Congtu
07-27-2011, 10:48 AM
BA CHỊ EM
Tác giả: Con Đường Hoa
E-mail: nhatanh02010***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Các bạn thân mến! Chúng ta nếu ai đã xem qua truyện Trước giờ bay chắc hẳn không thể nào quên được nhân vật Nguyễn Thị Hồng Minh-người chị ruột thứ sáu của Nguyễn Hùng Lợi-do gia đình lâm vào cảnh khánh kiệt, bế tắc nên phải tình nguyện sang Đài Loan lấy chồng còn chị ruột thứ tư là Nguyễn Thị Hồng Nghĩa (truyện Sức mạnh của con tim) vu quy theo chồng về Sài Gòn ; cả hai chị đều trở thành người tình của Lợi, trao tặng trinh tiết đáng giá nghìn vàng của mình cho nó trước lúc ra đi. Ba nhân vật trên sẽ hội tụ lại cùng chúng ta trong câu chuyện sau đây có nhan đề là Ba chị em, mời các bạn theo dõi nhé!
Qua tới xứ Đài xa xôi vạn dặm, chị Sáu Minh liền bị gã chồng hờ bán cho một gia đình tại vùng nông thôn hẻo lánh cách sân bay có vẻ không được gần cho lắm vì ngồi xe ca nhẩm tính khoảng 6,7 tiếng đồng hồ ê hết cả người mới tới. Đây là gia đình một nông dân chẳng hề giàu có gì cũng như những hộ lân cận khác trong xóm sống nhờ vào mảnh đất cằn cõi trồng khá nhiều các loại rau quả, số tiền 10.000 USD mà họ bỏ ra mua chị là do họ đi vay đi mượn. Chủ hộ là một ông già ngoài sáu mươi tuổi bị tật hai chân gần như suốt cả ngày ngồi trên xe lăn, vợ ông mất sớm để lại cho ông hai người con trai, anh đầu ba mươi lăm tuổi là chồng của chị và người em trai út lớn hơn chị ba tuổi mắc bệnh thần kinh tàn tàn mát mát, ươn ươn dở dở. Đấy chính là hiểm họa khôn lường luôn đeo đuổi làm phiền chị vì suốt ngày tận đêm, hễ mà thấy chị ở đâu là anh ta luôn luôn bị lên cơn động kinh, có khi đánh đập chị và cũng có lúc lại ôm chị đòi “làm hỗn”; được cái là chồng chị lại hiền lành, chịu khó làm ăn, không cờ bạc rượu chè và lúc nào cũng có mặt kịp thời để can thiệp bất cứ hành động nào của cậu em tác động đến vợ mình còn ông bố chồng tuy già cả, bệnh tật song ông rất biết điều biết chuyện với con cái và cũng có thể nói là ông rất thương đứa con dâu người xứ Việt. Ngoài thời gian chăm sóc ông, chị Minh làm việc quần quật vất vả ngoài vườn hết gieo hạt lại thu hoạch, ăn nước vào ruộng rồi gặt hái, đập lúa…thắm thoát hai mùa xuân đã trôi qua và chị cũng đã có được một bé gái xinh xắn, dễ thương gần mười bốn tháng tuổi. Suy cho cùng ra, hoàn cảnh chị tuy cực nhọc, khổ sở là vậy nhưng dầu sao thì vẫn còn may mắn hơn nhiều phụ nữ khác bị bán gả qua đây, chẳng hạn như chị Linh người ở Long An qua ở xóm trên tưởng rằng làm vợ một người hóa ra làm điếm cho cả gia đình từ ông nội, bố cho đến anh em thậm chí cả chú nữa vày vò, quá ê chề nhục nhã chị chạy lên núi rồi nhảy xuống vực tự sát. Nói về bé gái con chị Minh thì nó không di truyền theo bên nội mà giống chị như khuôn đúc và chỉ có mỗi mình chị là thấy nó có nhiều nét hao hao hệt tựa cậu út ở quê nhà ; thực sự sau cái đêm cuối cùng ở Việt Nam trao thân cho thằng em, chị nhận thấy là chị không hề có hậu quả gì cả, có lẽ là qua Đài Loan hễ lúc nào rãnh rỗi là chị cứ mãi miết tương tư, nhung nhớ Lợi khôn nguôi cho nên đến khi cấn thai với chồng lại có ảnh hưởng ngầm chăng thành thử mới vương nét tương tợ. Trong thâm tâm chị, hình bóng thằng em út mãi mãi khắc sâu hằn vào trái tim chị khiến chị luôn canh cánh một nỗi niềm da diết, khắc khoải những mong mỏi một ngày nào đó trở về quê hương tìm lại người xưa yêu dấu ; nhiều lần chị nằm mơ thấy chị đang ngây ngất say sưa ân ái, làm tình với cậu em út hiền lành, dễ thương, ngoan ngoãn và chị đôi khi tự hỏi không biết ở quê nhà em mình lớn như thế nào rồi, chị nhớ bố mẹ cùng các chị em gái trong nhà, nhớ từng con đường góc phố chị từng lưu bước chân đi qua, không quên cả hàng chè chuối ngọt ngào, thơm tho gần nhà…Và dịp may cũng đã mỉm cười cùng chị, những tưởng là chị sẽ sống già nơi xứ người đất khách này không ngờ trong một lần đạp xe ra thị trấn bán rau cải, chồng chị bị một chiếc xe tải cán chết tại chổ ; sau khi lo cho anh được mồ yên mả đẹp xong, bố chồng chị quyết định cho chị được tự do trở về Việt Nam. Chị mừng rỡ còn hơn là bắt được vàng, cám ơn ông rối rít ; ông nói hai năm qua, nhờ có chị làm lụng vất vả nên gia đình ông không những trả được nợ nần mà còn dư được chút đỉnh, lý do là có một bà bạn lúc nhỏ của ông chồng mất đã lâu nay muốn tái giá chăm sóc cho ông trong những ngày cuối đời vả lại ông thấy chị khó lòng thoát khỏi cảnh bị thằng em chồng làm phiền làm nhục cho nên chị cứ việc bồng con gái ra đi cho sớm.
Vậy là ngày một ngày hai, sau khi gọi điện thoại về nhà báo là chị sắp hồi hương, chị Minh liền thu xếp đồ đạc của chị và con trong một cái valy con gọn gàng rồi chào từ biệt bố chồng, người em chồng thì chạy đi chơi đâu đó nên chị không thể nào nói lời chia tay vả lại có gặp anh ta lúc này thì quả thật rất phiền hà vô cùng ; sau khi vượt chặng đường dài trên chiếc xe tốc hành, bảy tiếng đồng hồ sau hai mẹ con chị đã bình yên, đàng hoàng ngồi trên chiếc máy bay Boeing của hãng hàng không Vietnam Airline. Ở Việt Nam, sau khi nhận được điện thoại của chị Minh từ xứ Đài gọi về, cả nhà ông Thạnh vui mừng vô hạn chẳng khác gì mở hội ; ngay lập tức, ông sai Lợi đi Sài Gòn ngay để đón chị Sáu Minh ở tại sân bay Tân Sơn Nhất sau đó cùng chị về chị Tư Nghĩa và có thể ở lại chơi hai ba ngày rồi cả ba chị em về Bà Rịa nhưng khi nào về thì phải báo trước cho ông để còn thời gian đặng mà mở tiệc ăn mừng nữa. Hôm ấy là ngày thứ tư vào lúc năm giờ sáng, Lợi tranh thủ lên đường bằng chiếc xe Honda cánh én 50 của nó và gần hai tiếng đồng hồ sau nghĩa là khoảng bảy giờ, nó đã có mặt tại sân bay để chuẩn bị tái ngộ cùng người chị yêu dấu, người tình một đêm của nó sau hai năm trời xa cách. Vì đã nắm được chính xác là gần chín giờ, chiếc máy bay Đài Bắc-Việt Nam chở mẹ con chị Minh trở về cố hương nên nó đến cantin sân bay ăn hủ tiếu, uống café đá và phì phèo thuốc lá ; đương nhiên là nó không thể nào mà dửng dưng cho được khi mà sắp sửa được gặp lại người chị thân yêu vì gia đình lâm vào cảnh túng cùng đành phải hy sinh cả cuộc đời đi làm dâu xứ người xa lạ cũng là người tình một đêm của nó trước giờ bay. Nó không thể nào quên được tất cả những gì trinh nguyên vẹn toàn mà chị đã ân cần, trân trọng trao tặng cho nó trong đêm tình nồng nàn, cháy bỏng của hai chị em ; gần chín giờ kém mười lăm, nó rời cantin cầm bó hoa thật đẹp mà hôm qua chị Năm Hoàng chọn mua ở tiệm hòa lẫn vào dòng người đông đảo đi đón thân nhân là Việt kiều từ các nước hồi hương tại sân nhà chờ. Khoảng gần nữa tiếng đồng hồ sau, nó dễ dàng nhận ra ngay được chị Sáu Minh gọn gàng trong bộ y phục vest nữ màu xám bồng đứa bé gái trên tay xuất hiện bước qua ngưỡng cửa kiểm tra hải quan ; nó thấy chị vẫn như ngày xưa, vẫn nước da ngăm đen với khuôn mặt trái xoan sắc sảo, nó buột miệng gọi lớn tên chị khi chị còn cách nó những hai mươi mấy mét. Nghe ai đó gọi tên mình, chị Minh đứng sững lại một chút rồi chậm rãi bước tới, chị thấy một cậu trai tay cầm bó hoa vẫy vẫy gọi mình và phải nói là khó khăn lắm chị mới nhận ra được đó chính là thằng em út của chị ; chị thấy nó lạ vô cùng vì nay nó đã cao lớn, mặt mũi lại khôi ngô tuấn tú hơn hai năm trước lại có vẻ như từng trãi khôn ngoan chứ không ngây ngô, khờ khệch như xưa.
Cánh tay trái chị dịu dàng cầm lấy bó hoa thằng em trao cho rồi bất chợt quàng qua vai thằng em xiết chặt, chị mừng mừng tủi tủi không còn lời lẽ nào để mà thốt lên được nữa ; giữa biển người mênh mông, dĩ nhiên là ai đâu mà để ý đến xúc cảm giữa hai chị em làm gì cho mệt vì họ cũng có thân nhân cũng họ, cũng tặng hoa chúc mừng, lai cũng cười cười nói nói hể hả vô cùng. Chị Sáu Minh và Lợi hai chị em tay trong tay dắt nhau ra nhà xe lấy xe Honda, chị bồng con vui mừng ngồi lên yên sau rồi chiếc xe từ từ chạy ra khỏi sân bay, trực chỉ hướng quận 11 thẳng tới. Mới đây thôi, nó vừa có thêm một cuộc tình mới thật tuyệt vời với một phụ nữ ba mươi hai tuổi sang trọng, giàu có đó là cô Oanh ; lúc chia tay, cô còn cho nó những một triệu đồng và cả địa chỉ của cô ở quận 12, nó định bụng là sẽ đi tìm cô vì những ngày qua sao mà nó nhớ cô da diết tệ nhưng bây giờ có điều chắc chắn là nó không thể nào không quên cô vì một lý do chính đáng sờ sờ ngay trước mắt đó là chị Minh của nó đã trở về và còn thêm một người chị thứ tư nữa đang chờ đợi hai chị em ở nhà trên đường Bình Thới. Đến nơi, hai chị em vừa mới nhìn thấy nhau ở cổng đã òa lên khóc như là trẻ con, vừa ôm nhau vừa dắt díu nhau đi vào nhà. Xin kể sơ khởi về hoàn cảnh chị Tư Nghĩa kể từ lúc theo chồng về Sài Gòn cho đến nay cũng đã được hai năm, chị chưa có con và đã ba tháng nay, do cơm không lành canh không ngọt nên hai vợ chồng chị đồng ý đưa nhau ra tòa ly dị ; chị được phân chia tài sản là căn nhà mà vợ chồng chị ăn ở với nhau từ đó đến giờ cùng một số tiền không nhỏ chị gửi ngân hàng làm vốn mở tiệm Nail gần nhà. Chồng chị sớm có vợ khác và do chị chưa quen với cuộc sống một thân một mình vả lại chị rất thích con nít nên vừa mới thấy đứa bé Việt lai Đài Loan bụ bẫm, dễ thương con của em gái mình là chị ưa ngay ; nhà chị khá rộng, chị sắp xếp cho Lợi một phòng và mẹ con chị Sáu Minh một phòng gần kề phòng ngủ của chị nơi tầng lầu. Ngày đầu tiên trở về nước, suốt cả ngày hai chị em Tư Nghĩa –Sáu Minh hàn huyên tâm sự với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất và nó mặc kệ hai chị, cứ nằm lỳ trong phòng xem mấy đĩa phim xã hội đen là loại phim nó thích nhất mà chị Nghĩa đưa cho. Qua ngày hôm sau, chị Nghĩa tình nguyện ở nhà trông chừng chăm sóc bé gái để em gái mình có thời gian cùng em út chạy xe Honda rong ruỗi vui chơi khắp đất Sài Gòn để khuây khỏa sau chuỗi ngày vất vả, khổ sở nơi đất khách quê người. Lợi chở chị Sáu đi chơi từ Suối Tiên đến Sở Thú, vào nhà hàng siêu thị…, lúc về nước bố chồng chị có cho chị một số tiền kha khá gọi là công lao chị làm dâu nhà ông hai năm nay cho nên chị không tiếc gì một buổi đi chơi với thằng em xa cách lâu ngày nay mới có dịp tái ngộ. Có thể nói là cả ngày trời hai chị em nói không hết chuyện đủ thứ, chị kể cho nó nghe chuyện bên xứ Đài về ông bố chồng tật nguyền nhân hậu, về người chồng hiền lành, về người em chồng bị thần kinh rồi đến lượt nó thuật lại cho chị nghe chuyện ở nhà, chuyện nó và chị Năm Hoàng đi vượt biên chẳng may bị đắm tàu lạc vào hoang đảo…Nhưng có một chuyện cả chị lẫn em đều muốn thổ lộ cho nhau nghe nhưng vì ngại ngùng, thô thiển nên không sao nói ra được, đó là qua hai năm trời xa cách chúng vẫn không thể nào quên được đêm tình lặng lẽ đầu tiên của chúng tại khách sạn Palace nay gần gũi bên nhau, cả hai không thể nào không xao xuyến, bồi hồi, nhớ nhung da diết ; con chị thì cứ chờ đợi em tỏ tình trước còn thằng em lại cứ mong mỏi riết tín hiệu đèn xanh của con chị.
Cuối cùng, thời gian trôi qua ròng rã hết một ngày và khi trở về nhà chị Nghĩa, hai chị em cùng nhủ thầm là chờ dịp khác khi nào về Bà Rịa rồi hẵng hay vì rõ ràng người chị thứ tư sẽ là kỳ đà cản mũi bất cứ manh động nào của hai chị em. Qua chiều ngày hôm sau, chị Nghĩa đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn ở cùng khu phố từ lúc năm giờ rưỡi đến gần tám giờ mới trở về nhà, khi ấy chị Minh và Lợi đang xem tivi nơi phòng khách ; có lẽ vì uống bia ngà ngà nên chị Nghĩa khóa cổng và cửa nhà cẩn thận rồi lên lầu vào phòng ngủ sớm chứ ngày thường thì mãi đến mười hay mười một giờ chị mới đi ngủ. Khoảng 15 phút sau, chị Minh cũng ngáp ngắn ngáp dài ; chị nói với Lợi là chị đi ngủ và đứng dậy chậm rãi bước từng bước một, lòng cứ mãi thầm mong thằng em thốt lên một câu gì đó nhưng tuyệt nhiên không bởi vì nó vẫn im lặng. Sự thực là nó đang mừng thầm trong lòng vì thấy chị Nghĩa đã ngủ rồi, nó sẽ tìm lý do để lát nữa vào phòng chị Minh hoặc viện cớ gọi chị sang phòng nó ; nghĩ vậy là quyết thực hiện ngay, khi lên lầu đi ngang qua phòng chị Tư nó thấy cửa phòng đóng kín, đến phòng chị Minh nó vào bảo chị với giọng thật tự nhiên :
-Chị Sáu lát nữa qua phòng em cạo gió giùm cho em nghe!
Chị Minh không nói gì chỉ lẳng lặng gật đầu, linh tính của người phụ nữ thầm mách bảo cho chị biết là thằng em chị không nói thật nhưng sau khi xem lại bé gái con chị đã ngủ say chưa, chị mới đi thay đổi quần tây và áo xoa bằng bộ đồ bộ bằng vải thun bông màu xanh chấm trắng khá rộng rãi, điều đó có nghĩa là chị sẽ đồng ý qua phòng cạo gió cho em trai. Các phòng ngủ trong nhà chị Nghĩa được thiết kế giống nhau, do không có muỗi vả lại có lắp đặt máy điều hòa nhiệt độ nên không cần phải giăng mùng cũng chẳng có giường ; chỉ có một tấm nệm dày cỡ 1 tấc trãi tấm drap màu xanh dương trông thật dịu mắt, một đầu nệm đặt hai cái gối tai bèo song song cạnh nhau cùng một tấm chăn bông khá dày gấp ngay ngắn đặt trên một trong hai cái gối ngoài ra còn có một cái tủ vải dùng để đựng quần áo và vật dụng cá nhân. Thật nhẹ nhàng, chị rời khỏi phòng với tâm trạng vừa hồi hộp, xao xuyến vừa e dè sợ sệt bởi vì chị thừa biết là thằng em út của chị muốn gì ở nơi chị rồi và đấy cũng chính là nỗi ham muốn bấy lâu nay mà chị luôn nghĩ ngợi khi còn ở bên xứ Đài. Cửa phòng thứ ba vẫn khép hờ, chị khẽ khàng bước vào và đóng cửa lại nhưng quên bấm chốt khóa, chị thấy Lợi nằm trên nệm, đắp chăn đến tận cổ, mặt ngó mong ra phía cửa và không có vẻ gì là bệnh hoạn cả ; dĩ nhiên là chị cũng không bao giờ muốn nó bị bệnh cả. Thấy chị vào, vẻ mặt nó tươi hẳn lên dưới ánh sáng hồng mờ mờ ảo ảo của ngọn đèn neon sáu tấc gắn nơi vách tường sơn nước cũng tiệp màu với màu drap trãi nệm ; nó bung mền ra, chị hơi đỏ mặt bẽn lẽn vì nó khi không lại ngồi dậy nắm lấy hai bên lai dưới chiếc áo thun trắng ngắn tay nó đang mặc mà cởi luồn lên cổ vòng qua đầu vậy là chưa gì, nó đã ở trần trùng trục chỉ còn mỗi độc nhất chiếc quần đùi thun xám trên người.
-Chị…!Chị…-Nó thốt lên nhưng lại không thành tiếng, có lẽ vì quá xúc động khi người chị dấu yêu của nó đang xuất hiện trước mắt, ngồi gần bên nó.
-Nè, em có bệnh gì đâu. Dám lừa… chị hả?-Chị ngượng ngùng đánh trống lãng.
Bàn tay phải nó lần nắm chặt cườm tay phải chị, từ từ chậm rãi kéo chị xích lại sát vào người nó, chị dần dần thở mạnh lên, tuy miệng thì lẩm bẩm “chị Tư, chị Tư” nhưng cả người chị bắt đầu mềm ra, thả lỏng hoàn toàn và ngã vào vòng tay thằng em út nhỏ hơn chị bảy tuổi. Mặc dù không nói nhưng cả hai chị em đều cùng thừa biết là chị Tư Nghĩa đi dự sinh nhật uống nhiều bia nên đã ngủ say, không còn hay biết trời trăng mây gió gì nữa cả nên lúc này quả rất là thuận lợi cho hai chị em nối lại tình xưa chứ không thể nào chần chừ đợi chờ chi nữa mà nóng lòng sốt ruột mấy ngày nay ; chị âu yếm úp nghiêng mặt vào bờ vai phải của nó còn nó thì vừa hổn hển thở vừa hôn như mưa như gió lên khắp khuôn mặt ngăm ngăm dễ thương đầy khêu gợi, hấp dẫn của người chị thứ sáu.
Chị Minh nhắm nghiền hai mắt lại, bàn tay phải chị lần lên ôm bấu víu lấy bờ vai trái thằng em, yên lặng đón nhận từng nụ hôn một của nó đặt lên tóc, lên trán, lên mắt, lên mũi, lên hai gò má hơi nhô cao hai lưỡng quyền của chị ; tuy hơi ngượng ngùng, bẽn lẽn nhưng vì quá xúc cảm khi hai năm trời dài đăng đẵng trôi qua trên xứ người đất khách nay mới được gặp lại người em-người tình dấu yêu cho nên chị không hề trốn tránh nó mà trái lại, chị thật hồ hởi đón nhận nó đủ điều đủ kiểu. Vậy là đêm hôm nay, một trong ba căn phòng trong tư gia chị Nghĩa đã trở thành phòng hoa chúc của hai đứa em chị, con em gái thứ sáu và thằng em út trong nhà, bằng chứng là lúc này đây hai chị em đang vừa chậm rãi dìu đỡ nhau ngã người nằm xuống tấm nệm hạnh phúc ấm êm vừa lần đôi môi mình mày mò tìm kiếm đôi môi người tình thân ái một cách khá tự nhiên tuy có xen lẫn đôi chút vụng về, lúng túng, bồi hồi, nghẹn ngào, xót xa. Sau hơn bảy trăm ngày xa cách, thiên thần tình yêu đã chắp cánh mang con tim hai chị em quay trở lại với nhau để kết nối lại nhịp đập một lần dang dỡ lỡ nhịp một cách chan hòa, thân thiện, vừa hôn môi nút lưỡi em trai mình chị vừa mừng mừng tủi tủi, sung sướng vô cùng vì trong lòng thì rộn rã, xốn xang như sắp sửa đi trảy hội nhưng từng giọt nước mắt chị cứ lăn tròn trên má, thấm cả vào miệng Lợi khiến nó cảm thấy mằn mặn, thú vị xiết bao. Cách đây hai năm tại khách sạn Palace đêm cuối cùng trên đất Việt, chị và nó hai chị em đã hôn nhau tạm biệt còn giờ đây thì hai đứa đang trao cho nhau những nụ hôn tương phùng ngọt ngào, thắm thiết vậy thì mai sau này, có lý nào mà hai chị em lại có thể chia xa nhau được nữa cho dù nước chảy đá mòn, sông dâng cao biển trào mạnh.
Ngay từ những giây phút đầu tiên tuy chưa đến đâu là đâu nhưng chị cũng đã cảm nhận được là thằng em mình quả thật khác lạ so với hai năm về trước, chị tưởng chừng như đây không phải là thằng em ngờ nghệch, khờ khạo của năm xưa mà là một thanh niên không những khỏe mạnh, xốc vác ngoài ra còn khéo léo, lão luyện, tinh vi làm sao. Qua xứ Đài, tuy từng ăn nằm với chồng nhưng xét cho cùng ra đó chẳng qua chỉ là nghĩa vụ của một người vợ mà thôi chứ chị chưa hề cảm nhận được tình yêu với chồng dào dạt, ngất ngây, đắm đuối như là đối với em trai mình ; có thể nói một cách chính xác là chị yêu thương nó thực sự bằng một tình cảm của một người chị dành cho đứa em và cả trái tim của một người tình ưu đãi người tình. Lúc này, nước bọt cô đặc cứ liên tục tứa ra nơi hai khóe miệng hai chị em thành giọt thành dòng nhưng cả hai vẫn không hề bận tâm để ý đến làm chi cho mệt mà vẫn cứ mãi miết nút liếm sạch cho nhau ; cả hai vừa hôn nhau ngây ngất vừa say sưa lăn qua lộn lại trên tấm nệm ấm êm khiến cho mặt lớp drap lúc đầu còn phẳng phiu nhưng nay thì ôi thôi nhăn nhúm thảm hại làm sao! Cách đó một phòng, chị Tư Nghĩa đang chìm vào giấc nồng mê mệt cho nên chị không làm sao biết được là hiện tại hai đứa em chị đang cùng nhau làm chuyện loạn luân tội lỗi trong căn phòng hoa chúc rộ nở hoa tình ngan ngát sắc hương và cả những hành tinh trong không gian cũng như ngừng chuyển động còn thời gian tựa đứng lại để không lỡ dịp chứng kiến cuộc tình tuyệt vời của hai chị em cùng vài chú thạch sùng đang bò tới bò lui trên trần, trên vách lẳng lặng giữa đêm khuya tĩnh mịch, vắng vẻ. Phòng bên cạnh, đứa bé gái Việt lai Đài Loan cũng đã ngủ li bì và nó cũng còn quá nhỏ để mà có thể nhận thức được là vì sao mà giờ này má nó đang cùng với cậu nó yêu nhau một cách mù quáng, không còn nghĩ ngợi đến ngày mai rồi sẽ ra sao. Ở Bà Rịa, hai vợ chồng ông Thạnh bà Thân quay quần cùng đầy đủ các con là chị Hai Hảo, chị Ba Hường, chị Năm Hoàng, chị Bảy Sương, chị Tám Chi ; họ cũng đâu làm sao biết là chị Sáu Minh với con gái đã về đến Việt Nam hôm qua và đêm nay đang tha thiết ân ái, làm tình với Lợi, thằng con trai út trong gia đình mới có mười bảy tuổi, chênh lệch nhỏ hơn chị những bảy tuổi.
Mặc dù nhỏ tuổi hơn chị nhưng trong tình yêu, nó lại lớn hơn và vượt trội hơn chị Minh rất nhiều về khả năng tình dục cũng như kỹ xảo sinh lý ; đó chính là điều mong muốn trong quá khứ, hiện tại cũng như tương lai của chị bằng chứng là trong vòng tay nó, chị chẳng khác gì một con mèo con hết sức ngoan ngoãn, dễ thương, dễ bảo, vâng lời. Từ nãy đến giờ, chị tuyệt nhiên hoàn toàn không hề giấu giếm nó bất cứ cái gì mà chị có cũng như là chị luôn luôn chấp nhận đồng tình đáp ứng mọi đòi hỏi, ham muốn của nó coi như là từ A đến Z. Nghĩ đến nghịch cảnh cuộc đời mới nhận thấy là có quá nhiều nỗi éo le mà con người sao mà cứ phải cam chịu gánh lấy, như gia đình hai chị em chẳng hạn, nếu không xảy ra sự vụ nợ nần của chị hai và chị ba thì làm gì có chuyện chị bị gả bán qua Đài Loan lấy chồng làm dâu mọi cho người, sau đó cũng không bao giờ mà diễn ra cuộc tình loạn luân tội lỗi giữa chị sáu và em út trong đêm trước giờ bay, xa cách nhau hai năm ròng rã lại tiếp tục tương phùng nối nhịp sắc cầm loan phụng. Chị khẽ lần tay lên tự cởi mở nút áo của chị nhưng nó khẽ bảo vào tai chị là để dành cho nó làm, chị đỏ hồng hai gò má và khẽ buông thõng hai tay và rồi chưa gì mà hai bàn tay nó đã nhanh chóng tháo cởi hai hột nút ốc nhựa nơi vùng cổ, ngực áo của chị. Tiếp theo, hột nút áo thứ ba, hột nút áo thứ tư rồi hột nút áo thứ năm là cuối cùng nơi chiếc áo đồ bộ của chị lần lược cũng cùng chung số phận với hai hột nút áo đầu đó là từ từ bị mở tung ra ; sau đó hai vạt thân áo trước của chị dần dần bị nó mở rộng sang hai bên đối diện nhau và khi thấy chị tạo điều kiện tốt để giúp đỡ hỗ trợ mình, bằng thao tác thật chuẩn xác nó lần lượt cởi hai ống tay áo ra khỏi hai cánh tay chị, hết cánh tay phải rồi đến cánh tay trái. Nó trân trọng, cẩn thận để chiếc áo của chị qua một bên trên nệm sát với mé tường rồi từ từ luồn hai bàn tay xuống dưới tấm lưng ong mềm mại, thon thả của chị ; thấy vậy, chị hơi khẽ nhỏm lưng lên vì chị biết nó làm gì rồi, cái móc nhôm nhỏ cài hai sợi dây nối chiếc nịt vú bằng vải thun voan màu hồng mới tinh mà chị đang mặc vừa mới bị những ngón tay thằng em mở bung ra tạo thành một âm thanh “phựt”khe khẽ vang lên.
