TÁM

Tác giả: Sịp
E-mail: N/A

CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


Phần II - Tập 25 (Cuối)











Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, vậy mà khi nghe Tám thỏ thẻ báo sự trở về của em, tôi cũng bị choáng kinh khủng. Tôi gắt um lên : sao không nói sớm, đợi khi người ta mới buông em ra, mệt bỏ cha thì em phang cho anh một vố điếng hồn.

Tám chỉ biết sụt sịt, không nói được lời nào. Nhìn em lôi thôi lếch thếch với tấm thân trần lồ lộ, vú vê thõng thượt, mông háng bầy hầy, tôi còn nực hơn, nên càng đổ mắm tôm, mắm cáy búa xua ra : không lo đi rửa ráy còn về sớm để lão í mong. Đứng đó nhăn nhở gì nữa.

Tám vô thức cuỗm mớ xống áo, nịt lót lùng nhùng dây nhợ, ren thêu, định thót vào buồng tắm thì tôi lại ré lên : nói vậy mà làm thiệt hả, ờ, phải mà, lâu anh chị không bén mùi nhau, nay nghe nói thả cho về, hí hửng đi lẹ để kịp lãnh ráp ben kẻo uổng.

Tôi mắng vũ phu quá, đúng là “ no mất ngon, giận mất không “ nên lương tri, sự sáng suốt dạo chơi lang bang hết trọi. Tám bâng khuâng chẳng biết làm cách nào “ bỏ thì chẳng nỡ, ở thì không xong “, nên ôm thu lu một cục ba mớ chết tiệt trên tay đứng đực ra đó.
Mắt em sầu sầu thảm thảm, tôi có mòi nhụt chí, chả lẽ vừa hùng hổ như ông tướng quảng lạc giờ lại xìu liền nên nói lảng : có dzìa thì cũng cơm nước đâu đó hãy đi, để vác cái bụng trống trơn dzìa, chả chửi cho mục mả.

Chưa bao giờ tôi thấy em nhũn như vậy. Tám nào phải tay vừa, tôi nói một em cãi hai, ăn miếng trả miếng, thế mà lúc này em nín khe. Vậy mới nói đàn bà là tay tổ đóng kịch, có lẽ thân phận họ mang chữ đầu là “ đàn “ nên lúc nào họ cũng thánh thót lên cung, lên bậc rất giỏi.

Tôi như giới chức điều tra hạch hỏi nàng : chớ lão gọi hồi nào mà tui hổng hay. Tám lụ bụ một hồi mới lí nhí nói : anh đi đâu mất biệt thì hay nỗi gì mà hỏi. Rồi em lại im, chỉ nức nở từng chặp. Tôi nhìn hai vú em run run, lau chau như muốn nhảy xổ vào mặt tôi mà bắt thèm, nhưng làm cao, làm bộ, ra cái điều chẳng thiết.

Trông tình cảnh em lúc này, tôi cũng chẳng biết gỡ rối tơ lòng ra sao nên cũng đứng đực người ra. Tám thỉnh thoảng len lét nhìn, không dám buông mớ quần áo, nên trông giống cảnh cô dâu mới về nhà, bị mẹ chồng bắt gặp tù ti tú tí nên ệch mặt ra.

Tôi thương thương nên nói vớt vát : chưa đi thì bỏ đồ xuống đó, ngồi nói dăm câu ba chuyện rùi tắm gột mà lo về. Tám xẩu mình vì tính bất chợt khùng, bất chợt tỉnh của tôi. Nàng nhẹ nhàng giúi mớ đồ vào cái ghế dựa rồi hai tay bắt chéo ăn vạ.

Tôi đã nguôi nguôi lại giận ngang. Tôi hét oang oang : sao bỗng dưng bà hiền dzị. Mọi ngày bà lấn lướt tui mà bữa nay bà khô queo, hay tại tui hích bà chí xác nên hết nước hết cái, tiêu tùng, xìu xìu ển ển.

