NGƯỜI ĐÀN ÔNG NHIỀU VỢ I
Tác giả: Why Not Me
E-mail: WhyNotMe00***@gmail.com (Hãy xoá *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 11
Tôi thằng thắn nói với hai mẹ con là tôi sẽ ráng gồng mình mà đi gặp con Hoài để san bằng những gúc mắt không rõ ràng giữa tôi và nó vì tôi cần phải làm sạch sẽ xung quanh tôi trước khi quay về mà toàn tâm toàn ý với hai mẹ con.
Thật ra thì tôi chần chừ từ bấy lâu nay vì tôi biết con Hoài sẽ là trường hợp khó khăn nhức đầu cho tôi. Hai mẹ con chị Hiền dù sao cũng dễ dàng vì tánh hai người đơn giãn, không cầu kỳ. Con Hoải thì không phải vậy : nó thông minh, tinh xảo hơn, với lại nó là người trong gia đình nên tôi biết nếu không khéo dàn xếp thì sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến cả dòng họ, nhất là với cô Sáu và với Chị Tâm !
Nhưng mọi chuyện lại một lần nữa không xảy ra như tôi dự định !!!
Từ Nha Trang về, tôi nhận được một tin nhắn trong điện thoại do Chị Tâm gởi. Chỉ vỏn vẹn một câu nhưng cũng đủ làm tôi lo lắng bồn chồn :
Trung ơi, chết chị rồi, hãy gặp chị khẩn cấp.
Tôi gọi lại chị liên tiếp nhưng chị không bắt máy.
Tôi đứng ngồi không yên. Từ khi chị dứt khoát với tôi cách đây mấy tháng, tôi đã dùng hết nghị lực để quên chị. Và sự có mặt trong đời tôi của hai mẹ con con Trang đã giúp tôi tìm lại được sự bình an trong lòng. Tôi hài lòng vì tưởng đã xoá được chỗ đứng của chị trong lòng tôi. Nhưng chỉ với một tin nhắn trong điện thoại cũng đã làm sụp đổ, rơi rụng những tin tưởng đó : thì ra tất cả vẫn còn y như củ ! Chị Tâm vẫn còn ngự trị trong tôi một cách bao la, mênh mông …
Tôi không chần chứ, ra lấy vé máy bay trong ngày để bay lên Đà-Lạt, cái thành phố chôn nhau cắt rún của tôi, cái thành phố mà tôi muốn đoạn tuyệt nhưng không thể !
Đến nơi tôi lại gọi điện thoại cho Chị, nhưng vẫn vô ích ! tôi đành gởi tin nhắn cho Chị, cho biết địa chỉ khách sạn của tôi.
Tôi vừa tắm xong thì có chuông reo ngoài cửa. Mở cửa ra để thấy Chị Tâm hốc hác đứng run run … tôi vội vã dìu chị vào phòng.
Như đã đuối sức, Chị ngã vào lòng tôi mà khóc làm tôi luống cuống, không biết phải phản ứng ra sao. Một cách vụng về, tôi chỉ biết vỗ về lưng và vai của chị. Người chị dần dần thư giãn nhưng chị vẫn bấu víu vào tôi như người sắp chết đuối bấu víu vào cái phao.
Tôi ôm chị mà cảm khái vô cùng. Tôi đã yêu chị thắm thiết nhưng tôi cũng biết là tình yêu của hai đứa chúng tôi là vô vọng, là ngõ cụt, không lối thoát. Bây giờ thấy chị tiều tuỵ, hốc hác như vầy biểu sao tôi không đau lòng.
Chị nức nở :
- Trung ơi, em … em khổ quá Trung ơi !
Nghe chị xưng hô anh em với tôi làm tôi bồi hồi nhớ đến những ngày hạnh phúc lứa đôi ở Qui Nhơn khi cả hai cắt đứt được hết những rào cản của luân thường đạo lý mà sống với nhau như vợ chồng được mấy ngày.
