MẸ / CON
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 41
Vớ được cây kèn, nắm chặt trong hai tay, cô Thanh ngắm tới ngắm lui, lật ngang lật ngửa xem có tì vết gì lầm trầy xước hay vặn vẹo lên thân kèn không. Thỉnh thoảng cô lại lắc lắc, vẩy vẩy, xem có khớp nào lỏng lẻo tuột ra, hay trong ngoài kèn còn vương chút bụi nào thì rũ bằng sạch. Cô xem trong xem ngoài, vuốt lên vuốt xuống, nhấn nhấn vào mấy phím thử, xăm xoi ghé mắt nhìn vào đầu kèn, vê vê bóp ở cái lỗ ngang lá mía coi có bị rò bị rỉ hay dập nát chi không.
Đã thế cô còn cẩn thận bóp nhoẹt nó ra, nghía ra nghía rít, rà rà khám xét, coi bộ chắc ăn thì mới bắt đầu thổi. Cô le lưỡi liếm dài cái khe, thụt thụt bàn tay cho thân kèn trùi lũi ra và bặp bặp xem có thông chưa. Cô làm tôi nhột muốn bưng dái mà không dám nhúc nhích. Cô cốt gây cho tôi cảm giác được o bế kỹ, chăm sóc tận tình.
Cô lề mề lau chuốt cái đầu kèn, thoa nước miếng cho trơn, móc móc giữ cho cái lá mía nằm ngay ngắn, phồng môi ngạnh ra thổi thử vài hơi. Xem chừng đã thông suốt, cô chụm miệng vào, diết da bấm nốt, đẩy đưa cái đầu, ré lên những nốt trầm nốt bổng, nghe lâm ly ai oán làm sao. Tôi quợn cả người, sợ thì không sợ mà hồi hộp làm sao, ngẫm ra cô cũng vào hạng có nghề, từng trải, chắc đã từng nhiều phen tham dự những buổi hòa tấu nên quen.
Tôi khen cho có lệ : em điêu luyện tợn nên chắc là thổi phải ra rít. Chẳng trả lời trả vốn, cô vít lấy thân kèn, dùng miệng đẩy đưa, rít lên một hồi lảnh lót, cái bầu hơi phía dưới kèn nhộn nhạo kinh, tôi chao đi như vừa bước hụt cẳng. Đang căng lưỡi chạm vào lồn cô, tôi cũng vội ngưng toẹt mà lắng nghe giọt nhạc chạy lẩn khuất từ kèn vào thấu tận trong lòng.
Cô lụng bụng vừa du dương vừa hỏi ngọng : đã hả, em mà thổi chỉ có nước lịm đi mà ra nghĩa địa. Tôi ớn cùng mình, nên xê dịch người cho cái kèn ngo ngoe nơi miệng cô. Ai dè cô nhanh tay bíu chặt và thổi thụt thụt liền một hồi dài, hai tay líu lo bấm phím và rướn hẳn mình lên mà rúc. Tôi đổ lăn chiêng, lắc cật lực cái hông, miệng lí nhí kêu : ui, chết, chết thiệt.
Cô Thanh như được cho nước nên chuyển tông dồn dập, hết fa đến xí, hết mi đến la, hai tay bấm khùng khục, kèn đổ nghiêng đổ ngửa, tôi nghe rẹc rẹc như nước miếng đầy ặc làm kèn tịt mẹ nó tiếng. Cô vội rút kèn ra, lấy cùi tay chùi lau và đưa tiếp vô miệng thổi nữa. Tôi nhộn nhạo cả người, vặn trân mình mà đón nhận cái lưỡi cô bặp vô, nút nút, thổi inh tai.
Tôi cạp mạnh bạo vô cái lồn, khoắng điên cuồng vô cái lỗ, cô Thanh xục xịch dưới lườn tôi, chí chóe la : để em thổi, phá đám ngang thì em sức đâu thổi nữa. Tôi một mạch ca cẩm : ai bảo, ai bảo, mà không buông rơi cái lồn ra vì tôi nứng ơi là nứng. Cô Thanh hết chơi xì lô lại sang ha ba nơ ra, chao ui, cái thứ kèn xắc xô mà thổi những điệu này thì có nước đàn ông cũng bán dái mà trốn.
Tôi đem ý ấy bộc bạch mong được cô Thanh chiếu cố mà tha bớt, ai ngờ tôi lại sơ hở để cô nắm trúng chỗ yếu, hai tay cô hết vò cái túi hơi lại nghển cao cổ cò lên mà bơm dài vào cái kèn mới chết. Tôi cố hết giữ mà không được nên sau mấy cái rùng mình, có bao nhiêu mỡ nhớt tôi bắn ra sạch. Cô Thanh đang nhắm tịt mắt mơ màng uốn éo theo điệu kèn thì bỗng ặc ặc lên và khè khè rú trong cổ.
Tôi đang sẵn đà quíu nên túm lấy tóc cô mà giữ chặt, không cho cô nhả kèn ra. Vô hình dung, kèn ngập sâu vào tận cuống họng, dẫu há miệng mà vẫn không nhổ ra được mớ nhớt tôi phụt vào trong đó. Cô Thanh loi nhoi, chấp chới tựa người chết đuối, tay lỏng ra và đùn đẩy mạnh vào mông tôi cố thoát. Nào vừa, tôi ghịt chặt đâu cô, khóa cứng hai giò lại để cô hết cục cựa, nhúc nhích.