Tám lúc lắc đưa đò, hai cái vú phình phình ngoe nguẩy, tôi chỉ muốn đợp cho một phát nhưng tôi vừa dợm tới thì Tám thụt lui. Tôi hỏi : bộ em sợ hả ? Tám ngúc ngúc cái đầu, nói lí nhí : anh hung quá, em sợ anh a la xô vô cắn nát vú em. Tôi dọa theo : không cắn nát thì để làm của à.

Tám hoảng hồn, phản xạ co hai bàn tay ôm khư khư lấy cặp vú. Bàn tay em nhỏ xíu mà hai vú chè bè nên em ôm chỉ một khoảnh, làm tôi càng bối rối tơ vò. Tôi lăm lăm nhìn vô chỗ giữa háng em khiến em quớ chẳng biết che cái nào bỏ cái nào.

Đã thế tôi còn chép chép miệng, liếm môi liếm mép làm như lâu đời không được nếm, nên Tám càng có vẻ hoảng sợ thêm. Hai tay em vẫn bụm hớ hênh cặp vú, nhưng hai giò nghiêng khuỳnh xuống che bớt cái sự lộ liễu của gò u đang lồ lộ ở giữa khu.

Tôi chêm vô phê loạn xạ : vú cũng lớn mà sò cũng bự, của trời cho mà ăn mãi không no. Tôi thẳng hai cánh tay ra nhắn nhủ : lại đây anh bảo. Tám giương cặp mắt tròn xoe, ướm dò thăm một hồi rồi mới nhích nhích từng bước tới.

Tôi kéo phần lưng Tám áp vào người, gỡ từ từ hai bàn tay úp trên vú ra, tôi nói đưa đò : để anh ôm cho em bớt sợ. Tuy tôi nói chắc nịch thế mà em vẫn ơn ớn. Em run như người đang lên cơn rét, tôi bợ rịt lấy hai vú rồi mà em vẫn chưa nguôi.

Để em yên chí, tôi vò vò nhiều lần lên hai bầu vú, có lẽ tại xung quanh im ắng nên tôi nghe như có tiếng bóp xịt xịt của cái túi hơi dưới mấy ngón tay tôi. Dần dần Tám ẻo lả giúi giụi vào người tôi, tin tưởng vì hơi ấm của tôi truyền sang nàng.

Em bạo dạn thưa thốt : anh làm em hết hồn, sao khi nóng anh hung quá cỡ. Được thể, tôi trách cứ em : ai mà không bực, đang có em một bên, đùng cái đòi về, anh chưa độp là may còn lè nhè gì nữa.

Tôi ôm xốc em lên, hai giò em vung quẫy. Em nhỏn nha nhỏn nhoẻn ngay được : ui, có người ẵm tui đi để hiếp tui. Tôi đâm khoái trá ngang nên toa rập : ờ phải, hiếp cho em lòi con trê ra để khỏi bò đi đâu nữa.

Tám cụt hứng nên hỏi liền : anh nói thiệt hay giỡn. Nàng nhìn tôi không chớp, tôi đủng đa đủng đỉnh chọc : chớ ý em muốn sao. Tám năn nỉ : thôi, để em dzìa. Lâu lâu mình tìm gặp lại sau, bề gì cũng lỡ cả rôi, tại anh không hỏi trước nên em đi lấy chồng, đâu lánh mặt người ta ngang.

Tôi nói bừa : thì lấy chả hay lấy anh cũng như rứa. Tại em hổng xíp lê nên anh mới tưởng em còn sống tựa hồi xưa. Chưa chi tôi kể công với Tám : em biết hun, tui đi tìm em đỏ con mắt. Nghe thoáng tin em ở chỗ nào là tui mò tới đó.

Tôi kể một lô một lốc : khu Tam Hà ở Thủ Đức, đồng ông Cộ, Thủ Thiêm rồi em mất tiêu. Đâu dè em cũng mò sang tới đây. Tám giâu giẩu hỏi lại : sao hùi đó anh hổng xên đại em làm nhỏ lun, thả em chi rồi còn trách.