Tôi lo âu hỏi :
- Em có gì nói cho anh biết đi, đừng làm anh bồn chồn thêm.
Chị ngước mặt tèm nhem nước mắt lên nhìn tôi. Cái nhìn đầy thương yêu của chị làm tôi không kềm chế được nữa, tôi cúi xuống mà hôn chị … Chị rùng mình nhưng chị không từ chối nụ hôn của tôi, chị còn hé môi ra cho tôi xâm chiếm miệng của chị. Nụ hôn kéo dài làm cho tôi và chị không còn biết trời đất gì nữa …
Tôi bồng chị lên giường rồi không kịp cởi quần áo, tôi nhanh chóng vén váy của chị lên, tuột quần lót của chị, và kéo fermeture quần của tôi đủ để móc con cặc ra. Tôi hấp tấp đút cặc vào khe lồn của chị vì sợ chị đổi ý. Khi con cặc vào lút cán trong lồn chị, lúc đó tôi mới yên tâm.
Phần chị Tâm thì chị run rẩy tìm lại được những cảm giác tưởng đã quên mất.
Chị rên rỉ :
- Đụ em nữa đi Trung …
Tôi nghe lời chị mà đụ chị thật mãnh liệt … những cú nhấp của tôi làm rung rinh cái giường, tiếng kẽo kẹt vang lên làm tôi và chị càng hứng tình. Có một cái gì đó đầy tuyệt vọng trong cách hiến thân của chị làm tôi hoang mang, mơ hồ.
Chị xuất khí thật nhanh trong tiếng kêu rên trong khi tôi thì vì sự hoang mang nên tôi không đạt được cao điểm ! nhưng điều đó hoàn toàn không quan trọng đối với tôi.
Tôi chờ chị lấy lại được hơi thở bình thường rồi tôi đưa tay vuốt ve gương mặt của chị :
- Bây giờ em nói cho anh biết có điều gì hệ trọng như vậy làm anh lo quá ?
Chị cố nhoẻn một nụ cười buồn, đưa tay vuốt tóc tôi :
- Trung có còn thương yêu em không ?
Tôi ngẩn ngơ :
- Sao em lại hỏi vậy ? em bỏ anh mà đi mất tích nhưng được tin nhắn của em là anh tá hoả tam tinh, chạy ngay lên đây. Không yêu em mà anh làm như vậy sao ? mà tại sao em không trả lời anh làm anh càng cuống quít ?
- Em xin lỗi … vì quẫn trí quá nên em không thấy là tài khoản trong máy hết tiền rồi. Trung đừng rầy em.
Tôi nhấp nhấp con cặc trong lồn của chị mà cười :
- Anh lo lắng vậy thôi chứ nào dám rầy la em.
Chị Tâm nói tiếp :
- Em biết là Trung thương yêu em nhưng em cần nghe lời nói đó. Em đang trãi qua một cơn khủng hoảng đây ! Trung ơi, em sợ quá, Trung ơi. Tuần qua em đi khám bác sĩ vì dạo này em cứ bị nhức đầu. Hồi sáng em đến để lấy kết quả xác nghiệm …
Tôi nghe mà thấy lạnh băng trong lòng :
- Rồi … sao ?
- Em bị … ung thư trong não …mà lại ác tính !
Nói đến đó chị oà lên khóc. Tôi sững sờ nói không ra lời …rồi tôi ôm chị mà khóc theo chị …
Cả buổi chiều hôm đó, hai đứa chúng tôi chỉ biết ôm nhau mà khóc. Có lẽ nhờ vậy mà đến chiều thì chị thấy dễ chịu hơn. Chúng tôi có đủ bình tĩnh để nhìn thẳng vào sự việc.
