CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 3 of 3 FirstFirst 123
Results 21 to 23 of 23
  1. #21
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,634

    Default Máu Ma (Phần 21 ) (Tác giả: nhà văn Hùng Sơn)

    MÁU MA

    Tác giả: Hùng Sơn
    E-mail:
    HungSonWriter***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
    Truyện do Cõi Thiên Thai đăng, Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác truyện.


    Phần 21










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới



    Hình như mặt trời đã xuống từ lâu. Thời gian sao mà đi nhanh nhưtên bắn không bằng. Tuân nhỏm dậy, vẫn thấy Oanh nằm đó. Nàng nằm sải chân tay. Thân thể lồ lộ trắng ngần. Tuân kéo từ từ mặt Oanh về phía chàng. Hôn nhẹ lên môi nàng làm Oanh mở mắt. Nàng mỉm cười yếu ớt Hình như Oanh mệt lắm rồi thì phải. Tuân nói nho nhỏ:
    - Chúng mình ra phố ăn cái gì nghe em.
    Oanh gật đầu nhè nhẹ, bá lấy cổ Tuân thì thầm:
    - Anh có mệt không?
    Tuân dù mệt tới ngất ngư, cũng cố nói cứng:
    - Anh chỉ lo cho em thôi. Chứ anh có sao đâu…
    Oanh mỉm cười, nàng nghĩ thầm:
    - Nếu không phải ta đã nghe lời anh Thiên thì hôm nay mày tận sốrồi. Những ý nghĩ miên man nổi loạn trong đầu óc nàng: Có thể nào trái tim của lão hòa thượng già kia, cải tà qui chánh cho Thiên một cách dễ dàng và mau chóng như vậy được hay không? Nhưng quả thực, chính nàng lại nghe lời Thiên mà không hút máu Tuân đêm nay; cũng kể là công đức của lão hòa thượng kia rồi.

    Trong khi đó, Tuân vẫn còn ý định phải tìm hiểu xem có phải Oanh đã trở thành Ma Cà Rồng rồi hay không. Chàng lập lại lời mời Oanh ra phố để đưa nàng tới một bà thầy chuyên bắt ma, giải trừ bùa ngầi vẫn quảng cáo thực ồn ào trên tờ báo chàng.

    Và cuối cùng, Oanh đã vô tình theo Tuân tới nhà bà thầy nọ; cư ngụ trong một chung cư nghèo nàn. Tuân đã có chủ ý trước, nên khi đưa Oanh tới đây nhưlà để lấy một cái quảng cáo cho tờ báo. Mặt khác, chàng đã cho bà thầy này biết trước là sẽ dụ Oanh tới để cho bà ta coi có phải là Oanh bị ma nhập rồi hay không. Bởi vậy, khi Oanh bước vô nhà bà thầy trù tà, bắt ma, giải tầl bùa ngải này, mọi sự đã được chuẩn bị trước.

    Sau khi trao mẫu quảng cáo cho Oanh và đặt cọc trước một ít tiền. Bà thầy bắt đầu mở lời.

    - Môn phái chúng tôi, bắt ma, trừ tà, giải trừ bùa ngải đã cả ngàn năm nay. Các đệ tử trong môn phái chỉ nhìn qua một cái là biết ngaỵ người nào bị ma nhập, kê nào bị ếm bùa, thư ngải ngay lập tức. Không biết cô Oanh mấy ngày gần đây có đi chơi đâu xa không. Có động tới mồ mả hay lui tới miếu đền nơi rừng hoang, đồng vắng hay không?
    Oanh vô tình cười ha hả nói theo bà ta chơi.
    - Bà thầy này hay thực, mới nói chuyện với tôi một chút mà đã biết có con ma nhập vô tôi rồi phảỉ không. Xin thầy bắt nó ra dùm, nếu không chắc đêm nay nó giết tôi chết quá.

    Bà thầy bùa thấy điệu bộ ngang tàng của Oanh cũng hơi hoảng. Nhưng đã nhận lời Tuân rồi phải làm tới. Bà thủng thẳng nói:
    - Cô yên chí đi. Hãy để tôi coi thử. Nếu có ai quấy phá cô, hoặc thư ếm gì, nhất định tôi sẽ giúp cô tới cùng.
    Tôi ghét nhất cái thứ thầy bùa ngải thất đức, trù ếm người ta, chỉ vì ba đồng tiền thôi.
    Oanh vẫn cười.
    - Chắc tôi không bị ai thư ếm gì đâu. Có thể là oan hồn, hay ma quỉ phương nào lâu lâu nhập vô tôi chơi thôi.
    Bà thầy bùa nghiêm nét mặt nói: .
    - Thế thì đúng rồi. Tôi đã coi qua một chút. Chắc là lại có con tà chó nào đó, hạp với hồn phách cô, nên lâu lâu về phá phách đó mà.

    Oanh cười thầm trong bụng. Tự nhiên nàng thấy ghét con mẹ thầy bùa này vô cùng. Oanh nghĩ phải chơi cho y một vố cho hết khoác lác. Nàng làm bộ sợ sệt nói:
    - Trời ơi, nếu vậy phải nhờ thầy giúp đỡ cho.
    Bà thầy bùa có vẻ cao hứng lắm. Bà ra bàn thờ Tổ gõ chiêng, gõ mõ một hồi rồi gật gù nói:
    - Đúng rồi, đúng rồi. Vừa rồi cô có đi chơi đâu xa hay không?
    Oanh lại làm bộ nói:
    - Dạ dạ... thưa thầy con đã nói có đi qua tỉnh bên, thăm bà chị họ. Bà ấy lại dắt con đi chơi lung tung mấy cái hồ gì gì ấy con cũng không nhớ nữa.
    Bà thầy để Oanh nói xong, vỗ đùi một cái rồi nói lớn:
    - Tôi đã biết từ trước rồi mà. Cô đã bị con ma da nó nhập rồi. May mà hồn vía cô mạnh, nên không bị nó bắt mất, chứ phải như người khác thì chết rồi, làm gì tìm được tới tôi mà giải trừ con tà này được nữa cơ chứ.
    Oanh cười thầm trong bụng, nàng lại làm bộ năn nỉ:
    - Nếu vậy xin thầy cứu con ngay đi, kẻo để lâu khó lòng. Tiền bạc thế nào cũng được, thầy đừng lo.
    Bà thầy bùa nhìn Tuân gật gù. Mỉm cười nói:
    - Anh cũng hay lắm. Dụ được cô Oanh tới đây kịp thời Nếu chậm vài ngày thì khổ rồi.

    Oanh nhìn Tuân thực mau. Nàng chợt hiểu; Thì ra anh chàng này lừa nàng qua đây với mục đích bắt ma, trừ tà cho nàng, chứ có phải đi lấy quảng cáo quảng kiếc gì đâu. Nàng vừa định nhào tới cắn vô cổ Tuân, hút máu cho bỏ ghét. Nhưng lại kịp dừng lại, vì nàng muốn chơi cho con mẹ thầy bùa dởm này một vố đã. Rồi sau đó tính tới Tuân cũng chưa muộn. Cõ lẽ cơn giận vừa bốc lên lăm Oanh đổi sắc mặt nên Tuấn hơi lui lại. Và ngay lúc ấy bà thầy bùa ra tay liền.
    - Hay cho con tà chó. Hãy nạp mạng.
    Vừa nói, bà vừa hớp một ngụm dầu hôi, thổi vô mấy cây nhang đang cháy cầm trên tay. Dầu gặp lửa, bùng lên, tạt vô mặt Oanh làm nàng giật mình. Bà ta lại hô lớn:
    - Án ma ni bát dị hồng, thiên linh, địa linh, linh phù, linh phép, linh thánh, linh thần, thần chú nhất chí thần thông quảng đại, nhị chí hô phong hoán vũ, tam chí xuất long hiện hổ, tứ chí thiên biến vạn hóa, ngũ chí..chí..chí....

