Congtu
04-25-2011, 03:07 AM
CHỊ HẢI
Tác giả: Con Đường Hoa
E-mail: nhatanh02010***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Thường thường, khi bị tai nạn, người ta thường chấp nhận với hoàn cảnh gián đoạn với cuộc đời, cắt đứt mọi quan hệ bạn bè để tự giam mình bên trong bốn bức tường cô độc ; thế nhưng đối với Lợi thì tai nạn của nó lại liên kết, gắn bó chặt chẽ thêm với một chuyện tình tội lỗi loạn luân thật nồng nàn, ngất ngây đến nỗi mỗi khi nhớ lại nó không khỏi bần thần, xao xuyến, bồi hồi và ngỡ ngàng, hoang mang. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, mái tóc ấy, nụ cười ấy cũng như thân hình, xác thịt ấy có lẽ là sẽ mãi mãi đi theo đặng mà ám ảnh nó suốt cả cuộc đời từ lúc bấy giờ trở về sau không có gì chối cãi được nữa. Ngày hôm qua đâu rồi để cho ngày hôm nay nó đành phải ngậm ngùi ôm ấp nỗi niềm nhung nhớ khôn nguôi ; đâu đây tưởng chừng như nó vẫn còn nghe thấy hơi thở bồi hồi, ngỡ ngàng cùng nhịp tim rộn ràng, e ấp của người tình thứ tám trinh trắng nguyên vẹn trong một đêm trừ thanh vắng trừ tịch. Số là vợ chồng dì Nguyệt –dì cả của nó có đến sáu người con ( trong đó, người con gái thứ hai tên Hoa sau này dan díu với Lợi - truyện chị Hoa) và cô gái áp út hai mươi hai tuổi tên Đào Minh Hải chính là cô người tình vừa đề cập ở trên đã khiến cho nó mất ăn mất ngủ có thể nói là gần cả tháng trời sau khi kết thúc ân ái với chị. Tuy bố mẹ ở Sài Gòn nhưng chị Hải đa phần lại sống và lớn lên trên vùng đất Đà Lạt, quê nội của chị ; từ lúc bắt đầu đi học mẫu giáo, lên học tiểu học rồi qua trung học đệ nhất cấp đến đệ nhị cấp giờ đây trở thành sinh viên Đại học, chị vẫn không thể nào rời xa được quê hương thành phố hoa thơ mộng, hảo huyền. Từ năm mười ba tuổi, sau khi ông nội qua qua đời, chị sống một thân một mình trong căn nhà nhỏ của người chú tọa lạc trên một ngọn đồi xung quanh là thảo nguyên trà mênh mông, bát ngát vì hai vợ chồng chú hùn tiền đi buôn đường dài với vài người bạn từ Bắc vào Nam các mặt hàng hải sản như cá, mực, tôm khô nhường quyền chủ nhà cho chị bấy lâu nay và lâu lâu mới trở về một lần. Lúc bấy giờ, Lợi đã học xong lớp Tám, vào kỳ nghỉ hè, được phép của bố mẹ, nó đón xe đò lên Đà Lạt chơi với chị Hải một tuần lễ ; do mấy năm trước chị Hải có về Bà Rịa chơi nên hai chị em không những từng biết nhau mà còn thân mật, quấn quýt với nhau chẳng khác gì đôi sam. Chị Hải đón Lợi ở bến xe rồi chở nó bằng xe Honda Dame của chị vào khoảng ba giờ chiều một ngày chủ nhật đẹp trời về nhà chị gần Thung lũng Tình yêu sau khoảng một tiếng dạo vòng vòng từ chợ Đà Lạt ra Hồ Xuân Hương, Dinh Decou, vườn hoa thành phố….Do cũng đang được nghỉ một tuần sau khi thi học phần nên chị Hải rất rãnh rỗi, không hề ngại ngần chi cả ; chẳng khác chi một người bảo mẫu, chị tỏ vẻ thành thật quan tâm chìu chuộng chăm sóc thằng em bạn dì quá mức tử tế. Mặc dù chị cũng có em trai út ở Sài Gòn nhưng có lẽ chắc chắn một điều là chị không thương không mến bằng Lợi đâu, bằng chứng là chị đi chợ mua thực phẩm về tự tay chị nấu những món ăn ngon lành như canh bắp cải giò heo, thịt vịt kho gừng, cá ngừ kho thơm…
Ngày nào cũng vậy, chị đều chở nó đi chơi tại các địa điểm danh lam thắng cảnh như thác Pren, thác Camly, thác Buso, chùa Thiên Phúc, dinh Bảo Đại…; không những thế, hai chị em còn chụp hình cùng nhau, uống café với nhau và chị còn mua cho nó những món quà lưu niệm như tòa tháp, khung ảnh…được làm bằng gỗ thông, tăm tre. Đó là vào ban ngày còn đêm xuống, đôi lúc hai chị em dạo chơi, rượt bắt nhau trong rừng gỗ sồi dưới ánh trăng vằng vặc sáng ; đến khi nào chán mới trở vào nhà vùi mình vào giấc ngủ ; do nhà chú chị Hải không được rộng rãi mấy, chỉ có phòng ngủ của chị Hải là duy nhất nên chị phải xếp Lợi ngủ chung với chị. Những đêm đầu tiên, quan hệ hai chị em vẫn ở mức bình thường nên chưa có chuyện gì là ầm ĩ cả mặc dầu vậy trong thâm tâm cả hai đứa đều có cảm giác hơi ngường ngượng vì dẫu sao chúng đã đang trong thời kỳ phát triển mạnh của lứa tuổi vị thành niên : chị đang học Đại học còn em tuy mới xong lớp Tám nhưng lại từng trãi qua bảy mối tình nên ít nhiều kiến thức về mối quan hệ nam nữ thọ thọ bất tương thân chúng cũng nhận thức nắm bắt được. Về nhan sắc, chị Hải dù không phải thuộc loại sắc nước hương trời nhưng nét thùy mị, duyên dáng, mặn mà của chị dễ dàng ăn đứt các cô gái khác cùng lứa tuổi. Vóc dáng chị nhỏ con và thấp nên mỗi lần đi chơi cùng Lợi, thiên hạ ai ai cũng đều ngộ nhận hai đứa là bạn bè với nhau chứ chẳng phải chị em ; tuy vậy thân thể chị vẫn phát triển cân đối hài hòa từ hai bàn chân nhỏ nhắn trắng muốt, cặp giò thon dài, cặp đùi no tròn lên đến vòng eo thon thả, gò ngực căng đầy nhưng không sồ sề, vầng lưng mềm mại và hai bờ vai đậm nét quyến rũ con gái xuân thì. Nét mặt chị hao hao tựa Đức Mẹ Maria hiền từ với vầng trán thấp, hai hàng chân mày mỏng nằm vắt ngang trên cặp mắt đen láy, long lanh nước hồ thu, cong vút hai hàng mi sắc lẻm như dao cau đến nỗi ai nhìn vào cũng đều phải chết mê chết mệt ; sống mũi chị nhỏ gọn nằm giữa hai gò má hơi cao và hai bên đôi môi xinh xắn, thắm mọng là hai lúm đồng tiền trông thật dễ thương. Chính cái nhan sắc này, chính cái thân thể này chỉ trong một đêm mưa dầm gió bấc đã kết tinh trở thành một mối tình loạn luân tuyệt đẹp khiến Lợi không thể nào quên cho được dù là bây giờ cũng như mãi mãi về sau. Một tuần ở Đà Lạt sao mà trôi qua nhanh thế, mới đây thôi mà Lợi đã phải sắp sửa chia tay chị Hải để trở về Bà Rịa nhưng một tai nạn bất cẩn xảy ra với nó và tai nạn này chính là cầu nối nhịp phụng loan cầm sắc cho hai chị em : một buổi chiều, nó dùng thang leo lên nóc nhà tắm để đóng lại một vài cái đinh dù cho mái tôn khỏi bị gió tốc lên ; khi trở xuống, chân phải nó vừa chạm đất là tụt xuống luôn một cái hố miệng tuy nhỏ nhưng sâu khoảng nữa mét bị lá cây phủ đầy và té ngồi sụm tại chổ. Nó nhấc chân lên vừa bước được một bước đã vội nhấc chân phải lên vì một cơn đau như xé tựa giằng không thể nào tả nổi đang rần rần lan khắp bàn chân nó khiến nó phải nhấc chân lên và nhảy lò cò cà nhắc, cà nhắc từng bước một với khuôn mặt nhăn nhó như tề thiên đại thánh.
Chị Hải nhanh chóng chở Lợi vào bệnh viện cấp cứu thì mới hay là nó bị rạn xương bàn chân, phải bó bột trong thời gian khoảng một tháng ; đương nhiên là chỉ một tiếng đồng hồ sau, nó được chị chở về nhà với bàn chân phải bó bột trắng toát và cây nạng sắt bốn chấu chị mua cho kẹp nách để thay thế chân đi. Chị Hải gọi điện thoại về nhà Lợi báo tin, xin gia đình dì dượng cứ an tâm để nó ở lại Đà Lạt cho chị chăm sóc vì bây giờ vẫn còn đang kỳ nghỉ hè, vả lại nếu đưa nó về thì cũng bất tiện nhiều thứ. Lợi tuy buồn nẫu ruột vì cái chân nhưng trong lòng nó cũng rất vui bởi bỗng dưng nó lại có thêm nhiều thời gian để gần gũi chị Hải, người chị họ bạn dì ruột mà nó luôn quý mến, thương yêu. Do đã hết thời gian nghỉ nên chị Hải vào buổi sáng phải đến trường Đại học Sư phạm Đà Lạt để tiếp tục học tập phân môn mới và chỉ có Lợi nằm chèo queo một mình ở nhà trên chiếc võng xếp đung đưa. Thời gian còn lại trong ngày, chị Hải chẳng đi đâu cả, chẳng khác gì một cô hộ lý, chị thật chịu khó chăm sóc thằng em bị tai nạn từng ly từng tý một, ngay cả đến việc tắm rửa, thay quần áo cho nó chứ đừng nói chi đến việc ăn uống, giặt giũ…Đôi khi thấy nó có vẻ buồn chán, chị mở nhạc cho nó nghe rồi dìu đỡ nó đi một vòng ra cửa cho nó ngắm trời nhìn đất một lát rồi lại trở vào ; giờ đây, buổi tối trước khi ngủ, chị Hải tự đặt thêm cho mình một việc nữa đó là nắn bóp hai chân thằng em cho máu khỏi bị tụ lại do ít cử động. Trên đời này, việc gì cũng vậy, riết rồi thành quen, không có không chịu được, tối nào cũng vậy, lúc lên giường là Lợi cứ phải chờ cho chị nắn bóp hai bàn chân xong rồi thì mới ngủ được và một lần nọ, tự dưng nó bỗng có ý nghĩ là muốn sờ nắn lấy bàn chân chị Hải vì nó thấy bàn chân chị tuy nhỏ nhưng thật thon thả, trắng ngần như bông tuyết, nó đã hành động thực sự. Chị Hải đã xê dịch bàn chân ra tỏ ý không bằng lòng nhưng sợ thằng em buồn, vả lại chị nghĩ việc ấy cũng chẳng có gì là nghiêm trọng nên chị lại để yên bàn chân cho những ngón tay Lợi sờ mó một cách vô thức mặc dù trong thâm tâm chị vẫn cảm thấy ngường ngượng làm sao ấy? Cứ vậy, mỗi đêm, khi nắn bóp chân nó, chị lại dành cho nó những phút giây thư giãn thoải mái với làn da mịn màng như lụa tựa nhung nơi hai bàn chân chị vì dầu sao đi nữa, chị cũng đã cảm thấy quen thuộc và dễ chịu, gần như không có là không chịu được thì phải? Đôi lúc, ăn quen được đằng chân lân đằng đầu, bàn tay nó sờ lên đến cả đầu gối, cả đùi chị nhưng chị vẫn lặng thinh, nhìn nó cười cười trong khi hai gò má chị cứ đỏ hây hây như trái gấc trên cành vừa chín tới. Không thể nào dối lòng được nữa, ngày qua ngày, đêm nối đêm, do những va chạm gần gũi với chị Hải ( ngoài việc nắn bóp, sờ soạng chân của nhau, đêm đang ngủ nếu mưa lớn đổ trút xuống là hai chị em cứ ôm chặt lấy nhau cho đỡ lạnh, bớt sợ ), Lợi đành phải thừa nhận là nó đã trót lỡ…yêu thầm chị lúc nào cũng chẳng hề hay biết ; vì cứ nằm mãi một chổ nên tư tưởng nó cứ lệch lạc, hết suy đông lại nghĩ tây, nó thầm nhớ lại những mối tình giữa nó với chị Đông, chị Sương, chị Liên, cô Phụng, chị Mỹ, chị Lê, cô Minh Trí rồi nó ước ao gì nó được ân ái, làm tình với chị Hải. Có lẽ số kiếp nó là hào hoa chăng mà nó ước gì cứ được nấy nhưng lần này, lúc chị Hải ngã vào vòng tay nó thì nó cũng chưa hết nỗi bàng hoàng, ngỡ ngàng vì không sao lường trước được. Hai mươi tám ngày sau, vui mừng tột độ quá đỗi vì Lợi được cắt bột và tuy vẫn còn đi khập khiểng nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn là cứ phải nằm một chổ trên cái võng tòn ten gần suốt cả ngày.
Vì đầu óc phải để vào bài vở nên chị Hải không thể nào nhận ra được diễn biến tâm trạng thay đổi nơi thằng em họ và vì vậy, chị không đề phòng chi cả, chị vẫn đối xử với nó một cách chân tình bình thường như ngày nào. Tối thứ bảy, có thời gian rãnh rỗi vì ngày mai là chủ nhật không phải đi học, chị Hải dẫn Lợi ra rừng sồi dạo mát. Vầng trăng không tỏa sáng cho mấy nhưng hai chị em vẫn nhìn rõ từng lối đi trên con đường mòn trong rừng. Mùi trái sồi non thơm nhẹ thoang thoảng trong gió vẫn không thể nào át nổi mùi da thịt, mùi thơm xà bông Dove, mùi hương chanh lan tỏa từ thân thể, từ mái tóc chị Hải khiến cho Lợi càng lúc càng thấy chao đảo, ngất ngây. Nó lặng yên đi bên cạnh chị, tuy nghe chị nói chuyện nhưng trái tim và đầu óc nó cứ mãi nghĩ ngợi về chị ; bất chợt, một con sóc từ trong bụi rậm bị động chay vụt ra khiến chị Hải giật mình, ôm chặt lấy nó ( tính chị rất nhát, hay sợ bóng gió hão huyền ). Tuy cũng sợ sệt không kém gì chị nhưng nó nhanh chóng nhận ra đây chính là thời cơ tốt nhất cho nó được dịp tỏ tình với chị ; nó vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng mềm mại của chị rồi hổn hển áp đôi môi mình vào đôi môi nhỏ nhắn, mọng thắm như đóa hoa hàm tiếu của chị. Hoảng hồn, chị Hải ú ớ nói không thành tiếng vì miệng chị bị miệng thằng em khóa chặt, chị lắc đầu quầy quậy tỏ vẻ không đồng ý và vùng vẫy chống đối kịch liệt.
-Đừng …em. Không nên…mà. Tội lỗi lắm. Người ta thấy…thì chết – Vừa thoát khỏi đôi môi Lợi, chị Hải hổn hển nói.
Trong lúc đang nghĩ đến nước cuối cùng đó là dùng sức để cưỡng hiếp chị Hải vì thấy chị phản ứng quyết liệt, nghe chị nói thế lập tức Lợi xìu xuống ngay, cơn lửa lòng của nó như là vừa mới bị một trận mưa dập tắt. Chị Hải nói đúng! Nó làm như thế rất có tội vì nó và chị không phải người dưng mà là hai chị em bạn dì ruột thân thích về đằng ngoại. Nó buông chị ra, cúi mặt lúng túng :
-Em… xin lỗi chị. Chị đừng giận…em nghe.
Chị Hải có vẻ giận ra mặt, làm thinh bỏ đi một nước về nhà ; Lợi lầm lũi bước theo chị.
-Chị Hải! Chị nói gì đi chị. Chị tha lỗi…cho em
Đêm hôm ấy, chị Hải không nằm trong phòng cùng với nó nữa mà bỏ ra võng nằm trùm mền ngủ kín mít còn nó một mình gậm nhấm nỗi ân hận lỡ làng, nó sợ nhất là chị báo lại cho gia đình nó biết lỗi lầm của nó thì khi ấy nó chỉ còn nước chết mà thôi chứ không còn trông mong chi nữa. Nó muốn ra xin lỗi chị nữa nhưng thấy chị không nói gì nên nó không dám, cứ nằm trằn trọc mãi cho đến khuya mới chìm vào giấc ngủ mỏi mệt. Sáng hôm sau, làm xong bữa ăn sáng cho thằng em như mọi sáng trong khi nó vẫn còn đang ngủ, chị Hải đến trường và do lúc này, khi tâm trạng đã dịu lại, chị thấy rằng tối qua chị cũng có phần hơi quá với nó ở chổ cách xử sự của chị. Chị thầm nghĩ rằng chắc thằng em họ gì thì gì đi nữa cũng chưa bao giờ là hạng người như vậy đâu ; chẳng qua vì nông nổi, bức xúc bất ngờ nên nó mới có hành vi đốn mạt trên, dẫu sao đi nữa thì nó cũng đã đang dậy thì và cũng đã lớn cho nên giống như người lớn, nó biết thế nào là ham muốn, đòi hỏi. Chắc là nó đang bị ức chế, kìm nén cần phải giải tỏa chăng? Nhớ lại lúc tối qua cái cảm giác vòng tay nó ôm chặt lấy thân thể chị, đôi môi nó áp chặt lấy đôi môi chị, chị Hải dù muốn dù không cũng không thể nào tự tránh khỏi cảm giác bồi hồi, xao xuyến do sự đụng chạm xác thịt nam nữ mà có. Chị mong sao cho chóng hết buổi học để chị được mau trở về nhà mà thân thiện lại với nó, không thôi nó cứ tưởng là chị mãi giận nó thì hỏng. Mười một giờ, khi chuông tan học vừa reo, lập tức chị chạy như bay ra khỏi lớp đến nhà xe lấy xe phóng nhanh về nhà ; khi xe vừa ngừng ngay cổng, chị như một cơn lốc ào vào và gọi lớn :
-Lợi….Lợi….Em đâu rồi?