Chị nói :
- Sự việc đã như vậy rồi, em sẽ phải nói cho gia đình biết. Đến mức độ này, điều quan trọng nhất đối với em là phải dọn dẹp sạch sẽ quanh mình để khi ra đi em sẽ không bứt rứt. Mà điểm then chốt là anh Huyến : em đã dấu anh Huyến chuyện của hai đứa mình, và đó là điều làm em trăn trở …em không muốn dối trá với chồng em.
- Nếu em nghỉ vậy thì em phải nói hết cho anh ta biết, anh thấy anh Huyến là người độ lượng, anh ta cùng chung chí hướng với em, tuy mang danh là chồng nhưng đối xử với nhau như bạn bè. Nếu em không có đủ can đảm thì anh sẽ đến gặp anh ta …
- Thật vậy sao ? ồ như vậy thì hay quá, em cám ơn Trung.
Chị Tâm trầm ngâm một lúc rồi tiếp :
- Ngoài ra còn hai đứa con gái của em …con Hà thì không thành vấn đề, nó đã trưởng thành rồi, lại ăn học đàng hoàng, em không lo cho tương lai của nó … em lo là lo cho con Hoài ! nó còn nhỏ mà tánh tình lại không thuần nhu, ngông ngông, cứ đâm đầu làm toàn chuyện khác thường …
Nhắc đến con Hoài làm tôi thót tim. Biết Chị Tâm đang trong cơn khủng hoảng sầu não, tôi không dám đề cập đến chuyện riêng tư giữa con bé và tôi, là tôi đã lôi kéo nó vào những trò chơi nhục dục ! tôi thầm nghỉ thì cứ để đến đâu hay đến đó. Trong lãnh vực tình ái tôi nhận thấy là tôi không kiểm soát được bất cứ điều gì : tôi tính một đường thì lại ra một nẻo, tốt hết là cứ để sự việc diễn ra, đến đâu thì xử lý đến đó !
Chị Tâm nói tiếp :
- Em cũng có nói cho nó biết về chuyện của chúng mình …
Tôi đã đọc được điều này trong quyển Nhật Kỳ của con Hoài, nhưng tôi cũng lo lắng hỏi :
- Trời ! vậy sao ? nó … có ý kiến gì không ?
- Nó nói là nó hiểu em, nó không phê phán em. Thấy em buồn bã, nó còn nói là nếu Mẹ không chăm sóc được cho cậu Trung thì nó sẽ chăm sóc anh giùm cho em ! nghe mà thấy tức cười !
Tôi thì không thấy tức cười chút nào, ngược lại tôi còn lo lắng thêm. Con Hoài này thật là đáng nể, nó nhỏ tuổi mà lúc nào nó cũng đi trước tôi một nước cờ !
Chị Tâm bị bịnh hiểm nghèo, không biết mình chết lúc nào, nên chị muốn sống phần đời còn lại theo ý của mình, không để cho bất cứ ai chi phối mình.
Trước hết, Chị muốn cùng tôi gặp anh Huyến mà nói hết mọi chuyện rồi xin anh Huyến đồng ý cho chị sống thoải mái theo ý muốn của chị.
Sau nữa chị cũng muốn nói hết cho Cô Sáu biết hết chuyện giữa chị và tôi. Tôi nghe mà thấy bối rối lo âu vô cùng nhưng thấy Chị đã quyết tâm nên tôi đành phải nghe theo.
Sáng hôm sau, Chị Tâm điện cho tôi, biểu tôi phải đến nhà chị ngay, có anh Huyến đang chờ. Tôi hồi hộp lấy xe chạy đến. Khi bước vào phòng khách thì tim tôi đập loạn xạ … tôi hơi yên tâm khi thấy anh Huyến tiếp tôi rất lịch sự.