    Oanh vừa tức cười, vừa giận cái trò bắt ma trừ tà của con mẹ thầy bùa này. Nàng nhảy tới dí ngón tay vô đầu bà ta thét lên:
    - Chí, chí, chí, chí, cái đầu nhà bà. Thôi đủ rồi nghe. Nhưng bất thình lình, bà thầy bùa phun một ngụm dầu nữa qua cây nhang đang cháy đỏ, phà vô mặt nàng làm cháy cả lông mày Oanh, vì nàng đứng quá gần bà ta. Oanh nhảy lui lại, sợ bà ta làm một phát nữa thì cháy da mặt chứ không chơi. Tự nhiên Oanh rùng mình, nghĩ thầm; nếu mình không hút máu tụi lùn để chịu được lửa và ánh sáng mặt trời ban sáng và chiều thì dám bị con mẹ thầy bùa này thổi lửa vô mặt chết chứ không chơi. Nàng nổi tam bành lên. Đập cho con mẹ thầy bùa một cái bạt tai té lăn cù vô vách. Nàng chỉ bà ta và rít lên:
    - Ma da cái thằng cha mày. Có bùa, có ngả gì đâu mà giải mới trừ cơ chứ. Cái đồ bịp. Mày thổi lửa vô mặt tao, làm cháy mẹ nó cái lông mày rồi nè. Tao gọi 911, xem mày giải trừ bùa ngẫi ra làm sao với họ nhé.
    Nói xong, Oanh chụp chiếc điện thoại để trên bàn, vừa định quay số thì Tuân chạy tới, giữ tay Oanh lại, năn nỉ:
    - Thôi mà em. Cho anh xin đi. Lỗi này tại anh chứ không phải bà ta đâu. Đừng gọi cảnh sát, bên Mỹ cái vụ này rắc rối lắm em à.
    - Thế anh bảo cái lông mày em bây giờ làm sao đây?
    Tuấn xoa nhè nhẹ sau lưng Oanh năn nỉ.
    - Thôi thì anh đưa em tới Viện Thẩm Mỹ của cô Hà Cẩm Tú xâm lại có sao đâu. Dù sao thì bà ấy cũng là thân chủ quảng cáo của tờ báo mình mà em.
    Oanh ngoe nguẩy bỏ ra ngoài. Tuân vội vàng chạy theo. Ra tới xe, tự nhiên nàng nhìn Tuân bật cười, nói:
    - Anh đem con ma thực cho con mẹ thầy bùa giả thì làm sao nó trị được cơ chứ. Tụi mình đi kiếm mấy đứa nữa, thế nào cũng gặp thứ thiệt thì nó mới trị nổi em.

    Tuân biết Oanh nhạo mình. Chàng cười hì hì nói lảng qua chuyện khác:
    - Anh không ngờ lúc em nổi tam bành lên dữ như vậy.
    Nói rồi chàng phá lên cười nắc nê. Oanh ngơ ngác hỏi:
    - Anh cười cái gì nữa?
    Tuân vẫn không nhịn được cười, chàng nói:
    - Anh nhớ lại cái mặt con inẹ thầy bùa, lúc bị em cho một bạt tai, văng vô vách tường. Mặt y cứ thộn ra. Rồi tới khi em hăm gọi cảnh sát thì mặt y tái mét trông thực thảm não. Mới bị người hăm mà đã teo thì đụng tới ma không biết bà ta ra sao nữa?
    Oanh đập mạnh lên vai Tuân la lớn:
    - Như vậy mà anh còn cười được nữa à?
    Nói xong nàng cũng ôm bụng, lăn ra cười một hồi, rồi lại bảo Tuân:
    - Kể ra chơi cái trò này cũng vui lắm. Để em dẫn anh tới một lão thầy coi tử vi, kiêm đạo sĩ trừ tà bắt ma nữa, chúng mình lại,.. lại... lấy quảng cáo nữa nghe anh.
    Tuân xua tay, lắc đầu, la bai bải:
    - Thôi đi... thôi đi em ơi. Để cho người ta làm ăn mà. Phá họ làm gì cơ chứ.
    Oanh vênh mặt lên nói:
    - Ơ hay, em có phá phách gì ai đâu cơ chứ. Thứ nhất là em đi lấy quảng cáo cho tờ báo chúng mình. Thứ hai là đem tới cho cơ sở thương mại của thân chủ quảng cáo mình một thân chủ thì có gì là sai trái cơ chứ.
    Tuân ôm nhẹ lấy vai Oanh nhỏ nhẹ.
    - Thôi mà em, đừng có chơi như vậy nữa nghe.

    Mặc cho Tuân muốn nói gì thì nói. Oanh đã dành lấy tay lái xe và lái ngay tới nhà ông thầy giải trừ bùa ngải, coi tay, lấy tử vi nọ. Bởi vì ông này là thân chủ quảng cáo của tờ báo cả chục năm rồi, nên Oanh và Tuân vừa tới là ông đã don đả mời vô nhà ngay.

    Phải thành thực mà nói, ông ta cũng chẳng tốt bụng gì với Oanh như vậy. Bởi vì hồi Oanh chưa làm việc ở tòa báo này, ông vẫn phải móc tiền túi ra đăng quảng cáo. Nhưng từ ngày nàng làm việc ở đây, mỗi lần đến lấy quảng cáo là nàng lại coi bói, coi tay, hoặc là xem qua tốt xấu ra sao. Thế là lần nào tới lấy quảng cáo, Oanh cũng nóc tiền túi ra cho lão ta gấp năm, gấp mười lần hơn số tiền quảng cáo mà nàng thu về cho'tờ báo.

    Nàng còn biết vì một lý do khác nữa, ông ta khoái gặp nàng. Đó là cái tánh "dê đại lộ" ra mặt của lão càng ngày càng bạo hơn. Oanh còn nhớ; lần trước, lão đã dám cầm tay nàng lên, hôn một cái, và còn làm bộ vô tình đụng nhẹ cùi trỏ vô ngực nàng. Bởi vậy hôm nay, nhân cơ hội Tuân muốn am hiểu nàng có bị ma nhập hay không. Nàng được dịp làm tới luôn cho tiện.