Hai năm về trước, cũng chính là tấm thân này đây, nó đã được tìm hiểu, khám phá, thưởng thức, chiếm đoạt và đêm nay lại là bờ vai ấy, vầng cổ ấy, vòng bụng thóp vào ấy cùng hai bầu vú đầy đặn, tròn căng chẳng khác gì cặp bưởi vừa chín tới trên cành sẽ là nguồn cảm hứng đầy phấn khích dạt dào cho nó được tận hưởng hạnh phúc khoái lạc nhất trên cõi đời vui buồn, sướng khổ lẫn lộn này. Chiếc nịt vú chị Minh dần dần không còn bó sát vào ngực vào lưng chị nữa mà từ từ lỏng dần, lỏng dần, tuột lệch xuống dưới và bàn tay phải của Lợi đang cởi tháo ra khỏi thân thể chị rồi để lên trên chiếc áo đồ bộ của chị ngay bên cạnh ; thật chẳng khác gì đứa trẻ, nó cúi xuống rúc mặt sát vào giữa hai gò ngực tròn trịa phập phồng liên tục nâng lên hạ xuống nhịp nhàng theo hơi thở hổn hển, gấp rút tưởng chừng như đứt quãng của chị. Khuôn mặt chị đờ đẫn tựa người say rượu, đôi mắt đen láy đẹp tuyệt vời của chị nhắm nghiền lại nhưng không phải là chị đang ngủ mà trái lại chị rất tỉnh táo, đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại của chị cứ mấp máy như gọi tên em trai mình và hai bàn chị có lẽ do không muốn thừa thãi nên lần lên vày tới vò lui từng lọn tóc trên đầu người em-người tình dấu yêu của chị. Ôi chao, thật không thể nào thốt được nên lời vì bé gái mười bốn tháng tuổi con của chị Minh chưa dứt sữa mẹ thì hiện giờ nguồn sống của bé đang bị người cậu ruột của bé chiếm đoạt một cách tự nhiên, trắng trợn làm sao! Lúc này, miệng Lợi khẽ mở hé nhẹ nhàng ngậm lấy đầu núm vú phải của chị Minh, từ từ nút lấy từng dòng sữa thơm tho, ngọt ngào, beo béo tiết ra từ tuyến sữa ẩn bên trong của chị ; đôi lúc nó nút không kịp nên có nhiều giọt sữa trăng trắng chảy tràn cả xuống ngực chị làm ướt cả cằm cả cổ nó còn bầu vú trái còn lại của chị nó cũng không chịu để yên cho mà lại lần bàn tay phải lên mày mò, nắn bóp, sờ soạng ra vẻ thích thú vô cùng.
Thời gian trước ở quê chồng Đài Loan, chị vốn sợ nhất là một mình đi vào những chổ vắng vẻ trong nông trang gia đình chồng vì người em chồng của chị đã nhiều lần phục kích chị trong những tình huống trên nhưng nỗi sợ hãi ấy so bây giờ thì vẫn chưa thấm đâu vào đâu cả ; sự thực là tâm trạng chị đang vô cùng bất an, lẫn lộn cảm giác vừa sợ sệt lo lắng vừa xao xuyến bồi hồi. Chị lo sợ là chị và em trai yêu nhau thế này ngộ nhỡ chị Tư Nghĩa mà biết được rồi đến tai bố mẹ thì khi ấy, chị chỉ có nước chết mà thôi, đương nhiên cái thông tin chị Nghĩa cũng chạy trời không khỏi nắng, cũng là một trong những người tình của thằng em trai đào hoa chưa lọt được vào bên trong đầu óc chị ; còn chị có cảm thấy xốn xang, hồi hộp hay không thì đấy chẳng qua là lẽ thường tình của con người mà thôi bởi vì dẫu cho thế nào đi chăng nữa, chị cũng còn rất trẻ, mới có hai mươi bốn tuổi chứ nhiều nhặn gì đâu cho nên cùng với sức sống, khả năng sinh lý yêu đương trào dâng bên trong chị là điều tất yếu, bình thường. Còn thằng em út của chị thì ôi thôi khỏi nói, khỏi bàn luận chi cả bởi vì tạo hóa và ông trời vốn đã ban phú cho nó số phận của một kẻ sống vì tình nên lúc nào cũng vậy, không vướng vào mối này thì cũng phải lụy cuộc khác mà thôi chứ không thể nào yên được dù lòng nó có muốn hay không muốn thì cũng đều vậy cả ; đêm nay nó và chị yêu nhau cũng chẳng phải lần đầu phạm tội loạn luân, có lẽ số phận đã an bày cho gia đình ông Thạnh ngay từ kiếp trước là các chị em trong gia đình trước mặt thì rất tôn ti trật tự, gia giáo nề nếp, chị ra chị, em ra em nhưng hễ chỉ cần tình huống không có ai cả là cả chị lẫn em đều lộn xộn cùng nhau làm những chuyện tày trời động đất chỉ có chúng biết mà thôi. Trên tấm nệm ấm êm giữa đêm khuya thanh vắng, hai chị em không ngớt lăn lộn trong vòng tay của nhau với cường độ tình yêu lẫn tình dục càng lúc càng tăng cao trong nỗi niềm rạo rực, ngây ngất, đắm đuối, say sưa, mê mệt ; có lúc quá hứng tình, chị đè lên người nó nhưng từ nãy đến giờ luôn luôn chị để cho nó nằm trên thân thể chị bởi vì dù sao thì chị cũng vẫn chỉ là phái nữ chân yếu tay mềm hay hơn là nên nhường quyền chủ động trong việc ân ái, làm tình cho thằng em của chị. Hai chị em đã hai lần yêu nhau cách đây hai năm trời nay mới chính xác là lần thứ ba, có lẽ nỗi niềm nhung nhớ xa cách nhau lâu này mới được gần gũi khiến cho cường độ tình yêu của cả chị lẫn em tăng cao tột độ nhất là Lợi, luồng kích thích dục tình chẳng khác gì luồng điện cao thế hàng ngàn kV rần rật chạy từ dưới xương cùng dọc theo sống lưng nó lên đến trung ương thần kinh rồi lan tỏa ra khắp châu thân cũng như tứ chi.
Dù giờ đây giả sử như thiên lôi cầm lưỡi tầm sét từ trên trời lao xuống ngăn cản không cho nó tiếp tục làm chuyện tội lỗi với chị ruột của nó đi chăng nữa thì nó cũng không thể nào tuân theo cho được, thà rằng phải mất mạng chứ nó không thể nào rời xa chị lúc này ; bởi thế những nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng của hai chị em vẫn càng lúc cháy bỏng, nồng nàn và tuy chúng đều có vẻ rạo rực, cuồng loạn nhưng cả hai lại cùng đồng loạt cố gắng tỏ ra không hối hả, không vội vàng làm gì cả và quyết tâm kéo dài thời gian yêu đương của nhau cho càng lúc càng sung sướng, khoái lạc, hoan hỷ bội phần. Chị Minh nhớ lại hai năm về trước lúc mới qua Đài Loan, chồng chị ngủ với chị chưa đến đúng năm phút còn giờ đây về lại Việt Nam ân ái, làm tình cùng Lợi-thằng em út của chị, chị cảm thấy thời gian sao mà cứ mãi miết kéo dài ra tưởng chừng như chẳng bao giờ dứt ra cho được ; đây là lần thứ ba hai chị em yêu nhau một cách say sưa, mù quáng càng quấn quýt, gắn bó keo sơn dữ dội mãnh liệt hơn hai lần trước bởi lẽ lúc ấy, nó vẫn còn ngờ nghệch, vụng về như con nai nhưng hiện tại thì nó đã chẳng khác gì con chó sói tinh vi, lão luyện, khôn ngoan. Hai lần trước, coi như là bất cứ chổ nào trên thân thể chị dù cho là thâm cung bí hiểm nhất thì nó cũng đã tìm hiểu, khám phá, thưởng thức và chiếm đoạt hết tất cả của chị rồi ấy vậy mà lần này, nó vẫn cứ háo hức khôn thôi chẳng khác gì lần đầu tiên vậy ; có thể nói trong gia đình, chỉ có hai chị em là thương yêu, gần gũi, gắn bó, quan tâm nhau nhiều nhất cho nên khi chuyển từ tình sư đệ thành tình yêu nam nữ, cả hai càng yêu nhau mãnh liệt, thắm thiết hơn. Hiện tại, ở trong căn phòng gần đó là một người phụ nữ-người chị và cũng là người tình từng đầu ấp tay gối với nó chứ chẳng phải xa lạ gì cho cam, người chị ấy và nó từng thử thách sức mạnh của con tim tại phòng trọ Hoàng Ân chợ mới Bà Rịa nhưng so với chị Minh, có lẽ chị sáu để lại trong trái tim nó nhiều ấn tượng yêu đương hơn chị nên nó dầu sao đi chăng nữa vẫn quyến luyến, thân thiện cùng người chị mới làm dâu bên xứ Đài về. Lúc này, hai bàn tay nó đang lần xuống nhẹ nhàng nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ thun của chị rồi từ từ cởi tuột khỏi cặp đùi no tròn và hai bờ mông đầy đặn của chị vừa đúng lúc chị đang khẽ nhấc mông lên ; sau đó, nó tiếp tục cởi hai ống quần chị qua hai đầu gối, trượt theo cặp giò thon dài rồi cuối cùng lần lượt rời hai bàn chân trắng nõn, nuột nà của chị. Nó tinh tế để chiếc quần chị sang một bên cùng các thứ y phục khác của chị như áo đồ bộ, áo ngực riêng chiếc áo thun của nó cởi ra đầu tiên thì nó để ra mé ngoài nệm ; với nỗi niềm ham muốn dâng tràn và rộn rã khác thường, nó cúi xuống vừa dùng môi để hôn vừa dùng lưỡi để liếm trên những lớp da thịt non của người chị ruột hai mươi bốn tuổi bắt đầu từ hai bàn chân chị lần lên cặp giò, hai đùi, bụng dưới, vòng eo, hai bầu vú căng đầy tràn trề nhựa sống rồi điểm dừng cuối cùng là đôi môi ngọt ngào, thơm tho, mềm mại của chị.
Nó càng hôn càng liếm đến đâu thì thân thể cân đối, gọn gàng của chị cứ mãi miết run rẫy, quằn quại đến đấy chẳng khác gì tàu lá chuối không ngớt lay động dưới cuồng phong bão tố ; trong cơn phấn khích cuồng loạn, chị bật lên tiếng rên nấc nghẹn lẫn trong hơi thở hổn hển và chính tiếng rên ấy của chị vô tình lọt vào tai chị Tư Nghĩa vừa mới đi từ phòng vệ sinh ngang qua phòng Lợi. Chị Tư cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, khẽ vặn chốt cửa phòng thằng em, do lúc nãy chị Minh quên không bấm chốt nên chị hé mở cửa dễ dàng và đương nhiên là chị nhanh chóng thấy hết những cảnh tượng đang xảy ra bên trong, ngay trên tấm nệm mouse ấm êm, chị hốt hoảng tái cả mặt vội vàng đóng nhẹ cửa lại, thằng út và chị sáu vẫn dững dưng thản nhiên như chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả, vẫn cứ tiếp tục yêu đương loạn luân tội lỗi với nhau. Lúc này, dương vật nó đã cương ngỗng lên ngay ở bên trong quần đùi, dựng đứng cả đũng quần lên cho nên nó cảm thấy là không nên chần chờ kéo dài ra thêm chi cho lâu cho mệt nữa và hai bàn tay nó bắt đầu lần xuống nắm lấy hai bên lưng chiếc quần lót mới toanh bằng thun voan màu hồng của chị rồi từ từ nhích dần, nhích dần từng chút một tuột xuống khỏi mông cùng đùi, hai đầu gối, cặp giò rồi cuối cùng là hai bàn chân chị. Đống quần áo bên cạnh chị Minh giờ lại có thêm một người bạn mới nữa đó là chiếc quần lót của chị và trong lúc bất ngờ nhất, hai bàn tay chị bỗng dưng lần lên nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đùi thun xám của nó tuột xuống, chỉ trong nháy mắt chưa gì mà quần đùi nó đã qua khỏi đùi với mông, trượt theo cặp giò rồi lần lượt rời khỏi hai bàn chân nó. Nó lặng yên chịu trận coi như với bốn mươi người tình, chị là người phụ nữ đầu tiên mà nó ưu tiên dành cho chị làm cái thao tác cởi quần của nó và mặc dù chị chẳng phải là hạng phụ nữ lăng loàn trắc nết nhưng vì quá đỗi yêu thương, nhung nhớ thằng em nên chị mới làm vậy để tự bù đắp những gì xúc cảm thiêng liêng quan trọng nhất trong thời gian xa cách bấy lâu nay cho bản thân chị cũng như cả thằng em chị. Cầm quần đùi của em mình trên tay, sau khi để lẫn vào đống quần áo của mình, chị không thể nào tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ khi nhìn thấy dương vật của thằng em sao mà vừa dài vừa to lại vừa cứng đến mức độ như thế? Người chồng Đài Loan của chị tuy cũng khá mập mạp, to con nhưng “đồ chơi” của anh mà mang ra so với người tình của chị thì chẳng khác gì một trời một vực, tựa chừng vịt con đứng cạnh đại bàng vậy. Lần thứ hai, bất chợt chị lại làm nó thật hết sức bất ngờ vì khi không chị bắt nó nằm dài tồng ngồng ngửa người trên tấm nệm rồi chị cúi người xuống khom sát người nó rồi nó ngạc nhiên quá đỗi khi miệng chị hé mở ngậm lấy đầu khấc dương vật nó, chẳng mấy chốc gần như toàn bộ dương vật nó lọt thỏm vào bên trong cái miệng xinh đẹp như hoa của chị và càng lúc càng dài ra, càng to lên, càng cứng thêm. Hơn một phút sau, Lợi chịu không nổi nữa, nhân lúc miệng chị vừa rời khỏi dương vật nó thì nó vội vàng ôm lấy chị, dìu chị nằm ngửa xuống nệm ; bàn tay phải nó mày mò tìm kiếm chổ kín của chị, đấy chính là nơi mà cách đây hai năm về trước nó đã từng dùng dương vật chui vào thám hiểm mọi ngóc ngách trong cơ thể chị nay cũng chính là cái chổ xưa cũ này, nó lại háo hức sắp sửa đi vào để mà tìm lại cảm giác năm nào trong căn phòng nơi khách sạn Palace trước giờ bay của người chị ruột thứ sáu xem có còn giống vậy nữa không? Vẫn hai bờ môi lớn và môi bé khít rịt chẳng khác gì một người con gái chứ không giống như là phụ nữ đã có một con, vẫn lớp lông dày đen mịn màng bao phủ bên trên và xung quanh âm hộ chị ; nó mày mò đôi chút rồi rời tay ra khỏi chổ kín chị rồi như một con kỳ đà, bằng thao tác thật khéo léo, tinh vi và chuẩn xác, nó trườn người tới leo lên trên thân người chị. Chỉ sau một phút áp sát dương vật vào giữa hai chân chị thôi thì đầu khấc dương vật nó đã chui lọt hẳn vào bên trong lổ âm đạo chị ; bốn chân hai chị em từ từ quắp chặt vào với nhau, vòng tay nó ôm xiết lấy tấm lưng ong thon thả mềm mại của chị còn hai bàn tay chị cứ mãi miết bấu víu lấy hai bờ vai gầy guộc thằng em đa tình hào hoa mà chị không hề biết là giờ đây số người tình của nó đã lên đến con số bốn mươi.
Hai hòn dái nó xăn tròn, không ngớt phập phồng đang hiên ngang anh dũng gác lên hai bên cửa mình chị còn nó đang lần lượt thực hiện động tác nhấp nhỏm hai mông lên xuống để đưa đẩy dương vật liên tục hết thụt ra lại thọt vào sâu tận tử cung chị. Bé A Phương, con gái chị hiện giờ đang ngủ say sưa ở phòng bên nên bé không sao ngờ được rằng có thể là bé sắp sửa có thêm một người em cùng mẹ khác cha, kết quả của cuộc tình giữa mẹ bé và người cậu ruột của bé ; chị Minh mặt mày nhăn nhó vì cảm giác đau đớn vô cùng do âm đạo chị phải giãn nở tối đa mới chứa đựng nổi dương vật Lợi vừa to vừa vừa dài lại vừa cứng, cũng may là chổ kín chị vốn tiết ra nhiều dịch nhờn sinh lý vả lại vì tình yêu dành trọn hết cho em mình cho nên những cảm giác đau đớn ấy càng lúc càng giảm dần đi mà nhường chổ lại cho những hưng phấn, sung sướng, khoái lạc, thú vị không lời nào diễn tả nổi cho xiết. Thỉnh thoảng, những ngón tay móng khá nhọn của chị không biết là vì đau đớn hay sung sướng mà lại cử động cào cào trên tấm lưng gầy guộc của nó, để lại những đường xước hồng hồng rướm máu nhưng tuyệt nhiên nó hoàn toàn chẳng hề cảm thấy đau đớn chi cả. Phải nói đêm nay quả thật là một đêm tình tuyệt vời lý tưởng nhiều gợi cảm dục tình nhất của hai chị em sau hai năm trời biệt ly xa cách nhau những tưởng sẽ không bao giờ được trùng phùng diện kiến nhau nữa ; chính vì vậy mà hai chị em cố gắng làm kéo dài thời gian giao hợp của cả hai ra để cho càng lúc mình và người tình của mình càng thêm sung sướng, phấn khích bội phần. Lúc này, gần như toàn bộ chiều dài phần đầu và phần thân dương vật thằng em đã hòn toàn ngập sâu lút hẳn cả cán bên trong âm đạo trơn trợt dịch nhờn sinh lý của con chị ; có thể nói hai năm trước, hai chị em chỉ hành động thao tác với nhau theo bản năng thường tình sẵn có do tạo hóa ban cho con người mà thôi nhưng giờ đây ngoài những cái vốn sẵn có ra thì cả hai còn có thêm hai cái mới đó chính là tình yêu cộng với nỗi niềm nhung nhớ, khắc khoải khôn nguôi. Chính vì vậy mà hai chị em đã không màng gì đến lễ giáo gia phong cũng như tôn ty trật tự gia đình để mà lăn xả vào nhau yêu nhau một cách cuồng loạn, cháy bỏng trong hoàn cảnh tuy có mặt người chị thứ tư ở đây nhưng cả hai cứ nghĩ là chị đã bị men bia làm cho ngủ say sưa túy lúy. Rõ ràng hai chị em không thể nào ngờ được rằng chuyện tình loạn luân tội lỗi của mình vừa mới đây đã bị chị Tư Nghĩa phát hiện, cả hai đâu biết được là tình yêu của chúng đang sắp sửa bị lôi ra phán xét giữa thanh thiên bạch nhật chứ không còn mãi mãi ẩn trong màn đêm bí ẩn nữa. Chị Minh nhớ lại lúc ngủ với chồng chị bên Đài Loan gần hai năm về trước, trong đêm động phòng hoa chúc ấy chị quả thật là thờ ơ vô cảm, hoàn toàn không hề có cảm giác gì cả chẳng khác gì một pho tượng đất nhưng đêm nay, khi bước vào phòng hoa chúc với thằng em út, chị lại tỏ ra xao xuyến bồi hồi một cách kỳ lạ và cái cảm giác ấy cứ thăng hoa khắp cả thân thể cũng như đầu óc chị có lẽ bởi vì chị vốn đã mang nặng cùng nó mối tình vạn dặm mang từ Việt Nam sang Đài Loan chăng? Hai chị em hoàn toàn không hề biết được tâm trạng của chị Nghĩa lúc bấy giờ ở trong phòng chị gần đó, cả hai vẫn cứ mãi miết lăn qua lộn lại trên tấm nệm hạnh phúc ấm êm với hai thân thể trần truồng không còn mảnh vải nào che thân cả, với hai trái tim nồng rực cháy bỏng tình yêu son trẻ.
Có thể là dẫu cho đêm tình này nếu có mang lại hậu quả khôn lường cho hai chị em nhất là chị đó là một bào thai vô tội vạ thì ngay từ lúc này chị đã quyết tâm chấp nhận rồi chứ không đợi đến lúc ấy đâu ; hai chị em thực sự tự nhiên, thong thả, âu yếm trao cho nhau hết nụ hôn này đến nụ hôn khác thật say sưa, đắm đuối. Đấy chính là diễn biến ở trên còn ở dưới như chúng ta cũng đã biết, dương vật Lợi cứ càng lúc càng to càng dài càng cứng và càng nhịp nhàng đưa đẩy hết thụt ra lại thọt vào sâu tận tử cung chị, lớp lông lơ thơ nơi gốc dương vật nó không ngớt cọ sát, xoắn xuýt lấy lớp lông mềm mại bao phủ bên trên cũng như xung quanh âm đạo người chị ruột thứ sáu. Hai năm trước, trong căn phòng 321 nơi lầu ba khách sạn Palace, chị đã trao tặng cái quý giá nhất đáng giá nghìn vàng của chị cho nó còn giờ đây chị lại tiếp tục hiến dâng cho nó-người tình cũ của chị cái trinh tiết của người phụ nữ đã từng có chồng giờ đang chơi vơi ở dưới suối vàng và có được một bé gái tên A Phương gần mười bốn tháng tuổi. Hai chị em đâu biết được rằng lúc này chị Tư Nghĩa đang nằm thao thức trên giường ngủ dù là trời hãy còn chưa sáng với một tâm trạng thật lạ lùng không biết là vui hay buồn, cả hai vẫn cứ say sưa, ngây ngất ân ái, làm tình và giao hợp cùng nhau với tất cả sinh lực cũng như tinh lực vốn có của bản thân cũng như của người tình. Lâu ngày mới có dịp chung đụng, gần gũi người chị ruột thứ sáu, thật chẳng hiểu vì sao Lợi lại cảm thấy sung sức, khỏe khoắn vô cùng có lẽ thời gian xa cách chị Minh những 730 ngày đã giúp cho nó tích tụ được một nguồn tinh lực dồi dào chăng nay mới được xả van trút hết tất cả vào cơ thể chị. Sau một cảm giác như là vừa hụt chân rơi tõm xuống biển sâu, cả hai chị em cùng xiết chặt vòng tay ôm cứng lấy nhau để cùng nhau tận hưởng cơn khoái ngất vô biên tột độ đến cùng cực ; khi ấy, ở dưới sau vài giây co giựt, đầu dương vật nó liên tục xối xả bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước cơm, rin rít tựa keo dán vào sâu tận trong âm đạo chị và do lượng dịch tinh của nó quá nhiều nên chẳng khác gì sóng thần dâng trào cả ra ngoài khiến cho vùng bụng dưới cũng như hai đùi hai chị em ươn ướt, rin rít khó chịu vô cùng.