Anh mời tôi ngồi bên cạnh Chị Tâm rồi anh nói với tôi :
- Hôm qua, anh được Tâm báo cho tin dữ làm anh rất buồn. Chắc em cũng biết là anh và Tâm sống với nhau như bạn bè thì đúng hơn. Tụi anh đã là vợ chồng với nhau và đã có hai đứa con gái. Nhưng từ nhiều năm nay thì tụi anh đã « đường ai nấy đi » vì không còn chung những mục tiêu và giá trị sống nữa. Tâm có kể cho anh nghe về mối quan hệ giữa Tâm và em. Đúng ra thì anh chỉ là người đến sau vì em đã chiếm giữ tim của Tâm từ lúc còn trẻ. Bây giờ ông Trời lại cho hai người gặp lại nhau và nối lại mối tình xưa thì anh cũng mừng cho Tâm …
Anh trầm ngâm một lúc trước khi nói tiếp :
- Anh chấp nhận cho Tâm sống theo ý của Tâm trong phần đời còn lại, lúc này mà còn so đo gì nữa ! quan trọng là Tâm sống hạnh phúc, sung sướng … nhưng anh có ba điều muốn hai em phải quan tâm : thứ nhất là hai em phải để ý đến danh dự của dòng họ, đừng làm chuyện gì quá đáng mà gây tai tiếng cho dòng họ. Anh không quan tâm đến chuyện hai em là bà con gần với nhau, nhưng không phải ai trong dòng họ cũng suy nghĩ thoáng như anh đâu. Điều thứ hai liên quan đến danh dự của chính anh : đừng để người ta chê bai anh. Em hiểu ý anh chứ ?
- Tụi em xin hứa sẽ tuân theo lời chỉ dạy của anh.
- Còn lại điều thứ ba … đây là điều khó nói vì nó liên quan đến tâm lý của anh … Anh muốn được nhận dạng rõ ràng tình yêu giữa hai em. Anh cần thấy rõ ràng để dứt khoát đóng lại cánh cửa của dĩ vãng.
Tôi hoang mang :
- Nghĩa là sao hả anh ? anh nói rõ hơn cho em hiểu …
- Anh muốn được nhìn cận cảnh khi em vả Tâm yêu nhau.
Tôi nhìn sang Chị Tâm đề cầu cứu. Chị nhìn tôi cười gượng rồi cúi đầu như thể đã chấp nhận. Tôi không biết làm sao hơn là nhắm mắt làm liều.
Trong căn phòng với các màn cửa đóng kín, tôi nằm trên giường mà háo hức hôn khắp người Chị Tâm, tôi không còn bận tâm đến sự có mặt của anh Huyến trong góc phòng, vì tôi đã có nhiều dịp làm tình với nhiều người cùng một lúc. Chị Tâm thì còn khẩn trương, các cơ thịt trên người chị căng thẳng … chưa bao giờ chị làm tình dưới cái nhìn hau háu của một người thứ ba ! hơn nữa người đó lại chính là chồng của chị !