Lúc ấy, Lợi đang uống nước ở dưới bếp, nghe tiếng chị Hải gọi, nó vui mừng bước nhanh ra dù chân phải vẫn còn hơi đau. Vừa thấy Lợi ở gần ngưỡng cửa bếp, chị ôm chầm lấy nó, rối rít :
- Em đừng…buồn nghe.Chị …không giận…em nữa đâu.
Nghe chị nói như vậy, Lợi mừng rỡ vô cùng, vậy là tình cảm hai chị em chỉ sau hơn mười hai tiếng đồng hồ bị cấm vận nay đã bình thường hóa trở lại. Chỉ nói được mấy tiếng, chị Hải yên lặng rồi bỗng nhiên chị hôn lên gò má em mình mấy cái khiến thằng em hết sức ngạc nhiên quá đỗi ; tuyệt nhiên nó không biết phải ứng xử với chị mình như thế nào cả, chỉ thụ động đón nhận từng nụ hôn do bà chị họ quý hóa ban tặng cho. Suốt cả ngày hôm ấy, nó như thể là đang sống trên cõi thiên đường đầy mộng mơ hoa thơm cỏ lạ bên cạnh thiên thần ; thực tình là nó không biết phải suy nghĩ, phải nhận định và kết luận như thế nào đây về người chị bà con bạn dì cho đúng vì theo như dân gian thường nói “cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo”, liệu miệng chị nói như vậy rồi thâm tâm chị có giống như vậy hay không? Tuy thế, dù gì đi nữa thì nó cũng đủ thấy bồn chồn, ngây ngất quá đỗi khi được chị Hải hôn còn chị, lẽ đương nhiên chẳng qua là chị không muốn thằng em cảm thấy bản thân mình không bị tổn thương mà thôi chứ chị hoàn toàn không phải hạng gái dâm loàn trắc nết. Chị chỉ muốn sử dụng đôi môi của mình để thay cho lời xoa dịu Lợi giảm bớt giải tỏa căng thẳng tâm sinh lý mà thôi. Ấy vậy mà gần cả ngày hôm ấy từ trưa đến tối, nó lúc nào cũng có cảm giác như là đang bị sốt ngây ngây dại dại và lòng thì tựa chờ đợi một điều gì đó sắp sửa xảy ra cho cả hai chị em nhưng dù muốn dù không nó vẫn không thể nào lường trước được điều gì cả. Trước buổi cơm chiều, hai chị em hẹn nhau là ăn xong sẽ đi uống café và chẳng đứa nào nuốt lời cả ; ăn uống và dọn dẹp xong, cả hai thay quần áo, không quên mặc áo khoác ngoài vì trời này ra ngoài khá lạnh rồi chị Hải khóa trái cửa nhà lại, cùng Lợi đi xuống con đường dốc. Hai đứa chẳng đi đâu xa cả vì cuối con dốc là quán café Thiên Thai ; đây là kiểu quán được thiết kế chòi trong sân vườn, chị Hải và Lợi bước vào và chọn căn chòi đầu tiên. Chòi được cất đơn giản bằng hai cọc gỗ chôn đứng cao hơn đầu người một chút cùng một cọc tre gác ngang, lá dừa xé phủ kín từ trên nóc xuống sát mặt đất do đó người đứng ngoài không sao thấy được kẻ bên trong chòi đang làm gì cả ; chòi này cách chòi kia khoảng 15-20m nên khó lòng mà lắng nghe người ta nói chuyện với nhau nhưng thường thường chẳng ai vào đây mà lại tọc mạch đến mức độ như vậy. Bởi lẽ đến với Thiên Thai quán vào buổi tối chỉ có những cặp tình nhân mà thôi, khi bước vào quán chị Hải và Lợi cũng còn tỏ vẻ bình thường nhưng khi đã chui vào trong chòi rồi thì hai chị em mới bắt đầu cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, trót lỡ ngồi trên lưng cọp phải ngồi luôn chứ làm sao tụt xuống đây? Sau khi khom người chui qua ngưỡng cửa chỉ cao cỡ 0,5m thì thấy trong chòi, dưới ánh sáng đỏ mờ mờ của ngọn đèn trái ớt trông thấy rõ ràng có một cái bàn nhựa, hai cái võng và một cái phản xây bằng xi măng lót gạch men rộng khoảng 60dm, dài khoảng 1,8m. Chị Hải nói với cô tiếp viên quán đến chào mời làm một ly café sữa đá cho chị và một ly café đá cho thằng em.
- Nè, chị! Sao chị em mình lại vào đây? – Lợi lên tiếng.
- Thì…thì…cũng…bình thường thôi. Có sao đâu? – Chị Hải chống chế.
- Vậy….hai chị…em mình làm tình nhân với nhau có được không? Lợi giỡn.
- Nè, lại nói bậy, chị đánh đòn giờ đó nghe chưa? – Chị Hải vừa cười vừa cung tay cốc lên đầu nó.
Hai chị em ngồi cạnh nhau trên tấm phản, lặng yên nhấm nháp hương vị café nồng nàn, đăng đắng, mỗi đứa đang mãi miết theo đuổi những suy nghĩ riêng tư của mình ; chợt cảm thấy gió từ bên ngoài lùa vào chòi hơi lành lạnh, không ai bảo ai, thật sự là chẳng biết đứa nào cử động trước nhưng chỉ thấy chúng tự động xích người ngồi sát vào nhau cho ấm. Chẳng mấy chốc, bàn tay trái thằng em bỗng dưng mò mẫm nắm lấy bàn tay phải con chị ; dù cảm thấy hơi ngượng song chị Hải vẫn lặng thinh không phản ứng cự tuyệt chi cả. Hơi nóng từ thân thể, bàn tay đứa này đang từ từ dần dần truyền sang thân thể, bàn tay đứa kia chẳng khác gì một sự truyền nhiệt thăng hoa để trở thành một sự sôi hoặc bốc cháy khiến cho chẳng đứa nào lại không chấp nhận chào đón một cách tự nguyện như loài chim trắng lao vào cõi hư vô, hiu quạnh. Một lát, không rõ là chị Hải cảm thấy mỏi mệt hay sao ấy mà chị lại khẽ nghiêng đầu tựa vào bờ vai trái Lợi, nó dần dần cảm nhận được một sự mềm mại như tơ tựa lụa đang dần dần cọ sát vào da thịt nó ; mùi da thịt con gái trinh nguyên, mùi xa bông Dove thơm nhè nhẹ một cách quyến rũ khiến cho nó không cần phải suy nghĩ đắn đo chi cả. Tuy nhiên nó vẫn nhận thức được là nó đang làm gì, nó khẽ xoay mặt qua trái rồi khẽ hôn vào dái tai phải chị Hải hai ba lượt sau đó nó hôn tiếp lên gò má phải của chị. Cảm giác xúc động, bồi hồi, xao xuyến dâng tràn khắp cõi lòng và con tim hai chị em lúc bấy giờ, càng lúc càng lên cao chẳng khác gì một cơn sóng thần ngời ngợi từ đại dương rần rật ùa vào rồi đổ ập xuống đất liền ; con chị lặng thinh để cho thằng em hôn rồi chẳng mấy chốc, chị lại khẽ xoay mặt qua phải hôn trả vào má, vào mũi em họ mình. Những tưởng hai chị em sẽ tiếp diễn nối liền những gì mà mình và người đối diện đang làm cùng nhau nhưng không do ông trời không thuận lòng người, tiếng sấm rền vang bên ngoài khiến cho cả hai giựt mình, rời nhau ra.
- Chết, mưa rồi. Về thôi em! Chị Hải cuống quýt.
Vì khi nãy, sau khi mang café ra thì cô tiếp viên tính tiền ngay nên giờ hai chị em cứ việc thoải mái ra về, chúng rời khỏi quán nắm tay nhau vừa đi vừa chạy vừa cười giỡn dưới bầu trời đen kịt mây mưa. Thiên thai quán cách nhà không xa gì mấy nên chỉ khoảng bốn phút sau, chị Hải và Lợi đã về đến nhà vừa kịp lúc một cơn mưa mù mịt đổ trút xuống.
-Nè, tối nay chị ngủ trong phòng hay ngoài võng? Lợi chọc quê chị Hải.
-Có muốn ăn đòn không đây hả?
Chị Hải lườm nguýt thằng em một cái sắc như dao rồi vào phòng tắm thay quần áo, Lợi vào phòng trước cởi áo chemise và quần tây mắc lên mắc áo gắn tường, chỉ còn áo thun trắng ngắn tay và quần đùi trên người ; nó lên giường nằm ở mé trong, xổ tấm mền bông ra đắp. Một lát, chị Hải bước vào và dưới ánh sáng mờ ảo màu hồng nhạt của ngọn đèn ngủ, nó thấy chị thật xinh xắn tuyệt trần trong bộ quần áo đồ bộ may bằng vải thun màu xanh dương ; làn vải khá mỏng và do bộ quần áo hơi rộng so với người chị nên ít nhiều gì thì nó cũng nom được những đường nét gợi cảm, cong vút, lẩn khuất trên thân thể chị. Lặng yên không nói một lời, chị nằm xuống giường cạnh bên thằng em ; hai chị em chưa ngủ liền được mà cứ vậy lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài. Vì môi trường vùng đất Đà Lạt ít có muỗi nên cũng như ở những nhà khác, nhà chú chị Hải không giăng mùng chỉ có nệm dày phủ drap màu hồng cùng với mền bông là quá đủ để tạo ra cho hai chị em một cảm giác ấm áp, dễ chịu, thoải mái vô cùng. Lúc này, bàn tay trái của Lợi lại lì lợm, mày mò tìm kiếm bàn tay phải mềm mại như bông của người chị họ ; hai chị em xoay mặt nhìn nhau cười rồi không ai bảo ai, hai đứa từ từ xích người nằm sát vào nhau. Hơi thở của đứa này lẫn lộn với đứa kia tạo thành một luồng khí cực nóng sưởi ấm chúng khỏi cơn giá lạnh của trận mưa đêm bên ngoài và chúng thật không ngờ chính cái luồng khí này đang làm phát sinh một nguồn cảm giác kích thích từ dưới xương cùng chạy dọc theo sống lưng lên trung ương thần kinh rồi dần dần lan tỏa khắp tứ chi, châu thân đến cùng cực. Như để né tránh, chị Hải ngồi dậy nói :
- Sao hả, tối nay không muốn chị bóp chân cho à?
Lợi định bụng sẽ đùa chị Hải cho vui vì trong đầu nó vừa mới lóe ra một trò nghịch ngợm mới ( nó sẽ chọt lét cho chị nhột chơi) nhưng nào ngờ, nó vừa mới ngồi dậy thì một tiếng sét ngoài trời bỗng nổ vang rền như pháo khiến nó và chị đều cùng giật nảy mình, ôm chầm lấy nhau cho đỡ sợ. Vậy là cơ hội tốt ngàn năm một thuở lại đến với nó cho nó có dịp tỏ tình với chị ; nghĩ vậy nó chụp giựt lấy ngay, kề miệng hôn nhanh vào gò má phải hồng đỏ của chị. Gò má chị Hải do vậy nên càng đỏ hồng hơn lên trông càng thấy đẹp và quyến rũ làm sao ; chị yên lặng đón nhận thằng em họ hôn mình hết cái này đến cái khác từ trán lần xuống mắt, từ mắt xuống mũi, từ mũi qua má rồi ra mang tai xuống cổ. Dĩ nhiên, Lợi đâu hề biết rằng nó đang dẫn dắt chị Hải vào con đường mà chính chị cũng đang chập chững muốn bước vào ; ở mấp mé đầu con đường tình ái, hai chị em dìu đỡ nhau với từng hơi thở hổn hển, run rẫy và từng nhịp đập bồi hồi, xao xuyến của con tim. Từ trưa đến giờ, hai chị em hôn nhau đến lần này là lần thứ ba và chắc có lẽ lần này thế nào hai đứa cũng yêu nhau thực sự cho mà coi ; bằng chứng là thời gian thằng em hôn con chị càng lúc càng kéo dài ra, thỉnh thoảng chị âu yếm hôn trả lại em họ mình vào trán, vào má. Mục tiêu của Lợi lúc này không gì khác hơn đó chính là đôi môi nhỏ nhắn, mỏng manh của chị Hải ; là mục tiêu quan trọng nhất của người chị họ bạn dì ruột dễ thương mà mấy ngày nay nó từng mơ tưởng đến việc tìm hiểu, khám phá, chinh phục và chiếm đoạt. Trên cuộc đời này, ai ai cũng biết là một trăm nụ hôn má không bao giờ bằng một nụ hôn môi, ở tại cứ điểm này người ta trao cho nhau hết tất cả tận cùng sự đê mê, ngây ngất của tình yêu nhất là tình yêu loạn luân nhục dục. Chị Hải thừa biết là thằng em của mình đang muốn tìm kiếm cái gì vì không thể dối lòng là chị cũng mong muốn cái ấy nhưng vì gia giáo, vì phận gái đoan trang thùy mị, chị không thể nào buông thả sớm như vậy được. Trong thâm tâm chị lúc bấy giờ như là một cô gái khác cũng mang tên là Đào Minh Hải giống y như chị trỗi dậy điên cuồng thúc giục chị dẹp bỏ lề lối, tôn ty trật tự để mà sống theo bản năng con người ; rốt cuộc rồi chị cũng phải bó tay đầu hàng mà thôi. Đó chính là lúc chị khẽ nhắm hai mắt lại, hơi nghiêng mặt sang bên phải rồi chị từ từ hé mở đôi môi mọng thắm của mình chậm rãi đón nhận lấy đôi môi Lợi dần dần luồn lách vào trong cho đến khi hàm răng nó cọ sát vào hàm răng chị, đầu lưỡi nó quấn quýt lấy đầu lưỡi chị. Vậy là nụ hôn môi đầu tiên của chị Hải và Lợi hai chị em họ ngoại đã thực sự hiện diện trên cõi đời nghiệt ngã này trong một đêm mưa gió tầm tã ; cả hai đều run rẫy, xúc động đến quá mức tưởng tượng, ngây ngất, say sưa, cuồng loạn trong cảm giác e ấp, ngượng ngùng, lúng túng, vụng về, lụp cha lụp chụp vì đây chính là lần đầu tiên chúng bước vào cõi yêu đương. Hai chị em có lẽ là giờ đây không còn biết, không còn nhớ chi nữa cả ; cả hai đều đã quên hết gia đình, bố mẹ, dì dượng, anh chị, quên bẳn đi mối quan hệ ruột thịt gần gũi giữa chúng và chúng chỉ còn biết có nhau, biết là chúng đang yêu nhau chỉ có thế mà thôi. Người chị hai mươi hai tuổi và thằng em mười bốn tuổi tuy hơn kém nhau những tám tuổi nhưng điều đó tuyệt nhiên không làm giảm đi bất kỳ một cảm giác nào cả mà trái lại còn làm tăng thêm điều kỳ diệu của tình yêu đến với hai chị em sau hơn một tháng trời ra vào sống chung với nhau cùng một mái nhà nhỏ bé nằm trơ trọi trên sườn một ngọn đồi thoai thoải. Trừ hai chị em ra, trong nhà chẳng hề có lấy một bóng người còn bên ngoài thì mưa dầm gió bấc không một bất kỳ ai qua lại lai vãng, bởi vậy cho nên mối tình loạn luân tội lỗi xảy ra giữa chị Hải và Lợi hoàn toàn nằm trong vòng bí ẩn một trăm phần trăm, chỉ có hai người biết đó chính là hai đứa cùng với trời biết đất hay mưa thông cảm gió vỗ về. Từ lúc trưởng thành cho đến bây giờ, chị Hải chỉ toàn có những người bạn trai bình thường học cùng lớp mà thôi chứ tuyệt nhiên chị chưa có bạn trai hay người yêu, bồ bịch chi cả cho nên ngay cả một cái nắm tay chị cũng không có chứ đừng nói chi đến chuyện hôn hít. Vậy thằng em họ - con út của dì Thân là người cướp lấy nụ hôn trinh nguyên đầu đời của chị và chắc chắn là ngoài nụ hôn ra, nó còn muốn cướp đi của chị nhiều thứ nữa chứ chẳng phải giỡn chơi.
- Chị Hải! Chị Hải!....Em …yêu chị! – Lợi khẽ thốt lên bên tai chị.
- Chị…không biết – Chị Hải ngượng ngùng đáp.
