chị thay cho nó đỡ phải mất công hao sức. Vậy là cuối cùng, trên chiếc chiếu sờn mòn trong chòi rơm, chị Liên và Lợi hai chị em đã hoàn toàn trần truồng, không một mảnh vải nào che thân chẳng khác gì Adam với Eva thời xa xưa nguyên thủy. Bằng một sức mạnh vô hình, hai đứa run rẫy và quằn quại ôm lấy nhau rồi dìu đỡ nhau nằm trở lại xuống manh chiếu hạnh phúc trãi trong một cái chòi rơm hoa chúc bé nhỏ, nên thơ. Cả ngày hôm nay là tiệc cưới vu quy của chị Liên sắp về làm vợ nhỏ một lão đại gia vừa già lại vừa thọt nhưng đêm này lại là đêm hoan lạc gối chăn của chị với thằng em nhỏ hơn chị những 9 tuổi vừa học xong lớp Bảy. Thật hết sức vụng về, lúng túng, Lợi vừa thở dốc vừa hồi hộp, lo sợ vừa cố gắng lụp chụp trườn người tới leo lên người chị Y Liên và nói khôi hài là trông chẳng khác gì một con nhái nằm trên người con voi vì chị Liên rất lực sĩ đô con còn Lợi thì nhỏ người lại gầy guộc. Tuy sợ này sợ kia nhưng thằng em vẫn cố lần bàn tay phải mò mẫm, sờ soạng nơi âm hộ con chị ; Lợi nhận thấy tuy bự người nhưng chổ kín chị Liên lại nhỏ nhắn và phủ phía trên cũng như xung quanh bởi lớp lông dày đang rượm dính chất dịch sinh lý rin rít. Chị Liên âu yếm kéo ghịt người Lợi vào sát người chị, ở trên hai đôi môi hai đứa từ từ kết dính vào với nhau một cách hồ hởi, còn ở dưới thì con cu Lợi vừa dài vừa cứng lại vừa giựt giựt liên hồi vừa mày mò tìm kiếm âm đạo chị để đi vào cõi trong cơ thể chị. Có thể nói là may mắn, hên xui chứ chẳng phải là tài cán chi cả, chưa gì mà đầu khấc con cu Lợi đã chui lọt vào được bên trong cửa mình của chị. Chị Y Liên nấc rên một tiếng khá lớn nhưng chỉ có chị và thằng em chị nghe thấy mà thôi chứ chẳng có người thứ ba nào phát hiện ; hai bàn tay chị cào cào những móng tay nhọn tạo thành vài đường xước rướm máu trên tấm lưng nhỏ nhắn của Lợi. Chị cảm nhận được một nguồn hưng phấn lẫn lộn đau xót lan tỏa khắp châu thân mà khởi đầu là nơi âm hộ chị đang giãn nở, bóp khít lấy con cu Lợi và lúc bấy giờ, con cu dài và cứng thằng em vừa mới hỗn hào làm thủng rách cái màng trinh mỏng manh nơi tận cuối âm đạo con chị.
Vậy là cái quý giá nhất đáng giá ngàn vàng của một người con gái chẳng mấy chốc chị Liên đã tình nguyện trao tăng cho Lợi ; một vài giọt máu trinh hồng hồng của chị lẫn với dịch nhờn đang từ từ thấm xuống manh chiếu tạo nên vết tích tình yêu loạn luân tội lỗi của hai chị em. Hai hòn dái xăng tròn lên của Lợi hùng dũng gác hai bên cửa mình chị Liên và với tất cả sinh lực cũng như bản năng sẵn có mà tạo hóa đã phú cho loài người, nó đang thực hiện động tác truyền giống vào cơ thể người chị có dòng máu Việt lai Miên. Hai mông nó không ngừng chuyển động nhấp nhỏm lên xuống, đưa đẩy con cu vừa dài vừa cứng thụt ra lại thọt vào sâu tận trong âm đạo chị Liên ; giờ đây thì khỏi phải nói chi cả vì Lợi khá là thành thạo bởi nó đã từng “học thực hành” ở nơi chị Đông và chị Bảy Sương. Đêm hôm nay, trao thân cho thằng em, ngày mai về nhà chồng, dù muốn dù không thế nào đi chăng nữa thì trong cơ thể chị Liên lúc này đang tiếp nhận thêm một dòng máu thuần Việt chính gốc để hòa trộn vào dòng máu lai của chị thành một dòng máu lai mới mẻ. Tuy nhỏ người và gầy guộc nhưng thật chẳng hiểu vì sao đêm nay, Lợi lại cảm thấy khỏe khoắn như thế này ; nó thầm so sánh là thời gian nó giao hợp với chị Liên càng lúc càng kéo dài ra và lâu hơn hai lần trước nó lấy chị Đông và chị Sương. Chị Liên thì lẽ đương nhiên chị thật dai sức và mạnh mẽ đón nhận tất cả những gì mà thằng em đang trao tặng, truyền dẫn vào cơ thể chị ; ngoài trời ngoài đất ra thì chẳng có ai biết được là cuộc tình ngang trái của hai chị em đang diễn ra say sưa, mê mệt, ngất ngây. Bỗng chốc, hai chị em cùng một lượt hụt hẫng, trân người ra ôm cứng lấy nhau ; ở dưới, con cu cứng và dài của Lợi vừa giựt giựt liên hồi vừa bắn phụt ra một cách thật dữ dội vào âm đạo những tia tinh dịch đùng đục như nước cơm, tràn ra cả bên ngoài, ròng ròng chảy xuống đùi và dính ngược lên bụng, cảm thấy rin rít, khó chịu vô cùng. Hai chị em không sao ngờ được rằng đấy chính là tiền đề khởi đầu cho một sự kết hợp tế bào mà sau này phát triển nên một hình hài bé nhỏ trong cơ thể chị Liên khi chị vừa về đến nhà chồng. Hai chị em tuy rất mệt mỏi nhưng thật sung sướng, thỏa mãn, hả hê vô cùng ; chúng từ từ rời nhau ra rồi lần lượt thay phiên nhau ra suối rửa ráy sạch sẽ ; lúc này, mây đen đã bay hết, mặt trăng ló dạng trên bầu trời lồng lộng và trong trẻo khiến dương gian được soi sáng vằng vặc ánh bàng bạc, như là để cất tiếng chào mừng cuộc tình cấm của chị Y Liên và Lợi mới vừa kết thúc.
Năm năm sau, gặp lại chị Liên về Bà Rịa thăm gia đình mình, Lợi thật sự không khỏi bồi hồi, xao xuyến, xúc động vô cùng. Đương nhiên, nó không sao có thể ngờ được rằng đứa bé gái con chị Liên đi cùng với chị lại chính là minh chứng tình một đêm giữa nó và chị sau khi tình cờ nó cứu thoát chị khỏi cơn tuyệt vọng mà đi đến tự vẫn. Dòng máu lai vẫn tiếp tục chảy bình yên trong người con bé.
