Congtu
03-23-2011, 05:56 AM
CHUYỆN TÌNH KHÔNG THỂ NÀO QUÊN
Tác giả: Con Đường Hoa
E-mail: nhatanh02010***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Đã gọi “không thể nào quên” thì có nghĩa là luôn luôn nhớ mãi trong đầu óc, trong con tim, trong tâm hồn, nhớ đến tận từng chi tiết cụ thể tỉ mỉ ; cái mà Lợi- nhân vật chính của chúng ta- không sao quên được đó chính là một câu chuyện tình loạn luân tội lỗi cùng tấm thân trinh nguyên nõn nà, trắng muốt của một người chị họ chú bác ruột tên là Nguyễn Trịnh Hồng Lê. Ba chị Lê tên Hải, là anh cả trong gia đình và hiện tại, bác vẫn sống khỏe mạnh, an nhàn với vợ cùng bốn người con tại Quảng Trị ; còn chị Lê – con thứ hai của bác – do dạo ấy, kinh tế khó khăn nên bố mẹ gửi chị vào miền Nam sống với chú Thạnh từ năm chị mới có mười bốn tuổi, lúc đó Lợi vốn chỉ là một thằng bé vừa lên bốn tuổi. Chín năm trôi qua, thắm thoát Lợi đã là một thằng con trai tuổi mười ba học lớp Tám ( đã có năm mối tình làm vốn) còn chị Lê thì thêm trưởng thành, chín chắn với hai bốn mùa xuân sang mai đào nở rộ. Về nhan sắc chị thì phải nói là tuy không thể nào sánh với những cô gái con nhà giàu có nhưng thật mặn mà, không kém phần quyến rũ, mời gọi “bướm ong” dập dìu qua lại chốn đô hội xa hoa ; chị đẹp một cách đoan trang, thùy mị, sâu lắng chứ không thô thiển phơi bày. Mái tóc dài của chị chẳng khác nào áng mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm, dài đến hơn nữa lưng, quả là êm ái, mượt mà, óng ả, mềm mại như nhung và lúc nào cũng đều được kẹp gọn lên bằng một chiếc kẹp làm bằng vỏ xà cừ. Mái tóc ấy ôm lấy một khuôn mặt trái xoan hồng đỏ, dễ thương như bouppe, nhỏ nhắn đôi môi gọn gàng hình trái tim rất đều đặn với hai hàm răng trắng đều như ngà cùng hai lún đồng tiền duyên dáng nằm hai bên khóe miệng. Hai gò má phơn phớt màu con gái trinh nguyên nhô cao hai lưỡng quyền, nằm cân đối hai bên cái sống mũi tuy thấp nhưng gọn gàng, khôi ngô ; cặp mắt nhỏ, ươn ướt, sắc lẻm hai hàng mi cong vút nằm dưới hai hàng chân mày mỏng nét vắt ngang trên vầng trán thấp, chẳng khác gì hai sợi tơ trời long lanh sắc màu cầu vòng lấp lánh. Chị Lê không mập cũng chẳng ốm, không cao cũng chẳng thấp ; chị rất vừa người, cân đối và thon thả, hài hòa từ trên xuống dưới ; quả là một pho tượng Thần Vệ nữ được tạo hóa cùng thiên nhiên tạc nên từ máu thịt, từ tế bào của bố mẹ mà cụ thể chi li ra sao thì lát nữa, chúng ta sẽ được nghe miêu tả từng chi tiết trong cuộc ân ái, làm tình giữa chị và Lợi một lát nữa sẽ diễn biến một cách mê ly, đắm đuối, say sưa. Trước khi chị Lê vào Nam, Lợi một mình ngủ một phòng trên lầu và lúc chị vào đến nơi thì chị được bố mẹ nó sắp xếp ngủ chung phòng với nó vì nhà không còn phòng riêng nữa ; việc ở chung với một người chị ban đầu cứ nghĩ rằng đó là sự phiền toái của nó nhưng trái ngược lại là một niềm vui rất lớn vì dù sao đi nữa, có người bầu bạn mỗi đêm khỏi phải sợ ma, lại có người ở sẵn sàng gãi lưng, đấm bóp cho nó, có thêm con sen giắt mùng gấp mền giặt quần áo…..
Do vậy mà mười năm qua, tình cảm của chị Lê và Lợi hai chị em càng lúc càng thêm quấn quýt, gắn bó keo sơn chẳng khác hình với bóng, gió với mây…và chưa hề gợn một chút nào là tội lỗi, hoàn toàn trong sáng như bầu trời trong xanh không bao giờ điểm xuyết áng mây mưa đen tối, âm u nhưng từ sau cuộc tình với chị Tố Mỹ ( nay đã ra người thiên cổ) thì lại bắt đầu xảy ra chuyện. Không biết có phải ảnh hưởng do những mối tình ngang trái mà nó đã từng trãi hay không mà Lợi thỉnh thoảng cảm nhận được ánh mắt nó nhìn chị Lê là lạ làm sao ấy? Chả nhẽ mình lại có ý đồ không tốt và đang chuẩn bị một mưu đồ xấu xa, bậy bạ với chị, muốn cùng chị thực hiện những gì mà mình đã làm với chị Đông, chị Sương, chị Liên, cô Phụng, chị Mỹ hay sao? Lợi nhủ thầm và tự an ủi, giải tỏa tâm thần bằng cách nhiều lúc gạt phăng cái ý nghĩ manh nha trong đầu ấy. Chị Lê làm công nhân nhà máy đông lạnh hải sản Bà Rịa, chị thường xuyên làm ca đêm nên tối nào cũng vậy, chị cũng đều về khuya và hôm nào sớm lắm thì cũng chín giờ chị mới có mặt ở nhà ; do thói quen, Lợi cứ nằm thao thức mãi cho đến khi chị Lê về nó mới ngủ được. Một tối nọ về nhà, sau khi tắm xong, lên đến phòng, vì nhận thấy chiếc áo vải phin xanh mình đang mặc có vẻ chật nên chị Lê mở tủ lấy cái áo khác ( hai chị em để quần áo chung một cái tủ), tưởng rằng thằng em họ đã ngủ nên chị thản nhiên đứng bên giường và cởi áo ra để thay. Do chị đứng rất gần Lợi nên cặp mắt thao tháo của nó nhìn rõ được đến từng đường nét da thịt trắng ngần, thon thả đầy gợi cảm nơi phần trên thân thể chị Lê. Bất chợt, chị Lê bỗng phát giác ra là thằng em chị chưa ngủ và lại đang nằm trên giường săm soi nhìn mình, chị cài nhanh cúc áo rồi tắt đèn leo lên giường nhắm mắt lại cố dỗ giấc ngủ ; Lợi thì cảm thấy xấu hổ vô cùng vì chẳng may bị chị phát hiện ra đôi mắt tim đen của nó. Đêm hôm ấy, cả hai chị em đều không ai nói với ai một lời nào cả như mọi tối trước hai đứa vẫn thường nói chuyện, đùa giỡn với nhau vui vẻ trước khi ngủ nhưng chỉ cần qua ngày sau, con chị đi làm còn thằng em đi học bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho chúng quên hết mọi chuyện và quan hệ hai chị em vẫn lại bình thường, tự nhiên trở lại như xưa. Rồi sau đó, một chuyện khác lại xảy ra trước giờ cơm tối một ngày nọ…..
-Chị Lê, em ...vào được không ? - Tiếng Lợi bên ngoài cửa phòng
-À...ờ...vào đi!
Mở cửa phòng, Lợi ngồi xuống cạnh chị, nhìn hai cái má đỏ ửng của chị Lê , nó hoàn toàn không biết chị đang làm chuyện bí mật, kín đáo gì đến nỗi nó lên phòng, chị lại tỏ vẻ mắc cỡ, hồi hộp quá độ đến đỗi như vậy. Thấy nét mặt chị biến sắc hơi khang khác, nó hỏi :
- Chị làm gì vậy?
- Chị có làm gì đâu!
- Không có gì à ...thật không? Không làm gì thì lên phòng đóng cửa làm gì?
- Đã nói là không có gì mà. Sao cứ nghĩ xấu cho người tốt thế, chị có làm gì đâu!
- Chuyện gì mà lại tốt xấu ở đây?
Thấy thái độ chị Lê như vậy, Lợi càng sinh nghi nhưng thực tình nó chẳng biết nghi cái gì cả, tiện thể nó vô tình cầm cái gối tai bèo đặt gần đầu gối chị ; bất thình lình, hai bàn tay chị chụp giữ chặt lấy cái gối. Vậy là rõ ràng chị ta giấu cái gì đó dưới gối đây? Nó nhủ thầm, chợt thấy chị Lê luồn bàn tay phải rất nhanh xuống dưới gối nắm kín cái vật đó rồi thọc nhanh vào túi quần ; đương nhiên là nó không thể nào thấy rõ được cái mà người chị họ muốn giấu kín. Đấy chính là một lá thư do một người bạn trai làm cùng phân xưởng đông lạnh với chị gửi cho chị và suy cho cùng ra thì âu cũng là chuyện bình thường thôi bởi lẽ chị cũng đâu phải còn con nít nhưng do bản tính chị kín đáo, nhút nhát nên chị mới giấu đầu hở đuôi như vậy thôi. Thấy vậy, Lợi cũng chẳng muốn truy hỏi chị Lê làm gì cho mệt nhưng do bản tính hay đùa thích giỡn cả hai chị em đều có nên bất thình lình nó giật cái gối ra khỏi tay chị rồi đè chị xuống và cù vào hai bên eo chị, làm chị giật thót người vì nhột.
- Cái gì mà chị giấu em vậy hở?
- Bỏ ra...hihi...nhột quá ...bỏ ra không...hihi....thằng quỷ. Thôi, cho chị xin. Chuyện riêng của chị mà. Đừng tọc mạch nữa, mai chị dẫn đi ăn bánh hỏi chịu chưa?
Vẫn lì lợm, Lợi mò tiếp lên hai bên nách chị Lê làm chị phải nằm úp xuống giường để né tránh thằng em. Nằm đè lên chị, tay nó lại mò xuống eo chị.
- Thôi...á...hihi...nhột...bỏ ra không...thôi mà...chị thua...được chưa !
Thấy mặt chị đỏ gay và nước mắt trào ra vì cười, nó thả chị ra.Vừa thoát ra, chị Lê đã đè Lợi xuống đánh em tới tấp.Chụp hai tay chị, nó kéo chị ôm vào lòng...Đánh nó thêm mấy cái lấy lệ, chị cũng mềm ra trong tay thằng em ; ngước mặt lên chị thấy nó đang nhìn mình âu yếm với ánh mắt chẳng khác gì ánh mắt của những đôi tình nhân nhìn nhau, chị vội úp mặt vào ngực Lợi né tránh.
- Hư lắm đấy nhé...bữa nay dám chọc tui à ? Nhéo em một cái, chị Lê trách.
- Mới chút đã giận, hồi nhỏ chị chọc em bao nhiêu lần mà em có nói gì đâu .
- Thù dai quá há...h tính trả thù chị hả...?
- Uhm...phải trả thù chứ , chị đánh tui đau đến giờ nè!
- Xạo quá...đau chỗ nào đâu , ai biểu lì lợm chi ! Đánh chừng nào hết lì thì thôi .
- Giờ mà chị đánh tui nữa là...
- Sao..dám làm gì hả...tính làm...
Vừa nói chị Lê vừa ngước mặt lên thách thức em nhưng bất ngờ, môi chị và môi Lợi lại chạm vào nhau...Cả hai giật bắn người như có luồng điện chạy qua cơ thể.
Cả hai không biết đây có phải là cái mà người ta gọi là nụ hôn không (đương nhiên là Lợi biết) nhưng cả nó và chị đều nằm im bất động , không ai dám nhúc nhích ...
Đẩy em ra, chị quay đi xấu hổ ; Lợi cũng quay mặt sang ra sau, nó hoàn toàn không hề biết nó vừa cướp đi nụ hôn đầu tiên của chị họ mình...
- Lê ơi, Lợi ơi, xuống ăn cơm đi!
Tiếng chị Hai Hảo từ nhà dưới vọng lên làm hai chị em giật mình ngồi dậy, liếc nhau một cái rồi Lợi đứng dậy bước xuống lầu, một lúc sau chị Lê cũng xuống theo...
Cả bữa cơm , hai chị em cứ cắm cúi ăn không dám ngẩng lên nhìn nhau thêm lần nào và tối hôm đó, chị Lê bổng đổi ý xuống nhà dưới ngủ chung với chị Ba Hường lấy cớ người chị không được sạch sẽ và bắt đầu qua ngày hôm sau, hai chị em cứ tìm đủ mọi cách để tránh né nhau ; người này sợ sẽ bắt gặp người kia rồi lại xấu hổ ngượng ngùng không biết nói gì ...