Lúc đầu, hai chị em còn hôn nhau từng cái một, vừa gắn môi vào nhau đã vội rời ra nhưng riết về sau thì hai đôi môi cứ mãi miết quấn quýt, gần gũi và gắn bó một cách đắm đuối, ngất ngây, say sưa, mê mệt, cuồng loạn tưởng chừng như chẳng bao giờ có lúc dừng lại. Giây phút đầu tiên, hai đứa còn e dè, sợ sệt, ngại ngùng nhưng càng lúc có lẽ do trời mưa, do hoàn cảnh sống tự do và vắng lặng nên chúng càng dạn dĩ, quen thuộc ; do là con gái mới lớn, chỉ là bản năng thôi thì làm sao có thể biết được những thao tác ân ái cho nên trước sau gì thì chị Hải cũng chỉ trông mong vào thằng em chị mà thôi. Trong khi nút môi nút lưỡi người chị họ, Lợi đã từ từ dìu đỡ chị ngã người nằm xuống tấm nệm ấm êm phủ lớp drap hồng, gối đầu lên chiếc gối tai bèo bọc vải trắng tinh ; lúc ấy, chị run rẫy thực sự tỏ vẻ thảm hại vô cùng và chẳng khác gì một con chuột nằm trong móng vuốt của con mèo, chị líu ríu làm theo dẫn dắt của thằng em. Chị thở nấc lên từng tiếng một khi hai bàn tay thằng con trai đang từ từ mò mẫm từ nơi hai bờ vai xuống ngực, xuống bụng và xuống hai vòng eo cùng vòng bụng của chị ; chị giật nảy mình lên khi chưa gì mà hai hột nút áo nơi cổ, nơi ngực chị đã bị những ngón tay thằng em mở bung ra và chị lần tay lên che kín lại. Bởi lẽ, dẫu sao đi nữa, do chị Hải cũng đã là một sinh viên Đại học nên nhận thức của chị khá đúng đắn và chị lờ mờ hiểu được bí mật tấm màn che đằng sau việc thằng em cởi nút áo chị ra là gì rồi. Trên tấm nệm ấm êm của chiếc giường hạnh phúc trong căn phòng hoa chúc một đêm mưa, hai chị em không ngớt vòng tay ôm vòng tay, hết đứa này lại đến đứa kia cứ thế thay phiên nhau lăn qua lộn lại, khi thằng em nằm đè lên trên mình con chị, lúc con chị lại úp xuống người thằng em. Có thể nói rằng giờ đây, chị Hải và Lợi không còn là chị em của nhau nữa mà thực sự trở thành người tình hay nói cách khác là vợ chồng của nhau vì từ nãy đến giờ, những thao tác chúng làm hoàn toàn không còn phù hợp với tình cảm chị em nữa. Bởi tính tình nhút nhát vả lại hơn nữa lại là con gái nên giây phút này đây, chị gần như hoàn toàn thụ động, phó mặc cho thằng em muốn dẫn muốn dắt chị đến đâu thì đến, đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Bàn tay phải Lợi lại tiếp tục lần lên mày mò tháo mở tiếp hột nút thứ ba, thứ tư rồi cuối cùng là hột nút thứ năm nơi chiếc áo xanh đồ bộ mà chị đang mặc ; đến khi chị phát hiện ra được thì đã muộn, khi ấy hai bàn tay nó đã tuột hai vai áo chị xuống rồi lần cởi hai ống tay áo ngắn xuống khỏi hai cánh tay chị, hết ống tay áo phải rồi đến ống tay áo trái. Chị chặc lưỡi nghĩ thầm là cơ sự đến nước này rồi thì có tránh vỏ dưa cũng gặp vỏ dừa mà thôi, chi bằng chìu thằng em họ của mình một lần đầu cũng như lần cuối bởi lẽ dẫu sao thì chị phải công nhận là chị có tình cảm thật sự với nó vì nó không những hiền lành, ngoan ngoãn, dễ thương mà còn chịu khó, biết nghe lời. Đương nhiên, chị không khỏi lấy làm ngạc nhiên khi thấy nó tuy mới có mười bốn tuổi mà thôi nhưng lại tỏ ra rất thành thạo, rành rõi với từng động tác ân ái thật chuẩn xác, đâu ra đó dứt khoát, điệu nghệ xem chừng ra còn trội hơn so với người lớn. Sau khi để gọn gàng chiếc áo chị Hải lên mé nệm phía cuối giường, hai bàn tay Lợi tiếp tục lần ra sau lưng chị mày mò tháo hai móc nhỏ bằng nhôm kết nối giữ chặt hai sợi dây nơi chiếc nịt vú bằng vải thun voan trắng mới tinh và đây chính là nơi che đậy gò ngực nõn nà, căng đầy xuân thì con gái của chị. Hai cái móc ấy vừa mới bung ra thì lập tức áo ngực chị từ từ lỏng dần, lỏng dần không còn bó sát vào người nữa, tuột lệch xuống dưới và chị Hải đỏ cả mặt lên trong khi bàn tay phải nó chậm rãi kéo chiếc nịt vú rời khỏi người chị để lên trên chiếc áo đồ bộ của chị mà nó vừa mới cởi ra. Chúng ta hãy ngừng lại và nói một chút về chú Thắng – chú của chị Hải, hai vợ chồng chú chỉ có mỗi một đứa con trai năm nay đã 10 tuổi được gởi nơi ông bà ngoại ở Bình Dương nuôi giùm để có thời gian rãnh rỗi mà đầu tư vào chuyện kinh doanh buôn bán ; do vậy ngay đến chính con ruột của họ, họ còn chưa ngó ngàng gì đến chứ đừng nói chi đến cháu như chị Hải đây. Lẽ ra nếu có vợ chồng chú ở nhà, đừng đi đâu hết thì đêm nay làm gì mà xảy ra chuyện tình loạn luân tội lỗi giữa chị Hải và Lợi cho được ; khi ấy, hai chị em vẫn vô tư, hồn nhiên, trong trắng không hề vướng bụi hồng trần nhớp nhơ khó có thể rửa sạch được. Giả sử hai vợ chồng chú Thắng đừng có đi buôn nữa thì tối nay, rõ ràng là họ sẽ ngăn cản được chuyện xấu giữa hai chị em, giúp chị Hải vốn vẫn giữ được hương hoa trinh tiết ngọc ngà của chị. Như thế, rõ ràng là trốn tránh cặp mắt dương gian trong căn nhà nhỏ bé, kín đáo vào đêm mưa tầm tã, hai chị em họ bạn dì ruột cứ vậy mãi miết yêu nhau đắm đuối, ngất ngây, cuồng loạn, say sưa, mê mệt thật trông chẳng khác gì nắng hạn gặp mưa rào, tựa chừng em bé mong mẹ đi chợ về nhanh đặng cho bé tấm bánh hay khúc mía…Từ trước đến giờ, trãi qua bảy mối tình, lúc này Lợi mới thầm nhận xét là cả bảy người phụ nữ mà nó từng khám phá, chiếm đoạt không ai lại có thân hình tuyệt vời như chị Hải đây ; người chị tuy gầy guộc, nhỏ con nhưng không phải vì vậy mà chị không nở nang, cân đối.
Da thịt chị tựa hồ bông bưởi thơm lừng, quyến rũ đồng thời mềm mại, mịn màng như nhung như lụa ; đấy chính là cái cảm giác sống động hài hòa cụ thể khi khuôn mặt Lợi đang từ từ cúi xuống úp sát vào giữa hai bầu vú căng tròn của người chị họ. Chị Hải mấp máy đôi môi như muốn thốt lên điều gì, đôi mắt chị cứ mãi miết nhắm nghiền và khuôn mặt chị không ngớt nghiêng qua nghiêng lại với nỗi niềm phấn khích thật bao la, hùng vỹ dâng tràn khắp cõi lòng cũng như châu thân chị. Lại một thao tác mới nữa, nó cúi xuống hé miệng hôn rồi từ từ ngậm nút lấy đầu núm vú phải của chị một cách từ tốn, chậm rãi và bàn tay phải của nó cũng không hề bỏ lỡ cơ hội lần lên mày mò, sờ soạng bầu vú trái còn lại. Chị họ nó chắc có lẽ là sung sướng quá đỗi nên phải quằn người, run rẫy và càng lúc chị càng thả lỏng xuôi tay nằm ngửa trên tấm nệm ấm êm mà tự nguyện hiến dâng, trao tặng cho Lợi lần lượt tất cả những gì chị có, chị được thiên nhiên cũng như tạo hóa ưu ái cho. Hai cánh tay chị lúc thì buông xuôi dọc theo hai bên thân, khi thì thật chẳng khác gì là thừa thải lần lên vuốt vuốt những lọn tóc đen trên đầu Lợi trong khi đó thằng em vẫn cứ yên lặng khám phá, chiếm đoạt những gì quý giá nhất của người chị bạn dì ruột hai mươi hai tuổi, lớn hơn nó những tám tuổi. Biết ra sao ngày sau, cả hai chị em không ai bảo ai cứ lẳng lặng tận hưởng hương vị tình yêu nồng nàn, sâu lắng của đêm mưa một cách say sưa, không hề biết chán biết mệt là gì cả. Hai ly café khi nãy uống ở Thiên Thai quán giờ đây thật là hữu ích cho cả hai chị em, nhờ đó mà chúng không cảm thấy buồn ngủ vả lại hơn nữa sinh lực chúng cũng nhờ vậy mà luôn được tăng cường lên ở trạng thái hưng phấn liên tục, không hề suy suyển sút giảm. Từng giọt mưa đêm rả rích bên ngoài giờ đây thật chẳng khác gì một bản concerto tình ca giao hưởng cứ mãi dỗ dành, an ủi chị Hải và Lợi cũng như khuyến khích chúng yêu nhau cuồng nhiệt hơn, đắm say hơn. Trước khi cuộc tình loạn luân tội lỗi của chúng xảy ra, lớp drap trãi giường màu hồng còn ngay ngắn phẳng lặng như tờ nhưng giờ đây, do sự cử động quằn quại trong tình yêu quay cuồng cho nên không những không phẳng phiu mà trái lại còn nhàu nát, lộn xộn. Thật chẳng biết sau này rồi cuộc sống hai chị em có bình yên sông Đông êm đềm hay là nhàu nát như mặt lớp drap trãi chiếc giường hạnh phúc mà cả hai đang sống chết cùng nhau trong cõi tình. Mặc kệ phong ba bão tố cuộc đời run rủi, giờ đây khi hai chị em vốn đã tìm được một nữa của riêng mình, chúng cứ vậy mà lao vào con đường ân ái oan nghiệt tuy hơi phũ phàng nhưng lại mang đậm nét sắt son, chung thủy. Đêm nay trước sau gì rồi cũng qua đi, cuộc tình nào dù mặn nồng đến mấy đi chăng nữa rồi thì cũng phải chia xa, kết thúc, tàn rụi ; cùng cảm nhận được điều ấy nên hai chị em càng lúc càng hối hả, vội vàng chia sẽ những xúc cảm phấn khích qua những nụ hôn môi, những vuốt ve mơn trớn trên da trên thịt ở những vùng nhạy cảm nhất. Sau khi nút liếm chán chê bầu vú phải của chị Hải, Lợi bỗng lần môi lên và lập tức hai đôi môi hai chị em lại tự động luồn sâu vào nhau ; nơi hai bên khóe miệng chúng, nước bọt tứa ra mỗi lúc một nhiều nhưng đứa nào đứa nấy chẳng ai buồn quan tâm đến việc ấy cả. Đúng là một đứa trẻ con vì khi không đang hôn môi chị họ mình, nó lại rời ra rồi lần xuống dưới để hé miệng ngậm nút lấy đầu núm vú trái của chị và bàn tay trái nó không quên mò mẫm, sờ soạng bầu vú phải mà nó vừa mới chiếm đoạt xong ngay tại chổ trên chiếc giường hạnh phúc trong căn phòng hoa chúc đầy thơ mộng. Dì Nguyệt ( mẹ chị Hải) và dì Thân (mẹ Lợi) giá như mà hay mà biết được hai đứa đang phạm tội cùng với đất trời chắc chắn không thể nào buông tha cho chúng được! Thế nào rồi thì chúng cũng sẽ bị cạo đầu bôi vôi nhưng vì cuộc tình của chúng vẫn cứ tiếp diễn cuồng nhiệt cho nên chúng vẫn chưa hiểu được là có thức đêm mới biết đêm dài, có dầm mưa mới biết lạnh ; hương vị tình yêu ôi sao mà ngọt ngào, nồng nàn và quyến rũ đến thế khiến cho hai chị em-những người trong cuộc không thể nào chối từ được việc ân ái, ban phát cũng như đón nhận tình yêu. Vậy là đến giờ phút này đây, gần như là Lợi đã tìm hiểu, khám phá và chiếm đoạt toàn bộ phần trên thân thể người chị bạn dì ruột còn phần dưới nữa, phần quan trọng tuyệt mật nhất của chị nó đang chuẩn bị tiếp tục tấn công.
Mặc dù tuyến sữa nơi hai bầu vú chị Hải chưa hoạt động do chị chưa lần nào làm mẹ nhưng nó vẫn cứ có cảm giác no nê tràn trề bởi những dòng sữa ngọt ngào thơm tho tiết ra từ đôi gò bồng đào của chị không ngớt rung động, phập phồng nâng lên hạ xuống liên tục theo nhịp thở hổn hển, gấp rút. Lúc này, Lợi mới ngồi dậy cởi áo thun trắng ngắn tay nó đang mặc trên người ra cho đỡ phải khó chịu vì lửa tình cứ bốc cháy ngùn ngụt khắp cả châu thân cho nên hòa cùng nhịp mưa càng lúc càng tầm tã bên ngoài, cường độ và tốc độ cuộc tình giữa nó và chị Hải cứ thế mà tăng dần, tăng dần lên đến tận mây xanh chốn thiên đường tình yêu. Hai chị em đều đã hiểu hết nhau rồi thì phải vì nơi phần trên thân thể hai đứa xem như không còn chổ nào mà chúng giấu giếm nhau, không chịu trao gửi cho nhau. Chiếc áo thun Lợi vừa cởi ra khi nãy được nó để chung một chổ trên giường nệm cùng với áo đồ bộ và nịt ngực của người chị họ và tấm mền bông lúc đầu được xổ ra cho hai chị em đắp chung nay càng lúc càng bị hai đứa cằn đạp dúm dó vào một góc giường nệm trông thật thảm hại ; tấm drap trãi giường khi nãy trước khi chúng yêu nhau thì phẳng phiu, ngay ngắn nhưng giờ càng lúc càng nhàu nát như cám vụn. Tuy đây là lần đầu tiên nhưng thật chẳng hiểu làm sao chỉ những phút giây mở đầu là chúng còn ngượng ngùng, e dè còn về sau thì chúng lại càng trở nên dạn dĩ, táo bạo hơn trong việc trao thân gởi người cho nhau với tình yêu nồng nàn, say đắm. Có lẽ tình cảm chị em từ trước đến giờ quấn quýt, gần gũi yêu thương nhau, sự đồng cảm sẽ chia, chăm sóc nhau khi bị tai nạn là tiền đề khơi mào kích thích ngọn lửa tình trong cõi lòng chúng? Phải chi Lợi và chị Hải không phải là chị em họ bạn dì với nhau, phải chi hai chị em là người dưng nước lã vì nếu như vậy thì chưa chắc gì hai đứa đã phạm tội loạn luân với nhau như đêm mưa này? Do số phận mà tạo hóa run rũi mà thành chăng? Đương nhiên không ai có thể kết luận chính xác một trăm phần trăm là như thế nào cả, thôi thì cứ mặc kệ phó thác cho dòng đời đẩy đưa trôi nổi với cơ man bao nhiêu nỗi nhọc nhằn, oan nghiệt. Mặc dù yêu thương thằng em thực sự nhưng khi bàn tay phải nó vừa mới mày mò nắm lấy lưng chiếc quần thun đồ bộ màu xanh dương mà mình đang mặc, chị Hải không khỏi giựt mình, hốt hoảng ; chị e dè, ngượng ngùng thực sự khi thằng em vừa kéo hai ống quần chị xuống để lộ ra cặp đùi trắng ngần, no tròn và hai bờ mông khêu gợi cũng như màu trắng trinh nguyên mồn một của chiếc quần lót bằng vải thun voan trắng mới tinh của chị. Phải nói là chị thực sự rúng động đến tâm can nên chị khó mà tránh khỏi được những phấn khích run rẫy, quằn quại, co giựt khắp cả châu thân ; chị hoàn toàn thừa biết là Lợi cởi quần chị xuống là để thực hiện âm mưu gì rồi, đó chính là nó muốn được làm chồng của chị vì theo kiến thức hiểu biết của chị thì chỉ có vợ chồng mới làm những việc ấy mà thôi. Đến nước này khi mà đã dính vào với thằng em chẳng khác gì đôi sam rồi thì khó có thể nào dừng lại, chối từ, thoái thác yêu cầu của nó ; bên trong chị, một cô gái khác như đang thầm mách bảo chị là cứ việc yêu đi, cứ việc hiến dâng đi vì hoàn toàn sẽ không bao giờ có hậu quả gì đâu. Vốn là con gái một gia đình lễ giáo uy nghiêm, chị Hải suy nghĩ làm sao mình có thể lăng loàn, buông thả như thế này được nhỉ? Ngộ nhỡ có bề gì sau này thì chắc chắn chỉ có một mình chị lãnh đủ mà thôi vì Lợi là con trai, sau cuộc tình nó đâu phải chịu hy sinh mất mát, chấp nhận như chị nên nó cũng không cần phải đắn đo nghĩ ngợi, tính toán thiệt hơn trăm điều ngàn thứ. Trong lúc chị vẫn đang còn phải mông lung suy tư đường hay lẽ phải thì chiếc quần chị đã bị thằng em tụt dần xuống đầu gối, chị hoảng hồn dùng hai bàn tay chụp giữ lại nhưng rồi chẳng hiểu sao, chính chị lại buông tay ra và ngượng ngùng lần lên ôm níu, bấu thật mạnh lấy hai bờ vai gầy guộc của thằng em. Lợi mừng rỡ, sướng rơn cả người chẳng khác gì bắt được vàng, lập tức tiếp tục nhẹ nhàng lần lượt cởi hai ống quần chị xuống khỏi cặp giò thon dài đến hai bàn chân trắng muốt, hết chân phải rồi qua chân trái, chẳng mấy chốc nó đã cởi xong quần chị để lên cùng chổ với áo thun của nó, áo đồ bộ và nịt vú của chị. Ưu điểm nổi bật nhất của nó mà trước giờ, bất kỳ người tình nào (từ chị Đông, chị Sương, chị Liên, chị Mỹ, cô Phụng, chị Lê, cô Minh Trí) ai ai cũng đều phải thán phục nó là sự chậm rãi, từ tốn, tế nhị và nhẹ nhàng khiến cho không một người nào không quy thuận nó. Đêm nay, chị Hải cũng vậy, chị không làm sao thoát khỏi lưới tình giăng đầy trong ma trận ân ái cùng thằng em họ ; nói cách khác, chị gần như sẵn sàng làm “việc ấy”với nó và chỉ mới nghĩ như vậy thôi mà chị đã cảm thấy đỏ cả mặt rồi chứ đừng nói chi là…..