    Đúng là trời hại gian thần. Cả nhà lão đi vắng hết nên vừa nói vài ba câu chuyện làm quà là lão ta đã đưa ngay Oanh vô phòng riêng, đóng cửa, cài then lại để coi bói cho nàng. Như thường lệ, lão lấy ra bộ bài. Hỏi Oanh:
    - Hôm nay cô muốn coi về chuyện gì?
    Oanh làm bộ mặt mày rầu rĩ nói:
    - Chẳng nói giấu gì thầy. Con với anh Tuân vừa ở nhà bà thầy bắt ma, trừ tà, giải trừ bùa ngải con nói với thầy bữa trước đó.
    Ông thầy nhướng mắt hỏi Oanh:
    - Ơ… ơ… Cô và anh Tuân tới đó làm gì vậy. Con mẹ đó là chúa nói ẩu. Tin mụ có mà lấy thóc giống ra mà ăn à Mụ ta mà biết cái cóc gì cơ chứ.
    Oanh lại làm bộ sợ sệt nói:
    - Ấy chết, sao thầy lại nói thế. Bà ấy nói cũng đúng lắm. Chẳng là bữa trước, con qua tỉnh bên, thăm bà chị họ, mà con vẫn nói với thầy đó.
    Ông thầy gật gù, nói:
    - À phải rồi, cô có đưa bà ấy tới đây một lần đó mà. Rồi sao nữa?
    - Dạ… dạ, bà ấy dắt tụi con đi chơi mấy cái hồ chỗ làng tụi mọi da đỏ ở hồi trước đó mà. Ai ngờ con sui sẻo, bị con ma da nhập. Lâu lâu nó hốt hồn con tới ngơ ngẩn cả buổi vậy đó. Cũng may mà nhờ bà thầy giúp dùm, nên đã đuổi được con ma da đó đi rồi. Làm con cũng hú hồn, hú vía đó thầy ơi.
    - Thế... cô tới cái hồ đó chơi có lội xuống đó không?
    - Dạ, không. Con đâu có biết lội. Chỉ có bà chị họ con với mấy đứa cháu tắm mà thôi. Còn con đi thơ thẩn ven hồ rồi vô mấy cái lều của người da đỏ mua mấy món
    đồ chơi làm kỷ niệm thôi.
    Ông thầy bỗng chép mìệng than:
    - Thật tình... như vậy mà cô cũng tin được hay sao. Làm gì có ma da, ma vào gì cơ chứ. Mụ ấy lừa cô kiếm tiền đó.
    Không phải đâu thầy, con bị ma da nhập thật đó.
    - Làm gì có ma quỉ kỳ cục vậy. Cô có biết ma da là cái con gì không?
    Oanh ngơ ngác hỏi:
    - Dạ... ma da là loài ma gì hả thầy?
    Làm ra vé thành thạo, ông thầy tử vi chậm chạp nói:
    - Ma da là có người chết đuối. Oan hồn không siêu thoát được vì Hà Bá giữ nó ở khúc sông nó chết, không cho đi đầu thai. Nó phải bắt một người chết thế nó ở chỗ đó thì mới đi đầu thai được. Cô đã hiểu chưa? Cô đã không lội xuống nước thì dù cho ở đó có ma da nó cũng làm saọ bắt được cô. Hơn thế nữa, khi người ta bị ma da bất, có nghĩ là chết đuối liền tại đó để thế mạng cho nó. Chứ đời nào lại theo cô về tới nhà cho bà ta trừ tà bắt ma cơ chứ. Rõ là... là...

    Oanh ngắt lời ông ta.
    - Thưa thầy thế tại sao con lại bị hốt hồn như vậy?
    Ông thầy cười hì hì nói:
    - Cô ngước mặt lên cho tôi coi nào.
    Oanh nghe theo lời ông ta, ngước mặt lên. Ông ngồi lại thật gần bên nàng, đưa một tay nâng cằm nàng lên. Một tay vạch mí mắt Oạnh, dí sát mặt vô mặt nàng làm bộ coi. Oanh ngửi thấy cả hơi thở nóng hừng hực từ mũi ông lên mặt nàng. Tiếng ông thì thào:
    - Thôi rồi, cô bị mấy thằng phù thủy mọi da đỏ nó ếm cô rồi. Chứ đâu có tà ma gì đâu.
    Oanh làm bộ run run nói .
    - Trời ơi... có chuyện đó nữa hay sao thầy. Hôm đó con nhớ chỉ có mua đồ của mấy con mẹ mọi da đỏ thôi mà. Lúc đó hình như không có người đàn ông da đỏ nào ở gần đó đâu thầy ơi.
    Ông thầy hừ một tiếng, nói:
    - Thì đúng rồi, mấy con mẹ phù thủy da đỏ đó, chứ còn ai vào đó nữa? Thế cô mua cái gì?
    Oanh bịa chuyện:
    - Dạ.. dạ... con chỉ mua có cái ống sáo, và sợi dây lưng quần thôi mà.
    Thế cô có thổi cái ống sáo đó không?
    - Dạ có.
    - Hèn chi, tụi nó ếm bùa ngải trên cái ống sáo đó rồi. Cô ngậm vô hèn chi không mất hồn là phải. Để tôi coi xem nào.
    Oanh làm bộ run rẩy hơn nữa, nói:
    - Dạ... dạ... nhờ thầy coi dùm con.
    Bỗng Oanh giật mình. Nàng thấy ông thầy le lưỡi liếm vô môi nàng. Oanh hơi rụt lại thì ông ta cũng ngước mặt lên nói.
    - Thôi đúng rồi. Môi cô tê tê mùi ngải nặng mất rồi. Không liếm đi thì khó sống chứ đừng nói gì là mất hồn mất vía đâu.

    Oanh bắt đầu tức cười vì cái cớ ông ta đang làm tới. Nàng biết là y sẽ hôn lên môi nàng nữa chứ không sai. Y như rằng. Oanh vừa mở lời xin ông cứu chữa thì ông ta đã hối hả úp mặt lên mặt nàng le lưỡi liến lung tung lên môi của Oanh. Rồi một lúc sau, hình như không tự chủ được nữa. Ông ta le lưỡi thực dài, lùa vô miệng nàng. Oanh co người lại như sợ hãi, và chờ xem ông ta còn làm tới đâu nữa. Nàng không phải chờ lâu, ông ta đã thì thào nói:
    - Còn cái dây lưng quần nữa à.

    Oanh chưa kịp trả lời thì một tay ông đã luồn qua áo nàng, rà vô bụng Oanh, rồi mạnh bạo thọc sâu xuống dưới. Không hiểu ông ta làm sao mà dây lưng quần nàng đã tuột ra từ lúc nào. Chiếc quần tụt xuống chân thực nhanh. Nàng vẫn có thói quen không mặc quần lót, nên da thịt phơi trần lồ lộ. Oanh không còn chịu nổi nữa. Bởi vì Thế Oanh ngày hôm nay không còn đơn thuần là Thế Oanh hiền từ, dễ tin, đi lấy quảng cáo cho tờ báo nữa. Nàng đã trở thành Ma Ca Rồng rồi. Cũng vì vậy mà Oanh không còn tự chủ được, nàng cắn thực mạnh chiếc lưỡi đang mê mẩn trong miệng và núc mạnh giòng máu tưới vọt ra từ đó.

    Ông thầy tử vi, trừ tà, bắt ma, giải trừ bùa ngải thét lên một tiếng đau đớn, bật ngửa ra sau. Ông trợn mắt nhìn Oanh đang nhai sống, nuốt chửng chiếc lưỡi nàng vừa cắn của ông rồi ngất xỉu...

    (Hết Phần 21 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 22 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #22
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,634

    Default Máu Ma (Phần 22 ) (Tác giả: nhà văn Hùng Sơn)

    MÁU MA

    Tác giả: Hùng Sơn
    E-mail:
    HungSonWriter***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
    Truyện do Cõi Thiên Thai đăng, Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác truyện.


    Phần 22










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới



    Bây giờ là mùa hè. Oanh và Jane đã trở về hang động sống với đám người lùn để tu luyện những phép thuật đã học được. Trong những tháng vừa qua, cả Oanh và Jane cùng làm náo loạn cái thành phốnhỏ bé này. Người ta đã tìm thấy những xác chết khô đét nằm lăn lóc ngoài phố, cũng như những vụ mất tích mà không bao giờ có một dấu vết gì của kê chủ mưu để lại. Các cơ quan an ninh đã phải đặt trong nnh trạng báo động khẩn cấp đêm ngày. Cố tìm ra kẻ chủ mưu.

    Oanh và Jane lên núi ở không phải vì sợ nhà chức trách tìm ra dấu vết mình, mà thực sự vì cái khí hậu nóng cháy da ở đó làm cho cả hai cùng cảm thấy thực khó thở. Tuy ở hang động này cũng chẳng cách xa thành phố là bao nhiêu, nhưng dù sao những tàng cây, gió rừng, cũng dễ thở hơn nhiều. Nhất là máu của tụi lùn này lại là loại cực hàn, nên mỗi khi trời nắng gắt, Oanh và Jane chỉ cần hút một chút máu của tụi nó là thân thể trở nên dễ chịu ngay, mặc dù trời nóng nực thế nào đi nữa cũng không ảnh hưởng gì.