Vậy là coi như kết thúc cuộc tình diện kiến tương phùng của hai chị em những ngày đầu tiên trở về sống lại trên quê cha đất mẹ Việt Nam, bằng chứng là lúc này hai bộ phận sinh dục hai chị em đang từ từ rời nhau ra ; dương vật thằng em đã xìu xuống thun nhỏ như trái ớt khô, mềm xèo tựa bún và ướt nhẹp giống y hệt mới vừa nhảy xuống sông rồi ngoi lên bờ. Tuy vậy nhưng hai chị em dường như vẫn hãy còn lưu luyến nhau thì phải bởi vậy mặc cho thân thể trần truồng, dơ dáy cả hai vẫn không hề bận tâm cứ thế mãi miết ôm nhau, hôn nhau say đắm ; mãi gần cả hai ba phút sau, cả hai mới chịu rời nhau ra trong nỗi niềm sung sướng, thỏa mãn vô biên. Chị Minh ôm quần áo rời khỏi phòng, xuống nhà vệ sinh rửa ráy sạch sẽ đoạn chị mặc lại quần áo trở lại phòng ngủ của chị và nằm xuống ngủ ngon lành bên cạnh bé A Phương ; còn thằng em chị hơn mười phút sau mới đến nhà vệ sinh xối nước tắm ào ào cho thân thể được mát mẻ và hạ nhiệt tình dục xuống. Nó trở lại phòng ngủ, nhìn đồng hồ đeo tay để ở mé đầu tấm nệm thì thấy đã hơn hai giờ sáng, nó nhủ thầm ngày mai ba chị em nó sẽ về đoàn tụ với gia đình tại Bà Rịa để dự tiệc mừng chị Minh trở về sau hai năm làm lụng khổ sở, cực nhọc trên đất khách quê người sao mà linh tính dường như sắp sửa có chuyện không hay xảy ra cho một trong ba chị em nó thì phải? Nó không tài nào phán đoán được là chuyện gì sẽ xảy ra cả, nó chặc lưỡi nhủ thầm ôi tới đâu thì tới, lo chuyện hão huyền chi cho mệt ; nó nằm dài xuống tấm nệm, kê đầu lên chiếc gối tai bèo mềm mại và chẳng bao lâu, nó cũng chìm dần vào giấc ngủ ngon lành, trong khi đó ở phòng gần cạnh, chị Nghĩa cũng đã chợp mắt được từ lâu rồi. Căn nhà vẫn hoàn toàn yên lặng, tĩnh mịch, vắng vẻ sau khi cùng chứng kiến một cuộc tình loạn luân tội lỗi giữa hai chị em ruột hơn kém nhau bảy tuổi…
Ngày hôm sau lúc bảy giờ, Lợi lái xe máy chở chị Minh bồng con ngồi phía sau từ từ rời khỏi thành phố Sài Gòn nguy nga tráng lệ, chạy theo quốc lộ 51 về hướng thị xã Bà Rịa ; chị Nghĩa thì đi một mình bằng xe ca tốc hành sau khi đón xe ôm đi ra bến xe miền Đông. Vì chị mình có bồng con nên nó chạy không nhanh lắm, chỉ bằng vận tốc khoảng 50km/giờ là cùng và dọc đường, hai chị em dừng lại ở Long Thành để ăn sáng, uống café nên đến hơn mười giờ cả hai mới về đến nhà. Trong lúc mọi người xúm xít lại hỏi han chị Minh, ôm hôn bé A Phương thì nó cứ mãi miết nghĩ ngợi xem sao giờ này chị Nghĩa đi xe ca từ Sài Gòn xuống đây mà lại chưa thấy tới nhà trong khi tiệc mừng chị Minh sắp sửa được bày ra với bao nhiêu nụ cười rạng rỡ, tươi tắn trên môi tất cả mọi người trong gia đình. Nóng ruột quá, nó lấy điện thoại di động ra gọi đến số máy di động của chị Nghĩa thì tổng đài báo rằng số máy này hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau ; gọi mấy lần cũng đều hiện tượng như vậy. Mười một giờ rồi mà vẫn chưa thấy mặt mũi người chị thứ tư đâu cả, chị Hai Hảo rồi chị Ba Hường, chị Năm Hoàng lần lượt dùng máy di động gọi đến chị nhưng tất cả các cuộc gọi đều bặt vô âm tín. Vì thấy không thể nào liên lạc được với chị nên ai nấy đều nghĩ rằng chị không đi xuống Bà Rịa mà ở lại Sài Gòn có việc bận gì đó chăng và tất cả mọi người mới yên tâm ngồi vào bàn tiệc ; tiệc mừng chị Minh hồi hương do đích thân chị Hai Hảo và chị Ba Hường đi đặt nhà hàng Mỹ Cảnh III mang đến cho nên các món ăn đều rất ngon : từ súp cua, thịt nguội trộn gỏi, bò né, gà bó xôi, lẫu thập cẩm…Buổi tiệc diễn ra thật vui tươi, suôn sẻ từ đầu cho đến cuối riêng Lợi do tối qua ân ái, làm tình với chị Minh hôm nay đà thấm mệt cho nên nó không dám nhấp một ngụm bia nào cả mà chỉ uống nước ngọt vả lại giờ đây nó lại bắt đầu lo lắng cho chị Nghĩa. Theo suy đoán cũng như linh tính, nó biết chắc chắn là chị đã rời khỏi Sài Gòn rồi tuy không rành là chị đi đến đâu mà thôi dĩ nhiên đó chẳng phải là con đường Sài Gòn-Bà Rịa dẫn về nhà vì nó phỏng chừng có chuyện gì đó xảy ra khiến chị hờn giận chăng. Tiệc tàn, nó lên phòng trên lầu ngủ trưa ; khoảng hai giờ chiều, chợt máy di động của nó để ngay đầu giường bỗng phát tín hiệu âm thanh báo nhận tin nhắn, nó hối hả cầm máy lên xem thì suýt chút nữa là nó đã la làng lên rồi vì người nhắn tin đến máy nó chẳng ai xa lạ cả mà chính là chị Nghĩa. Chị nhắn tin cho nó biết chị hiện đang ở nhà một người bạn ở Lộc An-Đất Đỏ, chị bảo nó xuống gặp chị bởi chị đang rất buồn và đừng nói cho gia đình biết là chị đang ở dưới này ; thế là nó lẳng lặng đi tắm rửa, thay quần áo để chuẩn bị cho chuyến đi Lộc An gặp gỡ, diện kiến người chị thứ tư xinh đẹp, quyến rũ, mê hồn. Thấy thế, chị Ba Hường liền hỏi nó đi đâu thì nó bảo vào rẫy nhà thằng An chơi tối nay đến sáng mai mới về, dĩ nhiên đó chẳng qua là lý do chính đáng mà nó bịa ra để chứng minh cho sự vắng mặt tối nay của nó ở nhà mà thôi ; nó dắt chiếc xe Honda Cup cánh én 50 ra khỏi nhà, trong túi quần tây nó không quên cầm theo máy điện thoại di động, lên xe chạy rồi nó vẫn cứ hoang mang nghĩ ngợi rằng Lộc An thì nó biết đường đi xuống nhưng ngặt nỗi chị Nghĩa lại không nói rõ là chị đang ở tại đâu nơi vùng biển vắng vẻ ấy. Chợt chuông điện thoại réo vang, nó dừng xe lấy máy trong túi ra thì mới hay chị Nghĩa đang gọi cho nó, chị hỏi nó đi chưa, nó đáp là đang chạy tới gần Long Điền rồi, chị lại bảo nó cứ chạy đến đầu xã Lộc An đi rồi chị sẽ gọi lại chỉ đường cho nó đi đến chổ chị đang trú ngụ.
Đường xuống vùng biển Lộc An quả thật là đẹp và thơ mộng làm sao, hai bên con đường đèo sâu hun hút, thăm thẳm nối tiếp nhau rất nhiều cây hoa anh đào đang mùa nở rộ từng chùm hoa hồng đỏ tươi tắn dưới ánh nắng chiều vàng. Nhìn đóa hoa anh đào, nó dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh đôi môi mềm mại, nồng thắm của người chị ruột thứ tứ và cũng chính đôi môi ấy cũng đã từng làm cho nó chết mê chết mệt trong một đêm tình tại nhà trọ Hoàng Ân chợ Bà Rịa vào năm ngoái trước ngày chị xuất giá theo chồng về Sài Gòn. Thật sự là cũng như chị Minh, nó yêu thương chị hết mực vô bờ vô bến bởi lẽ khi chị Minh đi qua Đài Loan rồi, nó đã hoàn toàn dành hết tình thương yêu của mình cho chị ; nó làm sao quên được vào buổi tối hôm ấy, chị đã ân cần trân trọng trao tặng cho nó cái quý giá nhất đáng giá nghìn vàng của chị cho nó và vì vậy nó luôn luôn nhớ nhung tha thiết đến chị. Nó tự trách là từ trước đến giờ, nó không hề có dịp nào để lên Sài Gòn để ghé thăm chị mặc dù nó có tờ giấy ghi địa chỉ của chị do đích thân chị viết gửi lại cho nó ; lần này lên Sài Gòn đón chị Sáu Minh hồi hương và ở lại nhà chị, Lợi nhủ thầm là sẽ tìm cách nối lại tình xưa với chị nhưng thật nào ngờ, khi gặp lại chị Sáu thì nó lại quên mất chị Tư. Nó cảm thấy nó thật có lỗi với chị vì nó đã tỏ ra không công bằng với các chị và chính do điều này cho nên nó biết chị giận đang giận nó nhưng bởi cũng còn thương yêu nó thành thử ra chị mới nhắn nó xuống đây, nơi vùng biển Lộc An vắng vẻ này. Do có chị chỉ dẫn đường đi qua điện thoại nên nó không bị lạc đường nhưng do quãng đường quá xa lại ngoằn ngoèo heo hút nên mặc dầu đi từ lúc hai giờ nhưng mãi gần năm giờ nó mới đến được căn nhà mà chị đang ở nhờ ; đấy là một căn nhà mái tranh vách lá nhỏ bé nằm trơ trọi trên đồi cát trắng bao la gần một mõm vực sâu cách bờ biển phía dưới khoảng hai mươi mét chiều cao. Đây chẳng qua là một cái nhà chứa các dụng cụ lưới cá của gia đình chị Hồng-bạn thân của chị Nghĩa từ lúc còn ở trại 2 gần nhà ông Thạnh trước kia- nay sắp xếp gọn lại cho chị ở nhờ một thời gian vì hồi trưa này, bỗng dưng chị lết thết lội bộ đến đây với khuôn mặt dàu dàu buồn bã vì chuyện chồng con ; chị Hồng đã có chồng con và một căn nhà khang trang trong khu trung tâm xã và vì chuyện riêng không thể nào bày tỏ được của người bạn gái thân thiết xưa kia nên chị đồng ý cho chị Nghĩa ở tạm tại căn nhà lưới này. Nhà được ngăn làm hai gian : gian trong để vô số cơ man nào là lưới phao từng đống từng đống lẫn lộn vào nhau, gian ngoài đơn giản kê một cái giường gỗ cũ kỹ có một vách đứng ngăn lại cùng một góc nhà dùng làm nơi nấu nướng còn quần áo chị thì vẫn để gọn trong túi xách để nơi đầu giường nhưng có cái khăn mặt chị thì mắc nơi sợi dây kẽm giăng ngang ở mé trong. Khi nhìn thấy thằng em mình đến, nét mặt chị đang dàu dàu bỗng trở nên vui vẻ, tươi tỉnh vô cùng vì nãy giờ chị cứ hết ra vào ngóng trông nó lại gọi điện thoại cho nó sợ nó bị lạc đường ; chị tin tưởng chỉ trong vòng chiều nay thôi, nó sẽ đến đây với chị chứ chị không bao giờ cho rằng nó là người mất uy tín đến nỗi thất hứa với chị.
Chị đon đả dẫn em mình ra giếng rửa mặt mũi, chân tay cho sạch sẽ bụi đường, lấy khăn cho nó lau khô xong rồi chị bảo nó dắt xe Honda vào dựng trong nhà nhớ khóa cổ xe cẩn thận ; chị lại tất tả đi dọn cơm chiều ra để chị cùng ăn với nó vì chị đã chuẩn bị sẵn từ lúc bốn giờ lận. Hai chị em lót dép ngồi bệt dưới nền xi măng hành lang vừa dùng cơm vừa nói chuyện với nhau vui vẻ nhưng mặc dù vậy, Lợi vẫn còn biết được là chị có chuyện gì đó canh cánh trong lòng chưa tiện thổ lộ nhưng vì ý tứ nên nó cứ yên lặng, tuyệt đối không hỏi không han chị gì cả. Sau khi ăn uống rửa dọn sạch sẽ xong, chị lên tiếng rủ nó ra hóng mát ở cái mõm vực cát vì ở đấy có một phiến đá ong tự nhiên rất rộng và thoải mái cho cả hai chị ngồi lên ; màn đêm buông xuống bao trùm vạn vật thật là nhanh chóng, bầu trời mờ mờ vầng trăng bán nguyệt dù sao cũng soi rõ được thế gian và vài ngôi sao lấp lánh khi mờ khi tỏ, gió biển lồng lộng thổi thốc vào đất liền gây cho cả hai chị em cái cảm giác run run, lành lạnh nổi da gà. Hai chị em lẳng lặng ngồi bên nhau, bàn tay con chị đang lần lần tìm kiếm bàn tay thằng em và chỉ trong chốc lát, hai bàn tay đã khẽ khàng nắm chặt lấy nhau để truyền hơi ấm cho nhau. Chị Nghĩa bồi hồi nhớ lại đêm qua ở nhà chị, chính mắt chị đã tường tận nhìn thấy rõ ràng thằng em út cùng con em thứ sáu đang say sưa, ngây ngất làm chuyện loạn luân tội lỗi trên tấm nệm ấm êm trong phòng ngủ khuya vắng, tĩnh mịch ; chính xác tâm trạng chị từ ngày hôm qua đến giờ là chị đang ghen với con em Việt kiều hồi hương ở Đài Loan về và buồn giận thằng em út không hề đoái hoài chi đến chị chỉ có thế thôi không hơn không kém.
-Này Út, chị hỏi em điều này và em phải nói thật với chị. Em…còn yêu…chị không?-Chị Nghĩa lên tiếng.
-Em vẫn yêu chị!-Không ngần ngừ, Lợi đáp ngay
-Vậy tại sao em còn yêu con Minh? Tối qua hai đứa làm gì chị thấy hết.
Vậy là chị đã ngửa quân bài của mình ra cho nó biết trắng rõ đen, thà là vậy chứ cứ úp úp mở mở, đoán già suy non thế này thế kia khó chịu vô cùng. Chậm rãi, nó kể lại hoàn cảnh, tâm trạng của nó cùng chị Minh diễn biến yêu nhau như thế nào cho chị tường tận rồi trước khi dứt lời, nó xin chị hãy thông cảm cho sức mạnh của con tim mà đừng buồn đừng giận gì nó cũng như chị Minh vì nó và chị Minh đến với nhau trước khi nó đến với chị. Lặng lẽ nghe thằng em thanh minh thanh nga, chị nói :
-Em biết tính chị rồi đấy. Chị không bao giờ thù dai hay để bụng đâu. Chuyện gì qua rồi cũng phải cho nó qua thôi. Giờ nếu em nói là em còn yêu chị thì em hãy chứng minh bằng cách là…em có thấy cái mõm vực kia không? Em hoàn toàn chưa biết ở dưới sâu hay cạn nhưng em hãy nhảy xuống đi.
Cách chổ phiến đá hai chị em ngồi là cái mõm vực mà chị vừa đề cập đến, dĩ nhiên nó chưa hề thấy trước được ở dưới như thế nào cả luôn cả chị cũng vậy vì mới đến đây lúc trưa thì làm sao có đủ thời gian đi xem xét xung quanh nhưng vì để cho chị được bình tâm trở lại, nó đứng dậy bước tới khoảng hai ba bước rồi nhắm mắt nhảy đại xuống vực. Lúc bấy giờ, gió bỗng ào ào chuyển hướng báo hiệu một cơn mưa sắp sửa đổ xuống, vầng trăng bị mây đen che khuất khiến vạn vật tối sầm lại ; chị hốt hoảng vô cùng vì chị chỉ nói vậy thôi chứ chị đâu có muốn em mình làm thật như thế này, chị vội chạy vào nhà lấy cây đèn pin rồi chạy ra con đường mòn dốc thoai thoải dẫn xuống vực. Đến nơi, chị thấy đáy vực là một bãi biển cát phủ dày trắng xóa một màu, cách chổ chị đứng là biển cả mênh mông tung tóe bọt sóng ; không gian vắng vẻ vô cùng chẳng hề có lấy một bóng người, chị nghĩ hay là em mình đã rớt xuống biển rồi bị sóng cuốn đi mất chăng? Chị cuống quýt trong nỗi sợ hãi, lạc giọng gọi tên thằng em hai ba lượt rồi ngồi xụm xuống bãi cát, chị hoảng loạn thực sự vì chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả ; bất chợt nó từ sau một cái gềnh đá chạy ra trước mặt chị. Chị vừa khóc vừa cười vừa tát vào má nó lại vừa đấm thình thịch vào lưng vào vai nó nhằm kiềm chế lại nỗi vui mừng lẫn lộn hờn giận rồi gục mặt vào vai nó ; nó chỉ chống chế lại bằng những lời xin lỗi sau đó bất chợt nó cúi xuống tìm kiếm đôi môi mềm mại, mọng thắm như đóa anh đào của chị. Lúc đầu, chị lắc đầu quầy quậy cố né tránh thằng em nhưng chỉ được chốc lát thôi vì con người chị như đã nói ít khi nào mà có thể giận dai cho được cho nên chị vừa thở nấc lên vừa khẽ nhắm mắt nghiêng đầu, hé mở đôi môi mình đón nhận lấy đôi môi thằng em trong nỗi niềm nghẹn ngào, tê tái ; phải rồi làm sao mà chị có thể né tránh nó suốt đời cho được khi mà sức mạnh của trái tim chị đã hai lần vì nó đã ban phát ra tất cả cùng với cảm xúc thăng hoa của tình yêu, đó chính là đêm năm trước tại nhà trọ Hoàng Ân khu Chợ mới Bà Rịa. Bất chợt chị khẽ đẩy nó ra rồi bảo nó cùng chị đi về nhà vì trời sắp đổ mưa, hai chị em đùa giỡn cười như nắc nẻ, nắm tay nhau chạy theo con đường dốc thoai thoải lên phía mõm vực khi nãy Lợi nhảy xuống. Vì muốn chứng tỏ cho chị Nghĩa biết mình vẫn còn yêu chị ấy vô cùng và mong chị nguôi giận nên nó đã nhắm mắt nhảy bừa từ trên mỏm vực ở độ cao hai mươi mét xuống ; lúc ấy, nó cứ nghĩ là phen này chắc chết thôi chứ không thể nào sống nổi nhưng không thật không ngờ, chổ nó rớt xuống là một bãi cát trắng khá dày khiến cho toàn thân nó chỉ hơi ê ẩm một chút chứ chẳng hề hấn chi cả.
Vì phần lưng áo chemise, đít quần tây và đầu tóc nó đều dính cát nên khi về đến nhà, chị bảo nó cởi quần áo ngoài ra rồi đích thân chị hứng nước mưa cho nó gội đầu, lau khắp cả người ; lúc bấy giờ, một trận mưa thật lớn từ nơi màn trời đen thẳm dữ dội trút xuống vạn vật, biển cát, núi đồi trùm phủ một màu nước trắng xóa mênh mông khó phân biệt đâu là bờ là bến. Sau khi vệ sinh thân thể xong, vì không có quần áo để thay cho nên nó chỉ mặc vỏn vẹn trên người chiếc áo thun ngắn tay và chiếc quần đùi vải trắng sọc carô xanh, nó đứng bên ngoài một chút đón gió cho khô tóc rồi lặng lẽ lách người qua vách gỗ ngăn đến bên chiếc giường gỗ cũ kỹ ; chị đang nằm ở mé trong, gối đầu lên cái gối nằm không có áo và quay mặt vào vách. Nó nằm xuống mé ngoài, xoay nghiêng người về phía chị, bàn tay phải nó khẽ đặt lên bờ vai phải đầy đặn của chị kéo nhẹ thân chị về phía nó ; chị vừa xoay qua, nó lập tức cúi xuống lần môi bắt đầu hổn hển hôn lên mái tóc dài phủ xõa kín lưng chị, từ đây nó hôn xuống trán xuống mắt chị rồi tiếp tục xuống mũi xuống má xuống cằm chị. Lúc bấy giờ phải nói là chị đã hoàn toàn bình tâm trở lại vì chị tin rằng thằng em chị vẫn còn yêu chị mà bằng chứng sống động hùng hồn nhất là nó dám nhảy xuống vực để minh chứng cho tình yêu của nó bấy lâu nay dành cho chị ; chị thực sự cảm thấy vui sướng, hạnh phúc, rạo rực cả người do hơn một năm trời rồi mãi đến đêm mưa này, ở một vùng biển thật vắng vẻ chị và nó mới nối lại được sức mạnh của con tim. Chị thổn thức, nghẹn ngào đón nhận từng nụ hôn nồng nàn, âu yếm mà em trai chẳng khác gì mưa gió phủ lên khuôn mặt tròn trịa trắng hồng của chị rồi thật là lặng lẽ, thường tình như là chuyện xảy ra trên đời, đôi môi chị mọng đỏ như đóa anh đào mấp máy gọi tên em mình và sau tiếng nấc nghẹn đã mở rộng ra để cho đôi môi thằng em trai luồn sâu vào một cách háo hức, say sưa, cuồng loạn.
Đêm hôm qua, khi đi dự sinh nhật của bạn về, do có uống chút bia nên chị Nghĩa ngủ sớm mãi cho đến khuya thức dậy đi vệ sinh xong, chị dự tính vào phòng Lợi để cùng ân ái, yêu đương nhưng rồi bất chợt chị phát hiện ra cuộc tình loạn luân tội lỗi giữa thằng em út và con em thứ sáu là Việt kiều mới hồi hương từ Đài Loan về ; chị đã lồng lộn ghen tức và đấy chính là lý do đã đẩy chị trôi dạt xuống Lộc An này, vì quá nhớ người em-người tình một thuở cho nên chị đã nhắn tin gọi nó xuống, chị đã thử thách nó rồi suýt chút nữa chị đẩy nó vào chổ chết nếu vậy thì giờ đây biết ai cùng chị hưởng hạnh phúc yêu đương giữa biển đời khổ nhọc này chớ. Mới năm ngoái đây thôi, vào đêm trước ngày vu quy của chị, hai chị em đã hai lần quan hệ xác thịt còn giờ đây là lần thứ ba trao tình tặng ái loạn luân tội lỗi của cả hai ; vậy là trong gia đình ông Thạnh bà Thân, thằng con trai út không những làm chuyện kinh thiên động địa với các chị ruột mà đối với từng chị nó còn lập lại double những cuộc tình tuy nhớp nhơ, hổ thẹn nhưng quả thật tuyệt vời, thú vị, hưng phấn, rạo rực vô cùng đó là chị Ba Hường, chị Năm Hoàng, chị Sáu Minh còn bây giờ là chị Tư Nghĩa. Nước bọt tứa ra khá nhiều hai bên khóe miệng hai chị em nhưng cả hai lúc này đâu cần quan tâm chi đến chuyện nhỏ ấy chi cho mệt, cái mà quan trọng nhất đối với chúng đó là đêm nay phải làm sao cho thời gian ân ái, làm tình của mình cùng người tình dấu yêu càng lúc càng kéo dài ra cho hết cả đêm tình dần khuya về sáng bởi vì có vậy thì mới có thể trao cho nhau hết tất cả những gì gọi là tâm tình thắm thiết nhất mà hai chị em xa cách nhau hơn những ba trăm sáu lăm ngày nay mới có dịp tương phùng hội ngộ. Những nụ hôn hai chị em trao cho nhau càng lúc càng nồng nàn, cháy bỏng, cuồng nhiệt không nguôi, hết lần này đến lượt khác cứ mãi miết nối tiếp nhau chẳng khác gì bọt mưa bên ngoài ào ạt trút xuống mái nhà tranh nhỏ bé làm cho nó luôn luôn chao đảo, run rẫy, nghẹn ngào, thổn thức. Ban nãy, khi rớt xuống lớp cát dày dưới đáy vực, thấy không sao cả nhưng vì muốn giỡn hù chị Nghĩa nên Lợi mới chạy vào núp sau ghềnh đá vì nó biết thế nào chị cũng chạy xuống tìm kiếm nó cho mà coi, khi thấy bóng dáng chị thì nó mới nghiệm ra thêm được một kiến thức hiểu biết về phụ nữ đó là đừng nghe theo những lời họ nói mà nên nhìn kỹ những hành động họ làm ; suy cho cùng thì cũng như chị Hảo, chị Hường, chị Hoàng, chị Minh, chị Sương, chị Chi, chị cũng hết mực yêu thương, quan tâm chăm sóc nó. Bởi vậy may mắn là nó vẫn còn sâu tình nặng nghĩa với chị chứ chưa phải có trăng quên đèn, được lê bỏ lựu như kẻ sở khanh lòng lang dạ sói mặc dù chị Minh mới vừa ở Đài Loan hồi hương trở về Việt Nam ; đêm nay nó thật vui mừng vô hạn vì theo nó chỉ cần kết thúc đêm tình này thôi là có thể chị sẽ quay lại cuộc sống bình thường trước giờ của chị. Còn chị, sở dĩ chị Hồng-bạn chị đồng ý cho phép chị ở lại đây vì dẫu sao chị cũng có một người em trai làm dân phòng biển thường xuyên tuần tra canh gác vùng mỏm cát này, chị Hồng nhờ cậu ta lâu lâu lai vãng đến ngôi nhà lưới để có gì hỗ trợ, giúp đỡ chị ; lúc chiều, cậu ta có đến khi hai chị em ăn cơm chiều và khỏi cần hỏi, cậu ta cũng biết ngay cậu thiếu niên kia là gì của chị rồi vì khuôn mặt hai chị em tuy là nữ với nam nhưng rất đỗi giống nhau, thế là cậu ta không muốn làm phiền đến cõi trời riêng tư của hai chị em nên rút lui sớm.
Đêm nay, lẽ ra cậu ta đến xem bạn của chị mình như thế nào nhưng vì biết có em trai chị ở đây nên cậu ta không đến cho nên cuộc tình loạn luân tội lỗi của hai chị em giờ đây chỉ có đất trời, mưa gió…và trái tim cả hai làm chứng nhân mà thôi chứ chẳng còn ai khác trồng khoai đất này. Khi nãy, sau khi ăn cơm xong, vì biết thế nào đêm nay dù muốn dù không cũng ngã vào vòng tay thằng em trai mà ân ân ái ái cho nên chị diện một bộ đồ bộ màu đỏ bông chấm trắng mới tinh ; riêng chiếc áo do may theo kiểu áo xẩm nên có đến bảy cái nút bóp nhưng núp bóp dẫu sao là loại nút dễ mở nên nó chỉ cần một chút mày mò hai bàn tay lần từ cổ xuống vai lòn qua nách rồi chạy dọc theo sườn phải chị chẳng mấy chốc bảy hột nút bóp ấy lần lượt bị nó mở bung ra. Tiếp theo đó, bàn tay phải nó thực hiện một thao tác rất chuẩn xác, tinh vi, khéo léo vô cùng đó là khẽ cầm lấy vạt thân áo trước của chị mở rộng sang bên phải ; ngay lập tức, chị nối nhịp cầu hỗ trợ giúp đỡ nó đó là lần lượt tự co duỗi hai cánh tay mình rút ra khỏi hai ống tay áo, hết cánh tay phải đến cánh tay trái và cuối cùng nó lẳng lặng cầm chiếc áo đồ bộ của chị để ra mé ngoài giường. Manh chiếu cũ kỹ trãi trên chiếc giường gỗ trong căn nhà lưới lúc đầu còn phẳng phiu, ngay ngắn nhưng về sau thì càng lúc càng đùn lên do bị hai bàn chân hai chị em cằn đạp bởi khi thì chị lăn qua em lộn lại, lúc em nằm lên thân thể chị, khi chị đè trên người em ; hai bàn tay nó lần nắm hai bên lai dưới chiếc áo thun trắng nó đang mặc luồn cởi lên cổ, vòng qua đầu tuột hẳn ra ngoài. Vậy là hai chị em lúc này đều ở trần như nhau, tựa hình với bóng, trăng rằm với sao sa, mưa hòa lẫn gió… và vì đây là lần thứ ba tiếp nối chứ chẳng phải là lần đầu tiên cho nên tuy có phần hơi ngượng ngùng, bẽn lẽn nhưng hai chị em dễ dàng đáp ứng được nỗi niềm ham muốn, đam mê nhục dục lẫn nhau ; không cần phải hỏi, chỉ cần nắm bắt được tín hiệu con tim của nhau là biết rằng người tình của mình muốn gì rồi cho nên rất nhanh chóng hòa nhịp thao tác ân ái, yêu đương. Hai bàn tay Lợi nhẹ nhàng luồn xuống dưới lưng chị Nghĩa-người chị ruột thứ tư-mày mò, sờ soạng tìm cách tháo gỡ cái móc nhỏ bằng nhôm kết nối hai sợi dây chiếc nịt vú bằng vải thun voan trắng của chị ; trong chốc lát, một tiếng “phựt”khe khẽ vang lên rồi chiếc áo ngực chị dần dần không còn bó sát chặt vào người nữa mà từ từ lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới. Mới đêm qua đây thôi, hai chị em còn nằm trong nệm ấm chăn êm vậy mà chỉ một ngày thôi, cả hai lại trôi dạt đến một vùng biển vắng lặng cùng yêu nhau, làm tình với nhau dưới mưa to gió lớn thế này nhưng tuyệt nhiên chúng không cảm thấy lạnh lẽo chút nào cả vì ngọn lửa tình cứ càng lúc càng mãi miết hừng hực cháy cho con tim chúng càng thêm sức mạnh ái ân ; nhất là thằng em út, mới thưởng thức hai bầu vú của chị Sáu đêm qua đây một cách hiên ngang giờ lại hùng dũng chiếm đoạt bộ ngực chị Tư. Trong cơ thể nó lúc này, luồng kích thích hưng phấn dục tình cứ liên tục bốc lên từ dưới xương cùng chạy rần rật dọc theo sống lưng lên đến trung ương thần kinh rồi lần lượt lan tỏa khắp châu thân khiến cho mặc dù năm ngoái đã hai lần dày vò tấm thân ngà ngọc của chị nhưng giờ đây lại thực sự khao khát, ham muốn quá đỗi pho tượng Thần Vệ nữ tuyệt vời, kiêu sa đầy khêu gợi.