Lúc bấy giờ, cứ điểm quan trọng cuối cùng còn sót lại trên thân thể chị Hải đó là chiếc quần lót mỏng manh của chị, nơi che giấu bộ phận bí hiểm nhất mà cả cuộc đời chị trông mong vào đó như một cứu cánh tâm đắc nhất để xứng danh một người con gái vinh gia vọng tộc. Cũng lại tái diễn phản ứng khi nãy nghĩa là chị chụp giữ hai bàn tay thằng em lại rồi lại buông rời ra, cứ thế chiếc quần lót chị từ từ đi xuống đùi, hai đầu gối, cặp giò và cuối cùng hai bàn chân chị liên tục co duỗi ; chẳng mấy chốc, bàn tay phải của Lợi đã cầm gọn quần lót chị mình để vào một chổ cùng với trang phục nó và chị cởi bỏ từ nãy đến giờ. Những tưởng nó sắp sửa “ấy”mình, chị Hải cố gắng ra sức chờ đợi đón nhận nhưng chưa, nó cúi rạp người xuống nhè nhẹ vừa hôn vừa liếm lấy lần lượt hết chổ này đến chổ khác trên khắp thân thể chị bắt đầu từ nơi hai bàn chân chị. Gai ốc như nổi lên đầy khắp cả người hai chị em ; chúng rên rĩ, hổn hển, không ngớt lăn qua lộn lại trên tấm nệm ấm êm với cảm giác phấn khích, bồi hồi, xao xuyến, lâng lâng như đang chơi vơi giữa chín tầng mây chói lọi ánh dương. Trong lúc tìm hiểu, khám phá thân thể chị Hải, Lợi không sao bỏ qua việc thám hiểm âm hộ của chị ; do chị còn là con gái trinh nguyên toàn vẹn nên hai môi lớn cũng như hai môi bé của chị đều khít rịt, lớp lông đen mịn khá dày phủ kín phía trên và xung quanh chổ kín chị bắt đầu ươn ướt do chất dịch nhầy sinh lý từ bên trong tiết ra chứng tỏ cũng như thằng em, chị thấy kích thích nhục dục quá mạnh. Tuy cặp mắt chị vẫn cứ nhắm nghiền nhưng chẳng hiểu sao mà chị vẫn thấy rõ được cảnh tượng lúc bấy giờ Lợi đang ngồi cạnh bên chị, lần hai tay từ từ tuột lần, tuột lần chiếc quần đùi nó mặc xuống khỏi đùi, đầu gối, giò rồi cuối cùng là hai bàn chân. Tiếp đó, chị còn nom thấy rất rõ con cu nó rất to, rất dài, rất cứng và rất thẳng không ngớt giựt giựt liên hồi một cách thật là hùng dũng, mãnh liệt. Từ nãy đến giờ là một quãng thời gian khá lâu, cùng với trận mưa đêm bên ngoài cứ mãi miết dai dẳng kéo dài, hai chị em đã cho nhau thật nhiều những gì mình có trên thân thể nhau và tuy không hẹn mà gặp, không nói mà hiểu, hai đứa đều cùng biết rằng đến giây phút này đây chúng không thể nào dừng lại được những hành động chân tình của chúng mà chúng đang tương tư nghĩ ngợi để sắp sửa thực hiện. Khi thấy Lợi dợm trườn người tới, chị Hải bổng khẽ nói :
-Em….chân…em hết đau chưa?
Lợi không nói năng chi cả, chỉ lẳng lặng gật đầu ; nó thầm cám ơn chị vì chị thực sự quan tâm, yêu thương, chăm sóc, chia sẽ với nó đủ thứ đủ điều. Rõ ràng là chị lo lắng cho nó vì chị e rằng việc quan hệ giữa chị và nó sẽ làm cho bàn chân phải bị nạn của nó phát đau lại chăng? Bằng một động tác rất chuẩn, thành thạo và khá điêu luyện, nó từ từ leo lên mình chị Hải chẳng khác gì một con kỳ đà ; nó nằm trên người chị một cách gọn gàng, khéo léo và chị đang khẽ dạng rộng hai chân ra đón nhận nó nằm vào giữa chị. Ở phía trên, hai cánh tay chị ôm vòng lên không ngớt cử động những ngón tay móng khá nhọn sờ soạng nơi vai, nơi lưng người tình nhỏ tuổi của chị, hai bàn tay búp măng mềm mại của chị liên tiếp mày mò vò tới vò lui đầu tóc nó ; còn ở dưới là cảnh tượng con cu cương ngỗng của nó đang tìm kiếm lổ âm đạo chị để chui vào. Vậy là rõ ràng, hai chị em bạn dì ruột đang thực sự làm chuyện vợ chồng với nhau, một chuyện loạn luân kinh thiên động địa “trời không dung, đất chẳng tha”khó có ai có thể chấp nhận cho được ; chẳng mấy khó khăn, chỉ trong chốc lát, con cu cứng, dài và to của Lợi đã nong được hai bên mép âm đạo chị Hải ra hai bên và hùng dũng đi vào, ngập sâu đến lút cả cán, hai hòn dái nó xăng tròn lên ngang nhiên gác hai bên cửa mình chị. Do đây là lần giao hợp đầu tiên nên chị cảm nhận được một nỗi đau đớn, xót xa vô cùng không thể nào chịu đựng nổi bắt nguồn từ chổ kín lan dần ra khắp cả châu thân khiến cho nước mắt giọt ngắn giọt dài cứ lăn tròn xuống má, miệng há hốc thở nấc lên đồng thời bật ra tiếng rên đầu đời trinh nguyên của một người con gái khi vừa mới bị cướp mất đi cái quý giá nhất đáng giá nghìn vàng. Thật vậy, lúc bấy giờ ở ngay dưới, đầu con cu thằng em ở bên trong âm đạo con chị vừa mới đâm thủng rách nát màng trinh mỏng manh của chị ; vài giọt máu trinh hồng hồng lẫn trong dịch nhầy từ nơi chổ kín chị nhểu rớt xuống thấm vào lớp drap trãi nệm màu hồng. Đấy chính là minh chứng cho tình yêu trong trắng, nên thơ và đầy ắp hoa mộng mà chị Hải đã lặng lẽ trao cho thằng em họ của chị trong đêm mưa tầm tã này và lẽ dĩ nhiên, khi không còn gì để mà mất nữa, chị tỏ ra dạn dĩ hơn một chút trong từng thao tác ân ái, yêu đương cùng Lợi.
Chị nằm ngửa người trên chiếc giường nệm hạnh phúc, tận hưởng từng cảm giác hoan lạc, thú vị, sung sướng trong khi nó nằm trên liên tục vận sức nhấp nhỏm hai mông lên xuống để đưa đẩy con cu không ngớt thọt ra thụt vào sâu đến tận tử cung người chị họ bạn dì. Từ ngày bắt đầu để ý đến chị Hải, thầm yêu trộm nhớ chị, thực sự là chưa bao giờ nó lại nghĩ rằng nó được thưởng thức, hưởng thụ, khám phá và chiếm đoạt cái thân thể tuyệt vời của chị như là đêm mưa hôm nay ; cơ hội ngàn năm có một này lẽ đương nhiên khi đã chụp giựt được rồi thì phải tận hưởng cho bằng hết, cho đến cùng cực mới thôi. Cơn khoái lạc, phấn khích do chị Hải mang đến trao tặng cho Lợi có thể nói là quá đỗi tuyệt vời, dường như trên thế gian này không còn gì để sánh kịp. Lớp lông đen mịn của chị lúc này đây cứ mãi xoăn xuýt lấy những sợi lông còn lưa thưa, lún phún nơi gốc cu nó ; nó càng chơi chị thì cu nó càng dài, càng cứng, càng to và càng dai sức. So với nhau thì thân thể, vóc dáng chị tương đương thằng em nên trong đêm động phòng hoa chúc, hai chị em thật xứng đôi vừa lứa, đúng là trời sinh một cặp và tuy nhỏ con, gầy guộc nhưng cả hai đều rất khỏe khắn, rất dai sức trong việc truyền tinh truyền giống cho nhau để kết tinh lại thành một minh chứng của tình yêu. Năm phút, mười phút rồi mười hai phút trôi qua, thời gian giao hợp của chị Hải và Lợi hai chị em càng lúc càng chầm chậm kéo dài, kéo dài tưởng chừng như không bao giờ ngừng lại. Trên vầng lưng thằng em liên tục xuất hiện nhiều đường xước rướm máu trầy trụa do những ngón tay móng nhọn của con chị vô tình để lại mỗi khi nó rướn người chơi hơi mạnh vào âm đạo chị. Lẽ dĩ nhiên, người thân của hai đứa không hề có lấy một ai mà biết được là chúng đang loạn luân với nhau, đang cùng làm cái nhiệm vụ theo bản năng con người giữa giống cái và giống đực để cho thế gian sinh sôi nảy nở thêm mầm sống của tình yêu nhục dục oan nghiệt. Vậy là từ mối quan hệ chị em bạn dì ruột với nhiều tình cảm thắm thiết sâu nặng, chị Hải và Lợi chỉ trong tích tắc tự động chuyển đổi thành “già nhân ngãi non vợ chống ; trong đêm mưa tầm gió bấc lạnh lẽo thế này, chị đã hoàn toàn không hề giấu giếm chi cả mà tự nguyện trao tặng cho thằng em của chị một cách trọn vẹn trinh nguyên của chị. Chắc chắn một điều chị giờ đây không còn con gái nữa, chị thực sự trở thành một người đàn bà chỉ trong giây phút. Có lẽ sau mối tình với cô giáo chủ nhiệm Minh Trí, bẵng đi một thời gian khá lâu không ân ái làm tình, sinh lực được tích tụ khá dồi dào cho nên đêm nay, trên gường hạnh phúc cùng chị Hải, Lợi rất sung sức chơi chị hết lần này đến lượt khác còn chị Hải tuy hơi nhỏ con, gầy guộc nhưng so với em họ mình về mặt sức khỏe thì chị cũng bằng vai phải lứa, không hơn không kém. Trong cuộc tình đầu nồng nàn, tuyệt vời này, chị chấp nhận chịu đựng, chìu chuộng thằng em hết mức không thể nào có thể đếm được ; chị cùng nó mãi miết liên tục thực hiện động tác giao hợp ; cứ thế, Lợi nhấp nhỏm hai mông lên xuống, đẩy đưa con cu hết thụt ra lại thọt vào sâu đến tận tử cung chị Hải còn chị Hải thì không ngớt co duỗi cặp giò rồi lại lần lượt mở ra khép vào cặp đùi để thằng em bạn dì ruột mới có mười bốn tuổi dễ dàng đưa đầu con cu nó ra vào lổ âm đạo chị. Vợ chồng chú Thắng –chú ruột chị Hải- lẽ ra nên có mặt ở nhà để mà ngăn cản chuyện tày trời đang xảy ra giữa chị và Lợi chứ không phải là dong ruổi trên con đường làm ăn buôn bán như thế này! Sức người có hạn vì đâu phải là thần thánh mà nếu có là thần là thánh đi chăng nữa thì riết rồi cũng mệt mỏi, kiệt quệ ; trong căn nhà nhỏ tĩnh mịch thanh vắng không ngừng vọng lên tiếng thở hổn hển đứt quãng lẫn lộn tiếng rên rĩ sung sướng, nghẹn ngào đến cùng cực của cả hai chị em….
-Khi nào…ấy…là em …lấy…ra liền nghe chưa?-Chị Hải vừa thở vừa nói
Kiến thức của một cô gái có trình độ Đại học rõ ràng là không thừa trong mọi lĩnh vực sống của cuộc đời, tuy rất yêu thương thằng em họ của mình nhưng chị Hải vẫn còn lo sợ nghĩ đến sau này chị sẽ phải gánh chịu hậu quả khôn lường đó chính là một bào thai oan nghiệt có thể được hình thành phát triển trong cơ thể chị. Câu nói trên của chị vừa thốt ra khỏi cửa miệng chị thì đó cũng chính là lúc đầu con cu Lợi bắt đầu co giựt liên hồi rồi xối xả phụt vào cửa mình chị những tia tinh dịch trắng đục như nước cơm, nhơn nhớt tựa hồ keo.
-Em…xin lỗi!
Lúc nãy đây, tuy nghe rất rõ lời thỉnh cầu của người chị họ bạn dì trong hơi thở nấc nghẹn nhưng cảm giác sung sướng cùng cực không thể nào cho phép Lợi thực hiện được việc làm theo ý muốn của chị. Khi mới giao hợp với nó, chị Hải cảm nhận cửa mình chị đau xé lồng lộn vì đây là lần đầu tiên âm đạo chị tuy hãy còn khít rịt nhưng phải giãn nở tối đa để chứa đựng hết con cu vừa to vừa dài vừa cứng của thằng em ; giờ đây, khi nó đang xuất tinh vào cơ thể chị, nỗi đau ấy nay đã giảm xuống và thay vào đó là niềm hưng phấn, khoái lạc trỗi dậy như một cơn lốc xoáy tàn phá châu thân chị lẫn lộn với rã rời, hụt hẫng. Tinh dịch thằng em truyền sang cơ thể con chị thật là nhiều không kể xiết đến đỗi trào ra làm ướt nhẹp cả bụng và hai bên đùi của cả hai đứa. Tuy đây chính là tội lỗi, là loạn luân nhưng dầu sao đi nữa thì cuộc tình này đã góp phần không nhỏ khiến cho chị Hải và Lợi cả hai giảm đi stress trong cuộc sống rất nhiều ; bởi vậy trong lưng chừng bồi hồi và xao xuyến, chúng không khỏi cảm thấy luyến tiếc, nhớ nhung. Hai chị em mệt mỏi rời khỏi người nhau ra, thằng em ân cần đi lấy khăn sạch lau khô phần dưới thân thể con chị rồi tử tế giúp chị mặc quần áo vào. Lúc này, bên ngoài mưa cũng đã ngừng rơi, trong không gian lành lạnh sau trận mưa đêm dần về sáng, giấc ngủ nhanh chóng đến với chị Hải và Lợi thật tuyệt vời, không mộng mị, không đắn đo, không sầu não.
- Em không được …bép xép chuyện này cho ai biết nghe chưa?
- Em xin tuân lệnh chị cả hai tay. Chị an tâm đi. Em có ngu chăng nữa cũng chẳng bao giờ đến đỗi như vậy đâu. Ngày mai tiếp nghe chị!
Nghe Lợi nói, chị Hải thẹn thùng dùng nắm tay đấm thùm thụp vào ngực, vào bụng nó rồi hai chị em cười như nắc nẻ, ôm nhau ngủ ngon lành. Hôm sau, một ngày chủ nhật thật đẹp trời, chị Hải chở Lợi trên chiếc xe Honda Dame đi chơi ở thác Bucso. Cử chỉ, thái độ của hai đứa bây giờ tuyệt nhiên không còn là hai chị em nữa mà hoàn toàn trở thành một đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết bởi lẽ đêm qua, chúng đã là người của nhau ; không những chúng trao tặng cho nhau trái tim, tâm hồn, khối óc mà cả thân xác cha sinh mẹ đẻ nữa. Buổi trưa, sau khi dùng cơm xong, vừa về đến nhà, chị Hải đỏ cả mặt lên khi mới thay quần áo xong là Lợi đã vào phòng vòng tay ôm lấy chị và lẽ đương nhiên là chị không thể nào từ chối được cơn khát khao, ham muốn của nó cũng như của chị bởi vì dầu gì đi nữa thì đêm qua chị cũng đã trao thân cho nó, đã là “vợ”của nó rồi, có còn chi đâu mà sợ mất. Những nụ hôn môi cuồng nhiệt, vội vã , hối hả gửi tăng cho nhau tưởng chừng như là sắp sửa không còn cơ hội ở bên nhau nữa ; quần áo trên người hai chị em lần lượt rời bỏ thân xác chúng rồi sau đó, chúng âu yếm dìu đỡ nhau nằm xuống chiếc giường hạnh phúc đêm hôm qua để tiếp tục tái diễn lại những gì thuộc về bản năng con người. Hai đứa ngất ngây ân ái, làm tình với nhau một cách cuồng nhiệt, háo hức với tất cả sinh lực sẵn có ; mãi cho đến gần chiều, chúng đã hai lần giao hợp với nhau và tuyệt nhiên không hề bận tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh ngay cả thân thể chúng nhễ nhại, nhớp nhơ mồ hôi hòa lẫn với dịch nhờn của chị, tinh dịch của em…
Khi từ biệt chị Hải, trở về Bà Rịa bước vào năm học mới, Lợi mới nghe bố mẹ và các chị trong nhà bàn tán chuyện chị Hải mang thai với một người nào đó nhưng chị nhất quyết không khai ra cho chú Thắng, dì Nguyệt biết. Chị bỏ học, ra Nha Trang sống cùng với gia đình người cô ruột, làm nghề thợ may chờ đợi ngày sinh nở ; ngày qua ngày, tháng đoạn tháng, nó và chị tuy ở cách xa nhau nhưng cùng ấp ủ một kỷ niệm tuyệt đẹp về một mối tình loạn luân, nghiệt ngã nay đã chôn vùi sâu trong ký ức khôn nguôi./.
