CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 6 of 6 FirstFirst ... 456
Results 51 to 53 of 53
  1. #51
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,625

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 51) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 51



    Chiếc xe du lịch thật rộng do thằng Sông con của Lụa và tài xế riêng thay nhau cầm lái. Thằng Thân con chị Tuyết cũng ngồi trên rì rào nói truyện, chúng thật vô tư, hôm qua nó bảo:
    - Con làm mãi rồi lần này con bỏ hết đi theo cha một chuyến.

    Nó nói tiếp:
    - Chúng con chẳng nghĩ ngợi gì đâu, cái gì của lịch sử thế nào thì cứ để nguyên như vậy. Con chỉ có một đề nghị hôm nào cha về gặp mẹ thì con mới nói.

    Hàng giữa cái Nga cùng chị Cúc gật gù theo nhịp xóc nhẹ của bánh xe, tôi lơ đãng nhìn qua cửa kính, loáng thoáng vụt qua bỏ lại sau lưng xanh ngắt nương đồi. Chân dốc cây cầu cũ hiện ra, cũ kỹ lút trùm trong vệt cỏ, dãy nhà năm xưa nơi trường chị Hằng ở không còn, Tôi vỗ nhanh vào thành ghế.
    - Dừng xe.

    Chiếc xe chậm lại và ngừng, bước xuống đứng nhìn, ngoảnh lại chị Hằng lấp ló sau vai, bất giác tôi bật lên câu hỏi:
    - Chị Hằng chắc chị còn nhớ nơi này?

    Mắt chị xa xăm, chị bỗng bước ngang cấu mạnh vào sườn tôi nhoi nhói, ánh mắt chị sắc như dao:
    - Cậu muốn chết à… nhưng mà thôi cậu nhớ được thì chị tha cho vậy.

    Chuyến xe chuyển động êm dịu lướt nhẹ trên đường ru hồn tôi về chuyến xe rời nông trường năm ấy, cũ kỹ cái xe thư báo công văn, chật chội xả khói mịt mù. Tôi cuốn nhanh chăn màn sách vở chỉ kịp chào lớp lố nhố vội vàng. Thằng Tân ngày thường lếu láo bô lô như thế mà hôm nay hai mắt đỏ hoe, nắm chặt tay tôi không muốn rời ra vịn mãi theo cánh cửa xe khi chạy…

    Ầm ào, nảy xóc chiếc xe đổ tới con dốc này rụt rè tôi bảo:
    - Chú ơi cho cháu xuống đây chào người nhà cháu cái.

    Chú lái xe già thông cảm dục rã:
    - Chạy nhanh đi.

    Tôi lao vào khu nhà chị Hằng đang ở. ú ớ chị bảo:
    - Sao nhanh quá vậy, hay là để chị xin nghỉ đưa em cùng về?

    Chị chạy vụt đi, lát sau quáng quàng vơ vội áo quần chạy vụt ra xe, ngoài kia tiếng còi xe đang bóp lên rục rã. Chuyến xe ì ạch lết qua con đường gập ghềnh đá sỏi, bóng tối lờ mờ, ánh đèn xe vàng vọt, bác tài chép miệng:
    - Về tới thành phố chắc cũng nửa đêm.

    Trời đêm gió lạnh lùa vào cánh cửa. Tôi hỏi bác tài:
    - Xe không có kính chắn gió à!
    - Hôm nọ bị trẻ con nó ném vỡ rồi, bác chưa xin được tiền để thay được!

    Kẽo kẹt cái ghế trước bên phải ngồi lòi cả lớp lò xo, bác bảo:
    - Đôi lúc phải chất cả hàng lên đó nên nó vậy, hay cháu ra phía sau ngồi chung với chị cháu đi, nhưng phía sau hơi bị xóc đấy, được cái đỡ gió lạnh hơn khi nào về tới thành phố bác kêu.

    Cái xe là loại xe chở thương binh chạy dầu đã cũ, rồ lên từng chặp, hì hục lội qua từng con dốc, khoảng đường mới san lấp vội. Hì hục tôi đẩy mấy cái thùng giấy, bác tài xế bảo:
    - Vần nó nhẹ thôi cháu, kẻo vỡ mấy cái kính hiển vi bác đưa đi sửa.

    Ló đầu trèo qua, tôi thả chân xuống khoảng sàn phía sau.
    - Trời ơi ấm sực.

    Chị Hằng cười bảo:
    - Đã nói em rồi ham ngồi phía trước giờ đã thấy chưa, tái hết cả mặt đi rồi.

    Chị vội dẹp mấy cái băng rôn, thùng giấy cái khoang rộng ra, tôi thả chân xuôi theo thế nửa nằm nửa ngồi của chị. Dựa lưng vào mấy cái thùng đựng đồ thí ngiệm tôi bảo:
    - Nãy giờ chị ấm một mình để em gần chết lạnh phía trước chẳng thấy thương em tí nào cả, mai mốt đi xa rồi em không nhớ chị nữa đâu.

    Chị rút hai bàn tay nãy giờ để trong túi áo đưa tay lên ấp vội vào hai má lạnh ngắt của tôi và bảo:
    - Này cho tí hơi không lại bảo chị chị không cho tí gì trước khi đi xa.