Hết
Kết thúc lúc 21 giờ 55 phút ngày 19 tháng 11 năm 2010
CON ĐƯỜNG HOA
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)
Tác giả: Con Đường Hoa
E-mail: nhatanh02010***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Ông Thạnh, bố của Lợi, cách đây hai mươi hai năm về trước, tuy đã có đến năm mặt con ( chị Hai Hảo, chị Ba Hường, chị Tư Nghĩa, chị Năm Hoàng, chị Sáu Minh) nhưng do tính đào hoa léng phéng ( vì thế mà hiện tại Lợi bị ảnh hưởng di truyền nặng nề một cách ghê gớm đến như vậy) nên trong một chuyến về chơi tại xã Phước Lý, Huyện Long Thành, một cuộc tình đã chớm nở giữa ông và một phụ nữ người Khơme. Kết quả mối tình ong bay bướm lượn trên là một người con gái đã chào đời hay nói khác hơn, Lợi lại có thêm một người chị ruột cùng cha khác mẹ tên Nguyễn Thị Y Liên lớn hơn nó những chín tuổi. Thật không ngờ, trong một hoàn cảnh hết sức éo le, giống như chị Đông và chị Sương, chị Liên cũng đã trở thành người tình một đêm tuyệt vời của nó khi nó vừa học xong lớp 7 mặc dù chị lớn hơn nó những chín tuổi. Về nhan sắc thì phải thừa nhận một điều là chị không sao so sánh ngang bằng với chị Đông, chị Sương cho được vì do ảnh hưởng di truyền từ mẹ nhiều hơn bố nên giống mẹ như đúc ở làn da đen chẳng khác gì cục than hầm ; đến nỗi chị mà đứng trong màn đêm thì cho dù người tinh mắt lắm cũng chưa chắc gì nhận ra. Mái tóc uốn lọn xiton phủ xõa ngang vai chị tuy khá óng ả, mềm mại, tha thướt và mịn màng như nhung nhưng quả thật là khó mà che giấu nổi những khiếm khuyết trên khuôn mặt đã đen lại còn cơn cơn, bè bè của chị. Vầng trán chị cao cùng hai hàng chân mày chổi xể đậm đen chẳng khác gì hai con tằm nằm vắt ngang trên cặp mắt ốc bưu lồi trắng dã vút cong đôi hàng lông mi sắc lẻm như dao Thái Lan ; sống mũi chị không những thấp mà còn hếch lên, tuy vậy nhưng cũng khá cân đối giữa hai gò má bánh bầu. Trên chiếc cằm chẻ một chút là hai bờ môi dảnh lên trắng hếu dường như là không bao giờ ngậm lại được nên lúc nào cũng như lúc nào, người ta cũng đều trông thấy hai hàm trắng trắng đều như Hynos. Quả đúng là nồi nào úp vung nấy, với khuôn mặt như vậy thì thân thể chị Liên không thể nào mảnh mai cho được ; không những nở nang, đầy đặn mà còn có vẻ ô dề, thô kệch giống y như đàn ông do đó, có thể nói chị tuy là nữ nhưng lại nhiều nam tính hơn.
Chị rất khỏe mạnh, dạn dĩ, ăn nói mạnh bạo, nói đâu làm đó, làm đùng đùng như giông như bão, đàn ông con trai chưa chắc gì ngang bằng với chị và chị có thể gánh vác được nhiều công việc gia đình như làm ruộng, đánh cá, chặt củi, hái măng, bắt tổ ong…Vì nhan sắc, tính tình như vậy nên ở lứa tuổi ngang hàng chị, bạn bè chị nếu chưa có gia đình thì đều có bồ có bịch hoặc là tệ lắm cũng đang có người để ý để tứ ; còn chị thì vẫn phòng không chiếc bóng, một thân một mình, cô đơn quạnh quẽ và mặc dù vậy nhưng không vì thế mà chị biến thái, lăng nhăng, mèo mả gà đồng. Có lẽ do ảnh hưởng nơi người mẹ hiền lành, nhân đức nên chị vẫn âm thầm chịu đựng, chấp nhận phần số hẩm hiu mà ông trời ban cho ; mãi cho đến ngày lên xe hoa theo chồng như thiên hạ, rõ ràng thật không ngờ là chị Liên vẫn chưa thể nào thoát được cái nghiệt ngã của số phận. Do mai mối và cũng là để xóa đi số nợ mấy năm trời không sao trả nổi của mẹ, chị đành nuốt nước mắt lấy một lão đại gia già sọm gần 60 tuổi lại mất hẳn một chân ; đám tiễn vu quy cùng tiệc rước tân hôn tổ chức ngày cách ngày trong mùa hè nên Lợi được rãnh rỗi xuống Phước Lý, Long Thành đưa chị Liên về nhà chồng cùng với bố. Từ lúc còn nhỏ cho đến lớn, nó chỉ toàn nghe bố mẹ và các chị bàn tán về chị Y Liên thôi chứ nó chưa hề có dịp gặp mặt chị và đây vừa là dịp được diện kiến chị cũng vừa là lần kết nối quan hệ yêu đương, ân ái cùng chị. Tuy còn những nữa tháng nữa mới đến ngày vui của chị Y Liên nhưng bố Lợi lại xuống sớm để cùng gia đình, họ hàng chị Liên chuẩn bị chu đáo từ cái cổng rạp cưới, bàn ghế,…..là những việc nhỏ nhặt cho đến những việc trọng đại hơn là nấu ăn, đưa dâu, tiền bạc để mua cái này, sắm cái kia.....Phước Lý là một xã nông nghiệp với ruộng đồng bát ngát, vườn cây sum suê, hiền hòa nằm ven hạ lưu sông Đồng Nai, vào dịp lễ tết, cưới hỏi thật vui nhộn vì chộn rộn người này kẻ khác ra vào, hết công này đến việc khác ; vui nhất là tối nào cũng vậy, tại nhà chị Liên cũng đều có ít nhiều nam nữ thanh niên người Kinh có, người Khơme có tụ tập, ca hát, nhảy múa. Điệu múa Lamthon do đó luôn luôn dịu dàng, uyển chuyển theo tiếng hát lời ca du dương, trầm bổng trên vùng đất quanh năm được đắp bồi bởi hương phù sa của con sông quê hương giàu đẹp. Ở nhà tại Bà Rịa, lúc ăn cơm Lợi cảm thấy không ngon miệng, có lẽ vì quá nóng nhưng xuống đây, bữa nào như bữa nấy, nó cũng đều ăn liền một mạch đến 4 chén và cảm thấy ngon miệng vì khí hậu mát mẻ, không gian lại chộn rộn, vui vẻ mặc dù thức ăn có bữa chỉ là cá bống kho keo, bông súng trộn đậu phụng với dầu giấm…Thỉnh thoảng, cứ cách hai ba tối lại có một bữa cháo ếch, cháo rắn đậu xanh nóng sốt hoặc cháo gà ngọt lịm. Chị Y Liên vào những ngày này hầu như là không được người nhà giao cho làm việc gì cả nên từ sáng sớm đến tối mịt, chị vẫn tiếp tục công việc thường ngày của chị đó là chống xuồng chăn đàn vịt đẻ của nhà và vừa mới xuống Phước Lý, Lợi đã mau chóng trở thành bạn đồng hành của chị ; cứ cách một ngày, hễ chị Liên cầm lấy cây sào là Lợi cứ nằng nặc đòi đi theo chị. Do ít có bạn bè, hoàn cảnh phần số cô đơn, hiu quạnh nên mặc dù từ trước đến giờ chị chưa quen biết Lợi nhưng chị mau chóng đón nhận thằng em cùng cha khác mẹ như một người bạn thân thiết, gần gũi và đương nhiên là việc đầu tiên của chị là dạy cho Lợi biết cách cầm sào chống xuồng.