Hết
Kết thúc lúc 10h00 ngày 23 tháng 04 năm 2011
CON ĐƯỜNG HOA
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)
Tác giả: Con Đường Hoa
E-mail: nhatanh02010***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Thường thường, khi bị tai nạn, người ta thường chấp nhận với hoàn cảnh gián đoạn với cuộc đời, cắt đứt mọi quan hệ bạn bè để tự giam mình bên trong bốn bức tường cô độc ; thế nhưng đối với Lợi thì tai nạn của nó lại liên kết, gắn bó chặt chẽ thêm với một chuyện tình tội lỗi loạn luân thật nồng nàn, ngất ngây đến nỗi mỗi khi nhớ lại nó không khỏi bần thần, xao xuyến, bồi hồi và ngỡ ngàng, hoang mang. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, mái tóc ấy, nụ cười ấy cũng như thân hình, xác thịt ấy có lẽ là sẽ mãi mãi đi theo đặng mà ám ảnh nó suốt cả cuộc đời từ lúc bấy giờ trở về sau không có gì chối cãi được nữa. Ngày hôm qua đâu rồi để cho ngày hôm nay nó đành phải ngậm ngùi ôm ấp nỗi niềm nhung nhớ khôn nguôi ; đâu đây tưởng chừng như nó vẫn còn nghe thấy hơi thở bồi hồi, ngỡ ngàng cùng nhịp tim rộn ràng, e ấp của người tình thứ tám trinh trắng nguyên vẹn trong một đêm trừ thanh vắng trừ tịch. Số là vợ chồng dì Nguyệt –dì cả của nó có đến sáu người con ( trong đó, người con gái thứ hai tên Hoa sau này dan díu với Lợi - truyện chị Hoa) và cô gái áp út hai mươi hai tuổi tên Đào Minh Hải chính là cô người tình vừa đề cập ở trên đã khiến cho nó mất ăn mất ngủ có thể nói là gần cả tháng trời sau khi kết thúc ân ái với chị. Tuy bố mẹ ở Sài Gòn nhưng chị Hải đa phần lại sống và lớn lên trên vùng đất Đà Lạt, quê nội của chị ; từ lúc bắt đầu đi học mẫu giáo, lên học tiểu học rồi qua trung học đệ nhất cấp đến đệ nhị cấp giờ đây trở thành sinh viên Đại học, chị vẫn không thể nào rời xa được quê hương thành phố hoa thơ mộng, hảo huyền. Từ năm mười ba tuổi, sau khi ông nội qua qua đời, chị sống một thân một mình trong căn nhà nhỏ của người chú tọa lạc trên một ngọn đồi xung quanh là thảo nguyên trà mênh mông, bát ngát vì hai vợ chồng chú hùn tiền đi buôn đường dài với vài người bạn từ Bắc vào Nam các mặt hàng hải sản như cá, mực, tôm khô nhường quyền chủ nhà cho chị bấy lâu nay và lâu lâu mới trở về một lần. Lúc bấy giờ, Lợi đã học xong lớp Tám, vào kỳ nghỉ hè, được phép của bố mẹ, nó đón xe đò lên Đà Lạt chơi với chị Hải một tuần lễ ; do mấy năm trước chị Hải có về Bà Rịa chơi nên hai chị em không những từng biết nhau mà còn thân mật, quấn quýt với nhau chẳng khác gì đôi sam. Chị Hải đón Lợi ở bến xe rồi chở nó bằng xe Honda Dame của chị vào khoảng ba giờ chiều một ngày chủ nhật đẹp trời về nhà chị gần Thung lũng Tình yêu sau khoảng một tiếng dạo vòng vòng từ chợ Đà Lạt ra Hồ Xuân Hương, Dinh Decou, vườn hoa thành phố….Do cũng đang được nghỉ một tuần sau khi thi học phần nên chị Hải rất rãnh rỗi, không hề ngại ngần chi cả ; chẳng khác chi một người bảo mẫu, chị tỏ vẻ thành thật quan tâm chìu chuộng chăm sóc thằng em bạn dì quá mức tử tế. Mặc dù chị cũng có em trai út ở Sài Gòn nhưng có lẽ chắc chắn một điều là chị không thương không mến bằng Lợi đâu, bằng chứng là chị đi chợ mua thực phẩm về tự tay chị nấu những món ăn ngon lành như canh bắp cải giò heo, thịt vịt kho gừng, cá ngừ kho thơm…
Ngày nào cũng vậy, chị đều chở nó đi chơi tại các địa điểm danh lam thắng cảnh như thác Pren, thác Camly, thác Buso, chùa Thiên Phúc, dinh Bảo Đại…; không những thế, hai chị em còn chụp hình cùng nhau, uống café với nhau và chị còn mua cho nó những món quà lưu niệm như tòa tháp, khung ảnh…được làm bằng gỗ thông, tăm tre. Đó là vào ban ngày còn đêm xuống, đôi lúc hai chị em dạo chơi, rượt bắt nhau trong rừng gỗ sồi dưới ánh trăng vằng vặc sáng ; đến khi nào chán mới trở vào nhà vùi mình vào giấc ngủ ; do nhà chú chị Hải không được rộng rãi mấy, chỉ có phòng ngủ của chị Hải là duy nhất nên chị phải xếp Lợi ngủ chung với chị. Những đêm đầu tiên, quan hệ hai chị em vẫn ở mức bình thường nên chưa có chuyện gì là ầm ĩ cả mặc dầu vậy trong thâm tâm cả hai đứa đều có cảm giác hơi ngường ngượng vì dẫu sao chúng đã đang trong thời kỳ phát triển mạnh của lứa tuổi vị thành niên : chị đang học Đại học còn em tuy mới xong lớp Tám nhưng lại từng trãi qua bảy mối tình nên ít nhiều kiến thức về mối quan hệ nam nữ thọ thọ bất tương thân chúng cũng nhận thức nắm bắt được. Về nhan sắc, chị Hải dù không phải thuộc loại sắc nước hương trời nhưng nét thùy mị, duyên dáng, mặn mà của chị dễ dàng ăn đứt các cô gái khác cùng lứa tuổi. Vóc dáng chị nhỏ con và thấp nên mỗi lần đi chơi cùng Lợi, thiên hạ ai ai cũng đều ngộ nhận hai đứa là bạn bè với nhau chứ chẳng phải chị em ; tuy vậy thân thể chị vẫn phát triển cân đối hài hòa từ hai bàn chân nhỏ nhắn trắng muốt, cặp giò thon dài, cặp đùi no tròn lên đến vòng eo thon thả, gò ngực căng đầy nhưng không sồ sề, vầng lưng mềm mại và hai bờ vai đậm nét quyến rũ con gái xuân thì. Nét mặt chị hao hao tựa Đức Mẹ Maria hiền từ với vầng trán thấp, hai hàng chân mày mỏng nằm vắt ngang trên cặp mắt đen láy, long lanh nước hồ thu, cong vút hai hàng mi sắc lẻm như dao cau đến nỗi ai nhìn vào cũng đều phải chết mê chết mệt ; sống mũi chị nhỏ gọn nằm giữa hai gò má hơi cao và hai bên đôi môi xinh xắn, thắm mọng là hai lúm đồng tiền trông thật dễ thương. Chính cái nhan sắc này, chính cái thân thể này chỉ trong một đêm mưa dầm gió bấc đã kết tinh trở thành một mối tình loạn luân tuyệt đẹp khiến Lợi không thể nào quên cho được dù là bây giờ cũng như mãi mãi về sau. Một tuần ở Đà Lạt sao mà trôi qua nhanh thế, mới đây thôi mà Lợi đã phải sắp sửa chia tay chị Hải để trở về Bà Rịa nhưng một tai nạn bất cẩn xảy ra với nó và tai nạn này chính là cầu nối nhịp phụng loan cầm sắc cho hai chị em : một buổi chiều, nó dùng thang leo lên nóc nhà tắm để đóng lại một vài cái đinh dù cho mái tôn khỏi bị gió tốc lên ; khi trở xuống, chân phải nó vừa chạm đất là tụt xuống luôn một cái hố miệng tuy nhỏ nhưng sâu khoảng nữa mét bị lá cây phủ đầy và té ngồi sụm tại chổ. Nó nhấc chân lên vừa bước được một bước đã vội nhấc chân phải lên vì một cơn đau như xé tựa giằng không thể nào tả nổi đang rần rần lan khắp bàn chân nó khiến nó phải nhấc chân lên và nhảy lò cò cà nhắc, cà nhắc từng bước một với khuôn mặt nhăn nhó như tề thiên đại thánh.
Chị Hải nhanh chóng chở Lợi vào bệnh viện cấp cứu thì mới hay là nó bị rạn xương bàn chân, phải bó bột trong thời gian khoảng một tháng ; đương nhiên là chỉ một tiếng đồng hồ sau, nó được chị chở về nhà với bàn chân phải bó bột trắng toát và cây nạng sắt bốn chấu chị mua cho kẹp nách để thay thế chân đi. Chị Hải gọi điện thoại về nhà Lợi báo tin, xin gia đình dì dượng cứ an tâm để nó ở lại Đà Lạt cho chị chăm sóc vì bây giờ vẫn còn đang kỳ nghỉ hè, vả lại nếu đưa nó về thì cũng bất tiện nhiều thứ. Lợi tuy buồn nẫu ruột vì cái chân nhưng trong lòng nó cũng rất vui bởi bỗng dưng nó lại có thêm nhiều thời gian để gần gũi chị Hải, người chị họ bạn dì ruột mà nó luôn quý mến, thương yêu. Do đã hết thời gian nghỉ nên chị Hải vào buổi sáng phải đến trường Đại học Sư phạm Đà Lạt để tiếp tục học tập phân môn mới và chỉ có Lợi nằm chèo queo một mình ở nhà trên chiếc võng xếp đung đưa. Thời gian còn lại trong ngày, chị Hải chẳng đi đâu cả, chẳng khác gì một cô hộ lý, chị thật chịu khó chăm sóc thằng em bị tai nạn từng ly từng tý một, ngay cả đến việc tắm rửa, thay quần áo cho nó chứ đừng nói chi đến việc ăn uống, giặt giũ…Đôi khi thấy nó có vẻ buồn chán, chị mở nhạc cho nó nghe rồi dìu đỡ nó đi một vòng ra cửa cho nó ngắm trời nhìn đất một lát rồi lại trở vào ; giờ đây, buổi tối trước khi ngủ, chị Hải tự đặt thêm cho mình một việc nữa đó là nắn bóp hai chân thằng em cho máu khỏi bị tụ lại do ít cử động. Trên đời này, việc gì cũng vậy, riết rồi thành quen, không có không chịu được, tối nào cũng vậy, lúc lên giường là Lợi cứ phải chờ cho chị nắn bóp hai bàn chân xong rồi thì mới ngủ được và một lần nọ, tự dưng nó bỗng có ý nghĩ là muốn sờ nắn lấy bàn chân chị Hải vì nó thấy bàn chân chị tuy nhỏ nhưng thật thon thả, trắng ngần như bông tuyết, nó đã hành động thực sự. Chị Hải đã xê dịch bàn chân ra tỏ ý không bằng lòng nhưng sợ thằng em buồn, vả lại chị nghĩ việc ấy cũng chẳng có gì là nghiêm trọng nên chị lại để yên bàn chân cho những ngón tay Lợi sờ mó một cách vô thức mặc dù trong thâm tâm chị vẫn cảm thấy ngường ngượng làm sao ấy? Cứ vậy, mỗi đêm, khi nắn bóp chân nó, chị lại dành cho nó những phút giây thư giãn thoải mái với làn da mịn màng như lụa tựa nhung nơi hai bàn chân chị vì dầu sao đi nữa, chị cũng đã cảm thấy quen thuộc và dễ chịu, gần như không có là không chịu được thì phải? Đôi lúc, ăn quen được đằng chân lân đằng đầu, bàn tay nó sờ lên đến cả đầu gối, cả đùi chị nhưng chị vẫn lặng thinh, nhìn nó cười cười trong khi hai gò má chị cứ đỏ hây hây như trái gấc trên cành vừa chín tới. Không thể nào dối lòng được nữa, ngày qua ngày, đêm nối đêm, do những va chạm gần gũi với chị Hải ( ngoài việc nắn bóp, sờ soạng chân của nhau, đêm đang ngủ nếu mưa lớn đổ trút xuống là hai chị em cứ ôm chặt lấy nhau cho đỡ lạnh, bớt sợ ), Lợi đành phải thừa nhận là nó đã trót lỡ…yêu thầm chị lúc nào cũng chẳng hề hay biết ; vì cứ nằm mãi một chổ nên tư tưởng nó cứ lệch lạc, hết suy đông lại nghĩ tây, nó thầm nhớ lại những mối tình giữa nó với chị Đông, chị Sương, chị Liên, cô Phụng, chị Mỹ, chị Lê, cô Minh Trí rồi nó ước ao gì nó được ân ái, làm tình với chị Hải. Có lẽ số kiếp nó là hào hoa chăng mà nó ước gì cứ được nấy nhưng lần này, lúc chị Hải ngã vào vòng tay nó thì nó cũng chưa hết nỗi bàng hoàng, ngỡ ngàng vì không sao lường trước được. Hai mươi tám ngày sau, vui mừng tột độ quá đỗi vì Lợi được cắt bột và tuy vẫn còn đi khập khiểng nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn là cứ phải nằm một chổ trên cái võng tòn ten gần suốt cả ngày.
Vì đầu óc phải để vào bài vở nên chị Hải không thể nào nhận ra được diễn biến tâm trạng thay đổi nơi thằng em họ và vì vậy, chị không đề phòng chi cả, chị vẫn đối xử với nó một cách chân tình bình thường như ngày nào. Tối thứ bảy, có thời gian rãnh rỗi vì ngày mai là chủ nhật không phải đi học, chị Hải dẫn Lợi ra rừng sồi dạo mát. Vầng trăng không tỏa sáng cho mấy nhưng hai chị em vẫn nhìn rõ từng lối đi trên con đường mòn trong rừng. Mùi trái sồi non thơm nhẹ thoang thoảng trong gió vẫn không thể nào át nổi mùi da thịt, mùi thơm xà bông Dove, mùi hương chanh lan tỏa từ thân thể, từ mái tóc chị Hải khiến cho Lợi càng lúc càng thấy chao đảo, ngất ngây. Nó lặng yên đi bên cạnh chị, tuy nghe chị nói chuyện nhưng trái tim và đầu óc nó cứ mãi nghĩ ngợi về chị ; bất chợt, một con sóc từ trong bụi rậm bị động chay vụt ra khiến chị Hải giật mình, ôm chặt lấy nó ( tính chị rất nhát, hay sợ bóng gió hão huyền ). Tuy cũng sợ sệt không kém gì chị nhưng nó nhanh chóng nhận ra đây chính là thời cơ tốt nhất cho nó được dịp tỏ tình với chị ; nó vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng mềm mại của chị rồi hổn hển áp đôi môi mình vào đôi môi nhỏ nhắn, mọng thắm như đóa hoa hàm tiếu của chị. Hoảng hồn, chị Hải ú ớ nói không thành tiếng vì miệng chị bị miệng thằng em khóa chặt, chị lắc đầu quầy quậy tỏ vẻ không đồng ý và vùng vẫy chống đối kịch liệt.
-Đừng …em. Không nên…mà. Tội lỗi lắm. Người ta thấy…thì chết – Vừa thoát khỏi đôi môi Lợi, chị Hải hổn hển nói.
Trong lúc đang nghĩ đến nước cuối cùng đó là dùng sức để cưỡng hiếp chị Hải vì thấy chị phản ứng quyết liệt, nghe chị nói thế lập tức Lợi xìu xuống ngay, cơn lửa lòng của nó như là vừa mới bị một trận mưa dập tắt. Chị Hải nói đúng! Nó làm như thế rất có tội vì nó và chị không phải người dưng mà là hai chị em bạn dì ruột thân thích về đằng ngoại. Nó buông chị ra, cúi mặt lúng túng :
-Em… xin lỗi chị. Chị đừng giận…em nghe.
Chị Hải có vẻ giận ra mặt, làm thinh bỏ đi một nước về nhà ; Lợi lầm lũi bước theo chị.
-Chị Hải! Chị nói gì đi chị. Chị tha lỗi…cho em
Đêm hôm ấy, chị Hải không nằm trong phòng cùng với nó nữa mà bỏ ra võng nằm trùm mền ngủ kín mít còn nó một mình gậm nhấm nỗi ân hận lỡ làng, nó sợ nhất là chị báo lại cho gia đình nó biết lỗi lầm của nó thì khi ấy nó chỉ còn nước chết mà thôi chứ không còn trông mong chi nữa. Nó muốn ra xin lỗi chị nữa nhưng thấy chị không nói gì nên nó không dám, cứ nằm trằn trọc mãi cho đến khuya mới chìm vào giấc ngủ mỏi mệt. Sáng hôm sau, làm xong bữa ăn sáng cho thằng em như mọi sáng trong khi nó vẫn còn đang ngủ, chị Hải đến trường và do lúc này, khi tâm trạng đã dịu lại, chị thấy rằng tối qua chị cũng có phần hơi quá với nó ở chổ cách xử sự của chị. Chị thầm nghĩ rằng chắc thằng em họ gì thì gì đi nữa cũng chưa bao giờ là hạng người như vậy đâu ; chẳng qua vì nông nổi, bức xúc bất ngờ nên nó mới có hành vi đốn mạt trên, dẫu sao đi nữa thì nó cũng đã đang dậy thì và cũng đã lớn cho nên giống như người lớn, nó biết thế nào là ham muốn, đòi hỏi. Chắc là nó đang bị ức chế, kìm nén cần phải giải tỏa chăng? Nhớ lại lúc tối qua cái cảm giác vòng tay nó ôm chặt lấy thân thể chị, đôi môi nó áp chặt lấy đôi môi chị, chị Hải dù muốn dù không cũng không thể nào tự tránh khỏi cảm giác bồi hồi, xao xuyến do sự đụng chạm xác thịt nam nữ mà có. Chị mong sao cho chóng hết buổi học để chị được mau trở về nhà mà thân thiện lại với nó, không thôi nó cứ tưởng là chị mãi giận nó thì hỏng. Mười một giờ, khi chuông tan học vừa reo, lập tức chị chạy như bay ra khỏi lớp đến nhà xe lấy xe phóng nhanh về nhà ; khi xe vừa ngừng ngay cổng, chị như một cơn lốc ào vào và gọi lớn :
-Lợi….Lợi….Em đâu rồi?