Nhưng tôi biết phải làm gì để làm chị bay bổng … dần dần chị buông lỏng người ra và bắt đầu để cho những vuốt ve của tôi làm chị rên sướng …
Những tiếng rên của chị làm anh Huyến hứng tình, anh kín đáo móc con cặc ra mà vộc.Thật ra thì dương tính nơi anh rất thấp, anh không mấy quan tâm đến chuyện đụ đéo, anh thích làm thơ, làm chuyện nghệ thuật hơn. Nhưng hôm nay lần đầu tiên được nhìn vợ mình giao cấu với người tình, anh thấy thích thú vô cùng. Anh ngạc nhiên khi thấy người đàn ông vạch hai đùi vợ mình ra rồi nằm xuống mà bú lồn vợ mình. Anh chưa bao giờ làm trò đó mặc dù anh đã nghe thoáng qua, nhưng anh cho đó lá trò đồi truỵ, không xứng đáng với người tao nhã như anh. Bây giờ anh đổ mồ hôi khi thấy vợ mình thở hỗn loạn dưới những cú liếm mút, vợ anh oằn oại và cất tiếng kêu la thật dâm dật. Chưa bao giờ anh nghe vợ anh rên rĩ như vậy, trong ký ức của anh, khi làm tình vợ anh thường thụ động, nằm trơ như khúc gỗ ! Anh không ngờ là vợ mình lại có máu dâm đãng như vậy…
Con cặc của anh tự nhiên nứng lên làm anh mừng vui vì đã lâu lắm rồi anh không nứng cặc. Anh bắt đầu tự thủ dâm …
Cùng lúc tôi ngồi dậy, nắm con cặc mà chà xát vào khe lồn ướt nhẹp của Chị Tâm. Chị rên hừ hừ, mà thầm thì thật nhỏ để anh Huyến không nghe được :
- Trung ơi, em thèm quá rồi, đụ em đi … đụ em mau đi …
Chị nứng lồn quá rồi, vì vừa được bú lồn vừa được tận hưởng cảm giác xấu hổ khi chồng mình ngồi ngắm mình làm tình … Tôi vừa đút cặc vào lồn chị, chưa nhấp đến ba lần thì chị đã oằn người mà xuất khí vung vãi …chị cào cấu vào lưng tôi như con thú bị thương …
Tôi cũng không cầm cự được nữa mà bắn khí dầm dề vào tử cung của chị …rồi tôi gục mặt vào mái tóc bồng bềnh của chị …
Khi chúng tôi mệt nhọc ngóc đầu dậy thì anh Huyến không còn ở trong phòng nữa. Không biết anh đã ra đi lúc nào.
Chị Tâm âu yếm vuốt tóc tôi :
- Trung, có yêu em không ?
- Không yêu mà phải vất vả phục vụ em như vầy sao ?
Chị cười hì hì làm tôi cũng vui lây. Viển ảnh của căn bịnh hiểm nghèo như xa dần.
Chị thủ thỉ :
- Trung nè, hôm nay em sung sướng vô cùng vì đã nói được chuyện của mình cho anh Huyến nghe. Em thấy nhẹ hẳn người ra … vì vậy mà khi anh Huyến có cái yêu cầu lạ lùng là được nhìn hai đứa mình yêu nhau thì em không thể từ chối được.
Tôi đưa tay vuốt ve mu lồn đầy lông của chị mà ghẹo chị :
- Nhưng em phải thú nhận đi : được làm tình trước mặt anh Huyến làm em nứng lồn quá cỡ …
Chị đỏ mặt :
- Lại ăn nói tục tiểu rồi …
Hôm sau là một ngày làm tôi lo lắng không yên vì Chị Tâm quyết định đi cùng tôi đến gặp Mẹ chị để kể hết mối liên hệ tình cảm của chị và tôi. Buồi sáng chị đã đến trước mà nói cho gia đình biết về kết quả bịnh tình của chị. Cả nhà ai cũng sững sờ rồi oà lên khóc, từ mấy anh chị em đến Mẹ chị. Chỉ có chị là bình tĩnh khuyên nhủ mọi người. Chị nói cho tôi biết là khi được có tôi bên cạnh chị cảm thấy có nhiều nghị lực hơn để đối phó với căn bịnh.
Khi tôi cùng chị bước vào nhà Mẹ chị thì tôi run sợ như người tử tù trên đường ra pháp trường ! Mẹ chị đang ngồi buồn rầu than thở cho đứa con gái bạc phận, Bà ngạc nhiên thấy hai đứa chúng tôi nắm tay nhau mà đến gặp Bà.
Tôi nhớ hoài cái buổi nói chuyện đó !
Chị Tâm từ tốn, lựa lời để nói hết sự thật cho Cô Sáu nghe. Cô đi từ ngạc nhiên đến giận dữ. Rồi cô lại tỏ sự thương yêu với đứa con gái bị bịnh hiểm nghèo. Cô thở dài nhìn hai đứa chúng tôi mà lắc đầu, ứa nước mắt :
- Chỉ trong một ngày thôi mà mày lại báo cho Mẹ đến hai tin khủng khiếp !