    Bàn tay chị thật ấm vòng vòng quanh gò má, tôi cảm nhận hơi thở chị thật gần, cái cảm giác thần tiên thân thương kể từ ngày nhỏ chị về quê chơi qua bao nhiêu năm nay bỗng trở nên gần gũi, thật gần. Nhưng cái cảm giác ấy nó không giống hẳn cái mà chị và tôi vịn vào vai nhau hồi nhỏ tung tăng lội khắp khoảng vườn. Chui vào bụi chuối, bò lê trên luống khoai lang cuốc, đào bằng được con dế trụi. Nó đã vượt qua những gì của thời gian và nó đang đọng lại hình ảnh khoảng lưng mềm mại hình ảnh lưu mãi cái hôm chị đón tôi cùng cha buổi đầu lên thành phố.

    Tôi đã mấy lần định đưa tay lên, vì nó thật gần, nhưng nó sẽ thật xa nếu chị không hiểu được tôi đang nghĩ gì. Nãy giờ không nhìn thấy phía trước con đường, chiếc xe đã dừng lại. Bác tài xế vỗ nhẹ vào thùng giấy kêu to:
    - Xuống xe hai cháu ơi, kiếm gì ăn đã không thì không lái nổi!

    Cái ngã ba đường nối liền giữa con đường đá sỏi từ nông trường ra con đường nhựa, lấp loáng ánh đèn xe ngược xuôi. Vài chiếc xe đậu bên quán phở, bác tài xế bảo:
    - Vào đây bác đãi tô phở mai mốt đi học thành tài nhớ về đãi bác ba tô Tình nhé.

    Chiếc xe lăn bánh, khoảng tối trong thùng phía sau lấp loáng mông lung, trượt theo ánh đèn xe xuôi ngược tôi liếc nhìn cái đồng hồ trong ánh đèn xe quét lại, cánh tay đưa lên vụt mất cái mầu tối không nhìn rõ cái kim chỉ phút, chị Hằng chợt bảo:
    - Em xoay ra phía này này, đợi xe sắp tới chị nhìn mới rõ.

    Cái đồng hồ Pongiốt đã cũ của cha tháo ra trao lại cho tôi hôm cha đưa lên trường, cái lớp vinơ phản quang đã cũ làm hai chị em nhìn không rõ. Hôm nay xoay vần qua lại vô tình làm cổ tay tôi đặt ngang ngực chị, cái xe nảy xóc làm cái cùi chỏ đôi lúc thúc nhẹ vào ngực chị, nhìn sát chị bảo:
    - Gần mười một giờ rồi.

    Nhưng bàn tay thả lại nó nằm giữa khoảng đùi giữa tôi và chị, bâng khuâng chị bảo:
    - Tình ơi… đi xa rồi, em nhớ cái gì nhất?

    Im lặng tôi chẳng nói gì bàn tay lần tìm xiết bàn tay chị, chị Hằng gần lắm, cả hai im lặng trong cái mông lung sáng tối, bên tai tôi như đang có tiếng thở dài, chị bảo:
    - Tình…
    - Gì hả chị?

    Không nói chỉ thấy bàn tay tôi, chị đang xiết lại. Thành phố về đêm tĩnh mịch, chào bác lái xe, bác cười rồi bảo:
    - Mai cháu nhớ chín giờ đến làm thủ tục nhé.

    Tôi cùng chị Hằng bước qua từng con phố, loạt xoạt phía bên kia tiếng chổi tre quét đường quen thuộc, hối hả đôi chân vội bước ngoảnh lại phía sau chị bảo:
    - Mỏi chân quá rồi!
    - Ráng lên.
    - Tới nhà thì chị gãy hai cổ chân mất!

    Nhìn lại con đường tôi chợt ồ lên:
    - Hay mình về nhà chị Linh ngủ mai về bên nhà chị nhé?

    Cánh cửa đóng kín, cái khóa to tướng bên ngoài, chắc chị Linh chưa dọn về trở lại. Tôi chợt nhớ ra lục tìm trong túi ba lô, đây rồi chùm chìa khóa. Tiếng cạch vang lên, căn nhà lạnh lẽo như muốn bảo: “Lâu không có người đến ở”. Ánh đèn bừng lên, hai cánh cửa tủ mở ra. Chăn màn chị Linh sắp vẫn còn ngay ngắn. Cái bếp dầu bùng ánh lửa, ấm nước reo lên chị Hằng mỉm cười bảo:
    - Bây giờ tắm cái cho thoải mái người cái đã.

    Con phố cũ không ồn ào tấp nập, vài khách bộ hành lũng thững ngó nhìn những gian hàng bày bán những gì của ngày xưa nay còn thấy được, những mái nhà rêu phong cổ kính, chìa ra phía trước cái ban công mốc thếch long tróc ngả nghiêng, như bụi thời gian còn đọng lại. Cụ già đầu đội mũ phớt, ngồi xổm bên hông gác cái gậy ba toong nheo mắt ngắm nhìn, mân mê cây đèn dầu bằng đồng chắc cũng ngang tuổi cụ, tôi cúi mình ngắm nhìn chợt hỏi:
    - Ông ơi, ông định mua lại quá khứ đấy à?

    Nheo mắt ông bảo:
    - Cháu ơi, làm sao mua được quá khứ nó chỉ trở về khi người ta nhớ lại những gì dung dị nhất!

    Thì ra…

    Chị Hằng bước vào nhà tắm, đổ ấm nước ra, hé cửa chị đưa cái ấm qua khe cửa đang hé mở nói:
    - Tình ơi đổ ấm nước vào lát nóng lên mà tắm.