Một buổi trưa đi học về, không thấy chị Lê đâu vì hôm ấy là ngày nghỉ của chị, Lợi hỏi thì chị Năm Hoàng nói là chị Lê bị triệu chứng đau ruột thừa đã vào nằm chờ xét nghiệm phẩu thuật tại bệnh viện Bà Rịa. Nó đòi vào thăm để chăm sóc cho chị ngay nhưng bố mẹ không cho vì dù sao nó vẫn còn nhỏ, biết gì mà nuôi một người bệnh phẩu thuật. Lợi buồn nẫu cả người và năm ngày liền, tối nào cũng như tối nào, nó cũng đều khóc sùi sụt như trời lâm râm mưa. Mãi cho đến bốn ngày sau nhằm ngày chủ nhật, nó mới hay tin là chị Hồng Lê qua xét nghiệm của bệnh viện không phải mổ ruột thừa nữa nhưng vẫn phải nằm tại khu ngoại đặc biệt để theo dõi riêng và nó mừng như lân gặp pháo vì được bố cho phép vào bệnh viện chăm sóc chị do mấy chị lớn trong nhà đều phải đi xuống rẫy ở Núi Nhọn. Ác thay, bởi ngày thứ hai có hai môn Tiếng Anh và Địa Lý kiểm tra một tiết nên Lợi phải học bài cho thuộc và mãi cho đến gần chín giờ tối, nó mới vào bệnh viện được nhưng lần này, thật chẳng hiểu sao tâm trạng nó lại cảm thấy bồi hồi, xao xuyến, bần thần một cách khác thường ; nó rất đỗi ngạc nhiên vì trước đây nó chưa hề vướng bận bởi cái tâm trạng này. Liệu có phải là do chuyện tình cờ xảy ra giữa nó và chị Lê mới chiều hôm trước đây không? Nó nhủ thầm, đương nhiên là nó không thể nào biết được rằng chị họ nó hiện giờ trong phòng bệnh cũng đang có tâm trạng giống hệt như nó. Hồi sáng này, chị Ba Hường vào thăm chị có nói là một lát chị Ba sẽ xuống rẫy và tối nay thằng út sẽ vào chăm sóc cho chị ; vậy là từ giây phút ấy cho đến khi trời chập choạng tối và sau đó là tối hẳn, cả người chị như là có nguyên cả bếp than hồng bừng cháy. Rõ ràng trái tim con người quả thật khó hiểu! Anh Khánh, người bạn trai làm cùng chổ với chị Hồng Lê mà chị vừa mới quen, tuy chưa vào thăm chị nhưng chị lại tuyệt đối không hề trông không hề đợi. Chị vừa rất mong được gặp thằng em họ chú bác dễ thương nhưng cũng chính chị lại vừa muốn cho nó đừng vào do vướng bận chuyện gì đó ; dường như là nơi đôi môi chị đâu đây vẫn hãy còn chạm khẽ vào đôi môi nhỏ nhắn của nó. Chị Lê đỏ cả mặt khi nhớ đến đấy, chị nằm suy nghĩ miên man trên giường trong phòng ngoại đặc biệt số 5 đến nỗi Lợi đã bước hẳn vào bên trong phòng, đứng sát bên chị mà chị vẫn không hề hay biết.
- Chị nghĩ gì mà như mất cả hồn vậy?
Chị Lê giựt mình, lúng túng ngồi dậy khi nhận ra thằng em còn Lợi thì có vẻ bình tĩnh hơn mở nắp gamen cháo đậu xanh nấu đường, bữa ăn tối của chị. Cầm lấy cái thìa từ tay nó rồi yên lặng khẽ múc từng thìa cháo ; từng hạt đậu bùi bùi lẫn lộn vị ngọt của đường phèn thơm thơm trong miệng phần nào giúp chị lấy lại được thái độ thản nhiên ngày nào. Chị vừa ăn vừa hỏi Lợi chuyện nhà rồi dần dần câu chuyện giữa hai chị em mới được mạch lạc, thông suốt hơn như ngày nào chưa xảy ra chuyện gì cả. Đợi chị mình ăn uống xong, Lợi mới vừa nói vừa gãi đầu :
- Chị Lê ơi, cho em xin lỗi chuyện hôm bữa. Em hổng có cố ý đâu.
“Trời, té ra anh chàng tưởng rằng mình giận anh chàng vì anh chàng cố tình làm như vậy kìa”. Chị Lê cười xòa, tuy thế mà mặt chị cũng hơi đỏ lên :
- Thì…chị có giận em đâu mà em phải…xin lỗi.
- Vậy hả? Nhưng mà chị phải để cho em đền mới được.
- Đền sao? Chị nhìn Lợi e thẹn.
- Thì..đấm lưng , gãi lưng , xoa bóp ...muốn chọn cái nào đây? Lợi cười đầy tinh quái.
- Toàn...tìm cách lợi dụng tui không hà – Chị Lê nhéo em mình một cái.
- Hihi....cứ nghĩ xấu cho người tốt...cởi áo ra đi..em xoa lưng cho-Vừa nói Lợi vừa đưa tay định kéo áo chị lên nhưng nàng đã vội vã giằng ra.
- Trời...lại tắt điện đi, bên ngoài người ta nhìn thấy thì sao?
- Thì...đấm lưng thôi mà sợ gì ! Bộ chị tính làm chuyện gì khác nữa hả? Lợi trêu chị.
- Xí , ai thèm...Nói bậy nghe…Chị đánh đòn bây giờ
Vừa tắt điện xong quay lại giường nhờ ánh sáng ngọn đèn hắt vào phòng từ ngoài hành lang, Lợi đã thấy chị Lê đang loay hoay cởi cái áo bệnh nhân màu xanh dương ra khỏi người nhưng vì vướng ống tay áo dài lượm thượm nên chị tỏ ra rất khó khăn. Nó vội tới giúp chị kéo cái áo ra khỏi cánh tay.Vừa vứt áo ra, chị đã vội vã xổ mền trùm kín mít lại làm Lợi mò mẫm mãi mà chả thấy lưng của chị đâu.
- Ơ...sao...trùm mền lại vậy...sao em đấm được?
- Thì ...thò tay vào đây – Chị Lê rụt rè.
- Trời...mệt ghê, tắt điện tối thui ai thấy gì đâu mà sờ ?
- Ko đấm thì thôi...càu nhàu hoài!
- Rồi..mò thì mò...nhưng nếu em mò lộn chỗ thì chị ráng chịu nha
Đánh em một cái, chị Lê úp mặt xuống gối cười ngượng ngùng, Lợi hoàn toàn không thể nào biết rằng chị đang muốn được nó mò lộn chỗ càng tốt .Kéo mền lên, nó đưa tay vòng qua hông chị rồi áp mạnh người mình vào lưng chị. Người chị run lên bần bật khi chưa gì mà thằng em họ đã áp chặt cơ thể vào lưng nàng, hành động mạnh bạo ấy làm chị vừa thấy sợ hãi nhưng cũng ko kém phần thích thú. Dù còn dè dặt nhưng chị cũng từ từ ép lưng mình vào người em trai để hai cơ thể có thể dính vào nhau nhiều hơn. Chị Lê đã cảm nhận thấy thân thể gầy guộc của em mình đang ép chặt vào lưng nàng, bên dưới bụng những ngón tay Lợi đang vần vần quanh lỗ rốn của chị làm chị vừa nhột lại vừa thích và để đỡ ngượng chị làm bộ né tránh.
- Sao...không xoa lưng đi mà cứ nghịch vậy?...Cứ cà cà ..nhột quá!
- Hihi...thì em đang xoa đây
- Xoa đâu?
- Thì em lấy người em xoa cho chị không thấy à ?
Giờ thì nàng biết...nãy giờ Vũ đang lợi dụng nàng , nhưng dù sao kiểu xoa lưng này cũng gây cho nàng nhiều thích thú hơn là dùng tay.
- Em...em …cởi áo ngực chị ra nghen?
- Còn giả vờ hỏi nữa ?- Nghe chị Lê nói vậy, Lợi biết chị không còn muốn chống cự gì nữa, nó vội mò tay lên lưng chị để tìm hai cái móc sắt cài hai sợi dây áo ngực nhưng mò mãi chẳng thấy đâu.
- Ủa...sao ko có chỗ nào mở hết vậy ?
- Hi hi...em cù lần quá ...ở trước chứ ko phải ở sau
- Ủa...ai mà biết
Vừa nói Lợi vừa khẽ khàng đưa tay ra mò mẫm trước ngực chị Lê và dù cho có sự cho phép của chị nhưng người nó vẫn run lẩy bẩy vì cứ nghĩ đến cận cảnh cặp vú của người chị họ mình sắp phơi bày ra trước mặt làm nó càng lúc càng bần thần, rạo rực cả người. Khẽ đặt tay lên hai bầu vú chị, nó rà rà khắp lớp áo ngực đầy hoa văn đang bao quanh hai bầu ngực chị, chưa gì mà làn da mềm mại láng mịn của vú chị đã làm cho máu dồn về dương vật nó dữ dội khiến “chổ đó” nó đang dần nhúc nhích.
- Sao..được không? – Chị Lê tỏ ra sốt ruột vì mãi mà thằng em họ vẫn chưa mở được áo lót của nàng.
- À...được rồi
Cái khuy áo mở ra, áo ngực chị Lê bung ra hai bên giải phóng cho cặp vú căng tròn của chị, giờ thì không còn gì vướng víu nữa ; tay Lợi đã có thể thoải mái vuốt ve khắp lưng nàng nhưng chị biết nó muốn được nhiều hơn vậy. Chị bắt đầu cảm thấy hơi thở của thằng em nặng dần sau gáy, từng ngón tay nó cứ di chuyển dần từ dưới rốn chị dần lên trên ; chẳng mấy chốc, hai bàn tay nó đã phủ lấy hai bầu vú chị.Càng lúc Lợi càng ôm xiết chị Lê chặt hơn, cái cảm giác được xoa bóp bầu ngực êm ái căng tròn của chị họ mình làm người nó căng cứng vì sướng ; vừa xoa nó càng ép chặc người mình vào lưng chị để kích thích sự hứng thú ở chị mình và nó đã làm được điều đó. Những tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng chị cùng với đó là hai cái núm vú nhỏ nhắn, hồng đỏ của chị cứ cương lên cứng dần trong tay nó. Cũng như chị Tố Mỹ, chị Lê cũng còn đang trải qua giai đoạn trưởng thành của người phụ nữ nên ngực chị khá cứng cáp và tròn trịa chứ không mềm và xệ xuống như những ngươi phụ nữ có chồng có con. Vì là lần đầu tiên được người khác xoa bóp ngực, chỉ vậy thôi cũng làm chị hứng tình dữ dội ; vừa uốn éo thân mình theo thằng em họ, chị vừa đưa tay lên áp vào tay Lợi đang xoa bóp trên ngực mình và xiết chặc vào thêm. Biết chị họ mình đã thực sự chìm vào khoái cảm, Lợi cũng ko muốn chờ đợi thêm nữa, nó tựa lưng vào vách phòng bệnh viện và nhẹ nhàng bế chị ngồi vào trong lòng. Chính nhờ tư thế ấy, hai chân chị mới có thể thoải mái di chuyển ; choàng ngược cả hai tay lên cổ Lợi, chị nhìn em âu yếm.
- Hư lắm đấy nhé...dám lợi dụng bóp vú chị hả?
- Uhm...tại chị đấy...cứ kích thích em làm em thèm ko chịu được
- Cái gì ...tại sao tại chị?
- Thì tại chị nãy giờ cứ ôm em cạ cạ...làm sao em chịu nổi...giờ phải bóp cho đỡ ghiền mới được.
- Nhưng sao mới học đến lớp Tám mà em có vẻ rành quá vậy?
Lợi không trả lời chị Lê mà cứ cúi đầu, áp miệng xuống và hôn ngấu nghiến lên bầu vú phải của chị một cách đầy thèm khát ; vừa mút chùn chụt , cái lưỡi ướt át của nó vừa quét ngang quét dọc lên cái núm vú chị làm chị phải liên tục uốn éo liên tục vì nhột, vì phấn khích. Giờ thì chị biết quan hệ tình dục không phải đơn thuần chỉ là người nam cầm dương vật đút vào âm đạo của nguoi phụ nữ để chọc ngoáy đến lúc xuất tinh nữa. Những gì mà Lợi đang thực hiện hành động khiến chị cảm thấy khoái lạc của thế gian chính là trên chiếc giường trong bệnh viện Bà Rịa này, trong vòng tay thằng em ; chị được ôm ấp nâng niu , được chăm sóc và trên tất cả là cái miệng ướt át của Lợi đang làm chị sướng đến phát điên. Mãi nghĩ ngợi, chị chợt phát hiện ra bàn tay của Lợi mò vào trong quần chị lúc nào không biết.
- Aahhh...làm gì vậy Lợi...ohhh...?
Càng lúc chị Lê càng cảm thấy Lợi hành động mạnh bạo hơn ,bàn tay đáng ghét của nó hết bóp vú giờ lại đang mò vào quần chị nắn bóp hai mông chị dữ dội.
- Uiiii daaa Lợi ơi...nhẹ thôi....đau chị ?
- Ahhh...nhẹ thôi em ơi...- Chị rên rỉ liên tục.
