NGƯỜI TÌNH LỚN TUỔI
Tác giả: Why Not Me
E-mail: WhyNotMe00***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 1
Tôi đã có một cuộc tình chớp nhoáng với một người phụ nữ lớn hơn tôi 8 tuổi. Cô là gia sư được ba mẹ tôi mướn đến kèm tôi hoc lúc tôi có kỳ thi Tú tài, trước khi vào Đại học. Nhưng rồi do thời cuộc đẩy đưa nên tôi mất liên lạc với cô Phượng. Cuộc tình đó tuy chỉ kéo dài có vài tuần nhưng đã để lại cho tôi một kỷ niệm rất sâu đậm. Tôi vẫn nhỡn nhơ như con bướm đi từ bông này sang hoa kia mà không dừng lại bất cứ nơi nào.
Nhưng rồi một ngày nọ, tất cả ký ức về cô Phượng lại tràn về mãnh liệt trong tôi làm tôi nhớ cô quây quắc. Tôi nhận ra là với thời gian tôi thật sự cần có bên cạnh tôi một người phụ nữ lớn tuổi hơn tôi, tôi cảm thấy an tâm hơn, bình yên hơn. Tôi không còn tha thiết với những người phụ nữ đồng lứa với tôi. Tôi quyết định bỏ ra vài ngày để đi tìm người tình củ. Tôi lấy xe đò về đến thị trấn nơi cô ở rồi tôi đến các cơ quan công quyền để lần mò tin tức về cô. Cuối cùng rồi thì tôi cũng có được địa chỉ của cô. Thì ra nhà cô không ở ngay trong thị trấn mà lại nằm ở ngoại ô.
Tôi kêu một chiếc taxi để đi đến đó. Tôi rất hồi họp vì không biết cô sẽ tiếp đón tôi như sao ? cô có lập gia đình chưa ? Tôi nghĩ nếu cô đã có gia đình rồi thì tôi cũng rất vui khi gặp được cô, tôi chỉ cần biết cô mạnh khỏe, hạnh phúc là đủ rồi.
Nhà cô nằm chơi vơi dọc theo một con đường, giống như bao căn nhà khác ở miền Tây Nam Bộ.
Khi tôi bước đến hàng rào thì tôi thấy cô đang đứng phơi đồ trong sân, nhìn cô tôi nghe lòng mình nao nao cảm khái vô cùng. Tôi thầm nghĩ : « Đây là một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình nhiều nhưng mình đã yêu thương người này hết mình mấy năm trước… bây giờ tìm gặp lại được cô ta… không biết cô ta sẽ đón tiếp mình ra sao đây ? »
Khi nghe tiếng động, cô Phượng quay lại nhìn, nhưng vì do ánh sáng mặt trời chiếu vào mắt nên cô không thấy rõ, phải vừa đưa tay lên mà che mắt vừa hỏi :
- Ai đó ?
Tôi bước đến bên cô nắm lấy tay cô mà cười.
Nhận ra tôi cô bủn rủn tay chân, luống cuống buông rơi xuống đất thúng quần áo trong tay mà lắp bắp :
- Hiếu… Hiếu đó hả ?
Cô nhìn tôi mà nước mắt ràn rụa. Cô hoang mang bối rối không biết phải làm gì bây giờ vì không biết tôi đến thăm cô với tâm ý gì sau bao nhiêu năm xa cách. Nhưng khi thấy tôi mĩm cười mà dang hai tay ra để mời gọi cô thì cô xà vào lòng tôi mà khóc ròng… Cảm nhận được mối thâm tình của cô làm tôi cũng xúc động ứa nước mắt. Chính tôi cũng không ngờ là mình có thể yếu lòng như vậy với một người phụ nữ. Hai chúng tôi đứng đó ngoài sân mà sụt sùi như hai đứa con nít.
Sau đó cô dẫn tôi vào nhà để giới thiệu tôi với mẹ cô. Bà bị mất thị giác sau một cơn bịnh nên cô đành phải về quê ở bên mẹ để chăm sóc bà, dù cô rất nôn nóng trở về thành phố để gặp lại tôi. Và rồi ngày tháng trôi qua, hai bên đều mất liên lạc với nhau, cô tưởng là sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa.