    Nhưng có một điều thực lạ lùng mà cả Oanh và Jane đều không lường trước được. Đó là sau khi hút máu của tụi lùn nhiều quá rồi. Tánh tình và thân thể của cả Oanh và Jane đều thay đổi một cách lạ lùng.

    Mặt Jane tự nhiên râu ria mọc túa ra, chân tay trở nên kệch cỡm. Bắp thịt trên thân thể nàng sãn lại và cứng như thép nguội. Còn Oanh lại trái ngược hẳn. Da thịt nàng trở nên mềm mại, dáng điệu ẻo lả như một tiểu thơ con nhà đài các xưa nay kín cổng cao tường. Nếu Oanh tìm những hàng lụa nỏng manh đề mậc hàng ngày thì Jane lại tìm những loại quần Jean xé ống cho ngắn và áo thung rộng thùng thình mặc vào như chiếc áo thụng. Bây giờ không ai còn nhận ra một cô Jane trong tuồi con gái mới lớn nữa. Người ta nhìn nàng như một anh chàng bụi đời, chân tay gân guốc, râu tóc rối bù, mặt mày sạm nắng.

    Hai sự khác biệt này tự nhiên nẩy sinh ra lòng ham muốn những gì mình chưa có. Oanh thì muốn có tài phép như Jane. Vì không hiểu sao, càng ngàỵ Jane càng mạnh mẽ, biến hóa không lường. Nàng chỉ lắc mình một cái là thân thể đã đi ra khỏi tầm mắt của người đối diện. Có những lúc Jane giận dữ, thọc cả cánh tay vô núi đá dễ như người ta xiên một cây sắt nhỏ qua một trái cây vậy. Và nhất là Jane đọc được tư tưởng của Oanh như chính ý nghĩ của nàng. Đó là chưa kể cả những tiếng động thực nhỏ, cách xa hàng cây số mà Jane cũng phân biệt được.

    Còn Oanh, đừng nói phân biệt được những tiếng động nhỏ như vậy. Ngay cả cố lắng nghe mà nàng cũng chẳng thấy gì. Điều làm Oanh hậm hực nhất là càng ngày, nàng càng khó đọc được tư tưởng của Jane. Hình như chỉ có khi nào Jane muốn cho nàng nghe, nàng mới thấy thoải mái mà biết. Còn như bình thường, trong đầu óc nó nghĩ gì, nàng cố ớnh nghe, chỉ thấy những tiếng u u như một lần sóng bị phá.

    Nhưng bây giờ tự nhiên nhan sắc Jane lại bị mất đi một cách tức tửi. Cả ngày, nàng lo cạo râu, nhưng nó cứ mọc ra nhanh như gió thổi. Mới hôm qua cạo nhán nhụi mà sáng ra đã thấy mọc đầy hàm. Riết rồi nàng bực mình và lười biếng, không thèm cạo gì nữa. Chỉ một tuần lễ sau là nàng đã có một hàm râu dài lướt thướt.

    Nàng cũng cố nắn bóp làm cho bắp thịt mềm mại trở lại mà không thế nào được. Càng ngày da thịt nàng càng cứng như thép nguội. Săn lại như một lực sĩ điền kinh. Tướng đi và thân thể kềnhcàng nhưmộtcon khỉ đột. Khuôn mặt nàng tự nhiên bạnh ra. Lỗ mũi đỏ hồng. Cặp môi thâm lại Lông mày xếch ngược.

    Hàng ngày Jane như muốn phát điên lên khi nhìn thấy Oanh. Bà cô nàng bây giờ đẹp như một nàng tiên giáng thế. Từ thân thể, giáng điệu, cũng như lời nói ngọt ngào quyến rũ làm sao. Lòng ganh ty trở nên hận thù một cách vô lý Oanh đã nhìn thấy sự thay đổi trong lòng cô cháu gái của mình. Nàng bắt đầu sợ, và ngay khi mùa hè qua đi Oanh quyết định trở lại thành phố ngay.

    Có lẽ Jane cũng chỉ muốn Oanh đi cho khuất mất. Bởi vì hàng ngày nàng phải nhìn thấy nhan sắc của bà cô mình như tiên nga giáng trần thế kia làm sao mà chịu nổi nữa. Đã có lúc nàng phát điên lên, muốn cào nát bộ mặt nõn nà đó và thân thể phới phới kia ra mới hâ lòng. Nhưng Jane còn cố đè nén lòng ghen tỵ đó lại. Tuy nhiên, những lời nói cọc cằn cũng khó có thể dừng lại được khi phải đối thoại với bà cô mình.

    Khi Oanh đi rồi, Jane mới thấy tâm hồn thư thái phần nào. Hàng ngày nàng đùa chơi với tụi người lùn. Nhưng thỉnh thoảng cũng có lúc nhớ bà cô mình, Jane có ý định xuống núi tới thăm bà. Nhưng chợt nhớ tới sắc đẹp của bà ta, lòng nàng lại nổi điên lên. Những lúc như vậy, Jane chỉ dám lắng nghe tiếng nói và những cử động của bà cô mình trong căn nhà mới mua dưới phố để cho nguôi ngoai phần nào.

    Chính Oanh cũng không ngờ thỉnh thoảng lại thấy Jane bắt chuyện với mình một cách dễ dàng như vậy. Những lúc ấy nàng cố an ủi Jane hãy năng tu luyện và đừng dùng tài phép của ưùnh mà hại bá tánh nữa. Nhiều lần Jane đã khóc lốc làm Oanh cũng mủi lòng. Nàng lại đem những lời nói của lão Thiên ra răn dạy Jane. Và cũng những lúc này, tự nhiên Oanh thấy thương Jane vô hạn.

    Và chính Oanh bây giờ cũng ngạc nhiên về cuộc sống và tư tưởng đổi thay của mình một cách lạ lùng như thế. Nàng sống âm thầm trong căn nhà mới mua trên một sườn núi phía Nam thành phố. Lão Thiên đã tới thăm nàng thường xuyên. Những lời nói Oanh thường tâm tình với Jane quả thực nàng đã học được từ con người lão Thiên. Phải nói Oanh đã si mê lão tới ngẩn ngơ. Những lời nói của lão như mật ngọt vào tai. Lúc nào Oanh cũng cốkhiêu gợi lòng dục của Thiên để nàng được ăn nằm với chàng mà chưa lần nào nàng được như ý muốn. Tình yêu của Oanh với lão Thiên càng cao, lòng ham muốn ôm ấp, làm tình của nàng càng sôi sục. Oanh biết rằng; thân thể này không thể nào để nguội lạnh như vậy được mãi. Nhất định phải có một ngày Oanh được thỏa mãn những ấm ức chất chứa trong da thịt nàng. Nếu không, cũng có lúc trào ra mà phát điên lên mất.

    Trong khi đó, hình nhưThiên cốtránh nàng trong những lúc hứng tình. Chàng lại còn mang về cho Oanh một loài rong biển để nàng nuôi trong nhà. Loài rong này chính là những cây rong đã nuôi sống Thiên trong khi chàng bị nhốt trong quan tài dưới đáy biển. Thân thể Thiên, mạch máu chàng giờ đây là những chất chay tịnh. Con tim ma-quỉ của chàng đã bị Hồng móc ra. Lão hòa thượng kia lại tặng chàng trái tim bồ tát của chính ông. Những phép tắc ma quỉ ngày xưa, chàng đã chằng buồn nhớ tới. Chính Thiên cũng không ngờ mình thay đổi nhanh như vậy. Phải chăng, lời lão hòa thượng nhắc nhở chàng: "Đờ~ là bể khổ, quay lại là bến bờ." Là như thế này hay sao?