Quả là một học sinh giỏi, chỉ hai ngày thôi qua đến ngày thứ ba, Lợi đã thành thạo trong việc kết hợp cùng chị Liên điều khiển con xuồng lướt nhẹ nhàng lướt trên sóng nước ; vậy là ban ngày, hai chị em dẫn dắt bầy vịt lang thang phiêu bạt nơi này chổ kia còn tối đến, thỉnh thoảng chị Liên lại dắt nó lên Quân Khuyển chơi. Đấy là trại lính nuôi dạy chó theo môi trường quân đội của Mỹ thời trước giải phóng nay đã bị bỏ hoang và đây cũng chính là thế giới riêng của chị Y Liên, trừ Lợi ra thì hầu như không ai biết đến ; một cái chòi mái rơm, vách cùng sàn là những thân trúc ghép sát lại cột dính vào với nhau bằng những sợi dây mây chắc chắn. Chòi nằm ngay dưới gốc một cây chơri tuy thấp lè tè nhưng sum suê cành lá và sai đầy trái chín ngọt, chua chua cho nên thật là một điều rất thú vị khi vào nằm trong chòi vào buổi trưa, bứt trái này đến trái khác nhấm nháp ; còn buổi tối thì thật mát mẻ dưới ánh trăng sáng soi lồng lộng, thả hồn đến tận chín tầng mây bàng bạc, phiêu lãng. Tại Quân Khuyển còn có những dòng suối con cắt xẻ ngang dọc và đương nhiên là cũng có một dòng mát rười rượi vòng qua gốc chơri làm cho căn chòi rơm thêm thơ mộng, hiền hòa. Rõ ràng không ai ngờ được chính nơi đây lại là nơi đan tình yêu dệt ân ái của chị Liên và Lợi- hai chị em cùng cha khác mẹ hơn kém nhau những chín tuổi xảy ra vào chính cái đêm trước ngày bên nhà chồng đến rước chị đi về nhà họ, ngay đến cả hai chị em cũng không thể ngờ được nữa huống chi là người khác. Ngoài chăn vịt ra, Lợi còn hăng hái tháp tùng đi theo chị Liên chặt củi, hái măng, lấy mật ong và trước khi xảy ra cuộc tình loạn luân tội lỗi, tuyệt nhiên hai đứa không hề có chuyện đụng chạm thân xác mặc dù hoàn cảnh rất thân mật, gần gũi dẫu chỉ là tình cờ một cách tự nhiên. Nhờ vậy mà Lợi hiểu được chị Liên tuy thô kệch, xấu xí, ăn nói cộc cằn nhưng tâm chị ngược lại rất tốt, rất lành cũng như qua tâm sự của chị, nó biết nỗi lòng chị thật lắm buồn nhiều tủi do phần số hẩm hiu nhưng rồi chị chỉ than thân trách phận chứ chẳng biết làm sao. Có lẽ trên cõi đời duy nhất chỉ có mỗi một mình nó là được nghe chị tâm sự chứ chẳng còn ai cả vì nó nhận thấy ban ngày thì chị đi cùng nó còn ban đêm, những lúc không nói chuyện với nó thì chị đi ngủ rất sớm ; cũng có đôi khi chị nói vài câu nhát gừng với mấy người bạn cùng xóm cho có lệ vây thôi.
Cho mãi đến sáu bảy năm sau, khi tình cờ gặp lại chị Liên vào dịp Tết chị xuống Bà Rịa thăm gia đình Lợi, nó cũng chưa hề lý giải được nguyên nhân vì sao lại xảy ra cái đêm tình nhục nhằn, khổ ải giữa nó và chị Liên? Lúc ấy, chị dắt theo một đứa bé gái trạc bốn năm tuổi giống chị y như khuôn như đúc và chỉ một mình chị thì hoàn toàn không một ai kể cả Lợi biết được một điều bí mật đời đời truyền kiếp : đứa bé gái trên không ai khác chính là con của chị Liên và nó sau cái đêm hạnh phúc hoan lạc ấy. Vì chị Liên về làm vợ nhỏ lão đại gia, do đã “hết xí quách” cho nên lão không xơ múi được gì chị cả và không đầy nữa năm sau, lão đã quy tiên thành thử ra, chị được trả tự do về nhà với một số vốn kha khá coi như là gia tài mà bà vợ lớn lão đại gia chia gia tài cho. Lúc ấy, Lợi đã trở về Bà Rịa nên nó không hề biết được là chị Liên tuy âm thầm chịu đựng phần số hẩm hiu bởi cuộc hôn nhân chóng vánh nhưng trái lại chị rất vui trong lòng vì chị hiểu rõ cái bào thai trong bụng chị do thằng em ruột cùng cha khác mẹ của chị kiến tạo nên ; từ sau cái đêm trao thân cho Lợi thì khoảng nữa tháng sau, chị bắt đầu cảm thấy hơi khang khác trong người rồi và một mầm sống đã được tạo hóa hình thành nên trong chị. Đấy là chuyện của tương lai cả nên thôi, chúng ta hãy ngừng lại để nói cho xong phần hiện tại đã nhé! Thắm thoát, ngày qua ngày, tháng đoạn tháng, buổi lễ vu quy của chị Liên tổ chức thật tưng bừng, náo nhiệt, rộn rã tiếng nói câu cười và chộn rộn người ra kẻ vào ; từ già tới trẻ, từ lớn chí bé, hầu như cả xóm hết làng cả thảy đều tập trung về nhà chị ăn uống, nhậu nhẹt, ca hát, nhảy múa…sáng đêm. Do chú rể không đi lại được nên chỉ có mỗi mình chị