Mẹ cô rờ rẫm nắm lấy tay tôi mà cười hiền hòa :
- Cậu có phải là người đàn ông mà con Phượng cứ thường xuyên nhắc đến đó phải không ?
Nghe vậy, hai gò má cô đỏ hây hây, cô nhìn tôi cười ngượng ngùng.
Tôi vui quá… cô Phượng vẫn chưa lấy chồng và vẫn chưa quên tôi ! Tôi nắm lấy tay cô kéo ra sau nhà mà ôm cô vào lòng hôn sây sưa. Cô ngoan ngoãn đưa lưỡi mình cho tôi mút… thật là tuyệt diệu khi tìm lại được mùi vị lưỡi của cô.
Rồi tôi âu yếm vuốt má cô mà hỏi :
- Cô có nhớ em không ?
Cô nũng nịu :
- Nhớ thiếu điều muốn chết luôn !
Câu nói của cô làm tôi nghe mà hớn hở như mở cờ trong bụng.
Tôi ghẹo :
- May là cô chưa chết, vẫn còn sống để em được gặp lại cô.
Tôi lại kéo cô vào lòng mà vừa hôn cô vừa bóp vú cô… cơn hứng tình tăng cao làm cả hai đều rạo rực. Tôi hối hả luồn tay vào quần mà xoa bóp mu lồn rậm lông của cô. Khe cô đã ướt nhèm…
Tôi đưa ngón tay đầy âm dịch của cô lên miệng vừa mút vừa hít hà :
- Ôi cha, thơm quá, đúng là mùi vị mà em yêu thích.
- Vô duyên quá đi ! Không sợ má bắt quả tang hay sao ?
Cô nhìn tôi, mắt long lanh hạnh phúc.
Nhưng chúng tôi phải chờ đến tối mới được sung sướng quấn quít vào nhau. Thật không có gì tuyệt vời bằng khi được ôm cơ thể trần truồng mát rượi của cô vào lòng.
Tôi nắm con cu mà chà lên khắp cơ thể của cô, không chừa một góc cạnh nào, lên tóc, lên mặt, lên cổ, lên ngực, lên bụng, lên lưng, lên mu, lên tay chân của cô. Tôi nói :
- Như vậy, người cô đã in dấu ấn của em, cô hoàn toàn thuộc về em, không được để ai chạm vào người cô, ngoại trừ em. Biết chưa ?
Cô gật đầu lia lịa, nụ cười sung sướng trên môi.
Tôi đụ cô gần suốt đêm, lồn cô đỏ ững lên… đến gần sáng, cả hai mới mệt mõi thiếp đi.
Tôi ở lại bên cô cả tuần. Những ngày thật tràn đầy hạnh phúc lứa đôi. Lòng tôi phơi phới hả dạ vì biết là cô thật sự nặng tình với tôi, thật không uổng công tôi vất vả đi tìm cô. Cô Phượng tung tăng như đứa con nít làm tôi cũng phải vui theo. Cô dẫn tôi đi dạo tất cả những cảnh đáng xem trong vùng, cô cũng giới thiệu tôi với bà con láng giềng trong xóm.
Vì cô quá đổi vui mừng khi được gặp lại tôi nên một tối nọ, lần đầu tiên cô chấp nhận chịu bú tôi : tôi hả hê nằm vắt tay sau cổ ngắm nhìn cô vụng về ngậm cu của tôi trong miệng mà bú ngon lành. Lúc trước tôi đã từng muốn cô bú tôi nhưng cô có vẻ không mặn mà với chuyện này lắm nên tôi cũng không muốn ép uổng gì cô. Nhưng bây giờ, sau mấy năm xa cách thì cô đã gạt bỏ được những rào cản đó làm tôi thật sự rất mừng.
Tôi lại hỏi :
- Hai năm nay không có em thì cô có khi nào… « thèm » không ?
Cô Phượng đưa tay véo tôi một cú rồi ngượng ngùng nói :
- Bộ người ta là gỗ đá hay sao mà lại… không thèm ?
- Những lúc đó cô làm gì để cho vơi đi cơn phấn khích ? cô đi tắm nước lạnh ?
Cô nhăn nhó :
- Sợ nước lạnh lắm !
- Hay là… cô tự thủ dâm ?