Chẳng khác gì hai quả tuyết lê vừa chín tới đỏ mọng trên cành, theo nhịp thở hổn hển gấp rút, hai gò bồng đào chị không ngớt cứ rung rung phập phồng, nâng lên hạ xuống tựa hai hòn núi lửa đang chuẩn bị phát hỏa ; miệng thằng em hả hê, khoan khoái cúi xuống thè lưỡi liếm nhè nhẹ xung quanh đầu núm vú phải chị mình rồi từ từ ngậm lấy nút nhè nhẹ còn con chị lại bắt đầu rướn người lên, nấc thở nghẹn ngào lẫn trong tiếng rên phát ra từ khóe miệng xinh xắn, thắm mọng. Tuy chị không ngủ nhưng cặp mắt tuyệt đẹp của chị vẫn nhắm nghiền, điều đó có nghĩa là chị vẫn tỉnh táo trong nỗi niềm háo hức, rạo rực khôn nguôi theo lẽ thường tình mà tạo hóa sắp xếp, an bày của một người phụ nữ mới có hai mươi tám tuổi vẫn còn sắc nét tuổi xuân ; hai bàn tay chị chắc có lẽ không muốn lâm vào trạng thái thừa thải cho nên cứ lần lên vày tới vò lui từng lọn tóc trên đầu thằng em út đặng mà thể hiện lòng yêu thương vô bờ vô bến với người tình nhỏ hơn chị những mười một tuổi. Trong khi ngậm nút đầu núm vú phải của chị, bàn tay phải nó dù cho thế nào đi chăng nữa cũng không quên lần lên mày mò, nắn bóp bầu vú trái chị một cách khoan khoái, lạc thú nhất trên đời ; trong đêm mưa gió khuya khoắt tĩnh mịch, trên chiếc giường hạnh phúc đơn sơ giản dị, hai chị em mê mệt cùng nhau tận hưởng hưng phấn tình yêu của đời thường tuy là loạn luân tội lỗi nhưng say sưa, ngất ngây chất men thi vị mà chỉ có những người trong cuộc mới thấm thía được dù là đau đớn, nhọc nhằn. Nhớ lại chuyện năm trước, khi nó ôm hôn chị trên đường về sau khi đi xem phim xong, chị rất giận dữ, buồn phiền nhưng giờ đây tình thế giữa hai chị em đã đảo lộn tức là nó bỏ rơi quên lãng chị, không ôm hôn ân ái cùng chị thì chị mới buồn phiền, giận dữ ; coi như là đêm nay, nó đã hoàn toàn quên hẳn chị Minh, người chị ruột thứ sáu mới hồi hương từ Đài Loan về mới nối lại tình xưa với nó đêm qua vì đã có người chị ruột thứ tư tiếp tục thay thế đầu ấp tay gối cùng nó. Hiện tại, tâm trạng nó chỉ mong muốn có mỗi một điều duy nhất là làm sao cho cuộc tình này giữa nó và chị Tư càng lúc càng nồng nàn, mặn mà để mãi mãi về sau hai chị em dù ở phương trời góc biển cũng không bao giờ quên được nhau và hai trái tim của cả hai luôn luôn có đủ sức mạnh nhằm đáp ứng được tình yêu của nhau cũng như chống chọi lại với biển đời khó nhọc, bi lụy vô cùng. Chúng ta tạm ngừng lại một chút để nói về cuộc sống hai vợ chồng chị Nghĩa hơn một năm trời chung đụng với nhau dưới một mái nhà vậy nhé! Sau đêm tân hôn ở Sài Gòn, chồng chị để ý thấy chị không còn là con gái nữa ( đêm qua, chính chị đã tự nguyện trao tặng tiết trinh của mình cho thằng em chị rồi còn gì nữa ), anh ta cảm thấy hụt hẫng vô cùng tỏ vẻ mất lòng tin người vợ trẻ và bắt đầu từ đó, cuộc sống hai vợ chồng dần dần bị rạn nứt ; bị chồng rẻ rúng, khinh khi và do tính tình cũng chẳng vừa gì nên chị sẵn sàng cùng chồng ra tòa đồng ý ký tên vào bản án ly dị kết thúc kể như là một chuỗi 365 ngày chung sống chứ chẳng thèm phải năn nỉ ỉ oi chi cả cho thêm mệt tăng phiền. Vậy là bấy lâu nay, chị lâm vào cuộc sống độc thân, phòng không gối chiếc vò võ quạnh hiu ; nhiều lúc nhớ thằng em-người tình chỉ một đêm duy nhất của chị vô cùng, ước ao được ân ái yêu đương cùng nó nhưng vì cuộc sống cần phải có công việc để mưu sinh nên chị khó có thể nào liên lạc với nó kể cả gia đình chỉ trừ một cú điện thoại gọi về báo tin cho ông Thạnh là chị đã chính thức ly hôn với chồng và chỉ có thế thôi chứ chẳng hề có thêm tin tức gì khác. Phải nói là đã từ lâu, nhiều đêm nước mắt lưng tròng, canh cánh trong lòng nỗi niềm nhớ nhung cảm giác của xác thịt chẳng biết giải bày cùng ai, chị đành ôm gối ôm ngậm ngùi, tức tưởi như đứa trẻ do đó đêm nay, chị nhủ thầm với lòng rằng chị sẽ trao tặng cho nó hết tất cả những gì còn lại trên người chị, trong cuộc đời chị và chị sẽ đáp ứng hoàn toàn 100% những gì nó đòi hỏi, ham muốn nơi chị.
Chính xác là vợ chồng chị chỉ làm tình với nhau có duy nhất một lần một vào đêm tân hôn ; nằm trong vòng tay chồng, chị hoàn toàn vô cảm vì trái tim cũng như đầu óc chị tuyệt nhiên chỉ có hình bóng thằng em út nhỏ hơn chị những mười một tuổi mà thôi. Chị Sáu Minh lúc này ở Bà Rịa đang nằm trên tấm nệm nơi gian trước lầu bên cạnh bé A Phương say sưa ngủ, dù khuya lắm rồi nhưng chị vẫn thao thức vì chị cũng đang nhớ đến nó, chị nghe chị Hường nói là nó đi chơi và ở lại đêm tại rẫy nhà thằng An nào đó ; mới đấy chị mà chị cảm thấy nhớ nó vô cùng, chị bồi hồi xao xuyến hồi tưởng lại những gì mà hai chị em đã trao cho nhau đêm qua tại nhà chị Nghĩa nơi Sài Gòn để không khỏi ngượng ngùng, xấu hổ. Chị làm sao mà ngờ được rằng ngay giây phút hiện tại nơi vùng biển Lộc An hoang vắng dưới làn mưa xối xả, trong căn nhà mái tranh vách lá dùng để chứa lưới, thằng em chị đang ngất ngây, mê mệt ân ái cùng người chị thứ tư ghen tuông quá độ. Chị Nghĩa bất chợt bỗng khẽ nhỏm hai mông mình lên một chút vì chị thấy hai bàn tay Lợi lần nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ màu đỏ bông chấm trắng của chị tuột cởi xuống khỏi hai bờ mông săn chắc và cặp đùi no tròn của chị ; tiếp đó, khi hai chân chị bắt đầu co duỗi thì hai ống quần chị cứ thế tuột qua hai đầu gối, trượt theo cặp giò thon dài đến hai bàn chân trắng ngần, nuột nà rồi ra hẳn bên ngoài sau khi nó kết thúc thao tác giải phóng y phục chị một cách chuẩn xác, tinh vi, điêu luyện. Không hề tỏ ra hối hả vội vàng làm gì, nó thong thả thận trọng để chiếc quần chị vào mé trong giường cùng với áo đồ bộ và nịt vú của chị nhưng chưa phải là xong đâu anh bạn vì trên người chị vẫn còn một chiến lũy cuối cùng quan trọng nhất đó là chiếc quần lót bằng thun voan màu trắng mới tinh của chị dùng để che chắn bộ phận kín đáo tối mật nhất cuộc đời phụ nữ và đấy cũng chính là mục tiêu tối thượng mà nó cần phải tìm hiểu, khám phá và chiếm đoạt tuy là năm trước nó đã hai lần dũng mãnh công phá tan tác vô biên. Đương nhiên là nó không nề hà, e dè chi cả vì năm trước chính nó đã hai lần làm việc này rồi chứ chẳng phải ai xa lạ mà trồng khoai đất này, hai bàn tay nó khẽ nhẹ nhàng nắm lấy lưng chiếc quần lót chị đang mặc và cũng như lần trước, chị lại khẽ nhỏm mông lên cho nó dễ dàng nhích từng chút một, chút một tuột cởi hai ống quần lót ra khỏi đùi, mông, giò và cuối cùng là hai bàn chân chị. Sau khi thận trọng để quần lót lên trên chiếc quần đồ bộ màu đỏ bông chấm trắng của chị lẫn lộn cùng với áo đồ bộ và nịt vú, nó vẫn chưa chịu đi đến giai đoạn cuối cùng của cuộc tình với người chị thứ tư ruột thịt mà nó cúi xuống vừa lần môi để hôn vừa lần lưỡi để liếm bắt đầu ngược từ dưới hai bàn chân chị lên giò, hai đầu gối, cặp đùi thon thả ; đến hai vòng eo gọn gàng (do chi chưa có đứa con nào cả ), vùng bụng dưới thóp vào, hai gò ngực căng tròn và vầng cổ cao trắng ngần. Trãi qua bốn mươi mốt cuộc tình với ba mươi chín người tình, tuy rất sành sõi lão luyện với từng thao tác làm tình ân ái nhưng nó chưa bao giờ nghĩ đến việc hôn hít lên chổ kín của bất kỳ người tình nào vì nó có cảm giác ghê ghê như thế nào ấy ; tối đa là nó chỉ dùng bàn tay mình mày mò, sờ soạng chút đỉnh để tăng thêm hưng phấn chút đỉnh thế thôi. Cũng vẫn cái cảm giác ấy của năm trước khi bàn tay phải Lợi lần sờ xuống chổ kín của chị Nghĩa với lớp lông đen dày mịn màng bao phủ bên trên và xung quanh hai bờ môi lớn cũng như môi bé còn khít rịt chẳng khác gì con gái của chị ; dịch nhờn sinh lý tiết ra từ chổ kín chị từ nãy giờ rất nhiều do cường độ kích thích thằng em tạo ra nơi những chổ nhạy cảm trên thân thể chị cao gần đến ngưỡng tột độ cho nên chị không thể nào tránh khỏi tình trạng hiến dâng, trao tặng. Có một điều lạ là từ nãy đến giờ tuy đã lâu rồi thế nhưng dương vật nó vẫn mềm xèo như bún và thun nhỏ tựa trái ớt khô khác hẳn với đêm qua, khi vừa mới ôm hôn chị Minh được năm phút là con cu nó đã bắt đầu nhúc nhích cương ngỗng lên mặc dù thân thể người chị ruột thứ tư quả thật là tuyệt vời, hấp dẫn vô cùng chứ nào phải đen đúa, xấu xí như chị phụ nữ ở Đất Đỏ đâu còn kích thích nó nổi huống hồ là chị? Hồi trưa này dự tiệc mừng chị Minh từ Đài Loan hồi hương trở về, nó không dám uống một ngụm bia nào cả mà có thể đổ thừa cho men bia làm cho nó liệt dương hay là đêm qua lúc ân ái, làm tình với chị Minh do chị ấy quá xinh đẹp, dễ thương chăng cho nên nó đã trút hết tinh lực từ trong cơ thể nó vào chị và giờ đây nó chỉ còn là con số zero? Nó ngồi dậy, cởi hẳn quần đùi ra với hy vọng có như vậy thì tình thế sẽ khác hơn trước nhưng rồi cũng chẳng khả quan gì hơn, nó cố dấu tránh không cho chị Tư biết sự bất lực của nó nhưng do rất tinh ý nên chị nhanh chóng nhận ngay ra được là “thằng nhỏ” của em mình đang có vấn đề ; lập tức chị ôm lấy người nó, dìu nó nằm ngửa trên giường, chị cúi rạp người xuống rồi không ngại ngùng chi cả, đôi môi mọng đỏ như đóa anh đào của chị hé mở từ từ ngậm nút khẽ lấy đầu dương vật thằng em rồi từ từ dựng nó lên xong nhả ra, chị lại tiếp tục lập lại thao tác như trên đến lần thứ tư thì Lợi mới từ từ có tín hiệu thay đổi thể trạng cơ thể một cách đáng mừng. Dương vật nó càng lúc càng dài ra, to lên và cứng vô cùng không ngớt giựt giựt liên hồi khiến cho chị Nghĩa vui mừng vô hạn bởi vì cho dù nó có cho chị nhiều cảm giác chung đụng xác thịt với hằng hà sa số thao tác tinh vi, lão luyện đi chăng nữa mà thiếu đi cái đó thì coi như cũng là số không chẳng hơn chẳng kém ; dù biết rằng đó chính là loạn luân tội lỗi nhưng hễ không yêu thì thôi chứ đã trót yêu rồi thì phải cho nhau hết tận hết cùng cơ chứ! Sau một nụ hôn dài nồng nàn cháy bỏng hai chị em trao cho nhau, chị Tư âu yếm ngã người nằm ngửa trên manh chiếu hạnh phúc còn nó thì từ từ trườn cả người nó tới chẳng khác gì một con kỳ đà, bằng động tác hết sức khéo léo gọn gàng nó hiên ngang leo lên nằm trên tấm thân trắng hồng tuyệt vời của chị.
Chưa gì mà chị đã cảm thấy sung sướng, khoan khoái vô cùng chẳng thể nào tưởng tượng nổi, rõ ràng chị chẳng phải là hạng phụ nữ dâm loàn nhưng vì nỗi niềm xa cách, thiếu vắng lâu ngày nay mới có cơ hội được đáp ứng, được thỏa mãn thì bất cứ ai trên đời này cũng đều chấp nhận hết tất cả chứ không riêng gì chị ; chị còn nghĩ ngợi đến cái viễn cảnh là nếu sau đêm tình này giả sử chị cấn thai với Lợi thì chị cũng vui vẻ đồng ý cả hai tay, không hề kêu rên chi cả. Lúc này đây là giây phút trọng đại nhất của hai chị em mà có thể mãi mãi về sau trong đời cả hai không thể nào quên được, chị Nghĩa trên thì vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng gầy guộc của nó còn dưới thì từ từ dạng rộng hai chân ra để cho nó dễ dàng áp sát dương vật vào chổ kín chị ; bốn chân hai chị em không ngớt quắp chặt vào nhau, riêng hai chân chị liên tục co duỗi cằn đạp manh chiếu càng lúc càng đùn cao lên. Dịch nhờn sinh lý chị tiết ra nhiều, thành cơ âm đạo chị co giãn tối đa nên càng rộng mở ra và chẳng mấy chốc, đầu khấc dương vật nó đã chui lọt được vào bên trong cửa mình người chị ruột ; sau đó nó cứ nhích dần, nhích dần từng cm một cái “đồ chơi”của nó vào thẳng âm đạo chị. Chị há hốc miệng, nấc thở lên từng cơn trong cảm giác đau đớn lẫn lộn sung sướng, vô tình hai bàn tay chị dịch chuyển cào cào những ngón tay có móng nhọn trên lớp da lưng nó để lại vài đường xước rướm máu hồng hồng nhưng nó chẳng hề bận tâm bởi nó lúc này đang hùng dũng gác hai hòn dái xăn tròn hai bên cửa mình chị, nhấp nhỏm hai mông lên xuống liên tục tạo nhịp đưa đẩy dương vật nó hết thụt ra lại thọt vào sâu tận tử cung người chị ruột thứ tư lớn hơn nó những mười một tuổi. Trận mưa đêm bên ngoài lúc này đang giảm dần yếu dần song cuộc tình giữa hai chị em bên trong căn nhà chứa lưới lại nghịch biến tăng dần mạnh dần một cách mãnh liệt vô song ; tuyệt vời, nồng nàn hơn so với cuộc tình giữa nó và chị Minh đêm qua vì nó cùng chị Tư phải nói là có được một khoảng thời gian ân ái, làm tình với nhau rất lâu và kéo dài tưởng chừng như chẳng bao giờ dứt. Chị Tư rõ ràng là phải thừa nhận và thán phục thằng em út bởi cái ưu điểm thượng thừa vô địch của nó quả thật khó có ai có thể sánh ngang bằng, từ nãy đến giờ nó đã manh đến cho chị rất nhiều cảm giác sung sướng, hạnh phúc vô biên mặc dù lúc đầu nó có hơi bị trục trặc kỹ thuật chút xíu và nhất là gần như cả đêm qua nó lại yêu đương, ân ái, giao hợp cùng con nhỏ em Việt kiều hồi hương từ Đài Loan về. Lúc bấy giờ bên trong âm đạo chị Nghĩa, dương vật Lợi càng lúc càng dài ra, to lên và cứng ngắt không ngớt lần lượt đưa đẩy thụt ra thọt vào cửa mình chị một cách nhịp nhàng liên tục và tuy nơi này một năm trước đã quá quen thuộc nhưng giờ đây đầu khấc con cu nó vẫn cứ tò mò, sục sạo, mày mò mọi ngóc ngách bên trong cửa mình chị. Lẽ đương nhiên, bố mẹ và các chị em ở Bà Rịa lúc này đang say sưa giấc nồng cho nên họ làm sao mà biết được ở dưới vùng biển Lộc An không những mưa to gió lớn bên ngoài trời mà ngay trong căn nhà chứa lưới của gia đình chị Hồng, gió mưa cuộc đời cũng làm hai chị em càng lúc càng thêm run rẫy, chao đảo, quằn quại cho nhau tất cả từ những nụ hôn ngây ngất, những mơn trớn vuốt ve cho đến cạn kiệt nguồn sinh lực cũng như tinh lực của nhau. Không ngần ngại, e dè chi cả mà trái lại hai chị em còn tự nhiên, dạn dĩ làm cái công việc bản năng của con người mà tạo hóa đã an bày, sắp xếp cho đó chính là giao hợp truyền tinh truyền giống cho nhau để tạo thành một thế hệ mới tiếp nhằm nối tiếp sức mạnh của con tim có vậy mới sống được giữa biển đời mênh mông, bát ngát đầy dẫy khổ đau, nhọc nhằn và hờn tủi. Thật chẳng hiểu sao mà đêm qua chơi người chị thứ sáu, Lợi cảm thấy sung sướng và còn đêm nay chơi tiếp người chị thứ tư, nó lại càng cảm thấy khoái lạc bội phần, hoan hỉ vô biên có lẽ bởi vì cả hai chị đều tuyệt vời, đều xinh đẹp nhưng do là chị nên dẫu sao chị Nghĩa tỏ ra sắc nét, có kinh nghiệm nhiều hơn chị Minh trong việc gối chăn giường chiếu ; nó để ý thấy rất đúng vì trong gia đình, những chị nào lớn tuổi mà đã có gia đình như chị Hai Hảo, chị Năm Hoàng thì tỏ tình với các chị ấy quả thật là không uổng công chứ đừng sợ “bắt tép nuôi cò, cò ăn cò béo cò dò lên cây”.
Cũng như trận mưa đêm bên ngoài, cuộc tình giữa hai chị em dẫu cho có kéo dài mãi miết đến đâu thì cũng phải đến hồi kết thúc vì sức người có hạn dù rằng sung sức đến mức vô địch thượng thừa ; hai chị em cùng lúc đồng loạt giống như vừa mới nhảy xuống mõm vực cát ngoài kia, sau khi ôm chặt cứng lấy nhau trong hơi thở hổn hển mệt nhọc lẫn tiếng rên rĩ nghẹn ngào và nức nở, đầu dương vật thằng em co giựt liên tục rồi xịt xối xả vào sâu tận tử cung con chị từng tia dịch tinh trắng đục như nước cơm, rin rít tựa keo dán. Dịch tinh nó xuất ra nhiều, nhiều hơn cả so với đêm qua giao hợp với chị Minh, chẳng khác gì sóng biển ào ạt đổ vào bờ, trào hẳn ra ngoài làm cho hai bên đùi và vùng bụng hai chị em ướt át khó chịu vô cùng tuy nhiên lúc bấy giờ thì chùm lông lưa thưa nơi gốc dương vật nó cứ mãi lưu luyến quấn quýt, xoắn xuýt lấy lớp lông đen mịn bao phủ phía trên cũng như xung quanh âm đạo chị ruột mình. Sau khi rời khỏi cửa mình chị, dương vật nó ủ rủ thun nhỏ lại như trái ớt khô, mềm xèo tựa bún, ướt nhẹp từ đầu cho đến đuôi giống hệt mới vừa đi ra ngoài bị mắc mưa ; nó cảm thấy cổ họng khô khốc, khát nước vô cùng vội vàng ngồi dậy mặc quần áo vào rồi chạy xuống bếp rót nước uống.
-Chị Tư ơi! Chị uống nước không? Em rót cho chị nghe.
-Ừ, em rót cho chị một ly đi.
Nó lễ mễ bưng ly nước lọc nguội rót từ trong ấm ra trở lại giường, trao tận tay chị ; lúc này chị cũng đã mặc lại xong quần áo, chị đón ly nước từ tay thằng em út với nụ cười rạng rỡ nở trên môi nhấp vài ngụm cho giảm đi cơn khát cùng cực sau cuộc mây mưa trăng gió với em mình. Dĩ nhiên chị cảm thấy đêm nay chị quả là người hạnh phúc và vui sướng nhất trên cuộc đời này, chị cảm thấy yêu đời vô cùng khác hẳn với chuỗi ngày sống cô đơn quạnh quẽ sau khi ly hôn với chồng nhất là đêm qua chị tỏ vẻ ghen tuông với con em Việt kiều hồi hương về vì nó dám cướp người tình nhỏ của chị. Rồi chị cũng sẽ chẳng bao giờ thách thức thằng em nhảy xuống vực cát nữa vì chị luôn luôn mong mỏi nó mãi mãi là tình nhân sẵn sàng đáp ứng mọi nỗi niềm ham muốn, đòi hỏi nhục dục của chị những khi chị hứng tình ; lần này chị biết chắc chắn là hai chị em sẽ không còn xa cách nhau nữa dù cho có bất cứ lý do nào hay dẫu rằng vật đổi sao dời đi chăng nữa. Đêm tình của hai chị em giờ đã kết thúc bằng một giấc ngủ say sưa, ngon lành, không hề có ác mộng…
Qua ba ngày ở Lộc An với những cuộc tình thăng hoa phấn khích với người chị ruột thứ tư, đêm nào cũng vậy Lợi cũng đều vận dụng hết sinh lực bình sinh sẵn có của nó để làm cho nó và chị luôn được đáp ứng thỏa mãn về mặt tình dục cũng như sinh lý.
Chính vì vậy mà chị lên tiếng hứa với nó là sáng mai chắc chắn chị sẽ quay trở lại thành phố bán nhà, bán tiệm Nail gom góp vốn trở về Bà Rịa sống đoàn tụ với bố mẹ và các chị em ; chị cũng đã chào từ biệt chị Hồng-bạn thân của chị, dĩ nhiên là đêm cuối cùng ở lại vùng biển Lộc An, hai chị em lại tiếp tục ân ái, làm tình và giao hợp với nhau lần thứ ba. Sáng ra, Lợi chở chị Nghĩa ra bến xe đón xe ca về Sài Gòn rồi chạy xe Honda một mình về Bà Rịa ; chị hẹn nó đúng một tuần sau sẽ về lại Bà Rịa gặp lại nó cùng gia đình nhưng một tuần, hai tuần thậm chí ba tuần, một tháng sau nó vẫn chẳng hề trông thấy bóng dáng chị đâu cả. Số là, khi về đến Sài Gòn, chị lẳng lặng viết một lá thư gửi về cho ông Thạnh ; trong thư, chị nói rõ là gia đình đã xảy ra chuyện loạn luân tội lỗi, con Sáu Minh và thằng Út đã trót lở yêu nhau cách đây hai năm về trước giờ đây con Sáu về nước, nó lại tiếp tục cùng thằng Út nối lại tình xưa nghĩa cũ. Khi viết xong lá thư, chị xếp lá thư lại ngay ngắn rồi dự tính đi ra bưu điện gửi thư về nhà cho bố mình biết nhưng bỗng dưng chị lại lấy hộp quẹt ga đốt cháy lá thư đó ; thật là chẳng hiểu được tâm trạng chị lúc này như thế nào cả. Nghĩ tới suy lui, chị cảm thấy bản thân chị sao mà ích kỷ, hèn hạ đến thế? Nếu chị báo cho bố biết là Sáu Minh và Lợi loạn luân với nhau, vậy thì chị và thằng em út tại nhà trọ Hoàng Ân năm trước đây rồi ở dưới Lộc An ba ngày nếu không phải là loạn luân thì là trong sáng, đàng hoàng chăng? Xét cho cùng ra thì nếu tố cáo hai đứa em chị thì trước hết phải tự tố cáo, tự xử chị trước đã bởi vì chị là chị nhưng không làm gương được cho hai em, có thế thôi…Chị thấy bản thân chị cũng nhơ nhớp, oan nghiệt vô cùng vậy thì tại sao phải đi tố cáo hai em làm cái gì nhỉ ; chị thì ly hôn với chồng, còn con Sáu thì cũng chồng chết thế thì hoàn cảnh hai chị em nào có khác gì đâu, có gì sung sướng đâu mà đi tố cáo nhau làm gì.
Chị Nghĩa ngậm ngùi, yên lặng và để tịnh tâm lại không để cho tình đời làm cho xáo trộn nữa, chị đến chùa Vĩnh Nghiêm xin làm Phật tử thường xuyên đến niệm Phật, lễ Phật, quét dọn chùa, tình nguyện giữ chùa, cùng các Phật tử khác đi thăm đồng bào bị bão lụt, các trại nuôi trẻ mồ côi…Ông Thạnh sai Lợi lên Sài Gòn tìm chị nhưng đi đến những hai lần vẫn không hề gặp được chị vì cửa nhà và cửa tiệm Nail đều đóng kín mít, hỏi thăm các gia đình lân cận thì họ chẳng hề biết là chị tu ở chùa nào nên chẳng thể nào lần ra được manh mối nào cả ; chán nản, nó quay trở về nhà báo cho bố biết và nó cũng như gia đình không sao biết được là hiện giờ chị Nghĩa đang đi ủy lạo trẻ em nghèo ở các tỉnh miền Tây như Long An, Tiền Giang, Bến Tre…Chuyến đi khá đông người cùng nhau sát cánh đi trên một chiếc xe car 52 chổ, trong đoàn có nhiều phụ nữ lớn tuổi, có cả một số vị sư nữ ; sau khi hoàn thành công việc đúng một tuần sau, họ trở về và dọc đường do trời mưa, xe lại chạy nhanh nên chẳng may lật nhào xuống sông rồi ngùn ngụt bốc cháy. Toàn thể hành khách trên xe đều bỏ mạng, dĩ nhiên là trong đó có cả chị Tư Nghĩa ngậm cười nơi chín suối chúc mừng cho chị cùng với Sáu Minh và Lợi ba chị em vui vầy hạnh phúc./.