Lúc ấy, Lợi đang uống nước ở dưới bếp, nghe tiếng chị Hải gọi, nó vui mừng bước nhanh ra dù chân phải vẫn còn hơi đau. Vừa thấy Lợi ở gần ngưỡng cửa bếp, chị ôm chầm lấy nó, rối rít :
- Em đừng…buồn nghe.Chị …không giận…em nữa đâu.
Nghe chị nói như vậy, Lợi mừng rỡ vô cùng, vậy là tình cảm hai chị em chỉ sau hơn mười hai tiếng đồng hồ bị cấm vận nay đã bình thường hóa trở lại. Chỉ nói được mấy tiếng, chị Hải yên lặng rồi bỗng nhiên chị hôn lên gò má em mình mấy cái khiến thằng em hết sức ngạc nhiên quá đỗi ; tuyệt nhiên nó không biết phải ứng xử với chị mình như thế nào cả, chỉ thụ động đón nhận từng nụ hôn do bà chị họ quý hóa ban tặng cho. Suốt cả ngày hôm ấy, nó như thể là đang sống trên cõi thiên đường đầy mộng mơ hoa thơm cỏ lạ bên cạnh thiên thần ; thực tình là nó không biết phải suy nghĩ, phải nhận định và kết luận như thế nào đây về người chị bà con bạn dì cho đúng vì theo như dân gian thường nói “cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo”, liệu miệng chị nói như vậy rồi thâm tâm chị có giống như vậy hay không? Tuy thế, dù gì đi nữa thì nó cũng đủ thấy bồn chồn, ngây ngất quá đỗi khi được chị Hải hôn còn chị, lẽ đương nhiên chẳng qua là chị không muốn thằng em cảm thấy bản thân mình không bị tổn thương mà thôi chứ chị hoàn toàn không phải hạng gái dâm loàn trắc nết. Chị chỉ muốn sử dụng đôi môi của mình để thay cho lời xoa dịu Lợi giảm bớt giải tỏa căng thẳng tâm sinh lý mà thôi. Ấy vậy mà gần cả ngày hôm ấy từ trưa đến tối, nó lúc nào cũng có cảm giác như là đang bị sốt ngây ngây dại dại và lòng thì tựa chờ đợi một điều gì đó sắp sửa xảy ra cho cả hai chị em nhưng dù muốn dù không nó vẫn không thể nào lường trước được điều gì cả. Trước buổi cơm chiều, hai chị em hẹn nhau là ăn xong sẽ đi uống café và chẳng đứa nào nuốt lời cả ; ăn uống và dọn dẹp xong, cả hai thay quần áo, không quên mặc áo khoác ngoài vì trời này ra ngoài khá lạnh rồi chị Hải khóa trái cửa nhà lại, cùng Lợi đi xuống con đường dốc. Hai đứa chẳng đi đâu xa cả vì cuối con dốc là quán café Thiên Thai ; đây là kiểu quán được thiết kế chòi trong sân vườn, chị Hải và Lợi bước vào và chọn căn chòi đầu tiên. Chòi được cất đơn giản bằng hai cọc gỗ chôn đứng cao hơn đầu người một chút cùng một cọc tre gác ngang, lá dừa xé phủ kín từ trên nóc xuống sát mặt đất do đó người đứng ngoài không sao thấy được kẻ bên trong chòi đang làm gì cả ; chòi này cách chòi kia khoảng 15-20m nên khó lòng mà lắng nghe người ta nói chuyện với nhau nhưng thường thường chẳng ai vào đây mà lại tọc mạch đến mức độ như vậy. Bởi lẽ đến với Thiên Thai quán vào buổi tối chỉ có những cặp tình nhân mà thôi, khi bước vào quán chị Hải và Lợi cũng còn tỏ vẻ bình thường nhưng khi đã chui vào trong chòi rồi thì hai chị em mới bắt đầu cảm thấy tiến thoái lưỡng nan, trót lỡ ngồi trên lưng cọp phải ngồi luôn chứ làm sao tụt xuống đây? Sau khi khom người chui qua ngưỡng cửa chỉ cao cỡ 0,5m thì thấy trong chòi, dưới ánh sáng đỏ mờ mờ của ngọn đèn trái ớt trông thấy rõ ràng có một cái bàn nhựa, hai cái võng và một cái phản xây bằng xi măng lót gạch men rộng khoảng 60dm, dài khoảng 1,8m. Chị Hải nói với cô tiếp viên quán đến chào mời làm một ly café sữa đá cho chị và một ly café đá cho thằng em.
- Nè, chị! Sao chị em mình lại vào đây? – Lợi lên tiếng.
- Thì…thì…cũng…bình thường thôi. Có sao đâu? – Chị Hải chống chế.
- Vậy….hai chị…em mình làm tình nhân với nhau có được không? Lợi giỡn.
- Nè, lại nói bậy, chị đánh đòn giờ đó nghe chưa? – Chị Hải vừa cười vừa cung tay cốc lên đầu nó.
Hai chị em ngồi cạnh nhau trên tấm phản, lặng yên nhấm nháp hương vị café nồng nàn, đăng đắng, mỗi đứa đang mãi miết theo đuổi những suy nghĩ riêng tư của mình ; chợt cảm thấy gió từ bên ngoài lùa vào chòi hơi lành lạnh, không ai bảo ai, thật sự là chẳng biết đứa nào cử động trước nhưng chỉ thấy chúng tự động xích người ngồi sát vào nhau cho ấm. Chẳng mấy chốc, bàn tay trái thằng em bỗng dưng mò mẫm nắm lấy bàn tay phải con chị ; dù cảm thấy hơi ngượng song chị Hải vẫn lặng thinh không phản ứng cự tuyệt chi cả. Hơi nóng từ thân thể, bàn tay đứa này đang từ từ dần dần truyền sang thân thể, bàn tay đứa kia chẳng khác gì một sự truyền nhiệt thăng hoa để trở thành một sự sôi hoặc bốc cháy khiến cho chẳng đứa nào lại không chấp nhận chào đón một cách tự nguyện như loài chim trắng lao vào cõi hư vô, hiu quạnh. Một lát, không rõ là chị Hải cảm thấy mỏi mệt hay sao ấy mà chị lại khẽ nghiêng đầu tựa vào bờ vai trái Lợi, nó dần dần cảm nhận được một sự mềm mại như tơ tựa lụa đang dần dần cọ sát vào da thịt nó ; mùi da thịt con gái trinh nguyên, mùi xa bông Dove thơm nhè nhẹ một cách quyến rũ khiến cho nó không cần phải suy nghĩ đắn đo chi cả. Tuy nhiên nó vẫn nhận thức được là nó đang làm gì, nó khẽ xoay mặt qua trái rồi khẽ hôn vào dái tai phải chị Hải hai ba lượt sau đó nó hôn tiếp lên gò má phải của chị. Cảm giác xúc động, bồi hồi, xao xuyến dâng tràn khắp cõi lòng và con tim hai chị em lúc bấy giờ, càng lúc càng lên cao chẳng khác gì một cơn sóng thần ngời ngợi từ đại dương rần rật ùa vào rồi đổ ập xuống đất liền ; con chị lặng thinh để cho thằng em hôn rồi chẳng mấy chốc, chị lại khẽ xoay mặt qua phải hôn trả vào má, vào mũi em họ mình. Những tưởng hai chị em sẽ tiếp diễn nối liền những gì mà mình và người đối diện đang làm cùng nhau nhưng không do ông trời không thuận lòng người, tiếng sấm rền vang bên ngoài khiến cho cả hai giựt mình, rời nhau ra.
- Chết, mưa rồi. Về thôi em! Chị Hải cuống quýt.
Vì khi nãy, sau khi mang café ra thì cô tiếp viên tính tiền ngay nên giờ hai chị em cứ việc thoải mái ra về, chúng rời khỏi quán nắm tay nhau vừa đi vừa chạy vừa cười giỡn dưới bầu trời đen kịt mây mưa. Thiên thai quán cách nhà không xa gì mấy nên chỉ khoảng bốn phút sau, chị Hải và Lợi đã về đến nhà vừa kịp lúc một cơn mưa mù mịt đổ trút xuống.
-Nè, tối nay chị ngủ trong phòng hay ngoài võng? Lợi chọc quê chị Hải.
-Có muốn ăn đòn không đây hả?
Chị Hải lườm nguýt thằng em một cái sắc như dao rồi vào phòng tắm thay quần áo, Lợi vào phòng trước cởi áo chemise và quần tây mắc lên mắc áo gắn tường, chỉ còn áo thun trắng ngắn tay và quần đùi trên người ; nó lên giường nằm ở mé trong, xổ tấm mền bông ra đắp. Một lát, chị Hải bước vào và dưới ánh sáng mờ ảo màu hồng nhạt của ngọn đèn ngủ, nó thấy chị thật xinh xắn tuyệt trần trong bộ quần áo đồ bộ may bằng vải thun màu xanh dương ; làn vải khá mỏng và do bộ quần áo hơi rộng so với người chị nên ít nhiều gì thì nó cũng nom được những đường nét gợi cảm, cong vút, lẩn khuất trên thân thể chị. Lặng yên không nói một lời, chị nằm xuống giường cạnh bên thằng em ; hai chị em chưa ngủ liền được mà cứ vậy lắng nghe tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài. Vì môi trường vùng đất Đà Lạt ít có muỗi nên cũng như ở những nhà khác, nhà chú chị Hải không giăng mùng chỉ có nệm dày phủ drap màu hồng cùng với mền bông là quá đủ để tạo ra cho hai chị em một cảm giác ấm áp, dễ chịu, thoải mái vô cùng. Lúc này, bàn tay trái của Lợi lại lì lợm, mày mò tìm kiếm bàn tay phải mềm mại như bông của người chị họ ; hai chị em xoay mặt nhìn nhau cười rồi không ai bảo ai, hai đứa từ từ xích người nằm sát vào nhau. Hơi thở của đứa này lẫn lộn với đứa kia tạo thành một luồng khí cực nóng sưởi ấm chúng khỏi cơn giá lạnh của trận mưa đêm bên ngoài và chúng thật không ngờ chính cái luồng khí này đang làm phát sinh một nguồn cảm giác kích thích từ dưới xương cùng chạy dọc theo sống lưng lên trung ương thần kinh rồi dần dần lan tỏa khắp tứ chi, châu thân đến cùng cực. Như để né tránh, chị Hải ngồi dậy nói :
- Sao hả, tối nay không muốn chị bóp chân cho à?
Lợi định bụng sẽ đùa chị Hải cho vui vì trong đầu nó vừa mới lóe ra một trò nghịch ngợm mới ( nó sẽ chọt lét cho chị nhột chơi) nhưng nào ngờ, nó vừa mới ngồi dậy thì một tiếng sét ngoài trời bỗng nổ vang rền như pháo khiến nó và chị đều cùng giật nảy mình, ôm chầm lấy nhau cho đỡ sợ. Vậy là cơ hội tốt ngàn năm một thuở lại đến với nó cho nó có dịp tỏ tình với chị ; nghĩ vậy nó chụp giựt lấy ngay, kề miệng hôn nhanh vào gò má phải hồng đỏ của chị. Gò má chị Hải do vậy nên càng đỏ hồng hơn lên trông càng thấy đẹp và quyến rũ làm sao ; chị yên lặng đón nhận thằng em họ hôn mình hết cái này đến cái khác từ trán lần xuống mắt, từ mắt xuống mũi, từ mũi qua má rồi ra mang tai xuống cổ. Dĩ nhiên, Lợi đâu hề biết rằng nó đang dẫn dắt chị Hải vào con đường mà chính chị cũng đang chập chững muốn bước vào ; ở mấp mé đầu con đường tình ái, hai chị em dìu đỡ nhau với từng hơi thở hổn hển, run rẫy và từng nhịp đập bồi hồi, xao xuyến của con tim. Từ trưa đến giờ, hai chị em hôn nhau đến lần này là lần thứ ba và chắc có lẽ lần này thế nào hai đứa cũng yêu nhau thực sự cho mà coi ; bằng chứng là thời gian thằng em hôn con chị càng lúc càng kéo dài ra, thỉnh thoảng chị âu yếm hôn trả lại em họ mình vào trán, vào má. Mục tiêu của Lợi lúc này không gì khác hơn đó chính là đôi môi nhỏ nhắn, mỏng manh của chị Hải ; là mục tiêu quan trọng nhất của người chị họ bạn dì ruột dễ thương mà mấy ngày nay nó từng mơ tưởng đến việc tìm hiểu, khám phá, chinh phục và chiếm đoạt. Trên cuộc đời này, ai ai cũng biết là một trăm nụ hôn má không bao giờ bằng một nụ hôn môi, ở tại cứ điểm này người ta trao cho nhau hết tất cả tận cùng sự đê mê, ngây ngất của tình yêu nhất là tình yêu loạn luân nhục dục. Chị Hải thừa biết là thằng em của mình đang muốn tìm kiếm cái gì vì không thể dối lòng là chị cũng mong muốn cái ấy nhưng vì gia giáo, vì phận gái đoan trang thùy mị, chị không thể nào buông thả sớm như vậy được. Trong thâm tâm chị lúc bấy giờ như là một cô gái khác cũng mang tên là Đào Minh Hải giống y như chị trỗi dậy điên cuồng thúc giục chị dẹp bỏ lề lối, tôn ty trật tự để mà sống theo bản năng con người ; rốt cuộc rồi chị cũng phải bó tay đầu hàng mà thôi. Đó chính là lúc chị khẽ nhắm hai mắt lại, hơi nghiêng mặt sang bên phải rồi chị từ từ hé mở đôi môi mọng thắm của mình chậm rãi đón nhận lấy đôi môi Lợi dần dần luồn lách vào trong cho đến khi hàm răng nó cọ sát vào hàm răng chị, đầu lưỡi nó quấn quýt lấy đầu lưỡi chị. Vậy là nụ hôn môi đầu tiên của chị Hải và Lợi hai chị em họ ngoại đã thực sự hiện diện trên cõi đời nghiệt ngã này trong một đêm mưa gió tầm tã ; cả hai đều run rẫy, xúc động đến quá mức tưởng tượng, ngây ngất, say sưa, cuồng loạn trong cảm giác e ấp, ngượng ngùng, lúng túng, vụng về, lụp cha lụp chụp vì đây chính là lần đầu tiên chúng bước vào cõi yêu đương. Hai chị em có lẽ là giờ đây không còn biết, không còn nhớ chi nữa cả ; cả hai đều đã quên hết gia đình, bố mẹ, dì dượng, anh chị, quên bẳn đi mối quan hệ ruột thịt gần gũi giữa chúng và chúng chỉ còn biết có nhau, biết là chúng đang yêu nhau chỉ có thế mà thôi. Người chị hai mươi hai tuổi và thằng em mười bốn tuổi tuy hơn kém nhau những tám tuổi nhưng điều đó tuyệt nhiên không làm giảm đi bất kỳ một cảm giác nào cả mà trái lại còn làm tăng thêm điều kỳ diệu của tình yêu đến với hai chị em sau hơn một tháng trời ra vào sống chung với nhau cùng một mái nhà nhỏ bé nằm trơ trọi trên sườn một ngọn đồi thoai thoải. Trừ hai chị em ra, trong nhà chẳng hề có lấy một bóng người còn bên ngoài thì mưa dầm gió bấc không một bất kỳ ai qua lại lai vãng, bởi vậy cho nên mối tình loạn luân tội lỗi xảy ra giữa chị Hải và Lợi hoàn toàn nằm trong vòng bí ẩn một trăm phần trăm, chỉ có hai người biết đó chính là hai đứa cùng với trời biết đất hay mưa thông cảm gió vỗ về. Từ lúc trưởng thành cho đến bây giờ, chị Hải chỉ toàn có những người bạn trai bình thường học cùng lớp mà thôi chứ tuyệt nhiên chị chưa có bạn trai hay người yêu, bồ bịch chi cả cho nên ngay cả một cái nắm tay chị cũng không có chứ đừng nói chi đến chuyện hôn hít. Vậy thằng em họ - con út của dì Thân là người cướp lấy nụ hôn trinh nguyên đầu đời của chị và chắc chắn là ngoài nụ hôn ra, nó còn muốn cướp đi của chị nhiều thứ nữa chứ chẳng phải giỡn chơi.
- Chị Hải! Chị Hải!....Em …yêu chị! – Lợi khẽ thốt lên bên tai chị.
- Chị…không biết – Chị Hải ngượng ngùng đáp.