Vừa bóp, đôi môi Lợi vừa hôn ngâu nghiến hết lên cổ rồi lại bắt đầu tìm kiếm đôi môi chị Lê, một cứ điểm quan trọng của chị mà nãy giờ tưởng chừng như là nó đã quên nhưng lại không thể nào quên được. Gương mặt trái xoan trinh nữ xinh đẹp cùng đôi môi hình trái tim đều đặn của chị Lê cứ mãi miết vừa nghiêng qua nghiêng lại vừa cúi xuống để né tránh đôi môi thằng em. Chị vẫn còn nhận thức được đây chính là em họ của mình chứ hoàn toàn không phải anh Khánh và chị vẫn còn biết điều này là không được phép làm nhưng chính sự cấm cản, lén lút mới thực sự làm cho con người muốn khám phá, tò mò tìm hiểu vì sự hưng phấn khát khao. Chính vì vậy, không còn cách nào chống đỡ những pha tấn công dồn dập của thằng em, chị Lê đành xoay mặt qua phải rồi hơi ngửa lên, khe khẽ đón nhận lấy đôi môi Lợi, tay phải chị xoay ngược lại xiết chặt cổ Lợi lại và bắt đầu thả mình theo khoái cảm nhục dục.Vậy là nụ hôn môi đầu tiên của chị Lê và Lợi, hai chị em trao gửi cho nhau đánh dấu một mối tình loạn luân tội lỗi trong căn phòng bệnh nơi khoa ngoại đặc biệt của Bệnh viện Bà Rịa hoàn toàn không hề có ai hay ai biết ; từ gia đình, bố mẹ, chú thím, anh chị em, người thân, bạn bè…Hai chị em dần dần vượt qua rào cản định kiến của lễ giáo gia phong để đến với nhau trong nhân tình thế thái, để yêu nhau bất chấp tội lỗi loạn luân, bất chấp tất cả với bao nhiêu nỗi niềm say sưa, mê mệt tưởng chừng như chưa hề có trên cõi thế gian này. Chỉ trong giây phút thôi thì bao nhiêu ấn tượng về gia đình, bố mẹ, chú thím, anh chị em họ … và cả mối quan hệ chị em chú bác đã hoàn toàn sụp đổ, không còn tồn tại trong tâm trí cũng như đầu óc hai chị em. Thời gian và không gian tưởng chừng như lắng đọng lại đến tận cùng bất tận nơi đầu môi chót lưỡi chị Lê và Lợi. Về thời gian mà nói thì hai chị em lúc chẳng cần phải biết bây giờ là mấy giờ ; còn không gian cũng như ở những khoa khác, khoa ngoại đặc biệt thật là vắng vẻ vì đa số bệnh nhân đều đã được xuất viện từ hôm qua và số bác sỹ, y tá trực đêm chủ nhật chổ này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vả lại, hơn nữa mỗi phòng bệnh tại khoa chỉ bố trí mỗi bệnh nhân một phòng có cửa kiếng và tường đôi ngăn cách cho nên dù cho có khủng bố xảy ra trong phòng này thì những phòng khác cũng chưa chắc gì nghe thấy chứ đừng nói chi là một cuộc tình loạn luân lén lút, lẳng lặng và êm đềm như thế này. Đấy chính là vô tình ma đưa lối, quỷ đưa đường dẫn dắt chị Lê và Lợi, hai chị em chú bác ruột lạc bước vào chốn tình âm ty địa ngục u ám, mù mịt khói sương. Bất chợt Lợi dừng lại nhìn chị Lê và nói :
- Chị...chị ...chị ra nước nhiều quá rồi nè ...!
- Saooo...hả? Mở mắt ra, chị Lê nhìn Lợi không hiểu em mình đang định nói gì .
- Thì...cứ bóp...lung tung người ta...vậy...không ra sao được?
Nói đến đây, bất chợt chị im bặt, không nói thêm được lời nào nữa cả vì chị vừa mới tự phát hiện ra một vấn đề quá đỗi quan trọng không thể nào bỏ qua khiến cho cả khuôn mặt chị đỏ bừng chẳng khác gì gấc chín bởi lẽ lúc bấy giờ, chị mới biết là thằng em họ tuy mới có mười ba tuổi nhưng mà nãy giờ đã dám lần tay mò mẫm, sờ soạng nơi chổ quan trọng và kín đáo nhất trên thân thể chị. Bởi lẽ có như vậy thì nó mới biết là đũng quần trước của chị bị ươn ướt do thấm nước dịch nhờn sinh lý từ âm đạo chị tiết ra ; với thái độ ngượng ngùng, e thẹn chị Lê nhéo khẽ vào cánh tay Lợi.
- Nè, bữa nay hư quá đi nghe. Dám sờ…..người…..ta hả?
- Thì lâu lâu cho em sờ chút! Có mất mát…gì đâu – Ngưng một chập, Lợi lại nói – Chị Lê, chị xoay người lại đi, em nói này chút.
Dĩ nhiên là chị Lê không làm sao biết được là Lợi lại dám lừa mình, bởi lẽ giờ đây dù cho có Thiên lôi từ trên trời xuống dương trần dùng sét để ngăn cản nó không được xúc phạm đến chị Lê nữa cũng không thể nào mà thắng nổi nó ; nó nhủ thầm là phải làm sao chiếm đoạt cho bằng được chị họ của mình ngay trong đêm nay mới thôi và không thể nào tự dối lòng mình là nó đã chết mê chết mệt vì nhan sắc người chị chú bác ruột dân Quảng Trị. Do từ trước đến giờ trót mang nặng những năm mối tình với năm người đàn bà con gái nên Lợi thừa biết là chị Lê có cái gì mà thực sự là nó đang thiếu, đang cần cái đó, không thể nào không cần cho được ; khi ấy, chị đã hoàn toàn xoay hẳn người đối diện với thằng em họ và chẳng mấy chốc, hai chị em đã vòng tay ôm lấy nhau rồi từ từ dìu đỡ nhau nằm xuống tấm nệm phủ ấm chiếc giường bệnh trãi tấm drap trắng tinh. Cả người Lợi gần như phủ úp cả lên trên thân thể chị Lê, khuôn mặt nó kề sát khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của chị ; sau vài giây phút ngượng ngùng trốn tránh, đôi môi mọng đỏ như hoa hàm tiếu chị Lê lại rạo rực hé mở đón nhận lấy đôi môi khát khao của nó. Nước bọt của người này như là đang cuồn cuộn tuôn trào vào thẳng bên trong cổ họng người kia, hai chị em say sưa ngây ngất và cuồng loạn với nụ hôn mùi mẫn, ngọt ngào mà chúng đang đắm đuối trao cho nhau. “Có ai biết trong tro còn lửa”, xin lỗi được mạo muội lấy một câu trong bài thơ Bà má Hậu Giang của tác giả Tố Hữu để minh chứng cho cuộc tình của hai chị em chú bác ruột Hồng Lê và Hùng Lợi ; nơi bệnh viện trong đêm tối tưởng chừng như nguội lạnh, ướt át lại bất ngờ bùng cháy lên một ngọn lửa tình nóng bỏng tăng cao nhiệt độ lên đến hàng chục ngàn độ tưởng chừng như núi lửa Kilimanjaro trên đất Phù Tang đang phun trào dữ dội sau mấy mươi năm im hơi lặng tiếng. Vậy đây không thể nào là giả dối cho được mà chính là sự thực, Lợi hoàn toàn không phải nằm mơ mà là đang đối diện với thực tế sờ sờ trước mắt : nó đang cùng với người chị họ mà bấy lâu nay nó yêu thầm trộm nhớ yêu nhau, ân ái cùng nhau, một hành động mà bấy lâu nay nó cứ ngỡ rằng có mơ có mộng cũng không bao giờ thấy được. Hai chị em lúc đầu còn hôn nhau từng cái một nhưng càng lúc càng về sau, nụ hôn môi của hai đứa cứ mãi miết kéo dài ra mặc dù hơi thở cả hai cứ nặng nề, hổn hển. Bất cứ chuyện gì trên đời cũng vậy, lúc đầu đều chưa thạo chưa quen nhưng khi đã vào nếp rồi thì không còn gì đáng để mà phàn nàn cả ; chuyện tình chị Lê và Lợi cũng vậy, khi mới khởi điểm thì còn nhiều e ấp ngượng ngùng, đầy vụng về lúng túng lụp cha lụp chụp nhưng cùng với thời gian trôi qua lại thay thế vào đấy là sự quen dần, quen dần để thích nghi với hoàn cảnh mới của tình yêu trên thế gian rộng mở. Cách đây tròn 10 năm, lúc ấy chị Lê mười bốn tuổi còn Lợi mới lên bốn, thấy hai chị em quá thân mật khắng khít bên nhau nên người nhà cứ chọc ghẹo hai đứa bằng cách lấy tên cả hai ghép lại là Lê Lợi ; nào ngờ đêm nay cái tên Lê Lợi lại thực sự trở thành sợi dây tơ hồng vô hình đang trói buộc hai chị em vào với nhau thật chặt như bóng với hình, tựa mây và gió cứ mãi gần gũi, quấn quýt cận kề với từng nhịp đập bồi hồi của con tim, từng hơi thở hổn hển đứt quãng. Lợi háo hức, rạo rực hôn như mưa như gió lên khắp trán, mắt, mũi, má, môi người chị chú bác ; nó hôn lên cả vành tai chị rồi từ đấy lại hôn lần xuống cổ, xuống vai, xuống ngực chị. Cặp tình nhân cách xa lâu ngày trong phút giây tao ngộ cũng chưa chắc gì mà yêu nhau nồng nàn, mặn mà, keo sơn gắn bó như là hai chị em đây ! Chị Lê chợt oằn người lại, vừa run rẫy vừa e thẹn chống chọi, trốn tránh thằng em một cách chiếu lệ cho có khi một lần nữa nó cúi xuống ghé miệng ngậm lấy đầu núm vú phải của chị nút lấy nút để đồng thời bàn tay phải nó không quên lần lên nắn bóp bầu vú trái còn lại. Thật chẳng khác gì hai hòn hỏa diệm sơn đang dữ dội phun trào nham thạch, đôi gò bồng đào chị Lê nhô cao lên một màu trắng bạch nõn nà như bông bưởi đầu mùa lại không ngớt rung động, liên tục nâng lên hạ xuống theo nhịp thở gấp rút ; một mùi hương ngào ngạt, thơm tho lẫn lộn cùng mùi sữa tắm Dove với mùi dầu gội đầu bạc hà tỏa ra từ da từ thịt chị Lê mãi miết cứ len lỏi xộc vào tận trong khứu giác Lợi khiến cho đầu óc và tâm hồn nó luôn quay cuồng, chao đảo. Đương nhiên là nó đã quá quen thuộc với mùi hương đàn bà con gái (đã có năm mối tình rồi chứ bộ) thế nhưng nó vẫn còn cảm thấy rất là lạ lẫm khác thường bởi mùi hương đặc trưng chỉ có một không hai của chị Lê. Bao nhiêu đó thôi cộng với sự tiếp xúc vị giác giữa đầu lưỡi nó với đầu núm vú chị cũng đủ khiến cho máu trong người nó cứ muốn sôi lên sùng sục, chuyển động không ngừng với vô số dòng điện cường độ lên đến hàng ngàn kA cứ rần rật chạy từ dưới xương cùng, dọc theo sống lưng lên trung ương thần kinh rồi từ đây lan tỏa đi khắp châu thân và tứ chi. Chính vì vậy mà nó cảm thấy cả người nó như nổi lửa, nóng không thể nào chịu nổi và cái “chổ hiểm”trên người nó cứ mãi nhúc nhích, nhúc nhích. Lợi ngồi dậy, yên lặng lần tay cởi luồn chiếc áo thun xanh lợt sọc đen lên cổ rồi tròng qua khỏi đầu, lần lượt rút hai cánh tay ra khỏi hai ống tay áo, hết cánh tay phải rồi đến cánh tay trái ; khi vắt xong áo thun vừa cởi ra lên thành trên chiếc giường sắt bệnh viện thì hai bàn tay nó lại tiếp tục lần xuống kéo phermature chiếc quần tây cũ nó đang mặc, mở khuy nút và lần cởi tuột hai ống quần xuống đùi, đầu gối, hai giò cuối cùng là hai bàn chân. Thái độ, cử chỉ của Lợi lúc bấy giờ cũng như hành vi ứng xử nó đã và đang thực hiện cùng chị Lê thật quả là điềm đạm, từ tốn, chậm rãi cho nên tuy đôi lúc nó hơi quá mạnh dạn, táo bạo nhưng quả thật là không hề làm cho chị cảm thấy phiền lòng chút nào cả ; trái lại còn khiến chị tăng thêm lòng thương yêu, cảm phục, trân trọng nó do vậy mà chị không hề giấu giếm nó bất cứ chổ nào trên thân thể trinh nguyên, trong trắng của chị.
Tuy nhiên, khi thấy trên người thằng em lúc này chỉ còn mỗi chiếc quần đùi thun màu trắng xám, chị thực sự không khỏi có cảm giác lo lắng, sợ sệt một cách khác thường chẳng khác gì người mới vừa phạm tội đang sắp sửa bị đưa ra xét xử trước ánh sáng công lý. Lần thứ hai, Lợi cúi xuống và lần này nó tìm kiếm đầu núm vú trái mềm mại của chị Lê rồi vừa ngậm vừa nút nhè nhẹ tuy thực sự là chẳng hề có lấy một giọt sữa nào cả trong lúc đó thì bàn tay trái nó lại lần lên nắn bóp, sờ mó bầu vú phải người chị chú bác mà từ nãy đến giờ nó cứ nút mãi liếm miết rất ư là lâu. Chị Lê phản ứng lại thằng em một cách đồng tình và âu yếm bằng cách lần bàn tay phải mềm mại búp măng lên nhè nhẹ vày vò đầu tóc nó với cử chỉ thật trìu mến, đồng cảm. Vậy chắc chắn là không còn gì có thể chối cãi cho được bởi lẽ chị Lê và Lợi tuy là chị em họ nhưng lại đúng nhất trời sinh một cặp như cái tên Lê Lợi-một vị anh hùng dân tộc. Cũng may, tối nay là chủ nhật nên nãy giờ tuyệt nhiên không có bác sỹ hay y tá nào đi thăm bệnh cả chứ nếu không thì chuyện tình tội lỗi loạn luân của Lê Lợi trước sau gì cũng sẽ bị phát hiện bởi cánh cửa kính ra vào căn phòng bệnh số 5 khoa ngoại đặc biệt từ nãy đến giờ cứ đóng im ỉm khác thường. Giữa đêm khuya im lìm, không gian căn phòng càng lúc càng thêm tĩnh mịch và yên ắng, tạo điều kiện tốt cho cuộc tình giữa hai chị em thêm tiến triển một cách nồng nàn, sâu xa ; hai chị em lặng lẽ trao cho nhau trái tim cùng hơi thở, cùng xác thịt và cùng một hướng đi đó là nơi tình yêu thăng hoa thiên đường muôn màu ánh lên chói lọi hào quang rực rỡ. Tuy hai đứa hơn kém nhau những chín tuổi nhưng rõ ràng là sự chênh lệch tuổi tác từ nãy đến giờ hoàn toàn không làm giảm đi cường độ hưng phấn ái tình của hai đứa trái lại từng giây phút trôi qua càng làm cho men tình trong người cả hai thêm sôi bọt yêu đương….