    Tôi vòng qua cái bếp đón cái ấm từ tay chị, ấm nước đặt lên chẳng biết làm gì tôi lững thững bước lên tầng một. Căn nhà lâu không có người về quét dọn ẩm thẫm đâu đây. Bật đèn tôi mở cánh cửa ban công phía trước, hơi lạnh lãm thẫm tràn vào. Lào xào trong gió tiếng cành cây cọ vào ban công lột xột. Bước qua căn phòng nơi chị Linh đôi buổi mang chăn mùng lên đây ngủ. Lâng lâng cảm giác… bâng khuâng, tôi như lại chìm vào kỷ niệm!

    (Hết Phần 51 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 52 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #52
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,625

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 52) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 52




    Loáng thoáng trong đêm tiếng rao khoan nhặt như đang vọng lại "Bánh đê… bánh nóng đê… ê." Chợt nhớ từ chiều đến giờ chỉ có tô phở nóng, khép nhanh cánh cửa phía ngoài ban công tôi lao nhanh ra con phố vắng.

    Bánh tẻ nóng hổi mới hấp trong nồi, mùi hành mỡ quyện vào lỗ mũi, sáu cái, hai hào vừa đi vừa bóc, nhai nuốt thật nhanh. Xa dần tiếng rao bánh trong đêm, cô ấy đang khuất dần theo con phố vắng. Tiếng chị Hằng gọi vang lên phía trong nhà tắm.
    - Tình ơi, nước đã sôi chưa, cho chị thêm ít nữa để chị ngâm chân cái.

    Chị bước trở ra cầm theo cái thau ra ngoài, tôi đổ nước vào, bỏ thêm nắm muối pha thêm nước lạnh. Chị ngồi lên cái ghế đẩu thả nhẹ bàn chân, vuốt lên làn nước ấm, bàn tay vò nhẹ cổ chân trắng hồng mềm mại.
    Tôi ngồi nhai miếng bánh, chị Hằng như chẳng để ý gì vừa bóp cổ chân vừa hỏi:
    - Em làm thế nào mua bánh nhanh thế?

    Chị ngước mặt lên cười bảo tiếp:
    - Khôn ghê, chỉ biết ăn bánh một mình thôi hả?

    Tôi bóc nhanh cái bánh còn nóng hổi bước ra đưa cho chị, chị ngước mặt lên hé miệng cắn từng miếng nhỏ, ánh mắt dịu hiền tỏ vẻ biết ơn. Nhìn chị thoáng qua bầu ngực trắng hồng hé qua cổ áo. Xuôi theo bắp chân ửng hồng trong làn nước ấm, phớt nhẹ hàng lông măng vuốt lên, xuôi xuống theo bàn tay chị. Cảm giác như nóng bừng lên dấu đi ánh mắt. Tôi mang ấm nước vào trong nhà tắm, hơi nóng tỏa ra nghi ngút như đang bốc lên cảm giác của người đàn ông khỏe mạnh. Lững thững bước ra, nhìn sang chị Hằng đã sắp chăn màn ngay ngắn, tôi hỏi:
    - Chị bỏ chăn chiếu cho em chưa, hồi nãy em đã lên tầng trên đó không có gì nằm cả!

    Chị Hằng nghĩ ngợi, lát sau chị bảo:
    - Em định lên tầng một ngủ à, thôi hay trải chiếu xuống nhà ngủ cả dưới này không chị sợ không ngủ được!

    Chị sắp đồ ra phì phạch sắp nhanh chỗ ngủ, chị ngồi trên giường hai chân bỏ thõng. Tôi ngồi dựa ở cạnh giường cả hai im lặng đuổi theo suy nghĩ mông lung.
    - Chị hết mỏi cổ chân chưa?
    - Chưa hết!
    - Chị chìa chân ra em bóp cho mau khỏi.

    Bàn chân chị đung đưa ngay ở cạnh sườn, nghiêng nhẹ bàn tay, chạm nhẹ, lần lần bàn tay tôi vuốt lên cổ chân của chị. Lên xuống nóng dần bàn tay trôi đi theo cảm giác run run, bừng bừng trong ngực. Tiếng tôi hỏi nhẹ:
    - Chị Hằng có bao giờ chị có ý định đi tìm cha mẹ ruột chưa?
    - Chị không biết nữa… chị sợ cha mẹ nghĩ chị bất hiếu, vì anh Thắng từ ngày tìm được cha mẹ ruột đã làm cha mẹ phiền lòng. Việc bỏ chị Linh đi theo người đàn bà khác làm cha mẹ bao đêm mất ngủ, giờ còn chị làm niềm an ủi, chị chẳng dám đâu!

    Thoảng trong tiếng chị như đang có lệ trong lòng. Tôi ngước mắt nhìn lên khuôn mặt rạng ngời của chị vẻ đẹp thuần khiết thánh thiện, trinh nguyên. Nhớ lại ngày xưa tôi đã đội vòng hoa vông vang đỏ rực lên đầu chị. Chị cười nhẹ bảo:
    - Sao nhìn chị ghê thế?

    Tiếng tôi như chợt xa xăm:
    - Chị Hằng chị biết em ước gì không. Giá như lúc này có vòng hoa vông cài thêm lá mít đội lên đầu chị thì đó là điều em hạnh phúc nhất trước khi đi xa mảnh đất này.