Lúc đầu, hai chị em còn hôn nhau từng cái một, vừa gắn môi vào nhau đã vội rời ra nhưng riết về sau thì hai đôi môi cứ mãi miết quấn quýt, gần gũi và gắn bó một cách đắm đuối, ngất ngây, say sưa, mê mệt, cuồng loạn tưởng chừng như chẳng bao giờ có lúc dừng lại. Giây phút đầu tiên, hai đứa còn e dè, sợ sệt, ngại ngùng nhưng càng lúc có lẽ do trời mưa, do hoàn cảnh sống tự do và vắng lặng nên chúng càng dạn dĩ, quen thuộc ; do là con gái mới lớn, chỉ là bản năng thôi thì làm sao có thể biết được những thao tác ân ái cho nên trước sau gì thì chị Hải cũng chỉ trông mong vào thằng em chị mà thôi. Trong khi nút môi nút lưỡi người chị họ, Lợi đã từ từ dìu đỡ chị ngã người nằm xuống tấm nệm ấm êm phủ lớp drap hồng, gối đầu lên chiếc gối tai bèo bọc vải trắng tinh ; lúc ấy, chị run rẫy thực sự tỏ vẻ thảm hại vô cùng và chẳng khác gì một con chuột nằm trong móng vuốt của con mèo, chị líu ríu làm theo dẫn dắt của thằng em. Chị thở nấc lên từng tiếng một khi hai bàn tay thằng con trai đang từ từ mò mẫm từ nơi hai bờ vai xuống ngực, xuống bụng và xuống hai vòng eo cùng vòng bụng của chị ; chị giật nảy mình lên khi chưa gì mà hai hột nút áo nơi cổ, nơi ngực chị đã bị những ngón tay thằng em mở bung ra và chị lần tay lên che kín lại. Bởi lẽ, dẫu sao đi nữa, do chị Hải cũng đã là một sinh viên Đại học nên nhận thức của chị khá đúng đắn và chị lờ mờ hiểu được bí mật tấm màn che đằng sau việc thằng em cởi nút áo chị ra là gì rồi. Trên tấm nệm ấm êm của chiếc giường hạnh phúc trong căn phòng hoa chúc một đêm mưa, hai chị em không ngớt vòng tay ôm vòng tay, hết đứa này lại đến đứa kia cứ thế thay phiên nhau lăn qua lộn lại, khi thằng em nằm đè lên trên mình con chị, lúc con chị lại úp xuống người thằng em. Có thể nói rằng giờ đây, chị Hải và Lợi không còn là chị em của nhau nữa mà thực sự trở thành người tình hay nói cách khác là vợ chồng của nhau vì từ nãy đến giờ, những thao tác chúng làm hoàn toàn không còn phù hợp với tình cảm chị em nữa. Bởi tính tình nhút nhát vả lại hơn nữa lại là con gái nên giây phút này đây, chị gần như hoàn toàn thụ động, phó mặc cho thằng em muốn dẫn muốn dắt chị đến đâu thì đến, đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Bàn tay phải Lợi lại tiếp tục lần lên mày mò tháo mở tiếp hột nút thứ ba, thứ tư rồi cuối cùng là hột nút thứ năm nơi chiếc áo xanh đồ bộ mà chị đang mặc ; đến khi chị phát hiện ra được thì đã muộn, khi ấy hai bàn tay nó đã tuột hai vai áo chị xuống rồi lần cởi hai ống tay áo ngắn xuống khỏi hai cánh tay chị, hết ống tay áo phải rồi đến ống tay áo trái. Chị chặc lưỡi nghĩ thầm là cơ sự đến nước này rồi thì có tránh vỏ dưa cũng gặp vỏ dừa mà thôi, chi bằng chìu thằng em họ của mình một lần đầu cũng như lần cuối bởi lẽ dẫu sao thì chị phải công nhận là chị có tình cảm thật sự với nó vì nó không những hiền lành, ngoan ngoãn, dễ thương mà còn chịu khó, biết nghe lời. Đương nhiên, chị không khỏi lấy làm ngạc nhiên khi thấy nó tuy mới có mười bốn tuổi mà thôi nhưng lại tỏ ra rất thành thạo, rành rõi với từng động tác ân ái thật chuẩn xác, đâu ra đó dứt khoát, điệu nghệ xem chừng ra còn trội hơn so với người lớn. Sau khi để gọn gàng chiếc áo chị Hải lên mé nệm phía cuối giường, hai bàn tay Lợi tiếp tục lần ra sau lưng chị mày mò tháo hai móc nhỏ bằng nhôm kết nối giữ chặt hai sợi dây nơi chiếc nịt vú bằng vải thun voan trắng mới tinh và đây chính là nơi che đậy gò ngực nõn nà, căng đầy xuân thì con gái của chị. Hai cái móc ấy vừa mới bung ra thì lập tức áo ngực chị từ từ lỏng dần, lỏng dần không còn bó sát vào người nữa, tuột lệch xuống dưới và chị Hải đỏ cả mặt lên trong khi bàn tay phải nó chậm rãi kéo chiếc nịt vú rời khỏi người chị để lên trên chiếc áo đồ bộ của chị mà nó vừa mới cởi ra. Chúng ta hãy ngừng lại và nói một chút về chú Thắng – chú của chị Hải, hai vợ chồng chú chỉ có mỗi một đứa con trai năm nay đã 10 tuổi được gởi nơi ông bà ngoại ở Bình Dương nuôi giùm để có thời gian rãnh rỗi mà đầu tư vào chuyện kinh doanh buôn bán ; do vậy ngay đến chính con ruột của họ, họ còn chưa ngó ngàng gì đến chứ đừng nói chi đến cháu như chị Hải đây. Lẽ ra nếu có vợ chồng chú ở nhà, đừng đi đâu hết thì đêm nay làm gì mà xảy ra chuyện tình loạn luân tội lỗi giữa chị Hải và Lợi cho được ; khi ấy, hai chị em vẫn vô tư, hồn nhiên, trong trắng không hề vướng bụi hồng trần nhớp nhơ khó có thể rửa sạch được. Giả sử hai vợ chồng chú Thắng đừng có đi buôn nữa thì tối nay, rõ ràng là họ sẽ ngăn cản được chuyện xấu giữa hai chị em, giúp chị Hải vốn vẫn giữ được hương hoa trinh tiết ngọc ngà của chị. Như thế, rõ ràng là trốn tránh cặp mắt dương gian trong căn nhà nhỏ bé, kín đáo vào đêm mưa tầm tã, hai chị em họ bạn dì ruột cứ vậy mãi miết yêu nhau đắm đuối, ngất ngây, cuồng loạn, say sưa, mê mệt thật trông chẳng khác gì nắng hạn gặp mưa rào, tựa chừng em bé mong mẹ đi chợ về nhanh đặng cho bé tấm bánh hay khúc mía…Từ trước đến giờ, trãi qua bảy mối tình, lúc này Lợi mới thầm nhận xét là cả bảy người phụ nữ mà nó từng khám phá, chiếm đoạt không ai lại có thân hình tuyệt vời như chị Hải đây ; người chị tuy gầy guộc, nhỏ con nhưng không phải vì vậy mà chị không nở nang, cân đối.
Da thịt chị tựa hồ bông bưởi thơm lừng, quyến rũ đồng thời mềm mại, mịn màng như nhung như lụa ; đấy chính là cái cảm giác sống động hài hòa cụ thể khi khuôn mặt Lợi đang từ từ cúi xuống úp sát vào giữa hai bầu vú căng tròn của người chị họ. Chị Hải mấp máy đôi môi như muốn thốt lên điều gì, đôi mắt chị cứ mãi miết nhắm nghiền và khuôn mặt chị không ngớt nghiêng qua nghiêng lại với nỗi niềm phấn khích thật bao la, hùng vỹ dâng tràn khắp cõi lòng cũng như châu thân chị. Lại một thao tác mới nữa, nó cúi xuống hé miệng hôn rồi từ từ ngậm nút lấy đầu núm vú phải của chị một cách từ tốn, chậm rãi và bàn tay phải của nó cũng không hề bỏ lỡ cơ hội lần lên mày mò, sờ soạng bầu vú trái còn lại. Chị họ nó chắc có lẽ là sung sướng quá đỗi nên phải quằn người, run rẫy và càng lúc chị càng thả lỏng xuôi tay nằm ngửa trên tấm nệm ấm êm mà tự nguyện hiến dâng, trao tặng cho Lợi lần lượt tất cả những gì chị có, chị được thiên nhiên cũng như tạo hóa ưu ái cho. Hai cánh tay chị lúc thì buông xuôi dọc theo hai bên thân, khi thì thật chẳng khác gì là thừa thải lần lên vuốt vuốt những lọn tóc đen trên đầu Lợi trong khi đó thằng em vẫn cứ yên lặng khám phá, chiếm đoạt những gì quý giá nhất của người chị bạn dì ruột hai mươi hai tuổi, lớn hơn nó những tám tuổi. Biết ra sao ngày sau, cả hai chị em không ai bảo ai cứ lẳng lặng tận hưởng hương vị tình yêu nồng nàn, sâu lắng của đêm mưa một cách say sưa, không hề biết chán biết mệt là gì cả. Hai ly café khi nãy uống ở Thiên Thai quán giờ đây thật là hữu ích cho cả hai chị em, nhờ đó mà chúng không cảm thấy buồn ngủ vả lại hơn nữa sinh lực chúng cũng nhờ vậy mà luôn được tăng cường lên ở trạng thái hưng phấn liên tục, không hề suy suyển sút giảm. Từng giọt mưa đêm rả rích bên ngoài giờ đây thật chẳng khác gì một bản concerto tình ca giao hưởng cứ mãi dỗ dành, an ủi chị Hải và Lợi cũng như khuyến khích chúng yêu nhau cuồng nhiệt hơn, đắm say hơn. Trước khi cuộc tình loạn luân tội lỗi của chúng xảy ra, lớp drap trãi giường màu hồng còn ngay ngắn phẳng lặng như tờ nhưng giờ đây, do sự cử động quằn quại trong tình yêu quay cuồng cho nên không những không phẳng phiu mà trái lại còn nhàu nát, lộn xộn. Thật chẳng biết sau này rồi cuộc sống hai chị em có bình yên sông Đông êm đềm hay là nhàu nát như mặt lớp drap trãi chiếc giường hạnh phúc mà cả hai đang sống chết cùng nhau trong cõi tình. Mặc kệ phong ba bão tố cuộc đời run rủi, giờ đây khi hai chị em vốn đã tìm được một nữa của riêng mình, chúng cứ vậy mà lao vào con đường ân ái oan nghiệt tuy hơi phũ phàng nhưng lại mang đậm nét sắt son, chung thủy. Đêm nay trước sau gì rồi cũng qua đi, cuộc tình nào dù mặn nồng đến mấy đi chăng nữa rồi thì cũng phải chia xa, kết thúc, tàn rụi ; cùng cảm nhận được điều ấy nên hai chị em càng lúc càng hối hả, vội vàng chia sẽ những xúc cảm phấn khích qua những nụ hôn môi, những vuốt ve mơn trớn trên da trên thịt ở những vùng nhạy cảm nhất. Sau khi nút liếm chán chê bầu vú phải của chị Hải, Lợi bỗng lần môi lên và lập tức hai đôi môi hai chị em lại tự động luồn sâu vào nhau ; nơi hai bên khóe miệng chúng, nước bọt tứa ra mỗi lúc một nhiều nhưng đứa nào đứa nấy chẳng ai buồn quan tâm đến việc ấy cả. Đúng là một đứa trẻ con vì khi không đang hôn môi chị họ mình, nó lại rời ra rồi lần xuống dưới để hé miệng ngậm nút lấy đầu núm vú trái của chị và bàn tay trái nó không quên mò mẫm, sờ soạng bầu vú phải mà nó vừa mới chiếm đoạt xong ngay tại chổ trên chiếc giường hạnh phúc trong căn phòng hoa chúc đầy thơ mộng. Dì Nguyệt ( mẹ chị Hải) và dì Thân (mẹ Lợi) giá như mà hay mà biết được hai đứa đang phạm tội cùng với đất trời chắc chắn không thể nào buông tha cho chúng được! Thế nào rồi thì chúng cũng sẽ bị cạo đầu bôi vôi nhưng vì cuộc tình của chúng vẫn cứ tiếp diễn cuồng nhiệt cho nên chúng vẫn chưa hiểu được là có thức đêm mới biết đêm dài, có dầm mưa mới biết lạnh ; hương vị tình yêu ôi sao mà ngọt ngào, nồng nàn và quyến rũ đến thế khiến cho hai chị em-những người trong cuộc không thể nào chối từ được việc ân ái, ban phát cũng như đón nhận tình yêu. Vậy là đến giờ phút này đây, gần như là Lợi đã tìm hiểu, khám phá và chiếm đoạt toàn bộ phần trên thân thể người chị bạn dì ruột còn phần dưới nữa, phần quan trọng tuyệt mật nhất của chị nó đang chuẩn bị tiếp tục tấn công.
Mặc dù tuyến sữa nơi hai bầu vú chị Hải chưa hoạt động do chị chưa lần nào làm mẹ nhưng nó vẫn cứ có cảm giác no nê tràn trề bởi những dòng sữa ngọt ngào thơm tho tiết ra từ đôi gò bồng đào của chị không ngớt rung động, phập phồng nâng lên hạ xuống liên tục theo nhịp thở hổn hển, gấp rút. Lúc này, Lợi mới ngồi dậy cởi áo thun trắng ngắn tay nó đang mặc trên người ra cho đỡ phải khó chịu vì lửa tình cứ bốc cháy ngùn ngụt khắp cả châu thân cho nên hòa cùng nhịp mưa càng lúc càng tầm tã bên ngoài, cường độ và tốc độ cuộc tình giữa nó và chị Hải cứ thế mà tăng dần, tăng dần lên đến tận mây xanh chốn thiên đường tình yêu. Hai chị em đều đã hiểu hết nhau rồi thì phải vì nơi phần trên thân thể hai đứa xem như không còn chổ nào mà chúng giấu giếm nhau, không chịu trao gửi cho nhau. Chiếc áo thun Lợi vừa cởi ra khi nãy được nó để chung một chổ trên giường nệm cùng với áo đồ bộ và nịt ngực của người chị họ và tấm mền bông lúc đầu được xổ ra cho hai chị em đắp chung nay càng lúc càng bị hai đứa cằn đạp dúm dó vào một góc giường nệm trông thật thảm hại ; tấm drap trãi giường khi nãy trước khi chúng yêu nhau thì phẳng phiu, ngay ngắn nhưng giờ càng lúc càng nhàu nát như cám vụn. Tuy đây là lần đầu tiên nhưng thật chẳng hiểu làm sao chỉ những phút giây mở đầu là chúng còn ngượng ngùng, e dè còn về sau thì chúng lại càng trở nên dạn dĩ, táo bạo hơn trong việc trao thân gởi người cho nhau với tình yêu nồng nàn, say đắm. Có lẽ tình cảm chị em từ trước đến giờ quấn quýt, gần gũi yêu thương nhau, sự đồng cảm sẽ chia, chăm sóc nhau khi bị tai nạn là tiền đề khơi mào kích thích ngọn lửa tình trong cõi lòng chúng? Phải chi Lợi và chị Hải không phải là chị em họ bạn dì với nhau, phải chi hai chị em là người dưng nước lã vì nếu như vậy thì chưa chắc gì hai đứa đã phạm tội loạn luân với nhau như đêm mưa này? Do số phận mà tạo hóa run rũi mà thành chăng? Đương nhiên không ai có thể kết luận chính xác một trăm phần trăm là như thế nào cả, thôi thì cứ mặc kệ phó thác cho dòng đời đẩy đưa trôi nổi với cơ man bao nhiêu nỗi nhọc nhằn, oan nghiệt. Mặc dù yêu thương thằng em thực sự nhưng khi bàn tay phải nó vừa mới mày mò nắm lấy lưng chiếc quần thun đồ bộ màu xanh dương mà mình đang mặc, chị Hải không khỏi giựt mình, hốt hoảng ; chị e dè, ngượng ngùng thực sự khi thằng em vừa kéo hai ống quần chị xuống để lộ ra cặp đùi trắng ngần, no tròn và hai bờ mông khêu gợi cũng như màu trắng trinh nguyên mồn một của chiếc quần lót bằng vải thun voan trắng mới tinh của chị. Phải nói là chị thực sự rúng động đến tâm can nên chị khó mà tránh khỏi được những phấn khích run rẫy, quằn quại, co giựt khắp cả châu thân ; chị hoàn toàn thừa biết là Lợi cởi quần chị xuống là để thực hiện âm mưu gì rồi, đó chính là nó muốn được làm chồng của chị vì theo kiến thức hiểu biết của chị thì chỉ có vợ chồng mới làm những việc ấy mà thôi. Đến nước này khi mà đã dính vào với thằng em chẳng khác gì đôi sam rồi thì khó có thể nào dừng lại, chối từ, thoái thác yêu cầu của nó ; bên trong chị, một cô gái khác như đang thầm mách bảo chị là cứ việc yêu đi, cứ việc hiến dâng đi vì hoàn toàn sẽ không bao giờ có hậu quả gì đâu. Vốn là con gái một gia đình lễ giáo uy nghiêm, chị Hải suy nghĩ làm sao mình có thể lăng loàn, buông thả như thế này được nhỉ? Ngộ nhỡ có bề gì sau này thì chắc chắn chỉ có một mình chị lãnh đủ mà thôi vì Lợi là con trai, sau cuộc tình nó đâu phải chịu hy sinh mất mát, chấp nhận như chị nên nó cũng không cần phải đắn đo nghĩ ngợi, tính toán thiệt hơn trăm điều ngàn thứ. Trong lúc chị vẫn đang còn phải mông lung suy tư đường hay lẽ phải thì chiếc quần chị đã bị thằng em tụt dần xuống đầu gối, chị hoảng hồn dùng hai bàn tay chụp giữ lại nhưng rồi chẳng hiểu sao, chính chị lại buông tay ra và ngượng ngùng lần lên ôm níu, bấu thật mạnh lấy hai bờ vai gầy guộc của thằng em. Lợi mừng rỡ, sướng rơn cả người chẳng khác gì bắt được vàng, lập tức tiếp tục nhẹ nhàng lần lượt cởi hai ống quần chị xuống khỏi cặp giò thon dài đến hai bàn chân trắng muốt, hết chân phải rồi qua chân trái, chẳng mấy chốc nó đã cởi xong quần chị để lên cùng chổ với áo thun của nó, áo đồ bộ và nịt vú của chị. Ưu điểm nổi bật nhất của nó mà trước giờ, bất kỳ người tình nào (từ chị Đông, chị Sương, chị Liên, chị Mỹ, cô Phụng, chị Lê, cô Minh Trí) ai ai cũng đều phải thán phục nó là sự chậm rãi, từ tốn, tế nhị và nhẹ nhàng khiến cho không một người nào không quy thuận nó. Đêm nay, chị Hải cũng vậy, chị không làm sao thoát khỏi lưới tình giăng đầy trong ma trận ân ái cùng thằng em họ ; nói cách khác, chị gần như sẵn sàng làm “việc ấy”với nó và chỉ mới nghĩ như vậy thôi mà chị đã cảm thấy đỏ cả mặt rồi chứ đừng nói chi là…..