Hết
Kết thúc lúc 20 giờ 17 phút ngày 26 tháng 07 năm 2011
CON ĐƯỜNG HOA
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)
Tác giả: Con Đường Hoa
E-mail: nhatanh02010***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Các bạn thân mến! Chúng ta nếu ai đã xem qua truyện Trước giờ bay chắc hẳn không thể nào quên được nhân vật Nguyễn Thị Hồng Minh-người chị ruột thứ sáu của Nguyễn Hùng Lợi-do gia đình lâm vào cảnh khánh kiệt, bế tắc nên phải tình nguyện sang Đài Loan lấy chồng còn chị ruột thứ tư là Nguyễn Thị Hồng Nghĩa (truyện Sức mạnh của con tim) vu quy theo chồng về Sài Gòn ; cả hai chị đều trở thành người tình của Lợi, trao tặng trinh tiết đáng giá nghìn vàng của mình cho nó trước lúc ra đi. Ba nhân vật trên sẽ hội tụ lại cùng chúng ta trong câu chuyện sau đây có nhan đề là Ba chị em, mời các bạn theo dõi nhé!
Qua tới xứ Đài xa xôi vạn dặm, chị Sáu Minh liền bị gã chồng hờ bán cho một gia đình tại vùng nông thôn hẻo lánh cách sân bay có vẻ không được gần cho lắm vì ngồi xe ca nhẩm tính khoảng 6,7 tiếng đồng hồ ê hết cả người mới tới. Đây là gia đình một nông dân chẳng hề giàu có gì cũng như những hộ lân cận khác trong xóm sống nhờ vào mảnh đất cằn cõi trồng khá nhiều các loại rau quả, số tiền 10.000 USD mà họ bỏ ra mua chị là do họ đi vay đi mượn. Chủ hộ là một ông già ngoài sáu mươi tuổi bị tật hai chân gần như suốt cả ngày ngồi trên xe lăn, vợ ông mất sớm để lại cho ông hai người con trai, anh đầu ba mươi lăm tuổi là chồng của chị và người em trai út lớn hơn chị ba tuổi mắc bệnh thần kinh tàn tàn mát mát, ươn ươn dở dở. Đấy chính là hiểm họa khôn lường luôn đeo đuổi làm phiền chị vì suốt ngày tận đêm, hễ mà thấy chị ở đâu là anh ta luôn luôn bị lên cơn động kinh, có khi đánh đập chị và cũng có lúc lại ôm chị đòi “làm hỗn”; được cái là chồng chị lại hiền lành, chịu khó làm ăn, không cờ bạc rượu chè và lúc nào cũng có mặt kịp thời để can thiệp bất cứ hành động nào của cậu em tác động đến vợ mình còn ông bố chồng tuy già cả, bệnh tật song ông rất biết điều biết chuyện với con cái và cũng có thể nói là ông rất thương đứa con dâu người xứ Việt. Ngoài thời gian chăm sóc ông, chị Minh làm việc quần quật vất vả ngoài vườn hết gieo hạt lại thu hoạch, ăn nước vào ruộng rồi gặt hái, đập lúa…thắm thoát hai mùa xuân đã trôi qua và chị cũng đã có được một bé gái xinh xắn, dễ thương gần mười bốn tháng tuổi. Suy cho cùng ra, hoàn cảnh chị tuy cực nhọc, khổ sở là vậy nhưng dầu sao thì vẫn còn may mắn hơn nhiều phụ nữ khác bị bán gả qua đây, chẳng hạn như chị Linh người ở Long An qua ở xóm trên tưởng rằng làm vợ một người hóa ra làm điếm cho cả gia đình từ ông nội, bố cho đến anh em thậm chí cả chú nữa vày vò, quá ê chề nhục nhã chị chạy lên núi rồi nhảy xuống vực tự sát. Nói về bé gái con chị Minh thì nó không di truyền theo bên nội mà giống chị như khuôn đúc và chỉ có mỗi mình chị là thấy nó có nhiều nét hao hao hệt tựa cậu út ở quê nhà ; thực sự sau cái đêm cuối cùng ở Việt Nam trao thân cho thằng em, chị nhận thấy là chị không hề có hậu quả gì cả, có lẽ là qua Đài Loan hễ lúc nào rãnh rỗi là chị cứ mãi miết tương tư, nhung nhớ Lợi khôn nguôi cho nên đến khi cấn thai với chồng lại có ảnh hưởng ngầm chăng thành thử mới vương nét tương tợ. Trong thâm tâm chị, hình bóng thằng em út mãi mãi khắc sâu hằn vào trái tim chị khiến chị luôn canh cánh một nỗi niềm da diết, khắc khoải những mong mỏi một ngày nào đó trở về quê hương tìm lại người xưa yêu dấu ; nhiều lần chị nằm mơ thấy chị đang ngây ngất say sưa ân ái, làm tình với cậu em út hiền lành, dễ thương, ngoan ngoãn và chị đôi khi tự hỏi không biết ở quê nhà em mình lớn như thế nào rồi, chị nhớ bố mẹ cùng các chị em gái trong nhà, nhớ từng con đường góc phố chị từng lưu bước chân đi qua, không quên cả hàng chè chuối ngọt ngào, thơm tho gần nhà…Và dịp may cũng đã mỉm cười cùng chị, những tưởng là chị sẽ sống già nơi xứ người đất khách này không ngờ trong một lần đạp xe ra thị trấn bán rau cải, chồng chị bị một chiếc xe tải cán chết tại chổ ; sau khi lo cho anh được mồ yên mả đẹp xong, bố chồng chị quyết định cho chị được tự do trở về Việt Nam. Chị mừng rỡ còn hơn là bắt được vàng, cám ơn ông rối rít ; ông nói hai năm qua, nhờ có chị làm lụng vất vả nên gia đình ông không những trả được nợ nần mà còn dư được chút đỉnh, lý do là có một bà bạn lúc nhỏ của ông chồng mất đã lâu nay muốn tái giá chăm sóc cho ông trong những ngày cuối đời vả lại ông thấy chị khó lòng thoát khỏi cảnh bị thằng em chồng làm phiền làm nhục cho nên chị cứ việc bồng con gái ra đi cho sớm.
Vậy là ngày một ngày hai, sau khi gọi điện thoại về nhà báo là chị sắp hồi hương, chị Minh liền thu xếp đồ đạc của chị và con trong một cái valy con gọn gàng rồi chào từ biệt bố chồng, người em chồng thì chạy đi chơi đâu đó nên chị không thể nào nói lời chia tay vả lại có gặp anh ta lúc này thì quả thật rất phiền hà vô cùng ; sau khi vượt chặng đường dài trên chiếc xe tốc hành, bảy tiếng đồng hồ sau hai mẹ con chị đã bình yên, đàng hoàng ngồi trên chiếc máy bay Boeing của hãng hàng không Vietnam Airline. Ở Việt Nam, sau khi nhận được điện thoại của chị Minh từ xứ Đài gọi về, cả nhà ông Thạnh vui mừng vô hạn chẳng khác gì mở hội ; ngay lập tức, ông sai Lợi đi Sài Gòn ngay để đón chị Sáu Minh ở tại sân bay Tân Sơn Nhất sau đó cùng chị về chị Tư Nghĩa và có thể ở lại chơi hai ba ngày rồi cả ba chị em về Bà Rịa nhưng khi nào về thì phải báo trước cho ông để còn thời gian đặng mà mở tiệc ăn mừng nữa. Hôm ấy là ngày thứ tư vào lúc năm giờ sáng, Lợi tranh thủ lên đường bằng chiếc xe Honda cánh én 50 của nó và gần hai tiếng đồng hồ sau nghĩa là khoảng bảy giờ, nó đã có mặt tại sân bay để chuẩn bị tái ngộ cùng người chị yêu dấu, người tình một đêm của nó sau hai năm trời xa cách. Vì đã nắm được chính xác là gần chín giờ, chiếc máy bay Đài Bắc-Việt Nam chở mẹ con chị Minh trở về cố hương nên nó đến cantin sân bay ăn hủ tiếu, uống café đá và phì phèo thuốc lá ; đương nhiên là nó không thể nào mà dửng dưng cho được khi mà sắp sửa được gặp lại người chị thân yêu vì gia đình lâm vào cảnh túng cùng đành phải hy sinh cả cuộc đời đi làm dâu xứ người xa lạ cũng là người tình một đêm của nó trước giờ bay. Nó không thể nào quên được tất cả những gì trinh nguyên vẹn toàn mà chị đã ân cần, trân trọng trao tặng cho nó trong đêm tình nồng nàn, cháy bỏng của hai chị em ; gần chín giờ kém mười lăm, nó rời cantin cầm bó hoa thật đẹp mà hôm qua chị Năm Hoàng chọn mua ở tiệm hòa lẫn vào dòng người đông đảo đi đón thân nhân là Việt kiều từ các nước hồi hương tại sân nhà chờ. Khoảng gần nữa tiếng đồng hồ sau, nó dễ dàng nhận ra ngay được chị Sáu Minh gọn gàng trong bộ y phục vest nữ màu xám bồng đứa bé gái trên tay xuất hiện bước qua ngưỡng cửa kiểm tra hải quan ; nó thấy chị vẫn như ngày xưa, vẫn nước da ngăm đen với khuôn mặt trái xoan sắc sảo, nó buột miệng gọi lớn tên chị khi chị còn cách nó những hai mươi mấy mét. Nghe ai đó gọi tên mình, chị Minh đứng sững lại một chút rồi chậm rãi bước tới, chị thấy một cậu trai tay cầm bó hoa vẫy vẫy gọi mình và phải nói là khó khăn lắm chị mới nhận ra được đó chính là thằng em út của chị ; chị thấy nó lạ vô cùng vì nay nó đã cao lớn, mặt mũi lại khôi ngô tuấn tú hơn hai năm trước lại có vẻ như từng trãi khôn ngoan chứ không ngây ngô, khờ khệch như xưa.
Cánh tay trái chị dịu dàng cầm lấy bó hoa thằng em trao cho rồi bất chợt quàng qua vai thằng em xiết chặt, chị mừng mừng tủi tủi không còn lời lẽ nào để mà thốt lên được nữa ; giữa biển người mênh mông, dĩ nhiên là ai đâu mà để ý đến xúc cảm giữa hai chị em làm gì cho mệt vì họ cũng có thân nhân cũng họ, cũng tặng hoa chúc mừng, lai cũng cười cười nói nói hể hả vô cùng. Chị Sáu Minh và Lợi hai chị em tay trong tay dắt nhau ra nhà xe lấy xe Honda, chị bồng con vui mừng ngồi lên yên sau rồi chiếc xe từ từ chạy ra khỏi sân bay, trực chỉ hướng quận 11 thẳng tới. Mới đây thôi, nó vừa có thêm một cuộc tình mới thật tuyệt vời với một phụ nữ ba mươi hai tuổi sang trọng, giàu có đó là cô Oanh ; lúc chia tay, cô còn cho nó những một triệu đồng và cả địa chỉ của cô ở quận 12, nó định bụng là sẽ đi tìm cô vì những ngày qua sao mà nó nhớ cô da diết tệ nhưng bây giờ có điều chắc chắn là nó không thể nào không quên cô vì một lý do chính đáng sờ sờ ngay trước mắt đó là chị Minh của nó đã trở về và còn thêm một người chị thứ tư nữa đang chờ đợi hai chị em ở nhà trên đường Bình Thới. Đến nơi, hai chị em vừa mới nhìn thấy nhau ở cổng đã òa lên khóc như là trẻ con, vừa ôm nhau vừa dắt díu nhau đi vào nhà. Xin kể sơ khởi về hoàn cảnh chị Tư Nghĩa kể từ lúc theo chồng về Sài Gòn cho đến nay cũng đã được hai năm, chị chưa có con và đã ba tháng nay, do cơm không lành canh không ngọt nên hai vợ chồng chị đồng ý đưa nhau ra tòa ly dị ; chị được phân chia tài sản là căn nhà mà vợ chồng chị ăn ở với nhau từ đó đến giờ cùng một số tiền không nhỏ chị gửi ngân hàng làm vốn mở tiệm Nail gần nhà. Chồng chị sớm có vợ khác và do chị chưa quen với cuộc sống một thân một mình vả lại chị rất thích con nít nên vừa mới thấy đứa bé Việt lai Đài Loan bụ bẫm, dễ thương con của em gái mình là chị ưa ngay ; nhà chị khá rộng, chị sắp xếp cho Lợi một phòng và mẹ con chị Sáu Minh một phòng gần kề phòng ngủ của chị nơi tầng lầu. Ngày đầu tiên trở về nước, suốt cả ngày hai chị em Tư Nghĩa –Sáu Minh hàn huyên tâm sự với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất và nó mặc kệ hai chị, cứ nằm lỳ trong phòng xem mấy đĩa phim xã hội đen là loại phim nó thích nhất mà chị Nghĩa đưa cho. Qua ngày hôm sau, chị Nghĩa tình nguyện ở nhà trông chừng chăm sóc bé gái để em gái mình có thời gian cùng em út chạy xe Honda rong ruỗi vui chơi khắp đất Sài Gòn để khuây khỏa sau chuỗi ngày vất vả, khổ sở nơi đất khách quê người. Lợi chở chị Sáu đi chơi từ Suối Tiên đến Sở Thú, vào nhà hàng siêu thị…, lúc về nước bố chồng chị có cho chị một số tiền kha khá gọi là công lao chị làm dâu nhà ông hai năm nay cho nên chị không tiếc gì một buổi đi chơi với thằng em xa cách lâu ngày nay mới có dịp tái ngộ. Có thể nói là cả ngày trời hai chị em nói không hết chuyện đủ thứ, chị kể cho nó nghe chuyện bên xứ Đài về ông bố chồng tật nguyền nhân hậu, về người chồng hiền lành, về người em chồng bị thần kinh rồi đến lượt nó thuật lại cho chị nghe chuyện ở nhà, chuyện nó và chị Năm Hoàng đi vượt biên chẳng may bị đắm tàu lạc vào hoang đảo…Nhưng có một chuyện cả chị lẫn em đều muốn thổ lộ cho nhau nghe nhưng vì ngại ngùng, thô thiển nên không sao nói ra được, đó là qua hai năm trời xa cách chúng vẫn không thể nào quên được đêm tình lặng lẽ đầu tiên của chúng tại khách sạn Palace nay gần gũi bên nhau, cả hai không thể nào không xao xuyến, bồi hồi, nhớ nhung da diết ; con chị thì cứ chờ đợi em tỏ tình trước còn thằng em lại cứ mong mỏi riết tín hiệu đèn xanh của con chị.
Cuối cùng, thời gian trôi qua ròng rã hết một ngày và khi trở về nhà chị Nghĩa, hai chị em cùng nhủ thầm là chờ dịp khác khi nào về Bà Rịa rồi hẵng hay vì rõ ràng người chị thứ tư sẽ là kỳ đà cản mũi bất cứ manh động nào của hai chị em. Qua chiều ngày hôm sau, chị Nghĩa đi dự tiệc sinh nhật của một người bạn ở cùng khu phố từ lúc năm giờ rưỡi đến gần tám giờ mới trở về nhà, khi ấy chị Minh và Lợi đang xem tivi nơi phòng khách ; có lẽ vì uống bia ngà ngà nên chị Nghĩa khóa cổng và cửa nhà cẩn thận rồi lên lầu vào phòng ngủ sớm chứ ngày thường thì mãi đến mười hay mười một giờ chị mới đi ngủ. Khoảng 15 phút sau, chị Minh cũng ngáp ngắn ngáp dài ; chị nói với Lợi là chị đi ngủ và đứng dậy chậm rãi bước từng bước một, lòng cứ mãi thầm mong thằng em thốt lên một câu gì đó nhưng tuyệt nhiên không bởi vì nó vẫn im lặng. Sự thực là nó đang mừng thầm trong lòng vì thấy chị Nghĩa đã ngủ rồi, nó sẽ tìm lý do để lát nữa vào phòng chị Minh hoặc viện cớ gọi chị sang phòng nó ; nghĩ vậy là quyết thực hiện ngay, khi lên lầu đi ngang qua phòng chị Tư nó thấy cửa phòng đóng kín, đến phòng chị Minh nó vào bảo chị với giọng thật tự nhiên :
-Chị Sáu lát nữa qua phòng em cạo gió giùm cho em nghe!
Chị Minh không nói gì chỉ lẳng lặng gật đầu, linh tính của người phụ nữ thầm mách bảo cho chị biết là thằng em chị không nói thật nhưng sau khi xem lại bé gái con chị đã ngủ say chưa, chị mới đi thay đổi quần tây và áo xoa bằng bộ đồ bộ bằng vải thun bông màu xanh chấm trắng khá rộng rãi, điều đó có nghĩa là chị sẽ đồng ý qua phòng cạo gió cho em trai. Các phòng ngủ trong nhà chị Nghĩa được thiết kế giống nhau, do không có muỗi vả lại có lắp đặt máy điều hòa nhiệt độ nên không cần phải giăng mùng cũng chẳng có giường ; chỉ có một tấm nệm dày cỡ 1 tấc trãi tấm drap màu xanh dương trông thật dịu mắt, một đầu nệm đặt hai cái gối tai bèo song song cạnh nhau cùng một tấm chăn bông khá dày gấp ngay ngắn đặt trên một trong hai cái gối ngoài ra còn có một cái tủ vải dùng để đựng quần áo và vật dụng cá nhân. Thật nhẹ nhàng, chị rời khỏi phòng với tâm trạng vừa hồi hộp, xao xuyến vừa e dè sợ sệt bởi vì chị thừa biết là thằng em út của chị muốn gì ở nơi chị rồi và đấy cũng chính là nỗi ham muốn bấy lâu nay mà chị luôn nghĩ ngợi khi còn ở bên xứ Đài. Cửa phòng thứ ba vẫn khép hờ, chị khẽ khàng bước vào và đóng cửa lại nhưng quên bấm chốt khóa, chị thấy Lợi nằm trên nệm, đắp chăn đến tận cổ, mặt ngó mong ra phía cửa và không có vẻ gì là bệnh hoạn cả ; dĩ nhiên là chị cũng không bao giờ muốn nó bị bệnh cả. Thấy chị vào, vẻ mặt nó tươi hẳn lên dưới ánh sáng hồng mờ mờ ảo ảo của ngọn đèn neon sáu tấc gắn nơi vách tường sơn nước cũng tiệp màu với màu drap trãi nệm ; nó bung mền ra, chị hơi đỏ mặt bẽn lẽn vì nó khi không lại ngồi dậy nắm lấy hai bên lai dưới chiếc áo thun trắng ngắn tay nó đang mặc mà cởi luồn lên cổ vòng qua đầu vậy là chưa gì, nó đã ở trần trùng trục chỉ còn mỗi độc nhất chiếc quần đùi thun xám trên người.
-Chị…!Chị…-Nó thốt lên nhưng lại không thành tiếng, có lẽ vì quá xúc động khi người chị dấu yêu của nó đang xuất hiện trước mắt, ngồi gần bên nó.
-Nè, em có bệnh gì đâu. Dám lừa… chị hả?-Chị ngượng ngùng đánh trống lãng.
Bàn tay phải nó lần nắm chặt cườm tay phải chị, từ từ chậm rãi kéo chị xích lại sát vào người nó, chị dần dần thở mạnh lên, tuy miệng thì lẩm bẩm “chị Tư, chị Tư” nhưng cả người chị bắt đầu mềm ra, thả lỏng hoàn toàn và ngã vào vòng tay thằng em út nhỏ hơn chị bảy tuổi. Mặc dù không nói nhưng cả hai chị em đều cùng thừa biết là chị Tư Nghĩa đi dự sinh nhật uống nhiều bia nên đã ngủ say, không còn hay biết trời trăng mây gió gì nữa cả nên lúc này quả rất là thuận lợi cho hai chị em nối lại tình xưa chứ không thể nào chần chừ đợi chờ chi nữa mà nóng lòng sốt ruột mấy ngày nay ; chị âu yếm úp nghiêng mặt vào bờ vai phải của nó còn nó thì vừa hổn hển thở vừa hôn như mưa như gió lên khắp khuôn mặt ngăm ngăm dễ thương đầy khêu gợi, hấp dẫn của người chị thứ sáu.
Chị Minh nhắm nghiền hai mắt lại, bàn tay phải chị lần lên ôm bấu víu lấy bờ vai trái thằng em, yên lặng đón nhận từng nụ hôn một của nó đặt lên tóc, lên trán, lên mắt, lên mũi, lên hai gò má hơi nhô cao hai lưỡng quyền của chị ; tuy hơi ngượng ngùng, bẽn lẽn nhưng vì quá xúc cảm khi hai năm trời dài đăng đẵng trôi qua trên xứ người đất khách nay mới được gặp lại người em-người tình dấu yêu cho nên chị không hề trốn tránh nó mà trái lại, chị thật hồ hởi đón nhận nó đủ điều đủ kiểu. Vậy là đêm hôm nay, một trong ba căn phòng trong tư gia chị Nghĩa đã trở thành phòng hoa chúc của hai đứa em chị, con em gái thứ sáu và thằng em út trong nhà, bằng chứng là lúc này đây hai chị em đang vừa chậm rãi dìu đỡ nhau ngã người nằm xuống tấm nệm hạnh phúc ấm êm vừa lần đôi môi mình mày mò tìm kiếm đôi môi người tình thân ái một cách khá tự nhiên tuy có xen lẫn đôi chút vụng về, lúng túng, bồi hồi, nghẹn ngào, xót xa. Sau hơn bảy trăm ngày xa cách, thiên thần tình yêu đã chắp cánh mang con tim hai chị em quay trở lại với nhau để kết nối lại nhịp đập một lần dang dỡ lỡ nhịp một cách chan hòa, thân thiện, vừa hôn môi nút lưỡi em trai mình chị vừa mừng mừng tủi tủi, sung sướng vô cùng vì trong lòng thì rộn rã, xốn xang như sắp sửa đi trảy hội nhưng từng giọt nước mắt chị cứ lăn tròn trên má, thấm cả vào miệng Lợi khiến nó cảm thấy mằn mặn, thú vị xiết bao. Cách đây hai năm tại khách sạn Palace đêm cuối cùng trên đất Việt, chị và nó hai chị em đã hôn nhau tạm biệt còn giờ đây thì hai đứa đang trao cho nhau những nụ hôn tương phùng ngọt ngào, thắm thiết vậy thì mai sau này, có lý nào mà hai chị em lại có thể chia xa nhau được nữa cho dù nước chảy đá mòn, sông dâng cao biển trào mạnh.
Ngay từ những giây phút đầu tiên tuy chưa đến đâu là đâu nhưng chị cũng đã cảm nhận được là thằng em mình quả thật khác lạ so với hai năm về trước, chị tưởng chừng như đây không phải là thằng em ngờ nghệch, khờ khạo của năm xưa mà là một thanh niên không những khỏe mạnh, xốc vác ngoài ra còn khéo léo, lão luyện, tinh vi làm sao. Qua xứ Đài, tuy từng ăn nằm với chồng nhưng xét cho cùng ra đó chẳng qua chỉ là nghĩa vụ của một người vợ mà thôi chứ chị chưa hề cảm nhận được tình yêu với chồng dào dạt, ngất ngây, đắm đuối như là đối với em trai mình ; có thể nói một cách chính xác là chị yêu thương nó thực sự bằng một tình cảm của một người chị dành cho đứa em và cả trái tim của một người tình ưu đãi người tình. Lúc này, nước bọt cô đặc cứ liên tục tứa ra nơi hai khóe miệng hai chị em thành giọt thành dòng nhưng cả hai vẫn không hề bận tâm để ý đến làm chi cho mệt mà vẫn cứ mãi miết nút liếm sạch cho nhau ; cả hai vừa hôn nhau ngây ngất vừa say sưa lăn qua lộn lại trên tấm nệm ấm êm khiến cho mặt lớp drap lúc đầu còn phẳng phiu nhưng nay thì ôi thôi nhăn nhúm thảm hại làm sao! Cách đó một phòng, chị Tư Nghĩa đang chìm vào giấc nồng mê mệt cho nên chị không làm sao biết được là hiện tại hai đứa em chị đang cùng nhau làm chuyện loạn luân tội lỗi trong căn phòng hoa chúc rộ nở hoa tình ngan ngát sắc hương và cả những hành tinh trong không gian cũng như ngừng chuyển động còn thời gian tựa đứng lại để không lỡ dịp chứng kiến cuộc tình tuyệt vời của hai chị em cùng vài chú thạch sùng đang bò tới bò lui trên trần, trên vách lẳng lặng giữa đêm khuya tĩnh mịch, vắng vẻ. Phòng bên cạnh, đứa bé gái Việt lai Đài Loan cũng đã ngủ li bì và nó cũng còn quá nhỏ để mà có thể nhận thức được là vì sao mà giờ này má nó đang cùng với cậu nó yêu nhau một cách mù quáng, không còn nghĩ ngợi đến ngày mai rồi sẽ ra sao. Ở Bà Rịa, hai vợ chồng ông Thạnh bà Thân quay quần cùng đầy đủ các con là chị Hai Hảo, chị Ba Hường, chị Năm Hoàng, chị Bảy Sương, chị Tám Chi ; họ cũng đâu làm sao biết là chị Sáu Minh với con gái đã về đến Việt Nam hôm qua và đêm nay đang tha thiết ân ái, làm tình với Lợi, thằng con trai út trong gia đình mới có mười bảy tuổi, chênh lệch nhỏ hơn chị những bảy tuổi.
Mặc dù nhỏ tuổi hơn chị nhưng trong tình yêu, nó lại lớn hơn và vượt trội hơn chị Minh rất nhiều về khả năng tình dục cũng như kỹ xảo sinh lý ; đó chính là điều mong muốn trong quá khứ, hiện tại cũng như tương lai của chị bằng chứng là trong vòng tay nó, chị chẳng khác gì một con mèo con hết sức ngoan ngoãn, dễ thương, dễ bảo, vâng lời. Từ nãy đến giờ, chị tuyệt nhiên hoàn toàn không hề giấu giếm nó bất cứ cái gì mà chị có cũng như là chị luôn luôn chấp nhận đồng tình đáp ứng mọi đòi hỏi, ham muốn của nó coi như là từ A đến Z. Nghĩ đến nghịch cảnh cuộc đời mới nhận thấy là có quá nhiều nỗi éo le mà con người sao mà cứ phải cam chịu gánh lấy, như gia đình hai chị em chẳng hạn, nếu không xảy ra sự vụ nợ nần của chị hai và chị ba thì làm gì có chuyện chị bị gả bán qua Đài Loan lấy chồng làm dâu mọi cho người, sau đó cũng không bao giờ mà diễn ra cuộc tình loạn luân tội lỗi giữa chị sáu và em út trong đêm trước giờ bay, xa cách nhau hai năm ròng rã lại tiếp tục tương phùng nối nhịp sắc cầm loan phụng. Chị khẽ lần tay lên tự cởi mở nút áo của chị nhưng nó khẽ bảo vào tai chị là để dành cho nó làm, chị đỏ hồng hai gò má và khẽ buông thõng hai tay và rồi chưa gì mà hai bàn tay nó đã nhanh chóng tháo cởi hai hột nút ốc nhựa nơi vùng cổ, ngực áo của chị. Tiếp theo, hột nút áo thứ ba, hột nút áo thứ tư rồi hột nút áo thứ năm là cuối cùng nơi chiếc áo đồ bộ của chị lần lược cũng cùng chung số phận với hai hột nút áo đầu đó là từ từ bị mở tung ra ; sau đó hai vạt thân áo trước của chị dần dần bị nó mở rộng sang hai bên đối diện nhau và khi thấy chị tạo điều kiện tốt để giúp đỡ hỗ trợ mình, bằng thao tác thật chuẩn xác nó lần lượt cởi hai ống tay áo ra khỏi hai cánh tay chị, hết cánh tay phải rồi đến cánh tay trái. Nó trân trọng, cẩn thận để chiếc áo của chị qua một bên trên nệm sát với mé tường rồi từ từ luồn hai bàn tay xuống dưới tấm lưng ong mềm mại, thon thả của chị ; thấy vậy, chị hơi khẽ nhỏm lưng lên vì chị biết nó làm gì rồi, cái móc nhôm nhỏ cài hai sợi dây nối chiếc nịt vú bằng vải thun voan màu hồng mới tinh mà chị đang mặc vừa mới bị những ngón tay thằng em mở bung ra tạo thành một âm thanh “phựt”khe khẽ vang lên.