    Chị cười rạng rỡ ánh mắt long lanh, như mơ màng chị bảo:
    - Sao hoa vông mầu hồng đẹp thế, chị không hiểu sao bó hoa đám cưới không có máu đỏ hồng của cánh hoa vông?
    - Vì hoa vông mỗi năm chỉ nở một lần, làm sao có đủ hoa vông để làm hoa cưới.

    Không gian căn phòng cứ trôi bồng bềnh theo câu truyện kỷ niệm ngày nhỏ, bao lần chị bước về quê. Lặng lẽ trôi theo bàn tay tôi vuốt nhẹ lên bắp chân ấm nóng trắng hồng của chị. Bất giác bàn tay chị thả nhẹ xuống đầu tôi, cảm giác như chị đang gãi nhẹ. Chị bảo:
    - Tóc Tình đã tốt lắm rồi.

    Chị với cái khăn:
    - Để đầu còn ướt đi ngủ cảm chết đấy.

    Nãy giờ tôi nhích người ngồi bóp hai chân của chị, thật gần thoang thoảng tinh khôi mùi con gái. Bàn tay chị xoa khăn theo vòng đầu xuống cổ, nhồt nhột co cổ cúi nhẹ tránh bàn tay chị đang vòng quanh sau gáy. Vô tình mũi tôi chạm nhẹ vào đầu gối để trần của chị nóng sực bốc lên hương thơm trinh nữ. Bất động bâng khuâng, hình như gối chị đang ép vào nhè nhẹ. Tiết trời cuối đông se lạnh, không gian căn phòng như gợi nhớ cảnh xưa, cái đêm chị Hồng giả vờ quên cái đôi hoa tai trong nhà tắm. Ngoài kia tiếng bánh tầu kẽo kẹt nghiến trên đường sắt, hồi còi hơi nước kéo lên.
    - Tầu về, đã gần một giờ đêm rồi nhỉ!

    Cái cảm giác vô tình chịn mũi vào hai đầu gối chị, nó như khoảnh khắc bất ngờ, hình như cả chị và tôi không ai chuẩn bị. Tôi như chìm vào khoảng lặng xa xăm, trồi lên cảnh bến sông quê mỗi chiều tà đánh trâu ra bến tắm. Cái bến sông quê cứ vào giờ này lúc nào cũng tưng bừng náo nhiệt, từng đôi quang gánh, các chị gánh rau ra rửa ở quãng giữa bên sông, om tỏi, lũ trẻ chúng tôi thả mấy con trâu đầm mình phìa dưới té nước ào ào làm văng cả vào áo quần các chị. Ánh chiều sắp tắt chiếu lên bến sông khoảng sáng cuối cùng, quét qua khoảng đùi trắng hồng đôi chân các chị, loang loáng thật gần làn da mịn màng khi các chị gánh rau bước lên con dốc. Tôi ngước mắt nhìn khoảnh khắc bâng khuâng, đôi chân thôn nữ làng quê, thánh thiện trinh nguyên, trắng hồng gợi cảm, giờ nó thật gần, như là sợi chỉ mong manh, căng ngang cảm xúc lâng lâng đang dâng lên trong lòng giữa tôi và chị.

    Bàn tay chị Hằng vẫn buông hờ sau gáy, phút giây bất động lặng yên, hình như trong phút lặng yên trên đùi gối chị có cơn rùng mình chạy qua nhè nhẹ. Lần lần tay chị lan dần ra trước mặt, nâng nhẹ cằm tôi khuôn mặt ngửa ra, ánh mắt ngước lên. Khuôn mặt chị Hằng hiện ra thẫn thờ, thảng thốt, tiếng chị cất lên nhỏ nhẹ:
    - Thôi Tình…

    Tôi nhoẻn miệng cười, bàn tay vẫn giữ hờ nơi bắp chân của chị, lúng búng tiếng tôi trong miệng không nói thành lời, chị Hằng nghe câu được, câu chăng hỏi lại:
    - Sao Tình nói làm sao?

    Tôi kề lại chị nghe cảm giác ngày xưa nhìn thấy đôi chân chị thôn nữ gánh rau nơi bến tắm. Chị Hằng chợt bảo:
    - Thế giờ chân chị làm sao?
    - Nó cũng đẹp như đôi chân ngáy xưa, nhưng mùi thơm lạ lắm!
    - Có thật không Tình?
    - Thật đấy, chị không tin à, vài ba bữa nữa em đi xa rồi, ai mà dối chị làm chi.
    - Thế có nuốn mang cái mùi này đi xa làm kỷ niệm không, chị cho vào lọ mang theo làm kỷ niệm.
    - Thôi em chả mang vào lọ chỉ xin ngửi lại lần nữa thôi mà.

    Cả hai chị em cảm giác dâng trào, gần gũi truyên trò trước phút giây sắp sửa đi xa, không biết bao giờ có ngày gặp lại, nụ cười chị thật hồn nhiên thánh thiện. Bàn tay chị vẫn giữ trên đầu bất ngờ chị vít phía sau nhè nhẹ. "Cắc..." cái âm thanh vang lên, không gian căn buồng như tối lại, chỉ còn ánh sáng bóng điện phía ngoài nhà hắt vào. Chị Hằng chợt bảo:
    - Chỉ được hửi thôi chị không cho nhìn, không lại nhớ hoài qua đó không học được.

