LỤM
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A (Nếu bạn muốn gửi e-mail cho tác giả, hãy gửi e-mail đến cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ chuyển cho tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 21
Tôi lừng khừng nói giọng nước đôi kiểu “ tài trai phân hai mà nói “, Lụm nghe, không phản kháng. Tôi kể lể với em : chơi ai hổng ham em (rồi quay sang nịnh), nhứt là chơi với cái lồn em thì có ngu mới chê.
Lụm tán vô liền : tui cho đó, anh mần được thì mần đi. Tôi cảm giác có cơn gió lạnh ồ ập tới, nên hoãn binh chi kế : chơi chớ sao hổng chơi, nhưng chơi cũng phải sửa soạn cho em lên cơn thì chơi mới đã.
Lụm nghiêng một bên tai róng riết nghe, rồi ậm à săn đón : anh định làm cho em lên cơn cách nào, chớ nói tà la, em sao đoán được.
Tôi ra vẻ đĩnh đạc phán như thầy bói ra quẻ : tín chủ phải tin thầy, nói tín chủ thấu đáo : khả dĩ có cái nốt ruồi mọc tầm phơ nơi mu của tín chủ thầy cũng nhìn thấy ngay, huống chi làm cho tín chủ lên cơn, chiện dễ ợt.
Có lẽ Lụm thấy tôi cà rề cà rà thì gạt phắt : anh nói chẳng đâu vào đâu, tui mệt cả đầu, dẹp, khỏi chơi hay đụ gì nữa, tui đóng cửa tiệm đi đây.
Tôi vội ôm choàng lấy Lụm năn nỉ : người chi mà dễ giận, muốn tỏ rõ lập trường thì cũng để anh từ từ khẹc ra, chớ đâu như tiền sẵn trong túi mà lấy ra rẹc rẹc mau dzị.
Lụm rị rị nhưng không cương quyết lắm. Tôi cố tình ôm chầm lấy hai vú em mà lôi kéo cho em té vô mình tôi. Vậy là tôi bóp nắn thoải mái, hai bầu vú xịt xịt lăn lộn trong lòng bàn tay tôi. Lại nữa tôi dùng mỗi bên hai ngón tay lôi và xe hai đầu vú em, nên chưa chi em đã lăn đùng ra chịu trận.
Hai tay tôi vẫn bắt chuồn chuồn, còn miệng tôi nói dẻo đeo : muốn em lên cơn thì phải tập cho em hưởng cái món măn rờ và bóp vú trước. Đến khi em chịu đèn thì anh mới bú nút thêm cho em cứng mình lên.
Lụm có vẻ chú ý lảng lảng nên cắt đứt lời tôi : tưởng gì ghê gớm, chớ bóp, măn, ngậm, bú, có khi nào anh lơi là. Tui có thấy ăn chung gì với cái khoản để tôi lên cơn đâu.
Tôi nào vừa nên liến thoắng giảng giải : đừng tưởng lầm nhen bậu. Hai vú là chỗ nhạy cảm nhứt, chiếm ngự được thì mới mở nẻo lần mò lấn dần sang chỗ khác.
Và chưa chi tôi lên giọng thầy đới áp đảo em luôn : em nghĩ ra chưa, một trăm cha tán gái là lăng xăng làm sao phải chạm, rờ và bóp được vú cái đã. Mấy mợ chịu để cho liền ông bóp vú là coi đứt chến một khi.
Chúng bóp, chúng măn, chúng kề miệng vô, chúng bú, chúng nút là coi như lỗ dzốn. Lụm nghênh cổ lên cãi : lỗ mẹ gì, anh chỉ nói tăng lên. Dzú có chỗ nẻ nào đâu mà anh kiu là lỗ.
Tôi gật gù : ờ thì dzú hổng có lỗ, nhưng bọn anh ôm bợ bóp nút thì có bà nào tỉnh hồn đâu nà. Bởi nút thì hắn nút, nhưng cái bàn tay ma quái thì hắn len luôn vô cạp quần mò kiếm cái nơi có lỗ.
Lụm hiểu ra cười ngặt nghẽo : cha nói tiếu lâm thiệt. Hèn chi khi tụi tui kip nhận ra thì mấy bố đã lọt luôn vô cái chỗ hiểm rồi.
Được thể tôi đía nhanh đía nhảu như môn đệ vừa tìm ra chân lý : đó nọ, em thấy chưa, lợi hại là chỗ đó. Nếu hắn không đụng vô vú ru hồn mấy em thì cầu cả thế kỷ cũng chưa mò được cái lồn mà làm mấy em lên cơn chịu trận.
Lụm cãi bây cái buôi : xạo, anh xạo tổ. Bàn tay mấy anh bất quá rờ vô thì đụng mớ lông là lông, chớ làm gì như thánh sống quất chúng tôi ngã ngựa.
Tôi dè chừng đang khi Lụm gân cổ lên cãi tay đôi không để ý, thì đút luôn ngón giữa vô lồn em mà nhấn mạnh thiệt mạnh. Tôi rướn gồng người lên, bất giác Lụm cũng nhảy nhổm theo, như vừa ngồi trúng cái cọc nhọn.
Em há miệng định nói gì đó thì đã nín khe và nhón cao người lên thở phào một cái, bíu lấy cánh tôi quị hẳn. Tôi nhấn tay móc thêm vài cái nữa thì nghe Lụm ú ớ kêu : anh làm em thở hổng lên. Tôi lại nhấn thêm dăm cái thì Lụm xiểng niểng sụm xuống, lôi tôi cúi theo và rên hư hử : ui, nứng lồn vá.
Tôi được trớn nên hỏi dồn : em thấy lên cơn chưa ? Liệu còn coi nhẹ tụi tui nữa hun ? Lụm nhìn tôi dại đi và hai mắt châu hẩu da diết, một hai lặp đi lặp lại : em nứng lồn vá, anh ơi !
Vậy là Lụm đeo cứng cánh tay tôi, thiếu điều như kiểu con vượn đeo cành cây rú hư hử. Tôi vẫn không ngưng ngoáy móc hồi nữa thì Lụm ôm bưng lấy tay tôi mà xin xỏ : đừng móc em nữa anh, em nứng lồn não nuột rồi.
Khi đó, chẳng cần chờ tôi ra lệnh thì Lụm cũng đã lăn kềnh bổ ngửa ra mặc cho tôi móc lồn và bóp vú. Tôi siêng năng trổ hết ngón nghề, Lụm rúm người lại vì tôi mò đúng cái dây nứng nên đang kéo tuột chúng ra cho Lụm hết nho nhoe.
(Hết Phần 21 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 22 )