Hai năm về trước, cũng chính là tấm thân này đây, nó đã được tìm hiểu, khám phá, thưởng thức, chiếm đoạt và đêm nay lại là bờ vai ấy, vầng cổ ấy, vòng bụng thóp vào ấy cùng hai bầu vú đầy đặn, tròn căng chẳng khác gì cặp bưởi vừa chín tới trên cành sẽ là nguồn cảm hứng đầy phấn khích dạt dào cho nó được tận hưởng hạnh phúc khoái lạc nhất trên cõi đời vui buồn, sướng khổ lẫn lộn này. Chiếc nịt vú chị Minh dần dần không còn bó sát vào ngực vào lưng chị nữa mà từ từ lỏng dần, lỏng dần, tuột lệch xuống dưới và bàn tay phải của Lợi đang cởi tháo ra khỏi thân thể chị rồi để lên trên chiếc áo đồ bộ của chị ngay bên cạnh ; thật chẳng khác gì đứa trẻ, nó cúi xuống rúc mặt sát vào giữa hai gò ngực tròn trịa phập phồng liên tục nâng lên hạ xuống nhịp nhàng theo hơi thở hổn hển, gấp rút tưởng chừng như đứt quãng của chị. Khuôn mặt chị đờ đẫn tựa người say rượu, đôi mắt đen láy đẹp tuyệt vời của chị nhắm nghiền lại nhưng không phải là chị đang ngủ mà trái lại chị rất tỉnh táo, đôi môi nhỏ nhắn, mềm mại của chị cứ mấp máy như gọi tên em trai mình và hai bàn chị có lẽ do không muốn thừa thãi nên lần lên vày tới vò lui từng lọn tóc trên đầu người em-người tình dấu yêu của chị. Ôi chao, thật không thể nào thốt được nên lời vì bé gái mười bốn tháng tuổi con của chị Minh chưa dứt sữa mẹ thì hiện giờ nguồn sống của bé đang bị người cậu ruột của bé chiếm đoạt một cách tự nhiên, trắng trợn làm sao! Lúc này, miệng Lợi khẽ mở hé nhẹ nhàng ngậm lấy đầu núm vú phải của chị Minh, từ từ nút lấy từng dòng sữa thơm tho, ngọt ngào, beo béo tiết ra từ tuyến sữa ẩn bên trong của chị ; đôi lúc nó nút không kịp nên có nhiều giọt sữa trăng trắng chảy tràn cả xuống ngực chị làm ướt cả cằm cả cổ nó còn bầu vú trái còn lại của chị nó cũng không chịu để yên cho mà lại lần bàn tay phải lên mày mò, nắn bóp, sờ soạng ra vẻ thích thú vô cùng.
Thời gian trước ở quê chồng Đài Loan, chị vốn sợ nhất là một mình đi vào những chổ vắng vẻ trong nông trang gia đình chồng vì người em chồng của chị đã nhiều lần phục kích chị trong những tình huống trên nhưng nỗi sợ hãi ấy so bây giờ thì vẫn chưa thấm đâu vào đâu cả ; sự thực là tâm trạng chị đang vô cùng bất an, lẫn lộn cảm giác vừa sợ sệt lo lắng vừa xao xuyến bồi hồi. Chị lo sợ là chị và em trai yêu nhau thế này ngộ nhỡ chị Tư Nghĩa mà biết được rồi đến tai bố mẹ thì khi ấy, chị chỉ có nước chết mà thôi, đương nhiên cái thông tin chị Nghĩa cũng chạy trời không khỏi nắng, cũng là một trong những người tình của thằng em trai đào hoa chưa lọt được vào bên trong đầu óc chị ; còn chị có cảm thấy xốn xang, hồi hộp hay không thì đấy chẳng qua là lẽ thường tình của con người mà thôi bởi vì dẫu cho thế nào đi chăng nữa, chị cũng còn rất trẻ, mới có hai mươi bốn tuổi chứ nhiều nhặn gì đâu cho nên cùng với sức sống, khả năng sinh lý yêu đương trào dâng bên trong chị là điều tất yếu, bình thường. Còn thằng em út của chị thì ôi thôi khỏi nói, khỏi bàn luận chi cả bởi vì tạo hóa và ông trời vốn đã ban phú cho nó số phận của một kẻ sống vì tình nên lúc nào cũng vậy, không vướng vào mối này thì cũng phải lụy cuộc khác mà thôi chứ không thể nào yên được dù lòng nó có muốn hay không muốn thì cũng đều vậy cả ; đêm nay nó và chị yêu nhau cũng chẳng phải lần đầu phạm tội loạn luân, có lẽ số phận đã an bày cho gia đình ông Thạnh ngay từ kiếp trước là các chị em trong gia đình trước mặt thì rất tôn ti trật tự, gia giáo nề nếp, chị ra chị, em ra em nhưng hễ chỉ cần tình huống không có ai cả là cả chị lẫn em đều lộn xộn cùng nhau làm những chuyện tày trời động đất chỉ có chúng biết mà thôi. Trên tấm nệm ấm êm giữa đêm khuya thanh vắng, hai chị em không ngớt lăn lộn trong vòng tay của nhau với cường độ tình yêu lẫn tình dục càng lúc càng tăng cao trong nỗi niềm rạo rực, ngây ngất, đắm đuối, say sưa, mê mệt ; có lúc quá hứng tình, chị đè lên người nó nhưng từ nãy đến giờ luôn luôn chị để cho nó nằm trên thân thể chị bởi vì dù sao thì chị cũng vẫn chỉ là phái nữ chân yếu tay mềm hay hơn là nên nhường quyền chủ động trong việc ân ái, làm tình cho thằng em của chị. Hai chị em đã hai lần yêu nhau cách đây hai năm trời nay mới chính xác là lần thứ ba, có lẽ nỗi niềm nhung nhớ xa cách nhau lâu này mới được gần gũi khiến cho cường độ tình yêu của cả chị lẫn em tăng cao tột độ nhất là Lợi, luồng kích thích dục tình chẳng khác gì luồng điện cao thế hàng ngàn kV rần rật chạy từ dưới xương cùng dọc theo sống lưng nó lên đến trung ương thần kinh rồi lan tỏa ra khắp châu thân cũng như tứ chi.
Dù giờ đây giả sử như thiên lôi cầm lưỡi tầm sét từ trên trời lao xuống ngăn cản không cho nó tiếp tục làm chuyện tội lỗi với chị ruột của nó đi chăng nữa thì nó cũng không thể nào tuân theo cho được, thà rằng phải mất mạng chứ nó không thể nào rời xa chị lúc này ; bởi thế những nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng của hai chị em vẫn càng lúc cháy bỏng, nồng nàn và tuy chúng đều có vẻ rạo rực, cuồng loạn nhưng cả hai lại cùng đồng loạt cố gắng tỏ ra không hối hả, không vội vàng làm gì cả và quyết tâm kéo dài thời gian yêu đương của nhau cho càng lúc càng sung sướng, khoái lạc, hoan hỷ bội phần. Chị Minh nhớ lại hai năm về trước lúc mới qua Đài Loan, chồng chị ngủ với chị chưa đến đúng năm phút còn giờ đây về lại Việt Nam ân ái, làm tình cùng Lợi-thằng em út của chị, chị cảm thấy thời gian sao mà cứ mãi miết kéo dài ra tưởng chừng như chẳng bao giờ dứt ra cho được ; đây là lần thứ ba hai chị em yêu nhau một cách say sưa, mù quáng càng quấn quýt, gắn bó keo sơn dữ dội mãnh liệt hơn hai lần trước bởi lẽ lúc ấy, nó vẫn còn ngờ nghệch, vụng về như con nai nhưng hiện tại thì nó đã chẳng khác gì con chó sói tinh vi, lão luyện, khôn ngoan. Hai lần trước, coi như là bất cứ chổ nào trên thân thể chị dù cho là thâm cung bí hiểm nhất thì nó cũng đã tìm hiểu, khám phá, thưởng thức và chiếm đoạt hết tất cả của chị rồi ấy vậy mà lần này, nó vẫn cứ háo hức khôn thôi chẳng khác gì lần đầu tiên vậy ; có thể nói trong gia đình, chỉ có hai chị em là thương yêu, gần gũi, gắn bó, quan tâm nhau nhiều nhất cho nên khi chuyển từ tình sư đệ thành tình yêu nam nữ, cả hai càng yêu nhau mãnh liệt, thắm thiết hơn. Hiện tại, ở trong căn phòng gần đó là một người phụ nữ-người chị và cũng là người tình từng đầu ấp tay gối với nó chứ chẳng phải xa lạ gì cho cam, người chị ấy và nó từng thử thách sức mạnh của con tim tại phòng trọ Hoàng Ân chợ mới Bà Rịa nhưng so với chị Minh, có lẽ chị sáu để lại trong trái tim nó nhiều ấn tượng yêu đương hơn chị nên nó dầu sao đi chăng nữa vẫn quyến luyến, thân thiện cùng người chị mới làm dâu bên xứ Đài về. Lúc này, hai bàn tay nó đang lần xuống nhẹ nhàng nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ thun của chị rồi từ từ cởi tuột khỏi cặp đùi no tròn và hai bờ mông đầy đặn của chị vừa đúng lúc chị đang khẽ nhấc mông lên ; sau đó, nó tiếp tục cởi hai ống quần chị qua hai đầu gối, trượt theo cặp giò thon dài rồi cuối cùng lần lượt rời hai bàn chân trắng nõn, nuột nà của chị. Nó tinh tế để chiếc quần chị sang một bên cùng các thứ y phục khác của chị như áo đồ bộ, áo ngực riêng chiếc áo thun của nó cởi ra đầu tiên thì nó để ra mé ngoài nệm ; với nỗi niềm ham muốn dâng tràn và rộn rã khác thường, nó cúi xuống vừa dùng môi để hôn vừa dùng lưỡi để liếm trên những lớp da thịt non của người chị ruột hai mươi bốn tuổi bắt đầu từ hai bàn chân chị lần lên cặp giò, hai đùi, bụng dưới, vòng eo, hai bầu vú căng đầy tràn trề nhựa sống rồi điểm dừng cuối cùng là đôi môi ngọt ngào, thơm tho, mềm mại của chị.
Nó càng hôn càng liếm đến đâu thì thân thể cân đối, gọn gàng của chị cứ mãi miết run rẫy, quằn quại đến đấy chẳng khác gì tàu lá chuối không ngớt lay động dưới cuồng phong bão tố ; trong cơn phấn khích cuồng loạn, chị bật lên tiếng rên nấc nghẹn lẫn trong hơi thở hổn hển và chính tiếng rên ấy của chị vô tình lọt vào tai chị Tư Nghĩa vừa mới đi từ phòng vệ sinh ngang qua phòng Lợi. Chị Tư cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, khẽ vặn chốt cửa phòng thằng em, do lúc nãy chị Minh quên không bấm chốt nên chị hé mở cửa dễ dàng và đương nhiên là chị nhanh chóng thấy hết những cảnh tượng đang xảy ra bên trong, ngay trên tấm nệm mouse ấm êm, chị hốt hoảng tái cả mặt vội vàng đóng nhẹ cửa lại, thằng út và chị sáu vẫn dững dưng thản nhiên như chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả, vẫn cứ tiếp tục yêu đương loạn luân tội lỗi với nhau. Lúc này, dương vật nó đã cương ngỗng lên ngay ở bên trong quần đùi, dựng đứng cả đũng quần lên cho nên nó cảm thấy là không nên chần chờ kéo dài ra thêm chi cho lâu cho mệt nữa và hai bàn tay nó bắt đầu lần xuống nắm lấy hai bên lưng chiếc quần lót mới toanh bằng thun voan màu hồng của chị rồi từ từ nhích dần, nhích dần từng chút một tuột xuống khỏi mông cùng đùi, hai đầu gối, cặp giò rồi cuối cùng là hai bàn chân chị. Đống quần áo bên cạnh chị Minh giờ lại có thêm một người bạn mới nữa đó là chiếc quần lót của chị và trong lúc bất ngờ nhất, hai bàn tay chị bỗng dưng lần lên nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đùi thun xám của nó tuột xuống, chỉ trong nháy mắt chưa gì mà quần đùi nó đã qua khỏi đùi với mông, trượt theo cặp giò rồi lần lượt rời khỏi hai bàn chân nó. Nó lặng yên chịu trận coi như với bốn mươi người tình, chị là người phụ nữ đầu tiên mà nó ưu tiên dành cho chị làm cái thao tác cởi quần của nó và mặc dù chị chẳng phải là hạng phụ nữ lăng loàn trắc nết nhưng vì quá đỗi yêu thương, nhung nhớ thằng em nên chị mới làm vậy để tự bù đắp những gì xúc cảm thiêng liêng quan trọng nhất trong thời gian xa cách bấy lâu nay cho bản thân chị cũng như cả thằng em chị. Cầm quần đùi của em mình trên tay, sau khi để lẫn vào đống quần áo của mình, chị không thể nào tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng, xấu hổ khi nhìn thấy dương vật của thằng em sao mà vừa dài vừa to lại vừa cứng đến mức độ như thế? Người chồng Đài Loan của chị tuy cũng khá mập mạp, to con nhưng “đồ chơi” của anh mà mang ra so với người tình của chị thì chẳng khác gì một trời một vực, tựa chừng vịt con đứng cạnh đại bàng vậy. Lần thứ hai, bất chợt chị lại làm nó thật hết sức bất ngờ vì khi không chị bắt nó nằm dài tồng ngồng ngửa người trên tấm nệm rồi chị cúi người xuống khom sát người nó rồi nó ngạc nhiên quá đỗi khi miệng chị hé mở ngậm lấy đầu khấc dương vật nó, chẳng mấy chốc gần như toàn bộ dương vật nó lọt thỏm vào bên trong cái miệng xinh đẹp như hoa của chị và càng lúc càng dài ra, càng to lên, càng cứng thêm. Hơn một phút sau, Lợi chịu không nổi nữa, nhân lúc miệng chị vừa rời khỏi dương vật nó thì nó vội vàng ôm lấy chị, dìu chị nằm ngửa xuống nệm ; bàn tay phải nó mày mò tìm kiếm chổ kín của chị, đấy chính là nơi mà cách đây hai năm về trước nó đã từng dùng dương vật chui vào thám hiểm mọi ngóc ngách trong cơ thể chị nay cũng chính là cái chổ xưa cũ này, nó lại háo hức sắp sửa đi vào để mà tìm lại cảm giác năm nào trong căn phòng nơi khách sạn Palace trước giờ bay của người chị ruột thứ sáu xem có còn giống vậy nữa không? Vẫn hai bờ môi lớn và môi bé khít rịt chẳng khác gì một người con gái chứ không giống như là phụ nữ đã có một con, vẫn lớp lông dày đen mịn màng bao phủ bên trên và xung quanh âm hộ chị ; nó mày mò đôi chút rồi rời tay ra khỏi chổ kín chị rồi như một con kỳ đà, bằng thao tác thật khéo léo, tinh vi và chuẩn xác, nó trườn người tới leo lên trên thân người chị. Chỉ sau một phút áp sát dương vật vào giữa hai chân chị thôi thì đầu khấc dương vật nó đã chui lọt hẳn vào bên trong lổ âm đạo chị ; bốn chân hai chị em từ từ quắp chặt vào với nhau, vòng tay nó ôm xiết lấy tấm lưng ong thon thả mềm mại của chị còn hai bàn tay chị cứ mãi miết bấu víu lấy hai bờ vai gầy guộc thằng em đa tình hào hoa mà chị không hề biết là giờ đây số người tình của nó đã lên đến con số bốn mươi.
Hai hòn dái nó xăn tròn, không ngớt phập phồng đang hiên ngang anh dũng gác lên hai bên cửa mình chị còn nó đang lần lượt thực hiện động tác nhấp nhỏm hai mông lên xuống để đưa đẩy dương vật liên tục hết thụt ra lại thọt vào sâu tận tử cung chị. Bé A Phương, con gái chị hiện giờ đang ngủ say sưa ở phòng bên nên bé không sao ngờ được rằng có thể là bé sắp sửa có thêm một người em cùng mẹ khác cha, kết quả của cuộc tình giữa mẹ bé và người cậu ruột của bé ; chị Minh mặt mày nhăn nhó vì cảm giác đau đớn vô cùng do âm đạo chị phải giãn nở tối đa mới chứa đựng nổi dương vật Lợi vừa to vừa vừa dài lại vừa cứng, cũng may là chổ kín chị vốn tiết ra nhiều dịch nhờn sinh lý vả lại vì tình yêu dành trọn hết cho em mình cho nên những cảm giác đau đớn ấy càng lúc càng giảm dần đi mà nhường chổ lại cho những hưng phấn, sung sướng, khoái lạc, thú vị không lời nào diễn tả nổi cho xiết. Thỉnh thoảng, những ngón tay móng khá nhọn của chị không biết là vì đau đớn hay sung sướng mà lại cử động cào cào trên tấm lưng gầy guộc của nó, để lại những đường xước hồng hồng rướm máu nhưng tuyệt nhiên nó hoàn toàn chẳng hề cảm thấy đau đớn chi cả. Phải nói đêm nay quả thật là một đêm tình tuyệt vời lý tưởng nhiều gợi cảm dục tình nhất của hai chị em sau hai năm trời biệt ly xa cách nhau những tưởng sẽ không bao giờ được trùng phùng diện kiến nhau nữa ; chính vì vậy mà hai chị em cố gắng làm kéo dài thời gian giao hợp của cả hai ra để cho càng lúc mình và người tình của mình càng thêm sung sướng, phấn khích bội phần. Lúc này, gần như toàn bộ chiều dài phần đầu và phần thân dương vật thằng em đã hòn toàn ngập sâu lút hẳn cả cán bên trong âm đạo trơn trợt dịch nhờn sinh lý của con chị ; có thể nói hai năm trước, hai chị em chỉ hành động thao tác với nhau theo bản năng thường tình sẵn có do tạo hóa ban cho con người mà thôi nhưng giờ đây ngoài những cái vốn sẵn có ra thì cả hai còn có thêm hai cái mới đó chính là tình yêu cộng với nỗi niềm nhung nhớ, khắc khoải khôn nguôi. Chính vì vậy mà hai chị em đã không màng gì đến lễ giáo gia phong cũng như tôn ty trật tự gia đình để mà lăn xả vào nhau yêu nhau một cách cuồng loạn, cháy bỏng trong hoàn cảnh tuy có mặt người chị thứ tư ở đây nhưng cả hai cứ nghĩ là chị đã bị men bia làm cho ngủ say sưa túy lúy. Rõ ràng hai chị em không thể nào ngờ được rằng chuyện tình loạn luân tội lỗi của mình vừa mới đây đã bị chị Tư Nghĩa phát hiện, cả hai đâu biết được là tình yêu của chúng đang sắp sửa bị lôi ra phán xét giữa thanh thiên bạch nhật chứ không còn mãi mãi ẩn trong màn đêm bí ẩn nữa. Chị Minh nhớ lại lúc ngủ với chồng chị bên Đài Loan gần hai năm về trước, trong đêm động phòng hoa chúc ấy chị quả thật là thờ ơ vô cảm, hoàn toàn không hề có cảm giác gì cả chẳng khác gì một pho tượng đất nhưng đêm nay, khi bước vào phòng hoa chúc với thằng em út, chị lại tỏ ra xao xuyến bồi hồi một cách kỳ lạ và cái cảm giác ấy cứ thăng hoa khắp cả thân thể cũng như đầu óc chị có lẽ bởi vì chị vốn đã mang nặng cùng nó mối tình vạn dặm mang từ Việt Nam sang Đài Loan chăng? Hai chị em hoàn toàn không hề biết được tâm trạng của chị Nghĩa lúc bấy giờ ở trong phòng chị gần đó, cả hai vẫn cứ mãi miết lăn qua lộn lại trên tấm nệm hạnh phúc ấm êm với hai thân thể trần truồng không còn mảnh vải nào che thân cả, với hai trái tim nồng rực cháy bỏng tình yêu son trẻ.
Có thể là dẫu cho đêm tình này nếu có mang lại hậu quả khôn lường cho hai chị em nhất là chị đó là một bào thai vô tội vạ thì ngay từ lúc này chị đã quyết tâm chấp nhận rồi chứ không đợi đến lúc ấy đâu ; hai chị em thực sự tự nhiên, thong thả, âu yếm trao cho nhau hết nụ hôn này đến nụ hôn khác thật say sưa, đắm đuối. Đấy chính là diễn biến ở trên còn ở dưới như chúng ta cũng đã biết, dương vật Lợi cứ càng lúc càng to càng dài càng cứng và càng nhịp nhàng đưa đẩy hết thụt ra lại thọt vào sâu tận tử cung chị, lớp lông lơ thơ nơi gốc dương vật nó không ngớt cọ sát, xoắn xuýt lấy lớp lông mềm mại bao phủ bên trên cũng như xung quanh âm đạo người chị ruột thứ sáu. Hai năm trước, trong căn phòng 321 nơi lầu ba khách sạn Palace, chị đã trao tặng cái quý giá nhất đáng giá nghìn vàng của chị cho nó còn giờ đây chị lại tiếp tục hiến dâng cho nó-người tình cũ của chị cái trinh tiết của người phụ nữ đã từng có chồng giờ đang chơi vơi ở dưới suối vàng và có được một bé gái tên A Phương gần mười bốn tháng tuổi. Hai chị em đâu biết được rằng lúc này chị Tư Nghĩa đang nằm thao thức trên giường ngủ dù là trời hãy còn chưa sáng với một tâm trạng thật lạ lùng không biết là vui hay buồn, cả hai vẫn cứ say sưa, ngây ngất ân ái, làm tình và giao hợp cùng nhau với tất cả sinh lực cũng như tinh lực vốn có của bản thân cũng như của người tình. Lâu ngày mới có dịp chung đụng, gần gũi người chị ruột thứ sáu, thật chẳng hiểu vì sao Lợi lại cảm thấy sung sức, khỏe khoắn vô cùng có lẽ thời gian xa cách chị Minh những 730 ngày đã giúp cho nó tích tụ được một nguồn tinh lực dồi dào chăng nay mới được xả van trút hết tất cả vào cơ thể chị. Sau một cảm giác như là vừa hụt chân rơi tõm xuống biển sâu, cả hai chị em cùng xiết chặt vòng tay ôm cứng lấy nhau để cùng nhau tận hưởng cơn khoái ngất vô biên tột độ đến cùng cực ; khi ấy, ở dưới sau vài giây co giựt, đầu dương vật nó liên tục xối xả bắn phụt ra những tia tinh dịch trắng đùng đục như nước cơm, rin rít tựa keo dán vào sâu tận trong âm đạo chị và do lượng dịch tinh của nó quá nhiều nên chẳng khác gì sóng thần dâng trào cả ra ngoài khiến cho vùng bụng dưới cũng như hai đùi hai chị em ươn ướt, rin rít khó chịu vô cùng.
Vậy là coi như kết thúc cuộc tình diện kiến tương phùng của hai chị em những ngày đầu tiên trở về sống lại trên quê cha đất mẹ Việt Nam, bằng chứng là lúc này hai bộ phận sinh dục hai chị em đang từ từ rời nhau ra ; dương vật thằng em đã xìu xuống thun nhỏ như trái ớt khô, mềm xèo tựa bún và ướt nhẹp giống y hệt mới vừa nhảy xuống sông rồi ngoi lên bờ. Tuy vậy nhưng hai chị em dường như vẫn hãy còn lưu luyến nhau thì phải bởi vậy mặc cho thân thể trần truồng, dơ dáy cả hai vẫn không hề bận tâm cứ thế mãi miết ôm nhau, hôn nhau say đắm ; mãi gần cả hai ba phút sau, cả hai mới chịu rời nhau ra trong nỗi niềm sung sướng, thỏa mãn vô biên. Chị Minh ôm quần áo rời khỏi phòng, xuống nhà vệ sinh rửa ráy sạch sẽ đoạn chị mặc lại quần áo trở lại phòng ngủ của chị và nằm xuống ngủ ngon lành bên cạnh bé A Phương ; còn thằng em chị hơn mười phút sau mới đến nhà vệ sinh xối nước tắm ào ào cho thân thể được mát mẻ và hạ nhiệt tình dục xuống. Nó trở lại phòng ngủ, nhìn đồng hồ đeo tay để ở mé đầu tấm nệm thì thấy đã hơn hai giờ sáng, nó nhủ thầm ngày mai ba chị em nó sẽ về đoàn tụ với gia đình tại Bà Rịa để dự tiệc mừng chị Minh trở về sau hai năm làm lụng khổ sở, cực nhọc trên đất khách quê người sao mà linh tính dường như sắp sửa có chuyện không hay xảy ra cho một trong ba chị em nó thì phải? Nó không tài nào phán đoán được là chuyện gì sẽ xảy ra cả, nó chặc lưỡi nhủ thầm ôi tới đâu thì tới, lo chuyện hão huyền chi cho mệt ; nó nằm dài xuống tấm nệm, kê đầu lên chiếc gối tai bèo mềm mại và chẳng bao lâu, nó cũng chìm dần vào giấc ngủ ngon lành, trong khi đó ở phòng gần cạnh, chị Nghĩa cũng đã chợp mắt được từ lâu rồi. Căn nhà vẫn hoàn toàn yên lặng, tĩnh mịch, vắng vẻ sau khi cùng chứng kiến một cuộc tình loạn luân tội lỗi giữa hai chị em ruột hơn kém nhau bảy tuổi…
Ngày hôm sau lúc bảy giờ, Lợi lái xe máy chở chị Minh bồng con ngồi phía sau từ từ rời khỏi thành phố Sài Gòn nguy nga tráng lệ, chạy theo quốc lộ 51 về hướng thị xã Bà Rịa ; chị Nghĩa thì đi một mình bằng xe ca tốc hành sau khi đón xe ôm đi ra bến xe miền Đông. Vì chị mình có bồng con nên nó chạy không nhanh lắm, chỉ bằng vận tốc khoảng 50km/giờ là cùng và dọc đường, hai chị em dừng lại ở Long Thành để ăn sáng, uống café nên đến hơn mười giờ cả hai mới về đến nhà. Trong lúc mọi người xúm xít lại hỏi han chị Minh, ôm hôn bé A Phương thì nó cứ mãi miết nghĩ ngợi xem sao giờ này chị Nghĩa đi xe ca từ Sài Gòn xuống đây mà lại chưa thấy tới nhà trong khi tiệc mừng chị Minh sắp sửa được bày ra với bao nhiêu nụ cười rạng rỡ, tươi tắn trên môi tất cả mọi người trong gia đình. Nóng ruột quá, nó lấy điện thoại di động ra gọi đến số máy di động của chị Nghĩa thì tổng đài báo rằng số máy này hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau ; gọi mấy lần cũng đều hiện tượng như vậy. Mười một giờ rồi mà vẫn chưa thấy mặt mũi người chị thứ tư đâu cả, chị Hai Hảo rồi chị Ba Hường, chị Năm Hoàng lần lượt dùng máy di động gọi đến chị nhưng tất cả các cuộc gọi đều bặt vô âm tín. Vì thấy không thể nào liên lạc được với chị nên ai nấy đều nghĩ rằng chị không đi xuống Bà Rịa mà ở lại Sài Gòn có việc bận gì đó chăng và tất cả mọi người mới yên tâm ngồi vào bàn tiệc ; tiệc mừng chị Minh hồi hương do đích thân chị Hai Hảo và chị Ba Hường đi đặt nhà hàng Mỹ Cảnh III mang đến cho nên các món ăn đều rất ngon : từ súp cua, thịt nguội trộn gỏi, bò né, gà bó xôi, lẫu thập cẩm…Buổi tiệc diễn ra thật vui tươi, suôn sẻ từ đầu cho đến cuối riêng Lợi do tối qua ân ái, làm tình với chị Minh hôm nay đà thấm mệt cho nên nó không dám nhấp một ngụm bia nào cả mà chỉ uống nước ngọt vả lại giờ đây nó lại bắt đầu lo lắng cho chị Nghĩa. Theo suy đoán cũng như linh tính, nó biết chắc chắn là chị đã rời khỏi Sài Gòn rồi tuy không rành là chị đi đến đâu mà thôi dĩ nhiên đó chẳng phải là con đường Sài Gòn-Bà Rịa dẫn về nhà vì nó phỏng chừng có chuyện gì đó xảy ra khiến chị hờn giận chăng. Tiệc tàn, nó lên phòng trên lầu ngủ trưa ; khoảng hai giờ chiều, chợt máy di động của nó để ngay đầu giường bỗng phát tín hiệu âm thanh báo nhận tin nhắn, nó hối hả cầm máy lên xem thì suýt chút nữa là nó đã la làng lên rồi vì người nhắn tin đến máy nó chẳng ai xa lạ cả mà chính là chị Nghĩa. Chị nhắn tin cho nó biết chị hiện đang ở nhà một người bạn ở Lộc An-Đất Đỏ, chị bảo nó xuống gặp chị bởi chị đang rất buồn và đừng nói cho gia đình biết là chị đang ở dưới này ; thế là nó lẳng lặng đi tắm rửa, thay quần áo để chuẩn bị cho chuyến đi Lộc An gặp gỡ, diện kiến người chị thứ tư xinh đẹp, quyến rũ, mê hồn. Thấy thế, chị Ba Hường liền hỏi nó đi đâu thì nó bảo vào rẫy nhà thằng An chơi tối nay đến sáng mai mới về, dĩ nhiên đó chẳng qua là lý do chính đáng mà nó bịa ra để chứng minh cho sự vắng mặt tối nay của nó ở nhà mà thôi ; nó dắt chiếc xe Honda Cup cánh én 50 ra khỏi nhà, trong túi quần tây nó không quên cầm theo máy điện thoại di động, lên xe chạy rồi nó vẫn cứ hoang mang nghĩ ngợi rằng Lộc An thì nó biết đường đi xuống nhưng ngặt nỗi chị Nghĩa lại không nói rõ là chị đang ở tại đâu nơi vùng biển vắng vẻ ấy. Chợt chuông điện thoại réo vang, nó dừng xe lấy máy trong túi ra thì mới hay chị Nghĩa đang gọi cho nó, chị hỏi nó đi chưa, nó đáp là đang chạy tới gần Long Điền rồi, chị lại bảo nó cứ chạy đến đầu xã Lộc An đi rồi chị sẽ gọi lại chỉ đường cho nó đi đến chổ chị đang trú ngụ.