Chợt chị Lê cảm thấy có vật gì đó cưng cứng tròn tròn đang đâm vào mông chị, giờ thì chị đã thực sự hiểu Lợi muốn cái gì ở nơi chị rồi và chị lại cảm thấy hồi hộp lo sợ, cảm giác tội lỗi lại lớn lên dần dần phát triển thành một khối u ác tính càng lúc càng tăng trưởng về mặt kích thước ngay bên trong cõi lòng chị.
-Á... !!!
Người chị giật bắn lên khi bất ngờ bàn tay thằng em luồn vào bên trong quần lót và cạ ngón tay vào khe âm đạo đã ướt nhẹp nước nhầy của chị. Sự bối rối chợt biến mất khi môi Lợi lại áp lên môi chị và hôn ngấu nghiến, vừa hôn nó lại vừa miết ngón tay lên khe mông , khe âm đạo đồng thời mân mê lớp lông mượt mà nơi chổ kín của chị. Rồi bất chợt, hai bàn tay nó chụp nắm lấy hai bên lưng chiếc quần vải xanh dương và sau đó kéo tuột xuống khỏi cặp đùi, cặp giò đến hai bàn chân chị một cách quá đỗi nhanh như điện xẹt mặc dù hoàn toàn không phải là hiếp dâm nhưng khi chị vừa mới nhận ra thì đã quá trễ.
- Đừng!!!
Chị Lê vội khép hai chân lại như một phản ứng thông thường của những người con gái e thẹn nhưng đôi tay cứng cáp gần như đã thành thạo của Lợi đã nhanh chóng tách hai đùi chị ra hai bên.Ánh mắt hoang dã của nó đang nhìn chằm chằm vào cái quần lót màu hồng hãy còn mới tinh mỏng manh che chắn trước âm đạo chị làm chị Lê hoảng sợ, chị vội đưa tay che chắn cửa mình lại và nói :
- Đừng Lợi...em làm chị sợ đấy...cởi vậy được rồi "
Nhìn ánh mắt e ngại của chị, Lợi lại càng thấy thích và hai tay nó lần đến nắm lấy hai bên lưng quần lót chị Lê rồi kéo xuống nhưng chị đã vội vã dằn lại không chịu thua nó. Đẩy tay chị ra và lại tiếp tục hành vi trên chợt nó khựng lại khi thấy hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má chị.
-Đừng...mà...chị sợ lắm Vũ ơi...."
Chị Lê thút thít, sụt sùi khóc như một đứa con nít đang run sợ trước một bà phù thủy đanh ác ; thấy không thể làm gì thêm, Lợi đành buông tay ra và nằm xuống hôn lên má chị , cậu nói :
- Đừng sợ...em ko làm chị đau đâu.
- Nhưng…mà…nhỡ …..- Chị Lê ngập ngừng, ấp úng không nói hết câu, hai gò má chị cứ đỏ bừng lên như gấc chín.
- Sao vậy chị? Nhỡ cái gì vậy chị?
Sự ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi ron hỏi ren của thằng em khiến chị lại càng thêm bối rối, lúng túng không biết phải trả lời làm sao đây cho nó hiểu nhưng cái dòng thật là lạ vì chị Lê càng im thin thít như thóc thì Lợi càng hỏi tới. Bổng nó vừa mới chợt hiểu ra chẳng khác gì ông Asimet ngày xưa tìm ra định luật lực đẩy ; nó cúi xuống vừa hôn lên mắt lên mũi chị vừa dỗ dành :
- Không sao đâu chị! Chị đừng sợ.
Sự vuốt ve, mơn trớn của Lợi cộng với từng lời ngon tiếng ngọt của nó có hiệu nghiệm rất mau chóng, quả thật là kinh nghiệm từng trãi qua năm mối tình (chị Đông, chị Sương, chị Liên, chị Mỹ, cô Phụng) thực sự giúp ích cho nó có đủ trình độ, nghị lực kiên cường trong việc chinh phục, chiếm đoạt chị Lê ; nó hiểu ra vấn đề ở đây là chị sợ …mang thai thì sẽ có nhiều rắc rối lớn mà chị và nó không sao giải quyết nổi. Lúc này, cặp giò chị Lê tuy liên tục co lên rồi duỗi ra để chống chế lại không cho thằng em họ cởi quần lót mình xuống nhưng chị đã hoàn toàn sai lầm bởi lẽ không hiểu làm sao chính cái việc co duỗi hai chân lên xuống lại quá dễ dàng giúp cho Lợi cởi chiếc quần lót của chị được thành công tốt đẹp. Khi mà chị Lê toàn thân đã hoàn toàn trần truồng rồi, tuyệt nhiên không còn một mảnh vải nào che thân kể cả nơi kín đáo quan trọng nhất của chị thì Lợi đang từ từ tuột lần tuột lần chiếc quần đùi của nó và chỉ lát sau, nó đã gọn gàng để quần lên phía đầu giường sắt lẫn lộn cùng với quần lót, áo ngực, quần áo bệnh viện, áo thun, quần tây…Giờ đây, chị Lê đoan chắc rằng chị không còn cách nào có thể ngăn cản hành vi của thằng em chú bác ruột được nữa ; vậy điều đó hoàn toàn đồng nghĩa với việc trọn vẹn hiến dâng chứ không phải là trốn tránh, chống chọi nữa. Chị nghĩ thầm âu cũng là số phận cả, phải chi chín năm trước chị đừng có vào miền Nam, phải chi chú thím Thạnh chị đừng xếp chị ở chung một phòng với Lợi…thì nay làm gì đến nỗi phải xảy ra cớ sự thế này, thôi đành chấp nhận vậy. Nhận thấy thằng em như đang muốn trèo lên người mình, chị thốt lên nhỏ nhẹ :
- Nè, nói trước là lát nữa nếu …nghe chị nói đau thì .…phải lấy ra…liền… nghe chưa?
Nghe chị Lê nói, Lợi vui sướng vô cùng như mở cờ trong bụng và do đó mà con cu nó cứ giựt giựt liên hồi, càng giựt càng dài ra, càng to hơn, càng cứng hơn ; hai chị em họ Nguyễn lúc bấy giờ đang sắp sửa cùng nhau làm “cái chuyện tày trời” bởi lẽ không hề có bất cứ ai hay biết để mà cấm đoán, ngăn cản. Tuy không dám sờ tới nhưng chị Lê cảm nhận được một điều hết sức rõ ràng là thằng em họ của chị tuy mới có mười ba tuổi mà dương vật phát triển quả là trên mức bình thường, còn hơn cả một thanh niên tuổi đôi mươi. Chẳng khác gì một con rắn mối, Lợi trườn người tới từ từ leo lên trên người chị Lê một cách hết sức thành thạo, rành rõi khiến cho chị chưa hết đỗi ngạc nhiên này đã chợt có nỗi ngạc nhiên khác và do Lợi nhỏ con, gầy guộc nên chị không thấy nặng nề gì cả ; chỉ có việc rõ ràng như ban ngày là chị biết rằng đầu khấc con cu nó đang mày mò tìm kiếm cửa mình chị để mà chui vào. Giống như là có một cây dùi rất cứng làm bằng sắt nung đỏ cứ mãi miết loay hoay nong dần, nong dần lỗ âm đạo chị hãy còn con gái bót chặt ; con cu Lợi chui vào chổ kín chị Lê tới đâu thì cảm giác đau đớn bên trong chị cứ mãi tăng dần lên tới đấy và không bao lâu sau, gần như toàn bộ dương vật thằng em đã nằm gọn lỏn bên trong âm đạo con chị. Lý ra ưu tiên này phải là dành cho người chồng tương lai sau này của chị Lê nhưng thật không ngờ là đêm nay, chị đã thừa nhận Lợi – em chú bác ruột là người đầu ấp tay gối trăm năm không quên của chị. Tuy rất đau đớn vì đây là lần đầu tiên giao hợp, khuôn mặt chị cứ nhăn lại với từng tiếng rên rỉ trinh nguyên đầu đời bật ra từ đôi môi mọng thắm như đóa hoa hàm tiếu ; hai bàn tay chị vòng lên không ngớt cào cấu, bấu víu vào hai bờ vai, vào vầng lưng gầy guộc của thằng em. Dường như chị làm như vậy là để tự giảm bớt nỗi niềm sung sướng, khoái lạc dâng tràn khắp châu thân và nếu để ý kỹ thì từ nãy đến giờ tuy đã lâu nhưng chị hoàn toàn không hề kêu đau mặc dù nước mắt chị cứ ràn rụa khôn thôi. Có lẽ chị khóc do hoàn cảnh, số phận phải vương vào chuyện loạn luân tội lỗi và cũng có lẽ là do chị quá vui sướng khi được yêu đương, ân ái cùng người em họ chú bác mà chị hết mực yêu thương, chìu chuộng ngay từ lúc nó còn nhỏ. Phải nói là đêm nay, chị Lê hoàn toàn không hề có cảm giác nuối tiếc khi cuộc đời con gái trinh nguyên trong trắng của chị hiến dâng trọn vẹn cho thằng em họ nhỏ hơn chị những chín tuổi đời.
Thật vậy, lúc này vài giọt máu trinh hồng hồng xen lẫn trong dịch nhầy tiết ra từ cửa mình chị đang dần nhỏ thấm xuống lớp drap trắng trãi giường bệnh và Lợi thì vẫn hùng dũng gác hai hòn dái tuy hơi xệ xuống nơi hai bên cửa mình chị. Nó liên tục vận sức nhấp nhỏm hai mông hết nâng lên rồi hạ xuống, cứ thế mãi miết đưa đẩy dương vật rút ra lại đút trở vào âm đạo chị ; vì đã trãi qua những năm mối tình (trong đó có cả cô giáo dạy Hóa lớn hơn nó những mười chín tuổi) cho nên thao tác của nó gần như đã đạt chuẩn, khá thành thạo rành rõi đến nỗi chị Lê nhiều lúc phải lấy làm ngạc nhiên vì chị không thể nào tin được là người đang làm tình với chị lại là một thằng bé mới có mười ba tuổi đang học lớp Tám. Do dịch nhầy nơi cửa mình chị Lê tiết ra nhiều nên hoàn toàn chẳng hề có chút khó khăn nào cho việc giao hợp giữa hai chị em Lê Lợi ; hai chị em toàn tâm toàn ý tự nguyện trao thân cho nhau, truyền tinh truyền giống cho nhau trong đêm khuya vắng vẻ nơi bệnh viện tĩnh mịch khi mà đồng hồ vừa điểm đúng mười hai giờ đêm. Gần mười lăm phút trôi qua, coi như là mọi ngóc ngách bí hiểm trên thân thể người chị họ Lợi đều đã thám hiểm và khám phá hết toàn bộ. Trong hơi thở nặng nhọc vì mệt mỏi khi gần kết thúc cuộc tình, nó hoàn toàn thả lỏng một cách hết sức thoải mái sau khi trút hết tất cả tinh dịch có trong người nó vào sâu tận tử cung chị ; dịch tinh của nó nhanh chóng hòa lẫn với dịch nhầy âm đạo chị Lê chảy xuống ròng ròng thành từng dòng nhơn nhớp, ướt át nơi hai bên đùi và bụng hai chị em. Hai chị em vừa thở hổn hển vừa trao cho nhau những nụ hôn môi thật âu yếm, thật tình tứ rồi từ tốn rời nhau ra sau một thời gian khoảng hai phút khoái ngất, rã rời, tan tác…
Sáng hôm sau đến trường học, tuy rất mệt nhưng Lợi thực sự cảm thấy thoải mái, yêu đời vô cùng ; nó mong sao cho thời gian qua mau để nhanh chóng hết buổi học nó sẽ được vào bệnh viện gặp gỡ người chị xinh đẹp. Ác thay con tạo trớ trêu, vì sao xui khiến hai chị em trở thành người tình của nhau lại bắt phải xa cách nhau nghìn trùng vạn dặm! Lúc trưa về đến nhà, nó thật sự ngỡ ngàng và đau thắt ruột thắt gan vì hay tin chị Lê đã xuất viện rồi xin phép chú thím trở về quê Quảng Trị. Vậy là chỉ còn trơ lại một mình Lợi với ký ức không hề phai nhòa trong tâm trí, đó là một câu chuyện tình thật đẹp trong đêm trường nơi bệnh viện ; tất cả đều nhanh chóng trở thành quá khứ. Quả thật đó là một câu chuyện tình không thể nào quên.