trong bộ áo dài cô dâu bằng voan trắng rất đẹp và sang trọng ra tiếp khách mà thôi ; trên tay chị cầm một đóa hoa cúc bằng vải màu vàng và tưởng chừng như đóa cúc ấy cứ thấm mãi, thấm miết những giọt nước mắt thầm kín, sâu thẳm tận cõi lòng chị đối nghịch với nụ cười bất đắc dĩ nơi hai vành môi trề ra của chị. Đám vu quy nhà chị Liên kết thúc vào lúc bốn giờ chiều nhưng tối đó cũng như những tối trước, nam nữ thanh niên lại tụ tập múa Lamthon và chắc chắn đây là đêm múa cuối cùng của họ vì ngày mai là ngày chị Liên về nhà chồng rồi còn gì nữa. Do sau khi ăn tiệc cưới lúc trưa xong là Lợi đánh một giấc đến chiều nên đã quá 9 giờ tối rồi mà vẫn chưa thấy buồn ngủ, nhìn quanh nhìn quất chẳng thấy bóng dáng chị Liên đâu cả vì nó dự định muốn kiếm chị để trò chuyện ; dĩ nhiên nó chẳng hề lấy làm lạ hoặc ngạc nhiên, hoang mang chi cả bởi nó biết chị vắng mặt ở nhà thì chắc chắn là chị đã đi ra thế giới riêng của chị ở Quân Khuyển chứ không thể nào mà khác đi được. Vì chổ ấy dẫu sao cũng là đường đi nước của nó nên cũng chẳng phải là khó khăn, cực nhọc ; chỉ cần khoảng mười phút lội bộ mà thôi, nó đã đến được chiếc chòi mái rơm nhỏ bé và dĩ nhiên chẳng hề ai hay ai biết chị Liên đang làm gì còn Lợi đi đâu. Thực sự là đầu đuôi cũng nhờ có Lợi đi ra chòi rơm ngoài Quân Khuyển vào đêm hôm đó nên tình cờ nó đã cứu được chị Liên thoát khỏi cái chết oan nghiệt và trước đó nó không sao ngờ được rằng chị đi ra đây là để tự kết liễu cuộc đời mình bằng một chén thuốc diệt cỏ…
Khi vừa khom mình xuống chui qua cửa chòi rơm, Lợi bỗng nhiên thoáng ngửi thấy mùi thuốc diệt cỏ chẳng biết ở đâu lại bốc lên hôi nồng nặc? Nhờ ánh trăng soi tỏ vào tận trong chòi nên nó tận mắt thấy rõ chị Y Liên tay đang cầm một cái chén từ từ bưng lên miệng ; linh tính có chuyện chẳng lành từ cái chén kia, nó lật đật nhào tới giằng lấy cái chén nơi tay chị rồi nhanh chóng liệng xuống dòng suối. Quả thật không sai, chính cái chén chị Liên cầm là chén thuốc diệt cỏ chị vừa mới chế ra từ một phần tư còn lại trong chai thuốc chị mang từ nhà theo và chị đang chuẩn bị ra đi về bên kia thế giới cùng với nó. Không ngờ rằng bấy lâu nay tâm sự thầm kín, ấp ủ của chị Liên lại là nguồn động lực tuy âm thầm nhưng mạnh mẽ thúc đẩy chị tìm đến cái chết nhằm giúp chị giải thoát được số kiếp bọt bèo trên cõi đời nghiệt ngã này. Bị phát giác và giựt mất chén thuốc, không biết làm gì hơn nữa, chị ngồi ôm mặt khóc thút thít, còn Lợi sau khi vốc nước suối rửa tay, chậm rãi ôn tồn nói :
- Sao chị lại làm thế ? Chị không sợ mẹ chị buồn à?
Chị Liên vẫn im lặng thin thít, không trả lời trả vốn chi cả ; thấy nơi sợi dây thép căng sát vách chòi có một cái khăn mặt, Lợi liền cầm lấy dấp nước suối rồi khẽ khàng lau sạch khuôn mặt và hai bàn tay chị. Sự quan tâm chăm sóc của thằng em phần nào làm dịu đi xúc động nông nỗi trào dâng như sóng thần trong cõi lòng chị Liên ; tuy vậy chị vẫn còn hơi sụt sùi. Lặng im giấy lát, chị lên tiếng :
- Em ra đây cứu chị làm gì? Hãy để cho chị chết đi cho rồi.
- Sao chị lại nói vậy?
- Em cũng biết rồi đấy. Cuộc đời chị có ra thể thống gì đâu. Người thì xấu như con ma lem, nói năng thì chẳng khác dùi đục chắm mắm nêm, tuyệt nhiên không hề có lấy một thằng con trai nào chịu cho chị bám theo đặng mà xách dép nó chứ đừng nói chi đến chuyện ngược lại…
- Thì bây giờ thì …chị…cũng có chồng…rồi đó.
- Em nói vậy mà nghe được hả? Cái lão chồng của chị không những lớn tuổi hơn mẹ chị nữa là lại còn có một giò thì chắc chắn là trên thế gian này không có ai mà phần số đen đủi như chị vậy nữa đâu.
Rõ ràng là Lợi không còn biết dùng cách nào hoặc lời lẽ nào để mà khuyên giải chị Liên bớt đi phiền muộn, miễn sao chị từ bỏ được ý định tự vẫn là được rồi ; chợt nó bỗng liên tưởng lại trong quá khứ những gì mình đã thực hiện làm với chị Đông rồi chị Sương, nay có lẽ là một phương thuốc thật vô cùng hữu hiệu triệt phá hoàn toàn tâm bệnh của chị chăng? Vừa thoáng nghĩ như vậy là làm ngay, nó nói khẽ với giọng run run, ngường ngượng :
- Chị…đừng buồn…nữa. Em…yêu chi!