    Nhưng chàng lại rất khổ tâm thấy Oanh đã cư xử với mình nhưmột cặp uyên ương. Nàng đã từ bỏ tất cầ để làm đẹp lòng chàng. Máu huyết Oanh đã tư từ thay đổi. Thức ăn của nàng bây giờ là rong biển và nước trong. Chàng nhìn nàng nhưmột đóa hoa sen chợt nở trái mùa. Cái quyết tâm biến Oanh trở lại con đường từ bi của nhà Phật làm Thiên càng bối rối. Cũng vì ýậy mà tâm chàng càng vọng.
    Nghiệp chướng không tiêu. Chàng càng bám lấy cái sân si của loài người hơn nữa. Như vậy có hơn gì cái tâm ma hàng ngàn năm xưa của chàng đâu. Còn nhưcứđể tự nhiên, tùy duyên mà tu thì không lý bây giờ tu với một nàng tiên trong tâm như thế này hay sao!

    Thiên biết rằng trái tim của lão hòa thượng trong người chàng quả thực thực là tâm phật. Cũng vì vậy mà càng làm cho con người chàng đầy mâu thuẫn. Vì máu huyết còn đầy ma tánh thì duyên kiếp phải trầm luân trong bể khổ. Nào có quay lại được đâu mà thấy bờ? Nhưng dù muốn hay không, Thiên cũng phải từbỏ tâm ma để thay vào tánh Phật mà cầu lấy sự siêu thoát rạ khỏi ma giới. Nhưng còn cái ấm ức của Oanh canh cánh bên lòng thì làm sao đây. Phải chăng đây là cái nghiệp chướng cản lối ngăn đường không cho chàng ra khỏi bến mê. Xưa kia, quỉ nữ ngăn đường đức Thế Tôn để kéo ngài ra khỏi chánh đạo. Nhưng đức Phật đã thắng được tà tâm ma nữ, để đi thẳng đến con đường giác ngộ. Bây giờ, Oanh đang từ ma mà cải tà qui chánh. Chứ nàng đâu có phải là người của Ma Vương sai tới hại chàng. Nhưng lòng thương yêu của nàng dành cho Thiên lại làm vướng víu chàng bước theo chân Phật. Liệu chàng có bỏ mặc nàng được không. Ngày xưa Phật là Phật. Còn bây giờ dù cho chàng có mang trái tim bồ tát của lão hòa thượng đầy từ tâm kia thì chàng vẫn còn mang cái cốt ma. Làm sao cho thành hình tướng Phật được. Hơn nữa, tình yêu của nàng nào có tội tình chi!

    Sau bao nhiêu ngày tìm tới chánh pháp để hóa giải kiếp ma thì càng ngày Thiên càng vương mắc vào cái chướng tu quanh co. Không làm sao hóa giải được cái ấm ức xuân tình thật tầm thường của Oanh.

    Và trong những ngày Oanh sống ấm ức chờ đợi như vậy thì Jane đang lồng lộn trong hận thù ngùn ngụt bốc sôi lửa hồng. Trái tim nàng được hun đúc bằng cuộc sống lừa lọc của người mẹ điếm đàng ngay từ thuở mới lọt lòng. Sống với Oanh trong những ngày vừa qua, Jane đã đi vào ma giới bằng lòng ham muốn nhiệt cuồng của tuổi trẻ hờn căm.

    Trong thân thể nàng giờ đây lại có thêm một trái tim nữa. Trái tim của lão Lâm. Một con Ma Cà Rồng đầu tiên đã dám phá luật ma giới, bắt nhốt sư phụ, ép thầy mình phải tiết lộ thiên cơ, để học những điều đem ra hại đời sau này. Không biết đây là cái may mắn của Jane hay là cái nghiệp chướng của nàng. Nhưng dù sao, bây giờ, bản lãnh của Jane phải kể là một cao thủ thượng thừa trong ma giới. Từ hôm Oanh khuyên nàng ăn chay, Jane đã thử. Không phải vì nàng muốn cải tà quy chánh. Nhưng mà nàng nghĩ có phải cách này có thể đem lại sắc đẹp tuyệt vời như của Oanh được hay không. Khi Jane vừa đút một cọng rong biển vô miệng. Lưỡi nàng nóng bỏng nhưmuốn lột da. Hai ba ngày không ăn uống gì được nữa. Jane đã thét lên, nhảy về hang động ngay. Từ đó trở đi, nàng không còn muốn gặp lại bà cô ngày nào đưa nàng vào ma giới nữa. Còn Oanh, nhiều khi muốn gặp đứa cháu thân yêu ngày nào. Nhưng Jane đã cố tình tránh né, thành ra Oanh không thế nào gặp lại được Jane.

    Trong những tháng ngày trong hang động. Jane chợt khám phá ra một điều. Nếu chỉ hút máu tụi lùn không thôi thì công lực có tiến triển, nhưng mà thua xa ăn thịt luôn từng đứa. Thế là mỗi ngày nàng đem một mạng ra làm khẩu phần hàng ngày. Ăn sống nuốt tươi từng đứa một. Chẳng bao lâu, Jane đã giết sạch đám người lùn này. Cố lẽ bây giờ giống người này đã tuyệt chủng trên trái đất!
    Jane thích thú với thành quả nàng đạt được. Từ nay trở đi, ngoài cô Oanh ra. Nàng là con Ma Cà Rồng duy nhất có thể xuất hiện dưới ánh nắng mặt trời. Hơn thếnữa, Jane có thể biến thân thành những nhân vật nàng muốn. Giống như hai giọt nước. Từ giọng nói tới điệu bộ không khác một mảy may.

    Cái thành quả quyền lực tuyệt lân mà Jane đạt được đã làm nàng hớn hở được vài hôm. Khi Jane giết sạch đám người lùn rồi, nàng bắt đầu thấy cô độc, lẻ loi. Jane lại đi vào bực bội, chán nản, hận thù.

    (Hết Phần 22 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 23 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #23
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,634

    Default Máu Ma (Phần 23 ) (Cuối) (Tác giả: nhà văn Hùng Sơn)

    MÁU MA

    Tác giả: Hùng Sơn
    E-mail:
    HungSonWriter***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
    Truyện do Cõi Thiên Thai đăng, Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác truyện.


    Phần 23 (Cuối)