Hết
Kết thúc lúc 10h25’ ngày 23/03/2011 tại cơ quan
CON ĐƯỜNG HOA
Tác giả: Con Đường Hoa
E-mail: nhatanh02010***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Đã gọi “không thể nào quên” thì có nghĩa là luôn luôn nhớ mãi trong đầu óc, trong con tim, trong tâm hồn, nhớ đến tận từng chi tiết cụ thể tỉ mỉ ; cái mà Lợi- nhân vật chính của chúng ta- không sao quên được đó chính là một câu chuyện tình loạn luân tội lỗi cùng tấm thân trinh nguyên nõn nà, trắng muốt của một người chị họ chú bác ruột tên là Nguyễn Trịnh Hồng Lê. Ba chị Lê tên Hải, là anh cả trong gia đình và hiện tại, bác vẫn sống khỏe mạnh, an nhàn với vợ cùng bốn người con tại Quảng Trị ; còn chị Lê – con thứ hai của bác – do dạo ấy, kinh tế khó khăn nên bố mẹ gửi chị vào miền Nam sống với chú Thạnh từ năm chị mới có mười bốn tuổi, lúc đó Lợi vốn chỉ là một thằng bé vừa lên bốn tuổi. Chín năm trôi qua, thắm thoát Lợi đã là một thằng con trai tuổi mười ba học lớp Tám ( đã có năm mối tình làm vốn) còn chị Lê thì thêm trưởng thành, chín chắn với hai bốn mùa xuân sang mai đào nở rộ. Về nhan sắc chị thì phải nói là tuy không thể nào sánh với những cô gái con nhà giàu có nhưng thật mặn mà, không kém phần quyến rũ, mời gọi “bướm ong” dập dìu qua lại chốn đô hội xa hoa ; chị đẹp một cách đoan trang, thùy mị, sâu lắng chứ không thô thiển phơi bày. Mái tóc dài của chị chẳng khác nào áng mây bồng bềnh trên nền trời xanh thẳm, dài đến hơn nữa lưng, quả là êm ái, mượt mà, óng ả, mềm mại như nhung và lúc nào cũng đều được kẹp gọn lên bằng một chiếc kẹp làm bằng vỏ xà cừ. Mái tóc ấy ôm lấy một khuôn mặt trái xoan hồng đỏ, dễ thương như bouppe, nhỏ nhắn đôi môi gọn gàng hình trái tim rất đều đặn với hai hàm răng trắng đều như ngà cùng hai lún đồng tiền duyên dáng nằm hai bên khóe miệng. Hai gò má phơn phớt màu con gái trinh nguyên nhô cao hai lưỡng quyền, nằm cân đối hai bên cái sống mũi tuy thấp nhưng gọn gàng, khôi ngô ; cặp mắt nhỏ, ươn ướt, sắc lẻm hai hàng mi cong vút nằm dưới hai hàng chân mày mỏng nét vắt ngang trên vầng trán thấp, chẳng khác gì hai sợi tơ trời long lanh sắc màu cầu vòng lấp lánh. Chị Lê không mập cũng chẳng ốm, không cao cũng chẳng thấp ; chị rất vừa người, cân đối và thon thả, hài hòa từ trên xuống dưới ; quả là một pho tượng Thần Vệ nữ được tạo hóa cùng thiên nhiên tạc nên từ máu thịt, từ tế bào của bố mẹ mà cụ thể chi li ra sao thì lát nữa, chúng ta sẽ được nghe miêu tả từng chi tiết trong cuộc ân ái, làm tình giữa chị và Lợi một lát nữa sẽ diễn biến một cách mê ly, đắm đuối, say sưa. Trước khi chị Lê vào Nam, Lợi một mình ngủ một phòng trên lầu và lúc chị vào đến nơi thì chị được bố mẹ nó sắp xếp ngủ chung phòng với nó vì nhà không còn phòng riêng nữa ; việc ở chung với một người chị ban đầu cứ nghĩ rằng đó là sự phiền toái của nó nhưng trái ngược lại là một niềm vui rất lớn vì dù sao đi nữa, có người bầu bạn mỗi đêm khỏi phải sợ ma, lại có người ở sẵn sàng gãi lưng, đấm bóp cho nó, có thêm con sen giắt mùng gấp mền giặt quần áo…..
Do vậy mà mười năm qua, tình cảm của chị Lê và Lợi hai chị em càng lúc càng thêm quấn quýt, gắn bó keo sơn chẳng khác hình với bóng, gió với mây…và chưa hề gợn một chút nào là tội lỗi, hoàn toàn trong sáng như bầu trời trong xanh không bao giờ điểm xuyết áng mây mưa đen tối, âm u nhưng từ sau cuộc tình với chị Tố Mỹ ( nay đã ra người thiên cổ) thì lại bắt đầu xảy ra chuyện. Không biết có phải ảnh hưởng do những mối tình ngang trái mà nó đã từng trãi hay không mà Lợi thỉnh thoảng cảm nhận được ánh mắt nó nhìn chị Lê là lạ làm sao ấy? Chả nhẽ mình lại có ý đồ không tốt và đang chuẩn bị một mưu đồ xấu xa, bậy bạ với chị, muốn cùng chị thực hiện những gì mà mình đã làm với chị Đông, chị Sương, chị Liên, cô Phụng, chị Mỹ hay sao? Lợi nhủ thầm và tự an ủi, giải tỏa tâm thần bằng cách nhiều lúc gạt phăng cái ý nghĩ manh nha trong đầu ấy. Chị Lê làm công nhân nhà máy đông lạnh hải sản Bà Rịa, chị thường xuyên làm ca đêm nên tối nào cũng vậy, chị cũng đều về khuya và hôm nào sớm lắm thì cũng chín giờ chị mới có mặt ở nhà ; do thói quen, Lợi cứ nằm thao thức mãi cho đến khi chị Lê về nó mới ngủ được. Một tối nọ về nhà, sau khi tắm xong, lên đến phòng, vì nhận thấy chiếc áo vải phin xanh mình đang mặc có vẻ chật nên chị Lê mở tủ lấy cái áo khác ( hai chị em để quần áo chung một cái tủ), tưởng rằng thằng em họ đã ngủ nên chị thản nhiên đứng bên giường và cởi áo ra để thay. Do chị đứng rất gần Lợi nên cặp mắt thao tháo của nó nhìn rõ được đến từng đường nét da thịt trắng ngần, thon thả đầy gợi cảm nơi phần trên thân thể chị Lê. Bất chợt, chị Lê bỗng phát giác ra là thằng em chị chưa ngủ và lại đang nằm trên giường săm soi nhìn mình, chị cài nhanh cúc áo rồi tắt đèn leo lên giường nhắm mắt lại cố dỗ giấc ngủ ; Lợi thì cảm thấy xấu hổ vô cùng vì chẳng may bị chị phát hiện ra đôi mắt tim đen của nó. Đêm hôm ấy, cả hai chị em đều không ai nói với ai một lời nào cả như mọi tối trước hai đứa vẫn thường nói chuyện, đùa giỡn với nhau vui vẻ trước khi ngủ nhưng chỉ cần qua ngày sau, con chị đi làm còn thằng em đi học bao nhiêu đó thôi cũng đủ làm cho chúng quên hết mọi chuyện và quan hệ hai chị em vẫn lại bình thường, tự nhiên trở lại như xưa. Rồi sau đó, một chuyện khác lại xảy ra trước giờ cơm tối một ngày nọ…..
-Chị Lê, em ...vào được không ? - Tiếng Lợi bên ngoài cửa phòng
-À...ờ...vào đi!
Mở cửa phòng, Lợi ngồi xuống cạnh chị, nhìn hai cái má đỏ ửng của chị Lê , nó hoàn toàn không biết chị đang làm chuyện bí mật, kín đáo gì đến nỗi nó lên phòng, chị lại tỏ vẻ mắc cỡ, hồi hộp quá độ đến đỗi như vậy. Thấy nét mặt chị biến sắc hơi khang khác, nó hỏi :
- Chị làm gì vậy?
- Chị có làm gì đâu!
- Không có gì à ...thật không? Không làm gì thì lên phòng đóng cửa làm gì?
- Đã nói là không có gì mà. Sao cứ nghĩ xấu cho người tốt thế, chị có làm gì đâu!
- Chuyện gì mà lại tốt xấu ở đây?
Thấy thái độ chị Lê như vậy, Lợi càng sinh nghi nhưng thực tình nó chẳng biết nghi cái gì cả, tiện thể nó vô tình cầm cái gối tai bèo đặt gần đầu gối chị ; bất thình lình, hai bàn tay chị chụp giữ chặt lấy cái gối. Vậy là rõ ràng chị ta giấu cái gì đó dưới gối đây? Nó nhủ thầm, chợt thấy chị Lê luồn bàn tay phải rất nhanh xuống dưới gối nắm kín cái vật đó rồi thọc nhanh vào túi quần ; đương nhiên là nó không thể nào thấy rõ được cái mà người chị họ muốn giấu kín. Đấy chính là một lá thư do một người bạn trai làm cùng phân xưởng đông lạnh với chị gửi cho chị và suy cho cùng ra thì âu cũng là chuyện bình thường thôi bởi lẽ chị cũng đâu phải còn con nít nhưng do bản tính chị kín đáo, nhút nhát nên chị mới giấu đầu hở đuôi như vậy thôi. Thấy vậy, Lợi cũng chẳng muốn truy hỏi chị Lê làm gì cho mệt nhưng do bản tính hay đùa thích giỡn cả hai chị em đều có nên bất thình lình nó giật cái gối ra khỏi tay chị rồi đè chị xuống và cù vào hai bên eo chị, làm chị giật thót người vì nhột.
- Cái gì mà chị giấu em vậy hở?
- Bỏ ra...hihi...nhột quá ...bỏ ra không...hihi....thằng quỷ. Thôi, cho chị xin. Chuyện riêng của chị mà. Đừng tọc mạch nữa, mai chị dẫn đi ăn bánh hỏi chịu chưa?
Vẫn lì lợm, Lợi mò tiếp lên hai bên nách chị Lê làm chị phải nằm úp xuống giường để né tránh thằng em. Nằm đè lên chị, tay nó lại mò xuống eo chị.
- Thôi...á...hihi...nhột...bỏ ra không...thôi mà...chị thua...được chưa !
Thấy mặt chị đỏ gay và nước mắt trào ra vì cười, nó thả chị ra.Vừa thoát ra, chị Lê đã đè Lợi xuống đánh em tới tấp.Chụp hai tay chị, nó kéo chị ôm vào lòng...Đánh nó thêm mấy cái lấy lệ, chị cũng mềm ra trong tay thằng em ; ngước mặt lên chị thấy nó đang nhìn mình âu yếm với ánh mắt chẳng khác gì ánh mắt của những đôi tình nhân nhìn nhau, chị vội úp mặt vào ngực Lợi né tránh.
- Hư lắm đấy nhé...bữa nay dám chọc tui à ? Nhéo em một cái, chị Lê trách.
- Mới chút đã giận, hồi nhỏ chị chọc em bao nhiêu lần mà em có nói gì đâu .
- Thù dai quá há...h tính trả thù chị hả...?
- Uhm...phải trả thù chứ , chị đánh tui đau đến giờ nè!
- Xạo quá...đau chỗ nào đâu , ai biểu lì lợm chi ! Đánh chừng nào hết lì thì thôi .
- Giờ mà chị đánh tui nữa là...
- Sao..dám làm gì hả...tính làm...
Vừa nói chị Lê vừa ngước mặt lên thách thức em nhưng bất ngờ, môi chị và môi Lợi lại chạm vào nhau...Cả hai giật bắn người như có luồng điện chạy qua cơ thể.
Cả hai không biết đây có phải là cái mà người ta gọi là nụ hôn không (đương nhiên là Lợi biết) nhưng cả nó và chị đều nằm im bất động , không ai dám nhúc nhích ...
Đẩy em ra, chị quay đi xấu hổ ; Lợi cũng quay mặt sang ra sau, nó hoàn toàn không hề biết nó vừa cướp đi nụ hôn đầu tiên của chị họ mình...
- Lê ơi, Lợi ơi, xuống ăn cơm đi!
Tiếng chị Hai Hảo từ nhà dưới vọng lên làm hai chị em giật mình ngồi dậy, liếc nhau một cái rồi Lợi đứng dậy bước xuống lầu, một lúc sau chị Lê cũng xuống theo...
Cả bữa cơm , hai chị em cứ cắm cúi ăn không dám ngẩng lên nhìn nhau thêm lần nào và tối hôm đó, chị Lê bổng đổi ý xuống nhà dưới ngủ chung với chị Ba Hường lấy cớ người chị không được sạch sẽ và bắt đầu qua ngày hôm sau, hai chị em cứ tìm đủ mọi cách để tránh né nhau ; người này sợ sẽ bắt gặp người kia rồi lại xấu hổ ngượng ngùng không biết nói gì ...