Cô nhìn mông lung ra ngoài sân một lúc lâu rồi chậm rãi hỏi :
- Mày nói cho Mẹ nghe chuyện của hai đứa với dụng ý gì ?
- Con không biết mình còn sống được bao lâu nữa, nên con muốn sống theo ý của mình, nhưng sống theo ý của mình là sống thật, không gian dối. Vì vậy con phải nói với Mẹ những cái mà con dấu diếm từ mấy chục năm nay. Bây giờ Mẹ biết rồi thì con như rủ được gánh nặng, con thấy thật nhẹ nhàng. Con nói tất cả với Mẹ không phải để Mẹ tha thứ hay chấp nhận mà con nói vì trong phần đời còn lại con muốn sống thật với chính mình. Mẹ có phê phán con thì con vẫn phải nói cho lòng mình được thanh thản. Cũng vì vậy mà con cũng đã thú thật với chồng con.
Cô Sáu thở dài rồi đưa tay ra vuốt tóc của con gái :
- Mẹ hiểu tâm tình của con … Mẹ sẽ không phê phán mà cũng không nói lời chấp nhận. Mẹ chỉ chúc con được sống những ngày hạnh phúc như con ao ước, con xứng đáng được có như vậy. Có điều Mẹ yêu cầu con giữ kín chuyện này. Chỉ có Mẹ và chồng con biết mà thôi.
Cô xoay sang tôi :
- Còn con, con phải hết lòng chăm sóc cho con gái của Cô, nếu không, Cô đánh sưng đít ráng chịu !
Tôi quay mặt nhìn ra hướng khác, không dám nhìn hai Mẹ con ôm nhau mà khóc.
Anh Huyến báo cho mọi người biết là anh cho vợ anh ra nước ngoài trị bịnh, nhưng sự thật không phải là như vậy ! Chị Tâm ao ước được đi du lịch một vòng châu Á, chị không chịu vào bệnh viện mà chửa trị vì cho rằng bệnh tình của chị rất nặng, hết phương cứu chửa rồi, những phương án như liệu pháp hoá học, hay tia X đều vô ích, chỉ làm khổ sở thêm mà thôi. Chị không muốn thấy cơ thể mình bị tàn phá bởi những thuốc hoá học làm cho rụng tóc, sậm da … Chị chỉ muốn sống những ngày còn lại bên cạnh tôi.
Tôi sấp xếp công việc trong công ty, để cho người phó giám đốc thay thế tôi. Tôi cũng nói rõ hết sự việc cho hai mẹ con Chị Hiền, con Trang biết, và cả hai đều đồng tình với cách xử lý của tôi. Tôi căn dặn họ kỷ càng rồi tôi đón Chị Tâm mà đi chuyến du lịch đặc biệt đó.
Ý định của chị là đi qua Thái Lan trước hết rồi sau đó từ từ mà sang Lào, Myanmar, Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bãn …
Trong những ngày vừa hạnh phúc vừa đau buồn đó, tôi đã hết sức chăm lo cho Chị Tâm. Ngày đầu tiên đến Bangkok, tôi đã dẫn chị đi mua một đôi nhẫn đeo tay cho tôi và chị, tượng trưng cho sự gắn bó của chúng tôi trong nghĩa vợ chồng.
Tôi cố gắng hết sức để làm người chồng như chị mong muốn và chính chị cũng muốn trở thành người vợ lý tưởng cho tôi.
Khi chúng tôi đến Bắc Kinh thì chị đã yếu rồi, những cơn nhức đầu càng ngày càng trầm trọng. Tôi nhờ người ta chỉ dẫn để đem chị đến một ông thầy chăm cứu có tiếng. Một tuần sau, chị đở hẳn, Chị vui vẻ muốn tôi dẫn chị đi xem Vạn Lý Trường Thành.
