BƯỚC CHÂN ÂM THẦM
Tác giả: Sịp
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 21
Thằng bé ngủ mê ngủ mệt. Chợt tỉnh dậy lúc trời tờ mờ sáng, nó còn nhận ra cái dáng nằm sấp như vồ ếch, một chân co, một chân buông thõng xuống đất. Nó chẳng nhớ gì sất, phải im im một lúc, ký ức mới lộ rõ dần.
Lúc tối, nó giúp cô giáo này, rồi nó bóp vai cho cô, và thình lình lên cơn buồn ngủ. Nó tưởng đã bị gục ngay tại chỗ, nhưng vì lịch sự cố nán, mãi đến khi cô Hoan giục nó đi nằm thì người nó bải hoải hết trơn.
Giá gì nó phục ngay xuống đó, nhưng cô giáo đoán được cái ý ma mò này, nhỏ nhẹ nhắc nó bò về chỗ của nó hằng ngày. Nó gượng được tới nơi thì đổ kềnh ra, hết biết gì nữa. Nó định bụng là thế nào cô giáo cũng sẽ sửa thế nằm lại cho nó, ai dè cô bỏ nó chỏng chơ. Ai lại xử với nhau tàn tệ đến thế nhỉ.
Nó xê cái đầu nửa vòng nhìn quanh gian nhà. Ánh sáng đục màu tro cho thấy căn phòng không có chút sinh khí nào hết. Quay về phía giường cô Hoan, tình trạng chẳng hơn gì, cô đang ngủ say ngủ sưa, chưa hề biết sắp sáng.
Nó lồm cồm ngồi dậy, quệt ngang bàn tay nơi miệng, đám dãi đóng khô như cái váng, cọ vào da. Nó ngáp nhẹ và vươn vai, đứng lên đi làm vệ sinh. Ngang chỗ giường, cô giáo nó thấy cô ngủ trông thảm thương hơn nó.
Cô nằm thiếp, xạng chưn xạng cẳng, đầu tóc bết bát, hơi thở khò khè. Cái áo choàng mặc ngủ cuốn vón lên, bày cặp đùi trần trắng bóc. Chỗ khe áo nơi bụng, do những hạt nút to đơm thưa, đội cao lên bày cái rún sâu hoắm. Mỗi lần cô giáo thở, khoảng thịt dập dềnh. Nó có hảo ý muốn đến kéo cái gấu áo xuống để nhỡ cô có thể lăn trở mình thì áo không bị chếch hở thêm, hoặc bung ra, nhưng nó lại ngại.
Gì chớ các bà chúa hay nghi ngờ và đoán mò. Mình lo cho bả, nhưng bả dám nghĩ là mình thừa cơ bả ngủ muốn dòm trộm, thôi kệ bả. Nào dè giữa cô giáo và hắn dường có sự liên hệ thần giao cách cảm, nên đúng khi thằng nhỏ nghĩ thế thì cô Hoan trở mình.
Trong giấc ngủ, cô chẳng dè chừng, ý tứ gì. Thay vì nằm co hay lật nghiêng thì bà hào phóng chơi luôn một màn thúc đầu gối cái rẹt. Thế là đương không bé ta trúng mánh. Cô giáo vẫn ngủ, nhưng gấu áo thì cuốn xếp lên và cái điều thằng nỡm không muốn thấy thì nó lầng lẫng chìa ra kìa.
Cậu bé há miệng to hốc hác. Cái giò cô chưa buông xuống, còn lơ lửng đưa cao thì con ngao cô nó mới tè le một ụ mới đã chớ. Nó đi cũng dở, ở cũng không xong, trai mới lớn nào thấy của lạ mà cất bước xa cho nổi.
Thằng nhỏ đã từng thấy lập lờ có, tận mắt có, lại còn đã sờ khám rồi nữa, nhưng gọi là thấy lồn cô giáo to như lúc này thì thú thiệt là chưa. Trò đời cửa mình đàn bà đứng thì khép, đi thì nhai, ngồi (hoặc nằm) thì cười toét tòe loe. Đám lông lại nửa che nửa mở mới làm cho nó lâm ly bi đát nữa chớ.
Thoạt trông thì nó tựa con sò lông, nhìn kỹ một chút thì nó là con trai mở, nhìn thấu đáo thì nó như múi bưởi đỏ mới bị bóc vỏ. Trông nó mới thơm, mới ngon, mới bùi, mới béo làm sao. Giá ai cho nó cạp thì nó mần ngay lập tức.
Đúng là sáng sớm chưa ra ngõ đã bắt được tiền vàng. Nó sững người, mắt bị thôi miên không chớp, miệng mồm cứ há hốc ra. Nó gãi đầu gãi tai vì tự nhiên nổi ngứa ngáy lùm xùm. Chưn nó như bị bắt vít dính cứng một chỗ, còn hai con mắt như có ai lấy que chống dựng lên để hai mi đừng sụp xuống.
Cô giáo nghĩ gì mà lồn ngân ngấn ướt. Người ta bảo lồn đàn bà dễ ám mồ hôi hoặc khi mệt thì ri rỉ ướt, chẳng hiểu có đúng không. Nhưng đầu óc thằng bé lại nghĩ bịnh hoạn là cô đang mơ bậy nên xón nước ra như vậy. Dù bởi, lý lẽ nào thì thực tế là chỗ đó của cô đang mòng mọng nước, đó là một thực tế không chối cãi được nữa rồi.