    Thấp dần, mũi tôi chạm vào hai đùi gối chị, ấm nóng dịu êm. Hình như cả hai đùi chị cũng đang chuyển động, nó như hé mở, rộng ra làm hai má tôi cọ nhẹ vào phía trong làn da đầu gối. Tôi xoay nhè nhẹ cái đầu bất chợt đôi môi lướt qua làn da mềm mại. Hai đùi chị Hằng chuyển động, bàn tay tôi xoa nhẹ phía dưới bắp chân, trượt lên, mơn man đậu trên hai bắp đùi tròn lẳng, lên dần… gần lắm. Chị Hằng gồng cứng hai đùi. Hình như chị thả bàn tay không cho mấy con rắn trườn lên cao nữa. Lặng im mấy con rắn không bò lên nữa, cơn nhột lướt qua, chị thả lỏng người làn da trên đùi chị Hằng mềm trở lại. Nhưng như vô thức, mấy con rắn lại như cử động, lại bò, thoảng trong không gian.
    - Thôi Tình… chị nhột lắm!

    Vươn dài, cổ tôi hình như chuyển động, bóng tối mờ mờ như phụ họa hai người gò má chạy theo thật gần, hình như mấy sợi tóc ở trên đỉnh đầu đã chạm sát, ngo ngoe. Ngay cái ngã ba tối thẫm, nóng ấm, reo vang, sôi sục mời chào cảm giác đàn ông chinh phục. Chị như chặn lại, Tình cứ trườn lên.
    - Thôi Tình, ngày mai chị lại đi rồi vả lại mình là chị em chị sợ có điều gì xảy ra thì ngồi lên bè chuối trôi sông thôi Tình ạ!
    - Em… em chỉ muốn tìm lại cảm giác thân thương, ngày xưa khi em hình như lên năm hay lên sáu đêm đêm mẹ vẫn ấp má em vào ngực mẹ. Hình như chỉ có khi nào được ôm như vậy em mới ngủ không giật mình, bao nhiêu năm qua cảm giác đó không còn, có thể nó sẽ theo em mỗi khi cô đơn ở miền đất mới.
    - Tình ạ… chị hiểu em mà, nhưng… chị cũng có tâm trạng giống em, lúc này thấy em vừa gần, vừa xa, vừa quen vừa lạ, chị học ngành y cái ngành nói sâu nhất về cơ thể con người nhưng tất cả chỉ là những kiến thức khô khan, có ai dạy về cảm giác dục tình lên sách vở!

    Cả hai cứ thầm thì qua lại, bàn tay chị đặt nhẹ ở bờ vai tôi, ngón tay bóp nhẹ, cảm giác nương theo những gì cử động mà tôi đang gieo lên làn da trên đùi chị.
    - Chị…
    - Gì hả Tình?
    - Không…

    (Hết Phần 52 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 53 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #53
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,625

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 53) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 53: Phần Kết




    Chỉ có mùi thơm thoang thoảng mùi thơm lạ lắm, hình như chỉ có ở cảm giác đàn ông khi cái đó thật gần. Nó đánh thức bản năng, nó như mắch bảo rằng trái nho con cáo ngắm nhìn đang chín, con cáo bỏ đi tự an ủi rằng trái nho còn chưa chín, nhưng trái nho thơm quá đang ở rất gần. Và khi chị đang nói về người bạn tương lai của chị, thì cái trán tôi cọ nhẹ ép xuống lớp quần vải ka tê thật mỏng nơi cái vật phẩm của đất trời vô ý tạo ra. Nó hơi gồ lên, nó mềm mềm, rung rinh, lạo sạo như có lá cỏ cây ai vô tình bỏ vào trong ấy. Giãn nhẹ hai đùi, cảm giác như bụng dưới chị Hằng đang gồng cứng. Bàn tay phải chị hình như di chuyển chống nhẹ xuống giường, ngả dần khủy tay chị đỡ nửa tấm thân xoay nghiêng.
    - Thôi Tình…

    Nhưng cái thế nửa nằm nửa ngồi vô tình làm bàn tay chị vít vào gáy tôi thật mạnh úp xuống khuôn mặt. Cái khoảng tối giữa ngã ba, hình như trời đất sắp đặt hết cả rồi, chẳng cần sáng rõ làm gì, chỉ biết khuôn mặt tôi đang cử động. Nó cọ lên cái phần lồi ra nhè nhẹ, dụi lên hạ xuống thật sâu ngộp thở, hít hà: “Ôi cái hương thơm con gái". Cái ngã ba giờ mở ra thật rộng đón nhận cảm giác dâng trào, chị Hằng nhũn dần bơi trong bể tình lần đầu tiên đón nhận. Bàn tay tôi nãy giờ bất động, giờ đây như phụ họa cùng gió bão phong ba nó cũng bò lên vuốt ve cái lõm xinh xinh, cái đáy gò đồi vút cao vun tròn, rung rinh nóng hổi. Chị Hằng bật dậy, nhưng sức nặng bàn tay đang mơn man giữa đỉnh quả đồi, ấn nhẹ, hình như chị cũng đang bất lực. Bàn tay vuốt thấp, trượt nhẹ theo cạnh mạng sườn luồn vào lớp gai đang nổi dầy quanh miệng rốn. Rên lên thật nhẹ, bàn tay chị thả lỏng dần, trượt nhẹ trở lên nửa như muốn chặn, nửa lại dẫn đường cho bàn tay mềm mại của tôi đang vờn quanh chân vú nóng rực vun đấy. "Đây rồi của vú chị"…