Thấy chị yếu tôi hỏi chị có muốn quay về Việt Nam thay vì tiếp tục bay qua Hàn Quốc hay không thì chị nói :
- Người ta nói : trong đời người, phải biết ít nhất một lần chiêm ngưỡng mùa Thu Hàn Quốc, phải không anh ?
- Đúng rồi. Ở những quốc gia có 4 mùa thì quả thật là mùa Thu rất đẹp.
- Giống như em vậy ! em đang là mủa Thu, phải không anh. Không bao lâu em sẽ vào mùa Đông rồi.
Tôi lại quay mặt đi, không trả lời …
Tối hôm đó, chị đòi tôi làm tình. Tôi nói :
- Dạo này em yếu. Làm tình chỉ làm mệt em thêm.
Thật vậy lúc bắt đầu cuộc hành trình thì chị còn sung sức nên chúng tôi đụ nhau bất kể sáng chiều tối, nhưng mấy ngày sau này thì tôi tránh không làm tình vì thấy chị yếu. Chị nằng nặc đòi :
- Em thèm được cảm nhận thằng cu của anh trong em và em cần được cảm nhận khi anh xuất khí trong em.
Sau Hàn Quốc, Chị yếu quá nên chúng tôi huỷ chương trình đi tiếp mà lấy máy bay về lại Việt Nam.
Tôi hộ tống chị về đến Đà-Lạt rồi tôi nhanh chóng về Sài-Gòn để xử lý nhiều chuyện cấp bách trong Công ty. Xong tôi về nhà hai mẹ con chị Hiền để tìm chút thư giãn ! cuộc du lịch với Chị Tâm tuy tràn đầy cảm xúc nhưng cũng rất mệt mỏi và căng thẳng cho tôi, tôi cần gấp rút xả stress.
Tôi đến vừa lúc con Trang đi học về, nó mừng rỡ nhảy lên ôm cổ tôi. Tôi ẩm nó vào phòng mà hối hả đụ nó. Qua mấy tuần khá nặng nề, cái tươi thắm và hồn nhiên của đứa con gái làm tôi như bừng sống dậy. Tôi ôm xiết nó trong lòng mà nâng niu vuốt ve nó, con nhỏ cứ cười khúc khích sung sướng.
Chị Hiền bận công chuyện nên tối đó tôi dẫn con Trang đi ăn mì vịt tiềm trong Chợ-Lớn. Được nhìn , được nghe đứa con gái kể chuyện tía lia làm tôi thấy lòng thật thanh thản. Về Sài-Gòn, con Trang học rất chăm và giỏi. Đã vậy, có được cuộc sống tình dục khả quan nên con bé đẹp hẳn ra … có điều nó vẫn ốm nhom với hai gò vú xẹp lép ! Tôi cười, ghé miệng vào tai nó mà nói :
- Vú em dạo này đở hơn xưa, lúc trước là trái chùm ruột bây giờ là trái cau, mà lại là trái cau còn non, chưa chín tới !
Nó lấy tay đấm thùm thụp vào lưng tôi.
Về nhà, chị Hiền vẫn chưa về, nên tôi lại đè con Trang ra mà chơi nó một lần nữa, để xả cho hết những dồn nén tích tụ trong mấy tuần qua …
Cuối tuần khi tôi trở lên Đà-Lạt thì tôi không ngờ Chị Tâm lại xuống dốc nhanh như vậy. Trông chị tiều tuỵ và hốc hác. Chị nằm trên giường đưa tay cho tôi nắm mà nói :
- Trung đừng buồn, tất cả là do số phận hết mà thôi. Phần em thì được sống mấy tuần như vợ chồng với Trung một cách công khai, với sự đồng tình của anh Huyến và Mẹ làm em đủ hài lòng rồi.