Một buổi trưa đi học về, không thấy chị Lê đâu vì hôm ấy là ngày nghỉ của chị, Lợi hỏi thì chị Năm Hoàng nói là chị Lê bị triệu chứng đau ruột thừa đã vào nằm chờ xét nghiệm phẩu thuật tại bệnh viện Bà Rịa. Nó đòi vào thăm để chăm sóc cho chị ngay nhưng bố mẹ không cho vì dù sao nó vẫn còn nhỏ, biết gì mà nuôi một người bệnh phẩu thuật. Lợi buồn nẫu cả người và năm ngày liền, tối nào cũng như tối nào, nó cũng đều khóc sùi sụt như trời lâm râm mưa. Mãi cho đến bốn ngày sau nhằm ngày chủ nhật, nó mới hay tin là chị Hồng Lê qua xét nghiệm của bệnh viện không phải mổ ruột thừa nữa nhưng vẫn phải nằm tại khu ngoại đặc biệt để theo dõi riêng và nó mừng như lân gặp pháo vì được bố cho phép vào bệnh viện chăm sóc chị do mấy chị lớn trong nhà đều phải đi xuống rẫy ở Núi Nhọn. Ác thay, bởi ngày thứ hai có hai môn Tiếng Anh và Địa Lý kiểm tra một tiết nên Lợi phải học bài cho thuộc và mãi cho đến gần chín giờ tối, nó mới vào bệnh viện được nhưng lần này, thật chẳng hiểu sao tâm trạng nó lại cảm thấy bồi hồi, xao xuyến, bần thần một cách khác thường ; nó rất đỗi ngạc nhiên vì trước đây nó chưa hề vướng bận bởi cái tâm trạng này. Liệu có phải là do chuyện tình cờ xảy ra giữa nó và chị Lê mới chiều hôm trước đây không? Nó nhủ thầm, đương nhiên là nó không thể nào biết được rằng chị họ nó hiện giờ trong phòng bệnh cũng đang có tâm trạng giống hệt như nó. Hồi sáng này, chị Ba Hường vào thăm chị có nói là một lát chị Ba sẽ xuống rẫy và tối nay thằng út sẽ vào chăm sóc cho chị ; vậy là từ giây phút ấy cho đến khi trời chập choạng tối và sau đó là tối hẳn, cả người chị như là có nguyên cả bếp than hồng bừng cháy. Rõ ràng trái tim con người quả thật khó hiểu! Anh Khánh, người bạn trai làm cùng chổ với chị Hồng Lê mà chị vừa mới quen, tuy chưa vào thăm chị nhưng chị lại tuyệt đối không hề trông không hề đợi. Chị vừa rất mong được gặp thằng em họ chú bác dễ thương nhưng cũng chính chị lại vừa muốn cho nó đừng vào do vướng bận chuyện gì đó ; dường như là nơi đôi môi chị đâu đây vẫn hãy còn chạm khẽ vào đôi môi nhỏ nhắn của nó. Chị Lê đỏ cả mặt khi nhớ đến đấy, chị nằm suy nghĩ miên man trên giường trong phòng ngoại đặc biệt số 5 đến nỗi Lợi đã bước hẳn vào bên trong phòng, đứng sát bên chị mà chị vẫn không hề hay biết.
- Chị nghĩ gì mà như mất cả hồn vậy?
Chị Lê giựt mình, lúng túng ngồi dậy khi nhận ra thằng em còn Lợi thì có vẻ bình tĩnh hơn mở nắp gamen cháo đậu xanh nấu đường, bữa ăn tối của chị. Cầm lấy cái thìa từ tay nó rồi yên lặng khẽ múc từng thìa cháo ; từng hạt đậu bùi bùi lẫn lộn vị ngọt của đường phèn thơm thơm trong miệng phần nào giúp chị lấy lại được thái độ thản nhiên ngày nào. Chị vừa ăn vừa hỏi Lợi chuyện nhà rồi dần dần câu chuyện giữa hai chị em mới được mạch lạc, thông suốt hơn như ngày nào chưa xảy ra chuyện gì cả. Đợi chị mình ăn uống xong, Lợi mới vừa nói vừa gãi đầu :
- Chị Lê ơi, cho em xin lỗi chuyện hôm bữa. Em hổng có cố ý đâu.
“Trời, té ra anh chàng tưởng rằng mình giận anh chàng vì anh chàng cố tình làm như vậy kìa”. Chị Lê cười xòa, tuy thế mà mặt chị cũng hơi đỏ lên :
- Thì…chị có giận em đâu mà em phải…xin lỗi.
- Vậy hả? Nhưng mà chị phải để cho em đền mới được.
- Đền sao? Chị nhìn Lợi e thẹn.
- Thì..đấm lưng , gãi lưng , xoa bóp ...muốn chọn cái nào đây? Lợi cười đầy tinh quái.
- Toàn...tìm cách lợi dụng tui không hà – Chị Lê nhéo em mình một cái.
- Hihi....cứ nghĩ xấu cho người tốt...cởi áo ra đi..em xoa lưng cho-Vừa nói Lợi vừa đưa tay định kéo áo chị lên nhưng nàng đã vội vã giằng ra.
- Trời...lại tắt điện đi, bên ngoài người ta nhìn thấy thì sao?
- Thì...đấm lưng thôi mà sợ gì ! Bộ chị tính làm chuyện gì khác nữa hả? Lợi trêu chị.
- Xí , ai thèm...Nói bậy nghe…Chị đánh đòn bây giờ
Vừa tắt điện xong quay lại giường nhờ ánh sáng ngọn đèn hắt vào phòng từ ngoài hành lang, Lợi đã thấy chị Lê đang loay hoay cởi cái áo bệnh nhân màu xanh dương ra khỏi người nhưng vì vướng ống tay áo dài lượm thượm nên chị tỏ ra rất khó khăn. Nó vội tới giúp chị kéo cái áo ra khỏi cánh tay.Vừa vứt áo ra, chị đã vội vã xổ mền trùm kín mít lại làm Lợi mò mẫm mãi mà chả thấy lưng của chị đâu.
- Ơ...sao...trùm mền lại vậy...sao em đấm được?
- Thì ...thò tay vào đây – Chị Lê rụt rè.
- Trời...mệt ghê, tắt điện tối thui ai thấy gì đâu mà sờ ?
- Ko đấm thì thôi...càu nhàu hoài!
- Rồi..mò thì mò...nhưng nếu em mò lộn chỗ thì chị ráng chịu nha
Đánh em một cái, chị Lê úp mặt xuống gối cười ngượng ngùng, Lợi hoàn toàn không thể nào biết rằng chị đang muốn được nó mò lộn chỗ càng tốt .Kéo mền lên, nó đưa tay vòng qua hông chị rồi áp mạnh người mình vào lưng chị. Người chị run lên bần bật khi chưa gì mà thằng em họ đã áp chặt cơ thể vào lưng nàng, hành động mạnh bạo ấy làm chị vừa thấy sợ hãi nhưng cũng ko kém phần thích thú. Dù còn dè dặt nhưng chị cũng từ từ ép lưng mình vào người em trai để hai cơ thể có thể dính vào nhau nhiều hơn. Chị Lê đã cảm nhận thấy thân thể gầy guộc của em mình đang ép chặt vào lưng nàng, bên dưới bụng những ngón tay Lợi đang vần vần quanh lỗ rốn của chị làm chị vừa nhột lại vừa thích và để đỡ ngượng chị làm bộ né tránh.
- Sao...không xoa lưng đi mà cứ nghịch vậy?...Cứ cà cà ..nhột quá!
- Hihi...thì em đang xoa đây
- Xoa đâu?
- Thì em lấy người em xoa cho chị không thấy à ?
Giờ thì nàng biết...nãy giờ Vũ đang lợi dụng nàng , nhưng dù sao kiểu xoa lưng này cũng gây cho nàng nhiều thích thú hơn là dùng tay.
- Em...em …cởi áo ngực chị ra nghen?
- Còn giả vờ hỏi nữa ?- Nghe chị Lê nói vậy, Lợi biết chị không còn muốn chống cự gì nữa, nó vội mò tay lên lưng chị để tìm hai cái móc sắt cài hai sợi dây áo ngực nhưng mò mãi chẳng thấy đâu.
- Ủa...sao ko có chỗ nào mở hết vậy ?
- Hi hi...em cù lần quá ...ở trước chứ ko phải ở sau
- Ủa...ai mà biết
Vừa nói Lợi vừa khẽ khàng đưa tay ra mò mẫm trước ngực chị Lê và dù cho có sự cho phép của chị nhưng người nó vẫn run lẩy bẩy vì cứ nghĩ đến cận cảnh cặp vú của người chị họ mình sắp phơi bày ra trước mặt làm nó càng lúc càng bần thần, rạo rực cả người. Khẽ đặt tay lên hai bầu vú chị, nó rà rà khắp lớp áo ngực đầy hoa văn đang bao quanh hai bầu ngực chị, chưa gì mà làn da mềm mại láng mịn của vú chị đã làm cho máu dồn về dương vật nó dữ dội khiến “chổ đó” nó đang dần nhúc nhích.
- Sao..được không? – Chị Lê tỏ ra sốt ruột vì mãi mà thằng em họ vẫn chưa mở được áo lót của nàng.
- À...được rồi
Cái khuy áo mở ra, áo ngực chị Lê bung ra hai bên giải phóng cho cặp vú căng tròn của chị, giờ thì không còn gì vướng víu nữa ; tay Lợi đã có thể thoải mái vuốt ve khắp lưng nàng nhưng chị biết nó muốn được nhiều hơn vậy. Chị bắt đầu cảm thấy hơi thở của thằng em nặng dần sau gáy, từng ngón tay nó cứ di chuyển dần từ dưới rốn chị dần lên trên ; chẳng mấy chốc, hai bàn tay nó đã phủ lấy hai bầu vú chị.Càng lúc Lợi càng ôm xiết chị Lê chặt hơn, cái cảm giác được xoa bóp bầu ngực êm ái căng tròn của chị họ mình làm người nó căng cứng vì sướng ; vừa xoa nó càng ép chặc người mình vào lưng chị để kích thích sự hứng thú ở chị mình và nó đã làm được điều đó. Những tiếng rên khe khẽ phát ra từ cổ họng chị cùng với đó là hai cái núm vú nhỏ nhắn, hồng đỏ của chị cứ cương lên cứng dần trong tay nó. Cũng như chị Tố Mỹ, chị Lê cũng còn đang trải qua giai đoạn trưởng thành của người phụ nữ nên ngực chị khá cứng cáp và tròn trịa chứ không mềm và xệ xuống như những ngươi phụ nữ có chồng có con. Vì là lần đầu tiên được người khác xoa bóp ngực, chỉ vậy thôi cũng làm chị hứng tình dữ dội ; vừa uốn éo thân mình theo thằng em họ, chị vừa đưa tay lên áp vào tay Lợi đang xoa bóp trên ngực mình và xiết chặc vào thêm. Biết chị họ mình đã thực sự chìm vào khoái cảm, Lợi cũng ko muốn chờ đợi thêm nữa, nó tựa lưng vào vách phòng bệnh viện và nhẹ nhàng bế chị ngồi vào trong lòng. Chính nhờ tư thế ấy, hai chân chị mới có thể thoải mái di chuyển ; choàng ngược cả hai tay lên cổ Lợi, chị nhìn em âu yếm.
- Hư lắm đấy nhé...dám lợi dụng bóp vú chị hả?
- Uhm...tại chị đấy...cứ kích thích em làm em thèm ko chịu được
- Cái gì ...tại sao tại chị?
- Thì tại chị nãy giờ cứ ôm em cạ cạ...làm sao em chịu nổi...giờ phải bóp cho đỡ ghiền mới được.
- Nhưng sao mới học đến lớp Tám mà em có vẻ rành quá vậy?
Lợi không trả lời chị Lê mà cứ cúi đầu, áp miệng xuống và hôn ngấu nghiến lên bầu vú phải của chị một cách đầy thèm khát ; vừa mút chùn chụt , cái lưỡi ướt át của nó vừa quét ngang quét dọc lên cái núm vú chị làm chị phải liên tục uốn éo liên tục vì nhột, vì phấn khích. Giờ thì chị biết quan hệ tình dục không phải đơn thuần chỉ là người nam cầm dương vật đút vào âm đạo của nguoi phụ nữ để chọc ngoáy đến lúc xuất tinh nữa. Những gì mà Lợi đang thực hiện hành động khiến chị cảm thấy khoái lạc của thế gian chính là trên chiếc giường trong bệnh viện Bà Rịa này, trong vòng tay thằng em ; chị được ôm ấp nâng niu , được chăm sóc và trên tất cả là cái miệng ướt át của Lợi đang làm chị sướng đến phát điên. Mãi nghĩ ngợi, chị chợt phát hiện ra bàn tay của Lợi mò vào trong quần chị lúc nào không biết.
- Aahhh...làm gì vậy Lợi...ohhh...?
Càng lúc chị Lê càng cảm thấy Lợi hành động mạnh bạo hơn ,bàn tay đáng ghét của nó hết bóp vú giờ lại đang mò vào quần chị nắn bóp hai mông chị dữ dội.
- Uiiii daaa Lợi ơi...nhẹ thôi....đau chị ?
- Ahhh...nhẹ thôi em ơi...- Chị rên rỉ liên tục.