Đường xuống vùng biển Lộc An quả thật là đẹp và thơ mộng làm sao, hai bên con đường đèo sâu hun hút, thăm thẳm nối tiếp nhau rất nhiều cây hoa anh đào đang mùa nở rộ từng chùm hoa hồng đỏ tươi tắn dưới ánh nắng chiều vàng. Nhìn đóa hoa anh đào, nó dễ dàng liên tưởng đến hình ảnh đôi môi mềm mại, nồng thắm của người chị ruột thứ tứ và cũng chính đôi môi ấy cũng đã từng làm cho nó chết mê chết mệt trong một đêm tình tại nhà trọ Hoàng Ân chợ Bà Rịa vào năm ngoái trước ngày chị xuất giá theo chồng về Sài Gòn. Thật sự là cũng như chị Minh, nó yêu thương chị hết mực vô bờ vô bến bởi lẽ khi chị Minh đi qua Đài Loan rồi, nó đã hoàn toàn dành hết tình thương yêu của mình cho chị ; nó làm sao quên được vào buổi tối hôm ấy, chị đã ân cần trân trọng trao tặng cho nó cái quý giá nhất đáng giá nghìn vàng của chị cho nó và vì vậy nó luôn luôn nhớ nhung tha thiết đến chị. Nó tự trách là từ trước đến giờ, nó không hề có dịp nào để lên Sài Gòn để ghé thăm chị mặc dù nó có tờ giấy ghi địa chỉ của chị do đích thân chị viết gửi lại cho nó ; lần này lên Sài Gòn đón chị Sáu Minh hồi hương và ở lại nhà chị, Lợi nhủ thầm là sẽ tìm cách nối lại tình xưa với chị nhưng thật nào ngờ, khi gặp lại chị Sáu thì nó lại quên mất chị Tư. Nó cảm thấy nó thật có lỗi với chị vì nó đã tỏ ra không công bằng với các chị và chính do điều này cho nên nó biết chị giận đang giận nó nhưng bởi cũng còn thương yêu nó thành thử ra chị mới nhắn nó xuống đây, nơi vùng biển Lộc An vắng vẻ này. Do có chị chỉ dẫn đường đi qua điện thoại nên nó không bị lạc đường nhưng do quãng đường quá xa lại ngoằn ngoèo heo hút nên mặc dầu đi từ lúc hai giờ nhưng mãi gần năm giờ nó mới đến được căn nhà mà chị đang ở nhờ ; đấy là một căn nhà mái tranh vách lá nhỏ bé nằm trơ trọi trên đồi cát trắng bao la gần một mõm vực sâu cách bờ biển phía dưới khoảng hai mươi mét chiều cao. Đây chẳng qua là một cái nhà chứa các dụng cụ lưới cá của gia đình chị Hồng-bạn thân của chị Nghĩa từ lúc còn ở trại 2 gần nhà ông Thạnh trước kia- nay sắp xếp gọn lại cho chị ở nhờ một thời gian vì hồi trưa này, bỗng dưng chị lết thết lội bộ đến đây với khuôn mặt dàu dàu buồn bã vì chuyện chồng con ; chị Hồng đã có chồng con và một căn nhà khang trang trong khu trung tâm xã và vì chuyện riêng không thể nào bày tỏ được của người bạn gái thân thiết xưa kia nên chị đồng ý cho chị Nghĩa ở tạm tại căn nhà lưới này. Nhà được ngăn làm hai gian : gian trong để vô số cơ man nào là lưới phao từng đống từng đống lẫn lộn vào nhau, gian ngoài đơn giản kê một cái giường gỗ cũ kỹ có một vách đứng ngăn lại cùng một góc nhà dùng làm nơi nấu nướng còn quần áo chị thì vẫn để gọn trong túi xách để nơi đầu giường nhưng có cái khăn mặt chị thì mắc nơi sợi dây kẽm giăng ngang ở mé trong. Khi nhìn thấy thằng em mình đến, nét mặt chị đang dàu dàu bỗng trở nên vui vẻ, tươi tỉnh vô cùng vì nãy giờ chị cứ hết ra vào ngóng trông nó lại gọi điện thoại cho nó sợ nó bị lạc đường ; chị tin tưởng chỉ trong vòng chiều nay thôi, nó sẽ đến đây với chị chứ chị không bao giờ cho rằng nó là người mất uy tín đến nỗi thất hứa với chị.
Chị đon đả dẫn em mình ra giếng rửa mặt mũi, chân tay cho sạch sẽ bụi đường, lấy khăn cho nó lau khô xong rồi chị bảo nó dắt xe Honda vào dựng trong nhà nhớ khóa cổ xe cẩn thận ; chị lại tất tả đi dọn cơm chiều ra để chị cùng ăn với nó vì chị đã chuẩn bị sẵn từ lúc bốn giờ lận. Hai chị em lót dép ngồi bệt dưới nền xi măng hành lang vừa dùng cơm vừa nói chuyện với nhau vui vẻ nhưng mặc dù vậy, Lợi vẫn còn biết được là chị có chuyện gì đó canh cánh trong lòng chưa tiện thổ lộ nhưng vì ý tứ nên nó cứ yên lặng, tuyệt đối không hỏi không han chị gì cả. Sau khi ăn uống rửa dọn sạch sẽ xong, chị lên tiếng rủ nó ra hóng mát ở cái mõm vực cát vì ở đấy có một phiến đá ong tự nhiên rất rộng và thoải mái cho cả hai chị ngồi lên ; màn đêm buông xuống bao trùm vạn vật thật là nhanh chóng, bầu trời mờ mờ vầng trăng bán nguyệt dù sao cũng soi rõ được thế gian và vài ngôi sao lấp lánh khi mờ khi tỏ, gió biển lồng lộng thổi thốc vào đất liền gây cho cả hai chị em cái cảm giác run run, lành lạnh nổi da gà. Hai chị em lẳng lặng ngồi bên nhau, bàn tay con chị đang lần lần tìm kiếm bàn tay thằng em và chỉ trong chốc lát, hai bàn tay đã khẽ khàng nắm chặt lấy nhau để truyền hơi ấm cho nhau. Chị Nghĩa bồi hồi nhớ lại đêm qua ở nhà chị, chính mắt chị đã tường tận nhìn thấy rõ ràng thằng em út cùng con em thứ sáu đang say sưa, ngây ngất làm chuyện loạn luân tội lỗi trên tấm nệm ấm êm trong phòng ngủ khuya vắng, tĩnh mịch ; chính xác tâm trạng chị từ ngày hôm qua đến giờ là chị đang ghen với con em Việt kiều hồi hương ở Đài Loan về và buồn giận thằng em út không hề đoái hoài chi đến chị chỉ có thế thôi không hơn không kém.
-Này Út, chị hỏi em điều này và em phải nói thật với chị. Em…còn yêu…chị không?-Chị Nghĩa lên tiếng.
-Em vẫn yêu chị!-Không ngần ngừ, Lợi đáp ngay
-Vậy tại sao em còn yêu con Minh? Tối qua hai đứa làm gì chị thấy hết.
Vậy là chị đã ngửa quân bài của mình ra cho nó biết trắng rõ đen, thà là vậy chứ cứ úp úp mở mở, đoán già suy non thế này thế kia khó chịu vô cùng. Chậm rãi, nó kể lại hoàn cảnh, tâm trạng của nó cùng chị Minh diễn biến yêu nhau như thế nào cho chị tường tận rồi trước khi dứt lời, nó xin chị hãy thông cảm cho sức mạnh của con tim mà đừng buồn đừng giận gì nó cũng như chị Minh vì nó và chị Minh đến với nhau trước khi nó đến với chị. Lặng lẽ nghe thằng em thanh minh thanh nga, chị nói :
-Em biết tính chị rồi đấy. Chị không bao giờ thù dai hay để bụng đâu. Chuyện gì qua rồi cũng phải cho nó qua thôi. Giờ nếu em nói là em còn yêu chị thì em hãy chứng minh bằng cách là…em có thấy cái mõm vực kia không? Em hoàn toàn chưa biết ở dưới sâu hay cạn nhưng em hãy nhảy xuống đi.
Cách chổ phiến đá hai chị em ngồi là cái mõm vực mà chị vừa đề cập đến, dĩ nhiên nó chưa hề thấy trước được ở dưới như thế nào cả luôn cả chị cũng vậy vì mới đến đây lúc trưa thì làm sao có đủ thời gian đi xem xét xung quanh nhưng vì để cho chị được bình tâm trở lại, nó đứng dậy bước tới khoảng hai ba bước rồi nhắm mắt nhảy đại xuống vực. Lúc bấy giờ, gió bỗng ào ào chuyển hướng báo hiệu một cơn mưa sắp sửa đổ xuống, vầng trăng bị mây đen che khuất khiến vạn vật tối sầm lại ; chị hốt hoảng vô cùng vì chị chỉ nói vậy thôi chứ chị đâu có muốn em mình làm thật như thế này, chị vội chạy vào nhà lấy cây đèn pin rồi chạy ra con đường mòn dốc thoai thoải dẫn xuống vực. Đến nơi, chị thấy đáy vực là một bãi biển cát phủ dày trắng xóa một màu, cách chổ chị đứng là biển cả mênh mông tung tóe bọt sóng ; không gian vắng vẻ vô cùng chẳng hề có lấy một bóng người, chị nghĩ hay là em mình đã rớt xuống biển rồi bị sóng cuốn đi mất chăng? Chị cuống quýt trong nỗi sợ hãi, lạc giọng gọi tên thằng em hai ba lượt rồi ngồi xụm xuống bãi cát, chị hoảng loạn thực sự vì chẳng thấy bóng dáng nó đâu cả ; bất chợt nó từ sau một cái gềnh đá chạy ra trước mặt chị. Chị vừa khóc vừa cười vừa tát vào má nó lại vừa đấm thình thịch vào lưng vào vai nó nhằm kiềm chế lại nỗi vui mừng lẫn lộn hờn giận rồi gục mặt vào vai nó ; nó chỉ chống chế lại bằng những lời xin lỗi sau đó bất chợt nó cúi xuống tìm kiếm đôi môi mềm mại, mọng thắm như đóa anh đào của chị. Lúc đầu, chị lắc đầu quầy quậy cố né tránh thằng em nhưng chỉ được chốc lát thôi vì con người chị như đã nói ít khi nào mà có thể giận dai cho được cho nên chị vừa thở nấc lên vừa khẽ nhắm mắt nghiêng đầu, hé mở đôi môi mình đón nhận lấy đôi môi thằng em trong nỗi niềm nghẹn ngào, tê tái ; phải rồi làm sao mà chị có thể né tránh nó suốt đời cho được khi mà sức mạnh của trái tim chị đã hai lần vì nó đã ban phát ra tất cả cùng với cảm xúc thăng hoa của tình yêu, đó chính là đêm năm trước tại nhà trọ Hoàng Ân khu Chợ mới Bà Rịa. Bất chợt chị khẽ đẩy nó ra rồi bảo nó cùng chị đi về nhà vì trời sắp đổ mưa, hai chị em đùa giỡn cười như nắc nẻ, nắm tay nhau chạy theo con đường dốc thoai thoải lên phía mõm vực khi nãy Lợi nhảy xuống. Vì muốn chứng tỏ cho chị Nghĩa biết mình vẫn còn yêu chị ấy vô cùng và mong chị nguôi giận nên nó đã nhắm mắt nhảy bừa từ trên mỏm vực ở độ cao hai mươi mét xuống ; lúc ấy, nó cứ nghĩ là phen này chắc chết thôi chứ không thể nào sống nổi nhưng không thật không ngờ, chổ nó rớt xuống là một bãi cát trắng khá dày khiến cho toàn thân nó chỉ hơi ê ẩm một chút chứ chẳng hề hấn chi cả.
Vì phần lưng áo chemise, đít quần tây và đầu tóc nó đều dính cát nên khi về đến nhà, chị bảo nó cởi quần áo ngoài ra rồi đích thân chị hứng nước mưa cho nó gội đầu, lau khắp cả người ; lúc bấy giờ, một trận mưa thật lớn từ nơi màn trời đen thẳm dữ dội trút xuống vạn vật, biển cát, núi đồi trùm phủ một màu nước trắng xóa mênh mông khó phân biệt đâu là bờ là bến. Sau khi vệ sinh thân thể xong, vì không có quần áo để thay cho nên nó chỉ mặc vỏn vẹn trên người chiếc áo thun ngắn tay và chiếc quần đùi vải trắng sọc carô xanh, nó đứng bên ngoài một chút đón gió cho khô tóc rồi lặng lẽ lách người qua vách gỗ ngăn đến bên chiếc giường gỗ cũ kỹ ; chị đang nằm ở mé trong, gối đầu lên cái gối nằm không có áo và quay mặt vào vách. Nó nằm xuống mé ngoài, xoay nghiêng người về phía chị, bàn tay phải nó khẽ đặt lên bờ vai phải đầy đặn của chị kéo nhẹ thân chị về phía nó ; chị vừa xoay qua, nó lập tức cúi xuống lần môi bắt đầu hổn hển hôn lên mái tóc dài phủ xõa kín lưng chị, từ đây nó hôn xuống trán xuống mắt chị rồi tiếp tục xuống mũi xuống má xuống cằm chị. Lúc bấy giờ phải nói là chị đã hoàn toàn bình tâm trở lại vì chị tin rằng thằng em chị vẫn còn yêu chị mà bằng chứng sống động hùng hồn nhất là nó dám nhảy xuống vực để minh chứng cho tình yêu của nó bấy lâu nay dành cho chị ; chị thực sự cảm thấy vui sướng, hạnh phúc, rạo rực cả người do hơn một năm trời rồi mãi đến đêm mưa này, ở một vùng biển thật vắng vẻ chị và nó mới nối lại được sức mạnh của con tim. Chị thổn thức, nghẹn ngào đón nhận từng nụ hôn nồng nàn, âu yếm mà em trai chẳng khác gì mưa gió phủ lên khuôn mặt tròn trịa trắng hồng của chị rồi thật là lặng lẽ, thường tình như là chuyện xảy ra trên đời, đôi môi chị mọng đỏ như đóa anh đào mấp máy gọi tên em mình và sau tiếng nấc nghẹn đã mở rộng ra để cho đôi môi thằng em trai luồn sâu vào một cách háo hức, say sưa, cuồng loạn.
Đêm hôm qua, khi đi dự sinh nhật của bạn về, do có uống chút bia nên chị Nghĩa ngủ sớm mãi cho đến khuya thức dậy đi vệ sinh xong, chị dự tính vào phòng Lợi để cùng ân ái, yêu đương nhưng rồi bất chợt chị phát hiện ra cuộc tình loạn luân tội lỗi giữa thằng em út và con em thứ sáu là Việt kiều mới hồi hương từ Đài Loan về ; chị đã lồng lộn ghen tức và đấy chính là lý do đã đẩy chị trôi dạt xuống Lộc An này, vì quá nhớ người em-người tình một thuở cho nên chị đã nhắn tin gọi nó xuống, chị đã thử thách nó rồi suýt chút nữa chị đẩy nó vào chổ chết nếu vậy thì giờ đây biết ai cùng chị hưởng hạnh phúc yêu đương giữa biển đời khổ nhọc này chớ. Mới năm ngoái đây thôi, vào đêm trước ngày vu quy của chị, hai chị em đã hai lần quan hệ xác thịt còn giờ đây là lần thứ ba trao tình tặng ái loạn luân tội lỗi của cả hai ; vậy là trong gia đình ông Thạnh bà Thân, thằng con trai út không những làm chuyện kinh thiên động địa với các chị ruột mà đối với từng chị nó còn lập lại double những cuộc tình tuy nhớp nhơ, hổ thẹn nhưng quả thật tuyệt vời, thú vị, hưng phấn, rạo rực vô cùng đó là chị Ba Hường, chị Năm Hoàng, chị Sáu Minh còn bây giờ là chị Tư Nghĩa. Nước bọt tứa ra khá nhiều hai bên khóe miệng hai chị em nhưng cả hai lúc này đâu cần quan tâm chi đến chuyện nhỏ ấy chi cho mệt, cái mà quan trọng nhất đối với chúng đó là đêm nay phải làm sao cho thời gian ân ái, làm tình của mình cùng người tình dấu yêu càng lúc càng kéo dài ra cho hết cả đêm tình dần khuya về sáng bởi vì có vậy thì mới có thể trao cho nhau hết tất cả những gì gọi là tâm tình thắm thiết nhất mà hai chị em xa cách nhau hơn những ba trăm sáu lăm ngày nay mới có dịp tương phùng hội ngộ. Những nụ hôn hai chị em trao cho nhau càng lúc càng nồng nàn, cháy bỏng, cuồng nhiệt không nguôi, hết lần này đến lượt khác cứ mãi miết nối tiếp nhau chẳng khác gì bọt mưa bên ngoài ào ạt trút xuống mái nhà tranh nhỏ bé làm cho nó luôn luôn chao đảo, run rẫy, nghẹn ngào, thổn thức. Ban nãy, khi rớt xuống lớp cát dày dưới đáy vực, thấy không sao cả nhưng vì muốn giỡn hù chị Nghĩa nên Lợi mới chạy vào núp sau ghềnh đá vì nó biết thế nào chị cũng chạy xuống tìm kiếm nó cho mà coi, khi thấy bóng dáng chị thì nó mới nghiệm ra thêm được một kiến thức hiểu biết về phụ nữ đó là đừng nghe theo những lời họ nói mà nên nhìn kỹ những hành động họ làm ; suy cho cùng thì cũng như chị Hảo, chị Hường, chị Hoàng, chị Minh, chị Sương, chị Chi, chị cũng hết mực yêu thương, quan tâm chăm sóc nó. Bởi vậy may mắn là nó vẫn còn sâu tình nặng nghĩa với chị chứ chưa phải có trăng quên đèn, được lê bỏ lựu như kẻ sở khanh lòng lang dạ sói mặc dù chị Minh mới vừa ở Đài Loan hồi hương trở về Việt Nam ; đêm nay nó thật vui mừng vô hạn vì theo nó chỉ cần kết thúc đêm tình này thôi là có thể chị sẽ quay lại cuộc sống bình thường trước giờ của chị. Còn chị, sở dĩ chị Hồng-bạn chị đồng ý cho phép chị ở lại đây vì dẫu sao chị cũng có một người em trai làm dân phòng biển thường xuyên tuần tra canh gác vùng mỏm cát này, chị Hồng nhờ cậu ta lâu lâu lai vãng đến ngôi nhà lưới để có gì hỗ trợ, giúp đỡ chị ; lúc chiều, cậu ta có đến khi hai chị em ăn cơm chiều và khỏi cần hỏi, cậu ta cũng biết ngay cậu thiếu niên kia là gì của chị rồi vì khuôn mặt hai chị em tuy là nữ với nam nhưng rất đỗi giống nhau, thế là cậu ta không muốn làm phiền đến cõi trời riêng tư của hai chị em nên rút lui sớm.
Đêm nay, lẽ ra cậu ta đến xem bạn của chị mình như thế nào nhưng vì biết có em trai chị ở đây nên cậu ta không đến cho nên cuộc tình loạn luân tội lỗi của hai chị em giờ đây chỉ có đất trời, mưa gió…và trái tim cả hai làm chứng nhân mà thôi chứ chẳng còn ai khác trồng khoai đất này. Khi nãy, sau khi ăn cơm xong, vì biết thế nào đêm nay dù muốn dù không cũng ngã vào vòng tay thằng em trai mà ân ân ái ái cho nên chị diện một bộ đồ bộ màu đỏ bông chấm trắng mới tinh ; riêng chiếc áo do may theo kiểu áo xẩm nên có đến bảy cái nút bóp nhưng núp bóp dẫu sao là loại nút dễ mở nên nó chỉ cần một chút mày mò hai bàn tay lần từ cổ xuống vai lòn qua nách rồi chạy dọc theo sườn phải chị chẳng mấy chốc bảy hột nút bóp ấy lần lượt bị nó mở bung ra. Tiếp theo đó, bàn tay phải nó thực hiện một thao tác rất chuẩn xác, tinh vi, khéo léo vô cùng đó là khẽ cầm lấy vạt thân áo trước của chị mở rộng sang bên phải ; ngay lập tức, chị nối nhịp cầu hỗ trợ giúp đỡ nó đó là lần lượt tự co duỗi hai cánh tay mình rút ra khỏi hai ống tay áo, hết cánh tay phải đến cánh tay trái và cuối cùng nó lẳng lặng cầm chiếc áo đồ bộ của chị để ra mé ngoài giường. Manh chiếu cũ kỹ trãi trên chiếc giường gỗ trong căn nhà lưới lúc đầu còn phẳng phiu, ngay ngắn nhưng về sau thì càng lúc càng đùn lên do bị hai bàn chân hai chị em cằn đạp bởi khi thì chị lăn qua em lộn lại, lúc em nằm lên thân thể chị, khi chị đè trên người em ; hai bàn tay nó lần nắm hai bên lai dưới chiếc áo thun trắng nó đang mặc luồn cởi lên cổ, vòng qua đầu tuột hẳn ra ngoài. Vậy là hai chị em lúc này đều ở trần như nhau, tựa hình với bóng, trăng rằm với sao sa, mưa hòa lẫn gió… và vì đây là lần thứ ba tiếp nối chứ chẳng phải là lần đầu tiên cho nên tuy có phần hơi ngượng ngùng, bẽn lẽn nhưng hai chị em dễ dàng đáp ứng được nỗi niềm ham muốn, đam mê nhục dục lẫn nhau ; không cần phải hỏi, chỉ cần nắm bắt được tín hiệu con tim của nhau là biết rằng người tình của mình muốn gì rồi cho nên rất nhanh chóng hòa nhịp thao tác ân ái, yêu đương. Hai bàn tay Lợi nhẹ nhàng luồn xuống dưới lưng chị Nghĩa-người chị ruột thứ tư-mày mò, sờ soạng tìm cách tháo gỡ cái móc nhỏ bằng nhôm kết nối hai sợi dây chiếc nịt vú bằng vải thun voan trắng của chị ; trong chốc lát, một tiếng “phựt”khe khẽ vang lên rồi chiếc áo ngực chị dần dần không còn bó sát chặt vào người nữa mà từ từ lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới. Mới đêm qua đây thôi, hai chị em còn nằm trong nệm ấm chăn êm vậy mà chỉ một ngày thôi, cả hai lại trôi dạt đến một vùng biển vắng lặng cùng yêu nhau, làm tình với nhau dưới mưa to gió lớn thế này nhưng tuyệt nhiên chúng không cảm thấy lạnh lẽo chút nào cả vì ngọn lửa tình cứ càng lúc càng mãi miết hừng hực cháy cho con tim chúng càng thêm sức mạnh ái ân ; nhất là thằng em út, mới thưởng thức hai bầu vú của chị Sáu đêm qua đây một cách hiên ngang giờ lại hùng dũng chiếm đoạt bộ ngực chị Tư. Trong cơ thể nó lúc này, luồng kích thích hưng phấn dục tình cứ liên tục bốc lên từ dưới xương cùng chạy rần rật dọc theo sống lưng lên đến trung ương thần kinh rồi lần lượt lan tỏa khắp châu thân khiến cho mặc dù năm ngoái đã hai lần dày vò tấm thân ngà ngọc của chị nhưng giờ đây lại thực sự khao khát, ham muốn quá đỗi pho tượng Thần Vệ nữ tuyệt vời, kiêu sa đầy khêu gợi.