Vừa nói vừa lần cánh tay phải lên ôm vòng qua tấm lưng tuy to bè bè nhưng khá mềm mại của người chị ruột cùng cha khác mẹ, Lợi bắt đầu âu yếm, vuốt ve, mơn trớn chị. Lúc này, bên ngoài trời tuy chẳng phải là mưa nhưng vầng trăng sáng vằng vặc bỗng dưng bị một lớp mây dày đặc che khuất khiến không gian tối sầm lại và do vậy cho nên bên trong chòi rơm trở nên tối đen như mực đến nỗi có ngửa bàn tay lên cũng không thể nào trông thấy chi cả. Khi nghe thằng em cùng cha khác mẹ ngỏ lời yêu mình rồi lại vòng tay ôm lấy mình, chị Y Liên cảm thấy hơi hoang mang, chưng hửng lẫn lộn một vài cảm giác hơi thích thú, kỳ kỳ và lẽ đương nhiên, đây là lần đầu tiên có một thằng đàn ông con trai thổ lộ chữ tình với chị dù là người cùng mang chung dòng máu. Chỉ trong chốc lát, Lợi đã cảm nhận được người chị Liên như đang dần dần mềm ra như một tấm thảm dù to rộng nhưng quả thật êm ái ; đây cũng chính là lúc nó bắt đầu cảm thấy ham muốn, thèm khát một cái gì đó mà chính nó cũng chưa hiểu được biết được là cái gì cả. Vì ý định của nó là muốn lấy tình yêu để xóa tan đi áng mây buồn trong trái tim chị Liên nên không gì ngăn trở nó nổi nữa, khuôn mặt nó vùi vào mái tóc uốn lọn xiton phủ ngang vai mềm mại, thướt tha của chị ; cùng với sự phấn khích cao độ, nó hả hê hít hà mùi trái bồ kết dìu dịu, hăng hăng trộn lẫn mùi da thịt con gái trinh nguyên. Từ mái tóc chị, đôi môi nó từ từ lần xuống hôn lên trán, lên hai bên mang tai chị rồi lên mắt, lên sống mũi chị ; ban đầu, chị Liên lặng thinh mặc kệ thằng em muốn làm gì thì làm nhưng với hơi thở càng lúc càng nặng nhọc, nhịp tim đập càng lúc càng dồn dập, bất thình lình chị Liên bỗng dưng trả đũa lại Lợi bằng cách hổn hển hôn vào tóc, vào trán nó. Lúc đầu, Lợi có vẻ bình tĩnh, cứng cỏi nhưng khi được chị Liên đáp ứng hòa nhịp loan sắc phụng cầm thì thay vì nó phải cứng cỏi, bình tĩnh hơn trái lại, nó run rẫy, hồi hộp, lúng túng, lụp cha lụp chụp khiến chị suýt nữa phì cười bởi điệu bộ thằng em. Ngồi gọn nơi chiếc chiếu bông sờn mòn trãi trên sàn chòi rơm, chị Y Liên và Lợi hai chị em cứ thế mà hôn qua hôn lại khắp mái tóc, khuôn mặt của nhau và so ra thì chị Liên hôn em mình có vẻ trội hơn, nhiều hơn Lợi hôn chị nó. Chính xác đây là lần đầu tiên, chị Liên mới bắt đầu biết và cảm giác được thế nào là tình yêu nam nữ, thế nào là hương vị mật ngọt, thơm tho của những nụ hôn trai gái ; từng lúc từng lúc, dần dần cơ thể chị càng cảm giác phấn khích, ham muốn, rạo rực, bồi hồi, xao xuyến khôn thôi. Lúc này, ở nhà chị, mọi người vẫn còn tụ tập nhậu nhẹt, nhảy múa rộn ràng, nhộn nhạo do đó quả thật chẳng hề có ai có thể ngờ được rằng hai chị em ruột cùng cha khác mẹ đang tha thiết, đắm đuối yêu nhau trong ngỡ ngàng và phiền muộn nơi căn chòi rơm nhỏ bé nằm chơi vơi giữa vùng đất tĩnh mịch, bên dòng suối vắng lặng. Hai chị em đang cùng nhau trôi tuột một cách nhanh chóng vào cuộc tình loạn luân, tội lỗi trời không dung, đất chẳng tha nhưng cả hai không hề biết, không hề hiểu mà cũng có thể nói cách khác là cố tình không thèm hiểu, không thèm biết. Riêng chị Liên thì lờ mờ cũng còn hơi biên biết chuyện chị với thằng em đang cùng làm với nhau là chuyện không nên làm nhưng nguyên do vì sao không nên thì dường như chị không đoái hoài tới, chắc chị chưa nghĩ ra ; trong bóng tối dày đặc, mù mịt, hai chị em vừa hổn hển thở vừa âu yếm dìu đỡ người nhau nằm xuống manh chiếu. Giờ phút này đây, Lợi mới vừa ổn định tinh thần nên phần nào nó cũng nhanh chóng lấy lại phong độ lúc đầu do đó, nó dần dần giành được thế thượng phong trước chị Liên, chủ động dẫn dắt chị trong cuộc ân ái, yêu đương và nhan sắc chị cũng đâu còn là điều cần thiết phải quan tâm vì rõ ràng trong bóng tối thì “nhà lầu cũng như nhà tranh”, thế thôi. Hiện tại, chỉ cần xác thịt chị Liên là đầy đủ điều kiện tối ưu nhất cho những gì Lợi mong muốn, cần thiết để nó cũng như chị được thỏa mãn, được sung sướng, được toại nguyện. Nó hoàn toàn không nề hà, tính toán chi cả, chỉ việc lần đôi môi mình tìm kiếm đôi môi trề dày mọng mềm mại của người chị ruột cùng cha khác mẹ và trong giây phút lắng đọng, tất yếu không hề có một chút gì gọi là phản đối hay cự tuyệt chi cả, chị Y Liên đã lẳng lặng mở rộng hai bờ môi đón nhận đôi môi thằng em chậm rãi, từ từ luồn sâu vào. Chỉ trong phút chốc, hai hàm răng hai chị em đã cọ sát vào với nhau, còn hai đầu lưỡi hai đứa thì không ngớt quấn quýt lấy nhau chẳng khác gì đầu hai con giao long tranh quả ngọc châu ; nước bọt đôi dòng cứ thế mãi miết tứa ra như sóng biển trắng xóa nơi hai bên khóe miệng chúng do đó chúng cứ phải vừa hôn vừa liếm cho khô ráo, khỏi rơi rớt xuống cổ xuống ngực.