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới



    Tối nay trời thực oi bức. Con trăng mười sáu tròn quay trên bầu trời sáng long lanh màu bạc. Jane hóa thân thành một chàng trai thực bảnh bao, lững thững thả bộ xuống núi. Nàng vừa tính làm bộ xin quá giang xe xuống thành phố để kiếm con mồi thì chợt nghe thấy một làn hơi thở nóng hừng hực từ xa ùa tới thực mau, chẳng bao lâu, nàng lại đọc được trong đầu của một con Ma Cà Rồng đang bay lại phía nàng. Jane bế nguồn tư tưởng của nàng lại, để không cho con ma kia đọc được ý nghĩ của mình. Chỉ trong chởp mắt, một thiếu nữ tuyệt đẹp xuất hiện trước mặt nàng vài chục thước. Jane nhận ra ngay đó là Hồng. Thật là oan gia gặp lại nhau. Nhưng Hồng nào có biết người đứng trước mặt mình là Jane đâu. Nàng làm bộ đi cà nhắc như mệt mỏi lắm, từ từ tới chỗ Jane đứng. Giọng Hồng hớn hở gọi:
    - Anh ơi... anh có phải là người Việt không?
    Jane mỉm cười nói:
    - Dạ... không ngờ nơi rừng núi này lại gặp một đồng hương tuyệt đẹp như cô chứ. Cô đi đâu mà lang thang ở đây?
    Hồng đi tới gần Jane, hai tay vịn lấy vai nàng. Ngực Hồng cố tình ép sát vô mình Jane, nói:
    - Em đi với một thằng bồ. Cái thằng mất dạy, đưa em tới đây tính làm hỗn nên em nhảy xuống xe đi bộ về.
    Jane làm bộ la lên.
    - Trời ơi, nhè khu này mà em nhảy xuống đây lúc trời tối như thế này, nhỡ gặp mấy thằng bụi đời, nó đè em ra thì sao?
    Hồng làm bộ sợ sệt nói:
    - Lúc đó em đâu có nghĩ được như anh đâu. Nhà em ở trên núi này chứ có đâu xa. Chẳng nói dấu gì anh, thằng bồ em người Mỹ, mọi ngày nó cũng hiền lắm. Hôm nay không biết mắc cái chứng gì, nó rủ một thằng bạn đi nhậu, đưa em đi cùng. Rồi về tới đây, nó để thằng bạn nó đè em ra chơi cho nó coi. Anh thấy có mọi rợ không?
    - Bộ nó đè em ra ngay trong xe à?
    - Dạ, em ngồi phía sau. Thằng bồ em lái xe, còn thằng bạn nó ngồi bên cạnh. Tới con đường lên núi kia, nó lái vô đó đậu lại cho thằng bạn nó xuống ghế sau chỗ em ngồi đè em ra mà làm hỗn.
    - Bồ bịch gì kỳ cục vậy?
    - Mỹ mà anh, tựi nó đổi vợ, đổi chồng là thường chứ có gì lạ đâu.
    - Như vậy mà em cũng chịu bồ với nó à?
    - Chắc anh mới ở Việt nam qua phải không?
    - Dạ... tôi cũng mới tới đây được hơn một năm thôi.
    - Anh đi diện HO hả?
    - Dạ, tôi theo ông già qua đây diện HO. Mà sao cô biết hay quá vậy?
    - Nghe anh nói chuyện, em cũng đoán chừng vậy thôi. Bị ở Mỹ có nhiều chuyện lạ mà các anh mới qua chưa biết đâu Thí dụ như cái vụ đổi bồ một đêm là chuyện thường thôi mà.
    Jane làm bộ ngờ nghệch hỏi:
    - Làm như vậy kỳ chết. Rồi làm sao hôm sau nhìn mặt nhau nữa chứ?
    Hồng cười thực đ thõa nói:
    - Có gì đâu, chuyện ngoài da thôi mà. Ngày mai có đứa nào còn nhớ chuyện tối qua nữa đâu mà lo. Có mất mát gì đâu mà sợ.
    - Thế tại sao lúc nãy thằng bạn bồ em nó đè em ra mà em lại không chịu?
    - Ở Mỹ mình làm cái gì cũng do sự ưng chịu của chính bản thân mình mới được. Dù cho bất chấp dư luận bên ngoài. Còn như lúc nãy em có chịu cho nó đè em ra đâu mà nó làm ẩu như thế cơ chứ.
    - À thì ra thế.
    - Còn anh tại sao lại lang thang ở đây giờ này. Chắc đi tới đây xe hưphải không? Hay là anh đi với em lên núi, sáng mai em chở về nhé.

    Jane cười thầm trong bụng, nàng biết ngay Hồng muốn làm thịt mình. Jane vờ làm bộ chạm nhẹ cánh tay vô ngực Hồng rồi mỉm cười nói:
    - Tới nhà em có sao không?

    Hồng mỉm cười thực tươi. Nàng đã hiểu ý cánh tay vờ như vô tình của anh chàng này vừa chạm vô ngực mình. Nàng ép sát ngay bộ ngực no tròn đó vô tay anh ta, không rời ra nữa.
    - Nhà em hôm nay đâu có ai. Cả nhà đi xuống miền Nam chơi tới tuần sau mới về, anh đừng có lo.
    - Còn thằng bồ em thì sao?
    - Ai cho nó vô nhà nữa mà sao mđi trăng cơ chứ. Lúc em nhảy xuống xe đã dứt khoát với y rồi. Em không gọi cảnh sát bắt tụi nó là một đặc ân lớn cho chúng nó rồi. Có cho thêm tiền, hôm nay nó cũng không dám vác mặt tới gặp em đâu.
    Jane làm bộ hớn hở nói:
    - Như vậy thì may quá. Nếu không gặp em ở đây, tối
    nay anh dám ngủ ngoài đường lắin.
    Hồng ôm ngang hông Jane nói:
    - Chúng mình đi nghe anh.
    Jane bá vai Hồng, gật đầu tình tứ.
    - Đúng là hai đứa mình có duyên nợ với nhau rồi. Nếu không làm sao xe anh lại nhè đúng lúc em có mặt ở đây mà hư cơ chứ.

    Hồng cười hi hí, dựa hẳn đầu vô ngực Jane. Đi lên núi một quãng, khuất hẳn đường xa lộ. Hai'bên là những lùm cây thật rậm rạp, kéo dài ra trên sườn núi âm u. Tới một chỗ những lùm cây hai bên đường chụn đầu vô nhau, che khuất ánh trăng vốn đã không được sáng bao nhiêu. Con đường trở nên tối om om. Hồng dừng lại. Nàng thấy bàn tay Jane quàng qua vai đã từ từ tuột xuống để trên ngực mình: Nàng nhướn người lên, hôn vô miệng Jane thực bạo. Jane ngậm cứng lấy môi Hồng ngay.

    Từ ngày cơ thể thay đổi. Jane đã biết ngay mình có cảm hứng với người cùng phái hơn là con trai. Chằng vậy mà mỗi lần Jane ăn thịt một con nhỏ người lùn nào, nàng cũng vầy vò cả đêm mới giết nó. Không như những người lùn nam giới; nàng cắn cổ và nhai sống chúng nó ngay. Jane thích nhất hôn lên những vùng nhạy cảm của đám lùn con gái đó. Những bộ ngực lớn nhất của tụi nó cũng chỉ bằng nắm tay, dù cho ngực y đang căng bầu sữa cho con bú.

    Bây giờ tay nàng đang để trên ngực Hồng. Bộ ngực cô nàng căng tròn, lớn như trái dừa xiêm, nung núc những thịt. Khi Hồng rướn người lên hôn Jane, tay Jane đã luồn qua vạt áo bóp mạnh trên ngực Hồng rồi. Chính Jane cũng không ngờ Hồng dâm đãng tới nhưvậy. Từ hồi nào tới giờ. Đây là lần đầu tiên, Jane biến thành đàn ông để đánh lừa Hồng. Ai ngờ những cảm giác mà Jane cảm nhận lại thích thú tới như thế.

    Chỉ vài phút sau, Hồng đã kéo Jane vô lề đường. Đi sâu vào phía trong nlng cây. Tới một nơi bằng phẳng, không có bụi rậm. Bên dưới chỉ là một lớp cỏ dại. Hồng kéo phăng quần áo Jane ra. Đè nàng xuống đất. Trên trời vừng trăng như sáng hẳn lên. Sự thực thì cả Hồng và Jane đều không cần ánh sáng mà vẫn nhìn thấy nhau như ban ngày. Chỉ có điều cả hai cùng không dám nói ra điều đó.

    Những hành động cuồng loạn của Hồng làm Jane muốn điên lên vì sung sướng. Lúc đầu, Jane chỉ định đóng kịch một hồi là cắn cổ Hồng ngay. Nhưng bây giờ nàng đã đổi ý thực mau. Thân thể và hành động này đã đem lại cho Jane những thích thú bất ngờ. Nàng rít lên dưới ánh trăng như một loài dã thú. Jane không ngờ Hồng ngồi trên người nàng nhún nhảy ghê hồn nhưvậy. Bộ ngực Hồng đong đưa lên xuống, hai chân nàng bẹt ra, cặp chặt lấy hông Jane làm nàng tê dại. Cho tới một lúc, hình như Hồng không còn chịu nổi nữa, nàng thét lên, và phủ phục trên mình Jane rên rỉ:
    - Anh... anh... ơi...