    Cái đáy quần không còn khô nữa, hai đùi chị vẫn còn thả thõng ra khỏi cạnh giường chịu chân chạm đất, hẩy nhẹ mông lên, cái mu vươn cao cà mạnh vào môi tôi đang day dụi. Hương thơm kỷ niệm chị cho Tình hửi trước lúc đi xa, tỏa ra ướt đẫm thoang thoảng dậy lên, kéo theo cảm giác trong tôi như bừng bừng sắp vào keo đánh vật. Hai chàng đô vật vờn nhau lừa miếng thủ thế trên đài, khán giả lặng im nín thở ngắm nhìn đô vật ra kèo, vỗ tay tán thưởng miếng đánh thật hay khi một đô vật lấm lưng trắng bụng, miếng đánh cổ truyền mà tôi đã được dậy, vớn cho đối thủ nhũn chân. "À sắp đến rồi”. Chị Hằng thả chân buông thõng, tháo đai đối thủ giơ cao đứng giữa sàn đài. Cái đai chị đeo đang tụt nhẹ dần, chỉ còn trượt nhẹ trôi qua khoảng gối, ánh sáng từ phòng ngoài hắt vào lạnh lẽo chiếu lên bờ mu, lút trùm cỏ cây rậm rạp bết thành từng mảng, sền sệt chảy xuôi theo khe hẹp kẹp giữa hai bở mông đầy đặn.
    - Cậu Tình… cậu Tình, cậu có điện thoại kìa.

    Chị Hằng cầm cái nón vải mềm vỗ nhẹ vào đùi, tôi mơ màng mở mắt, chiếc xe vẫn lướt nhẹ trên đường, bóng tối lờ mờ loang loáng, ánh đèn xe chạy ngược. Cầm lên cái máy điện thoại đang rung nhẹ ở túi áo trên.
    Nàng đã gọi về, tiếng nàng thánh thót, hỏi thăm hình như qua giọng kể, nàng có điều gì băn khuăn lắm, tôi bảo:
    - Mấy ngày nay không mở máy không đọc mail của em gủi về, thôi lát nữa đi, nghỉ ngơi ăn cơm rồi tôi sẽ đọc những gì em gửi.

    Chiếc xe lướt nhẹ qua cầu, lăn bánh vào cái nhà hàng thật rộng, bữa ăn thật ngon nhưng hình như trong đầu tôi váng vất, hay tại cơn gió giữa mùa se lạnh đang cuộn đổ về. Nghỉ ngơi lấy sức đợi chờ ngày mai đi tiếp, đãy phòng khách sạn, nằm ở tầng hai chìa ra mặt sông cái ban công thật đẹp, loang loáng dưới kia trắng nhờ dòng sông như dải lụa. Chiếc xà lan chở nặng đang ngược nước rẽ dòng, chẻ đôi làn nước như đuôi én tẽ ra gơn lên lấp loáng dưới ánh trăng mờ bàng bạc. Con sông quê thân thương dịu hiền như lòng mẹ, dòng sông mãi là nỗi nhớ dịu êm, đôi bờ man mác, đong đưa ngọn gió thổi xuôi về. Bật cái máy lên bức thư, cái mail dài nàng gửi, lướt nhanh tôi lạnh toát cả người.

    “Mình ơi, anh ơi… Tình ơi, sao anh không chết đi được nhỉ. Mình có biết không bao nhiêu đêm qua mỗi khi thức giấc trở mình, sờ tay không thấy anh đâu em lại không ngủ được. Chỉ biết bật máy tính lên đọc lại những trang mình viết, nỗi lòng em căm giận, xót xa bùng lên đấm mạnh vào mặt anh qua cái gối. Tấm ảnh nát nhàu theo từng đêm không ngủ, chỉ mong giết được anh thôi, khóc lóc tủi hờn, trách than cho số phận sao đắng cay ngiệt ngã thế này. Bao nhiêu tượng đài của anh đổ hết, em lại gào lên hai chữ "giá mà" bưng mặt khóc thầm. Cơn giận qua đi nỗi nhớ anh bùng lên! Em lại mong công việc thật mau qua để về bên anh, cùng anh đi suốt quãng đường còn lại. Ngay từ cái buổi trưa cùng anh bên luống mình tinh trổ hoa đỏ rực. Dù chỉ mười mấy tuổi đầu nhưng trong em đã hiện lên cảm giác đời em sẽ được anh che chở.

    Sự thật này quá ư nghiệt ngã, anh ơi có hiểu em không, nó như xát muối lòng em, bào mòn tình yêu tuyệt đối em đã dành cho anh tất cả. Hãy hiểu cho em, người phụ nữ khổ đau, bấn loạn tâm hồn, sống trong tâm trạng nửa muốn vị tha. Nửa muốn mang anh ra pháp trường xử bắn. Em biết anh cũng không thanh thản. Chắc anh bao đêm cũng ước ao hai chữ "giá mà". Thôi thì số mình là thế! Anh có nhớ không trước đây anh đã bảo rằng, tùy em muốn liệu định sao cũng được nhưng việc này lớn quá anh nhanh chóng trả lời em anh nhé.