Cô cười hì hì :
- Ừ… thì cũng có… vài lần… khi bất đắc dĩ lắm…
- Cô… không mặn mà với trò chơi đó hay sao ?
- Có lẻ do giáo dục… nên cô lúc nào cũng có mặc cảm không an tâm khi làm chuyện đó.
Tôi nhìn cô đang bối rối ngượng ngùng mà càng thấy thương yêu cô hơn.
Tôi chậm rãi nói :
- Đó là khi cô làm chuyện đó một mình… nhưng nếu cùng làm với ai đó thì chắc dễ chấp nhận hơn, phải không ?
Cô trố mắt ngạc nhiên :
- Hiếu nói như vậy là… sao ?
Tôi cười :
- Ý em muốn nói là… thí dụ nếu hai chúng ta cùng nhau tự thủ dâm… thì đó lại đơn thuần là chuyện phòng the vợ chồng không có gì đáng chê trách hết.
Cô nhìn tôi cười ngượng ngùng :
- Thiệt vậy sao ?
Tôi không cần nhiều thời gian để thuyết phục được cô một cách dễ dàng.
Nằm bên nhau trên giường, lúc đầu cô còn mắc cỡ, không chịu cởi quần ra mà chỉ luồn tay vào quần để sờ mó lồn của mình nhưng khi thấy tôi nắm con cu mà sụt một cách thoãi mái thì cô cũng bắt chước theo. Sau lúc ngượng ngập ban đầu, cô sung sướng dựa mình vào tôi mà tự thủ dâm một cách thích thú.
Cô thầm thì, gương mặt đỏ gay vì kích thích :
- Không ngờ cùng nhau làm chuyện này lại… tuyệt vời như vậy.
Chính cô lại chủ động trườn người xuống mà ngậm cu của tôi vào miệng để bú trong khi tay cô vẫn tiếp tục tự thủ dâm.
Thấy cô ưa thích kiểu này, tôi để mặc cô muốn làm gì thì làm, tôi vòng tay qua mà xoa bóp hai mông đít trắng ngần của cô.
Chúng tôi chờ đợi nhau để đạt được cơn cực sướng cùng một lúc… cô tham lam nuốt từng giọt khí của tôi trong tiếng rên thỏa thích.
Cô ôm tôi mà nói :
- Cô thật sự yêu thích giây phút vừa qua. Lâu lâu… mình cũng phải lập lại trò chơi này nhe ?
Tôi rất hài lòng thấy cô càng ngày càng dâm như tôi mong ước. Từ đó cô không còn định kiến với hai môn thủ dâm và khẩu dâm nữa. Ngược lại cô còn đâm ra ghiền chúng.
Một ngày nọ, cô nhìn tôi rồi ngượng ngập hỏi :
- Hiếu có… mặc cảm hay không khi ở bên cạnh một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình ?
Tôi nhìn cô ngạc nhiên nhưng tôi chợt nhận ra là cô có chút vần đề với chuyện đó. Phần tôi thì tôi rất thích hợp với những người phụ nữ lớn tuổi hơn tôi.
Tôi cười :
- Phần Hiếu thì không có vấn đề gì nhưng chắc là cô thì lại có ít nhiều vấn đề.
Cô cúi đầu, không nói gì. Tôi tiếp :
- Theo Hiếu thì muốn làm giảm thiểu vần đề tế nhị đó thì nên định rõ lại cách xưng hô.
Cô ngước nhìn tôi, chờ đợi. Tôi nói tiếp :
- Nếu chúng ta cứ xưng hô « cô-em » với nhau thì chúng ta mặc nhiên đã định rõ sự khác biệt tuổi tác rồi. Do đó mình phãi tìm cách xưng hô truyền thống hơn như « anh-em » hay ít nhất, bình đẳng hơn bằng cách gọi tên của nhau.
Mắt cô sáng lên :
- Ừ đúng rồi đó. Nếu ra ngoài mà Hiếu cứ xưng « em » với cô trước mặt người khác thì… làm cô ngượng lắm.
Cô nhíu mày suy nghỉ một chút rồi cười hì hì :
- Cô thích dùng « anh-em »… nhưng mà xưng hô « anh-em » thì có vẻ chỉ hợp cho vợ chồng thôi phải không ?
(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2 )