Chẳng khác gì hai quả tuyết lê vừa chín tới đỏ mọng trên cành, theo nhịp thở hổn hển gấp rút, hai gò bồng đào chị không ngớt cứ rung rung phập phồng, nâng lên hạ xuống tựa hai hòn núi lửa đang chuẩn bị phát hỏa ; miệng thằng em hả hê, khoan khoái cúi xuống thè lưỡi liếm nhè nhẹ xung quanh đầu núm vú phải chị mình rồi từ từ ngậm lấy nút nhè nhẹ còn con chị lại bắt đầu rướn người lên, nấc thở nghẹn ngào lẫn trong tiếng rên phát ra từ khóe miệng xinh xắn, thắm mọng. Tuy chị không ngủ nhưng cặp mắt tuyệt đẹp của chị vẫn nhắm nghiền, điều đó có nghĩa là chị vẫn tỉnh táo trong nỗi niềm háo hức, rạo rực khôn nguôi theo lẽ thường tình mà tạo hóa sắp xếp, an bày của một người phụ nữ mới có hai mươi tám tuổi vẫn còn sắc nét tuổi xuân ; hai bàn tay chị chắc có lẽ không muốn lâm vào trạng thái thừa thải cho nên cứ lần lên vày tới vò lui từng lọn tóc trên đầu thằng em út đặng mà thể hiện lòng yêu thương vô bờ vô bến với người tình nhỏ hơn chị những mười một tuổi. Trong khi ngậm nút đầu núm vú phải của chị, bàn tay phải nó dù cho thế nào đi chăng nữa cũng không quên lần lên mày mò, nắn bóp bầu vú trái chị một cách khoan khoái, lạc thú nhất trên đời ; trong đêm mưa gió khuya khoắt tĩnh mịch, trên chiếc giường hạnh phúc đơn sơ giản dị, hai chị em mê mệt cùng nhau tận hưởng hưng phấn tình yêu của đời thường tuy là loạn luân tội lỗi nhưng say sưa, ngất ngây chất men thi vị mà chỉ có những người trong cuộc mới thấm thía được dù là đau đớn, nhọc nhằn. Nhớ lại chuyện năm trước, khi nó ôm hôn chị trên đường về sau khi đi xem phim xong, chị rất giận dữ, buồn phiền nhưng giờ đây tình thế giữa hai chị em đã đảo lộn tức là nó bỏ rơi quên lãng chị, không ôm hôn ân ái cùng chị thì chị mới buồn phiền, giận dữ ; coi như là đêm nay, nó đã hoàn toàn quên hẳn chị Minh, người chị ruột thứ sáu mới hồi hương từ Đài Loan về mới nối lại tình xưa với nó đêm qua vì đã có người chị ruột thứ tư tiếp tục thay thế đầu ấp tay gối cùng nó. Hiện tại, tâm trạng nó chỉ mong muốn có mỗi một điều duy nhất là làm sao cho cuộc tình này giữa nó và chị Tư càng lúc càng nồng nàn, mặn mà để mãi mãi về sau hai chị em dù ở phương trời góc biển cũng không bao giờ quên được nhau và hai trái tim của cả hai luôn luôn có đủ sức mạnh nhằm đáp ứng được tình yêu của nhau cũng như chống chọi lại với biển đời khó nhọc, bi lụy vô cùng. Chúng ta tạm ngừng lại một chút để nói về cuộc sống hai vợ chồng chị Nghĩa hơn một năm trời chung đụng với nhau dưới một mái nhà vậy nhé! Sau đêm tân hôn ở Sài Gòn, chồng chị để ý thấy chị không còn là con gái nữa ( đêm qua, chính chị đã tự nguyện trao tặng tiết trinh của mình cho thằng em chị rồi còn gì nữa ), anh ta cảm thấy hụt hẫng vô cùng tỏ vẻ mất lòng tin người vợ trẻ và bắt đầu từ đó, cuộc sống hai vợ chồng dần dần bị rạn nứt ; bị chồng rẻ rúng, khinh khi và do tính tình cũng chẳng vừa gì nên chị sẵn sàng cùng chồng ra tòa đồng ý ký tên vào bản án ly dị kết thúc kể như là một chuỗi 365 ngày chung sống chứ chẳng thèm phải năn nỉ ỉ oi chi cả cho thêm mệt tăng phiền. Vậy là bấy lâu nay, chị lâm vào cuộc sống độc thân, phòng không gối chiếc vò võ quạnh hiu ; nhiều lúc nhớ thằng em-người tình chỉ một đêm duy nhất của chị vô cùng, ước ao được ân ái yêu đương cùng nó nhưng vì cuộc sống cần phải có công việc để mưu sinh nên chị khó có thể nào liên lạc với nó kể cả gia đình chỉ trừ một cú điện thoại gọi về báo tin cho ông Thạnh là chị đã chính thức ly hôn với chồng và chỉ có thế thôi chứ chẳng hề có thêm tin tức gì khác. Phải nói là đã từ lâu, nhiều đêm nước mắt lưng tròng, canh cánh trong lòng nỗi niềm nhớ nhung cảm giác của xác thịt chẳng biết giải bày cùng ai, chị đành ôm gối ôm ngậm ngùi, tức tưởi như đứa trẻ do đó đêm nay, chị nhủ thầm với lòng rằng chị sẽ trao tặng cho nó hết tất cả những gì còn lại trên người chị, trong cuộc đời chị và chị sẽ đáp ứng hoàn toàn 100% những gì nó đòi hỏi, ham muốn nơi chị.
Chính xác là vợ chồng chị chỉ làm tình với nhau có duy nhất một lần một vào đêm tân hôn ; nằm trong vòng tay chồng, chị hoàn toàn vô cảm vì trái tim cũng như đầu óc chị tuyệt nhiên chỉ có hình bóng thằng em út nhỏ hơn chị những mười một tuổi mà thôi. Chị Sáu Minh lúc này ở Bà Rịa đang nằm trên tấm nệm nơi gian trước lầu bên cạnh bé A Phương say sưa ngủ, dù khuya lắm rồi nhưng chị vẫn thao thức vì chị cũng đang nhớ đến nó, chị nghe chị Hường nói là nó đi chơi và ở lại đêm tại rẫy nhà thằng An nào đó ; mới đấy chị mà chị cảm thấy nhớ nó vô cùng, chị bồi hồi xao xuyến hồi tưởng lại những gì mà hai chị em đã trao cho nhau đêm qua tại nhà chị Nghĩa nơi Sài Gòn để không khỏi ngượng ngùng, xấu hổ. Chị làm sao mà ngờ được rằng ngay giây phút hiện tại nơi vùng biển Lộc An hoang vắng dưới làn mưa xối xả, trong căn nhà mái tranh vách lá dùng để chứa lưới, thằng em chị đang ngất ngây, mê mệt ân ái cùng người chị thứ tư ghen tuông quá độ. Chị Nghĩa bất chợt bỗng khẽ nhỏm hai mông mình lên một chút vì chị thấy hai bàn tay Lợi lần nắm lấy hai bên lưng chiếc quần đồ bộ màu đỏ bông chấm trắng của chị tuột cởi xuống khỏi hai bờ mông săn chắc và cặp đùi no tròn của chị ; tiếp đó, khi hai chân chị bắt đầu co duỗi thì hai ống quần chị cứ thế tuột qua hai đầu gối, trượt theo cặp giò thon dài đến hai bàn chân trắng ngần, nuột nà rồi ra hẳn bên ngoài sau khi nó kết thúc thao tác giải phóng y phục chị một cách chuẩn xác, tinh vi, điêu luyện. Không hề tỏ ra hối hả vội vàng làm gì, nó thong thả thận trọng để chiếc quần chị vào mé trong giường cùng với áo đồ bộ và nịt vú của chị nhưng chưa phải là xong đâu anh bạn vì trên người chị vẫn còn một chiến lũy cuối cùng quan trọng nhất đó là chiếc quần lót bằng thun voan màu trắng mới tinh của chị dùng để che chắn bộ phận kín đáo tối mật nhất cuộc đời phụ nữ và đấy cũng chính là mục tiêu tối thượng mà nó cần phải tìm hiểu, khám phá và chiếm đoạt tuy là năm trước nó đã hai lần dũng mãnh công phá tan tác vô biên. Đương nhiên là nó không nề hà, e dè chi cả vì năm trước chính nó đã hai lần làm việc này rồi chứ chẳng phải ai xa lạ mà trồng khoai đất này, hai bàn tay nó khẽ nhẹ nhàng nắm lấy lưng chiếc quần lót chị đang mặc và cũng như lần trước, chị lại khẽ nhỏm mông lên cho nó dễ dàng nhích từng chút một, chút một tuột cởi hai ống quần lót ra khỏi đùi, mông, giò và cuối cùng là hai bàn chân chị. Sau khi thận trọng để quần lót lên trên chiếc quần đồ bộ màu đỏ bông chấm trắng của chị lẫn lộn cùng với áo đồ bộ và nịt vú, nó vẫn chưa chịu đi đến giai đoạn cuối cùng của cuộc tình với người chị thứ tư ruột thịt mà nó cúi xuống vừa lần môi để hôn vừa lần lưỡi để liếm bắt đầu ngược từ dưới hai bàn chân chị lên giò, hai đầu gối, cặp đùi thon thả ; đến hai vòng eo gọn gàng (do chi chưa có đứa con nào cả ), vùng bụng dưới thóp vào, hai gò ngực căng tròn và vầng cổ cao trắng ngần. Trãi qua bốn mươi mốt cuộc tình với ba mươi chín người tình, tuy rất sành sõi lão luyện với từng thao tác làm tình ân ái nhưng nó chưa bao giờ nghĩ đến việc hôn hít lên chổ kín của bất kỳ người tình nào vì nó có cảm giác ghê ghê như thế nào ấy ; tối đa là nó chỉ dùng bàn tay mình mày mò, sờ soạng chút đỉnh để tăng thêm hưng phấn chút đỉnh thế thôi. Cũng vẫn cái cảm giác ấy của năm trước khi bàn tay phải Lợi lần sờ xuống chổ kín của chị Nghĩa với lớp lông đen dày mịn màng bao phủ bên trên và xung quanh hai bờ môi lớn cũng như môi bé còn khít rịt chẳng khác gì con gái của chị ; dịch nhờn sinh lý tiết ra từ chổ kín chị từ nãy giờ rất nhiều do cường độ kích thích thằng em tạo ra nơi những chổ nhạy cảm trên thân thể chị cao gần đến ngưỡng tột độ cho nên chị không thể nào tránh khỏi tình trạng hiến dâng, trao tặng. Có một điều lạ là từ nãy đến giờ tuy đã lâu rồi thế nhưng dương vật nó vẫn mềm xèo như bún và thun nhỏ tựa trái ớt khô khác hẳn với đêm qua, khi vừa mới ôm hôn chị Minh được năm phút là con cu nó đã bắt đầu nhúc nhích cương ngỗng lên mặc dù thân thể người chị ruột thứ tư quả thật là tuyệt vời, hấp dẫn vô cùng chứ nào phải đen đúa, xấu xí như chị phụ nữ ở Đất Đỏ đâu còn kích thích nó nổi huống hồ là chị? Hồi trưa này dự tiệc mừng chị Minh từ Đài Loan hồi hương trở về, nó không dám uống một ngụm bia nào cả mà có thể đổ thừa cho men bia làm cho nó liệt dương hay là đêm qua lúc ân ái, làm tình với chị Minh do chị ấy quá xinh đẹp, dễ thương chăng cho nên nó đã trút hết tinh lực từ trong cơ thể nó vào chị và giờ đây nó chỉ còn là con số zero? Nó ngồi dậy, cởi hẳn quần đùi ra với hy vọng có như vậy thì tình thế sẽ khác hơn trước nhưng rồi cũng chẳng khả quan gì hơn, nó cố dấu tránh không cho chị Tư biết sự bất lực của nó nhưng do rất tinh ý nên chị nhanh chóng nhận ngay ra được là “thằng nhỏ” của em mình đang có vấn đề ; lập tức chị ôm lấy người nó, dìu nó nằm ngửa trên giường, chị cúi rạp người xuống rồi không ngại ngùng chi cả, đôi môi mọng đỏ như đóa anh đào của chị hé mở từ từ ngậm nút khẽ lấy đầu dương vật thằng em rồi từ từ dựng nó lên xong nhả ra, chị lại tiếp tục lập lại thao tác như trên đến lần thứ tư thì Lợi mới từ từ có tín hiệu thay đổi thể trạng cơ thể một cách đáng mừng. Dương vật nó càng lúc càng dài ra, to lên và cứng vô cùng không ngớt giựt giựt liên hồi khiến cho chị Nghĩa vui mừng vô hạn bởi vì cho dù nó có cho chị nhiều cảm giác chung đụng xác thịt với hằng hà sa số thao tác tinh vi, lão luyện đi chăng nữa mà thiếu đi cái đó thì coi như cũng là số không chẳng hơn chẳng kém ; dù biết rằng đó chính là loạn luân tội lỗi nhưng hễ không yêu thì thôi chứ đã trót yêu rồi thì phải cho nhau hết tận hết cùng cơ chứ! Sau một nụ hôn dài nồng nàn cháy bỏng hai chị em trao cho nhau, chị Tư âu yếm ngã người nằm ngửa trên manh chiếu hạnh phúc còn nó thì từ từ trườn cả người nó tới chẳng khác gì một con kỳ đà, bằng động tác hết sức khéo léo gọn gàng nó hiên ngang leo lên nằm trên tấm thân trắng hồng tuyệt vời của chị.
Chưa gì mà chị đã cảm thấy sung sướng, khoan khoái vô cùng chẳng thể nào tưởng tượng nổi, rõ ràng chị chẳng phải là hạng phụ nữ dâm loàn nhưng vì nỗi niềm xa cách, thiếu vắng lâu ngày nay mới có cơ hội được đáp ứng, được thỏa mãn thì bất cứ ai trên đời này cũng đều chấp nhận hết tất cả chứ không riêng gì chị ; chị còn nghĩ ngợi đến cái viễn cảnh là nếu sau đêm tình này giả sử chị cấn thai với Lợi thì chị cũng vui vẻ đồng ý cả hai tay, không hề kêu rên chi cả. Lúc này đây là giây phút trọng đại nhất của hai chị em mà có thể mãi mãi về sau trong đời cả hai không thể nào quên được, chị Nghĩa trên thì vòng tay ôm chặt lấy tấm lưng gầy guộc của nó còn dưới thì từ từ dạng rộng hai chân ra để cho nó dễ dàng áp sát dương vật vào chổ kín chị ; bốn chân hai chị em không ngớt quắp chặt vào nhau, riêng hai chân chị liên tục co duỗi cằn đạp manh chiếu càng lúc càng đùn cao lên. Dịch nhờn sinh lý chị tiết ra nhiều, thành cơ âm đạo chị co giãn tối đa nên càng rộng mở ra và chẳng mấy chốc, đầu khấc dương vật nó đã chui lọt được vào bên trong cửa mình người chị ruột ; sau đó nó cứ nhích dần, nhích dần từng cm một cái “đồ chơi”của nó vào thẳng âm đạo chị. Chị há hốc miệng, nấc thở lên từng cơn trong cảm giác đau đớn lẫn lộn sung sướng, vô tình hai bàn tay chị dịch chuyển cào cào những ngón tay có móng nhọn trên lớp da lưng nó để lại vài đường xước rướm máu hồng hồng nhưng nó chẳng hề bận tâm bởi nó lúc này đang hùng dũng gác hai hòn dái xăn tròn hai bên cửa mình chị, nhấp nhỏm hai mông lên xuống liên tục tạo nhịp đưa đẩy dương vật nó hết thụt ra lại thọt vào sâu tận tử cung người chị ruột thứ tư lớn hơn nó những mười một tuổi. Trận mưa đêm bên ngoài lúc này đang giảm dần yếu dần song cuộc tình giữa hai chị em bên trong căn nhà chứa lưới lại nghịch biến tăng dần mạnh dần một cách mãnh liệt vô song ; tuyệt vời, nồng nàn hơn so với cuộc tình giữa nó và chị Minh đêm qua vì nó cùng chị Tư phải nói là có được một khoảng thời gian ân ái, làm tình với nhau rất lâu và kéo dài tưởng chừng như chẳng bao giờ dứt. Chị Tư rõ ràng là phải thừa nhận và thán phục thằng em út bởi cái ưu điểm thượng thừa vô địch của nó quả thật khó có ai có thể sánh ngang bằng, từ nãy đến giờ nó đã manh đến cho chị rất nhiều cảm giác sung sướng, hạnh phúc vô biên mặc dù lúc đầu nó có hơi bị trục trặc kỹ thuật chút xíu và nhất là gần như cả đêm qua nó lại yêu đương, ân ái, giao hợp cùng con nhỏ em Việt kiều hồi hương từ Đài Loan về. Lúc bấy giờ bên trong âm đạo chị Nghĩa, dương vật Lợi càng lúc càng dài ra, to lên và cứng ngắt không ngớt lần lượt đưa đẩy thụt ra thọt vào cửa mình chị một cách nhịp nhàng liên tục và tuy nơi này một năm trước đã quá quen thuộc nhưng giờ đây đầu khấc con cu nó vẫn cứ tò mò, sục sạo, mày mò mọi ngóc ngách bên trong cửa mình chị. Lẽ đương nhiên, bố mẹ và các chị em ở Bà Rịa lúc này đang say sưa giấc nồng cho nên họ làm sao mà biết được ở dưới vùng biển Lộc An không những mưa to gió lớn bên ngoài trời mà ngay trong căn nhà chứa lưới của gia đình chị Hồng, gió mưa cuộc đời cũng làm hai chị em càng lúc càng thêm run rẫy, chao đảo, quằn quại cho nhau tất cả từ những nụ hôn ngây ngất, những mơn trớn vuốt ve cho đến cạn kiệt nguồn sinh lực cũng như tinh lực của nhau. Không ngần ngại, e dè chi cả mà trái lại hai chị em còn tự nhiên, dạn dĩ làm cái công việc bản năng của con người mà tạo hóa đã an bày, sắp xếp cho đó chính là giao hợp truyền tinh truyền giống cho nhau để tạo thành một thế hệ mới tiếp nhằm nối tiếp sức mạnh của con tim có vậy mới sống được giữa biển đời mênh mông, bát ngát đầy dẫy khổ đau, nhọc nhằn và hờn tủi. Thật chẳng hiểu sao mà đêm qua chơi người chị thứ sáu, Lợi cảm thấy sung sướng và còn đêm nay chơi tiếp người chị thứ tư, nó lại càng cảm thấy khoái lạc bội phần, hoan hỉ vô biên có lẽ bởi vì cả hai chị đều tuyệt vời, đều xinh đẹp nhưng do là chị nên dẫu sao chị Nghĩa tỏ ra sắc nét, có kinh nghiệm nhiều hơn chị Minh trong việc gối chăn giường chiếu ; nó để ý thấy rất đúng vì trong gia đình, những chị nào lớn tuổi mà đã có gia đình như chị Hai Hảo, chị Năm Hoàng thì tỏ tình với các chị ấy quả thật là không uổng công chứ đừng sợ “bắt tép nuôi cò, cò ăn cò béo cò dò lên cây”.
Cũng như trận mưa đêm bên ngoài, cuộc tình giữa hai chị em dẫu cho có kéo dài mãi miết đến đâu thì cũng phải đến hồi kết thúc vì sức người có hạn dù rằng sung sức đến mức vô địch thượng thừa ; hai chị em cùng lúc đồng loạt giống như vừa mới nhảy xuống mõm vực cát ngoài kia, sau khi ôm chặt cứng lấy nhau trong hơi thở hổn hển mệt nhọc lẫn tiếng rên rĩ nghẹn ngào và nức nở, đầu dương vật thằng em co giựt liên tục rồi xịt xối xả vào sâu tận tử cung con chị từng tia dịch tinh trắng đục như nước cơm, rin rít tựa keo dán. Dịch tinh nó xuất ra nhiều, nhiều hơn cả so với đêm qua giao hợp với chị Minh, chẳng khác gì sóng biển ào ạt đổ vào bờ, trào hẳn ra ngoài làm cho hai bên đùi và vùng bụng hai chị em ướt át khó chịu vô cùng tuy nhiên lúc bấy giờ thì chùm lông lưa thưa nơi gốc dương vật nó cứ mãi lưu luyến quấn quýt, xoắn xuýt lấy lớp lông đen mịn bao phủ phía trên cũng như xung quanh âm đạo chị ruột mình. Sau khi rời khỏi cửa mình chị, dương vật nó ủ rủ thun nhỏ lại như trái ớt khô, mềm xèo tựa bún, ướt nhẹp từ đầu cho đến đuôi giống hệt mới vừa đi ra ngoài bị mắc mưa ; nó cảm thấy cổ họng khô khốc, khát nước vô cùng vội vàng ngồi dậy mặc quần áo vào rồi chạy xuống bếp rót nước uống.
-Chị Tư ơi! Chị uống nước không? Em rót cho chị nghe.
-Ừ, em rót cho chị một ly đi.
Nó lễ mễ bưng ly nước lọc nguội rót từ trong ấm ra trở lại giường, trao tận tay chị ; lúc này chị cũng đã mặc lại xong quần áo, chị đón ly nước từ tay thằng em út với nụ cười rạng rỡ nở trên môi nhấp vài ngụm cho giảm đi cơn khát cùng cực sau cuộc mây mưa trăng gió với em mình. Dĩ nhiên chị cảm thấy đêm nay chị quả là người hạnh phúc và vui sướng nhất trên cuộc đời này, chị cảm thấy yêu đời vô cùng khác hẳn với chuỗi ngày sống cô đơn quạnh quẽ sau khi ly hôn với chồng nhất là đêm qua chị tỏ vẻ ghen tuông với con em Việt kiều hồi hương về vì nó dám cướp người tình nhỏ của chị. Rồi chị cũng sẽ chẳng bao giờ thách thức thằng em nhảy xuống vực cát nữa vì chị luôn luôn mong mỏi nó mãi mãi là tình nhân sẵn sàng đáp ứng mọi nỗi niềm ham muốn, đòi hỏi nhục dục của chị những khi chị hứng tình ; lần này chị biết chắc chắn là hai chị em sẽ không còn xa cách nhau nữa dù cho có bất cứ lý do nào hay dẫu rằng vật đổi sao dời đi chăng nữa. Đêm tình của hai chị em giờ đã kết thúc bằng một giấc ngủ say sưa, ngon lành, không hề có ác mộng…
Qua ba ngày ở Lộc An với những cuộc tình thăng hoa phấn khích với người chị ruột thứ tư, đêm nào cũng vậy Lợi cũng đều vận dụng hết sinh lực bình sinh sẵn có của nó để làm cho nó và chị luôn được đáp ứng thỏa mãn về mặt tình dục cũng như sinh lý.
Chính vì vậy mà chị lên tiếng hứa với nó là sáng mai chắc chắn chị sẽ quay trở lại thành phố bán nhà, bán tiệm Nail gom góp vốn trở về Bà Rịa sống đoàn tụ với bố mẹ và các chị em ; chị cũng đã chào từ biệt chị Hồng-bạn thân của chị, dĩ nhiên là đêm cuối cùng ở lại vùng biển Lộc An, hai chị em lại tiếp tục ân ái, làm tình và giao hợp với nhau lần thứ ba. Sáng ra, Lợi chở chị Nghĩa ra bến xe đón xe ca về Sài Gòn rồi chạy xe Honda một mình về Bà Rịa ; chị hẹn nó đúng một tuần sau sẽ về lại Bà Rịa gặp lại nó cùng gia đình nhưng một tuần, hai tuần thậm chí ba tuần, một tháng sau nó vẫn chẳng hề trông thấy bóng dáng chị đâu cả. Số là, khi về đến Sài Gòn, chị lẳng lặng viết một lá thư gửi về cho ông Thạnh ; trong thư, chị nói rõ là gia đình đã xảy ra chuyện loạn luân tội lỗi, con Sáu Minh và thằng Út đã trót lở yêu nhau cách đây hai năm về trước giờ đây con Sáu về nước, nó lại tiếp tục cùng thằng Út nối lại tình xưa nghĩa cũ. Khi viết xong lá thư, chị xếp lá thư lại ngay ngắn rồi dự tính đi ra bưu điện gửi thư về nhà cho bố mình biết nhưng bỗng dưng chị lại lấy hộp quẹt ga đốt cháy lá thư đó ; thật là chẳng hiểu được tâm trạng chị lúc này như thế nào cả. Nghĩ tới suy lui, chị cảm thấy bản thân chị sao mà ích kỷ, hèn hạ đến thế? Nếu chị báo cho bố biết là Sáu Minh và Lợi loạn luân với nhau, vậy thì chị và thằng em út tại nhà trọ Hoàng Ân năm trước đây rồi ở dưới Lộc An ba ngày nếu không phải là loạn luân thì là trong sáng, đàng hoàng chăng? Xét cho cùng ra thì nếu tố cáo hai đứa em chị thì trước hết phải tự tố cáo, tự xử chị trước đã bởi vì chị là chị nhưng không làm gương được cho hai em, có thế thôi…Chị thấy bản thân chị cũng nhơ nhớp, oan nghiệt vô cùng vậy thì tại sao phải đi tố cáo hai em làm cái gì nhỉ ; chị thì ly hôn với chồng, còn con Sáu thì cũng chồng chết thế thì hoàn cảnh hai chị em nào có khác gì đâu, có gì sung sướng đâu mà đi tố cáo nhau làm gì.
Chị Nghĩa ngậm ngùi, yên lặng và để tịnh tâm lại không để cho tình đời làm cho xáo trộn nữa, chị đến chùa Vĩnh Nghiêm xin làm Phật tử thường xuyên đến niệm Phật, lễ Phật, quét dọn chùa, tình nguyện giữ chùa, cùng các Phật tử khác đi thăm đồng bào bị bão lụt, các trại nuôi trẻ mồ côi…Ông Thạnh sai Lợi lên Sài Gòn tìm chị nhưng đi đến những hai lần vẫn không hề gặp được chị vì cửa nhà và cửa tiệm Nail đều đóng kín mít, hỏi thăm các gia đình lân cận thì họ chẳng hề biết là chị tu ở chùa nào nên chẳng thể nào lần ra được manh mối nào cả ; chán nản, nó quay trở về nhà báo cho bố biết và nó cũng như gia đình không sao biết được là hiện giờ chị Nghĩa đang đi ủy lạo trẻ em nghèo ở các tỉnh miền Tây như Long An, Tiền Giang, Bến Tre…Chuyến đi khá đông người cùng nhau sát cánh đi trên một chiếc xe car 52 chổ, trong đoàn có nhiều phụ nữ lớn tuổi, có cả một số vị sư nữ ; sau khi hoàn thành công việc đúng một tuần sau, họ trở về và dọc đường do trời mưa, xe lại chạy nhanh nên chẳng may lật nhào xuống sông rồi ngùn ngụt bốc cháy. Toàn thể hành khách trên xe đều bỏ mạng, dĩ nhiên là trong đó có cả chị Tư Nghĩa ngậm cười nơi chín suối chúc mừng cho chị cùng với Sáu Minh và Lợi ba chị em vui vầy hạnh phúc./.
Hết
Kết thúc lúc 20 giờ 17 phút ngày 26 tháng 07 năm 2011
CON ĐƯỜNG HOA
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!
http://www.coithienthai.com/images/ad_story1.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story1.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story2.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story2.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story3.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story3.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story4.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story4.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_story5.gif (http://www.coithienthai.com/ad_story5.html)
http://www.coithienthai.com/images/ad_quangcaotruyen1.gif (http://www.coithienthai.com/TNLVN/quangcaotruyen1.html)