    Mấy ngày hôm qua luật sư đã thay em làm việc thương thảo với nhà sản về bản quyền sáng chế của anh, họ bảo nếu mình muốn bán nhượng quyền sản xuất đứt đoạn, lấy tiền một lần thì họ cũng đồng ý mua đứt.
    Nhưng giá trị chỉ còn một nửa theo thời gian hợp đồng trước đây anh đã ký. Em nghĩ số tiền họ đã chuyển vào tài khoản của mình cũng đã lớn lắm rồi. Biết mình sống được bao nhiêu lâu nữa mà đợi chờ anh ạ.

    Em đã bàn với cái Ngọc nó đồng ý rồi. Nó nhận một nửa để lập công ty riêng. Nghe đâu nó với thằng Sông mở văn phòng và lập đại lý bán mặt hàng gốm sứ. Đồng thời mở tour quảng bá du lịch với công ty con của chị Hồng đó anh. Trong những ngày qua em đã thông qua luật sư, tài trợ xây dựng ngôi trường. Chắc em trở về khánh thành vì sắp xây xong rồi anh ạ. Phần còn lại em nghĩ nên tài trợ đều cho tất cả mọi người, đó là món nợ cuộc đời mà anh phải trả. Cái Ngọc nó bảo nếu ai không nhận nó sẽ bỏ vào danh sách cổ đông, tiền lãi rút ra nó sẽ gủi về đấy đủ.

    Anh ơi, em nghĩ mình được sinh ra từ đồng đất quê hương, là hoa của đất, là lộc của làng, kết trái đơm hoa, đắng cay ngọt bùi. Thôi thì mình về sông quê trầm mình tắm rửa cho sạch bụi trần. Ngày xưa mẹ vẫn bảo em như thế. Anh có thấy sông quê vẫn mát lành thơm ngọt, dang rộng vòng tay đón anh đó thôi, tắm mát tâm hồn đứa con mình cao số nặng.”

    Bức ảnh đi kèm khuôn mặt tôi nhàu nát, vỡ vụn, từng mảnh bay khắp sàn nhà. Ngấn mắt tôi hằn lên ánh lệ, khuôn mặt nóng bừng, tôi ngửa mặt lên như con cá hết bơi trong nước, với nhanh bàn phím gõ hàng chữ hiện ra.

    “Duyên ơi anh biết tội rồi… anh đồng ý, em mau về đi anh đợi"

    Cánh cửa ban công mở ra gió lùa phần phật, hình như cơn gió về đêm thốc tháo đổ về, tung bay tờ báo loạn xạ lả tả khắp phòng, mờ đi mắt tôi bừng lên trĩu nặng, gục xuống, ngả nghiêng. Hình như cái máy tính sách tay nhấp nháy, ánh lên có tin nhắn đang đang hiện ra trên cổng Yahoo, leng keng điện thoại đổ dồn…

    Cánh cửa mở ra ồn ào tiếng người lờ mờ, chiếc xe chạy nhanh như ngựa phi đổ dốc, trắng mờ khoảng sáng mông lung bệnh viện đây rồi, bóng ai thấp thoáng, tiêm chọc, hà hơi luồng gió từ cái bình ô xi tràn vào buồng phổi. Tôi như cánh diều đang vút lên cao, đu đu tiếng sáo gợi lên, ngọn gió nồm nam tháng tám, trên cao lồng lộng. Nhìn xuống dòng sông như dải lụa vắt vai, len lỏi lắch qua bờ đá. Hàng cây đôi bờ dòng sông quê bãi ngô non xanh tốt, cao lắm, xa lắm mất rồi dây diều căng lên, tầng gió trên cao giật lên. Sợi dây diều đứt lả tả cánh diều lật như chiếc lá dữa dòng, chìm khuất trồi lên…

    Ơ kìa bóng mẹ, bóng cha, ông ngoại, anh Lợi, cô… và có cả chị Ngân đang đứng ngay cổng suối vàng chìa tay ra đón. Dưới kia trong bãi ngô già năm ấy, chị Hồng hiện ra. Duyên mỉm cười bên luống hoa mùng tinh cuối vườn đỏ rực. Còn ai thấp thoáng lơ đãng đứng nhìn anh Tình đang bước vào chín tầng địa ngục, ngay cổng suối vàng. Dòng suối lung linh, chảy mãi ngăn đôi trần thế và âm phủ. Ngày xửa, ngày xưa ông tôi kể chuyện về dòng suối ấy, ông bảo:
    - Trần sao âm vậy, ai lội xuống suối sẽ không thấy trở về.

    Dòng suối chảy mãi không ngừng lung linh như dát vàng lấp lánh, bờ phía bên kia mẹ tôi đưa tay ra đón, ở phía bên này Duyên, nàng nắm ngang hông giữ lại. Tôi cứ chập chờn giữa hai bờ suối ấy, trong cái khung cảnh trắng toát căn phòng, trên người dây nhợ chằng chịt như…

    Thỉnh thoảng vào ra bóng người bác sỹ trong cái áo blu trắng, thì thào trao đổi những câu nghe thấy, hiểu được nhưng tôi không cất được thành lời. Hình ảnh làng quê, như những áng mây lưng thững trôi qua trong đầu, áng mây vô tình mang theo hình ảnh bao người thân của tôi trở lại, thì thầm trao đổi lặng lẽ đi ra. Lẫn trong tiếng ông bác sỹ thở dài, chép miệng thốt lên:
    - Ca này thật lạ, điện trường não ông ấy rất mạnh nhưng không hiểu sao ông ấy vẫn chưa tỉnh lại!