Lúc đó, con Hoài đi học về, chạy lên phòng thăm Mẹ. Thấy tôi, nó đỏ mặt, lí nhí chào hỏi rồi định đi xuống nhà nhưng Mẹ nó biểu nó vào ngồi bên cạnh để chị nói :
- Mẹ đã nói hết với con, cậu Trung là người mẹ gắn bó thương yêu từ lúc bằng tuổi của con. Mẹ vừa được sống mấy tuần hạnh phúc với cậu … mẹ rất mãn nguyện. Còn anh, em muốn là sau này, anh phải lo cho con Hoài, lẻ dĩ nhiên nó còn Ba nó nhưng Ba nó là thi sỉ, văn sĩ, không thực tế bằng anh, anh phải thay em mà chăm lo để cho con Hoài có được tương lai tốt đẹp. Trung phải làm được điều đó cho em yên tâm.
Khi Chị Tâm mất, tôi không có can đảm đến nhìn chị lần cuối và tiễn đưa chị. Ngày được tin chị mất, tôi ở nhà đóng cửa, nằm trùm mền như thằng khùng ngớ ngẩn.
Phải mấy tuần sau, tôi mới nhoi đầu lên khỏi mặt nước để trở lại với cuộc sống hàng ngày. Trong giai đoạn khủng hoảng đó, tôi nhờ có chị Hiền và con Trang lúc nào cũng có bên cạnh để động viên tôi. Tôi thành thật biết ơn hai « người vợ » của tôi đã không phê phán mà còn hiểu tôi và hết mình chăm sóc cho tôi.
Tôi biết mình đả hoàn toàn ra khỏi tình trạng trầm cảm khi tôi cảm nhận trở lại những đòi hỏi tình dục. Sáng hôm đó, chị Hiền đang loay hoay đưa cho tôi ly nước cam vắt trong lúc tôi mới tỉnh ngủ … thì tôi đưa tay mà xoa bóp vú của chị. Chị ngạc nhiên nhìn tôi … và khi thấy tôi đang nhìn chị với ánh mắt mê đắm thì chị mừng rỡ kêu lên một tiếng :
- Mình !
rồi chị sung sướng vén áo lên mà đưa vú về phía tôi để tôi bú vú chị.
Phần tôi thì khi ngậm được vú của chị thì tôi cũng sung sướng không kém. Vú chị êm ấm làm tôi nhắm mắt thở phào thích thú. Vú của chị không chỉ là một vật thể của người phụ nữ mà còn là món ăn tinh thần của tôi. Bú vú chị giúp sự sống trong tôi trỗi dậy, đẩy lui được sự buồn đau, trầm cảm.
Chị âu yếm vuốt tóc tôi :
- Mừng Mình qua được đoạn đường gồ ghề, khó khăn …
Tôi cần thêm một cảm giác khác nữa … tôi biểu chị cởi quần ra rồi leo lên ngồi lên mặt của tôi cho tôi được bú lồn chị. Tôi cần ngửi lại cái mùi lồn đàn bà, cái vị mằn mặn của chất nhờn ứa ra từ khe lồn của vợ tôi. Tôi úp mặt vào lồn của chị mà nhắm mắt hít một hơi dài để cho mùi thơm của lồn vào tận tim phổi của tôi.
Tối hôm đó tôi bắt hai mẹ con phải ngủ chung giường với tôi. Chìu lòng tôi chị Hiền đành phải chấp nhận … chị vẫn chưa quen để tôi đụ chị trước mắt con gái !
Mọi chuyện trở lại bình thường. Tôi trở về với công việc hàng ngày … chị Hiền mở một tiệm kinh doanh quần áo … con Trang thì vẫn học hành tốt. Ba mẹ con chị Hiền tìm được căn nhà khá lớn và cuộc sống đoàn tụ làm cả ba rất biết ơn tôi nhưng tôi vẫn do dự về sống chung với họ, tôi có cảm tưởng là tôi chưa hoàn toàn sẵn sàng.
(Hết Phần 11 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 12 )