Lúc bấy giờ, cứ điểm quan trọng cuối cùng còn sót lại trên thân thể chị Hải đó là chiếc quần lót mỏng manh của chị, nơi che giấu bộ phận bí hiểm nhất mà cả cuộc đời chị trông mong vào đó như một cứu cánh tâm đắc nhất để xứng danh một người con gái vinh gia vọng tộc. Cũng lại tái diễn phản ứng khi nãy nghĩa là chị chụp giữ hai bàn tay thằng em lại rồi lại buông rời ra, cứ thế chiếc quần lót chị từ từ đi xuống đùi, hai đầu gối, cặp giò và cuối cùng hai bàn chân chị liên tục co duỗi ; chẳng mấy chốc, bàn tay phải của Lợi đã cầm gọn quần lót chị mình để vào một chổ cùng với trang phục nó và chị cởi bỏ từ nãy đến giờ. Những tưởng nó sắp sửa “ấy”mình, chị Hải cố gắng ra sức chờ đợi đón nhận nhưng chưa, nó cúi rạp người xuống nhè nhẹ vừa hôn vừa liếm lấy lần lượt hết chổ này đến chổ khác trên khắp thân thể chị bắt đầu từ nơi hai bàn chân chị. Gai ốc như nổi lên đầy khắp cả người hai chị em ; chúng rên rĩ, hổn hển, không ngớt lăn qua lộn lại trên tấm nệm ấm êm với cảm giác phấn khích, bồi hồi, xao xuyến, lâng lâng như đang chơi vơi giữa chín tầng mây chói lọi ánh dương. Trong lúc tìm hiểu, khám phá thân thể chị Hải, Lợi không sao bỏ qua việc thám hiểm âm hộ của chị ; do chị còn là con gái trinh nguyên toàn vẹn nên hai môi lớn cũng như hai môi bé của chị đều khít rịt, lớp lông đen mịn khá dày phủ kín phía trên và xung quanh chổ kín chị bắt đầu ươn ướt do chất dịch nhầy sinh lý từ bên trong tiết ra chứng tỏ cũng như thằng em, chị thấy kích thích nhục dục quá mạnh. Tuy cặp mắt chị vẫn cứ nhắm nghiền nhưng chẳng hiểu sao mà chị vẫn thấy rõ được cảnh tượng lúc bấy giờ Lợi đang ngồi cạnh bên chị, lần hai tay từ từ tuột lần, tuột lần chiếc quần đùi nó mặc xuống khỏi đùi, đầu gối, giò rồi cuối cùng là hai bàn chân. Tiếp đó, chị còn nom thấy rất rõ con cu nó rất to, rất dài, rất cứng và rất thẳng không ngớt giựt giựt liên hồi một cách thật là hùng dũng, mãnh liệt. Từ nãy đến giờ là một quãng thời gian khá lâu, cùng với trận mưa đêm bên ngoài cứ mãi miết dai dẳng kéo dài, hai chị em đã cho nhau thật nhiều những gì mình có trên thân thể nhau và tuy không hẹn mà gặp, không nói mà hiểu, hai đứa đều cùng biết rằng đến giây phút này đây chúng không thể nào dừng lại được những hành động chân tình của chúng mà chúng đang tương tư nghĩ ngợi để sắp sửa thực hiện. Khi thấy Lợi dợm trườn người tới, chị Hải bổng khẽ nói :
-Em….chân…em hết đau chưa?
Lợi không nói năng chi cả, chỉ lẳng lặng gật đầu ; nó thầm cám ơn chị vì chị thực sự quan tâm, yêu thương, chăm sóc, chia sẽ với nó đủ thứ đủ điều. Rõ ràng là chị lo lắng cho nó vì chị e rằng việc quan hệ giữa chị và nó sẽ làm cho bàn chân phải bị nạn của nó phát đau lại chăng? Bằng một động tác rất chuẩn, thành thạo và khá điêu luyện, nó từ từ leo lên mình chị Hải chẳng khác gì một con kỳ đà ; nó nằm trên người chị một cách gọn gàng, khéo léo và chị đang khẽ dạng rộng hai chân ra đón nhận nó nằm vào giữa chị. Ở phía trên, hai cánh tay chị ôm vòng lên không ngớt cử động những ngón tay móng khá nhọn sờ soạng nơi vai, nơi lưng người tình nhỏ tuổi của chị, hai bàn tay búp măng mềm mại của chị liên tiếp mày mò vò tới vò lui đầu tóc nó ; còn ở dưới là cảnh tượng con cu cương ngỗng của nó đang tìm kiếm lổ âm đạo chị để chui vào. Vậy là rõ ràng, hai chị em bạn dì ruột đang thực sự làm chuyện vợ chồng với nhau, một chuyện loạn luân kinh thiên động địa “trời không dung, đất chẳng tha”khó có ai có thể chấp nhận cho được ; chẳng mấy khó khăn, chỉ trong chốc lát, con cu cứng, dài và to của Lợi đã nong được hai bên mép âm đạo chị Hải ra hai bên và hùng dũng đi vào, ngập sâu đến lút cả cán, hai hòn dái nó xăng tròn lên ngang nhiên gác hai bên cửa mình chị. Do đây là lần giao hợp đầu tiên nên chị cảm nhận được một nỗi đau đớn, xót xa vô cùng không thể nào chịu đựng nổi bắt nguồn từ chổ kín lan dần ra khắp cả châu thân khiến cho nước mắt giọt ngắn giọt dài cứ lăn tròn xuống má, miệng há hốc thở nấc lên đồng thời bật ra tiếng rên đầu đời trinh nguyên của một người con gái khi vừa mới bị cướp mất đi cái quý giá nhất đáng giá nghìn vàng. Thật vậy, lúc bấy giờ ở ngay dưới, đầu con cu thằng em ở bên trong âm đạo con chị vừa mới đâm thủng rách nát màng trinh mỏng manh của chị ; vài giọt máu trinh hồng hồng lẫn trong dịch nhầy từ nơi chổ kín chị nhểu rớt xuống thấm vào lớp drap trãi nệm màu hồng. Đấy chính là minh chứng cho tình yêu trong trắng, nên thơ và đầy ắp hoa mộng mà chị Hải đã lặng lẽ trao cho thằng em họ của chị trong đêm mưa tầm tã này và lẽ dĩ nhiên, khi không còn gì để mà mất nữa, chị tỏ ra dạn dĩ hơn một chút trong từng thao tác ân ái, yêu đương cùng Lợi.
Chị nằm ngửa người trên chiếc giường nệm hạnh phúc, tận hưởng từng cảm giác hoan lạc, thú vị, sung sướng trong khi nó nằm trên liên tục vận sức nhấp nhỏm hai mông lên xuống để đưa đẩy con cu không ngớt thọt ra thụt vào sâu đến tận tử cung người chị họ bạn dì. Từ ngày bắt đầu để ý đến chị Hải, thầm yêu trộm nhớ chị, thực sự là chưa bao giờ nó lại nghĩ rằng nó được thưởng thức, hưởng thụ, khám phá và chiếm đoạt cái thân thể tuyệt vời của chị như là đêm mưa hôm nay ; cơ hội ngàn năm có một này lẽ đương nhiên khi đã chụp giựt được rồi thì phải tận hưởng cho bằng hết, cho đến cùng cực mới thôi. Cơn khoái lạc, phấn khích do chị Hải mang đến trao tặng cho Lợi có thể nói là quá đỗi tuyệt vời, dường như trên thế gian này không còn gì để sánh kịp. Lớp lông đen mịn của chị lúc này đây cứ mãi xoăn xuýt lấy những sợi lông còn lưa thưa, lún phún nơi gốc cu nó ; nó càng chơi chị thì cu nó càng dài, càng cứng, càng to và càng dai sức. So với nhau thì thân thể, vóc dáng chị tương đương thằng em nên trong đêm động phòng hoa chúc, hai chị em thật xứng đôi vừa lứa, đúng là trời sinh một cặp và tuy nhỏ con, gầy guộc nhưng cả hai đều rất khỏe khắn, rất dai sức trong việc truyền tinh truyền giống cho nhau để kết tinh lại thành một minh chứng của tình yêu. Năm phút, mười phút rồi mười hai phút trôi qua, thời gian giao hợp của chị Hải và Lợi hai chị em càng lúc càng chầm chậm kéo dài, kéo dài tưởng chừng như không bao giờ ngừng lại. Trên vầng lưng thằng em liên tục xuất hiện nhiều đường xước rướm máu trầy trụa do những ngón tay móng nhọn của con chị vô tình để lại mỗi khi nó rướn người chơi hơi mạnh vào âm đạo chị. Lẽ dĩ nhiên, người thân của hai đứa không hề có lấy một ai mà biết được là chúng đang loạn luân với nhau, đang cùng làm cái nhiệm vụ theo bản năng con người giữa giống cái và giống đực để cho thế gian sinh sôi nảy nở thêm mầm sống của tình yêu nhục dục oan nghiệt. Vậy là từ mối quan hệ chị em bạn dì ruột với nhiều tình cảm thắm thiết sâu nặng, chị Hải và Lợi chỉ trong tích tắc tự động chuyển đổi thành “già nhân ngãi non vợ chống ; trong đêm mưa tầm gió bấc lạnh lẽo thế này, chị đã hoàn toàn không hề giấu giếm chi cả mà tự nguyện trao tặng cho thằng em của chị một cách trọn vẹn trinh nguyên của chị. Chắc chắn một điều chị giờ đây không còn con gái nữa, chị thực sự trở thành một người đàn bà chỉ trong giây phút. Có lẽ sau mối tình với cô giáo chủ nhiệm Minh Trí, bẵng đi một thời gian khá lâu không ân ái làm tình, sinh lực được tích tụ khá dồi dào cho nên đêm nay, trên gường hạnh phúc cùng chị Hải, Lợi rất sung sức chơi chị hết lần này đến lượt khác còn chị Hải tuy hơi nhỏ con, gầy guộc nhưng so với em họ mình về mặt sức khỏe thì chị cũng bằng vai phải lứa, không hơn không kém. Trong cuộc tình đầu nồng nàn, tuyệt vời này, chị chấp nhận chịu đựng, chìu chuộng thằng em hết mức không thể nào có thể đếm được ; chị cùng nó mãi miết liên tục thực hiện động tác giao hợp ; cứ thế, Lợi nhấp nhỏm hai mông lên xuống, đẩy đưa con cu hết thụt ra lại thọt vào sâu đến tận tử cung chị Hải còn chị Hải thì không ngớt co duỗi cặp giò rồi lại lần lượt mở ra khép vào cặp đùi để thằng em bạn dì ruột mới có mười bốn tuổi dễ dàng đưa đầu con cu nó ra vào lổ âm đạo chị. Vợ chồng chú Thắng –chú ruột chị Hải- lẽ ra nên có mặt ở nhà để mà ngăn cản chuyện tày trời đang xảy ra giữa chị và Lợi chứ không phải là dong ruổi trên con đường làm ăn buôn bán như thế này! Sức người có hạn vì đâu phải là thần thánh mà nếu có là thần là thánh đi chăng nữa thì riết rồi cũng mệt mỏi, kiệt quệ ; trong căn nhà nhỏ tĩnh mịch thanh vắng không ngừng vọng lên tiếng thở hổn hển đứt quãng lẫn lộn tiếng rên rĩ sung sướng, nghẹn ngào đến cùng cực của cả hai chị em….
-Khi nào…ấy…là em …lấy…ra liền nghe chưa?-Chị Hải vừa thở vừa nói
Kiến thức của một cô gái có trình độ Đại học rõ ràng là không thừa trong mọi lĩnh vực sống của cuộc đời, tuy rất yêu thương thằng em họ của mình nhưng chị Hải vẫn còn lo sợ nghĩ đến sau này chị sẽ phải gánh chịu hậu quả khôn lường đó chính là một bào thai oan nghiệt có thể được hình thành phát triển trong cơ thể chị. Câu nói trên của chị vừa thốt ra khỏi cửa miệng chị thì đó cũng chính là lúc đầu con cu Lợi bắt đầu co giựt liên hồi rồi xối xả phụt vào cửa mình chị những tia tinh dịch trắng đục như nước cơm, nhơn nhớt tựa hồ keo.
-Em…xin lỗi!
Lúc nãy đây, tuy nghe rất rõ lời thỉnh cầu của người chị họ bạn dì trong hơi thở nấc nghẹn nhưng cảm giác sung sướng cùng cực không thể nào cho phép Lợi thực hiện được việc làm theo ý muốn của chị. Khi mới giao hợp với nó, chị Hải cảm nhận cửa mình chị đau xé lồng lộn vì đây là lần đầu tiên âm đạo chị tuy hãy còn khít rịt nhưng phải giãn nở tối đa để chứa đựng hết con cu vừa to vừa dài vừa cứng của thằng em ; giờ đây, khi nó đang xuất tinh vào cơ thể chị, nỗi đau ấy nay đã giảm xuống và thay vào đó là niềm hưng phấn, khoái lạc trỗi dậy như một cơn lốc xoáy tàn phá châu thân chị lẫn lộn với rã rời, hụt hẫng. Tinh dịch thằng em truyền sang cơ thể con chị thật là nhiều không kể xiết đến đỗi trào ra làm ướt nhẹp cả bụng và hai bên đùi của cả hai đứa. Tuy đây chính là tội lỗi, là loạn luân nhưng dầu sao đi nữa thì cuộc tình này đã góp phần không nhỏ khiến cho chị Hải và Lợi cả hai giảm đi stress trong cuộc sống rất nhiều ; bởi vậy trong lưng chừng bồi hồi và xao xuyến, chúng không khỏi cảm thấy luyến tiếc, nhớ nhung. Hai chị em mệt mỏi rời khỏi người nhau ra, thằng em ân cần đi lấy khăn sạch lau khô phần dưới thân thể con chị rồi tử tế giúp chị mặc quần áo vào. Lúc này, bên ngoài mưa cũng đã ngừng rơi, trong không gian lành lạnh sau trận mưa đêm dần về sáng, giấc ngủ nhanh chóng đến với chị Hải và Lợi thật tuyệt vời, không mộng mị, không đắn đo, không sầu não.
- Em không được …bép xép chuyện này cho ai biết nghe chưa?
- Em xin tuân lệnh chị cả hai tay. Chị an tâm đi. Em có ngu chăng nữa cũng chẳng bao giờ đến đỗi như vậy đâu. Ngày mai tiếp nghe chị!
Nghe Lợi nói, chị Hải thẹn thùng dùng nắm tay đấm thùm thụp vào ngực, vào bụng nó rồi hai chị em cười như nắc nẻ, ôm nhau ngủ ngon lành. Hôm sau, một ngày chủ nhật thật đẹp trời, chị Hải chở Lợi trên chiếc xe Honda Dame đi chơi ở thác Bucso. Cử chỉ, thái độ của hai đứa bây giờ tuyệt nhiên không còn là hai chị em nữa mà hoàn toàn trở thành một đôi tình nhân đang yêu nhau thắm thiết bởi lẽ đêm qua, chúng đã là người của nhau ; không những chúng trao tặng cho nhau trái tim, tâm hồn, khối óc mà cả thân xác cha sinh mẹ đẻ nữa. Buổi trưa, sau khi dùng cơm xong, vừa về đến nhà, chị Hải đỏ cả mặt lên khi mới thay quần áo xong là Lợi đã vào phòng vòng tay ôm lấy chị và lẽ đương nhiên là chị không thể nào từ chối được cơn khát khao, ham muốn của nó cũng như của chị bởi vì dầu gì đi nữa thì đêm qua chị cũng đã trao thân cho nó, đã là “vợ”của nó rồi, có còn chi đâu mà sợ mất. Những nụ hôn môi cuồng nhiệt, vội vã , hối hả gửi tăng cho nhau tưởng chừng như là sắp sửa không còn cơ hội ở bên nhau nữa ; quần áo trên người hai chị em lần lượt rời bỏ thân xác chúng rồi sau đó, chúng âu yếm dìu đỡ nhau nằm xuống chiếc giường hạnh phúc đêm hôm qua để tiếp tục tái diễn lại những gì thuộc về bản năng con người. Hai đứa ngất ngây ân ái, làm tình với nhau một cách cuồng nhiệt, háo hức với tất cả sinh lực sẵn có ; mãi cho đến gần chiều, chúng đã hai lần giao hợp với nhau và tuyệt nhiên không hề bận tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh ngay cả thân thể chúng nhễ nhại, nhớp nhơ mồ hôi hòa lẫn với dịch nhờn của chị, tinh dịch của em…
Khi từ biệt chị Hải, trở về Bà Rịa bước vào năm học mới, Lợi mới nghe bố mẹ và các chị trong nhà bàn tán chuyện chị Hải mang thai với một người nào đó nhưng chị nhất quyết không khai ra cho chú Thắng, dì Nguyệt biết. Chị bỏ học, ra Nha Trang sống cùng với gia đình người cô ruột, làm nghề thợ may chờ đợi ngày sinh nở ; ngày qua ngày, tháng đoạn tháng, nó và chị tuy ở cách xa nhau nhưng cùng ấp ủ một kỷ niệm tuyệt đẹp về một mối tình loạn luân, nghiệt ngã nay đã chôn vùi sâu trong ký ức khôn nguôi./.
Hết
Kết thúc lúc 10h00 ngày 23 tháng 04 năm 2011
CON ĐƯỜNG HOA
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)