    Lúc này Jane đã tưởng thế nào Hồng cũng cắn vào cổ mình hút máu. Ai ngờ Hồng vẫn chỉ nằm thở hổn hển trên mình nàng. Chân tay Hồng buông xuôi, rời rã. Jane vẫn nằm yên. Hai tay nàng ôm lấy thân hình mềm mại, mát mẻ đó chờ đợi. Vài phút sau, Hồng nhổm đậy, nhìn sâu vô mắt Jane thì thào:
    - Anh thật là tuyệt diệu đó có biết không. Làm sao anh có thể chịu đựng cả giờ như vậy mà vẫn tỉnh táo như thường được hở anh?
    Jane mỉm cười, vuốt mớ tóc dài óng mượt của Hồng, đang bay lòa xòa theo gió.
    - Anh chỉ nằn yên chứ có làm gì đâu mà mệt.
    Hồng hôn nhẹ vô môi Jane thì thào:
    - Thương anh quá đi.

    Bỗng Jane đọc được ý nghĩ của Hồng làm nàng suýt bật cười. nll ra cô nàng định lợi dụng Jane đi vô hang động của tụi lùn, nhổ hết cỏ mặt trời, để cho cô ta vô tấn công Jane và Oanh. Con nhỏ không bắt được những ý nghĩ của Oanh và Jane ở đây nên lại tưởng hai người không có trong hang động mới định nhờ Jane vô đó làm như vậy.

    Có lẽ Hồng nằm mơ cũng không ngờ được, chàng trai mà nàng cố sức thỏa mãn để sai khiến lại là Jane. Bởi vậy, Hồng bắt đầu thủ thỉ nói như mật ngọt vào tai Jane.
    - Anh à, em định nhờ anh vô một cái hang gần đây. Nhổ hết những lớp cỏ dại mọc bên trong. Để em vô đó ngủ với anh đêm nay nữa có chịu không?
    Jane làm bộ hỏi:
    - Ủa, thế em không về nhà à?
    Hồng mỉm cười nói:
    - Về nhà cũng được, nhưng tự nhiên em nghĩ, chúng mình ngủ với nhau trong một cái hang đá mới thích thú chứ. Ngủ hoài trong phòng chán thấy mồ đi.
    Jane cười hi hí nói:
    - Như vậy hay quá. Em dẫn anh tới đó đi. Hai đứa mình cùng vô đó nhổ đám cỏ đó đi cho nhanh nhé.
    Hồng nghe Jane nói, lắc đầu nguầy nguậy.
    Không được đâu anh à.
    - Tại sao vậy?
    - Tại vì em bị dị ứng với thứ cỏ đó. Chỉ ngửi thấy mùi chúng là muốn nôn nửa rồi.
    Jane cười hì hì nói:
    Nếu vậy em đưa anh tới đó đi.
    Hồng tưởng đã lợi dụng được Jane, nàng mừng rỡ kéo Jane đi thực nhanh tới hang động tụi lùn. Tới nơi, Hồng đứng nép vào một bên cửa hang nói:
    - Anh vô đi, cứ nhổ hết đám cỏ đó là em vộ được.
    Jane đi vô một lúc rồi trở ra nói:
    - Ở trong đó ìàm gì có cây cỏ gì đâu. Tối hù à.
    Hồng chợt bật cười.
    - Em quên mất, không nói với anh. Phải đốt đuốc lên mới nhìn thấy đường chứ.
    Jane tinh nghịch nói:
    - Em đốt đuốc lên cho anh đi.
    Hồng dẫy nẩy lên nói:
    - Anh đốt đi mà, em mệt muốn chết, anh còn hành em nữa hay sao?

    Jane biết làm gì Hồng dám đốt lửa lên cơ chứ. Nàng chỉ làm bộ phá chơi Hồng như thế thôi. Không muốn mất thì giờ nhiều hơn nữa, Jane đốt một bó đuốc, từ từ đi vô trong hang. Nàng vơ một mớ cỏ mặt trời đem ra ngoài, đi tới chỗ Hồng đứng, cười ha hả, nói:
    - Anh tưởng có nhiều, chứ ai ngờ cả cái hang rộng mênh mông chỉ có vài bụi mà em sợ cái gì không biết nữa. Hồng lui lại phía sau, dù chỉ có mấy bụi cỏ nho nhỏ
    trong tay Jane cũng đủ làm nàng hoa mắt, nhưng Hồng cố sức chịu đựng, hỏi:
    - Có thực không anh? Chỉ có bấy nhiêu thôi à. Trong đó còn có gì nữa không?
    Jane nói đùa, cố tình chọc Hồng:
    - Chứ em tưởng trong đó có người ta nữa hay sao?

    Hồng cười khúc khích, hôn lên môi Jane rồi vòng tay ôm lấy nàng đi vô hang. Vừa vô tới trong, Hồng thét lên vì nàng vừa nhìn thấy cỏ mặt trời mọc tràn lan, chói lòa. Hồng vừa định chạy ra thì vòng tay Jane đã cứng như hai thanh sắt nguội, ôm chặt lấy nàng bay vô trong rồi.

    Hồng xỉu đi ngay khi còn lơ lửng trên không trung. Mặc dù Jane đã ôm trọn lấy nàng và bay vào phía trong thực nhanh. Nhưng sức mạnh của loài cỏ hoang này ghê gớm không thế nào nàng chịu nổi. Sở dĩ có tình trạng này vì trong người Hồng có hai trái tim. Trái tim của nàng không nói làm gì. Nhưng trái tim của lão Thiên mà Hồng nuốt chửng năm nào, quyền phép vô biên, nên càng kỵ loài cỏ
    hoang này hơn nữa. Cũng vì vậy mà Hồng vừa thấy đám cỏ mặt trời đã tá hỏa, và khi Jane ôm nàng bay vô trong thì nàng xỉu đi liền.

    Hơn ai hết, Jane biết điều này phải xảy ra, và khi đưa Hồng vô trong phòng của nàng rồi. Jane lột hết quần áo Hồng ra ngay. Nàng thò tay vô ngực Hồng moi trái tim của lãọ Thiên ra nuốt chửng liền. Ngay khi ấy, thân thể Jane thay đổi bất ngờ. Khuôn mặt thật của nàng trở nên nhăn nhúm như một lão già trăm tuổi, lưng nàng còng xuống. Nhưng chân tay tự nhiên to phồng lên. Chôm râu dài cả thước trắng xóa. Jane hoảng kinh định móc trái tim của lão Thiên ra khỏi lồng ngực mình.

    Bỗng nàng lảo đảo vì một chuyện lạ trong cơ thể đang xảy ra. Tâm thần Jane như sương mù. Từ đó phát ra những hào quang rục rỡ. Nàng sung sướng phát điên lên. Hất tay một cái. Cát bụi bay mịt mờ. Cửa động vỡ toang. Cả cái hang động giờ đây chỉ còn như cái hốc đá lồ lộ. Cây cối hiện ra trước mặtJane rung rinh. Jane cười lên ha hả. Tiếng cười của nàng vang động bốn phương. Rừng núi náo loạn vì muôn thú thức giấc túa ra từng bầy trong đêm tối.

    Hồng cũng tỉnh dậy vì tiếng cười man dại của Jane. Nàng ngơ ngác một hồi, nhìn Jane như kẻ mất hồn. Jane cũng vừa nhìn thấy Hồng cử động. Nàng ôm Hồng vào lòng như một cô tình nhân bé bỏng. Hồng chợt bắt được luồng tư tưởng của Jane nên nàng run 'lên bần bật. Nàng đã hiểu tất cả. Tất cả tình trạng của nàng và Jane. Bây giờ không còn một ai là địch thủ của Jane trong ma giới nữa. Hồng biết chắc như vậy! Cả hai trái tim của lão Thiên và lão Lâm đều nằm trong lồng ngực người con gái này. Còn gì để so sánh được!