Cô giáo lại khư khư giữ hai chưn ở vị thế đó nên cái màn “ xô “ cô diễn càng hấp dẫn tợn. Thằng bé líu cả lưỡi lại, suýt mấy lần răng cắn phải môi. Nó định hự hự cho cô hay, song như thế lại vô hình dung “ lạy ông tôi ở bụi này “ khi mà cô đang ngủ quả nó rình coi còn làm bộ khí khái. Đằng nào cũng chết, thà rằng cứ nín khe dòm cho đã, cô có trở dậy là cũng lỗi tại cô.
Nó còn đang lơ tơ mơ nhìn của nợ đời thì cô lại làm màn khác. Cô chồm mình lên, lật sấp người lại và xủi xủi trên nêm giường như xe bun đô giơ. Thế là cái áo choàng lại dôi cao lên ở phía đít. Cô giáo nằm phủ phục như con cóc, kẽ đít bị lòi ra rõ mồn một. Ở thế nằm trước thì lồn cô ví tựa múi bưởi, giờ thì nó dồn lại trông y hệt múi cam. Lúc nãy nó tành banh thì giờ nó tròn quay như cái bánh ú mới lột, thứ nào coi cũng mê tơi hết sức.
Cô nằm vậy mà nào đã chịu yên. Cô lại ủi ủi người tới thì cái áo bị dồn cục phải đẩy cao lên phía ngực. Đúng là của trên trời, cả mông, cả đít, cả lồn, lại thêm trọn gói hai cái vú nữa, có gì đều bày hàng ra hết. Thằng bé đã đời, ngắm bức tranh thiếu nữ khỏa thân, thứ gì cũng đủ.
Thằng bé khi này bị lùng bùng cả người, cổ khô, miệng đắng, tay chưn giựt giựt, da thịt nổi gai, và bỏ mẹ, khúc củi của nó cũng bắt đầu nổi cứng. Bố ai mà giữ yên được khi người đàn bà khoe tuốt tuột những món độc của họ ra.
Thằng bé rên nhỏ trong họng, nó cảm thấy dái nó nóng và gật gù, gật gù. Nó nói nhỏ với cây gậy gân của nó : mày làm ơn mềm lại dùm tao chút đi, chớ mày cứ sửng cồ như vậy thì chết tao một cửa tứ. Tao biết mày muốn gì rồi, nhưng cô ấy là ân nhân của tao, mày ráng nhịn, đừng để tao bị vạ. Cổ mà thấy tình trạng của mày thì cổ tống cổ tao sớm. Tao bị gậy ra đường thì mày cũng đói thôi,
Tâm nó một đằng mà ý nó một nẻo, chẳng ai chịu nghe ai. Nó lóng ngóng quá thể, nó xích xích gần lại cạnh giường, muốn liều làm như tình cờ bắt gặp nên kéo hộ tà áo cô xuống, nhưng cánh tay nó như bị đóng băng, cứng ngắc, không cử động được. Còn con mắt gian tà của nó thì xoáy chặt vào những chỗ đang thèm nhìn.
Trời sáng òa, căn phòng đùng rẹt lên chói chang. Cô giáo mở choàng mắt, bắt gặp đúng lúc cậu bé đang mê mẩn nhìn cô. Một cách vơ víu, cô mò mẫm vạt áo, mới hay nó kẹt cứng cả cục ở chỗ ức. Như vậy là cô đã ở truồng nãy giờ.
Thằng bé thấy cô thức dậy thì mồm năm miệng mười, liến láu che dấu tội. Nó bảo : cháu vừa vào thấy cô ngủ lăn tới lăn lui, áo xốc xếch, định kéo lại thì cô tỉnh. Cô cứng họng chẳng biết nói ra lời. Nhưng trong thâm tâm cô thì thào với cô : anh vờ vịt khéo lắm, nhưng tôi chả trách gì anh được. Coi như tôi thua anh keo này.
Nói rồi cô lẳng lặng ngồi lên, coi như không có chuyện gì xảy ra. Cô ngáp vài cái, chả buồn che áo lại hẳn hoi. Dù gì thì thằng bé cũng nghía cô đầy đủ rồi, còn cần gì mà khép nép nữa.
Bất chợt, cô nhìn thấy chỗ quần đội lên của đứa bé. Cô bặp ngay vào để có cớ mắng nó cho nguôi : cháu lớn rồi, phải mặc quần lót vào, đừng thâng lẫng ra coi kỳ lắm. Thằng nhỏ hiểu ngay nên thẹn đỏ mặt, nhưng cũng thưa : cháu nào có cái quần lót nào đâu cô.
Đến phiên cô Hoan lại châng lâng. Nó nói đúng, nên cô ậm ừ hứa sẽ mua cho nó vài cái thay đổi. Và để cô cháu thoảt ra khỏi sự lúng túng, cô giục nó đi lo bữa điểm tâm để cô còn kịp đi dạy.
Thằng bé vụt đi như ngọn gió. Cô Hoan ngồi thở dài. Sao mà cô gặp chuyện không vui hoài. Hay là tại số cô hẩm hiu nên cứ vấp phải sự hơ hỏng liên tục.
(Hết Phần 21 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 22 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!