Vừa bóp, đôi môi Lợi vừa hôn ngâu nghiến hết lên cổ rồi lại bắt đầu tìm kiếm đôi môi chị Lê, một cứ điểm quan trọng của chị mà nãy giờ tưởng chừng như là nó đã quên nhưng lại không thể nào quên được. Gương mặt trái xoan trinh nữ xinh đẹp cùng đôi môi hình trái tim đều đặn của chị Lê cứ mãi miết vừa nghiêng qua nghiêng lại vừa cúi xuống để né tránh đôi môi thằng em. Chị vẫn còn nhận thức được đây chính là em họ của mình chứ hoàn toàn không phải anh Khánh và chị vẫn còn biết điều này là không được phép làm nhưng chính sự cấm cản, lén lút mới thực sự làm cho con người muốn khám phá, tò mò tìm hiểu vì sự hưng phấn khát khao. Chính vì vậy, không còn cách nào chống đỡ những pha tấn công dồn dập của thằng em, chị Lê đành xoay mặt qua phải rồi hơi ngửa lên, khe khẽ đón nhận lấy đôi môi Lợi, tay phải chị xoay ngược lại xiết chặt cổ Lợi lại và bắt đầu thả mình theo khoái cảm nhục dục.Vậy là nụ hôn môi đầu tiên của chị Lê và Lợi, hai chị em trao gửi cho nhau đánh dấu một mối tình loạn luân tội lỗi trong căn phòng bệnh nơi khoa ngoại đặc biệt của Bệnh viện Bà Rịa hoàn toàn không hề có ai hay ai biết ; từ gia đình, bố mẹ, chú thím, anh chị em, người thân, bạn bè…Hai chị em dần dần vượt qua rào cản định kiến của lễ giáo gia phong để đến với nhau trong nhân tình thế thái, để yêu nhau bất chấp tội lỗi loạn luân, bất chấp tất cả với bao nhiêu nỗi niềm say sưa, mê mệt tưởng chừng như chưa hề có trên cõi thế gian này. Chỉ trong giây phút thôi thì bao nhiêu ấn tượng về gia đình, bố mẹ, chú thím, anh chị em họ … và cả mối quan hệ chị em chú bác đã hoàn toàn sụp đổ, không còn tồn tại trong tâm trí cũng như đầu óc hai chị em. Thời gian và không gian tưởng chừng như lắng đọng lại đến tận cùng bất tận nơi đầu môi chót lưỡi chị Lê và Lợi. Về thời gian mà nói thì hai chị em lúc chẳng cần phải biết bây giờ là mấy giờ ; còn không gian cũng như ở những khoa khác, khoa ngoại đặc biệt thật là vắng vẻ vì đa số bệnh nhân đều đã được xuất viện từ hôm qua và số bác sỹ, y tá trực đêm chủ nhật chổ này chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vả lại, hơn nữa mỗi phòng bệnh tại khoa chỉ bố trí mỗi bệnh nhân một phòng có cửa kiếng và tường đôi ngăn cách cho nên dù cho có khủng bố xảy ra trong phòng này thì những phòng khác cũng chưa chắc gì nghe thấy chứ đừng nói chi là một cuộc tình loạn luân lén lút, lẳng lặng và êm đềm như thế này. Đấy chính là vô tình ma đưa lối, quỷ đưa đường dẫn dắt chị Lê và Lợi, hai chị em chú bác ruột lạc bước vào chốn tình âm ty địa ngục u ám, mù mịt khói sương. Bất chợt Lợi dừng lại nhìn chị Lê và nói :
- Chị...chị ...chị ra nước nhiều quá rồi nè ...!
- Saooo...hả? Mở mắt ra, chị Lê nhìn Lợi không hiểu em mình đang định nói gì .
- Thì...cứ bóp...lung tung người ta...vậy...không ra sao được?
Nói đến đây, bất chợt chị im bặt, không nói thêm được lời nào nữa cả vì chị vừa mới tự phát hiện ra một vấn đề quá đỗi quan trọng không thể nào bỏ qua khiến cho cả khuôn mặt chị đỏ bừng chẳng khác gì gấc chín bởi lẽ lúc bấy giờ, chị mới biết là thằng em họ tuy mới có mười ba tuổi nhưng mà nãy giờ đã dám lần tay mò mẫm, sờ soạng nơi chổ quan trọng và kín đáo nhất trên thân thể chị. Bởi lẽ có như vậy thì nó mới biết là đũng quần trước của chị bị ươn ướt do thấm nước dịch nhờn sinh lý từ âm đạo chị tiết ra ; với thái độ ngượng ngùng, e thẹn chị Lê nhéo khẽ vào cánh tay Lợi.
- Nè, bữa nay hư quá đi nghe. Dám sờ…..người…..ta hả?
- Thì lâu lâu cho em sờ chút! Có mất mát…gì đâu – Ngưng một chập, Lợi lại nói – Chị Lê, chị xoay người lại đi, em nói này chút.
Dĩ nhiên là chị Lê không làm sao biết được là Lợi lại dám lừa mình, bởi lẽ giờ đây dù cho có Thiên lôi từ trên trời xuống dương trần dùng sét để ngăn cản nó không được xúc phạm đến chị Lê nữa cũng không thể nào mà thắng nổi nó ; nó nhủ thầm là phải làm sao chiếm đoạt cho bằng được chị họ của mình ngay trong đêm nay mới thôi và không thể nào tự dối lòng mình là nó đã chết mê chết mệt vì nhan sắc người chị chú bác ruột dân Quảng Trị. Do từ trước đến giờ trót mang nặng những năm mối tình với năm người đàn bà con gái nên Lợi thừa biết là chị Lê có cái gì mà thực sự là nó đang thiếu, đang cần cái đó, không thể nào không cần cho được ; khi ấy, chị đã hoàn toàn xoay hẳn người đối diện với thằng em họ và chẳng mấy chốc, hai chị em đã vòng tay ôm lấy nhau rồi từ từ dìu đỡ nhau nằm xuống tấm nệm phủ ấm chiếc giường bệnh trãi tấm drap trắng tinh. Cả người Lợi gần như phủ úp cả lên trên thân thể chị Lê, khuôn mặt nó kề sát khuôn mặt trái xoan xinh đẹp của chị ; sau vài giây phút ngượng ngùng trốn tránh, đôi môi mọng đỏ như hoa hàm tiếu chị Lê lại rạo rực hé mở đón nhận lấy đôi môi khát khao của nó. Nước bọt của người này như là đang cuồn cuộn tuôn trào vào thẳng bên trong cổ họng người kia, hai chị em say sưa ngây ngất và cuồng loạn với nụ hôn mùi mẫn, ngọt ngào mà chúng đang đắm đuối trao cho nhau. “Có ai biết trong tro còn lửa”, xin lỗi được mạo muội lấy một câu trong bài thơ Bà má Hậu Giang của tác giả Tố Hữu để minh chứng cho cuộc tình của hai chị em chú bác ruột Hồng Lê và Hùng Lợi ; nơi bệnh viện trong đêm tối tưởng chừng như nguội lạnh, ướt át lại bất ngờ bùng cháy lên một ngọn lửa tình nóng bỏng tăng cao nhiệt độ lên đến hàng chục ngàn độ tưởng chừng như núi lửa Kilimanjaro trên đất Phù Tang đang phun trào dữ dội sau mấy mươi năm im hơi lặng tiếng. Vậy đây không thể nào là giả dối cho được mà chính là sự thực, Lợi hoàn toàn không phải nằm mơ mà là đang đối diện với thực tế sờ sờ trước mắt : nó đang cùng với người chị họ mà bấy lâu nay nó yêu thầm trộm nhớ yêu nhau, ân ái cùng nhau, một hành động mà bấy lâu nay nó cứ ngỡ rằng có mơ có mộng cũng không bao giờ thấy được. Hai chị em lúc đầu còn hôn nhau từng cái một nhưng càng lúc càng về sau, nụ hôn môi của hai đứa cứ mãi miết kéo dài ra mặc dù hơi thở cả hai cứ nặng nề, hổn hển. Bất cứ chuyện gì trên đời cũng vậy, lúc đầu đều chưa thạo chưa quen nhưng khi đã vào nếp rồi thì không còn gì đáng để mà phàn nàn cả ; chuyện tình chị Lê và Lợi cũng vậy, khi mới khởi điểm thì còn nhiều e ấp ngượng ngùng, đầy vụng về lúng túng lụp cha lụp chụp nhưng cùng với thời gian trôi qua lại thay thế vào đấy là sự quen dần, quen dần để thích nghi với hoàn cảnh mới của tình yêu trên thế gian rộng mở. Cách đây tròn 10 năm, lúc ấy chị Lê mười bốn tuổi còn Lợi mới lên bốn, thấy hai chị em quá thân mật khắng khít bên nhau nên người nhà cứ chọc ghẹo hai đứa bằng cách lấy tên cả hai ghép lại là Lê Lợi ; nào ngờ đêm nay cái tên Lê Lợi lại thực sự trở thành sợi dây tơ hồng vô hình đang trói buộc hai chị em vào với nhau thật chặt như bóng với hình, tựa mây và gió cứ mãi gần gũi, quấn quýt cận kề với từng nhịp đập bồi hồi của con tim, từng hơi thở hổn hển đứt quãng. Lợi háo hức, rạo rực hôn như mưa như gió lên khắp trán, mắt, mũi, má, môi người chị chú bác ; nó hôn lên cả vành tai chị rồi từ đấy lại hôn lần xuống cổ, xuống vai, xuống ngực chị. Cặp tình nhân cách xa lâu ngày trong phút giây tao ngộ cũng chưa chắc gì mà yêu nhau nồng nàn, mặn mà, keo sơn gắn bó như là hai chị em đây ! Chị Lê chợt oằn người lại, vừa run rẫy vừa e thẹn chống chọi, trốn tránh thằng em một cách chiếu lệ cho có khi một lần nữa nó cúi xuống ghé miệng ngậm lấy đầu núm vú phải của chị nút lấy nút để đồng thời bàn tay phải nó không quên lần lên nắn bóp bầu vú trái còn lại. Thật chẳng khác gì hai hòn hỏa diệm sơn đang dữ dội phun trào nham thạch, đôi gò bồng đào chị Lê nhô cao lên một màu trắng bạch nõn nà như bông bưởi đầu mùa lại không ngớt rung động, liên tục nâng lên hạ xuống theo nhịp thở gấp rút ; một mùi hương ngào ngạt, thơm tho lẫn lộn cùng mùi sữa tắm Dove với mùi dầu gội đầu bạc hà tỏa ra từ da từ thịt chị Lê mãi miết cứ len lỏi xộc vào tận trong khứu giác Lợi khiến cho đầu óc và tâm hồn nó luôn quay cuồng, chao đảo. Đương nhiên là nó đã quá quen thuộc với mùi hương đàn bà con gái (đã có năm mối tình rồi chứ bộ) thế nhưng nó vẫn còn cảm thấy rất là lạ lẫm khác thường bởi mùi hương đặc trưng chỉ có một không hai của chị Lê. Bao nhiêu đó thôi cộng với sự tiếp xúc vị giác giữa đầu lưỡi nó với đầu núm vú chị cũng đủ khiến cho máu trong người nó cứ muốn sôi lên sùng sục, chuyển động không ngừng với vô số dòng điện cường độ lên đến hàng ngàn kA cứ rần rật chạy từ dưới xương cùng, dọc theo sống lưng lên trung ương thần kinh rồi từ đây lan tỏa đi khắp châu thân và tứ chi. Chính vì vậy mà nó cảm thấy cả người nó như nổi lửa, nóng không thể nào chịu nổi và cái “chổ hiểm”trên người nó cứ mãi nhúc nhích, nhúc nhích. Lợi ngồi dậy, yên lặng lần tay cởi luồn chiếc áo thun xanh lợt sọc đen lên cổ rồi tròng qua khỏi đầu, lần lượt rút hai cánh tay ra khỏi hai ống tay áo, hết cánh tay phải rồi đến cánh tay trái ; khi vắt xong áo thun vừa cởi ra lên thành trên chiếc giường sắt bệnh viện thì hai bàn tay nó lại tiếp tục lần xuống kéo phermature chiếc quần tây cũ nó đang mặc, mở khuy nút và lần cởi tuột hai ống quần xuống đùi, đầu gối, hai giò cuối cùng là hai bàn chân. Thái độ, cử chỉ của Lợi lúc bấy giờ cũng như hành vi ứng xử nó đã và đang thực hiện cùng chị Lê thật quả là điềm đạm, từ tốn, chậm rãi cho nên tuy đôi lúc nó hơi quá mạnh dạn, táo bạo nhưng quả thật là không hề làm cho chị cảm thấy phiền lòng chút nào cả ; trái lại còn khiến chị tăng thêm lòng thương yêu, cảm phục, trân trọng nó do vậy mà chị không hề giấu giếm nó bất cứ chổ nào trên thân thể trinh nguyên, trong trắng của chị.
Tuy nhiên, khi thấy trên người thằng em lúc này chỉ còn mỗi chiếc quần đùi thun màu trắng xám, chị thực sự không khỏi có cảm giác lo lắng, sợ sệt một cách khác thường chẳng khác gì người mới vừa phạm tội đang sắp sửa bị đưa ra xét xử trước ánh sáng công lý. Lần thứ hai, Lợi cúi xuống và lần này nó tìm kiếm đầu núm vú trái mềm mại của chị Lê rồi vừa ngậm vừa nút nhè nhẹ tuy thực sự là chẳng hề có lấy một giọt sữa nào cả trong lúc đó thì bàn tay trái nó lại lần lên nắn bóp, sờ mó bầu vú phải người chị chú bác mà từ nãy đến giờ nó cứ nút mãi liếm miết rất ư là lâu. Chị Lê phản ứng lại thằng em một cách đồng tình và âu yếm bằng cách lần bàn tay phải mềm mại búp măng lên nhè nhẹ vày vò đầu tóc nó với cử chỉ thật trìu mến, đồng cảm. Vậy chắc chắn là không còn gì có thể chối cãi cho được bởi lẽ chị Lê và Lợi tuy là chị em họ nhưng lại đúng nhất trời sinh một cặp như cái tên Lê Lợi-một vị anh hùng dân tộc. Cũng may, tối nay là chủ nhật nên nãy giờ tuyệt nhiên không có bác sỹ hay y tá nào đi thăm bệnh cả chứ nếu không thì chuyện tình tội lỗi loạn luân của Lê Lợi trước sau gì cũng sẽ bị phát hiện bởi cánh cửa kính ra vào căn phòng bệnh số 5 khoa ngoại đặc biệt từ nãy đến giờ cứ đóng im ỉm khác thường. Giữa đêm khuya im lìm, không gian căn phòng càng lúc càng thêm tĩnh mịch và yên ắng, tạo điều kiện tốt cho cuộc tình giữa hai chị em thêm tiến triển một cách nồng nàn, sâu xa ; hai chị em lặng lẽ trao cho nhau trái tim cùng hơi thở, cùng xác thịt và cùng một hướng đi đó là nơi tình yêu thăng hoa thiên đường muôn màu ánh lên chói lọi hào quang rực rỡ. Tuy hai đứa hơn kém nhau những chín tuổi nhưng rõ ràng là sự chênh lệch tuổi tác từ nãy đến giờ hoàn toàn không làm giảm đi cường độ hưng phấn ái tình của hai đứa trái lại từng giây phút trôi qua càng làm cho men tình trong người cả hai thêm sôi bọt yêu đương….