    Hơn thế nữa, tất cả người lùn trong hang động này, Jane cũng đã ăn thịt hết thì công lực và tài phép của Jane biết đâu mà lường. Hồi trái tim của lão Thiên nằm trong lồng ngực Hồng, nàng đã không đủ công lực để xử dụng. Nhưng bây giờ, trái tim đó nằm trong lồng ngực Jane lại khác hẳn. Jane có đủ điều kiện để khai thác những pháp thuật tiềm ẩn trong đó một cách dễ dàng.

    Hồng vẫn nằm trong tay Jane. Nàng nhìn vào cặp mắt xanh lè lân tinh của Jane mà thèm thuồng nguồn quyền lực vô biên đó. Đáng nhẽ những quyền pháp này phải nằm trong tay nàng chứ sao lại có thể lọt vào tay một con bé chưa nếm đủ mùi đời như Jane thế này được. Nhưng bây giờ sự thể đã ra như thế, cũng đành chấp nhận chứ không biết làm sao hơn.

    Những ấm ức của Hồng lẽ d nhiên đập ngay vô óc Jane. Nàng mỉm cười đưa tay nâng nhẹ cầm Hồng lên. Nét mặt ngây ngô của một cô gái làng chơi mới từ quê ra tỉnh, vẫn còn phảng phất trên gương mặt Hồng. Thân thể nõn nà này chưa bị thời gian tàn phá. Hơn nữa, lại được bồi đắp bởi ma thuật một thời gian nên càng sấc sâo hơn, Những nét đẹp ma quái vun đầy trên làn da trắng mịn, kéo dài ra những đường cong hấp dẫn tới mê hồn. Jane cúi sát xuống hôn nhẹ lên môi Hồng thì thầm:
    - Em có hiểu trời đất bây giờ trong tay ta hay không?

    Hồng ngoan ngoãn gật đầu nhe nhẹ. Nàng cố ép thân thể trần truồng vô mình Jane nhưmột con mèo con tìm hơi ấm bên người chú thân thương của nó. Jane ghì lấy thân thể kiều diễm của Hồng. Nàng lại rà xuống hôn lên cồ Hồng thật êm. Cho tới giờ phútnày, chínhJane cũng không biết thực sự ưùnh là ai nữa. Thân thể nàng không còn hẫn là đàn ông hay đàn bà. Giờ đây, đầu óc nàng nghĩ sao thì sự vật chung quanh biến đổi nhưvậy. Con người Jane biến thái không ngừng. Trong thâm tâm Jane lúc nào cũng nổi lên những giông bão của cuộc đời. Trước mắt nàng toàn là sự giả dối, phản bội. Tất cả đều là một màu đen kinh hoàng mà loài người đang xoáy tròn trong cơn lốc thăm thẳm đó.

    Nàng kéo Hồng trồi lên, vục mặt trên bộ ngực đầy ắp của Hồng, cố úm trong đó cảm giác êm đềm cho thân xác. Hơi thở phập phồng ấm áp trong vòng tay ân ái của người con gái này làm những sôi sục biến đổi không ngừng trong thân thể Jane nguôi đi được phần nào. Nàng cố quên đi những biến đổi trong nội tâm để trọn hưởng hương thơm từ làm da mũm mĩm ái ân cuồng nhiệt này. Hồng đang rên rì quằn quại trong khoái lạc ngất ngây như ý muốn của nàng.

    Jane kéo mạnh hai chân Hồng giạng ra thật rộng. Nàng xóay nhẹ thân thể Hồng ngược lên, nhìn vào vùng da thịt đỏ ao thăm thẳm, tràn đầy sóng nước nhấp nhô co thắt. Nàng lại trườn mình lên và rập xuống vùng thung lũng khoái lạc ấy xoay tròn. Thân thể bồng bềnh trong tiếng rên ai oán, run rẩy tận cùng không kềm hãm được của Hồng:
    - Chết... chết mất thôi... ư... ư... ư...

    Khi Hồng đã mệt nhoài, Jane vẫn còn say sưa hừng hực. Nàng chợt nhớ tới Oanh. Cái sắc đẹp tiên nữ đó không phải dành cho nàng đó hay sao. Jane ngước lên nhìn về phía nhà Oanh. Bà cô nàng yêu kiều trong bộ đồ ngủ mỏng manh lồ lộ. Cạnh đó, lão Thiên đang chắp tay ngồi thiền, hai mắt lim dim nhìn xuống đất khổ não. Jane cười lên ha hả, ôm Hồng, lạng mình tới trước mặt lão Thiên. Oanh bất chợt thấy Jane ôm Hồng xuất hiện trước mặt.

    Nàng đọc ngay được ý nghĩ của cả hai. Oanh thét lên:
    - Jane, con không được giết lão Thiên của cô đâu.
    Làm như không nghe thấy lời ngăn cản của Oanh. Jane vẫn cười lên như lụa xé. Nàng từ từ tiến lại gần lão Thiên. Ngay lúc ấy, Oanh nhào tới. Nàng chĩa cả hai tay vô lồng ngực Jane, định móc những trái tim trong lồng ngực Jane ra.

    Biết được ác ý của Oanh. Jane giận dữ vung hai tay, đập mạnh một cái. Thân thể Oanh vỡ tan ra từng mảnh vụn, thịt xương bay tứ tung. Tiện tay Jane nắm lấy lão Thiên kéo lên. Cắn vô cổ lão. Hồng cũng nhào tới, cắn vô tay Thiên. Bỗng cả Jane và Hồng cùng thét lên vì miệng đắng nghét. Hai người vội vàng phun ngụm máu vừa hút được trong mình lão Thiên ra. Nhưng theo bụm máu mà Jane và Hồng vừa phun ra, tất cả răng trong miệng họ đều rụng hết và văng ra ngoài. Jane biết ngay đó không phải là máu người, mà chỉ là loại nước của loài rong biển gớm ghiếc.

    Jane chụp lấy Hồng, vươn hai tay thành đôi cánh dơi đại bàng, bay nhanh về phương trời vô định...

    Trong khi ấy, Lão Thiên không ngờ sự việc xảy ra một cách bất thường như vậy. Lão nhìn những mảnh thịt vụn của Oanh vương vãi khắp nhà, biến căn phòng thành một màu xanh rêu biển. Những chiếc răng dài và nhọn của Jane và Hồng rơi rải rác khắp đó đây trên sàn nhà cũng nhuộm một màu xanh ấy. Màu xanh rêu biển cả chục năm lão nằm trong chiếc quan tài dưới đáy biển với thân thể không có trái tim. Bình yên và tầm thường như một cọng rong biển. Bây giờ lão đã hiểu rồi...

    Lão bật cười lên ha hả. Thì ra cả chục ngàn nãm ma đạo và trái tim bồ tát. Cũng chẳng bằng một loài rong biển tầm thường ngay bên cạnh chàng hàng ngày. Cái tâm Phật là đây chứ còn phải tìm ở nơi nào nữa.

    Chàng nhìn lên bóng trăng mười sáu to tròn, đang bị che đi một phần như hình ảnh một cánh dơi mà tội nghiệp cho những kẻ chẳng biết đường về bến bờ ngay trước mắt.

    Hết

    Hùng Sơn
    (Các bạn vừa xem xong cuốn tiểu thuyết dày 253 trang - bạn muốn đọc thêm ... xin vào Members)



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 3 of 3 FirstFirst 123

Tags for this Thread