Càng lúc thì chị Liên càng thu cả người lại trong thế bị động vì đây là lần đầu tiên yêu đương, ân ái của chị vả lại, chị cũng đâu phải là hạng gái khôn ngoan, sành sõi trái lại, chị thật khờ khạo, non nớt ; trước sự dẫn dắt của thằng em, chị chỉ hồ hởi và mãnh liệt đón nhận mà thôi. Vì mù mịt bóng tối trong căn chòi rơm nên dù gì thì chị Y Liên cùng Lợi cũng khá dạn dĩ, tự nhiên và táo bạo, hai chị em đang tận hưởng nguồn hạnh phúc vô biên tuy tội lỗi, loạn luân nhưng tạo hóa đã sắp xếp, an bày cho hai chị em ; chúng thật sự thổn thức, nghẹn ngào, bồi hồi, xao xuyến trao thân tặng tình cho nhau với cả tâm tình chân thật, trong trắng. Đêm nay, chị Y Liên – người chị ruột cùng cha khác mẹ lớn hơn Lợi những chín tuổi cũng là người con gái thứ ba sau chị Đông và chị Sương – trở thành người tình trăm năm của nó ; thân xác chị đang từ từ, dần dần thuộc về nó trong phút chốc trở thành chủ nhân của một đóa hoa tuy chẳng có sắc hương nhưng tràn đầy men say nồng nàn, đằm thắm. Lúc này, đôi môi hai chị em vẫn cứ mãi miết kéo dài, kéo dài từng nụ hôn nóng bỏng một cách đắm đuối, ngất ngây tưởng chừng như không bao giờ ngừng lại được theo thời gian lắng đọng cùng không gian. Bất chợt, bàn tay phải Lợi bỗng lần lên mò mẫm, sờ soạng nơi phần cổ và phần ngực chiếc áo bà ba may bằng vải lãnh đen của chị Liên ; do những hột nút ở đây là loại nút bóp nhôm, rất dễ cởi nên chỉ cần khẽ cử động đôi chút là sút ra liền. Trong giây lát, hột nút thứ nhất, thứ hai, thứ ba đến hột nút thứ tư, thứ năm nơi chiếc áo chị Y Liên đã hoàn toàn được tháo mở hết tất cả ; chị Liên chỉ cảm thấy trong lòng mình đôi chút ngường ngượng, kỳ kỳ thoáng qua mà thôi chứ còn ngay từ lúc đầu, chị đã sẵn sàng tự nguyện hiến dâng cho thằng em tất cả những gì chị có trên người chị. Vì da thịt chị đen thui chẳng khác gì cột nhà cháy nên Lợi không trông thấy gì cả, ngoại trừ cái nịt vú bằng vải thun voan trắng nâng đỡ hai bầu vú đầy đặn, to tròn như hai cái bát úp bằng sứ. Hai bàn tay thằng em run run, lụp chụp mở rộng hai thân áo trước của con chị, sau đó đưa lên chậm rãi cởi hai vai áo chị mình xuống rồi lần lượt tháo cởi hai ống tay áo chị ra khỏi hai cánh tay to nần nẫn của chị ; nhờ chị Liên giúp sức tạo điều kiện hành động nên chẳng mấy chốc Lợi đã hoàn thành một trong những nhiệm vụ quan trọng hàng đầu. Hết ống tay áo phải rồi đến ống tay áo trái nối tiếp nhau xa rời người chị Y Liên, nó cẩn thận để chiếc áo bà ba chị lên trên mé đầu nằm của chị ; tất cả những hành động của chị Liên và Lợi hai chị em từ nãy đến giờ chỉ có hai đứa biết với nhau mà thôi chứ rõ ràng là không hề có ai mục kích cho được để hiểu để biết. Cũng phải thôi vì vùng đất Quân Khuyển không hề có lấy một bóng người nào trú ngụ, thậm chí một hình hài đi ngang qua đây cũng hoàn toàn trăm phần trăm không là không ; vậy thì làm sao cuộc tình loạn luân tội lỗi của hai chị em có thể bị phát hiện cho được? Nơi đây chỉ có cỏ cây, dòng suối đang lặng yên chứng kiến chị Y Liên và Lợi hai chị ruột khác mẹ cùng cha cùng nhau yêu đương, ân ái bằng tất cả men say của tình yêu xác thịt nhục dục cũng như bởi sức mạnh của con tim ; vô số cảm giác thi nhau không ngừng chuyển động khắp cơ thể hai chị em tạo ra một dòng điện kích thích cực mạnh mà cường độ của nó có thể đạt đến mấy trăm ngàn kA. Nhất là ở Lợi, dòng điện trên cứ thế theo một đường cố định từ dưới xương cùng chạy dọc theo sống lưng lên đến trung ương thần kinh rồi nhanh chóng lan tỏa ra khắp châu thân và tứ chi khiến nó thêm phấn khích, rung cảm. Sự im lặng, hồ hởi và nồng nàn đón nhận tình cảm nơi chị Liên khiến nó cảm thấy càng lúc chị càng tuyệt vời, đáng yêu vô cùng, tuyệt nhiên không có gì trên thế gian này có thể sáng bằng được!
Hai bàn tay Lợi lúc này đang mày mò, sờ soạng xuống phía dưới lưng chị Liên đặng tìm cách tháo cởi chiếc nịt vú của chị, còn chị thì hơi nhỏm lưng lên để thằng em dễ dàng muốn gỡ gì thì gỡ. Mặc dù đây là lần đầu tiên yêu đương, ân ái cùng nhau nhưng cảm giác ngượng ngùng, bẽn lẽn chỉ thể hiện nơi hai chị em lúc khởi đầu thôi chứ về sau, cụ thể là bây giờ thì hai đứa ứng xử với nhau thật tự nhiên, dạn dĩ và có phần hơi táo bạo là đằng khác. Một tiếng phựt khe khẽ vẳng lên! Đó là lúc hai cái móc nhôm cài hai sợi dây chiếc nịt vú chị Liên vừa mới rời khỏi hai cái vòng khoen cài ; vì bó rất sát vào người nên lập tức, áo ngực chị Liên chưa kịp lỏng ra đã bung vội và tuột lệch xuống phía dưới. Lợi cầm chiếc nịt vú để gọn gàng chung chổ với áo bà ba đen của chị mà nó vừa mới cởi ra khi nãy ; xong rồi, nó bắt đầu thám hiểm, khám phá những vùng nhạy cảm và trinh nguyên nhất nơi phần trên thân thể người chị ruột cùng cha khác mẹ. Do quá tối nên nó không thể nào thấy được gì cả nơi người chị Y Liên mà cũng chẳng cần phải thấy làm chi, chỉ cần cảm nhận được sự mềm mại, êm ái, thơm thơm trên da thịt chị là đủ để tưới thêm xăng vào lửa trong cõi lòng nó và chính vì vậy mà nó đã lần hai bàn tay cởi phăng hết các hột nút nơi chiếc áo chemise màu xanh dương hơi cũ nó đang mặc trên người, lần lượt dùng cánh tay này kéo cởi ống tay áo kia và ngược lại. Lợi phủ chiếc áo của mình lên trên áo bà ba và nịt vú của chị Liên. Bên trong căn chòi rơm, trên chiếc chiếu sờn mòn, hai bầu vú chị Liên căng đầy nhựa sống tràn trề đang phập phồng lay động, không ngừng gấp gáp liên tục nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển của lồng ngực. Chi Liên khẽ rên, quằn cả người lại vì xúc cảm dâng trào trong lúc miệng thằng em ruột cùng cha khác mẹ mới có 13 tuổi đang nhẹ nhàng mày mò sau đó là ngậm rồi nút nhè nhẹ đầu núm vú phải của chị ; thật là âu yếm, không biết phải ứng xử với Lợi như thế nào cả, theo bản năng hai bàn tay chị lần lên vò tới vò lui từng lọn tóc đen trên đầu thằng em. Vì ngay từ lúc Lợi mới xuống Phước Lý, hai chị em đã tỏ ra quấn quýt lấy nhau rồi đi đây đi đó nên ông Thạnh – bố của Lợi, má chị Liên cũng như bà con, họ hàng của chị đêm hôm nay, sự vắng mặt hai đứa tuyệt nhiên không làm cho bất cứ ai nghi kỵ điều gì cả. Không thấy hai đứa, họ nghĩ rằng chúng đi