Cơ hồ có bao nhiêu đờm đãi tích chứa lâu ngày và nhét chứa trong kho tôi đều bơm ra sạch. Mệt lử mệt lừ, tôi phục ịch ra trên bụng cô và xủi xủi toàn thân, giãy đành đạch như gà bị cắt tiết. Cô Thanh phều phào rủa : đồ mất nết, người ta đem hết mình ra phục vụ, đã vô ơn còn làm người ta nuốt hết ba cái thứ tanh òm muốn ói.
Tôi tuy biết lỗi nhưng vẫn lên giọng ta đây : ai biểu, thổi chi mà thổi ác, miệng phồng lên mà hai tay còn nắn nót bìu hơi rêu rao, tui ộc ra là còn tốt, chớ tưởng là tôi đâm vùi luôn ở trỏng hết rút ra được thì có nước giờ này em hết chửi nổi tui một lời. Cô Thanh đưa tay lên gỡ xòa mớ tóc cho thẳng thớm lại chê túi bụi : đàn ông mà dở ẹc, chưa chui vào pháo đài đã chịu gục ngoài quan ải.
Tôi lấp liếm im khe, trong khi cô Thạnh ụa mửa mật xanh mật vàng. Tôi thấy tội nghiệp nên van vỉ : anh xin lỗi, tại em mần anh vừa tức, vừa nứng, vừa đủ thứ, nên anh mới đổ tháo ra. Rồi để lấy lòng, tôi đề nghị : em cố trút hết vô miệng anh để anh chia bớt nỗi khổ dzí em. Cô Thanh hứ hứ phàn nàn : nó trôi tuột vô bụng mẹ hết trơn, còn gì trút ra gì được.
Tôi cười hề hề nói nịnh : thì thui để anh đền, nãy giờ anh ủi xẩy cùi lồn em, nhớt nhạo ra cũng đâu thua gì kèn, em nằm dạng ra để anh liếm cho, bù lại công khó của em. Cô Thanh la nhoai nhoái : khiếp, dơ òm mà đòi liếm. Tôi trân tráo : phải, dơ mà nắc chừng nào tươm đầy ra chừng đó. Tui đồ bà hổng nứng lồn thì thôi. Và thế là tôi lôi xểnh cô lên, bẻ hai giò ra phía trước, tôi húp tách tách.
Cô Thanh líu cả lưỡi kêu như giặc : sướng ta, sướng tày đình, sướng long trời lở đất, sướng muốn lọt sình, té sông lun. Tôi khoái chí nên cạp phải biết, ví như hột xoài hột mận, hột na, hột lựu gì tôi mằn bằng sạch, hai mu cô búng lách chách nghe êm tai. Tôi bú đã đời, đưa cô Thanh lăn lộn từ tầng trên rơi thõm xuống tầng dưới, vần hai vú cô từ sát đất lên mây xanh, cô lộn lên y như lồn rộng và hẳn nhiên ngoáy ngoáy phụ vào.
Tôi nút mấy hồi nữa thì nghe cô hốt hoảng kêu inh : đình chiến, bể phòng tuyến rồi, leo lên nắm lấy hai chốt trên, nã bộc pha vô cho chết toi cái mục tiêu ở dưới cho em. Con bà nó, em nứng quíu thằn lằn và tê hết đi, đoi, húm hiếc. Tôi mừng rơn nên tung hoành thêm lúc nữa và khi hai tay cô chụp giựt múa men thì tôi trườn lên đưa ngay khẩu bích kích pháo nhắm trúng lỗ chiếu môn mà nã ầm ầm không dứt.
Cô Thanh cong bố người lên như cái nhíp xe chở nặng, tôi pháo uỳnh uỳnh, lô cốt, đài truyền tin, ăng ten, dây nhợ gì bứt tung tóe ra hết lượt. Cô Thanh hò như truy địch : anh bóp dùm hai vú em, giập chết con đĩ mẹ tụi nó ra, cho chúng nó chết hết đi. Tôi xốc hai càng đại liên lên kẹp vô hông bắn pằng pằng, pháo liên tu bất tận, tai nghe chát chúa, càng súng nẩy liên tục, cô Thanh ọc ạch nạp đạn vô cho tôi rỉa cầm canh.
Đến khi nghe mặt trận phía tây dần ngưng tiếng súng, tôi nhìn lại thì cái hố tôi nằm phục giết địch đất bị lở hết trơn, vỏ đạn rụng đầy và đầu súng toe ra, nghe nóng bỏng rát rát. Tôi hỏi nhóng : còn thằng nào chạy thoát không em ? Cô Thanh nói kháy : ông bắn cỡ đó, thằng nào cả gan trụ lại. Đú họ, nó hổng guc thì cũng sứt đầu gãy tai, mẻ cùi, dứt hột hết trơn.
Tôi cười nham nhở : cho chừa cái quân nứng xằng nứng bậy. Cô Thanh ớ ra mở to mắt nhìn tôi....
(Hết Phần 41 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 42 )