Chợt chị Lê cảm thấy có vật gì đó cưng cứng tròn tròn đang đâm vào mông chị, giờ thì chị đã thực sự hiểu Lợi muốn cái gì ở nơi chị rồi và chị lại cảm thấy hồi hộp lo sợ, cảm giác tội lỗi lại lớn lên dần dần phát triển thành một khối u ác tính càng lúc càng tăng trưởng về mặt kích thước ngay bên trong cõi lòng chị.
-Á... !!!
Người chị giật bắn lên khi bất ngờ bàn tay thằng em luồn vào bên trong quần lót và cạ ngón tay vào khe âm đạo đã ướt nhẹp nước nhầy của chị. Sự bối rối chợt biến mất khi môi Lợi lại áp lên môi chị và hôn ngấu nghiến, vừa hôn nó lại vừa miết ngón tay lên khe mông , khe âm đạo đồng thời mân mê lớp lông mượt mà nơi chổ kín của chị. Rồi bất chợt, hai bàn tay nó chụp nắm lấy hai bên lưng chiếc quần vải xanh dương và sau đó kéo tuột xuống khỏi cặp đùi, cặp giò đến hai bàn chân chị một cách quá đỗi nhanh như điện xẹt mặc dù hoàn toàn không phải là hiếp dâm nhưng khi chị vừa mới nhận ra thì đã quá trễ.
- Đừng!!!
Chị Lê vội khép hai chân lại như một phản ứng thông thường của những người con gái e thẹn nhưng đôi tay cứng cáp gần như đã thành thạo của Lợi đã nhanh chóng tách hai đùi chị ra hai bên.Ánh mắt hoang dã của nó đang nhìn chằm chằm vào cái quần lót màu hồng hãy còn mới tinh mỏng manh che chắn trước âm đạo chị làm chị Lê hoảng sợ, chị vội đưa tay che chắn cửa mình lại và nói :
- Đừng Lợi...em làm chị sợ đấy...cởi vậy được rồi "
Nhìn ánh mắt e ngại của chị, Lợi lại càng thấy thích và hai tay nó lần đến nắm lấy hai bên lưng quần lót chị Lê rồi kéo xuống nhưng chị đã vội vã dằn lại không chịu thua nó. Đẩy tay chị ra và lại tiếp tục hành vi trên chợt nó khựng lại khi thấy hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má chị.
-Đừng...mà...chị sợ lắm Vũ ơi...."
Chị Lê thút thít, sụt sùi khóc như một đứa con nít đang run sợ trước một bà phù thủy đanh ác ; thấy không thể làm gì thêm, Lợi đành buông tay ra và nằm xuống hôn lên má chị , cậu nói :
- Đừng sợ...em ko làm chị đau đâu.
- Nhưng…mà…nhỡ …..- Chị Lê ngập ngừng, ấp úng không nói hết câu, hai gò má chị cứ đỏ bừng lên như gấc chín.
- Sao vậy chị? Nhỡ cái gì vậy chị?
Sự ngạc nhiên, ngơ ngác hỏi ron hỏi ren của thằng em khiến chị lại càng thêm bối rối, lúng túng không biết phải trả lời làm sao đây cho nó hiểu nhưng cái dòng thật là lạ vì chị Lê càng im thin thít như thóc thì Lợi càng hỏi tới. Bổng nó vừa mới chợt hiểu ra chẳng khác gì ông Asimet ngày xưa tìm ra định luật lực đẩy ; nó cúi xuống vừa hôn lên mắt lên mũi chị vừa dỗ dành :
- Không sao đâu chị! Chị đừng sợ.
Sự vuốt ve, mơn trớn của Lợi cộng với từng lời ngon tiếng ngọt của nó có hiệu nghiệm rất mau chóng, quả thật là kinh nghiệm từng trãi qua năm mối tình (chị Đông, chị Sương, chị Liên, chị Mỹ, cô Phụng) thực sự giúp ích cho nó có đủ trình độ, nghị lực kiên cường trong việc chinh phục, chiếm đoạt chị Lê ; nó hiểu ra vấn đề ở đây là chị sợ …mang thai thì sẽ có nhiều rắc rối lớn mà chị và nó không sao giải quyết nổi. Lúc này, cặp giò chị Lê tuy liên tục co lên rồi duỗi ra để chống chế lại không cho thằng em họ cởi quần lót mình xuống nhưng chị đã hoàn toàn sai lầm bởi lẽ không hiểu làm sao chính cái việc co duỗi hai chân lên xuống lại quá dễ dàng giúp cho Lợi cởi chiếc quần lót của chị được thành công tốt đẹp. Khi mà chị Lê toàn thân đã hoàn toàn trần truồng rồi, tuyệt nhiên không còn một mảnh vải nào che thân kể cả nơi kín đáo quan trọng nhất của chị thì Lợi đang từ từ tuột lần tuột lần chiếc quần đùi của nó và chỉ lát sau, nó đã gọn gàng để quần lên phía đầu giường sắt lẫn lộn cùng với quần lót, áo ngực, quần áo bệnh viện, áo thun, quần tây…Giờ đây, chị Lê đoan chắc rằng chị không còn cách nào có thể ngăn cản hành vi của thằng em chú bác ruột được nữa ; vậy điều đó hoàn toàn đồng nghĩa với việc trọn vẹn hiến dâng chứ không phải là trốn tránh, chống chọi nữa. Chị nghĩ thầm âu cũng là số phận cả, phải chi chín năm trước chị đừng có vào miền Nam, phải chi chú thím Thạnh chị đừng xếp chị ở chung một phòng với Lợi…thì nay làm gì đến nỗi phải xảy ra cớ sự thế này, thôi đành chấp nhận vậy. Nhận thấy thằng em như đang muốn trèo lên người mình, chị thốt lên nhỏ nhẹ :
- Nè, nói trước là lát nữa nếu …nghe chị nói đau thì .…phải lấy ra…liền… nghe chưa?
Nghe chị Lê nói, Lợi vui sướng vô cùng như mở cờ trong bụng và do đó mà con cu nó cứ giựt giựt liên hồi, càng giựt càng dài ra, càng to hơn, càng cứng hơn ; hai chị em họ Nguyễn lúc bấy giờ đang sắp sửa cùng nhau làm “cái chuyện tày trời” bởi lẽ không hề có bất cứ ai hay biết để mà cấm đoán, ngăn cản. Tuy không dám sờ tới nhưng chị Lê cảm nhận được một điều hết sức rõ ràng là thằng em họ của chị tuy mới có mười ba tuổi mà dương vật phát triển quả là trên mức bình thường, còn hơn cả một thanh niên tuổi đôi mươi. Chẳng khác gì một con rắn mối, Lợi trườn người tới từ từ leo lên trên người chị Lê một cách hết sức thành thạo, rành rõi khiến cho chị chưa hết đỗi ngạc nhiên này đã chợt có nỗi ngạc nhiên khác và do Lợi nhỏ con, gầy guộc nên chị không thấy nặng nề gì cả ; chỉ có việc rõ ràng như ban ngày là chị biết rằng đầu khấc con cu nó đang mày mò tìm kiếm cửa mình chị để mà chui vào. Giống như là có một cây dùi rất cứng làm bằng sắt nung đỏ cứ mãi miết loay hoay nong dần, nong dần lỗ âm đạo chị hãy còn con gái bót chặt ; con cu Lợi chui vào chổ kín chị Lê tới đâu thì cảm giác đau đớn bên trong chị cứ mãi tăng dần lên tới đấy và không bao lâu sau, gần như toàn bộ dương vật thằng em đã nằm gọn lỏn bên trong âm đạo con chị. Lý ra ưu tiên này phải là dành cho người chồng tương lai sau này của chị Lê nhưng thật không ngờ là đêm nay, chị đã thừa nhận Lợi – em chú bác ruột là người đầu ấp tay gối trăm năm không quên của chị. Tuy rất đau đớn vì đây là lần đầu tiên giao hợp, khuôn mặt chị cứ nhăn lại với từng tiếng rên rỉ trinh nguyên đầu đời bật ra từ đôi môi mọng thắm như đóa hoa hàm tiếu ; hai bàn tay chị vòng lên không ngớt cào cấu, bấu víu vào hai bờ vai, vào vầng lưng gầy guộc của thằng em. Dường như chị làm như vậy là để tự giảm bớt nỗi niềm sung sướng, khoái lạc dâng tràn khắp châu thân và nếu để ý kỹ thì từ nãy đến giờ tuy đã lâu nhưng chị hoàn toàn không hề kêu đau mặc dù nước mắt chị cứ ràn rụa khôn thôi. Có lẽ chị khóc do hoàn cảnh, số phận phải vương vào chuyện loạn luân tội lỗi và cũng có lẽ là do chị quá vui sướng khi được yêu đương, ân ái cùng người em họ chú bác mà chị hết mực yêu thương, chìu chuộng ngay từ lúc nó còn nhỏ. Phải nói là đêm nay, chị Lê hoàn toàn không hề có cảm giác nuối tiếc khi cuộc đời con gái trinh nguyên trong trắng của chị hiến dâng trọn vẹn cho thằng em họ nhỏ hơn chị những chín tuổi đời.
Thật vậy, lúc này vài giọt máu trinh hồng hồng xen lẫn trong dịch nhầy tiết ra từ cửa mình chị đang dần nhỏ thấm xuống lớp drap trắng trãi giường bệnh và Lợi thì vẫn hùng dũng gác hai hòn dái tuy hơi xệ xuống nơi hai bên cửa mình chị. Nó liên tục vận sức nhấp nhỏm hai mông hết nâng lên rồi hạ xuống, cứ thế mãi miết đưa đẩy dương vật rút ra lại đút trở vào âm đạo chị ; vì đã trãi qua những năm mối tình (trong đó có cả cô giáo dạy Hóa lớn hơn nó những mười chín tuổi) cho nên thao tác của nó gần như đã đạt chuẩn, khá thành thạo rành rõi đến nỗi chị Lê nhiều lúc phải lấy làm ngạc nhiên vì chị không thể nào tin được là người đang làm tình với chị lại là một thằng bé mới có mười ba tuổi đang học lớp Tám. Do dịch nhầy nơi cửa mình chị Lê tiết ra nhiều nên hoàn toàn chẳng hề có chút khó khăn nào cho việc giao hợp giữa hai chị em Lê Lợi ; hai chị em toàn tâm toàn ý tự nguyện trao thân cho nhau, truyền tinh truyền giống cho nhau trong đêm khuya vắng vẻ nơi bệnh viện tĩnh mịch khi mà đồng hồ vừa điểm đúng mười hai giờ đêm. Gần mười lăm phút trôi qua, coi như là mọi ngóc ngách bí hiểm trên thân thể người chị họ Lợi đều đã thám hiểm và khám phá hết toàn bộ. Trong hơi thở nặng nhọc vì mệt mỏi khi gần kết thúc cuộc tình, nó hoàn toàn thả lỏng một cách hết sức thoải mái sau khi trút hết tất cả tinh dịch có trong người nó vào sâu tận tử cung chị ; dịch tinh của nó nhanh chóng hòa lẫn với dịch nhầy âm đạo chị Lê chảy xuống ròng ròng thành từng dòng nhơn nhớp, ướt át nơi hai bên đùi và bụng hai chị em. Hai chị em vừa thở hổn hển vừa trao cho nhau những nụ hôn môi thật âu yếm, thật tình tứ rồi từ tốn rời nhau ra sau một thời gian khoảng hai phút khoái ngất, rã rời, tan tác…
Sáng hôm sau đến trường học, tuy rất mệt nhưng Lợi thực sự cảm thấy thoải mái, yêu đời vô cùng ; nó mong sao cho thời gian qua mau để nhanh chóng hết buổi học nó sẽ được vào bệnh viện gặp gỡ người chị xinh đẹp. Ác thay con tạo trớ trêu, vì sao xui khiến hai chị em trở thành người tình của nhau lại bắt phải xa cách nhau nghìn trùng vạn dặm! Lúc trưa về đến nhà, nó thật sự ngỡ ngàng và đau thắt ruột thắt gan vì hay tin chị Lê đã xuất viện rồi xin phép chú thím trở về quê Quảng Trị. Vậy là chỉ còn trơ lại một mình Lợi với ký ức không hề phai nhòa trong tâm trí, đó là một câu chuyện tình thật đẹp trong đêm trường nơi bệnh viện ; tất cả đều nhanh chóng trở thành quá khứ. Quả thật đó là một câu chuyện tình không thể nào quên.
Hết
Kết thúc lúc 10h25’ ngày 23/03/2011 tại cơ quan
CON ĐƯỜNG HOA