chơi đâu đó thôi chứ hoàn toàn không hề có ai nghĩ rằng chúng đang say sưa, âu yếm ái ân, làm tình và yêu đương cùng nhau với tất cả nỗi niềm riêng tha thiết, nồng nàn. Chị Liên và Lợi hai chị em dường như cũng thấu hiểu được điều này một cách thấm nhuần, sâu sắc và bởi hoàn cảnh môi trường cuộc sống xung quanh thật vắng lặng, không một bóng người khiến hai đứa càng lúc càng thêm tự nhiên, dạn dĩ và táo bạo lần lượt trao cho nhau tất cả những gì mình có, tuyệt nhiên không giấu giếm chi cả. Trong lúc nút vú phải chị Y Liên thì bàn tay phải của Lợi cũng không quên lần lên mày mò, nắn bóp bầu vú trái của chị một cách khoan khoái và đầy phấn khích ; càng lúc nó càng cảm nhận được là hai gò ngực người chị ruột cùng cha khác mẹ càng lúc càng săn cứng, phập phồng nhô cao lên chẳng khác gì hai hòn hỏa diệm sơn sắp sửa phun trào nham thạch. Gần 2 tuần nay, tuy chị Liên và Lợi hai chị em lúc nào cũng thân mật, gần gũi với nhau nhưng chẳng hề có đứa nào nghĩ rằng lại có đêm hôm nay là đêm tình nồng cháy ngùn ngụt như xăng gặp lửa giữa hai đứa. Nói như vậy có nghĩa là trong căn chòi rơm lúc này, hai chị em hoàn toàn không còn là chị em nữa mà thực sự chuyển đổi thành người tình hay nói cách khác là vợ chồng mới đúng hơn ; thực sự chúng không cần phải thắc mắc, hoài nghi gì cả, cứ thế mãi miết yêu nhau ngây ngất, đắm say. Lúc này, giả sử như có Thiên Lôi hay đại loại một thiên tướng nào đó trên trời hạ giới xuống thế gian làm nhiệm vụ ngăn cản mối tình cấm giữa hai chị em đi chăng nữa thì chưa chắc gì hai đứa chịu ngừng lại mà rời xa nhau chẳng khác gì hoa phượng với mùa hè, hoa cúc với mùa thu hay là bóng với hình. Về nhan sắc thì lẽ đương nhiên chị Y Liên không thể nào ngang bằng sánh được với chị Đông, chị Bảy Sương thế nhưng về hình hài, thân xác thì thật tuyệt vời, đầy hấp dẫn và quyến rũ, thật khó có cô gái nào có thể vượt trội hơn ; gần như mọi nơi, mọi chốn nơi phần trên thân thể chị Liên, đến giờ phút này đây, coi như là Lợi đều hiểu, đều biết và đều cảm nhận được. Rõ ràng trên cuộc đời này, có nhiều điều thật không sao có thể lý giải được, chẳng hạn như chuyện của chị Liên và Lợi đây : tại sao hai đứa là chị em ruột cùng cha khác mẹ lại còn đi yêu nhau say sưa, đắm đuối như vậy? Miệng Lợi từ từ rời khỏi đầu núm vú phải chị Liên, nhẹ nhàng lần qua đầu núm vú trái rồi háo hức nút lấy nút để và song song đó, bầu vú phải của chị nó vừa mới nút xong thì nó lần bàn tay trái lên mày mò, nắn bóp.
Chị Y Liên rên rĩ không ngớt, lần đầu tiên chị cảm nhận được Lợi – thằng em và cũng là người tình của chị quả thật là tuyệt vời, khá thành thạo trong việc chăn gối, ái ân tuy cũng còn có phần hơi vụng về, lụp chụp và chính cái vụng về lụp chụp của nó mới khiến cho chị cảm thấy phấn khích thật sự. Đây cũng là lần thứ nhất trong cuộc đời, chị mới cảm nhận được ở nơi sâu thẳm, kín đáo cùng cực của chị như có nước liên tiếp giọt rỉ ra ; đó chính là lúc hai bàn tay thằng em đang lần xuống mày mò, sờ soạng nắm lấy hai bên lưng chiếc quần bà ba đen đã cũ của chị để tìm cách cởi tuột xuống. Tuy thấy hơi ngường ngượng, kỳ kỳ nhưng tuyệt nhiên chị không hề phản ứng hay cự tuyệt lại thằng em chi cả mà trái lại, dường như là chị đang giúp đỡ, hỗ trợ nó thì phải? Bằng cách lần lượt khẽ hơi nhỏm nghiêng người hết về bên phải đến bên trái, chẳng mấy chốc chị Liên đã tạo điều kiện cho Lợi dễ dàng tuột hai ống quần chị xuống khỏi cặp đùi no tròn, cặp giò thon dài và hai bàn chân nần nẫn, mềm mại ; khi chị thôi không co duỗi hai chân nữa thì đấy cũng chính là lúc nó cầm gọn chiếc quần đen của chị để lên mé phía trên chiếu cùng với áo chemise, áo bà ba và áo ngực chị Y Liên. Dĩ nhiên, Lợi không sao thấy được gì cả nơi phần dưới thân thể chị bởi vầng trăng bên ngoài vẫn chưa thoát ra khỏi đám mây dày che phủ ngoại trừ chiếc quần lót bằng vải thun voan trắng của chị. Ông Thạnh – bố của Lợi cũng như gia đình chị Liên không thể nào ngờ được rằng lúc này, bên trong cái chòi rơm nơi Quân Khuyển, hành động của chị Liên và Lợi lại càng ngày càng quá quắt như vậy? Đã từng trãi qua hai mối tình nên thơ tuyệt đẹp với chị Đông và chị Bảy Sương nên giờ đây Lợi dường như tích lũy được kinh nghiệm, không còn phải băn khoăn nghĩ ngợi gì nhiều là cần phải làm thế nào, thế nào nữa. Như một cái máy, hai bàn tay nó vụng về, lúng túng tự lần tìm dây kéo chiếc quần tây cũ mình đang mặc kéo xuống rồi ngồi dậy, nắm lấy hai bên lưng quần từ từ tuột hai ống quần xuống khỏi đùi, hai đầu gối, cặp giò rồi lần lượt co duỗi hai bàn chân rút ra khỏi hai ống quần, hết bàn chân phải đến bàn chân trái. Lợi cảm nhận được lúc này bên trong cái quần đùi kaki nó đang mặc, con cu nó đã cương ngỗng lên hết cỡ và do vậy, đương nhiên là nó hiểu được nó ham muốn cũng như đòi hỏi cái gì nơi chị Y Liên, người chị ruột cùng cha khác mẹ của nó. Thâm tâm nó hơi sờ sợ làm sao ấy nhưng lúc này, nếu không thực hiện theo khao khát nhục dục bản thân thì chắc nó chỉ còn nước chết mà thôi vì lứa tuổi mới lớn như nó không cách nào có thể tự kiềm chế được. Chị Liên tuy không trông thấy rõ gì cả nhưng chỉ qua giác quan, chị biết thằng em đã cởi xong quần tây và hiện đang cởi nốt cả quần đùi ; vì không thấy được nhau nên chị Liên chỉ một chút xíu nào đó hơi ngường ngượng, kỳ kỳ mà thôi. Lợi cẩn thận để quần tây và quần đùi lên đống quần áo hỗn độn của nó và chị Liên