    Tiếng cô y tá:
    - Đã ba tháng rồi thưa bác sỹ.

    Ba tháng trôi qua, chiều nay bỗng đâu đây ánh sáng tràn ngập căn phòng. Tiếng dép đi lại nhẹ nhàng, mùi ngô nếp non thoảng bay trong gió. “Ai mang mùi ngô nếp lại đây thế nhỉ?" Tiếng nhai nhóp nhép lẫn trong tiếng trẻ hồn nhiên. Tiếng hát ai thánh trót giót mật vào lòng, đáy sâu trong tim dòng máu trào lên thật mạnh, trồi lên trong óc huyết quản bừng bừng dòng máu sôi lên đẩy nhanh những gì đang cản lối. Khuôn mặt ửng hồng mí mắt từ từ ngấp nháy. Vằng xa tiếng hát ngân nga như dòng sông dịu trôi theo bãi bờ tháng năm:
    "Quê hương là chùm khế ngọt… cho con trèo hái mỗi ngày… quê hương là con diều biếc, tuổi thơ con thả trên đồng… quê hương mỗi người chỉ một, như là chỉ một mẹ thôi, quê hương nếu ai không nhớ…sẽ không" - Bà ơi ông mở mắt kìa.

    Trắng lóa trần nhà, bên giường Duyên cùng cháu ngoại đang cúi xuống, ánh mắt tôi tư từ động đậy, giãn nhẹ, liếc ngang lờ mờ bóng nàng đang phủ trùm trên ngực. Bàn tay tôi có ai cào nhè nhẹ, tiếng trẻ cất lên:
    - Ông ơi… ông ăn bắp nhé.

    Cái câu việt ngữ hình như còn ngọng ngiụ, nhưng nghe thân thương qua tiếng trẻ bi bô. Bàn tay nàng nhè nhẹ vuốt lên, âm ấm trên gò má mấy tháng trời không cử động. Tiếng nàng ngẹn ngào nức nở.
    - Anh… anh tỉnh rồ, anh… anh có nhận ra em không, Duyên… Duyên của anh đây.

    Nàng vòng tay lại, kéo nhanh, khuôn mặt thơ ngây của đứa cháu ngoại hiện ra. Bàn tay nhỏ nhắn vẫn cầm cái bắp nó đang gặm dở. Hình ảnh đứa cháu thân thương như bỗng hiện về. Nó là máu thịt đời sau, đúng rồi Bống đây cái Bống thân thương ông vẫn bồng vẫn bế. Nó đưa bàn tay nhỏ nhắn chìa ra, nàng bỗng thả nhẹ bàn tay cái Bống đặt vào bàn tay tôi. Như một sức mạnh vô hình bàn tay tôi từ từ nắm lại, cái cử đông bàn tay như một sự diệu kỳ. Bao nhiêu huyết quản, chạy nhanh trong cơ thể, tiếng nàng hỏi dồn hinh như gấp gáp.
    - Anh ơi có nhận ra em không?

    Trong đáy mắt nàng, giọt lệ dồn nhanh rơi vội xuống gò má tôi âm ấm, cuối giường, cái Ngọc và thằng John nắm chặt tay nhau, nãy giờ bất động. Bước nhẹ dần lên, thật gần, nắm nhẹ tay tôi kéo dấn lên ngực, nó bảo:
    - Papa, pa tỉnh lại rồi.

    Mắt tôi cử đông, chớp nhẹ, lăn ra giọt lệ thấm dần, loang quanh mi mắt. Cái phòng chăm sóc đặc biệt thật rộng, ở góc bàn kia cái máy tính sách tay vẫn tan nhanh những nốt nhạc trầm bổng du dương, bay qua dòng sông, bóng núi, câu hò câu lý. Trải dài theo dặm dài non nước, cái Ngọc thì thầm.
    - John, anh chọn lại bài hát quê hương lúc nãy đi, chắc pa nghe được bài hát ấy đã giúp pa tỉnh lại.

    Điệu nhạc trầm bổng vang lên trở lại, khúc hát cuối cùng như giọt mật lan ra, cất lên. “Quê hương… nếu ai không nhớ… sẽ không lớn nổi thành người”. Ừ phải thành người, làm người, tôi chợt nghĩ ra chỉ hai câu ấy nhưng với tôi là cả chặng đường. Chặng đường, dặm đường hơn ba mươi năm xa quê, vì những gì ngày xưa bồng bột, nhưng quê hương vẫn réo gọi trong lòng và buổi sớm mai bừng lên nỗi nhớ dòng sông, bến bờ kỷ niệm hôm qua, để rồi hôm nay dòng sông kỷ niệm tràn ra trên trang giấy. Dòng sông quê tôi, dòng sông làng lụt, sông của ngàn năm chảy mãi không ngừng, sải bóng đôi bờ bóng ai thấp thoáng…

    Hết.

    Tác giả viết lại theo lời kể của người trong cuộc, sau khi bác Tình về với dòng “Sông Quê Mùa Nước Lũ” đoàn tụ với cha mẹ người thân, nhất là gặp lại cô Nga và chị Ngân…



    Hết

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 6 of 6 FirstFirst ... 456

Tags for this Thread