Tôi vò lên đầu muốn rụng hết tóc. Tám đứng dõi nhìn theo. Mắt tôi buồn da diết, Tám đu đưa trong vòng tay tôi. Em rụt rè đưa bàn tay lên rờ khuôn mặt, hai bên má tôi, nói đủng đỉnh : đừng buồn nhau nữa. Tại hùi đó anh còn chị, em không mún xen vào phá vỡ hạnh phúc của anh. Em thân gái trước sau cũng phải tìm một nơi nương dựa lâu dài, duyên chưa tạo dịp nên chúng mình mới vuột tay nhau.

Và em kể lể một hơi : dẫu gì thì anh cũng là người ăn cỗ trước. Anh quần em nát nước nơi nhà hai bác, lại lấm lét khìa em khi chị nhờ coi nhà. Em tỉ tê nói dai nói dài vanh vách cái tội của tôi : trên đời chưa thấy ai ẩu như anh. Chị vừa ra khỏi nhà, em lui cui dỗ ba đứa nhỏ ngủ, anh cứ nhè phía sau mò bóp dzú và kéo đại quần em xuống, chơi trò đun xe cải tiến.

Tôi cười hắc hắc, Tám càng nổi khùng : ở đó còn cười, người ta sợ muốn quíu mà anh cứ ôm xà nẹo, hết vò lại bóp còn giúi giúi khúc côn vô dập pằng pằng. Em chỉ lo lỡ mấy nhóc nhà anh chợt mở mắt thấy bố đang đun cô xoành xoạch thì vỡ nợ.

Tôi nói lấy được : ối, ba đứa con nít ngủ như chết, em có đem liệng sông chúng cũng không hay. Tám gân cổ lên cãi : nhưng mà anh có chịu làm nhè nhẹ đâu nà. Em đã chúi hết cỡ mà anh còn nhận đầu em xuống nữa, hai tay bóp tì tì lên cặp vú, rị em vô mà nắc như điên. Em nghe rõ tiếng chách chách và giữa đùi nóng bưng bưng vì cây dùi của anh như bị nung đỏ.

Tôi chặn ngang lại : nhưng mà em cũng ưng chớ bộ. Tám đôi co : hổng ưng mà được, ông nắc muốn chạy hột lên cổ, hổng ưng để ông chửi té re. Ông chơi lâu lơ lâu lắc, tui năn nỉ ỉ ôi ông vẫn đeo đá binh binh. Tui mỏi muốn gãy lưng mà ông nhèo nhẹo bò nhoài lên mà hích mà hác. Ông bóp muốn lòi phèo hai đầu vú, nắc muốn rộng toác háng tui ra chớ nào phải vừa.

Tôi cố hình dung nhớ lại thì em đã lải nhải : nắc sau chưa đã, anh còn lồm cồm bưng em lại chỗ ghế bắt dạng chưn ra cho anh nhảy thót ngồi lên mông và cưa rột rột mới kinh. Em bợ anh nặng bằng chết mà anh chơi còn ví von hát hổng : ai bảo chăn trâu là khổ, ôi, chăn trâu sướng lắm chớ, tôi ngồi trên mông em, nắc í a và tay mò mò êm như mò lụa.

Tôi góp lời đưa đò : còn gì em kể cho hết đi, để ấm ức. Mai kia dzìa hết chỗ càm ràm. Tám chẻ hoe : ai càm ràm, có đều anh chơi bạo làm em bắt ngộp. Và Tám nói thật lòng mới nể : bởi anh chơi em tưng bừng hoa lá nên gặp lại anh, em mừng húm.

Tám ngưng như chờ cho câu nói thấm thấm và kết luận : thế nên hai đứa đeo nhau, tính ra anh chơi cũng mấy lần chớ hả. Tôi gật gật đầu.


Hết


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!