rồi trong bóng tối, bàn tay phải nó bắt đầu lần mò đến chiếc quần lót chị Liên ; bất chợt, chị bỗng nắm giữ lấy tay thằng em nhưng không phải là chị không đồng tình mà trái lại, chị giúp nó bằng cách ngồi dậy và tự cởi quần lót của chị thay cho nó đỡ phải mất công hao sức. Vậy là cuối cùng, trên chiếc chiếu sờn mòn trong chòi rơm, chị Liên và Lợi hai chị em đã hoàn toàn trần truồng, không một mảnh vải nào che thân chẳng khác gì Adam với Eva thời xa xưa nguyên thủy. Bằng một sức mạnh vô hình, hai đứa run rẫy và quằn quại ôm lấy nhau rồi dìu đỡ nhau nằm trở lại xuống manh chiếu hạnh phúc trãi trong một cái chòi rơm hoa chúc bé nhỏ, nên thơ. Cả ngày hôm nay là tiệc cưới vu quy của chị Liên sắp về làm vợ nhỏ một lão đại gia vừa già lại vừa thọt nhưng đêm này lại là đêm hoan lạc gối chăn của chị với thằng em nhỏ hơn chị những 9 tuổi vừa học xong lớp Bảy. Thật hết sức vụng về, lúng túng, Lợi vừa thở dốc vừa hồi hộp, lo sợ vừa cố gắng lụp chụp trườn người tới leo lên người chị Y Liên và nói khôi hài là trông chẳng khác gì một con nhái nằm trên người con voi vì chị Liên rất lực sĩ đô con còn Lợi thì nhỏ người lại gầy guộc. Tuy sợ này sợ kia nhưng thằng em vẫn cố lần bàn tay phải mò mẫm, sờ soạng nơi âm hộ con chị ; Lợi nhận thấy tuy bự người nhưng chổ kín chị Liên lại nhỏ nhắn và phủ phía trên cũng như xung quanh bởi lớp lông dày đang rượm dính chất dịch sinh lý rin rít. Chị Liên âu yếm kéo ghịt người Lợi vào sát người chị, ở trên hai đôi môi hai đứa từ từ kết dính vào với nhau một cách hồ hởi, còn ở dưới thì con cu Lợi vừa dài vừa cứng lại vừa giựt giựt liên hồi vừa mày mò tìm kiếm âm đạo chị để đi vào cõi trong cơ thể chị. Có thể nói là may mắn, hên xui chứ chẳng phải là tài cán chi cả, chưa gì mà đầu khấc con cu Lợi đã chui lọt vào được bên trong cửa mình của chị. Chị Y Liên nấc rên một tiếng khá lớn nhưng chỉ có chị và thằng em chị nghe thấy mà thôi chứ chẳng có người thứ ba nào phát hiện ; hai bàn tay chị cào cào những móng tay nhọn tạo thành vài đường xước rướm máu trên tấm lưng nhỏ nhắn của Lợi. Chị cảm nhận được một nguồn hưng phấn lẫn lộn đau xót lan tỏa khắp châu thân mà khởi đầu là nơi âm hộ chị đang giãn nở, bóp khít lấy con cu Lợi và lúc bấy giờ, con cu dài và cứng thằng em vừa mới hỗn hào làm thủng rách cái màng trinh mỏng manh nơi tận cuối âm đạo con chị.
Vậy là cái quý giá nhất đáng giá ngàn vàng của một người con gái chẳng mấy chốc chị Liên đã tình nguyện trao tăng cho Lợi ; một vài giọt máu trinh hồng hồng của chị lẫn với dịch nhờn đang từ từ thấm xuống manh chiếu tạo nên vết tích tình yêu loạn luân tội lỗi của hai chị em. Hai hòn dái xăng tròn lên của Lợi hùng dũng gác hai bên cửa mình chị Liên và với tất cả sinh lực cũng như bản năng sẵn có mà tạo hóa đã phú cho loài người, nó đang thực hiện động tác truyền giống vào cơ thể người chị có dòng máu Việt lai Miên. Hai mông nó không ngừng chuyển động nhấp nhỏm lên xuống, đưa đẩy con cu vừa dài vừa cứng thụt ra lại thọt vào sâu tận trong âm đạo chị Liên ; giờ đây thì khỏi phải nói chi cả vì Lợi khá là thành thạo bởi nó đã từng “học thực hành” ở nơi chị Đông và chị Bảy Sương. Đêm hôm nay, trao thân cho thằng em, ngày mai về nhà chồng, dù muốn dù không thế nào đi chăng nữa thì trong cơ thể chị Liên lúc này đang tiếp nhận thêm một dòng máu thuần Việt chính gốc để hòa trộn vào dòng máu lai của chị thành một dòng máu lai mới mẻ. Tuy nhỏ người và gầy guộc nhưng thật chẳng hiểu vì sao đêm nay, Lợi lại cảm thấy khỏe khoắn như thế này ; nó thầm so sánh là thời gian nó giao hợp với chị Liên càng lúc càng kéo dài ra và lâu hơn hai lần trước nó lấy chị Đông và chị Sương. Chị Liên thì lẽ đương nhiên chị thật dai sức và mạnh mẽ đón nhận tất cả những gì mà thằng em đang trao tặng, truyền dẫn vào cơ thể chị ; ngoài trời ngoài đất ra thì chẳng có ai biết được là cuộc tình ngang trái của hai chị em đang diễn ra say sưa, mê mệt, ngất ngây. Bỗng chốc, hai chị em cùng một lượt hụt hẫng, trân người ra ôm cứng lấy nhau ; ở dưới, con cu cứng và dài của Lợi vừa giựt giựt liên hồi vừa bắn phụt ra một cách thật dữ dội vào âm đạo những tia tinh dịch đùng đục như nước cơm, tràn ra cả bên ngoài, ròng ròng chảy xuống đùi và dính ngược lên bụng, cảm thấy rin rít, khó chịu vô cùng. Hai chị em không sao ngờ được rằng đấy chính là tiền đề khởi đầu cho một sự kết hợp tế bào mà sau này phát triển nên một hình hài bé nhỏ trong cơ thể chị Liên khi chị vừa về đến nhà chồng. Hai chị em tuy rất mệt mỏi nhưng thật sung sướng, thỏa mãn, hả hê vô cùng ; chúng từ từ rời nhau ra rồi lần lượt thay phiên nhau ra suối rửa ráy sạch sẽ ; lúc này, mây đen đã bay hết, mặt trăng ló dạng trên bầu trời lồng lộng và trong trẻo khiến dương gian được soi sáng vằng vặc ánh bàng bạc, như là để cất tiếng chào mừng cuộc tình cấm của chị Y Liên và Lợi mới vừa kết thúc.
Năm năm sau, gặp lại chị Liên về Bà Rịa thăm gia đình mình, Lợi thật sự không khỏi bồi hồi, xao xuyến, xúc động vô cùng. Đương nhiên, nó không sao có thể ngờ được rằng đứa bé gái con chị Liên đi cùng với chị lại chính là minh chứng tình một đêm giữa nó và chị sau khi tình cờ nó cứu thoát chị khỏi cơn tuyệt vọng mà đi đến tự vẫn. Dòng máu lai vẫn tiếp tục chảy bình yên trong người con bé.
Hết
Kết thúc lúc 21 giờ 55 phút ngày 19 tháng 11 năm 2010
CON ĐƯỜNG HOA
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)